← Hồi 317 | Hồi 319 → |
" Đa tạ Calipha bệ hạ, nhất định thần sẽ chăm chỉ để nghiên cứu và học tập văn hóa của quý quốc" Thôi Diệu khom người, thi lễ rùi từ từ lui xuống.
Khi Thôi Diệu vừa mới đi khỏi, A Cổ Thập liền trao đổi với Lạp Hy Đức: " Bệ hạ, có phải bệ hạ đã quá khoan dung đối với hắn chăng. Để cho hắn tuyệt đối tự do, đệ e rằng hắn sẽ chạy trốn, khi đó thì biết làm sao"
" Hắn sẽ không chạy trốn đâu" Lạp Hy Đức từ từ xoay người lại, mà cười nói với A Cổ Thập: " Mặc dù ta mới chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng ta biêt rằng hắn là một văn nhân có lòng tự tôn đối Đại Đường quốc thổ của mình. Nếu như ta giam cầm hắn, hay sai người giám sát hắn thì có lẽ hắn sẽ chạy trốn. Nhưng ta cho hắn tự do tuyệt đối, thì chẳng những hắn sẽ không đi, mà ngược lại nếu muốn đi hắn cũng xin phép để nhận sự đồng ý của ta. Hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến tôn nghiêm của Đại Đường đế quốc đâu. Đệ có tin chuyện này không"
A Cổ Thập nghe những lời phân tích của Lạp Hy Đức thì rất thán phục: " Lòng dạ của bệ hạ, thần đệ đây xâu hổ không thể nào sánh kịp"
Lạp Hy Đức khẽ thở dài một hơi nói: " Một thiếu niên trẻ tuổi, đứng trước Calipha như ta mà tiến thoái còn có lễ, không để làm nhục quốc thể. Ta càng thêm lo lắng cho chiến dịch Toái Diệp. A Cổ Thập à, ta thấy ta đã có chút khinh địch rồi"
Ông ta nói rồi chắp tay ra sau lưng, đứng hướng về phía cửa sổ. Ánh mắt của ông ta hướng về phương đông xa xôi, trong ánh mắt ấy chứa một nỗi u buồn.
Thời gian cứ thế trôi đi, dần cũng đã tới tháng mười một, đây chính là thời gian mà Toái Diệp bước vào mùa đông thực sự. Và cảnh vật ở nơi đây dường như thảy đổi tất cả khi mùa đông đến. Cả bầu trời rộng lớn ấy chỉ toàn một màu xám xịt, giống như sắc mặt của người ta sau khi cạo gió vậy. Kèm theo cái sắc trời ốm yếu ấy là một loại khí tượng hỗn độn, bất quy tắc: Toàn bộ mặt đất đều bị sương trắng phủ kín, trông khô ráo và cứng ngắc. Con sông hộ thành đã bị cái lạnh " ép" cho đóng băng mất rồi. Và trên cái mặt băng ấy là một cỗ công thành chùy vỡ vụn đang nằm chỏng chơ, cô độc. Và băng cũng đã kết đầy trên cái đống phế vật đó. Như vậy là kể từ tháng mười cho tới nay Đại Đường và Đại Thực đã " cố gắng bình tĩnh" được một tháng, binh sĩ cũng chủ yếu sống ở trong doanh trướng. Cái rét cái lạnh khiến cho họ bắt đầu cảm thấy nhớ nhà nhớ quê hương.
Bên trong thành Toái Diệp tình hình cũng rất im ắng. Chiến dịch này đã diễn ra được hai tháng, nhiều trận ác liệt đã nổ ra. Hai tháng dằng co, lúc nào cũng căng như dây đàn khiến cho ai cũng thất mệt mỏi. Trên đường cái thỉnh thoảng xuất hiện một đội binh sĩ đi tuần tra.
Vào lúc giữa trưa, trên đường phố bỗng nhiên vang lên những tiếng vó ngựa dồn dập, phá tan đi sự yên tĩnh ảm đạm của trời đông. Chủ soái Vương Tư Vũ cưỡi ngựa đi giữa, còn hai bên là một đội kỵ binh đi theo. Bọn họ quất ngựa chạy về phía bắc của thành. Vương Tư Vũ vừa nhận được một tin tức khiến cho ông ta vô cùng phấn chấn, vui mừng. Đó là một gã quân nhân trong đội quân giới đã phát minh ra một cách đối phó với công thành chùy của đối phương rất hiệu quả. Điều này khiến cho Vương Tư Vũ mừng rỡ đến phát điên lên được. Hai tháng trước đây, những cỗ máy công thành chùy cứ như những còn quái vật cuồng bạo ngay trước mắt, đe dạo rất lớn tới an nguy của tòa thành. Mặc dù lúc trước nó không cách nào để vượt qua con sông bảo vệ quanh thành, nhưng bây giờ khi mùa đông đến, mặt sông đóng băng cả rồi, tác dụng bảo vệ của con sông ấy lập tức biến mất. Nếu như không tìm ra cách chế phục cỗ máy công thành chùy kia thì e rằng việc Toái Diệp bị phá là điều không thể tránh khỏi.
Đội kỵ binh phi nhanh như gió bay, điện chớp đến thẳng một khu thao luyện. Bên trong khu thao luyện này cũng có xây dựng một tòa thành nhỏ theo mô hình của thành Toái Diệp nhưng tỷ lệ nhỏ hơn: tường cao bốn trượng, dài ba mươi trượng, và dĩ nhiên cũng có một con sông bao quanh để bảo vệ thành, chiều rộng của con sông là một trượng. Tại khu thao luyện này cũng đang bày ra mười mấy chiếc máy ném đá cùng mấy cỗ công thành chùy thu nhỏ. Năm trăm binh lính Đường quân chia làm hai nhóm thao luyện một bên công, một bên thủ.
Một gã Hiệu úy thấy chủ soái tới, hắn liền chào theo nghi thức quân đội, nhưng có chút hoang mang. Mất bình tĩnh: " Tham kiến đại soái"
" Miễn lễ". Vương Tư Vũ khoát tay ra hiệu, rồi hỏi gấp. Có vẻ như vị chủ soái này cũng rất tò mò: " Cái biện pháp có thể chặn phá công thành chùy là gì, mau diễn luyện cho ta xem"
" Tuân lệnh" Tên Hiệu Úy đứng dậy hướng đám binh lính hô lớn: " Tất cả chuẩn bị xong chưa, bắt đầu công thành"
Viên Hiệu Úy vừa dứt lời, thì ngay lập tức mấy chục quả cầu nhỏ đã nhắm thẳng đầu tường thành mà lao đến." Thình thịch, thình thịch" Những quả cầu lửa rơi thẳng xuống đầu tường thành, từ đó mà từng đám lửa cứ bùng bùng cháy dữ dội.. Vương Tư Vũ đứng trên một cái đài cao quan sát, toàn thân ông ta đều chăm chú hướng về cuộc thao diễn đang vào hồi tăng tốc. Lúc này, tiếng trống xuất quân lại vang lên, đây chính là Đường quân đang mô phỏng tiếng trống tiến công của Đại Thực. Tiếng trống làm hiệu, lập tức một cỗ máy công thành chùy, do ba mươi tên binh lính điều khiển ở phía sau bắt đầu tiến về phía chân thành. Dĩ nhiên, cái cỗ công thành chùy này cũng là Đường quân bắt chiếc theo cái cỗ công thành chùy ma thú của Đại Thực mà chế tạo ra. Nhìn cỗ công thành chùy này rất sống động, cũng có mấy phần dữ tợn giống như của Đại Thực. Cỗ công thành chùy đó vẫn chậm rãi tiến về phía trước. Trên đầu tường thành tên bắn xuống dày đặc như mưa, nhưng không thể nào gây trở ngại cho bước tiến của nó. Chốc lát cỗ công thàng chùy đó đã tới sát chân thành.
Đến lúc quyết định này Vương Tư Vũ vô cùng chăm chú, cả người ông ta chúi về phía trước quan sát, chân mày cau lai, đăm chiêu phán đoán. Cho đến tận lúc này ông ta vẫn không thể nhìn ra Đường quân sẽ dùng cách gì để chế phục cái công thành chùy đang lùi lũi tiên sát chân thành kia. Đầu chùy của cỗ máy ghớm ghiếc kia còn cách tường thành không tới ba thước. Chính trong lúc này từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số những bóng đen. Và rồi trong tiếng gào thét của Đường quân, cả cỗ công thành chùy đồ sộ ấy lung lay. Chốc lát sau thì ầm ầm mà đổ sập xuống.
Vương Tư Vũ chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục ấy không khỏi bất ngờ đến nỗi phải trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Đây chính là Đường quân đang tái hiện lại quá trình của cỗ Cự Vô Phách bị đổ sụp cách đây hai tháng về trước mà. Một lúc lâu sau, ông ta mới quay đầu lại hỏi: " Cách làm này là do ai nghĩ ra vậy"
" Khởi bẩm đại soái, cách làm này là do ty chức nghĩ ra ạ" Một gã binh sĩ trong đội quân giới, tuổi chừng ba mươi đứng lên hành lễ.
Vương Tư Vũ gật đầu: " Ngươi làm rất tốt. Thưởng cho ngươi năm trăm quán tiền, thăng thêm hai cấp"
Tên binh sĩ trong đội quân giới đó mừng rỡ, cuống quýt dập đầu tạ ơn. Vương Tư Vũ Thở dài một hơi, dường như ông ta có điều dự cảm gì đó, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời chỉ toàn một màu xám mông lung. Một bông tuyết phiêu dạt trên không trung rồi rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó hai bông, ba bông, rồi ngay càng có thật nhiều những bông tuyết khác. Chúng như ngàn vạn tinh thể tỏa sáng đang phấp phới giữa thiên không. Và dân dần những bông tuyết bắt đầu bao phủ cả vùng đất Toái Diệp. Nơi đây lại sắp xảy ra một màn ác chiến nữa rồi.
Đêm đã khuya. Một màn mây mù nặng nề bao phủ khắp thành Trường An. Gió bắc lạnh giá thổi ù ù. Cây cối xơ xác, trơ trọi, run rẩy trong gió rét. Trên đường phố, cũng thỉnh thoảng mới người qua lại. Khắp mọi nơi ở thành Trường An này đâu đâu cũng chỉ toàn là bóng tối bao trùm, duy chỉ có Tử Thần Điện trong Đại Minh cung là ánh đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Đây chính là nơi mà Trương Hoán đưa ra các đạo quân lệnh cho tiền phương. Tùy vào từng thời điểm chúng ta có thể bắt gặp những thị vệ làm nhiệm vụ truyền lệnh hỏa tốc bước ra khỏi điện. Đến lúc này cả đại điện tràn ngập một không khí khẩn trương trước cuộc chiến lớn sắp xảy ra.
Dù đã rất khuya nhưng Trương Hoán vẫn đang đứng trước tấm sa bàn khổng lồ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đầy suy tính. Ngày hôm qua và ngày hôm nay, hắn đã nhận được hai tin tức. Tin tức ngày hôm qua hắn nhận được chính là việc người Hiệt Kiết Tư đã xuất ba vạn quân binh tấn công Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, khiến cho Hồi Hột hoảng sợ, vội vàng phải triệt thoái toàn binh lính đang đóng quân ở gần Bắc Đình để trở về. Còn ngày hôm nay hắn nhận được tin báo từ Cung Nguyệt thành của Mã lão tướng quân. Theo đó thì Đường quân đã tiến tới sát Cung Nguyệt thành, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động tiến công vào lưu vực của sông Y Lệ hà.
Thời cơ quyết chiến đã chín muồi. Sự chủ động trong cuộc chiến này đang dần dần nghiêng về phía Đường quân. Trương Hoán nhìn chăm chú vào vị trí của Cung Nguyệt thành, tòa thành này cách Y lệ thành chừng bốn trăm dặm, cách Yêu Long thành năm trăm dặm. Nếu như Đường quân xuất binh kịp thời thì hoàn toàn có thể tiêu diệt được hai vạn quân Đại Thực đang trú đóng ở lưu vực sông Y Lệ hà. Giờ phút này, hào tâm tráng khí, nhiệt huyết của Trương Hoán sôi trào, vậy là sau mấy năm chờ đợi, chuẩn bị đến bây giờ đã có thể làm một trận quyết chiến định thiên hạ rồi. Sáu vạn Đường quân đã đi Bắc Đình, năm vạn quân đi Sơ Lặc. Trong suốt hai tháng qua bọn họ kiên trì giữ thành, nghiêm khắc quân kỷ, không hề nửa bước xuống dưới chân thành. Bước đầu đã có thể khẳng định Đại Đường đã chiến thắng về tinh thần và ý chí.
*****
" Bệ hạ, thần cho rằng thời cơ lúc này đã chín muồi rồi" Lý Bí cầm lấy cây gậy gỗ dài chỉ vào Thổ Hỏa La nói: " Nơi này hiện tại có sáu vạn quân Đại Thực đồn trú, đây chính là số viện binh duy nhất của Đại Thực cho chiến trường Toái Diệp. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Thổ Hỏa La vẫn là một mảnh đất có vai trò trọng yếu đối với Đại Thực. Cho nên chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch đã định: đem một vạn quân hư trương thanh thế tấn công, đoạt Thông Lĩnh, đồng thời huy động quân của Thổ Phiên từ Đại Bột Luật mà gây áp lực lên Đại Thực quân. Đến khi đó, cho dù có thế nào thì quân Đại Thực ở đây cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Như vậy ta có thể đem bốn vạn quân ở Sơ Lặc cùng phối hợp với sáu vạn quân ở Bắc Đình. Đến lúc ấy, chỉ cần không xảy ra sai lầm gì quá lớn, thì cuộc chiến ở Toái Diệp nhất định chúng ta sẽ nắm được ưu thế. Huống chi ta còn có kỳ binh trong tay nữa"
" Kỳ binh" Trương Hoán dùng cây gỗ dài chỉ vào A Sử Bất Lai thành: " Ý tiên sinh là nơi này sao"
" Không sai" Lý Bí vuốt râu cười nói: " Nếu như Đại Thực vì dẫn dụ được Hồi Hột xuất chiến mà bỏ qua A Sử Bất Lai thành, vậy thì chúng ta không nên bỏ qua việc lợi dụng cơ hội này. Cho dù là nó không đóng góp gì lớn cho toàn cục, nhưng ít ra cũng khiến cho sĩ khí của Đại Thực quân bị ảnh hưởng"
Trương Hoán nghe Lý Bí nói vậy, hắn hiểu và không nói thêm gì nữa. Trong đầu vị hoàng đế này đang chạy thử một lần 'kịch bản" của cuộc chiến này. Tất cả điều kín kẽ, không có gì sơ hở lắm. Bây giờ cần phải đưa ra các chỉ thị cụ thể cho các tướng lĩnh của mình để họ thực hiện thôi.
" Truyền mệnh lệnh của ta tất cả thực hiện ngay kế hoạch " Bạo phong tuyết" "
Tháng mười một năm Đại Trị thứ năm, sáu vạn quân ở Bắc Đình vốn chuẩn bị đã lâu, đến nay nhận được quân lệnh của hoàng đế bệ hạ, lập tức xuất binh. Dưới sự xuất lĩnh của Mã lão tướng, bọn họ từ Cung Nguyệt thành chia làm hai đường tấn công vào quân Đại Thực ở lưu vưc sông Y Lệ hà. Cánh quân thứ nhất gồm ba vạn quân, hành quân theo hướng tây vòng qua đường Yêu Long thành rồi tiêu diệt toàn bộ năm ngàn quân Đại Thực ở mặt phía tây này. Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cánh quân này lập tức chuyển hướng về phía đông, cùng hội hợp với cánh quân phía đông ở Y Lệ thành, bao vây đường rút lui của một vạn năm ngàn Đại Thực quân còn lại. Trải qua ba ngày kịch chiến, quân Đại Thực vì số lượng không nhiều lại dàn trải không thể tương cứu lẫn nhau cho nên bị thất bại thảm hại: Gần chín ngàn người bị chết, năm ngàn quân bị bắt làm tù binh. Ngược lại Đường quân chiến thắng vang dội, quét sạch Đại Thực quân ở sông Y Lệ hà. Ngay sau đó số quân Bắc Đình này lại quay đầu xuôi nam, thẳng tiến tới Toái Diệp.
Khi Đường quân ở Bắc Đình xuất binh, thì Đường quân ở Sơ Lặc cũng đồng thời nhận được chỉ thị của Trương Hoán lập tức lên đường. Tào Hán Thần sau khi nhận lệnh, tự mình dẫn theo bốn vạn đại quân, theo đường Kim Long đại đạo tiến ra Vân Sơn khẩu, rồi thẳng tiến về hướng bắc. Đồng thời với đó, ông ta phái hơn một vạn đại quân nhưng hư trương thanh thế cho ra vẻ năm vạn đại quân vượt qua Thông Lĩnh, tiến tới Thổ Hỏa La. Đồng thời với đó, hai vạn quân của dân tộc Thổ Phiên cũng phối hợp với Đường quân, một lần nữa xuất binh đi Đại Bột Luật, gây áp lực cho Đại Thực ở Kiện Đà La.
Toái Diệp, chiến tranh tàn khốc lại một nữa bùng phát, lần này xem chừng còn ác liệt hơn nhiều. Hai mươi vạn quân Đại Thực bắt đầu rầm rộ tiến công vào Toái Diệp thành. Bọn họ cũng nhận được quân lệnh từ Ba Cách Đạt giống như những lần trước, đó là phải đánh hạ được Toái Diệp thành trước tháng mười hai.
Trên chiến trường lúc này, ba chiếc máy ném đá của Đại Thực đã bắt đầu hoạt động. Những quả cầu lửa cứ thế tràn ngập cả bầu trời lao về phía đầu của tường thành. Trên tường thành lúc này đã xuất hiện một biển lửa. Trong lần tái chiến này Đại Thực không chỉ tấn công mặt phía đông mà mặt bắc và mặt nam thành cũng là những mục tiêu công kích của chúng. Trong số ba mặt thành thì mặt bắc là nơi chịu sự tấn công dữ dội và khốc liệt nhất. Trong đêm tối, vô số những quả cầu lửa lao đi tạo thành một thứ ánh sáng loang loáng rừng rực. Những hỏa cầu này rơi rầm rầm lên đầu tường thành, bùng cháy khiến cho nơi này như bị bao phủ bởi một màn lửa, càng lúc càng bốc lên bùng cháy. Nó như một con quái thú điên cuồng mà cắn nuốt từng viên gạch, góc tường của mặt thành. Những quả cầu lửa cháy đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời đêm, và làm tan cái giá lạnh của đêm đông nơi đây.
Nhận nhiệm vụ phòng thủ ở mặt bắc của Toái Diệp thành là đệ tam quân đoàn, cộng thêm một vạn hai ngàn người nữa. Số quân này chia làm hai kíp, có thể cùng chiến đấu với quân địch suốt đêm không cần nghỉ ngơi. Trên đầu tường thành lúc này, hầu như tất cả mọi chỗ đều đã bị Hy Lạp hỏa bao trùm hết cả rồi, đâu đâu cũng là lửa. Sáu ngàn Đường quân thủ thành được trang bị quân phục phòng lửa, nhưng bọn họ vẫn phải ẩn nấp sau những bức vách phòng lửa, cắn răng chịu đứng sức nóng của nhiệt độ cao đang thiêu đốt. Để đối phó với Hy Lạp hỏa, Đường quân đã cho thiết kế đường cản lửa. Bọn họ lấy gạch đá xây lên ở chỗ đầu tường thành những bức vách thật dày, bề rộng chừng năm thước để phòng ngừa và hạn chế sức công phá của những quả cầu lửa. Rất nhiều Đường quân đang chen chúc ẩn nấp sau những bức vách đó.
Lửa ở trước đường băng cản lửa mà Đường quân tạo ra càng ngày càng bùng cháy, nhiệt độ ở mặt trước và mặt sau, ngày càng tăng cao như thiêu như đốt lấy binh sĩ. Bên trong thông đạo không khí đã nóng ran, khiến cho nhiều người cơ hồ như không thể nào thở được nữa. Bỗng nhiên một đoạn thông đạo ở mặt phải trúng phải hỏa đạn công kích nên bị sụp xuống. Con quái vật lửa kia được thể nhe nanh giơ vuốt, cười khằng khặc phả ra hơi nóng kinh người cứ thế mà xông vào thông đạo. Hai trăm Đường quân bị lửa thiêu đốt ai nấy cũng đều kêu gào thảm thiết. Mười mấy tên binh lính cơ hồ như mất hết lý trí, cứ thể lao thẳng đầu vào biển lửa.
" Không thể lo cho bọn họ được nữa. Mau rút lui ngay" Trung lang tướng Hàn Việt nhận thấy tình thế nguy cấp. Hắn gào thét ra lệnh cho quân sĩ của mình. Trong khi Đường quân còn đang chuẩn bị, chưa ai kịp rút lui thì bỗng nhiên tất cả như chao đảo, ngã quỵ xuống." Đùng" Một tiếng động thật lớn, kèm theo đó là sự rung chuyển dữ dội. Một đoạn thông đạo dài chừng ba mươi trượng bị đánh sập xuống. Hơn bốn trăm Đường quân không kịp tránh bị nhấn chìm trong biển lửa. Không khí vốn đã ngột ngạt giờ đây mùi thịt người cháy khét lẹt lại càng khiến cho con người ta không sao thở nổi.
Nhưng Đường quân cũng đã không còn cơ hội để mà thương cảm cho đồng đội, bởi vì những hỏa cầu của quân địch được bắn đi với số lượng mỗi lúc một dày đặc hơn. Và cuối cùng tiếng trống tùng tùng cũng vang lên báo hiệu một cuộc tiến công bằng binh lính. Dưới sự yểm hộ của Hy Lạp hỏa, có vô số quân Đại Thực bắt đầu hướng Toái Diệp thành mà tấn công. Trong thời gian hai tháng, bọn họ đã chế tạo được mấy trăm chiếc xe thang. Những chiếc thang cao vút đặt trên những chiếc xe, chúng cứ thế lù lù di chuyển về phía chân thành. Đi sau mỗi chiếc xe thang này là gần ngàn quân Đại Thực.
Về phía Đại Thực, đơn vị phụ trách tấn công mặt bắc của Toái Diệp thành là ba vạn quân Ai Cập. Số này được biên chế thành các nhóm và đi theo sau những chiếc xe thang công thành. Bọn chúng rầm rộ, lì lợm tiến sát chân tường thành. Còn bảy trăm bước nữa. Với khoảng cách này thì bọn chúng đã nằm trong phạm vi công kích của Đường quân. Nhưng Đường quân trên thành vẫn chưa phản công gì cả. Bọn họ vẫn cứ đứng ở các lỗ châu mai chăm chú nhìn vào kẻ địch bên dưới đông như kiến cỏ đang tiến lại gần. Khoảng cách giờ đây còn năm trăm bước nữa. Trung Lang tướng Hàn Việt hăng máu nện một đấm xuống mặt tường thành. Hắn quát ầm lên: " Mẹ khỉ, mọi người muốn chết hết hay sao mà còn chưa bắn tên đi hả"
Tiếng quát mắng của Hàn Việt vừa dứt thì ngay lập tức những tấm ván phòng lửa mà Đường quân vẫn ẩn nấp sau đó nãy giờ, bỗng nhiên được hất lên. Và sau đó là một trận mưa dày đặc những trái Đại Đường thiên lôi(đạn pháo) được bắn ra, nhắm thẳng số địch nhân đang tiến sát chân thành kia. Những tiếng nổ lớn, sức công phá mãnh liệt của " vũ khí tối tân" này, như nuốt chửng cả cái quân đoàn Ai Cập kia. Số binh lính Ai Cập này mới được bổ sung tham chiến cho Toái Diệp, cũng mới tới chiến trường này được một tháng và chưa có dịp thưởng thức " vũ khí uy lực nhất" của Đại Đường – Đại Đường lôi. Chỉ một thoáng thôi huyết nhục của những binh lính Ai Cập này đã tung tóe, có khi cả tứ chi cũng bị đứt lìa, hất tung lên cao mấy trượng. Từng mảng lớn những binh lính Ai Cập ngã xuống. Đó là chưa kể tiếng nổ long trời lở đất của Đại Đường thiên lôi đã khiến cho vô số người thủng cả màng nhĩ. Có vài chiếc xe thang đã bị trúng đạn, tan tành cả, và hơn năm mươi binh lính trên mấy cái xe thang ấy đều bị rơi xuống, kéo theo một số lượng lớn binh sĩ bị đè chết. Đến thời khắc này, cả lớp sóng người tiến công dưới chân thành kia đã có đôi chỗ xuất hiện tư tưởng chùn bước, sợ hãi. Và khi mà cái màu đen của thuốc súng tan dần, chiến trường hiện ra rõ hơn thì quân đội Ai Cập như bừng tỉnh, bọn chúng điên cuồng lùi về phía sau. Cái loại vũ khí chưa từng nghe qua này khiến cho bọn chúng chết quá nhiều nên đâm ra run sợ. Đại quân lùi cả lại phía sau, không kẻ nào liều lĩnh cả. Và trên chiến trường lúc này chỉ còn lại mười mấy chiếc xe thang trơ trọi.
*****
Nhưng những tên Hô La San làm nhiệm vụ đốc chiến ở phía sau đã sớm dự đoán được việc những binh lính Ai Cập kia sẽ chùn bước rút lui, cho nên bọn chúng lớn tiếng quát tháo, dùng đao chém, mâu đâm để ép những binh lính Ai Cập kia phải quay trở lại chiến trường. Con sóng người vừa rút chạy lại tổ chức một đợt tiến công mới. Sau một loạt những tiếng nổ kinh khủng lần trước đến bây giờ bọn họ mới hoàn hồn đôi chút, sự sợ hãi cũng giảm đi phần nào. Họ đã bắt đầu ý thức được cái thứ vũ khí của Đường quân kia với biển lửa đang thiêu đốt trên tường thành cũng không có gì khác nhau cả. Và con đường duy nhất để họ thoát khỏi tử thần là chạy thật nhanh tới sát chân thành để tránh tầm sát thương của Đại Đường lôi.
Cho nên, biển người lại bất chấp nguy hiểm xông lên hy vọng tìm được sự sống mong manh trong cái chết. Và giữa tiếng nổ long trời kinh khủng, những chiếc mũ nồi (kiểu mũ chụp đầu của người Ai Cập), những chân cẳng lại bay tứ tung trên chiến trường. Bọn họ đã không còn đường lui nữa, cứ thế cắm đầu tiến lên, và dĩ nhiên là ba vạn đại quân phải chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cuối cùng cũng đã có nhiều người tới được sát chân thành. Khi đội quân tiến công này đã đến được vị trí cần thiết thì các hỏa cầu cũng dần dần ngừng bắn. Thế trận của bắc thành lúc này chính thức chuyển sang công thành.
Hơn ba mươi chiếc xe thang công thành được ùa lên, chúng nhanh chóng được đẩy lướt qua mặt băng của con sông hộ thành và dừng lại ngay sát bức tường kia. Và gần hai vạn tên binh lính Ai Cập còn sống sót sau loạt đạn pháo vừa rồi lại điên cuồng mà trèo lên. Những chiếc xe thang công thành này cao chừng bốn trượng, ở phía dưới có thang lầu có khả năng đảm bảo cho năm người cùng bước lên. Còn ở phía đầu thang có cái vách cản rất lớn, nếu thành trì nào đó không cao thì các vách cản này sẽ được buông xuống có thể trực tiếp bám chặt lên mặt của tường thành, còn đối với những tường thành quá cao thì các xe thang công thành này lại được rút cho cao lên nữa. Và lần tấn công Toái Diệp thành cũng vậy, các xe thang đều phải rút lên cao hết cỡ bởi vì tường thành cao vút, dễ có cao đên bảy tám trượng chứ chả ít. Quả thật là nếu không có các thang lầu này thì Đại Thực quân rất khó để leo lên được tới mặt tường thành.
Ba chiếc xe thang đồng thời bám chặt vào đầu của tường thành. Những chiếc móc sắt khổng lồ móc chặt thang với tường thành để đề phòng thang bị lật xuống. Những binh lính Ai Cập nhảy lên thang, cắm đầu cắm cổ mà trèo thật nhanh trên các bậc thang để lên đầu tường thành. Giờ phút này, biển lửa mà những hỏa cầu của Đại Thực vừa gây ra đã dần dần được dập tắt. Sáu ngàn Đường quân hất phăng các ván tránh lửa, tay cầm cung nỏ, bắn tên xuống dưới. Đường quân tên bắn như mưa, dày đặc như ngàn vạn mũi kim châm, cứ thế nhắm thẳng vào đầu của những tên lính Ai Cập điên cuồng kia mà giội xuống.
Dĩ nhiên, số quân Ai Cập kia cũng không thể cứ đầu trần mà để mặc cho trúng tên, bọn họ giơ những tấm chắn phòng ngự. Nhưng mỗi mũi tên của Đường quân đều rất uy lực, cho nên những tấm chắn của quân Ai Cập khó có thể cản nổi được. Và sau vài loạt tên, những tấm chắn này đã bị bắn thủng. Có rất nhiều nhóm binh lính trúng tên mà chết. Còn số binh lính ở trên thang cũng không lấy gì làm may mắn hơn, bọn họ cũng trúng tên mà rơi xuống đất. Những tiếng gào thét đầy chết chóc và thảm thiết.
A Lan vẫn phụ trách chỉ huy mặt trận tấn công phía bắc thành. Theo tin báo nhận được thì các đợt tiến công ở mặt phía đông và phía nam thành cũng bị chững lại và rất khó khăn. May ra thì chỉ có mặt bắc của ông ta là có xuất hiện cơ hội chuyển biến. Thật ra đây cũng là sách lược gây nhiễu của ông ta mà thôi. Đại Thực tấn công ba mặt bắc, đông, nam của Toái Diệp nhưng thật ra chỉ có mặt bắc của ông ta là mới tấn công thực sự. Ở đây tập trung số lượng máy bắn đá nhiều gấp đôi so với hai mặt trận kia. Ngoài ra, không chỉ có ba vạn quân Ai Cập trực tiếp tham giatham gia tấn công mà còn có thêm hai vạn quân Hô La San làm hậu viện dự phòng.
A Lan nhìn thấy việc tiến công đã có hiệu quả, liền lập tức hạ lệnh: " Điều thêm năm mươi xe thang công thành tới mặt bắc. Tăng viện thêm một vạn Hô La San quân."
" Tùng! Tùng!Tùng". Tiếng trống trận từ phía Đại Thực lại dồn dập vang lên. Một vạn quân Hô La San đã xông lên, tham chiến. Và từ trên tường thành đạn lôi của Đường quân tiếp tục gầm rú mà bắn xuống. Nhưng số quân Hô La San này hiển nhiên là có sự chuẩn bị từ trước. Bọn họ không bộ hành mà phi ngựa xông lên. Khi vào tầm tên bắn của Đường quân, bọn chúng liền gia tăng tốc độ của ngựa, tay giơ cao các khiên chắn. Cho nên chỉ sau một loạt oanh tạc, bọn chúng như chớp giật đã đột kích vượt qua tầm sát thương của đạn lôi. Tổn thất có khoảng ngàn người mà thôi.
Một vạn Hô La San quân đột ngột tham chiến khiến cho tình hình của Đường quân ở mặt bắc này ngày càng căng thẳng và khó khăn. Số Hô La San quân này thực hiện chiến thuật lao mâu ngắn trên quy mô lớn. Bọn chúng lợi dụng tốc độ chạy nước rút của ngựa rất mạnh, đồng thời dùng sức mạnh của cánh tay lao những mâu ngắn nặng năm sáu cân đi xa đến năm mươi bước. Hơn nữa, bọn chúng thực hiện chiến thuật đó rất bài bản. Một ngàn kỵ binh ở cách tường thành độ ngoài hai trăm bước thì lập tức lao mâu, rồi nhanh chóng lùi ra nhường không gian để cho một ngàn kỵ binh khác chạy nước rút và phóng lao. Cứ như thế nhóm này xuống thì nhóm kia lên. Những loạt mâu ngắn cứ như mưa đổ ập lên đầu tường thành. Chiến thuật phản kích này quả thật đã mang lại hiệu quả, trên thành vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết, Đường quân cũng đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Vì thế cho nên màn mưa tên cũng không còn duy trì được mật độ dày đặc như lúc trước nữa. Nhất là ở đoạn tường thành phía tây đã có mười mấy tên Ai Cập bị giết trong khi vừa mới vượt được thang trèo lên tường thành.
Chủ tướng Hàn Việt nhận nhiệm vụ trấn giữ bắc thành lúc này cũng đã mỏi mệt lắm, mồ hôi vã ra như tắm. Số Đường quân còn lại không tới bốn ngàn người, trong khi đó bản thân hắn cũng bị trúng phải một cây mâu ngắn nên gãy luôn cánh tay trái rồi. Mắt thấy quân địch đang huy động thêm năm mươi chiếc xe thang đang chuẩn bị tiến sát tường thành. Đồng thời ở phía xa kia, địch quân vẫn còn đông đảo, nhìn không cả thấy giới hạn dàn quân của chúng. Người thì như thế, tình hình thì như vậy cho nên chân tay Hàn Việt đã bắt đầu luống cuống.
Chính trong lúc này, đích thân chủ soái Vương Tư Vũ mang theo ba ngàn nỏ binh tới chi viện cho bắc thành. Mặc dù quân địch tổ chức tấn công Toái Diệp ở ba mặt thành, nhưng Vương Tư Vũ thấy có điều bất thường ở mặt bắc, vì dường như sự công kích của cầu lửa ở đây mãnh liệt hơn, số lượng quân địch cũng đông đảo hơn so với hai mặt còn lại. Cho nên ông ta lập tức điều quân dự bị chi viện cho bắc thành. Bản thân ông ta suất lĩnh ba ngàn tay nỏ trực tiếp tới đốc chiến.
Vừa tới nơi, Vương Tư Vũ thấy bắc thành ngổn ngang những xác người, Đường quân chết thảm quá nhiều, trong lòng ông ta không khỏi trầm xuống: " Hàn tướng quân, tình hình ở bắc thành thế nào rồi"
Hàn Việt thấy chủ soái trực tiếp đến đốc chiến, trong lòng hắn hơi bình tĩnh trở lại, bẩm báo với chủ soái: " Bẩm tướng quân, tình hình bắc thành vô cùng căng thẳng, chủ lực của địch quân là Hô La San dường như còn chưa tham giatham gia chiến đấu"
Vương Tư Vũ lúc này mới để ý thấy cánh tay của Hàn Việt đã bị gãy, ông ta lập tức lệnh cho Hàn Việt: " Ngươi đi xuống điều ba trăm bộ mô hình đá nhỏ lên đây. Ta sẽ trấn thủ nơi này"
Dứt lời, ông ta liền hét lớn một tiếng, trường thương trong tay ông ta huy động ngăn chặn mấy tên Ai Cập đang ngấp ngó trên tường thành. Trường thương trong tay Vương Tư Vũ như bão tố, thương pháp lại tinh chuẩn vô cùng. Mỗi lần xuất thương là lại có mấy địch quân bỏ mạng. Chỉ trong có nháy mắt thôi, mà đã có hơn mười mấy tên địch nhân bỏ mạng dưới trường thương của ông ta. Binh lính Đường quân thấy chủ soái của mình đích thân đốc chiến giết địch cho nên tinh thần của bọn họ vô cùng phấn chấn chỉ trong có một hồi trống mà đã đánh hạ được hơn ngàn tên Ai Cập quân khỏi những cái xe thang kia. Ngay sau đó, mũi thương của Vương Tư Vũ rung lên, ông ta với cây thương một hơi làm cho ba chiếc thang bị gạt ra khỏi tường thành. Những chiếc thang bị xô lệch kéo theo đó là một chuỗi những tiếng kêu thảm thiết của địch nhân bị ngã xuống. Nhưng khi mà cái thang này vừa bị hất xuống thì cái thang khác đã lại được dựng lên. Hơn nữa mâu ngắn của quân địch cứ như châu chấu, gào thét mà lao lên. Vì thế cho nên trong phạm vi gần tường thành ba trượng Đường quân không có cách nào tiếp cận được.
Lúc này, ý niệm trong đầu Vương Tư Vũ đột nhiên lóe lên, ông ta lập tức hạ lệnh: " Nhanh chóng điều hai ngàn Mạch đao quân"
Bởi vì ở khu vực bắc thành này số lượng các tảng đá ít hơn so với các khu vực khác hơn nữa toàn bộ đá lại được dùng cả vào việc xây dựng các công sự, cho nên trong cự ly gần như thế này Đường quân cũng không thể nào ném đá để chặn kẻ địch được. Trong tình huống này, chỉ có Mạch Đao quân được trang bị trọng giáp mới có thể không sơ đoản mâu của địch quân.
*****
Toàn bộ ba mươi chiếc xe thang của địch quân đã bám chắc lên tường thành rồi. Đồng thời với đó là một vạn kỵ binh Hô La San cũng đã tiếp ứng đến nơi. Như vậy tính đến giờ phút này, chủ soái bên phía Đại Thực đã cho bốn vạn quân tham gia chiến đấu. Trong đó bao gồm cả quân chủ lực của bọn chúng – Hô La San quân. Số quân Hô La San này đang dần thay thế cho số quân Ai Cập trong chiến đấu. Một vạn quân Hô La San ào tới như những đợt thủy triều. Bọn chúng tên nào tên nấy cũng xông lên vô cùng hung hãn, cảm tưởng như chúng không sợ chết vậy. Trang bị của số quân này cũng rất chắc chắn: đầu đội hắc khôi, người mặc áo giáp, sức chiến đấu rất cường hãn, như những con ác thú khát máu. Trong khi đó Đường quân ở bắc thành này phần lớn lại là nỏ quân, khả năng cận chiến giáp lá cả có phần thua thiệt. Đã có vô số quân Hô La San lên được tường thành rồi, chúng ra sức chém giết. Đường quân chống cự rất vất vả, xuất hiện nhiều thương vong. Bắc thành Toái Diệp lại một lần nữa rơi vào tình thế nguy hiểm.
Chính trong lúc này, hai ngàn Mạch Đao quân từ dưới thành đã xếp thành đội ngũ xông lên. Việc Mạch Đao quân tham gia chiến đấu, khiến cho thế trận trên tường thành lập tức có sự đảo ngược. Với việc được trang bị trọng giáp và mạch đao bọn họ đứng dàn hàng cứ như là một bức tường án ngữ ngay đầu thành. Ngay lập tức Mạch Đao quân huy động mạch đao, ánh đao sắc lạnh lóe lên, kéo theo đó là huyết nhục của địch nhân văng tứ tung. Cả người lẫn thang đều bị chém thành những mảnh nhỏ. Thế tiến công của Đại Thực lại bị bẻ gãy một lần nữa.
Đi kèm theo những tiếng động đùng đùng như sấm nổ là ba trăm bộ mô hình đá nhỏ được đưa lên trên mặt thành. Đây là các bộ mô hình sử dụng kết cấu bàn xoay rất tinh vi và khéo léo. Kết cấu đơn giản chỉ có bao nhiêu đó thôi. Và cũng chỉ có bốn người điều khiển. Tầm bắn tối đa của nó chỉ có tám mươi bước trở lại, nhưng sự linh hoạt và cơ động của cỗ máy này khiến nó trở thành bảo bối trong việc phòng ngự ở cự ly ngắn.
Cơ chế hoạt động của nó cũng khá đơn giản: Hai gã Đường quân dùng sức quay cái bàn xoay. Cả cỗ máy chuyển động lạch cạch, cái bàn xoay được vặn căng hết sức. Trong khi đó một tên Đường quân khác nhanh chóng lắp đạn, và tên lính còn lại thì châm ngòi nổ. Đợi cho ngòi nổ cháy được một chút, hắn lập tức phất tay ra hiệu, hô to một tiếng: " Phóng". Thế là thanh gỗ liền được thả cho bật tung ra, kéo theo đó là một quả đạn lôi màu đen được bắn vọt lên không trung. Bên cạnh nó là mấy trăm quả đạn lôi khác cũng thi nhau mà vọt lên. Những quả đạn lôi này vẽ lên không trung những đường cong, chúng hướng phía dưới chân thành mà rơi xuống.
Mấy trăm quả đạn pháo được bắn ra rơi thẳng xuống trận địa đang dày đặc người của quân địch ở dưới chân thành. Những tiếng nổ mãnh liệt vang lên, tưởng như có thể khiến cho trời long đất lở. Chiến mã hí vang, lửa đỏ rừng rừng ngút trời. Và kèm theo đó là những tiếng gào thét thảm thiết như điên như dại cùng tiếng rên la dậy đất. Sau một loạt tiếng nổ khủng khiếp đó là mấy trăm cột khói đen từ mặt đất ngùn ngụt bốc thẳng lên trời. Không chỉ có người chết mà mười mấy bộ xe thang công thành cũng bị nổ tan tành, chỉ còn là những mảnh vỡ. Chính trong lúc này bỗng vang lên những tiếng tù và phát ra từ chiến tuyến của Đại Thực. Đây là lệnh thu binh. Ở dưới chân thành, tất cả binh lính Đại Thực lại như một con thủy triều đồng loạt rút về phía sau.
" Nhanh chóng bắn triệt hạ bọn chúng" Vương Tư Vũ lúc này dường như không cần nghĩ ngợi gì cả, ông ta đang hạ lệnh theo bản năng. Và hưởng ứng lời của ông ta, những hỏa cầu từ trên thành lại tới tấp được bắn xuống dưới khiến cho cả mặt đất như chao đảo.
Nhưng những điều gì xảy ra sau đó lại không hề giống với những gì mà Vương Tư Vũ dự đoán. Toàn bộ Đại Thực quân ở phía đối diện bỗng nhiên yên lặng, án binh bất động. Đồng thời hơn một trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cũng được từ từ cho lui về phía sau. Và theo thông tin nhận được từ chiến trường ở mặt đông và mặt nam thành thì quân Đại Thực cũng đang có những chuyển biến tương tự như thế.
Đường quân dường như cũng dự đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phương xa kia, ở đó có mấy con quái vật khổng lồ, đen sì bỗng nhiên chuyển động. Tất cả Đường quân không khỏi có một phút kinh tâm về mấy con quái vật kia và những giây phút chiến đấu với nó sắp tới. Theo sự chuyển động của chúng mặt đất cũng bắt đầu có sự chấn động, những tiếng rầm rập lại một lần nữa vang động ở phía chân trời kia. Lần này Đại Thực quân không chỉ sử dụng có công thành chùy ở một mặt trận. Mà cả ba mặt trận phía đông, phía bắc, và phía nam thành đều đồng loạt sử dụng công thành chùy để tấn công. Mấy con quái vật này cứ thế lầm lũi tiến sát tới chân thành. Quân Đại Thực ở phía dưới im lặng, không một tiếng động, còn Đường quân đứng trên thành ai nấy sắc mặt tái nhợt, ngây người nhìn những cỗ công thành chùy kia tới gần, Đây chính là đòn sát thủ cuối cùng của Đại Thực quân rồi.
" Đem phá chùy khí (vũ khí phá công thành chùy) tới đây". Vương Tư Vũ sắc mặt trầm trọng, nhìn chăm chăm vào cái công thành chùy kia ra lệnh cho Đường quân. Không biết phá chùy khí mà Đường quân mới phát minh ra có đủ để đối phó với những cái công thành chùy khổng lồ của Đại Thực này không nữa.
Dưới thành, A Lan cũng lạnh lùng và chăm chú nhìn vào con quái vật công thành chùy đang tiến gần tới tường thành. Hai tháng trước đây khi con sông bảo vệ thành còn chưa đóng băng, cái công thành chùy này không thể làm ăn gì được. Nhưng giờ đây mặt sông đã đóng băng, lớp băng kết cũng dầy và chắc chắn, và như vậy là không có bất kỳ chướng ngại nào nữa. Để xem Toái Diệp thành lần này có thể kiên trì được trong bao lâu nữa.
" Tiến công" A Lan đã ban ra điều lệnh thứ nhất.
Bốn trăm thớt lạc đà kéo công thành chùy đã được giải tán, thay vào đó là ba ngàn tên lính trực tiếp dùng sức người đẩy nó về phía trước. Một khắc đồng hồ sau, công thành chùy đã cách tường thành không tới bốn trăm bước.
" Mai Tái Nhân tướng quân, ta cảm giác như có điều gì đó không ổn" Phó tướng Mặc Nhã Lợi nhìn chừng chừng lên tường thành: " Quá yên tĩnh, Đường quân chẳng lẽ lại bó tay chịu chết hay sao, thật kỳ quái"
A Lan được bộ tướng của mình nhắc nhở, nên ông ta cũng để ý về sự yên lặng của cả Toái Diệp thành. Sự yên tĩnh này khiến cho người khác cảm thấy thật ma quái. Quả thật là không nên yên lặng như thế chứ. Chẳng lẽ là Đường quân lại dám xuất thành để tập kích công thành chùy hay sao. A Lan nhướng mày suy đoán và ngay sau đó ông ta ra lệnh: " Lệnh cho một vạn kỵ binh Hô La San lập tức xuất kích bảo vệ công thành chùy. Nếu Đường quân dám xuất thành công kích thì chiếm ngay cổng thành"
Lệnh vừa ban ra, một vạn Hô La San liền lập tức xuất phát chia làm ba đội, tiến về phía ba chiếc công thành chùy kia, và hộ vệ cho chúng ở dọc hai bên sườn. Các công thành chùy tiếp tục được đẩy nhanh về phía trước. Còn hai trăm bước là tới chân thành. Ai nấy cũng đều hồi hộp, đến nỗi dường như tim đã thót lên tới cổ họng rồi ... Và còn năm mươi bước, ba mươi bước nữa, ba chiếc công thành chùy đều gia tăng tốc độ lấy đà để tạo ra một cú đâm đầu tiên thật kinh thiên động địa
Chính trong lúc này, từ trên đầu tường thành, bỗng nhiên có mấy trăm chiếc dây thừng chão được ném xuống. Mỗi cái dây thừng này to đến bằng cả cổ tay người, dài chừng trăm trượng. Mỗi đầu dây chão này được buộc vào một chiếc móc câu sắt rất lớn. Sau tiếng va chạm của những thứ kim khí chạm nhau thì người ta thấy có ít nhất là những chiếc móc câu của hơn một trăm chiếc dây thừng đó đã quặc vào những xích sắt của công thành chùy.
Rồi, các dây thừng chão này đột nhiên căng thẳng. Sở dĩ như vậy, là vì trên đầu tường thành thì mỗi dây thừng chão này được hơn một trăm Đường quân cầm kéo. Cả mấy trăm chiếc thừng chão ấy đồng loạt hò dô mà kéo. Công thành chùy tưởng chừng chắc chắn là thế nhưng đến giờ nó đã bắt đầu lung lay sang trái một chút rồi lại sang phải. Và rồi, dần dần con quái vật ấy lung lau dữ dội lắm. Quân Đại Thực ở phía dưới công thành chùy thấy vậy thất kinh, rối rít bỏ chạy tứ phía. Bỗng nhiên, cả công thành chùy bị co kéo mạnh mất trọng tâm nên đổ vật sang bên cánh phải. Một tiếng " Uỳnh" thật lớn vang lên, cả cái cỗ công thành chùy khổng lồ dường như không chịu nổi sức co kéo của Đường quân nên đã phải đầu hàng mà ngã vật xuống. Mặt đất đầy bụi bay lên sau cú ngã của con quái vật đó.
" Thành công rồi". Ở trên thành nổi lên những tiếng hoan hô, nhảy múa vui mừng của Đường quân. Tiếng hân hoan gào thét của họ vang dội cả một góc trời Toái Diệp. Tình hình ở mặt trận phía nam và phía đông của Toái Diệp cũng diễn ra tương tự như ở bắc thành. Cả ba con quái thú khổng lồ kia đồng thời đã bị sự mưu trí của Đường quân làm cho hư hại đi rồi. Thế cho nên trên tường thành Toái Diệp đâu đâu cũng thấy sự vui mừng.
A Lan chứng kiến cả ba cỗ công thành chùy đều bị hạ đo ván một cách chóng vánh, cho nên ông ta rất tức giận, sắc mặt xanh mét. Ông ta hét lớn một tiếng: " Bắn đạn dầu hỏa cho ta. Ta xem ở trong biển lửa, còn kẻ nào có thể phá đám được nữa không"
*****
" Tướng quân, các công thành chùy đều đã ở quá gần tường thành, nếu như chúng ta bắn đạn dầu hỏa thì sợ rằng các công thàn chùy kia sẽ bị đốt cháy." Mặc Nhã Lợi vội vàng khuyên A Lan: " Hơn nữa, chúng ta bây giờ chỉ còn lại có một cỗ công thành chùy thôi, cho nên không thể sơ suất được nữa, chi bằng đổi sang dùng biện pháp khác đi"
" Ngươi nghĩ còn có biện pháp gì, mau nói đi" A Lan quay đầu lại hỏi Mặc Nhã Lợi.
" Mạt tướng nghe nói, Cáp Lý bệ hạ đã chuyển cho chúng ta năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng, mà hiện tại chúng vẫn đang ở Bạt Hãn Na kia. Nếu như chúng ta yêu cầu bọn họ vận chuyển số máy ném đá đó tới đây, cộng với ba trăm chiếc mà ta hiện có, như vậy tổng cộng là tám trăm chiếc máy ném đá. Khi đó, chúng ta sẽ sử dụng số máy này để liên hồi ném các tảng đá lớn vào một đoạn tường thành nhất định. Cứ như vậy, ta nghĩ rằng đoạn tường thành đó nhất định sẽ sụp xuống."
A Lan trầm tư một hồi lâu suy tính, hiện bây giờ trong tay ông ta chỉ còn có một cỗ công thành chùy mà thôi. Hơn nữa ông ta cũng không nắm được phần thắng là bao nhiêu.. Rốt cuộc, ông ta cũng gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Mặc Nhã Lợi: " Được rồi, hãy truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho binh lính ở Thổ Hỏa La trong vòng năm ngày phải vận chuyển được các máy ném đá tới Toái Diệp này"
Trên thảo nguyên mịt mờ rộng lớn ở phía nam của A Sử Bất Lai thành, tiết trời bước vào đông với những trận bão tuyết dữ dội từ trên trời rơi xuống. Cả một khu vực rộng lớn vô biên vô hạn của thảo nguyên giờ đây là cả một cánh đồng tuyết trắng xóa, không hề có xuất hiện bóng dáng của con người nào cả. Những người dân du mục đã dẫn theo dê bò của họ xuôi về các thành trì ở phương nam để tránh trú đông, cho nên bây giờ ở đây rất trống vắng, cô liêu. Thỉnh thoảng mới thấy có một đám chim tước đang lúi cúi, lần mò những quả hạt còn xót lại ở trong tuyết. Dường như nơi này là một thế giới riêng của tuyết trắng vậy. Bỗng nhiên, từ phía phương bắc xuất hiện một vệt dài màu đen. Cái vệt đen này xuất hiện giữa cái thế giới tuyết trắng này có vẻ như không hợp lắm, nếu so sánh với một khối bạch ngọc tuyệt mỹ bị một vết nứt thì cũng không ngoa cho lắm. Cái vệt đen ấy càng ngày càng tới gần, mà càng gần thì lại thấy cái vệt đó càng dài ra. Và đây chính là đội kỵ binh gồm hai ngàn người. Và chính xác hơn thì là một đội kỵ binh Đường quân. Mỗi binh lính được biên chế hai con ngựa, tất cả bọn họ đang quất ngựa lao đi thật nhanh trong bão tuyết.
Dẫn đầu đội kỵ binh không phải ai khác chính là Thi Dương. Những tua đỏ trên mũ giáp tung bay. Bọn họ như đã định từ trước, trực chỉ hướng về mục tiêu ở phương nam xa xôi. Đó là Khát Tắc thành – đô thành của Bạt Hãn Na. Hiện Đường quân còn cách chỗ đó hơn hai trăm dặm nữa.
Chiến dịch Toái Diệp đã đi vào giai đoạn cuối và rốt cuộc tướng trấn thủ A Sử Bất Lai thành là Thi Dương cũng có cơ hội để lập được công rồi. Sự tình thế này, bảy ngày trước đây, bồ câu từ Toái Diệp đã mang mệnh lệnh của cấp trên chỉ thị cho hắn phải lập tức xuất binh tập kích, quấy rối Bạt Hãn Na. Mệnh lệnh này thật ra cũng hết sức đơn giản, nhưng xem ra Thi Dương muốn làm hơn thế bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để hắn thể hiện bản lĩnh và sự lợi hại của mình. A Sử Bất Lai thành nơi Thi Dương đang trấn thủ nằm ở phía cực bắc của Bạt Hãn Na quốc. Từ đó mà tới Khát Tắc thành cũng phải tới ngàn dặm. Hành trình phải vượt qua sa mạc Qua Bích và thảo nguyên rộng mênh mông. Sau bảy ngày rong ruổi, luân phiên đổi ngựa, cuối cùng bọn họ cũng đến gần được mục tiêu.
Thi Dương phóng ngựa vượt trước lên một cái gò đất, hắn lấy bàn tay che ngang mày giúp hỗ trợ cho đôi mắt nhìn ra xa. Màu trắng đến mức chói sáng của cánh đồng tuyết khiến cho mắt của Thi Dương không thể tự chủ được cho nên hắn phải nheo mắt để nhìn. Lúc này, hắn quan sát thấy ở cách đó chừng hơn năm dặm, có xuất hiện một chuỗi những điểm đen nhỏ. Dường như là có nhiều người đang cưỡi lạc đà để hành trình. Và những người đó hiển nhiên là đã nhìn thấy bọn người Thi Dương, cho nên tất cả đều quay đầu chạy trốn ngay.
" Nhanh đi chặn bọn chúng lại" Thi Dương vung tay lên ra lệnh. Lập tức một đội gồm một trăm kỵ binh lập tức lao đi nhanh như thiểm điện. Chỉ trong chốc lát đã có người quay trở lại bẩm báo: " Tướng quân, đó là một đội thương nhân Túc Đặc, bọn họ đang định tới quá cảnh qua A Sử Bất Lai thành của chúng ta"
Thi Dương khé nhíu mày suy nghĩ. Hắn biết rằng tất cả những cơ hội có thể kiếm tiền mà đã lọt vào mắt của những thương nhân Túc Đặc này thì cho dù là chiến tranh đi nữa, bọn họ cũng không bao giờ bỏ qua. Nhưng ngoài việc biết cách kiếm tiền ra thì ít ra những tên Túc Đặc này cũng có thể cung cấp cho hắn được một vài thông tin tình báo
Thi Dương liền dẫn số Đường quân còn lại đi về phía trước. Và không lâu sau, bọn họ đã đi tới trước mặt của những thương nhân Túc Đặc kia. Đây là một thương đội ở quy mô trung bình với năm trăm thớt lạc đà vận chuyển. Đến lúc này tất cả số lạc đã đều đã được cho nằm xuống, xem lướt qua một lượt thì thấy trên lưng mỗi con lạc đà này đều chất đầy những rương hòm, cùng các túi da. Số lạc đà và hàng hóa này là do hơn hai trăm tên thương nhân Túc Đặc đồng sở hữu. Tất cả bọn họ ai nấy cũng đều hoảng sợ nhưng vẫn khư khư canh giữ hàng hóa của mình ở bên cạnh.
" Tướng quân, người này chính là đầu lĩnh của bọn họ. Thương đội Túc Đặc này chính là từ Khát Tắc thành mà đi ngang qua đây" Viên đội trưởng Đường quân đưa một tên thương nhân Túc Đặc dáng người gầy gò tới trước mặt Thi Dương. Thi Dương nhìn ông ta một lượt, đánh giá sơ bộ. Hơi thở thể hiện ông ta là người sắc bén và khôn ngoan. Còn cái miệng dẹp như miệng cá, da mặt sáng bóng như bôi sáp và đôi mắt rất linh động đã cho Thi Dương phần nào phán đoán được sự khôn khéo của người đầu lĩnh này.
" Kính chào tướng quân của Đại Đường, tôi xin được nguyện dốc sức vì ngài" Người thường nhân đầu lĩnh này đã rất khôn khéo, ông ta dùng vốn Hán ngữ thuần thục cùng với thái độ mềm dẻo để cố gắng lấy lòng vị tướng quân trẻ tuổi này: ' Chỉ cần tiểu nhân biết được tin tức gì sẽ nói hết cho ngài, tuyệt đối không hề giấu diếm gì cả"
Thi Dương thấy thái độ ôn hòa và hợp tác của ông ta cho nên cũng lấy làm hài lòng. Hắn biết và hiểu rõ về cái đạo sinh tồn của những thương nhân Túc Đặc này. Đối với họ tiền bạc và mạng sống đều quan trọng như nhau, chứ một chút tin tức thì đáng kể gì chứ.
" Ta hỏi ngươi. Có bao nhiêu quân Đại Thực đóng ở Khát Tắc thành"
" Có bao nhiêu Đại Thực quân" Tên đầu lĩnh của thương đội chần chừ một lúc, dù nói thế nào hắn cũng chỉ là một tiểu thương bình thường, làm sao có thể biết được những chuyện quân sự cơ mật. Ông ta hấp háy đôi mắt nhỏ, nhìn Thi Dương với vẻ mặt đầy hoang mang.
Thi Dương dường như cũng nhận thấy câu hỏi của mình đúng là có phần đường đột. Cho nên hắn liền thay đổi góc độ của câu hỏi: " Thôi được, vậy tình hình quân đội của Đại Thực ở Khát Tắc thành thế nào, ngươi hãy trình bày cho ta xem nào"
Vấn đề trong câu hỏi đã được mở rộng ra rồi. Người thương nhân Túc Đặc này nhanh chóng huy động, tập hợp những điều mắt thấy tai nghe ở Khát Tắc thành, rồi lựa chọn, chỉnh lý thông tin cho chính xác, rồi mới bẩm báo: " Hồi bẩm tướng quân, sở dĩ chúng tiểu nhân phải hành trình ngược lên phía bắc mà không dám từ Bạt Hãn Na trực tiếp đi thẳng sang phía đông là bởi vì, chúng tiểu nhân có nghe được một tin tức, đó là quân đội Đại Thực trú đóng ở Bạt Hãn Na đang tiến hành trưng thu lạc đà với số lượng lớn. Nghe nói là dùng để vận chuyển vật tư gì đó đến Toái Diệp. Hiện tại toàn bộ binh lính trong thành Khát Tắc đều là binh lính của gia tộc Tát Man. Dường như bọn họ đã khống chế được hoàn toàn Bạt Hãn Na rồi. Chúng tiểu nhân đã phải dùng năm trăm dinar (tiền tệ của Đại Thực) để mua một tờ giấy thông hành của bọn họ. Quả thật là tờ giấy thông hành này rất có hiệu quả, trên đường thương đội tuy có gặp mấy đồn biên phòng nhưng nhờ có tờ giấy thông hành này mà được bọn chúng buông tha."
Người đầu lĩnh của thương đội cẩn thận lấy từ trong ngực áo của mình ra một mảnh giấy cứng, hai tay dâng lên cho Thi Dương: " Đây chính là giấy thông hành, dòng chữ ở phía trên chính là do đích thân Tát Man ký tên xác nhận"
Thi Dương mặc dù tay nhận lấy tờ giấy thông hành, nhưng trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về những lời mà người thương nhân Túc Đặc kia vừa mới nói. Đó là việc quân đội Đại Thực ở Bạt Hãn Na đang có dấu hiệu chuẩn bị đông tiến, mà tạm thời việc phòng thủ Khát Tắc thành lại hoàn toàn do binh lính của Tát Man gia tộc đảm nhiệm. Dĩ nhiên là tình huống này cũng còn có một khả năng khác, đó là việc quân đội Đại Thực vẫn sẽ đồn trú ở đây, nhưng bọn chúng sẽ không quản lý về mặt trị an của nơi này. Thi Dương trong đầu thì mải suy nghĩ, nên nhìn tờ giấy thông hành mà như thất thần, bỗng nhiên từ trong đầu hắn nảy ra một ý tướng, hắn lập tức hỏi người đầu lĩnh kia: " Ngươi vừa nói dọc đường đi có gặp phải mấy đồn biên phòng, vậy chúng nằm ở những địa điểm nào"
cter:line-break'>
← Hồi 317 | Hồi 319 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác