← Hồi 455 | Hồi 457 → |
Hai thớt khoái mã một đường chạy vội, người cưỡi ngựa không ngừng hò hét, muốn dùng tiếng hô này để người trên đường tản ra. Thân ở phố xá sầm uất, bọn họ không hề thả chậm tốc độ, trực tiếp xuyên qua đường cái Chu Tước đông đúc nhất Kim Lăng, thẳng đến nha môn phủ doãn.
Hai ngày nay phủ doãn đại nhân thật sự là bận bịu!
Người hai bên đường vội vàng né ra, hoặc cảm thán một tiếng trong lòng, hoặc là trò chuyện hai câu với đồng bạn. Nhưng đây chỉ là những việc xảy ra bất chợt rồi tiêu tan, là đề tài nói chuyện trong quán ăn tiệm trà của mọi người mà thôi, còn chưa đủ ảnh hưởng sinh hoạt của họ.
Gió lạnh đánh tới, trên đường phố Kim Lăng vẫn như xưa không có vẻ tiêu điều. So sánh với địa phương khác, thành Kim Lăng phải sầm uất hơn rất nhiều không thể nghi ngờ. Một bước nhạc đệm này cũng không nhiễu loạn trật tự thường ngày, mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó. Qua không lâu, hai tên bộ khoái đi đến Thái Thị Khẩu, quét bột nhão lên một mặt tường, rồi dán một tờ giấy lớn, phủ lên tin cũ vốn đã đìu hiu
Quan phủ lại có bố cáo mới, không biết là chuyện gì vừa xảy ra. Dưới bố cáo, mọi người rất nhanh xúm vào một vòng, vùng đất Giang Nam, văn tài phong lưu, cũng có rất nhiều người biết chữ. Mọi người chỉ lên bố cáo, đọc thầm trong miệng.
Trên bố cáo chỉ có mấy dòng chữ, mà lại có chút không đâu vào đâu.
"Gần đây phản tặc làm loạn, phủ Kim Lăng đặc biệt cáo tri bách tính, cẩn thủ môn hộ, sau giờ Dậu, nghiêm cấm ra ngoài!
Không đầu không đuôi, chỉ là một lệnh cấm đi đêm. Sau khi mọi người xem xong thì lập tức nghị luận ầm ĩ. Vì sao quan phủ đột nhiên thi hành lệnh cấm đi đêm? Đã xảy ra đại sự gì?
Thi hành lệnh cấm đi đêm, chẳng phải là bỗng dưng ít đi rất nhiều trò vui? Chút việc làm ăn chẳng phải là không làm được rồi? Giữa thanh thiên bạch nhật, thái bình thịnh thế, càn khôn trong sáng, nơi nào có phản tặc chứ? Mọi người có phàn nàn, có ngờ vực vô căn cứ, nhất thời cũng có một số người lên tiếng chê bai.
Phía ngoài đoàn người có một tên ăn mày. Hắn nhìn thoáng qua bố cáo rồi chậm rãi bỏ đi, lúc đi cũng như là lúc đến, giống như không muốn để cho người ngoài chú ý vậy. Mà trên thực tế, tên ăn mày này toàn thân bẩn thỉu, một thân quần áo phế phẩm, cũng chẳng biết bao lâu chưa giặt. Coi như có người khác chú ý tới hắn thì cũng sẽ tránh đi thật xa.
Tên ăn mày tóc tai bù xa, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Ngoài miệng râu mọc lởm chởm, xem ra có mấy tháng không xử lý rồi. Dáng vẻ này làm người ta cho rằng hắn đã năm sáu mươi tuổi. Nhưng mà cặp mắt kia lại như ánh mắt của một thanh niên.
Chỗ khó lừa gạt nhất của một người chính là ở con mắt. Nếu như một người ngay cả con mắt cũng biết lường gạt, vậy kẻ này chắc chắn là tên bịp giỏi giang nhất!
Mà đôi con ngươi của tên ăn mày thanh tịnh sáng sủa, có đôi khi sẽ mang theo điểm ngây thơ của tuổi nhỏ vô tri, lại sẽ tràn ngập thâm trầm sau khi trải qua gian nan vất vả, có đôi khi hận đời, có đôi khi lại khám phá hồng trần thế sự như người xuất gia. Tóm lại, đây là một đôi con mắt phức tạp mà linh động.
Ánh mắt đấy trên mặt của tên ăn mày này, giống như là ngọc châu che mờ, hoa tiên nhiễm bụi. Tên ăn mày này nhanh chân xuyên qua phố xá sầm uất, cũng không hề có ý muốn làm việc kiếm ăn. Giống như là toàn bộ kẻ có tiền ở Kim Lăng đều không lọt vào trong mắt hắn vậy.
Trong phố xá sầm uất tiếng người rất ồn, để che giấu tiếng bước chân của người khác cũng là dễ nhất. Lúc này liền có một bóng người dần hiện ra từ góc đường, liếc mắt nhìn về phía bóng lưng của tên ăn mày kia, trong mắt thoáng hiện thần thái khác thường.
Cái thần thái này chính là cái thần thái khi tay câu nhìn thấy phao đang đung đưa, là thần thái khi thợ săn nhìn thấy con hoẵng, cũng là thần thái khi lũ lang sói nhìn thấy linh dương...
Tên ăn mày đi trên đường, lỗ tai dựng thẳng. Hắn bỗng nghe thấy bên cạnh có người nghị luận:
- Nghe nói buổi sáng hôm nay, trong con sông nhỏ ngoài thành vớt lên một cái xác nữ. Trời đang rất lạnh mà chỉ mặc một tấm áo mỏng...
- Này, ngươi còn chưa biết đâu, đấy chính là con gái của Trần chưởng quỹ ở thôn tơ lụa lân cận con phố đó!
Người nói chuyện giảm thấp tiếng nói.
- Trần chưởng quỹ đến nha môn tri phủ kiện cáo hai ngày rồi, cũng chẳng có lời giải thích. Con gái của hắn chính xác là bị người ta chà đạp!
- A! Chuyện này là như thế nào...
Tên ăn mày không chờ bọn họ kể xong, người đã đi về hướng cửa thành. Bây giờ đã là giữa trưa, bờ sông vẫn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Tên ăn mày cũng tới gần, giống như muốn xem thử đến cùng là chuyện gì.
Tên ăn mày này chẳng những không đi kiếm ăn, lại còn vô cùng thích tham gia náo nhiệt.
Chỉ thấy mọi người chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn luận về cái xác nằm bên bờ sông. Đó là xác chết của một cô nương trẻ tuổi, trên thân chỉ có một món áo lót thiếp thân rách rưới, vừa vặn có thể che đậy thân thể mà thôi. Trên thân thi thể phủ đầy vết thương, hiển nhiên đã bị ngược đãi. Người chung quanh chỉ đứng ngoài quan sát cảm thán, nhưng không một ai đến gần.
Bờ sông đã không có bộ khoái, cũng chẳng có người của quan phủ. Tên ăn mày hơi cau mày, liền nghe nơi xa truyền đến tiếng khóc của một người đàn ông trung niên. Người này lảo đảo, chạy vội tới gần, vừa thấy thi thể liền lập tức nhào tới, tru lớn:
- Con gái ơi...
Tiếng khóc bi thương để người vây xem chung quanh cũng cảm thấy trong lòng ưu sầu. Có người nhận ra người đàn ông này chính là Trần chưởng quỹ, lại càng cảm thấy đây là một màn thảm kịch giữa nhân gian, rối rít che mặt không đành lòng nhìn nữa.
Trần chưởng quỹ cởi áo ngoài che lên cái xác cô nương, không ngừng nói với người xung quanh:
- Một đám quan sai... Xông vào trong nhà ta... Nói là ta cấu kết dư nghiệt Nam Đường... Bọn hắn còn bắt con gái của ta đi... Không... Bọn hắn không phải là quan sai... Quả thực chính là súc sinh... Ta chỉ có một thân nhân thế mà...
Qua hai ngày nay, Trần chưởng quỹ đem lời này nói đi nói lại, hi vọng phủ doãn đại nhân tin tưởng. Giờ phút này ông không còn sợ bất kỳ phiền phức nào, khóc lóc kể lể với người xung quanh, mới đầu còn có người đáp lại ông vài câu, có người an ủi ông bớt đau buồn. Sau khi nghe xong, dần dần có người cảm thấy không kiên nhẫn, bắt dầu lần lượt rời đi.
Lại một lát sau, mọi người thấy không có náo nhiệt để xem nữa, cũng không tiếp tục để ý thảm sự của Trần chưởng quỹ, tất cả giải tán. Trần chưởng quỹ thấy chỉ còn lại một hán tử đứng bên cạnh, liền tiến lên định kể lể tao ngộ bi thảm của mình.
Ai ngờ hán tử kia không chờ ông mở miệng, xòe bàn tay ra, nói:
- Trả tiền!
Trần chưởng quỹ sững sờ:
- Tiền gì?
Hán tử kia nói ra:
- Đương nhiên là tiền vớt xác! Trời đang rất lạnh, ngươi cũng không thể để ta không công vớt lên cái xác của khuê nữ ngươi chứ!
Toàn thân trên dưới Trần chưởng quỹ sớm đã rách rưới, chỗ nào có tiền cho người này đây? Ông buồn rười rượi, lại muốn kể ra tao ngộ bi thảm của mình. Hán tử kia cực kỳ không kiên nhẫn, một tay nắm chặt cổ áo của Trần chưởng quỹ, cả giận nói:
- Ngươi có trả tiền không!
Hán tử đang muốn ném Trần chưởng quỹ ra ngoài, cho hắn biết thế nào là lễ độ. Ai ngờ cổ tay bỗng dưng bị một bàn tay nắm chặt, không thể nhúc nhích, giống như là bị kìm sắt kẹp chặt. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh chẳng biết lúc nào có một tên ăn mày đứng đấy, bẩn thỉu lôi thôi, nhưng đôi mắt lại sáng sủa vô cùng.
Hán tử kia mắng:
- Ăn xin từ đâu ra!
Hắn đang định dạy dỗ tên ăn mày này một trận, thì cổ tay đột nhiên nóng lên, toàn thân lập tức mềm nhũn, không lên nổi một chút khí lực. Hán tử không tự chủ được buông lỏng Trần chưởng quỹ ra, hơn nữa hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Tên ăn mày kia bỗng lấy ra mấy đồng tiền từ trong ngực, đặt vào lòng bàn tay hán tử, trầm giọng nói:
- Cút đi!
Hán tử là người biết tốt xấu, trong lòng biết là gặp dị nhân, cầm tiền rồi xám xịt đi mất. Trần chưởng quỹ thấy tên ăn mày này ra mặt giúp mình, vất vả lắm mới kiếm được một người đồng tình, trong mắt ông, tên ăn mày này đã không phải là ăn mày, mà còn vĩ đại hơn Bồ Tát.
Ông quay người ôm lấy xác chết con gái, vừa định tố khổ với tên ăn mày. Ai ngờ chỉ trong thời gian cúi người, trước mắt trống rỗng, nơi nào còn có bóng dáng tên ăn mày?
Tên ăn mày đứng phía sau một cây đại thụ đằng xa, lại liếc nhìn bóng lưng của Trần chưởng quỹ một cái, thở dài thườn thượt, rồi xoay người đi vào trong thành. Đi xa một lát, trước mặt có một tiểu ăn mày đi tới. Tiểu ăn mày này bước nhanh đến gần, không kịp thở, lớn tiếng nói:
- Đại gia, ngươi đoán không sai chút nào. Đám người kia chính là một lũ giả trang quan sai cướp bóc phú thương!
Tên ăn mày gật đầu, dường như mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của hắn vậy. Hắn hỏi:
- Có tìm được tung tích của chúng không?
Tiểu ăn mày nói:
- Tìm được! Lũ người này là du côn ở huyện lân cận, mấy ngày nay thì ban đêm cướp bóc, ban ngày đi ngủ, toàn bộ ở trong một đạo quán đổ nát ngoài thành tây!
Tên ăn mày trầm ngâm một hồi, quay sang hướng tây. Tiểu ăn mày một đường đi theo, hỏi:
- Đại gia, ngài muốn đi tìm bọn chúng sao?
Tên ăn mày không nói gì, tiện tay ném cho tiểu ăn mày mấy đồng tiền. Trông có vẻ hắn cũng không tín nhiệm tiểu ăn mày, thậm chí còn chẳng muốn trả lời đối phương.
Tiểu ăn mày vui mừng hớn hở, còn muốn đi theo. Tên ăn mày kia bỗng nói:
- Chớ đi theo ta, cũng không cần nói với người khác là đã từng gặp ta!
*****
Tên ăn mày nhỏ tuổi bị lời nói lạnh lùng của tên ăn mày lớn hơn làm giật mình, quả nhiên không dám đi theo nữa. Nhìn xem tên ăn mày kia đi xa, mắng một tiếng:
- Thật là một quái nhân!
Hắn đúng là một quái nhân, tiểu ăn mày chưa từng gặp tên ăn mày nào không đi ăn xin mà lại cho người khác tiền. Chẳng qua mặc kệ đối phương là quái nhân hay là người bình thường, tiểu ăn mày cũng chẳng xen vào nữa. Với hắn mà nói, những đồng tiền này mới là người thân nhất.
Hơn nữa hôm nay hắn gặp vận may lớn, chẳng những có thể nhận được tiền thưởng từ chỗ tên ăn mày này, mà còn có thể lấy được tiền thưởng từ nơi một vị đại gia khác.
Tiểu ăn mày nhanh chân chạy vào trong thành, rất nhanh gặp được vị đại gia có tiền đó ở cửa thành. Tiểu ăn mày chỉ rỉ tai vài câu liền nhận được nhiều thù lao hơn, đương nhiên cũng càng thêm vui mừng hớn hở.
Tên ăn mày lớn hơn đương nhiên không nhìn thấy mánh khóe của tiểu ăn mày. Giờ phút này hắn đang sải bước như sao sẹt, không bao lâu liền chạy tới đạo quán mà tiểu ăn mày nói. Đạo quán rách nát cực kỳ, nhưng một đôi cửa lớn thì đóng rất chặt. Xem ra tiểu ăn mày kia quả thật không nói láo. Nghĩ như vậy, tên ăn mày bước lên một cước đá văng đại môn, hai cánh cửa ầm vang ngã xuống.
Ánh nắng bắn vào đại đường đạo quán, chiếu lên một đống bụi bay. Trong quán đường vừa tồi tàn vừa bừa bộn, trên mặt đất trải một đống cỏ xanh thật dày. Ngay ở trên đống cỏ xanh này, có mấy người nằm lộn xộn trên đấy. Những người này hẳn là lấy cái quán nát này làm nhà, lấy cỏ xanh làm giường nằm.
Ngay cả tên ăn mày cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, giống như là gặp được người cùng nghề vậy. Nhưng mấy kẻ này tuyệt đối không phải là ăn mày!
Có người chui đầu ra từ trong chăn bông đang đắp trên thân, quay đầu liếc mắt nhìn, đã thấy rõ tên ăn mày đứng trước cửa.
Hắn lập tức lớn tiếng chửi rủa:
- Ăn xin từ đâu ra, đây là địa bàn của lão tử, cút ngay!
Thì ra bọn hắn cho rằng tên ăn mày này đến cướp địa bàn. Mà tên ăn mày chẳng những không cút, ngược lại sải bước đi vào đạo quán. Hắn dùng chân đá văng chăn bông rách rưới, lạnh lùng nói:
- Nơi này là địa bản của các ngươi hả? Ta làm sao không thấy!
Đám người đang nằm đều không ngái ngủ nữa, xoay người đứng dậy, phủ thêm áo khoác. Bọn hắn cũng không mặc trang phục quan sai, tên ăn mày không khỏi có chút buồn bực, hoài nghi có phải là mình đoán sai hay không.
Thế là hắn hỏi:
- Các ngươi chính là bọn giả trang quan sai sao?
Một hán tử cao lớn giật mình, ấp úng nói:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì... Quan sai gì cơ?
Tên ăn mày nhìn thấy biểu lộ của bọn hắn, lập tức ổn định tâm thần. Biểu lộ của những người này hắn từng thấy quá nhiều lần trong đời rồi. Chỉ có thời điểm tận lực giấu diếm mới có thể lộ ra loại ánh mắt chột dạ này.
Tên ăn mày cười lạnh nói:
- Các ngươi giả trang quan sai, xông vào trong nhà người khác, vu hãm người ta cấu kết phản tặc, cướp bóc của cải. Các ngươi biết tội chưa?
Những người kia nghe vậy thì ngẩn người, bỗng cùng lên tiếng giễu cợt, đánh giá trên dưới tên ăn mày một chút, thực sự không hiểu rõ người này đến cùng là ai. Một tên liếc mắt cười nói:
- Tên dở hơi từ đâu ra đây?
Tên ăn mày không để ý đến bọn hắn giễu cợt, tiếp tục nói ra:
- Gần nửa tháng đến nay, trong thành Kim Lăng liên tiếp phát sinh hơn bảy tám vụ án, thủ pháp đều là giống nhau. Quan binh xông vào gia môn, đánh đập chủ nhà một trận, chỉ trích bọn họ cấu kết với phản tặc Nam Đường làm loạn. Tiếp theo đám quan binh này sẽ gói hết sạch vàng bạc trong nhà bọn họ. Những chuyện này lẽ nào các ngươi thấy lạ hay sao?
Sắc mặt của mấy người kia biến đổi, tên ăn mày lại nói:
- Không ai mà không biết phân lượng của mấy chữ phản tặc Nam Đường, nhưng bởi vì đối phương là quan sai triều đình nên chỉ giận mà không dám nói gì. Nhưng mà các ngươi không nên cướp đoạt con gái của nhà Trần chưởng quỹ!
Tráng hán cầm đầu ra dấu tay, mấy người bên cạnh bỗng nhiên xê dịch bước chân, muốn bao vây tên ăn mày lại. Bọn hắn chậm rãi di động, hòng để tên ăn mày không phát hiện ra động tác của bọn hắn.
Mà tên ăn mày dường như là không nhìn thấy, hoặc là thấy được mà lại không xem trọng. Hắn tiếp tục nói ra:
- Vốn dĩ các ngươi tới lui rất nhanh, khó mà truy xét. Vả lại đa số người mất tiền tài đều lựa chọn nén giận, hao tài tiêu tai. Nhưng mà các ngươi lại nổi sắc tâm, cướp đoạt con gái của Trần chưởng quỹ. Trần chưởng quỹ nổi cơn tức giận, đem sự việc chọc đến phủ doãn Kim Lăng. Mà tên phủ doãn hồ đồ kia chỉ vì Trần chưởng quỹ nói chuyện này do quan sai gây ra, nên cho là Trần chưởng quỹ vu khống, rồi đuổi ông ta ra ngoài.
Tên ăn mày trông thấy mấy người kia len lén quơ lấy gậy gỗ từ góc tường, nhưng hắn làm như không trông thấy, cười lạnh nói:- Trần chưởng quỹ báo quan không được, đành phải khóc lóc kể lể hàng ngày với người khác trên đường. Cứ như vậy, gần như tất cả người bị cướp cũng bắt đầu nghị luận khắp nơi. Điều này cũng cho ta cơ hội tìm được các ngươi! Nếu nói trong thành Kim Lăng tin tức linh thông nhất, không phải là quan phủ, cũng không phải là phú thương, mà là đám ăn mày!
Thần sắc trên mặt mấy người kia đã thay đổi, hán tử cầm đầu nói:
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Tên ăn mày nghiêm nghị nói:
- Nếu các ngươi chịu nói ra kẻ sai sử phía sau, có lẽ ta còn có thể tha mạng cho các ngươi!
Bây giờ hắn lâm vào trong vòng vây của bảy tám người, nói ra câu này vốn hẳn là một chuyện rất nực cười. Nhưng mấy tên kia nghe thấy giọng điệu của tên ăn mày, rồi nhìn ánh mắt của hắn, lại cảm thấy một tia ý lạnh dâng lên từ đáy lòng. Gần như bọn hắn không ai là không tin tưởng lời nói của tên ăn mày này.
Hán tử kia vội vàng gật đầu:
- Được, được... Ta nói... Ta nói...
Hắn kêu được vài tiếng, bỗng nhiên con mắt chớp chớp. Tên ăn mày sau lưng đột nhiên bạo khởi một tiếng sét:
- Xem cú đánh!
Thì ra hán tử kia cố tình kéo dài thời gian, lại liên tục nháy mắt, đúng là chỉ huy thủ hạ đánh lén tên ăn mày. Chỉ thấy gậy gỗ trên tay người kia nhằm vào đầu của tên ăn mày mà giáng xuống. Còn tên ăn mày dường như là quên trốn tránh, hoặc là căn bản không tránh nổi. Một côn này cứng rắn đánh tới, "Phốc" một tiếng, trực tiếp đánh cho vỡ sọ văng óc.
Tên vừa đánh người còn chưa kịp cao hứng, thì thấy tên ăn mày vẫn đứng ở trước mặt, chỉ xoay người, quay mặt về phía mình cười lạnh. Nụ cười kia cũng không khó xem, trái lại ở trên khuôn mặt bẩn thỉu của người này lại có lực lượng khiến cho người khác cảm giác như tắm gió xuân.
Nhưng người kia nhìn thấy nụ cười của tên ăn mày, hai bắp đùi lại không ngừng run lên. Nếu tên ăn mày này còn yên ổn đứng đây, vậy người mình đánh là ai?
Lúc này liền nghe có người lên tiếng kinh hô:
- Mắt lé! Mắt lé!
Bọn chúng định thần nhìn lại, chỉ thấy tên mắt lé kia đứng đờ ở chính giữa, trên đỉnh đầu máu tươi chảy xuống ồ ạt, đã bị một gậy đập chết ngắc. Đám người như là gặp quỷ giữa ban ngày, nhưng bọn hắn đều là ác nhân. Ác nhân chưa bao giờ tin quỷ thần, mà tin quỷ thần thì không phải là ác nhân rồi.
Bọn hắn cũng biết nhất định là tên ăn mày này ra tay, nhưng không nghĩ được chuyện xảy ra như thế nào. Bọn hắn cũng không tin là tên ăn mày này có thể đồng thời đánh bại tất cả bọn chúng. Hán tử kia hô một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt vung gậy gỗ xông về phía tên ăn mày.
Tên ăn mày chắp hai tay sau lưng, dù bận mà vẫn ung dung, bàn chân khẽ nhúc nhích, lách qua lách lại từ giữa đám người. Gậy gỗ trong tay mấy tên kia đánh không trúng thân thể của tên ăn mày, ngược lại là bọn hắn không biết võ công, xuất thủ thường thường chỉ bằng một câu huyết tính, dùng hết toàn lực liền thu thế không nổi, toàn bộ chào hỏi lên thân người của mình. Đánh một trận, tên ăn mày lông tóc không hao tổn, ngược lại mấy tên vừa đánh toàn thân cao thấp đầy vết thương.
Tên ăn mày lại lạnh lùng nói một câu:
- Nói cho ta biết kẻ xúi giục phía sau các ngươi!
Hán tử cầm đầu đổ đầy mồ hôi nhưng cảm thấy sống lưng rét lạnh. Hắn bỗng dưng nhớ tới nụ cười của vị công tử đã giao việc cho hắn làm, quả thực để người ta không rét mà run. Thế là hắn hét lớn một tiếng, lại lao về phía tên ăn mày.
Thủ hạ của hắn cũng rất có huyết tính, liều mạng nâng gậy đánh tiếp. Tên ăn mày thở dài, mặc cho gậy gỗ trong tay bọn chúng bổ xuống. Nhưng mấy cây gậy này cuối cùng không đánh trúng thân hắn, mà ngược lại đánh chết hai người đương trường.
Máu tươi phun tung tóe, chẳng những không làm mấy người còn lại tỉnh táo, ngược lại để bọn hắn càng thêm điên cuồng. Trải qua một trận điên cuồng, chỉ còn lại hán tử cầm đầu. Hắn đờ đẫn nhìn xem thi thể đầy đất, máu tươi hòa với óc chảy cùng một chỗ, lúc này trong lòng mới cảm thấy có chút sợ hãi.
Tên ăn mày chưa ra chiêu nào liền chơi chết bảy tám người, phần thủ đoạn này so với lệ quỷ còn đáng sợ hơn.
Tên ăn mày lại hỏi lần thứ ba:
- Kẻ sai sử ngươi làm chuyện này là ai?
Tay của hán tử kia run rẩy, gậy gỗ rơi xuống mặt đất. Hắn run giọng nói:
- Đó... Đó là một công tử nhà giàu... Ta cũng không quen...
Tên ăn mày nhíu mày, lâm vào trầm tư. Hán tử kia thấy tên ăn mày không để ý thì co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:
- Quỷ... Quỷ...
*****
Tên ăn mày cũng không quan tâm người kia chạy trốn. Kỳ thật hắn vốn không định giết chết những người này, mặc dù nhớ tới cảnh tượng chết thảm của con gái Trần chưởng quỹ, nhìn thấy quần áo bị xé nát và vết thương bầm tím toàn thân, hắn liền dâng lên dòng máu nóng. Nhưng hắn cũng không định giết những người này, bởi vì hắn biết, bọn chúng chẳng qua là bị người khác sai sử mà thôi.
Hắn muốn tìm chính là kẻ chủ mưu phía sau!
Hán tử kia cũng không có chạy bao xa, vừa cách đạo quán mấy chục bước chân. Hắn đột ngột dừng lại, thân thể đứng thẳng không nhúc nhích. Tên ăn mày từ đầu đến cuối nhìn theo hắn, lúc này cũng không nhịn được sững sờ.
Hán tử kia bỗng nhiên ngã ngửa lên trời, điều này khiến cho tên ăn mày càng thêm cả kinh. Lúc hắn nhìn lại, chỉ thấy chỗ mà ban đầu hán tử kia đứng, giờ phút này đã có một người khác đứng đó. Người này đội mũ rộng vành, sau lưng hất lên áo choàng màu đen có lớp vải trong màu đỏ tươi. Vì khoảng cách xa, tên ăn mày không nhìn ra khuôn mặt của người kia, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của đối phương sừng sững như núi cao.
Người kia chậm rãi cắm thanh trường kiếm vào bên hông, nhất cử nhất động để người ta thấy rất rõ ràng.
Trái tim của tên ăn mày trầm xuống, nhưng dưới chân lại không động. Hắn cũng không cần động, bởi vì người kia vừa thu kiếm vào, đã cất bước đi về phía đạo quán. Hắn đi thẳng đến trước cổng đạo quán rồi dừng lại, ngẩng đầu đánh giá tên ăn mày một chút.
Thi thể đầy phòng không có thu hút sự chú ý của người này, ngược lại một tên ăn mày không đáng chú ý lại khiến cho hắn ngay cả nháy mắt cũng không nháy một cái. Đây vốn là một chuyện rất kỳ quái, nhưng hai người đang đứng thì đều không cảm thấy kỳ quái.
Tên ăn mày thản nhiên nói:
- Nhất Kiếm Sương Hàn Lâm Nhược Hư?!
- Không sai!
Áo choàng đen sau lưng người kia theo gió mà phất lên.
- Không ngờ một kiếm khách danh tiếng lẫy lừng thế mà xuất hiện ở trong ngôi đạo quán vô danh này, lại còn giết một tên du côn không tiếng tăm gì nữa! Vậy chẳng phải là làm bẩn một thanh kiếm tốt rồi sao?
Lúc tên ăn mày nói chuyện, thần sắc hoàn toàn không giống như là một tên ăn mày nên có.
Một người có thể có đủ loại thói xấu, nhưng lôi thôi dơ bẩn chỉ là bởi vì một chữ -- lười. Mà giờ khắc này ở trên thân tên ăn mày lại hoàn toàn nhìn không thấy vết tích lười nhác lôi thôi. Ngay cả nụ cười để cho người ta như tắm gió xuân vừa rồi cũng biến mất, lúc này tên ăn mày giống như là một con mãnh thú sung mãn, rục rịch ngóc đầu dậy.
Lâm Nhược Hư nhấc lên mũ rộng vành trên đầu, nói ra:
- Ta cũng không ngờ là, Tô tiên sinh Tô Chuyết đại danh đỉnh đỉnh thế mà giả dạng thành một tên ăn mày, lại còn giết chết bảy tám gã du côn không biết võ công ở trong chốn đạo quán hoang tàn này!
Khóe mắt của tên ăn mày run rẩy. Tóc dài từ hai bên khuôn mặt hắn hất về phía sau, lộ ra toàn vẹn khuôn mặt. Từ trong hình dáng thon gầy này, quả nhiên có thể thấy được bóng dáng ban đầu. Chỉ là bộ dáng này lại rất khó để người ta nghĩ ra, tên ăn mày già nua lôi thôi này chính là Tô Chuyết ôn nhuận như ngọc lúc trước!
Chẳng qua vì sao Lâm Nhược Hư có thể tìm ra được, ngược lại có chút để người ta kinh ngạc. Tô Chuyết cười nhạt:
- Ngươi tới tìm ta sao?
Lâm Nhược Hư gật đầu, đáp:
- Tất nhiên là ta tới tìm ngươi! Có không ít người tìm kiếm ngươi, không ngờ lại để ta chiếm tiên cơ!
Nói đến đây, hắn cũng không khỏi có chút đắc ý.
Tô Chuyết nhìn dáng vẻ đắc ý hưng phấn của hắn, cũng không lên tiếng. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ. Mà tùy tiện phá hủy tâm tình tốt của một người cũng tạo tội nghiệt không nhỏ.
Lâm Nhược Hư lại nói:
- Ngươi có biết không, chẳng những đám người triều đình đang tìm ngươi, trên giang hồ cũng có rất nhiều người đang kiếm ngươi đấy!
- Ồ?
Lâm Nhược Hư cười nói:
- Thiếu Lâm tự, Tứ Hải Minh, Vọng Nguyệt Lâu đang âm thầm tìm kiếm, mà các đại môn phái giang hồ cũng đều xuất động không ít nhân thủ. Ai cũng muốn tìm thấy ngươi đầu tiên, không ngờ lại để ta tìm được trước!
Tô Chuyết không nhịn được bật cười:
- Tô Chuyết ta không phải là đóa hoa, lại để nhiều người như vậy theo mùi mà đến à?
Lâm Nhược Hư lắc đầu, nói:
- Có lẽ trước đây ngươi là đóa hoa, đáng tiếc hiện giờ ngay cả cứt chó ven đường cũng chẳng bằng!
Tô Chuyết lại cười càng vui vẻ hơn:
- Nếu ta là cứt chó? Vậy chẳng phải các ngươi đều là giòi bò theo mùi thúi mà đến ở à?
Lâm Nhược Hư kìm nén đến đỏ mặt, buồn bực nói:
- Tô Chuyết, ta không rảnh đấu võ mồm với ngươi. Ngươi tự thúc thủ chịu trói hay là để ta động thủ?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Ta vừa không muốn thúc thủ chịu trói, cũng chẳng muốn động thủ với ngươi.
- Vì cái gì?
Lâm Nhược Hư có chút không hiểu
Tô Chuyết nói:
- Bởi vì tất cả mọi người đều biết, kiếm của Lâm Nhược Hư ngươi rất nhanh, mà lại giết người trong vô hình, giống như sương rơi, còn chưa chú ý thì đã lạnh thấu xương tủy rồi.
Lâm Nhược Hư cười ha ha một tiếng:
- Không ngờ ngươi đúng là có chút kiến thức!
Tô Chuyết nói:
- Ta chỉ muốn hỏi, là nguyên nhân gì để cho vị kiếm khách cao ngạo bực này như ngươi chịu hạ thấp tư thái, ngàn dặm xa xôi tới tìm ta đây?
Khóe miệng của Lâm Nhược Hư cong lên, nói:
- Ngươi có biết không, triều đình đã phát xuống truy nã, chỉ cần bắt được ngươi, mặc kệ là chết hay sống, liền có thưởng vạn ngân lượng!
Tô Chuyết giật mình, đồng thời lại có chút thất lạc:
- Nghĩ không ra nghĩ không ra mà...
Lâm Nhược Hư nhướng mày:
- Nghĩ không ra cái gì?
Hắn biết, một kiếm khách tuyệt đỉnh trên giang hồ vốn nên xem nhẹ danh lợi mới đúng, lại càng không nên chỉ vì một chút bạc thưởng mà trở thành chó săn cho triều đình. Nhưng mà người sống trên đời có ngày nào ngừng dùng tiền chứ? Nếu đều là vất vả kiếm tiền thì làm việc cho triều đình có gì là sai?
Lâm Nhược Hư đã đè tay lên chuôi kiếm bên hông, chỉ cần Tô Chuyết dám mở miệng mỉa mai, cây kiếm của hắn liền muốn khiến cái miệng của Tô Chuyết vĩnh viễn không thốt ra thành lời.
Ai ngờ Tô Chuyết chỉ lắc đầu, đau lòng nhức óc, thở dài:
- Nghĩ không ra cái đầu của Tô Chuyết ta thế mà chỉ đáng giá vạn lượng bạc trắng!
Lâm Nhược Hư trợn trừng hai mắt, không ngờ là Tô Chuyết sẽ nói ra những lời này. Hắn cười lạnh vài tiếng, nói:
- Vạn lượng bạc trắng mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ rồi!
Sắc mặt Tô Chuyết bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Vạn lượng bạc trắng đích xác là đủ mua cái hạng kiếm khách như ngươi!
Lâm Nhược Hư đỏ mặt lên, lập tức nổi giận đùng đùng. Còn không đợi hắn lên tiếng, Tô Chuyết đã mở miệng trước nói:
- Lâm Nhược Hư, ngươi có biết tại sao ta không hề sợ cây kiếm trong tay ngươi không?
Lâm Nhược Hư sững sờ, liền nghe Tô Chuyết nói:
- Bởi vì ta biết, cây kiếm trong tay ngươi căn bản chẳng giết nổi ai!
Hắn cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Người trên giang hồ chỉ thấy ngươi rút kiếm nhưng không thấy chiêu kiếm của ngươi. Thế nên ngươi mới có được cái tiếng Nhất Kiếm Sương Hàn. Nhưng mà ta đã sớm biết, sở dĩ ngươi có thể giết người trong vô hình, bởi vì ngươi còn có một tên huynh đệ!
Hắn vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên khẽ động, mũi chân đá thẳng vào một cây gậy gỗ. Cây gậy gỗ "Sưu --" một tiếng, bắn về sau lưng Tô Chuyết.
Phía sau Tô Chuyết là pho tượng Tam Thanh lụp xụp ngã đổ, cây gậy gỗ bắn vào một góc xó xỉnh. Lông mày của Lâm Nhược Hư nhảy lên, liền nghe "Choeng" một tiếng. Đó là thanh âm lợi kiếm rời vỏ.
Ngay sau đó vài tiếng "Xoát xoát xoát" không ngừng truyền đến, trong xó xỉnh lại có một người rút kiếm vung quét, chẻ cây gậy gỗ thành mấy khúc rớt xuống đất.
Người này cũng đội mũ rộng vành, phía sau khoác lên áo choàng màu đen có áo lót màu đỏ tươi, cách ăn mặc giống Lâm Nhược Hư như đúc. Tô Chuyết không quay đầu lại, cười lạnh nói:
- Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?
- Lâm Nhược Xung!
Thanh âm này còn âm lãnh hơn nhiều so với của Lâm Nhược Hư.
Từ đầu đến cuối Lâm Nhược Xung nấp ở phía sau tượng Phật, mãi mà không chịu lộ diện. Nhưng Tô Chuyết sớm đã cảm giác được sự tồn tại của đối phương, trái tim của Lâm Nhược Hư không khỏi nhảy lên thình thịch.
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Đã sớm nghe đến huynh đệ họ Lâm, kiếm pháp của đệ đệ so với huynh trưởng còn phải cao hơn không ít, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Trong mắt Lâm Nhược Hư bắn ra hung quang nuốt người, cả giận nói:
- Tô Chuyết, ngươi không nên biết bí mật này!
- Ồ? Vì cái gì?
Tô Chuyết hỏi.
Lâm Nhược Hư thản nhiên nói:
- Bởi vì một người chết đi khi không còn tri giác thì sẽ không cảm giác được thống khổ! Mà chết như vậy thường thường là hạnh phúc lớn nhất của một đời người!
← Hồi 455 | Hồi 457 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác