Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 162

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 162: Trở lại nơi đến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Lazada

Khánh Kỵ và Tống Triều dẫn Di Tử Hạ với khuôn mặt sống đi chết lại quay trở về bến thuyền rồi cáo biệt. Tống Triều hướng về Đế Khâu mà đi, Khánh Kỵ thì dẫn đội xe nhằm hướng Ngải Thành mà đi, trong xe thiếu đi Quý Tôn Tiểu Man, lại có thêm Vệ đại phu Di Tử Hạ. Di Tử Hạ họ Di, tên Hạ, thiếu niên đắc chí, sống trong nhà quan, do đó được xưng là Di Tử. Chỉ là vị thiếu niên này được nuôi dưỡng nuông chiều từ nhỏ, thân hình yếu ớt, ẻo lả, lại không có tài năng gì.

Khánh Kỵ lúc ở tại Ngải Thành biết Di Tử Hạ có thể đạt đến chức vị đại phu, là bởi vì hắn nhận được sự sủng ái của tên Vệ hầu Cơ Nguyên, nói cho cùng, chẳng qua chỉ một cặp tình nhân đồng tính mà thôi. Cùng với hắn đồng hành, Khánh Kỵ cảm thấy có chút không tự tại. Nhưng Khánh Kỵ bây giờ còn cần sự giúp đỡ của Vệ Quốc, có thể cứu được người mà Vệ hầu sủng ái, yêu mến thì mối quan hệ giúp đỡ giữa Khánh Kỵ và Vệ hầu được nâng lên một bước, do đó Khánh Kỵ mới có ý tiếp nhận Di Tử Hạ.

Di Tử Hạ lần này ở nước Tề trở về, bởi vì phía Đông của nước Vệ, ngăn cách bởi dòng Hoàng Hà, và tiếp giáp với ba nước Tề, Lỗ, Tống, trong đó nước Tề là cường quốc mạnh nhất. Thời gian trước đây, nước Tề ngũ tộc giết Yến (Yến Anh), thế cục bất ổn. Là một quốc gia láng giềng, nước Vệ rất quan tâm đến sự biến đổi chính trị của nước Tề, còn phái sử giả đến Tề quốc thám thính tình hình.

Nhận nhiệm vụ sứ giả xuất quốc, chính là một vinh hiển, hơn nữa đạt được chiến tích này cũng dễ dàng. Vệ Hầu biết vậy nên hắn đề cử Di Tử Hạ, quốc dân nhiều lần nghị luận, tiện đem cái việc tốt xấu này giao cho hắn. Di Tử Hạ là người hiếu thảo, hắn về tới nước Tề, tiện nghĩ nhân cơ hội này về nhà thăm viếng mẫu thân, vậy nên hắn cùng với đoàn sứ tiết chia ra làm hai tại bến đò Hoàng Hà, đại đội người ngựa tiếp tục xuôi theo dòng sông đi về phía Nam, trực tiếp về Đế Khâu, còn Di Tử Hạ mang những tên hầu thân cận lên bờ, tạm quay về phong ấp nhà mình, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nữa.

Thái ấp của Di gia ở Kiền thành, cách không xa Ngải thành, Khánh Kỵ tiện cho Di Tử Hạ cùng đi theo hướng Ngải thành, lại cho người đi theo hướng gia đình của hắn báo tin, cử người đến đón Di Tử Hạ. Bởi vì Di Tử Hạ và Vệ Linh Công là những kẻ đồng tính, nên lúc đầu Khánh Kỵ cảm thấy khó chịu khi cho hắn đi cùng, nhưng qua vài ngày đàm đạo, Khánh Kỵ phát hiện ra Di Tử Hạ chỉ là một chàng thiếu niên tuấn mỹ, nói năng nhỏ nhẹ thẹn thùng, đỏ mặt, tính tình hồn nhiên không có vẻ gì xảo quyệt, hắn mặt dù được Vệ Hầu sủng ái, nhưng tuyệt không làm ra vẻ bẽn lẽn của kẻ nam nhân nữ tính, tuyệt không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

Vào thời đó các sĩ phu đều tôn trọng người đồng tính, thậm chí còn có thơ ca ngâm về vấn đề này. Người đời tuyệt nhiên không xem chuyện này là xấu xa, Trượng phu là người đồng tính, thê tử cũng không kỳ thị, quan lại như vậy theo hầu quan trên, cũng không hề nhận được sự khinh bỉ, cùng lắm là bị người đời giễu cợt hắn không dựa vào bổn sự, chỉ dựa vào năng lực giường chiếu của bản thân mà thượng vị, vì thế nên được hậu thế truyền là thiên cổ đệ nhất đại thánh Khổng Khâu, đối với việc này, cũng mang thái độ khoan dung. Hai năm trước nước Lỗ và nước Tề xảy ra chiến tranh tại biên giới hai nước, một vị công tử nước Lỗ cùng với một tên thủ hạ họ Uông nảy sinh tình yêu đồng tính, hai người đều tử trận nơi chiến trường. Do Uông tuổi còn nhỏ, người trong nước muốn tổ chức lễ tang dành cho người chết yểu, Khổng Khâu đối với việc này phát biểu ngôn luận. Cho rằng hắn vì tổ quốc mà hi sinh, thì nên long trọng tổ chức tang lễ như người trưởng thành, tuyệt không vì giới tính của hắn mà kì thị. Do sự phóng khoáng như vậy, người đồng tính cũng không vì đó mà thay đổi tâm tính, bình thường ăn ở sinh hoạt với các nam nhân khác không có gì khác biệt, cùng với Di Tử Hạ sinh hoạt đã nhiều ngày qua, càng có cảm giác vị công tử này là một người có tính tình ôn hòa, tâm tính lương thiện. Khánh Kỵ cũng bớt đi nỗi lo, cả hai trở thành bạn tâm giao tri kỉ của nhau. Thời gian này Khánh Kỵ từng hỏi Di Tử Hạ có biết ai phái người đến hành thích hắn hay không, Di Tử Hạ nhíu mặt chau mày, điệu bộ ấp úng đáng thương, cứ bù lu bù loa. Nói đến nửa ngày mà cũng không tìm ra nửa phần trọng tâm vấn đề. Nhìn bộ dạng của hắn, mặc dù là bậc đại phu, nhưng đối với việc triều chính thì tỏ ra rất chậm chạp, càng đơn thuần có tính hai mặt, nói rõ ra là người không biết đã đắc tội với ai, cản đường ai, Khánh Kỵ nhìn thấy điệu bộ của Di Tử Hạ, trong lòng không kiềm được nụ cười khổ.

Di Tử Hạ nói đến nửa ngày cũng không tìm ra đầu mối nào, ngược lại cứ vẽ ra những chuyện không đâu vào đâu. Trên khuôn mặt trắng như tuyết, dường như đang chảy dài hai dòng lệ còn vương tại đôi gò má, hắn buồn bã khóc, nói trong nước mắt:

- Hạ nhận được sự ưu ái của Vệ Hầu, được ban chức đại phu. Nhưng nhất mực hướng thiện, lại chưa từng kết oán với ai, chuyện hoạn nạn hôm nay xảy ra với mình là hoàn toàn bất ngờ, nếu không được công tử ra tay cứu giúp, thì trên thế gian này không còn Di Tử Hạ nữa rồi. Thương cho mẹ ta góa phụ, đơn độc không người nương tựa. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Di Hạ thập phần lo lắng, tiền đồ nguy hiểm như vậy, Di Hạ ta muốn thối lui cũng không thể, ta biết phải làm sao đây?

Di Tử Hạ càng nói càng đau lòng, hắn co hai chân lại, úp mặt vào gối, hai vai rung lên, khóc thút thít, tiếng khóc của vị thiếu niên tuấn mỹ này làm cho hai mắt Khánh Kỵ cũng chực khóc theo, loại cảm tính của nam nhân như thế này, đây mới là lần đầu hắn gặp phải, trên lá hoa rơi xuống từng giọt nước đều có thể làm người ta xao động, cảm xúc, muốn khuyên nhủ Di Hạ nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Phía trước đã gần đến địa giới của Ngải Thành, Khánh Kỵ quay lại vùng đất này, trong lòng vô cùng xúc động, vừa vào đến địa giới Ngải Thành, thì vén màn xe kiệu, tận hưởng cái không khí mùa thu phía bên ngoài xe. Đi tiếp về phía trước, lại xuất hiện từng thửa ruộng, lúc này đang là mùa thu hoạch, trên cánh đồng đay, trà, lúa xanh tốt, hướng mắt nhìn, hiện lên cảnh tượng một mùa bội thu.

Nước Vệ là quốc gia kiên trì với chế độ tỉnh điền (chia ruộng đất), không chịu thay đổi, nếu chỉ dựa vào nông nghiệp, thì đất nước đã sớm bị suy nhược không phát triển, nhưng nước Vệ lại là đầu mối giao thông với các nước khác, cộng thêm có nhiều người hành nghề buôn bán, đủ để bù đắp những thiếu khuyết, vì vậy nước Vệ là một quốc gia giàu có và đông đúc. Vì ở Ngải Thành biết tính toán kinh doanh, Khánh Kỵ ở đây, làm nông nghiệp rất mạnh, tự cung tự cấp, khai hoang rất nhiều vùng đất mới, đất đai ngàn dặm, vừa trồng trọt vừa chăn nuôi, cũng đủ để chu cấp cho cuộc sống.

Di Tử Hạ đứng trước xe, hoan hỉ nhìn theo từng hàng từng hàng bắp vàng kéo dài trên cánh đồng, quay đầu lại cười nói:

- Công tử, vùng Ngải Thành này ruộng đồng phì nhiêu, một vùng đất thịnh vượng, từng thửa hoa màu kéo dài không nhìn thấy bờ, Tử Hạ quả là từ nhỏ đến giờ chưa từng được diện kiến.

Do đã biết hắn là Vệ đại phu, vì vậy sau khi hai người đi trên đường, Khánh Kỵ mới nói rõ thân phận của mình, là để Di Tử Hạ biết rõ thân phận thật của hắn. Khánh Kỵ không kềm được cảm xúc trong lòng, cười nhẹ đáp:

- Đúng vậy, chỉ có cây trúc chết khô trên núi Thanh Sơn, chứ ta chưa nhìn thấy cây bắp này chết vì khô hạn bao giờ. Loại bắp nhỏ này vừa chịu được khô hạn, vừa ít sâu bệnh, mùi vị lại rất thơm ngon. Đây là loại hoa màu mà người dân Ngải thành ta trồng nhiều nhất. Ha ha, năm nay trời đất ôn hòa, xem ra lại một mùa bội thu nữa rồi.

Khánh Kỵ khom người, bước ra khỏi xe, cùng với Di Tử Hạ đứng nơi đầu xe, mắt hướng về cánh đồng bội thu ở hai bên đường. Dọc theo con đường, từng hàng từng hàng đều là đồng ruộng, bên trong, nhiều thanh niên vạm vỡ đang thu hoạch, dưới ánh nắng mặt trời, chiếu xuyên qua lộ rõ từng tấm lưng trần của những thanh niên đang chăm chỉ làm việc trên cánh đồng. Bên trong cánh đồng, vài chiếc xe trâu kéo lúa đang dừng lại, ngũ cốc vừa thu hoạch xong được đóng vào bao, rồi những thanh niên vạm vỡ chất lên xe. Đã có vài chiếc chất ngũ cốc lên cao ngất, họ lại dùng những chiếc xiên bằng gỗ hoặc bằng thép xiên qua những bó ngũ cốc chất tiếp lên, vài chiếc đã chất đầy ngũ cốc, cột chặt lại, đang được vận chuyển vào trong thành.

Bên cạnh một chiếc xe chở đầy ngũ cốc đang vượt qua, bên trên chất đầy cao lương giống như một quả núi nhỏ di động, Khánh Kỵ thuận tay từ trên xe rút một bông lúa, bứt từng hạt, trên mặt hiện lên nụ cười sảng khoái.

Ngải thành không lớn, tường thành nhỏ được xây bằng đất, đã bị xóa mòn vài chỗ, ngoài cửa thành, xe cộ vào vào ra ra, có quân sĩ đứng gác, người vào ra đều phải xem xét thân phận. Khánh Kỵ nhìn thấy vậy thầm gật đầu:

- Kinh Lâm là người cẩn thận, hành sự thận trọng. Quả nhiên dưới sự sắp xếp của hắn, Ngải thành dần trở nên ngăn nắp, rõ ràng hơn.

Xe đến trước cổng thành, Khánh Kỵ vội kéo Di Tử Hạ vào trong xe, ấn ngồi xuống ghế. Lúc Khánh Kỵ cử Lương Hổ Tử quay trở về Ngải thành, tiện dùng hắn thay thế thân phận của mình, lúc này không biết trong thành tình hình thế nào, tùy tiện lộ diện nếu tên lính nào biết hắn nhìn thấy, thì e rằng khó tránh khỏi một hồi giải thích.

Những tên lính thân cận bên cạnh Khánh Kỵ thân phận rõ ràng, lính gác thành kiếm tra thẻ bài xong, cho phép vào bên trong thành, phía sau là một đội xe chở muối dài nhằng đi cùng. Vừa vào đến cửa thành, chợt nghe thấy âm thanh " Leng keng, leng keng" của những tiếng đánh búa rèn vũ khí vọng tới. Khánh Kỵ nhẹ nhàng vén một góc màn rèm nhìn ra, nhìn xem Ngải thành bây giờ còn giống lúc trước không, bởi vì đến nơi này quân lính đóng quân ở đây đều là đội quân của hắn, dân cư ở đây lác đác thưa thớt, thành trì hình như đã cải tạo thành một doanh trại quân lính.

Nhìn vừa theo tầm mắt là xưởng cơ khí, bên trong nhiều thợ rèn với tấm lưng trần, tay cầm búa, đang đúc vũ khí. Ngải thành không sản xuất đồng, sắt, binh khí đa phần là đi mua, nhưng bên trong doanh trại quân đội đều phải có thợ sửa chữa vũ khí. Có lúc cũng tự mua kim khí về tự đúc rèn vũ khí để tiết kiệm quân nhu, những lò rèn kia lửa bùng lên bừng bừng bên các lỗ thông gió, để tạo ra vũ khí, trông rất vất vả.

Lại hướng về phía trước, là những thửa đất bằng phẳng, có đội quân đang bó những bó ngũ cốc mang ra sân phơi, hoặc có đội đang tuốt lúa, hoặc đang kéo cối đá, bên cạnh đặt cái chiếu trúc, cuối cùng lại dùng những chiếc mủng bằng gỗ, xúc lúa lợi dụng sức gió gieo xuống để tách lương thực và bụi đất ra.

Lại hướng về phía trước, là một cái nhà kho, có chỗ dùng để chứa lương thực, có chỗ dùng để lưu trữ da động vật và những sơn phẩm khác. Nhập gia tùy tục, người Vệ giỏi kinh doanh, Khánh Kỵ tại đây chiêu binh dưỡng quân, cũng chọn ra những binh lính có tài kinh doanh, nhưng hiền lành lương thiện để buôn bán kiếm thêm lợi nhuận.

Ngoài một bên đơn độc được quy hoạch thành một chiến khu, xung quanh được bao bọc bởi dòng dòng nước chảy, liên kết với bên ngoài bằng một cây cầu gỗ, trên cầu có sĩ binh cầm đứng gác. Chỉ nhìn thấy ở khoảng trống đối diện rất nhiều quần áo phụ nữ đủ màu xanh đỏ được phơi trên giá. Đây có thể là khu vực giành cho nữ giới trong doanh trại, kỹ nữ ở đây đều từ những thành trì gần đây được tuyển mộ vào, đa phần đều là phận buôn phấn bán hương, đến nay thì đã qua cái tuổi xuân xanh, hết thời rồi nên không được còn được chú ý nữa, tìm ra được một ả xem được trong đám này thì thật là hiếm, nhưng bọn kỹ nữ ở đây giá cả phải chăng nên được bọn sĩ binh ở đây ưa chuộng. Trong doanh trại này, vừa giải quyết được nhu cầu của đám quân sĩ, lại vừa không để chúng chìm đắm trong nữ sắc, thậm chí còn xảy ra những vụ đánh ghen tranh giành tình nhân, do đó tất phải cử người đến quản lí.

Tiếp hướng về phía trước, thì xuất hiện một trạch viện, bên trong trạch viện, mặt dù không có rường cột chạm trổ, nhưng phòng ốc thì rất nhiều. Xe ngựa đi đến trước cổng, một tên lính vào bên trong thông báo, ngay trong tức khắc, tiếng bước chân từ trong vọng ra, A Cừu Tái Cừu trong nhà chạy ra hét lớn:

- Công tử đâu.. ?

Khánh Kỵ cố ghìm nén những kích động trong lòng, cười lớn quát tháo:

- Hai tên nô tài kia, toàn là mắt bò hết, công tử nhà ngươi to lớn như vậy mà cũng tìm không ra sao?

- Công tử, ngài đã trở về rồi!

A Cừu Tái Cừu hai huynh đệ chạy tới, mỗi người ôm lấy một chân, vui sướng khóc rống lên.

Di Tử Hạ đứng bên cạnh mắt nhìn trân trân, với điệu bộ kỳ quái nhìn bọn họ. Khánh Kỵ nói cười trong nước mắt:

- Mau thả chân ta ra, để ta xuống đất đã nào, các ngươi khóc gì chứ.

- A, công tử mau mau xuống xe.

A Cừu Tái Cừu nghe xong vội vàng lau nước mắt, vội vàng đặt ván gỗ để hắn xuống xe, Khánh Kỵ vừa nhảy xuống đất, đứng vững lại rồi cười nói:

- Ta không phải là con gà bị trói chân, còn đặt cái ván này làm gì chứ. Di Hạ, để ngài cười chê ta rồi.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ thanh tao của Di Tử Hạ, A Cừu đón chào rồi nói:

- Ya, công tử đã thay đổi khẩu vị rồi sao? Người này là nam hay nữ?

Di Tử Hạ vừa nghe xong, khuôn mặt ửng hồng bỗng nhiên đỏ gay như lửa, hắn dữ dằn đưa mắt trừng A Cừu, nhưng với dáng vẻ tuấn mỹ như vậy, thì cách nhìn không thể uy nghi được, ngược lại càng giống như cô gái đang hờn dỗi.

Khánh Kỵ gõ nhẹ vào sau lưng A Cừu, quát lớn:

- Cút đi chỗ khác, vị này là Vệ đại phu Di Tử Hạ đại nhân, người như ngươi sao có thể vô lễ như vậy được. Tử Hạ, mời ngài xuống xe, mời vào phủ của ta nghỉ ngơi, ta sẽ phái người đến dinh phủ của ngài báo tin.

- Đa tạ công tử.

Di Tử Hạ bị A Cừu, Tái Cừu, hai cặp mắt nhìn chằm chằm gây khó chịu, ngại ngùng bước xuống xe, trong lòng ngược lại có chút bẽn lẽn. A Cừu Tái Cừu là hai tên ngốc nghếch, nghe qua vị thiếu niên này chính là người tình của Vệ Hầu, đưa mắt nhìn hắn giống như nhìn động vật quý hiếm, mà không để ý gì đến sắc mặt của Di Tử Hạ. Hai tên hầu nhìn kĩ vị thiếu niên, nhìn cách trang điểm của hắn, kì thực so với các cô gái khác còn đẹp hơn gấp mười lần, hai tên không kiềm được cứ gật đầu liên tục. Bỗng nhiên lại nghĩ, không biết công tử nhà mình là như thế nào với vị thiếu niên này, hay là cũng thích vị thiếu niên này rồi, hắn mặc dầu tuấn mỹ, nhưng tiếc là không thể sinh con, công tử nhà mình mà thích hắn, thì nhà mình sẽ không có tiểu công tử ra đời, hai tên bất giác lắc đầu.

Khánh Kỵ không biết hai tên hầu ngốc nghếch đang suy nghĩ như vậy, hắn đỡ Di Tử Hạ xuống xe, rồi hướng về hai tên ngốc đang nhìn chằm chằm Di Tử Hạ hỏi:

- Kinh Lâm, Lương Hổ Tử đâu, bọn chúng không ở trong phủ sao?

- Công tử, Tiểu nhân đây ạ.

Một âm thanh phát ra từ phía sau vọng đến, ngữ âm nhẹ nhàng pha chút run rẩy, Khánh Kỵ bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Kinh Lâm người mặt chiếc áo giáp mỏng, khuôn mặt ốm, đôi mắt ngấn lệ, miệng run rẩy cất lời.

- Kinh Lâm bái kiến công tử, cung hỉ công tử quay về Ngải thành!

Kinh Lâm bước tới ba bước, hướng về phía Khánh Kỵ phất tay áo, quỳ xuống, chắp ta bái kiến lễ phép theo quân lễ.

Khánh Kỵ vội bước tới đỡ Kinh Lâm dậy, hai tay cầm lấy khuỷu tay Kinh Lâm, mũi cay xè, đôi mắt cũng ngấn lệ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-294)


<