Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang hồ tham án truyền kỳ - Hồi 312

Giang hồ tham án truyền kỳ
Trọn bộ 503 hồi
Hồi 312: Yêu Nữ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-503)

Quyển 16: Thiên Trúc Cổ Phật

Năm nay lập xuân (*) rất sớm, nhưng lúc này xuân hàn còn se lạnh. Mùng bảy vừa qua, có người còn đang chờ lễ hội Thượng Nguyên (Nguyên Tiêu), dường như chỉ có xem hoa đăng, đoán đố đèn, dạo chơi Nguyên Tiêu thì năm nay mới được xem là hoàn chỉnh. Mà có người sớm đã lên đường phiêu bạt phương xa. Thậm chí có người ngay cả giao thừa cũng không đón mà đã lặng lẽ lên đường rồi.

(*) lập xuân (tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch)

Tô Chuyết không khỏi bắt đầu hoài niệm ba năm ẩn cư ở núi Ngọc Tứ, mặc dù cũng là cô đơn ăn tết, nhưng dù sao vẫn có thể uống rượu ngon, ngủ yên giấc. Cũng không đến mức vào đêm giao thừa mà phải bỏ lại một phòng hảo hữu đi không từ giã.

Nhưng y không đi không được. Bất luận là Hoa Bình, Yến Linh Lung hay là Vệ Tú, Đoạn Lệ Hoa, trên mặt đều tràn đầy nụ cười. Chuyến này thuận lợi hóa giải nguy cơ Đường Mặc, giang hồ lần nữa trở về yên bình. Nhưng mà Tô Chuyết lại không cao hứng nổi. Y đã thấy được sóng ngầm mãnh liệt ẩn giấu phía sau vẻ yên bình đó. Thế nhưng ngay vào thời gian giao thừa, Tô Chuyết làm thế nào nhẫn tâm phá hư tâm tình hân hoan của bọn họ chứ?

Có lẽ đây chính là trí giả ngàn lo. Càng đến gần chân tướng, càng có thể cảm thấy áp lực ở khắp mọi nơi, làm cho người ta hít thở không thông. Tô Chuyết không muốn để cho hảo bằng hữu bên cạnh nhìn ra sự khác thường của mình, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Mà nguyên nhân trực tiếp khiến cho Tô Chuyết gấp gáp lên đường chính là hai tin tức mà đoàn người Hoa Bình mang tới. Hoa Bình nói, bọn họ theo đường thủy vào Thục, ở nửa đường gặp được một chuyện kỳ quái nên mới chậm trễ. Mấy người ngồi thuyền lớn, đến cảnh nội Lô Châu, ở bờ sông phát hiện một người đàn ông bị trọng thương, liền vớt lên cứu. Nhưng người này không sống để chờ lang trung đến, chỉ lẩm bẩm vài tiếng:

- Cao... Cao...

Rồi tắt thở bỏ mạng. Bởi vì bọn Hoa Bình nóng lòng đi hội tụ với Tô Chuyết nên không điều tra rốt cục là chuyện gì, chỉ chọn đất an táng người kia, làm trễ nải hai ngày.

Bất quá cũng bởi vậy bọn họ nghe được hai tin tức.

Chuyện thứ nhất, Đại Lý quốc Hoàng đế tiến cống Thiên Trúc Cổ Phật cho Đại Tống. Đây vốn là một việc rất bình thường. Kể từ năm Thái tổ nam chinh, vung búa ngọc lấy sông làm ranh giới, chấm dứt xâm nhập phía nam. Đại Lý Đoàn thị cảm niệm Thái tổ nhân đức, bày tỏ tự xưng là chư hầu. Người Đại Lý ai cũng tin Phật, hàng năm đều sẽ cung phụng Phật bảo cho triều đình. Bất quá năm nay tiến cống Thiên Trúc Cổ Phật, nghe đồn là từ thời truyền nhân Thích Già Già Diệp tổ sư tự thân khai quang, cách nay đã có ngàn năm. Tương truyền pho Cổ Phật này vẫn được cung phụng ở Lạn Đà Tự Thiên Trúc, sau này năm tháng đổi thay, Phật bảo cũng trải qua kiếp nạn không biết kết cuộc ra sao. Chẳng biết tại sao, vậy mà lưu lạc đến Đại Lý quốc, bí mật cất trong điện Già Diệp ở Kim Lan tự.

Bây giờ Đại Lý quốc lại muốn tiến cống nó cho Đại Tống, thực là một việc trọng đại. Nhưng thời điểm đội ngũ tiến cống đến Lô Châu, cả đội nhân mã mấy chục người đột nhiên biến mất! Trong một thời gian, trên giang hồ nghị luận ầm ĩ, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Triều đình cũng bị kinh động, phái ra nhân thủ tới điều tra trước.

Chuyện thứ hai, nghe đồn năm đó ở Thiếu Lâm tự, quyển Tu La bị Thánh Thủ thư sinh Tiêu Thủy Mặc đánh cắp lại lần nữa xuất hiện! Hơn nữa có lời đồn địa phương mà quyển kinh thư này xuất hiện chính là Lô Châu!

Lúc Hoa Bình và Yến Linh Lung nhắc đến chuyện này cũng không để ý chút nào. Thế nhưng trái tim Tô Chuyết lại trầm xuống. Năm đó Tiêu Thủy Mặc đánh cắp hai quyển sách Địa Ngục Đạo và Tu La Đạo. Địa ngục đạo cuối cùng lấy lại được, thế nhưng Tu La Đạo đã biến mất từ năm đó. Vô luận là Vệ Tiềm hay Lý Tuyên, Đường Mặc, trên tay đều không có bản kinh thư này.

Nhiều năm qua, Tô Chuyết vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm quyển sách này. Đây không chỉ bởi vì năm đó hứa hẹn với Hoài Thiện, càng bởi vì quyển sách này quả thực có nguy hại không nhỏ. Trải qua sự tình của đám người Chu Quý, Lý Tuyên và Đường Mặc, Tô Chuyết đã mơ hồ đoán được, tung tích của quyển sách có lẽ có quan hệ mật thiết cùng tổ chức thần bí Bát Bộ Thiên Long.

Nếu như tin tức không giả, chẳng phải là nói rõ Bát Bộ Thiên Long ngay ở Lô Châu, hơn nữa ắt hẳn có liên quan đến chuyện Thiên Trúc Cổ Phật hay sao?

Nghĩ tới đây, Tô Chuyết làm sao có thể ngồi yên được? Y lập tức khởi hành, không làm kinh động người khác, trong đêm rời khỏi thành, thẳng đến Lô Châu.

Tô Chuyết từ trong hồi ức tỉnh giấc lại, đột nhiên biến sắc, nhìn về sau lưng. Nhưng trên đường núi không có một người. Đường núi chật hẹp, hai bên vách núi dựng đứng, ngoại trừ mấy hang đá nhỏ hẹp, cũng không có chỗ ẩn thân, bởi vậy tuyệt đối không thể có người trốn ở phía sau. Tô Chuyết thở dài: Chắc là đi đường mấy ngày liền, tinh thần cũng mệt mỏi rồi sao? Thế nhưng Tô Chuyết vừa rời thành phủ Thành Đô đã cảm giác rõ ràng là có người bám theo, nhưng vừa quay đầu lại, đừng bảo là người, ngay cả bóng ma cũng không có.

Y lắc đầu, vượt qua đỉnh núi, từ xa có thể trông thấy tường thành đá xanh Lô Châu. Vào xuân, lại qua mấy ngày nắng ấm chiếu rọi, thời tiết cũng dần ấm áp. Đứng trên sườn núi trống trải, hầu như có thể cảm giác được gió mát dễ chịu quét qua gương mặt. Tô Chuyết chạy lên một đoạn đường núi, trên thân hơi chảy mồ hôi, liền cởi áo khoác dày nặng, thắt ở bên hông.

Phía trước không xa là một dòng suối, từ đỉnh núi chảy xuống, đến đây đã dần rộng ra, kéo dài uốn lượn vào trong thành. Tô Chuyết bước lên trước, ngồi trên tảng đá lớn ở mép nước, vốc lên nước suối uống một ngụm. Quả nhiên mát lạnh ngọt ngào, làm cho tinh thần chấn động. Y lại vốc nước rửa mặt, quả thật là mát lòng mát dạ, sáng khoải tinh thần.

Bỗng bên tai truyền đến tiếng "Leng leng keng" trong trẻo êm tai. Tiếp theo nghe thấy một cô gái mở miệng hát:

- Dòng suối nhỏ nước chảy rầm rì, tình ca ca huynh đi chậm thôi, tiểu muội muội ta hái bông hoa, đan vòng hoa đội trên đầu nhé, tình ca ca quay đầu lại nè, nhìn xem ta có đẹp không nào!

Tiếng ca to rõ êm tai, càng thêm mạnh mẽ nhiệt tình, tuyệt không giống như phụ nữ Trung Nguyên hàm súc dịu dàng.

Tô Chuyết giật mình, lần theo thanh âm mà nhìn. Chỉ thấy ở hạ lưu dòng suối có một người ngồi trên một tảng đá lớn. Hai người cách nhau không xa, chỉ là vừa nãy nhánh cây che mất người kia, Tô Chuyết lại không trông thấy. Lúc này người kia gỡ nhánh cây ra, nhìn về phía Tô Chuyết.

Lúc này Tô Chuyết mới thấy rõ, đó là một cô bé mười bảy mười tám tuổi. Cô gái này mắt to lông mi nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, mũi miệng cũng nho nhỏ, nước da trắng vô cùng, giống như là búp bê. Tóc nàng cũng không búi lên, mà là dùng sợi tơ đủ mọi sắc màu buộc thành rất nhiều bím tóc nhỏ, tự nhiên xõa tung trên đầu vai.

Chỉ liếc mắt nhìn, Tô Chuyết đã biết cô bé này không phải là nhân sĩ Trung Nguyên. Một thân áo bông của nàng cũng khác biệt với người Trung Nguyên. Mặc dù xuân hàn se lạnh, nhưng có vẻ như cô cũng không sợ lạnh. Cổ áo bung rất thấp, lộ ra phần cổ trắng như tuyết. Hai tay áo cũng chỉ che đến cùi chỏ, thò ra một đoạn cánh tay như sương như tuyết. Vây quanh thân dưới là váy ngắn lông cừu ngang gối, hai bắp chân như ngọc duỗi vào suối nước, còn đang nghịch nước. Trên cổ tay cổ chân đều đeo vòng bằng bạc, tay chân khẽ động, những chiếc vòng vang lên tiếng "Leng keng keng" như tấu nhạc, rất là êm tai.

Tô Chuyết chưa từng thấy cô gái nào ăn mặc như vậy, nhìn đến thất thần. Cô gái cười chúm chím, tuyệt không giống vẻ ngượng ngừng của phụ nữ Trung Nguyên, la lớn:

- Ê, nhìn cái gì?

Lúc nói chuyện, hai chân vỗ nước, đá lên một đoàn bọt nước.

Tô Chuyết khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện mình thất lễ, lúng túng nói:

- Thực sự có lỗi, là tại hạ mạo phạm!

Cô gái cười duyên "Khanh khách", nói:

- Người Hán các ngươi nói chuyện cứ làm vẻ nho nhã thế à? Nói hồi lâu mà người khác nghe không hiểu, chẳng phải giống như là đánh rắm ư?

Tô Chuyết lại ngẩn người, không biết nói tiếp thế nào, đành phải mỉm cười. Cô gái lại nói:

- Nè, ngươi vừa làm bẩn nước suối, có phải là nên bồi thường ta hay không?

*****

Tô Chuyết ngẩn người, đáp:

- Tại hạ làm bẩn nước suối khi nào?

Cô gái nói:

- Ta nhìn thấy, ngươi còn không dám thừa nhận sao? Ngươi vừa dùng nước suối rửa mặt!

Tô Chuyết chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cười hỏi:

- Nếu như tại hạ không nhìn lầm, cô nương vừa rửa chân trong nước suối chứ!

Cô gái nhẹ gật đầu, chân thành đáp:

- Không sai!

Tô Chuyết lại nói:

- Lẽ nào chân cô nương còn sạch hơn bản mặt tại hạ sao?

Cô gái nói:

- Chẳng lẽ lại không?

Nói xong nhấc hai chân lên khỏi mặt nước, duỗi ra phía trước, nói:

- Ngươi nhìn xem, có phải là sạch hơn mặt ngươi hay không?

Chỉ thấy một đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng chẳng những sạch sẽ, hơn nữa còn trắng như tuyết. Nhưng mà Tô Chuyết chỉ có thể cười khổ. Cô gái dân tộc này không có chút ngăn cách nam nữ nào, phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm người ta đau đầu. Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, cô gái xinh đẹp mà còn lớn mật này tuyệt đối không biết phân rõ phải trái. Tô Chuyết lần nữa nhớ tới danh ngôn của Khổng thánh nhân: Chỉ tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy.

Làm một người đàn ông, Tô Chuyết chỉ có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất, đó chính là tuyệt đối không nên tranh luận với người phụ nữ như vậy. Tô Chuyết gật đầu, nói ra:

- Đích xác! Chân cô nương xác thực sạch sẽ hơn mặt Tô mỗ nhiều.

Nói xong, rồi đi về phía con đường nhỏ.

Ai ngờ cô gái lớn tiếng nói:

- Hóa ra ngươi gọi là Tô mỗ, cái tên thật kỳ cục!

Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích cho nàng, nhanh chân bước về phía trước. Vừa bước ra hai bước thì ngừng lại. Bởi vì y trông thấy phía trước đường nhỏ đang có bốn người đi lên trên núi. Đường núi chật hẹp, bốn người trước sau theo sát, khoảng cách không xa. Bốn người toàn là khất cái, một thân rách rưới tả tơi vết bẩn. Dẫn đầu là một cái lão cái, trên mặt râu dài bóng bẩy, che khuất nửa bên mặt. Lão đeo tám túi sau lưng, hiển nhiên địa vị không thấp. Còn người đi theo đằng sau tuổi tác cũng không nhỏ, chỉ đeo bốn túi. Kỳ quái nhất chính là con mắt trái của hắn lõm vào một hốc, hết sức dọa người, đúng là một tên độc nhãn. Hai người cuối cùng thì là khất cái trẻ tuổi.

Tô Chuyết không khỏi sững sờ, nghĩ thầm: từ trước đến nay không phải là Cái Bang hoạt động ở phương bắc sao? Làm sao lại đến nơi đây? Hơn nữa còn có một bát đại trưởng lão?

Bốn tên khất cái khí thế hùng hổ, nhanh chân bước tới. Tô Chuyết vội tránh sang một bên, những người kia cũng không thèm nhìn y một cái, trực tiếp đi qua, nhưng là đi về phía cô gái ở mép nước. Tô Chuyết không nhịn được lùi qua một bên, ngừng chân quan sát, chỉ thấy một tên tiểu khất cái chỉ vào cô gái kia nói:

- Sư thúc, chính là yêu nữ này đả thương bốn năm huynh đệ chúng ta!

Tô Chuyết sững sờ, nghe ý của tên khất cái là tiểu cô nương này chọc tới Cái Bang, hơn nữa còn đả thương người. Vừa rồi y quả thật là nhìn lầm rồi, không khỏi một lần nữa đánh giá lại cô nương kia. Chỉ thấy thiếu nữ cũng không quay đầu, hai chân run run hai lần, vẩy xuống giọt nước, luồn vào giày cỏ bên bờ, tự mang giày vào.

Thiếu nữ không thèm đặt mấy người Cái Bang vào mắt, sắc mặt lão cái râu dài trầm ngưng, không nói gì. Mà tên độc nhãn đã dựng râu trừng mắt, cả giận nói:

- Con yêu nữ kia, có phải là ngươi đả thương đệ tử bổn bang đúng không?

Thiếu nữ đứng dậy cười nói:

- Lão già, ta đâu có biết ai là đệ tử của lão hử? Lão đừng có mà vu oan người tốt!

Tiểu khất cái thấy nàng chống chế, tức giận kêu to:

- Ngươi đừng hòng giảo biện, lúc ấy ta tận mắt thấy! Ngươi chẳng những đả thương người của chúng ta, còn ở quán rượu ăn nói ngông cuồng...

Thiếu nữ cười nói:

- Ồ? Ta nói gì ngông cuồng nào?

Tên khất cái nổi giận đùng đùng, nói:

- Ngươi nói đệ tử bản bang đều là sắc quỷ, trưởng lão cũng là lão sắc quỷ, bang chủ là tổ tông sắc quỷ...

Hắn chợt ý thức được mình lỡ lời rồi, vội vàng ngậm miệng không nói.

Nhưng mà mấy câu nói từ miệng ra cũng khó có thể thu hồi. Tô Chuyết cười thầm trong lòng, Cái Bang đã có từ xưa, Thời Đường mạt loạn thế thì phát triển lớn mạnh. Nhưng bởi vì vàng thau lẫn lộn, lại không đủ quản thúc, làm ác không ít. Hành động của Cái Bang Tô Chuyết cũng từng nghe qua, không ngờ cô nương này lại dám nhục mạ bọn họ trước mặt mọi người, cũng coi như lớn mật. Y nghĩ đến cô gái này chọc tới Cái Bang chỉ sợ không cách nào làm lành, thì càng không thể đi được.

Thiếu nữ vẫn cười hì hì, nói:

- Ta nhớ hình như không chỉ có chừng đó? Sao ngươi không nói tiếp đi?

Tiểu khất cái cúi đầu xuống, không dám nói lời nào. Thiếu nữ nói:

- Lão già, các ngươi có phải là ăn mày không?

Hai lão cái hai mặt nhìn nhau, gật đầu nói:

- Đương nhiên là ăn mày rồi!

Thiếu nữ lại nói:

- Nếu là ăn mày sao lại đến quán rượu? Đến quán rượu ăn ít đồ thừa cơm thừa thì cũng không sao, mà lại còn muốn thịt cá, còn muốn rượu ngon nhất, đây chẳng phải là không giữ bổn phận sao?

Tên độc nhãn cả giận nói:

- Đệ tử bổn bang tự lo ăn uống thì có làm phiền ngươi à?

Thiếu nữ nói:

- Bọn chúng lo ăn uống thì cũng thôi, nhưng mà con mắt gian tà chỉ lo nhìn chằm chằm trên thân bổn cô nương, nói thế nào đây?

Tên độc nhãn cười quái dị một tiếng:

- Hừ hừ, ai bảo ngươi mặc như thế này, chẳng lẽ không phải là chuyên môn câu dẫn đàn ông à?

Thiếu nữ cũng không nổi giận, lại nói:

- Bổn cô nương chỉ để cho đàn ông đẹp trai ngắm nhìn, đâu phải để cho heo chó đến xem hở?

Nói xong, ánh mắt đung đưa liếc nhìn về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi rùng mình. Lần đầu y sinh ra loại cảm giác kỳ quái này, nhìn thấy ánh mắt như nước của thiếu nữ trước mặt, ngược lại toàn thân không được tự nhiên.

Thiếu nữ và lão ăn xin độc nhãn càng cãi càng hăng say, ngược lại thật sự ứng chứng lời của tiểu khất cái. Trưởng lão râu dài còn chưa lên tiếng kia nặng nề hừ một tiếng, quay đầu trông thấy Tô Chuyết, nói:

- Bằng hữu, có đường không đi, làm gì xem náo nhiệt đây?

Tô Chuyết vốn cũng không muốn xen vào chuyện vô bổ, nhưng nghe được chuyện đã xảy ra, lại nghe giọng điệu người này bất thiện, không khỏi có chút bận tâm tới thiếu nữ. Y cười đáp:

- Đi ngay, đi ngay...

Nhưng mà dưới chân lại không có vẻ muốn xê dịch.

Thiếu nữ đột nhiên hô:

- Tô mỗ, ngươi không phải là đàn ông à? Nhìn thấy mấy kẻ này khi dễ ta, ngươi không biết xấu hổ mà đi sao?

Tô Chuyết cười khổ, lão cái độc nhãn bỗng quay đầu, nói với Tô Chuyết:

- Nguyên lai hai người các ngươi là cùng một bọn!

Tô Chuyết lắc đầu, thiếu nữ lại nói:

- Đương nhiên là chúng ta cùng một bọn rồi, ta cũng biết tên hắn đó! Hắn gọi là Tô mỗ!

Lão cái râu dài có chút bụng dạ, thầm nghĩ: Tô mỗ là cái tên kiểu chi? Hay là yêu nữ này đang muốn lừa gạt chúng ta? Lão nghĩ như vậy, nói với Tô Chuyết:

- Các hạ rốt cuộc là ai?

Tô Chuyết cười đáp:

- Tại hạ chỉ là một người qua đường mà thôi!

Thiếu nữ cười nói:

- Tô mỗ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao những người này muốn tìm ta gây phiền phức sao?

Dường như thiếu nữ một lòng muốn kéo hắn vào trong, Tô Chuyết không khỏi nhíu mày. Y đáp:

- Không muốn!

Câu trả lời này để thiếu nữ có chút chán nản. Tô Chuyết lại nói:

- Mặc dù ta thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn tự dưng dính líu thị phi!

Sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, nói:

- Chẳng lẽ ngươi cứ đứng đó xem bọn chúng khi dễ ta à?

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đáp:

- Cô nương rõ ràng không sợ hãi, ta nghĩ lấy thủ đoạn của cô nương cũng không cần ta hỗ trợ chứ?

Thiếu nữ đổi giận thành vui, nói:

- Không ngờ ánh mắt của ngươi cũng không tệ!

Thiếu nữ hỉ nộ vô thường, quả thực khó mà dự đoán, Tô Chuyết không khỏi khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, chỉ sợ lại chọc vào một phiền toái lớn! Chỉ nghe thiếu nữ lại nói:

- Mấy tên ăn mày này, ta đích xác không thèm đặt vào mắt!

Lão cái độc nhãn đột nhiên biến sắc, cả giận nói:

- Tiểu yêu nữ, khẩu khí của ngươi quá lớn rồi đấy!

Thiếu nữ cười hì hì nói:

- Khẩu khí có lớn hay không, phải thử mới biết được!

Lão cái độc nhãn cười quái dị nói:

- Được!

Vừa mới nói xong, lão thò tay vào một cái túi rách giữa hông mà lần mò, bỗng nhiên vung ra một vật có màu sắc rực rỡ. Vật kia bắn nhanh về phía thiếu nữ, bay đến giữa không trung, Tô Chuyết mới nhìn rõ thì ra là một con rắn đốm hoa độc, kích cỡ chừng ba ngón tay, dài ba xích. Trên cái đầu tam giác ngược là một đôi mắt nhỏ đỏ bừng, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, bay về phía thiếu nữ.

*****

Tô Chuyết lắp bắp kinh hãi, trong Cái Bang xác thực có không ít người chơi đùa rắn độc, thế nhưng mùa này chưa tới Kinh Trập (*), nơi nào có rắn không ngủ đông chứ? Dù là Tô Chuyết cũng không ngờ rằng lão cái độc nhãn lại có thể dùng chiêu này. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, muốn chạy tới cứu giúp nhưng đã không còn kịp rồi. Ai ngờ thiếu nữ chẳng hề để ý, tay phải nhấc lên không chuẩn xác bắt được thân thể rắn độc. Con rắn phun lưỡi, đầu rắn mạnh mẽ đánh về phía khuôn mặt thiếu nữ. Con rắn công kích nhanh như tia chớp. Nhưng bàn tay phải thiếu nữ phun kình lực, ngón tay bóp vào chỗ bảy tấc của con rắn. Đầu rắn còn chưa đụng đến khuôn mặt thiếu nữ liền rũ xuống.

(*) Kinh Trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba.

Thiếu nữ tiện tay ném con rắn sắp chết xuống đất, khinh miệt nói:

- Chơi rắn trước mặt bổn cô nương ư? Rõ là đùa nghịch đại đao trước cửa Lỗ Ban!

Câu nói vốn nên là múa rìu qua mắt thợ, đùa nghịch đại đao trước cửa Quan công. Nàng nói tiếng Hán có vẻ dở dở ương ương, Tô Chuyết âm thầm buồn cười, trái tim vừa nhấc lên cũng hạ xuống. Xem ra cô bé này dám chọc Cái Bang, xác thực là có chút năng lực.

Lão cái độc nhãn đau lòng vì con rắn của mình chết thảm, hét lớn:

- Ngươi dám giết rắn của ta!

Nói xong hai tay đều luồn vào trong túi, liên tục cầm ra năm sáu con rắn độc mỗi loại, không ngừng ném về phía thiếu nữ. Lão cái độc nhãn rõ ràng có thể vào ngày lạnh mà sử dụng nhiều rắn độc như vậy, Tô Chuyết cũng không nhịn được cảm thấy hứng thú.

Chỉ thấy thiếu nữ không sợ chút nào, chộp rắn vào trong tay, tiện tay ném xuống đất. Những con rắn kia không ngừng uốn đi dưới chân thiếu nữ, có con còn quấn lên bắp chân bóng loáng của thiếu nữ.

Tình hình vô cùng quỷ dị, Tô Chuyết vừa tò mò vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Những con rắn kia chẳng những không công kích thiếu nữ, ngược lại hết sức ngoan ngoãn dưới chân nàng. Ngoại trừ lão cái độc nhãn, ba tên khất cái còn lại cũng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ hết sức rõ ràng bản sự của lão cái độc nhãn, sao nghĩ được khi đụng phải thiếu nữ này mà bất ngờ kinh ngạc không thôi.

Lão cái độc nhãn tức giận oa oa kêu to. Tô Chuyết không khỏi nói:

- Lão Khiếu Hoa (lão ăn mày), lão cũng không xem hiện tại đang là mùa gì? Khí trời hôm nay còn chưa ấm lên, loài rắn còn đang ngủ, nào có thể ở thời điểm này lấy ra dọa người được chứ?

Tên tiểu khất cái nổi giận mắng:

- Ngươi biết cái gì! Sư thúc chúng ta cho rắn cho ăn dược vật nhiều năm, những con rắn đó căn bản không cần ngủ đông!

Thiếu nữ cười hì hì nói:

- Cho rắn cho ăn Vân Viêm Tán à? Cũng uổng cho các ngươi nghĩ ra được! Chẳng qua mấy con rắn này cho dù không cần ngủ đông, gặp bổn cô nương cũng phải ngoan ngoãn xưng thần!

Sắc mặt lão cái râu dài trầm xuống, nói:

- Không ngờ ngươi cũng biết cả Vân Viêm Tán?! Ngươi rốt cuộc là ai?

Thiếu nữ cười hì hì không ngừng, nhưng tránh không đáp. Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, bỗng khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Lão cái độc nhãn dùng hết rắn độc trong túi, đã không còn cách nào. Thiếu nữ thấy lão không ném rắn ra nữa, cười hì hì một tiếng, nói:

- Thì ra lão đã dùng hết rắn, vậy thì xem thử bảo bối của ta đi!

Nói xong vươn tay vào trong túi của váy ngắn da cừu trước mặt, lấy ra một thứ đen thùi lùi.

Tô Chuyết tập trung nhìn, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng hết lên. Thiếu nữ nâng hai tay, là một đống độc trùng, có nhện, bọ cạp, con rết vân vân. Mấy chục mấy trăm con độc trùng nhúc nhích nhảy nhót giữa những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ, vừa nhìn làm cho người ta buồn nôn.

Lão cái độc nhãn có thể điều khiển rắn độc vào ngày lạnh, bản sự đã là không nhỏ. Mà thiếu nữ có thể tìm được nhiều độc trùng như vậy, chỉ cần so sánh lập tức phân ra cao thấp. Còn Tô Chuyết đứng ở một bên xem náo nhiệt, hôm nay xem như là được mở rộng tầm mắt.

Thiếu nữ hô to một tiếng:

- Đến đi!

Độc trùng trong lòng bàn tay nàng tung về phía bốn tên ăn mày. Bốn tên ăn mày cuống quít lui lại, tránh đi độc trùng. Bộ dáng hoảng loạn đến cực điểm, chọc cho thiếu nữ cười "Khanh khách" không ngừng. Lão cái râu dài hừ một tiếng, cởi xuống túi vải bên hông. Túi của lão rất lớn, chỉ cần phủi ra cũng có thể chứa được một người sống sờ sờ.Lão cái râu dài xòe cái túi ra, thân thể xoay hai vòng, đem mười mấy con độc trùng trước mặt bao vào trong túi. Lão vừa lộ chiêu này, thiếu nữ cũng không nhịn được thay đổi thần sắc. Tô Chuyết lẩm bẩm nói:

- Bố Đại công?! Nghĩ không ra Chấp pháp trưởng lão của Cái Bang cũng tới rồi! Chiến trận lần này cũng không nhỏ...

Đang nghĩ ngợi, lão cái râu dài lần nữa mở túi ra, độc trùng trong bao ào ào rơi xuống mặt đất, đã chết hết rồi. Thì ra đám côn trùng này bị trùm vào miệng bao, liền bị nội lực của lão cái râu dài chấn chết hết. Thiếu nữ trông mà ngây người, lão cái râu dài không nói một lời, vung túi lên trùm về phía thiếu nữ.

Sắc mặt thiếu nữ dường như càng trắng hơn, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Thế nhưng sau lưng nàng chính là con suối, nếu còn lùi tiếp sẽ rơi vào trong nước. Túi lớn trong tay lão cái dâu rài bao trùm toàn bộ trên dưới thiếu nữ vào trong. Thiếu nữ múa loạn hai tay, Tô Chuyết chỉ nhìn thấy từ giữa ngón tay nàng bay ra bột phấn đủ mọi màu sắc, bắn về phía lão cái râu dài.

Nhưng lão cái râu dài không sợ chút nào, kéo túi sang trái sang phải, bất kể là cái gì cũng thu vào. Thiếu nữ hết cách, dùng sức nhảy lên thật cao, muốn nhảy qua đỉnh đầu lão cái râu dài. Ai ngờ lão cái độc nhãn nhắm ngay cơ hội, hừ lạnh một tiếng, quát to:

- Yêu nữ nhận lấy cái chết!

Rồi cầm một cây gậy trúc đập về phía thiếu nữ.

Tô Chuyết thầm giật mình, lão cái độc nhẫn nấp sau lưng lão cái râu dài, chính là vì một chiêu đánh lén này. Một gậy của lão phong bế đỉnh đầu thiếu nữ, nếu như đánh thật chắc chắn sẽ vỡ toang óc, táng mệnh tại chỗ.

- Cần gì hạ thủ ác như vậy?

Tô Chuyết tự nói một tiếng, thân thể đã lao ra ngoài, từ sau đến trước, che ở trước mặt lão cái độc nhãn, cánh tay rung lên, đẩy gậy trúc ra, một cái tay khác ôm eo thiếu nữ, xoay vài vòng trên không, thoát khỏi phạm vi che phủ của chiếc túi, rơi xuống đất trống bên cạnh.

Thiếu nữ thoáng như đang trong mộng, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã vững vàng đứng trên mặt đất. Nàng quay đầu liếc nhìn mặt bên Tô Chuyết, nhất thời trong lòng mê say, cười "Khanh khách" nói:

- Hóa ra ngươi chẳng những dáng vẻ anh tuấn mà còn có bản sự như thế!

Nói xong thân thể tựa lên trên thân Tô Chuyết, một chân cũng móc lấy chân Tô Chuyết.

Tô Chuyết hơi nhíu mày, tránh sang bên cạnh. Ai ngờ thiếu nữ cũng một tấc không rời, cứ dán sát vào y.

Sắc mặt lão cái râu dài trầm xuống, nói:

- Nguyên lai là chân nhân bất lộ tướng!

Lão cái độc nhãn bị Tô Chuyết một chiêu đẩy gậy trúc ra, gậy trúc trong tay không ngừng rung động, suýt nữa cầm không vững. Lão dùng sức nắm chặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, lúc nhìn lại, đã bào đi một tầng da giấy. Sắc mặt lão cái độc nhãn tái xanh, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Muốn chết!

Giơ gậy trúc lên trực tiếp đánh tới.

Tô Chuyết thấy gậy trúc của lão mặc dù thế tới mãnh liệt, nhưng chiêu thức cũng thường thường mà thôi, đang muốn ra chiêu. Ai ngờ cô gái kia dính sát thân, nhất thời hành động bất tiện, rơi vào đường cùng, đành phải đứng tại chỗ đưa tay ngăn cản.

Gậy trúc của lão cái độc nhãn rơi xuống như mưa, nhưng vẫn không công vào hai cánh tay Tô Chuyết được. Lão càng sốt ruột, chiêu thức trên tay tự nhiên cũng dần dần tán loạn. Tô Chuyết nhìn chuẩn sơ hở, đưa tay chộp một cái, chuẩn xác nắm trong tay một đầu gậy trúc. Lão cái độc nhãn gắng sức rút về, thế nhưng gậy trúc lại không nhúc nhích tí nào. Rốt cục lão ý thức được mình và Tô Chuyết cách biệt quá xa, chỉ là tuổi tác lão không nhỏ, lại mất mặt trước tiểu bối, thực sự khó xử, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Thiếu nữ chợt đứng thẳng người, cười nói:

- Lão chột một mắt, ta chọc mù một con mắt lũ đệ tử heo chó của lão, tiểu trừng đại giới (*)! Lão đáng giận như thế, đương nhiên cũng phải bị phạt! Đáng tiếc ngươi đã mù một mắt, con mắt còn lại cũng tặng cho cô nương đi!

(*) Tiểu trừng đại giới: Có lỗi phải chịu phạt.

Nói xong ngón tay như gió, ngón út tay phải đâm thẳng về phía một con mắt còn lành của lão cái độc nhãn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-503)


<