Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 320

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 320: Toái Diệp phong vân (10)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Giờ phút này, Mặc Nhã Lợi cũng đã quan sát rõ được Đường quân ở phía xa kia. Hắn âm thầm lấy làm kinh hãi, mới ngày hôm qua hắn còn nhận được tin thám báo là Đường quân mới còn ở Diệp Chi thành, nào ngờ hôm nay Đường quân đã tới đây án ngữ rồi. Nhưng khoảng cách của Đường quân với Bùi La tướng quân thành gần như vậy, mà xem diện tích bọn họ dàn quân thì quân số xem chừng cũng chẳng ít hơn bốn vạn quân của Mặc Nhã Lợi đâu. Năm xưa, sau trận chiến ở Sơ Lặc, Mặc Nhã Lợi đã bị Đường quân bắt làm tù binh suốt ba năm, hắn bị bắt đến làm thợ khai mỏ ở mỏ bạc Toái Diệp. Và cách đây hai năm hắn mới được Đường quân phóng thích. Có lẽ khoảng thời gian bị bắt làm tù binh đủ cho hắn hiểu phần nào về Đường quân, cho nên khi trở về Đại Thực, hắn lại được phong làm phó tướng. Nhưng như một con thú bị thương luôn sợ thợ săn, trong tiềm thức của Mặc Nhã Lợi vẫn luôn có sự e ngại Đường quân. Kinh nghiệm 3 năm làm tù binh cho hắn biết Đường quân huấn luyện nghiêm chỉnh, quân kỷ nghiêm minh, trang bị đầy đủ. Và mặc dù Đại Thực có thể làm mưa làm gió ở phía tây nhưng đối với đội quân cường mãnh của phương đông này thì cái đoàn quân của Calipha kia cũng chẳng thể nào dọa nạt được họ, thậm chí vũ khí trang bị còn có phần kém hơn.

" Mặc Nhã Lợi tướng quân, chúng ta sẽ nghênh chiến ngay chứ" Một gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết hung hăng đề nghị tấn công. Nguồn gốc của Đột Quyết nô đãi quân chính là những binh lính Đột Quyết mà Đại Thực bắt sống được trong trận chiến năm đó giữa Đại Thực với bọn người tây Đột Quyết. Sau khi số tù binh này được đưa về Đại Thực đã được chỉnh huấn lại thành quân đội của Đại Thực. Bọn họ trú đóng ở phía đông của sông A Mẫu hà. Mặc dù là nô lệ quân nhưng những binh lính này chủ yếu là đời thứ nhất của người Đột Quyết. Và trải qua hơn mười năm diễn biến, những người Đột Quyết đã trở thành một chủng tộc đặc thù ở Đại Thực, đời đời làm lính đánh thuê cho Đại Thực. Bọn họ cũng có vài điểm giống với đám quân hộ (quân hỗ trợ, hộ vệ của các thuộc quốc) của Đại Đường. Những binh lính Đột Quyết này tác chiến dũng mãnh, sức chiến đấu ngang ngửa với cận vệ quân của Calipha và Hô La San quân chính tông. Vì thế trong Đại Thực quân bọn chúng được đánh giá rất cao. Trên thực tế, ba trăm năm sau chính những người Đột Quyết này đã khống chế được cả quân sự và chính trị của hắc y Đại Thực và Calipha chỉ còn là bù nhìn cho bọn chúng giật dây. Và cái đội quân Đột Quyết này chính là tổ tiên của những người Thổ Nhĩ Kỳ hiện nay.

Thật ra trong thâm tâm của Mặc Nhã Lợi mà nói, ông ta chẳng muốn khai chiến với Đường quân làm gì, thậm chí còn có ý muốn rút lui về phía sau. Nhiệm vụ của hắn là ngăn chặn không cho Đường quân ngược bắc, chứ không hề được chỉ thị phải chủ động quyết chiến với Đường quân. Nhưng bất quá, hắn cũng ý thức được rằng nếu như hôm nay hắn rút lui về phía sau thì con đường hoạn lộ sau này của hắn đã hoàn toàn chấm hết. Calipha sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho một tên tướng hèn nhát bỏ chạy.

Hắn trầm ngâm một hồ lâu rồi quay đầu sang hỏi bốn gã quân đoàn trưởng: " Ta cần một quân đoàn đi trước dò xét thực hư của Đường quân xem thế nào. Người Đột Quyết đánh trận đầu hay là để người Ai Cập đi thử trước đây"

" Điều này còn phải hỏi nữa sao" Hai gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết liếc mắt nhìn nhau, lời nói đầy vẻ ngạo mạn: " Người Đột Quyết và Đại Đường mấy trăm năm nay liên tiếp đánh nhau. Còn có người nào nào đủ tư cách để đối trận với Đường quân chứ. Còn đám người đen trắng (chỉ Ai Cập quân) thì cứ đứng một bên đi đã"

" Tốt lắm! Vậy thì hai quân đoàn Đột Quyết sẽ đi khiêu chiến với Đường quân trước. Không cần phải đấu cứng với chúng, nếu như cảm thấy không đánh được thì lập tức rút lui về" Mặc Nhã Lợi phân phó hai câu, rồi lập tức hạ lệnh: " Quân đoàn 2 của Đột Quyết, xuất phát"

Sau khi Mặc Nhã Lợi ra lệnh một tiếng, lập tức một vạn Đột Quyết quân từ đại quân vọt lên phía trước, bọn chúng như một lưỡi đao sắc bén, tỏa ra sát khí đầy trời đất, lao thẳng về đội hình của Đường quân ở cách đó mấy dặm.

Cái đội quân Đột Quyết này không thể so sánh với đội quân Đột Quyết hùng mạnh năm xưa đã từng là đại kình địch ở phương bắc của cả nhà Tùy và nhà Đường trước đây. Khi đó quân Đột Quyết được biên chế cũng như trang bị rất tốt, không khác nhiều so với Đại Thực quân, hơn nữa vũ khí tầm xa còn có phần lợi hại hơn của Đại Thực. Sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ học được của người Hán kỹ thuật chế cung, nên cung tên bắn ta rất uy lực. Nhưng Đại Thực quân lại có sở trường dùng mâu ngắn, vì thế sau khi bị hợp nhất vào với Đại Thực quân, người Đột Quyết cũng bỏ cung tên và chuyển sang dùng mâu ngắn. Hơn nữa biên chế quân đội của họ cũng chuyển sang sao chép hoàn toàn của Đại Thực. Đó là lấy quân đoàn làm đơn vị tác chiến, gồm khoảng một vạn người. Mỗi quân đoàn lại chia thành mười đại đội, mỗi đại đội gồm một ngàn người. Dưới đại đội là trung đội, mỗi trung đội là một trăm người. Và cấp cuối cùng là tiểu đội, mỗi tiểu đội gồm mười người. Mỗi khi đội trưởng tử trận thì thì một thủ trưởng cấp trên sẽ bổ nhiệm đội trưởng mới.

" Giết" Kỵ binh Đột Quyết hò hét lao đi với một khí thế áp đảo. Rất nhanh, bọn họ đã vượt lên phía trước hơn năm trăm bước.

Địch quân đã tấn công, nhưng bên phía Đường quân, thế trận vẫn như bàn thạch không hề nhúc nhích gì cả. Sáu ngàn nỏ binh của Đường quân bắt đầu nâng những chiếc nỏ bắn tầm xa nặng đến hai mươi cân lên và đặt cái cán nỏ vào hõm vai của mình. Mắt nheo nheo lạnh băng điều chỉnh và ngắm cho đầu mũi nhắm thẳng vào địch quân đang đông nghịt xông tới ở ngay trước mặt. Khoảng cách lúc này là ba trăm bước, kỵ binh Đột Quyết đã nằm trong tầm bắn của tên nỏ, nhưng trong khoảng cách ba trăm bươc uy lực của tên sẽ bị tiêu giảm rất nhiều, sẽ không thể xuyên qua áo giáp hay tấm chắn được. Vì thế nỏ binh vẫn không nhúc nhích gì cả, bọn họ vẫn đang đợi tầm bắn tốt nhất. Đội nỏ binh này đến từ Hà Đông, sau khi trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc trong ba năm, khả năng xác định khoảng cách bằng cảm giác của họ đã khá tốt. Trước đó bọn họ đã nhận được lệnh chỉ phát tên trong tầm một trăm bước cho nên không cần trống hiệu lệnh họ cũng tự biết khi nào thì có thể phát tiễn được.

Khoảng cách là hai trăm bước, nhưng nỏ binh vẫn như bất động, chỉ có ánh mắt thêm phần lãnh khốc, chăm chú nhìn vào cả vạn con ngựa đang chồm lên kia cùng với những tên Đột Quyết. Bọn họ thậm chí đã có thể nhìn rõ những khuôn mặt đầy lông lá lún phún của bọn Đột Quyết kia.

Một trăm bước! Sau một tiếng " tách" nhẹ là những tiếng vun vút, xé gió mà lao đi. Hai ngàn mũi tên sắc lạnh, phảng phất như một đám mây đen xé tan đi cái giá lạnh của màn sương mà phi thẳng tới cái đám kỵ binh Đột Quyết đông như kiến cỏ đang ở ngay trước mặt kia. Những mũi tên đầy uy lực, xuyên thủng những tấm chắn, cắm thẳng vào đầu, vào ngực của địch quân. Những tiếng la hét thảm thiết vang lên liên tiếp. Những tên binh lính Đột Quyết trúng tên ngã vật xuống đất, và bị giẫm nát bởi những vó ngựa của chính đồng đội mình ở phía sau. Hàng tiễn thứ nhất đã có bốn trăm tên Đột Quyết tử trận. Cái quân đoàn ấy nhìn như bị cắt mất một lớp da đi rồi. Sau đó hàng tiễn thứ hai rồi hàng tiễn thứ ba thay nhau bắn tới. Sau hai loạt (sáu hàng) tên bắn, với uy lực mạnh mẽ nỏ trận của Đường quân đã khiến cho binh đoàn Đột Quyết thảm trọng, trên mặt đất có vô số binh lính bị chết và bị thương đang giãy giụa trên mặt đất và trở thành những vật cản cho những chiến mã ở phía sau xông lên. Và rõ ràng thế tiến công của bọn người Đột Quyết này đã bị chặn lại rồi.

" Tùng! Tùng! Tùng!" Chiếc trống da khổng lồ bên phía Đường quân được một lính lực lưỡng đánh lên. Đó chính là hiệu lệnh cho nỏ binh lập tức rút lui về phía sau bằng các khoảng trống của Mạch Đao quân. Rất nhanh chóng, số nỏ binh này nhanh chóng lùi về phía sau chừng hơn ba trăm bước và lại tiếp tục dàn trận nỏ ở đây. Nhưng bọn họ cũng đồng thời để cho gần ngàn nỏ quân dừng lại ở ngay sau Mạch Đao quân chừng sáu mươi bước. Gần một ngàn quân này, ngồi xổm xuống, lắp tên, kéo dây nỏ sẵn sàng. Bọn họ đang chờ đợi cơ hội bọn người Đột Quyết kia bị lỡ một nhịp để mà bắn hạ cái lũ chim " Đột Quyết " kia. Quân Đột Quyết bị cái hào rộng một trượng kia là cho phân tán sự chứ ý, bọn chúng rối rít cho ngựa thả chậm tốc độ lại để lấy tầm vọt qua chiến hào. Và trong khoảng thời gian ngắn khi và kỵ binh Đột Quyết thúc ngựa nhảy qua chiến hào thì nỏ binh cũng thần tốc vọt qua tầm ném của mâu ngắn bên phía Đại Thực. Đây chính là tác dụng của chiến hào. Mặc dù nó không thể ngăn cản kỵ binh Đột Quyết xung phong nhưng nó lại đem lại thời gian cho nỏ binh rút lui thành công, không bị mâu ngắn của Đại Thực gây thương tích. Có lẽ đây chính là chi tiết quyết định thành bại, thường thường chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng có thể cứu vãn tính mạng của cả trăm ngàn binh lính.

Sau khi vọt qua chiến hào, kỵ binh Đột Quyết chạy thúc ngựa chạy thật nhanh, trong khoảng bốn mươi bước là đủ để bọn chúng chạy đà cho việc ném mâu. Tốc độ và sức mạnh đã tích đủ, kỵ binh Đột Quyết rào rào ném những cây mâu ngắn về phía Đường quân. Nhưng lúc này, năm ngàn Mạch Đao quân đã chỉnh tề đợi sẵn, bọn họ hét lên một tiếng, nỏ binh triệt thoái ra phía sau đồng thời đứng áp sát, trợ lực ngay sau số Mạch Đao quân, tạo thành một bức tường đồng vách sắt kiên cố. Những đoản mâu kia lao đến gặp phải trọng giáp của Mạch Đao quân vang lên những tiếng đinh đang, đinh đang, rồi rơi lả tả xuống mặt đất. Những mâu ngắn này khó có thể mảy may làm xây xát được Mạch Đao quân. Năm ngàn Mạch Đao quân nhanh chóng giữ cầm ngang mạch đao. Năm ngàn mạch đao thẳng tắp, sắc nhọn và dày đặc như một rừng đao, phát ra hàn quang sáng lòe xông thẳng lên phía trước giết địch. p tới.

*****

Hơn trăm tên kỵ binh Đột Quyết ở hàng tấn công đầu tiên đã không kịp hãm đà lại nữa, cả người lẫn ngựa theo đà lao thẳng vào rừng đao nhọn hoắt kia. Thế là máu tuôn chảy như xối, chảy đàm đìa trên những thi thể của lính Đột Quyết. Thấy đồng đội trước mặt lâm vào thảm cảnh như thế, nên ngay lập tức những kỵ binh Đột Quyết ở phía sau cũng rối rít thắng cương, những con chiến mã bị hãm đà bất ngờ rối rít hí vang, hai vó trước tung lên thật cao. Thời khắc này chính là cơ hội của ngàn tên nỏ binh đang dàn quân cách đó sáu mươi bước. Ngàn mũi tên mạnh mẽ, xé gió lao đi, lướt qua đỉnh đầu của Mạch Đao quân bắn hạ mấy trăm địch quân như bắn mấy trăm con chim vậy

Năm ngàn Mạch Đao quân phòng thủ thì vững như bàn thạch, và lúc tiến công thì cả bức tường ấy đồng loạt xông lên. Đao phong lướt đi, thế như chẻ tre, uy mãnh vô cùng không gì cản nổi. Huyết nhục tán loạn, xương cốt đứt lìa, đầu người đen sì rơi lông lốc trên mặt đất. Tiếng gào khóc, rên rỉ đột nhiên vang lên dậy đất. Những con chiến mà vô chủ hí vang đầy bi thương, lông bờm lõa xõa. Chúng lồng lộn, rồi chạy tán loạn tứ phía để thoát khỏi chiến trường khốc liệt này. Nhìn chúng như những con ngựa quỷ đến từ địa ngục vậy

Chừng nửa canh giờ sau, Tào Hán Thần quan chiến và nhận thấy bên phía địch quân đã dần đánh mất thế công kích và đang dần rơi vào hạ phong. Ngọn hồng kỳ được phất lên, sau đó là tiếng trống lệnh ở hai bên cánh cũng được gióng lên. Khinh kỵ binh của Đường quân ở hai bên cánh bắt đầu di chuyển, bọn họ tiến hành bao vây, co cụm chiến tuyến. Hai cánh khinh kỵ binh như hai mũi nhọn tiến nhanh về phía trước. Từ trên cao nhìn xuống, hai cánh kỵ binh Đường quân ở hai bên như hai cánh của con chim lớn đang chớp động, và hai cánh ấy đang gập lại, tựa như muốn bao vây, nhấn chìm đoàn quân Đột Quyết kia.

" Ồ!Ồ!Ồ" Tiếng kèn thu binh của Đại Thực quân từ xa truyền lại. Mặc Nhã Lợi đã nhìn thấy rõ cái binh đoàn vạn tên đầy tớ Đột Quyết đang rơi vào hiểm cảnh. Một khi hai cánh khinh kỵ binh của Đường quân khép kín được vòng vây thì chắc chắn cái quân đoàn kia sẽ bị " làm thịt" hoàn toàn, chẳng khác nào cây nắm ấm bắt được côn trùng. Cả cái quân đoàn ấy sẽ bị Đường quân làm thịt không còn một mống cho mà xem.

Nhưng tiếng kèn ra lệnh của Mặc Nhã Lợi vang lên đã muộn, chiến mã của kỵ binh Đường quân lao đi như bay, nhanh chóng khép kín chặt vòng vây. Mấy ngàn tên Đột Quyết còn lại cho dù mọc cánh cũng khó mà trốn thoát được.

" Mặc Nhã Lợi tướng quân, chúng ta phải huy động toàn quân xông lên để giải cứu cho các huynh đệ ngay" Một gã chỉ huy quân đoàn Đột Quyết hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng va chạm với Mặc Nhã Lợi: " Nếu ngài không xuất binh cứu viện, ta sẽ kiện ngài lên Calipha, nói ngài tư thông với địch, cố ý đẩy người Đột Quyết chúng ta đến chỗ chết"

" Ngươi đang nói lăng nhăng cái gì đấy hả" Mặc Nhã Lợi vô cùng tức giận, mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào tên kia. Sau đó ông ta quan sát chiến trường một lần nữa. Quả thật là cái quân đoàn Đột Quyết kia bị Đường quân bao vây kín mít, không có cách nào có thể tự phá vòng vây ra được. Rốt cuộc Mặc Nhã Lợi cũng quyết định, ông ta hạ lệnh: " Toàn quân xuất kích, đánh tan Đường quân"

Cả vạn con ngựa của Đại Thực lại thi nhau chồm lên, chạy hết tốc lực hướng về phía Đường quân mà quét ngàn qua. Bên phía Đường quân, chiếc trống khổng lồ lại được đánh lên, đó là hiệu lệnh cho năm ngàn thương binh bắt đầu tham gia trận đánh.

Lúc này năm ngàn Mạch Đao quân cũng bắt đầu biến trận, bọn họ chuyển sang thế trận hình chữ bát. Năm ngàn Mạch Đao quân chia làm 2 cánh triệt hạ nốt ba ngàn quân nô lệ Đột Quyết còn sót lại. Còn hai vạn khinh kỵ binh của Đường quân tựa như hai con cự long quay ngang đầu. Một trái một phải hướng đám Đại Thực quân đang xông tới mà chặn đánh.

Cuộc chạm trán bi thảm giữa Đường quân với Đại Thực quân, đến tảng sáng ngày hôm sau rốt cuộc đã phân định được thắng bại. Để tạo thế áp đảo cho cuộc chiến, Đường quân đã cho điều thêm năm trăm cỗ " tích lịch xa" tham gia chiến đấu. Với uy lực mạnh mẽ và khủng khiếp của những chiếc nỏ liên châu (nỏ bắn được nhiều tên cùng lúc)và của đạn lôi, bước ngoặt của trận chiến đã nghiêng hẳn về phía Đường quân. Dưới sự hỗ trợ của các cỗ nỏ liên châu và đạn Thiên lôi, cánh kỵ binh ở bên phải của Đường quân đã giao chiến đầy quả cảm và khiến cho quân đoàn Đột Quyết phải chịu thất bại nặng nề, quá nửa quân số bị chết và bị thương. Khiến cho những kẻ " to mồm" này lại là những kẻ thất bại và bỏ chạy đầu tiên. Sau khi quân đoàn hai của Đột Quyết thất bại và bỏ chạy đã dẫn tới việc sụp đổ của toàn hệ thống Đại Thực quân ở đây. Bọn chúng nhanh chóng vỡ trận và cũng tìm đường chạy trốn. Đường quân đuổi theo truy sát đến hơn mười dặm. Đại Thực quân, xác người chết, xác ngựa chết nằm la liệt trên chiến trường. Phó tướng Mặc Nhã Lợi chỉ còn vẻn vẹn không tới năm ngàn quân chạy thoát được về Bùi la tướng quân thành. Trong trận chiến này Đường quân cũng tử thương mất gần năm ngàn chiến binh, số trọng thương cũng rất nhiều.

Nhưng trận đánh này cũng đã làm cho cục diện chiến tranh hoàn toàn thay đổi. Hơn ba vạn Đường quân vừa mới tới từ Sơ Lặc, Cao Xương, Quy Tư và quân đội của hai mươi mấy tiểu quốc khác hợp thành một liên quân tám vạn người, áp sát Bùi La tướng quân thành từ phía nam. Khiến cho Đại Thực quân ở đâu hai mặt thụ địch, nên chúng vô cùng lúng túng và bấn loạn. Như vậy ý đồ sử dụng đòn hồi mã thương của A Lan nhằm phản kích truy binh từ Toái Diệp xem như đã hoàn toàn thất bại.

Đang trong lúc này, thì sáu vạn Đường quân từ Chu Tước thành đã vượt qua Cát Lĩnh, chịu trách nhiệm bao vây toàn bộ khu vực phía đông của Bùi La tướng quân thành. Bọn họ đóng quân cách tòa thành này chừng mười dặm. Cùng với đó từ Toái Diệp, Vương Tư Vũ đích thân thống lĩnh năm vạn đại quân từ phía bắc xuống, cũng đã tiến sát Bùi La tướng quân thành. Còn ở phía tây thì địa hình núi non hiểm trở, cho nên quân Đại Thực cũng khó thể đào thoát bằng đường này, nhất là trong thời tiết này. Như vậy mười ba vạn quân của Đại Thực bị hai mươi vạn Đường quân bao vây toàn diện và chỉ còn " thoi thóp" trong một khu vực dài chừng mười dặm, rộng chừng năm dặm. Trong khi đó tất cả các loại vũ khí hạng nặng cũng bị chúng vứt bỏ hết ở bên ngoài thành Toái Diệp. Mà trong cái lúc " ngắc ngoải" này số lương thực mà chúng mang theo cũng chỉ còn chưa tới mười ngày nữa thôi.

Ngày hai lăm tháng mười một năm Đại Trị thứ năm, Đại Thực quân bị bao vây đã bước sang ngày thứ ba. Chính trong thời gian này một trận cuồng phong bão tuyết bất ngờ ập xuống, cơn bão tuyết ấy gầm thét suốt cả một vùng Toái Diệp cốc. Và đến lúc giữa trưa, chính là đỉnh điểm cho sự dữ dội, và mãnh liệt của trận bão tuyết này. Gió lạnh thổi điên cuồng cuốn xoáy những bông tuyết. Người ta cảm thấy cơn bão tuyết khủng khiếp kia như một hung thần đang tàn phá, hủy diệt tất cả những gì mà nó gặp trên mặt đất. Những bụi đất cùng với đá nhỏ cũng bị cuồng phong cuốn đi, chúng như đang nhảy múa trong một không gian như ngày tận thế- cả thiên địa chỉ một màu u ám. Những chiếc lều bạt dưới sức gió của bão tuyết cũng nghiêng ngả, rên rỉ " than khóc" Có cái lều nào mà cọc đóng không chắc thì đều bị gió cuốn đi hết. Trước sức gió này, con người cũng không thể nào mà đứng thẳng được, bọn họ chỉ có thể bò lổm ngổm trên mặt đấy, hay quay lưng lại theo chiều gió để giảm lực cản mà thôi.

Trận bão tuyết này cứ thế mà " nhẩn nha" tàn phá, càn quét suốt hai ngày trời. Nó khiến cho những trận chiến đẫm máu, những trường sát kiếp của chiến dịch Toái Diệp bị ngưng trệ lại mấy hôm. Sau hai ngày gầm rú, cơn bão tuyết khủng khiếp ấy có vẻ đã " chán" nên " bỏ đi". Không gian lại về với bình thường, cả một khu vực rộng lớn là một cánh đồng tuyết trắng xóa, tuyết đọng dầy ngập đến tận đầu gối người ta, nên người ngựa đi lại rất khó khăn. Mặc dù biết là vậy nhưng Đường quân vẫn hết sức cảnh giác, đề phòng Đại Thực quân lợi dụng thời tiết này để đột phá vòng vây.

" Đại soái, tôi xem chừng ngài lo lắng như thế là hơi quá rồi. Tuyết dầy như thế này làm sao quân Đại Thực có thể phá vây được chứ" Một đoàn người đang bước những bước đi khó khăn trên mặt tuyết. Đi tít tận phía trước là chủ soái Vương Tư Vũ, còn đi theo phía sau ông ta chính là Thị Ngự Sử Võ Nguyên Hành. Võ Nguyên Hành ở Toái Diệp nhận được thủ dụ của hoàng thượng nên sáng sớm hôm nay đã chạy đến đem thủ dụ ấy cho Vương Tư Vũ, nhưng lại gặp đúng lúc ông ta đang đi thị sát các trạm gác.

Vương Tư Vũ quay đầu lại nhìn Võ Nguyên Hành. Ông ta liền cười nói: " Vậy ngài thử nói xem, trong khi tuyết lớn đang đổ xuống Bạt Hãn Na, ai cũng cho rằng Đường quân chúng ta sẽ không nhân cơ hội có tuyết lớn mà đánh lén. Thế nhưng Đường quân chúng ta lại hết lần này đến lần khác đánh lén đắc thủ."

Võ Nguyên Hành có vẻ như không bước theo kịp được Vương Tư Vũ, cho nên vị Thị Ngự Sử này liền chạy đuổi theo chủ soái. Khi đến nơi hắn ta thở hồng hộc, tiếp tục biện giải phản bác: " Lần đầu đánh lén ở Bạt Hãn Na đắc thủ đó là vì khi đó tuyết không lớn, hơn nữa lại vào thời điểm sau khi tuyết rơi, cho nên chiến mã của Đường quân vẫn có thể phi tẩu trên mặt tuyết. Nếu như là trận tuyết ngày hôm nay thì Thi Dương tướng quân cũng không thể có cách nào mà xuôi nam được ấy chứ" ='mso-special-character:line-break'>

*****

Vương Tư Vũ nghe khẩu khí của Võ Nguyên Hành xem chừng hắn vẫn chưa phục lắm, cho nên vị chủ soái này tiếp tục cười nói: " Tốt lắm, đã vậy ta lấy ví dụ khác cho ngài xem. Mười mấy năm trước đây, ta theo bệ hạ đi đến Thiên Bảo huyện, Võ Uy quận. Chúng ta ở đó không mất nhiều thời gian nhưng vẫn hạ được Võ Uy. Ngài có biết vì sao lại hạ được Võ Uy trong thời gian ngắn như vậy không. Khi đó trời cũng có nổi bão tuyết, mà xem chừng trận bão tuyết đó còn có phần khủng khiếp hơn thế này, nhưng chúng ta vẫn đội rét đội tuyết, hành quân ba ngày ba đêm, vượt qua hơn một trăm dặm đường núi. Cái lạnh cắt da cắt thịt lúc đó xem chừng còn đáng sợ hơn sứ giả câu hồn do Diêm Vương phái đến lấy mạng. Dù bao tuyết gầm rú nhưng toàn quân vẫn cắn răng chịu đựng, gắng gượng đi xuống, cuối cùng bất ngờ tập kích, đắc thủ được Võ Uy."

" Còn có chuyện như vậy sao" Võ Nguyên Hành nghe kể mà cực kỳ kinh ngạc. Hắn có chút ngượng ngùng, gãi gãi sau gáy: " Trong văn thư của triều đình chẳng phải có ghi lại rằng, bệ hạ tiến vào chiếm được Võ Uy là do Vi Ngạc chủ động nhượng xuất hay sao? Sao lại có chuyện lén hạ Võ Uy trong bão tuyết là thế nào"

" Vi Ngạc chủ động nhượng xuất Võ Uy" Vương Tư Vũ cười lạnh, lộ vẻ khinh thường: " Thật nực cười, Vi Ngạc lúc bấy giờ chỉ hận là không băm thịt được chúng ta, chứ nói gì đến chuyện hắn tình nguyện dâng tặng Võ Uy cho hoàng thượng. Thôi! Nếu như trong văn thư của triều đình đã viết như vậy thì ta cũng không nói thêm gì nữa. Bất quá, ta chỉ nói thêm một điểm, trận chiến lần đó thật là gian khổ vô cùng, nếu như không thừa dịp đêm tối tuyết rơi mà đánh lén thì quả thật là chúng ta sẽ không thể nào mà hạ được Võ Uy"

Hai người Vương Tư Vũ và Võ Nguyên Hành vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này bọn họ đã đến một trạm gác. Có mười mấy Đường quân bị gió tuyết thổi ngã, từ trên các tháp canh xuống đang được chữa trị tại đây: " Thế nào rồi! Các huynh đệ ở đây cũng không sao chứ"

Đám lính nghe thấy có tiếng người nói nên đồng loạt quay đầu lại. Thấy chủ soái đích thân tới đây, bọn họ tự nhiên thấy có chút sợ hãi, rối rít hành lễ: " Tham kiến đại soái"

Một gã đội trưởng bẩm báo với Vương Tư Vũ: " Bẩm báo đại soái, có một huynh đệ đang làm nhiệm vụ trên tháp canh bị gió tuyết thổi mạnh quá nên bị ngã gãy chân, nên đã được đưa về Toái Diệp trị thương rồi. Trừ lần đó ra không còn có thêm huynh đệ nào thương vong nữa"

" Không có thương vong là tốt rồi" Vương Tư Vũ gật đầu, tỏ ý hài lòng: " Đại Thực quân ở bên kia có lẽ có tình huống phát sinh. Các ngươi hãy nói cho ta xem có phát hiện dị thường gì từ phía địch quân hay không"

Câu nói của Vương Tư Vũ như nhắc nhở viên đội trưởng, hắn ta nhớ ra điều gì đó, vội vàng gật đầu nói: " Có! Chúng tiểu nhân có bắt được một gã hàng binh tới đây. Hắn là binh sĩ Bạt Hãn Na, là một tên lính trinh sát. Thừa dịp bão tuyết đã trốn tới đây để xin được đầu hàng Đường quân chúng ta"

" A! Có chuyện như vậy sao" Vương Tư Vũ cảm thấy rất hứng thú, ông ta vội vàng hỏi: " Tên hàng binh đó hiện tại ở chỗ nào, mau dẫn hắn tới gặp ta"

Tên đội trưởng vội vàng đứng dậy, hướng về phía chiếc lều ở xa xa mà chạy đi. Hắn lớn tiếng quát tháo mấy tiếng. Chốc lát sau có hai tên lính Đường quân dẫn theo một tên nam nhân tuổi chừng ba mươi mấy lại chỗ Vương Tư Vũ. Từ ngoại hình có thể đoán được hắn là người Đột Kỵ Thi. Tên lính bị bắt kia trông thấy Vương Tư Vũ liền quỳ rạp ngay xuống, hắn nói gì đó rất to nhưng bằng tiếng Đột Quyết. Một gã binh sĩ Đường quân gần đó có biết tiếng Đột Quyết nên làm người thông dịch: " Bẩm tướng quân, hắn nói là bên phía Đại Thực quân hình như đang có nguy cơ thiếu hụt lương thực. Hàng ngày bọn hắn chỉ được ăn có một chút ít đồ ăn, hơn nữa A Lan lại không cho phép được giết ngựa, nên thật sự là bọn chúng đói không chịu được nữa. Cho nên tất cả đều suy đoán rằng có lẽ Bạt Hãn Na đã xảy ra chuyện gì đó chẳng lành. Hắn vì đói vì nhớ thương người nhà mà thừa lúc bão tuyết nên bỏ trốn khỏi quân doanh. Hắn nói hắn không muốn đánh trận nữa."

Vương Tư Vũ trầm ngâm trong chốc lát, ông ta nói với người lính thông dịch: " Ngươi hãy hỏi hắn xem, trong Đại Thực quân có tất cả là bao nhiêu người Bạt Hãn Na giống như hắn"

Người lính thông dịch dùng tiến Đột Quyết hỏi tên hàng binh kia mấy câu, sau khi hắn trả lời, người lính ấy liền thuật lại với Vương Tư Vũ: " Bẩm tướng quân, hắn có hơn bốn ngàn người, hiện bọn họ cũng ở cách nơi này không xa lắm chỉ khoảng bốn năm dặm thôi. Cùng ở chung một chỗ với họ còn có người của Thạch quốc, Sử quốc". Vương Tư Vũ nghe xong trầm ngâm không nói lời nào. Từ những lời khai của tên hàng binh nãy giờ, ông ta có thể đi đến nhận định, đó là lương thảo của địch quân không còn nhiều nữa rồi. Trong tình hình như vậy, chủ soái của Đại Thực dĩ nhiên có sự phân biệt đối xử, bên trọng bên khinh đối với các đơn vị quân đội. Và dĩ nhiên từ hành động này của ông ta, khiến cho binh sĩ của các nước cùng Đại Thực tham chiến bắt đầu cảm thấy bất mãn. Và nếu như những lời khai báo của tên hàng binh này là sự thật thì Vương Tư Vũ đang có cơ hội để phân hóa địch quân. Nhưng để thực hiện được nó thì vô cùng khó khăn. Phải làm như thế nào để cho những người Bạt Hãn Na khác biết tin tức đây"

Vương Tư Vũ liếc mắt nhìn về phía tên hàng binh người Bạt Hãn Na kia, rồi hướng tên binh lính thông dịch nói: " Ngươi hãy nói cho hắn biết, nếu như hắn tình nguyện trở về để thay ta truyền tin tức, thì sau khi chiến tranh kết thúc ta sẽ thưởng cho hắn một ngàn đầu dê và mười con ngựa. Ngươi hỏi xem hắn có đồng ý làm như thế không"

Tên binh lính Đường quân lại phiên dịch những lời của chủ soái Vương Tư Vũ cho tên hàng binh kia nghe. Hắn nghe đến đâu mắt sáng lên đến đấy, gật đầu lia lịa. Và không cần tên lính thông dịch kia nói lại Vương Tư Vũ cũng hiểu rằng, tên hàng binh kia đã đồng ý. Ông ta khẽ gật đầu, sau đó còn dặn dò hắn mấy câu rồi mới sai người thả cho hắn đi. Tên hàng binh người Bạt Hãn Na kia, được cởi trói, bước thấp bước cao từ từ đi về phía nam. Thân ảnh của hắn dần biến mất trong rừng cây.

Lúc này, Võ Nguyên Hành đi tới gần Vương Tư Vũ nói: " Đaị soái, tôi cho rằng nếu chỉ dựa vào tên này, sợ rằng khó có thể đạt được kết quả mà đại soái mong muốn. Chúng ta nên phái thêm người cho viết và sao chép các truyền thư bằng tiếng Đột Quyết. Nói rõ cho bọn chúng biết rằng nếu như lập tức đầu hàng Đại Đường thì sẽ được cấp lương thực và thả cho về nhà. Ngược lại nếu còn ngoan cố chống đối thì sau khi chiến trận kết thúc, sẽ bị bắt đi làm đầy tớ khổ sai ở mỏ bạc Toái Diệp trong vòng hai mươi năm. Một khi chúng ta gửi truyền thư dụ hàng tới địch quân, tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ không thể nào cưỡng lại được, giống như chim đói sao bỏ qua được độc xà. Nhất định là sẽ có không ít người ngoan ngoãn ra đầu hàng chúng ta"

Vương Tư Vũ gật đầu liên tục tán đồng: " Lời đề nghị của ngài rất hay, lát trở về ta sẽ cho người viết và sao chép truyền thư. Nhưng còn dùng biện pháp nào để chuyển truyền thư tới địch quân cũng là một vấn đề, ta phải suy nghĩ một chút đã"

Võ Nguyên Hành ngẩng đầu lên bầu trời, xác định hướng gió. Hắn khẽ mỉm cười nói: " Đại soái không cần lo lắng, tôi đã nghĩ ra một biện pháp rất hay"

Đêm xuống, hai ngàn Đường quân rối rít đem hơn năm trăm cái đèn trời ra đặt ở trên mặt tuyết, mỗi cái cao chừng một trượng. Đèn trời này được Gia Cát Lượng thời tam quốc sáng chế ra nên nó còn có tên khác là đèn Khổng Minh. Nhìn về tổng thể, những cái đèn này có hình dáng như một cái thùng gỗ tròn. Miệng đèn là một thanh tre được làm như cạp rổ và được dùng làm khuôn để phất giấy. Giấy phất đèn được làm bằng giấy bản để có độ bền dai và chịu được sức gió. Đường quân cứ hai người làm một tổ, hai người một trái một phải nâng cao chiếc đèn, rồi lại có một người khác châm lửa đốt con bấc lớn ở phía dưới chỗ gần miệng của đèn." Bùng" Một ngọn lửa được bùng lên, người ta có thể nhìn thấy một cái hộp đựng đầy dầu hỏa để duy trì thời gian cháy, giúp đèn có thể bay được lâu. Phía bên dưới cái hộp dầu là một chiếc giỏ trúc, bên trong có truyền thư được viết bằng chữ Đột Quyết và chứ Túc Đặc. Khi hộp dầu được đốt cháy, hơi nóng làm cho chiếc đèn từ từ căng phồng và được đẩy dần lên, hai tên lính liền buông tay và thế là chiêc đèn cứ thế bốc dần lên cao. Cuối cùng khi lên tới độ cao chừng hai trượng, thì những chiếc đèn trời này với những chiếc giỏ đừng truyền thư đang đung đưa được gió bắc thổi hướng về phía trận địa của Đại Thực quân. Hơn năm trăm chiếc đèn Khổng Minh giăng đầy trên bầu trời, giống như đom đóm bay đầy trời đêm mùa hè. Chúng làm cho không gian vô cùng quỷ dị khiến cho người ta chói cả mắt.

Hiện nay Đại Thực quân đang bị vây khốn trong một tòa thành trì, đó là Bùi La tướng quân thành. Đây chính là một tòa vệ thành của Toái Diệp. Tuy nói là vệ thành nhưng tòa thành trì này cũng không phải là nhỏ. Nó có đủ sức chứa cho một vạn quân trú đóng và mấy ngàn hộ dân sinh sống bình thường. Thậm chí Bùi la tướng quân thành còn có thể dung nạp được ba vạn quân đội. Về tình hình Đại Thực quân tại Bùi La tướng quân thành hiện nay thì có hơn hai vạn Hô La San quân trú đóng ở bên trong thành, bọn họ được cung cấp đầy đủ lương thảo. Còn ở bên ngoài thành là gần ba vạn quân Ai Cập và hơn một vạn quân Đột Quyết. Bọn họ bị cắt giảm một nửa khẩu phần ăn so với trước đây. Tệ hơn nữa là những người của Khang quốc, Thạch quốc, An quốc ở vòng ngoài cùng... Số quân của các tiểu quốc này lên tới sáu vạn, nhưng lại là những đơn vị có địa vị thấp kém nhất, trang bị sơ sài nhất, sức chiến đấu yếu nhất và dĩ nhiên là chế độ đãi ngộ cũng thấp nhất. Mỗi ngày bọn họ chỉ được ăn có một bữa. Hơn nữa thống soái tối cao lại còn ra lệnh cấm giết thịt chiến mã, nếu ai trái lệnh thì sẽ bị cực hình

*****

Với việc bị đãi ngộ không công bằng, lại bị những cơn đói bụng dày vò khiến cho sĩ khí của sáu vạn binh lính kia ngày càng bị hao mòn. Hơn nữa từ sau cơn bão tuyết khủng khiếp, tuyết đại đa số binh lính của các nước như Thạch quốc, An quốc, Bạt Hãn Na quốc ... đều cho rằng việc phá vòng vây là hoàn toàn không có cơ hội. Bọn họ đối với tiền đồ ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn. Đúng lúc này từ trên thiên không của Bùi La tướng quân thành xuất hiện vô số những đèn trời mang theo truyền thư chiêu hàng của Đường quân tới sáu vạn binh lính bị A Lan đối xử tệ bạc kia. Trong truyền thư đã chỉ rõ việc Tát Man gia tộc bị thất bại và Khế Lực đang khởi nghĩa. Đồng thời Đường quân cũng chỉ rõ những ưu đãi đối với kẻ chủ động đầu hàng, đồng thời nghiêm khắc cảnh cáo những kẻ ngoan cố. Bức truyền thư khiến cho tinh thần của sáu vạn con người " bị hắt hủi này" vốn đang rệu rã nay lại càng chán nản hơn. Những lời bàn tán sối nổi như mưa giăng đầy trời, đâu đâu cũng là cảnh binh lính bàn tán xôn xao. Chỉ còn một khoảng cách rất mong manh nữa là lòng quân sụp đổ hoàn toàn. Thế cục bên phía Đại Thực lúc này giống như dầu hỏa sôi trào, chỉ cần một tàn lửa thôi là có thể dẫn phát đến một cuộc đầu hàng Đường quân trên quy mô lớn. Nhưng trái lại với không khí sôi trào đó bên trongg Bùi La tướng quân thành không khí vẫn tĩnh lặng, im ắng như tờ. Tường thành cao ngất tựa như là những bức tường tránh lửa vậy. Có lẽ vì thế mà A Lan ở trong thành không chút nào cảm thụ được ngọn lửa đang sục sôi ở bên ngoài đang sắp nổ tung ra kia. Chính trong lúc này một chiếc đèn Khổng Minh đã bay vượt được vào trong Bùi La tướng quân thành, mấy tên thân binh cầm lấy truyền thư của Đại Đường, hoang mang sợ hãi chạy vào phòng họp nghị sự của thống soái.

" Rầm" Một âm thanh thật lớn vang lên, A Lan điên tiết đập mạnh tay xuống bàn một cái, khiến ho cái hồ lô Xyri bẳng vàng mà ông ta yêu quý nhất đang đặt ở trên bàn bị rơi mạnh xuống đất, khiến cho đáy của nó bị lõm đi một phần khá lớn. Nhưng đến giờ phút này ông ta cũng chẳng có thời gian mà quan tâm đến cái đồ vật đó. Ông ta tức giận hét lên: " Lập tức phái người đi lục soát, xem kẻ nào to gan a dua a tòng, kích động theo truyền đơn thì lập tức xử tử. Các ngươi hãy đi điều tra ngay"

" Dạ" Một tên quân đoàn trưởng của Hô La San quân lớn tiếng tuân lệnh. Hắn xoay người đi ra để xử lý cái chuyện ngoài dự kiến này. Mặc Nhã Lợi cũng đang đứng bên cạnh A Lan, ông ta thấy chủ soái của mình giận quá mất khôn, nên vội vàng khuyên nhủ: " Đại soái, theo mạt tướng chuyện này không thể xử lý qua loa như vậy được, chỉ e rằng nếu làm như thế sẽ rất dễ xảy ra binh biến"

" Vậy thì ngươi nói cho ta phải làm sao bây giờ" A Lan chợt quay đầu lại nhìn Mặc Nhã Lợi, rồi nói tiếp: " Chẳng lẽ ta phải đi trấn an bọn họ hay sao? Mà ta lấy gì để trấn an bây giờ. Lương thực chỉ còn lại có năm ngày. Dĩ nhiên là phải ưu tiên cho lực lượng quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất. Còn những bọn ô hợp kia, căn bản không phải là quân đội trung tâm của Calipha. Cho nên nếu như không làm như thế thì biết xử lý như thế nào đây" Cơn thịnh nộ của A Lan đã tới mức cực điểm.

" Đại soái xin hãy bớt giận, thuộc hạ đề nghị thế này, hay là chúng ta hãy cho phép bọn họ được giết ngựa làm thịt để giải quyết vấn đề lương thực trước mắt. Sau đó đợi cho tình hình tạm thời lắng xuống một chút nữa, chúng ta đem chuyển đổi vị trí của chúng với Ai Cập quân. Như thế bọn chúng sẽ nằm trong vòng giữa, chúng ta sẽ ngăn ngừa được nguy cơ bọn chúng theo địch quân"

Sự cau có, tức giận biểu hiện trên nét mặt của A Lan dần dần được giãn ra, dịu đi. Giết ngựa để giải quyết vấn đề lương thảo là một điều tối kỵ trong quân đội. Nhưng từ thế cục hiện nay cho thấy, nếu như đặt ra mục tiêu là toàn quân rút chạy chót lọt thật là khó khả thi, như vậy thì phải có vật phải hy sinh. Và " cái đội quân ô hợp" kia chắc chắn sẽ phải là tảng đá kê chân cho Hô La San quân thoát đi trước. Cứ cho chúng giết ngựa, đến khi rút chạy, bọn chúng không có ngựa lại hay, khi đó chính những kẻ đó lại trở thành lực lượng giam chân Đường quân để A Lan rút lui. Nghĩ như thế cho nên A Lan gật đầu: " Được rồi, ta đồng ý cho bọn chúng giết ngựa để giải quyết vấn đề lương thực. Nhưng tuyệt đối không thể trấn an theo kiểu mềm mỏng được. Phải nghiêm khắc quân kỷ không thể nhân từ với chúng được. Cho nên lệnh của ta trấn áp kẻ có ý làm phản vừa rồi không thể thay đổi. Tất cả những tên nào to gan dám kích động theo truyền đơn đều phải xử tử"

Ra lệnh xong, A Lan lại ngồi xuống, dáng điệu ông ta hết sức mệt mỏi. Có lẽ dù trong mơ đi nữa ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Đại Thực quân do ông ta thống soái lại có kết cục bi đát như ngày hôm nay. Một sự cơn bão tuyết khủng khiếp đã làm rối loạn và làm thay đổi hoàn toàn kế hoạch tác chiến của ông ta. A Lan – Mai Tái Nhân tướng quân đã từng theo Calipha Lạp Hy Đức viễn chinh đánh Bái Chiêm Đình có công, nên được mọi người kính trọng tôn xưng là Đại Thực danh tướng thủ vệ Lục Viên đỉnh cung. Vậy mà hôm nay vị danh tướng ấy lại đang phải đối mặt với một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó là sự tồn vong của mười ba vạn quân đội. Cho đến tận lúc này, A Lan tự kiểm điểm lại và nhận thấy rằng, trong cuộc chiến Toái Diệp này, bản thân mình chưa hề phạm một sai lầm chiến lược nào cả. Quả thật là, trời cao đã cho ông ta khoảng thời gian hai tháng để công hạ Toái Diệp thành. Nhưng có lẽ cho tới bây giờ Đại Thực vẫn bị cái dớp " thất bại trong việc công thành" từ nhiều đời trước ám quẻ. Vô luận là từ khi còn là Ngũ Mạch Diệp vương triều hay cho đến sau này là A Bạt Tư vương triều thì sự yếu kém trong việc công thành cũng đã là một " truyền thống" có thừa rồi. Trong suốt mấy trăm năm, Đại Thực từng bốn lần vây hãm Quân Sĩ Thản Đinh bảo, vậy mà cả bốn lần đều thất bại, vì thế nói cho cùng việc thất bại trong lần công thành Toái Diệp này cũng chẳng phải là tình cờ. Mà nguyên nhân thất bại chính là việc Đại Thực quân đã " đánh giá thấp về độ khó" của việc công hạ Toái Diệp, đánh giá thấp về nghị lực và sự bền bỉ trong việc thủ thành của Đường quân, cũng như đã đánh giá thấp quyết tâm của Đại Đường hoàng triều trong việc dốc toàn lực quốc gia cho cuộc chiến Toái Diệp này. Tất cả những sự sai lầm trong cách đánh giá đó đã dẫn tới hậu quả như hôm nay. Chắc chắn rằng trời cao sẽ không cho ông ta thêm cơ hội lần thứ hai nữa. Ông trời đã cho hắn cơ hội, nhưng trong hai tháng ông ta không thể hạ được Toái Diệp. Trời " đã chán" Đại Thực, cho nên chuyển cơ hội phản công cho Đường quân. Đây cũng chính là một sự công bằng của tạo hóa mà thôi. Biểu hiện cụ thể của " lẽ trời " ấy chính là cơn bão tuyết khủng khiếp kia. Chính nó đã đem lại lợi thế cho Đường quân.

Trong phòng họp của thống soái lúc này vô cùng yên tĩnh. Những tên tướng lĩnh cấp cao đều im lặng, tất cả như nín thở chờ đợi ý kiến của Thống soái. A Lan hiểu được điều này, cho nên ông ta đang từ trầm mặc lập tức thức tỉnh, khoát tay nói: " Chúng ta hãy tiếp tục triển khai hội nghị, các tướng hãy bàn bạc xem có thể đột phá vòng vây từ phía đông được hay không"

Truyền thư chiêu hàng của Đường quân đã hoàn toàn kích thích và gây chuyển biến trong lòng quân của liên quân các tiểu quốc trong Đại Thực quân. Dường như ở trong các quân doanh của mỗi tiểu quốc này đâu đâu cũng có người đang công khai đàm luận về việc đi đầu hàng Đường quân như thế nào. Ngay cả những kẻ có chức vụ trong hàng ngũ quân đội của nhóm liên quân này cũng đang dao động theo truyền thư. Chẳng cần nói cũng biết không khí trong các quân doan lúc này khẩn trương và nguy hiểm như thế nào.

Trong đại doanh của binh lính Bạt Hãn Na quốc, tên hàng binh hôm trước được Đường quân thả về đang đứng trên một tảng đá lớn, hướng xuống ngàn tên lính khác đang đứng phía dưới để tuyên truyền giảng giải: " Hôm trước tôi mắc kẹt trọng trận bão tuyết khủng khiếp, cứ tưởng rằng sẽ chết đứ đừ, nhưng may mắn lại được Đường quân cứu giúp. Họ nói với tôi rằng, ở Bạt Hãn Na quê hương chúng ta đã xảy ra kinh biến rất lớn: Đường quân từ A Sử Bất Lai thành đã xuất binh, đột kích và thiêu hủy thành công kho quân lương của Đại Thực quân, tiêu diệt bọn chó săn Tát Man gia tộc. Hiện nay quốc vương Khế Lực đang khởi nghĩa vũ trang, chính thức cắt đứt quan hệ lệ thuộc với Đại Thực trước đây, mà chuyển sang hữu hảo với Đại Đường. Các huynh đệ còn nhớ không, trước đây khi chúng ta quy phục Đại Đường, bọn họ không hề thu của chúng ta một văn tiền thuế nào. Vậy mà bây giờ Đại Thực và Tát Man gia tộc không chỉ bóc lột chúng ta nhà tan cửa nát mà còn vô cớ chiếm đoạt những bãi chăn thả màu mỡ, lại còn bắt chúng ta phải ruồng bỏ đi tín ngưỡng của mình để mà tin theo cái tôn giáo của chúng. Các huynh đệ thấy với những kẻ thống trị hà khắc như thế chúng ta có nên bán mạng cho chúng không. Các huynh đệ hãy nghe tôi, chúng ta hãy đi đầu hàng Đường quân, hãy đi trợ giúp cho quốc vương Khế Lực đi

*****

Những lời của tên lính trinh sát đã khơi dậy được vô số ý kiến đồng tình của những người khác. Thậm chí có rất nhiều những kẻ giữ chức vụ trong quân đoàn cũng đã biểu hiện ý định đầu hàng Đường quân một cách rất mạnh mẽ. Ngay cả đến quốc vương của bọn họ cũng làm phản Đại Thực rồi, vậy thì bọn họ còn ở đây để hy sinh cho Đại Thực để làm gì cơ chứ.

« Người Hô La san đến rồi đấy » Không biết từ ở vị trí nào, nhưng một tiếng hô báo động vang lên. Chỉ thấy rằng, sau tiếng hô đó thì từ phía cửa doanh, có một đội quân đằng đằng sát khí đang xông tới. Bọn chúng có chừng một trăm người, tên nào tên nấy đều mặc áo giáp, mũ sắt, tay cầm loan đao, trông thật dáng vẻ thật là hung ác. Binh lính Bạt Hãn Na vừa nhìn thấy đám Hô La San quân đã bị dọa cho sợ hãi, người nào người nấy biến sắc. Bọn họ tựa như một đám cừu hiền lành thương xuyên chịu cảnh ức hiếp đe dọa, cho nên từ trong « tiềm thức » của họ luôn mang một sự e ngại, sợ hãi với bầy sói Hô La San quân.

Sau khi bắt được truyền thư từ trong tay của binh lính trong liên quân các tiểu quốc. A Lan đã phái ra mười đội quân Hô La San để đi tuần tra, tìm diệt kẻ kích động. Mỗi đội tuần tra gồm một trăm người. Và một đội Hô La San quân đã đến tuần tra quân doanh của binh lính Bạt Hãn Na.

« Các ngươi tụ tập ở chỗ này làm gì hả, định làm phản hay sao » Một tên trung đội trưởng của Hô La San quân lớn tiếng quát mắng binh sĩ Bạt Hãn Na. Tiếng của hắn khiến cho binh sĩ ở đây cảm tưởng như sấm nổ bên tai vậy. Tên trung đội trưởng của Hô La San quân đã nhìn thấy có kẻ đang đứng trên tảng đá lớn, tuyên truyền kích động, nên hắn lập tức chỉ tay về phía đó và ra lệnh: « Tên kia chính là phần tử có ý muốn tạo phản. Hãy bắt hắn lại ngay cho ta »

Lập tức có hơn mười tên Hô La San quân lao đến chỗ tảng đá nơi mà tên lính Bạt Hãn Na kia đang đứng. Đám binh lính Bạt Hãn Na ở xung quanh đó tuy đông nhưng cũng không dám phản ứng gì, chỉ khiếp đảm lùi về phía sau. Có lẽ, những con người này vì bị đè nén quá lâu mà dần dần mất đi dũng khí phản kháng. Tên lính Bạt Hãn Na thấy đám Hô La San quân đang hung hăng xông đến định bắt mình, cho nên trong lòng hắn cực kỳ tức giận mà lớn tiếng quát: " Các huynh đệ, tại sao mọi người lại không phản kháng gì thế hả. Chẳng lẽ mọi người cứu để mặc cho bọn Hô La San này giết ta hay sao"

" Giết chết hắn cho ta" Tên trung đội trưởng của Hô La San quân đứng ở dưới mặt đất tàn bạo ra mệnh lệnh giết chóc.

Hơn mười tên Hô La San quân đã bao vây xung quanh tảng đá lớn, rồi bọn chúng rối rít bổ đao nhắm tới người lính Bạt Hãn Na đó. Biết rằng đã hết đường lui, cho nên người lính ấy liền hét lớn một tiếng, rút kiếm rồi nhanh chóng lao về phía một tên Hô La San quân gần nhất. Lưỡi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của tên Hô La San xấu số. Nhưng bản thân hắn cũng bị một tên Hô Lan San khác chém trúng một nhát dao lên người. Máu túa ra ướt hết cả người, hắn lảo đảo chạy trốn. Khi chứng kiến máu của đồng đội bị đổ một cách vô ích bởi chính những kẻ mà họ đang bán mạng, khiến cho những người Bạt Hãn Na tức giận, bầu nhiệt huyết và lòng tự ái dân tộc trong họ bùng phát và dâng cao. Sự khiếp đảm, sợ hãi của những con cừu hoàn toàn biến mất trong họ thay vào đó là những tiếng hò reo, những tiếng " xung phong", những tiếng " giết". Vô số những thanh được rút ra, rồi bổ nhào về phía một trăm tên Hô La San quân mà chém giết không thương tiếc. Trong doanh trướng, nhiều binh lính Bạt Hãn Na cũng chạy ra. Cả bốn ngàn con người như một con thủy triều hung hãn và đầy giận dữ. Và hơn một trăm tên Hô La San quân cũng nhanh chóng bị con thủy triều ấy nhấn chìm, nuốt chửng.

" Chúng ta đánh ra ngoài đi rồi cùng đi đầu hàng Đường quân" Tiếng hô của một người Bạt Hãn Na nào đó nhanh chóng làn truyền sang khắp các quân doanh khác trong liên quân của các tiểu quốc. Và có vô số binh lính Bạt Hãn Na nhanh chân đã chạy thẳng đi theo hướng bắc tới nơi Đường quân đang đóng quân. Ngay cả tên quân đoàn trưởng cũng cởi bỏ quân phục của Đại Thực, hòa mình với đám binh lính để chạy trốn về phía bắc.

Việc những người Bạt Hãn Na bất ngờ tạo phản chẳng khác nào như châm lửa vào dầu cho nó bùng cháy. Từ cuộc làm phản của bọn họ đã gây ra một chuỗi hiệu ứng mà ta không thể nào lường trước được hết. Toàn bộ số binh lính Đại Thực ở vòng ngoài của Bùi La tướng quân thành bao gồm quân của Thạch Quốc, An quốc, Bạt Hãn Na...đều không còn nghe chịu khống chế của chủ soái nữa. Trên cánh đồng tuyết mịt mờ chỉ thấy vô số những chấm đen đang chạy bán sống bán chết về phía bắc, phía đông hoặc phía nam. Những con người này đối với chiến tranh đã vô cùng chán ghét, đối với tiền đồ phía trước thì hoàn toàn tuyệt vọng, cũng không thể chịu đựng đói rét được thêm một giây một phút nào nữa. Vì sự dồn nén ấy mà đã dẫn đến việc bọn họ giết chết đám lính Hô La San đi tuần tra. Và rồi không ai bảo ai, những con người cùng quẫn này tự phát mà hợp lại với nhau thành một đoàn người đông đảo, và chạy về phía Đường quân với quy mô lớn. Khi mà cái quân lệnh cho phép giết ngựa của A Lan được đưa tới thì tất cả quân doanh của liên quân các tiểu quốc này đã trống rỗng. Sáu vạn quân bây giờ chỉ còn lại có bốn năm ngàn những người già cả, ốm yêu hay thương binh. Căn bản là bọn họ cũng muốn nhưng không thể chạy đi được.

Việc liên quân các tiểu quốc phản lại Đại Thực quân, rồi chạy đi đầu hàng Đường quân đã làm cho chiến cuộc ở Bùi La tướng quân thành hoàn toàn thay đổi. Ngay tối hôm đó cả ba mặt bắc, đông, nam của Đường quân đều nhất tề tổng công kích. Hơn một trăm cỗ máy ném đá và cả ngàn quả đạn dầu mà Đường quân đã đoạt được của Đại Thực nay lại được họ sử dụng để tấn công chính quân của Đại Thực. Hàng ngàn thớt lạc đà kéo những cỗ máy ném đá đó tới gần mặt thành phía nam của Bùi La tướng quân thành. Trong khi đó đạn dầu thì cũng được Đường quân trút liên tiếp vào trận địa của Đại Thực quân. Lúc này cả Bùi La tướng quân thành và cả mấy vòng trận địa của Đại Thực đều đã trở thành biển lửa. Một địa ngục trần gian đã xuất hiện ở nơi đây:những tiếng kêu thảm thiết, mùi khét lẹt của đạn hỏa, của đồ đạc bị đốt cháy xuất hiện đầy trên vùng trời của Đại Thực quân. Hơn ba vạn binh lính bị Hy Lạp hỏa gần như thiêu sống hoàn toàn. Trước sức mạnh hủy diệt của Đường quân nên có vô số binh lính bên phía Đại Thực đã lao ra đầu hàng. Phó tướng Mặc Nhã Lợi cũng đầu hàng.

Còn một cánh quân khác của Đại Thực do thống soái A Lan suất lĩnh, với hai vạn kỵ binh Hô La San dự định mở một cuộc phá vây ở mặt phía đông. Nhưng tại mặt phía đông này A Lan lại bị sáu vạn quân của Đường quân Bắc Đình chặn lại. Rồi ngay sau đó, Vương Tư Vũ lại còn đánh bọc hậu phía sau. Triệt hạ tất cả các con đường và các cơ hội trốn thoát của A Lan và ba vạn kỵ binh kia. Vì sự chênh lệch quá lớn về quân lực cho nên chỉ sau hai canh giờ ác chiến, đội kỵ binh Hô La San đã bị Đường quân tiêu diệt hoàn toàn. Thống soái A Lan Mai Tái Nhân tự sát trong tuyệt vọng.

Từ đây, chiến dịch Toái Diệp đã kết thúc, sự toàn thắng cuối cùng đã thuộc về phía Đường quân. Chiến dịch quy mô lớn lần này được bắt đầu từ khi bọn người Cát La Lộc xuôi nam và kết thúc là vào tháng mười một của năm sau. Trải qua suốt một năm hai tháng ác chiến cả về trí và lực, hai đại đế quốc đều đã huy động và dốc hết sức mạnh quốc gia vào chiến dịch sinh tử này. Bên phía Đại Thực, từ đầu tới cuối đã động viên và huy động ba mươi vạn người tham chiến, quốc khố vì chiến dịch này mà cũng sạch bách. Còn bên phía Đại Đường, Trương Hoán đã điều động gần hai mươi vạn quân, gần trăm vạn người Hán cùng người dân của các tiểu quốc ở Tây Vực tham gia làm dân phu phục vụ. Tổng số lương thực sử dụng lên tới một trăm ngàn thạch, còn tiền bạc thì lên tới bốn trăm vạn quán. Kết quả cuối cùng là Đại Thực quân bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, số hàng binh lên tới mười vạn. Đồng thời vì sự ngông cuồng của mình nên Cát La Lộc cũng bị diệt vong.

Kết quả của chiến dịch lần này có ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc tới vị thế của hai đại đế quốc này, đã làm hoán đổi hoàn toàn tư thế chủ động và bị động của Đại Đường và Đại Thực đối với chiến lược phía tây Thông Lĩnh. Với việc chiến thắng trong chiến dịch Toái Diệp, Đại Đường đang từ chỗ bị coi là kém thế so với Đại Thực, nay nghiễm nhiên trở thành đế quốc chiếm được thế thượng phong. Và sau chiến dịch này Bạt Hãn Na quốc, Thạch quốc đều quy thuận Đại Đường và phạm vi ảnh hưởng của đế quốc này cũng lan rộng tới tận lưu vực của con sông Dược Sát hà. Gần trăm tòa thành trì ở trong Đát La Tư cũng đã bị Đường quân chiếm lĩnh. Tình hình này khiến cho cả Đại Thực chấn động, cực kỳ sợ hãi. Calipha vội vàng điều động tám vạn cận về quân tinh nhuệ nhất để tăng viện cho Tát Mã Nhĩ Hãn, đồng thời ông ta cũng phải xuống thang với Bái Chiêm Đình. Để hòa giải với Bái Chiêm Đình, Lạp Hy Đức đã cho hủy bỏ điều ước bất bình đẳng với Bái Chiêm Đình mười năm trước đây. Từ đó mà quân đội của ông ta ở Xyri và Á Mĩ Ni Á mới có thể theo đường Bái Chiêm Đình xuôi nam được. Còn về phía Đại Đường, tuy giành chiến thắng nhưng thực sự cũng đã rất mỏi mệt rồi, không còn hơi sức mà tiến hành tây chinh được nữa. Trong khi đó Thổ Hỏa La vẫn nằm trong tay của Đại Thực, mà Hồi Hột kia vẫn chưa bao giờ hết lòng dạ lang sói với Đại Đường. Vì thế cho nên Đại Đường hoàng đế Trương Hoán quyết định hạ lệnh cho Đường quân dừng lại tại sông Dược Sát hà, không được tiến thêm về phía tây nữa. Đến đây, có thể nói chiến dịch Toái Diệp của Đại Đường đã hoàn toàn thắng lợi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<