Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 160

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 160: Hồng nhạn bay về phương xa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Lazada

Tống Triều trông Quý Tôn Tiểu Man lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp phong tình như nữ tử, Khánh Kỵ là chủ nhân hắn, lại tự tay nắm tay hắn, cử chỉ rõ ràng là không giống như chủ và tớ, nhất thời liền hiểu nhầm, nghĩ thầm: "Hay là hắn và gã sai vặt này chính là... khụ, vị nhân huynh này mới vừa rồi còn nói hay vậy, bây giờ đã vì bế đồng của hắn mà theo tư làm trái pháp luật rồi..."

......................

Cánh cửa khoang thuyền vừa đóng lại, Khánh Kỵ liền buông Quý Tôn Tiểu Man ra. Hai người lùi lại mấy bước, nhìn vào mắt nhau, thần sắc hết sức kì quái. Khánh Kỵ không biết Quý Tôn Tiểu Man đã biết được những gì, liệu có biết được thân phận đích thực của mình không? Quý Tôn Tiểu Man cũng đang băn khoăn, không biết liệu Khánh Kỵ cho rằng nàng là Tiểu Ngải hay là Quý Tôn Tiểu Man, hay là vẫn còn một điều gì đó vẫn đang được che giấu.

Một hồi lâu sau, Khánh Kỵ khoanh 2 tay lại, hỏi thăm dò:

- Tiểu Ngải cô nương...

Lúc đó, Quý Tôn Tiểu Man mới thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ đáp:

- Dương đại quản sự......

Khánh Kỵ tuy cười nhưng không vui, nói:

- Đã lâu không gặp, Tiểu Ngải cô nương vẫn đẹp như ngày nào, hôm nay dù ăn mặc như hạ nhân, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa, thật làm rung động lòng người.

Quý Tôn Tiểu Man cười hiền đáp:

- Dương đại quản sự quá khen, thiếp long đong bụi trần, son phấn đâu thể che đi cái xấu của mình, thực không dám nhận.

Khánh Kỵ có phần nuốt không trôi với cách đối đáp văn nhã giả tạo này, vê vê mũi cười gượng gạo:

- Ài, chúng ta... nói chuyện thẳng thắn đi.

Quý Tôn Tiểu Man khiêu khích nói:

- Vậy, chúng ta sẽ nói gì bây giờ?

Khánh Kỵ hừ lạnh một tiếng đáp:

- Tiểu Ngải, ta đã biết thân phận thật sự của cô rồi.

Quý Tôn Tiểu Man cũng lạnh lùng đáp lại:

- Ta vốn cũng không định cố gắng che dấu thân phận của mình, nay ngươi đã biết thì cũng không có gì là lạ, nhưng ta cũng rất tò mò muốn biết về thân phận thật sự của nhà ngươi, vậy ta nên xưng hô thế nào đây? Ngô Kỵ, Dương Bân hay là Khánh Kỵ công tử?

Khánh Kỵ hắc hắc cười một tiếng, đôi lông mày nhướn lên:

- Quả nhiên cô cũng biết rồi... Không sai, bản công tử chính là Ngô quốc Khánh Kỵ. Tiểu Ngải cô nương, thân phận của ta với Lỗ quốc, Quý Thị gia tộc của cô đều có mối quan hệ rất lớn, hi vọng cô nương có thể giữ bí mật này cho ta.

Quý Tôn Tiểu Man nói:

- Không có vấn đề gì, chỉ có điều, mong công tử cũng hãy giữ giúp ta hành tung và thân phận này, coi như là điều kiện trao đổi.

Khánh Kỵ hơi chau mày:

- Cô nương nữ tử dặm trường, ở nơi này vô cùng nguy hiểm, chi bằng đến bến đò tiếp theo, ta sẽ cho hai võ sĩ hộ tống cô nương trở về Khúc Phụ, cô nương thấy thế nào?

- Vậy cũng được, đợi khi ta về tới Khúc Phụ, sẽ lập tức rêu rao khắp nơi rằng công tử Khánh Kỵ chưa từng bị Ngô quốc đại phu trục xuất khỏi Lỗ quốc. Những người này đã ẩn náu trong Phí thành từ suốt mấy tháng nay, họ còn xây dựng ở nơi đây 1 tòa thành lập mưu khởi nghĩa. Ta nghĩ... chỉ cần làm rõ thân phận của ta, sẽ chẳng có ai còn nghi ngờ về tính chân thực mà ta nói đâu.

Quý Tôn Tiếu Man nói với giọng uy hiếp.

Khánh kỵ chau mày:

- Cô nương rút cục muốn như thế nào?

Trên khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man lúc này hiện lên nụ cười đắc thắng:

- Rất đơn giản, không được để lộ ra tung tích của ta, cũng không được can thiệp vào hành động của ta.

Khánh Kỵ hơi chút do dự, nói:

- Nếu cô nương vẫn ngoan cố không chịu trở về, như vậy cũng được, hãy cùng ta về Ngải thành đi. Đợi cho chuyện Cơ Tống cầu thân lắng dịu, ta sẽ trả cô về nước Lỗ, như vậy được chứ?

- Cùng ngươi đi Ngải thành? Dựa vào cái gì chứ?

Quý Tôn Tiểu Man lạnh lùng đáp.

Khánh Kỵ ghìm nén đáp:

- Với quan hệ giữa ta và gia tộc Quý Thị của cô nương, ta không thể thờ ơ nhìn một nữ nhi bôn ba tứ xứ bên ngoài được, nếu có bất trắc gì thì cô bảo sau này ta phải ăn nói thế nào với Quý Tôn gia chủ đây?

Quý Tôn Tiểu Man còn châm chọc nói:

- Tiểu Man với ngươi không thân chẳng quen, vậy ngươi và Quý Thị chúng ta có quan hệ gì cơ chứ? Hay là ngươi và Thành Bích kia cũng chỉ là quan hệ không đâu vào đâu?

Sắc mặt của Khánh Kỵ chợt thay đổi, Quý Tôn Tiểu Man nhận ra, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Khánh Kỵ im lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói:

- Cô nương biết nhiều hơn ta nghĩ đấy.

Quý Tôn Tiểu Man nói:

- Không thể xem là nhiều, nhưng chắc cũng đã đủ. Ta cũng không làm khó dễ gì cho nhà ngươi, vậy cũng mong ngươi không làm khó dễ ta!

- Không được!

Khánh Kỵ quả quyết nói:

- Nếu như ta không gặp tiểu thư thì sẽ như không biết, nhưng nay đã biết rồi thì làm sao mà bỏ mặc được? Tiểu thư đã biết quan hệ của ta và Thành Bích thì ta cũng sẽ không ngại gì khi nói với tiểu thư nữa! Thành Bích giờ đã là người góa bụa, cho dù ta và nàng ấy yêu thương nhau, thì cũng có gì là nghiêm trọng? Dù gì đi chăng nữa thì nàng ấy cũng là thứ mẫu của tiểu thư, vậy hãy dựa vào mối quan hệ ấy, tiểu thư đã lên thuyền của ta, coi như là ta cũng có quyền quản chuyện của tiểu thư.

- Đê tiện!

Quý Tôn Tiểu Man tức giận bừng bừng, toàn thân run lên như bị nhục hình, nàng chỉ thẳng tay vào mặt Khánh Kỵ, giọng run run:

- Khánh Kỵ, ngươi dám xỉ nhục ta như vậy ư? Thành Bích chỉ là kẻ mua vui trong Quý phủ ta mà thôi, cho dù ngươi cưới ả ta, việc đó cũng chỉ như là Quý phủ ta đuổi một nữ tì đi mà thôi, ngươi và Thành Bích đã làm những việc không thể coi được, giờ lại dám tự cho mình cái quyền là kế phụ của ta ư?

Trách nhiệm của Khánh Kỵ xuất phát từ cách nhìn của hậu thế, mà lại là ở thời Xuân Thu, trái lại lý do của Quý Tôn Tiểu Man cũng là hợp tình hợp lý. Nhà giàu cưới vợ, lấy thiếp có tới năm loại. Cưới, là lễ nghi đàng hoàng, đường đường chính chính. Con của người vợ này sau sẽ là trưởng nam trưởng nữ. Nếu như người con có ngu dại hay thiểu năng thì nó vẫn có dòng dõi chính thống, có quyền thừa kế.

Nạp, là người hầu gái đi theo nhi nữ của một gia tộc đã thành thân với bên kia, địa vị thấp hơn cưới, gọi là tì thiếp. Nếu như nhà mẹ đẻ cô gái có địa vị cao thì có thể được lên làm trắc thiếp, có cơ hội phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ) như Đát Kỷ, Ly Cơ thời Xuân Thu vậy. Thậm chí người con trai sẽ được thừa hưởng tì thiếp của cha mình, điều đó cũng tự nhiên như việc kế thừa tài sản, đất đai. Phong tục này tới thời Đường Tống vẫn còn được duy trì, ở người dân du mục thì tục lệ đó còn kéo dài lâu hơn.

Thiếp, là thị nữ được mua về bằng tiền, khi gia chủ chết, người thiếp này có thể sẽ bị đem đi chôn cùng. Nhưng cũng có thể bị chủ mẫu, người phụ nữ có uy quyền nhất trong nhà lúc này hoặc người thừa kế sẽ tiếp tục đem bán đi. Đó chẳng khác gì một cuộc trao đổi hàng hóa mà trong đó vật đem đi trao đổi chẳng hề có địa vị gì hết.

Bế (được sủng ái), chính là Thành Bích phu nhân, người mà trong chốc lát trở thành chủ nhân của gia tộc này. Cho dù người này là cô gái được gia chủ sủng ái nhưng thân phận địa vị hầu như cũng sẽ không thay đổi, chỉ như những người đầy tớ trong gia đình, là những người có địa vị thấp nhất. Nhưng nếu như vẫn được sự sủng ái của chủ nhân thì hoàn cảnh sẽ thay đổi nhưng địa vị thì không đổi, vẫn là những người hèn mọn, thấp bé nhất. Nếu lập Bế làm phu nhân thì thật không hợp lễ tiết chút nào.

Thành Bích phu nhân từ thân phận Bế trở thành phu nhân, có được địa vị cao như vậy, thì phải kể đến công lao của Ngải phu nhân. Ngải phu nhân chỉ vì ghen tuông với việc chồng là Quý Tôn Tử Phi cưới thêm, cho nên tất cả thị thiếp đều bị bà đuổi đi, khiến cho con đường quang vinh trở thành phu nhân của Thành Bích càng thêm sạch sẽ chướng ngại. Bà ta chưa sinh được người thừa kế cho Quý gia, mà lúc bấy giờ, Thành Bích đã sinh cho Quý Tôn Tử Phi người con nối dõi tông đường. Nhưng theo tục lệ, đây cũng vẫn xem như là con trai của bà ta, vốn dĩ cũng là do bà ta nuôi nấng, nhưng do đố kị với việc Thành Bích ngày càng được sủng ái, Ngải phu nhân còn nhẫn tâm muốn giết luôn cả mẹ và con. Chuyện bại lộ, bà ta bị chồng ruồng bỏ, lạnh nhạt, thờ ơ. Điều đó đã giúp Thành Bích có được địa vị như ngày hôm nay, điều mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ có thể xảy ra.

Khánh Kỵ nói nhân nhượng, do mối quan hệ giữa ta và mẹ kế tiểu thư, hơn nữa tiểu thư còn chưa trưởng thành, ta xem nàng như là con gái của ta vậy. Nhưng trong lòng Quý Tôn Tiểu Man, nàng và Thành Bích không có quan hệ gì hết. Dù bấy giờ Thành Bích đã là phu nhân, nhưng trong mắt nàng vẫn chỉ là một kẻ ở không hơn không kém.

Khánh Kỵ thấy nàng miệt thị Thành Bích, trong lòng không khỏi tức giận, hạ giọng nói:

- Việc trước kia, tiểu thư có hiểu không? Thành Bích là người vô tội, nàng mặc dầu xuất thân thấp kém, nhưng bây giờ không phải nhờ có nàng mà gia đình tiểu thư mới có thể giữ vững danh tiếng được như vậy, trở thành gia tộc giàu có bậc nhất Lỗ quốc này ư? Nếu không cứ như trước kia thì gia tộc dẫu cho không suy tàn thì sớm muộn cũng sẽ bị người trong Quý Thị tranh giành phân chia tài sản mà thôi.

Tiểu Man cô nương, trời đã sinh ta ra làm thân phận nào thì hãy nên quý trọng nó. Vậy vì cớ gì mà tiểu thư không lấy chồng là hào phú nước Lỗ mà lại gắng sức tìm cách trốn chạy tới nơi đây? Hãy dứt bỏ ân oán ngày xưa, nghĩ xem, có phải là Thành Bích đã toàn tâm toàn sức vì gia đình tiểu thư, Quý Tôn Tử Phi đã có người nối dõi, công lao như vậy, lẽ nào tiểu thư còn kì thị với nàng. Tiểu thư cho rằng mình đáng thương? Rút cục cảnh ngộ này do ai mà ra? Lẽ nào Thành Bích không phải là do cha mẹ sinh ra, sinh mệnh của nàng không đáng giá gì ư? Cứ để mẫu thân tiểu thư lăng nhục mà chết ư? Thật là hèn mạt.

Quý Tôn Tiểu Man vô cùng tức giận, dù nàng biết mẹ nàng năm xưa có phần cay nghiệt, nhưng cũng không vì vậy mà nàng bất kính với người mẹ đã khuất. Vừa nãy, nghe Khánh Kỵ trách móc, còn lớn tiếng mắng nàng, khiến nàng tức tối, hai lông mày dựng đứng hết lên, hai mắt đỏ ngàu. Nàng tức giận hét lớn:

- Ta hôm nay không phải là muốn tìm bà ta gây chuyện, cũng không phải là báo thù cho mẹ. Ngươi còn muốn gì nữa? Bà ta mãi mãi cũng sẽ chỉ là một kẻ nô tì hèn mọn, muốn ta gọi mẹ ư? Có chết cũng không bao giờ. Giờ ta sẽ đi, ngươi đừng ngăn cản ta, đừng dính vào chuyện của ta, chúng ta hãy đường ai nấy đi.

Khánh Kỵ lúc này cũng vô cùng tức giận, liến bước nhanh tới trước mặt nắm chặt lấy tay nàng. Quý Tôn Tiểu Man cũng nổi giận dữ, liền cắn luôn vào cổ tay Khánh Kỵ, vết cắn của hàm răng trắng đều đặn hằn sâu vào bắp thịt. Khánh Kỵ cũng không ngờ rằng nàng lại đáo để đến thế, hét lên đau đớn, ngay tức khắc bẻ tay nàng ra sau lưng, ép mạnh nàng xuống dưới đầu gối mình, tét một cái vào mông nàng.

"Bốp" một tiếng giòn vang, Quý Tôn Tiểu Man ngây ra một lúc, phía sau mông chợt thấy đau rát, tê tê, cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng cái cảm giác vừa hoảng sợ, ngượng ngập, tức giận này nàng chưa bao giờ trải qua. Từ nhỏ, nàng luôn được mẹ cưng chiều, sau khi mẹ mất, cha lại thương nàng mồ côi nên cũng nuông chiều, không quản việc gì của nàng. Sau đến Lỗ Quái cư, được Viên Tố chăm sóc, Viên Tố coi nàng như bà chúa vậy, không bao giờ nạt nộ nàng bao giờ.

Suốt bao nhiêu năm nay, nàng luôn muốn ý sao làm vậy, chưa hề có ai từng nặng lời với nàng. Hôm nay lại bị Khánh Kỵ giáo huấn cho một hồi, lại bị mắng cho một trận, đối với nàng mà nói là một điều chưa từng nghĩ tới. Một cảm giác không tên cứ ùa tới, chốc lát, nước mắt đã rưng rưng. Không kiềm được, nàng nức nở nói:

- Ngươi là đồ khốn nạn, dám đánh ta ư? Ta sẽ giết chết mi, ta nhất định sẽ giết chết mi!

Nàng vung tay đánh liên tiếp lên người Khanh Kỵ rồi như tự nhiên cảm thấy mất hết sức lực, liền nhằm vào tay Khánh Kỵ mà cắn, lần này lại cảm thấy trong miệng có vị tanh mặn, hóa ra là nàng đã cắn chảy máu rồi. Khánh Kỵ gặp phải cô nương cứng đầu này, trong lòng càng thêm tức giận, dù đang bị cắn vào tay chảy máu cả ra, Khánh Kỵ vẫn giơ tay ra và liên tiếp đánh vào mông nàng, tiếng "bốp bốp" liên tục phát ra. Lúc này Quý Tôn Tử Man chỉ cảm thấy mông mình vừa tê vừa khó chịu, dường như mất hết cảm giác.

Nàng cuối cùng cũng buông lời, khóc rống lên:

- Ngươi đường đường là bậc đại trượng phu mà lại đi bắt nạt phận nữ nhi như ta. Ai bảo ta không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Ngươi cứ giết ta đi.

Khánh kỵ vừa bực mình vừa buồn cười, dừng tay nói:

- Nhìn cái vẻ đần độn của nhà ngươi, không đánh thì làm sao hiểu được?

- Hiểu được cái rắm á. Vô ích thôi, ngươi có đánh chết ta cũng đừng hòng khiến ta xem mụ ta như mẹ. Ta không đi tìm bà ta để gây phiền phức, vậy còn chưa được à?

Nói xong, nàng lại đánh một hồi vào người Khánh Kỵ

Khánh Kỵ nói:

- Không chịu thì không chịu, ân oán ngày xưa, thật thật giả giả, ta tin rằng trong lòng ngươi đã hiểu, ân oán giữa ngươi và nàng ta có được hóa giải hay không thì cũng tùy ngươi thôi. Nàng ta chỉ mong Quý thị gia chủ bảo toàn mạng sống cho mình mà thôi. Nàng cho rằng mình không có dính dáng gì đến chuyện này, là do mẫu thân ngươi cho rằng mọi chuyện đã bị bại lộ, lúc đó lại mất đi người chồng yêu dấu, khiến mẫu thân ngươi tự sát. Ngươi cho rằng bản thân mình là người đáng thương, lẽ nào nàng ta không đáng thương sao? Công bằng mà nói, nếu ngươi là nàng ta, bị người khác đối xử như vậy, chỉ một nhát đao là khiến ngươi toi mạng, lúc đó lại còn mang trong mình một hình hài chưa thành người, nguy hiểm đến tính mạng mình, ngươi có nên hận nàng thấu xương tủy như thế không? Liệu ngươi có cho phép con gái kẻ thù của mình sống bình yên trên đời không? Đằng này nhiều năm trôi qua, khi nàng ta có quyền lực, bên người luôn có kiếm khách Viên Tố bảo vệ, nếu muốn gây khó dễ cho nhà ngươi, thì nàng ta ra tay lúc nào chẳng được. Ngươi nên nghĩ lại xem.

Quý Tôn Tiểu Man rơi lệ nghẹn ngùng đáp lại:

- Ngươi muốn ta phải làm sao?

Khánh kỵ lại tét một cái vào mông nàng, quát:

- Ta gọi người trói ngươi lại, rồi mang về giao cho Cơ Tống.

Phía sau mông của Quý Tôn Tiểu Man mềm lại, các cơ co lại, cho dù giàu tính đàn hồi cũng phải có cảm xúc, giống như một vết thương bị bọng mủ bên trong có nhiều nước. Khánh Kỵ có chút hơi quá tay.

Quý Tôn Tiểu Man xoay đầu lại, uất nghẹn nói:

- Ngươi dám giao ta cho hắn, nhất định ta sẽ làm phu nhân của nước Lỗ, đến lúc đó, đừng trách ta khiến ngươi phải làm những việc hèn hạ trên đời, nếu ngươi không tin ta thì cứ việc thử xem?

Khánh Kỵ thoáng chút sợ hãi: "Nếu nàng dùng cách này, làm cho Cơ Tống yêu nàng, chuyện này không phải là không có cơ sở, như vậy sẽ gây ra phiền phức lớn rồi"

Khánh Kỵ lập tức chuyển giọng đáp lại:

- Nếu ngươi quyết không quay về, vậy thì đi cùng ta, bây giờ chúng ta đi Ngải thành, đợi cho mọi việc lắng xuống, ta sẽ bí mật đưa ngươi quay về, ngươi thấy thế nào.

- Quý Tôn Tiểu Man ta luôn hành hiệp đơn độc, ta không muốn đi với kẻ khốn nạn như ngươi, ngươi lấy cớ gì quản được ta.

Khánh Kỵ vừa bực mình vừa buồn cười đáp lại:

- Dựa vào cái gì ư, thì dựa vào dáng vóc ta cao hơn ngươi, mạnh hơn ngươi, vậy được chưa? Ngươi không đồng ý, thì ta đành trói ngươi lại, xuôi theo dòng nước mà đi thôi.

Quý Tôn Tiểu Man há mồm muốn nói, Khánh Kỵ lại nói không chút hảo ý:

- Để ta lột xiêm y của ngươi, lộ ra cái mông khỉ đít đỏ của ngươi cho người ta xem, không tin rằng người dám biểu lộ thân phận, hừ hừ, không biết xấu hổ sao.

Quý Tôn Tiểu Man mặt đỏ bừng quát lên trong giận dữ:

- Ngươi mới chính là là khỉ đít đỏ.

Khánh Kỵ vuốt cằm đáp cười đáp lại:

- Ta vốn là công hầu, nói như vậy, nghe cũng được.

Quý Tôn Tiểu Man chịu không nổi buông một tràng cười trên khuôn mặt ngấn lệ, nụ cười trên khuôn mặt đẹp như tranh với đôi gò má ửng hồng, khiến cho Khánh Kỵ nao lòng, đột nhiên trong lòng mơ màng chạm đến một mùi vị mê hồn, hắn chợt hoàn hồn, cố ý lộ vẻ mạnh mẽ hỏi:

- Thế nào, ngươi có đồng ý không.

Quý Tôn Tiểu Man mới không tin Khánh Kỵ dám lột áo quần mình, nàng soi mình vào dòng nước, nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn, e rằng không thể thoát thân trong hoàn cảnh này, nàng lưỡng lự suy nghĩ một hồi rồi đáp lại:

- Được, ta đồng ý, mau thả ta ra.

Khánh Kỵ ngớ người, đáp lại với dáng vẻ hoài nghi:

- Đồng ý nhanh vậy sao?

Quý Tôn Tiểu Man chột dạ đáp lại:

- Không đồng ý thì ngươi đánh ta, đồng ý rồi thì ngươi lại không tin ta, có phải nhà ngươi thật sự muốn ức hiếp ta?

Nghe nàng nói như vây, Khánh Kỵ mặt đỏ bừng, vội vàng thả nàng ra, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì, lúc đó mới yên tâm đáp:

- Ngươi cứ ở yên trong khoang thuyền mà đợi, ở đây bốn bề là nước, ngươi có muốn chạy cũng không chạy được đâu, tốt nhất là đừng nên làm bậy, nếu không thì lần sau đừng trách ta lại đánh vào mông ngươi.

Quý Tôn Tiểu Man trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, hắn đột nhiên cứng họng, cái cảm giác mê hồn lúc trước lại tràn về trong hắn, hắn bối rối nói lại:

- À, sai rồi, phải là cởi bỏ quần áo của ngươi chứ, ngươi cứ yên tâm mà ngồi đợi ở đây, mục đích của ngươi là đào thoát khỏi bàn tay của Cơ Tống và Quý Tôn đại phu phải không? Ta không mang ngươi quay về là được chứ gì, chỉ cần ngươi không gây phiền phức cho ta, thì ta cũng không gây ảnh hưởng gì đến tự do của ngươi. Ta tạm thời ra ngoài đã.

Hắn đi ra ngoài mạn thuyền, đi được vài bước lại cẩn thận ngước nhìn lại, nhìn thấy Quý Tôn Tiểu Man vẫn đứng đó, hướng mắt nhìn theo hắn, mà không có động tĩnh gì, lúc đó hắn mới yên tâm đi tiếp.

Cửa khoang vừa đóng, Quý Tôn Tiểu Man lập tức xụ mặt, đưa tay sờ vào mông, chỗ bị tê, ngoài ra không có cảm giác nào khác, chắc đã bị đánh đến nỗi vừa đỏ vừa đau, nàng ngồi xuống mà trong lòng uất hận, nhưng chỗ bị đánh đau khiến nàng không ngồi được, đành phải nằm sấp, xoa nhè nhẹ vào mông, chợt suy nghĩ đến xuất thần.

Kỳ lạ thật, trong lòng không có cảm giác phẫn nộ, ngược lại có chút gì đó hơi thân mật, từ nhỏ đến lớn, nàng nhận được không phải sự lạnh nhạt thì cũng là những lời nói nịnh hót, đành rằng được Viên Tố đối xử như người thân, thì cũng chỉ là đối đãi theo kiểu chủ tử. Đây mới là lần đầu tiên nàng bị một người con trai đối xử theo kiểu dã man vậy, nhưng thực tâm lại tỏ ra quan tâm và chăm sóc cho nàng. Cái cảm giác này, thật giống như một người cha dạy đứa con hư, về đến nhà bị cha giáo huấn vậy, điều này khiến cho tâm hồn một cô gái ngay từ nhỏ đã không nơi nương tựa có cảm giác đặc biệt, nó giống như... tình yêu của con trẻ dành cho người cha nghiêm khắc vậy.

Khánh Kỵ ra đến ngoài mạn thuyền, nhìn thấy vị Tống Triều công tử đứng đó, vội vàng bước lại chắp tay tạ tội:

- Tống huynh, thật có lỗi, ta vừa mới dạy bảo đứa mục đồng bên trong, chậm trễ đón tiếp huynh, mong huynh thứ tội.

Nụ cười đầy thâm ý hiện lên trên khuôn mặt Tống Triều, hắn đáp:

- Ngô huynh không cần giữ lễ nghi làm gì, mục đồng của huynh chắc là đang làm nũng đó, lúc nào đó phải nên chỉ bảo lại hắn rồi. Ngô huynh bận rồi, tại hạ xin mạn phép về phòng trước, đường về phía Tây còn dài, huynh đệ ta còn nhiều thời gian đàm đạo mà.

- Ồ, vậy cũng được, Tống huynh về nhé.

Khánh Kỵ chắp tay tiễn khách. Tống công tử đôi chân mày nhíu lên, mỉm cười quay người bước lên cái cầu tạm về thuyền. Hắn dáng cao thon, tóc đen, môi đỏ, răng trắng, nhìn có vẻ giống là con gái hơn, dáng đi còn có vẻ thướt tha của phụ nữ, nếu không nghe giọng nói của hắn xác thực là nam giới, với hình dáng này trong mắt khánh kỵ, hắn ngờ rằng Tống công tử cũng giống như Quý Tôn Tiểu Man đều là giả trang.

"Ài, Quý Tôn Tiểu Man..." Nghĩ tới nàng, Khánh kỵ buồn rầu nhíu mày: "Đối với nàng, không thể mặc kệ nàng hành sự được. Đừng xem Thành Bích không nói gì, nhưng mà đối với Quý gia, nàng ta vẫn còn một phần trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì với nàng, Thành Bích chắc là sẽ oán trách mình. Nhưng mà đã thu nạp Quý Tôn Tiểu Man, việc này lại phải làm cho thỏa đáng, nếu không nếu Cơ Tống và Quý Tôn Ý Như mà biết được, thì ắt sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Khánh Kỵ lắc lắc đầu cười một hồi, lại quay người đi vào bên trong khoang thuyền.

Đi được vài ngày, Khánh Kỵ dần cảm thấy yên tâm, từ hôm đó đến nay, Quý Tôn Tiểu Man đã an phận đi rất nhiều, trước mặt mọi người, nàng chỉ biểu hiện là người hầu của Khánh Kỵ. Trên thuyền cũng không có chuyện gì để nàng gây sự, mỗi lần đến cảng, Khánh Kỵ đều canh phòng nàng rất cẩn thận. Quý Tôn Tiểu Man cũng không có dấu hiệu chạy trốn, thuyền đến bây giờ đã đi qua địa phận nước Tề, lại tiếp tục hướng về phía trước có thể sẽ vào sông Hoàng Hà. Đến sông Duyên Hà rẽ trái, là vào đến Đế Khâu, lên bờ trực chỉ Ngải thành ở hướng Tây mà đi, trên đường đi dân cư thưa thớt, thị trấn cũng ít, đường đi vắng vẻ, Quý Tôn Tiểu Man dù có muốn đào tẩu thì cũng không dễ, Khánh Kỵ cũng dần dần bớt chút cảnh giác.

Hai ngày nay cùng Tống Triều trò chuyện, nhìn cách nói chuyện của hắn, chỉ là Khánh Kỵ không tiện cho mọi người biết hắn vừa mới từ nước Lỗ trở về, không thể thổ lộ cho đối phương biết được thân phận của mình, do đó khó khăn càng thêm khó khăn, nhìn cái cách nói chuyện của Tống Triều công tử, Khánh Kỵ có cảm giác vị công tử này dường như đang bóng gió thăm dò thân phận thật của mình, Khánh Kỵ ứng đối rất cẩn thận, không để lộ một sơ suất nào. Nhưng Khánh Kỵ cảm giác rằng, vị công tử này không có ác ý gì với mình cả, hơn nữa sau một ngày đàm đạo trên thuyền, hai người đều có vẻ thân thiết lắm, nhưng tuyệt đối không đả động gì đến thân phận hay mục đích đến nước Vệ của mình. Kỳ thực, họ đã trở thành những người bạn tâm đầu ý hợp của nhau.

Tống Triều đi về Đế Khâu, còn Khánh Kỵ thì hướng đến Ngải Thành, vừa qua cửa sông Hoàng Hà, cả hai đành phải chia tay nhau, nhưng có cảm giác gì đó luyến tiếc không muốn ly biệt. Cũng may là hai miền không quá xa nhau, họ giao hẹn nếu ngày sau ai đi qua địa phận của người kia thì sẽ liên lạc nhau. Khánh kỵ nghĩ rằng sau khi điều tra rõ về Tống công tử, lúc đó có thể đón mời hắn cũng không muộn.

Thuyền cập bến Độ Khẩu trên sông Hoàng Hà, một chiếc cầu to nặng được bắt qua từ thuyền lên bờ, trước đem những cỗ xe lên bờ, sau đó từ thuyền hàng hóa được chuyển vào vào bờ, Khánh Kỵ cũng lên bờ từ biệt Tống Triều. Thuyền của Tống Triều lại tiếp tục đi về phương Nam đến Đế Khâu, từ đây đi tiếp thuyền bè nhiều, hơn nữa Hoàng Hà dòng nước chảy xiết, lại ít có cướp biển, nên đường đi rất an toàn.

Hai người lưu luyến chia tay nhau, thuyền của Tống Triều nhỏ, nên cần được cung cấp thêm nhu yếu phẩm và nước sạch, lúc này cũng không gấp, nên hai người nán lại trò chuyện một hồi nữa, Khánh Kỵ thấy hàng hóa đã khuân vác xuống đủ, liền lên tiếng cáo lỗi, tạm thời lên thuyền sắp xếp mọi thứ. Tống Triều lên đến thuyền, người lái thuyền cúi đầu tiễn biệt nói:

- Tiểu nhân chỉ đưa ngài tới đây thôi, chúc quản sự đại nhân hành sự thuận buồm xuôi gió.

Khánh Kỵ chắp tay cười đáp lễ:

- Thật vất vả cho ông, người của ta đã xuống thuyền hết rồi à?

Người lái thuyền càng cười lớn nói:

- Vâng, tiểu nhân đã kiểm tra qua rồi, A... vẫn còn một người ở trên thuyền, đó là mục đồng của ngài, ngài không phải đã bảo tôi trông coi hắn cẩn thận đó sao, vì vậy... Ha Ha...

Hắn cũng nghĩ rằng Quý Tôn Tiều Man là luyến đồng của Khánh Kỵ mà thôi, cho nên cười có chút quỷ bí.

Khánh Kỵ hiểu được dụng ý của vị thuyền phu, trong lòng bất giác bật cười, hắn bước tới vỗ vai người lái thuyền, cười đáp:

- Phiền ngươi rồi, để ta mang nó đi.

Khánh Kỵ vào đến khoang thuyền, nhị quản sự Triệu Dương đang đứng chắn trước cửa, vừa trông thấy hắn, vội vàng tách ra hai bên dáng vẻ cung kính. Khánh Kỵ gật đầu, mở cửa khoang rồi hướng vào bên trong nói vọng:

- Được rồi, ra đi, chúng ta phải đi ngay bây giờ.

Trong khoang vắng lặng không một tiếng động, Khánh Kỵ gọi lớn:

- Ngươi ở đâu?

Hắn vội vàng bước vào bên trong, người lái thuyền và Triệu Dương nhìn theo rồi vội vàng vào bên trong. Trong khoang trống không, không thấy bóng dáng người nào đâu cả. Khánh Kỵ vội vàng vào phòng trong, trên giường tuyệt nhiên cũng không thấy Quý Tôn Tiểu Man, Triệu Dương nói trong sợ hãi:

- Tiểu nhân đứng canh ngay trước cửa, tuyệt đối không thấy y ra ngoài.

Khánh Kỵ lại xem cửa sổ, dang tay mở cửa, phía bên ngoài là dòng nước chảy xiết, hắn kinh ngạc tự vấn:

- Chẳng lẽ nàng nhảy xuống nước tẩu thoát rồi sao, a, đúng rồi!

Khánh Kỵ vỗ vỗ mạnh vào đầu, nhớ ra rằng nàng từ trong Phi Hồ cốc vượt qua tường cao tới đây, trong người nàng chắc chắn phải có một thứ gì đó có thể khiến nàng bay được. Chiếc thuyền này bằng gỗ, phía sau cửa sổ là mạn thuyền, nhưng bên ngoài có vách ngăn, chỉ cần nàng dùng phi trảo bám vào hai bên mạn thuyền thì cớ gì không chạy thoát chứ.

Khánh Kỵ vung tay đập mạnh vào cửa sổ, hắn cũng không trách Triệu Dương, quay mình bước ra ngoài, về đến khoang hành khách, bất chợt nhìn thấy một hàng chữ lớn được viết trên vách gỗ trước cửa thuyền:

- Công ngươi hộ tống ta, sau này sẽ báo đáp, ta đi đây, nỗi nhục của ta, suốt đời không quên được, ngươi hãy đợi đấy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-294)


<