Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 265

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 265: Tới Giang Ninh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Đầu tháng mười, một luồng không khí lạnh tràn qua tất cả đại giang nam bắc, ở Giang Ninh phủ phía nam Trường Giang, nhiệt độ cũng hạ thấp, gió lạnh thổi, kéo lá rụng, mùa đông của Giang Nam đến rồi.

Trên sông lớn gió lạnh thấu xương, gió lớn xoáy lên bọt nước, thổi qua đội thuyền, đây là một đội tàu do ba mươi chiếc thuyền lớn hơn ngàn thạch tạo thành, vận chuyển lương bổng cùng vật tư cho hơn một ngàn tướng sĩ của Mai Hoa vệ ở Sở Châu.

Đội tàu xuất phát từ Lạc Kinh, dọc theo Tào Hà xuôi nam, đi hơn nửa tháng, buổi sáng hôm nay rốt cục đã tới khu vực Giang Ninh phủ.

Vô Tấn đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt sông mênh mông phương xa, cách hơn ba tháng, hắn lần nữa phản hồi Sở Châu, nhớ lúc hắn ly khai Duy Dương huyện, mới vào Kinh tâm thần bất định, thời gian cũng không dài, có thể hắn cảm thấy mọi chuyện đều bình thường, nhưng tâm tính, thân phận, địa vị của hắn, tất cả đều cải biến hoàn toàn.

Nguyên nhân của tất cả biến hóa này, là vì hắn đã đáp ứng yêu cầu của Tấn An, trở thành nơi ký thác tinh thần cho bọn hắn, vì vậy, các loại danh hiệu, địa vị... mà bọn hắn sớm đã chuẩn bị tốt, liền liên tục không ngừng vọt tới.

Từ lúc mê mang, bất đắc dĩ, phẫn hận ban đầu, cho tới hôm nay là cường thế cùng chủ động, ngay cả Tuệ Minh thiền sư đánh giá đối với hắn, cũng nói chỉ cần hắn đi lên con đường này, hắn sẽ tự cải biến.

Vô Tấn cảm xúc phập phồng, hắn không biết con đường của mình ở Sở Châu phải đi như thế nào? Nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn sẽ không bị động như trước.

Lúc này, hắn cảm thấy có một cánh tay ôn hòa, bóng loáng như ngọc nắm lấy cánh tay của hắn, một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai hắn:

- Phu quân, đang suy nghĩ gì vậy?

Là ái thê Tô Hạm của hắn, Vô Tấn nhẹ nhàng ôm lấy vai gầy của nàng, dùng thân thể ngăn cản gió sông se lạnh, ôn nhu cười nói:

- Gió sông lớn như vậy, nàng ra làm cái gì?

- Phu quân, thiếp đang nghĩ tới nhà của chúng ta.

Nói đến nhà của mình, trong ánh mắt Tô Hạm tràn đầy vui sướng cùng chờ mong:

- Thiếp trên đường đi đều nghĩ, nhà của chúng ta sẽ bố trí như thế nào, thiếp thích giường làm bằng Long Não Hương Mộc, thiếp thích ngửi mùi thơm này để chìm vào bên trong giấc ngủ, còn có màn che, nói thật, thiếp không thích bức màn gấm tím mà mẫu thân đưa, đáng tiếc thiếp không thể làm chủ, thiếp thích màu xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát, trong nhà của chúng ta, phải dựa theo ý thích của thiếp mà bố trí...

Tô Hạm như một chú chim con, đem tâm tư mừng rỡ cùng chờ đợi lây sang cho Vô Tấn, Vô Tấn nhìn qua tiểu thê tử của mình, trong lòng của hắn tràn đầy yêu thương, nhẹ ngàng lấy áo choàng khoát lên vai nàng.

- Không có vấn đề gì, nàng thích thế nào thì làm thế đó.

- Phu quân, chàng còn chưa nói cho ta biết, là chàng đang suy nghĩ chuyện gì?

Tô Hạm có chút nghịch ngợm truy vấn.

Vô Tấn ôm nàng cười cười nói:

- Ta nghĩ, ta rời Duy Dương kỳ thật cũng không lâu, lúc này trở về, cảm giác tựa như mình thay đổi hoàn toàn thành người khác, chuyện đã qua, giống như dĩ vãng mấy năm trước.

Vô Tấn cúi đầu hôn lên tóc nàng, cười nói:

- Càng không nghĩ đến, nàng đã thành thê tử của ta, ta như có cảm giác không chân thực, nàng cảm thấy ta có phải đang nằm mơ không?

Tô Hạm nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười.

- Vì sao chàng nghĩ như vậy?

Vô Tấn cười khổ một tiếng, nói:

- Kỳ thật có rất nhiều chuyện, ngay cả nàng cũng không cách nào tưởng tượng nổi, Tô Hạm, có khi nào nàng nghĩ, có một ngày mình sẽ là hoàng hậu không?

Tô Hạm lắp bắp kinh hãi:

- Phu quân, không phải là chàng cũng muốn tham gia tranh đoạt đó chứ?

- Ta cũng không biết, bất quá đêm trước khi ta đi, tổ phụ nói cho ta biết một việc, ta cảm thấy rất có thâm ý.

- Chuyện gì?

Tô Hạm có chút khẩn trương hỏi.

- Nàng đi theo ta!

Vô Tấn kéo tay nàng đi vào khoang thuyền của hai người, đem cửa khoang đóng kỹ, cẩn thận lấy trong người ra một cái bao da, bên trong lấy ra một cuộn gấm màu vàng.

- Phu quân, đây là cái gì?

- Đây là một phần thánh chỉ, chính xác mà nói, là một phần phụ của thánh chỉ, ý chỉ là của Văn Tông hoàng đế sáu mươi năm trước phát ra, tổ phụ giữ lại phần thánh chỉ này sáu mươi năm, đêm trước khi ta đi mới đưa cho ta.

Tô Hạm biết rõ, Văn Tông hoàng đế là tổ phụ của hoàng đế hiện tại, là phụ thân của Tấn An hoàng đế cùng Vĩnh Yên hoàng đế, nàng chậm rãi mở ra thánh chỉ này, chỉ thấy trên đó viết: "Thái tử vô đức, người có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Sở vương, Lương Vương, Tề Vương, Triệu Vương, Thục Vương"

- Phu quân, thiếp không hiểu đây là ý gì?

Vô Tấn chậm rãi giải thích cho nàng, nói:

- Đây thật ra là chế độ kế thừa ngôi vị hoàng đế của Đại Ninh vương triều, là trình tự kế thừa ngôi vị hoàng đế, thái tử vị trí thứ nhất, nếu như thái tử vô đức, thì tới Sở vương kế thừa, Sở vương không được, thì đến Lương Vương kế thừa, dùng cách này tính xuống, Vĩnh Yên hoàng đế là Sở vương năm đó, chính là dùng phần thánh chỉ này, chỉ trích hoàng đế thất đức, hắn dùng thân phận Sở vương đoạt vị thành công, được thừa nhận chính thống, ta nghe tổ phụ nói, ở trong thái miếu có dấu một thiết bia, chính là bản chính thức của phần thánh chỉ này, trong phủ mỗi một vị thân vương, đều có một phần phó bản như vậy.

Đôi mi thanh tú của Tô Hạm cau lại:

- Thế nhưng phu quân cũng không phải Lương Vương, chỉ là con của Lương Vương.

Vô Tấn khẽ mỉm cười nói:

- Nàng biết Hoàng Thượng vì sao phong cho ta là người kế vị Lương vương, mà tổ phụ là Lan Lăng quận Vương? Cái này kỳ thật là đương kim hoàng đế chột dạ, năm đó sau khi Vĩnh Yên hoàng đế lên ngôi, vì trấn an Lương Vương, cũng là tổ phụ của ta, hắn từng chính miệng đáp ứng, tước vị Lương Vương sẽ lưu truyền cho ba thế hệ, tổ phụ ta là thế hệ thứ nhất, phụ thân ta là thế hệ thứ hai, ta là thứ ba, lúc ấy phong tổ phụ ta làm Tây Lương quận Vương, đợi sau khi tằng tổ phụ qua đời, sẽ thăng một cấp thành Lương Vương, nhưng mười năm trước, tằng tổ phụ qua đời, đương kim hoàng thượng cho rằng có thể thu hồi quân quyền của Lương Vương, nên hắn liền đổi ý, sửa phong tổ phụ thành Lan Lăng quận Vương, hắn lại không ngờ, cuối cùng không thể đoạt lại quân quyền của Lương Vương, bị dượng của ta là Trương Sùng Tuấn một mực khống chế được, cho nên sau khi ta sinh ra, tổ phụ đi tìm Hoàng Thượng, đưa ra di chỉ của tiên đế, Hoàng Thượng bất đắc dĩ, cuối cùng phải phong ta làm Người kế vị Lương vương.

*****

Tô Hạm kiên quyết lắc đầu:

- Thiếp hiểu ý tứ của phu quân, nhưng thiếp khuyên phu quân, ngàn vạn không nên quá xem trọng nó, đây chỉ là hư danh, nó sẽ hại phu quân, thiếp cũng không muốn làm hoàng hậu gì, thiếp chỉ hy vọng phu quân có thể sống an nhàn, chàng dù sao cũng không phải nhi tử của hoàng đế, hắn tuyệt đối sẽ không truyền ngôi cho chàng.

Vô Tấn cũng chỉ là để cho Tô Hạm chuẩn bị tâm lý một chút, hắn thấy Tô Hạm phản ứng kịch liệt, thì không nói thêm gì nữa, thu hồi thánh chỉ, cười nhạt nói:

- Ta đương nhiên hiểu, ta chỉ là nói cho nàng nghe một chút, chuyện này, trừ phu thê chúng ta, không thể có người thứ ba biết.

Tô Hạm thở dài:

- Cái này thiếp biết, thiếp cảm giác phu quân được phong Người kế vị Lương vương, có chút đắc ý mà quên mình, phu quân, chàng nhất định phải tỉnh táo.

Vô Tấn nhẹ gật đầu:

- Ta nhất định ở thời điểm nào cũng sẽ tỉnh táo.

Lúc này ngoài khoang thuyền, truyền đến một tiếng hô to:

- Cập bờ!

Đại thuyền rốt cục chậm rãi cập bờ, trên bờ ẩn ẩn truyền đến tiếng chiêng trống, Vô Tấn đi lên mũi thuyền, chỉ thấy trên bờ cách đó không xa, đứng chằng chịt người, có quân đội đứng gác, còn có mấy trăm tên quan viên cùng thân sĩ nổi tiếng của Giang Ninh phủ, đoán chừng đây là đội ngũ tới nghênh đón hắn.

Thuyền của Vô Tấn là chiếc thứ ba cập bờ, gần hai trăm Mai Hoa vệ của hai thuyền trước lên bờ, bọn hắn lập tức tạo thành một bức tường, đem đám quan viên cùng thân sĩ nổi tiếng tới nghênh đón ngăn cách, Mai Hoa vệ rất có kinh nghiệm, như vậy mới có thể phòng ngừa những kẻ có tâm tư ám sát.

Vô Tấn đang mặc quân phục của Mai Hoa vệ, bước nhanh xuống thuyền, liền nghe có người hô:

- Hoàng Nam tướng quân, Vô Tấn!

Thanh âm rất quen tai, Vô Tấn theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một người trong đám quan viên hướng hắn ngoắc ngoắc, Vô Tấn liếc nhìn liền nhận ra, đây không phải là Trương Dung sao?

Hắn lập tức đại hỉ, vội vàng nghênh đón, Trương Dung cùng vài tên quan lớn tiến lên, Trương Dung được phong làm Thiểu Doãn của Giang Ninh phủ, mười ngày trước mới đến nhận chức, hắn xem như cố nhân của Vô Tấn, hai người ở chỗ này gặp mặt, đều rất vui mừng.

Vô Tấn tiến lên, chắp tay cười nói:

- Ta nghe bá phụ nói, Trương huynh đã là Thiểu Doãn của Giang Ninh phủ, ta liền nghĩ còn có người quen, không nghĩ tới vừa đến Giang Ninh đã gặp được huynh rồi.

Trương Dung cũng cười nói:

- Ta là tới nghênh đón ngươi, khi đội thuyền của ngươi đến bờ bên kia, chúng ta cũng đã nghe tin.

Hắn thấy Tô Hạm sau lưng Vô Tấn được một đám nha hoàn vây quanh, cười nói:

- Người này chắc là đệ muội rồi! Nghe nói ngươi đã thành gia thất, chúc mừng chúc mừng!

Lúc này, sau lưng Trương Dung truyền đến một tiếng ho khan, Vô Tấn lúc này mới phát hiện phía sau Trương Dung có vài tên quan viên, người cầm đầu ước chừng năm mươi tuổi, dáng người hơi gầy, trên mặt biểu hiện sự vui vẻ trong lễ tiết, Vô Tấn liền cười hỏi:

- Vị này là...

Trong mắt Trương Dung hiện lên một tia cười lạnh, ôn hoà giới thiệu:

- Vị này là Dư phủ doãn.

Nguyên lai người này là Giang Ninh phủ doãn Dư Diệu Giang, Vô Tấn đã nghe nói qua, là sư đệ cũng là tâm phúc của của Thân Quốc Cữu, hắn vội vàng khom người nói:

- Nguyên lai là Dư phủ doãn, nghe danh đã lâu!

Dư Diệu Giang là người Tương Dương, nhưng cùng Thân Quốc Cữu là đồng môn mười lăm năm, lại là tiến sĩ đồng khoa, là một trong những người mà Thân Quốc Cữu tín nhiệm nhất, bốn năm trước liền đề cử hắn làm Giang Ninh phủ doãn, nhờ có hắn, Thân Quốc Cữu mới có thể khống chế được Giang Ninh phủ.

Dư Diệu Giang vội vàng thi lễ, mặt cười như hoa:

- Lương Vương điện hạ tới trông coi Giang Ninh, đây là vinh quang của Giang Ninh phủ, ta đại biểu trăm vạn bá tánh của Giang Ninh, hoan nghênh điện hạ đến.

Hắn lại kéo một người ở phía sau lên, giới thiệu nói:

- Đây là Thân thiểu doãn, chắt điện hạ cũng biết?

Vô Tấn đương nhiên biết thiểu doãn Thân Uyên của Giang Ninh phủ, người này là tộc đệ của Thân Quốc Cữu, lúc trước tranh giành Hộ Tào chủ sự, bọn hắn đã giao thủ gián tiếp, hắn còn sửa đổi một phong thơ của Thân thiểu doãn này.

Hắn vội vàng chắp tay cười nói:

- Lúc ta ở Duy Dương huyện, đã nghe qua đại danh của Thân thiểu doãn, về sau mong thiểu doãn chiếu cố nhiều hơn.

Thân Uyên tuy là tộc đệ của Thân Quốc Cữu, nhưng bề ngoài lại không giống Thân Quốc Cữu chút nào, thân hình hắn đã gầy lại nhỏ, ngược lại có điểm giống Hoàng Tứ Lang, hắn cũng cười khan một tiếng, khom người thi lễ nói:

- Hoan nghênh điện hạ tới Giang Ninh phủ!

Lúc này, một thanh âm giống như tiếng chuông đồng truyền đến:

- Hoàng Phủ đô đốc, sao không chào hỏi cùng ta?

Vô Tấn sững sờ, chỉ thấy một trung niên nam tử dáng người cực kỳ khôi ngô đi tới, ước chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, mặt đỏ, mắt xếch, mũi to, uy phong lẫm lẫm, Vô Tấn là lần đầu tiên thấy hắn, không biết hắn là ai?

Trương Dung vội vàng giới thiệu với hắn:

- Vị này là đô đốc của Sở Châu, Chu Tín tướng quân.

- Nguyên lai là hắn!

Vô Tấn biết, người này cũng hiệu trung với Sở Vương, quyền thế ở Sở Châu rất lớn, là quan văn cao nhất ở phủ đô đốc, tuy hắn không có nắm giữ ba mươi vạn đại quân Sở Châu, nhưng hắn có thể khống chế lương thảo hậu cần cùng kiểm tra đánh giá quân đội ở Sở Châu, ngay cả mình là Đô đốc của thuỷ quân Sở Châu cùng Mai Hoa vệ, cũng có liên hệ với người này.

- Nguyên lai là Chu tướng quân, ta đến Sở Châu, người thứ nhất muốn tìm chính là tướng quân.

- Ha ha! Có lẽ Hoàng Phủ tướng quân ngày thứ tư mới tới tìm ta.

Xem ra Chu Tín này còn rất khôi hài.

Giang Ninh phủ là một trọng điểm của Sở Châu, được xưng Hổ cứ Long bàn, vắt ngang chỗ xung yếu của Trường Giang, địa vị chiến lược cực kỳ trọng yếu, nhiều cơ cấu quyền lực cao nhất của Sở Châu đều thiết lập ở chỗ này, ví dụ như Đô đốc phủ, Diêm Thiết ti, phủ Đô đốc thuỷ quân... , ba mươi vạn đại quân của Sở Châu, có mười vạn là đóng quân ở phụ cận Giang Ninh phủ.

Quan viên ở Giang Ninh phủ, cao nhất là Phủ Doãn, dưới có hai Thiểu Doãn, cai quản sáu huyện, tổng nhân khẩu ước chừng 140 vạn, trong đó lấy Giang Ninh huyện làm thủ phủ, huyện Giang Ninh cũng là huyện lớn nhất của Giang Ninh phủ, có mười hai vạn hộ, gần sáu mươi vạn nhân khẩu.

Dựa theo quy định của Đại Ninh vương triều, quan mới nhận chức, có ba ngày để sắp xếp việc nhà, Vô Tấn cũng không ngoại lệ, hắn không phải là người của Giang Ninh phủ, lại có gia quyến, cho nên chuyện thứ nhất hắn muốn làm, chính là an cư.

Thời điểm hắn lập gia đình, Tề gia đã cho hắn một trang viên ở Giang Ninh phủ, ở vùng Đông Giao, hắn tạm thời còn chưa muốn ở vùng ngoại ô, ở nội thành, hắn tự nhiên là có phủ đệ của mình.

Hắn đến Giang Ninh phủ nhận chức, công văn của Lại bộ đã đưa xuống từ mười ngày trước, quan viên địa phương của Giang Ninh phủ đã thay hắn chuẩn bị đầy đủ.

*****

Mai Hoa vệ tạm thời đóng quân ở quân doanh, việc này đã có Trưởng sử của phủ đại Đô đốc thay hắn giải quyết, còn phủ đệ của hắn, việc này do Giang Ninh phủ giải quyết.

Phủ đệ của hắn ở phía nam thành của huyện Giang Ninh, do Trương Dung một tay an bài, nguyên lai, phủ trạch của Chuyển Vận Sử Sở Châu là Trương Bố Vân, ba năm trước, Chuyển Vận Sử cùng Diêm Thiết Ti xác nhập, Trương Bố Vân được điều đi Kinh Châu nhận chức Kinh Châu Diêm Thiết Chuyển Vận Ti, nên phủ đệ này liền để trống.

Phủ đệ này chiếm diện tích mười tám mẫu, tuy không phải phủ đệ lớn nhất, nhưng điều kiện tốt nhất, phong cảnh xung quanh rất đẹp, tòa nhà tựa sông, có một bến tàu tư nhân, nước sông thanh bích, liễu xanh buông cành, phía tây là Bảo Tướng tự, phía đông cách một đầu sông là Mai lâm nổi tiếng nhất Giang Ninh phủ, rừng mai chiếm diện tích gần trăm mẫu, thời điểm đầu mùa xuân, hoa mai nở rộ, hoa hoa khoe sắc, giống hệt biển hoa.

Phủ đệ trước sau chia làm ba viện một viên (kiểu phòng này còn gọi là tứ hợp viện), tiền viện là phòng của hạ nhân cùng phòng bếp, kho hàng, trung viện là phòng khách, sương phòng cùng phòng nghỉ cho khách, hậu viện là chổ ở của chủ nhân, sau cùng là một hậu hoa viên chiếm diện tích ước chừng tám mẫu, có trên trăm gốc cây quý giá, đại thụ che trời, rậm rạp bóng mát, còn có vài chục đình tạ lầu các, thấp thoáng bên trong cây xanh, ở giữa rừng cây là một hồ nước rộng chừng hai mẫu, nước trong hồ là lấy từ nước sông bên ngoài, từ lòng đất đi lên, nước xanh như suối tuôn ra, trong hồ lá sen mơn mởn, thỉnh thoảng còn có vài bầy cá vui đùa bơi lội, bên cạnh bờ, liễu xanh rủ xuống, hương hoa cẩm tú, phong cảnh dị thường tao nhã.

Tô Hạm vừa thấy đã thích hậu hoa viên, đây cũng là thiên tính yêu đẹp của nữ nhân. Bất quá, tòa phủ đệ này chiếm diện tích quá lớn, bọn họ tổng cộng chỉ có mười hai người, việc này làm cho nàng có chút phát sầu.

Lần này xuôi nam, ngoại trừ nàng, Kinh Nương, cùng với thiếp thân nha hoàn của là A Xảo ra, Lan Lăng quận Vương lại để cho Nhị quản gia Triệu Trung dẫn theo bốn nha hoàn cùng ba vú già đi theo, chủ tớ mười hai người, ở trong một phủ đệ mười tám mẫu, quả thật là lạnh lẽo a.

Nhưng tạm thời cũng không có cách nào, Tô Hạm trước chỉ có thể an bài chỗ ở cho mọi người, Nhị quản gia Triệu Trung cùng ba vú già ở tiền viện, bốn nha hoàn cùng các nàng ở hậu viện.

Cũng may những vật phẩm, đồ dùng khác, trong nhà đã đầy đủ hết, không cần bọn hắn mua sắm thêm gì, bọn hắn chỉ cần mua một ít trướng che, vải đệm, chăn màng, cùng các loại đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, Nhị quản gia Triệu Trung lập tức mang theo hai vú già đi mua.

Tô Hạm tạm thời an bài bốn nha hoàn ở tại hậu viện, đây là một tòa lâu hai tầng, có tất cả sáu gian phòng, dựa theo quy củ của đại gia tộc, nàng cùng Vô Tấn ở hai gian phòng mặt đông, một gian phía tây là nội thư phòng, bên cạnh phòng ngủ là phòng của Kinh Nương, a Xảo vốn là ngủ phòng nha hoàn, cũng ưng thuận ở phòng ngoài, nhưng Vô Tấn không chịu, để cho nàng một gian phòng ốc, còn lại một gian chính là phòng khách.

Bốn nha hoàn thì ở tầng dưới, hai người ở một gian, mặt khác còn có phòng ăn cùng phòng tắm.

Mặc dù sau lưng tiểu lâu là hậu hoa viên, có thể trông thấy phong cảnh ưu mỹ, nhưng lúc này, các nàng ai cũng không có thời gian thưởng thức phong cảnh, đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc.

Trong phòng mặc dù có giường của chủ nhân trước chưa mang đi, nhưng Tô Hạm không dùng, nàng không dùng giường mà người khác đã ngủ qua, nàng đã cho quản gia giúp nàng mua một cái giường mới tạm thời, giường mà nàng muốn nằm lâu dài, phải làm từ Long Não Hương Mộc, loại gỗ này chỉ có ở Dự Chương quận, giá cực kỳ đắt đỏ, muốn làm một cái giường lớn, ít nhất phải tốn hơn ngàn lượng bạc.

Những vật khác, Tô Hạm có thể không để ý, nhưng giường là thứ mà nàng để ý nhất.

- Kinh Nương, Vô Tấn đâu rồi?

Tô Hạm đã một hồi lâu không trông thấy Vô Tấn, nên kỳ quái hỏi.

Kinh Nương đang sửa sang lại quần áo, cười nói:

- Hình như là ở trong thư phòng, cùng Trương thiểu doãn nói chuyện, đại tỷ nếu như tìm hắn có việc, ta sẽ đi gọi hắn.

- Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là ta chợt nhớ, năm mươi mấy rương sách của chúng ta còn ở trên thuyền, lúc nào họ mới đưa tới cho chúng ta.

- Cái này thì ta biết!

Kinh Nương chỉ vào bên ngoài tường vây, cười nói:

- Ta nghe công tử nói, sách trên thuyền đã được đưa xuống, nhưng để ở ngoài bến tàu, ngày mai sẽ có Mai Hoa vệ thay chúng ta chuyển vào.

Kinh Nương nhắc đến Mai Hoa vệ, cũng làm cho Tô Hạm nhớ tới một việc, Vô Tấn nói cho nàng biết, sẽ có bốn mươi tên Mai Hoa vệ ở trong phủ bọn họ, với tư cách thân binh thị vệ, nàng còn chưa kịp an bài chỗ ở cho bọn hắn.

Nàng vỗ nhẹ trán của mình một cái, tự trách mình:

- Xem trí nhớ của ta này, bốn mươi tên binh sĩ kia buổi tối sẽ tới, ta còn chưa có an bài chỗ ở cho bọn hắn, còn việc ăn uống của bọn hắn giải quyết như thế nào, chuyện này ta lại quên mất mới chết chứ.

Kinh Nương nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:

- Không bằng để cho bọn hắn ở tạm phòng nghỉ của khách nhân, ta đã xem qua, có hai mươi mấy gian phòng, lại có hai cái sân nhỏ, trong sân còn có giếng nước, ở bốn mươi người tuyệt đối không có vấn đề, cơm tối hôm nay, chúng ta có thể nhờ tửu điếm đưa tới, ngày mai chúng ta sẽ đi tuyển đầu bếp nữ, lại bảo Trung thúc thuê thêm mười nha hoàn, đại tỷ, ngươi xem như vậy có được hay không?

Tô Hạm tuy là tiểu thư khuê các, nhưng xử lý những sự tình này, lại thua xa Kinh Nương, nàng thật không thể nghĩ tới, có thể thuê tửu điếm làm cơm, trong nội tâm âm thầm kêu may mắn, may mà có Kinh Nương bên cạnh, nếu không nàng đã loạn một đoàn rồi.

- Cứ làm theo như ngươi nói, trước tiên ứng phó hôm nay, buổi tối chúng ta lại thương lượng một chút, coi còn có sự tình nào cần an bài hay không.

Đang lúc nói chuyện, cầu thang có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nha hoàn vội vàng tiến đến nói:

- Phu nhân, bên ngoài đến rất nhiều xe ngựa, nói là Tề gia mang đồ tới.

Tô Hạm cả kinh, vội vàng hướng Kinh Nương nói:

- Ngươi đi nói cho Vô Tấn một tiếng, ta ra ngoài xem trước.

Mọi người cũng bất chấp phong cách thục nữ, Kinh Nương chạy tới ngoại thư phòng tìm Vô Tấn, Tô Hạm thì mang theo thiếp thân nha hoàn a Xảo hướng ngoài cửa lớn đi ra.

Cũng như những phủ đệ khác, tòa phủ đệ này của Vô Tấn cũng chia làm ngoại thư phòng cùng nội thư phòng, ngoại thư phòng, trên thực tế chính là nơi hắn tiếp đãi khách nhân quen thuộc, ở trong thư phòng trò chuyện, có thể kéo gần khoảng cách lẫn nhau hơn, mà nội thư phòng, thì là nơi diễn ra những cuộc nói chuyện cơ mật, tiếp đãi thân tín...

Trong ngoại thư phòng không có sách, giá sách dựa vào tường đều trống trơn, nhưng bàn ghế nói chuyện vẫn còn. Lúc này, trong ngoại thư phòng, Vô Tấn đang cùng Trương Dung nói chuyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<