← Hồi 318 | Hồi 320 → |
" Dạ thưa, hồi bẩm tướng quân, buổi sáng ngày hôm qua chúng tiểu nhân đã đi qua một cái đồn biên phòng cuối cùng ở Khố Nạp sơn cốc. Nó ở cách nơi này chừng tám mươi dặm, có chừng mười tên binh lính của Tát Man gia tộc đồn trú. Ngoài ra, từ đó mà đi tiếp thêm khoảng năm mươi dặm nữa cũng có thêm một cái đồn biên phòng nữa. Như vậy là trừ hai địa điểm này ra, thì từ đây tới Khát Tắc thành không còn nơi nào có quân của Tát Man đồn trú nữa.
Thi Dương trầm tư một chút, sau đó hắn liền đem cái giấy thông hành kia cất đi, rồi nói với người thương nhân Túc Đặc kia: " Từ đây đi về phương bắc cũng không có quân đội gì đâu, vì thế cái giấy thông hành này cũng không cần thiết nữa, ngươi có thể để lại cho ta được chứ"
" Tiểu nhân nguyện vì Đại Đường mà dốc hết sức mình. Những thưa tướng quân tiểu nhân xin có một thỉnh cầu, ngài có thể cấp cho tiểu nhân một tờ giấy thông hành để chúng tiểu nhân tiến vào Bắc Đình của Đại Đường được thuận lợi, hay không ạ" Tên đầu lĩnh của đám thương nhân này thật là khôn khéo, ông ta muốn dùng một tờ giấy thông hành đã hết tác dụng để đổi lấy một tờ xác nhận ưu đãi miễn thuế trên đất Đại Đường.
Thi Dương nghe xong lời đề nghị kia, nhưng hắn không vội trả lời mà đưa mắt liếc nhìn hết một lượt những vẻ mặt hoảng loạn của đám thương nhân này. Một kế hoạch tuyệt diệu đã xuất hiện trong đầu hắn rồi.
Tiếp tục đi về phía nam, đoàn người của Thi Dương phải hành trình qua dải đất có nhiều núi non, gò đồi. Địa hình này không giống như ở phướng bắc có thể thoải mái dong ruổi hành trình, mà ở đây thì ngược lại đường xá gập ghềnh nên đi lại cũng nhiều khó khăn. Từ đó cũng dễ hiểu khi tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn so với trước đôi chút. Đi thêm khoảng mười dặm về phía trước sẽ chính là Khố Nạp sơn cốc. Theo như lời của những người thương nhân Túc Đặc thì ở chỗ đó có một đồn biên phòng do binh lính của Tát Man đồn trú. Nói chính xác ra thì cái đồn này thực chất là một tòa thành. Trong quá khứ, vào năm Khai Nguyên thứ ba, Đại Đường An Tây đô hộ là Trương Hiếu Tung sau khi đánh bại bạch y Đại Thực ở Khát Tắc thành đã cho xây dựng tại Khố Nạp sơn cốc này một tòa bảo thành. Kiến trúc của nó là ngoài tròn trong vuông, là điển hình cho phong cách của phương đông. Thật ra thì cái đồn biên phòng này Thi Dương cũng có biết qua, bởi vì hai tháng trước đây hắn đã phải người tới Bạt Hãn Na để xem xét qua về địa hình ở khu vực này, và hắn biết rằng muốn tới được Khát Tắc thành thì nhất định phải qua được Khố Nạp sơn cốc này đã. Nhưng ở trên đỉnh núi có một cái phong hỏa đài. Phong hỏa đài này cũng là do Trương Hiếu Tung năm xưa cho xây dựng để làm công cụ báo động nếu như có quân Đại Thực xâm lấn. Một khi có Đại Thực quân đột kích thì các phong hỏa đài này lập tức sẽ được đốt lên, phát đi tín hiệu báo động. Khi đó Khát Tắc thành sẽ nhận được tín hiệu cấp báo, để kịp thời điều động quân đội. Mặc dù những phong hỏa đài này từ sau khi Đại Thực chiếm được Bạt Hãn Na đã bị bỏ không, nhưng Thi Dương tự ý thức được rằng từ khi Đại Đường chiếm đóng A Sử Bất Lai thành thì những phong hỏa đài này đã được sử dụng trở lại.
Thi Dương lúc này đã hóa trang trở thành một thương nhân Túc Đặc thứ thiệt. Hắn cũng cưỡi trên một thớt lạc đà, mặc một bộ y phục của thương nhân Túc Đặc, mặt cũng được bôi cho đen đi, cái mũ rộng vành gần như che hết cả khuôn mặt hắn. Đi theo sau Thi Dương là hai trăm Đường quân, cũng cưỡi lạc đà, cũng mặc trang phục của thương nhân Túc Đặc. Chỉ có điều hai trăm Đường quân này phần lớn là những người Đột Kỵ Thi. Với nét đặc trưng trên khuôn mặt của những người ở khu vực khác, nên thân phận Đường quân của bọn họ được làm mờ đi, ít ai có thể phát hiện ra được. Ở phía sau đoàn lạc đà chừng năm trăm bước là đại đội Đường quân. Bọn họ mặc toàn đồ trắng, ẩn mình trong tuyết trắng mà bám theo.
Đi bên cạnh Thi Dương là người đầu lĩnh của thương đội Túc Đặc, sắc mặt của ông ta đầy vẻ đau khổ. Đến bây giờ ông ta cảm thấy việc mình đầu tư hợp tác với Thi Dương để có được tờ giấy miễn thuế khi vào Đại Đường quả là sai lầm. Nếu như ông ta cứ đường đường chính chính mà nộp thuế thì cũng chỉ mất nhiều lắm là 250 xâu tiền. Thế mà mạo hiểm hợp tác với Thi Dương lần này chỉ sợ vừa mất tiền mà cái mạng của hắn cũng không giữ được lắm. Nhưng giờ khắc này, ông ta đã rơi vào hoàn cảnh thân bất do kỷ rồi. Cho dù là vị đầu lĩnh muốn hay không muốn cái giấy miễn thuế kia thì ông ta cũng nhất định phải đi chuyến này.
" Nếu như ông có thể giúp ta chiếm được tòa bảo thành này thì ta sẽ cấp cho ông năm tờ hóa đơn miễn thuế khi vào Đại Đường" Thi Dương dường như cũng hiểu được những điều mà người thương nhân Túc Đặc này đang suy nghĩ. Cho nên hắn liền đưa ra một lời đề nghị hậu hĩnh mà không một thương nhân nào có thể chối từ, để khích lệ tinh thần của ông ta. Quả nhiên, chiêu bài của Thi Dương có hiểu quả, người thương nhân này tinh thần đại chấn. Ông ta lập tức hạch toán trong đầu, năm cái hóa đơn miễn thuế thật ra có ý nghĩa rất lớn. Đó là cả một đống tiền Đại Đường chứ chẳng chơi.
" Tướng quân xin cứ yên tâm, những tên binh lính của Tát Man gia tộc tên nào tên ấy cũng đều tham lam vô cùng. Chỉ cần tiểu nhân thực hiện một kế nhỏ thôi cũng có thể giúp cho tướng quân một mẻ tóm hết được bọn chúng"
Vị đầu lĩnh của đám thương nhân Túc Đặc đang nói, rồi dừng lại một chút, ông ta còn có chút chưa yên tâm, nên bổ sung thêm một điều khoản nữa: " Chỉ có điều, số tiền mà tiểu nhân bỏ ra, sau khi xong việc xin tướng quân trả lại cho tiểu nhân"
" Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi"
Thi Dương cười nhạt, hắn biết rằng người thương nhân này là một người quan trọng đối với hắn trong lúc này. Có thể nói chính những tin tức mà người thương nhân này cung cấp cho Thi Dương đã bổ sung cho các thông tin tình báo mà hắn thu được trước đó thêm tỉ mỉ và xác thực.
Rất nhanh, đoàn người của Thi Dương đã ngay trước Khố Nạp sơn cốc. Đứng ở xa xa nhìn lại, có thể thấy một tòa bảo thành đen sì đứng lừng lững. Ánh sáng của tuyết trắng và của ánh trăng khiến cho tòa bảo thành ấy hiện lên thật rõ ràng. Nó được xây trên một tảng đá khá bằng phẳng, cách đường thương đạo chừng hơn năm mươi bước. Lúc này Thi Dương vẫn không ngừng việc ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh núi. Bởi vì đỉnh núi cũng không cao lắm cho nên hắn dễ dàng có thể nhìn thấy được cái phong hỏa đài ở trên đó. Và dĩ nhiên một người tinh nhạy như hắn không thể không phái người đi triệt hạ cái phong hỏa đài kia. Mười tên binh lính thân thủ cao cường đã được hắn chỉ thị vòng qua mặt bên để lên đỉnh núi, chiếm lấy phong hỏa đài, cắt đứt việc truyền tín hiệu của Khố Nạp sơn cốc với nơi khác.
" Tướng quân, người nhìn kìa" Một gã binh lính tinh mắt đã phát hiện trên đỉnh núi kia đã có điều khác thường. Thi Dương cũng đã nhìn thấy, một luồng ánh sáng từ trên đỉnh núi chiếu thẳng tới chỗ hắn. Cái luồng ánh sáng đó tắt – sáng ba lần thật nhanh. Thật ra thì đó là cái gương đồng truyền tín hiệu của Đường quân, nó báo rằng phong hỏa đài trên đỉnh núi đã được Đường quân đắc thủ rồi.
" Dùng hết tốc độ tiến về phía trước" Thi Dương ra lệnh cho toàn đội. Đội lạc đà nhất loạt tăng tốc, phi nước kiệu tiến về phía trước.
Đinh đang! Đinh đang... Những tiếng chuông lạc đà vang lên du dương truyền đi xa xa. Có lẽ những thương đội với tiếng chuông lạc đà đặc trưng đã đánh động bọn binh lính trong bảo thành rồi. Bọn chúng đối với cái âm thanh này dường như có một loại nhạy cảm khác thường. Và ngay lập tức từ trong bảo thành chạy ta mười mấy tên binh lính, đồng thời liên tục có những tên lính khác từ trong thành lố nhố chạy ra ngó nghiêng. Đối với cơ hội kiếm chác mười mươi thế này làm sao chúng có thể bỏ qua được chứ.
" Đi xem một chút, xem cái thương đội nào lại tới vào giờ này" Từ trong gió lạnh truyền tới một giọng nói chắc nịch
Lập tức có một tên lính chạy xuống xem xét. Khi còn cách đám người Thi Dương chừng hơn hai mươi bước, hắn dừng lại quan sát và phán đoán về thương đội. Rồi sau đó quay trở lại bẩm báo: " Bẩm báo đầu lĩnh, đó là thương đội của người Túc Đặc"
" Bảo bọn chúng tới nộp thuế đi" Trong tiếng cười của tên đồn trưởng kia lộ ra đầy sự tham lam của hắn với kim tiền.
Tên lính lúc nãy lại chạy như bay tới chỗ thương đội, lần này hắn tới gần hơn và ngay lập tức hắn nhận ra người thương nhân đầu lĩnh của thương đội Túc Đặc, nên kinh ngạc hỏi: " Tại sao lại là các ngươi hả"
Người thương nhân Túc Đặc kia cười khổ một tiếng nói: " Ở phía bắc đâng có bão tuyết lớn quá chúng tôi không thể nào đi được cho nên đành quay lại đây"
" Trở lại cũng phải nộp thuế" Tên lính nói xong liếc mắt nhìn về phía sau một cái, giọng hắn nặng nề giải thích: " Các ngươi có chứng chỉ miễn thuế thật, nhưng chỉ được dùng một lần thôi, lần này nhất định phải nộp thuế. Đây là quy định rồi, các ngươi đã hiểu chưa hả"
" Tôi hiểu rồi mà" Người thương nhân Túc Đặc kia biết rằng không thể nói gì được, nên đành trả lời.
" Tốt lắm, vậy thì các ngươi vào trong đi"
Vị đầu lĩnh của đám thương nhân Túc Đặc cũng diễn khá tốt, ông ta vung tay nên nói to: " Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, tiền thuế lần này ta tạm thời bỏ cho tất cả, đến khi trở về chúng ta sẽ tính toán lại với nhau đấy"
*****
Cả đội lạc đà rầm rộ đi về phía tòa bảo thành kia. Rất nhanh, bọn họ đã có mặt trên thương đạo. Ở phía trước mặt họ có mấy cây gỗ to chắn ngang đường đi. Sau khi giao nộp tiền thuế thì chướng ngại vật này mới được mở ra. Ở sườn dốc bên cạnh thương đạo, có rất nhiều binh lính đang đứng. Bọn chúng giống như những con sói đói bụng đứng trong đám tuyết, ánh mắt của tên nào tên nấy cũng đều toát ra sự tham lam, thèm thuồng nhìn những lô hàng hóa được chất nặng trên lưng lạc đà.
Đồn trú ở nơi này là một trung đội binh lính tương đương với một trăm quân. Do một tên Dát Y Đức(đây là một chức quan, nó tương đương với chức Hiệu Úy của Đại Đường) suất lĩnh. Trung đội binh lính này cũng không phải là quân Đại Thực chính quy mà là quân đội riêng của gia tộc Tát Man. Bọn này phần lớn là lính đánh thuê Đột Quyết, nổi tiếng là những kẻ phẩm hạnh bất lương ở hai bên con sôn Chân Châu hà. Cái tên Dát y Đức này là một tên Đột Quyết, tuổi chừng ngoài bốn mươi. Vóc người hắn mập mạp, ánh mắt âm hiểm. Hắn cũng đứng ở trên sườn dốc đó lóe ánh mắt tham lam nhìn thương đội Túc Đặc này, cái thương đội mà hai ngày trước đã từng quá cảnh qua đây. Trong mắt hắn đây là những con dê béo để hắn xà xẻo. Lần trước, là vì ban ngày ban mặt cho nên hắn chỉ vòi vĩnh một ít tiền rồi cho thương đội đi qua, chứ không dám mạo hiểm cướp bóc cho dù miếng mồi quá ngon như vậy, cho nên hai ngày hôm nay hắn cứ bứt rứt hối hận mãi. Vậy mà không ngờ ông trời lại thương hắn, để cho cái thương đội này quay trở lại, hơn nữa lại đến vào buổi tối nữa chứ. Đây có khác nào là ý trời cho hắn vụ làm ăn tốt. Tên Dát Y Đức này vui mừng kích động đến nỗi chân muốn phát run cả lên.
Người thương nhân đầu lĩnh đem hóa đơn kê khai hàng hóa đến trình báo và giao nộp tiền thuế cho tên lính: " Tổng số hàng hóa của chúng tội trị giá một vạn dinar, xin được các ngài xem qua"
Tên lính kia liền mang tờ kê khai trình lên cho đầu lĩnh Dát Y Đức. Bản tên Dát Y Đức này cũng chẳng thèm ngó qua, hắn vung tay lên nói: " Đồng ý nộp một ngàn dinar"
Tên Dát Y Đức này đã có chủ ý từ trước. Bởi vì nơi này căn bản không tiện cho việc động thủ, cướp bóc. Hắn sẽ chờ cho thương đội này đi qua khe núi kia đã. Nơi ấy hoang vu kín đáo rất thuận tiện để bọn chúng động thủ. Cho dù là chuyện này có bị phát hiện đi nữa thì bọn chúng cũng dễ đổ thừa cho thổ phỉ hoặc là sói hoang tấn công.
Người thương nhân Túc Đặc kia hì hục mở cái mở một cái rương nhỏ trông có vẻ khá nặng. Cái hộp mở ra bên trong nó chứa đầy tiền vàng tươi rói, dễ có đến cả mấy ngàn dinar chứ chẳng ít đâu. Ở trên sườn dốc, bọn binh lính dĩ nhiên là cũng nhìn thấy, và tên nào cũng nhìn cái cái rương tiền vàng với con mắt tham lam, nuốt nước miếng thèm thuồng. Người thương nhân kia vừa ôm lấy chiếc rương nặng ấy, vừa thúc dục cho lạc đà đi lại đếm đếm chuẩn bị lấy một ngàn dinar. Và có lẽ là do lạc đà đi nhanh mà đường thì lại gập ghềnh, cho nên bất ngờ " rầm" một tiếng. Chiếc rương trên tay người thương nhân kia rơi, và bị lật nghiêng xuống mặt đất. Thế là cả mấy ngàn dinar bị văng vãi, và ánh kim quang lấp lánh ở khắp mọi nơi. Tất cả binh lính khi đó đều trố mắt ra nhìn, nhìn tới mức ngây cả người.
" Tiền của ta. Trời ơi" Người thương nhân Túc Đặc thấy chiếc rương tiền của mình rơi xuống không khỏi kêu lên đầy đau khổ. Ông ta tung mình nhảy xuống đất. Một tên sĩ quan bỗng nhiên cũng phản ứng như điện chớp, hét lớn: " Chờ chút đã"
Hắn cũng hét lên đầy kích động như người thương nhân Túc Đặc kia. Nhưng sau tiếng hét là nụ cười đầy âm hiểm: " Để chúng ta giúp ngươi nhặt lại tiền cho". Rồi hắn vung tay lên: " Các huynh đệ chúng ta mau giúp hắn nhặt tiền đi"
Gần trăm tên lính đứng ở trên sườn dốc từ nãy đến giờ, nhìn cái rương đầy tiền như thế nên mạch máu của tên nào tên nấy đều căng phồng. Và bây giờ trông chúng chẳng khác nào những con sói đói vồ mồi. Tất cả bọn chúng đều từ trên sườn dốc mà nhảy xuống, tranh nhau thu nhặt tiền vàng trên mặt đất. Lúc này, lại có thêm mười mấy tên lính khác từ trong thành chạy ra. Bọn chúng ngửi thấy mùi tiền cũng giống như bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh, hùng hổ xông ra. Lại có thêm mấy tên nữa gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt kim tiền này.
Tên sĩ quan lúc nãy cười ha hả, cao giọng nói: " Các huynh đệ hãy cẩn thận một chút, đừng để cho tiền vàng rơi vào hang chuột đấy nhé".
Người thương nhân Túc Đặc kia nhìn số kim tiền của mình đang bị lũ lang sói kia xâu xé mà đau lòng, nhưng đồng thời ông ta cũng từ từ lui về phía sau. Nhận thấy cơ hội đã tới Thi Dương nhỏ tiếng phát lệnh tấn công. Đường quân lập tức lấy cung nỏ, lắp tên sẵn sàng, nhanh chóng tạo thế bao vây mà tiến lên.
Tên sĩ quan to mồm nãy giờ chính là tên đầu tiên phát hiện có sự khác thường ở đây. Hắn bất ngờ, há mồm trợn mắt khi thấy tên nỏ xuất hiện trong tay của những người thương nhân Túc Đặc này. Hắn quát to lên một tiếng báo hiệu cho đồng bọn, rồi lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng tay của Thi Dương đã nhấc, " vút" một mũi tên đã lao đi. Mũi tên ấy nhanh, mạnh vô cùng cắm thẳng vào bắp đùi của tên sĩ quan đó. Hắn kêu thảm một tiếng, rồi nhanh như chớp lăn mình xuống sườn dốc. Mũi tên của Thi Dương vừa rồi chính là mũi tên ra lệnh, và sau mũi tên của hắn Đường quân lập tức đồng loạt xuất thủ. Mấy trăm mũi tên rào rào bắn về phía cái đám địch nhân đang say mê thu lượm tiền tài kia. Nhất thời những tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp tứ phía. Sau loạt tên đầu tiên, hơn mười địch nhân đã trúng tên ngã xuống, những tên còn lại hoặc là đầu hàng, hoặc là lảo đảo chạy trốn tản mác ra bốn xung quanh. Nhưng tất cả đường trốn chạy của chúng đều đã bị chặn cả. Đường quân hạ thủ không chút lưu tình, tất cả những tên có ý đồ chạy trốn đều bị bắn chết ngay.
Đang trong lúc này, từ trong bảo thành vang lên những tiếng chuông dồn dập, rồi một cột lửa ngùn ngụt bốc thẳng lên trời. Đây chính là tín hiệu cấp báo nguy hiểm mà binh lính trong bảo thành truyền đi cho phong hỏa đài trên đỉnh núi. Nhưng cái phong hỏa đài kia như câm lặng, không có nửa điểm hồi đáp lại.
Thi Dương phấn khích cười ha hả. Hắn từ trên lạc đà tung mình nhả xuống, rút đao đi thẳng về phía tên sĩ quan kia. Tên sĩ quan ấy đang liều mạng lổm ngồm bò về phía trước. Nhưng dường như có cái gì sắc lạnh đang kề ngay trên cái cổ của hắn. Hắn từ từ quay đầu nhìn lại. Trước mắt hắn là một thanh hoành đao Đại Đường sắc bén. Lưỡi đao phát ra ánh hàn quang ghê người. Hắn sợ hãi, không chút phản ứng gì, chỉ cảm thấy đũng quân của mình nóng nóng, hắn bị dọa cho đến sắp phát khóc lên rồi.
" Mau khai báo tất cả những gì ta hỏi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng"
Kỵ binh Đường quân không quản thời tiết khắc nghiệt, quất ngựa chạy thật nhanh trong màn tuyết trắng. Bọn họ đi vòng qua Khát Tắc thành, thẳng tiến tới Chân Châu hà. Đại Thực quân trú đóng ở Bạt Hãn Na có cả thảy là một vạn quân Hô La San. Mấy ngày trước đây bảy ngàn quân đã được huy động để áp tải mấy trăm chiếc máy ném đá tới Toái Diệp, vì thế số quân Đại Thực còn ở đây là ba ngàn người. Bọn chúng trú đóng tại phía đông của Khát Tắc thành, cách thành này mười dặm. Và hiện tại toàn bộ Bạt Hãn Na đều do quân đi của Tát Man gia tộc khống chế. Chúng phần lớn trú đóng trong Khát Tắc thành, mà quân đội của Đại Thực cũng tập trung ngay ở phụ cận của tòa thành này. Từ đó mà dẫn tới việc trống rỗng phòng thủ ở bên bờ sông Chân Châu hà.
Đường quân một đường thẳng tiến nhanh như chớp giật, bọn họ vòng qua " làm thịt" tất cả các đồn biên phòng của địch quân trên lộ tuyến của mình. Và hai ngay sau bọn họ đã tới được sông Chân Châu hà. Hai tháng trước đây, ở con sông này các đội tàu thuyền tập trung nhiều như mây, người đông như kiến cỏ. Nhưng đến giờ phút này, con sông Chân Châu hà không còn sự tấp nập, bận rộn như thế nữa. Mặt sông đã bị băng kết, mấy trăm chiếc thuyền lớn đành đỗ lại trên bến. Bến thuyền này cách Khát Tắc thành chừng một trăm dặm. Trong những ngày mùa đông này, trông nó hoang vắng cô liêu vô cùng. Bề ngoài thì như thế những thực chất ở nay bên cạnh bên thuyền này là một cái kho hàng rất lớn. Bên trong đó là trên trăm vạn thạch lương thực, cùng các loại vật tư quân sự. Vào những thời gian được định sẵn của mỗi tháng, từ cái kho này lương thực và vật tư lại được chuyển cho Toái Diệp. Ban đầu ở đây có hai vạn quân canh gác, phòng về. Nhưng vừa rồi 1500 quân đã được điều đi vận chuyển năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cho chiến trường Toái Diệp, nên hiện tại canh giữ nơi này chỉ có năm trăm quân.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, cả không gian như chìm trong một màn mưa tuyết. Từ khi bước vào mùa đông tới nay, đây là trận mưa tuyết thứ hai mà Chân Châu hà phải đón nhận. Và rồi màn đêm buông xuống, cửa lớn của kho hàng kia đã đóng lại. Tất cả binh lính làm nhiệm vụ canh gác nơi này đều đã trốn vào trong tránh rét, chỉ còn có hai tên lính trinh sát đang đi đi lại lại trên tháp cao để quan sát tình hình. Gió bắc thổi ù ù, khiến cho những bông tuyết trên mặt đất bị cuốn lên một chút rồi lại hạ xuống, chỉ còn tiếng gió rít, gào thét trong đêm. Cách kho hàng đó chừng ba dặm, Đường quân đã chuẩn bị những khâu cuối cùng cho một cuộc tập kích: những chiến mã bị thương hay ốm yếu đều được loạt ra, chiến đao đã tuốt khỏi vỏ, tên nỏ đã lên dây, tinh thần chiến đấu của mọi người đều đang rất cao.
*****
" Mọi người nhớ kỹ động tác phải thật nhanh gọn, cũng không được tham lam lấy bất cứ vật tư nào cả. Chỉ cần đốt cháy hết là được. Lý Hiệu úy" Thi Dương đưa ánh mắt nhìn sang một gã Hiệu Úy, truyền lệnh cho hắn: " Trong kho tàng này có thế có dầu hỏa của Đại Thực, các ngươi phải chịu trách nhiệm tìm kiếm ra nó"
" Tuân lệnh"
Thi Dương thấy các tướng lĩnh của mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn quay đầu lại nhìn về cái kho hàng khổng lồ đen sì sì kia. Và rồi hắn vung tay, giọng trầm thấp hạ lệnh: " Xuất binh"
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang động trong đêm, bộc phát một loại sát khí tràn trề. Hai ngàn kỵ binh Đường quân nhất tề giục ngựa chạy hết tốc độ, lướt thẳng về phía mục tiêu như một cơn hồng thủy. Vó ngựa đạp trên tuyết trắng khiến cho những bông tuyết tung bay đầy trên không trung. Khoảng cách ba dặm chớp mắt đã vượt qua. Lần tấn công này Đường quân không hề bí mật tập kích mà trực diện tấn công. Bọn họ như một cơn cuồng phong đạp đổ hàng rào phía trước kho hàng mà ập vào.
Hai tên binh lính Đại Thực canh gác trên tháp canh phát hiện thấy đại đội kỵ binh từ cách đó một dặm, cho nên bọn chúng hốt hoảng, thổi còi cũng như đánh thanh la báo động.. Và dĩ nhiên quân Đại Thực bên trong kho hàng cũng cực kỳ hỗn loạn. Năm trăm tên lính rối rít từ trong doanh trại chạy ra, chúng dàn quân án ngữ ngay ở trước doanh. Cuộc tấn công lần này giống như một cuộc tập kích bất ngờ cho nên bọn chúng không có mấy cơ hội tổ chức phòng ngự được rồi. Đường quân đã như tử thân mà ập tới ngay trước mắt, bọn họ căn bản là không tấn công trực tiếp vào cửa quân doanh mà đạp đổ hàng rào xung quanh để xông vào. Trong tiếng hò hét của Đường quân những hàng rào xung quanh kho hàng đã ầm ầm đổ sụp xuống. Đại đội của Đường quân như một cơn hồng thủy ào ào xông thẳng vào khu vực kho hàng. Nhưng bọn họ không xộc thẳng vào trong kho mà tập trung binh lực để tiêu diệt Đại Thực quân ở phụ cận trước cửa lớn kho hàng. Đường quân nhất thời dùng trường sóc đánh phủ đầu, và huyết nhục của địch quân đã bắn lên tung tóe, những tiếng kêu tiếng la hét vang động cả trời đêm. Dĩ nhiên là năm trăm quân Đại Thực cũng không thể bó tay chịu chết, bọn chúng cũng vội vàng nghênh chiến, nhưng chúng nào có thể là đối thủ của những chiến binh Đường quân sĩ khí đang lên như cầu vồng kia. Đại Thực quân thấy binh lính Đại Đường sử dụng trường sóc, nên chúng cũng sử dụng trường mâu trận, ngoan cố ngăn chặn Đường quân đánh sâu vào trong. Nhưng Đường quân huấn luyện linh hoạt, bọn họ lập tức thay đổi chiến thuật, chuyển sang dùng tên nỏ để đối phó với trường mâu. Mũi tên bay ra như châu chấu. Sau mấy loạt mưa tên, quân số của Đại Thực quân đã giảm đi gần một nửa. Lúc này ở phía cánh phải xuất hiện khoảng trống, nên một đội gồm năm trăm kỵ binh lập tức đột nhập vào cánh phải chiếm lấy tiên cơ. Và sau hai đợt liều chết xung phong bọn họ đã xé toang được trường mâu trận của quân Đại Thực, đẩy đối phương lâm vào trạng thái hỗn loạn, vỡ trận.
" Giết! Một tên cũng không được để lại" Thi Dương cuối cùng cũng hạ lệnh đồ sát tất cả. Đường quân toàn tuyến dâng lên ra sức tru diệt. Ba trăm tên Đại Thực quân còn lại cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn hồng thủy của Đường quân. Ngay sau đó một ngọn lửa rất lớn từ trong kho hàng bùng bùng bốc thẳng lên thiên không, khói cuộn dày đặc. Lý Hiệu úy đã tìm thấy ba ngàn thùng dầu hỏa, còn thứ gì dẫn cháy tuyệt hơn nó. Vậy là gần trăm vạn thạch lương thực cùng với một số lượng lớn vật tư chiến tranh đã bị thiêu cháy. Cả kho hàng giờ chỉ còn là một cột lửa hừng hực, bốc cao gần trăm trượng. Và dĩ nhiên ở cách đó mười dặm cũng có thể nhìn thấy được đám cháy này. Đường quân cũng không nấn ná lâu, bọn họ nhanh chóng dời khỏi chỗ đám cháy, quay đầu hướng Khát Tắc thành mà lao đi để thực hiện một cuộc tấn công khác.
Đang đóng giữ ở Khát Tắc thành là ba ngàn Đại Thực quân. Hôm nay, khi trời còn chưa hừng sáng thì Khát Tắc thành đã nhận được tin báo về việc kho hàng ở bên sông Chân Châu hà gặp chuyện không may. Chủ tướng coi giữ nơi này là Tề Tái Nhĩ. Nhận được hung tin về kho hàng ông ta vừa tức giận, vừa lo lắng, nên lập tức suất quân thẳng tiến tới kho hàng kia. Thực ra thì cái kho hàng hóa ở bên sông Chân Châu hà cũng nằm trong diện hắn phải phụ trách. Nhưng năm ngày trước đây, chính hắn đã hạ lệnh cho kho hàng này chuẩn bị vận chuyển lương thực và điều động lạc đà để chuyển mấy trăm cỗ máy ném đá tới Toái Diệp. Đồng thời còn cho điều 1500 quân đang trông coi kho hàng để đi hộ tống. Có lẽ bão tuyết đã làm tê dại tính sự cảnh giác của hắn rồi, khiến cho hắn quên mất cái A Sử Bất Lai thành ở cách đó ngàn dặm. Hắn cứ nghĩ rằng điều động 1500 quân kia trong một kỳ hạn ngắn sẽ không nguy hại gì. Và từ đó cho thấy cái nguy cơ lần này không phải là ngẫu nhiên mà sự khinh thường cẩu thả hết lần này đến lần khác của hắn chính là nguyên nhân của hậu quả hôm nay. Tề Tái Nhĩ lúc này giống như một kẻ điên, phóng thẳng về phía kho hàng bên sông Chân Châu hà mà chẳng suy nghĩ hay lo lắng gì cho an nguy của Khát Tắc thành gì cả. Sở dĩ như vậy bởi vì nếu như Khát Tắc thành có gặp chuyện không may thì kẻ đầu tiên phải chịu trách nhiệm là Tát Man gia tộc, còn nếu như chiến dịch Toái Diệp vì hậu cần cung ứng không đảm bảo mà thất bại thì kẻ phải rơi đầu chính là hắn.
Từ Khát Tắc thành đến kho hàng bên sông Chân Châu hà cách nhau chừng một trăm dặm, nhưng đường đi bằng phẳng. Trên mặt đất tuy cũng có nhiều tuyết nhưng tạm thời chúng vẫn chưa hề đóng băng, nên cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc hành quân của chiến mã. Nếu như bọn họ đi không ngừng nghỉ thì ước chừng đến lúc hoàng hôn là có thể tới được sông Chân Châu hà. Mặc dù biết là như thế nhưng lúc này Tề Tái Nhĩ lại tỏ ra vô cùng cẩn thận, ông ta không ngừng phải thám báo đi dò xét suốt dọc đường vid sợ giữa đường gặp phải mai phục của Đường quân.
Và vì thế mà mãi đến khi trời tối mò hắn mới tới được kho hàng bên Chân Chân hà. Ngọn lửa thiêu đốt kho hàng này suốt mười hai canh giờ rồi còn gì, thế nên phần lớn nơi này đều đã biến thành tro bụi, chỉ còn cái kho quân giới bên kia là lửa vẫn còn chưa cháy hết. Tề Tái Nhĩ bước thấp bước cao tiến vào quan sát kho hàng vừa vừa bị thiêu rụi. Thời khắc này trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm, ba tháng quân lương cho hai mươi vạn đại quân cùng với cỏ khô, số dầu hỏa thì đếm không hết, còn có trường mâu, khôi giáp và các vật tư khác nữa, vậy mà chỉ sau một mồi lửa mà đã chẳng còn gì nữa rồi.
Mãi cho đến khi trời bừng sáng hẳn thì Đại Thực quân mới dạp tắt hoàn toàn được ngọn lửa. Bọn họ vớt vát được hai ngàn cây trường mâu. Đây là thứ duy nhất còn sót lại sau vụ cháy vừa rồi. Tề Tái Nhĩ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một đống trường mâu bị ám khói nên bây giờ trở nên đen sì hết cả. Trong lòng hắn trống rỗng, hắn tự hỏi phải làm gì bây giờ, làm sao hắn có thể khai báo được với Cáp Lý Phát chứ.
Bỗng nhiên có những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền lại. Hai gã kỵ binh Đạ Thực đang chạy thục mạng tới, trông ai nấy cũng cực kỳ hoảng sợ. Cả hai nhảy xuống ngựa, chạy tới chỗ Tê Tái Nhĩ bẩm báo: " Tướng quân, đại sự không hay rồi, tối hôm qua có một cánh quân Đại Đường đến công phá Khát Tắc thành. Quân Tát Man thương vong rất nhiều, Khát Tắc thành đã mất rồi"
" Cái gì". Sự đảm lược của Tề Tái Nhĩ gần như đã bị tê liệt, có lẽ trong đời ông ta chưa từng trải qua một sự kích động nào ghê ghớm như thế này.. Cả người ông ta mềm nhũn ra, ngã vật xuống mặt đất.
Tháng mười một năm Đại Trị thứ ba, Đường quân xuất kỳ binh từ A Sử Bất Lai thành vượt qua quãng đường ngàn dặm để tập kích vào Bạt Hãn Na. Bọn họ lợi dụng việc quân Đại Thực phòng thủ có nhiều sơ hở nên đã đốt cháy kho hàng của Đại Thực ở đây và thiêu hủy nhiều loại vật tư khác. Không chỉ dừng lại ở đó, nhân đà thắng lợi Đường quân còn đánh úp vào Khát Tác thành – đô thành của Bạt Hãn Na. Vì sức chiến đấu của quân binh Tát Man gia tộc trấn thủ ở đây rất yếu cho nên Đường quân nhanh chóng thành công. Hai ngàn Tát Man quân bị đánh tan tác, và gần như là bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thắng lợi của Đường quân không chỉ mang lại lợi ích cho Đại Đường, mà nó còn cổ vũ và khích lệ tinh thần để quốc vương Bạt Hãn Na là Khế Lực. Sau sự thất bại của Tát Man gia tộc, Khế Lực đã hiệu triệu dân chúng đứng lên chống sự thống trị của Đại Thực. Và cho đến thời điểm qua mùa đông, thì đã có khoảng hai mươi vạn dân chúng tụ tập ở Khát Tắc thành hưởng ứng cuộc nổi dậy. Những người Bạt Hãn Na này đã tiến hành khởi nghĩa vũ trang, thanh thế của cuộc khởi nghĩa ngày một dâng cao và lan rộng.
Cuộc tập kích thành công của Thi Dương đã không chỉ đem lại cơ hội cho Khế Lực mà quan trọng hơn nó đã tác động trực tiếp đến tình hình ở Toái Diệp. Trong tháng mười một, bảy ngàn Hô La San quân của Đại Thực trên đường làm nhiệm vụ vận chuyển các máy ném đã hạng nặng từ Bạt Hãn Na tới Toái Diệp đã chạm chán phải bốn vạn quân của Đại Đường từ Sơ Lặc tới chi viện cho Toái Diệp. Hai bên đã xảy ra kịch chiến, nhưng Đại Thực quân quả bất địch chúng, cho nên thua một trận tan tác. Năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cùng với ba vạn thớt lạc đà đều rơi hết vào tay của Đường quân. Cùng lúc đó, ở phía nam của sông Y Lệ hà quân tiên phong của Đường quân cũng đã tới Chu Tước thành. Như vậy thế cục của chiến dịch Toái Diệp bắt đầu có cơ chuyển biến ='mso-special-character:line-break'>
*****
Tại chiến trường Toái Diệp, trước những chuyển biến mau lẹ của thế cục, quân Đại Thực buộc phải thực hiện sách lược tấn công dồn dập, gây áp lực liên tục lên Toái Diệp thành hòng đánh nhanh thắng nhanh. Hai trăm chiếc máy ném đá hạng nặng được bọn chúng sử dụng hết công suất để thay nhau ném những khối đá lớn, công kích vào cửa đông của thành. Cái cửa sắt khổng lồ của cửa đông cũng đã bị những tảng đá ấy làm cho thủng lỗ chỗ rồi, đấy là còn chưa kể không ít chỗ đã bị đổ sụp dưới sự oanh kích của những chiếc máy ném đá để lộ ra những ngăn cửa đá vuông màu xám trắng ở bên trong. Và cuối cùng ở bên dưới cổng thành là một đống đá chồng chất như một ngọn núi nhỏ khiến cho cái cửa liên thành cũng bị đá lấp kín cả rồi. Nhưng quân Đại Thực bên kia vẫn còn chưa thôi oanh kích, có lẽ bọn họ muốn tạo ra một đường thoai thoải như sườn núi trên đống đá khổng lồ kia để cho quân đội của chúng có thể theo cái caí đường đó mà lên đầu tường thành. Đây có lẽ đã là phương án cuối cùng – được ăn cả ngã về không của Đại Thực rồi.
Hai ngày nay chủ soái bên phía Đại Thực là A Lan điên điên dại dại như một tên cờ bạc thua sạch vốn liếng vậy. Trước việc thế cục ở Bạt Hãn Na phát sinh nghịch chuyển, tất cả vật tư đều bị đốt sạch, rồi thảm bại ở sông Y Lệ hà, rồi bảy ngàn Hô La San quân tan tác ở Diệp Chi thành. Trong khi đó viện quân của Đường quân lại sắp tới. Đủ loại tin tức bất lợi cứ liên tiếp ập đến, thử hỏi ông ta không phát điên sao được. Vì hy vọng có thể xoay chuyển thế cục trong những ngày cuối cùng này, nên A Lan đã đưa ra quyết định tối hậu, đó là đem tất cả các xe thang công thành tham gia tấn công, bên cạnh đó còn cho sử dụng hết số dầu hỏa còn lại trút lên đầu thành Toái Diệp. Thế nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi hầu hết các xe thang công thành đều bị tan tành, dầu hỏa cũng không còn lấy một thùng. Vậy mà Toái Diệp thành vẫn đứng đó sừng sững như thách thức Đại Thực quân. Hơn nữa mấy ngày nay tiết trời ngày càng lạnh lẽo, trên mặt đất cũng như trên tường thành, băng đã đóng rất dày. Việc công thành lại càng trở nên khó khăn.
Trải qua suốt mấy ngày oanh kích liên tục, các máy ném đá đã " tích lũy" và làm cho đống đá kia ngày càng cao lên. Dần dần thì nó cũng cao ngang với mặt tường thành Toái Diệp rồi. Nhưng hai trăm chiếc máy ném đá do sử dụng liên tục nên cũng đã hỏng hóc, hư hao mất quá nửa, chỉ còn lại có mười mấy cái" bền bỉ" tiếp tục " nhả" đá công kích. Đường quân ở trên thành cũng chẳng theo dõi quan sát gì cho mệt thân. Công việc của bọn họ lúc này là đun thật nhiều những vạc nước sôi. Rồi hơn ngàn Đường quân cứ thế rồng rắn, chuyền tay nhau những chậu nước nóng đổ vào các phễu, rồi cho chảy vào các ống trúc, để đem nước nóng đó tưới lên trên đống đá lù lù kia. Trời lạnh như thế cho nên lớp nước nóng trên mặt đống đá ấy nhanh chóng kết lại một tầng băng mỏng.
Nhưng chủ soái A Lan của Đại Thực hiển nhiên là không cam lòng. Khi mà mười mấy chiếc máy ném đá đó từ từ ngừng oanh kích thì hắn lập tức hạ lệnh. Và ba ngàn quân của Thạch quốc liền xung phong xông lên. Bọn chúng hò hét, nhắm thẳng cái đường dốc thoai thoải của núi đá cao vút kia mà lao đi. Nhưng cái núi đá " nhân tạo" này được tạo ra bằng cách " ném" những tảng đá chồng chất lên nhau một cách hỗn loạn, vì thế vô tình mà tạo ra " thế núi" hiểm trở, các tảng đá có cái thì lởm chởm cổ quái, có cái thì thì sắc như dao gọt khó có thể leo lên được, mà có khi lại còn là những cái bẫy hại người. Vậy mà vẫn có ba ngàn còn người không quản sống chết đang cố gắng lần mò để tìm được đường đi lên trên kia.
Địch quân thì đang ào ào xông lên như vậy nhưng Đường quân cũng không bắn đạn lôi, bọn họ cứ để mặc cho ba ngàn tên ấy lần mò, leo trèo tìm đường mà lên. Nhìn cảnh chiến trường lúc này thật là buồn cười. Ba ngàn quân Thạch quốc cứ như là một đám kiến đang bò đi tìm kiếm thức ăn vậy. Từng đám từng đám người đang cố bấu víu vào từng mỏm đá để cố gắng mà ngoi được lên trên kia. Nhưng cái núi đá " nhân tạo" này lại bóng loáng dị thường, vì thế mà thỉnh thoảng lại có tên lính trượt tay trượt chân rơi xuống thế là xương cốt gãy lìa. Nhưng ở đoạn tường thành phía nam đã có mấy trăm tên Đại Thực quân bò dần được lên đỉnh của cái núi đá đó, chỉ còn cách đầu thành chưa đến ba mươi bước nữa. Nhưng ở phía trước đó lại lòi đâu ra một cái khe rộng chừng ba trượng ngăn cách núi đá kia với tường thành. Hoàn cảnh này thật giống như chân trời góc bể cách nhau có gang tấc vậy. Có lẽ chỉ cần bắc một tấm ván gỗ là có thể đi qua tốt. Nhưng Đường quân nào cho bọn chúng cơ hội làm điều đó.
Chính trong lúc này trên đầu tường thành bỗng vang lên một loạt tiếng mõ hiệu lệnh, lập tức mấy ngàn nỏ binh của Đường quân xuất hiện. Cả vạn mũi tên cùng bắn đi, một trận mưa tên tràn ngập nhắm thẳng vào những tên lính Thạch quốc đang liều lĩnh đang lần mò kia. Núi đá nhân tạo ấy không chổ nào có thể ẩn nấp, nên bọn chúng dính tên rất nhiều, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết những tiếng lăn rơi của quân Đại Thực từ trên đỉnh núi xuống. Mấy trăm tên lính hoặc là trúng tên, hoặc là té ngã lăn xuống mà chết, không có một tên nào may mắn sống sót cả. Máu tươi nhuộm đỏ cả núi đá ấy. Số địch quân còn lại cũng bị làm cho sợ hãi mà quay đầu bỏ trốn.
A Lan giận tím mặt, hét lớn một tiếng nói: " Lệnh cho hai vạn tên nô lệ Đột Quyết tiếp tục xông lên. Người nào đầu tiên đánh được vào trong thành thì sẽ được thưởng một vạn dinar, một trăm mĩ nữ". Tên lính làm nhiệm vụ liên lạc nghe xong, lập tức đi truyền quân lệnh.
" Đợi đã". Phó tướng Mặc Nhã Lợi hô to lên một tiếng, ngăn tên lính liên lạc kia dừng lại. Hắn cảm thấy chủ tướng A Lan vì cay cú mà mất hết đi lý trí rồi, cho nên hắn vội vàng khuyên can A Lan: " Tướng quân, chúng ta nên lập tức từ bỏ cái chiến trường Toái Diệp này. Nhân lúc viện quân của Đại Đường còn chưa tới chúng ta nên rút quân ngay về Bạt Hãn Na để bảo toàn thực lực. Hiện tại nếu chủ soái cố sống cố chết công hạ Toái Diệp thành này để có tác dụng gì chứ. Quân đội của chúng ở trong thành cũng còn không ít, chắc chắn sẽ quyết chiến với chúng ta. Hơn nữa quân tiếp viện của chúng cũng sắp đến, khi đó chúng ta sẽ rơi vào cảnh hai đầu thụ địch. Vì vậy chúng ta rút quân bây giờ mới là thượng sách."
" Bỏ chạy" A Lan bỗng nhiên quay đầu ngó nhiên Mặc Nhã Lợi, vẻ mặt ông ta đầy kích động nói: " Ta đã tổn thất cho cái nơi này năm vạn người, vậy mà cam tâm rút quân sao? Calipha bệ hạ đã hạ lệnh cho chúng ta trước tháng mười hai phải hạ được Toái Diệp, nếu như chúng ta rút lui làm sao có thể ăn nói được với Calipha bệ hạ đây"
" Không có cách nào ăn nói, nhưng vẫn còn tốt hơn là toàn quân bị tiêu diệt hết. Chủ soái, chúng ta không thể nào tấn công Toái Diệp thành này được nữa, nên rút lui về phía nam thôi. Chúng ta cần phải bảo toàn lực lượng, đợi đến sang năm lại tiếp tục công thành" Mặc Nhã Lợi khẩn thiết khuyên bảo A Lan. Hắn cũng đã từng chính diện giao chiến với Đường quân cho nên hắn hiểu được sự lợi hại của Đường quân.
" Không" A Lan ngưng mắt nhìn lên cái thành trì ngạo nghễ như đnag thách thức ông ta. Dường như ông ta nghĩ tới điều gì, đồng tử từ từ thu liễm: " Có lẽ ta nên lợi dụng việc Đường quân đang tự tin có thể thay đổi được chiến cuộc"
Sau đó ông ta quay người lại quả quyết hạ lệnh: " Lệnh tất cả thu binh về doanh, chuẩn bị rút lui về phía nam"
" Ồ!Ồ!Ồ" Những tiếng kèn đồng thật dài vang lên quanh quẩn khắp cả chiến trường. Tiếng kèn ấy chính là hiệu lệnh thu binh. Quân Đại Thực theo đó chậm rãi rút lui khỏi chiến trường trở về với quân doanh của mình.
Sắc trời lúc này đã chuyển sang hoàng hôn rồi, trời chiều sắc đỏ như màu máu dữ tợn chiếu lên cái núi đá chất chồng kia. Và ở trong những cơn gió bắc thổi mạnh kia, cái tòa núi đá mà Đại Thực quân đã tạo ra phảng phất như bốc lên một biển lửa lớn cháy hừng hực. Từ trong cái chân trời thê lương đang chìm dần vào bóng tối ấy bỗng xuất hiện một thân ảnh. Chủ soái của Đại Đường quân Vương Tư Vũ từ từ bước tới đầu tường thành. Ông ta thân thể khôi vĩ, dáng người hiên ngang, lộ ra khí chất của một người quân nhân bền bỉ, quyết đoán. Ông ta đứng nhìn thật lâu về phía quân doanh của đối phương mà không nói một lời nào cả. Mấy ngày qua, Đại Thực quân tấn công không hề có bài bản, sách lược gì cả: xe thang công thành bị phá hủy gần như chẳng còn gì, sau đợt tiến công ngày hôm qua thì dầu hỏa cũng chẳng còn lấy một thùng. Đến hôm nay bọn chúng lại còn ngu ngốc mà dùng máy ném đá để tạo thành một núi đá nhân tạo, hy vọng từ đó mà trèo được lên thành. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là đầu voi đuôi chuột mà thôi, tấn công võ vẽ một chút rồi đã thu binh rút quân. Chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng, trải qua một đêm đóng băng thì cái núi đá sẽ bị trơn trượt không thể nào trèo lên hay sao.
Trong ánh mắt của Vương Tư Vũ, biểu hiện sự thấu hiểu của ông ta đối với những thay đổi của tình hình chiến trường Toái Diệp hiện nay. Đại Thực quân tấn công liên tiếp nhưng lần nào cũng bị Đường quân đẩy lùi, nên tinh thần rất mệt mỏi, chủ soái thì trở nên hung hãn và đầy lo âu. Trong khi đó thế cục ở Bạt Hãn Na có biến đổi lớn, kho lương thực hậu cần của địch quân ở đây cũng bị thiêu rụi. Ngược lại Đường quân lại đang dần chiếm ưu thế, viện quân từ hai đường nam bắc đang cùng đến. Tình hình như thế quả thực là rất bất lợi cho Đại Thực. Ông ta cũng ý thức được rằng, sau mấy tháng tiến công, lực lượng của địch quân đã tiêu hao gần hết, cho nên việc bọn chúng xuất hiện tư tưởng rút quân là điều dễ hiểu.
*****
" Đại soái, người hãy nhìn xem, trời chiều đầy sắc đỏ như máu thế kia xem chừng có chút quỷ dị" Thị Ngự Sử Võ Nguyên Hành từ từ đi lên mặt thành. Ánh sáng của hoàng hôn chiếu hắt lên khuôn mặt hắn khiến cho sắc mặt của vị Thị Ngự Sử này đỏ gay như người bị say rượu vậy. Trong đôi mắt của Võ Nguyên Hành cũng như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Hắn đứng ở đầu tường thành chăm chú nhìn sắc hoàng hôn đỏ ngầu, lời nói có chút u buồn: " Những khi hoàng hôn mà mang thứ ánh sáng đỏ như máu này thường thường là điểm báo trước cho tai họa sắp xảy ra"
Hắn nói xong nhưng không thấy Vương Tư Vũ hồi đáp lại nên quay đầu nhìn lại vị chủ soái này. Chỉ thấy Vương Tư Vũ đang đăm đăm nhìn về quân doanh của Đại Thực ở xa xa, dường như ông ta không hề nghe thấy lời mà Võ Nguyên Hành vừa nói. Võ Nguyên Hành bất đắc dĩ đành phải cười trừ, hắn liền chuyển sang đề tài chính: " Đại soái, người có cho rằng tối nay Đại Thực quân sẽ cho rút quân toàn diện không" Vương Tư Vũ liếc nhìn hắn một chút, rồi cười nhạt nói: " Thế cục bây giờ đã quá rõ ràng, quân Đại Thực hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, ngươi còn cho rằng bọn chúng sẽ không chịu rút quân sao"
Võ Nguyên Hành lắc đầu nói: " Chúng ta cùng với chủ soái của địch quân đã đấu trí, đấu lực suốt hai tháng nay, cho nên ta sớm đã hiểu thấu được tính cách của hắn rồi. Người này là một quân nhân có tính cách quật cường, ông ta sẽ không dễ dàng nhận thua đâu. Nếu không cùng chúng ta đáng một trận thật đã thì chắc chắn ông ta sẽ không cam tâm rút lui đâu. Cho nên theo tôi suy đoán thì tối nay ông ta sẽ cho rút quân, nhưng chẳng qua là để dụ cho chúng ta truy kích. Rồi sẽ quật lại thi triển đòn hồi mã thương với Đường quân. Có lẽ ông ta định một trận đánh tan chúng ta rồi thừa thế mà chiếm lĩnh Toái Diệp. Với ông ta đây sẽ là trận đánh mang hy vọng thay đổi chiến cuộc"
" Vũ ngự sử quả không hổ danh là người đến từ binh bộ. Mới nhìn thôi mà đã thấu triệt được tình hình". Vương Tư Vũ tiếp tục đứng nhìn những chiếc máy ném đá hạng nặng của Đại Thực quân đang chậm rãi trở về quân doanh. Ông ta khẽ gật đâu, quả thật Võ Nguyên Hành phân tích rất có lý, khả năng bọn người Đại Thực kia tung ra đòn hồi mã thương là rất lớn. Cái tên chủ soái của Đại Thực quân này chắc muốn đánh cược một lần với Đường quân, nhưng nhất định sự điên cuồng của hắn sẽ chôn vùi chút hy vọng sống mong manh của toàn bộ Đại Thực quân. Vương Tư Vũ trầm ngâm một chút rồi nói: " Ta có một phương án, Vũ ngự sử hãy xem và bổ sung giúp ta cho thật thông suốt"
Trong buổi tối hôm đó, trong quân doanh của Đại Thực quân xuất hiện nhiều biến động khác thường. Tiếng người ồn ào, tiếng chiến mã hí vang suốt cả đêm. Và cho đến khi trời sáng thì Đại Thực quân bắt đầu rút lui. Đứng từ trên thành Toái Diệp nhìn xuống, trông đội quân ấy như một đám mây đen khổng lồ không nhìn ra đâu là giới hạn. Đám mây đen ấy đang di chuyển về phía nam. Lúc này, ở trên đầu thành Toái Diệp Đường quân bắt đầu mang những bát những chậu ra mà gõ. Ban đầu chỉ có thưa thớt vài người, nhưng càng về sau số binh lính gõ chậu gõ bát trên tường thành ngày càng nhiều. Cùng với tiếng gõ là những tiếng hoan hô vang lên tận mây xanh. Có vô số Đường quân ôm nhau khóc. Họ vui mừng quá. Ruốt cuộc Đại Thực quân đã lui binh rồi. Hơn hai tháng giữ thành tựa như một cơn ác mộng, nhưng hôm nay cơn ác mộng đó đã chấm dứt. Để đạt được thắng lợi này Đường quân cũng phải hy sinh thật nhiều – tám ngàn quân. Nhưng không gì có thể so sánh với chiến thắng đã cổ vũ tinh thần cho toàn quân.
" Đại soái, quân địch đã không còn lòng dạ nào mà chiến đấu nữa, chúng ta lẽ nào lại bỏ qua cơ hội đánh diệt chúng chứ"
" Đại soái, hiện nay tinh thần của quân ta đang lên rất cao, thế đã tụ đầy, hoàn toàn sẵn sàng cùng địch nhân quyết chiến một trận". Các đại tướng thủ hạ của Vương Tư Vũ rối rít xin chủ soái truy đuổi quân Đại Thực. Trong suốt hai tháng đối đầu với địch quân, thật sự là bọn họ chưa được đánh một trận thống khoái nào với kẻ thù đáng gờm kia. Vậy thì sao có thể dễ dàng để cho bọn chúng rút chạy đi như thế chứ. Vương Tư Vũ sớm đã dự liệu được sẽ xuất hiện được tình huống này, ông ta khoát tay mỉm cười nói với chúng tướng: " Các ngươi an tâm, ngày hôm qua ta đã an bài đâu vào đấy cả rồi, Đại Thực quân tuyệt đối không thể chạy thoát được"
Tại phía bắc của Diệp Chi thành, Tào Hán Thần với bốn vạn đại quân đã tận dụng thời gian một ngày để đào một chiến hào dài đến ba dặm. Chiến hào này nằm ở vị trí bắc ngạn của sông Toái Diệp và ngay ở cửa ra của Diệp Chi cốc. Khoảng cách từ nó tới Toái Diệp là khoảng bốn mươi dặm. Nó chính là phòng tuyến của Đường quân án ngữ và triệt hạ đường rút chạy về phía tây của Đại Thực quân. Đường quân ở đây có sáu ngàn nỏ binh, năm ngàn Mạch Đao quân, hai vạn khinh kỵ binh cùng với năm ngàn thương binh(đội quân dùng thương làm vũ khí chủ yếu) hợp thành một đại quân tinh nhuệ. Ngoài ra còn có năm trăm chiếc " tích lịch chiến xa" thường xuyên tuần tra tới lui ở bờ sông đối diện, để đề phòng địch quân vượt sông chạy về phía nam.
Về nguồn gốc của số Đường quân trong trận này, bao gồm một vạn quân được điều từ Thông Lĩnh sau khi đã hoàn thành việc gây nhiễu loạn quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La, còn có một vạn quân được điều từ Sơ Lặc, và tổng cộng có thêm sáu vạn quân nữa là các phủ binh tinh nhuệ đến từ Quan Trung, Ba Thục, Hà Đông, Lũng Hữu. Phần lớn số quân này trước đây thuộc biên chế của Tây Lương quân. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là ngăn chặn quân Đại Thực rút chạy về phía tây.
Lúc này Táo Hán Thần đang đứng trên một gò cao, ông ta nhìn về Toái Diệp cốc ở phương xa đang chìm trong băng lạnh. Tối hôm qua, ông ta nhận được lệnh của chủ soái Vương Tư Vũ nói rằng có thể trong ngày hôm nay sẽ có một bộ phận của Đại Thực quân sẽ rút chạy qua đường phía tây của Toái Diệp cốc. Vì thế lệnh cho ông ta bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn, và tiêu diệt không cho địch quân rút chạy về đường phía tây này. Vương Tư Vũ còn nhấn mạnh trận chiến này sẽ là trận chiến quyết định tới vận mệnh và vị thế của Đại Đường ở Tây Vực. Nhận được lệnh mà trong lòng Tào Hán Thần nặng trĩu. Mặc dù bản thân ông ta đã được phong lên chức Cao Xương Hầu, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta trực tiếp chỉ huy một chiến dịch quy mô lớn thế này. Hơn nữa binh lực hiện tại trong tay ông ta cũng không nhều, vẫn còn tám vạn quân của liên quân các nước Tây Vực đang trên đường hành quân. Số quân này ít nhất phải mất hai ngày mới tới đây được.
" Đại tướng quân, người nhìn xem, là hồng ưng" Một tên binh lính chỉ lên không trung mà hô to. Tào Hán Thần lấy tay che ngang mày hướng mắt nhìn lên trên, chỉ thấy trên bầu trời mông lung xam xám kia có một con hồng ưng đang quanh quẩn chao liệng. Hồng ưng vẫn là một phương thức truyền tin truyền thống từ hồi Trươn Hoán ở Tây Lương quân. Bình thường thì nó dùng để cảnh báo. Nếu so sánh với phong hỏa đài thì nó còn bí mật hơn nhiều. Các hồng ưng đều do các thám báo quân huấn luyện và khống chế. Và hồng ưng xuất hiện vào lúc này thì có nghĩa là đại đội địch quân còn cách nơi này không tới mười dặm nữa thôi..
Tào Hán Thần lúc này hạ lệnh: " Nỏ cơ quân tiến vào trận địa, Mạch Đao quân chuẩn bị, kỵ binh bố trí ở hai cánh. Truyền mệnh lệnh nữa của ta, hỏa tốc điều ngay tích lịch xa đến trợ giúp"
Sáu ngàn nỏ cơ quân lập tức dàn làm ba hàng ở trên ngay phía trước của chiến hào. Bọn họ ngồi xổm xuống, tên được lắp, dây nỏ được kéo căng. Đây là những nỏ binh được huấn luyện đặc biệt, là đội quân có tầm bắn xa nhất, uy lực nhất và chuẩn xác nhất của Đường quân. Trong khoảng cách độ hơn trăm bước, tên nỏ vẫn hoàn toàn có thể xuyên thủng được tấm khiên chắn của địch quân. Nhưng khuyết điểm duy nhất của nó chính là lắp tên chậm, thao tác bất tiện, hơn nữa trong lúc trời mưa cũng không thể sử dụng được, cho nên Đường quân đã tiếp thu và sử dụng phương pháp bắn tiễn ba phân đoạn của Tần Quân Minh, đó là biên chế quân số thành ba hàng thay nhau bắn tên. Như vậy khi mà kỵ binh của địch chạy nước rút trong khoảng trăm bước thì mỗi nỏ binh sẽ có thể bắn ra được ba mũi tên.
Ở phía sau nỏ binh còn có năm ngàn Mạch Đao quân, số Mạch Đao quân này được xếp thành hai hàng, mạch đao trong tay họ có thể vươn xa tới hai trượng. Sau khi nỏ binh bắn hết ba loạt tiễn sẽ lùi lại, Mạch Đao quân này sẽ được đẩy lên làm tiền quân. Bọn họ chính là đội quân chủ lực để đối phó với kỵ binh của Đại Thực quân. Còn hai vạn khinh kỵ binh thì được bố trí ở hai bên, như hai cánh nhạn khép mở. Nhiệm vụ của khinh kỵ binh là ngăn chặn và tiêu diệt số địch quân bỏ chạy tản mác. Đứng ở vị trí sau cùng là năm ngàn thương binh (đội quân sử dụng thương làm vũ khí chủ yếu). Số thương binh này chính là đội quân " ruột" của Tào Hán Thần. Tất cả bọn họ đều đến từ Quan Trung, mỗi binh lính đều là những người thân thể cao lớn tráng kiện, tay cầm trường thương dài ba trượng, xếp thành một thương trận khổng lồ. Bọn họ cũng là một vũ khí lợi hại để đối phó với kỵ binh của địch.
Chốc lát sau, Đường quân đã chuẩn bị xong, tất cả các đơn vị đã vào vị trí. Và vừa lúc này từ phía chân trời xa xôi đã mơ hồ xuất hiện một vệt đen dài. Vệt đen ấy càng lúc càng tới gần và hiện rõ. Đó là bốn vạn Đại Thực quân do Mặc Nhã Lợi suất lĩnh. Bốn vạn quân này gồm có hai vạn quân nô lệ Đột Quyết và hai vạn Ai Cập quân. Nhiệm vụ của Mặc Nhã Lợi lần này cũng giống như nhiệm vụ của Tào Hán Thần, đó là ông ta phải chặn được đường bắc thượng của Đường quân, không cho Đường quân tập kích vào sau lưng của quân chủ lực Đại Thực. Trước mắt A Lan dẫn theo chủ lực của Đại Thực quân có lẽ đã tới Bùi La tướng quân thành, cách Toái Diệp năm mươi dặm. Thật ra Bùi La tướng quân thành là một tòa thành bảo về vòng ngoài cho Toái Diệp, mười vạn quân chủ lực của Đại Thực quân ở chẳng khác nào ác xà. Và chắc chắn con ác xà ấy sẽ nhe ngoác cái mồm đầy máu tanh để chờ đón Đường quân từ Toái Diệp tới.
← Hồi 318 | Hồi 320 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác