← Hồi 174 | Hồi 176 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Ngày thứ hai Hòa Thân liền vào cung tìm Càn Long xin phép, vốn một ngày đầu đã nghĩ xong lý do, nhưng đến ngoài cửa cung lại nghĩ ngợi một chút, mới cảm thấy được lý do mình muốn đi Sơn Đông, Hà Nam gom góp quân lương như vậy là quá miễn cưỡng, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được lý do khác, cũng đành miễn cưỡng đi vào.
Đưa ra lệnh bài không bao lâu, thái giám Cao Vân Tùng liền từ bên trong đi ra, nhìn thấy mặt Hòa Thân không chút thay đổi bèn nói: "Hòa đại nhân, Hoàng Thượng có chỉ, lão nhân gia bây giờ không gặp bất luận kẻ nào!"
Hòa Thân trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ Càn Long thật là bệnh nguy kịch!" Vì thế vội tiến lên vài bước, cười nói với lão thái giám này: "Không dấu giếm Cao công công, ta hôm nay quả thật là có chuyện quan trọng thỉnh chỉ Hoàng Thượng, làm phiền công công đi vào bẩm báo một tiếng!" Nói xong từ trong tay áo lấy ra một khối vàng nhét vào tay Cao Vân Tùng.
Cao Vân Tùng cũng không động thần sắc mà đút vàng vào trong ngực, trong nháy mắt chính là một khuôn mặt tươi cười: "Hòa đại nhân thỉnh chờ một lát, ta đi một lát sẽ trở lại!" Nói xong liền chạy vào.
Hòa Thân nghĩ thầm, lần này may mắn mang đủ vàng bạc tài bảo, bằng không việc này thật đúng là khó làm, thời đại ngân phiếu này, toàn bộ tiền giấy không cần dùng, mọi người muốn chính là tiền mặt. Đang miên man suy nghĩ thấy Cao Vân Tùng liền từ bên trong chạy ra, đi đến gần Hòa Thân nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng nói, đại nhân có chuyện gì để cho lão nô đại tấu!"
Hòa Thân nghĩ thầm, rằng: "Xem ra Càn Long thật là bị bệnh, bằng không quân quốc đại sự như thế sao có thể để cho một lão công công đại tấu!" Vì thế nói ý đồ của mình cho Cao Vân Tùng, sau đó liền tĩnh tâm chờ tin tức.
Không ngờ Cao Vân Tùng còn chưa đi ra, lại thấy đại học sĩ Vương Kiệt đi ra. Chỉ thấy Vương Kiệt đi đến ngoài cửa cung, lạnh như băng nói với Hòa Thân: "Hòa Thân tiếp chỉ! --: Hòa Thân làm khâm sai đại thần, ngay trong ngày đi các tỉnh Sơn Đông, Hà Nam gom góp quân lương, thuận tiện xem xét kho các nơi!"
Hòa Thân ngẩng đầu nhìn xem lão Kiệt này, trời nóng thế này còn mặc quan phục thật dày. Cho dù nóng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn là một bộ dáng bình thản chịu đựng gian khổ, vừa định đùa một chút với lão, ai ngờ lời chưa nói ra khỏi miệng, lão Vương Kiệt giơ tay liền đưa thánh chỉ cho hắn, miệng nói: "Hòa đại nhân mau khởi hành đi, đừng phụ ân của Hoàng Thượng! Lão phu gần đây trong phủ rất bận rộn, lúc Hòa đại nhân rời kinh, lão phu sẽ không thể đưa tiễn, mong Hòa đại nhân thứ lỗi!" Nói xong chắp tay về phía Hòa Thân, rồi xoay người lại đi vào cung.
Hòa Thân vừa trở về, trong lòng vừa nghĩ: "Càn Long thật sự nếu bệnh không dậy nổi, muốn tìm người thương lượng đại sự, chính là không tìm được ai, lại đi tìm một thầy đồ cổ hủ không rành thế sự này?"
Nghi thức khâm sai Hòa Thân vừa rời khỏi kinh thành, Gia thân vương Ngung một canh giờ phải về báo cáo một lần với hắn hành tung của Hòa Thân. Như thế cũng tốt, đoàn xe của Khâm sai vừa chuyển động, lập tức có vài con khoái mã lui tới xuyên vào giữa, thật náo nhiệt!
Bây giờ Ngung cũng không dám sơ ý, căn cứ tình báo tin cậy nhất đến từ thái giám bên người Càn Long, bây giờ cha của hắn đã bệnh không dậy nổi, mấy chục tên lang trung của Thái y viện cả ngày đều hầu hạ ở Dưỡng tâm điện, chuẩn bị bất cứ lúc nào có thể xử lý chuyện xảy ra; Dựa theo tình thế này phát triển, Hoàng Thượng kia lúc nào đều có thể quy thiên, cho dù Càn Long trước kia từng mấy lần ám chỉ với hắn, các triều thần cũng phổ biến cho rằng tương lai hoàng đế chính là hắn, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất nhiều! Ai biết trên chiếu thư truyền ngôi của Cung Càn Thanh chính đại quang minh viết tên ai? Hơn nữa, nếu thật là hắn, nhưng lão Bát và lão Thập thất đều đang gia tăng hoạt động. Còn có Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện sắp quy thiên kia, ai biết bọn họ đến lúc đó sẽ như thế nào?
Trong lúc khẩn yếu, hắn phải theo dõi sát sao Hòa Thân này, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này làm hỏng đại sự của mình. Mấy ngày đầu, Ngung mỗi ngày đều nhận được tin tức đi đi dừng dừng trên đường của khâm sai hành dinh, ngoài ra cũng không có gì tin tức gì làm cho hắn đặc biệt chú ý. Vừa lúc hắn cũng lợi dụng thời gian bảy tám ngày này hoạt động một phen ở các nơi.
Đợi đến ngày thứ chín, Ngung lại nhận được tin tức, nói là Hòa Thân khâm sai hành dinh sau khi dọc theo kênh đào đến Đức Châu phủ lại không đi nữa! -- Ngung sau đó lược lại tin tức của mấy ngày này một lượt. Bỗng nhiên vỗ cái bàn hô: "Các ngươi mấy ngày này luôn báo cáo cho ta nhất cử nhất động của khâm sai hành dinh, vậy Hòa Thân đâu? -- Tám chín ngày này các ngươi rốt cuộc có gặp Hòa Thân hay không?"
Tên tay chân thân tín của hắn vừa thấy tiểu vương gia này đột nhiên giận dữ như vậy, sợ tới mức tay chân run run, run giọng nói: "Vương gia làm cho nô tài phái người theo dõi Hòa Thân, Hòa Thân là khâm sai, hắn đương nhiên là cùng đi với khâm sai hành dinh..."
"Đồ bỏ đi!" Ngung nắm cổ áo tên kia mắng: "Các ngươi đúng là thùng cơm!" Hắn vừa định để cho những người này tìm xem tung tích của Hòa Thân, nhưng đã chín ngày rồi, Hòa Thân đã sớm không biết chạy đi đâu rồi, để cho đám thùng cơm này đi chỗ nào mà tìm?
-
Hơn nữa, thủ đoạn của Hòa Thân hắn đã sớm lĩnh giáo rồi, nếu Hòa Thân muốn tránh hắn hoặc là nghĩ cách đùa giỡn hắn, Ngung hắn căn bản không phải là đối thủ. Vì thế tâm tư của hắn không thể không tạm thời rời khỏi người Hòa Thân, vì thế hét lớn một tiếng với tên thân tín đang sợ hãi đến mức tè ra quần: "Cút đi! Cút đi xa cho ta!"
Bình tĩnh một lát, Ngung gọi tên thái giám Đức Lâm gọi vào trước mặt, hỏi: "Thủy bên kia đã chuẩn bị xong chưa?"
Đức Lâm cười hì hì nói với Ngung: "Bố trí tốt lắm, cam đoan không có sai sót gì!" -- Ba ngày sau, Vương gia yên tâm đợi tin lành đi!"
Năng lực làm việc của Đức Lâm, Ngung tạm thời rất yên tâm. Như vậy trước mắt chỉ có một chuyện quan trọng, hơn nữa ba ngày sau có thể có tin tức tốt, trước mắt sốt ruột cũng vô dụng, vì thế nghĩ lại bèn đi vào cung thám thính một chút hư thật.
Tuyệt đối không ngờ tới chính là, liên tiếp ba ngày hắn vào cung ba lượt, nhưng một lần cũng không gặp Hoàng Thượng. Hai lần trước thái giám Cao Vân Tùng còn có khuôn mặt tươi cười với hắn, nhưng sang ngày thứ ba khuôn mặt cười kia cũng không có, mặc cho hắn dụ dỗ như thế nào, cái tên công công kia vẫn là một bộ dáng giải quyết việc chung, ngay cả cái tên tiểu thái giám bị mua chuộc trước kia hiện giờ cũng không thấy đâu.
Hiện giờ toàn bộ cung Càn Thanh và Dưỡng tâm điện thật giống như một cái hầm sắt, căn bản là không lọt ra một chút tin tức! Ngung đã dự cảm sắp xảy ra đại sự, hắn biết đám công công này, đừng nhìn bộ dáng bây giờ trung thành tận tụy, kỳ thật bọn này vừa thuận gió liền biễu diễn! -- Bọn họ đã sớm ở trong cung thành cáo già, bọn họ cũng biết sớm nhất tâm tư của Càn Long! Nếu Càn Long thật sự lập ta là thái tử, như vậy đám công công này không có khả năng không biết!
Ngung ở trong lòng thầm nghĩ: "Bây giờ nhìn thái độ của bọn họ lạnh như băng với ta, hay là Hoàng a mã thật sự truyền đại vị cho đại ca khác? -- Bằng không đám công công này không dám lãnh đạm với ta như thế! "
Đây quả thực là càng nghĩ càng lo, từ trong cung đi ra, Ngung lo lắng, kết quả tương đối, không phải đi ra ngoài gặp bằng hữu mà chính là phụng chỉ ban sai chưa về, quả thực không làm cho Ngung buồn bực!
Đi tới đi lui, không ngờ hắn lại đi đến Vương Kiệt quý phủ. Vương Kiệt này có thể nói là người hắn kính trọng nhất, năm trước cùng với Chu Khuê ở nam thư phòng đã làm sư phụ của mấy A ca bọn họ, tuy rằng là quân thần, nhưng tình nghĩa sư trò vẫn rất đậm. Từ khi hắn vào chỗ quân cơ, thời gian không đến nửa năm hắn đã nghĩ cách làm cho hai sư phụ của hắn một bước lên mây.
Chu Khuê từ Hồ Bắc bố chính sử lên như diều gặp gió làm đến Lưỡng Quảng Tổng đốc, mà Vương Kiệt cũng từ nửa năm trước ở Hàn Lâm Viện tứ phẩm tấn phong làm đại học sĩ, bây giờ lại vào chỗ quân cơ. Tuy rằng Chu Khuê nửa năm trước từng bị lão Thập nhất Ngung Tinh làm một chuyện hồ đồ thiên đại, nhưng từ tình cảm mà nói, Ngung đối với hai sư phụ này vẫn là vô cùng kính trọng!
Bây giờ đã tới quý phủ của sư phụ, nói gì thì nói cũng phải vào xem! Vốn là một tình cảm sư trò nồng đậm, không ngờ cũng vấp phải một cái đinh, lão nhân trông cửa đi lên đầu tiên là thỉnh an với hắn, sau đó trả lời: " Lão gia chúng tôi từ sáng sớm liền vào cung, cho đến bây giờ còn chưa trở về! Nếu Vương gia có chuyện gì, tiểu nhân có thể thay Vương gia truyền lời!"
"Cái gì? Vào cung? – Sao ta lại không biết?" Ngung nói
Lão nhân trông cửa kia không trả lời hắn, nhưng Ngung nhìn ra ý tứ của lão nhân kia: "Sao, Hoàng Thượng truyền lão gia nhà ta vào cung còn phải thông báo với ngươi à?"
Ngung từ quý phủ của Vương Kiệt đi ra càng nghĩ càng không đúng, vì thế bước mau trở về nhà. Nhưng hắn vừa về đến vương phủ của hắn, liền thấy Đức Lâm vẻ mặt khủng hoảng đón hắn. Ngung đang tức giận, bèn mắng: "Mặt mũi ủ ê như vậy làm gì? Mau cút ngay cho ta!" Nói xong hắn liền vào thư phòng.
Đức Lâm vội vàng đi theo Ngung, nói xong liền khóc nức nở, "Vương gia, chuyện của chúng ta ở Thủy hỏng rồi! Chúng ta từ Tứ Xuyên điều đi một ngàn binh mã đã không trở về, toàn bộ... toàn bộ -- đã bị tiêu diệt!"
Ngung vừa nghe lời này ngay cả khí lực đánh chửi Đức Lâm cũng không có, đặt mông ngồi xuống ghế, thì thào nói: "Ngươi... Ngươi không phải nói không có sơ sót gì sao!"
-----oo0oo-----
← Hồi 174 | Hồi 176 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác