Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 321

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 321: “Hồi Hột kinh biến”
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Trái với sự " sôi động" của Toái Diệp thì những trận gió tuyết trong tháng mười một đã giúp cho tình thế của Mạc Bắc có được sự hòa hoãn nhất định. Những người Hiệt Kiết Tư cũng không hề tổ chức tấn công mạnh vào Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, bọn họ chỉ tổ chức vài lần tiến công qua loa, cho đến khi đại quân của Hồi Hột trở về thì lập tức những người Hiệt Kiết Tư này liền quay đầu chạy lên phía bắc. Trung Trinh Khả Hãn nghe tin Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý bị tấn công thì vô cũng tức giận, liền phái đại quân truy kích người Hiệt Kiết Tư. Nhưng cơn bão tuyết ập xuống khiến cho đội quân của Trung Trinh Khả Hãn không thể ngược bắc báo thù được. Còn những người Hiệt Kiết Tư – bọn họ đã sớm trở về với mảnh đất cố thổ thân yêu của mình.

Đến đầu tháng mười hai, tin tức về việc Đường quân đã đại thắng ở Toái Diệp rốt cục cũng được truyền đến Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý. Trung Trinh Khả Hãn nghe được tin tức này thì lập tức như tỉnh ngủ. Lúc này ông ta mới chợt nhớ tới công chúa Đại Đường đã bị ông ta quên lãng trong suốt hai tháng qua. Hiện tại Đại Đường công chúa vẫn còn đang ở Cáp Lâm thành, để chờ ngày cử hành hôn lễ với Khả Hãn.. Trung Trinh Khả Hãn xem xét tình hình, thấy bây giờ việc cử hành hôn lễ với công chúa Đại Đường đã gấp gáp lắm rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa. Chuyện công chúa xấu hay đẹp thế nào cũng không quan trọng. Thậm chí cho dù đó là một người đàn bà xấu xí đi nữa thì Trung Trinh Khả Hãn cũng sẽ vẫn hoan hỷ mà đón rước nàng vào vương cung, yêu thương, trân trọng nàng mà phong nàng làm quốc mẫu. Đây chính là một biểu hiện rõ nhất sự trắng trợn trong khuynh hướng cư xử của Hồi Hột, bọn họ sẵn sàng " dầy mặt" để đạt được lợi ích của mình. Với chiến thắng Toái Diệp, vô hình chung công chúa Đại Đường đã được khoác lên mình một tấm áo với hòa quang chói lòa, và dĩ nhiên Trung Trinh Khả Hãn là người hiểu hơn ai hết. Và vào ngày mùng bốn tháng mười hai, một đội rước dâu của Hồi Hột vương triều gồm năm trăm người đã tới Cáp Lâm thành.

Bên ngoài thành Cáp Lâm, Phó sứ của đoàn hộ tống công chúa Đại Đường là Lâm Nguyên Lễ đang chắp tay chào đón Dược La Cát Linh. Hắn cười nói: " Lần này thứ tướng đã có thể ăn ngon, ngủ yên được rồi"

Dược La Cát Linh biết rằng trong lời nói của Lâm Nguyên Lễ đang bóng gió ám chỉ tới việc chiến thắng Toái Diệp của Đại Đường đã mang tới cho ông ta không ít những lợi thế về mặt chính trị ở Hồi Hột này. Sau chiến dịch Toái Diệp, phái Túc Đặc " thân Đại Thực" đã trở nên trầm mặc, phe quân đội của Hồi Hột trước đây kêu gào, ầm ĩ là chống lại Đại Đường thì nay cũng im thin thít. Mà Ma Ni Giáo cũng thay đổi truyền thống trước đây, bây giờ Ma Ni Giáo bắt đầu im lặng, không tham gia bàn luận về chính trị nữa. Và thời thế lúc này chỉ tạo điều kiện cho duy nhất phái " thân Đường" được " đứng dậy vương vai". Bọn họ đưa lời trách móc và vội vàng yêu cầu Trung Trinh Khả Hãn bãi bỏ ngay ý định lập đồng thời hai Khả Đôn. Đồng thời phải lập tức cưới ngay công chúa của Đại Đường và lập nàng làm Khả Đôn của Hồi Hột. Là người đứng đầu phái " thân Đường" Dược La Cát Linh sao lại không tươi cười rạng rỡ trước thành công của Đường quân chứ. Bản thân lòng tin của ông ta với Đại Đường cũng tăng lên gấp bội.

Dược La Cát Linh vội tung mình xuống ngựa, ông ta hướng Lâm Nguyên Lễ đáp từ, tỏ vẻ biết ơn với Đại Đường. Nhưng sau đó vị thứ tướng này đưa mắt nhìn qua trái rồi nhìn qua phải. Ông ta có chút ngỡ ngàng hỏi: " Bùi sứ quân đâu, sao không thấy ngài ấy vậy"

" Bùi sứ quân đang bị cảm nhẹ một chút, cho nên không thể đến đây nghênh tiếp các vị được. Xin thứ tướng lượng thứ cho"

« Thì ra là như vậy » Việc đưa dâu, nghênh hôn là chuyện đại sự của cả hai nước. Vì thế nếu phó sứ ra mặt giải quyết thì e chừng không được đúng lễ nghi cho lắm. Dược La Cát Linh trầm ngâm một chút liền nói: « Bây giờ cũng đã muộn rồi, chúng tôi sẽ ra ngoài thành tá túc một đêm, chỉ mong rằng ngày mai Bùi sứ quân có thể hồi phục sức khỏe được để hai bên thương nghị thì tốt quá »

Trên thực tế Bùi Minh Viễn chẳng có đau ốm hay bệnh tật gì cả. Sở dĩ hắn không ra nghênh tiếp Dược La Cát Linh là bởi vì vị chánh sứ của đoàn đưa dâu này vừa nhận được một thủ dụ khẩn cấp của hoàng đế Trương Hoán. Tờ thủ dụ ấy vẫn còn đang nằm trên bàn, ngay trước mặt hắn. Vì tính khẩn cấp của mình, cho nên tờ thủ dụ này ban đầu được chuyển bằng chim bồ câu từ Trường An tới Cửu Nguyên. Sau đó từ Cửu Nguyên nó lại được dịch trạm của Đường quân sử dụng khoái mã mà chuyển đến Cáp Lâm thành cho Bùi Minh Viễn. Nội dung của thủ dụ khiến cho Bùi sứ quân này phải giật mình. Theo thủ dụ này thì Trương Hoán đã nhận được mật báo rằng các phái phản Đường trong Hồi Hột đang có một âm mưu kinh thiên động địa. Vì thế Trương Hoán lệnh cho Bùi Minh Viễn không được có những hành động thiếu suy nghĩ, càng không được nhúng tay can thiệp khi Hồi Hột xảy ra nội loạn. Đồng thời phải bảo vệ thật tốt cho công chúa Lý Tố. Nếu như ở Hồi Hột mà xuất hiện dị biến, thì bất luận như thế nào đi nữa cũng phải đưa công chúa về nước thật an toàn.

Đọc xong nội dung trong thủ dụ này, Bùi Minh Viễn trầm mặc hồi lâu không nói lời nào. Điều khiến cho hắn giật mình không phải nằm ở bản thân cái âm mưu kinh thiên động địa sắp diễn ra kia, mà hắn ngạc nhiên chính là vì thái độ của hoàng thượng đối với sự việc sắp sửa xảy ra này. Theo như những gì được viết trong thủ dụ thì hoàng thượng mặc kệ cho cái âm mưu đó diễn ra. Nói cách khác là Trương Hoán biết rằng phái phản Đường dù có âm mưu gì đi nữa thì cũng đều gây bất lợi cho Đại Đường. Nhưng Đại Đường sẽ không thèm can thiệp ngăn ngừa, mà thậm chí còn muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa. Điều này thật là khó tin, không biết rằng rốt cuộc hoàng thượng đang muốn đi nước cờ nào đây.

Sau một lúc lâu chìm trong liên tưởng suy luận, cuối cùng Bùi Minh Viễn cũng đã ngộ ra được thâm ý của hoàng thượng. Xem ra hoàng thượng đã hạ mục tiêu chiến lược rồi, và mục tiêu đó dĩ nhiên là Hồi Hột rồi. Sau khi thông hiểu được điểm mấu chốt này Bùi Minh Viễn đã dễ dàng giải quyết được tất cả những nghi vấn thắc mắc trong lòng từ lúc nhận được thủ dụ đó. Thâm ý của hoàng thượng là thế này: Trong chiến dịch Toái Diệp, Hồi Hột đã biểu hiện rõ nhất bộ mặt của kẻ « mặt dầy » thấy người khác cháy nhà mà chạy sang hôi của, khiến cho người ta đã khốn khó lại phải lo lắng đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải là hoàng thượng có dự liệu từ trước, sớm lên kế hoạch cho người Hiệt Kiết Tư ám kỳ tấn công Hãn Nhĩ Đóa Bát Lý thì chiến dịch Toái Diệp lần này ai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu. Nhưng con cờ Hiệt Kiết Tư cũng chỉ có thể sử dụng được một lần thôi, nếu như lần sau xảy ra chiến dịch Thổ Hỏa La, hay chiến dịch Tát Mã Nhĩ Hãn, mà bọn người Hồi Hột kia lại nhảy ra hôi của thì còn có biện pháp nào để kiềm chế, bức lui chúng đây. Có thể thấy Hồi Hột mãi mãi là một con sói đói, muốn kiềm chế nó chỉ có thể đập cho nó chết hoặc là đánh cho nó một trận nhừ tử để nó không còn sức mà lớn lối. Có như vậy thì Đại Đường mới không bị « con sói đói Hồi Hột » kia uy hiếp nữa. Tất nhiên Đại Đường và Đại Thực sẽ không thể xảy ra chiến tranh trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới. Vì thế đây chính là cơ hội để Đại Đường xử lý con sói Hồi Hột này.

Bùi Minh Viễn chắp tay ra sau lưng rồi từ từ đi về phía cửa sổ, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự thấu hiểu và cảm thông với nỗi khổ tâm của Trương Hoán. Nhìn lại lịch sử của người Hán từ trước tới nay: Đời Tần - Hán thì xảy ra cái nạn Hung Nô, đến Lưỡng Tấn thì Ngũ Hồ loạn Trung Hoa, rồi gần đây nhất là Tùy – Đường cũng bị bọn Đột Quyết nhiều lần xâm phạm. Có thể nói, các dân tộc du mục ở phía bắc từ đầu đến cuối luôn là cái mối đại họa của các vương triều ở Trung Nguyên. Không biết các đời sau này có xuất hiện thêm các dân tộc du mục mới nữa hay không, nhưng vì sự sinh tồn của các thế hệ con cháu Hán tộc sau này không bị các dân tộc du mục bắc phương uy hiếp, nên nhiệm vụ của bọn họ lúc này chính là tiêu diệt hoàn toàn các mối đe dọa từ phương bắc đối với Trung Nguyên.

« Sứ quân. Công chúa tới » Tên thị vệ ở ngoài cửa cất tiếng bẩm báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Minh Viễn. Hắn vội vàng xoay người lại, tiến đến thu hồi tờ thủ dụ kia. Chuyện này tạm thời không thể để cho công chúa biết được.

" Mời công chúa vào đi"

Cánh cửa thư phòng của Bùi Minh Viễn được đẩy ra, Hàn quốc công chúa Lý Tố bước vào. Chuyện Hồi Hột chính thức phái nghênh thân sứ giả tới Cáp Lâm thành này nàng đã biết rồi. Nói cách khác, cuối cùng thì nàng cũng được đem gả vào tòa cung điện đầy hoàng kim chói chang rực rỡ kia. Nhưng Lý Tố không có nửa điểm gì là sự vui sướng hạnh phúc hay e thẹn của một tân nương sắp về nhà chồng. Trong ánh mắt của nàng dường như mang một nỗi niềm ưu tư khó nói nên lời. Khi đã ở trong thư phòng của Bùi Minh Viễn, nàng nhanh chóng che dấu đi nỗi niềm riêng của cá nhân, thay vào đó là một thần sắc và tư thế cực kỳ bình thản.

" Ta nghe nói sứ quân bị cảm nhẹ, nên ta vội tới hỏi thăm ngài xem có sao không"

Mặt tuyết. Nếu như là trận tuyết ngày hôm nay thì Thi Dương tướng quân cũng không thể có cách nào mà xuôi nam được ấy chứ"

*****

" Đã không có gì đáng ngại cả rồi" Bùi Minh Viễn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói: " Mời công chúa ngồi"

Lý Tố nhẹ nhàng ngồi xuống ở vị trí đối diện với Bùi Minh Viễn. Nàng mở chiếc túi đang cầm ở trong tay và lấy ra từ trong chiếc túi ấy một chồng sách thật dầy. Nàng đưa chồng sách cho Bùi Minh Viễn, rồi cúi đầu thở dài: " Bùi sứ quân, ta đem số sách này trả lại cho ngài"

" Công chúa đã xem xong rồi sao, người có muốn mượn thêm mấy quyển khác không" Bùi Minh Viễn khẽ mỉm cười nói.

Lý Tố lắc đầu, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của nàng thì không thể nào duy trì được nữa. Lúc này trong lòng nàng trào dâng một cảm xúc đau thương vô hạn, nó khiến cho ánh mắt của nàng lộ ra sự buồn bã, ảm đạm. Nàng vẫn đang cố gắng khắc chế nội tâm của mình, không muốn bất cứ ai nhìn ra được sự mềm yếu trong nội tâm của mình. Nhất là khi đối diện với người nam nhân nho nhã tuấn tú này, nàng lại càng không muốn cho hắn biết nàng đang yếu mềm.

" Không được, cho dù ta có mượn nữa thì cũng sẽ không có cách nào mà trả lại cho ngài được" Khi nói những lời này, miệng nàng phát âm rất nhỏ, cơ hồ như không nghe được gì cả. Mi mắt đã chớp xuống, hai hàng lông mi dài khẽ run run.

Bùi Minh Viễn đã cảm nhận thấy trong lời nói của nàng có tâm sự gì đó khác thường. Hắn liền nhìn nàng thật sâu, rồi bản thân hắn cũng trút một tiếng thở dài. Trải qua mấy tháng cùng ăn ở, chuyện trò trong một không gian, khiến cho hai người bọn họ từ những người xa lạ đã trở nên quen thuộc, từ tình cảm quân thần đến tình bằng hữu. Thuở ban đầu, Bùi Minh Viễn tràn đầy sự kinh ngạc ngưỡng mộ trước một cô gái xinh đẹp có trái tim tràn đầy nhiệt huyết đối với quốc gia, xã tắc, rồi dần dần hắn cũng cảm nhận được người con gái ấy thật ra cũng có một trái tim khát khao yêu thương nhưng nàng luôn cố che giấu cái khát khao đó bằng một tâm thế bình tĩnh đến lạ lùng. Từ lúc Lý Tố đích thân đến mượn sách, rồi trả sách tận tay mình, Bùi Minh Viễn đã mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra bằng lời được. Hắn chỉ biết rằng bản thân hắn là chánh sứ đưa dâu nhưng hắn lại mong cho cuộc hôn nhân này thất bại. Vì thế cho nên, từ góc độ này hắn tự thấy mình không hợp cách của một sứ giả đưa dâu.

Bùi Minh Viễn lặng lẽ đẩy chồng sách đó về phía Lý Tố: " Sách của ta, công chúa cứ giữ lại đi, trong tương lai thể nào nàng cũng có ngày nàng trở lại thăm người thân mà. Khi đó công chúa trả lại cho ta cũng được"

Lý Tố nghe những lời này, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, sự bình tĩnh trong ánh mắt và thần sắc bên ngoài đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt như tuyệt vọng. Nàng ngơ ngác nhìn Bùi Minh Viễn, đôi môi nàng khẽ mấp máy nhưng không một lời nào được nói ra cả. Trong ánh mắt của nàng đã bắt đầu mờ đi giống như một lớp băng phủ lên những thứ đồ vật thủy tinh. Hai hàng lông mi dài khẽ chớp động liên tiếp mấy cái.

" Huynh thật sự muốn muội được gả cho hắn sao" Nàng rốt cuộc cũng đã nói được ra các câu hỏi ngắn ngủi này. Nàng nói câu đó rồi nước mắt lăn dài, nghẹn ngào không thể nói được thêm câu nào nữa.

" Ta" Bùi Minh Viễn nghe lời nàng nói, hắn cúi đầu xuống. Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng một cảm giác vô cùng áy náy. Cái cảm giác áy náy này chính là hắn đang tự trách mình bất lực, không thể nào cứu thoát công chúa thoát khỏi nỗi thống khổ này. Hắn đang sám hối trước người vợ của hắn đã mất hai năm trước đây vì sinh khó. Hắn tự cảm thấy sự chung thủy với người vợ quá cố đang bị mài mòn đi chút ít. Cái cảm giác có lỗi với người vợ đã mất, áy náy vì không giúp được công chúa khiến cho lồng ngực hắn cơ hồ muốn nổ tung ra.

" Nàng có lẽ sẽ không cần phải gả cho Khả Hãn kia đâu" Bùi Minh Viễn rốt cuộc cũng đã không thể nào kiềm chế được nữa, hắn đã úp mở phần nào nội dung cực kỳ bí mật trong thủ dụ mà hoàng thượng gửi cho hắn. Hắn nói xong biết mình đã nói ra điều đáng lẽ không được phép, cho nên hắn xoay người quay sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Lý Tố nữa. Hắn nói lớn, như để át đi tâm trạng: " Công chúa không nên hỏi ta điều gì nữa. Người hãy về đi, chuyện sẽ không xấu như công chúa nghĩ đâu"

Bùi Minh Viễn nói xong cắn chặt môi không nói thêm lời nào nữa. Tuy môi hắn mím chặt không nói nhưng được cái mọi chuyện như thế là đã có thể tự hiểu rõ với nhau rồi. Hắn thấy mình như vừa mắc vào Thiên di đại tội, nhưng trong tim hắn cũng thật sự âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Bản thân hắn làm sao có thể dễ dàng để cho một công chúa xinh đẹp tươi tắn đi lấy một tên nam nhân già nua, thô lỗ như thế chứ.

Ánh mắt của Lý Tố mở to sau khi nghe những lời nói của Bùi Minh Viễn, ánh mắt ấy đầy ngỡ ngàng như không thể nào tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy. Trong nàng trào dâng một cảm giác thật đặc biệt nó như là khoảnh khắc bị chìm xuống vực sâu bỗng nhiên bắt được một tấm ván gỗ để cứu lại mạng sống. Ánh mắt của nàng dần dần sáng trở lại, nước mắt vẫn lăn trên má, nhưng đó là nước mắt của sự vui mừng chứ không phải là nước mắt đau khổ lúc trước nữa. Lý Tố nhẹ nhàng lau nước mặt, nàng từ từ đứng lên và bước ra phía cửa của ngự thư phòng. Bỗng nhiên Lý Tố quay đầu lại nhìn thật lâu về phía Bùi Minh Viễn, đây chính là người nam nhân duy nhất mà nàng muốn nương tựa, và nàng cảm nhận được trong lòng của người nam nhân ấy cũng rất quan tâm đến mình

" Cảm ơn huynh nhé" Lý Tố nói xong liền xoay người bước đi thật nhanh khỏi thư phòng. Bùi Minh Viễn vẫn lặng yên, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người con gái xinh đẹp ấy. Hắn cứ dõi theo cho đến khi bóng nàng khuất hẳn. Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó hắn lại lấy tờ thủ dụ của hoàng thượng ra và đọc đi đọc lại. Bọn người Hồi Hột kia đang có âm mưu, vậy bản thân hắn nên làm điều gì đây"

Những âm mưu luôn được ẩn náu và bùng phát trong đêm tối. Vô luận là ở Trường An, Ba Cách Đạt hay là Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì quy luật đó luôn luôn đúng. Trong đêm đông, cái lạnh giá khiến cho trên đường cái của Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý không hề có một bóng người đi lại, cũng không hề có bất kỳ một binh sĩ nào qua lại tuần tra. Chỉ trừ có mấy trăm tên thị vệ đang làm nhiệm vụ bảo vệ bên ngoài vương cung, còn lại cả Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý hoàn toàn yên lặng như một tòa thành ma vậy.

Ở phía tây của Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý có một tòa đại trạch chiếm giữ một diện tích rộng lớn. Tòa đại trạch này được xây dựng hoàn toàn bằng những tảng đá lớn. Nhìn từ xa trông tòa đại trạch đó chẳng khác gì một bảo thành nhỏ. Nơi này chính là tư gia của Hồi Hột tướng quốc – Hiệt Kiền Già Tư.

Hiệt Kiền Già Tư từ là thống soái quân đội, nắm trong tay quân quyền cao nhất của Hồi hột. Năm đó, khi được giao nhiệm vụ trấn áp bọn phản loạn ở Thác Bạt Thiên Lý, ông ta đã trực tiếp thống lĩnh quân đội cùng kịch chiến với quân phản loạn. Kết quả, lần đó ông ta vì Trung Trinh Khả Hãn mà lâp được đại công cái thế. Vậy là ông ta được Khả Hãn phong làm tướng quốc Hồi Hột. Bản thân vốn là một võ quan lại chuyển sang làm tướng quốc – một quan văn, thế nhưng trong giới quân đội, Hiệt Kiền Già Tư vẫn có uy vọng cực cao. Quân đội Hồi Hột có tất cả mười lăm tên vạn phu trưởng, thì có tới mười tên là tay chân thủ hạ của ông ta. Vì vậy Hiệt Kiền Già Tư còn là đại biểu cho thế lực của quân đội trong triều đình. Là một tướng quốc, lại nắm trong tay quân đội, như vậy quân sự và chính trị của Hồi Hột đều nằm trong tay ông ta. Có thể nói ông ta chín là nhân vật có quyền lực đứng thứ hai ở Hồi Hột này.

Suốt mấy ngày qua, Hiệt Kiền Già Tư cũng giống như những người Túc Đặc, người của Ma Ni Giáo đều trầm mặc, im lặng. Sự trầm mặc này xuất hiện chính là vì Đường quân đã đại thắng ở chiến trường Toái Diệp. Mặc dù Hiệt Kiền Già Tư không hề " bị sốc" khi mà người Đại Thực thất bại ở Toái Diệp, nhưng trước việc Đường quân đại thắng khiến cho tinh thần ông ta trở nên kích động, hung hăng hơn. Ông ta nhớ lại cuộc chiến ở An Tây năm xưa. Cuộc chiến đó mãi là sự sỉ nhục lớn đối với Hiệt Kiền Già Tư. Nhớ lại khi đó, ông ta dẫn theo mười vạn đại quân xuôi nam xuống Bắc Đình đầy hùng dũng. Nhưng cuối cùng ông ta phải nhờ có Trung Trinh Khả Hãn cầu xin, hòa giải với Trương Hoàn mà mới được trở về Mạc Bắc. Đây là một sự sỉ nhục mà cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên được. Hiệt Kiền Già Tư luôn luôn mong muốn được cùng Đường quân quyết chiến một lần nữa, không lúc nào không mơ về việc mang đại quân xuống làm cỏ Trung Nguyên. Ông ta luôn mơ về một ngày nào đó chính tay ông ta đem hết tài phú cùng nữ nhân của Đại Đường trở về thảo nguyên phương bắc này.

Hiệt Kiền Già Tư năm này đã hơn năm mươi tuổi. Năm tháng đã mau chóng chôn vùi giấc mộng đế vương của hắn. Nhưng hiện tại lúc này, cơ hội lại bày ra trước mắt ông ta, mời gọi ông ta. Nói chính xác đây là cơ hội ngon ăn nhất từ trước tới nay, có lẽ nó cũng là cơ hội hấp dẫn nhất trong cuộc đời ông ta.

Không khí tại phòng hội họp ở tư gia của Hiệt Kiền Già Tư đang hết sức yên tĩnh. Hỏa lò đang cháy rất đượm, hỏa lò ấy vừa được dùng để sưởi ấm, vừa được dùng để đun sôi một bình sữa đang được treo dưới cái khung sắt kia. Bình trà sữa ấy đã sôi ùng ục rồi, nhưng Hiệt Kiền Già Tư vẫn cho thêm củi vào hỏa lò. Ông ta lặng yên nãy giờ để lắng nghe các vị khách quý của mình phân tích về tình hình trước mắt.

*****

" Thưa tướng quốc, thiện nay, trong số chín bộ tộc của Hồi Hột hiện nay, ngoại trừ bộ tộc Phó Cố và A Bố Tư là hai bộ tộc có khuynh hướng nghiêng về Đại Đường, thì các bộ tộc còn lại như Bạt Duệ Cố, Đồng La, Tư kết và Khế đều chủ trương mở rộng và bành trướng uy thế của Hồi Hột về phía nam, cướp lấy Bắc Đình và An Tây của Đại Đường. Chủ trương của họ cũng hoàn toàn giống với ý kiến của tướng quốc, cho nên tướng quốc tất nhiên sẽ nhận được sự ủng hộ của các bộ tộc này. Ngoài ra, người Túc Đặc là những người nắm giữ toàn bộ mặt kinh tế của Hồi Hột chúng ta, bọn họ cũng chủ trương phản Đường kịch liệt, đồng thời luôn có ý kết minh với Đại Thực. Những người Túc Đặc này tỏ ra rất thất vọng và bất mãn đối với việc Khả Hãn buông bỏ việc tấn công Bắc Đình vừa rồi. Thần mới nhận được một thông tin rất chính xác nói rằng những người Túc Đặc hiện nay đều cho rằng vì Khả Hãn của chúng ta phản bội lời minh thệ với Đại Thực nên mới khiến cho Đại Thực bị thảm bại ở Toái Diệp như vậy. Còn về phần Ma Ni Giáo. Bản thân bọn họ có nguồn gốc từ Ba Tư, vốn cùng với những người hắc y Đại Thực là đồng tông, đồng tổ. Hơn nữa lại có quốc sư Tô Nhĩ Mạn đây luôn một lòng trung thành ủng hộ tướng quốc, cho nên người không cần phải lăn tăn lo lắng về việc dư luận Hồi Hột sẽ bàn tán dị nghị về ngài. Bởi vì Ma Ni Giáo sẽ sử dụng tới lời dụ của thánh thần để giúp người đăng vị một cách hợp pháp, hợp lòng bá tính.

Người đang ngồi đối diện và chậm rãi nói với Hiệt Kiền Già Tư dĩ nhiên là một người khách quý của vị tướng quốc này. Kẻ đó không ai khác chính là quốc sư Tô Nhĩ Mạn. Trước khi chiến dịch Toái Diệp kết thúc, Tô Nhĩ Mạn đã nhận được mật lệnh của Calipha là phải tìm cách đảo chính, lật đổ được Trung Trinh Khả Hãn, và lập một nhân vật khác lên làm Khả Hãn, và tất nhiên nhân vật đó phải là nhân vật có khuynh hướng " thân Đại Thực". Từ khi nhận được mật lệnh đó Tô Nhĩ Mạn liền ra sức tìm kiếm rất kĩ trong giới quý tộc Hồi Hột, nhưng tất cả đều không đạt tiêu chuẩn: Các con nối dõi của Đăng Lợi Khả Hãn trước đây đều đã bị giết hết rồi, trong khi đó những tên quý tộc trẻ tuổi khác, có kẻ thì mềm yếu có kẻ thì vô năng hoặc là không nhận được sự ủng hộ của quân đội. Mà điều kiện tiên quyết để lật đổ được Trung Trinh Khả Hãn chính là phải có sự hậu thuẫn tuyệt đối của quân đội. Tô Nhĩ Mạn đã xem đi xét lại, người mà vừa có tư tưởng chống lại Đại Đường mà lại vừa nhận được sự hậu thuẫn của quân đội, thì ở Hồi Hột này duy nhất chỉ có một người. Đó là tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư. Trải qua mấy lần thăm dò, thậm chí còn cùng với nhi tử của Hiệt Kiền Già Tư mật đàm, cuối cùng Tô Nhĩ Mạn đã phát hiện và nhìn rõ bộ mặt thật của Hiệt Kiền Già Tư sau cái dáng vẻ đạo mạo trung thần kia. Thì ra vị tướng quốc này cũng tràn đầy dã tâm và dục vọng với vương quyền Khả Hãn.

Cho nên, Tô Nhĩ Mạn cũng không cần thiết phải quanh co, bóng gió che đậy gì cả, ông ta đã nói thẳng ra ý định của Đại Thực Calipha, đó là lật đổ Trung Trinh Khả Hãn, đồng thời lập tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư lên làm tân Khả Hãn của Hồi Hột. Tô Nhĩ Mạn vừa truyền đạt lời của Calipha vừa đưa mắt quan sát thái độ của Hiệt Kiền Già Tư. Ông ta thấy vị tướng quốc này im lặng, không hề nhảy dựng lên chỉ trích ông ta tội đại nghịch bất đạo, xúi giục người khác làm phản. Và dĩ nhiên Tô Nhĩ Mạn thừa hiểu, Hiệt Kiền Già Tư tâm đã động, bất quá ông ta đang cần có người khơi mào để ông ta có thể mở lời và hành động một cách đường hoàng, " nhân danh chính nghĩa" mà thôi.

" Tướng quốc à, ngài cũng thấy đấy, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền giống như con chim hai đầu, lúc nào cũng do dự, dao động. Trong khi Đại Đường và Đại Thực đang ở thế giằng co thì ông ta hạ chỉ lập đồng thời cả hai công chúa của hai nước làm Khả Đôn. Vậy mà đến khi Đường quân giành chiến thắng ở Toái Diệp, ông ta lại lập tức muốn kết hôn với công chúa Đại Đường. Nói khó nghe một chút, ông ta lúc nào cũng giải quyết công việc theo kiểu nước đôi, không dứt khoát. Mà trên thực tế, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân tầm thường, không có hùng tâm tráng chí gì cả, cho nên ông ta không thể nào dẫn dắt Hồi Hột đi đến hưng thịnh được. Mà chỉ có anh hùng chân chính như tướng quốc đây, lúc nào cũng kiên trì nguyên tắc cứng rắn, đó là dốc sức khuếch trương biên giới Hồi Hột ra bên ngoài. Cho nên việc tướng quốc đăng vị sẽ không có bất cứ môt ai nghi ngờ, bàn cãi gì cả. Bởi vì tướng quốc lên ngôi báu là phù hợp với xu thế, phù hợp với lợi ích căn bản của Hồi Hột. Và dĩ nhiên tất cả dân chúng sẽ ủng hộ ngài.

Hiệt Kiền Già Tư khẽ thở dài một tiếng, ra chiều khó nghĩ: " Khả Hãn đối xử với ta cũng không tệ, ta làm sao có thể nhẫn tâm được chứ"

Tô Nhĩ Mạn âm thầm cười lạnh một tiếng. Năm xưa, Đăng Lợi Khả Hãn cũng đối xử với ông ta không hề tệ bạc một chút nào. Vậy mà tại sao lúc đó ông ta lại có thể nhẫn tâm sát hại Đăng Lợi Khả Hãn để theo chủ mới, còn bây giờ lại cố tỏ ra vẻ trung thần, " khó nghĩ". Cái kẻ mặt dầy này thật khiến cho người ta bội phục vì khả năng diễn trò đạo đức giả quá đạt. Mặc dù trong lòng xem thường sự giả tạo của Hiệt Kiền Già Tư nhưng Tô Nhĩ Mạn không thể không thay ông ta bảo vệ cái vỏ bọc đạo đức giả kia mà vẫn phải đạt được mục đích thật sự của mình.

" Tướng quốc ơi, ngài đã sai lầm rồi, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền bấy lâu nay đối xử với tướng quốc mặc dù không tệ, nhưng tướng quốc đừng nghĩ rằng đó là vì ông ta cảm cái ân đức của tướng quốc. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy đâu, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền thật ra đang dùng chính sách: bên ngoài thì công khai thăng chức cho tướng quốc, còn bên trong thì lại âm thầm tìm cách hạn chế, đoạt lấy quân quyền của ngài. Tướng quốc thử nghĩ xem, năm đó tướng quốc cùng với phụ thân của ông ta là Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền đã cùng với tướng quốc cùng tranh đoạt ngôi vị Khả Hãn. Tướng quốc nghĩ xem, vết xe đổ cách đây không lâu, làm sao một kẻ như Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền lại tin tưởng ngài chứ"

Những lời cổ động, phân tích của Tô Nhĩ Mạn đã làm Hiệt Kiền Già Tư động lòng. Trong bụng ông ta dần dần thức tỉnh. Ông ta trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: " Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền cũng không có sai lầm gì lớn cả, ta cũng không muốn sau này mang tội danh giết vua đoạt vị. Vậy ngươi thử nói xem chuyện này phải làm sao cho hợp lý đây"

Tô Nhĩ Mạn cười âm hiểm: " Xin tướng quốc cứ yên tâm, thần đã sớm có kế hoạch chu toàn rồi"

Trên thảo nguyên ở vùng phụ cận với kinh thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, quần thần của Hồi Hột đang cử hành nghi thức nghênh hôn giữa Trung Trinh Khả Hãn với Đại Đường công chúa. Nghi thức này diễn ra một cách đại quy mô và rất long trọng. Thể hiện rất rõ ở việc tuy thời tiết lúc này vẫn còn đang giá lạnh tuyết rơi. Nhưng người dân Hồi Hột vẫn hân hoan đi dự buổi lễ này như mùa xuân đã đến vậy. Bốn vạn dân chúng Hồi Hột từ khắp nơi, tự phát kéo nhau tới đây, ai nấy đều vui mừng như trảy hội. Đứng trên thảo nguyên có thể thấy biển người kia quả thật là đông đúc, náo nhiệt và rậm rộ chưa từng có. Trên mấy trăm khoảnh đất trống, sớm đã được người ta cho dựng gần ngàn lều trướng. Đại đa số những người tới dự buổi lễ nghênh hôn này là các quý tộc trong chín bộ tộc của Hồi Hột và các tộc nhân của họ. Ngoài ra còn có hơn hai vạn kỵ binh làm nhiệm vụ duy trì trật tự tại chỗ.

Nghi thức nghênh hôn cũng tương tự với nghi thức đính hôn hiện nay. Mặc dù trên nguyên tắc thì sau khi hôn lễ được cử hành thì cô dâu chú rể mới được động phòng hoa chúc. Nhưng thực tế thì sau nghi thức nghênh hôn, danh phận của bọn họ cũng đã được định rõ rồi. Nếu như không có lý do gì quá lớn như chiến tranh, hay một trong hai người bỏ mạng, thì nhất định công chúa Đại Đường sẽ trở thành thê tử của Trung Trinh Khả Hãn.

Không khí trong khu vực lều trướng quả thật là náo nhiệt vô cùng. Những tên lính thị vệ cùng những tên tôi tớ tạo thành một dây chuyền giết mổ và chế biến thịt dê. Lại có những người hầu khác bưng những chiếc khay nước hoa quả và mĩ tửu vào trong trong trướng chủ của buổi lễ nghênh hôn. Những cái khay này rất tinh xảo, nó chính là kết quả của những cuộc giao dịch giữa thương nhân Túc Đặc và tây phương. Còn bên trong đại trướng của Khả Hãn, người ta bố trí nơi đây thật hoành tráng với đầy vẻ bề thế rực rỡ, huy hoàng. Trên mặt đất là những tấm thảm được thêu vàng dát bạc rất cầu kỳ tinh xảo. Còn bốn xung quanh treo đầy loại màn trướng " xịn" đến từ Tát Mã Nhĩ Hãn. Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những vật dùng bằng vàng bạc, phát ra thứ ánh sáng lòe loẹt. Ở chính giữa của đại trướng, người ta đặt một chiếc ghế được nạm đầy những châu báu và đá quý, sau lưng ghế thì được dát vàng rất hoa lệ. Ở đó người ta còn đặt thêm một cái bàn cực kỳ rộng rãi, trên mặt bàn bày la liệt thịt dê béo thơm phức, lại còn có các loại rau quả ngâm nữa. Và có lẽ để tạo cho công chúa Đại Đường có cảm nhận gần gũi, cho nên ở bốn góc của đại trướng người ta đã cố tình đặt mấy chiếc bình sứ khổng lồ của Trung Nguyên vào đó. Hiệt Kiền Già Tư vẫn cho thêm củi vào hỏa lò. Ông ta lặng yên nãy giờ để lắng nghe các vị khách quý của mình phân tích về tình hình trước mắt.

*****

Ở trong một đại trướng khác, ta thấy của hồi môn của công chúa Đại Đường đã chuyển tới từ trước và được chất đầy ở đây, như: các loại sách vở, thư tịch, những thớt tơ lụa thượng hạng, hay những hòm vàng bạc châu báu và cả những hòm đựng đặc sản của Đại Đường nữa. Dĩ nhiên, đây chẳng qua là một phần lễ vật cực nhỏ, coi như là chút lễ vật riêng của công chúa gửi tới phu quân tương lai của nàng. Còn thực chất thì đồ cưới và của hồi môn mà Đại Đường chuẩn bị cho Lý Tố đã được lục tục chuyển tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý trong suốt cả năm qua: ba mươi vạn thạch lương thực, hai vạn thớt lụa, hai mươi vạn quán tiền, và ba trăm tay thợ xây dựng có tay nghề cao. Những điều đó thể hiện sự quan tâm của Đại Đường đối với chuyện hôn sự này là rất lớn và đặt rất nhiều hy vọng.

Trong giờ phút này, bên trong đại trướng, ngoại trừ mấy kẻ tôi tớ đang bày biện thức ăn ra, thì cũng còn có mấy tên giáo đồ của Ma Ni Giáo đang lúi húi trang trí lại. Ở Hồi Hột này, Ma Ni Giáo được xem là quốc giáo, nên trong nghi thức nghênh hôn như thế này cũng mang đậm màu sắc của Ma Ni Giáo. Biểu hiện rõ nhất của điều này là sự tồn tại của thánh hỏa. Thánh hỏa đang rực cháy trong chậu vàng, hay biểu tượng thánh hỏa cũng xuất hiện trên các màn trướng hay các tấm thảm...

Ba tên giáo đồ Ma Ni Giáo đang làm việc trong đại trướng hết sức bận rộn và khẩn trương. Có hai tên đang cùng nhau treo một tấm màn trướng, tên còn lại thì một mình trải thảm ra mặt đất, đồng thời phủ những tấm lụa để che lên các lễ vật dành cho công chúa. Nhưng không hiểu sao, tên giáo đồ Ma Ni Giáo làm công việc trải thảm đó lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cái bầu rượu kia – cái bầu rượu được tráng men xanh, đang nằm ở trên cái bàn dát vàng. Bên cạnh bầu rượu ấy có hai cái chén nhỏ nữa. Rượu trong bình là một loại rượu rất ngon, tí nữa đây công chúa sẽ tự mình dâng rượu để mời Trung Trinh Khả Hãn.

Tên giáo đồ Ma Ni Giáo ấy lén lút liếc nhìn về phía sau một cái, hắn quan sát thấy hai tên đồng bọn còn lại đang đứng trên ghế cao để cài lắp tấm màn trướng. Và khi tấm màn trướng có hình thánh hỏa rủ xuống, che khuất đi tầm mắt của mọ người, cũng chính là lúc cái tên trải thảm ấy, lấy từ trong mũ của mình ra một gói giấy nho nhỏ, rồi hắn mở nắp bình rượu và trút thứ gì đó ở trong gói giấy vào trong bình.

Sắc trời vào lúc này cũng đang dần dần chuyển sang hoàng hôn. Ở cách trướng chủ chừng hơn trăm bước, mấy trăm tên quý tộc Hồi Hột, các quan viên, các tướng lính cao cấp, ngoài ra còn có cả thương nhân Túc Đặc, giáo chủ của Ma Ni Giáo. Tất cả những bọn họ đều đang đứng vây quanh Trung Trinh Khả Hãn trong trang phục chỉnh tề, đang trông ngóng, chờ đón công chúa Đại Đường tới.

Đứng ở bên trái của Trung Trinh Khả Hãn chính là quốc sư Tô Nhĩ Mạn, một mặt ông ta nói chuyện phiếm rất rôm rả với Tả Sát tướng quân nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta lại len lén liếc nhìn về trướng chủ. Lúc này, ba tên giáo đồ của Ma Ni Giáo đã sắp xếp bày biện xong đâu đấy, nên chúng đi ra bên ngoài. Nhưng trước khi rút đi thì tên giáo đồ Ma Ni Giáo cuối cùng đã kịp nhìn và trao cho Tô Nhĩ Mạn một thông điệp qua ánh mắt. Dĩ nhiên là Tô Nhĩ Mạn khẽ mỉm cười ra chiều hiểu ý. Sau đó vị quốc sư này quay đầu lại, nhìn ngó một chút và thấy Hiệt Kiền Già Tư đang đứng cách đó không xa. Tô Nhĩ Mạn cũng khẽ gật đầu ra hiệu với vị tướng quốc này.

Trung Trinh Khả Hãn và đoàn nghênh hôn của Hồi Hột đã đợi rất lâu, trời cũng đã dần tới rồi, nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu xuất hiện của công chúa và đoàn đưa dâu Đại Đường đâu cả. Có rất nhiều dân chúng sốt ruột, không chờ đợi được thêm nữa nên rối rít rủ nhau trở về thành. Trung Trinh Khả Hãn rất bức xúc, ông ta quay đầu lại nói: " Mau phái người đi xem thế nào. Xem tại sao từ sớm đến giờ mà bọn họ còn chưa tới"

Trung Trinh Khả Hãn vừa dứt lời, thì mấy tên quý tộc bỗng nhiên chỉ vào phương xa mà hét toán lên. Chỉ thấy ở phía chân trời nơi mặt trời đang lặn, đã xuất hiện một đại đội nhân mã. Lập tức, trên thảo nguyên, những tiếng kèn chào mừng, những tiếng kèn hân hoan được cất lên. Công chúa Đại Đường sắp tới địa điểm tổ chức nghi thức nghênh hôn giữa nàng và Trung Trinh Khả Hãn. Còn vị Khả Hãn, khi thấy bóng hồng đã xuất hiện ông ta rất vui mừng, cười ha hả nghênh đón.

Ngồi trong xe ngựa lúc này chính là Đại Đường công chúa Lý Tố, nàng đến với buổi lễ nghênh hôn này không phải bằng sự vui mừng, hạnh phúc, mà trái lại càng đến gần đám lều trướng của người Hồi Hột kia thì tâm tình của nàng càng trở nên phức tạp. Một nhóm khá đông quý tộc Hồi Hột đang giục ngựa về phía nàng. Người đi đầu dường như là Trung Trinh Khả Hãn. Trong lòng Lý Tố cảm thấy một sự trĩu nặng, bế tắc. Bùi Minh Viễn liên tục nói rằng, có khả năng nàng sẽ không cần phải lấy Trung Trinh Khả Hãn. Nhưng đến giờ phút này, thì khả năng ấy ngày càng xa vời, khó thành sự thật rồi. Lý Tố len lén nhìn về Bùi Minh Viễn ở cách xe ngựa của nàng không xa, vẻ mặt của hắn cúng hết sức ngưng trọng. Lý Tố chỉ còn biết thở dài, than thầm rồi lại buông tấm màn xe xuống.

Bùi Minh Viễn cho đến giờ phút này vẫn mang một tâm trạng lo lắng, bồn chồn như trước đây. Mặc dù hắn đã nhận được mật chỉ của bệ hạ cảnh báo về việc phái " phản Đường" ở Hồi Hột sẽ có âm mưu. Nhưng cái âm mưu này sẽ diễn ra vào thời điểm nào, bọn " phản Đường" sẽ sử dụng cách thức thế nào, và hậu quả của âm mưu này sẽ đi đến đâu. Tất cả những điều này Bùi Minh Viễn không hề biết một mảy may gì cả. Hắn chỉ có thuận theo tình thế, cùng " nhảy múa" với âm mưu kia mà thôi. Nhưng hắn còn có trọng trách là phải bảo đảm sự an toàn của công chúa, hộ tống nàng trở về Đại Đường. Áp lực của nhiệm vụ ấy khiến cho nét mặt của hắn trở nên trầm trọng, không sao mà " nặn" ra được một sự tươi tỉnh của " người đại diện họ gái" được. Đã có lúc hắn nghĩ đến phương án, sử dụng thị nữ để giả mạo công chúa, nhưng một khi bị phát hiện thì tôn nghiêm của Đại Đường sẽ mất hết, và đây là một biện pháp cực kỳ ngu xuẩn. Bùi Minh Viễn đã đọc đi đọc lại thủ dụ của hoàng thượng hết lần này tới lần khác, hơn nữa hắn lại không thể cùng với Dược La Cát Linh thương lượng tìm cách thoát thân. Sau nhiều lần suy nghĩ nát óc, hắn chỉ có thể tìm ra biện pháp khả thi nhất đó là để cho công chúa và đoàn hôn sứ phải đến khi trời tối mới tới địa điểm diễn ra nghi thức nghênh hôn. Như vậy hắn sẽ viện lý do để trì hoãn chuyển nghi thức sang ngày hôm sau. Và chuyện gì sẽ diễn ra trong một cái buổi tối này đây.

Tiếng kèn càng lúc càng sục sôi làm cho một vùng thảo nguyên thêm náo nhiệt. Đại đội kỵ binh Hồi Hột đi nghênh đón công chúa đã có mặt ngay trước đoàn hôn sứ Đại Đường. Tinh kỳ phấp phới, tung bay trong gió lạnh, tạo ra một khí thế rất hoành tráng, long trọng. Hồi Hột tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư cười lớn, hướng Bùi Minh Viễn chào đón. Ông ta dùng vốn Hán ngữ của mình nói: ' Bùi sứ quân, dọc đường đã vất vả nhiều rồi"

Bùi Minh Viễn vội vàng chắp tay cười nói: " Đại tướng đích thân tới tận đây nghênh đón, Minh Viễn tôi thật sự là không dám nhận đâu. Chỉ có điều công chúa quả thật là có hơi mệt mỏi vì hành trình, nên thỉnh cầu tướng quốc có thể để cho nàng ấy nghỉ ngơi chốc lát có được không"

" Bùi sứ quân cứ yên tâm, vấn đề này thì Khả Hãn chúng ta đã sớm dự liệu được rồi" Hiệt Kiền Già Tư chỉ tay về một đỉnh lều trướng ở phương xa, cười nói tiếp: " Lúc này trời cũng đã tối rồi, công chúa cứ trở về đại trướng kia nghỉ ngơi một đêm cho thất tốt đi đã, đến sáng mai khi tinh thần công chúa thật tốt chúng ta sẽ chính thức cử hành lễ nghênh hôn"

Bùi Minh Viễn khẽ gật đầu đáp lễ: " Vậy thì tôi đây đã làm phiền đại tướng quá rồi"

Trong lúc này, Trung Trinh Khả Hãn đã tiến đến trước xa giá của công chúa, ông ta khom người thì lễ, cười nói: " Bản Hãn sắp cùng công chúa trở thành người một nhà rồi. Ta hy vọng công chúa sẽ thích thú với thảo nguyển nơi đây, và giúp cho Đường – Hồi hai nước có được mối quan hệ đời đời hòa hỏa."

Một hồi lâu sau, Lý Tố mới ở trong xe ngựa hồi đáp: " Thưa Khả Hãn, thiếp đây có mang nhiều sách vở, thư tịch từ Đại Đường tới đây. Trong những sách vở này có ghi chép những văn hóa tiên tiến và tốt đẹp của Đại Đường và Hán tộc. Thiếp hy vọng trong lúc nhàn rỗi Khả Hãn có thể đọc nhiều nhiều một chút, để dùng chúng mà dạy bảo cho thần dân của mình. Ngoài ra thiếp còn đưa sang đây những người thợ trong lĩnh vực hội họa, kiến trúc, gốm sứ. Tương lai, những người này nhất định sẽ là những người thợ tài hoa, những nhà kiến trúc, nghệ nhân của Hồi Hột. Thiếp cũng hy vọng họ có thể mang đến cho vùng thảo nguyên này một sức sống mới, một hơi tở mới. Còn về phần quan hệ của hai nước chúng ta, chỉ cần Hồi Hột thật sự xác định và tâm niệm Đại Đường là người thân thật sự của mình, không để bị kẻ khác kích động, không được có những suy nghĩ " không an phận" với Đại Đường thì nhất định Đại Đường cũng sẽ không bao giờ bạc đãi với huynh đệ chi bang của mình."

" Công chúa quả là người hiểu rõ đại nghĩa, bản Hãn xin được thụ giáo. Nhưng hiện tại trời cũng đã tối rồi, xin công chúa trở về biệt trướng nghỉ ngơi, đến sáng ngày mai chúng ta sẽ chính thức cử hành nghi thức nghênh hôn. Còn lúc này bản Hãn rất hy vọng có thể nhìn thất nụ cười tràn đầy niềm vui hạnh phúc của công chúa"

" Vâng thưa Khả Hãn, nhưng bây giờ thân thể của thiếp thật sự mệt mỏi, bụi bặm nữa. Thần thiếp xin được về nghỉ trước"

*****

Sau khi Lý Tố nói xong thì lập tức xe ngựa cũng chuyển phương hướng, tiến thẳng tới biệt trướng, mà Hiệt Kiền Già Tư vừa chỉ, để cho công chúa nghỉ ngơi. Đường quân bố trí 1500 quân trú đóng ở vòng ngoài của mặt phía đông, cách lều trướng của công chúa chừng hai dặm. Và chỉ có khoảng hơn mười tên binh lính hộ vệ đi theo xe của công chúa tới tận lều trướng. Trung Trinh Khả Hãn dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa chở nàng dần biến mất. Sắc mặt của ông ta nặng nề như đưa đám. Vốn là ông ta định tối nay sẽ cùng công chúa nói chuyện mặn nồng một chút. Nhưng trước thái độ của công chúa thế này, chắc nàng chẳng cho ông ta cơ hội thực hiện cái dự định đó đâu.

Doanh trướng của công chúa Đại Đường được sắp xếp cách trướng chủ của Trung Trinh Khả Hãn chừng hai dặm. Ngoài ra, hàng ngàn doanh trướng của các bộ tộc, Ma Ni Giáo, người Túc Đặc ... hầu hết cũng đều tập trung ở mặt phía đông ấy. Còn ở phương xa chính là thảo nguyên mịt mờ tít tắp. Trừ 1500 kỵ binh Đường quân ra, thì không có một binh một tốt của Hồi Hột nào trú đóng cả. Nghe nói đây chính là sự an bài của tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư. Lý do mà ông ta đưa ra là không muốn cho một ngàn kỵ binh hộ về của công chúa ở quá gần đại trướng của Khả Hãn. Nhưng Bùi Minh Viễn lại cảm thấy các an bài này có chút kỳ quái. Trong trường hợp có sự biến gì phát sinh thì công chúa sẽ chạy thoát một cách vô cùng dễ dàng. Bùi Minh Viễn cảm giác rằng cách bố trí này nhất định là có một mục đích khác chứ không đơn giản như vậy.

" Bùi sứ quân" Một tên Đường quân chạy nhanh đến, quỳ trước mặt hắn thi lễ: " Lý đô úy có chuyện quan trọng cần bẩm báo, xin sứ quân đi ngay cho"

Bùi Minh Viễn trong lòng cả kinh, hắn vội vàng giục ngựa đi thẳng đến chỗ quân doanh trú trát tạm thời của Đường quân. Khi hắn vừa mới bước chân vào trong đại doanh thì Đô úy Lý Trọng Vũ đã vội vàng tiến nhanh nghênh đón, rồi giọng nói gấp gáp: " Bùi sứ quân, ta vừa mới nhận được tin thám báo. Một cánh quân gồm ba vạn người Hồi Hột đã xuất hiện ở phía bắc, cách đây chừng hơn hai mươi dặm. Và còn một cánh quân khác, bốn vạn người xuất hiện ở phía nam từ Cáp Lâm thành đang từ từ tiến đến chỗ này"

Bùi Minh Viễn nghe xong liền gật đầu, bây giờ thì hắn đã có thể hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, và âm mưu mà Trương Hoán nói trong thủ dụ kia là gì. Quân đội Hồi Hột đang chuẩn bị thực hiện một cuộc đảo chính. Bất kể là âm mưu ấy có thành công hay không thì quân đội đều sẽ dùng vũ lực để khống chế cục diện. Sắp xếp cho công chúa ở tận điểm cuối cùng của mặt phía đông, tất nhiên âm mưu của chúng là muốn hạ thủ công chúa và Đường quân trước, sau đó sẽ nhân lúc hỗn loạn mà ám hại Trung Trinh Khả Hãn, rồi gài tang vật để đổ tội cho công chúa.

Hiệt Kiền Già Tư. Bùi Minh Viễn đã có thể chắc chắn, chính tên tướng quốc kia là chủ mưu của vụ đảo chính này. Bởi vì chỉ có hắn mới không chế được quân đội, chỉ có hắn mới không chế được thế cục của cả Hồi Hột.

Nghĩ tới đây, Bùi Minh Viễn lập tức phân phó cho Lý Trọng Vũ: " Ngươi lập tức thống lính toàn bộ kỵ binh hộ vệ cho công chúa đi trước, đến mặt phía đông chờ ta. Nếu như khi hừng sáng mà ta còn không hội họp với các ngươi thì các ngươi cứ đưa công chúa trở về Đại Đường không cần chờ ta nữa. Chuyện đang khẩn cấp, các ngươi lập tức đi chuẩn bị đi. Còn công chúa, ta sẽ đi khuyên nàng"

" Thôi, tiến hành ngay đi" Nói xong Bùi Minh Viễn xoay người đi thẳng ra ngoài trướng. Hắn lập tức bước thật nhanh đến biệt trướng của công chúa. Gặp thấy hai nữ thị vệ đang đứng canh gác trước cửa trướng, hắn liền tiến lên nói: " Xin hãy chuyển cáo với công chúa, ta có chuyện gấp muốn gặp nàng"

" Công chúa đã nghỉ ngơi rồi, Bùi sứ quân có gì xin hãy để mai nói sau" Hai người nữ thị vệ lạnh lùng cự tuyệt lời thỉnh cầu của Bùi Minh Viễn.

Tình hình vô cùng cấp bách, nhưng Bùi Minh Viễn vẫn cố nhẫn nại, nén giận trong lòng, tiếp tục thỉnh cầu: " Ta nói lại cho các ngươi một lần nữa, chuyện này vô cùng khẩn cấp, có liên quan đến sự an nguy tính mạng của công chúa, vì thế các ngươi mau đi bẩm báo cho ta"

" Là Bùi sứ quân sao" Từ trong đại trướng, truyền ra thanh âm của Lý Tố: " Cứ để sứ quân vào đi"

Hai người thị nữ nghe công chúa nói vậy đành bất đắc dĩ kéo tấm mành cho Bùi Minh Viễn đi vào. Bùi sứ quân liền khom người, bước vào trong đại trướng. Lúc này Lý Tố cũng chưa nghỉ ngơi gì cả, nàng vừa mới tắm rửa xong, vẫn còn đang mặc một bộ váy rộng thùng thình, mái tóc dài buông xõa xuống hai vai. Hai người thị nữ đang giúp nàng trải đầu. Trong đại trướng tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt.

" Bùi sứ quân, ngài nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy" Lý Tố quay đầu lại hỏi Bùi Minh Viễn. Dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt của nàng vô cung thanh tú, đôi mắt sáng lên một vẻ đẹp lạ thường.

Bùi Minh Viễn gật đầu nói: " Xin công chúa lập tức thu thập các vật phẩm để đi ngay, đi càng nhanh càng tốt"

" Còn Bùi sứ quân thì sao" Lý Tố chăm chú nhìn vào mắt hắn, nàng thấp giọng hỏi: " Có phải ngài sẽ không đi cùng ta hay không"

" Không! Ta không thể đi với công chúa được. Trước khi chưa có chuyện gì phát sinh, ta phải trấn giữ ở nơi này, nếu không sẽ nguy hiểm đến sự an toàn tính mạng của công chúa"

Lý Tố đứng lên, nàng từ từ đi tới trước mặt của Bùi Minh Viễn, nàng nhìn hắn thật chăm chú, gằn từng chữ nói: " Ngài phải nói cho ta biết, rốt cuộc là sắp xảy ra chuyện gì. Nếu như ngài không nói, ta nhất định sẽ không đi đâu cả"

Bùi Minh Viễn cảm nhận được trong ánh mắt ngời sáng của nàng một sự kiên quyết chưa từng thấy, nàng nhất định sẽ không để hắn tìm lý do lẩn tránh. Bùi Minh Viễn âm thầm thở dài, hắn bất đắc dĩ nói: " Thám báo của chúng ta phát hiện có đại đội kỵ binh Hồi Hột đang tiến gần tới chỗ của chúng ta. Sợ rằng chỉ trong tối nay thôi ở đây sẽ phát sinh binh biến, cho nên xin công chúa hãy lập tức rời đi"

" Có phải ngài đã sớm biết từ trước hay không"

" Công chúa chỉ cần thu thập những vật phẩm tùy thân mà thôi, những thứ còn lại không cần mang làm gì cả" Bùi Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Lý Tố, mà hắn xoay người phân phó công việc cho hai người thị nữ: " Các ngươi còn không mau thu thập đi, còn đứng đó là gì hả"

Hai thị nữ liếc nhìn về phía công chúa, thấy thái độ của nàng không tỏ thái độ gì, cũng không có hành động gì cả. Lý Tố ngơ ngác nhìn Bùi Minh Viễn. Khi nàng đi rồi, tất cả những nguy hiểm kia sẽ đều do một mình hắn gánh chịu. Và bỗng nhiên nàng đã hiểu được dụng ý thật sự của Bùi Minh Viễn, nguyên nhân thật sự mà hắn không chịu đi chính là hy vọng nàng có thể chạy thoát được khỏi kiếp nạn này. Đột nhiên trong trái tim nàng trào dâng một cảm xúc xót xa, và phức tạp. Nàng im lặng hướng về phía hai người thị nữ gật đầu ra hiệu. Lập tức bọn họ đi thu thập đồ đạc giúp nàng.

" Huynh sẽ chết sao" Lý Tố trông thấy Bùi Minh Viễn sắp sửa bước ra khỏi đại trướng. Nàng cảm thấy như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng nên đột nhiên hỏi.

Bùi Minh Viễn nghe Lý Tố nói vậy, đang bước đi liền đứng khựng lại, hắn đứng yên một hồi, rồi thản nhiên nói: " Ta có chết cũng không quan trọng gì cả, điều quan trọng nhất là nàng không thể chết được. Đây là trách nhiệm của ta, công chúa ạ" Nói xong hắn thẳng một mạch, bước thật nhanh ra khỏi doanh trướng của Lý Tố. Khi đã ra phía ngoài doanh trướng, hắn ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, rồi trút một tiếng thở dài. Lúc này hắn đang nghĩ về cô con gái của hắn ở Trường An. Đứa con ấy chính là xương thịt, là sự sống của hắn. Năm nay nó mới có năm tuổi thôi, nếu như bản thân hắn có xảy ra chuyện gì bất chắc thì Bùi Oánh nhất định sẽ thay hắn nuôi nấng cô con gái ấy trưởng thành.

Lúc này, Lý Trọng Vũ suất lĩnh một đội kỵ binh năm trăm người chậm rãi đi tới. Trong đội ngũ ấy có cả xe ngựa của công chúa." Bùi sứ quân, công chúa điện hạ đã thu thập xong chưa vậy"

" Ta đã thu thập xong rồi" Tấm mành của đại trướng được vén lên, công chúa từ bên trong đi ra. Lúc này, nàng mặc một chiếc áo choàng lông, chiếc mũ cao cao che lấp khuôn mặt của nàng. Mấy người thị nữ ôm mười mấy kiện hàng hóa đi theo sau. Một tên lính mở cửa xe. Lý Tố không nói gì với Bùi Minh Viễn cả, nàng trực tiếp bước vào trong xe ngựa, tiếp đó là mấy người thị nữ cũng chui vào theo. Sau đó tên lính kia lại đóng cửa xe lại. Lý Trọng Vũ ôm quyền chào Bùi Minh Viễn: " Xin sứ quân hãy bảo trọng, chúng ta xin đi trước vậy"

" Lý tướng quân, trên đường đi ngài cũng phải cẩn thận đấy"

Cỗ xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, và tiếng vó ngựa cứ thế vang lên đều đều đi về phía đông. Lúc này tấm màn xe đột nhiên được kéo ra, từ đó lộ ra khuôn mặt của Lý Tố, nàng đang ngơ ngác nhìn về phía Bùi Minh Viễn rồi từ từ giơ tay lên, vẫy vẫy tạm biệt hắn. Trong ánh mắt của nàng tràn đầy sự xót xa, tiếc nuối, không muốn xa rời con người chấp nhận hy sinh vì nàng.

Bùi Minh Viễn cười, hắn chắp tay ôm quyền hướng về phía nàng thấp giọng nói: " Công chúa, người nhất định phải bình an trở về Đại Đường"

*****

Xe ngựa đi càng lúc càng xa và dần dần biến mất trong bóng đêm trầm mặc kia. Cõi lòng của Bùi Minh Viễn rốt cuộc cũng đã lặng xuống, không còn xúc động như trước nữa. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía chủ trướng nơi sẽ diễn ra buổi lễ nghênh hôn ngày mai, rồi chăm chú nhìn ngọn lửa hồng đang rực cháy, ánh chiếu hỏa quang lên khắp cả một vùng rộng lớn. Không biết được trong đêm nay, nơi đó sẽ xảy ra chuyển gì đây.

Trong lúc này, Trung Trinh Khả Hãn vẫn đang đứng một mình trong trướng chủ. Thịnh yến tẩy trần cho Đại Đường công chúa vào tối này đã được chuẩn bị đâu vào đấy cũng bị ông ta cho hủy bỏ cả rồi. Quả thật lúc này, tâm tình ông ta không tốt một chút nào cả, cho nên đường đường là Khả Hãn mà một mình trong trướng uống rượu giải sầu. Trung Trinh Khả Hãn cũng không phải là một kẻ ngu dốt, ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lãnh cảm của công chúa đối với mình. Nếu như là một tháng trước đây, ông ta sẽ chẳng thèm để ý đến cái sự thờ ơ, nhạt nhẽo ấy đâu mà chỉ đơn giản cho đó là lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân không muốn gả tới phương bắc xa xôi này mà thôi. Nhưng hiện tại, sự lãnh cảm của công chúa khiến cho ông ta cảm thấy tự ái, đả kích rất lớn. Cách nói của nàng và nhữn gì nàng nói giống như thể hiện thái độ của kẻ bề trên đối với mình. Từ đó ông ta cảm thấy dường như Đại Đường đang có thái độ ngạo mạn coi thường Hồi Hột. Sau chiến thắng Đại Thực ở Toái Diệp, phải chăng Đại Đường muốn nhân thế đó mà xưng hùng xưng bá ở Tây Vực này. Và đương nhiên cả Hồi Hột và ngôi vị Khả Hãn của ông ta cũng chẳng đáng kể gì với Đại Đường đế quốc cả. Trng Trinh Khả Hãn nghĩ đến đây, đôi tay dần dần siết chặt, cái cốc rượu vàng cũng bị bópchặt trong tay ông ta. Ông ta tự hỏi chẳng lẽ Hồi Hột vĩnh viễn phải phụ thuộc vào Đại Đường hay sao?

" Bẩm báo Khả Hãn, quốc sư xin cầu kiến" Tử ngoài cửa doanh, một tên lính bẩm báo vọng vào trong trướng.

" Cứ để cho hắn vào đi" Chiếc cốc vàng đang nằm trong tay, bỗng nhiên bị Trung Trinh Khả Hãn tiện tay ném qua một bên. Ông ta cầm hẳn cả bình rượu, trực tiếp mà cho vào miệng tu ừng ực từng ngụm lớn.

" Dường như tâm tình của Khả Hãn không được tốt thì phải" Tô Nhĩ Mạn đi vào trong doanh trướng. Sắc mặt ông ta bình thản, không hề bộc lộ bất cứ điều gì cả. Rồi tên quốc sư này đưa mắt liếc nhìn những đồ lễ vật hồi môn của công chúa, chúng vẫn được người ta xếp chồng lên nhau ở trong đại trướng này. Rồi Tô Nhĩ Mạn lại nhìn sang bình rượu ở trên bàn lớn kia, dường như Trung Trinh Khả Hãn chưa hề động tới nó một tí nào cả. Khi còn cách vị trí của Khả Hãn chừng vẻn vẹn năm thước, ông ta bèn tươi cười ngồi xuống, giọng điệu ân cần hỏi han: " Khả Hãn sắp có hỷ sự, đáng lẽ ra ngài phải cao hứng mới phải chứ, làm sao mà tâm tình của Khả Hãn lại ủ dột thế kia. Có chuyện gì đã xảy ra với Khả Hãn chăng"

" Không có vấn đề gì cả. Chỉ là công chúa kia thật là quá ngạo mạn, khiến cho ta cảm thấy ức chế, không thể chịu được". Trung Trinh Khả Hãn uống rượu nãy giờ xem chừng cũng đã nhiều, đầu lưỡi của ông ta cũng đã có phần líu nhíu rồi. Khả Hãn hai mắt đỏ lừ liếc nhìn Tô Nhĩ Mạn: " Ngươi có làm một chén không hả" Nói rồi ông ta quờ quạng tìm chén cho Tô Nhĩ Mạn, nhưng không thấy cái nào cả. Ổng ta đang định gọi người đi mang chén tới. Nhưng Tô Nhĩ Mạn đã nhanh tay chỉ vào cái khay vàng ở gần đó: " Không cần đâu Khả Hãn, ở đây cũng có rồi mà"

Nói rồi Tô Nhĩ Mạn cầm hai chén ở đó, rồi tiện tay đặt cái khay sang một tên. Sau đó ông ta xách luôn bình rượu " đặc biệt mà tên giáo đồ Ma Ni Giáo vừa táy máy gì đó" qua chỗ Trung Trinh Khả Hãn.. Ông ta rót ra hai chén, rồi tự mình nâng chén rượu lên cười nói: " Bất kể cô ta ngạo mạn thế nào đi chăng nữa, thì tóm lại vẫn chỉ là người đàn bà của Khả Hãn mà thôi. Chờ đến khi cô ta vào trong hậu cung rồi, đến lúc ấy Khả Hãn cứ việc đóng cửa mà dạy bảo cô ta cũng không muộn màng gì cả"

Trung Trinh Khả Hãn cầm cốc rượu trong tay, dốc một hơi là hết sạch, rồi thở dài nói: " Nói là như vậy, nhưng chẳng qua nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân, ta chẳng thèm để ý làm gì. Vấn đề mà ta lo lắng chính là thế lực của Đại Đường ngày càng trở nên hùng mạnh. Cứ thế này thì Hồi Hột ta chỉ có thể núp dưới cánh đại bàng của Đại Đường mà thôi. Nói không chừng trăm năm sau, cả Hồi Hội này sẽ trở thành thuộc quốc của Đại Đường mất. Ta phiền nào chính là vì chuyện này đây"

" Những điều mà Khả Hãn lo lắng quả thật là rất đúng. Thật ra thì không chỉ có một mình Khả Hãn lo lắng vấn đề này, mà ngay cả lão Khả Hãn lúc còn tại thế cũng đã ý thức rất rõ ràng về vấn đề này rồi. Cho nên người mới định ra quốc sách tây tiến. Nhưng lúc đó bọn người Cát La Lộc là một trở ngại rất lớn cho công cuộc tây tiến. Còn bây giờ khi mà người Cát La Lộc vừa bị tiêu diệt, thì Đường quân đã nhanh chóng chiếm lĩnh ngay lưu vực của con sông Y Lệ hà. Từ việc tu sửa Y Lệ thành cho thấy Đường quân hiển nhiên là muốn cùng Hồi Hột tranh đoạt Di Bá Hải rồi. Sự tình đã rõ mồn một như thế, sao Khả Hãn không cùng liên thủ với Đại Thực để chống lại Đường quân"

Tô Nhĩ Mạn nói xong, liền đem chiếc bình rượu bằng sứ đang đặt trên cái khay vàng kia, rồi rót cho Trung Trinh Khả Hãn một chén rượu. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của ông ta hiện ra một tia lãnh ý, nham hiểm nhưng rất kín đáo. Nhưng vị quốc sư này vẫn tiếp tục cười nói: " Không biết Khả Hãn có nhớ điều này hay không, chỉ cần Thổ Hỏa La còn đang nằm trong tay của người Đại Thực, thì Đường quân cũng không dám toàn diện tây tiến đâu. Thần dám chắc chắn rằng, chỉ mấy năm nữa thôi Đại Đường và Đại Thực tất sẽ xảy ra một cuộc ác chiến nữa. Chẳng lẽ Khả Hãn không nghĩ đến việc mình sẽ đóng vai trò gì trong cuộc chiến này hay sao"

Lúc này, Trung Trinh Khả Hãn vừa nâng chén rượu mà Tô Nhĩ mạn vừa rót lên, vừa lắng nghe những lời phân tích của Tô Nhĩ Mạn. Cốc rượu trong tay Khả Hãn đã nâng lên rồi bỗng dừng lại ở lưng chừng, ông ta chần chừ hỏi rồi hỏi: " Ngươi muốn nói rằng ta nên cùng Đại Thực liên thủ hay sao" Tô Nhĩ Mạn gật đầu, nhưng tên quốc sư này không hề nâng chén rượu lên: " Không sai, người Đại Thực cần có một đồng minh ở phương đông để kiềm chế sự bành trướng của Đại Đường. Dân tộc Thổ Phiên dĩ nhiên là không phù hợp với điều này rồi, chỉ có Hồi Hột chúng ta là đủ khả năng để chở thành tấm lá chắn, ngăn cản Đại Đường. Đến lúc ấy, thì Di Bá Hải, lưu vực của con sông Y Lệ hà và thậm chí là cả Toái Diệp nữa, người Đại Thực chắc chắn cũng sẽ giao cho Hồi Hột chúng ta. Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây mà phải tiếp tục mưu đồ An Tấy và Bắc Đình. Đến lúc đó Khả Hãn phải xưng là " Thiên Khả Hãn" mới đúng"

" Thiên Khả Hãn! Thiên Khả Hãn" Trung Trinh Khả Hãn làm bầm trong miệng mấy chữ đó đến hai lần. Chợt ông ta cầm cốc rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt cái cốc đó xuống bàn một cách nặng nề: " Không sai, lần này vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội thay đổi thế cục, vậy mà lại gặp cái bọn Hiệt Kiết Tư kia phá đám. Đến đầu mùa xuân ta nhất định sẽ phát binh tiêu diệt bọn chúng. Sẽ đem giết tất cả bọn người này, không cho một tên nào sống sót cả"

" Tốt lắm, vậy thần không làm phiền Khả Hãn nghỉ ngơi nữa". Tô Nhĩ Mạn đứng dậy, cáo từ, rồi chậm rãi đi về phía cửa doanh trướng. Đi đến đây ông ta dừng lại quay đầu liếc nhìn về phía Khả Hãn bằng ánh mắt rất lạnh lùng. Chính lúc này, sắc mặt của Trung Trinh Khả Hãn đột nhiên đại biến, ông ta bóp bóp cào cào ở cổ họng của mình, ánh mắt thẫn thờ nhìn Tô Nhĩ Mạn đồng thời một tay chỉ về phía tên quốc sư này một cách bất lực. Khả Hãn đã nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên môi Tô Nhĩ Mạn, nên dường như đã tự hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhưng lúc này Trung Trinh Khả Hãn không còn cất lời được nữa rồi. Rồi vị Khả Hãn ấy đổ gục xuống

" Khả Hãn người làm sao vậy". Khi thấy Trung Trinh Khả Hãn gục xuống, ông ta liền giả nhân giả nghĩa lao nhanh đến ôm lấy Khả Hãn, rồi lớn tiếng gào thét: " Người đâu, mau tới đây"

Lập tức từ bên ngoài đại trướng, mười mấy tên thị vệ đã xông vào. Hiệt Kiền Già Tư cũng dẫn người ập vào. Tên tướng quốc này thấy Khả Hãn đã không còn cứu vãn được nữa, liền rút dao chỉ thẳng vào mặt Tô Nhĩ Mạn quát to, đầy vẻ thống thiết: " Ngươi nói cho ta xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây hả"

" Thần cũng không biết gì cả" Tô Nhĩ Mạn giơ hai tay lên giống như đang thề vậy, rồi với giọng điệu đầy căng thẳng ông ta đáp: " Sau khi Khả Hãn uống rượu xong thì đột nhiên lại như thế này"

Nói rồi, tên quốc sư này liền đảo mắt nhìn quang, rồi bỗng nhiên chỉ vào cái bình rượu bằng sứ mà chính tay hắn vừa rót cho Khả Hãn: " Chính là cái binh rượu này, sau khi Khả Hãn uống rượu trong đó xong thì người liền gục xuống"

Hiệt Kiền Già Tư cầm bình rượu kia lên xem qua rồi nói: " Đây là bình rượu quý mà công chúa Đại Đường hiến tặng cho Khả Hãn, làm sao có thể có độc được chứ"

" Ngươi lại đây" Hiệt Kiền Già Tư gọi một tên lính và sai bảo: " Ngươi hãy dắt một con chó lại đây cho ta"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<