Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang hồ tham án truyền kỳ - Hồi 313

Giang hồ tham án truyền kỳ
Trọn bộ 503 hồi
Hồi 313: Cao Tăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-503)

Tô Chuyết biến sắc, thầm nghĩ:

- Thiếu nữ này sao ác độc như vậy!

Nghĩ vậy, bỗng nhấc chân đạp bay lão cái độc nhãn ra ngoài, tay kia thì bắt lấy cổ tay thiếu nữ.

Lão cái độc nhãn ngẫm lại hiểm nguy vừa nãy, biết một đạp của Tô Chuyết kì thực là cứu mình. Lão chật vật từ dưới đất bò dậy, cúi đầu lùi qua một bên, không còn nói nữa.

Vẻ mặt lão cái râu dài biến đổi không thôi, trầm giọng nói:

- Thân thủ các hạ quả nhiên khá lắm, tại sao không để lại danh hào, hoặc sớm hoặc muộn, bản bang nhất định sẽ đến nhà bái phỏng!

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đáp:

- Tô Chuyết!

Lão cái râu dài hơi kinh hãi, bật thốt lên:

- Các hạ chính là Tô Chuyết?! Được, được, được...

Nói xong xoay người rời đi.

Mọi người cũng không hiểu lão nói được là vì sao, nhưng người cầm đầu đã rời đi, ba tên khất cái khác cho dù không phục cũng đành phải vội vàng đuổi theo. Tô Chuyết xem mấy người đi xa, đẩy cổ tay thiếu nữ ra, nhanh chân bước đi.

Thiếu nữ kia ngẩn người, vội vàng bước nhanh bắt kịp, nói:

- Thì ra ngươi gọi là Tô Chuyết, còn dám gạt ta! Đừng đi nhanh vậy... Chờ ta một chút...

Tô Chuyết cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

- Cô theo tại hạ làm gì?

Thiếu nữ cười đáp:

- Bản sự ngươi cao như thế, đương nhiên là ta muốn theo ngươi rồi!

Tô Chuyết cười lạnh:

- Có cao hơn nữa cũng không bằng cao đồ Nam Thanh Nang Môn như cô!

Sắc mặt thiếu nữ chợt biến, lập tức lại cười nói:

- Không ngờ ngươi cũng nghe qua danh tiếng của Nam Thanh Nang Môn!

Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

- Có thể tùy ý điều động độc trùng vào trời đông giá rét, bản lãnh đó chỉ sợ ngoại trừ Nam Thanh Nang Môn ra cũng không có người của môn phái khác biết! Ta thấy các ngươi đừng gọi là Thanh Nang môn nữa, đổi thành Ngũ Độc giáo là tốt nhất!

Không nghĩ tới thiếu nữ cũng không tức giận, ngược lại vỗ tay cười nói:

- Tô Chuyết, không ngờ ngươi chẳng những có bản sự không nhỏ, kiến thức cũng không đơn giản! Ta đã sớm khuyên sư tỷ để nàng sửa lại danh tự. Nhưng mà nàng không nghe! Hừ, môn phái để nàng lãnh đạo nơi nào sẽ có triển vọng? Cùng theo sau mông những lang trung Trung Nguyên ăn cái rắm, không bằng tự lập môn hộ! Cái tên Ngũ Độc giáo quả thực không sai!

Tô Chuyết vốn đang tức giận nên mới mỉa mai, ai biết cô gái này rõ ràng lại nghiêm túc. Y chỉ cảm thấy khó mà hiểu nổi, dừng bước lại quay đầu liếc nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ thấy y quay đầu, cười hì hì một tiếng, đuổi theo hai bước, nói:

- Ngươi làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Chẳng lẽ ta nói sai à? Thanh Nang môn vốn là một lũ lang trung suốt ngày nghiên cứu kinh mạch dược thảo. Thế nhưng Nam Thanh Nang Môn chúng ta đã không còn quan hệ đến bọn chúng! Điền Lĩnh nhiều độc vật, chúng ta tự nhiên mỗi ngày làm bạn với độc trùng rồi. Chúng ta đã sớm không nên được gọi là Nam Thanh Nang Môn!

Tô Chuyết thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Y cũng không bởi vì cô gái này dùng độc vật mà chán ghét nàng, mà là thấy nàng xuất thủ độc ác, vừa ra tay là muốn chọc mù con mắt của người khác. Ác độc như vậy tuyệt đối không phải là người lương thiện. Thiếu nữ dường như xem thấu tâm tư của Tô Chuyết, dịu dàng nói:

- Hóa ra ngươi chê là ta muốn chọc mù mắt lão ăn mày kia! Nếu ngươi đã không thích, vậy ta không chọc mù mắt lão nữa. Con mắt kia có bao nhiêu bảo bối chứ? Hì hì...

Nàng nói xong cố ý đi đến trước mặt Tô Chuyết, duỗi ra một đoạn cánh tay trắng nõn, nói:

- Ngươi ngửi xem trên người ta có thơm không nào?

Tô Chuyết chỉ cảm thấy một tia hương hoa nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi, tiếp theo con mắt hoa lên, chóng mặt. Nhưng cảm giác này chỉ trong giây lát, lập tức liền tỉnh lại. Y trừng mắt, duỗi tay nắm chặt cánh tay thiếu nữ, trầm giọng nói:

- Cô còn muốn dùng độc?!

Thiếu nữ sợ đến hoa dung thất sắc, run giọng nói:

- Ngươi, ngươi, tại sao ngươi không trúng độc? Đây là Bách Hoa Tán mà ta điều chế gần nhất, không thể có giải dược!

Tô Chuyết cũng âm thầm kinh ngạc, tại sao con mắt mình chỉ hoa lên một khắc, liền không cảm giác bị sao cả rồi. Y chỉ nhớ một sát na kia, trong đan điền sinh ra một dòng chảy nhỏ cuốn trôi thuốc độc, cuối cùng trở lại trong đan điền. Tô Chuyết nhớ tới trước đây không lâu mình bị trúng ngũ độc của Đường Mặc, từ sinh nhập tử, lại từ chết phục sinh. Phen này kinh lịch chẳng biết tại sao lại hình thành một vòng khí tức kỳ quái như thực chất trong đan điền.

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Cô vừa nói là đã đề nghị sư tỷ sửa đổi danh hiệu môn phái. Nói như vậy, sư tỷ của cô là môn chủ Nam Thanh Nang Môn đúng không? Ta một đường tới đây, cũng không nghe nói Nam Thanh Nang Môn có người nào hoạt động ở chỗ này, vậy tại sao cô lại đến nơi này? Ta nghe nói Nam Thanh Nang Môn hành sự cũng không xằng bậy. Trái lại ta muốn xem thử nếu như đưa cô trở về, sư tỷ của cô sẽ làm như thế nào!

Lần này quả nhiên là thiếu nữ bị dọa, dùng sức giãy dụa, nhưng thế nào có thể tránh thoát bàn tay như sắt của Tô Chuyết? Tô Chuyết kéo nàng đi xuống chân núi. Thiếu nữ không cam tâm tình nguyện, bị y dắt đi. Lúc đầu còn cầm ra một con độc trùng từ trong túi đặt trên bàn tay của Tô Chuyết. Ai ngờ Tô Chuyết chỉ dùng nội lực chấn động, độc trùng liền rớt xuống đất.

Thiếu nữ hết cách, bất ngờ lên tiếng khóc lớn. Nhưng mà Tô Chuyết vẫn như cũ không hề bị lay động, đến chân núi, thiếu nữ cũng cảm thấy không thú vị, ngừng tiếng khóc, nhưng trên mặt còn giữ nước mắt chưa khô. Kỳ thật Tô Chuyết căn bản không biết Nam Thanh Nang Môn ở nơi nào, hơn nữa không rảnh đi đến Điền Lĩnh. Y làm như thế, chẳng qua là thấy thiếu nữ tâm tính bất định, cần phải giáo huấn một trận mới có thể làm cho nàng quay về chính đạo. Nhưng mà vừa nãy nhất thời tức giận, đến chân núi thoáng hết giận, cũng không biết nên giải quyết thế nào.

Trong lòng Tô Chuyết do dự, bàn tay dùng sức nhẹ hơn. Thiếu nữ thừa cơ rút cánh tay về, xoa cổ tay bị bóp đỏ, quệt mồm căm hận mà nhìn Tô Chuyết. Nhưng nàng cũng không quay người chạy trốn, mà là theo sát đằng sau Tô Chuyết. Đi không bao xa, chỉ thấy phía trước có một đình và một người ngồi bên trong.

Tô Chuyết bỗng dừng bước lại, kinh ngạc nhìn qua người trong đình. Thiếu nữ sững sờ, nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy người trong đình hóa ra là một hòa thượng. Hòa thượng tuổi không lớn lắm, ước chừng hai mươi tuổi, thân mặc tăng bào xanh nhạt không nhuốm bụi trần. Vạt áo theo gió nhè nhẹ lay động, tiêu sái không nói nên lời. Hắn hơi khép hai mắt, bưng một chén sứ trắng, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hít sâu một hơi. Thần thái kia phảng phất như ngửi được mùi thơm nhất thế gian.

Tiếp theo, hòa thượng khẽ nhấp một miếng, lại giống như đang thưởng thức rượu ngon nhất trong nhân thế. Nhưng hắn chỉ uống một hớp nhỏ, rồi buông chén sứ xuống, dường như không muốn đụng vào nó nữa vậy. Thiếu nữ nhìn mà kỳ quái, hừ một tiếng, nói:

- Uống chén nước sôi để nguội mà cũng giả vờ giả vịt, thật sự là quái đản!

Tô Chuyết lắc đầu nói:

- Uống không phải là nước, mà là rượu!

Thiếu nữ giật mình, con mắt trợn thật lớn, nói:

- Ngươi đang khi dễ ta là người ngoại tộc sao? Chẳng lẽ hòa thượng còn có thể uống rượu?

Tô Chuyết nói:

- Có kẻ phàm tục không thích uống rượu, lẽ nào không có hòa thượng thích uống rượu?

Thiếu nữ lườm y một, nói:

- Đây quả thực là ngụy biện! Ngươi dựa vào gì nói hắn đang uống rượu? Chẳng lẽ cách xa như vậy mà ngươi có thể ngửi được mùi rượu sao?

Tô Chuyết còn chưa mở miệng, hòa thượng trong đình bỗng cười "Ha ha" nói:

- Rượu ngon Lô Châu nồng đậm cam thuần, nếu Tô tiên sinh không ngửi thấy, thì phí nhiều năm lăn lộn trong rượu rồi!

Nói xong hắn đứng dậy, giống như đang hoan nghênh hai người.

Tô Chuyết sững sờ, hòa thượng này nhận biết mình ư? Mà hòa thượng này đối với Tô Chuyết mà nói hình như có chút quen mặt. Vừa rồi y dừng bước lại chính là bởi vậy. Nhưng mà rốt cục gặp ở nơi nào Tô Chuyết nhất thời không nhớ ra. Hai người bước vào trong đình, Tô Chuyết nhịn không được chắp tay trước ngực hỏi:

- Xin hỏi tôn hiệu đại sư? Trước kia chúng ta từng gặp mặt sao?

*****

Hòa thượng cười đáp:

- Tô tiên sinh danh khắp thiên hạ, đương nhiên không nhớ ra người nhàn vân dã hạc như bần tăng rồi. Bần tăng pháp hiệu Vô Ngã!

Tô Chuyết nghe thấy pháp hiệu này, trong đầu linh quang chợt hiện, bỗng nhớ ra năm đó ở kinh thành, khi y đi điều tra bản án phủ tướng quân từng gặp được hòa thượng này. Lúc ấy Vô Ngã còn mở miệng nhắc nhở Tô Chuyết, đáng tiếc Tô Chuyết cũng không cho là quan trọng.

Vật đổi sao dời, nào có thể nghĩ tới ở chỗ này gặp được hắn? Vừa nhớ ra thiện ý của Vô Ngã năm đó, trong lòng Tô Chuyết cảm thấy ấm áp, chắp tay trước ngực hành lễ nói:

- Vừa rồi lại không nhận ra đại sư, còn xin chớ trách!

Vô Ngã không để bụng, cười khoát tay. Thiếu nữ lại mặc kệ bọn họ khách sáo, bất ngờ đến gần ngửi ngửi chén sứ trắng, quả nhiên nghe thấy mùi rượu thơm. Nàng khen:

- Tô Chuyết, không ngờ ngươi thật đoán trúng rồi!

Tô Chuyết mỉm cười, Vô Ngã nói:

- Tô tiên sinh vốn cũng là người thích rượu ngon, mỗi khi đến đâu nhất định phải nhấm nháp rượu ngon bản địa! Chỉ là không có nhiều người biết chuyện này. Mà bần tăng trùng hợp nghe được từ một người bạn.

Tô Chuyết hơi hơi kinh ngạc, cười nói:

- Vô Ngã đại sư quả nhiên là tri âm của tại hạ! Chỉ là, chuyện này vẫn không nên truyền đi thì tốt hơn!

Thiếu nữ khó hiểu mà nói:

- Vì sao?

Tô Chuyết cười đáp:

- Nếu để cho người khác biết ta là một con sâu rượu, sau này ta nói câu nào chẳng phải là bị người khác xem thành rượu nói thay sao? Cho dù là nói thật thì độ tin cậy cũng khiến cho người ta thoáng nghi ngờ!

Y nói xong, Vô Ngã vỗ tay cười ha hả, vừa cười vừa nói:

- Đến hôm nay bần tăng mới biết, thì ra Tô tiên sinh không để cho người khác biết mình thích rượu ngon là bởi vì nguyên nhân này!

Thiếu nữ nhếch miệng, nói:

- Hừ, tiên sinh hở? Ta thấy tiên sinh là giả, tửu quỷ mới là thật!

Vô Ngã lại cười, nói:

- Vị cô nương này cũng đáng yêu, không biết cao tính đại danh?

Thiếu nữ cười duyên đáp:

- Đại hòa thượng, ngươi muốn hỏi tên của cô nương gia ư? Không sợ phạm vào sắc giới à? Chỉ là nói cho ngươi cũng không sao, ta họ Ngọc, sư phụ gọi ta là Tiểu Ngọc, còn người ngoài gọi ta là Ngọc nương!

Vô Ngã cười cười, nói ra:

- Cái tên quả nhiên rất hay! Tô tiên sinh, không ngờ tiên sinh lại chọc tới phụ nữ Nam Thanh Nang Môn, phiền phức không nhỏ đâu!

Vô Ngã vừa nói xong, Tô Chuyết và Ngọc nương đều lấy làm kinh hãi. Tô Chuyết hỏi:

- Vô Ngã đại sư liếc mắt đã nhận ra lai lịch của nàng sao?

Vô Ngã mỉm cười nói:

- Chuyện này có gì khó? Ta chỉ cần thấy hình xăm trên cánh tay nàng!

Tô Chuyết quay đầu nhìn, quả nhiên trên cánh tay thiếu nữ có một hình xăm nhỏ, lúc đầu quả thật là không để ý. Vô Ngã lại nói:

- Hình vẽ hình xăm là tiêu ký của Nam Thanh Nang Môn. Mà trong môn phần lớn là người ngoại tộc ở vùng Điền Kiềm, có tập tục xăm hình, là xăm tiêu ký này trên thân.

Tô Chuyết gật đầu:

- Thì ra là thế, hôm nay quả thật thụ giáo!

Ngọc nương hừ một tiếng, tùy tiện ngồi xuống, nói:

- Nghĩ không ra hòa thương ngươi cũng rất có kiến thức. Đáng tiếc là một người xuất gia, bằng không lấy tướng mạo tuấn tú của ngươi không biết phải mê chết bao nhiêu cô nương thiếu nữ!

Lúc nàng nói lời này, con mắt không ngừng liếc nhìn gương mặt Vô Ngã, rõ ràng là đang nói Vô Ngã đã mê hoặc nàng rồi.

Tô Chuyết bất đắc dĩ cười cười, Vô Ngã lại không thèm để ý chút nào, ra hiệu Tô Chuyết cũng ngồi. Hắn chỉ vào một bầu rượu trên bàn đá, nói ra:

- Bần tăng sớm đã chuẩn bị rượu ngon, đặc biệt chờ Tô tiên sinh đến!

Tô Chuyết khẽ giật mình, nói:

- Lẽ nào đại sư biết trước là tại hạ sắp tới?

Vô Ngã nhẹ nhàng châm hai chén rượu, đưa đến trước mặt Tô Chuyết và Ngọc nương, đáp:- Thế gian vạn sự vạn vật đều có dấu vết mà lần theo. Tục nhân chỉ cho rằng người ta có thể biết tiên tri, nhưng không biết kỳ thật đó là do đầu óc đần độn, không biết vạn sự ở đạo lý nhỏ nhoi. Sở dĩ bần tăng biết Tô tiên sinh sẽ đến là bởi vì bần tăng cũng nghe được tin tức Thiên Trúc Cổ Phật mất tích ở Lô Châu!

Ánh mắt Tô Chuyết lóe lên, nhưng không nói tiếp mà là nhấp một miếng rượu, thở dài:

- Quả nhiên là rượu ngon, không hổ là rượu ngon có tiếng ở Lô Châu!

Vô Ngã cười nhạt một tiếng, Ngọc nương dường như cảm thấy rất hứng thú với câu nói của hắn vừa rồi, nói:

- Nguyên lai hòa thượng ngươi cũng đến Lô Châu vì pho cổ Phật này sao?

Vô Ngã cười đáp:

- Ngọc cô nương, cô vừa nói như vậy chít ít báo cho ta biết hai bí mật! Thứ nhất, cô nói lời đó xem ra cô cũng đang nhăm nhe cổ Phật. Thứ hai, chẳng những cô biết cổ Phật mất tích ở Lô Châu hơn nữa rất có thể biết bây giờ cổ Phật ở nơi nào!

Ngọc nương ngẩn người, mắng:

- Ngươi thật là một tên ma quỷ!

Tô Chuyết cười rất hứng thú, không ngờ Vô Ngã hòa thượng chẳng những phong lưu tiêu sái hơn nữa còn khôn khéo cơ trí. Kỳ thật từ lời nhắc nhở thiện ý ở kinh thành nhiều năm trước, xem ra hắn quả thật không đơn giản! Ngọc nương quay đầu nhìn Tô Chuyết, cười duyên nói:

- Tô Chuyết, hiện tại ta mới phát hiện, so với hòa thượng thúi này, hóa ra ngươi lại đáng yêu như thế!

Tô Chuyết cười nói:

- Trước đây không lâu có bằng hữu nói ta bị phụ nữ chán ghét chỉ bởi vì ta quá thông minh, có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng họ. Xem ra, ta đã tìm được cách để phụ nữ không ghét mình, đó là tìm một bằng hữu càng thông minh hơn!

Vô Ngã cười ha ha, nói:

- Phụ nữ thật là một loài động vật kỳ quái. Nếu như một người đàn ông không hiểu rõ tâm tư của nàng, nàng sẽ thấy chán ghét. Còn nếu như một người đàn ông hiểu rõ tâm tư của nàng, nàng vẫn cảm thấy chán ghét!

Ngọc nương hừ một tiếng, nói:

- Lời này từ trong miệng hòa thượng nói ra quả thật là buồn cười. Lẽ nào hòa thượng ngươi không nghiên cứu Phật lý, lại chuyên môn nghiên cứu đàn bà à?

Vô Ngã mỉm cười, nói:

- Bần tăng không nghiên cứu đàn bà mà thích nghiên cứu đàn ông! Khó có được người tao nhã như Tô tiên sinh xem bần tăng làm bằng hữu!

Tô Chuyết nói:

- Trong bốn biển đều là huynh đệ, từ trước đến nay Tô Chuyết ta không ngại bằng hữu quá nhiều!

Nói xong nâng chén kính Vô Ngã, tiếp theo ngửa đầu uống cạn.

Nhưng mà Vô Ngã lại chỉ gật đầu ra hiệu, cũng không động chén. Tô Chuyết kỳ quái nói:

- Rượu ngon mà sao đại sư chỉ nhấp một ngụm nhỏ?

Vô Ngã cười đáp:

- Uống rượu vốn đã là phạm giới, nếu đã hưởng qua cần gì phải uống nữa? Huống chi rượu này cũng không ngon đến mức để bần tăng uống hơn một ngụm!

Tô Chuyết hơi giật mình, chợt nhớ tới năm đó trong quán trà kia. Vô Ngã và Tô Chuyết ngồi cùng bàn, lúc ấy Tô Chuyết đã từng mời hắn uống trà, thế nhưng ngay cả chén Vô Ngã cũng không đụng đến. Bây giờ ngẫm lại, thì ra là hắn ngại nước trà quá mức thấp kém.

Tô Chuyết cũng không nói thêm, Ngọc nương lại nói:

- Nói nhảm ít thôi! Câu vừa nãy nói không sai, ta đang muốn pho cổ Phật này! Hơn nữa, ta cũng biết cổ Phật bây giờ đang ở trong thành Lô Châu!

- Ồ?

Tô Chuyết có chút giật mình, trên mặt cũng không lộ ra thanh sắc. Vô Ngã cười nhạt một tiếng, giống như cũng không quá để ý đến lời của nàng. Ngọc nương thấy hai người thờ ơ, ngẩn người, nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không nghe ta nói gì sao? Cần ta lặp lại lần nữa không? Pho trân bảo tuyệt thế vô giá đó ngay ở trong thành Lô Châu đấy!

Vô Ngã cười nhìn Tô Chuyết, Tô Chuyết thản nhiên nói:

- Thì tính sao? Vô Ngã đại sư có cảm thấy hứng thú với cổ Phật không?

Vô Ngã cười lắc đầu, đáp:

- Nói không cảm thấy hứng thú là giả. Pho cổ Phật này dù sao cũng là bảo vật ngàn năm của Phật môn, bần tăng đích xác rất muốn kiến thức một phen. Chẳng qua nghe nói bởi vì nó mà đã có mấy người mất mạng. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thấy tức không thấy, nhìn cùng không nhìn, cổ Phật cũng có gì ghê gớm đâu?

Tô Chuyết vỗ tay cười nói:

- Đại sư không hổ là cao nhân xuất thế, lời nói cũng hợp ý tại hạ!

Ngọc nương trợn mắt nhìn hai người, nói:

- Các ngươi là cao nhân, nhưng ta là tục nhân! Nếu các ngươi đã không muốn cổ Phật thì càng tốt hơn! Bằng bản lãnh của các ngươi, giúp ta cướp nó đến tay có lẽ không phải là việc khó!

*****

Tô Chuyết ra vẻ kỳ quái nói:

- Tại sao chúng ta phải giúp cô đi cướp cổ Phật?

Ngọc nương cười hì hì đáp:

- Ngươi vừa mới nói trong bốn biển đều là huynh đệ. Chúng ta liên thủ đại chiến với mấy tên ác cái của Cái Bang một trận, chẳng lẽ còn không tính là bằng hữu sao? Lẽ nào ngươi không nguyện ý giúp bằng hữu làm chút việc vặt?

Tô Chuyết cười nói:

- Pho cổ Phật này là của Đại Lý quốc tiến cống cho Đại Tống Hoàng đế. Coi như chúng ta cướp đến tay cũng sẽ không có ai dám tiếp nhận. Cho dù nó là vô giá, trên tay chúng ta cũng không đáng một đồng!

Ngọc nương bỗng cười cười, khinh bỉ nhìn xem Tô Chuyết, nói:

- Thì ra ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi có biết lũ ăn mày kia đến đây làm gì không?

Tô Chuyết sững sờ:

- Lẽ nào cũng là vì cổ Phật?

Ngọc nương nói:

- Chẳng những là Cái Bang, còn có mười bang phái lớn bé đều đã lặng lẽ đi tới thành Lô Châu. Đoán chừng cũng là vì cổ Phật!

Điều này quả thực vượt quá Tô Chuyết dự kiến, y không hiểu mà hỏi:

- Chẳng lẽ bọn họ quả thật vì một pho tượng Phật mà công khai đối nghịch với triều đình ư?

Ngọc nương cười đáp:

- Nếu như cổ Phật không có sức dấp dẫn như thế, làm sao lại có nhiều người chạy theo như vịt vậy? Theo như truyền thuyết, pho cổ Phật này có ma lực cực lớn có thể làm cho võ công tiến nhanh, thanh xuân mãi mãi!

Tô Chuyết sững sờ, lập tức mỉm cười:

- Kiểu nói buồn cười vậy mà cũng có người tin à?

Vô Ngã chợt nghiêm mặt nói:

- Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không có nguyên nhân, chuyện này bần tăng cũng từng nghe thấy. Pho cổ Phật này đích xác có uy lực khó lường. Bất quá các vị vừa nói đã nổi lên xung đột cùng Cái Bang sao?

Tô Chuyết nhẹ gật đầu, hỏi:

- Có sao không?

Vẻ mặt của Vô Ngã bỗng trở nên ngưng trọng, nói ra:

- Cái Bang từ trước đến nay có tiếng hay dây dưa đến cùng. Các vị mặc dù may mắn thắng được, nhưng bọn chúng tất nhiên sẽ quấn theo các vị như giòi bám trong xương!

Vừa dứt lời, trên quan đạo nơi xa đã xuất hiện bóng dáng một nhóm người. Bọn họ mặc quần áo rách nát, tay cầm gậy trúc chén bể, giống như một đám ăn mày. Ba người Tô Chuyết nhìn thấy, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Tô Chuyết nhìn Ngọc nương, nói:

- Xem ra cô bởi vì cổ Phật mà xung đột với bọn họ? Đắc tội với Cái Bang vì một pho cổ Phật, đáng giá không?

Ngọc nương đáp:

- Chỉ bằng lợi ích thanh xuân vĩnh trú, chẳng lẽ không đáng để ta tranh đoạt hay sao?

Tô Chuyết khẽ giật mình, lòng thích cái đẹp của phụ nũ đích thật là động lực lớn nhất thế gian. Cuối cùng y gật đầu, đáp:

- Đích xác đáng giá!

Vừa dứt lời, đám khất cái kia đã bao quanh đình. Xem nhân số chừng mấy chục người, dẫn đầu chính là hai người đi rồi quay lại, lão cái độc nhãn và lão cái râu dài!

Khất cái vốn là một lũ ô hợp, chưa nói tới kỷ luật ước thúc. Nhưng mấy chục người đứng đó mà không một ai phát ra một chút thanh âm, đủ thấy bang chúng Cái Bang cũng không phải là đám ăn mày bình thường có thể so sánh. Bọn họ ai cũng không lên tiếng trước, giống như là đang so công phu thiền định vậy. Nhưng so thiền định thì ai có thể hơn được hòa thượng Vô Ngã? Tô Chuyết luyện tập Lục Đạo Luân Hồi ba năm lại vừa học phật ba năm, cho dù kém hơn Vô Ngã cũng không kém hơn bao nhiêu.

Quả nhiên, đám khất cái có vẻ đã không giữ được bình tĩnh. Lão cái độc nhân tách đám người ra, trầm giọng nói:

- Quả nhiên là ta đoán không sai, các ngươi đang nhắm về cổ Phật!

Ngọc nương cười lạnh nói:

- Không phải các ngươi cũng muốn cướp đoạt cổ Phật à?

Lão cái độc nhãn quát:

- Cái Bang muốn thứ gì nhất định sẽ bắt đến tay! Ta khuyên các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng, mưu toan đối nghịch cùng chúng ta!

Vô Ngã bỗng cười nói ra:

- Lúc nào Cái Bang trở nên bá đạo như thế? Hay là Cái Bang không còn hành khất mà muốn đổi thành cản đường cướp bóc rồi hay sao?

Lão cái râu dài hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói lời nào. Tô Chuyết âm thầm kỳ quái, lão ta là bát đại trưởng lão, địa vị còn trên xa tên độc nhãn kia, thế nào ngược lại rất ít nói đây?

Lão cái độc nhãn có nhiều trợ thủ nên càng thêm kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Vô Ngã một hồi, nói:

- Hòa thượng, ngươi là người nào? Nếu như không phải là cùng một bọn với hai tên kia thì mau về trong miếu niệm kinh đi!

Vô Ngã hoàn toàn không đặt hắn vào mắt, nói với Tô Chuyết:

- Tô tiên sinh, nơi đây phong cảnh dễ chịu, đáng lẽ là chỗ đãi khách. Đáng tiếc tự dưng có mấy con chó hoang sủa loạn làm hỏng cảnh trí, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác uống rượu đi?

Tô Chuyết mỉm cười đáp:

- Hết thảy nghe theo đại sư làm chủ!

Lão cái độc nhãn bỗng biến sắc, cả giận nói:

- Hòa thượng, lá gan không nhỏ, dám nhục mạ đệ tử Cái Bang chúng ta ư? Xem ra không để ngươi thấy thủ đoạn của gia gia thì ngươi không biết Mã vương gia có ba con mắt!

Hắn vừa nói xong, đám đệ tử Cái Bang cùng rống một tiếng, giống như đang phối hợp với câu nói của hắn.

Vô Ngã cũng trầm giọng nói:

- Lâu Bất Tri, uổng cho ngươi sống đến từng này tuổi rồi mà càng không biết trời cao đất rộng là gì! Chẳng lẽ ngươi quên con mắt kia của ngươi là thế nào bị mù à? Vũ Tam Lưỡng, ngươi thân là chấp pháp trưởng lão của Cái Bang mà không biết nghiêm khắc quản giáo những thứ cặn bã kia của Cái Bang hay sao?!

Thanh âm của hắn cũng không lớn lắm, nhưng lại càng thêm uy nghiêm so với tất cả mọi người.

Tô Chuyết vẫn chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát, nghĩ không ra Vô Ngã cũng nhận biết hai lão cái này. Thì ra lão cái độc nhãn gọi là Lâu Bất Tri, mà lão cái râu dài tên là Vũ Tam Lưỡng. Y cảm thấy hứng thú đối với Lâu Bất Tri rốt cục không biết (bất tri) cái gì, cũng rất muốn biết trên thân Vũ Tam Lưỡng có cái gì nặng ba lượng (tam lưỡng). Tô Chuyết cười cười, trông thấy bộ râu quai nón xù xì đầy mặt Vũ Tam Lưỡng, nghĩ thầm, chắc là bộ râu quai nón này nặng đến ba lượng!

Bị một hậu bối làm nhục như vậy làm sao hai lão cái nhẫn nại được nữa? Vũ Tam Lưỡng cúi đầu trầm ngâm không đáp, Lâu Bất Tri cũng đã vung tay lên, nói:

- Đệ tử Cái Bang nghe lệnh, bày trận!

Gậy trúc trong tay đám ăn mày chấn động "Cốc cốc cốc" không ngừng bên tai. Tiếng vang chẳng những chỉnh tề hơn nữa hình như còn bao hàm một loại nhịp điệu đặc biệt. Dường như trái tim Tô Chuyết cũng theo tiếng gõ mà đồng thời nhảy lên. Y sớm nghe nói đến Cái Bang có một môn bổng trận uy lực vô cùng, không ngờ hôm nay lại gặp lần đầu, thì muốn lãnh giáo uy lực của bổng trận một phen.

Lâu Bất Tri nói Vũ Tam Lưỡng:

- Vũ trưởng lão, không bằng để trưởng lão chủ trì trận pháp, như thế nào?

Vũ Tam Lưỡng lại lắc đầu, đáp:

- Lâu huynh đệ, ta luôn cảm thấy việc này có hơi thiếu thỏa đáng...

Còn chưa khai chiến, nội bộ Cái Bang trước hết đã có bất đồng, phải làm sao mới ổn đây? Ngọc nương cười "Khanh khách" không ngừng. Lâu Bất Tri có vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Vũ Tam Lưỡng, tiến lên hai bước, lớn tiếng nói:

- Chúng đệ tử nghe ta truyền lệnh, tiến lên!

Đám khất cái tiến lên ba bước, gậy trúc trong tay gần như đã muốn duỗi vào trong đình. Tô Chuyết cười khổ nói:

- Nghe nói Cái Bang có một bộ côn pháp, là tổng kết từ lúc đánh chó hoang mà thành. Mặc dù thô tục nhưng uy lực không nhỏ. Mà bổng trận chính là diễn hóa ra từ đường côn pháp đó. Xem ra hôm nay chúng ta sắp bị bọn họ coi như chó hoang mà đánh cho một trận!

Vô Ngã lại cười khẩy, nói:

- Chỉ là trận nhỏ, chẳng đáng gì? Trong đình nhỏ hẹp, không bằng ra ngoài thư giãn gân cốt đi!

Nói xong cũng không thấy hắn đứng dậy, nhưng đã bay ra ngoài rồi.

Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nắm chặt cổ tay Ngọc nương. Y biết thủ đoạn dùng độc của Ngọc nương là nhất lưu, nhưng võ công thật không dám lấy lòng. Vô Ngã đã khó chiếu cố đến nàng, việc khổ sai này cũng chỉ có thể rơi xuống đầu Tô Chuyết. Y kéo tay Ngọc nương theo sát sau lưng Vô Ngã. Ba người đứng trên đất trống tạo thành thế tam giác. Đám khất cái như bóng với hình bao vây ba người trong trận.

Chỉ nghe Lâu Bất Tri hô một tiếng:

- Trước đập móng chó!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-503)


<