Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 248

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 248: Thân hoàng hậu tới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Cho nên trượng phu của tiểu thư cũng là trượng phu của nàng, đây là truyền thống từ trước tới nay cho nên A Xảo trong lòng cũng vô cùng lo lắng nếu như ở Duy Dương huyện nàng nhất định sẽ lựa chọn gả tiểu thư cho Quan Hiền Câu, một nhà phú quý, mà khi đó Vô Tấn là thương nhân, mở cửa hiệu cầm đồ cho dù tiểu thư thích hắn nhưng nàng không thích.

Hiện tại thì không giống như trước nữa, tầm mắt của A Xảo dâng lên cao hơn, nàng đã thấy không ít các mặt của xã hội, Quan gia ở Duy Dương huyện đúng là hào phú, nhưng so với hoàng tộc ở kinh thành thì không bằng, cho nên nàng dần xem thường Quan gia.

Hiện tại Vô Tấn chính là Lương quốc công là hoàng tộc chân chính, là cháu của quận vương nàng đã nghe phu nhân nói qua dựa theo quy củ của Đại Ninh vương triều, hoàng tộc sau khi lập gia đình có bậc cha chú qua đời có thể thăng một cấp trở thành vương, tương lai Vô Tấn cũng trở thành vương gia rồi.

So sánh với vương gia, Quan gia đúng là không đáng một xu, A Xảo dĩ nhiên hi vọng tiểu thư gả cho Vô Tấn.

Cho nên nàng mõi lần nói chuyện với phu nhân là kiên quyết ủng hộ tiểu thư gả cho Vô Tấn, trên miệng thì nói tiểu thư thích Vô Tấn nhưng thực chất là cân nhắc tương lai của mình.

Tiểu nha hoàn tên là A Xảo tâm tư dĩ nhiên cũng xảo diệu hơn mọi người.

A Xảo một đường chạy vội đi nghe ngóng tin tức của tiểu thư, lại phát hiện ra mọi người ở trước tiền viện rất lo lắng, giống như là lâm địch vậy, lão quản gia phân công nhiệm vụ cho các nha hoàn, mọi người giải tán sau đó tỏ vẻ cực kỳ bận rộn.

A Xảo kỳ quái liền hỏi quản gia;

- Vương đại thúc có chuyện gì xảy ra vậy?

Quản gia nhận ra nàng liền lo lắng nói:

- Vừa rồi trong nội cung có mấy hoạn quan, thông báo với lão gia, buổi sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới gặp Tô gia chúng ta, hoàng hậu bái phỏng Tô gia muốn chúng ta tiếp đãi cho tốt.

A Xảo ngây ngẩn cả người đây là có chuyện gì hoàng hậu đến Tô gia làm gì?

Quản gia nhỏ giọng nói cho nàng biết:

- Thân hoàng hậu đến cầu hôn cho tên Quan Hiền Câu kia.

A Xảo chấn động nàng quay đầu bỏ chạy quản gia liền ở phía sau gọi theo:

- A Xảo chớ nói lung tung.

- Đại thúc con biết rồi.

A Xảo thở hồng chạy về sân nhỏ rồi hô lớn:

- Tiểu thư việc lớn không hay rồi.

Tô Hạm thấy nàng kinh hoảng vô cùng cũng hơi giật mình, chẳng lẽ tổ phụ đáp ứng Quan gia rồi sao, nàng vội hỏi:

- Nói mau là chuyện quan trọng gì, tổ phụ đồng ý rồi hả?

- Không phải không phải chuyện này mà là...

A Xảo mệt mỏi không thở ra hơi.

- Muội nghe nói, sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới cầu hôn thay cho Quan gia.

Tô Hạm ngây ngẩn cả người, hoàng hậu nương nương tới, với thân phận của hoàng hậu, lời của nàng là lời vàng ý ngọc, Tô gia làm sao có thể dám kháng chỉ, chuyện này nên làm sao bây giờ?

Trong lòng của nàng loạn cả lên, bỗng nhiên A Xảo nói:

- Ngươi đi Lan Lăng quận vương phủ, đem chuyện này nói cho Vô Tấn công tử.

- Thế nhưng mà muội không có cớ, người giữ cửa không cho đi.

Tô Hạm nghĩ nghĩ sau đó lấy đàn tỳ bà đưa cho nàng:

- Ngươi nói với bọn họ rằng nhạc sĩ dạy đàn tỳ bà bỏ quên nhạc khí ở đây, ngươi mang trả lại cho người ta.

Cái cớ này không tệ, A Xảo nhận đàn tỳ bà nói:

- Vậy muội đi ngay.

A Xảo vội vàng rời đi, trong mắt của Tô Hạm tràn ngập vẻ lo lắng, trời ạ là hoàng hậu!

Sáng sớm ngày kế tiếp một đội ngũ do ba nghìn sĩ tử diễu hành xuất hiện ở đầu thành, trên đầu của bọn họ là một biểu ngữ:

- Trừng trị người làm rối loạn kỷ cương khoa cử.

Hoàng Phủ Huyền Đức nghe nói có người nói rằng có kẻ làm rối loạn kho cử thì giận tím mặt, lệnh cho ngự sử trung thừa Trần Trực phải điều tra rõ án này trước giữa trưa, thi đình cũng từ buổi sáng dời sang buổi chiều.

Được triều đình cam đoan đám sĩ tử diễu hành cũng tản đi, Trần Trực sai người đem năm tên sĩ tử cầm đầu mang tới ngự sử đài.

Đây chính là lần đầu tiên Trần Trực điều tra vụ án làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa còn phải kết án ở giữa trưa khiến cho hắn gặp áp lực rất lớn, tuy nhiên thủ đoạn của Trần Trực vô cùng tàn nhẫn, dựa theo lệ cũ, quan viên liên quan tới bản án cần phải nói chuyện trước, như vậy sẽ cho bọn họ cơ hội tự thú.

Mà Trần Trực lại không làm theo bước này, trực tiếp thẩm án, không cho quan viên liên quan tới vụ án có cơ hội quả không hổ là Trần hắc diện.

Năm tên sĩ tử bị mang tới ngự sử đài, bọn họ quỳ xuống cầm giấy khiếu nại nói cho Trần Trực biết:

- Chúng ta thực sự không phải là ghen ghét với người khác, nhưng thật sự Lâm thị huynh đệ đồng thời đậu tiến sĩ khiến cho người ta nghi hoặc quá nhiều chúng ta không thể không khẩn cầu quan phủ điều tra.

- Ngươi nói tiếp đi.

Trần Trực một mặt cầm cầm bản khiếu nại một mặt nghe đám sĩ tử nói;

- Bẩm đại nhân, tối hôm qua chúng ta gặp thương nghị với nhau, có mấy người học cùng trường mấy chục năm với Lâm thị huynh đệ, đối với hai người bọn họ vô cùng hiểu rõ, Lâm thị huynh đệ ở trường thái học Ung kinh cũng chỉ bình thường, thi cống cử sĩ một người đứng thứ bảy một người đứng thứ tám, cho nên rất có nhiều người nghi ngờ bọn họ ăn gian, hô hào điều tra, bởi vì Lâm gia là hào phú ở Ung Kinh cho nên lần này bọn họ có ở trong khách sạn tiếp xúc nói chuyện với một số lái buôn đề thi, sau khi tiếp xúc với bọn họ thì lộ vẻ vui mừng, có người tận mắt trông thấy, hơn nữa lái buôn này cũng không giống người bình thường, người từng tiếp xúc qua nói rằng người lái buôn này cho đề trước thi xong mới trả tiền, tiền đặt cọc một văn cũng không thu, cho nên mọi người mới hoài nghi lái buôn này biết đề trước, mong đại nhân minh xét.

Trần Trực cũng đã xem xong đơn khiếu nại, cơ bản nói giống như hắn nói, hắn lại hỏi:

- Tên lái buôn này có ai nhận thức hắn không?

Tất cả mọi người đều lắc đầu:

- Lái buôn từ lần đó không xuất hiện nữa, tất cả mọi người đều hoài nghi, bọn họ đã đạt thành mua bán.

Trần Trực phát hiện ra bản án này cũng không khó hơn nữa còn rất đơn giản, hắn nói với bọn họ:

- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta vào giữa trưa sẽ cho các ngươi một câu trả lời.

Hắn lại gọi một đội úy Vũ Lâm quân rồi nói:

- Các ngươi mau tới lễ bộ đem Lâm thị huynh đệ mang tới cho ta.

*****

Bởi vì sau khi kết thúc thi đình, sáu mươi tiến sĩ thi đậu muốn cùng nhau khoác trên vai áo đỏ, cưỡi ngựa khắp phố phô trương cho nên tất cả bọn họ đều ở lễ bộ nghỉ ngơi chờ đợi.

Đội úy Vũ Lâm quân liền mang theo binh sĩ cùng kim bài của Trần Trực nhanh chóng đem Lâm thị huynh đệ tới.

Lâm thị huynh đệ còn không biết chuyện diễu hành bọn họ còn đắm chìm trong sung sướng xế chiều dạo phố, nhưng sau khi tiến vào phòng thẩm vấn ở ngự sử đài, hai người bọn họ giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

Chỉ thấy ở trong phòng tràn ngập hình cụ, mấy cái bồn lửa nấu nóng chảy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, ba mươi mấy tên đại hán khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Ở chính giữa gian phòng là một quan viên mặt đen, sắc mặt âm lãnh, ánh mắt lợi hại phảng phất đâm thủng nội tâm bọn họ.

Lúc này bọn họ đều đồng loạt ý thức được chuyện gì xảy ra, có lẽ sự tình gian lận đã bị bại lộ.

- Rầm.

Trần Trực đem đường mộc gõ xuống bàn lạnh lùng nói:

Ba nghìn sĩ tử diễu hành lên án các ngươi làm rối loạn kỷ cương khoa cử, ta là ngự sử trung thừa Trần Trực, phụng mệnh hoàng thượng nghiêm thẩm các ngươi các ngươi đã biết tội chưa?

- Quỳ xuống.

Đám đại hán kia gầm lên một tiếng, đệ đệ Lâm Tiềm Dật nhát gan hơn, chân mềm nhũn mà quỳ xuống, quỳ rạp xuống mặt đất mà run run, Lâm Tiềm Tuấn thì không quỳ trấn tĩnh mà nói:

-Chúng ta có công danh tại thân gặp quan không cần phải quỳ, quý tòa nói chúng ta ăn gian có chứng cớ gì?

Trần Trực liếc nhìn huynh đệ bọn họ, thấy biểu hiện một trời một vực liền có chủ ý, phân phó cho tả hữu:

- Đem hai người bọn họ tách ra, từng người thẩm vấn.

Hai gã đại hán lập tức tiến lên, kéo Lâm Tiềm Tuấn xuống, lâm Tiềm Tuấn liền hô to:

- Nhị đệ đệ không được cung khai lung tung, Lâm gia chúng ta là người trong sạch, không làm rối loạn kỷ cương, tổ phụ cũng sẽ đến.

Tuy nhiên người đã bị kéo ra ngoài thanh âm cũng không nghe được rồi, Trần Trực liếc mắt ra ý cho đại hán, lập tức vài tên đại hán đem toàn bộ quần áo của Lâm Tiềm Dật lột bỏ sạch sẽ giống như là gà phơi nắng vậy, dùng thiết liên treo ngược hắn lên, Lâm Tiềm Dật giống như heo bị giết la to lên.

Trần Trực tiến lên phía trước lạnh lùng mà nói với hắn;

- Ta không ngại nói cho ngươi biết, bản án này đã kinh động tới hoàng thượng, nếu như các ngươi không thành thật chúng ta tìm được lái buôn gây chuyện hắn cung khai ra rồi, thì huynh đệ các ngươi sẽ bị lăng trì xử tử, Lâm gia cũng bị xét nhà, nam nhân thì đi lưu vong, nữ nhân thì vào trong giáo phường làm nô.

Lâm Tiềm Dật nhát gan, hắn bị dọa tới mức hồn bất phụ thể lắp bắp hỏi:

- Nếu như... ta khai thì thế nào?

Trần Trực cười hắc hắc nói:

- Nếu như ngươi khai thì chính là tự thú, ta có thể cam đoan huynh đệ các ngươi không chết, nếu như nhà các ngươi chịu mang một khoản tiền đi chuộc tội, vậy thì các ngươi chỉ có thể bị hủy tư cách chung thân không được dự thi mà thôi, đây chính là cơ hội của ngươi đó.

Lâm Tiềm Dật do dự một chút hắn biết rằng làm rối loạn kỷ cương khoa cử chưa bao giờ có tiền lệ mất đầu, bọn họ làm sao có thể bị lăng trì xử tử.

Trần Trực bỗng nhiên hung ác nói:

- Bởi vì hoàng đế giận dữ, muốn dùng các ngươi để cảnh tỉnh người khác người đâu trước hết thiến hắn cho ta.

Hai gã đại hán mang theo một thùng nước và một con dao sắc bén, nhe răng cười từ từ tiến tới, tay sờ lên dương căn của hắn, tìm kiếm chỗ hạ đao, Lâm Tiềm Dật bị dọa tới mức hồn phi phách tán, nước tiểu cũng bắn ra:

- Ta khai ta khai.

Trần Trực khoát tay chặn lại, Lâm Tiềm Dật được đặt xuống, Trần Trực lạnh lùng nói:

- Nói đi.

Lâm Tiềm Dật sợ hãi tới mức cực điểm, hắn đem chuyện mình mua đề thi nói rành mạch ra.

Trần Trực nghe nói chuyện này liên quan tới con của lễ bộ thị lang Quan Tịch thì cả kinh, trong lòng của hắn cuồng hỉ, vậy là có thể mượn cơ hội này đánh ngã Quan Tịch rồi, mình không phải là đã lập đại công cho thái tử sao?

Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, hắn trầm tư một thoáng rồi nói:

- Đem người này bảo vệ cho tốt, nghiêm mật phong tỏa tin tức.

Hắn liền cầm khẩu cung của Lâm Tiềm Dật mà đi tới đông cung, kỳ thật hắn đã sớm biết rõ, huynh đệ Lâm thị chỉ lấy được thiếp kinh, thiếp kinh là từ chỗ lễ bộ lang trung Hoàng Hồng Nguyên mà Quan Tịch chính là lễ bộ thị lang, người lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Hồng Nguyên, hắn có thể dễ dàng lấy được đề thi của Hoàng Hồng Nguyên.

Hiện tại điều hắn nuối tiếc nhất chính là Lâm thị huynh đệ không biết chỗ ở của lái buôn, bởi vậy đánh đổ Quan Tịch cần phải có chứng cứ xác thực, hiện tại Quan Tịch ở trong triều con của hắn ở lễ bộ, thừa dịp bọn họ không có ở nhà đột kích điều tra nhất định sẽ có thu hoạch.

Ngự sử trung thừa có quyền lực tương đối lớn, có thể trực tiếp điều tra phủ đệ của quan viên tam phẩm, hơn nữa hoàng đế cón phái một chi vũ lâm quân hỗ trợ hắn, hiện tại chỉ cần thái tử gần đầu, Trần Trực sẽ lập tức tiến tới điều tra phủ đệ của Quan Tịch.

Nếu như thật sự không ra chứng cứ, Trần Trực chỉ còn một biện pháp xử lý đó là suy đoán con của Quan Tịch làm rối loạn kỷ cương, tuy nhiên cái này chỉ là suy đoán không có sức thuyet phục, tối đa là con của Quan Tịch bị thủ tiêu tư cách không ảnh hưởng tới Quan Tịch.

Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm ra chứng cứ.

..................

Ở bên ngoài Tô phủ, mấy trăm tên hoạn quan cùng với cung nữ vây quanh loan giá của hoàng hậu nương nương, nhiều đội Vũ Lâm quân hộ vệ ở hai bên, đề phòng sâm nghiêm.

Hoàng hậu ít khi được đi tới phủ đệ của đại thần, đây cũng là quy định nghiêm khắc của nội cung, ngẫu nhiên cùng với hoàng đế tới nơi này mà thôi phần lớn thời gian là về nhà mẹ đẻ thăm viếng, mỗi lần thăm viếng cũng phải báo trước để họ chuẩn bị.

Cho nên Thân hoàng hậu tới Tô phủ dường như là một chuyện không thể nào, cho nên nàng cũng không tiến vào trong cửa lớn của Tô phủ.

Hôm nay lý do nàng xuất cung cũng là muốn tiến vào trang viên ở thành nam, chỗ đó chính là do Tề gia hiến cho nàng, khiến cho Thân Thấm Ngọc vô cùng cao hứng.

Ngày hôm qua hoạn quan đã tới truyền chỉ, cũng không nói rõ ràng khiến cho Tô phủ bận rộn suốt một buổi, cả phủ giăng đèn kết hoa, quét dọn sạch sẽ, trải thảm đỏ khắp nhà, từ cửa lớn cho tới nội đường khách quý.

Nhưng khi biết Thân hoàng hậu chỉ đi ngang qua Tô phủ khiến cho gia nhân phải thất vọng nhưng Tô Tốn lại thở phào một hơi, hoàng hậu nương nương nếu thật sự đi vào trong phủ thì thật xấu mặt, không vào phủ đương nhiên là tốt nhất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<