Vay nóng Tinvay

Truyện:Danh môn - Hồi 311

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 311: Toái Diệp phong vân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Lazada

Bốn ngày sau, đội Đường quân cuối cùng đi truy quét và áp giải những người Cát La Lộc còn lại cũng đã trở về. Như vậy hành động truy quét cuối cùng cũng đã kết thúc. Trừ một vài những người Cát La Lộc ở rất xa, còn lại tất cả những già trẻ, lớn bé trong bán kính ba trăm dặm đều bị áp giải về vị trí tập kết của Đường quân. Số lượng lên tới mười mấy vạn vạn người. Khi ấy bên sông Lệ Hà là núi người biển người đông đúc vô cùng, tiếng la ó, than khóc rung động cả đất trời. Lại còn có khoảng năm mươi vạn con dê bò cùng mười mấy vạn con ngựa nữa cũng bị dẫn đi cùng. Như vậy trừ hai vạn quân Cát La Lộc đang " chờ chết" ở Yêu Long thành ra thì nơi đây chính là toàn bộ nhân số và tài sản của Cát La Lộc rồi.

Buổi tối hôm đó, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị và tập kết đầy đủ, hai vạn Đường quân áp giải mười mấy vạn người Cát La Lộc cùng toàn bộ tài sản của bọn họ bắt đầu một cuộc di chuyển lớn về phía nam. Những người già, phụ nữ và trẻ em Cát La Lộc được cho ngồi lên trên các xe ngựa, còn những người đàn ông khác thì cưỡi ngựa và chăn quản số dê bò đi theo. Đường quân kỉ luật nghiêm minh, đối xử với bọn họ cũng không hề độc ác, tàn bạo nên những người Cát La Lộc này cũng có vẻ yên tâm. Trên những chiếc ngựa ọp ép, đang lóc cóc chạy kia là những người phụ nữ ôm khư khư chút tài sản ít ỏi còn lại, bọn trẻ nhỏ thì ôm những chú dê con vào lòng, tất cả bọn họ đều ngơ ngác nhìn về mái lều của mình dần dần xa khuất. Bọn họ không biết cái gì đang chờ đợi họ và vận mệnh của họ không biết sẽ như thế nào đây.

Tháng bảy năm Đại Trị thứ năm, hai vạn kỵ binh Đại Đường đã bắt sống và áp giải thành công mười mấy vạn người già trẻ lớn bé của Cát La Lộc ở bên bờ sông Lệ Hà về Toái Diệp. Từ đó, bên bờ sông Lệ Hà vốn đã từng tồn tại một dân tộc Cát La Lộc cường thịnh đến nay dân tộc đó đã bị diệt vong.

Mà cũng trong thời khắc đó, tổng đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn là A Cổ Thập đã hạ lệnh cho quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La ngược lên phía bắc hỏa tốc để cứu viện cho người Cát La Lộc.

Vào ngày thứ ba tại nơi quân Đường bắt đi hầu hết người già, phụ nữ và trẻ em người Cát La Lộc, ở thành Hải Đồ toàn phế tích này xuất hiện một nhánh quân đội mất hết nhuệ khí. Áo giáp của họ bị đánh nát, vũ khí cũng không còn đầy đủ, tất cả đều đang hoảng sợ như chó nhà có tang. Đó là nhánh quân Cát La Lộc hơn ba ngàn tàn binh của đại tù trưởng A Đặc Lôi đã bị đánh bại trong chiến dịch. Bọn họ đã né tránh ở nơi đất hoang vài ngày rồi mới dám trở về thành Hải Đồ, nhưng trước mắt họ lại là một đống đổ nát cùng với hơn mười vạn tộc nhân đã mất tích.

A Đặc Lôi ngơ ngác nhìn qua đống đổ nát thành Hải Đồ, hắn đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn cũng không quá đau khổ hay thù hận, hai ngày nay lòng ông ta đã trở nên nguội lạnh rồi. Thậm chí hắn còn thở dài một tiếng, ít nhất như vậy cũng không cần phải giải thích với hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em này rằng trượng phu của họ đã đi đâu.

Cũng không biết qua bao lâu, thị vệ của hắn là Trường Lỗ mới tiến lên thấp giọng khuyên nhủ:

- Đại tù trưởng, chúng ta đi tới bờ sông Y Lệ đi thôi! Nói không chừng mọi người còn có thể tìm được một vài tộc nhân trở về.

A Đặc Lôi mơ hồ gật gật đầu, theo trưởng thị vệ đi. Hiện giờ hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt, quốc sư đã đi Hồi Hột tìm tiếp viện, Yêu Long thành bên kia cũng không có tin tức gì. Quốc sư không có bên cạnh, A Đặc Lôi cảm thấy mình thiếu đi tâm phúc, không dám đi đâu, không dám quyết định chuyện gì nữa.

Sông Y Lệ cách thành này chừng năm, sáu dặm đường, đi một lát đã tới. Quân lính cũng đã mệt mỏi không chịu được nữa, không đợi tù trưởng hạ lệnh đã nhảy xuống ngựa nghỉ ngơi bên bờ sông. Mười thiếp thân thị vệ cuối cùng cũng dựng xong trướng bồng, thỉnh tù trưởng vào nghỉ tạm. Nhưng A Đặc Lôi vừa mới vào trướng thì phương xa có tiếng vó ngựa như sấm rền vọng lại. Sắc mặt A Đặc Lôi trở nên trắng bệch theo bản năng chạy ra khỏi trướng nhảy lên mình ngựa, động tác vô cùng mau lẹ. Những người Cát La Lộc nghỉ bên bờ sông cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, hỏng rồi, bọn họ đã thành chim sợ cành cong, hơi có gió thổi cỏ lay đã nghĩ ngay tới chuyện chạy trối chết.

Một lát sau đội kỵ binh tới gần mọi người mới thở phào một hơi, đó là đội kỵ binh được phái đến Yêu Long thành thám thính trở về. Hơn mười tướng lĩnh quý tộc trong tàn quân liền đi vào trong lều lớn nghe tin tức.

Kỵ binh mang về hai tin tức, một xấu một tốt. Tin xấu là quân Cát La Lộc ở Yêu Long thành đã bị hai vạn quân Đường vây hơn mười ngày, không thể thoát ra được, bất quá quân Đường cũng không tấn công họ ngay, ý đồ còn chưa rõ.

Nhưng tin tốt lại làm người Cát La Lộc thập phần phấn chấn, đó là trong phạm vi bốn trăm dặm quanh sông Y Lệ còn có mấy bộ lạc không bị quân Đường bắt đi, có khoảng hơn ba vạn người, hiện giờ đang trên đường tới đây.

Nghe thấy tin tốt này, tàn quân Cát La Lộc bên bờ sông Y Lệ lập tức hoan hô, tin tức này khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn hơn hẳn sau những ngày đen tối. Đối với những người trong trướng bồng thì tin tức này còn có ý nghĩa khác, đó là người Cát La Lộc bọn họ không hoàn toàn bị diệt vong, hơn nữa đó còn là tộc Mưu Lạt. A Đặc Lôi lập tức phái hơn một ngàn người đi trợ giúp những tộc nhân này tới.

Tuy có một tin xấu nhưng đối với A Đặc Lôi nó cũng là một cái tin vô cùng tốt. Đa Đồ bị quân Đường vây khốn thì không có cách nào đến đoạt tộc nhân về, đoạt lại ngôi vị đại tù trưởng. Nếu Đa Đồ thoát được thì cho dù quân Đường không giết ông ta thì Đa Đồ nhất định cũng sẽ vì tư thù mà giết ông ta, nhánh quân đội huynh đệ Bì Da Nhĩ kia là tự tay ông ta phái thị vệ tâm phúc đi giết.

A Đặc Lôi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong doanh trướng. Hiện giờ hắn ta còn lại có hơn ba vạn tộc nhân, chỉ có ba ngàn binh lính, bước tiếp theo nên đi tới đâu, làm thế nào đều quyết định vận mệnh của người Cát La Lộc nhưng hắn ta lại không biết phải làm sao.

Đúng lúc này một thị vệ chạy vào bẩm báo:

- Quốc sư đã trở lại!

A Đặc Lôi mừng rỡ lập tức hô:

- Mau mau mời quốc sư vào.

Nói xong không đợi binh lính đi ra ngoài ông ta lập tức đã chạy ra trước. Hiện giờ Tô Nhĩ Mạn chính là thái dương cứu tinh cho tiền đồ của ông ta. Ông ta vừa chạy ra đến cửa trướng thì liền gặp Tô Nhĩ Mạn bước vào, vẻ mặt y tươi cười, trên đường vào cũng chào hỏi bọn lính gác.

- Quốc sư, ta muốn nói cho ông một tin tốt.

A Đặc Lôi nói gấp gáp.

- Thần biết.

Tô Nhĩ Mạn khoát tay cười tủm tỉm nói:

- Phải nói là hai tin tốt chứ.

A Đặc Lôi khẽ giật mình, lập tức hiểu được:

- Quốc sư nói đúng, ta cũng cho rằng như thế.

- Vậy ngài định chuẩn bị thế nào bây giờ?

Tô Nhĩ Mạn liếc mắt nhìn ông ta, thanh âm lạnh lùng nói:

- Một khi Thổ Hỏa La của Đại Thực quân tấn Toái Diệp, vây trấn A Mộc Đồ thì quân Đường sẽ lập tức rút lui về phía nam, khi đó Đa Đồ sẽ trở về, ngài phải quyết định cho sớm đi.

A Đặc Lôi gật nhẹ, khẽ thở dài nói:

- Ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, hiện giờ nhờ quốc sư thay ta quyết định.

- Ngài thật sự nguyện ý nghe theo lời thần sao?

Tô Nhĩ Mạn chăm chú nhìn ông ta nói.

- Đó là đương nhiên, ta cũng chỉ có một người thân là quốc sư, ta không nghe quốc sư thì có thể làm thế nào?

- Tốt lắm, vậy thần chỉ cho ngài một con đường sáng.

Tô Nhĩ Mạn đột nhiên hạ giọng nói:

- Ngài hãy nghe lời của thần đi nương nhờ người Hồi Hột. Thần đã cho người đi liên lạc, chỉ cần ngài đến nhờ, Khả Hãn Trung Trinh sẽ bảo hộ cho người Cát La Lộc trở thành bộ lạc thứ mười của Hồi Hột, cũng sắp xếp cho ngài cùng tộc nhân định cư tại vùng lưu vực Huyền Trì, đây chính là cái nôi của người Cát La Lộc, ngài hiểu không? Chăm lo việc nước hai mươi năm nữa có lẽ người Cát La Lộc sẽ có thể cường đại lên được.

- Đại tù trưởng không thể đồng ý!

Tô Nhĩ Mạn còn chưa nói xong, đột nhiên có một người xông vào trướng, đó là trưởng thị vệ Lỗ Đặc. Ông ta quỳ xuống lớn tiếng nói:

- Tù trưởng vạn lần không được đi. Người Cát La Lộc chúng ta với người Hồi Hột vốn có mâu thuẫn cạnh tranh, bọn chúng làm sao có thể để người Cát La Lộc chúng ta có cơ hội vực dậy lần nữa. Thà rằng tù trưởng ra hàng nhà Đường, cùng bọn họ đối phó với người Hồi Hột. Chỉ cần chúng ta thành tâm nhận sai, một lần nữa hiệu trung với Đại Đường, với lòng dạ của người Đường thì nhất định bọn họ sẽ cho chúng ta cơ hội, hơn nữa họ còn nắm trong tay hơn mười vạn cha mẹ vợ con ta, chúng ta làm sao có thể vứt bỏ họ được.

Nói xong Lỗ Đặc liều mạng dập đầu khẩn cầu A Đặc Lôi chấp nhận phương án của y. Đột nhiên lúc này Tô Nhĩ Mạn xoay người chém một kiếm đầu Lỗ Đặc rơi xuống đất. Lỗ Đặc lập tức ngã xuống, máu tươi từ cổ phun đầy đất. Tô Nhĩ Mạn hung ác nói:

- Quả nhiên là nghiệt chủng nhà Đường, dám khuyên chúng ta đầu hàng Đại Đường, đáng chết lắm!

ứa sẽ đảm bảo lợi ích của những người thương nhân Túc Đặc chúng tôi rồi cơ mà"

*****

A Đặc Lôi nhìn vậy mà không biết nói gì. Hắn biết rõ lòng trung và sự tận tâm của Lỗ Đặc với mình, giờ khắc này trong lòng ông ta lần đầu tiên sinh ra một loại phản cảm đối với Tô Nhĩ Mạn, y thật quá độc ác.

- Như thế nào? Chẳng lẽ ngài thật sự muốn đi đầu hàng Đại Đường sao?

Tô Nhĩ Mạn liếc xéo hắn ta lạnh lùng nói.

A Đặc Lôi đột nhiên cảm thấy một sự uy hiếp khiến tim hắn ta đập nhanh, hắn lắc đầu chắp tay thở dài một tiếng nói:

- Được rồi! Ta nghe lời quốc sư, tới nhờ người Hồi Hột.

Mùng năm tháng bảy năm Đại Trị, đại tù trưởng Cát La Lộc A Đặc Lôi thống lĩnh hơn ba vạn tộc nhân vượt qua sông Y Lệ, hướng về phía Đông Bắc vào biên giới của người Hồi Hột, chính thức thần phục Hồi Hột. Sau đó ông ta được Khả Hãn Hồi Hột Trung Trinh phong làm Diệp Hộ Cát La Lộc, sau đó phái một người đặc biệt bảo hộ, thay mặt A Đặc Lôi quản lý người Cát La Lộc.

Cát La Lộc từ nay về sau trở thành bộ lạc thứ mười của người Hồi Hột, một quốc gia thế là đã tiêu vong giữa dòng chảy của lịch sử.

Trong thành Toái Diệp lúc này bao phủ bởi một không khí khẩn trương cho đại chiến. Từ ba ngày trước, các cư dân ở các thành nhỏ phụ cận đều dời đến thành Toái Diệp, còn có cả hơn sáu ngàn dân chạy nạn từ thành Yêu Long nên lúc này trong thành đã có gần ba mươi vạn cư dân. Tuy vậy nhưng vô cùng trật tự quy củ, trên dưới các cấp tại Toái Diệp đều hết sức nỗ lực sắp xếp trật tự, kể cả lương thực trong thành cũng vô cùng sung túc.

Tuy nhiên quân Đường chính quy trong thành chỉ có hai vạn người, có thể tham dự dân quân phòng thủ vũ trang có hơn bảy vạn người, còn có rất nhiều người Hán di dân đến đây, người Đột Quyết địa phương và hơn hai vạn tù binh thợ mỏ sớm được tự do cũng được sắp xếp tạm thời thành dân quân thủ thành. Mọi người đều đồng tâm hiệp lực, tăng thêm sức mạnh như thành đồng cho thành Toái Diệp. Cho dù có hai mươi vạn quân Đại Thực tới công thành cũng chưa chắc có thể đánh hạ được tòa thành lũy kiên cố nhất Tây Vực của Đại Đường này.

Tại phủ nội đô Tây Vực, Vương Tư Vũ cùng hơn mười quan viên văn võ cấp cao đang thương lượng, bàn bạc chiến thuật tiếp theo. Chiến lược cơ bản đã được quyết định, quân Đường chủ lực ở hướng bắc ngăn cản quân Thổ Hỏa La Đại Thực tới trợ giúp người Cát La Lộc. Vi Sơ dẫn quân tấn công quân Thổ Hỏa La ở Thức Nặc, Thạch Hãn Na, Nguyệt Thị giải trừ uy hiếp ở phía nam Đại Đường.

Mặc dù đây là một kế dụ binh nhưng Vương Tư Vũ vẫn không dám xem thường. Dù sao quân Toái Diệp Đại Đường cũng đã như một cây cọc đóng tại tây Thông Lĩnh. Người Đại Thực căm hận đã lâu, ông ta giờ không chỉ phải phòng bị quân Đại Thực Thổ Hỏa La nhân cơ hội tấn công Toái Diệp mà còn phải phòng bị Đại Thực quân Chiêu Võ Khu đông tiến, tham gia tấn công Toái Diệp.

- Các vị, ta nói cho mọi người một tin tức, lão bằng hữu A Cổ Thập của chúng ta hai tháng trước đã nhận mệnh trở thành tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn phụ trách tất cả công vụ của Đông quân ở A Mỗ Hà. Lần này người Đại Thực có tới cứu viện người Cát La Lộc hay là nhân cơ hội đánh Toái Diệp chính là do nhánh quân này quyết định.

Vương Tu Vũ vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Không ít người còn nhớ rõ tính cách cao ngạo, u buồn, ưa thích làm thơ của vị quý tộc Đại Thực này. Ông ta có thể có một chút sự nghiệp nhưng để người này tiếp quản cả Đông quân ở A Mỗ Hà thì chẳng lẽ Đại Thực không thật sự không còn ai sao?

- Vương đại soái, ta lại cho rằng Đại Thực bổ nhiệm A Cổ Thập làm tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn là có thâm ý chứ không hẳn dùng ông ta để đối phó với Đại Đường đơn giản như vậy.

Người nói câu này là Hồng Lư tự Thiếu Khanh - Mạnh Giao, ông ta cũng vừa mới tới Toái Diệp nửa tháng trước. Ba tháng nay ông ta nhận nhiệm vụ của Trương Hoán giao cho, bí mật đi sứ Bạt Hãn Na và Thạch quốc tìm cách làm cho hai nước quy phục Đại Đường. Thôi Diệu chính là hộ tống ông ta đi sứ hai nước này. Không ngờ lại gặp đúng lúc Toái Diệp chiến tranh với người Cát La Lộc, vì sợ đường xá không an toàn nên đoàn người đành ở lại Toái Diệp chờ dẹp loạn xong mới đi tới Bạt Hãn Na.

Lúc trước Mạnh Giao đã làm công tác chuẩn bị, trong đó kể cả việc nghiên cứu việc phân bố thế lực của người Đại Thực ở A Mỗ Hà.

Ông ta đứng lên gật nhẹ đầu với mọi người, tiếp tục nói:

- Theo thực tế ta nắm được thì chế độ của Đại Thực là quân chủ trung ương tập quyền, đối với việc thống trị ở các địa phương cũng gặp nhiều nguy cơ. Thứ nhất là bị các dân tộc ở nơi chiếm lĩnh được phản kháng, thứ hai là việc khống chế các đại gia tộc địa phương nắm giữ đại lực lượng thổ địa cùng nô lệ. Điều này cản trở sự khống chế của Ba Cách Đạt với các địa phương này, vùng phía đông A Mỗ Hà cũng như vậy, Chiêu Vũ Cửu quốc mỗi năm đều phản kháng, còn có tộc Tát Mạn nắm giữ đất đai. Nếu như Đường quân chúng ta không chiếm lĩnh Toái Diệp có lẽ Lạp Hi Đức sẽ xem xét từ từ giải quyết vấn đề phía đông A Mỗ Hà, nhưng bây giờ nếu ông ta không nhanh chóng giải quyết hai vấn đề khó khăn này trước thì tất nhiên sẽ bị Đại Đường chúng ta lợi dụng, cuối cùng khiến ông ta mất đi vùng phía đông A Mỗ Hà. Chính vì vậy ông ta phải bổ nhiệm người của phái ôn hòa, lại là người có địa vị cao là A Cổ Thập đến nhậm chức Tát Mã Nhĩ Hãn tổng đốc, chính là muốn hòa hoãn với các quốc gia phía đông đối địch A Mỗ Hà cùng với vấn đề quyền lực quá lớn của gia tộc Tát Man. Về chuyện đối phó với Đại Đường hẳn là do Lạp Hi Đức tự mình chỉ huy mới đúng.

Mạnh Giao vừa dứt lời, Vương Tư Vũ mở đầu vỗ tay:

- Rất hay!

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng vỗ tay hùa theo. Vương Tư Vũ có chút hổ thẹn nói:

- Mạnh sứ quân ở tận Trường An xa xôi mà có thế nghiên cứu Đại Thực rõ ràng đến như vậy thật sự khiến cho những kẻ là láng giềng với Đại Thực như chúng ta xấu hổ. Chúng ta còn đang tưởng may mắn Ba Cách Đạt phái bại tướng tới, không ngờ như Mạnh sứ quân vừa nói thì chúng ta quá xem thường kẻ địch rồi.

Mạnh Giao khoát tay áo cười nói:

- Vương đại soái quá khiêm nhường rồi. Ta gánh vác trách nhiệm liên lạc với Chiêu Vũ Cửu quốc, đối với những tình huống thế này không biết sao được. Mà Vương đại soái thống lĩnh quân đội cả Tây Vực, lo lắng việc bảo vệ thành, chấp hành chiến lược bố trí của hoàng thượng và triều đình, không cần mọi thứ đều phải biết.

Vương Tư Vũ lại lắc đầu, cũng không đồng ý với Mạnh Giao. Ông ta bước nhanh đi đến phía trước bàn lớn, kéo ra một tấm bản đồ. Mọi người thấy đại soái mở bản đồ cũng lập tức xúm lại gần.

Vương Tư Vũ chỉ vào hai đại khu vực Bạt Hãn Na và Thạch quốc trầm giọng nói:

- Theo tình báo chúng ta có được, Đại Thực đã triệu tập hai quân đoàn tinh nhuệ bốn vạn người đến phía đông A Mỗ Hà, trong đó một vạn quân ở Bạt Hãn Na, tám ngàn ở Thạch quốc. Ta thấy thật sự kỳ quái, nếu như Đại Thực có ý đồ phối hợp với quân đội Thổ Hỏa La tấn công Toái Diệp thì không phải sẽ mất đi một nhánh quân đóng ở Bạt Hãn Na hay sao, cũng không cần phải tiến vào chiếm giữ Thạch quốc. Vì thế ta nghĩ mãi vẫn không có cách giải đáp, hiện giờ Mạnh sứ quân nhắc nhở ta mới giật mình hiểu ra, Lạp Hi Đức đóng quân ở hai nước này thật sự không phải muốn tấn công Toái Diệp mà là để kiềm chế gia tộc Tát Man.

Nói đến đây Vương Tư Vũ liếc nhìn mọi người nói:

- Mọi người đã hiểu ý của ta chưa?

Mọi người đều nhăn mặt nhìn nhau, hiểu một chút nhưng cũng không rõ ràng. Lúc này ngự sử Võ Nguyên Hành cười nói:

- Ý Vương đại soái có phải là nói chúng ta không cần phải tập trung đông quân ở Toái Diệp, hẳn là nhân cơ hội tộc Cát La Lộc bị tiêu diệt mà khuếch trương về phía bắc?

Vương Tư Vũ cười ha hả, giơ ngón ta cái lên khen:

- Thông minh lắm! Quả nhiên ngài có con mắt tinh tường.

Nói rồi ông ta lại trầm ngâm hạ giọng nói với mọi người:

- Các vị đều là quan viên trọng yếu của Toái Diệp, ta có nghĩa vụ giải thích nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho phủ đô đốc Toái Diệp chúng ta. Thổ Hỏa La không phải là việc của phủ đô đốc, Hoàng thượng đã giao nó cho phủ đô đốc Sơ Lặc, cũng đã bố trí tám vạn đại quân ở Sơ Lặc. Đương nhiên đây cũng là chuyện của ta, bất quá nhiệm vụ cụ thể của phủ đô đốc Toái Diệp là hoàn thành hai việc, một là khuếch trương về phía bắc, đem phủ đô đốc Toái Diệp nối liền với phủ đô đốc Luân Đài, tăng cường liên lạc với Sơ Lặc, bởi như vậy, ba phủ đại đô đốc Toái Diệp, Sơ Lặc, Luân Đài liền tạo thành một thế trận. Đây là năm đó Hoàng thượng trong cuộc chiến An Tây đã quyết định bước đầu tiên trong chiến lược, cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào để đoạt được Toái Diệp. Đây là điều thứ nhất, thành lập được thế trận này thì từ nay về sau Toái Diệp có một mục tiêu chính là Chiêu Vũ Cửu quốc ở phía tây, đây cũng là bước thứ hai Hoàng thượng đã đặt ra trong chiến lược, cũng là nhiệm vụ thứ hai của Toái Diệp. Bất quá không phải là Toái Diệp mà là thành A Sử Bất Lai.

Nói tới đây Vương Tư Vũ đánh mắt về phía Lý Thiên Thần nói:

- Lý tướng quân, kế hoạch đánh thành A Sử Bất Lại bố trí thế nào rồi?

*****

Lý Thiên Thần lập tức khom người đáp:

- Hồi bẩm đại soái, thuộc hạ đã phái thuộc cấp đắc lực nhất đi, cam đoan trong vòng năm ngày sẽ chiếm được thành A Sử Bất Lai.

Vương Tư Vũ cẩn thận nhìn bản đồ nói với Lý Thiên Thần:

- Quân Đại Thực giờ tập trung ở Bạt Hãn Na, thành A Sử Bất Lai binh lực không đáng kể, thật đúng là cơ hội tốt, ngươi phải nắm chắc cơ hội này.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Vương Tư Vũ nhẹ gật đầu, lại lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, lệnh cho Vương Minh tướng quân có thể động thủ đối với người Cát La Lộc ở Yêu Long thành, không được để cho bất cứ một người nào chạy thoát.

Ông ta quay đầu lại nói với Lý Thiên Thần:

- Tướng quân Lương Đình Ngọc đang trên đường áp giải người Cát La Lộc trở lại Toái Diệp, ông ta không thể nào phân thân về được. Ta lệnh cho ngươi dẫn theo quân đội lập tức tiến về phía bắc, còn cho thêm ba ngàn công binh, chiếm lấy lưu vực sông Y Lệ cho ta. Trước khi mùa đông tới phải chiếm được Cung Nguyệt thành cùng Y Lệ thành, đề phòng người Hồi Hột xuôi xuống phía nam.

Tát Mã Nhĩ Hãn là một tòa thành ở trung Á, bởi vì con đường tơ lụa mà phồn thịnh một thời gian. Nó từng là đô thành của đế quốc Thiếp Mộc Nhi, thời Tùy Đường nó là đế đô của Khang Quốc thuộc Chiêu Võ Cửu Quốc, còn gọi là Tát Mạt Kiện. Bởi vì là nơi trọng yếu giao thoa của Đại Thực, Ấn Độ, Đại Đường nên nó trở thành khu vực trung tâm A Mỗ Hà thuộc sự thống trị của Đại Thực quốc.

Tát Mã Nhĩ Hãn tổng đốc thực tế là tổng đốc cả vùng Trung Á. Trước mắt Tát Mã Nhĩ Hãn là thân vương A Cổ Thập, đúng như Mạnh Giao nói, A Cổ Thập đến đã rất nhanh chóng giảm bớt sự bất mãn của Khang quốc đối với việc phá hủy chùa chiến Tát Mãn giáo của tổng đốc trước. A Cổ Thập liền đưa ra ba mệnh lệnh: không được phá hủy chùa chiền các tôn giáo, không bắt buộc phải theo tín ngưỡng đạo Hồi, thống nhất thuế. Ba đạo mệnh lệnh này đánh trúng chỗ hiểm, khiến cho khởi nghĩa sắp bùng lên ở Khang quốc từ từ chìm xuống, A Cổ Thập có thể tập trung tinh thần đối phó với nguy cơ người Cát La Lộc trước mắt.

Phải nói là việc người Cát La Lộc tấn công Toái Diệp là một bước trong chiến lược của Đại Thực. Đại Thực muốn nhúng tay vào thế cục Toái Diệp nhưng quân đội của A Cổ Thập khống chế quyền lực cũng không lớn, ông ta có thể điều động nô lệ Đột Quyết của Tát Mã Nhĩ Hãn cùng nô lệ Thổ Hỏa La nhưng hai quân đoàn Hô La San tinh nhuệ thì ông ta lại không có quyền điều động. Quân Hô La San chỉ phục tùng theo sự điều khiển của Calipha.

Mấy ngày nay tin tức của người Cát La Lộc đã tới Tát Mã Nhĩ Hãn. A Cổ Thập không thể ngờ thế cục biến hóa nhanh như vậy. Quân nô lệ người Đột Quyết của Tát Mã Nhĩ Hãn ít nhất cũng phải mất nửa tháng nữa mới tới Toái Diệp, thời gian đã không còn kịp nữa rồi. Ông ta lập tức hạ lệnh điều khẩn cấp năm vạn quân Thổ Hỏa La tới trợ chiến cho quân Cát La Lộc, đồng thời lệnh cho gần mười vạn quân đóng ở Khang quốc, Sử quốc, Mễ quốc, Hà quốc, Thạch quốc, Đẳng quốc đi tới Bạt Hãn Na chuẩn bị, dựa theo sự bố trí của Calipha khởi động chiến dịch, nhất định nhổ bỏ cái gai trong mắt - Toái Diệp này.

Giờ phút này A Cổ Thập đang ở trong phủ tổng đốc viết thư cho Lạp Hi Đức, nói lại cách bố trí của mình, thỉnh cầu ông ta đồng ý với chiến dịch Toái Diệp lần này của mình, cũng xin giao quân đoàn Hô La San cho mình chỉ huy.

Ông ta viết xong thư, nhẹ nhàng đặt bút lông ngỗng xuống đọc lại một lần, đối với bản thân xem như đã thỏa mãn. Ông ta đang chuẩn bị phái người đi đưa tin, bỗng bên ngoài cửa vang lên từng hồi bước chân dồn dập. Một tên tùy tùng hoảng sợ xông vào lớn tiếng bẩm báo:

- Tổng đốc đại nhân, nhanh nhanh! Calipha bệ hạ đã đến!

Đi cùng hai vạn quân cận vệ, đoàn người Calipha Đại Thực - Lạp Hi Đức chậm rãi tiến vào thành Tát Mã Nhĩ Hãn. Đây là lần thứ hai kể từ khi kế vị ông ta đi thị sát vùng phía đông Đại Thực này. Lần này không có bất cứ thông báo cùng chuẩn bị nào mà đến, không cần phải nói, khiến cho rất nhiều quan viên Đại Thực đoán được tất có liên quan đến chiến sự cùng quân Đường ở Toái Diệp

Cả thành Tát Mã Nhĩ Hãn tạm thời cảnh giới, vô số dân chúng tụ tập lại hai bên đường, tranh nhau đến xem người có địa vị thống trị cao nhất Đại Thực. Mọi người xô đẩy, gọi nhau í ới khiến cả khu vực trở nên hỗn loạn. Quân đội võ trang đầy đủ đã tạo thành một bức tường người, cấm không cho kẻ nào vượt qua. Bọn họ khống chế từng đầu đường cuối ngõ, bất luận kẻ nào có ý đồ hành thích sẽ bị bắn bỏ ngay lập tức.

Mặc dù như vậy nhưng ba ngàn kị binh cận vệ vẫn bảo hộ xe của Calipha đi bên trong, mưa gió cũng không bay vào được. Xe của Lạp Hi Đức chậm rãi đi trên đường, ông ta có chút hứng thú nhìn các tòa nhà trong thành. Phòng ốc phần lớn được trát bằng bùn đất, thấp bé mà dày đặc. Tòa thành này có hai mươi vạn cư dân, có nghề buôn bán, thủ công nghiệp, làm giấy nổi tiếng tại Đại Thực.

Đoàn người đi vào trong thành, Khang quốc vương cùng tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn tự mình chạy ra nghênh đón. Phía sau bọn họ còn có gần trăm quan viên văn võ cấp cao. Xe ngựa của Lạp Hi Đức chậm rãi dừng lại.

- Hạ thần A Mỗ Đạt tham kiến Calipha bệ hạ.

Khang quốc vương A Mỗ Đạt đã bảy mươi tuổi. Ông ta là người mới lên kế nhiệm. Quốc vương tiền nhiệm năm năm trước vì chống lại Đại Thực mà bị giết, sau đó Đại Thực liền đưa A Mỗ Đạt đã sáu mươi lăm tuổi lên làm Quốc vương. Một mặt là do ông ta xuất thân Đại Thực, mặt khác ông ta đã già, không có tinh thần kích động dân chúng phản kháng sự thống trị của Đại Thực. Ông ta tiến lên run rẩy quỳ xuống hành lễ:

- Thần đại biểu cho hai trăm vạn thần dân Khang quốc hoan nghênh bệ hạ giá lâm Tát Mã Nhĩ Hãn.

Lạp Hi Đức tinh thông tiếng Đột Quyết, chỉ nhẹ khoát tay cười nói:

- Ta tới Tát Mã Nhĩ Hãn chỉ là tạm thời thị sát, cũng không cần nhiều nghi thức, các ngươi đều trở về đi! Ta không muốn làm nhiễu loạn cuộc sống của mọi người.

Nói tới đây y đưa mắt nhìn A Cổ Thập một cái. A Cổ Thập liền hiểu ý, lập tức cao giọng tuyên bố:

- Calipha có chính sự quan trọng cần phải xử lý, mời mọi người lập tức giải tán đi. Thời gian tiếp kiến Calipha sẽ để lúc khác.

Ông ta liên tiếp tuyên bố hai lần, mọi người mới dần dần tản đi, tự động trở về nhà, trên đường cái rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Lạp Hi Đức cùng A Cổ đi tới phủ tổng đốc.

- Ngươi đã hạ lệnh cho quân đội Thổ Hỏa La đi giúp người Cát La Lộc?

Vừa đi vào phòng ngồi xuống, Lạp Hi Đức đã hỏi.

A Cổ Thập vội vàng khom người đáp:

- Mấy ngày trước thần đã hạ lệnh cho năm vạn quân Thổ Hỏa La lập tức đi về phía bắc trợ giúp cho Cát La Lộc. Nếu như người Cát La Lộc có thể chống đỡ năm ngày thì quân Đại Đường tất sẽ phải rút lui.

Trong lòng A Cổ Thập quả thực có chút bất an. Ông ta hạ lệnh xuất binh Thổ Hỏa La chậm hai ngày, bởi vậy có thể làm hỏng đại sự. Lạp Hi Đức tính toán một hồi mới chậm rãi thở dài một hơi nói:

- Tốt lắm! Hẳn là vẫn còn kịp. Ngày hôm qua trên đường ta cũng đã hạ một mệnh lệnh cho quân đội Thổ Hỏa La không được trợ giúp người Cát La Lộc, không được hành động thiếu suy nghĩ.

A Cổ Thập khẽ giật mình, đây là vì sao? Mệnh lệnh quân Thổ Hỏa La chi viện người Cát La Lộc không phải là tự mình Lạp Hi Đức đưa ra hay sao? Tại sao lại tự dưng thay đổi như vậy, trước quân đội chối bỏ mệnh lệnh của mình thì về sau tương lai còn ai chấp hành theo nữa? Nghĩ vậy trong lòng A Cổ Thập có chút bất mãn nhưng lại không dám biểu hiện ra.

Lạp Hi Đức liếc mắt nhìn ông ta lạnh lùng cười nói:

- Ngươi bất mãn vì ta nhúng tay vào, nghi vấn vì sao ta lại phủ quyết kế hoạch của mình, thay đổi xoành xoạch sao?

- Thần đệ không dám, thần đệ cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh của Calipha bệ hạ, bệ hạ đương nhiên có quyền thay đổi quyết định của mình.

Lạp Hi Đức nhìn ông ta một lúc lâu, đột nhiên hừ lạnh nói:

- Đưa ta tới phòng tác chiến của ngươi.

Phòng tác chiến của A Cổ Thập ở ngay bên cạnh. Lạp Hi Đức bước vào phòng, lập tức đi tới trước bản đồ, kéo tấm bản đồ lên để lộ ra một bản địa đồ khắc gỗ cực lớn. Lạp Hi Đức nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc lâu, đột nhiên hỏi:

- Ngươi cũng biết gần đây Thổ Hỏa La xảy ra chuyện gì rồi chứ?

- Thần chỉ nghe tin báo lại là hai vạn quân Thổ Phiên tại Tiểu Bột Luật có dấu hiệu muốn tấn công Thổ Hỏa La. Bất quá thần đệ cho rằng người Thổ Phiên như nỏ mạnh hết đà, không thể tạo thành uy hiếp lớn cho Thổ Hỏa La, bởi vậy thần chỉ để lại một nửa quân đội, còn lại phái bốn vạn quân tiến về phía bắc.

Lạp Hi Đức nhẹ gật đầu nói:

- Không sai, ta đúng là muốn nói tới chuyện quân Thổ Phiên ở Tiểu Bột Luật. Ngươi cũng đã biết người Thổ Phiên như nỏ mạnh hết đà, không thể cùng chúng ta tranh giành Thổ Hỏa La. Đã như vậy vì sao bọn chúng còn đóng quân ơ Tiểu Bột Luật? Từ sau khi bọn chúng đại bại ở An Tây, hai con trai của Xích Tùng Đức Tán còn tranh giành ngôi vị nội chiến ba năm, tuy cuối cùng năm ngoái Tán Phổ cũng thắng nhưng thực lực người Thổ Phiên không bằng ba phần so với trước kia. Bọn chúng không thể có điều kiện điều động hai vạn binh, lại còn muốn tấn công Thổ Hỏa La được. Các ngươi không thấy hành động của bọn chúng rất kì lạ sao?

A Cổ Thập nhìn lại cách bày binh bố trận của quân Thổ Phiên đúng là ở vào thế muốn tấn công, ông ta không khỏi hít vào một hơi lạnh:

- Ý của bệ hạ là người Thổ Phiên đang che giấu điều gì đó sao?

*****

Lạp Hi Đức không đáp, lại dùng cây gậy gỗ chỉ vào mật đạo phía bắc Thổ Hỏa La nói:

- Nếu như quân đội ngươi phái đến Toái Diệp đột nhiên bị phục kích thì ngươi định làm thế nào?

- Thần sẽ lập tức phái quân đội Thổ Hỏa La đến trợ giúp.

A Cổ Thập trả lời không chút do dự.

Lạp Hi Đức quăng cây gậy gỗ đi, lạnh lùng nói:

- Nếu như quân Đường và quân Sơ Lặc lúc này đột nhiên tấn công Thổ Hỏa La thì ngươi định thế nào nữa?

A Cổ Thập ngây người nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:

- Không thể như vậy được! Chủ lực quân Đường không phải ở Toái Diệp sao? Mà quân Sơ Lặc mới có một vạn người.

- Vậy ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Tát Mã Nhĩ Hãn làm gì?

Lạp Hi Đức vừa quay đầu lại, quắc mắt chăm chú nhìn ông ta nói:

- Ta cho ngươi biết, nếu ta là Hoàng đế Đại Đường, ta cũng sẽ dùng Toái Diệp làm mồi nhử quân đội Thổ Hỏa La, sau đó xuất quân Sơ Lặc chiếm Thổ Hỏa La. Bởi vì như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn đánh mất ưu thế vùng phía đông A Mỗ Hà, ngươi hiểu chưa? Mục đích chính thức của quân Đường không phải là giáo huấn tộc Cát La Lộc mà là lợi dụng kỳ vọng của chúng ta đối với người Cát La Lộc, dẫn chúng ta rời khỏi Thổ Hỏa La. Nếu như ta không đoán nhầm, quân Đường ở Sơ Lặc đã tụ tập đại quân. Người Thổ Phiên bất quá chỉ là thủ đoạn quân Đường lợi dụng tạm thời che mắt chúng ta mà thôi.

A Cổ Thập như bừng tỉnh, ông ta không thể không thừa nhận tầm nhìn của Lạp Hi Đức sâu xa hơn rất nhiều so với mình. Chần chừ một lúc A Cổ Thập mới nói:

- Người Cát La Lộc ...

Lời còn chưa nói xong Lạp Hi Đức đã phất tay cắt ngang nói:

- Cho tới bây giờ ta chưa từng để tâm đến người Cát La Lộc, bọn chúng cùng lắm chỉ là một con chó hoang kẹp giữa hai người khổng lồ, một cước là bị đá bay.

Nói tới đây y chậm rãi đi ra đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xôi nói:

- Ta đang chú ý tới người Hồi Hột. Nếu như người Hồi Hột ở phương bắc có thể tạo áp lực đối với Đại Đường thì khả năng Đại Đường sẽ rời khỏi vòng tranh đoạt phía tây. Người phương Đông từ xưa đến nay đều có địch nhân là dân tộc du mục phương bắc, ta hi vọng Đại Thực có thể cùng Hồi Hột kết thành đồng minh chiến lược.

A Cổ Thập im lặng không nói gì. Hiện giờ ông ta mới biết cho tới tận bây giờ Lạp Hi Đức chưa từng có ý định nói thật ý đồ cho mình, việc này khiến cho ông ta nghĩ chức vụ tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn này của mình cũng chỉ là danh nghĩa.

Lạp Hi Đức tựa hồ cảm nhận được bất mãn của A Cổ Thập, y quay đầu lại khẽ cười nói:

- Ngươi đang giận ta giấu giếm chân tướng đối với ngươi sao?

-Thần đệ không dám!

A Cổ Thập cứng đờ người đáp.

Lạp Hi Đức cười cười, cũng không để bất mãn của A Cổ Thập trong lòng, y chậm rãi nói:

- Ngươi đừng tưởng ta phái ngươi tới Tát Mã Nhĩ Hãn là không có dụng ý. Trên thực tế ngươi làm rất tốt, lần này ngươi bình ổn được Khang quốc đang sắp nổ ra khởi nghĩa khiến ta rất hài lòng. Việc chúng ta phổ biến Đạo Hồi ở A Mỗ Hà cũng không thay đổi, chỉ có phương pháp là thay đổi, loại biện pháp cưỡng chế trong quá khứ sẽ đẩy người Đột Quyết sang phía Đại Đường. Bởi vậy ta mới phái ngươi tới làm tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn, muốn dùng văn học và nghệ thuật làm thay đổi cuộc sống của người Đột Quyết. Ví dụ như dùng kiến trúc, văn hóa, trường học, thư quán ... của Đại Thực chúng ta để cho người Đột Quyết tiếp nhận. Chỉ có tiếp nhận văn hóa của chúng ta thì bọn họ mới có thể tiếp nhận tôn giáo của chúng ta, cuối cùng chính thức trở thành người Đại Thực, đây không phải việc một hai năm có thể làm được ngay, đây là việc mười năm, hai mươi năm nữa, là cả một quá trình trường kì. Có lẽ chỉ có thể thực hiện được ở đời sau của người Đột Quyết. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được dụng tâm của ta.

Đến lúc này A Cổ Thập mới chính thức hiểu được tầm nhìn lâu dài của Calipha. Ông ta không kìm được xúc động trong lòng, liền quỳ rạp xuống cất cao giọng nói:

- Thần đệ tuyệt không phụ kỳ vọng của Calipha bệ hạ!

- Ngươi đứng lên đi!

Ánh mắt Lạp Hi Đức dần trở nên sắc bén, y trầm giọng nói:

- Nhưng chiến dịch chín tháng đánh Toái Diệp vẫn không thể không làm. Ta tuyệt đối không chấp nhận để cho bọn phát triển an toàn tại Toái Diệp.

A Cổ Thập cũng nhẹ gật đầu, tự tận đáy lòng nói:

- Có bệ hạ mưu tính sâu xa, Vương Tư Vũ tuyệt đối không thể là đối thủ của bệ hạ.

- Vương Tư Vũ?

Lạp Hi Đức lắc đầu cười nhạt một tiếng nói:

- Vương Tư Vũ bất quá chỉ là chó săn mà thôi. Hắn không xứng làm đối thủ của ta. Đối thủ của ta giờ đang ở đại đô Trường An của Đại Đường, nghe nói hắn cũng bằng tuổi ta.

Lạp Hi Đức quay đầu chắp tay nhìn xa xăm về phía đông, không biết giờ này đối thủ của y đang làm gì?

Tại Trường An, Trương Hoán cùng hơn mười quan viên trong lòng vui sướng đi xem phát minh mới hạng nhất của Hồng Ấn phường. Trước mắt y là một bàn khắc đặc thù. Bình thường một bản khắc chỉ có thể in được một trang sách, giống như Thượng Thư, Luận Ngữ, như vậy một quyển sách cần tới mấy trăm bản khắc. Nếu là in những văn thư của nhà nước còn đỡ, mỗi nhà in đều có một bộ. Nhưng nếu là sách mới hoặc là văn thư mới thì nhất định phải khắc một bản mới. Chạm khắc nếu có hơi sơ sẩy một chút sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Hơn nữa thứ này dùng một lần về sau thường không cần dùng đến nữa để vứt đi, trở thành lãng phí, mà giá thành phẩm lại cực kì cao, rất bất lợi cho việc phổ cập sách.

Nhưng bàn khắc trước mặt lại không như vậy. Nó được tạo thành từ một trăm hai mươi khuôn chữ, sau khi in xong có thể lấy khuôn chữ ra, ghép thành một văn bản đầy đủ. Như vậy các xưởng in chỉ cần có một bộ khuôn chữ đầy đủ là có thể in bất cứ một cuốn sách nào, tiết kiệm rất lớn chi phí in ấn, có lợi cho việc phát hành sách rộng rãi.

Phát minh trọng đại này của Hồng Ấn phường xuất phát từ việc triều đình giao cho Hồng Ấn phường một món hời lớn, mỗi ngày in ấn một vạn công báo Đại Trị, ban đầu là tạp báo Khai Nguyên, về sau triều đình lại bắt đầu in báo chí của nhà nước, không chỉ để tặng cho các phủ bộ mà còn cho ba trăm sáu mươi châu cùng 1500 huyện thị, thậm chí cũng đưa một phần cho các vị nguyên lão Đại Đường. Trên báo cho tin tức trọng đại ở Đại Đường mỗi ngày cùng các chính lệnh mới của triều đình.

Mỗi ngày in ấn một vạn công báo, ít nhất mỗi ngày cũng được lời trăm quan. Món lời mà Hồng Ấn phường nhận được khiến cho tất cả các xưởng in đều đỏ mắt thèm muốn. Nhưng cũng lại có vấn đề phát sinh, về công báo mỗi ngày phải ít nhất phải tạo hai mươi trang in, hơn nữa bộ Lễ buổi chiều mới đưa bản thảo tới, hừng đông ngày tiếp theo đã phải in xong, trừ bỏ thời gian in ấn thì chỉ còn hai canh giờ tạo bản in mẫu, chỉ có những người thợ ưu tú nhất mới thể làm được, hơn nữa trong khoảng thời gian này không thể nhận thêm việc gì cả.

Để có thể thu được khoản lời lớn này, Hoàng Khổ Hành chủ nhân của Hồng Ấn phường đã phải treo thưởng ba nghìn ngân lượng, ai có thể giải quyết vấn đề thời gian không đủ này liền được thưởng ba ngàn ngân lượng. Ba ngàn này đúng là một sự món tiền thưởng lớn, lập tức có một thợ thủ công bốn mươi năm kinh nghiệm đưa ra phương pháp in rời chữ. Cách này không chỉ giải quyết được vấn đề khó khăn của báo chí mà hơn nữa còn có thể giải quyết được tình trạng giá thành phẩm cao cùng với tình trạng thiếu thợ thủ công như bây giờ.

Cải tiến trọng đại trong việc in ấn lập tức kinh động tới nhà vua và toàn dân chúng. Rất nhiều người đều hiểu việc này có tác dụng trọng yếu làm khởi sắc văn hóa Đại Đường. Ngay cả Hoàng đế Đại Đường Trương Hoán cũng phải tự mình tới thị sát Hồng Ấn phường:

- Bệ hạ nhìn xem, cái này dùng chữ khắc rời tạo thành, lớn nhỏ đều như một.

Hoàng Khổ Hành đầy mãn nguyện mang một hộp khuôn chữ cẩn thận đặt trước mặt Trương Hoán:

- Trong này có một ngàn chữ in rời, đều là dùng thiết mộc tạo thành. Thảo dân còn dùng đất nung tạo thành khung chữ, như vậy có thể tăng sức nặng cho khuôn, có lợi cho sự sắp xếp chữ. Có thợ thủ công đưa ra ý kiến dùng đồng tạo thành khuôn chữ, thảo dân cũng đang tính toán để thử một lần.

Trương Hoán có vẻ hăng hái lấy ra một chữ trong hộp khuôn chữ, đó là một chữ Minh. Hắn cười cười nói:

- Nhiều khuôn chữ như vậy muốn lấy ra đúng một chữ cũng là kỹ thuật cả.

- Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này cũng không phải là khó, mỗi chữ đều có vị trí cố định của nó, chỉ cần quen tay thuần thục một chút thì trong thời gian một nén hương thợ thủ công có thể tạo thành một bản in. Cái này so với trước đây muốn in khắc một tờ cần ít nhất hai ba canh giờ thì nhanh hơn rất nhiều.

Trương Hoán gật nhẹ, vừa cười vừa nói:

- Thợ thủ công làm những chữ in rời này ở đâu, trẫm muốn gặp thử.

Hoàng Khổ Hành liền đưa tới một lão thợ thủ công ngoài sáu mươi tuổi, giới thiệu nói:

- Bệ hạ, đây là lão thợ đã tạo ra chữ in rời.

Lão thợ thủ công vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái, kính sợ nói:

- Thảo dân Thường Bình khấu kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Lão nhân gia mau mau đứng lên!

Trương Hoán sai người đỡ lão thợ đứng dậy, tò mò hỏi:

- Lão nhân gia làm sao lại nghĩ ra được biện pháp dùng bản chữ in rời này?

*****

Trước mặt Hoàng thượng, lão thợ thủ công không dám nói dối, ông ta vụng trộm thoáng nhìn sang Đông chủ, có chút khiếp đảm nói:

- Kỳ thật phương pháp này mười năm trước thảo thân đã nghĩ tới. Có một lần thảo dân làm rơi bản khắc trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, bởi vậy thảo dân mới có ý niệm về chữ in rời trong đầu.

Hoàng Khổ Hành nghe lão thợ thủ công nói mười năm trước đã nghĩ ra chữ in rời thì trợn ngược mắt. Mười năm này tổn thất của y bao nhiêu thành phẩm. Tuy vậy ở trước mặt Hoàng thượng y cũng không dám lên tiếng. Trương Hoán cũng hết sức kinh ngạc hỏi:

- Đã nghĩ ra từ mười năm trước vì sao đến giờ mới nói ra?

Lão thợ há to miệng, một câu cũng không dám nói, có vẻ thập phần khó xử. Trương Hoán thấy thế khẽ mỉm cười nói:

- Nếu có gì khó nói thì thôi, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi.

Lão thợ lại một lần nữa quỳ xuống, rốt cục cũng nói ra nguyên nhân:

- Bệ hạ, thảo dân không chịu nói nguyên nhân rất đơn giản. Nếu như nói ra thì coi như đập bể bát cơm của thợ thủ công khắc chữ. Thảo dân tin rằng những người thợ khác cũng có nghĩ đến ý này nhưng vì miếng cơm của mình tất cả đều không nói ra thôi. Lần này nếu không phải Đông chủ đưa ra ba ngàn ngân lượng thảo dân chắc chắn sẽ không nói ra, bởi vì như vậy thảo dân chính là tội nhân của nghề khắc chữ.

Lão thợ cúi mặt tràn đầy xấu hổ. Trương Hoán yên lặng gật gật đầu, tự mình nâng ông ta dậy, nhẹ nhàng an ủi nói:

- Tuy rằng ngươi làm tổn thất một ngành sản xuất nhưng văn hóa Đại Đường nhờ ngươi mà phồn thịnh. Ngươi phải cảm thấy tự hào mới phải!

Dứt lời hắn quay sang nói với Hoàng Khổ Hành:

- Kỹ thuật in rời này đã rõ, trẫm lệnh cho ngươi không được giữ bí mật, phải mở rộng chỉ cho mọi người. Việc này có thể làm cho văn hóa Đại Đường trở nên hưng thịnh. Ngươi nhớ kĩ chưa?

Một nhánh quân Đường hơn một ngàn kị binh từ Toái Diệp đang trên đường núi non trùng điệp thẳng tiến về phía trước. Bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi tới thành A Sử Bất Lai, vượt qua đường sông hiểm trở ở Toái Diệp, thẳng tiến qua sa mạc tới dãy núi Thiên Tuyền rậm rạp. Họ đã hành quân sáu ngày nay, tới đêm khuya rốt cục cũng tới một sơn cốc cách thành A Sử Bất Lai khoảng năm mươi dặm.

Sơn cốc này dài đến mười dặm, từng là một thương đạo, ven đường ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít cổ vật từ xưa. Bốn phía quanh sơn cốc đều là núi đá trơ trụi không hề có một màu xanh. Dãy núi cực lớn sững sững tựa như một cái sừng của quái thú khổng lồ.

Gió đêm thật lạnh lẽo. Quân Đường đã hạ trại nghỉ ngơi, tất cả đều cố tận dụng thời gian nhắm mắt lại ngủ một chút. Thi Dương thì lại không ngủ được. Anh ta không ngừng ngóng chờ về phía trước, thám tử đã phái đi thế nào mà đến giờ vẫn chưa có tin tức?

Thi Dương là chỉ huy của hành động lần này. Anh ta dùng phản ứng nhạy bén, tác phong mạnh mẽ cùng thủ đoạn tàn khốc mà thu được tín nhiệm của Lý Thiên Thần, mười mấy người được đề cử lần này có dịp trổ hết tài năng, tiếp nhận nhiệm vụ gian nan mà vô cùng quan trọng: cướp lấy thành A Sử Bất Lai, biến nó trở thành một điểm tựa hô ứng cho thành Toái Diệp.

Lúc này từ trong trướng, một tướng quân trẻ tuổi đi đến ngồi xuống bên cạnh Thi Dương, đưa cốc nước ấm trong tay tới chi anh ta nói:

- Thi hiệu úy, nghỉ ngơi một chút đi.

Người này tên gọi là Lại Kim Lân, danh hiệu cũng là hiệu úy, mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã tòng quân được sáu năm rồi. Năm năm trước anh ta đã từng tham gia cuộc chiến An Tây, từ thời thiếu niên cũng từng đi qua thành A Sử Bất Lai nhiều lần, lộ trình có phần quen thuộc cho nên lần này tập kích thành anh ta mới được đảm nhận chức phó tướng. Thi Dương biết rõ sốt ruột cũng không có ích gì, vì thế liền nhận lấy cốc nước ngồi xuống cùng anh ta.

Lại Kim Lân thấy anh ta đã uống vài ngụm nước, liền cười hỏi:

- Thi hiệu úy người quê ở đâu? Cha mẹ có còn khỏe không?

- Ta người Hà Đông, cha mẹ qua đời trong loạn lạc ở Trung Nguyên, giờ chỉ còn ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau.

Nói tới đây Thi Dương chợt nhớ tới muội muội Bách Linh, không biết nàng sống cùng dưỡng mẫu có tốt không? Có nhớ tới mình không?

Năm đó Bình Bình muốn nhận Bách Linh làm dưỡng nữ, Thi Dương kiên quyết không đáp ứng. Bùi Oánh phải thuyết phục rất lâu, anh ta cũng lo lắng đến lúc về sau mình đi tòng quân thì muội muội không có ai chăm sóc, vì thế mới miễn cưỡng đáp ứng. Anh ta chợt nhớ tới muội muội bất tri bất giác trở nên ngơ ngẩn.

- Thi hiệu úy! Thi hiệu úy!

Kim Lân gọi vài tiếng Thi Dương mới khôi phục lại tinh thần. Anh ta cười cười vẻ có lỗi, cũng liền hỏi lại:

- Nghe nói hiệu úy thời niên thiếu cũng từng nhiều lần đến thành A Sử Bất Lai, vì sao lại đến nhiều như vậy?

- Cha ta từng đi theo một thương đội Ba Tư làm việc, mẫu thân mất sớm, ta không có người chăm sóc nên phụ thân liền đưa đi theo. Lúc ấy đi theo hướng bắc, thành A Sử Bất Lai là điểm tiếp tế quan trọng, mỗi lần đi đều phải dừng lại tại đó. Kim Lân lại chỉ sơn cốc này nói:

- Con đường này vốn ngày trước rất đông đúc, gần đường đi qua Hồi Hột. Nhưng từ khi quân Đường chiếm lĩnh Toái Diệp, các thương nhân đều đi theo đường từ Trân Châu Hà qua Toái Diệp, cũng để tìm kiếm cơ hội buôn bán, con đường này và thành A Sử Bất Lai dần dần đã bị các thương nhân quên lãng rồi.

- Thành A Sử Bất Lai như thế nào?

Thi Dương lại hỏi.

- Thành A Sử Bất Lai chỉ là một thị trấn nhỏ, về sau quân Đường nhìn ra điểm trọng yếu của nó mà tu sửa lại tường thành. Thực chất nó cũng là một tòa thành chắc chắn, lưng dựa vào vách núi cao trăm trượng. Muốn vây lấy núi Thiên Tuyền chỉ có đường qua hạp cốc, địa lý thập phần trọng yếu, có chỗ cho ba ngàn binh lính đóng quân, ở đó cũng có hơn ba trăm hộ dân người Đột Quyết.

Thi Dương nhẹ gật đầu, mệt mỏi ngáp dài một cái. Kim Lân thấy vậy liền cười nói:

- Thi hiệu úy hay là cứ đi nghỉ một lát, có biến ta sẽ gọi ngài.

- Không được, ta cũng không ngủ được, thám tử chắc cũng sắp trở về rồi.

Thi Dương vừa dứt lời, trong lòng liền có cảm giác, vội quỳ rạp xuống đất ngưng thần lắng nghe động tĩnh từ phương xa. Đột nhiên anh ta đứng lên, trèo lên một khối đá lớn, cẩn thận nhìn ra xa một lát rồi lập tức quay đầu lại hô:

- Mọi người chú ý, phía trước có động.

Quân Đường nghe vậy lập tức đứng lên, tên nỏ sẵn sàng, gươm đao đã tuốt khỏi vỏ, khẩn trương chú ý động tĩnh phía trước. Một lát sau âm thanh chiến mã phi tới càng lúc càng rõ. Hai bóng đen từ xa đang chạy nhanh đến gần, binh sĩ đi thăm dò tình hình thành A Sử Bất Lai đã trở lại.

Lúc này trên đỉnh núi vọng xuống tiếng chim kêu, đó là tiếng báo hiệu của binh lính canh gác, xung quanh không có gì khác thường. Binh lính bấy giờ mới yên tâm trở lại chỗ nghỉ.

Hai thám tử đều là người Đột Kỵ Thi từ Toái Diệp cải trang thành thương nhân đến thành A Sử Bất Lai dò la tin tức. Bọn họ xoay người nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Thi Dương, nửa quỳ theo nghi thức quân đội nói:

- Bẩm báo hiệu úy, chúng tiểu nhân đã thu được tình hình sơ bộ bên trong thành. Thành A Sử Bất Lai cùng với thành Câu Lan ở phía tây nửa tháng trước đã điều quân xuôi xuống phía nam Bạt Hãn Na, hiện trong thành chỉ có khoảng sáu trăm người, một số nhỏ là người Đại Thực, còn đại đa số là người Đột Quyết. Tuy nhiên thành này dễ thủ khó công, phòng thủ nghiêm mật, cửa thành cũng đúc bằng gang và kim loại, không cách nào phá được. Biện pháp duy nhất là cải tranh thành thương nhân qua thành, lợi dụng cơ hội mà cướp lấy cổng thành.

Kim Lân ở bên cạnh cũng nói:

- Bọn họ nói không sai. Thành A Sử Bất Lai là một toà hùng bảo, dựa thế núi mà xây dựng. Nếu không có vũ khí thật lớn để công thành thì rất khó cướp lấy. Vậy nên ta đề nghị nên dùng mưu.

Hóa trang thành thương nhân cũng là một trong những kế hoạch của bọn họ trước đó, vì thế bọn họ đều mang theo trang phục của người Đột Kỵ Thi. Không có lạc đà thì có thể dùng ngựa chở hàng hóa. Đi trong khoảng cách ngắn thì thương nhân cũng hay dùng ngựa chở hàng. Trước khi đi Thi Dương cũng mang theo hai mươi mấy rương thuốc nổ nhưng trước khi đi Lý tướng quân đã dặn đi dặn lại là không đến mức bất đắc dĩ thì không được dùng đến thuốc nổ.

Thi Dương trầm tư một lát rồi chậm rãi gật đầu nói:

- Được rồi! Chúng ta hãy hóa trang thành thương đội Đột Kỵ, dùng mưu công thành A Sử Bất Lai.

Thành A Sử Bất Lai ở núi Thiên Tuyền (ngày nay là núi Kim Thiên Cát Nhĩ Cát Tư). Phía tây nam là sơn đạo nổi tiếng Thiên Tuyền Cổ Đạo. Tuy núi Thiên Tuyền cũng có không ít sơn đạo nhưng phần lớn địa thế gập ghềnh hiểm trở, hoặc là trèo qua núi, hoặc là lội qua sông, đá sắc nhọn, con đường bằng phẳng có thể hành quân được chỉ có Thiên Tuyền Cổ Đạo. Cho nên thành A Sử Bất Lai cũng là nơi thương đội buộc phải đi qua.

Nhưng mấy năm nay nơi này càng ngày càng ít thương đội đi qua, phần lớn đều thay đổi tuyến đường đi từ phía nam Bạt Hãn Na tới Toái Diệp. Giờ thỉnh thoảng lắm mới trông thấy một thương đội, tình trạng này khiến cho không ít người Đột Quyết làm nghề buôn bán không thể duy trì được nên phải đổi sang chăn nuôi kiếm sống.

Giữa trưa hôm nay, mấy binh lính giữ thành vẫn buồn chán đi qua đi lại trên thành, trong thành vốn có hai ngàn sáu trăm quân canh giữ nhưng vì tình hình Toái Diệp cấp bách nên tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn A Cổ Thập đã phái hai ngàn quân điều đến thành Khát Tắc ở Bạt Hãn Na, chuẩn bị cho chiến dịch tấn công Toái Diệp. Phía nam Bạt Hãn Na cùng với phía bắc thành A Sử Bất Lai ở hai phương đối lập nhưng bất quá bởi vì quân Đường bắt đầu tấn công người Cát La Lộc nên thành A Sử Bất Lai cũng phải tăng cường đề phòng, cửa thành đóng chặt cả ngày. Binh lính cũng chia thành ba ca, ngày đêm không ngừng đi tuần tra trên thành.

*****

Đột nhiên có mấy tên lính chạy đến trên tường thành, chụm tay thành ống nhòm nhìn ra xa. Bọn họ thấy một thương đội đang từ xa đi tới, có khoảng hai ba trăm người Đột Kỵ dẫn theo hơn năm trăm con ngựa trên lưng chở đầy hàng hóa. Đây là thương đội lớn nhất đi qua đây trong ba ngày qua. Mấy tên lính vừa mừng vừa sợ, thương đội này to lớn này rất có ý nghĩa trong việc tăng thu nhập thuế của thành. Còn có lương thực và nước uống mà họ sẽ mua để tiếp tế trong thành cũng là món lời rất lớn. Một tên lính vội vàng chạy xuống thành đi bẩm báo, những tên lính khác thì vội chạy về nhà thông báo cho người nhà chuẩn bị thu món hời này.

Không cần phải nói, thương đội này là quân Đường cải trang thành. Quân Đường có hơn một trăm người Đột Kỵ Thi đi ở phía trước, hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ được lựa chọn mặc áo bào của người Đột Kỵ Thi đi ở phía sau, trên đầu đều đội mũ có vành rộng che đi tướng mạo. Số quân còn lại thì phục kích ở cốc đạo bên ngoài, cách đó ba dặm chờ tin tức.

Thi Dương đã ở trong đội ngũ, mắt thấy cửa thành càng ngày càng gần, anh ta thấp giọng nói:

- Mọi người giấu vũ khí cẩn thận đừng để lộ ra ngoài!

Lúc này trên thành đã có không ít binh lính và quan lại đầu não của thành. Một viên quan cao giọng hô:

- Đứng lại!

Đoàn người liền ngừng lại, một người Đột Kỵ khôi ngô tiến lên đáp:

- Chúng ta là người từ trấn A Đồ Mộc, đi tới Thạch quốc bán hàng hóa, thỉnh tướng quân cho đi qua.

Người Đại Thực ở trên thành nhìn một lúc lâu không thấy sơ hở gì liền vung tay lệnh cho binh lính ra khỏi thành kiểm tra. Cổng thành A Sử Bất Lai từ từ được mở ra, nhưng chỉ mở một đường nhỏ đủ để ba binh lính Đột Quyết chạy ra kiểm tra hàng hóa cùng công văn kiểm chứng.

Ba tên lính chạy từ trên thềm đá xuống, nhìn ngó xung quanh muốn tìm thủ lĩnh thương đội. Đây là cơ hội duy nhất để bọn họ kiếm chác. Tiền thuế thì cơ bản bọn họ không thể động tới, chỉ có kiểm tra hàng hóa để kiếm chút tiền. Mấy người Đột Kỵ trước đó đã được Lại Kim Lân dặn dò, âm thầm ra hiệu nói vào trong này sẽ có tiền. Ba gã binh lính Đột Quyết mừng rỡ thoáng cái đã trà trộn vào giữa đám người Đột Kỵ, trên thành cũng không nhìn rõ nữa. Mỗi người bọn chúng âm thầm thu về hai mươi kim tiền Đại Thực, sau đó liền giả bộ xem xét một ít hàng hóa, thực chất đó là các loại giày quân Đường đã cởi ra rửa sạch.

Ba người liền quay đầu hướng vào trong thành hô to:

- Tướng quân, hết thảy đều bình thường, là thương nhân từ trấn A Đồ Mộc tới, bọn họ báo hàng hóa trị giá một vạn năm ngàn kim tệ Đại Thực.

Một vạn năm nghìn kim tệ theo như thuế suất của Đại Thực là một 1500 kim tệ, thêm một số khoản khác thì số tiền thu vào được cũng ít nhất là 2000 kim tệ. Quan quân Đại Thực mừng đến không ngậm miệng lại được, vội vàng vung tay lên nói:

- Mở cửa cho bọn họ vào!

Cửa chính vừa mở ra, hai tên lính đi trước đưa công văn, một tên còn lại thì đứng ở một bên cười cười nhìn thương đội vào thành. Dần dần trên mặt y lộ ra vẻ kinh ngạc, phía trước rõ ràng là người Đột Kỵ nhưng thế nào mà người đi phía sau toàn bộ lại giống người Đường thế, đây là chuyện gì đang xảy ra?

Trong đoàn người, Thi Dương chăm chú theo dõi y. Lúc này quân Đường chỉ còn cách cửa thành có hơn hai mươi bước, mắt nhìn thấy tên lính muốn trách hỏi, anh ta lập tức lấy ra một túi tiền lắc lắc trước mặt y. Túi tiền phát ra tiếng kim tệ va vào nhau rất động lòng người. Anh ta đưa túi tiền cho y. Tên lính này khẽ giật mình, y chỉ chỉ túi tiền, ý là tiền này cho y thật sao?

Thi Dương gật gật đầu cười, đi đến bên cạnh đưa túi tiền một cách kín đáo cho y. Tên lính kia mơ hồ nhận lấy túi tiền, cánh tay nặng trĩu khiến túi tiền suýt nữa thì rơi xuống đất, đột nhiên y như nghĩ ra điều gì, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lên phía trên thành, nhưng trong nháy mắt, một thanh chùy thủ đã chống sau lưng y:

- Không được lên tiếng, nếu ngươi lên tiếng ta lập tức giết ngươi!

Tên lính Đột Quyết sợ tới mức không dám cử động, tay y cầm lấy túi tiền, chân cứ thế đi theo quân Đường tiến về phía trước. Thi Dương một tay nắm lấy vai y, trên mặt cười tủm tỉm, từ xa nhìn lại tựa hồ như bọn họ đang thân mật nói chuyện gì đó.

Đoàn người chậm rãi tiến vào thành. Đây là thành trì xây dựng điển hình theo kiểu thành Đại Đường, lối vào thành khá dài, không có ánh sáng. Đến lúc Thi Dương đi ra khỏi cổng thành, tên lính Đột Quyết bên cạnh anh ta đã không thấy đâu, Thi Dương mặt không chút cảm xúc thu lại thanh chùy thủ đẫm máu, nheo mắt đánh giá tình hình trong thành. Bọn họ bây giờ mới vừa vào thành, phía trước còn một cổng nữa, bốn phía tường thành cao thẳng tắp, trên tường đầy binh lính Đại Thực tay cầm thương đang đứng. Quân Đường không chút bối rối, bọn họ đều mang mũ rộng thùng thình nên từ trên cao không nhìn rõ mặt được. Bọn họ vừa đi vào đến trong thành, phía trước đã có rất nhiều người Đột Quyết đứng đợi rất nhiệt tình chạy đến kiếm chút sinh ý.

Đúng lúc này đột nhiên có người hét lớn một tiếng:

- Trong các ngươi ai là người đứng đầu?

Một tên quan Đại Thực từ trên thành lao xuống, đứng trên bậc thang cầm tờ báo thuế nói:

- Các ngươi rõ ràng là nói dối. Đây là hàng hóa giá trị ba vạn kim tệ, sao lại chỉ báo một vạn năm, các ngươi muốn trốn thuế sao?

Thi Dương lạnh lùng cười, dùng Hán ngữ cao giọng nói:

- Ta chính là người đứng đầu!

Quan quân Đại Thực khẽ giật mình, theo tiếng nói nhìn lại thì bị chấn động mạnh. Viên quan kia còn chưa thấy người chỉ thấy một điểm đen càng ngày càng tới gần, thoáng chốc đã ở trước mắt. Một tia lạnh xẹt qua. Tên nỏ! Ý niệm trong đầu y chỉ nổi lên một nửa, y cảm thấy hai hàng lông mày đau nhức một lúc rồi trước mắt tối sầm không còn biết gì nữa.

Thi thể quan quân Đại Thực thi nhau rơi từ trên bậc thang xuống, tất cả đều trúng tên xuyên não, thậm chí một tiếng kêu cũng không có. Đây là tín hiệu động thủ, ba trăm quân Đường hét lên một tiếng, kéo trường bào để lộ ra một thân áo giáp đầy đủ. Bọn họ rút đao bên người ra hướng quân Đại Thực ở hai bên chém tới. Biến cố xảy ra trong nháy mắt khiến cho quân Đại Thực sợ đến ngây người, liên tiếp mấy chục người ngã xuống bọn chúng mới kịp phản ứng, lớn tiếng chửi bậy rồi cầm đao xông tới sống chết liều mạng với quân Đường. Trên tường thành cũng không ngừng có tiếng la hét, hơn một trăm trường mâu từ trên thành phi xuống, không phân biệt địch ta khiến hơn chục binh lính quân Đường và quân Đại Thực bị đâm trúng, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía. Mấy con chiến mã cũng bị đâm trúng, liền chạy như điên trong thành, liên tiếp đụng vào thương nhân Đột Quyết.

Lúc này một trường thương như điện phi tới hướng Thi Dương, anh ta vội xoay người, cây thương xẹt qua cắm xuống đất. Thi Dương vô cùng giận dữ liền bắn một mũi tên, một tên lính Đại Thực trúng tên ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết thật dài.

- Mọi người không cần phải sợ, lấy cung tên và khiên ra tấn công lên thành đi.

Lời nói của hiệu úy nhắc nhở mọi người xoay người từ trong túi của chiến mã lấy ra khiên cùng tên nỏ, lập tức chia ra làm hai đường, một đường cầm khiên xông lên thành, một đường cầm cung bắn tên lên. Theo đường tên bắn lên, mười binh lính Đại Thực đang cầm trường thương phi xuống liền bị trúng tên ngã xuống thành, khiến cho áp lực của quân Đường xông lên trên thành suy giảm đi nhiều. Trên thành ba trăm quân Đại Thực cũng xông lên hỗn chiến vô cùng ác liệt.

Lúc này từ phương xa quân Đường mai phục sẵn nhận được tin tức khai chiến hăng hái xông lên theo sự chỉ huy của Lại Kim Lân. Bụi vàng cuồn cuộn, tiếng chân rung trời, tiếng vó ngựa của quân Đường khiến cho binh lính trên thành khiếp đảm, liều mạng xoay vòng lăn làm cho cửa thành chậm rãi đóng lại.

Thi Dương thấy tình thấy nguy cấp liền ném vũ khí, cầm lấy một cây cung lắp tên bắn đi. Mũi tên với tốc độ cực nhanh bắn về phía quân Đại Thực đang đóng cửa thành. Một lần anh ta bắn ra mười ba tên, mười ba tên lính Đại Thực phơi thây trên đất. Quân Đại Thực khống chế vòng lăn đóng cửa thành ngày càng thưa dần.

Thi Dương nấp sau lỗ mai châu bắn tên yểm hộ quân Đường. Tài bắn cung của anh ta có thể nói là thần kĩ. Mỗi tên bắn ra liền có một tên lính Đại Thực ngã xuống. Khi hơn bảy trăm viện binh quân Đường xông vào thành, anh ta cũng đã bắn xong hai túi tên hạ được sáu mươi tên lính Đại Thực. Khí thế quân Đường tăng vọt, làm cho quân Đại Thực dần bại mà lui. Rất nhiều kẻ thấy tiếp viện của quân Đường vào thành biết rõ đại thế đã mất, liền nhanh chóng mở cửa thành bên kia, hoảng sợ chạy mất.

Trận chiến này chỉ kéo dài một canh giờ, sáu trăm quân Đại Thực trừ hơn tám mươi tên đã trốn thoát, còn lại đều bị quân Đường tiêu diệt. Thành A Sử Bất Lai chính thức thay chủ, đầu thành cắm lên cờ Địa Long của Đại Đường. Lá cờ mạnh mẽ bay trong gió tây, từ đây, Đại Đường đã mở được cửa chính từ phía bắc tấn công Chiêu Võ Cửu Quốc.

Tháng bảy năm Đại Trị, quân Đường bao vây tại thành Yêu Long cuối cùng cũng tấn công. Hai vạn quân Cát La Lộc bị vây gần một tháng nay hoảng sợ không chịu nổi một ngày, bị quân Đường một trận mà đánh bại. Hai vạn quân Cát La Lộc hoặc chết hoặc hàng, Diệp Hộ Đa Đồ cũng chết trong loạn quân, quân Đường một lần nữa chiếm lĩnh thành Yêu Long, đuổi hơn một ngàn người Danh Túc Đặc ra khỏi Yêu Long thành. Thành Yêu Long, Cung Nguyệt, Y Lệ từ nay về sau trở thành ba cứ điểm giúp Đại Đường khống chế khu vực sông Y Lệ. Vùng đất cuối cùng của người Cát La Lộc cuối cùng cũng đã bị quân Đường chiếm lĩnh, hoàn thành chiến lược đầu tiền chiếm lĩnh Tây Vực. Bắc Đình, An Tây, Toái Diệp hợp làm một, đồng thời thành A Sử Bất Lai cũng rơi vào tay quân Đường. Quân Đường tại Dĩ Tây cũng đã hình thành được một thế tấn công.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-340)


<