Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 243

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 243: Thi cử phong vân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Lúc này tiếng chuông trong quân doanh đã vang lên, chính là thời gian tụ tập, công việc trong doanh lập tức trở nên lu bu, nhiều đội binh sĩ chạy ra, trong bóng tối tiếng ngựa hí dài, tiến tới trường huấn luyện.

Trong thời gian ngắn ngủi, những quân đội Mai Hoa vệ rời khỏi doanh môn, hướng về phía kinh thành.

Tới canh bốn toàn kinh thành trở nên náo nhiệt, đám sĩ tử tập trung ở phía bắc trường thái học cùng quốc tử học, trong mỗi khách sạn đều vô cùng bận rộn, rất nhiều sĩ tử đã rời giường mà chuẩn bị.

Cho dù tỉ lệ trúng tuyển vô cùng thấp nhưng sĩ tử này đều ôm hi vọng, bọn họ có thể đề danh bảng vàng.

Tới canh bốn sĩ tử đã lục tục xuất phát, khoa cử của Đại Ninh vương triều từ trước cho tới nay đều gồm ba địa phương trường thái học quốc tử học và quan học bên trong Lạc Kinh, trong đó làm chủ là quốc tử học và trường thái học, đang chờ đón hai vạn thí sinh tham gia cuộc thi.

Trường thái học và quốc tử học năm ngày trước đã phong bế, những đệ tử đọc sách ở nơi này đều đình chỉ, hơn một nghìn danh sách học sinh được quan viên lại bộ và lễ bộ sắp xếp bố trí.

Trường thái học và quốc tử học bên trong có trường thi chuyên môn, mỗi trường thi chiếm diện tích mấy chục mẫu, mỗi gian phòng ước chừng năm thước, có thể đặt tủ sách và một chiếc giường lớn.

Thời gian canh bốn trời còn chưa tỏ, phía nam đã dấy lên mấy trăm bó đuốc ánh lửa phần phật hơn mười đội sĩ tử tự động tiến tới, chờ đợi kiểm tra, Vô Tấn ngồi trên lưng ngựa ánh mắt nhìn từ sĩ tử, trách nhiệm của hắn trọng đại không được cho các thí sinh mang theo tài liệu ăn gian vào trong phòng thi, nếu như bọn họ ăn gian thành công thì hắn chính là người phải chịu phạt.

- Kiểm tra thông qua người tiếp theo.

Một sĩ tử được thông qua, sĩ tử phía sau lại tiến tới, binh sĩ Mai Hoa vệ kiểm tra mỗi người tới hai lần.

Trong lúc báo danh bỗng nhiên Vô Tấn nhìn thấy có một người tướng mạo đặc thù thân cao năm thước sáu, làn da ngăm đen trên trán bên trái còn có nốt ruồi.

- Tính danh?

- Mã Ứng Sơ.

Cái tên này khiến cho đám sĩ tử dao động một hồi không ít người trông lại nhìn hắn, Vô Tấn cũng nhịn không được nhìn người này cái nữa, làn ra dất đen khí chất cũng bình thường đây là quỷ tài Kinh Châu Mã Ứng Sơ sao, không biết hắn quỷ quái ở nơi nào.

- Ngươi ở nơi nào?

-Người Kinh Châu Tương Dương quận.

- Tuổi?

- Ba mươi bốn.

Hỏi han chỉ là có lệ, binh sĩ rà soát rất chặt, sĩ tử ăn gian phong hiểm cũng quá lớn một khi bị phát hiện mang theo đồ cấm không chỉ bị hủy bỏ tư cách cuộc thi mà nhẹ thì cấm đi thi năm năm, hoặc mười năm, còn nặng thì nhận giấy chung thân không được đi thi.

- Kế tiếp.

Từng bước từng bước kiểm tra qua, động tác của các binh sĩ vô cùng thành thạo, trên cơ bản không có vấn đề gì, cho dù có người mang theo vài tờ giấy trông thấy cảnh tượng này cũng phải khiếp đảm ném giấy đi.

Đội ngũ nhanh chóng tiến tới nhóm người cuối cùng bỗng nhiên ánh mắt của Vô Tấn híp lại, người tới lần này chính là Quan Hiền Câu.

Bọn họ ở trong Bách Phú tửu lâu đã gặp nhau một lần cho nên đã khắc sâu ấn tượng, Quan Hiền Câu cũng ngồi trên lưng ngựa mặc quần áo của Mai Hoa vệ, nhìn thấy Vô Tấn ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, người này chính là người tranh đoạt nữ nhân với hắn.

Quan Hiền Câu hận Vô Tấn thấu xương tuy nhiên lúc này hắn lai lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn hoàn toàn có thể ở đây làm khó hắn, hắn cảm thấy hối hnậ sao mình không xếp hàng ở cửa phía Nam.

- Người kế tiếp.

Rốt cuộc cũng phải ra mặt, Quan Hiền Câu kiên trì bước tới, đem phiếu dự thi mang lên, cũng không dám đối mặt với Vô Tấn.

- Tính danh?

- Quan Hiền Câu.

Quan Hiền Câu bình tĩnh trả lời, thần thái mang theo vẻ rất tự tin, không chỉ vì hắn là con của lễ bộ thị lang mà lần này hắn còn được Thân Quốc Cữu đỡ đầu.

- Người ở nơi nào?

- Sở Châu Đông Hải quận.

- Tuổi?

- Mười sáu.

Làn da Quan Hiền Câu rất trắng dáng người cũng cao, thân thể của hắn đặc thù là ở ngón tay út thiếu một nửa, điều này Vô Tấn cũng chú ý tới, Vô Tấn cũng không muốn làm khó dễ.

Soát người hoàn tất, binh sĩ đem giấy khảo thí trả lại cho hắn rồi lại lườm hắn:

- Có thể đi rồi. Quan Hiền Câu tiếp nhận giấy khải thí, nhanh chóng bước đi, trước khi đi khẽ liếc nhìn Vô Tấn, cả hai đều cảm thấy trong mắt đối phương tràn đầy địch ý.

Theo một hồi tiếng chuông, cuộc thi tiến sĩ hằng năm trở nên chính thức bắt đầu, năm vạn sĩ tử tại chỗ múa bút thành vân, cố gắng cho giấc mộng và khát vọng của mình.

Ngày đầu tiên chính là khảo thí Thiếp Kinh, cũng chính là phần quan trọng nhất trong ba phần, chiếm tới sáu thành còn lại thơ chiếm một thành, sách luận chiếm ba thành, cho nên phầ đầu tiên này chính là mang tới thành bại của cuộc thi.

Đề thi gồm hai bộ phận một loại gồm Mặc Kinh, khảo thí tứ thư ngũ kinh của đam sĩ tử, ví dụ như là chép một đọa kinh văn Xuân Thu, không được sai một chữ.

Tiếp theo là Vấn Đối, cho nên đám sĩ tử cầm được đề thi thì lập tức lật tới phần cuối cùng, Vấn Đối đề thi chiếm tới phân nửa điểm.

Mặc Kinh tuy số lượng từ lớn nhưng đại bộ phận sĩ tử chỉ mất nửa canh giờ là làm xong mấu chốt là đề Vấn Đối, cái này đòi phải có đầu óc tư duy.

Cuối cùng là Đạo Đề, khiến cho tuyệt đại bộ phận thí sinh phải trợn tròn mắt, Hoàng Phủ Duy Minh chỉ viết kinh văn trong thời gian nửa canh giờ là xong hắn nhìn thấy Vấn Đối đề mà trầm tư, sau một hồi mới viết xuống. Quan Hiền Câu rất đắc ý, những đề mục này một chút cũng không sai, Lâm thị huynh đệ trong quốc tử học cũng cuồng hỉ, bọn họ thầm nghĩ năm nay dám chắc mình đậu tiến sĩ rồi.

Cuộc thi đâu ra đấy mà tiến hành, xung quanh trường thái học trở nên yên tĩnh lại, Vô Tấn cưỡi kỵ binh Mai Hoa vệ tuần tra quanh trường, bất kể là Mai Hoa vệ hay Tú Y vệ chỉ có thể phụ trách xung quanh trường thi mà không được tiến vào, ở bên trong là chỗ cua quan viên lại bộ và lễ bộ, quân đội không được tiến vào.

Kỳ thật Mai Hoa vệ của Vô Tấn tuần tra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm cho có phép, trường thi ở trong trường thái học, nếu như có người nào muốn làm loạn đầu tiên phải đi qua trường thái học, nhưng bên ngoài trường thái học cũng được dày đặc quân đội tuần tra, cho nên gần trăm năm nay không hề phát sinh chuyện quấy rối trường thi bao giờ.

Dò xét một lúc, ngay cả Vô Tấn cũng cảm thấy buồn tẻ, hắn đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi ở trong trường thái học thì thấy từ phía xa xa có một đạo nhân mã tiến tới. truyện được lấy từ website tung hoanh

- Tướng quân hình như là hoàng thượng tới.

Trương Lũng năm trước cũng đã tham gia tuần tra cho nên có kinh nghiệm, hắn đoán chừng hoàng đế tới thị sát rồi.

*****

Người cưỡi ngựa tới gần, Vô Tấn nhận ra quả nhiên là hoàng đế của Đại Ninh vương triều Hoàng Phủ Huyền Đức, hắn mặc thường phục bên cạnh có hơn trăm người.

Vô Tấn xoay người xuống ngựa, vội vàng quỳ xuống thi lễ:

- Thần Hoàng Phủ Vô Tấn bái kiến hoàng đế bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức đi thị sát trường thi như mọi năm, thời gian cụ thể không nhất định hôm nay y tới tương đối sớm.

Hoàng Phủ Huyền Đức không nhận ra Vô Tấn, nghe hắn báo danh thì mới sững sờ, cao thấp dò xét Vô Tấn, thấy hắn mặc quân phục đô úy Mai Hoa vệ thì cười nói:

- Ngươi mặc quân phục trở nên thật uy vũ khiến cho ngay cả trẫm cũng không nhận ra.

- Thần hôm nay phụ trách tuần tra quanh trường thái học.

Hoàng Phủ Huyền Đức gật đầu:

- Trẫm hôm nay tới giám thị trường thi, ngươi theo bên cạnh trẫm.

- Thần tuân chỉ.

Vô Tấn đứng dậy theo sát Hoàng Phủ Huyền Đức, đơn giản hồi báo chuyện an ninh sáng nay, nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức cơ hồ không có hứng thú với chuyện này, ngược lại lại có hứng thú với Vô Tấn.

- Trẫm sáng nay đã phê chuẩn cho Tú Y vệ và Mai Hoa vệ điều động binh lính, ngươi cũng ở trong số đó, Vô Tấn ngươi lần này là người trong hoàng tộc đi Sở Châu làm tướng quân Mai Hoa vệ, chức quan cao nhất, cũng đừng làm cho trẫm phải thất vọng.

Vô Tấn bày tỏ thái độ:

- Thần nhất định cúc cung tận tụy, tận trung với bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức cười cười nói:

- Ngươi là cháu của Lan Lăng quận vương mà Lan Lăng quận vương là hoàng thúc của trẫm, ngươi thuộc về hoàng tộc dòng đích, lại nói tiếp chúng ta là người một nhà trẫm hi vọng ngươi vì hoàng thất, giúp cho gia tộc chúng ta vững vàng giang sơn, phàm những thế lực uy hiếp gia tộc chúng ta ngươi phải diệt trừ triệt để cho trẫm, trẫm không hi vọng bên cạnh Đại Ninh vương triều vẫn còn có người nhìn chằm chằm vào giang sơn của chúng ta.

Hoàng Phủ Huyền Đức đi thị sát trường thi lơ đãng nói chuyện khiến cho Vô Tấn toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Hoàng Phủ Huyền Đức cho hắn đảm nhiệm phó đô đốc Sở Châu thủy quân.

Hoàng Phủ Huyền Đức muốn hắn đối phó với Phượng Hoàng hội, nếu như diệt trừ được Phượng Hoàng hội thì sẽ giải trừ uy hiếp của Đại Ninh vương triều mấy chục năm nay, nếu như hắn không tiêu diệt thì Hoàng Phủ Huyền Đức có thể thuận lý thành chương mà thu thập hắn, nói hắn cấu kết với phản tặc, Lương vương hệ và Phượng Hoàng hội cấu kết, tước bỏ quân quyền của Lương vương. hệ.

Vô Tấn lúc này mới ý thức được Hoàng Phủ Huyền Đức mưu tính sâu xa, cho hắn xa phó tới Sở Châu nhậm chức nguyên nhân hóa ra là như vậy.

Nhưng hiện tại đã biết rõ hắn có thể làm gì, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng biết tất cả không thể sửa đổi cho nên mới đem dụng ý chân thật nói cho mình biết.

Hoàng Phủ Huyền Đức liếc mắt nhìn Vô Tấn, cười nhạt một tiếng rồi bước nhanh vào phòng thi.

Vô Tấn biết chuyện hiện tại chỉ có thể là binh tới tướng đỡ, nước tới thì đê ngăn, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích, hắn hiện tại không cân nhắc nó nữa, theo sát Hoàng Phủ Huyền Đức vào trong phòng thi.

Trường thi rất yên tĩnh, hai vạn sĩ tử thi nhau múa bút thành văn ở trong gian phòng nhỏ, thỉnh thoảng lại có giám khảo tuần tả, phòng nhỏ không có rèm, chuyện bên trong phòng đều thấy hết.

Giám thị ở trường thái học là người của lại bộ, do lại bộ thị lang tọa trấn, hoàng đế tiến tới hắn liền lập tức đón chào.

- Tình hình trường thi thế nào?

- Bẩm bệ hạ tất cả đều bình thường không có gì dị thường, chỉ có vài sĩ tử vì lo lắng quá mà té xỉu, thái y sau khi cứu chữa lại lập tức tiếp tục cuộc thi.

- Trẫm muốn dò xét phòng thi một thoáng.

Hoàng Phủ Huyền Đức quay đầu nói với thị vệ:

- Mọi người cũng không cần theo, Lương quốc công và Triệu đại nhân theo trẫm là đủ rồi.

Triệu Bỉnh Minh vô cùng khiếp sợ hoàng thượng không muốn cho thị vệ đi cùng là điều đầu tiên, hoàng thượng tín nhiệm Vô Tấn như vậy sao?

Hoàng Phủ Huyền Đức lại nói với Vô Tấn:

- Vô Tấn ngươi là hoàng chất của trẫm, an toàn của trẫm giao cho ngươi rồi.

Vô Tấn thầm than trong lòng hắn hiểu được đây là Hoàng Phủ Huyền Đức rót mật cho hắn, bề ngoài thì tỏ vẻ tín nhiệm vô cùng nhưng sau lưng lại là cái bẫy để Lương vương hệ không còn đề phòng, trước kia nói hắn là hoàng tộc dòng đích cũng là có mục đích này.

- Thần chết cũng không tiếc bảo vệ an toàn cho bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức tán thưởng vỗ vai của hắn:

- Cô vô cùng tín nhiệm ngươi.

Nói xong y chắp tay đi về phía trường thi đám hộ vệ không dám đi theo chỉ ở phía xa xa nhìn tình huống hai bên.

Vô Tấn đi bên cạnh Hoàng Phủ Huyền Đức cảm thấy áp lực vô cùng, tinh thần của hắn lúc này vô cùng tập trung, lưu ý những biến hóa xung quanh, nếu như có chuyện dị thường hắn phải nhanh chóng có phản ứng.

Một tràng mưa thu đổ xuống, cuộc thi khoa cử tiến sĩ mà mọi người chú ý cũng đã kết thúc, kế tiếp chính là chờ đợi năm ngày dằng dặc.

Sau những ngày thi đam sĩ tử một bộ phận phóng túng mua vui ở bên ngoài, một bộ phận khác thì ở trong khách sạn ngắm mưa thu chờ đợi kết quả.

Cũng có một số người làm bài không tốt biết mình vô vọng cho nên ở gần kinh thành du sơn ngoạn thủy, sau đó lên đường hồi phủ.

Sáng sớm ngày thứ năm, Tả Dịch môn ở hoàng thành đã chật ních mấy nghìn thí sinh, đương nhiên đây không phải là nơi duy nhất dán bảng trúng tuyển, còn có trường thái học, quốc tử học.

Nhưng Tả Dịch môn chính là nơi đầu tiên dán thông báo, các thí sinh dĩ nhiên là muốn biết sớm nhất.

Ngoài Tả Dịch môn lúc này đã đông nghịt người tất cả đều rướn cổ, không biết ai là người đầu tiên hô to:

- Đến rồi.

Chỉ thấy một đội kỵ binh hộ tống hai quan viên xuất hiện ở trước cửa bọn họ trong tay cầm cáo thị màu hoàng kim óng ánh, đây chính là danh sách sĩ tử trúng tuyển tiến sĩ, mấy nghìn sĩ tử giống như là sôi trào, bọn họ nhanh chóng tránh qua hai bên sau đó lại khép lại người xem thông cáo trở nên chật như nêm cối.

Một quan viên tiến lên đài cao, cao giọng tuyên bố:

- Cuộc thi tiến sĩ năm Trinh Nghiệp thứ 29 đã kết thúc, hiện chính thức dán thông báo, tổng cộng khảo trúng sáu mươi người danh sách như sau.

Quan viên dán thông báo khoát tay, hắn chuẩn bị tuyên bố, phía dưới yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, nhìn chăm chăm vào tờ giấy.

- Trần Lưu huyện Triệu Bá Luân, Táo Dương huyện Mã Ứng Sơ, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, Thanh Hà huyện Thôi Ly, giải Lương huyện Bùi Chí, Nghiệp huynệ Trương Chí Khâm, Đan Đồ huyện Ngô Hàn Sinh, Vạn Niên huyện Diêu Thuận, Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ, Giản Dương huyện Trương Thấm.

Hắn lại đọc tới bảng ất:

- Lạc Dương huyện Hạ Vân, Bình Giang huyện Lý Tứ Nam... Vạn Niên huyện Lâm Tiềm Tuấn, Vạn Niên huyện Lâm Tiềm Dật... Duy Dương huyện Quan Hiền Câu, Nhữ Dương huyện La Hành Thiên, Hồng huyện, Tống Duyên Thọ...

*****

Mỗi khi hắn đọc một cái tên thì phía dưới truyền tới một thanh âm kinh hô rồi thở dài liên tiếp, sau khi hắn đọc tới Hồng huyện Tống Duyên Thọ thì ở bên trái có một người hét lớn một tiếng:

- Ta trúng rồi.

Chỉ thấy một nam tử bốn mươi tuổi gào lên, sau đó lại ngất đi, bằng hữu ở bên cạnh dốc sức lay hăn:

- Tống huynh Tống huynh.

Hắn từ từ tỉnh lại giống như điên rồi:

- Ta trúng, nương tử ta thi trúng rồi.

Người ở bên ngoài thở dài, giải thích:

- Tống huynh năm mười chín tuổi bắt đầu thi, trước đó đã lập gia đình, hiện tại con gái của hắn đã xuất giá rồi hắn mới thi đậu, đúng là không dễ dàng.

Kỳ thật không chỉ có vị Tống huynh này mà bất kỳ ai thi đậu cũng kích động vạn phần, tám trăm người mới tuyển một người, có thể đề tên bảng vàng đây là may mắn nhất trong nhân sinh.

Hoàng Phủ Duy Minh lúc này không ở Đông cung mà ở trong một khách sạn tại Thanh Hóa phường, cùng với em vợ Thích Thịnh của hắn ở cùng một chỗ, Thích thị huynh đệ cũng tham gia khoa cử nhưng sau khi thi xong ngày đầu tiên bọn họ biết mình không có hi vọng rồi, Thích Phái trong đề thi viết bảy mươi hai hiền tài của Khổng Tử thì quên mười hiền, mà Thích Thịch thì ngay cả một người cũng không viết được không phải là vì hắn không biết mà là hắn không kịp thời gian, Mặc Kinh đã tốn ba canh giờ của hắn.

Thích Phái ổn trọng mặc dù biết mình không có hi vọng nhưng vẫn ở trong khách sạn làm bạn với Hoàng Phủ Duy Minh mà đệ đệ Thích Thịnh của hắn thì suốt ngày tầm hoa vấn liễu, cũng không biết gã lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, thậm chí đêm cũng không về ngủ.

Duy Minh buổi sáng không đi xem bảng mà ở nhà chờ đợi, mưa thu liên tục khiến cho lòng người càng thêm phiền muộn hai người ở trước bàn đối ẩm với nhau.

- Duy Minh ngươi không cần phải lo lắng ngươi nhất định sẽ thi đậu ta cảm thấy ngươi chỉ cần phải lo lắng vấn đề thứ tự ngươi không giống như ta một chút hi vọng cũng không có, ngay cả cống cử sĩ không thi đậu mà còn nghĩ tới tiến sĩ ta đúng là si tâm vọng tưởng rồi.

Thích Phái thở dài, đem rượu trong chén uống sạch, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Duy Minh, thấy Duy Minh trầm tư không nói thì cười cười:

- Thái tử coi trọng ngươi như vậy sau ngày ngươi cần phải lo lắng cho tiền đồ của mình nhiều hơn, Duy Minh ngươi muốn ở lại kinh hay trở về địa phương?

Duy Minh thi xong là biết mình không có vấn đề gì, hắn phát huy vô cùng xuất sắc hiện tại chỉ lo lắng không biết mình có vào trong giáp bảng hay không nếu như có thể thì thái tử đã nói qua, có thể cho hắn một niềm vui lớn, niềm vui lớn này là sao? Là trạng nguyên bảng nhãn hay là thám hoa?

Duy Minh đặt chén rượu xuống mà mỉm cười"

- Ta muốn về địa phương, nếu như may mắn thì hi vọng có thể làm huyện lệnh Duy Dương huyện.

- Thật không?

Thích Phái kinh hỉ một hồi nếu như Duy Minh có thể làm Duy Dương huyện lệnh vậy thì hắn có thể thơm lây không?

Duy Minh phảng phất hiểu rõ tâm tư cảu Thích Phái, trong tay của hắn không có người dĩ nhiên cần phải có hai anh em vợ này làm phụ tá đắc lực, hắn bất động thanh sắc nói:

- Đại lang sau khi trở về huynh định làm gì?

- Ta có thể làm gì?

Thích Phái cười khổ một tiếng:

- Đương nhiên chỉ có thể vào quận học dạy học, dù sao cũng phải nuôi sống gia đình.

Duy Minh nghe câu nuôi sống gia đình thì nhướn mày hỏi:

- Nhị lang có chuyện gì vậy, hắn xài tiền như nước, hắn lấy đâu ra mà nhiều tiền vậy?

Thích Phái lắc đầu:

- Ta cũng không biết chúng ta đã ở riêng lâu rồi, tình cảnh của hắn ta cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên hắn chỉ là tiểu lại, không có nhiều tiền mới đúng.

Đúng lúc này một hồi thanh âm khua chiêng gõ trống vang lên, đây là qua viên báo tin vui tới, Thích Phái lập tức dứng lên, nhanh chóng nói:

- Duy Minh đến rồi.

Duy Minh nhẹ nhàng khoát tay:

- Không cần phải gấp cứ bình tĩnh lại.

Thích Phái từ từ ngồi xuống kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Duy Minh, hắn cảm thấy Duy Minh biến hóa rất lớn, trở nên có lòng dạ vô cùng, không giống như trước kia.

Rõ ràng quan báo tin vui tới cửa rồi mà vẫn có thể bình thản bưng chén rượu không hoang mang, trong năm vạn sĩ tử cũng chỉ có một người như thế.

Tiêng chuông ngày càng lớn, đã đến cửa ra vào, quan báo tin hô lớn danh tự, nhưng vì đám sĩ tử la to quá nên không nghe rõ, sau đó là bước chân dày đặc, một nhóm người lớn tiến tới phòng của hắn:

- Duy Minh, mở cửa nhanh.

Có người ở bên ngoài cao giọng hưng phấn kêu lên.

Thích Phái nhìn qua Duy Minh, Duy Minh gật đầu ý bảo là có thể mở cửa, Thích Phái lập tức mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài là một đám sĩ tử, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hâm mộ vạn phần. Ở giữa chính là quan báo tin vui.

Vị quan báo tin vui cười cười hỏi:

- Vị nào là Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh.

- Ta là Duy Minh.

Duy Minh từ từ bước tới trên mặt không mang theo biểu lộ gì.

Vi quan báo tin kinh ngạc nhìn hắn rồi cao giọng tuyên bố:

- Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, thi đậu giáp danh thứ ba, mời đến cung tham gia thi đình.

Một hồi thanh âm vỗ tay kịch liệt vang lên, Thích Phái nhanh chóng móc ra mấy đồng tiền đưa cho quan viên và tùy tùng của y, sau đó lại vung tiền cho đám sĩ tử.

Trên mặt Duy Minh nở ra nụ cười, không tệ bài danh thứ ba, đây chính là trình độ học tập chân thật của hắn, tuy không phải là thứ nhất nhưng hắn cũng đã rất hài lòng.

- Hiện tại đi liền sao?

- Hiện tại mời theo chúng ta đi, thi Đình sáng ngày mai sẽ cử hành.

....... .

Trải qua gần một tháng cách ly, lần này tế tửu quốc tử giám Tô Tốn cũng đã trở về phủ.

Đón tiếp Tô Tốn là Tô Hàn Xương và Tô Hàn Lâm cả hai đều dìu đỡ lão xuống:

- Phụ thân khổ cực rồi.

- Ta đã sớm thành thói quen cái này thì đáng gì.

Tô Tốn cười cười khoát tay rồi lại nói với vợ của hắn là Lô thị:

- Vất vả cho mẫu thân các ngươi rồi.

Bỗng nhiên Tô Tốn có phản ứng:

- Cửu Thiên đâu sao nó không đến đón tiếp ta?

Tô Hạm chính là cháu gái mà Tô Tốn yêu thích nhất, lúc trước mỗi khi lão về Tô Hạm đều ra dìu đỡ tại sao bây giờ không thấy nàng ta?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<