← Hồi 389 | Hồi 391 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
- Bệ hạ, Uyển Nhi có thể sẽ nói những lời mà bệ hạ không muốn nghe, khẩn cầu bệ hạ tha thứ cho tội bất kính của Uyển Nhi.
- Ai, trẫm đã trải qua không ít chuyện, còn có lời nói nào nghe không vô nữa? Hơn nữa, trẫm đã trách tội ngươi bao giờ chưa?
Thượng Quan Uyển Nhi đứng lên nói:
- Bệ hạ, Uyển Nhi nhớ lại Lai Tuấn Thần năm đó, năm đó tất cả các vụ án qua tay gã, phạm nhân đều nhận tội, hơn nữa ký tên đồng ý cũng có không ít, nhưng cuối cùng lại phát hiện cơ bản đều là án oan, vì sao? Vì không chịu nổi khổ hình, Diêu ngự y nhỏ gầy như vậy, bệ hạ cảm thấy y có thể chịu đựng được nghiêm hình không?
Võ Tắc Thiên yên lặng không nói gì, Thượng Quan Uyển Nhi lại nói:
- Diêu ngự y đã ở trong cung mười năm, y là do Uyển Nhi giới thiệu vào trong cung làm ngự y, Uyển Nhi biết nhân phẩm của y, bệ hạ cũng từng tận mắt nhìn thấy, y vì bảo vệ sư phụ, không tiếc chiến đấu với Tiết Hoài Nghĩa thân hình lực lưỡng, sự trung tâm với sư phụ này sao có thể không trung tâm với bệ hạ? Uyển Nhi cảm thấy y thà rằng chết cũng sẽ không có bất cứ ý niệm bất trung nào với bệ hạ trong đầu.
Được sự nhắc nhở kín đáo của Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Tắc Thiên đột nhiên nhớ tới Diêu Hi là bạn chí cốt của Lý Trân, nếu đem tội danh này đổ lên đầu Diêu Hi, chẳng phải cuối cùng sẽ rơi xuống người Lý Trân hay sao?
Võ Tắc Thiên lập tức hiểu rõ, có người đang hạ thủ với Lý Trân, còn về phần là ai, bà cũng đoán được một hai phần.
Võ Tắc Thiên hơi nản lòng thoái chí, lúc này bà quát hỏi:
- Đêm nay ai trực?
- Hồi bẩm bệ hạ, là Võ Diên Nghĩa tướng quân.
Có thái giám ở cửa trả lời.
- Nhanh chóng triệu y vào gặp trẫm.
Một lát sau, Võ tướng quân mặc quân phục thị vệ vội vàng đi vào, quỳ gối nói:
- Võ Diên Nghĩa tham kiến bệ hạ.
Võ Diên Nghĩa là con thứ của Võ Thừa Tự, đảm nhiệm chức tướng quân Thiên Ngưu vệ, Võ Tắc Thiên lấy kim bài của bản thân ra, đưa cho Võ Diên Nghĩa:
- Ngươi nhanh đi tìm quân ngục Giam Môn vệ, đưa Diêu ngự y ra, bảo vệ kỹ, không được để y xảy ra chuyện gì.
Võ Diên Nghĩa bởi vì phụ thân, quan hệ vô cùng ác liệt với Võ Ý Tông phản bội phụ thân, gần như là không đội trời chung, y đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, hiểu rõ ngọn nguồn việc này, xem ra Thánh Thượng tỉnh ngộ rồi. Y nhận lấy kim bài lập tức nói:
- Ty chức tuân mệnh.
Võ Diên Nghĩa đứng dậy bước đi, Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một cái:
- Đúng là trẫm quá dung túng bọn họ rồi.
Võ Diên Nghĩa vừa đi không lâu, Võ Ý Tông liền vội vàng tới, Võ Ý Tông vốn ở phe của Võ Thừa Tự, nhưng từ sau vụ án tạo phản ở Dương Châu, liền bị Võ Tắc Thiên lạnh nhạt, mãi cho đến lúc y tỉnh ngộ, lại đầu quân cho Võ Tam Tư, y mới dần dần ngẩng đầu lên được, được bổ nhiệm lã chủ tướng bắc phạt Khiết Đan.
Tuy nhiên bởi vì y sợ chiến tranh, một trăm ngàn đại quân co đầu rút cổ ở Tương Châu, để cho kỵ binh Khiết Đan đột nhập vào Hà Bắc, máu chảy thành sông ở Triệu Châu, tạo ra một loạt vụ thảm án, sau khi bạo loạn Khiết Đan được bình ổn, Võ Ý Tông cũng bị nghiêm trị, bãi miễn vương tước và tất cả các chức quan, nhàn rỗi ở nhà.
Y bị lạnh nhạt liên tiếp bảy năm, mãi cho đến năm ngoái, Trương thị huynh đệ nhìn trúng y, đưa y lên thành điển hình hợp tác Trương Võ, Võ Ý Tông được thương mà sợ, lại quỳ gối dưới chân Trương thị huynh đệ, cam nguyện làm tay sai của bọn họ.
Nương nhờ huynh đệ Trương thị lợi ích rất lớn, Võ Ý Tông không chỉ được khôi phục vương tước, còn được phong làm đại tướng quân Giam Môn vệ. Ở một mức độ nào đó, Võ Ý Tông đã thoát khỏi sự khống chế của Võ Tam Tư, trở thành người đại biểu cho ích lợi giữa huynh đệ Trương thị với Võ gia.
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
Võ Ý Tông quỳ gối thi lễ một cái, có lẽ bởi vì trong lòng có điều khuất tất, y có vẻ có chút căng thẳng, vừa rồi Hạ Trung âm thầm cảnh cáo y, Thánh Thượng đã sinh lòng nghi ngờ với vụ án này rồi, không thể để lộ ra.
Võ Tắc Thiên nhìn y một cái, lạnh lùng hỏi:
- Diêu ngự y giờ còn sống không?
Trong đầu Võ Ý Tông ong một tiếng, y biết rằng sắp hỏng việc rồi, vội vàng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần thẩm án như bình thường, Diêu ngự y tạm thời không có gì đáng ngại.
- Thẩm án?
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh cười lạnh một tiếng:
- Võ đại tướng quân lúc nào được điều đến Đại Lý Tự vậy?
Võ Ý Tông đầu đổ đầy mồ hôi, thấp giọng nói:
- Vi thần chỉ muốn nhanh chóng bắt được kẻ đồng loã thôi, phòng ngừa bọn chúng chạy trốn mất, cho nên mới tra hỏi Diêu ngự y, cũng không phải thẩm án gì.
Thượng Quan Uyển Nhi còn muốn nói tiếp, Võ Tắc Thiên lại nhẹ nhàng phất tay chặn lại lời nói của nàng, Võ Tắc Thiên thản nhiên hỏi:
- Cho dù là tra hỏi, vậy ngươi nói cho trẫm biết, thủ phạm vụ án đầu độc là ai? Đồng loã của y là ai?
Võ Ý Tông dùng khổ hình với Diêu Hi, Diêu Hi không chịu được khổ hình, đã nhận là mình đầu độc, nhưng người Võ Ý Tông muốn không phải Diêu Hi, mà là Lý Trân đứng sau bày ra, không ngờ Diêu Hi cho dù chết cũng không chịu thừa nhận, ngay lúc Võ Ý Tông chuẩn bị cưỡng ép khiến y đồng ý thừa nhận lời khai thì Hạ Trung đến, thế cho nên vẫn chưa kịp.
Võ Ý Tông lấy ra một quyển ghi chép thẩm vấn, hai tay trình lên:
- Khởi bẩm bệ hạ, Diêu Hi đã thừa nhận là y hạ độc, nhưng mà đồng loã của y là ai, vi thần tạm thời vẫn chưa tra ra, khẩn cầu bệ hạ cho thần thêm chút thời gian.
Võ Tắc Thiên nhận lấy bản ghi chép thẩm vấn xem một chút, tuỳ tiện ném qua một bên, nói với Võ Ý Tông:
- Vừa rồi Thượng Quan xá nhân nói rất đúng, Giam Môn vệ không phải Đại Lý Tự, Giam Môn vệ không thể vượt quyền, tất cả thái giám và cung nữ bị bắt toàn bộ thả ra, ngoài ra, trẫm đã cho Võ Diên Nghĩa tướng quân đưa Diêu ngự y đi, chuyện này ngươi cũng đừng quản nữa.
Võ Ý Tông sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, y thầm kêu may mắn, may là Hạ Trung kịp thời nhắc nhở y, nếu không y nhất định sẽ kéo cả Lý Trân vào, chuyện này sẽ biến thành chuyện lớn, mình không quản chuyện này cũng được, chỉ có điều y ăn nói thế nào với huynh đệ Trương thị đây?
Bất đắc dĩ, Võ Ý Tông chỉ đành đồng ý, đứng dậy cáo lui, đi ra khỏi đại điện. Một trận gió thổi tới, Võ Ý Tông chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm, y không dám dừng lại, vội vàng đi về phía quan nha Giam Môn vệ, đi đến trước cửa Ứng Thiên, đã thấy một tâm phúc của y trung lang tướng Ngưu Đào vội vàng đi tới.
- Võ tướng quân.
Ngưu Đào vội vàng kéo Võ Ý Tông sang bên cạnh thấp giọng nói:
- Vừa rồi Võ Diên Nghĩa cầm kim bài của Thánh Thượng đến đây đưa Diêu ngự y đi rồi.
Võ Ý Tông gật đầu:
- Chuyện này Thánh Thượng đã nói cho ta biết, mang đi thì mang đi, ngươi cũng đừng quản, ngoài ra ngươi quay về thả hết cung nữ và thái giám bắt được ra.
- Nhưng, Trương tướng quân bên kia...
Ngưu Đào hơi do dự.
Võ Ý Tông trừng mắt nhìn y:
- Ta bảo ngươi thả thì ngươi cứ thả, Trương tướng quân bên kia ta sẽ tự mình đi giải thích.
- Vâng, ty chức tuân mệnh.
Ngưu Đào thi lễ, xoay người quay về quan nha. Võ Ý Tông ngẫm nghĩ một chút, chuyện này y quả thật còn phải báo cáo với huynh đệ Trương thị, Võ Ý Tông lại đổi đường đi về phía Khống Hạc phủ.
Khống Hạc phủ ở phía đông nam Thái Sơ cung, ban đầu vốn là một bộ phận của ngự hoa viên, do hơn một trăm toà nhà tạo thành, bây giờ xây dựng thêm tường vây, trước cửa treo bảng hiệu có ba chữ mạ vàng " Khống Hạc phủ".
Trương thị huynh đệ lúc này đang ngồi uống rượu, tâm trạng rất tốt, một chiêu này bọn họ tự nhận là độc ác, hơn nữa kín mít không chút kẽ hở, chỉ hận mình không phát hiện quan hệ giữa Diêu Hi và Lý Trân sớm một chút, nếu không thì Lý Trân còn có thể tự do tự tại đến bây giờ sao?
- Vẫn là Lục lang cao minh, một khi Diêu Hi khai ra Lý Trân, huynh đệ chúng ta lại thổi thêm chút gió cho lão bà kia, ta xem Lý Trân còn có thể sống bao lâu?
- Chỉ sợ lão bà kia niệm tình cũ, chỉ lưu đày hắn đến Lĩnh Nam, không chịu giết hắn thì phải làm sao bây giờ?
- Vậy không phải càng dễ sao, tìm mấy tên sát thủ ra vẻ là trộm cướp hoặc là thủ hạ cũ của Lai Tuấn Thần, nửa đường làm thịt hắn, không phải xong hết mọi chuyện rồi sao?
Hai người cười to, đều tưởng tượng ra cảnh Lý Trân đầu rơi xuống đất.
Lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, Hà Nội quận vương có việc cầu kiến.
- Cho y vào.
Trương Xương Tông nhấc chén rượu lên cười nói với Trương Dịch Chi:
- Ta đoán là Võ Ý Tông xuống tay quá ác độc, đánh chết Diêu Hi rồi.
- Đánh chết không phải càng tốt hơn sao? Cái này gọi là chết không đối chứng, khiến Lý Trân muốn khóc cũng không khóc được.
Một lát sau, Võ Ý Tông vội vàng đi vào, quỳ một gối nói:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, chuyện không ổn rồi.
Huynh đệ Trương thị nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra sự kinh ngạc. Trương Xương Tông hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Vừa rồi Thánh Thượng phái Hạ tổng quản gọi ty chức đến, hung hăng giận dữ mắng mỏ ty chức một hồi, lệnh cho ty chức lập tức thả người, ngoài ra lại để cho Võ Diên Nghĩa cưỡng ép đưa Diêu Hi đi.
Tin tức đột ngột này khiến huynh đệ Trương thị chấn động rồi, hôm qua Thánh Thượng còn vì chuyện hạ độc giận không kiềm chế được, sao có thể chớp mắt liền thay đổi rồi. Trương Dịch Chi có chút thiếu kiên nhẫn, tiến lên nắm lấy cổ áo của Võ Ý Tông, giận dữ hỏi:
- Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Võ Ý Tông nơm nớp lo sợ nói:
- Ty chức cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hình như... hình như..
- Hình như cái gì?
- Hình như có liên quan đến Thượng Quan xá nhân, nàng ở bên người Thánh Thượng lên tiếng phụ hoạ.
- Tiện nhân chết tiệt.
Trương Dịch Chi hung ác mắng một câu, một cước đá ngã Võ Ý Tông xuống đất, quay đầu nói với Trương Xương Tông:
- Không ngờ chúng ta lại quên mất nữ nhân ti tiện kia, Diêu Hi không phải do nàng đề cử vào cung sao?
Trương Xương Tông thoáng suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu:
- Nàng không phải giúp Diêu Hi, mà hẳn là Lý Trân đã đi tìm nàng, huynh quên rồi sao? Quan hệ năm đó giữa nàng và Lý Trân...
Võ Ý Tông vội la lên:
- Lục lang tướng quân nói rất đúng, lúc Lý Trân vẫn còn là thủ hạ của nàng, còn có lời đồn Lý Trân là người tình của nàng.
Trương Xương Tông hừ một tiếng:
- Xem ra muốn giết Lý Trân không phải chuyện dễ dàng như vậy.
- Nếu Thánh Thượng phát hiện chuyện này có liên quan đến chúng ta thì làm sao bây giờ?
Trương Dịch Chi có chút lo lắng hỏi.
Trương Xương Tông nhìn Võ Ý Tông một cái:
- Ngươi ra ngoài cửa chờ một lát, ta vẫn còn có việc muốn nói với ngươi.
Võ Ý Tông vội vàng lui xuống, Trương Xương Tông lúc này mới nói với Trương Dịch Chi:
- Về sau có điều gì muốn nói cũng không được nói trước mặt y.
- Đệ cảm thấy y không đáng tin?
- Cũng không phải không đáng tin, người này dù sao cũng là người của gia tộc Võ thị, ta chỉ sợ có một ngày y vì lợi ích của bản thân mình bán đứng huynh đệ chúng ta.
- Đệ nói rất đúng, trừ huynh đệ chúng ta ra không có ai đáng tin cả.
Trương Xương Tông lại khoanh tay đi vài bước:
- Vụ án đầu độc là do ta nghĩ chuyện quá đơn giản, nghĩ chỉ cần thổi thêm chút gió, lão bà kia dưới cơn thịnh nộ sẽ giết chết hắn, hiện tại xem ra, hắn cũng có mạng lưới quan hệ rất rộng, hơn nữa lão bà cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, muốn lật đổ hắn thật sự phải hợp tác với Võ Tam Tư.
Huynh đệ Trương thị ban đầu vốn định hợp tác với Võ Tam Tư, nhưng Võ Tam Tư chào giá quá cao, không chỉ muốn làm Thái Tử, hơn nữa còn muốn đăng cơ, điều này khiến cho hai huynh đệ rất khó xử, cho nên mới quyết định lợi dụng Diêu Hi trực tiếp lật đổ Lý Trân, nhưng chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của bọn họ.
Trương Xương Tông ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Lý Trân có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, cho dù bây giờ chúng ta diệt trừ Lý Trân, một khi tương lai hoàng tộc Lý thị đăng cơ, chúng ta cũng không thể sống an ổn. Ta đã suy nghĩ kĩ, quả thật chỉ có thể để Võ thị lên ngôi Hoàng đế mới là đường sống duy nhất của huynh đệ chúng ta, Võ Tam Tư bên kia có thể bàn bạc lại, ta không tin tộc nhân khác của Võ thị không muốn làm Thái tử?
- Ý của đệ là muốn lợi dụng Võ Ý Tông?
Trương Xương Tông gật đầu:
- Muốn để Võ Tam Tư hiểu được, gia tộc Võ thị cũng không phải chỉ mình y, như vậy y sẽ nhượng bộ.
← Hồi 389 | Hồi 391 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác