← Hồi 134 | Hồi 136 → |
Khối băng long lanh trong suốt chầm chậm tan ra, giọt nước lạnh băng từ bên trên quả vải đỏ tươi khe khẽ nhỏ xuống, làm cho trong không khí thoang thoảng hương thơm. Bây giờ chính là mùa vải chín rộ, nhưng do ảnh hưởng của chiến loạn, sản lượng vải giảm ít nhất trên chín phần mười, làm cho nó đã trân quý lại càng trở nên trân quý. Trong ngày hè nong nực thế này, có thể yên tĩnh thưởng thức vải ướp đá, đồng thời bên người còn có mỹ nhân bầu bạn, nhuyễn ngữ ôn hương, nhiệt tình lắng nghe câu chuyện về Tô Phỉ Thải Vi, Dương Túc Phong từ tận đáy lòng thừa nhận đây đúng là một cuộc sống rất dễ chịu, tất cả lý tưởng và chí hướng của y quả thực đều hao mòn, làm y từ nay sa đọa.
Có lẽ Ô Mạn Lặc Tư cũng như thế, cái nhân vật kiêu hùng hô phong hoàn vũ ở Cách Lai Mỹ, chỉ trong sau năm sinh hoạt thoái mái đã biến thành người bình thường không chút đấu trí rồi. Mặc dù sở hữu lực lượng cường đại, nhưng cuối cùng vẫn táng mạng trong tay mình, ôn nhu hương chính là mồ chôn anh hùng, nhãn quan của cổ nhân thật là sắc bén! Nhưng, liệu có mấy anh hùng có thể rút thân ra khỏi ôn nhu hương chứ? Ít nhất tại thời khắc này, bản thân y cảm thấy rất rất khó.
- Phong lĩnh, người ngài muốn tìm đã tới rồi.
Tư Cơ Bối Ni ở cửa báo cáo, hắn tự giác dừng bước chân trước rèm cửa.
Dương Túc Phong mỉm cười xin lỗi Ngả Toa Lệ Nặc, thị nữ mỹ lệ ôn nhu mặt đỏ bừng bừng, lập tức rời khỏi lòng hắn, động tác mỹ lệ mà ưu nhã đem y phục đã cởi một nửa của mình chỉnh sửa lại, đồng thời thu dọn đồ đạc đặt ở trong phòng, để bọn chúng trông cho được ngăn nắp. Cả căn phong trở nên gọn gàng mà cao quý, nàng cho rằng chỉ có bày biện thế này mới thích hợp với phong cách của Dương Túc Phong.
Mọi thứ được chuẩn bị xong, Ngả Toa Lệ Nặc mới vén rèm chân trâu, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang vầng đỏ hây hây.
Tư Cơ Bối Nhi còn mang theo một lão nhân chừng năm mươi tuổi đi vào. Lão nhân thân người gầy gò nhưng sắc mặt còn tàm tạm, khuôn mặt trông hòa ái thân thiện, hành động mang theo nụ cười nghề nghiệp, đi lại cũng khá là vững vàng, làm người ta vừa nhìn đã biết ngay loại giả dối thấm tận xương tủy của chính khách lâu năm. Dùng mấy câu thành ngữ tiếu lý tàng đao khẩu phật tâm xà hình dung lão nhất định là không sai.
Dương Túc Phong từ từ đứng lên.
Lão nhân tiến nhanh tới mấy bước, vội vã đưa hai tay ra, nhưng Dương Túc Phong chỉ hờ hững đưa ra một tay. Hai tay của lão liền nắm chặt lấy tay Dương Túc Phong, cứ giông như thân nhân chia cách đã lâu cuối cùng cũng gặp lại vậy, kích động không thôi, trong hai con mắt thoáng như muốn rỉ ra nước mắt, lòng đầy cảm xúc nghẹn ngào nói:
- Trời cao phái thánh kỵ sĩ vĩ đại tới cứu chúng con đây mà, tôi cuối cùng cũng được nhìn thấy ngài rồi, ngài anh tuấn tiêu sái làm sao, thông minh kiên cường làm sao, có thể chiêm ngưỡng phong Thải của ngài, chính là vinh hạnh của cả đời tôi...
Dương Túc Phong lạnh lùng rút tay lại, mặt không chút tình cảm lãnh đạm nói:
- Mễ Nặc Tư đại nhân, ông quá kích động rồi, kích động tới mức làm người ta càm thấy hết sức giả dối, mặc dù ông đúng là hết sức giả dối, nhưng đừng nên lúc nào cũng biểu hiện ra.
Lão nhân dường như hoàn toàn không nghe thấy những lới châm chọc của Dương Túc Phong, vẫn khoa trương dùng tay lau nước mắt, dường như cảm động quá ngay cả lời cũng không nói ra được nữa, chỉ ra sức lau nước mặt, dường như đôi mắt đã thành dòng suối chảy ra mãi không hết, bất cẩn một chút là nhấn chìm cả gian phòng, nghẹn ngào nói đứt quãng:
- Đây là tiếng lòng phát ra từ trong phế phủ của tôi, thật đấy, thánh kỵ sĩ đại nhân, ngài là thần tượng của tôi...
Dương Túc Phong ghê tởm lau bàn tay vừa rồi bị lão nắm, không chút lịch sự lạnh lùng nói:
- Mễ Nặc Tư Lượng Cách, đừng có diễn trò nữa, ta không thích cái dáng vẻ này của ngươi chút nào. Hiện giờ ngươi quả thực so với con bọ hung nó vê cục phân còn đáng ghét hơn, nhưng ta biết, nội tâm ngươi cũng không xấu như vậy.
Lão nhân từ từ dừng động tác của mình, phảng phất ngây ngẩn ra đó, lại tựa hồ đang tử tế cảm nhận lời của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong ngồi xuống, đưa tay hướng chiếc ghế sô pha bên cạnh ra dấu mời, bình thản nói:
- Mế Nặc Tư đại nhân, hôm nay ta tìm ông tới, là muốn cho ông một cơ hội, chứ không phải là để ông tới nịnh nọt, để ta thấy một mặt đáng tớm của ông! Người muốn vỗ mông ngựa ta quá nhiều rồi, nếu như ta muốn nghe, đội ngũ bọn họ có thể xếp hàng từ Nhật Chiếu thành tới Duy Nạp Tư thành. Ông ngồi xuống đi, ta muốn cùng ông thương lượng chuyện nghiêm chỉnh, ông là thân tử hai triều của vương quốc Tô Khắc La, làm quan nhiều năm, ông hẳn biết ta tìm ông làm gì. Người đâu, mang trà cho bá tước đại nhân.
Mễ Nặc Tư Lương Cách bá tước thấp thỏm không yên ngồi xuống, con mắt liếc trái phải không ngừng liên tục nhìn Dương Túc Phong dò xét, bất quá đa phần thời gian con mắt lão đều nhìn chân mình, bề ngoài lọm khọm giống như lão nhân gần đất xa trời. Nhưng Dương Túc Phong căn bản không để ý tới bề ngoài của lão, sự thực thì nếu nhìn từ bề ngoài mà phán đoán hành động việc làm của lão thì sẽ sai lầm lớn. Mễ Nặc Tư Lượng Cách tuyết đối là một cây cổ thụ trên chính đàn Tô Khắc La, mặc dù trải qua bao lần gió bão, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ.
Ngả Toa Lệ Nặc bưng trà xanh lên cho hai người.
Mễ Nặc Tư Lượng Cách hiển nhiên không quen uống trà, bất quá vì bày tò lòng kính trọng của lão với Dương Túc Phong, việc đầu tiên lão vẫn cảm tạ hảo ý của Dương Túc Phong, đồng thời nâng cốc trà lên, bất quá cái dáng cầm cốc trà nhìn giống hệt cách nâng cốc cà phê.
Dương Túc Phong chậm rãi thu ánh mắt từ cửa sổ về, ánh mắt sáng quắc nhìn Mễ Nặc Tư Lương Cách, trầm giọng nói:
- Mễ Nặc Tư đạinhân, hi vọng lá trà chát có thể làm tư duy của ông tỉnh táo thêm một chút. Chúng ta nói thẳng luôn vào vấn đề đi, ông có cách nhìn thế nào với chính cục Tô Khắc La? Có kiến nghị gì với tương lai của Tô Khắc La không?
Mễ Nặc Tư Lượng Cách chậm rãi đặt chén trà xuống, ánh mắt có chút hoang mang, trầm mặc chốc lát, cuối cùng mới cười khan nói:
- Tương lai của Tô Khắc La này còn chẳng phải do một câu nói của tướng quân ngài quyết định, tiểu nhân nào dạm tự tiện suy đoán.
Dương Túc Phong phóng ánh mắt sắc bén như chim ưng chiếu vào người lão, lạnh lùng nói:
- Bá tước Mễ Nặc Tư thân ái, uổng cho ông còn hai lần đảm nhận chức chính trị phó đại thần ở Tô Khắc La, từng chủ trì chính trị toàn quốc, ngay cả chính cục trước mắt, ông cũng không có chút quan điểm nào sao? Ông thực sự muốn thấy Tô Khắc La mặc cho ta xử trí? Thậm chí sa vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Mễ Nặc Tư Lương Cách vẫn cười một cách nhạt nhẽo, bộ dạng xun xoe nịnh hót, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt châm vào xương thịt, lão từ từ xoay người sang bên. Bất quá, từ trái cổ kịch liệt run rẩy của lão vẫn có thể cảm nhận được nội tâm không yên bình của lão, Dương Túc Phong lời nói thẳng thắn cởi mở, lời lẽ sắc bén đã đánh mạnh vào trong tâm khảm của lão.
Dương Túc Phong tiếp tục lạnh lùng nhìn lão, vị bá tước đại nhân này chẳng phải là loại người chỉ giỏi nịnh nọt như cái vẻ ngoài mà lão thể hiện ra, sự thực lão tuyệt đối là một tay lão luyện trên chính đàn, kinh nghiệm đầy mình, mưu sâu kế hiểm. Mười mấy năm trước, lão đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại, từng hai lần đảm nhiệm chức phó đại thần chính trị viện của Tô Khắc La, chủ trì chính trị toàn quốc tới sáu năm, nhưng sau này vì Tô Phỉ Thải đăng cơ cực ghét công phu vỗ mông ngựa của lão, mới lôi lão xuống, tước đoạt hết chức vụ của lão.
Nhưng cho dù sau khi Mễ Nặc Tư Lương Cách bị thất thế, đã không đảm nhận chức vụ cụ thể nào nữa, nhưng nhân mạch trước đó lão tích lũy được vẫn làm lão có thể như cá gặp nước trên chính đàn Tô Khắc La, hơn nữa càng lợi cho việc câu kết quan thương, thừa cơ kiếm chắc lớn, thu gom được tài phú kếch xù. Về điều này ngay cả Tô Phỉ Thải cũng chẳng làm gì nổi lão, bởi vì những cành rễ quấn ở trên người lão quá nhiều, nàng không thể trong thời gian ngắn cắt bỏ tất cả, nếu không về đại thể sẽ dao động căn cơ thống trị của nàng.
Dương Túc Phong sở dĩ tuyển trúng Mễ Nặc Tư Lương Cách làm nhân tuyển thay cho Tô Phỉ Thải Vi, đơn giản cũng bởi vì mâu thuẫn giữa lão và Tô Phỉ Thải Vi.
- Tướng quân, nếu ngài đã có lòng tài bồi tôi, tôi cũng không cần phải khách khí nữa. Tô Khắc La đã không thể quay lại như trước đây, nữ vương bệ hại phải thực hiện lời hứa của mình gả cho tướng quân đại nhân. Tô Khắc La cũng phải nghe mệnh lệnh của quân Lam Vũ, chấp hành chính sách của quân Lam Vũ, đây là điều không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Mễ Nặc Tư Lương Cách vừa cải biến ngữ khí xiểm nịnh của mình, nói chuyện tỏ ra khá quyết đoán, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm sắc bén, tựa hồ khôi phục lại phong Thải chính trị đại thần năm xưa.
Dương Túc Phong hải lòng gật đầu, khá vừa ý với phản ứng của Mễ Nặc Tư Lượng Cách, nếu như lão chỉ là một người chỉ biết xun xoe nịnh hót, mình và lão có thể kết thúc đàm thoại với lão bây giờ rồi, muốn đối phó với Tô Phỉ Thải Vi không có chút chân tài thực học là không được.
Dương Túc Phong không cảm thấy một chút khác lạ nào với cách nói chuyện của Mễ Nặc Tư Lương Cách, chỉ hơi trầm tư gật đầu, bình thản nói:
- Kết quả như vậy người Tô Khắc La có tiếp nhận không?
Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh lùng nói:
- Chỉ có Tô Phỉ Thải Vi và người bên cạnh nàng sẽ không tiếp thụ thôi.
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:
- Sao có thể khẳng định như vậy?
Ánh mắt Mễ Nặc Tư Lương Cách dừng trên người Dương Túc Phong, thâm trầm nói:
- Tướng quân đại nhân không phải muốn Tô Khắc La diệt vong chứ?
Dương Túc Phong lắc đầu:
- Ta không cần thiết phải như vậy.
Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu, nói đầy thâm ý nói:
- Tôi hiểu rồi, ngài cần một chính phủ Tô Khắc La nghe lời là được.
Dương Túc Phong lại gật đầu.
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói vắn tắt:
- Ngài có thể làm được điều này, hơn nữa còn làm rất tốt.
Dương Túc Phong nhìn Mễ Nặc Tư Lượng Cách, trong mắt ánh lên vẻ trí tuệ, qua một lúc, mới thâm trầm nói từng chữ:
- Mễ Nặc Tư đại nhân, ông không phải là người lãnh đạo tốt lắm, ông rất rất sẵn lòng bán đứng quốc gia.
Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng thèm để ý nhạt nhẽo nói:
- Tôi không phải là người lãnh đạo tốt lắm, nhưng tôi là một người lãnh đạo rất trung thực. Đương nhiên, nếu như ngài cảm thấy tôi còn phải vô sỉ hơn một chút, ngài cứ coi như tôi là một con chó trông cửa cũng được, tôi chẳng quan tâm người ta xưng hô với mình thế nào, nếu như ngài nói tôi bán đứng quốc gia, thì tôi lại cảm thấy thời đại tiến bộ sai khiến, đây là bánh xe lịch sử không thể ngăn cản, tôi bán đứng cái gì chứ? Tôi có cái gì có thể bán đứng chứ? Ngược lại, nếu như hi sinh thanh danh của một cá nhân, đổi lại sự tiến bộ của cả quốc gia, tôi hết sức vui lòng.
Dương Túc Phong hồ nghi nhìn lão, không ngờ lão ta vì sao lại hình dung bản thân ti tiện như vậy, nhưng câu cuối cùng của lão làm Dương Túc Phong hơi trở nên cảnh giác, lão già Mễ Nặc Tư Lương Cách này một khi dốc toàn bộ sức lực cũng không thể coi thường được đâu!
Mễ Nặc Tư Lương Cách dáng vẻ thản nhiên, không hề có chút giả tạo nào, làm Dương Túc Phong trong làm thấy kỳ quái không thôi, xem ra cái thế giới to lớn này đúng là không gì không thể! Y không kìm được nói:
- Mễ Nặc Tư đại nhân, ta rất muốn biết vì sao ông lại có lý tưởng như thế.
Mễ Nặc Tư Lương Cách bình đạm nói:
- Tướng quân đại nhân, ít nhất tôi có thể làm chút chuyện dưới tay ngài, ngài sẽ không can thiệp quá nhiều có phải hay không?
Dương Túc Phong không tỏ ý kiến gì.
Mễ Nặc Tư Lương Cách tiếp tục nói:
- Tôi rất hiểu, điều ngài cần là người Tô Khắc La thuần phục, mà không phải tước đoạt đi tới tận cái quần cuối cùng của người Tô Khắc La. Tất cả những điều ngài muốn chúng tôi đều có thể gánh được, trừ mất đi quyền lực ra, chúng tôi không tổn thất bất kỳ cái gì mang tính thực chất, còn tôi, trước nay chưa từng có quyền lực, cho nên tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Dương Túc Phong phải thừa nhận rằng đối phương hết sức thẳn thắn, thẳng thắn tới mức làm mình không còn gì để nói, y đương nhiên không phải là muốn phóng tay cướp bóc Tô Khắc La, hoặc là đem thành nơi mình phát tiết. Sự thực, theo cách nhìn của y, chỉ cần Tô Phỉ Thải Vi hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống, thừa nhận sự tồn tại của quân Lam Vũ, thần phục quân Lam Vũ, là y đã rất thỏa mãn rồi, nguồn tài nguyên bông và khoáng sản của Tô Khắc La mặc dù dồi dào, nhưng nhưng thứ đó đều thiết lập lên trên cơ sở mậu dịch công bằng mà không phải là cướp bóc thô bạo.
Nghĩ một lát Dương Túc Phong nói:
- Nếu đã như thế, ta nghĩ ý kiến của chúng ta đã đạt được sự nhất trí rồi, chúng ta có thể vì mục tiêu chung mà nỗ lực.
Mễ Nặc Tư Lương Cách lắc đầu nói:
- Tướng quân đại nhân, tôi cho rằng ngài đã đánh giá thấp năng lực của Tô Phỉ Thải Vi rồi, sự hợp tác giữa chúng ta tuyệt đối không phải điều cô ta có thể chấp nhận, cô ta sẽ nghĩ mọi cách để phá hỏng đó.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Thế sao? Cô ta có thể có cách gì được chứ?
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói:
- Tôi cho rằng cô ta hiệu triệu nhân dân toàn quốc Tô Khắc La tuyên chiến với quân Lam Vũ cũng hoàn toàn là có thể.
Dương Túc Phong nói:
- Ông khẳng định cô ta có thể làm như vậy.
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói:
- Tôi khẳng định.
Dương Túc Phong lại hỏi:
- Người Tô Khắc La sẽ nghe theo cô ta chứ?
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói:
- Tôi nghĩ, tôi phải thừa nhận là cô ta đã hóa thân thành nữ thần mỹ lệ nhất của Tô Khắc La, nhất cử nhất động của cô ta đều có thể làm rất nhiều người Tô Khắc La mù quáng nghe theo, Ca Thư Lam là ví dụ tốt nhất. Hắn đã hoàn toàn bị mỹ sắc đẹp của nữ vương mê hoặc, hoàn toàn thân phục cô ta, cho dù nữ vương bệ hạ bảo hắn tự sát, hắn cũng sẽ cắt cổ mình không chút do dự.. Trong số nam nhân Tô Khắc La, ít nhất có một phần ba cam nguyện vì mỹ sắc của Tô Phỉ Thải Vi mà liều mạng, tôi mong tướng quân đại nhân phải nghĩ tới điểm này, bất qua đây cũng không phải vũ khí lợi hại nhất của cô ta.
Dương Túc Phong tò mò hỏi:
- Ồ, cô ta còn có vũ khí gì gì nữa?
Mễ Nặc Tư Lương Cách âm trầm nói:
- Nhan sắc và trí tuệ của cô ta, bản thân cô ta chính là vũ khí có sát thương lớn nhất, không một nam nhân nào có thể kháng cự lại nổi một nụ cười của cô ta, tôi rất lo tướng quân có thể không qua nổi cửa đó của cô ta.
Dương Túc Phong cười nhạt, chậm rãi nói:
- Thế sao? Ta lại rất trong đợi thời khắc cùng cô ta hội diện đấy!
Y đã sinh ra hứng thú rất lớn với Tô Phỉ Thải Vi.
Trong những tư liệu thưa thớt cho thấy, Tô Phỉ Thải Vi đăng cơ không phải là thuận lợi mấy, trong truyền thống lịch sử của Tô Khắc La, nữ vương đăng cơ tất nhiên phải là nữ nhân quốc sắc thiên hương, điều này quan hệ tới hình tượng quốc gia của Tô Khắc La, tuyệt đối không thể coi nhẹ. Nhưng cũng không phải tức là nói chỉ cần có mỹ sắc tuyệt đối là có thể thuận lợi đăng cơ, còn liên quan cả tớivấn đề cuộc sống riêng tư, mà thuần khiết chắc chắn là một phần quan trọng nhất. Mỗi nữ vương đăng cơ đều phải tiếp nhận sự khảo sát của dân chúng, còn có quá trình kiểm tra thân thể thần bí, chỉ có nữ nhân chưa từng có tai tiếng, chưa từng cùng nam nhân thân mật tiếp xúc mới có khả năng được tuyển.
Nhưng, một nữ tử xinh đẹp mê người sao có thể vĩnh viễn không có đồn đại tai tiếng, không có nam nhân theo đổi? Trừ phi nàng ta nữ nữ có tâm trí kiên định nhất, ý chí kiên cường nhất, nếu không không thể giữ được mình trước thế công mãnh liệt của những kẻ si tình. Bất hạnh là, khi xưa Tô Phỉ Thải Vi vừa vặn phải đấu tranh giữa bên bờ tình dục nam nữ, lưỡng lự giữa thâm tình nồng nhiệt của bạch mã vương tử và bảo tọa nữ vương mang theo máu và nước mắt. Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn bảo tọa máu và nước mắt của nữ vương, còn bạch mã hoàng tử cũng dùng một thanh gươm rỉ sét kết liễu cuộc đời của mình. Không may, vị bạch mã vương tử đó rất có lai lịch, gia tộc và bộ lạc của hắn lập tức chọn biện pháp cứng rắn với Tô Phỉ Thải Vi, gây nên một trường giông bão, Tô Phỉ Thải Vi vẫn dựa vào ý chí kiên cường và năng lực của mình dẹp yên tình thế, bảo tọa nữ vương của nàng cũng từ đó vững như Thải Sơn.
Dựa theo tục lệ quốc gia, nữ vương của Tô Khắc La là thuộc về quốc gia, hôn nhân của nàng không thể do bản thân quyết định, mà phải giao cho quốc gia cân nhắc. Nàng phải hi sinh tình cảm của mình vì lợi ích quốc gia, nếu cần thiết, sợ là dù phải gả cho một con lợn, nàng cũng phải cố mà gượng cười ngồi lên kiệu hoa, thi hành sứ mệnh của bản thân. Cho nên sau ánh hào quang, bảo tọa của nữ vương tuyệt đối là bi thương cô độc, rất nhiều nữ vương thà nguyện cô độc tới già cũng không muốn gả đi, bởi vì đó là sự thống khổ còn lớn hơn.
Sau khi Tô Phỉ Thải Vi đăng cơ, lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người ở các quốc gia xung quanh, bọn họ đều gửi người đại diện của mình tới Tô Khắc La, hi vọng họ có thể cưới được mỹ nhân trở về, từ đó mang lại lợi ích cho quốc gia. Mà bản thân các bộ lạc và thế lực địa phương của Tô Khắc La càng không tiếc sức lực để đạt được mục tiêu này. Tô Phỉ Thải Vi vòng quanh giữa các nam nhân mang dụng tâm khác này, lãnh ngạo mà cao quý, đến nhìn cũng chẳng nhìn bọn họ lấy một cái, làm vô số nam nhân tan nát cõi lòng. Nàng tự kiêu ngạo về bản thân, lạnh lùng cao nhã, không nể mặt nam nhân chút nào, sớm đã bị người ta nhận định là phải cô độc tới già.
Trong miêu tả của Ngả Toa Lệ Nặc, Tô Phỉ Thải Vi chính là sự hợp thể của thiên sứ và ma quỷ, nàng có bề ngoài của thiên sứ, cũng có tâm linh của ma quỷ. Cùng lúc nàng tươi cười rạng rỡ như hoa cỏa mùa xuân, có thể hạ lệnh tuyệt diệt một bộ lạc nào đó mà không có chút cảm tình nào, có lẽ khi nàng đang cười nói duyên dàng thì đồng thời nàng đã hạ độc thủ với ngươi rồi, nhưng ngươi lại không cách nào phảng kháng lại được.
Đây là một nữ nhân kiểu gì chứ?
Mễ Nặc Tư Lương Cách không nói lời nào, nhưng thần tình của lão hiển nhiên không hề thấy cuộc hội diện giữa Dương Túc Phong và Tô Phỉ Thải Vi khả quan, có lẽ ngay ở thích tắc họ hội diện có thể quyết định tiền đồ của Tô Khắc La.
Vậy thì bao giờ họ mới có thể gặp nhau lần đâu tiên đây?
← Hồi 134 | Hồi 136 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác