Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 242

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 242: Ơn tri ngộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Ba ngày trước hắn mới biết được chuyện của huynh đệ ngốc nghếch Vô Tấn của mình Vô Tấn một bước trở thành hoàng tộc, sau khi trở thành Lương vương được phong làm Lương quốc công, trong lòng của hắn rất phức tạp, có một loại thương cảm mất đi huynh đệ đồng thời cũng cảm thấy cao hứng vì huynh đệ, nhưng sâu trong lòng hắn lại có một cảm giác ghen ghét ức chế khó tả.

Huynh đệ lên trời rồi mà hắn vẫn phải giãy dụa ở dưới đất, tại sao trời xanh lại không cho hắn cơ hội này?

Cho dù Tông Chính Tự đã thừa nhận Vô Tấn không phải là con cháu ở Đông Hải Hoàng Phủ thị nhưng Duy Minh biết rõ Vô Tấn chính là anh em ruột của hắn, đệ đệ của hắn sinh hạ chưa tới một canh giờ mẫu thân đang mang cho hắn xem, hắn còn biết ở tai bên trái của đệ đệ có một nốt ruồi đỏ.

Nốt ruồi đỏ này cho tới nay vẫn còn, làm sao chuyện này có thể là giả dối được, đây chính là Lương vương gia tộc cố ý lộng truyền, tuy nhiên hắn cũng không định bóc trần bí mật này, huynh đệ là hoàng tộc đối với hắn mới có lợi.

Thương cảm, cao hứng ghen ghét đủ loại cảm giác phức tạp, nhưng bao trùm vẫn là sợ hãi, đây là sợ hãi mà hắn đã cất giấu bao năm qua, tuy nhiên trải qua sinh hoạt yên lặng khiến cho hắn không lộ ra.

Nhưng từ khi Vô Tấn trở thành hoàng tộc thì sợ hãi của hắn bắt đầu bành trướng, bắt đầu khiến cho hắn ngày càng lo nghĩ, hắn biết rõ huynh đệ rung thân biến chuyển thành Lương vương cũng không phải là điều ngẫu nhiên.

Bởi vì thân thế của hắn cất giấu một loại bí mật khiến cho thế nhân phải khiếp sợ, đó là phụ thân của hắn là ai?

Hắn từ nhỏ đã cảm thấy được phụ thân của mình vô cùng thần bí, thường xuyên giam mình ở trong phòng, cả đêm không ngủ đối với huynh đệ bọn họ cơ bản chẳng quan tâm, ngẫu nhiên mới nhớ tới, đối với bọn họ thường ôm khóc, cảm xúc vô cùng không ổn định, còn không chỉ một lần ở trong mộng gọi phụ hoàng mẫu hậu, muốn đoạt lại ngôi hoàng đế, huyết tẩy thiên hạ.

Phụ thân của hắn khi lâm chung đã từng nói qua, một khi thân phận của y bị bạo lộ thì Đại Ninh vương triều sẽ nhấc nên một hồi gió tanh mưa máu, hắn nhớ kỹ lời nói khi lâm chung của phụ thân.

Phụ thân của hắn tên là Hoàng Phủ Thiên Trúc nhưng tổ phụ chính miệng đã nói cho hắn biết phụ thân tên là Thiên Phượng, lần này đi Hoằng Văn Quán học tập, Duy Minh cuối cùng cũng đã tìm được một gia phả hoàng tộc nguyên vẹn, Tấn An hoàng đế tên là Hoàng Phủ Tễ, huynh đệ của hắn Sở vương là Hoàng Phủ Chiêu, chính là Thịnh Tông hoàng đế sau này, kế tiếp là Hoàng Phủ Huyền Đức, tuy nhiên trong gia phả không có tên hậu nhân của Hoàng Phủ Tễ, cho người ta một ảo giác, Hoàng Phủ Tễ không có con cho nên Thịnh Tông kế vị.

Nhưng phần gia phả này đã có danh tự của con Hoàng Phủ Tễ được ghi rành mạch Hoàng Phủ Thiên Phượng.

Gia phả này khiến cho sợ hãi của Hoàng Phủ Duy Minh được gia tăng thêm mười phần, hóa ra hắn cũng là hoàng tộc, cũng là cháu của hoàng đế giống như Vô Tấn.

Phát hiện này khiến cho Hoàng Phủ Duy Minh những ngày sau tràn ngập vào sự sợ hãi, hắn là người đọc sách dĩ nhiên hiểu rõ, hắn sẽ gặp kết quả gì nếu như bí mật này được tiết lộ ra, không chỉ hắn, vợ hắn con của hắn đều chết không có đất chôn.

Hai ngày nay Hoàng Phủ Duy Minh đã dần tỉnh táo lại, hắn đã bắt đầu ý thức lần này có lẽ là một cơ hội của hắn, cơ hội triệt để cắt đứt với Tấn An hoàng đế, một khi Vô Tấn không còn là huynh đệ ruột của hắn thì sau này cháu của Tấn An hoàng đế chỉ là Vô Tấn chứ không phải là hắn.

Cho dù trong lòng hắn vẫn cảm thấy thất lạc và tự trách, nhưng Hoàng Phủ Duy Minh tuyệt đối không muốn liên quan tới Tấn An hoàng đế nữa, đây không phải là vinh quang hoàng tộc mà là một loại tai nạn khiến người ta phải sợ hãi.

Hoàng Phủ Duy Minh thở dài một hơi nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, không biết phụ thân trên trời linh thiêng có tha thứ cho sự ích kỷ của hắn không?

Ở sau lưng truyền tới từng bước chân, Hoàng Phủ Duy Minh cho rằng là người hầu của hắn liền cất tiếng:

- Không cần thúc dục, ta sẽ nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Không có người trả lời, Duy Minh quay đầu nhìn lại thì lập tức hoảng sợ, chỉ thấy thái tử Hoàng Phủ Hằng ở phía sau tươi cười nhìn hắn, hắn cuống quýt quỳ xuống:

- Ty chức không biết thái tử giá lâm, thất lễ xin thái tử thứ lỗi.

- Ta phải xin lỗi ngươi mới đúng quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi.

- Không không điện hạ không quấy rầy, xin mời điện hạ vào trong phòng ngồi.

Hoàng Phủ Hằng lắc đầu, hắn nhìn con đường nhỏ bên cạnh.

- Chúng ta đi một chút.

Hắn chắp tay sau lưng đi tới đầu đường, Duy Minh theo sát bên cạnh, rón rét ngừng thở trong lòng cảm thấy không tự nhiên, kỳ thật huyết thống của y so với Hoàng Phủ Hằng còn cao quý hơn nhiều, hiện tại phải là Hoàng Phủ Hằng đi sau y mới đúng.

- Duy Minh ngươi đang nghĩ gì vậy?

Hoàng Phủ Hằng cảm thấy hơi thở hơi loạn của Duy Minh thì dừng bước cười hỏi.

Hoàng Phủ Duy Minh cả kinh, ý thức huyết thống trong đầu của y lập tức biến mất vô ảnh vô tung, Hoàng Phủ Duy Minh cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng trong lòng thầm nghĩ mình chán sống rồi sao?

Y lập tức cung kính trả lời:

- Bẩm điện hạ, thuộc hạ lo nghĩ chuyện khoa cử cho nên trong lòng hơi loạn.

Hoàng Phủ Hằng gật đầu, Hoàng Phủ Duy Minh cũng chỉ có thể vì chuyện này mà lo lắng thôi, hắn liền cười nói:

- Ta hôm nay chính là muốn nói chuyện khoa cử với ngươi, mang cho ngươi một viên thuốc an thần.

Hắn chắp tay sau lưng đi về phía trước, Duy Minh liền theo sát hắn, lúc này hắn đã hoàn toàn đem chuyện của phụ thân dứt bỏ, trong lòng tràn đầy khát vọng với liều thuốc an thần mà thái tử nói.

- Xế chiều hôm nay, ta đi gặp phụ hoàng nói tới chuyện khoa cử, ta thấy bên trong khoa cử có nhiều đại tài như Triệu Bá Luân Mã Ứng Sơ nhưng ta chỉ đề cử ngươi ngươi biết ta đánh giá ngươi thế nào không?

Duy Minh cảm thấy một cảm giác được sủng ái, thái tử ở trước mặt phụ hoàng nói tốt cho mình, trong lòng hắn vô cùng cảm động liền từ từ nói:

- Nguyện nghe thái tử nói tỉ mỉ.

Hoàng Phủ Hằng cười cười.

- Ta nói với phụ hoàng, Triệu Bá Luân Mã Ứng Sơ bọ họ chỉ có thể nghe nói bọn họ có học vấn làm Hàn Lâm cung phụng có thể, nhưng muốn cho bọn họ thống trị quốc gia chỉ sợ bọn họ ngay cả một tiểu huyện cũng làm rối tinh rối mù, Hoàng Phủ Duy Minh học vấn tuy có thể kém bọn họ nhưng là một nhân tài, hiện tại có thể đủ khả năng làm huyện lệnh một phương, tương lai có thể trở thành quận thủ tể tướng.

Hoàng Phủ Hằng nói khiến cho Hoàng Phủ Duy Minh rất cảm động, y vội vàng quỳ xuống:

- Ơn tri ngộ của điện hạ, thuộc hạ khắc trong tâm khảm.

Hoàng Phủ Hằng vội đỡ hắn dậy rồi cười nói:

- Ngươi không cần phải quỳ, tài học của ngươi so với huynh đệ của ngươi thì hắn vẫn mạnh hơn ngươi nhiều lắm.

Duy Minh trầm mặc sau nửa ngày nói:

- Hắn đã không còn là huynh đệ của thuộc hạ.

*****

Hoàng Phủ Hằng đương nhiên biết rõ, hắn chính là người phái người cho Duy Minh biết, hắn đọt nhiên hỏi:

- Duy Minh ngươi nói thật cho ta, Vô Tấn thật sự là hậu nhân Lương vương sao?

Trên mặt hắn giống như cười mà không phải cười mang theo một tư tưởng muốn biết rõ, hắn tin rằng Hoàng Phủ Duy Minh sẽ không gạt mình.

Nhưn Hoàng Phủ Hằng nằm mơ cũng không ngờ đằng sau Lương vương hậu nhân còn cất giấu một bí mật kinh khủng, Duy Minh không trả lời ngay nếu như chuyện này không liên quan tới bí mật bản thân của hắn thì hắn sẽ nói thật để báo đáp ơn tri ngộ của thái tử nhưng nếu như hắn nói thật, vậy thì tương lai của hắn sẽ rơi vào vòng nguy hiểm bất kể thế nào hắn cũng không thể nói.

Hoàng Phủ Duy Minh trầm mặc rồi cất tiếng:

- Thuộc hạ hiểu ý của điện hạ, thuộc hạ muốn báo đáp ơn tri ngộ của điện hạ nhưng thuộc hạ chỉ có thể nói thật, phụ thân của thuộc hạ trước khi lâm chung đã nói, Vô Tấn không phải là thân sinh cốt nhục của ông ấy, thân thể của y có quan hệ với hoàng tộc, nhưng phụ thân chưa kịp nói tỉ mỉ thì đã bất hạnh buông tay, qua nhiều năm đây vẫn là bí mật trong lòng thuộc hạ ngay cả Vô Tấn cũng không biết.

Trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Hằng lộ ra vẻ thất vọng, hắn biết rõ Duy Minh không lừa mình, xem ra Vô Tấn thật sự nhận biết Lương vương, hắn cười khổ một tiếng:

- Vậy ngươi cũng không nghĩ hắn là hậu nhân Lương vương chứ?

Duy Minh gật nhẹ đầu.

- Thuộc hạ chỉ biết hắn là chân chính hoàng tộc nhưng không thể ngờ hắn lại là hậu nhân Lương vương.

- Vậy ngươi đối với tin tức này có cảm giác gì?

Duy Minh do dự một thoáng rồi thở dài:

- Không giấu diếm điện hạ, nói thật thuộc hạ rất ghen ghét, tại sao lại là hắn mà không phải là ta?

Hoàng Phủ Hằng rất hài lòng, Duy Minh trả lời rất thành thật, đây là thường tình, hắn cũng không muốn Duy Minh nói tương lai bán mạng cho hắn thế nào, hắn càng coi trọng lòng trung thành của Duy Minh, Duy Minh trả lời chi tiết tỉ mỉ đã là rất trung thành rồi.

Hoàng Phủ Hằng vỗ vai của hắn:

- Đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, cố găng lọt vào mười người đầu tiên lúc đó ta sẽ cho ngươi một niềm vui.

Nói xong hắn cười cười quay người rời khỏi.

Duy Minh nhìn qua bóng lưng của thái tử, bỗng nhiên quỳ xuống, hắn bỗng nhiên cất cao giọng:

- Hoàng Phủ Duy Minh này thề với trời, trung thành với thải tử, nếu như phụ lời đó, trời xanh không dung.

Cái quỳ này của hắn đã triệt để cắt đứt huyết mạch với huynh đệ Vô Tấn của mình hắn sau này không phải là hậu nhân của Tấn An hoàng đế nữa, mà chỉ là một sĩ tử bình thường.

Mà ngày hôm nay là ngày mồng một tháng chín chính là ngày mà bốn mươi năm trước Tấn An chi biến bộc phát.

Cũng thời khắc đó, ở trong một gian phòng bí mật, Lan Lăng quận vương, Tuệ Minh thiền sư, Giang Yêm đang tụ tập nơi này, Vô Tấn cũng quỳ xuống, khấu đầu chín cái trước linh bài, ở giữa linh bài có viết mấy chữ to: Tấn An cố chủ Hoàng Phủ Tễ chi linh. Bên cạnh thì còn có một linh bài: Thiếu chủ Thiên Phượng chi linh.

Vô Tấn ngồi dậy hôm nay là ngày hai tháng chín, chính là ngày khoa cử đầu tiên, tất cả Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đều phải đi duy trì trật tự.

Theo lý tối hôm qua Vô Tấn phải dừng chân ỏ quân doanh nhưng vì thời gian đặc thù hôm qua là ngày 1 tháng 9 cho nên y không đi quân doanh mà sáng sớm hôm nay mới tới.

Kinh Nương lúc này đã nấu nước ấm, điểm tâm cũng chuẩn bị tốt, nàng hầu hạ Vô Tấn rời khỏi giường, lại bận rộn chải đầu cho hắn.

- Kinh Nương ngượi hôm nay muốn đi dạy nàng học đàn tỳ bà sao?

Vô Tấn cười hỏi.

- Vâng.

Kinh Nương gật đầu một mặt chải đầu một mặt nói:

- Hôm nay là ngày thứ tư tiểu thư thật thông minh, hôm qua đã có thể gảy khúc đơn giản rồi, hơn nữa đánh đàn vô cùng tốt, không chênh lệch với thiếp bao nhiêu.

- Những... nhạc khí này đều liên hệ với nhau, nàng từ nhỏ học đàn dĩ nhiên có trụ cột đánh tỳ bà rồi.

Dừng một lúc Vô Tấn lại hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy con người nàng thế nào?

- Thiếp cảm thấy tiểu thư rất thông minh tâm địa rất tốt lại rất thiện lương, thiếp cảm thấy ở bên cạnh tiểu thư rất vui.

Trong mắt của Kinh Nương lóe lên một hào quang vui mừng, nàng với Tô Hạm ở cùng với nhau đã ba ngày rồi, đã dần dần cảm nhận được sự hiền lương của Tô Hạm, tương lai nàng biết mình cũng không bị chủ mẫu lấn át, đối với một tiểu thiếp xinh đẹp mà nói thì đây chính là điều trọng yếu nhất, thậm chí vượt qua cả thái độ trượng phu của mình.

- Hiện tại vẫn chưa biết được, có người muốn tranh đoạt nàng với ta, thực lực của đối phương cũng rất mạnh, không chỉ là con của lễ bộ thị lang mà còn có chỗ dựa là Thân Quốc Cữu, ác chiến vẫn còn chưa bắt đầu.

Kinh Nương cả kin nàng cuống quýt nói:

- công tử công tử tuyệt đối không thể để cho tên họ Quan kia thành công, tiểu thư đối với gã phản cảm cực kỳ tiểu thử mà gả cho gã thì coi như đời này xong rồi.

- Ngươi biết sao?

Kinh Nương gật đầu:

- Tiểu thư đã từng nói, nàng ở Duy Dương huyện rất chán ghét y, nàng cũng nói rằng vì hắn mà tiểu thư và công tử phát sinh hiểu lầm.

Vô Tấn nở ra nụ cười:

- Xem ra nàng đối với ngươi rất tốt, những chuyện này đều nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay qua gặp nàng bảo nàng yên tâm, người đối nghịch với ta không có kết cục tốt được.

Hôm nay Vô Tấn rất vội hắn không rảnh nói thêm với Kinh Nương, hắn ăn điểm tâm sau đó mặc áo giáp rồi xuất phát.

Cảnh đêm thâm trầm, bao trùm khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, lúc này tinh quang lập lòe, mới canh ba nhưng đã có rất nhiều thí sinh dậy sớm chuẩn bị.

Vô Tấn cưỡi ngựa chạy gấp trên phố, ở phía xa xa đã có thể thấy thân ảnh của sĩ tử, tình huống hôm nay đặc thù, cửa thành vốn canh bốn mới mở nhưng hôm nay canh ba đã mở ra.

Vô Tấn mặc quân phục Mai Hoa vệ hướng về phía quân canh giữ mà đưa quân bài sau đó chạy nhanh ra hướng về phía quân doanh.

Quân doanh của Mai Hoa vệ cũng bắt đầu lu bu lên, tất cả các quân sĩ đều tập trung lại ăn cơm, canh bốn bọn họ sẽ lập tức xuất phát.

- Hoàng Phủ tướng quân.

Vô Tấn vừa chạy tới quân doanh thì Quả Nghị đô úy Trương Lũng đã xuất hiện, Vô Tấn hơn nửa tháng nay cơ hồ đều ở cùng chỗ với bọn chúng mọi người đã trở nên quen thuộc, Vô Tấn xuống ngựa cười hỏi hắn:

- Các huynh đệ chuẩn bị thế nào rồi?

- Bẩm tướng quân đã chuẩn bị xong mọi người đang dùng cơm, có thể xuất phát ngay lập tức.

Vô Tấn gật nhẹ đầu hắn cảm thấy may mắn vì hôm nay mình tới kịp thời, hắn nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là tuần tra, phân công xong chưa?

- Đã phân công, mỗi đội đều biết rõ khu phụ trách của mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<