Vay nóng Homecredit

Truyện:Hòa Thân tân truyện - Hồi 176

Hòa Thân tân truyện
Trọn bộ 187 hồi
Hồi 176: Lập tức ngừng bắn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-187)


Hòa Thân từ mười ngày trước đã lợi dụng khâm sai hành dinh lặng lẽ chạy tới Thủy. Ngày hôm sau, cũng chính là sáng sớm mùng một tháng chín, Thôi Minh suất lĩnh năm trăm quân tinh nhuệ cũng tới rồi, Hòa Thân vừa thấy quân đội chính quy trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có tố chất trong lòng cũng rất hài lòng. Mọi người đầu tiên là một màn gặp mặt kích động lòng người, xúc động tâm can, sau đó cứ dựa theo tình báo của Đỗ Tử Kiệt cung cấp bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị!

Hòa Thân không ngờ chính là lần này Lưu Cẩn và Tiểu Minh Bạch Liên giáo lại nói được làm được, ba trăm cao thủ Bạch Liên giáo hai ngày trước đã đúng giờ đến chỗ hẹn, bây giờ đang chờ Hòa Thân ra lệnh một tiếng.

Khi đêm đến, tình báo chuẩn xác của Đỗ Tử Kiệt có một lần truyền đến, Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện giữa trưa cũng đã rời khỏi Dịch Châu thái lăng, bây giờ đang đi về Thủy, đoàn xe của hắn vào buổi tối sẽ vào thành. Thủy tri huyện đã sớm chuẩn bị tốt việc nghênh đón vị đại quan biên giới quyền thế huân thiên này; Gia thân vương Ngung, Tham tướng phụ trách chỉ huy, hiện giờ cũng đã mai phục trước ở vùng Hán Thổ Cương phía nam Thủy thành. Bây giờ xem ra, khắp nơi đều đã làm tốt việc chuẩn bị, chỉ cần Doãn Kế Thiện vừa lộ diện, chiến đấu lập tức liền khai hỏa!

Hòa Thân từ khi rời khỏi kinh thành luôn luôn cảm thán lực lượng tình báo của Đỗ Tử Kiệt, bây giờ xem ra, trận chiến đấu trước mắt này quả thực dễ như trở bàn tay. -- Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng mầu hổ phách dần dần lặn xuống chân trời, một khắc kích động lòng người lập tức đã đến.

Hòa Thân vốn nghĩ để cho ba trăm người Bạch Liên giáo kia đi trước đánh một trận sau lưng địch, cho dù không thể tổn hại lớn với quân địch, nhưng tối thiểu cũng có thể vì quân đội của hắn mở một đường máu, nhưng nghĩ lại, vẫn là chờ quân địch cùng Doãn Kế Thiện đánh nhau rồi nói sau! Bằng không nếu thật sự loạn lên, có thể không phải do chính hắn. Nói không chừng trước khi Doãn Kế Thiện lộ diện mình phải tiến lên đấu tranh anh dũng, như vậy sao có thể để cho cái tên Lưỡng Giang Tổng đốc luôn cười ha hả kia mang ơn với mình!

Bất tri bất giác đã tới giờ Dậu canh ba, Đỗ Tử Kiệt tiến vào bẩm báo: " Đoàn xe của Doãn Kế Thiện đã tới bên trong huyện Thủy!"

Hòa Thân vừa thấy thời khắc đã đến, phân phó Lưu Cẩn đang ở bên người nói: "Bây giờ ta lệnh cho các ngươi lập tức xuất phát đi đến vùng Hán Thổ Cương của Thành Nam, sau đó tất cả hành động phải nghe theo vị tướng quân này chỉ huy!" Nói xong nháy mắt với Tạ Phi Kiếm.

Tạ Phi Kiếm đương nhiên hiểu được ý tứ của Hòa Thân, sau khi lĩnh mệnh liền mang theo Lưu Cẩn như mộng mới tỉnh xuất phát!

Lưu Cẩn đến bây giờ mới biết được hành động ngay trong đêm nay, hơn nữa cũng cũng không phải mấy ngày hôm trước nói là vùng Châu. Nhưng hắn không biết kẻ địch đến bao nhiêu, cũng không biết Hòa Thân đêm nay phải binh phân mấy lộ, cho nên hắn cũng căn bản không biết việc này ba trăm huynh đệ của hắn có rủi ro làm vật hi sinh, đành phải ở phía sau vội vàng đi theo Tạ Phi Kiếm bước đi như bay.

Sau một canh giờ, Hòa Thân liền cùng với Đỗ Tử Kiệt, Lương Kiện, Thôi Minh dẫn người xuất phát. Chờ bọn hắn đi vào Hán Thổ Cương, chiến sự trên cơ bản đã tới giai đoạn duy trì. Sau khi phái người tiến lên nghe ngóng, hóa ra cũng không phải người Bạch Liên giáo anh dũng thiện chiến, mà là Doãn Kế Thiện kia cũng đã sớm có phòng bị!

Hòa Thân đến bây giờ cũng không thể không bội phục Doãn Kế Thiện, trước khi hắn áp dụng hành động cũng xem nhẹ năng lực thu thập tình báo của Doãn Kế Thiện làm thủ lĩnh"Niêm can phòng" cho Càn Long. – Hóa ra Doãn Kế Thiện vừa rời khỏi thành Nam Kinh liền biết việc này của mình đầy nguy hiểm, vì thế còn chưa tới Dương Châu đã bắt đầu bí mật chuẩn bị. Chờ sau khi rời khỏi Hà Nam tiến vào Trực Lệ, hắn trên cơ bản đã làm tốt tất cả chuẩn bị ứng biến.

Sau khi đến thái lăng bái yết xong Ung Chính, Doãn Kế Thiện nhận được tình báo, nói là phía trước vùng Hán Thổ Cương của Thủy thành có một số người không rõ thân phận đang hoạt động, vì thế Doãn Kế Thiện liền quyết đoán áp dụng biện pháp. Phía trước đoàn xe vẫn chậm rãi như cũ dựa theo lộ tuyến trước đó gióng trống khua chiêng đi trước, còn hắn suất lĩnh một nhánh một trăm người tạo thành đội ngũ ở phía sau theo đuôi, tùy thời làm tốt việc chuẩn bị bọ ngựa bắt ve, không dè chim sẻ đứng sau!

Đội quân của Ngung kia đã sớm chờ mệt rồi, vừa thấy đoàn xe của Doãn Kế Thiện tiến vào lưới của bọn họ đã giăng sẵn, vì thế ra lệnh một tiếng liền khai hỏa. Bọn họ đầu tiên là dựa vào địa hình có lợi, cung tiễn cùng phát, súng kíp toàn bộ nổ súng. Còn có đá tảng cùng nhau lăn xuống, sau đó vừa thấy đối phương đã không có năng lực phản kích, liền từ sườn núi nhỏ vọt xuống dưới.

Sau một trận chém giết bọn hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là đoàn xe này không có Doãn Kế Thiện. Lúc vừa định chộp một tù binh để hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tạ Phi Kiếm suất lĩnh người từ phía sau liền hung hãn chém giết. Lúc này Doãn Kế Thiện vừa lúc suất lĩnh đội ngũ một trăm người cũng chạy tới, vì thế song phương tự nhiên đánh thành một trận tiền hậu giáp kích, nhất thời trong Hán Thổ Cương nho nhỏ tiếng hò hét nổi lên bốn phía!

Doãn Kế Thiện cũng có chút hận mình khinh địch, hắn vốn nghĩ ám sát hắn nhiều nhất chỉ là một đám đồ đệ bỏ mạng, ai có thể ngờ tới lại là quân đội chính quy huấn luyện có tố chất. Nếu không phải phía sau đến một đội ngũ không rõ ở đâu tiền hậu giáp kích cùng đối phó kẻ địch, thì một trăm người này của hắn đã sớm xong rồi!

Cho dù tiền hậu giáp kích, nhưng Doãn Kế Thiện cũng có thể cảm giác lực lượng song phương địch ta rất cách xa. Kẻ địch nhất thời chưa chuẩn bị, hai mặt giáp địch mới bị quân lính tan rã. Nếu thời gian kéo dài một chút, tình thế trên chiến trường kia lập tức sẽ phát sinh chuyển biến căn bản. Bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, Doãn Kế Thiện cũng không có hơi sức đi nghĩ xem rốt cuộc là ai bày ra trò này.

Cái giá phải trả là mạng của mình, vì thế rút ra đi bảo kiếm và súng kíp ở thắt lưng, cùng với mười mấy thân binh bên người xông lên liều chết!

Đang ở thời điểm mấu chốt, Hòa Thân suất lĩnh đại đội binh mã đến đây!

Bởi vì trước đó đã sớm bố trí tốt ám hiệu với nhau, cho nên tuy rằng là ở ban đêm chiến đấu, nhưng trên cơ bản cũng không có phát sinh ngộ nhận. Sau khi hai bên thông qua một trận nổ súng mãnh liệt, Tạ Phi Kiếm và ba trăm người của Lưu Cẩn cùng binh mã của Hòa Thân một phen hội hợp, trong nháy mắt liền đem quân địch vây quanh trên một bãi đất nhỏ.

-

Theo từng đợt súng vang và tiếng bắn của cung tiễn, kẻ địch đã lần lượt ngã xuống, mắt thấy đã đến lúc chém tận giết tuyệt, Đỗ Tử Kiệt đi tới trước ngựa Hòa Thân bẩm báo: "Khởi bẩm đại nhân, từ miệng tù binh biết được, tham tướng của quân địch đã ở gò đất nhỏ phía trước, xử trí người này như thế nào, thỉnh đại nhân hạ lệnh!" Xem ra chỉ cần miệng Hòa Thân vừa nhếch lên, gần trăm người phía trước kia sẽ bị chém tận giết tuyệt.

"Oa!" Hòa Thân nói, "Cái tên tham tướng dẫn đầu tên gọi là gì?"

Đỗ Tử Kiệt trong tay còn cầm giữ tên tù binh kia, vừa nghe Hòa Thân đặt câu hỏi liền cúi đầu hỏi tên tù binh kia: " Tham tướng của các ngươi tên gọi là gì?"

Tên tù binh kia ở trong tay Đỗ Tử Kiệt động đậy một chút, hữu khí vô lực đáp: "Tham tướng... tham tướng của chúng ta... là... là Hòa Lâm!" Nói xong đầu nghẹo sang một bên, chân duỗi thẳng liền đi lên Tây Thiên.

"Cái gì? **, -- Là Hòa Lâm!" Hòa Thân nghe được tên này phản ứng đầu tiên chính là hướng về đội ngũ phía trước lớn tiếng hô: "Lập tức ngừng bắn!" Cho dù là hô như vậy, thì người ở bên cạnh tên tham tướng kia cũng ngã xuống mười mấy người.

"Thật sự là nguy hiểm cao độ!" Hòa Thân ở trong lòng thầm nghĩ, "Nếu mình không hỏi rõ ràng, vẫn là dùng thủ đoạn đối phó với người Nhật Bản để xử trí những người này, thì đệ đệ ruột thịt của mình chưa từng gặp mặt này sẽ vĩnh viễn không gặp được!"

Hòa Thân từ vài ngày trước đã tính toán chuyện gặp mặt với người đệ chưa từng gặp mặt này như thế nào, thậm chí khi gặp mặt câu lời dạo đầu đầu tiên đều đã nghĩ xong rồi, chính là hắn vạn lần không ngờ chính là hai huynh đệ mười mấy năm cách biệt lại gặp mặt ở trong trường hợp này!

Hòa Thân vừa định tiến lên đi nhận người đệ người đầy máu, mệt nhừ tử, nhưng lại nghĩ bên kia còn có lão cáo già Doãn Kế Thiện! Nếu để cho hắn biết là đệ đệ của ta dẫn binh ở giữa đường giết hắn, thì hắn nhảy vào Trường Giang cũng không rửa sạch; hơn nữa còn có thể để cho Doãn Kế Thiện lưu lại một hiềm nghi "Đạo diễn", sau này sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Vì thế khi xác định chung quanh không có người ngoài, Hòa Thân lập tức phân phó Lương Kiện đưa tham tướng của quân địch kia xuống dưới chân núi, bố trí đến một nơi ổn thỏa. -- Chờ hắn xử lý tất cả mọi chuyện nơi này xong, sẽ đi nhận Hòa Lâm, sau đó mệnh lệnh: "Còn lại đám quân địch dựa vào nơi hiểm yếu chống lại tiêu diệt hết!"

Hòa Lâm vừa mới âm thầm dời xuống núi, kẻ địch cuối cùng bị trúng đạn ngã xuống, Doãn Kế Thiện cũng hiểu là nguy hiểm đã giải trừ, vì thế phân phó một tiếng châm đuốc lên. Hòa Thân cũng mệnh lệnh thủ hạ châm cây đuốc lên, -- Chiếu càng sáng càng tốt, hắn muốn nhìn xem Doãn Kế Thiện luôn luôn tứ bình bát ổn giờ phút này thành bộ dáng gì!

Cây đuốc sáng lên Doãn Kế Thiện liền nhận ra người phía trước lãnh binh tiến đến cứu hắn chính là lão bằng hữu kiêm đối thủ của lão Hòa Thân, vì thế nhảy xuống ngựa đi lên liền ôm lấy Hòa Thân.

"Ai ya, ta tưởng là ai, hóa ra là Hòa Thân lão đệ, sao lão ca ca vừa đến thời điểm mấu chốt, quý nhân này liền từ trên trời giáng xuống! -- Hơn nửa năm không gặp mặt, ngươi làm lão ca ca ta nhớ muốn chết!" Doãn Kế Thiện cũng thật sự là giả bộ nói.

Tuy rằng Doãn Kế Thiện giúp Càn Long luôn âm thầm sửa trị chính mình, nhưng Hòa Thân với "Lão đại ca" sớm đem mình tiến vào quan trường Mãn Thanh này vẫn là rất có cảm tình, huống chi lại là gặp mặt trong tình cảnh làm cho người ta không thể không kích động này. Vì thế rất nhiều chuyện ngấm ngầm không thoải mái trong dĩ vãng tự nhiên cũng biến mất, nhất thời cũng giả bộ bắt đầu cảm khái với Doãn Kế Thiện!

"Hòa Thân lão đệ, ta cũng không hỏi ngươi sao lại biết lão ca ca giữa đường gặp nạn, dù sao ta biết ở Đại Thanh chúng ta không có chuyện gì lão đệ ngươi không biết! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay lão đệ ngươi xả thân đã cứu ta một mạng, tương lai Doãn Kế Thiện ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!" Doãn Kế Thiện nhìn Hòa Thân cảm động nói.

Khi hai người dắt tay nhau xuống núi, Hòa Thân liền đem một số tình huống và tình thế hiện giờ của kinh thành bảy phần giả ba phần dối nói cho Doãn Kế Thiện, sau đó không màng đến Doãn Kế Thiện lưu giữ lại, liền suất lĩnh năm trăm quân tinh nhuệ của Thôi Minh mang đến và ba trăm huynh đệ Bạch Liên giáo suốt đêm rời khỏi Thủy.

Tới Cao Bi điếm, Hòa Thân lại đưa cho Lưu Cẩn một ít bạc để cho hắn trở về trấn an các huynh đệ trong tay, sau đó mỗi người đi một đường, -- Toàn bộ người còn lại cải trang cách ăn mặc, lại chia làm mấy đường lớn nhỏ khác nhau cùng vào kinh!

Chờ sau khi Hòa Thân bố trí xong tất cả, liền tiện đường mướn một chiếc xe ngựa mang bạt, sau khi thoải mái ngồi vào liền phân phó thủ hạ đưa đệ đệ Hòa Lâm cũng mời tới ngồi trong xe. -- Cách Bắc Kinh còn có hai ngày, hắn phải lợi dụng trong khoảng thời gian này tâm sự với đệ đệ!


-----oo0oo-----

Crypto.com Exchange

Hồi (1-187)


<