Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 136

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 136: Phỉ Cách Lặc (1-2-3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Thành Nhật Chiếu.

Do tập trung khá nhiều người, sở chỉ huy lâm thời trở nên hơi ngột ngạt, nhưng các quân nhân đều không dám nới cúc áo, đây là kỷ luật thép. Trên bàn trong cái khay lớn bày lộn xộn mưới mấy miếng dưa hấu đã được cắt gọn, trong sọt rác bên cạnh cũng ném mười mấy cái miếng dưa hấu ăn chỉ còn vỏ, còn có người đang gặm sừn sựt, hai ba cái đã gặm hết phần đỏ của dưa hấu, chỗ còn lại chẳng thèm liếc mắt qua, thuận tay vứt phịch một cái luôn vào sọt rác.

- Đây là vị trí của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đây là vị trí chúng tôi đoán là của Tô Phỉ Thái Vi, nhưng bọn Đao Vô Phong vẫn không tìm thấy Tô Phỉ Thái Vi, có thể là cô ta lại chuyển chỗ rồi, nơi này là bội đội phái ra từ thành Nhật Chiếu, bọn họ phân thành hai đường rẽ hướng về phía thành Bạch Thạch. Chỗ này là thành Bạch Thạch, bộ đội từ thành Bạch Thạch xuất phát cách chúng ta còn khá xa, tạm thời không cần lo tới bọn chúng.

Dương Túc Phong cầm cây trúc dài, chỉ vào bản đồ quân sự chậm rãi nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua mọi người, bầy quá rất rõ ràng là mọi người hứng thú với vài ướp đá hơn nhiều quân đội Tháp Lâm.

- Quân đội Tháp Lâm ở địa khu Ca Tư Lạp có hành động gì không?

Tư Cơ Bối Ni hỏi, trong số các quan chỉ huy liên đội của quân Lam Vũ, loại người cực thô thiển chiếm tuyệt đại đa số, người thích suy nghĩ và đưa ra câu hỏi như hắn thật quá ít, dù sao thì hắn cũng từng ở trong quân sự học phủ tối cao của đế quốc bốn năm, tiếp thụ giáo dục chỉ huy quân sự một cách hệ thống.

Dương Túc Phong lắc đầu đáp:

- Không có, bọn chúng vẫn đang toàn lực chi viện cho trận chiến ở cứ điển Tinh Tinh hạp, nơi đó là sào huyệt của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng là vốn sinh tồn của cùng của y, bọn chúng sẽ không tùy tiện mạo hiểm được. Một khi tham mưu trưởng công hạ được cứ điểm Tinh Tinh hạp, sẽ đánh thẳng tới địa khu Ca Tư Lạp, bọn chúng không dám có hành động gì lớn với phía bên này của chúng ta.

Tư Cơ Bối Ni gật đầu tỏ ý đồng tình với ý kiến của Dương Túc Phong, địa khu Ca Tư Lạp đúng là phòng tuyến cuối cùng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, bất kể y thất thế ở Tô Khắc La như thế nào, y đều có thể thụt đầu rùa về địa khu Ca Tư Lạp. Dựa vào công sự phòng ngự vĩnh cửu và lượng lớn vật tư quân sự mà bản thân khổ công bồi dắp mười mấy năm ở đó để tiếp tục cầm cự. Địa khu Ca Tư Lạp cũng là địa khu giàu có nhất vương quốc Tháp Lâm, có đất đai màu mỡ nhất và nhân khẩu đông đúc nhất, có thể cung cấp cho cho mọi nhu cầu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Cũng có lẽ tới khi đó, chiến tranh quân sự sẽ không phải là phương thức đấu tranh chủ yếu của y nữa rồi, ngược lại hợp tung liên hoành có thể sẽ thành xu hướng chính. Dù sao đối với hành vi dùng sức mạnh tiến vào liên bang La Ni Tây Á của quân Lam vũ, mỗi người đều có cách nhìn khác nhau.

- Hiện tại việc cấp bách của chúng ta là phải tiếp túc đả kích sự tự tin của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, làm y không dám có dũng khí và quyết tâm đấu tranh với chúng ta nữa.

Dương Túc Phong nói một cách kiên định, dùng cây trúc chỉ vào mũi tên màu đỏ to trên bản đổ, sắc mặt dần trở nên âm trầm:

- Muốn đạt được mục đích này, phải loại bỏ cái mũi tên này đi, không có đám quân đội tinh nhuệ này hỗ trợ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ trở thành một con hổ giấy, vặn một cái là nát. Thực tế thì chúng ta có thể thấy rằng, từ sau khi chúng ta mấy lần đánh bại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, sự thống trị trong nước của y đã dao động nghiêm trọng rồi, rất nhiều địa khu đều có người dám công khai kêu gào muốn lật độ sự thống trị của y, thậm chí ngay cả trong thành phố từng cam tâm tình nguyện bán mạng cho Ai Đức tư Đặc La Mỗ như Hoắc Bỉ Á cũng bùng nổ bạo động quy mô lớn phản đối Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, những điều đó đều là chiến tích của chúng ta.

Nhìn qua sắc mặt của mọi người, Dương Túc Phong hơi thất vọng, trừ Tư Cơ Bối Ni ra, đại đa số các quan chỉ huy liên đội đều không có hứng thú mấy với thứ chính trị phức tạp này. Bọn họ chỉ biết tiêu diệt kẻ địch, ở chiến trường dùng gươm đao tiêu diệt kẻ địch, Dương Túc Phong thầm thờ dài trong lòng, mình đã không còn thiếu chỉ huy quân sự nữa, nhưng vẫn còn thiếu người có tài hoa chính trị. Cùng với việc vùng đất quân Lam Vũ chiếm được mỗi lúc một nhiều, ngoài đấu tranh quân sự ra, thống trị trên chính trị mới là mục tiêu cuối cùng. Nhưng trừ đám Chu Đức Uy ra y tạm thời còn chưa phát hiện nhân tuyển chính trị kha khá nào. Ngay cả Đàn Mạn Ái hắn kỳ vọng rất cao cũng không thể từ trong lục địa chiêu mộ được mấy nhân tài chính trị khá khẩm.

Nham Long tập trung vào bản đồ quân sự nói:

- Phong lĩnh, phía tham mưu trưởng không biết còn phải bao lâu mới công hạ được cứ điểm Tinh Tinh hạp? Hay là chúng ta cứ hợp kích làm một trận thịt luôn địa khu Ca Tư Lạp, vậy Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chỉ có thể treo cổ ở Tô Khắc La thôi.

Mấy người còn lại đều bị ý kiến ngây thơ của Nham Long thu hút, bất giác bật cười rộ lên.

Dương Túc Phong thở dài nói:

- Kỳ thực thì ta cũng muốn thế, đáng tiếc chúng ta tạm thời còn chưa đủ sức.

Lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ do Phượng Thái Y suất lĩnh có đủ tiền tài và vũ khí trang bị, nhưng thiếu huấn luyện nghiêm trọng. Những binh sĩ này chiêu mộ lâm thời từ địa khu Mỹ Ni Tư, chỉ huấn luyện có chưa tới một tháng đã lên chiến trường, muốn trông cậy vào bọn họ thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ là không thể. Cho nên Phượng Thái Y chỉ có thể dựa vào nguồn vốn cũ là sáu liên đội nguyên là quân Lam Vũ. Cũng ý nghĩa là dưới cái bảng hiệu năm nghìn lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, thực sự có sức chiến đầu không quá một nghìn người.

Cứ điểm Tinh Tinh hạp không phải là một pháo đài bình thường, càng không phải là một tòa pháo đài riêng rẽ, nó là tên gọi chung một chuỗi các thành quách pháo đài, dựng nên ở giữa hẻm núi, dễ thủ khó công.. Đương nhiên, đối với quân Lam Vũ có vô số vũ khí hiện đại và hỏa pháo mà nói, đánh hạ cứ điểm Tinh Tinh hạp là kết quả chắc chắn, song muốn trong thời gian ngắn đánh hạ các loại công sự phòng ngự gồm lô cốt và hang động kéo dài liên miên, không phải là một chuyện đơn giản, trừ phi quân Lam Vũ chấp nhận trả giá bằng hi sinh cực lớn. Nhưng quân Lam Vũ không thể hi sinh được.

- Bữa đại tiệc Ca Tư Lạp để sau hãy ăn vậy, hiện giờ gặm mấy cái xương đã rồi hãy nói.

Mạch Sơn dõng dạc nói, từ lần trước ở Cách Lai Mỹ còn chưa kịp thi thố tài nghệ đã bị cột buồm gẫy đập cho ngất xỉu, nằm tới tận hai tháng, không biết lỡ qua bao nhiêu trận chiến tuyệt vời của quân Lam Vũ, Mạch Sơn luôn cảm thấy ấm ức trong lòng, hiện giờ bất kể thế nào cũng không thể bỏ lỡ nữa.

Câu nói này được tất cả mọi người tán đồng, con mắt của họ đều chăm chú vào mấy cái mũi tên lớn màu đỏ trên bản đồ.

Dương Túc Phong khua gậy trúc, chỉ vào cái múi tên lớn bình tĩnh nói:

- Vậy chúng ta tới xem tình hình tiến công, tốc độ nhanh chậm của hai vị tướng quân thủ hạ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra sao.

Ba cái mũi tên lớn trên bản đồ quân sự từ ba hướng chỉ vào thành Nhật Chiếu, đó đều là hướng tiến quân của quân đội Tháp Lâm, lộ quân phía tây chính là tám nghìn tên võ sĩ giáp trụ và hai nghìn cung tiễn thủ do thiếu tướng lục quân Mạc Tác Đa suất lĩnh, lộ ở giữa là bảy nghìn tên võ sĩ giáp trụ và ba nghìn tên cung tiễn thủ do thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp suất lĩnh, lộ quân phía đông là một vạn tên võ sĩ giáp trụ và năm nghìn tên cung tiễn thủ. Đám quân này là số bộ đội chủ lực duy nhất còn lại của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ở Tô Khắc La rồi, sau khi bọn chúng được điều đi, cho dù trong thành Duy Nạp Tư và Bạch Thành thì quân đội của vương quốc Tháp Lâm đã không còn bao nhiêu nữa.

Trong ba lộ quân của địch này, binh lực của địch tới từ Bạch Thành là hùng hậu nhất, nhưng cũng cách thành Nhật Chiếu xa nhất, mà đội võ sĩ giáp trụ vạn người xuất phát từ thành Duy Nạp Tư thì lại hành quân tương đối nhanh, hai người Mạc Tác Đa và Cảnh Nạp đều có thể xưng là hành quân thần tốc, đủ tư cách mang ngoại hiệu Phi tướng quân. Lần này cũng không phải ngoại lệ, trong ba bốn ngày ngẵn ngủi bọn chúng đã tới gần thành Nhật Chiếu rồi.

*** Phi tướng quân Lý Quảng thời Hán, ông tướng nhanh như tên bay, phi ngựa bắn cung số 1.

Bất quá, từ kế hoạch tác chiến của kẻ địch mà xét, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ không để một lộ quân nào đơn độc phát động công kích thành Nhật Chiếu, bởi vì y biết rất rõ chỉ dựa vào mỗi đội võ sĩ giáp trụ vạn người là không thể đánh bại quân Lam Vũ, chỉ có sức đầu mẻ trán thôi. Y phải đợi lộ quân phía nam của trung tướng Phỉ Hoa Đặc tới thành Nhật Chiếu mới hạ lệnh phát động tấn công. Trung tướng Phỉ Hoa Đặc cũng đảm nhiệm chức tổng chỉ huy lần tấn không thành Nhật Chiếu lần này. Lấy binh lực hơn ba vạn người phối hợp với hai mươi khẩu pháo lớn, y cho rằng vẫn có thể nắm chắc đánh hạ được thành Nhật Chiếu, dù sao quân Lam Vũ bất quá là một nhúm trên nghìn người, hơn nữa quân đội vương quốc Tháp Lâm cũng đã dùng tới đại pháo rồi.

Quân Lam Vũ ở thành Nhật Chiếu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn ngồi ngây ra đợi kẻ địch tới đánh, bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Tường thành Nhật Chiếu đã được tu sửa đặc biệt, kiên cố như trước. Mễ Nặc Tư Lương Cách mặc dù là một chính khách lão luyện giảo hoạt, chẳng ai biết trong lòng lão ta toan tính cái gì, nhưng về đề đối phó với người Tháp Lâm vẫn dốc hết sức mình. Lão lợi dụng uy vọng của mình rất mau tổ chức được lực lượng lao động mấy nghìn người, ngày đêm tu sửa tường thành bị quân Lam Vũ phá hủy, đồng thời còn dựa theo yêu cầu của quân Lam Vũ xây dựng một số công sự phòng ngự. Cơ bản có thể nói, trước mặt công sự phòng ngự vững như tường đồng vách sách của quân Lam Vũ, cho dù quân đội Tháp Lam có nhiều hơn nữa cũng chẳng là gì, đây là nguyên nhân căn bản tại sao quân các quan chỉ huy chỉ để ý ăn dưa hấu mà thờ ờ quân đội Tháp Lâm, bởi vì chiến đấu căn bản chẳng có gì kịch tính cả.

Mạch Sơn lại bắt đầu cắn dưa hấu, ném vỏ dưa đi xong oang oang nói:

- Phong lĩnh, không bằng chùng ta chủ động xuất kích cho xong, kiếm chắc đẫy rồi trở về.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, không kìm được hướng hết ánh mắt về phía Dương Túc Phong, bọn họ đều đợi ở trong thành có chút bứt rứt, nếu như có thể ra ngoài thành săn bắn, vậy tất nhiên nhiên là quá tốt rồi.

Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nhìn Mạch Sơn, nói với vẻ mong đợi:

- Nói đề nghị của ngươi ra sao đi, xuất kích như thế nào?

Mạch Sơn chừng là cũng không ngờ mình lên tiếng lại bị mọi người chú ý, cười gượng gạo, nói có chút ngượng ngập:

- Tôi chỉ cảm thấy... chúng ta toàn đánh phòng ngự, chán chết đi được, không bằng chủ động xuất kích, làm thị một lộ quân của kẻ địch...A, mà tôi chưa nghĩ tới lộ quân nào...

Nham Long nói:

- Hừm! Toàn nói năng lung tung.

Tư Cơ Bối Ni gật đầu tán đồng:

- Phong lĩnh, tôi tán thành đề nghị của Mạch Sơn, chúng ta nên chủ động xuất kích trì hõan thế công của kẻ địch, gây chút phiền toái nho nhỏ trên đường cho bọn chúng, không thể để bọn chúng yên ổn tới dưới thành Nhật Chiếu, rồi lại thong dong phát động tấn công. Nếu như chúng ta có thể làm thịt được đại pháo của địch là tốt nhất, dù sao đạn của Bách kích pháo của chúng ta tiêu hao cũng gần hết rồi, tôi lo lắng tới khi đó chúng ta không có cách nào áp chế được hỏa lực của địch.

Nham Long có chút lo lắng, nhíu mày nói:

- Chủ động xuất kích thì phải nói tới thời cơ, chúng ta bỏ thành Nhật Chiếu kiên cố, chạy ra ngoài dã chiến với quân Tháp Lâm.... Ai Đức Tư Đặc La Mỗ người đông thế mạnh, chúng ta vạn nhất không cẩn thận để kẻ địch đánh len thành Nhật Chiếu, chẳng phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc? Tôi không tán thành cách làm này, cho dù toàn bộ kẻ địch dồn tới, chúng ta còn có tường thành Nhật Chiếu ở đây, cũng chẳng có gì phải sợ.

Tư Cơ Bối Ni bình thản nói:

- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta lo lắng nhất là lộ quân ở giữa của đích, kẻ lĩnh quân chính là Cảnh Nạp, người này nổi tiếng thần tốc, hắn chừng có thể hai ngày nữa sẽ tới bên ngoài thành Nhật Chiếu, hắn sẽ làm gì ở ngoài đó, đương nhiên là thẳng tay cướp bóc tài nguyên của chúng ta rồi, mấy thứ bông vải cho dù không bị bọn chúng cướp đi cũng sẽ bị chúng phá hoại. Chúng ta không thể để xảy ta tình huống đó, hơn nữa hắn có thể đồ sát người Tô Khắc La ở ngoài thành, nếu như chúng ta thấy chết không cứu, khẳng định tên tuổi sẽ bị nguyền rủa. Chúng ta chắc chắn phải xuất kích, làm muộn không bằng hành động sớm, đánh cho hắn một đòn thật mạnh, để hắn choáng váng.

Nham Long muốn nói lại thôi, hiển nhiên hắn cũng bị động lòng rồi, dù sao tư vị cứ phải chịu đòn đúng là không dễ chịu.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Túc Phong, chờ tuân theo quyết định của hắn, nhưng nhãn thần của bọn họ, không còn nghi ngờ gì là ngả theo theo hướng chủ động xuất kích rồi.

Dương Túc Phong hạ cây gậy trúc xuống, hai tay đặt lên bàn, mắt sáng quắc nhìn đám thuộc hạ, nói bình tĩnh từ tốn:

- Ta quyết tâm, chủ động xuất kích, làm thịt lộ quân của Cảnh Nạp.

Mọi người đều thoáng rùng mình, ánh mắt tức thì sáng lên.

Đương nhiên dựa vào thành cố thủ là cách làm an toàn nhất, chỉ cần tường thành Nhật Chiếu còn, dù quân đội Tháp Lâm có nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm bị thương tới một cọng lông của quân Lam Vũ. Dựa vào thành kháng cự là an toàn tuyệt đối, Tư Cơ Bối Ni chủ động đề nghị xuất kích cũng chỉ là trì hoãn thế công của đối phương, cuối cùng vẫn dựa vào tường thành Nhật Chiếu chống lại quân địch. Nhưng Dương Túc Phong quyết định rõ ràng vượt qua bọn họ mấy bậc, trọng tâm chiến đấu y đã không đặt ở thành Nhật Chiếu nữa, mà là chủ động tiêu diệt kẻ địch.

Mục tiêu của y không ngờ lại là diệt sạch một trong số lộ quân của kẻ địch.

Đối diện với ánh mắt hưng phấn mà lại có chút lo lắng của mọi người, Dương Túc Phong tự tin bình đạm nói:

- Đánh bị thương mười tên, không bằng giết được một tên, chúng ta không thể ngồi đợi cho kẻ địch chuẩn bị xong hết rồi mới tới tấn công chúng ta. Mặc dù như vậy chúng ta sẽ tiệt kiệm được tinh lực hơn, nhưng ta không thích phương thức tác chiến bị động đó, chúng ta phải chủ động tấn công.

Y cao giọng nói bảy chứ cuối cùng, làm trong lòng mỗi người đều hơi rúng động.

Nhìn xoáy vào mọi người, Dương Túc Phong trầm giọng nói:

- Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã chẳng phải là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trước kia nữa, y hiện giờ đã là con hổ già bị thương, mặt trời lặn rặng núi tây, nước chiều đang rút, chúng ta chỉ cần cho y một quyền thật mạnh, y sẽ đổ gục xuống.

Cũng có lẽ là cảm thấy được nhiệt huyết sôi trào trong lòng, Dương Túc Phong ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng, ánh sáng quắc nhìn mỗi người bộ hạ trung thành, thâm trầm nói:

- Ta muốn cho người Tháp Lâm và người Tô Khắc La đều biết rằng, quân Lam Vũ chúng ta tuyệt đối không thể trêu chọc! Bất kể là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hay là Tô Phỉ Thái Vi, bọn họ đều phải thần phục dưới chân của chúng ta! Kẻ nào muốn nhe răng múa vuốt với chúng ta, chúng ta sẽ nhổ sạch răng của chúng trước.

Mạch Sơn đứng phắt dậy, lớn tiếng gầm lên:

- Đúng bất kỳ kẻ nào muốn nhe nanh múa vuốt với chúng ta, chúng ta sẽ nhổ sạch răng của chúng.

Mấy quan chỉ huy liên đội khác cũng sôi trào nhiệt huyết, lần lượt siết chặt nắm tay, không hẹn mà cùng đứng bật cả dậy.

Dương Túc Phong ra hiệu bọn họ không nên kích động, ngồi trở lại.

Y rất vừa lòng với bài diễn thuyết của mình, đây là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm của y. Kỳ thực mục đích thực sự của Dương Túc Phong, chính là muốn thể hiện sự mạnh mẽ của quân Lam Vũ, thể hiện hình tượng không thể xâm phạm và không thể đánh bại của quân Lâm Vũ. Khi nhắc tới ba chữ quân Lam Vũ, mỗi người đều phải rùng mình, không dám sinh ra suy nghĩ khác, bao gồm vị nữ vương thần bí lạnh lùng cao quý của Tô Khắc La trong đó, y muốn mỗi người trên thế giới này, trước khi quyết định đối địch với quân Lam Vũ phải cân nhắc thật cẩn thận một phen.

Quân Lam Vũ là không thể xâm phạm.

Các quan chỉ huy liên đôi nhiệt huyết sôi trào, bọn họn thích mê phong cách chiến đấu của Dương Túc Phong.

Quyết định của Dương Túc Phong không nghi ngờ gì là được toàn thể ủng hộ thông qua, việc còn lại chỉ là an bài bố trí chiến đấu cụ thể thôi.

Vị trí phục kích Cảnh Nạp tốt nhất đương nhiên là con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, nơi đó là chiến trường tự nhiên, trên lịch sự chiến sự xảy ra ở đó đã trở nên quá quen thuộc. Nghe nói con đường nhỏ này tới hiện giờ còn thỉnh thoảng lại đào ra được một đống xương sọ. Nhưng tin rằng Cảnh Nạp không phải là kẻ ngốc, hắn sẽ không nhắm mắt đi bừa qua chỗ đó, hắn nhất định sẽ hết sức cẩn thận. Cảnh Nạp cũng có thể sẽ phạm sai làm, bởi vì Mạc Ta Đa cách đo không quá ba mươi km, bọn chúng hoàn toàn có thể chi viện cho nhau, đề phong quân Lam Vũ tập kích, dưới sự chi phối của loại tâm lý đó, có khả năng Cảnh Nạp cho rằng con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc là an toàn.

Cho nên nếu như muốn phục kích Cảnh Nạp ở con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, phải sắp đạt phòng tuyến ngăn cảnh Mạc Tác Đa công kích. Đây không phải là chuyện dễ, xung quanh con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc mặc dù đâu cũng là đồi núi, nhưng đối với sự tiến công của bộ binh mà nói không có gì khó khăn, hơn nữa nhân số quân Lam Vũ quá ít, trừ muốn tiêu diệt quân của Cảnh Nạp ra còn phải ngăn cản quân của Mạc Tác Đa tới cứu viện đúng là có chút lực bất tòng tâm.

Tư Cơ Bối Ni thăm dò:

- Bọn Mao Lợi Bá Cách...

Dương Túc Phong lắc đầu, bác bỏ để nghị của hắn. Người Áng Cách Tư do Mao Lợi Bá Cách suất lĩnh mặc dù đối với mình một dạ trung thành, nhưng bọn họ còn chưa chính thức đưa vào biên chế quân Lam Vũ, cũng không được trang bị vũ khí của quân Lam Vũ, chỉ dựa vào mỗi sự dũng cảm và ý chí của họ thì không thể ngăn được hàng vạn tên địch tăng viện. Nếu như cưỡng ép bọn họ làm như thế, chỉ làm bọn họ toàn quân bị diệt. Những con người trọng nghĩa khí như vậy, cứ để bọn họ ở lại thành Nhật Chiếu dọa kẻ khác vậy. Từ mấy ngày qua mà xét, sự tồn tại của bọn họ mang tác dụng uy hiếp không nhỏ đối với các thế lực ẩn trốn trong thành Nhật Chiếu, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát cùng hành vi lấy mạng người làm trò đùa của bọn họ, tin rằng rất nhiều kẻ không lạnh mà run.

Còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để ngăn cản Mạc Tác Đa, quan thông tin đã đưa tới tin tình mới nhất của Tang Cách gửi về từ tiền tuyến, Dương Túc Phong nhìn luớt qua bật thốt lên:

- Trời giúp ta rồi! Cảnh Nạp chết là cái chắc.

Bọn Tư Cơ Bối Ni đưa mặt nhìn nhau, đều chẳng hiểu Cảnh Nạp đã phạm phải sai lầm trí mạng gì.

Dương Túc Phong mỉm cười nói:

- Cảnh Nạp tăng tốc hành quân, muốn qua đường nhỏ Phỉ Cách Lặc trước một ngày.

Tư Cơ Bối Ni hồ nghi:

- Không phải chứ, hắn tới để nạp mạng à?

Mấy người khác cũng không thể tin được, nhưng tình báo của Tang Cách không có sai lầm đã làm rõ điểm này, bất kể là mang lòng thế nào, hoặc là do ma quỷ đưa đường, hoặc có thể đơn giản chỉ vì tranh công, tóm lại Cảnh Nạp hạ lệnh tăng tốc độ hành quân, muốn tới qua con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc trước thời gian dự kiến trước đó một ngày.

Thời khắc xoay chuyển sự tình đã xuất hiện.

Như thế, quân Lam Vũ không cần phải an bài quân đội đi ngăn cản binh lực của Mạc Tác Đa nữa, hoàn toàn có thể tập trung binh lực dạy cho Cảnh Nạp một bài học nhớ đời. Lấy thời gian một ngày đó cho Cảnh Nạp một đòn trí mạng, thật chí làm thịt toàn bộ, cho dù Mạc Tác Đa nhận được tin hỏa tốc tăng viện, hắn cũng không thể tới được chiến trường trong vòng một ngày, khi đó quân Lam Vũ còn có thể đánh hồi mã thương, cho hắn một bài học thích đáng.

Nhưng mà thời khắc chiến đấu thình lình đến như vậy, đám Tư Cư Bối Ni rõ rang suy nghĩ sâu thêm một bậc, bọn họ lo lắng liệu đây có phải là cảm bẫy của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không. Dựa vào ý tứ mà nói, hành vi của Cảnh Nạp rõ ràng hết sức kỳ lạ.

Quan thông tin còn đưa tới chiến báo liên quan tới lục địa đế quốc.

Chiến trường phía tây bắc đế quốc đánh thành một mảng hỗ độn thê thảm, may mà tài hoa về mặt chỉ huy quân sự tam hoàng tử Tiêu Đường của nước Y Lan ở một đặc cấp riêng, quả thực là chẳng còn ai có thể thể kém hơn hắn nữa, nhưng dưới sự phối hợp của thúc thúc hắn là Tiêu Bá Nạp, nên vẫn giành được chút tiến triển. Quân đội nước Y Lan bắt đầu vượt qua Kiếm Xuyên đạo tiến về vùng đất trung tâm của đế quốc. Quân đội đế quốc vừa đánh vừa rút, cuối cùng lui lại thủ ở Ngọc Môn quan, nhưng tài hoa về mặt chỉ huy quân sự của Tiêu Đường hết sức kém cỏi, song phương diện âm mưu chính trị thì đúng là thiên tài. Hắn đã bắt đầu gia tăng áp lực cực lớn lên vương quốc Cung Đô và vương quốc Khang Minh, đồng thời đưa ra cành Ô Liu hòa bình. Dưới sự uy hiếp cùng dụ dỗ của hắn, hai nước thuộc địa lớn của đế quốc Đường Minh rơi vào trong lựa chọn gian khổ, mặc dù tạm thời còn chưa tuyên bố nương tựa vào nước Y Lan, thế nhưng loại dấu hiệu đó ngày càng rõ ràng.

Tình hình chiến đầu phía nam đế quốc cũng ngày càng kịch liệt, đại quân nước Mã Toa vượt qua thông đạo giữa cứ điểm Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai, đánh vào trong lục địa của đế quốc, cùng Xích Luyện giáo câu kết với nhau, thanh thế ngày càng lớn. Quân đội đế quốc mấy lần hội chiến đều kết thúc trong thất bại, cuối cùng đành phải tử thủ hai yếu điểm cứ điểm Vũ Thắng quan và Na Tư Đặc Lai, không còn lực lượng để chủ động xuất kích nữa.

Bất quá, trong chiến tranh tàn khốc, quân đội đế quốc cũng bắt đầu có ngôi sao lóe lên. Thiếu tướng Đường Ca - quan chỉ huy sư doàn quân trung ương thứ 17 cùng thiếu tướng Chu Nhan Kinh sư đoàn 78 quân biên phòng trong chiến đấu bộc lộ tài năng, chỉ một bước thành hai ngôi sao mới từ từ nổi lên. Thiếu tướng Đường Ca chỉ huy sư đoàn thứ 17 quân trung ước dùng binh lực một sư đoàn không tới hai vạn người, chặn đứng bước tiến của hai vạn kỵ binh giáp trụ quân đội nước Mã Toa, cuối cùng mặc dù thương vong tới một phần ba, nhưng lại giành được thời gian quý báu cho chiến lược di dời của quân đội đế quốc Đường Xuyên, làm Vũ Văn Phân Phương một lòng muốn tận diệt quân đội Đường Xuyên bực bội không thôi.

Còn bội đội quân biên phòng mà Chu Nhan Kinh chỉ huy mặc dù bị người ta gọi là "gân gà", nhưng khi đối diện với vó sắt của kỵ binh nước Mã Toa cũng không hề lùi bước, mà lại anh dũng kháng địch. Quân đội nước Mã Toa trong lúc sơ xuất bị thua một vố lớn, quan chỉ huy bị Chu Nhan Kinh chém chết tại chỗ, hơn một nghìn quân đội nước Mã Toa dưới quyền của cũng bị diệt sạch, sáng tạo nên lịch sử lần đầu tiên quân đội Đường Xuyên tiêu diệt sạch được quân đội nước Mã Toa từ lần hội chiến tới nay.

*****

Ngày 21 tháng 6 năm 1728 Thiên nguyên, được tin tức tình hình chiến đầu ở tiền phương, Đường Minh hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên trong lúc hưng phấn, bất chấp thân thể thoi thóp của mình, tự thân viết thánh chỉ, tấn phong hai người Đường Ca và Chu Nhan Kinh thành hầu tước, ban cho Đường Ca tước vị " Bách Thắng hầu" Chu Nhan Kinh là " Mãnh Hổ hầu", làm chấn động toàn quân. Sĩ khí quân đội đế quốc Đường Xuyên tăng vọt, đồng thời bộ đội cần vương các nơi vượt qua sự tranh chấp và giằng co, cuối cùng rầm rộ nam hạ, tổng cộng đông tới năm mươi vạn. Quân đoàn Vũ Văn Tinh Không của nước Mã Toa cũng bắt đầu tham gia chiến trường, cuộc hội chiến ở Lạc Na sắp lật ra một màn chiến đấu quy mô chưa từng có, đại quân hơn một trăm năm mươi vạn người đem máu nóng nhuốm đỏ toàn bộ vùng đất Lạc Na.

Bất qua, đối với chiến sự xa tít tắp, Dương Thiên Sở hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu nghiên cứu.

"Chuẩn bị chiến đấu đi!" Dương Túc Phong dứt khoát hạ quyết tâm cuối cùng, y không tin tới thời khắc này rồi, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn có thể bày ra nổi trò gì. Lựa chọn tốt nhất của y là lập tức đầu hàng, sau đó rút khỏi Tô Khắc La.

Cùng với tiếng điện báo rè rè, sóng vô tuyến điện xuyên qua trăm núi ngàn song Tô Khắc La, quân Lam Vũ bắt đầu một vòng lịch trình chiến đấu mới.

Đêm khuya ngày 22 tháng 6, Dương Túc Phong suất lĩnh bốn liên đội chủ lực quân Lam Vũ lặng lẽ rời khỏi thành Nhật Chiếu, tiến về con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc ở phía nam. Y không để lại một binh một tốt nào ở thành Nhật Chiếu, chỉ để lại người Áng Cách Nhân do Mao Lợi Bá Cách suất lĩnh phụ trách duy trì trị an. Có dạng chính khách lọc lõi như Mê Nặc Tư Lượng Cách, trong thành Nhật Chiếu sẽ không thể xảy ra chuyện gì lớn, chỉ cần quân đội Tháp Lâm không phi ngựa đánh tới, đều không thể tạo thành rắc rối cho quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ mang hành trang gọn nhẹ hành quân gấp gáp cả đêm, đã tiến vào phạm vi mai phục trên con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, nhưng vì không muốn đánh cỏ động rắn. Địa điểm mai phục của quân Lam Vũ cách con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc ước chừng năm km, liên đội Tô Liệt theo Tang Cách nam hạ từ trước lúc này phát huy tác dụng trọng yếu, nhiệm vụ bọn họ chấp hành chính là lặng lẽ theo sát đằng sau đít Cảnh Nạp, sau đó thời cơ thích hợp ngăn cản đường lui của hắn.

Tướng quân Cảnh Nạp suất lĩnh quân đội Tháp Lâm bắc tiến trên cả đường đi đều cảm thấy có chút không ổn, hắn phái lượng lớn trinh sát tới phía trước, bên trái và bên phải của mình, nhưng lại quên mất đằng sau. Cũng chẳng phải là hắn quên, mà hắn tin chỉ cần quân khi Lam Vũ nam hạ đánh bọc đường lui của mình, hắn nhất định sẽ biết được tin tức. Đối với con đường nhỏ Phỉ Cách, Cảnh Nạp phải người trinh sát nhiều lần, chắn chắn không có nguy hiểm. Nhưng, hắn không hề biết rằng, đã có một nhánh liên đội quân Lam Vũ đã lẵng lẽn mai phục ở đằng sau mình.

Chiều ngày 23 tháng 6. Cảnh Nạp suất lĩnh quân đội Tháp Lâm lục tục đi qua con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, hắn phái lượng lớn trạm canh xung quanh bản thân, nhưng không phát hiện ra tình hình gì khác thường. Con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chính là con đường cây xanh um tùm, cũng không rộng rãi gì, Cảnh Nạp cưỡi trên con ngựa cao to, mơ hồ cảm thấy hai bên như có bóng ma của kẻ địch, song qua nhiều lần kiểm tra và lùng sục, thì đúng là đều chỉ do ảo giác của bản thân.

"Chẳng lẽ quân đội Tháp Lâm chúng ta đã bị quân Lam Vũ dọa sợ vỡ mật rồi" Cảnh Nạp hậm hực bất bình nghĩ thầm, sau đó dũng cảm ưỡn cao ngực, hít sâu một hơi xua tan đi nỗi sợ hãi không tên tận đáy lòng. Hắn sở dĩ muốn tới thành Nhật Chiếu trước, chính là muốn những đồng liêu khác của quân Tháp Lâm biết, hắn, Cảnh Nạp, tuyệt đối không sợ quân Lam Vũ.

Tiếng gió của con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc vô cùng êm dịu, cũng vô cùng yên tĩnh.

"Mình không cần nghi thần nghi quỷ nữa, quân Lam Vũ hiện tại nhất định đều rụt đầu trong thành Nhật Chiếu rồi" Cảnh Nạp tự an ủi mình như thế, rồi ra dấu tăng tốc cho tên trợ thủ ở bên cạnh.

Nhưng đột một tiếng súng thê lương phá tan sự yên tĩnh của con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, làm trái tim vừa mới nóng lên của Cảnh Nạp lập tức lạnh băng.

Chiến đấu chính thức khai hỏa vào bốn giờ chiều.

Tiếng súng xuyên qua sơn cốc yên tĩnh, quân Lam Vũ từ xung quanh đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chia thành bốn mũi tên ép tới quân Tháp Lâm. Bọn họ phát động tấn công từ ngoài phạm vi trinh sát của Cảnh Nạp, từng bước thu gọn vòng vây.

Quân đội Tháp Lâm tức thì rơi vào trong hỗn loạn, chỉ có Cảnh Nạp còn coi là trấn định, hắ lập tức chém chết tại chỗ hai tên binh sĩ hoảng loạng bỏ trốn, nghiêm giọng quát:

- Chuẩn bị chiến đấu.

Tướng quân Cảnh Nạp có đủ thời gian để đối phó với sự công kích của quân Lam Vũ, bởi vì quân Lam Vũ còn phải vượt qua một quãng đường 5 km, vậy cần thời gian là một giờ. Hắn lập tức hạ lệnh cung tiễn thủ sắp sẵn đội ngũ, chẩn bị phát động một đòn trí mạng cho quân Lam Vũ, bản thân hắn cũng chính là một cung tiễn thủ vô cùng xuất sắc, hắn tin rằng bằng vào cung tiễn thủ tự mình huẩn luyện ra nhất định có thể cho quân Lam Vũ sát thương cực lớn. Đám chết tiệt thất bại trờ về từ Cách Lai Mỹ đúng là mất hết mặt mũi của cung tiễn thủ, hắn tuyệt đối không tin có thứ gì có thể sống dưới cung Tư Cơ Thái của hắn.

Nhưng hắn đã nhầm.

Những khẩu bách kích pháo của quân Lam Vũ sớm đã nhắm vào cung tiễn thủ của quân đội Tháp Lâm, nhiệm vụ của bọn họ chủ yếu là sát thương cung tiễn thủ của kẻ địch. Chiến đấu vừa bắt đầu, cung tiễn thủ xếp hàng dày đặc lập tức bị sát thương vô tình của hỏa pháo, mục tiêu của bọn họ thật quá rõ ràng, rõ tới mức cơ bản là chẳng cần ngắm bắn. Quân đội vương quốc Tháp Lâm vẫn chưa tiếp thu bài học ở Cách Lai Mỹ, cũng có lẽ bọn chúng dùng đội hình cung tiễn thủ như thế này đánh bại quân đội Tô Khắc La, vì thế bọn chúng tự nhiên dùng để đối phó với quân Lam Vũ.

"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!" Con mắt Cảnh Nạp từ từ mở lớn, sau đó đau lòng ngỡ ngàng nhìn bộ đội cung tiễn thủ của mình bị pháo đạn bắn cho tan nát tán loạn, mỗi phát pháo bắn xuấn đều nổ tung cả đám người, nhưng do hạn chế về kỷ luật, những người không bị bắn bắn trúng vẫn kiên cường phòng thủ vị trí của mình, tới khi bản thân cuối cùng cũng bị bắn gục.

Cảnh Nạp lần đầu tiên cảm thấy một cảm giác trống rỗng yếu ớt, Kỷ luật nghiêm minh như sắt không ngờ lại trở thành gánh nặng, đây là thứ chiến tranh gì chứ?

Quân Lam Vũ nhân số không nhiều, nhưng phân tán rất thưa, khoảng cách giữa hai binh sĩ kéo dãn khá xa, bọn họ yếm hộ lẫn nhau từ từ tiến tới, quân đội Tháp Lâm căn bản không có cách nào phản kích. Võ sĩ giáp trụ dũng cảm xông tới trước, kết quả bị bắn gục từng loạt, chỉ có một trăm tay súng Lai Phục tạm thời được đưa tới còn có khả năng phản kích một c hút, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói cũng chỉ là gãi ngứa. Bất quá, càng có nhiều quan binh quân đội Tháp Lâm theo bản năng nấp đi, lặng lẽ đợi chiến đấu kết thúc.

Cảnh Nạp đột nhiên hiểu ra, mình căn bản không nên tham gia quân đội Tháp Lâm, hoặc có lẽ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chống đối với quân Lam Vũ căn bản là một sai lầm, một sai lầm đã không thể vãn hồi. Cảnh Nạp chỉ cảm thấy chân nhũn ra, bất giác quỳ xuống.

Đột nhiên, Cảnh Nạp nhìn thấy một quan quân Lam Vũ trên vai có ngôi sao vàng nơi không xa đi tới, đó là một người thanh niên, hắn nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, vội vàng đứng lên, gắng sứng kéo Tư Cơ Thái cung đã mang tới oai phong cho mình, nhưng mà cánh cung của hắn còn chưa hoàn toàn được kéo căng, thanh niên quan quân kia đã giơ tay bắn một phát súng, Cảnh Nạp chỉ cảm thấy cổ tay tê đi, Tư Cơ Thái Cung rơi vào trong bụi cỏ.

"Cảnh Nạp? ta chính là Dương Túc Phong." Thanh niên quan quân kia chú ý tới thần tình của hắn, hồ nghi hỏi.

Cảnh Nạp đành gật đầu, sau đó giơ hai tay lên.

Trận phục kích ở con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chỉ dùng không tới năm giờ đã kết thúc. Một vạn quan binh quân đội do thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp suất lĩnh toàn quân bị diệt, hơn ba nghìn người bị bắn chết, còn lại bị bắt sống toàn bộ, bao gồm cả thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp, tên nào tên nấy giơ hai tay ủ rũ cúi đầu.

Nhìn thấy từng hàng tù bình nối đuôi nhau đi qua trước mặt mình, Dương Túc Phong từ đáy lòng có c hút cảm khái, sĩ khí của quân đội Tháp Lâm đã hỏng một cách nghiêm trọng rồi, bọn chúng không còn là quân đội trước kia đã từng làm cả liên bang La Ni Tây Á sợ hãi nữa, thời đại của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đúng là đã qua.

Mạc Tác Đa biết được tin tức Cảnh Nạp toàn quân bị diệt, không cần suy nghĩ liền đưa ra quyết định chính xác nhất: rút lui! Hắn rút lui cũng nhanh chóng như lúc hắn tiến công vậy, lập tức co cụm vào trong thành Duy Nạp Tư, làm Dương Túc Phong tiếc vô cùng, bời vì Mạc Tác Đa chỉ cần hơi do dự một chút, mục tiêu tiếp theo bị đả kích chính là hắn, tiếc là hắn chạy mất rồi.

Trung tướng Phỉ Hoa Đặc biết được tin tức Cảnh Nạp gặp bất lợi, thì do dự một chút, chậm chạp nghe ngóng mất cả ngày, sau đó cũng chọn rút lui. Chỉ có điều, quân Lam Vũ cách bọn chúng quá xa, không có cách nào truy kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bỏ chạy thôi.

"Choang!" Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hung dữ ném chén trà trong tay xuống đất, sau đó thở dài một tiếng, trằm mặc không nói, khuôn mặt xám đen ngày càng trở nên tiều tụy, không còn khôi phục được vẻ kiên nghị ngày trước nữa.

Ngày 24 tháng 6 thiên ng hiên 1728. Ai Đức Tư ĐặcLa Mỗ cuối cùng cũng bị ép bỏ cuộc vây bắt Tô Phỉ Thái Vi, suất quân trở về thành Duy Nạp Tư, co cụm phòng ngự. Cùng ngày hôm đó, hoàng qua lục quân Cách Lai Mỹ do Phượng Thái Y chỉ huy đã công phá cứ điểm Tinh Tinh Hạp, quân đội Tháp Lâm đã quân chẳng thành quân, ùn ùn kéo nhau rút về địa khu Ca Tư Lạp, chuẩn bị dựa vào công sự để phản kháng.

Nhưng khi Dương Túc Phong dẫn quân trở về thành Nhật Chiếu, chuẩn bị kế hoạch công kích thành Duy Nạp Tư, Viên Ánh Lạc lặng lẽ tới, sắc mặt nghiêm nghị đưa cho y một phong điện báo bí mật. Điện báo do Phượng Phi Phi chuyển tới, chỉ có bảy chữ ngắn ngủi: "Lam Sở Yến lại có chuyện rồi."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<