← Hồi 160 | Hồi 162 → |
Thị vệ và người đánh xe ngựa của Khánh Kỵ đều đứng đợi trên bờ, ở hai bên khách quan lên xuống tấp nập, trông rất náo nhiệt, Khánh Kỵ nhìn quanh rồi bất giác nhăn mặt, chau mày:
- Ả nha đầu Quý Tôn Tiểu Man này thông minh lanh lợi, nếu ả cố ý ẩn náu, thì biết tìm đâu ra ở chốn đông đúc này? Không thể lục soát từng chiếc thuyền một được.
Ngồi trong quán khách nhìn thấy vẻ chau mày, mắt tìm quanh bốn hướng của Khánh Kỵ, Tống Triều vội đi ra hỏi:
- Ngô huynh, có chuyện gì vậy?
Khánh Kỵ không gấp gáp giải thích cặn kẽ, chỉ giậm chân thật mạnh nói:
- Nó.... Tên hầu của ta trốn mất rồi.
- Hử?
Ánh mắt Tống Triều chuyển hướng, nhưng cũng không tiện hỏi rõ hơn, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bến tàu mặc dù có vẻ đông đúc, nhưng nếu nó muốn đào tẩu thì chắc đã thừa cơ chạy trốn, nhất định không thể lưu lại đây được.
Mắt Khánh Kỵ lóe lên, giật mình nói:
- Không sai, với lại ả không thể trà trộn vào những thuyền khác được, nếu muốn đào tẩu, cách tốt nhất là đi đường bộ.
Nếu muốn chạy trốn khỏi người khác, có cơ hội là chạy càng xa càng an toàn, tuyệt đối không thể ẩn náu tại nơi mà kẻ truy tìm đang ở, đây là tâm lý và trực giác của con người. Hơn nữa nếu ẩn náu tại thuyền bè khác, không những rất dễ bị phát hiện, mà khi bị truy đuổi thì khó bề trốn thoát, chỉ có đi theo đường bộ, bốn bề thông thoáng, đó mới là đường tẩu thoát tốt nhất. Vả lại, tuổi của Quý Tôn Tiểu Môn chưa đủ để hiểu được đạo lý nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất.
Khánh Kỵ lập tức hỏi vị thuyền phu đang đứng trên bờ:
- Vừa rồi có bao nhiêu chuyến xe hàng rời khỏi đây?
Thuyền phu nhìn thấy trang phục sang trọng, khí thế bất phàm của Khánh Kỵ, không dám thất lễ, vội vàng đáp:
- Đại gia, vừa rời bến cảng này, thủy lộ có 2 chuyến thuyền, một chiếc đi lên phương Bắc, chiếc kia về phương Nam. Đường bộ có ba đội xe vừa đi khỏi, cách giờ không quá một tuần hương.
Khánh Kỵ nghe xong không trả lời. Nhảy vài bước dài, phóng lên xe ngựa của mình, ghìm dây cương, quay lại quát người của mình:
- Các ngươi ở lại đây đợi ta đi bắt nó quay về.
Khánh Kỵ vừa thúc cương ngựa, tay áo bay lên phần phật, vừa toan khuất bóng thì Tống Triều nhảy vài bước dài phóng lên xe của Khánh Kỵ, hướng về phía hắn nói nhẹ:
- Ta cũng không gấp, để ta đi cùng huynh!
Khánh Kỵ không có thời gian nói nhiều, nhẹ gật đầu, thúc ngựa chạy, một số lữ khách mang vác hàng hóa đứng gần vội vàng tránh ra hai bên cho xe ngựa chạy qua, xe ngựa của Khánh Kỵ khói bụi dày đặc, lao ra khỏi bến cảng.
Vừa ra khỏi bến tàu, chỉ có một con đường nhưng lại chia thành ba hướng, mỗi hướng đều có dấu vết xe ngựa đi qua, thật khó đoán những chiếc xe hàng đó đi theo hướng nào, Khánh Kỵ không suy nghĩ thêm, giục cương, trực chỉ con đường bên tay trái thúc ngựa chạy. Một lúc sau đuổi kịp một lộ nhân mã. Nhưng những xe hàng này đều có võ sĩ áp tải bảo vệ, vừa thấy có người chạy tới, họ liền trở nên cảnh giác.
Đoàn xe này có mười chiếc, vận chuyển vải trắng, trên xe không che đậy gì cả, hai người nhìn thấy đoán rằng Quý Tôn Tiểu Man không thể nấp trong đống vải này được, liền vội vàng quay về hướng con đường ở giữa, đoàn xe này quy mô còn lớn hơn nhiều đội xe lúc nãy, đoàn tùy tùng có võ thuật cũng rất đông, xe ngựa của Khánh Kỵ chưa tới nơi, đoàn tùy tùng kia đã chuẩn bị sẵn gươm giáo sắc bén, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Khánh Kỵ giục ngựa vượt lên phía trước, đoàn xe bên kia xuất hiện một người, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cân đối, dưới cằm có râu, bước đi khoan dung, cử chỉ lịch sự, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh sắc sảo. Khánh Kỵ dừng ngựa, giải thích mục đích đến đây với người kia. Người kia nghe xong, cười nhẹ đáp lại:
- Thì ra là như vậy, người hầu của ngài chắc chắn không có ở đây rồi, đội xe của chúng tôi đều là bằng hữu tập hợp lại, người ngoài không thể trà trộn vào được. Các hạ hãy đi tìm nơi khác nhé.
Hắn nhìn đội xe này, chở hàng chỉ có ba chiếc, còn lại đều là xe chở khách, bên ngoài được bọc bởi một lớp bạc, nên không thể nhìn thấy được ai ngồi trong cả. Tống Triều chắp tay thưa:
- Không phải tại hạ không tin ngài, chỉ là tên mục đồng kia đối với vị hảo bằng hữu của tôi đây rất quan trọng, tên này tư chất thông minh, lanh lợi, nếu muốn ẩn nấp trong xe của các huynh, nếu không chú ý thì không dễ gì phát hiện được, các sư huynh có thể cho phép chúng tôi lục soát một lúc được không vậy?
Người kia vừa nghe xong, thần sắc chuyển biến, mặt sầm xuống, tay ấn chặt vào chuôi kiếm bên sườn, hung tợn quát:
- Một tên hạ nhân mất tích, cớ sao lại đi soát xét gia trượng của chúng ta, các vị có biết bên trong xe đều là gia quyến của Cừ gia chúng ta, các ngươi đừng có cao ngạo vô lễ như vậy!
Khánh Kỵ nghe thấy hai người đối đáp, thần sắc bỗng biến chuyển, hỏi lại:
- Cừ gia, có phải là gia quyến của Bá Ngọc Đại Phu quý phủ?
Nước Vệ họ Cừ không chỉ một người, nhưng với cách đi theo bảo vệ gia quyến quy mô như vậy, đương nhiên phải là bậc thế gia quý tộc, Khánh Kỵ nghĩ tới một người, nên mới hỏi như vậy.
Trịnh Mục ngước mắt nhìn hắn, buông lời với vẻ thách thức:
-Đúng, ngươi có quen biết người của Cừ gia chúng ta sao?
Khánh Kỵ cười nhẹ đáp:
- Bá Ngọc đại phu là bậc quân tử đương thế, tại hạ sao không tin được chứ? Xin hỏi các hạ, vừa rồi có ba đội xe vừa rời bến tàu, trong đó một đội đi về hướng trái, đoàn xe của các hạ đi đoạn đường giữa, vẫn còn một đoàn xe nữa đi trước các huynh phải không?
Trịnh Mục nghe hắn giọng nói có vẻ khách khí, mới đổi giọng giải thích:
- Chúng ta rời khỏi bến thuyền đầu tiên, nếu còn một đội nữa, thì có thể đi về hướng bên phải, tuyệt đối không thể đi trước chúng ta được.
- Đa tạ. Làm phiền huynh rồi.
Khánh Kỵ gật đầu thị ý, rồi điều xe ngựa quay trở lại.
Tống Triều hoài nghi hỏi luôn:
- Ngô huynh, huynh tin lời của họ sao?
Khánh Kỵ trả lời:
-Đúng, Cừ Viện Cừ Bá Ngọc, hiền đức vang danh khắp các chư hầu, là bậc quân tử, quang minh chính đại, gia phong nề nếp, nên gia nhân của họ tuyệt đối không cho một kẻ đi đường lai lịch không rõ ràng trú ẩn đâu, chúng ta đi về hướng bên phải tìm vậy.
Đang vào mùa thu, cỏ cây tại đồng ruộng đã hiện lên màu xanh sẫm, rất nhanh đã úa tàn rồi. Đội xe đang đi bên phải, gồm năm chiếc xe ngựa đang độc hành, bỗng nhiên dừng lại. Từ bên trong của chiếc xe ngựa đi giữa, màn được vén lên, một khuôn mặt nam nhân ôn nhu trông giống khuôn mặt nữ tử ló ra, nhìn qua chưa tới hai mươi tuổi, hắn hướng lên phía trước hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một tên võ sĩ đi tiền trạm thám thính tình hình chạy lại bẩm báo:
- Bẩm đại nhân, xe của khách thương phía trước bị hư trên đường, hàng hóa đổ đầy trên đất, cản đường đi của chúng ta rồi.
- Vậy à?
Vị thiếu niên kia nhướn lên phía trước nhìn xem, quả nhiên phía trước vài chiếc xe nghiêng ngả trên đường, trong đó có một chiếc bị hư đang nằm trên đường, bánh xe bị gãy khiến cho chiếc xe nghiêng về một bên, trái cây chín bên trong đổ đầy ra đường, một vài người vội vàng nhặt lại.
Vị thiếu niên kia ra lệnh:
- Các người lại giúp họ đi, nếu là cùng đường với mình, thì đợi họ đi cùng, giúp họ chở một vài thứ đồ gì đó cũng không sao.
- Tuân lệnh!
Tên thủ hạ vừa nghe xong liền đem binh khí xếp lên xe rồi chạy lên phía trước giúp đỡ, vị thiếu niên kia cũng xuống xe ngựa, vuốt vuốt lại những nếp nhăn trên y phục, đưa tay mở nút thắt dây của chiếc mũ quan dưới cằm, đi đi lại lại bên đường để thư giãn.
Khu vực biên giới nước Vệ đa phần là hậu duệ của các đời nhà Ân Thương di cư sang, trước đây Võ vương phạt Trụ, chiến trường Mục Giới mặc dù đã trở thành con dân của Chu thất chư hầu, nhưng ngược lại trong lòng họ đều không phục, họ không muốn làm nô lệ trên ruộng đất, thờ cúng tổ tiên trên đất nhà Chu, cố nhân Ân Thương sớm có truyền thống giong ngưu xa (xe bò) hành tẩu giang hồ, buôn bán giao thương, vì vậy nam tử nước vệ xa quê đi buôn bán, du học, hành hiệp phóng khoáng rất nhiều, truyền thống đó tiếp nối vài trăm năm vẫn không thay đổi.
Người nước Vệ kinh doanh rất giỏi, và cũng hình thành tinh thần giúp đỡ, đoàn kết lẫn nhau giữa những người xa xứ, người kia mặc dù chỉ là thương nhân bình thường, nhưng vị công tử này tuân thủ theo truyền thống của bản quốc, nhìn thấy bọn họ có khó khăn không thể bỏ mặc, nên mới ra lệnh cho gia nhân lên trước giúp đỡ.
Không ngờ những tên võ sĩ theo hầu vừa đi tới toan khom lưng giúp họ thu gom hoa quả, thì những người đang dùng vạt áo đựng trái cây đột nhiên từ trong áo bào rút đao sáng loáng, lần lượt nhằm hướng các võ sĩ xông tới. Một tên cao lớn khom người cúi lạy cảm tạ lúc nãy từ trong áo bào rút ra một thanh kiếm sắc bén, chạy nhanh tới, nhằm vào ngực của người cầm cương chiếc xe ngựa thứ nhất đâm tới.
Vị thiếu niên có khuôn mặt thanh tao vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh quay đầu lại, bất giác kinh hãi biến sắc quát:
- Các người là ai, người đâu mau đến đây!
Tên cao lớn vừa giết hạ người đánh ngựa vung thanh kiếm sáng loáng còn dính đầy máu chạy tới, cười độc ác quát:
- Đừng kêu vô ích, mau nạp mạng cho ta!
Theo sau hắn, còn có vài tên đại hán vung kiếm sáng loáng đang thủ thế. Bên cạnh vị công tử trẻ kia vài tên thủ hạ kinh hãi cầm vội lấy binh đao, nhưng chưa kịp để họ hành động, đã bị bọn người kia rất nhanh chém chết. Công tử kia kinh hãi chết đứng, tung chân bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước đã bị tên cao lớn kia đuổi kịp, tóm lấy cổ áo, dùng chuôi kiếm đánh một nhát thật mạnh vào phía trên bụng dưới, khiến hắn đau đớn quằn quại, tựa hồ thở chẳng ra hơi.
Vị thiếu niên có khuôn mặt thanh tao vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh quay đầu lại, bất giác kinh hãi biến sắc quát:
- Các người là ai, người đâu mau đến đây!
Tên cao lớn vừa giết hạ người đánh ngựa vung thanh kiếm sáng loáng còn dính đầy máu chạy tới, cười độc ác quát:
- Đừng kêu vô ích, mau nạp mạng cho ta!
Theo sau hắn, còn có vài tên đại hán vung kiếm sáng loáng đang thủ thế. Bên cạnh vị công tử trẻ kia vài tên thủ hạ kinh hãi cầm vội lấy binh đao, nhưng chưa kịp để họ hành động, đã bị bọn người kia rất nhanh chém chết. Công tử kia kinh hãi chết đứng, tung chân bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước đã bị tên cao lớn kia đuổi kịp, tóm lấy cổ áo, dùng chuôi kiếm đánh một nhát thật mạnh vào phía trên bụng dưới, khiến hắn đau đớn quằn quại, tựa hồ thở chẳng ra hơi.
.....................
Đại hán kia giật rơi chiếc mũ đang đội trên đầu vị công tử, vứt xuống đất giẫm đạp, cười độc ác nói:
- Tiểu súc sinh. Một thứ hàng hóa như ngươi, cũng xứng làm Vệ quốc đại phu.
Vị thiếu niên thanh tú kia nghe nói vậy, cố gắng nhịn đau, ngẩng đầu mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi.... Các ngươi không phải kẻ cướp, vậy rốt cuộc các ngươi là ai?
Tên này lỗ mãng cười độc ác. Cộc cằn đưa tay vuốt cằm, ngạo nghễ đáp:
- Ha ha, nhà ngươi đến tính mạng mình còn không giữ được, còn muốn biết danh tánh của ta làm gì?
Hắn đẩy công tử kia về phía trước, hướng về đám thủ hạ quát:
- Nhanh trói hắn lại đưa lên xe, lập tức rời khỏi đây.
Hai đại hán chạy lại, trói vị công tử kia giống như trói gà, đưa lên một chiếc xe rồi khởi hành, cũng vào lúc này, từ xa vọng lại tiếng xe ngựa, tên đứng đầu vội vàng ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh tới trong làn khói bụi mù mịt, hắn nói:
- Có người đang tới...
Khánh Kỵ giục ngựa chạy tới, từ xa nhìn tới phía trước xác người nằm la liệt, người đang đứng trên đường thì trong tay đang lăm lăm những binh khí sáng chói, dưới ánh nắng của mùa thu làm chói lên một thứ ánh sáng rực rỡ, trong lòng thoáng chút sợ hãi nói:
- Tống huynh, hãy cẩn thận.
- Ta biết rồi!
Tống Triều mỉm cười đáp lại, hắn mặc dù bộ dạng yếu ớt, mọi lời nói, hành động, cử chỉ đều có vẻ ôn nhu nho nhã, nhưng lúc này giữa hàng chân mày hiện lên điệu bộ nghiêm nghị, những ngón tay mảnh mai thon dài nắm chặt lấy chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi bao, động tác bình tĩnh mà dứt khoát.
- Đứng lại!
Tên thích khách đứng đầu từ trên xe của vị công tử kia cầm thanh thương thủ thế, hắn một tay cầm kiếm, tay kia cầm mâu hướng mũi về phía trước quát lớn.
Khánh Kỵ ghìm chặt cương ngựa, xe ngựa lập tức dừng lại, bụi khói sau xe bay tứ tung, mù mịt phía dưới chân của hắn, Khánh Kỵ đứng trên xe thần sắc lạnh lùng, đưa mắt liếc qua những xác chết nằm la liệt trên đất, giận giữ quát:
-Các ngươi là ai, cướp hàng của ai?
Tên đầu mục nhìn thấy trên xe chỉ có hai tên chưa qua tuổi hai mươi, không do dự, cười nhạt đáp:
- Bọn ta cướp của một tên yêu quái bán nam bán nữ, các ngươi thật không đúng lúc, xuất hiện đúng vào lúc này, ta lập tức sẽ cho các ngươi chết không toàn thây!
Hắn hướng ánh mắt sang hai bên, quát lớn:
- Giết hết chúng đi!
Một đám thích khách lập tức vung kiếm xông lên.
- Bán nam bán nữ ư?
Khánh Kỵ quan tâm tất loạn (quan tâm quá đáng tất sinh loạn), chỉ nghĩ người mà bọn chúng cướp đi chắc là Quý Tôn Tiểu Man, lúc này cũng không có thời gian để suy nghĩ xem có hợp lý hay không, trước mắt đối phương đã cầm kiếm đâm tới trước, lập tức hắn phi thân xuống đất, hét lớn, rút kiếm từ trong bao ra " Keng keng" giao đấu với bọn họ. Tống Triều cũng tiếp sức, từ trong xe nhảy xuống, vung kiếm đánh trả với mấy tên thích khách.
Võ công của Khánh Kỵ mặc dù không giỏi về kiếm thuật, nhưng đối phó với mấy tên thích khách này còn nhỉnh hơn vài phần, vừa mới giao đấu, đã có hai tên thích khách bị hắn đánh văng xuống đất, Khánh Kỵ hướng mắt nhìn qua bên cạnh, chỉ nhìn thấy Tống Triều thân thủ bất phàm, trong tay một thanh kiếm như rồng bơi lội, thanh kiếm như nhảy múa, sáng loáng theo những bước giậm nhảy của Tống Triều, chỉ một vài giây đã hạ được ba tên.
Lúc bấy giờ, kiếm khí càng dài càng khó đúc, do vậy hộ thân bình thường thì chỉ cần cây kiếm dài hơn một thước là được. Sĩ tử đại phu tùy thân mặc dù kiếm đều dài hơn ba tấc, nhưng đa phần đều là kiếm dùng để trang trí, do tính chất giòn dễ gãy, không thể dùng vào giao chiến, chỉ là cùng với áo bào, đái ngọc, là ba tiêu chí mà bậc quân tử tùy thân mang theo người. Nhưng kiếm của Tống Triều quả nhiên là thanh kiếm tốt, kiếm dài gần ba tấc, nhưng có thể dùng để giao chiến. Âm thanh phát ra lúc đao kiếm chạm nhau liên tục truyền tới tai, thanh kiếm trong tay hắn ngược lại không thấy tổn hại gì.
Khánh Kỵ bình tĩnh trở lại, tập trung tinh thần vung kiếm chiến đấu, thanh kiếm trong tay hắn dài chỉ hai thước, phía trước mặt vài tên thích khách đang bao vây, phối hợp lẫn nhau xuất chiêu, Khánh Kỵ càng không dễ dàng chiếm được tiện nghi. Nhưng lúc tên thích khách đầu mục vung kiếm lao đến, thuận tay cầm một thanh binh đao đưa đến tay Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ vừa nhìn thấy cây mâu thì vui mừng, vung kiếm đỡ lấy thanh trường mâu, đưa tay cướp lấy nó, rồi nắm chặt cán mâu trong tay, dựa vào sức thần lực của hắn thì người nào có thể cản bước được, tên đầu mục cố gắng dùng sức, nhưng đều không may bị hắn hất văng ra phía trước, kinh hãi vội vàng buông tay. Trường mâu rơi vào tay Khánh Kỵ, hắn cười một tràng dài sang sảng, một tay cầm mâu, một tay cầm kiếm, trường mâu tấn công, đoản kiếm phòng thủ, trong phạm vi một trượng, một giọt nước cũng không thể lọt qua, chẳng có kẻ nào địch lại nổi tam hợp của hắn.
Đợi Khánh Kỵ từ trong yết hầu của một tên thủ hạ rút thanh chiến thương dính đầy máu tươi, lại đi tìm địch thủ, thì phát hiện tên thủ lĩnh cùng với hai tên thủ hạ đã chạy đi xa. Nhìn hắn với đôi mắt khiếp đảm, hồn bay phách lạc.
Phía bên kia, tên giao chiến với Khánh Kỵ cũng quay đầu bỏ chạy, bọn họ đều bị thủ đoạn tàn độc giết người như mổ chó của Khánh Kỵ làm cho hoảng sợ rồi. Đội quân hung ác đã bị đánh cho tan tác làm cho tiêu tan ý chí, thì so với người bình thường càng thêm phần sợ hãi, bọn chúng đứng một bên run rẩy hoảng sợ, ngay cả Tống Triều cũng một mặt kinh sợ.
- Mau đem người mà các ngươi vừa bắt giao ra đây!
Khánh Kỵ trừng mắt nhìn tên đầu mục quát lớn.
Máu từ trên cây thương của Khánh Kỵ rơi từng giọt từng giọt xuống dưới, xem ra tên thủ lĩnh vẫn một hồi cứng đầu, hắn cứng đầu nói:
- Ngươi... Ngươi đừng cho rằng việc hành hiệp vì nghĩa là việc cao cả. Núi có cao thấp, Nước có nông sâu. Ngươi dù có dũng mãnh chăng nữa, cái vũng nước đục này... không phải ngươi muốn vượt qua là vượt được.
Khánh Kỵ trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt nói:
- Núi có cao hơn, khó cản được mãnh hổ, sông có sâu hơn, khó ngăn được giao long. Các ngươi đến từ đâu, tại sao lại ngông cuồng như vậy?
Người kia làm sao có thể nói ra thân phận thật của mình, mắt nhẹ nhàng biến chuyển, mạnh bạo đáp lại:
- Dưới trướng của đại đạo thống soái đội quân chín ngàn người, tung hoành liệt quốc, không ai có thể cản được, đó là thủ lĩnh Triển Chích, ngươi có thể đã nghe qua?
Khánh Kỵ ngớ người ra:
- Các ngươi là người của Triển Chích?
Tên đầu mục nhìn thấy thần sắc của Khánh Ky, mạnh bạo đáp lại:
- Đúng, chủ công của ta chính là Triển Chích!
Khánh Kỵ cười nhạt đáp:
Triển Chích chỉ giỏi để đem ra hăm dọa mấy đứa trẻ nhỏ khóc đêm thôi, ta mà sợ hắn sao? Hãy mau giao người ra đây, ta còn tha cho con đường sống, nếu không thì tất cả các người đều phải nằm lại đây!
Tên thủ lĩnh giận giữ quát lại:
- Ngươi....
Khánh Kỵ ánh mắt đanh lại, tên kia trong lòng chấn động, những lời muốn nói cố nuốt vào trong.
Khánh Kỵ quát lớn lại lần nữa:
- Có giao người ra hay không?
Hắn vung tay một hồi, cây đao bên tay phải bay vù vù, tên thủ lĩnh cảm thấy có gì khác lạ trên mặt, đưa tay lên sờ, thì trong tay dính đầy máu tươi, hướng bên cạnh, hai tên thủ hạ đứng gần hắn cũng bị bó dây trên cây thương văng qua dính đầy máu, máu tươi đỏ thẫm, sắc mặt tái mét, trông giống như tiểu quỷ, nghĩ rằng sớm muộn gì cũng bị như vậy. Khánh Kỵ quát lớn:
- Ta nói lại, giao người ra, ta để cho các ngươi đi, còn không, tất cả các ngươi phải phơi xác tại đây!
- Đại...đại ca...
Hai tên thủ hạ bên cạnh tên đầu mục tay run run, có vẻ như cầm không nổi thanh kiếm nữa, run rẩy khẩn cầu tên đầu mục.
Tống Triều cười một tràng dài, thu kiếm dài trong tay bỏ vào bao kiếm, hắn đã hướng sang bên đường bước đi hai bước, nhìn hình dáng này, đã biết bọn kia đã bị đánh hạ hết rồi.
- Đại ca, lưu tại núi Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt (còn người còn của), chúng ta không hoàn thành sứ mệnh, không cần phí công bỏ mạng vô ích...
Vài tên thích khách sợ hãi, lần lượt chắp tay thỉnh cầu thủ lĩnh.
Tên đứng đầu nghiến nghiến răng giận giữ, cuối cùng cũng khuất phục trước thái độ ngang ngược của Khánh Kỵ. Hắn uất hận mở lời:
- Mang người qua đây...
Bọn thích khách nghe xong vui mừng khôn xiết, trong đó một tên hết nhìn Khánh Kỵ, rồi đến Tống Triều, lắp bắp nói:
- Để...để ta đi mang người lại cho.
Nói rồi hắn vừa bước đi thăm dò chừng hai bước, nhìn thấy Khánh Kỵ hai người không có ý ngăn chặn, lập tức quay người chạy đi.
Vị công tử kia vừa bị bọn người kia nhốt trên xe ngựa, thì nghe bên ngoài có tiếng hò hét liên hồi, âm thanh chém giết không ngừng, trong lòng vẫn còn chút hi vọng, chỉ mong có người cứu mình thoát ra. Đang trong tâm trạng lo lắng, bỗng nhìn thấy một người mang kiếm chạy đến, lại tưởng là có người đến ám sát, lúc này toàn thân run rẩy, mắt nhắm nghiền nín thở, tên thích khách nhìn thấy điệu bộ của hắn, cục cằn quát:
- Mau xuống xe.
Thiếu niên kia bị hắn đẩy từ trên xe xuống, nghiêng nghiêng ngả ngả nhào về phía trước, Khánh Kỵ và Tống Triều nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy không giấu được vẻ ngạc nhiên, ngớ người ra. Tên đầu lĩnh giận giữ trong uất hận chắp tay nói:
- Người đã giao rồi, hi vọng các ngươi cũng giữ lời cam kết.
Khánh Kỵ xua tay, tên đầu mục lập tức dẫn người chạy khuất, nhảy lên hai chiếc xe ngựa, quất ngựa chạy mất.
Khánh Kỵ và Tống Triều hai người trên mặt đều hiện lên thần sắc cổ quái. Vị công tử kia trong lòng thận trọng, trên khuôn mặt giãn ra, cất giọng nói nhẹ nhàng chắp tay thưa:
- Đa tạ ơn cứu mạng của nhị vị tráng sĩ.
Khánh Kỵ lúc này đã biết cứu nhầm người, trong lòng khổ sở cười đáp:
- Không biết các hạ gia thế ra sao?
Vị công tử khuôn mặt thanh tao, vội vàng đáp:
- Vệ đại phu Di Hạ, còn chưa thỉnh giáo nhị vị tráng sĩ quý tính đại danh ra sao?
Khánh Kỵ ngớ người:
- Sao lại có thể là hắn, Dư Đào chi luyến Di Tử Hạ!
← Hồi 160 | Hồi 162 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác