← Hồi 158 | Hồi 160 → |
Khánh Kỵ hơi chút do dự, không tiện nói ra tên thật, nhủ thầm: Ta là Khánh Kỵ công tử nước Ngô, hay là lấy tên nước làm họ, đặt lấy một cái tên vậy. Dù sao cũng là người đi chung đường thôi, bèn lên tiếng:
- Tại hạ Ngô Kỵ, không biết các hạ đây là...
Người kia chớp mắt, mỉm cười:
- Tại hạ Tống Triều.
Chương 159: Đồng thuyền cộng độ (cùng thuyền tới bến)
Khánh Kỵ cách thuyền bắt chuyện vài câu với vị tự xưng là Tống Triều kia, ngôn từ qua lại rất hợp ý, bỗng chốc nảy sinh hảo cảm, liền nói:
- Ta và các hạ tương phùng ở đây, là chuyện hiếm gặp, ta muốn mời các hạ qua thuyền bên này nói chuyện, ha hả, hơi chút mạo muội, Tống huynh có đồng ý không?
Tống Triều hơi hơi do dự một chút, một đôi mắt quyến rũ như nữ nhân nhìn kĩ vào hai mắt Khánh Kỵ, ý đề phòng dần biến mất, liền vui vẻ gật đầu nói:
- Đương nhiên là được, Triều cũng đang muốn kết giao với các hạ.
Khánh Kỵ mừng rỡ, liền cho người dùng móc câu làm một cái cầu gỗ giữa hai thuyền, lại sai thủy thủ nắm giữ hai bên đầu cái cầu gỗ tạm, tự tay đưa một cây trúc qua bên đó, Tống Triều nắm cây trúc, cẩn thận từ chiếc thuyền nhỏ tiến tới, tới đầu thuyền thì thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, hai người cùng nhìn nhau cười.
Thuyền xuôi dòng nước, vốn là rất nhàm chán, có người tâm sự cho đỡ buồn cũng tốt. Huống chi Khánh Kỵ bây giờ không chỉ muốn chiêu binh mãi mã, mà còn có tâm muốn chiêu hiền nạp sĩ. Hắn mới vừa rồi cách thuyền nhìn thấy Tống Triều, đương nhiên là nổi lên nghi ngờ với thân phận của người này.
Tống Triều này, vô luận là cách ăn mặc, cử chỉ thần thái, đều có một loại phong vận ung dung tự tại, hiển nhiên chính là một nhân vật đã quen ngồi ở vị trí cao, nhưng có điều nếu là nhân vật có thân phận như vậy, sao lại ngồi một chiếc thuyền nhỏ, bên người chỉ mang theo vài võ sĩ, còn nhờ cậy thuyền lớn của người khác để bảo đảm an toàn dọc đường, vậy thì lại có chút đáng ngờ. Nếu hắn là một vị sứ giả mang theo sứ mệnh bí mật của một thế lực chính trị phương nào đó, như thế thì phải lo mà che giấu hành tung chứ, lại còn ngồi ở đầu thuyền thổi sáo, rồi lại kết giao với mình?
Thiên hạ hiện giờ đang lộn xộn, giới chính trị các quốc gia đang sa sút, không ngừng có những người vì tranh đấu chính trị mà ngã ngựa, cũng có rất nhiều nhân tài trí sĩ trở thành cá trong chậu chịu tai ương, tỷ như Tôn Vũ Tề quốc chính là như vậy, nói không chừng vị Tống Triều này cũng là một vị hào kiệt một phương tranh đấu bị thất bại, nếu như vậy, có lẽ có thể thu nhận hắn, chắc chắn có chỗ dùng.
Khánh Kỵ vốn không tin vào mấy điều huyền diệu. Có điều từ khi chính hắn chết đi sống lại mới có ngày hôm nay, thì có không tin cũng phải tin. Trên đời này có biết bao sự tình mà với học thức hiện đại của hắn cũng không sao giải thích được. Đứng ở thế kỉ 21 quay đầu nhìn lại lịch sử, năm trăm năm trước, có ai tin rằng địa cầu là hình tròn sao? Ba trăm năm trước người Trung Quốc tin rằng ở bên ngoài Trung Quốc sẽ là thiên địa rộng lớn vậy sao? Hai trăm năm trước thế nhân tin rằng con người có thể một ngày nào đó bay lượn trên không trung sao? Một trăm năm trước, nhân loại có thể bước chân lên vũ trụ hay sao?
Khánh Kỵ trước kia đã từng đọc qua sách nói về học thuyết Ngũ luân (Ngũ luân là năm thứ bực đối đãi theo đạo thường của con người đối với xã hội và gia đình) và Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ nhưng vẫn chưa hiểu rõ hết, tới bây giờ hắn lại thấy có chút hứng thú. Không phải sao? Khi hắn chết đi sống lại, chính là ở trên Trường Giang; xoay chuyển cục diện bất lợi, do đó thúc đẩy được Lỗ quốc thay đổi thái độ, bí mật đạt thành đồng minh với hắn, là ở bên bờ hồ Lịch Ba; đạt được vị danh tướng đương thời Tôn Vũ, là ở bên bờ sông Tuấn. Nếu bảo là mình không hẹn mà hợp với Thủy, thì có vẻ không thông cho lắm, chí ít thì cũng dựa vào Thủy mà hưng thịnh, hiện giờ ở trên mặt nước nhìn thấy Tống Triều, Khánh Kỵ không khỏi có chút hy vọng.
Quý Tôn Tiểu Man xen lẫn trong đám người, nghe thấy Khánh Kỵ tự xưng là Ngô Kỵ, không khỏi bĩu môi, trong lòng thầm mắng: "Kẻ lừa đảo! Đây là kẻ đại lừa đảo! Ở Phí thành hắn tên là Dương Bân, tới nơi này lại thành Ngô Kỵ".
Quý Tôn Tiểu Man giấu đầu hở đuôi, không dám gặp người sáng sớm nay lén lẻn vào trong bếp ăn vụng bị người ta phát hiện ra, may là nàng thông minh lại gan lớn, dám sửa ăn vụng thành lấy đồ ăn, cứ ngông nghênh mà ăn. Bởi vì những người trên thuyền phân biệt bởi nhiệm vụ vận chuyển muối, người kéo thuyền, võ sĩ, lái thuyền thuộc những nhánh khác nhau, đầu bếp kia cũng không biết thiếu niên tuấn tú này là ai, cho nên mới bị nàng lừa gạt.
Quý Tôn Tiểu Man sau khi phát hiện ra những người trên thuyền chịu những sự quản lí khác nhau thì cũng không quen thuộc nhau cho lắm, cho nên cứ ngang nhiên đứng ở trên thuyền, cho tới tận lúc này cũng không ai phát hiện ra. Nàng xen lẫn trong đám người, đã sớm thấy rõ bộ dáng của Khánh Kỵ, một khắc đó nàng thực sự chấn động. Tới tận lúc này nàng mới biết Khánh Kỵ hóa ra chính là Dương Bân, Dương quản sự kia lại chính là do Khánh Kỵ hóa thân thành.
Khánh Kỵ vốn là một nhân vật anh hùng mà nàng ngưỡng mộ, Dương Bân là một tiện nô nhưng lại lớn mật phạm thượng, tư thông với gia chủ, thân phận của hai người trong lòng nàng đột nhiên lại trùng lên nhau, bởi vì quan hệ với Thành Bích, sự sùng bái ái mộ trong lòng Tiểu Man đối với hắn ngay lập tức bị cảm giác khinh bỉ áp đảo. Đã biết rõ thân phận của hắn đặc thù, không thể không có điều gì che dấu, nhưng vẫn không tránh khỏi thầm oán trách một hồi.
Khánh Kỵ mời Tống Triều cùng vào khoang thuyền an vị bắt chuyện, người trên thuyền ngoại trừ người chèo thuyền và thủy thủ là bận rộn, những người khác cũng không có việc gì, có người quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, có người vịn mạn thuyền ngắm phong cảnh, có những người thường xuyên đi thuyền không có hứng thú với phong cảnh hai bên bờ sông thì tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, ở đầu thuyền có mấy người đang khoanh chân mà ngồi, thoải mái đánh bạc.
Quý Tôn Tiểu Man lẻn tới đuôi thuyền đứng, nhẹ nhàng hít vào một hơi, thầm nghĩ rằng: "Lại phải lừa dối, chỉ cần tới bến tàu ở thành trấn tiếp theo, ta sẽ vụng trộm lên bờ chuồn đi. Ai, hiện giờ đắc tội với gia chủ, Cơ Tống tên hỗn đản lại cứ bám riết không rời, ta muốn công khai lộ diện ở Lỗ quốc cũng khó khăn, nên đi về nơi đâu, cứ theo thuyền này tới Vệ quốc sao? Nhưng địa phương đó ta chưa từng đi qua, nhân sinh không quen thuộc..."
Nàng sờ nắn vàng bạc trân châu mấy vật quý giá giấu ở bên hông, trong lòng an tâm hơn một chút, lại nghĩ: "Khánh Kỵ, hóa ra người mà Thành Bích thích cũng không phải là Quý Thị gia nô, mà là... Ngô quốc công tử, hắn là anh hùng đương thời, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không làm việc của bọn đạo chích, mưu đồ tài sản Quý Thị ta. Nói như vậy thì, hắn qua lại với Thành Bích, thực là như lời của Thành Bích, chỉ vì lưỡng tình tương duyệt?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Tôn Tiểu Man có chút tư vị không thoải mái. Trong thâm tâm nàng, đúng là không muốn thừa nhận giữa Khánh Kỵ và Thành Bích có cái loại tình yêu nam nữ gì, đại anh hùng mà mình ngưỡng mộ, đương nhiên không muốn hắn có quan hệ gì với người mà mình căm hận nhất. Chỉ là khi nghĩ tới sự xinh đẹp của Thành Bích, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng bị quyến rũ tới động lòng, việc này hình như là đương nhiên. Nếu hắn hiện giờ còn đang ở Ngô quốc làm công tử, ỷ hồng ôi thúy, bên người không biết có biết bao nhiêu nữ tử, hiện giờ đang sa sút ở Lỗ quốc, thông đồng cùng với Thành Bích thì có gì ngạc nhiên. Ở trong con mắt của Quý Tôn Tiểu Man, trong số những đại nhân vật, có người nào mà không thê thiếp thành đàn? Chỉ có điều...
"Nhất định là con hồ li tinh kia thấy Khánh Kỵ tuổi trẻ anh tuấn, cho nên mới thông đồng với hắn!" Quý Tôn Tiểu Man nhìn núi xanh nước biếc trên bờ, căm hận nói.
Đầu thuyền, bên trong khoang thuyền, Khánh Kỵ ngồi đối diện bắt chuyện với Tống Triều. Khánh Kỵ cười nói:
- Hóa ra Tống huynh cũng đi Lê viên Phong Nhã đài nghe thuyết giảng? Tại hạ ở đó, nhưng không chú ý tới công tử cũng đứng ở đó, không biết Tống huynh đối với chính luận (bàn luận chính trị) của Khổng Khâu và Thiếu Chánh Mão có ý kiến gì không, ngài khen ngợi luận điểm của ai?
Tống Triều khẽ cười nói:
- Tại hạ đối với ngôn luận của Khổng Khâu và Thiếu Chánh Mão đều không cho là đúng. Triều từng được nghe thuyết giảng của Lão Đam (tức Lão Tử), cảm thấy rất hợp ý ta. Tại hạ nghĩ rằng, thống trị thiên hạ, ứng với thiên nhiên vạn vật mà làm, theo bản tính trời sinh mà thành tựu, cùng với phong cảnh, với hồng trần, tùy theo tự nhiên mà trị. Giống như là dòng nước dưới chân ta và ngài, cần con người dùng lực để dẫn đường sao, nó đương nhiên là cứ theo lộ trình mà chảy. Không biết Ngô huynh có cao kiến gì không?
Khánh Kỵ âm thầm lấy làm kỳ lạ, người này thờ phụng chủ trương của Lão Đam. Cuộc nói chuyện giữa hai người, đã khiến cho hắn suy đoán người này chắc chắn là một nhân vật sa sút đào vong trên quan trường của một nước nào đó. Nghe trong cách nói năng của hắn hiển lộ sự bất phàm, đã nổi tâm muốn chiêu nạp, nếu muốn hắn tin phục mình, lúc này không thể không xuất ra một vài kiến giải độc đáo.
Hắn nghĩ một chút, thong dong đáp:
- Theo lời Tống huynh, từ đầu tới cuối, đi theo tự nhiên, cũng là một biện pháp trị thế, chỉ là hiệu quả không khỏi tới hơi chậm, trong lúc đó khó tránh khỏi sai lầm. Một nước hình thành, phải đứng ở trên cao nhìn xa trông rộng, chủ động dẫn đường, phát huy tầm ảnh hưởng, phải đi trước một bước so với hàng vạn hàng nghìn thứ dân, để tìm ra một con đường chính xác, nếu như cứ theo tự nhiên mà trị, thuận theo lẽ đương nhiên, chẳng phải sẽ đánh mất căn bản sao?
- Ồ? Như vậy Ngô huynh có cao kiến gì?
- Ồ? Như vậy Ngô huynh có cao kiến gì?
Khánh Kỵ suy tư một chút, cười nói:
- Tại hạ trước tiên là nói về luận điểm của Khổng Khâu. Khổng Khâu cho rằng, thánh vương thượng cổ trị dân, thánh hiền hậu thế dạy dân, đều là một chữ "Lễ". Chữ "Lễ" này, bản chất chính là "không biến đổi", không quan tâm tới biến hóa của thế sự, kinh tế phát triển, phát minh tiến bộ, chỉ chú ý tới chính mình cùng cái gọi là "Ngũ luân" trong xã hội. Chỉ coi trọng lễ của nho gia, cường điệu tôn ti, sang hèn, địa vị lớn nhỏ, quy chế pháp luật, quy phạm đạo đức, chuẩn tắc sinh hoạt, là căn cứ vào chế độ chính trị huyết thống thị tộc mà hình thành nên, cấp bậc sâm nghiêm. Điều này để tu thân, trị trong một nhà thì còn được, nhưng mà mở rộng Lễ này ra toàn bộ thiên hạ thì càng ngày càng phức tạp, tiến tới lấy để "Trị quốc, bình thiên hạ", đó là điều không thực tế.
Tống Triều mỉm cười nói:
- Nói như vậy, Ngô huynh thờ phụng luận điểm pháp trị của Thiếu Chánh Mão?
Khánh Kỵ cũng không trả lời thẳng, lại nói:
- Việc trị quốc mênh mông thâm ảo, lời của ta và ngài cũng chỉ có thể chạm vào phần nông, vị tất đã là chính xác. Tại hạ sẽ kết hợp tình thế trên thiên hạ, nói sơ qua. Thời kì thượng cổ, thành trì cùng lắm chỉ như một thôn trấn như hiện nay, dân cư cũng ít ỏi, hơn nữa bên trong nhân dân, nhiều thế hệ sống quần cư một chỗ, ít khi lưu động. Cho đến tiếp tục phát triển, dân cư tăng lên nhiều, thành trì tăng lên nhiều, trao đổi cũng tăng theo, lúc này từ trong thị tộc bộ lạc mới xuất hiện chính quyền quốc gia.
Từ triều nhà Ân, khai sinh ra quyền thống trị. Đứng đầu sự thống trị đó, tự xưng là thiên tử, cái mà hắn nắm giữ, gọi là thiên hạ. Thiên tử phân chia thiên hạ cho các chư hầu, thành lập chư quốc. Chư quốc lại phân các phong ấp cho công khanh đại phu, gọi là thế gia. Gia, quốc, thiên hạ, bởi vậy mà hình thành. Đó là chế độ phong kiến, chế độ của quốc gia.
Nếu những công khanh đại phu trung với chư hầu, chư hầu trung với thiên tử, đó là thiên hạ hữu đạo, ngược lại, chính là thiên hạ vô đạo. Chỉ có điều tới hiện giờ không thể không thừa nhận rằng, công khanh mạnh hơn chư hầu, chư hầu mạnh hơn Chu thiên tử, đó là sự thật không thể tranh cãi.
Một tia ngạc nhiên chợt lóe trong mắt Tống Triều, vui vẻ nói:
- Nghe một lời đã giác ngộ, mời nói tiếp.
Khánh Kỵ lại nói:
- Hiện tại phải trị loạn thế, không thể không đối mặt với thế giới như vậy, nên giải quyết như thế nào đây? Nếu như dưới ép trên, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, ánh đao ảnh kiếm, dân chúng thứ dân sẽ bị vây trong nước sôi lửa bỏng. Khổng Khâu muốn phục Lễ, lại dùng luận điệu cũ rích, muốn khôi phục Chu lễ, khôi phục gia quốc thiên hạ trong quá khứ, chính là làm suy yếu quyền lực chư hầu, suy yếu quyền lực công khanh, thử hỏi miếng thịt béo tới tay có ai chịu buông sao? Người nào đã nắm giữ quyền hành trong tay có ai chịu chắp tay nhả ra? Cho nên mới nói, luận điểm của Khổng Khâu tuy rằng lý tưởng, lại khó thi hành được.
Về phần Lão Đam thuyết giảng, huyền diệu khó giải thích, theo lẽ đương nhiên, thuận theo tự nhiên mà trị, cái gì không cần làm thì không làm. Ông ta cho rằng vì có gia, quốc, thiên hạ, mới có đủ loại mâu thuẫn do con người dựng nên, mới có tình hình hỗn loạn không chịu nổi hiện giờ. Nếu muốn giải quyết tận gốc, vậy không cần gia quốc thiên hạ nữa, đó là thuận theo tự nhiên mà trị, mặc cho nó phát triển tự nhiên, như nước chảy, đó là thuận theo lẽ đương nhiên. Ta nghĩ rằng, cũng không thể thực hiện được, bởi vì gia quốc thiên hạ đã có rồi, làm sao có thể tiêu tan được.
Luận điểm pháp trị, lấy pháp trị quốc. Nếu có người có dục vọng riêng, mục đích khác nhau, hành động sai trái, vậy thì không để cho người trị nữa, mà là định ra một pháp tắc, mọi người thống nhất tuân thủ theo, bắt phải làm theo một tiêu chuẩn thống nhất duy nhất để thống trị quốc gia. Ai nếu làm trái lại, chính là làm tổn hại tới ích lợi của mọi người, sẽ dùng pháp mà áp chế. Ta cảm thấy rằng, như thế sẽ phù hợp với thực tế hơn một chút. Tuy rằng pháp này là từ trên định ra, lúc đầu không khỏi có thể xiên lệch, thiên vị, nhưng mà so với những điều không thực tế như lấy Lễ mà trị, hoặc thuận theo tự nhiên để trị, thì có lẽ cao minh hơn một chút. Hơn nữa tuy rằng có thể có thiếu hụt, có thể có hạn chế, nhưng trong khi thi hành tất nhiên có thể dần dần cải thiện. Cách này tuy có lợi và có hại, nhưng nhiều lợi mà ít hại, dùng pháp trị là khả thi nhất.
Nói tới đây, ánh mắt hắn hơi hơi chớp động, cười lãnh đạm, nói:
- Chỉ có điều thiên hạ hiện giờ hỗn loạn, vô luận là gia hay quốc hay là thiên hạ, ai cũng như thế, bởi vậy cho dù là loại chính luận nào đi chăng nữa, muốn thi hành trong thời loạn, cũng không có khả năng. Muốn thi hành trong một nhà, trước tiên phải diệt trừ những đối lập trong một nhà, thống nhất hiệu lệnh; Muốn thi hành trong một quốc gia, trước tiên phải lấy vũ lực cường đại để thống nhất chính quyền, trừ bỏ cục diện chính trị hiện giờ mạnh đè ép yếu; Toàn bộ thiên hạ, cũng là như vậy. Nếu không, mặc kệ là loại chính luận cao minh nào, cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, thành công dã tràng mà thôi.
- Tuyệt diệu!
Tống Triều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khiến cho hắn lâm vào kích động, không phải là pháp trị hay thuận theo tự nhiên để trị trong lời nói của Khánh Kỵ, mà là đoạn cuối cùng Khánh Kỵ nói bên trong ẩn ẩn mang theo ý sát phạt, cái luận điểm này ý là muốn trị một nhà, trước phải yên ổn nhà, muốn trị một nước, trước phải yên ổn nước. Hắn sớm đã nhìn ra Khánh Kỵ kẻ này cũng không phải là một nhân vật tầm thường, lời nói ra từ trong miệng hắn tất có thể trông cậy. Hắn đang muốn tiến thêm một bước, hỏi chí hướng của Khánh Kỵ, chợt nghe thấy bên ngoài khoang thuyền ồn ào một trận, lập tức người lái thuyền liền giương giọng rống lên một tiếng:
- Xảy ra chuyện gì? Để cho ta yên ổn một chút. - Sau đó chính là một trận tiếng bước chân bình bịch, hai người kinh ngạc nhìn nhau, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra khoang thuyền tới chỗ vừa nghe thấy tiếng, chỉ thấy phía sau khoang thuyền tụ tập không ít người, ở giữa có người đang rống to, đoán rằng chắc là giữa hạ nhân xảy ra chuyện tranh cãi đánh nhau, loại sự tình này trong hạ nhân vốn là không hiếm thấy, Khánh Kỵ liền mỉm cười nói:
- Tống huynh mời xem, nếu theo lễ nhạc mà trị, thì nên từ từ giáo hóa, căn dặn đạo lí cho bọn họ. Nếu theo tự nhiên mà trị, chúng ta cứ làm như không thấy, cứ để họ đánh, đánh tới khi bọn họ tự cảm thấy rằng đánh nữa sẽ chỉ bất lợi cho cả hai, khi đó tự sẽ dừng tay.
Tống Triều ha ha cười nói:
- Nếu như thế, Ngô huynh nếu không ngại thì lấy pháp lệnh mà bắt tuân theo, lấy pháp để phạt họ đi.
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Phải như vậy thôi, mời.
- Mời.
Hai người mỉm cười bước đi, Khánh Kỵ đã định bụng nghe ngóng tình hình, phân rõ thị phi, đương trường hành pháp, trừng trị kẻ sinh sự, lấy việc nhỏ nhìn việc lớn, cho Tống Triều được chứng kiến.
Ở khoang thuyền khiêu khích tranh cãi ầm ĩ không phải là người ngoài, mà chính là Quý Tôn Tiểu Man. Nàng đi tới khoang thuyền, đang ở mạn thuyền suy nghĩ tâm sự của mình, chợt nghe thấy một tiếng cục cằn vang lên:
- Phía trước đã tới Hoàng Long độ, nơi đó nước chảy xiết, thuyền lớn như của chúng ta, nếu chỉ dựa vào tay chèo sợ rằng không qua được, bảo những người kéo thuyền chuẩn bị dây thừng tốt, lát nữa sẽ lên bờ kéo thuyền, chuẩn bị sẵn sàng đi!
Theo tiếng hét lớn, một đại hán hai chân trần, mặc cát bào đi tới khoang thuyền phía sau quát to. Người này dáng người vạm vỡ, khuôn mặt sần sùi, hiển nhiên là khi còn nhỏ bị mắc bệnh đậu mùa, bộ mặt xấu xí đó khiến người ta không dám nhìn lâu. Quý Tôn Tiểu Man lẩn vào trong thuyền từ sáng sớm, cũng biết rõ thân phận của hắn, người đó là phụ tá cho người lái chính, tên là Triệu Dương, phụ trách những việc tạp vụ trên thuyền, cũng coi như là quản sự.
Quý Tôn Tiểu Man vừa thấy hắn tới, xoay người liền muốn bỏ chạy, Triệu Dương đi tới, lại chính là mặt đối mặt với nàng, liếc mắt một cái là nhìn thấy bộ dáng của nàng, Triệu Dương hai mắt chợt sáng lên. Đêm qua Quý Tôn Tiểu Man bởi vì chuẩn bị đào tẩu, thay đổi một bộ áo xanh bình thường, thoạt nhìn giống như một hạ nhân làm tạp dịch. Triệu Dương đánh giá nàng từ trên xuống một hồi, thấy thiếu niên này dáng người nhỏ xinh, mặt mày tuấn tú, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt rỗ dần trở nên nhu hòa đi chút, thanh âm nhẹ nhàng hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là ai, sao ta chưa từng thấy mặt ngươi?
Quý Tôn Tiểu Man có chút chột dạ, cụp mắt xuống đảo đảo suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ờ, ta... ta là theo thương đội tới Vệ quốc.
- Là người trong thương đội à?
Triệu Dương càng kỳ quái:
- Thương đội lúc lên thuyền ở Phí thành, bọn họ đều đã ra mắt ta, cũng không nhìn thấy mặt ngươi, ngươi rốt cuộc là...
- Xuỵt... , xin nhỏ giọng đi chút...
Quý Tôn Tiểu Man nhìn trái nhìn phải, áp sát vào hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ngọt ngào mang theo chút lấy lòng:
- Triệu đại ca, thực không dám giấu, ta vốn là ở Khúc Phụ. Phụ mẫu đáng thương của ta đều mất, một người ở Khúc Phụ không thể sống được, ta có một ca ca trong nhà, mấy năm trước tới Vệ quốc, ta nghĩ muốn tới dựa vào hắn, nhưng lại không có nhiều lộ phí như vậy, hôm nay ở bến tàu nghe nói chiếc thuyền này đi Vệ quốc, cho nên...
- Hay cho ngươi, hóa ra là một tên vụng trộm lẻn lên thuyền...
- Hay cho ngươi, hóa ra là một tên vụng trộm lẻn lên thuyền...
- Triệu đại ca, ngài đừng gào lên. Ngài xem ta một người lẻ loi hiu quạnh, ngài lại không động lòng trắc ẩn hay sao? Người tốt sẽ được báo đáp, ngài xin giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta đi.
Quý Tôn Tiểu Man một bên đau khổ cầu xin, một bên từ trong tay áo lấy ra mấy đồng tiền lớn, lặng lẽ nhét vào trong bàn tay hắn, cười trừ nói:
- Chỉ cần Triệu đại ca ngài không nói, ai có thể biết được, đó là toàn bộ tiền bạc của ta, đều đưa hết cho ngài, chỉ cầu Triệu đại ca có thể cho ta thuận tiện chút.
Quý Tôn Tiểu Man thanh âm giòn tan, ngọt ngào, giống như tiếng hát của đồng tử, mắt sáng lông mi thanh tú, cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, càng xem càng khiến người ta trìu mến, hơn nữa dưới ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, làn da trắng mịn non nớt càng thêm bóng loáng, khiến cho Triệu Dương nhìn mà trong lòng giống như đang có con mèo nhỏ cào cào, ngứa không chịu nổi.
Hắn là người thường xuyên đi đường sông dài, lại là một tráng niên dương khí dồi dào, trên thuyền không có nữ nhân, lâu ngày khó có thể chịu được, dần dần liền cùng một vài người trẻ tuổi trên thuyền làm một chút việc đồng tính phóng đãng (ôi mẹ ơi). Hắn chạy thuyền thế này, ban ngày là đi đường thủy, tới buổi tối, hắn lại ở trên thuyền đi đường bộ (ặc), dần dần đã mê cái tư vị này, cảm thấy rằng so với đình hoa nữ nhân còn hút hồn hơn. Chỉ có điều trên thuyền dù có nam tử tuổi trẻ, nhưng cùng lắm là mặt thanh tú một chút, chứ cũng đều là hán tử cao lớn thô kệch, không khỏi khiến cho người ta tiếc nuối. Có lúc chở khách nhân, hắn liền bỏ ra chút tiền tài, thông đồng với gã sai vặt của nhà đó. Lúc này trông thấy Quý Tôn Tiểu Man, thấy nàng da mịn thịt mềm, mặt mày căng đầy, so với nữ hài "xịn" còn có phần hơn. Một thiếu niên có tiêu chí như thế quả là một cực phẩm luyến đồng (ừm, đừng hỏi nha file:///C:/Users/pc/Documents/My%20Dropbox/Truyen%20VVD/1. Nhan%20Van%20Thien/Dai%20Tranh%20CHi%20The/42_files/biggrin.gif), chỉ cần buông tóc ra, không cần thay nữ trang, là đã có tư chất xinh đẹp của một tiểu mỹ nhân rồi, hắn thèm ăn tới mức hận không thể ngay lập tức ôm mỹ thiếu niên này vào trong ngực bừa bãi một phen.
Triệu Dương lập tức thay đổi sắc mặt, đem tiền nhét lại vào tay Quý Tôn Tiểu Man, tận lực làm ra biểu tình thân thiết ôn hòa hỏi han:
- Ài, nhìn bộ dáng của ngươi thực sự đáng thương, Triệu Dương ta tâm tính thiện lương, cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng ngươi... thực sự là trốn lên thuyền à? Vậy buổi tối ngươi ngủ nơi nào? Ăn cơm có ai lo cho không?
Quý Tôn Tiểu Man vốn là nói dối lừa hắn, lại định lấy tiền bịt miệng hắn, cũng không hi vọng hắn sẽ chăm sóc cho mình suốt một đường đi về phía Tây, mà chỉ ngóng hắn không tiết lộ cho Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhận ra được nàng. Chỉ cần hắn có thể thu tiền của mình, chẳng sợ tới trạm tiếp theo sẽ đuổi nàng xuống, mà nàng cũng sẽ thần không biết quỷ không hay rời đi, không ngờ nghe được khẩu khí này, người này đúng là mặt ác tâm thiện, đã có ý niệm buông tha cho nàng trong đầu.
Nghĩ như vậy, Quý Tôn Tiểu Man trong lòng hoan hỉ, càng làm ra bộ dáng đáng thương, gục đầu xuống, yếu ớt nói:
- Không dối gạt Triệu đại ca, đêm qua... nhân gia tìm ngay một góc trong khoang thuyền để ngủ, sáng nay thì vụng trộm vào phòng ăn, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị thì tiện tay bốc cái này cái nọ để ăn. Ai, cả một đường này nữa, còn không biết phải làm sao bây giờ?
Triệu Dương mặt mày hớn hở nói:
- Chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng nhỏ yếu của ngươi, thật đúng là đáng thương, lão Triệu ta liền làm việc tốt vậy, buổi tối ngươi đến chỗ ta ở tạm vậy. Về phần ăn uống, hắc hắc, ta uống một ngụm cũng không thiếu cho ngươi một ngụm.
Theo tâm tư của Triệu Dương, là muốn trước hết lừa cho thiếu niên này nằm trong khoang thuyền của hắn, tới buổi tối sẽ dùng uy buộc hắn đi vào khuôn khổ. Chỉ cần tưởng tượng mỹ thiếu niên như vậy, thực đúng là cực phẩm khó có được, lại tưởng tượng lột hết y phục của hắn, ôm cái thân thể trắng hồng kia vào trong ngực hưởng thụ hương vị tiêu hồn, Triệu Dương đã thấy trong lòng rung động. Lại đúng lúc thiếu niên này gặp khổ không có chỗ dựa, có việc cầu người, liền trơ mặt dí sát vào, dâm tà liếc nhìn cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa của nàng nói:
- Trời thu mát lạnh khó chịu được, chúng ta hai huynh đệ một ổ chăn, còn có thể ôm nhau sưởi ấm, cả hai cùng tốt, chẳng phải tuyệt diệu sao?
Nói xong, hắn liền đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của Quý Tôn Tiểu Man. Quý Tôn Tiểu Man là người sinh ra phú quý, lại thuở nhỏ đã vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, vừa nghe thấy lời này liền biết không phải là lời hay, lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói gì cơ?
Triệu Dương vừa thấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, tròng mắt rốt cuộc không dịch đi nổi nữa. Ngón tay thon dài, dáng tuyệt đẹp, dưới ánh mặt trời, sáng lên trong suốt như ngọc. Hắn cũng không nghĩ rằng một đứa nhỏ cùng khổ lại có bàn tay mềm mại trắng nõn như vậy, tinh trùng lên não, thầm nghĩ một đôi ngọc thủ xinh đẹp như vậy mà an ủi của mình (cái gì của mình tự hỉu) thì sẽ tiêu hồn đến thế nào, liền động tình chộp tới bàn tay của nàng, vẻ mặt tươi cười dâm tiện, hắc hắc nói:
- Tiểu huynh đệ, ý tứ của ta... ngươi còn không rõ sao? Ta cho ngươi ăn cho ngươi ở, đưa ngươi thẳng tới Vệ quốc, ngươi không cần làm cái gì cả, ta cũng không thu tiền của ngươi, chỉ cần ngươi để cái mông nhỏ ngon lành của ngươi cho ta hàng đêm hưởng thụ, cũng không sợ mất đi một miếng thịt, ngươi ta đều đạt được mong muốn, chẳng phải tốt sao?
Khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man bỗng chốc đỏ bừng, tính tình Đại tiểu thư phát tác, nhất thời liền quên mất tình cảnh của chính mình. Triệu Dương lộ ra một khuôn mặt rỗ cười muốn nở hoa, nhưng tay kia còn chưa quơ tới được bàn tay trắng nõn của Quý Tôn Tiểu Man, bàn tay nhỏ bé đáng yêu đó đã không thấy đâu nữa.
Triệu Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt vừa mới nâng lên, "Bốp" một tiếng vang lên, trên mặt đã trúng một chưởng rất mạnh, tát cho khuôn mặt của hắn tê rần, lập tức cảm giác nóng rát liền truyền tới tận đáy lòng. Bàn tay của Quý Tôn Tiểu Man thoạt nhìn có vẻ mềm yếu đáng yêu, nhưng trên bàn tay đó lại có những vết chai cứng của việc luyện kiếm, nàng tập võ từ nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công, lực tay sao có thể yếu được, hơn nữa nàng lại là căm phẫn bộc phát, một chưởng này tát thẳng vào một bên hàm răng của Triệu Dương.
Triệu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chưởng của nàng tát vào, cắn cả vào đầu lưỡi, rụng cả răng, miệng đầy máu tươi. Triệu Dương nhất thời quàng quạc kêu to lên:
- Mau đới đây, mau đới đây, chó chẻ muốn dây dối ở đây...
Triệu Dương ú ớ quang quác một trận, phía sau khoang thuyền lập tức có một đám người chèo thuyền chạy tới, đám hán tử này thấy bộ dáng của Triệu Dương, không khỏi hoảng sợ, người đứng đầu đội kéo thuyền giật mình hỏi:
- Này, Triệu đầu nhi, ngài thế này là làm sao? Đang muốn nói cái gì?
Đầu lưỡi của Triệu Dương bị răng của mình cắn đứt một mảng lớn, căn bản không dám cử động mạnh, nói cái gì cũng mơ hồ không rõ ràng. Nói cả buổi mà đám người chèo thuyền cũng không nghe ra, có điều thấy ngón tay hắn chỉ Quý Tôn Tiểu Man, vừa nói vừa khoa tay múa chân, liền biết chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Quý Tôn Tiểu Man, liền đi tới vây quanh Quý Tôn Tiểu Man ở chính giữa.
Xung quanh có rất nhiều diêm đinh (thợ muối), tiểu thương xem náo nhiệt, khoanh tay đứng đó cười hì hì, ngay lúc đó, Khánh Kỵ theo tiếng ồn ào cũng đã từ khoang thuyền đi ra. Người lái thuyền chính đã nhanh hơn, từ đầu thuyền chạy tới, đẩy đám người sang một bên, lớn tiếng hô to:
- Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Quý Tôn Tiểu Man mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên, nổi giận đến chẳng còn để ý tới thân phận của mình, nàng vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm vào Triệu Dương, hung tợn mắng:
- Cái đồ vô liêm sỉ, dám có chủ ý với bản cô... dám sinh ra chủ ý hạ lưu xấu xa như vậy, tát ngươi một cái là còn nhẹ đó, còn dám ngông nghênh càn quấy, ta một kiếm lấy đầu ngươi.
Mắt thấy Quý Tôn Tiểu Man kiêu ngạo như vậy, đám người xung quanh ồn ào lên, hơn nữa những người chèo thuyền và kéo thuyền vốn đã có cùng một mối thù, tới tấp xắn tay áo lên, đưa mắt xem thái độ người lái chính, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ tiến lên bắt người. Người lái chính dù sao cũng còn chút lí trí, trên chiến thuyền này thân phận của bọn họ là ti tiện nhất, vô luận là thương nhân hay là diêm đinh cũng không phải là hắn có thể trêu chọc được, nếu đó là võ sĩ bên người vị công tử kia, vậy thì đánh lại càng công toi, không biết rõ thân phận của đối phương trước, hắn sao dám động thủ, liền hỏi Triệu Dương:
- Xảy ra chuyện gì? Là hắn đánh ngươi sao? Vị tiểu huynh đệ này vì sao lại động thủ với ngươi?
Triệu Dương cộng sự với hắn từ lâu, cũng biết người lái chính đang suy nghĩ gì, liền chỉ ngón tay vào Quý Tôn Tiểu Man quát:
- Dụng dụng trộm bắt cút, bắt nại...
Hắn vừa nói, máu loãng theo nước bọt bắn ra bên ngoài, kịch kịch hai tiếng động, mấy cái răng mang theo máu bắn ra boong tàu, người lái chính nhíu mày, nói:
- Ngươi chậm rãi nói thôi, nói cho rõ ràng chút.
- Chuyện gì vậy, cứ hét loạn lên.
Khánh Kỵ lắc mình đi tới.
Hắn vừa mới đi vào trong đám người, liếc mắt một cái nhìn thấy ngay Quý Tôn Tiểu Man, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Không thể tưởng được Cơ Tống cùng Quý Tôn Ý Như lục lọi tứ phương ở Khúc Phụ, nàng lại có thể lẻn lên thuyền của mình. Nàng trốn ở trên thuyền cũng phải được một ngày một đêm rồi, không có khả năng không nhìn thấy mình, Khánh Kỵ lúc này đã vô pháp giả câm giả điếc, đành phải đi tới, mặc kệ như thế nào, trước hết phải giải vây cho nàng, sau đó đem nàng vào trong khoang thuyền của mình, dò xét xem nàng có biết thân phận của mình hay không, rồi quyết định nên xử trí thế nào.
Triệu Dương chỉ vào Quý Tôn Tiểu Man, ô ô a a mấy tiếng, Khánh Kỵ cau mày nhăn mặt:
- Như vậy sao có thể nói rõ ràng, ngươi muốn nói là nó đánh ngươi à?
Triệu Dương liên tục gật đầu, Khánh Kỵ bật cười nói:
- Sao có thể như vậy, ngươi thân hình cao lớn vạm vỡ như vậy, dáng người nó lại nhỏ yếu, có thể làm ngươi bị thương nặng vậy sao?
Triệu Dương đầu tiên là gật gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, trừng mắt nói:
- Ông tử, tiếu niên tinh đẹp như vậy, đa cũng công nghĩ đới đay chân hắn nại nợi hại...
Hắn muốn nói, công tử, thiếu niên xinh đẹp như vậy, ta cũng không nghĩ tới tay chân hắn lại lợi hại như vậy, nhưng hắn còn chưa nói xong, Khánh Kỵ đã nói:
- Người lái chính, đỡ Triệu đầu nhi trở về, rửa mặt chút đi, bao giờ có thể nói rõ ràng thì sẽ hỏi lại. Thiếu niên này... khụ, cũng là một người hầu bên người ta, ta sẽ mang hắn về hỏi rõ ràng. Những người khác tản ra đi, nên làm gì thì làm đi, không tụ ở đây xem náo nhiệt nữa.
- Ngươi...
Quý Tôn Tiểu Man chuyển hướng sang Khánh Kỵ, đang muốn phản bác, Khánh Kỵ đã một bước dài tiến tới trước mặt nàng, duỗi tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nói:
- Đi theo ta!
Ngón cái của hắn áp vào gân tê phía sau khuỷu tay của Quý Tôn Tiểu Man, dùng lực một chút, Quý Tôn Tiểu Man liền nhe răng nhếch miệng, toàn thân bủn rủn vô lực, sao có thể giãy dụa được nữa, liền bị Khánh Kỵ kéo vào khoang thuyền. Vội vàng trăm bề, Khánh Kỵ vẫn còn nhớ hô lên với Tống Triều:
- Tống huynh chớ trách, tại hạ phải xử lí chút việc tư, sau đó sẽ lại nói chuyện với Tống huynh.
Tống Triều trông Quý Tôn Tiểu Man lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp phong tình như nữ tử, Khánh Kỵ là chủ nhân hắn, lại tự tay nắm tay hắn, cử chỉ rõ ràng là không giống như chủ và tớ, nhất thời liền hiểu nhầm, nghĩ thầm: "Hay là hắn và gã sai vặt này chính là... khụ, vị nhân huynh này mới vừa rồi còn nói hay vậy, bây giờ đã vì bế đồng của hắn mà theo tư làm trái pháp luật rồi..."
*Bế đồng: Tiểu đồng được sủng ái, hik, hỉu nhầm kiểu gì lạ vậy.
← Hồi 158 | Hồi 160 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác