Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 264

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 264: Lạc kinh có loạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Trong thiên điện lờ mờ ánh sáng, Thân Như Ý đang ngồi trước một cái bàn nhỏ mà bi thương khóc, hai cung nữ bên cạnh thấp giọng khích lệ nàng, Thân hoàng hậu nhìn thấy chất nữ của nàng trong lòng không có chút thương cảm chút nào, nàng đã hỏi cung nữ hầu hạ xe ngựa, Thân Như Ý ở trên xe câu dẫn hoàng đế, khiến cho hoàng đế ở ngay trên xe làm chuyện phòng the, đang làm thì bị hôn mê.

Điều này khiến cho Thân hoàng hậu không chịu nổi, hoàng thượng đối với chuyện phòng the đã phóng túng tới tột đỉnh rồi, tối hôm qua cùng với Thân Như Ý làm hai lần, sáng nay lại một lần, giữa trưa trước khi đi một lần, buổi tối trên đường hồi cung lại một lần, còn muốn...

Phóng túng như vậy, thân thể hoàng đế cho dù bằng sắt cũng không chịu được, ngự y không chỉ một lần cảnh cáo, hoàng đế nếu như không kìm chế chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng.

Thân hoàng hậu giận dữ vô cùng, nàng bước nhanh lên phía trước vừa vặn thấy Thân Như Ý ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt yêu mị của nàng thì không kìm được lửa giận, tiến lên tát mạnh vào mặt nàng.

- Tiện nhân!

Thân hoàng hậu chỉ vào mặt nàng mà mắng:

- Ngươi muốn giết chết Thân gia chúng ta sao?

Thân Như Ý bị một tát làm cho đỏ cả mặt, tuy trước mặt là cô cô của nàng nhưng dã tính của nàng cũng phát tác.

Nàng tóc tai bù xù hô to:

- Chuyện này có thể trách được ta sao, đóng băng ba thước không phải là một ngày có thể hết hàn, ta tiến cung mới được hai tháng, trước kia thì sao nào? Hoàng thượng là bị ai lấy hết thân thể, là ai làm?

Thân hoàng hậu giận tím mặt, đối phương là chỉ trích nàng, nói trách nhiệm ở trên người nàng, lại nghĩ tới Như Ý cướp đi sự sủng ái của hoàng thượng, trong lòng nàng vốn căm phẫn liền bạo phát.

Thân hoàng hậu mất đi lý trí nàng nắm lấy tóc của Như Ý, liều mạng định đánh.

- Tiện nhân này, hôm nay bổn cung đánh chết ngươi.

Nhưng mà nàng mang thai năm tháng thân thể cồng kềnh làm sao có thể sánh với Thân Như Ý mạnh mẽ như mèo hoang chỉ nghe Thân hoàng hậu hét lớn một tiếng, nàng bị Thân Như Ý đẩy ngã xuống đất, hai tay che bụng, đau đến mức toàn thân phát run.

Vài cung nữ thiếp thân hoàng hậu vội vã chạy ra phía ngoài hô to:

- Có ai không hoàng hậu nương nương bị té xỉu rồi.

Thân Như Ý thấy xảy ra chuyện trong lòng liền sợ hãi, đứng dậy định vụng trộm trốn khỏi cửa hông, đám cung nữ cùng hoạn quan tiến vào cung, vài ngự y cũng chạy tới, lúc này dưới thân hình của Thân hoàng hậu đã xảy ra một bãi máu.

......

Trước điện Long lân hơn mười trọng thần đã chạy tới, lại bộ thượng thư Trương Tấn Tiết, hộ bộ thượng thư Thân Quốc Cữu, binh bọ thượng thư Triệu Nguyên Lượng, lễ bộ thương thư Lý Mặc, đại biểu Hàn lâm thái phó Dương Thịnh cùng với thái tử Hoàng Phủ Hằng, Tề vương Hoàng Phủ Cung, sở vương Hoàng Phủ Điềm, ngoài ra còn có Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương cũng tới.

Đúng lúc này một gã hoạn quan vội vàng chạy đi, khẽ nói với Thân Quốc Cữu và Sở vương điều gì đó, Thân Quốc Cữu và Sở vương đều chấn động, Sở vương nhanh chân chạy tới hậu cung.

Ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, tất cả đều không biết xảy ra chuyện gì? Hoàng Phủ Hằng không kìm nén được lo lắng, bước nhanh tới trước hỏi:

- Xảy ra chuyện gì.

Lúc này trên mặt Thân Quốc Cữu đã không còn dáng vẻ ung dung như lúc trước nữa, hắn thản nhiên nói;

- Hoàng hậu vô ý ngã, có thể đã bị sẩy thai rồi.

Thân Quốc Cữu nói một câu khiến cho tất cả kinh hô, đây đúng là họa vô đơn chí, hoàng hậu tình hình chưa rõ, hoàng hậu đã bị sẩy thai loạn càng thêm loạn.

Trong lúc mọi người bị sự tình này chú ý, Hoàng Phủ Chung đã nhìn thấy thái tử kín đáo đem kim bài giao cho hoạn quan tâm phúc, đây là lệnh bài điều động đông cung lục suất, điều này khiến cho Hoàng Phủ Chung cảm thấy sợ hãi, hắn ý thức được việc thái tử chuẩn bị động thủ rồi.

Hoàng Phủ Chung cảm thấy nguy hiểm đã tới, mình nhất định phải chạy ra khỏi kinh thành.

Không chỉ có Hoàng Phủ Chung nhìn thấy Lan Lăng quận vương cũng nhìn thấ khiếp sợ vô cùng, không ngờ thái tử lúc này liạ điều động quân đội vào thành, một khi thái thái tử khống chế kinh thành, hắn sẽ không bỏ qua cho Vô Tấn, tất cả những người uy hiếp hắn đăng cơ hắn đều không thể bỏ qua.

Lan Lăng quận vương liền kín đáo lấy ra một viên minh châu lặng lẽ đưa cho một tiểu hoạn quan, lại thấp giọng nói:

- Phiền tiểu công công ra cửa phủ tìm xa phu của ta, nói cho hắn chuyển cáo với người nhà của ta, nói là tình huống của hoàng thượng không rõ, ta khả năng đêm nay không hồi phủ, mặt khác nói cho cháu của ta lấy đại sự làm trọng, lập tức trở về quân doanh chờ quân lệnh.

Tiểu hoạn quan thấy hạt minh châu quý giá, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.

.......

Ở bên trong phòng động phòng, Hoàng Phủ Vô Tấn bị tiếng đập cửa dữ dội đánh thức hắn cùng với thê tử Tô Hạm tỉnh lại, nàng sợ hãi nhìn Vô Tấn:

- Phu lang đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết nàng mặc y phục lại đi.

Vô Tấn nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài nói chuyện với một người, một lát sau hắn quay lại, hắn lấy cái đèn dạ minh châu ra, trong lòng liền sáng rực.

- Phu lang có chuyện gì?

Tô Hạm thấy biểu lộ của Vô Tấn có phần ngưng trọng thì liền hỏi.

- Hình như hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, tổ phụ nói ta lập tức trở về quân doanh.

- Tại sao?

- Nàng không nên hỏi nhiều, ta phải lập tức rời khỏi thành, nếu như ngày mai kinh thành có chuyện không may ta sẽ lập tức đi Sở châu, nếu không có chuyện gì ta sẽ trở về.

- Phu lang thiếp đi cùng chàng.

Tô Hạm ôm chặt lấy Vô Tấn, ngẩng đầu nhìn hắn, tối nay chính là tân hôn của bọn họ sao có thể tách rời ra.

Vô Tấn suy nghĩ một chút nếu như bọn họ bắt Tô Hạm làm con tin thì cũng không ổn, hắn liền gật đầu:

- Được rồi mau mặc quần áo, chúng ta cùng đi.

Tô Hạm nghe thấy Vô Tấn chịu mang mình đi thì mừng rỡ trong lòng nàng liền thu thập y phục, trang điểm đơn giản mà rời khỏi.

Kinh Nương và nha hoàn A Xảo cũng được thông báo mà thu dọn, Vô Tấn cũng muốn mang cả hai người cùng đi.

- Xe ngựa đã đến rồi đi thôi.

Ba người rời khỏi phòng, Kinh Nương đi cuối cùng, nhìn lại gian phòng, nàng thấy viên dạ minh châu phát sáng liền cất vào trong túi da mang theo trên người mà rời khỏi.

Mọi người ở trên xe ngựa, trong đêm mưa mông lung mà nhanh chóng rời khỏi vương phủ, hướng về phía cửa thành phía đông.

Xe ngựa như một căn phòng nhỏ chạy gấp đi, ở trong xe đen kịt một mảng, Kinh Nương lấy viên minh châu ở trong túi ra, xe ngựa lập tức sáng rực.

*****

Tô Hạm cười nói;

- Muội vẫn cẩn thận, ta lại quên cái này.

Kinh Nương cất tiếng nói;

- Chỉ là từ nhỏ muội vẫn hay sợ, cảm thấy bên người phải mang một số thứ đáng giá mới an toàn.

Tô Hạm nhẹ nhàng cười nói:

- Viên minh châu này không những đáng giá mà còn có tác dụng, xe ngựa đi trong đêm cũng không cần nến nữa rồi.

Lúc này kim bài rời khỏi thành ở trong tay Vô Tấn, thời gian dần trôi qua xe ngựa đã tới cửa thành phía đông, ở bên cạnh Vô Tấn còn có hai mươi người là thị vệ vương phủ.

- Công tử người nhìn phía trước đi.

Đầu lĩnh thị vệ chỉ về cửa thành phía trước mà nói.

Vô Tấn thấy ở phía trước cửa thành được từng ngọn đuốc chiếu sáng có mấy trăm người đang rời khỏi thành, ở chính giữa có ba chiếc xe lớn, Vô Tấn nhận ra đó là xe ngựa của Tề vương.

Đội ngũ của Tề vương sau khi rời khỏi thành cũng không dám dừng lại nhanh chóng biến mất ở trong sương mù.

Đợi một lúc lâu Vô Tấn mới từ từ tiến lớn, đội binh sĩ tiến lên ngăn lại, giáo úy cửa thành họ Phương hắn cảm thấy kỳ quái bình thường buổi tối có rất ít người ra ngoài, tại sao hôm nay lại có tới hai nhóm.

Hắn đi tới phía trước, thấy là Vô Tấn liền chắp tay nói;

- Hóa ra là Lương quốc công xin hỏi quốc công có lệnh bài rời thành không?

Chuyện Vô Tấn được phong làm Lương tự vương vẫn chưa có ai biết, Vô Tấn lấy ra kim bài mà Giang Yêm cho mình nói:

- Cái này có thể chứ?

Phương giáo úy nhìn qua thấy đúng là kim bài nội vệ liền bắt đầu kính nể, vung tay lên:

- Mở cửa thành.

Hắn đem kim bài trả lại cho Vô Tấn:

- Kim bài này có thể ra khỏi thành tướng quân mời.

Cửa thành từ từ ởở ra, xa phu dần thúc ngựa, đúng lúc này ở phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, ở phía xa xa nghe thấy có người đang gọi to gì đó.

Vô Tấn thầm kêu không ổn, hắn dùng kiếm đâm vào mông con ngựa kéo xe, ngựa bị đau bỗng nhiên tăng tốc chạy như điên, xông ra khỏi cửa thành, ở phía sau một đội xe ngựa chạy tới hô to:

- Đóng cửa thành, Điền đại tướng quân có lệnh không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.

Giáo úy ngây người nhưng mà đội xe ngựa đã ra khỏi thành rồi, muốn bắt bọn họ về cũng là điều không thể.

Đọi kỵ binh đuổi tới, thấy đô úy cầm đầu đã để xe ngựa rời khỏi thì chửi ầm lên:

- Khốn kiếp ta gọi sao ngươi không nghe?

Phương giáo úy không dám phản kháng, cúi đầu xuống nói:

- Ở trong đêm mưa nghe không rõ, bọn họ ra ngoài nên không kịp ngăn cản.

Đô úy nhìn thấy xe ngựa rời khỏi, đành phải hỏi:

- Người ra khỏi thành là ai?

- Bẩm tướng quân đầu tiên là Tề vương ra khỏi thành sau đó là Lương quốc công, trên tay của hắn còn có kim bài của nội vệ.

Cũng may không phải là người của thái tử, đô úy tướng quân lại nói:

- Điền đại tướng quân có lệnh, bất kể là thái tử hay là thân vương hay là thánh chỉ cũng không cho kẻ nào đi ra, cũng không cho quân đội vào thành, hừng đông rồi cũng không được mở cửa, chỉ khi nào có lệnh mới được mở.

- Vâng!

Phương giáo úy cuống quít phân phó đóng cửa thành lại.

Điền đại tướng quân chính là cửu môn đại tướng quân Điền Hưng chính là nòng cốt của Sở vương hệ, nắm giữ một chi quân đội.

.......

Ở ngoài cửa một đám quân đội đông nghịt chạy tới dưới thành, cho dù trong đêm mưa thị lực của người ta không nhìn xa được, nhưng chi quân đội này vẫn khiến cho đám người trên thành chấn động

Quan quân họ Hà là một gã đô úy tướng quân hắn đã được mệnh lệnh của Điền đại tướng quân không cho bất kỳ quân đội nào vào thành.

Nghe nói hai vạn đại quân tới đô úy lập tức phản ứng đây chắc chắn là quân đội của đông cung muốn nhập thành rồi hắn liền khẩn trương, một mặt hắn thông báo cho Điền tướng quân một mặt không cho bất kỳ kẻ nào rời thành.

Đang đang từng thanh âm tiếng chuông vang vọng, nhiều đội ngũ võ trang đầy đủ xông lên đầu tường, rất nhanh hàng nghìn tên lính xuất hiện giương cung lắp tên, khẩn trương nhìn xuống phía dưới.

- Chúng ta là quân đội đông cung, phụng mệnh của thái tử, nhập vào thành.

Quân đội ở phía dưới cất tiếng nhưng ở trên không có bất kỳ người nào trả lời, sau nửa ngày trên đầu thành không có ai phản ứng.

Lão tướng dẫn quân tên là Phạm Tự cầm trong tay kim long bài của thái tử, đây chính là kim bài mà thái tử giao cho hắn để nhập đông cung, thái tử đã nói qua kim bài xuất hiện là tình huống khẩn cấp, nhất định phải vào kinh hộ giá.

Phạm Tự lo lắng vạn phần, hắn thúc ngựa tới kinh hô:

- Ta là đông cung đại tướng quân Phạm Tự, muốn lập tức vào thành, mong nhanh chóng mở thành ra.

Trả lời lại lời nói của hắn vẫn là một sự trầm mặc.

Vô Tấn rời khỏi cửa thành phía Đông không lâu, đã đi tới quân doanh của Mai Hoa vệ lúc này ở trong quân doanh đen kịt một mảnh, mưa đã hơi nhỏ nhưng chỉ có một chiếc đèn ở trước cửa, chỉ dẫn phương hướng để bọn họ tiến tới.

Xe ngựa chạy tới quân doanh vài tên quan quân canh giữ liền hỏi thăm:

- Là ai?

Vô Tấn thúc ngựa tiến tới trước nói:

- Là ta Hoàng Phủ Vô Tấn, mau mở cửa.

Lúc này Vô Tấn đã là tướng quân chức vụ cao nhất trong quân thủ vệ binh sĩ không dám ngăn cản liền mở hàng rào để xe ngựa đi vào.

Thủ hạ Trương Lũng của Vô Tấn đước bẩm báo thì nhanh chóng tiến tới trong lòng hắn kinh hãi hôm nay không phải là đại hỉ của đại tướng quân sao, sao tướng quân lại tới quân doanh/

Hắn sợ hãi bước tới thi lễ:

- Tướng quân xảy ra chuyện gì sao?

Vô Tấn gật đầu:

- Hoàng thượng đã xảy ra chuyện ở trong thành không an toàn, ta liền chạy về quân doanh.

Hắn lại chỉ vào một xe ngựa:

- Gia quyến nhà ta cung tới, mong sắp xếp giúp ta một chút.

Bọn họ đi vào bên trong sắp xếp, ở trong phòng Vô Tấn đang nghỉ ngơi uống trà thì bỗng nhiên trong bóng đêm truyền tới thanh âm chỉ thấy thị vệ Lưu Khánh cùng với hai tên binh lính chạy tới.

Vô Tấn tinh thần chấn động:

- Có tin tức gì sao?

Lưu Khánh vốn đi tới cửa thành phía Nam dò xét, hắn vội vàng thở hồng hộc nói:

- Công tử, ở cửa thành đã xảy ra xung đột.

Vô Tấn kinh hãi:

- Có chuyện gì vậy?

Là đông cung lục suất muốn vào thành thủ thành binh sĩ không chịu mở, song phương xảy ra tiễn chiến có không ít thương vong, nghe nói đại tướng quân của đông cung lục suất bị bắn trúng, hiện tại sống chết không rõ.

Vô Tấn không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như thế, nếu hoàng đế không chết sự tranh đấu của thái tử và Thân Quốc Cữu sau này còn tăng lên, tuy nhiên như vậy cũng tốt.

- Vậy nội thành có tin tức gì không?

Lưu Khánh lắc đầu:

- Tất cả cửa thành đều đóng chặt không biết được tin tức gì.

Lúc này một giáo úy cất tiếng:

- Tướng quân chúng ta thông qua thư bồ câu cũng đã liên hệ với quân nha Mai Hoa vệ.

Một câu đã nhắc nhở Vô Tấn hắn liền nói:

- Mau chóng liên hệ với nội thành hỏi một chút tin tức của cung đình.

.... .

*****

Mưa đã ngớt rồi, Điền Hưng xoay người xuống ngựa nghiêm nghị quát:

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Đô úy thủ thành tiến lên nơm nớp lo sợ nói:

- Đại tướng quân của đông cung lục suất trúng tên mà chết, bọn họ trả thù cho nên thế cục không kiểm soát được.

- Tên khốn này.

Điền Hưng giận dữ nắm lấy vạt áo của hắn mà hỏi:

- Là ngươi hạ lệnh bắn tên sao?

Gã đô úy cuống quít khoát tay nói:

- Không, ty chức không làm... ty chức đã điều tra, dưới tay ty chức không có ai bắn tên không biết là ai bắn lén.

- Tên khốn ngươi dồn ta vào chỗ chết rồi, đã bắn chết bao nhiêu người?

- Bẩm tướng quân chúng ta chết hơn một trăm người đối phương cũng tương tự.

Điền Hưng tỉnh táo lại, thủ thành binh sĩ sẽ không lỗ mãng như vậy trong chuyện này tất nhiên là có vấn đề, là có người cố ý khơi mào xung đột.

- Truyền mệnh của ta, trên thành không cho phép bắn tên, đồng thời phá hỏng cửa thành, không cho phép bọn họ tiến tới.

Điền Hưng trở mình lên ngựa nhanh chóng chạy khỏi hoàng cung.

Trời dần dần sáng mọi người biết chuyện đều lo nghĩ, tuy nhiên lúc này bọn họ đã thư giãn rồi, không lâu sau hừng đông, Long Lân đại điện truyền tới tin tức trọng yếu, hoàng thượng đã tỉnh, cho dù vô cùng suy yếu nhưng nhờ sự cứu giúp của các ngự y, tính mạng của hoàng thượng không đáng lo nữa.

Điều này khiến cho mọi ngươi thở phào mộ thơi.

Sáng sớm khi mặt trời chiếu vào, Đại Ninh vương triều hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đã thức tỉnh lần thứ hai, tinh thần của hắn đã tốt hơn khá nhiều, đã có thể nó chuyện.

Các ngự y đều đi ra, bên cạnh Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ còn lại tâm phú của hắn là hoạn quan Mã Nguyên Trinh.

- Tình huống hôm qua thế nào?

Hoàng Phủ Huyền Đức ở trên giường lộ ra vẻ suy yếu thanh âm trầm thấp mà nói:

- Ngươi nói cho trẫm nghe.

- Bệ hạ dù sao cũng phải bình tĩnh, hoàng hậu hôm qua..

- Hoàng hậu làm sao?

Hoàng Phủ Huyền Đức cả kinh.

Hoàng hậu thương tâm quá độ ngã xuống đất, động tới thai khí, , người không có việc gì nhưng hài tử đã bị sẩy thai rồi.

Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi thở dài:

- Là trẫm làm liên lụy tới hoàng hậu.

Mã Nguyên Trinh đem chuyện hôm qua từ từ nói cho Hoàng Phủ Huyền Đức biết cuối cùng hắn nói:

- Lão nô nghe nói cửa thành phía đông phát sinh xung đột, liền cả gan tự tiện điều động Vũ Vệ quân cùng với Nội vệ quân xuất binh tuần tra khắp nơi, khống chế cục diện mong bệ hạ trách phạt.

Hoàng Phủ Huyền Đức nghe Mã Nguyên Trinh kể lại, sắc mặt của hắn trầm xuống, trong mắt lóe lên sát cơ:

- Trẫm còn chưa chết mà bọn chúng đã giành vị sao?

Lập tức hắn trấn an Mã Nguyên Trinh:

- Ngươi làm rất đúng, quân đội kinh thành chỉ có trẫm là có thể điều động nhưng lúc trẫm hôn mê, ngươi có thể thay trẫm trẫm không trách ngươi.

Mã Nguyên Trinh thở ra một hơi hắn nhẹ nhàng nói:

- Bệ hạ tất cả mọi người đều ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, bệ hạ có muốn để mọi người gặp không?

Hoàng Phủ Huyền Đức trầm tư một lát rồi khẽ nói:

- Trẫm rất mệt mỏi, để cho bọn họ trở về tất cả phục hồi lại sự bình thường.

- Bệ hạ Phạm đại tướng quân trong sự tình rối loạn đã bị trúng tên bỏ mình.

Mã Nguyên Trinh thấp giọng nhắc nhở.

- Phạm Tự thăng tước một cấp dùng hầu tước mà hạ táng, trợ cấp năm nghìn lượng, con trai của hắn phong làm đô úy, là bá tược, chuyên này cứ như vậy mà chấm dứt không được bàn nhiều hơn.

- Vâng lão nô để cho mọi ngươi giải tán.

Mã Nguyên Trinh đứng lên, Hoàng Phủ Huyền Đức lại gọi hắn lại:

- Ngươi đi hỏi thái y, chân trẫm bị sao mà cử động không được, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Mã Nguyên Trinh lui vào trong điện, hắn tìm Vương ngự y hỏi:

- Hoàng thượng đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà chân không còn tri giác nữa?

Vương ngự y minh bạch trong lòng, tối hôm qua y đã dùng châm đâm vào chân của hoàng đế mà hắn không có chút phản ứng nào, y biết hoàng đế cũng không đứng lên nổi nữa.

Y thở dài nói:

- Hoàng thượng may mắn tránh được một kiếp, nếu như hoàng thượng nghe theo ý kiến của chúng ta, hai ba năm sau có lẽ đứng lên nếu không sẽ tiếp tục như vậy.

- Chuyện này, chuyện phòng the có được không?

- Dĩ nhiên ó thể nhưng phải tiết chế, lần này hoàng thương ngất xỉu dĩ nhiên là do kết quả của phòng the phóng túng quá mức, đề nghị đầu tiên của chúng ta chính là chuyện này.

- Ta sẽ đi khuyên, ngươi đi trước đi.

Mã Nguyên Trinh thấy thái tử đi tới bên này thì vội vàng nghênh tiếp.

Hoàng Phủ Hằng lúc này vô cùng lo lắng, chủ yếu là vấn đề đổ máu trước cửa thành, chuyện này làm sao có thể giải thích với hoàng đế, đông cung lục suất vì sao lại muốn vào thành?

Điều khiến cho Hoàng Phủ Hằng kinh ngạc hơn là, người bắn chết Phạm Tự là ai, hắn đã nhận được thư của phó tướng Lý Di, mũi tên kia bắn xuyên qua thiết giáp, xuyên cả trái tim, ít nhất phải có lực đạo ba trăm cân, loại tên này không thể phát ra từ binh sĩ bình thường được điều này cho thấy có người muốn khơi mào chuyện xung đột ở cửa thành.

- Thái tử điện hạ, hoàng thượng đã tỉnh.

Mã Nguyên Trinh hướng về phía hắn báo tin vui.

Hoàng Phủ Hằng trong lòng cảm thấy may mắn, hắn lộ ra vẻ vui mừng mà nói:

- Vậy thì tốt, thật sự là phúc của Đại Ninh triều.

Hắn lại hỏi:

- Vậy ta có thể đi gặp phụ hoàng được không?

- Hồi bẩm tướng quốc tối hôm qua không có gì dị thường, chỉ có hai người rời khỏi thành một là Tề vương một là Hoàng Phủ Vô Tấn, còn có thê tử của y.

Tề vương rời khỏi kinh thành nằm trong dự định của Thân Quốc Cữu nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng rời khỏi kinh thành khiến cho Thân Quốc Cữu vượt quá dự kiến, y nở ra nụ cười, tiểu tử này đêm tân hôn cũng không để ý, xem ra rất cảnh giác, bỗng nhiên y nghĩ tới một chuyện liền nhướn mày hỏi:

- Hắn làm sao có thể rời khỏi thành?

Tề vương có kim bài thì không nói nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể rời khỏi thành, điều này khiến cho y rất kinh ngạc.

- Bẩm tướng quốc thuộc hạ đã hỏi qua giáo úy, hắn nói Hoàng Phủ Vô Tấn dùng kim bài của Giang Các lão của Mai Hoa vệ.

- Kim bài của Giang các lão?

Thân Quốc Cữu trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hoàng Phủ Vô Tấn từ lúc nào thì quen Giang Các lão? Giang Các lão chính là tâm phúc của hoàng đế, chẳng lẽ là ý của thái hậu?

Thân Quốc Cữu lại hỏi:

- Vậy người bắm chết Phạm Tự đã điều tra chưa?

- Bẩm tướng quốc thuộc hạ có thể xác định một điều mũi tên này phát ra từ góc độ bắn lén, nhất định là do một binh lính bắn ra nhưng là ai bắn thuộc hạ tạm thời chưa tra ra, tuy nhiên lực đạo mũi tên này vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thuộc hạ cũng không làm được, cho thấy tên lính này không phải người thường.

- Mệnh cho Điền Hưng từng bước tìm hiểu, nhất định phải tra cho ra người này là ai.

Thân Quốc Cữu nghiến răng nói.

..........

Buổi sáng Hoàng Phủ Vô Tấn mang thê tử của mình trở về quân doanh, xe ngựa dừng trước Tô phủ, hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn hắn về nhà mẹ đẻ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<