Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 222

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 222: Thân Quốc Cữu ra tay
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Trên mặt Hoàng Phủ Chung lộ ra một tia cười lạnh, nhờ có lần cầu hôn này, để cho hắn có cơ hội kịp thời phát hiện âm mưu của Thân Quốc Cữu, nhờ đó tránh được một kiếp này.

Có thể suy đoán ra âm mưu của Thân Quốc Cữu cũng không khó, khó là xử lý tốt chuyện này như thế nào, trong nội tâm Hoàng Phủ Chung rất rõ ràng, lần này nếu hắn không có quyết tâm tráng sĩ chặt tay, đem tai họa giải trừ, thì có thể rơi vào vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu như hắn xử lý có phách lực, ngược lại sẽ làm phụ hoàng hài lòng.

Lúc này, hắn nhất định phải ra tay độc ác rồi.

- Quay đầu đi Đông cung!

Lúc này Hoàng Phủ Chung hạ lệnh.

Đông cung, trên thư án của Hoàng Phủ Hằng cũng có một truyền đơn, em vợ Tề Vương La Khải Ngọc phạm tội nhiều như thế, cũng làm cho hắn giật mình.

Kỳ thật loại lấn nam bá nữ, giết người cướp của này, cho tới bây giờ cũng không hiếm thấy, mọi người cũng thường xuyên có nghe qua, nhưng nếu như đem chuyện ác của một người tập trung lại, nó tạo thành rung động như thế, quả thật làm cho người ta khó tiếp nhận.

Với tư cách người kế vị, Hoàng Phủ Hằng cũng đồng dạng khó có thể tiếp nhận một hoàng thân quốc thích như thế, đương nhiên, hắn cũng ý thức được, ẩn tàng sau lưng việc này, là một đao trí mạng nhằm vào Tề Vương.

Rất rõ ràng, đối phương muốn đối phó không phải là tiểu nhân vật như La Khải, cũng không phải vì chuyện cầu hôn vặt vãnh, mà là vì triệt để phá hủy việc tranh giành nhân sự của Tề Vương.

Tội của La Khải Ngọc, tất nhiên sẽ liên can đến phụ thân hắn, Tề thanh tiết độ sứ La Thiến, nếu như La Thiến bởi vì vậy mà rơi đài, như vậy một cổ thế lực lớn nhất của Tề Vương, chỉ sợ sẽ khó giữ được, hơn nữa địa vị của Tề Vương trong lòng phụ hoàng cũng rớt xuống ngàn trượng, hắn là xong đời.

Rất hiển nhiên, chuyện này là Thân Quốc Cữu một tay trù tính, chỉ có thể là hắn, thủ đoạn của Thân Quốc Cữu này xác thực rất cao minh, hơn nữa vô cùng độc ác.

Hoàng Phủ hằng chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, tâm tình của hắn rất phức tạp, Tề Vương rơi đài, tuy hắn cũng là người được lợi, nhưng lợi ích hắn đạt được lại xa xa không bằng Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu trù tính đã lâu, chuẩn bị đầy đủ, thu hoạch của hắn tuyệt đối không nhỏ, thực lực sẽ đại tăng.

Cái này làm cho Hoàng Phủ Hằng cảm thấy rất sầu lo, trong lòng của hắn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đối thủ cạnh tranh như Tề Vương tiêu vong, lại không muốn nhìn thấy thế lực Sở Vương lớn mạnh.

Ngay thời điểm Hoàng Phủ Hằng khó xử, một thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:

- Hồi bẩm Điện hạ, Tề Vương ở ngoài cung cầu kiến!

Hoàng Phủ Hằng khẽ giật mình, hắn sao lại tới? Ý niệm xoay chuyển, lập tức minh bạch ra cái gì, lúc này phân phó nói:

- Mời hắn vào!

Hoàng Phủ Hằng liếc qua vị trí sử quan, trên ghế không có người, hôm nay vừa vặn sử quan không tới, kỳ thật những sử quan này, cũng không phải mỗi ngày mỗi lúc đều có mặt, đôi khi bọn hắn bận một số việc mà không tới, muốn nói vận khí, vận khí quả thật không tốt, hắn phải đi Hoằng Văn Quán tiếp kiến Tề Vương, nhưng hôm nay Tề Vương vận khí không tệ, sử quan vừa vặn không ở đây, cái này ý nghĩa, hắn và Tề Vương nói chuyện sẽ không bị ghi chép lại.

Một lát sau, Tề Vương Hoàng Phủ Chung vội vàng đi vào thư phòng Thái tử, hắn quỳ xuống hành lễ:

- Thần đệ Hoàng Phủ Chung, khấu kiến Thái tử điện hạ.

Hoàng Phủ Hằng vội vàng nâng Hoàng Phủ Chung dậy, cười ha ha nói:

- Nhị đệ, ngươi về đã mấy ngày rồi! Sao giờ mới đến thăm ta?

Hoàng Phủ Chung thở dài, áy náy nói:

- Hai ngày này, đệ đều đang chuẩn bị sự tình tế tự cho mẫu thân, nên không kịp thời hướng hoàng huynh vấn an, mong hoàng huynh thông cảm.

Tề Vương nhắc đến mẹ của hắn, Hoàng Phủ Hằng cũng không khỏi nhớ tới mẫu thân mình mới qua đời đầu năm, đồng bệnh tương liên khiến cho hắn nổi lên một tia ôn nhu huynh đệ, liền gật gật đầu:

- Lúc ngươi đi bái tế, thay ta đốt một nén hương.

- Đa tạ hoàng huynh, đệ nhất định làm theo.

Hoàng Phủ Hằng vỗ vỗ bả vai huynh đệ, cười nói:

- Ngồi xuống đi! Chúng ta gần một năm không gặp mặt, hai huynh đệ ta nói chuyện một chút.

Hai người ngồi xuống, Hoàng Phủ Chung liếc qua vị trí sử quan, Hoàng Phủ Hằng lập tức cười nói:

- Hôm nay vận khí ngươi rất tốt, sử quan không có ở đây, huynh đệ chúng ta có thể nói chuyện thoải mái.

Hoàng Phủ Chung hai mắt nhạy cảm, hắn liếc qua liền nhìn thấy truyền đơn trên bàn.

- Nguyên lai hắn cũng biết việc này.

Trong nội tâm Hoàng Phủ Chung thầm nghĩ.

Hoàng huynh đã biết rõ chuyện này, Hoàng Phủ Chung cũng không cần nói lái qua chuyện khác, hắn thở dài một tiếng nói:

- Đệ mới từ thư phòng của phụ hoàng ra, phụ hoàng mắng cho đệ một chầu!

- Ah? Phụ hoàng vì sao mắng ngươi?

Hoàng Phủ Hằng ra vẻ khó hiểu hỏi.

- Hoàng huynh biết rõ còn cố hỏi!

Hoàng Phủ Chung hướng truyền đơn trên bàn nói:

- Là vì sự kiện kia, phụ hoàng cũng biết, người rất tức giận nên mắng đệ.

- Nguyên lai phụ hoàng cũng biết, aii! Cái này khó trách.

Hoàng Phủ Hằng cũng có chút thở dài:

- Chuyện này không phải hoàng huynh nói ngươi, ngươi xác thực quá dung túng hắn rồi, để cho hắn làm ra sự tình nhân thần cộng phẫn này, hắn chết là đáng đời, cuối cùng có thể còn liên quan đến ngươi, sớm biết có hôm nay, trước kia nên ước thúc hắn một chút, sẽ không có bị động ngày nay?

Hoàng Phủ Chung cúi đầu xuống, trong giọng nói vô cùng đau đớn:

- Đệ cũng rất hối hận, nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì, sai lầm đã thành, trong nội tâm của đệ hận ah!

Hoàng Phủ Hằng đứng dậy chắp tay sau lưng, đi vài bước, hắn liền dừng bước quay đầu hỏi:

- Phụ hoàng đối với sự tình này, thái độ như thế nào?

- Phụ hoàng nói để cho đệ tự xử lý, nếu như đệ xử lý khiến người không hài lòng, vậy người sẽ thay đệ xử lý?

- Vậy ngươi chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?

Hoàng Phủ Chung cắn răng nói:

- Ta quyết định đem La Khải Ngọc đánh chết, người nên thả thì người, nên bồi thường thì bồi thường, ta lại hướng người trong thiên hạ xin lỗi.

Hoàng Phủ Hằng khẽ giật mình, hắn thật không ngờ Tề Vương lại quyết tâm như thế, hắn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:

- La Khải Ngọc là con trai độc nhất của La Thiến, ngươi cân nhắc qua cảm thụ của hắn chưa?

- Hoàng huynh, phụ hoàng cho đệ cơ hội này, đệ phải cho người thoả mãn, nếu như đệ xử lý không tốt, bao che khuyết điểm, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không để cho đệ làm, tuy đệ biết đánh chết La Khải Ngọc, ảnh hưởng rất lớn, là có lỗi với La Thiến, nhưng đệ không còn lựa chọn nào khác.

- Còn Vương phi thì sao? Nàng có thể tiếp nhận sao?

*****

Hoàng Phủ Hằng hỏi đến mấu chốt của vấn đề rồi, La Khải Ngọc làm nhiều việc ác, chính là do Tề Vương phi bao che dung túng, La Khải Ngọc là thân đệ của nàng, nàng sao có thể tiếp nhận đệ đệ bị đánh chết.

Ánh mắt Hoàng Phủ Chung lộ ra kiên quyết:

- Đánh chết La Khải Ngọc còn chưa đủ, đệ chuẩn bị thỉnh cầu phụ hoàng phế Tề Vương phi, nàng phải gánh chịu một phần trách nhiệm.

Quyết định này của Tề Vương hoàn toàn ngoài dự kiến của Hoàng Phủ Hằng, Tề Vương muốn đánh chết La Khải Ngọc, hắn có thể lý giải, nhưng muốn phế Tề Vương phi, cái này làm cho Hoàng Phủ Hằng không thể không bội phục phách lực của huynh đệ.

Bất quá Hoàng Phủ Hằng rất hiểu huynh đệ của mình, hắn là miệng tậm bất nhất, ngoài miệng tuy là vậy, nhưng hắn làm như thế nào, lại là một chuyện khác, nếu thật là như vậy, hắn đến tìm mình làm cái gì?

- Vậy ngươi cần ta giúp gì không?

Hoàng Phủ Hằng rốt cục nói đến hạch tâm lần này, Tề Vương không có mục đích, hắn đến tìm mình làm gì?

Hoàng Phủ Chung thấy huynh trưởng biết mục đích của mình, nói đơn giản, hắn là muốn trả thù Thân Quốc Cữu, sâu hơn một chút mà nói, hắn muốn giảm tổn thất xuống thấp nhất, muốn làm được hai điều này, cần phải có Thái tử trợ giúp.

- Hoàng huynh biết ai ở phía sau trù tính chuyện này không? Muốn đưa đệ vào chỗ chết.

- Ngươi nói là Thân Quốc Cữu! Ta nghĩ hẳn là hắn.

Lúc này, Hoàng Phủ Hằng cũng không quanh co, trực tiếp nói ra danh tự Thân Quốc Cữu, hắn đã ẩn ẩn đoán được dụng ý mà huynh đệ đến tìm mình, lúc này giả bộ ngốc, thì có điểm không quá sáng suốt.

- Không sai, là tên gian tặc này gây nên!

Hoàng Phủ Chung nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hắn vì tiêu diệt đệ, mấy năm trước đã bắt đầu thu thập chứng cớ, một mực ẩn nhẫn không phát, cho tới lúc này mới đột nhiên phát chiêu, cũng cho đệ thấy bộ mặt ghê tởm của hắn, nhưng đệ tuyệt đối không cho hắn toại nguyện.

Hoàng Phủ Chung lại hướng Thái tử nói:

- Hoàng huynh, đệ biết hắn cũng tìm mọi cách chèn ép huynh, mục đích là vì để cho nhi tử của Thân quý phi thay thế huynh, rõ ràng thái tổ đã quy định Đông cung có một thành thuế ngân, nhưng hắn vẫn không để ý, lợi dụng chức quyền lấy mất thuế ngân vốn nên thuộc về Đông cung, từ năm nay bắt đầu, ở bên trong Tề châu bảy mươi hai quận, đệ có thể cam đoan, trong đó có bốn mươi quận mà Đông cung thu thuế như Đông Hải quận..., đúng hạn sẽ hướng Đông cung giao nộp đủ số bạc quy định, ta cũng có thể bảo chứng, thuế ngân của Đông Hải quận sẽ không có ngoài ý muốn, mong hoàng huynh tin tưởng thành ý của đệ.

Hoàng Phủ Chung nói rất thẳng thắn, tuy hắn không nói tới hai chữ kết minh, nhưng hắn làm như vậy, kỳ thật đã cùng Thái tử kết minh, cùng nhau đối phó Thân Quốc Cữu.

Kỳ thật đây cũng là việc mà Hoàng Phủ Hằng hy vọng thấy, nếu như Tề Vương bị diệt, thế lực của Sở vương tất nhiên sẽ bành trướng, hắn không muốn xuất hiện cục diện này, nhưng nếu như bảo vệ Tề Vương, Hoàng Phủ Hằng có chút không cam lòng, tốt nhất là Tề Vương có thể hướng hắn thỏa hiệp, để cho hắn lợi ích, như vậy hắn mới có thể cùng Tề Vương liên thủ đối phó Thân Quốc Cữu, đây là cục diện lý tưởng nhất.

Hoàng Phủ Hằng híp mắt nở nụ cười:

- Kỳ thật ta biết, ngươi ở Đông Hải quận cùng Tào chủ sự tranh đấu, đã giúp ta một lần, trong nội tâm của ta một mực cảm kích, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ.

Đương nhiên, Tề Vương là cầu mà đến, Hoàng Phủ Hằng cũng không thể giả bộ hồ đồ, hắn cầm lấy truyền đơn trên bàn, cười nhạt một tiếng nói:

- La Khải Ngọc mặc dù có tội, nhưng nghiêm trị là được, về sau mới hảo hảo ước thúc hắn, ta cảm thấy đánh chết hắn, tựa hồ có chút quá nghiêm khắc.

Hoàng Phủ Chung đương nhiên không muốn đánh chết La Khải Ngọc, hắn chỉ là nói như vậy mà thôi, La Khải Ngọc là con trai độc nhất của La Thiến, hắn nếu như đánh chết La Khải Ngọc, La Thiến sẽ không còn ủng hộ hắn nữa, nhưng nếu như không để cho phụ hoàng một cái công đạo, cửa ải này hắn cũng không qua được, về phần phế Tề Vương phi, cái kia càng không có khả năng.

Trong lòng Hoàng Phủ Chung cũng có một điểm mấu chốt, cái kia chính là La Khải Ngọc không chết, La Thiến bảo trụ Tề thanh tiết độ sứ, còn lại hắn có thể hi sinh.

Hắn đến tìm Thái tử, là muốn Thái tử giúp hắn bảo trụ điểm mấu chốt này.

- Hoàng huynh, La Khải Ngọc khẳng định phải nghiêm trị, nhưng ta không hy vọng chuyện này liên quan quá nhiều đến phụ thân hắn, mong hoàng huynh giúp ta.

Hoàng Phủ Chung khẩn thiết mà hướng Thái tử nói ra điểm mấu chốt của hắn.

Hoàng Phủ Hằng trầm tư một lát, nhân tiện nói:

- Ta có mấy đề nghị! Có thể cho ngươi tham khảo.

Hoàng Phủ Chung đại hỉ:

- Hoàng huynh mời nói!

- Đầu tiên là tất cả vụ án trong truyền đơn, thậm chí kể cả những vụ án không có trong này, ngươi phải toàn tâm toàn ý đi giải quyết, thả người, bồi thường, trấn an người bị hại thật tốt, chuyện này rất trọng yếu, nhất định phải làm cho kỹ, thậm chí ngươi phải tự mình ra mặt nhận lỗi, khi tất yếu, không ngại để cho Tề Vương phi quỳ xuống bồi tội, biểu hiện ra thành ý của ngươi, như vậy mới có thể giảm bớt cừu hận của thế nhân, cũng có lợi cho thanh danh của ngươi, dù sao cũng không phải ngươi làm ác, như vậy phụ hoàng đối với ngươi sẽ có hảo cảm.

Hoàng Phủ Chung liên tục gật đầu:

- Ta đã hiểu, chuyện này trở về liền làm, ta sẽ dùng bồi thường gấp mười, bằng thành ý lớn nhất đi bồi tội.

Hoàng Phủ Hằng lại nói:

- Chuyện này ngươi làm xong, sự tình phía sau sẽ dễ giải quyết hơn, tiếp theo, phải có kẻ làm người chịu tội thay, La Khải Ngọc tuy là chủ mưu, nhưng sự tình giết người phóng hỏa, hắn không đích thân đi làm, ngươi hiểu ý của ta chứ?

- Ta hiểu, thủ hạ của La Khải Ngọc có mười tám tên, những người này ta sẽ xử tử toàn bộ!

- Làm như vậy còn chưa đủ.

Hoàng Phủ Hằng lại nói:

- Ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho tuổi của La Khải Ngọc nhỏ lại, để cho hắn biến thành trẻ người non dạ, lại xử tử người nghĩ kế xúi giục hắn, như vậy, giảm tội cho hắn đã có cái cớ rồi.

- Thế nhưng mà...

Hoàng Phủ Chung đối với việc làm nhỏ tuổi của La Khải Ngọc lại có chút chần chờ:

- Làm như vậy không có khả năng gạt được phụ hoàng.

- Ai muốn ngươi giấu diếm phụ hoàng, trong tâm phụ hoàng sẽ tự minh bạch, ngươi làm như vậy là che đậy cho phụ hoàng, hiểu không?

*****

Hoàng Phủ Chung lúc này mới chợt hiểu:

- Ta hiểu rồi, vẫn là hoàng huynh cao minh, mong hoàng huynh tiếp tục chỉ dạy.

Hoàng Phủ Hằng cười cười, lại nói:

- Phía dưới là định tội cho La Khải Ngọc, ngươi không thể đánh chết hắn, nhưng phải dùng gia pháp, ví dụ như đánh gãy hắn một chân, sau đó đưa hắn tới nha môn tự thú, để cho quan phủ định tội của hắn, cái tội danh này không thể nhẹ, ngoại trừ tử tội ra, phải là tội nặng nhất, ta đề nghị phán hắn cả đời sung quân đi Lĩnh Nam.

Hoàng Phủ Chung không có lên tiếng, hắn bồi thường thì cũng thôi đi, cuối cùng La Khải Ngọc còn phải cả đời sung quân Lĩnh Nam, cái đó và giết hắn có gì khác nhau đâu, hắn cảm thấy có chút quá tay.

Hoàng Phủ Hằng thấy hắn vừa rồi luôn mồm muốn đem La Khải Ngọc đánh chết, giờ mình đề nghị lưu vong cả đời, hắn lại không đành lòng, người này, quả nhiên là khẩu thị tâm phi.

Hoàng Phủ hằng lại thản nhiên nói:

- Ta nói rõ cho ngươi một lần, ngươi bồi thường, cái kia là làm cho phụ hoàng xem, điểm này ngươi không thể hàm hồ, nếu như ngươi không muốn cho La Khải Ngọc cả đời sung quân Lĩnh Nam, cái kia cũng có thể, đổi thành lưu vong ngàn dặm, nhưng như thế thì chức Tề thanh tiết độ sứ của La Thiến không giữ được, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai.

Hoàng Phủ Chung rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, chỉ có phạt La Khải Ngọc nặng nhất, mới có thể để phụ hoàng bỏ qua cho mình, cũng mới làm phụ hoàng đối với La Thiến có áy náy, do đó bảo trụ được quân quyền của La Thiến, mình ở phương diện cân nhắc lợi hại xác thực so ra kém Thái tử.

- Đa tạ hoàng huynh chỉ điểm, ta biết nên làm cái gì rồi.

Hoàng Phủ Hằng lại bất động thanh sắc, cười nói:

- Cả đời sung quân chỉ là ứng đối tạm thời với dư luận mà thôi, gặp được đại xá thiên hạ, hắn không phải sẽ trở về sao?

Mọi thứ đều là dao hai lưỡi, nếu như xử lý không tốt, sẽ tổn thương mình, Thân Quốc Cữu xác thực không ngờ, thế công hắn nhằm vào Tề Vương, lại làm cho Tề Vương cùng Thái tử kết minh.

Thời điểm ác tính của La Khải Ngọc vừa mới truyền khắp kinh thành, Tề Vương liền áp dụng biện pháp sét đánh, hắn tự mình thẩm vấn La Khải Ngọc, cũng đánh gãy một chân của hắn, sau đó đưa tới nha môn luận tội.

Lập tức, Tề Vương kê biên tài sản của La Khải Ngọc ở Ôn Nhu phường, đem hơn ba mươi nữ tử mà hắn cưỡng chiếm cho hồi hương, cũng đến từng nhà xin lỗi, đưa ra bồi thường cực lớn, những vật phẩm mà La Khải Ngọc chiếm đoạt cũng trả lại cho khổ chủ, cũng nhận lỗi, bồi thường tổn thất.

Đồng thời, Tề Vương cùng Tề Vương phi cũng viết xuống cáo thị, hướng người bị hại lỗi, nói đối với hành vi tàn ác của La Khải Ngọc là thiên thương hại lý, nhất định sẽ nghiêm trị La Khải Ngọc, đối với việc mình thờ ơ không quản thúc hắn là hoàn toàn sai lầm, hướng toàn thể những người bị hại xin lỗi, cũng tuyệt không thiên vị nuông chiều La Khải Ngọc nữa, đồng thời đem tất cả tài sản của La Khải Ngọc tiến hành bồi thường.

Một tin tức làm cho người vui mừng truyền khắp kinh thành, Tề Vương xử tử hai mươi tên gia nô tội ác tày trời, Tề Vương phi đứng trước thân nhân của người bị hại quỳ xuống nhận lỗi, cũng cho mấy ngàn ngân lượng bồi thường, đêm đến, dư luận kinh thành bắt đầu chuyển hướng.

Mọi người vẫn nghiêm khắc khiển trách La Khải Ngọc, đồng thời với đó là khen ngợi Tề Vương tài đức vẹn toàn, biết sai mà sửa, có thể hạ mình xin lỗi, tuy Tề Vương tự tay đánh chết hai mươi gia nô là trái pháp luật, nhưng không có người chỉ trích, ngược lại vỗ tay khen ngợi.

Tề Vương xử lý chuyện này, có thể nói là lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng), đến lúc tối, hắn đã bồi thường năm vạn lượng bạc, đại bộ phận người bị hại đều cảm kích Tề Vương, đồng thời cũng biểu đạt La Khải Ngọc còn trẻ vô tri, nên xử nhẹ tội.

Mà quan phủ cũng dị thường phối hợp, Triệu Kinh phủ suốt đêm thẩm án, sáng sớm ngày hôm sau đã ra phán quyết, La Khải Ngọc tội ác tày trời, vốn nên xử trảm, nhưng niệm tình tuổi trẻ vô tri, bị ác nô giựt giây, đồng thời có thể dốc hết gia sản bồi thường người bị hại, phạt đánh hai mươi roi, cả đời sung quân Lĩnh Nam.

Cái tội danh này hẳn là rất nặng rồi, cả đời sung quân Lĩnh Nam, ở rất nhiều người xem ra, cái này so với giết hắn còn nghiêm khắc hơn, dân chúng của Đại Ninh vương triều, cho tới bây giờ đều rất dễ lừa gạt, bọn hắn chỉ biết trước mắt, chỉ cần trước mắt xử lý nặng, có thể giải được bực tức nhất thời, còn phần về sau thế nào, bọn hắn không quan tâm.

Nhưng mà có người biết chuyện, đòi đưa thêm quy định, chung thân không được đặc xá, phòng ngừa sau này gặp được đại xá thiên hạ lại thả ra, chỉ tiếc người biết chuyện rất ít, thanh âm của bọn hắn rất nhanh đã bị thanh âm tán dương Tề Vương bao phủ.

Ở bên trong tràng nguy cơ này, Tề Vương mặc dù có chỗ tổn thất, nhưng hạch tâm lợi ích của hắn không bị tổn hại, mười ngày sau, Tề thanh tiết độ sứ La Thiến dâng sớ thỉnh tội lên Kinh thành, khẩn cầu Hoàng Thượng bãi chức của hắn, nhưng hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức không những không bãi chức hắn, ngược lại vì chuyện con trai độc nhất của hắn chịu trọng tội mà trấn an, cũng không trách tội hắn lời nào.

Mà Tề Vương trong nguy cơ lần này biểu hiện xuất sắc, rất được hoàng đế tán thưởng, không chỉ ban thưởng cho hắn, còn miễn xá tội danh năm đó của mẫu thân hắn.

Tề Vương nhờ họa mà được phúc, làm cho Thân Quốc Cữu chuẩn bị không kịp, cho dù hắn còn muốn ra chiêu, nhưng hoàng đế đã cho ra kết luận, nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Truy cứu nguyên nhân, Thân Quốc Cữu cũng biết, hắn không có nắm chắc thời điểm ra tay tốt nhất, để cho Tề Vương có cơ hội thở dốc, trong lòng của hắn ảo não không thôi.

Vụ án La Khải Ngọc tựa như một cơn gió bão mùa hè, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vụ án La Khải Ngọc vừa mới khép lại, mọi người còn chưa kịp nhận thức chỗ vi diệu của bản án này, kinh thành lại xuất hiện một sự kiện trọng đại khác, thay thế vụ án của La Khải Ngọc, trở thành chủ đề mới cho mọi người đàm luận.

Cái kia chính là đại thọ bảy mươi tuổi của lão Đông chủ Tề Thụy Phúc Thương Hội, lần lượt mời các nhân vật nổi tiếng của kinh thành, quy mô long trọng, ngay cả hoàng đế cũng phái người đưa lễ vật, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở kinh thành.

Vô Tấn cũng như tất cả mọi người, là quần chúng, không có tham dự trong đó, đối với vụ án La Khải Ngọc, hắn cũng nhìn ra, vụ án La Khải Ngọc là một lần đọ sức của Thân Quốc Cữu cùng Tề Vương, cuối cùng Tề Vương dùng thủ đoạn sét đánh thay đổi bị động, làm cho Vô Tấn không khỏi không bội phục phách lực của Tề Vương.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<