Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 376

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 376: Sắp xếp giải nạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


- Hiện tại triều đình thế cục ở bên ngoài trời yên biển lặng, nhưng trên thực tế bên trong là mạch nước ngầm kích động, các loại mâu thuẫn đan vào nhau, cá nhân ta vinh nhục đã từng, cũng có tiền đồ xã tắc Đại Đường.

Địch Nhân Kiệt hít sâu thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Thánh Thượng rất có thể muốn lập Võ Tam Tư làm Thái Tử.

Lý Trân cũng kinh ngạc, vội vàng nói:

- Nếu Võ Tam Tư đăng vị, chỉ sợ sẽ thiên hạ đại loạn, chẳng lẽ Thánh Thượng không có suy nghĩ qua sao?

- Thánh Thượng bị Huynh đệ Trương thị mê hoặc, đã không tỉnh táo giống như trước. Ta khuyên Thánh Thượng, nhưng Thánh Thượng không nghe, ta nên làm gì bây giờ?

Nói đến đây, Địch Nhân Kiệt nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:

- Ta biết rằng hiền tế rất có mưu lược, thấy có cách nào không?

Lý Trân trầm tư một lát lại hỏi:

- Võ Tam Tư được sủng ái, là vì Huynh đệ Trương thị sao?

Địch Nhân Kiệt gật gật đầu:

- Ta nghe nói Võ Tam Tư hai năm qua cho tiền Huynh đệ Trương thị đã không dưới hơn mười vạn rồi, hơn nữa còn hứa hẹn với hắn, bảo vệ bọn họ muôn đời vinh hoa phú quý, Huynh đệ Trương thị lúc này mới toàn lực thay Võ Tam Tư giúp sức, tuy rằng đây chỉ là nghe đồn, nhưng ta tin sự thật so với tin đồn còn lớn hơn.

Lý Trân cười nói:

- Nếu phải phá đại cục này, đầu tiên phải giải quyết tận gốc, khiến huynh đệ Trương thị không ủng hộ Võ Tam Tư, ít nhất duy trì trung lập, tiếp theo là đối phó Võ Tam Tư, đưa ra những việc trọng đại đối với hắn việc không thuận lợi, cuối cùng mới là khuyên bảo Thánh Thượng, hiểu chi lấy lý động chi lấy tình, nhạc phụ cảm thấy thế nào?

Kỳ thật biện pháp Lý Trân nghĩ, Địch Nhân Kiệt đều suy xét rồi, nhưng Lý Trân trong thời gian ngắn co thể nghĩ ra, quả nhiên là rất lợi hại. Địch Nhân Kiệt âm thầm thán phục, trong lòng của ông lại dâng lên một đường hy vọng, hỏi:

- Hiền tế có phương án cụ thể không?

- Nhạc phụ để con suy nghĩ, sáng mai, con sẽ có cách.

Kỳ thật Địch Nhân Kiệt còn muốn thương lượng với Lý Trân một chút vấn đề về quyền lực đấu tranh giữa Khống Hạc Phủ và Chính sự Đường, nhưng chuyện này so ra chưa quan trọng bằng việc Võ Tam Tư sắp dd]ơcj lập làm Thái Tử, Địch Nhân Kiệt liền không hề nhắc việc này, ông vuốt râu cười nói:

- Ta đây sẽ chờ tin tốt của hiền tế....

Đêm đã khuya, Lý Trân khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, đang suy nghĩ cách giải quyết mà ban ngày hắn đã nói, quyền đấu hết thảy rốt cuộc chính là chỗ mấy chiêu này, giải quyết tận gốc, đường lối chính diện giao phong và thượng tầng, giờ thêm đủ loại thủ đoạn nhỏ đâm sau lưng quân mai phục, đối phó mỗi người đều tám chín không rời? Cho nên hắn có thể rất nhanh nói ra đối phó ý nghĩ của Võ Tam Tư.

Tuy nhiên biện pháp cụ thể lại hơi khó, vừa phải có hiệu quả, vừa phải dao động địa vị của Võ Tam Tư, nhưng lại không có thể làm cho mình không nhập quá sâu, hơn nữa còn có thể ngăn cản Thánh Thượng và Huynh đệ Trương thị đừng ủng hộ Võ Tam Tư, kỳ thật đây mới là chỗ khó. Huynh đệ Trương thị sợ nhất cái gì?

Lý Trân trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng nghĩ đến cái gì lại vạch ra giấy nhớ kỹ

Địch Yến ở nhà ngủ được không tốt lắm, trời còn chưa sáng đã thức dậy. Nàng có chút không yên với ba đứa trẻ, liền đứng dậy đi xem thế nào. Ba đứa bé đều ngủ rất say, tuy nhiên Địch Yến lại phát hiện, phòng nhỏ phía đông vẫn sáng đèn.

Nàng nao nao, bước nhanh đi tới cửa, nhìn qua khe cửa đã thấy Lý Trân đang ngồi ở trước bàn viết cái gì.

- Phu quân, huynh... chưa ngủ sao?

Địch Yến giật mình hỏi han.

- Ừ! Ta ngủ không được

Lý Trân day day đôi mắt đỏ cười hỏi:

- Bây giờ là canh mấy?

- Đã qua canh năm rồi.

Địch Yến vừa giận, vừa đau lòng. Bọn họ một mạch vất vả, không nghỉ ngơi, khó khăn mới về Lạc Dương, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, không ngờ phu quân lại thức trắng một đêm, nàng đi lên trước không cho Lý Trân viết, tức giận nói:

- Huynh nhanh đi nghỉ một lát đi, cha muội thật sự là quá đáng, chúng ta mới đến đã bắt huynh làm việc, còn để cho người sống hay không.

Lý Trân áy náy cười nói:

- Xong ngay đây, để cho ta viết xong, buổi sáng ta sẽ ngủ một giấc, buổi chiều bắt đầu bàn chính sự.

Lý Trân dành lấy bút trong tay Địch Yến, đẩy nàng ra khỏi phòng cười nói:

- Muội đi ngủ, ngày mai còn tiếp tổ mẫu, không thể quá mệt mỏi.

Địch Yến cũng vô cùng mỏi mệt không chịu nổi, liền dặn Lý Trân vài câu rồi xoay người đi về phòng.

Lý Trân vừa trầm suy nghĩ một lát, cầm bút viết xuống một sách lược cuối cùng, "chuyện này cần Lý Đán hoặc là Lý Hiển tự mình ra mặt..."

Lúc xế chiều, ở cửa chính chợ nam trong một quán rượu nhỏ, Lý Trân bí mật gặp mặt Lý Trọng Nhuận. Mấy năm không gặp, Lý Trọng Nhuận dường như già đi rất nhiều, hơn nữa thái độ đối với Lý Trân cũng không nhiệt tình giống như trước như vậy, thậm chí có chút miễn cưỡng.

Lý Trân cũng cảm nhận được thay đổi thái độ của Lý Trọng Nhuận. Vốn kế hoạch chu đáo chặt chẽ đã ngay tức khắc phải thay đổi. Hắn đã không còn là Thống lĩnh Nội vệ hăng hái năm xưa nữa, càng trở nên cẩn thận hơn. Hắn đoán được thái độ Lý Trọng Nhuận đối với hắn thay đổi là nhất định có liên quan đến Lý Đán.

- Hôm nay mời Trọng Nhuận huynh đến đây, chủ yếu là muốn hỏi một chút về tình hình lệnh tôn. Nghe nói lệnh tôn ba năm trước đây từng mắc trọng bệnh, không biết ông ấy hiện tại sức khỏe tốt chứ?

Ba năm trước đây Lý Hiển từng trúng gió, nghe nói bị liệt ước chừng gần một năm. Hai năm qua mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Kỳ thật thái độ lãnh đạm của Lý Trọng Nhuận đối với Lý Trân cũng không chỉ có bởi vì Lý Trân thiên về Lý Đán, còn có một nguyên nhân khác chính là sức khỏe phụ thân không tốt, khiến trong lòng y không yên.

Y lãnh đạm nói:

- Đa tạ Lý tướng quân quan tâm, sức khỏe hiện tại của gia phụ đã từng bước chuyển biến, hai năm qua người cũng không quản việc bên ngoài.

Ngụ ý của Lý Trọng Nhuận, chính là hy vọng Lý Trân không cần tới quấy rầy phụ thân y. Lý Trân hiểu ý của y, liền cười nói:

- Ta chỉ là hy vọng sức khỏe lệnh tôn mau chóng có chuyển biến tốt, không hề có ý khác.

- Đã vậy, ta còn có việc, liền đi trước một bước rồi.

Lý Trọng Nhuận đứng lên, hướng về Lý Trân chắp tay, xoay người bước đi. Lý Trân ngơ ngác nhìn bóng y đi xa, cảm thấy Võ Tam Tư sắp lên làm Thái Tử, không ngờ cha con Lý Hiển thờ ơ, khiến trong lòng Lý Trân có chút thất vọng.

Lý Trọng Nhuận vội vàng về vương phủ, kỳ thật trong lòng y cũng rất sốt ruột Võ Tam Tư sắp lên vị trí Thái Tử, nhưng từ sau khi phụ thân bệnh nặng, trong nhà lớn nhỏ sự vụ đều là do mẫu thân làm chủ, phụ thân dường như cũng có chút nản lòng thoái chí, không còn ham quyền vị nữa, điều này làm cho Lý Trọng Nhuận cũng không thể tránh được.

Mới vừa đi đến cửa chính, một thị vệ ngăn y lại, lạnh lùng nói với y:

- Đại công tử, phu nhân gọi người qua.

Lý Trọng Nhuận trừng mắt nhìn thị vệ một cái, quay đầu lại đi đến phòng chính, thấy Vi vương phi Vi Liên đang cùng con cháu họ Vi thảo luận việc thu chi.

Vi vương phi hai năm qua lợi dụng cơ hội phu quân sinh bệnh nặng, một lần nữa đoạt lại quyền làm chủ Lư Lăng Vương phủ. Vi vương phi cũng rất có nhiều thủ đoạn, cùng lúc trấn an phu quân, khiến ông ta lệ thuộc vào chính mình, về phương diện khác, Vi vương phi tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, không hề chọc giận phu quân.

Quan trọng hơn là, bà đem quyền sở hữu tài sản của Lư Lăng Vương phủ khống chế ở trong tay mình, bất luận thu chi gì đều phải qua của bà phê chuẩn, điều này hoàn toàn khống chế được Lý Hiển. Lý Hiển cũng không thể làm gì được, chỉ đành phải để Vi vương phi định đoạt.

Vi Vương phi khi nắm quyền, càng thêm coi trọng nhà mẹ đẻ, Vi Bá chính là tâm phúc mà bà nể trọng nhất, hàng năm gia tộc Độc Cô cấp Lý Hiển hơn mười vạn tiền tài, hiện tại chủ yếu là Vi Bá đến giao nhận, cho nên Vi Bá trên thực tế đã thay thế Lý Trọng Nhuận, trở thành người liên lạc với bên ngoài của Lư Lăng Vương phủ.

Nếu Lý Trân tìm gã, thì phải là tìm đúng người rồi, nhưng Lý Trân không biết rõ tình hình, tìm Lý Trọng Nhuận, dĩ nhiên là không có gì hiệu quả gì.

- Hồi bẩm cô mẫu, khoản tiền Độc Cô kia, ta đã dựa theo yêu cầu cô mẫu chuyển một nửa đến Kỳ Lân sơn trang, chuẩn bị năm nay lại chiêu mộ 800 dũng sĩ, khôi giáp và binh khí đều đã đủ.

Lý Hiển mặc dù có điểm nản chí, nhưng Vi Liên lại dã tâm bừng bừng, bà cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội phu quân tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nếu bà nắm trong tay quyền sở hữu tài sản vương phủ, bà muốn đem tất cả tiền đều dùng cho binh khí. Ban đầu ở Phòng Châu, Vi gia huấn luyện mấy trăm võ sĩ, được sự trợ giúp của Lý Trân mới che giấu được.

Hiện tại Võ Tắc Thiên tuổi già sức yếu, đắm chìm trong các trò chơi với nhị Trương, đã không còn nghiêm mật khống chế Hưng Đường Hội cùng với hai đứa con trai như trước nữa. Vi Liên liền nắm lấy cơ hội mua mảnh đất và đồi núi lớn ở vùng Huỳnh Dương, đã thành lập nên Kỳ Lân sơn trang chiếm đất ngàn khoảnh, bắt đầu bí mật tuyển quân mua ngựa, trước mắt đã chiêu mộ ba nghìn binh lính, do con cháu Vi thị đến tiến hành quản lý thao luyện.

Vi Liên gật đầu nói:

- Cấp cho sơn trang thêm hai phần tiền. Ta nghe nói, kỵ binh sơn trang không đủ, cho nên ta suy xét chiêu mộ một ít người Hồ đến tổ chức và xây dựng kỵ binh, chi phí có thể sẽ rất lớn, nhưng ta cảm thấy điều này không thể thiếu, năm nay chiêu mộ người Hồ chủ yếu lấy thiện cưỡi ngựa bắn cung là chính.

Vi Bá còn muốn nói tiếp vài câu, thì Lý Trọng Nhuận bước nhanh đến. Vi Bá lập tức im lặng, gã và Lý Trọng Nhuận quan hệ không tốt, hai người thậm chí là căm thù nhau. Lý Trọng Nhuận không dám chống đối mẫu thân, liền đem tức giận trong lòng trút lên Vi Bá.

Đương nhiên, Vi Bá cũng không ưa huynh đệ Lý Trọng Nhuận và Lý Trọng Tuấn. Bọn họ không chỉ xung đột một lần, nhưng mỗi lần Vi vương phi thiên vị Vi Bá, khiến Lý Trọng Nhuận càng thêm căm hận Vi Bá, điều này càng làm cho Vi Bá thêm kiêu ngạo.

Vi Bá cũng không vì Lý Trọng Nhuận tiến lại đại sảnh mà rời đi, mà là đứng ở bên lạnh lùng nhìn y. Lý Trọng Nhuận căm thù nhìn về phía Vi Bá, hai người mắt chạm nhau, trong hành lang không khí lập tức trở nên khẩn trương lên.

Vi Liên bất mãn hừ một tiếng, hỏi Lý Trọng Nhuận nói:

- Ngươi hôm nay đi gặp ai?

- Khởi bẩm mẫu thân, con không có đi gặp ai.

Lý Trọng Nhuận khom người trả lời.

- Nói láo

Vi Liên đập bàn một cái, tức giận quát:

- Ngươi cho là giấu diếm được ta sao? Nói! Ngươi đi gặp người nào?

Lý Trọng Nhuận lúc này mới ý thức được, hành tung của mình đã bị mẫu thân giám sát, y vạn bất đắc dĩ, chỉ phải bẩm báo chi tiết:

- Con biết con sai, hôm nay Lý Trân phái người tìm đến con, con đi Chợ nam và gặp hắn.

- Hả? Nói mau, hắn tìm ngươi có việc gì?

Vi Liên bỗng nhiên đối với Lý Trân rất có hứng thú, nàng biết rằng Lý Trân xuất hiện nhất định là có ý đồ.

- Không nói gì, hắn chỉ hỏi thăm sức khỏe của phụ thân, con nói hiện tại phụ thân đã dần dần hồi phục.

- Không thể nào! Hắn tìm ngươi không thể chỉ nói mỗi chuyện này. Trọng Nhuận, ngươi còn muốn gạt ta sao?

Vi Liên bắt đầu giọng điệu nghiêm nghị lại.

Lý Trọng Nhuận thở dài nói:

- Có lẽ hắn muốn nói chuyện gì khác, nhưng con không có hứng thú, cho nên hắn không nói tiếp. Mẫu thân nên biết, con và hắn gặp mặt, thời gian một uống cạn chén trà cũng không có.

Vi Liên biết y nói thật, Lý Trọng Nhuận vào quán trong thời gian rất ngắn liền đi ra, về thời gian quả thật không thể bàn chuyện lớn, bà có chút bất mãn nói:

- Ngươi tại sao không có hứng thú?

Lý Trọng Nhuận cuối cùng không kìm nổi, y chỉ Vi Bá, cao giọng nói:

- Có gã đây, đại sự của mẫu thân có liên can với con gì đâu?

Nói xong, Lý Trọng Nhuận lập tức hối hận, liền quỳ xuống đất, cúi đầu không nói. Vi Liên nhìn chằm chằm con trai, qua một hồi lâu, bà mới vung tay lên:

- Đồ vô dụng, lui xuống đi!

Lý Trọng Nhuận cắn chặt răng, liền đứng dậy bước nhanh đi, không quay đầu lại.

Vi Liên nhìn y đi ra xa, không khỏi trầm tư, bà tin Lý Trân nhất định có chuyện quan trọng. Không được! Nếu là vấn đề tranh giành ngôi vị Hoàng đế, bà không thể bị động, bà nhất định phải biết Lý Trân rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nghĩ vậy, nàng ra hiệu Vi Bá lên trước, nói khẽ với gã dặn dò vài câu. Vi Bá liên tục gật đầu nói:

- Xin cô mẫu yên tâm, cháu họ nhất định sẽ không để cho cô thất vọng.

Trái ngược với Lý Trọng Nhuận, Lý Trân và Lý Thành Khí gặp mặt lại đặc biệt có kết quả. Lý Thành Khí đương nhiên biết hiện tại tình thế nguy cấp, nhìn thấy tổ mẫu càng ngày càng khuynh hướng Võ gia, chuẩn bị đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Võ Tam Tư, cha con Lý Đán đều lòng nóng như lửa đốt, Lý Đán thậm chí đang định liên lạc thành viên Hưng Đường Hội, một khi Võ Tam Tư lên làm Thái Tử, hoàng tộc Lý thị ở các nơi khởi binh đồng khởi.

Mà ở thời khắc quan trọng này Lý Trân lại đến, lập tức mang đến tin tưởng và hy vọng lớn cho Lý Đán. Ông ta hy vọng Lý Trân có thể giống như lần trước ngăn cơn sóng dữ, cản trở Võ Tam Tư thượng vị.

- Ngày hôm qua nhạc phụ cùng ta nói chuyện kỹ về việc này, ta cũng suy tính một đêm, nghĩ ra một cách, chúng ta cần làm ba việc, một việc do ta làm, một chuyện khác do nhạc phụ ta ra mặt, còn có một việc cần Tương Vương điện hạ tự mình ra mặt.

Nói xong, Lý Trân đem một quyển trục giao cho Lý Thành Khí:

- Cái này chính là cách mà ta nghĩ ra.

Lý Thành Khí nhận lấy vội vàng xem qua một lần, y thầm thán phục, quả nhiên là sách lược cao minh, hắn lại hỏi:

- Nhất định phải cha ta ra mặt sao? Ví như ta thay mặt phụ thân ra mặt thì như thế nào?

Lý Trân lắc lắc đầu:

- Chỉ có Tương Vương điện hạ tự mình ra mặt mới có sức thuyết phục, tuy nhiên ngươi có thể sắp xếp lần này, cố gắng bí mật, không để cho bất cứ kẻ nào biết được.

Lý Thành Khí ngẫm lại, so với phụ thân ra mặt nếu y ra mặt uy lực kém xa, y trầm tư một chút, lại có chút lo lắng hỏi:

- Tướng quân cảm thấy huynh đệ Trương thị khuất phục không?

Lý Trân khẽ mỉm cười:

- Ta hiểu rất rõ Trương Xương Tông, bao gồm cả Trương Dịch Chi, bọn họ đã có đầy đủ quyền thế và phú quý, đã không có thèm nhiều tiền tài hơn nữa, điểm yếu của bọn họ là sợ chết, chỉ có dùng từ chết để uy hiếp bọn họ, bọn họ mới có kìm nén lại. Đôi khi trực tiếp trúng mục tiêu, còn hiệu nghiệm hơn nhiều so với cầu xin bọn họ.

- Được rồi! Ta sẽ chuyển lời lại phụ thân ta, chúng ta cố gắng dựa theo kế hoạch này. Nếu có thay đổi gì, ta sẽ liên lạc lại với tướng quân.

Lý Trân đứng dậy hành lễ:

- Thành bại lần này dựa vào từng nhất cử nhất động, chúng ta nhất định phải thận trọng, phải dốc toàn lực mà cố gắng!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<