Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 293

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 293: Điều kiện trao đổi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


- Quả thật là lần đầu tiên.

Lý Trân đánh giá một chút bài trí xa hoa trong phòng, chỉ vào một cái bình phong thanh ngọc bên cạnh cười nói:

- Riêng bình phong này, đã bằng tất cả gia sản của ta rồi.

- Lý Thống lĩnh thích bình phong này, thì tặng cho ngươi.

- Vương gia nói đùa, ta có thể nào đoạt vật mà người ta yêu thích.

- Một cái bình phong nho nhỏ có đáng gì, chỉ cần Lý Thống lĩnh thích, trong phủ ta bất kỳ vật gì cũng có thể lấy đi.

Hai người khiêm tốn hai câu, không khí dần dần trầm tĩnh lại. Võ Tam Tư mời Lý Trân ngồi xuống, một thị nữ xinh đẹp tiến lên dâng trà cho bọn hắn, Võ Tam Tư thử hỏi:

- Ta nghe nói Lý Thống lĩnh dường như tối hôm qua bề bộn nhiều việc, giống như bắt người nào?

Lý Trân cười gật gật đầu:

- Tối hôm qua là bắt một nhóm người, là Cao Ly Phục Quốc Hội, Vương gia hẳn là nghe nói qua.

- Không phải là Hội hỗ trợ người Cao Ly sao? Lạc Dương ai không biết, cũng có người nói bọn họ một lòng phục quốc, nhưng dù sao chỉ là nghe đồn, mặc dù có người mượn loại lời đồn này buộc tội người Cao Ly, nhưng theo ta được biết, Thánh Thượng chưa từng coi trọng lời đồn này.

Võ Tam Tư mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật y chính là ám chỉ Lý Trân, lần trước vụ án ám sát ở Hướng Thành, Lý Trân cho rằng là Cao Ly Phục Quốc Hội gây nên, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, Thánh Thượng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Lý Trân cười cười:

- Ta đã lấy được chứng cớ xác thực, tối hôm qua đưa lên cho Thánh Thượng xem, Thánh Thượng mới đáp ứng xuất binh bắt giữ võ sĩ Phục Quốc Hội, hiện tại đã không phải đồn đại rồi.

- Ồ ——

Võ Tam Tư trên mặt có chút mất tự nhiên, lại hỏi:

- Không biết Cao Ly Phục Quốc Hội cùng ta có quan hệ gì?

- Chính là vấn đề này a, Kiếm Đông Hi thú nhận bọn họ ám sát Tương Vương là bị Vương gia sai khiến, ta rất phẫn nộ, bắt y viết lời khai một lần nữa, việc ám sát Tương Vương sao có thể là Vương gia sai khiến, quả thực là nói hươu nói vượn.

Võ Tam Tư trên mặt lúc đỏ lúc trắng, chuyện này bảo y trả lời thế nào đây? Sau một lúc lâu, y âm thầm cắn răng nói:

- Lý Thống lĩnh nói đúng, việc ám sát Tương Vương, làm sao có thể có liên quan đến ta, chi bằng giao người này cho ta, để cho ta tới hỏi y một câu.

Lý Trân khẽ mỉm cười:

- Tuy rằng ta cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng thế thì sao chứ? Ta trong thư phòng của Kiếm Đông Hi tìm được một vài món đồ, mời Vương gia xem qua.

Nói xong, hắn lấy ra hai phong thư đặt lên bàn, giao cho Võ Tam Tư. Võ Tam Tư lập tức ánh mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm hai phong thư này, tay y run rẩy muốn lấy đi hai phong thư này, Lý Trân lại nhặt thư lên đưa cho y:

- Dù sao đây chỉ là bản sao, không phải bản chính, Vương gia cứ việc cầm đi.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Võ Tam Tư trên trán hiện lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Vương gia, ta nói rõ luôn.

Lý Trân thản nhiên nói:

- Thư trong tay ta, tất cả căn cứ chính xác có liên quan tới Vương gia đều ở trong tay ta, trả lại cho Vương gia cũng không phải là không thể được, nhưng ta có một điều kiện.

- Điều kiện?

Trong lòng Võ Tam Tư lại dâng lên một tia hy vọng, ánh mắt nửa màu xám không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Trân hỏi:

- Ngươi nói xem, ngươi muốn điều kiện gì?

Lý Trân cúi đầu nói với y một câu, Võ Tam Tư lập tức biến sắc.

- Không được.

Y quả quyết từ chối.

Lý Trân lại không có lên tiếng, vẫn như cũ không chút hoang mang uống trà, sắc mặt của Võ Tam Tư lại từ từ trở nên trắng bệch, sau một lúc lâu mới nói:

- Việc này... Để ta suy nghĩ xem.

- Đương nhiên sẽ cho Vương gia một thời gian suy tính, như vậy đi, nếu Vương gia suy xét xong, phái người đưa lời nhắn cho ta là được rồi, nhưng mà ta cảnh cáo trước, thư ở trên tay của ta, sau khi mọi chuyện kết thúc ta mới có thể trả lại cho Vương gia.

Nói xong, Lý Trân đứng dậy chắp tay nói:

- Cáo từ trước.

Hắn xoay người nghênh ngang rời đi, Võ Tam Tư nhìn bóng lưng hắn đi xa, một hồi lâu, tay y mới run rẩy mở thư ra.

Võ Tam Tư tâm sự nặng nề trở về nội thư phòng, một lát, Minh tiên sinh cũng vội vàng tới:

- Vương gia, như thế nào rồi?

Y vừa vào cửa liền hỏi.

Võ Tam Tư khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:

- Chuyện ta lo lắng nhất đã xảy ra, hắn lấy được thư và mệnh lệnh ta viết cho Kiếm Đông Hi rồi.

- Vậy hắn nói sao?

Võ Tam Tư thở dài:

- Hắn đưa cho ta bản sao, ở trên bàn đó, bản chính còn trong tay hắn.

Minh tiên sinh nhìn thấy thư trên bàn, y tiến lên đem thư mở ra, vội vàng nhìn một lần, trong lòng âm thầm kêu khổ. Lương Vương thật sự là hồ đồ, nội dung quan trọng như vậy sao có thể viết thành thư, cho dù Lý Trân không có lấy được, nhưng đối với người Cao Ly cũng là một nhược điểm.

Nhưng việc đã đến nước này, y cũng không có thể nói thêm cái gì, y trầm ngâm một chút hỏi:

- Lý Trân có ý gì?

- Hắn bàn điều kiện với ta, nguyện ý đem hết thảy chứng cớ đều trả lại cho ta, nhưng điều kiện là bảo ta trợ giúp hắn lật đổ Lai Tuấn Thần.

Minh tiên sinh gật gật đầu:

- Giống với dự đoán của ta, sách lược cao minh.

- Tiên sinh cảm thấy hắn cao minh?

- Hắn biết rõ, tuy rằng Thánh Thượng sẽ giận dữ, cuối cùng vẫn sẽ không thật sự nghiêm trị Vương gia, nhiều nhất làm dáng một chút, hắn biết sẽ có kết quả này, cho nên hắn mới đến tìm Vương gia làm giao dịch.

Võ Tam Tư lạnh lùng nói:

- Hắn sẽ không sợ ta nói cho Thánh Thượng, nói hắn khi quân phạm thượng sao?

- Vương gia sẽ nói sao?

Võ Tam Tư lắc lắc đầu, y mệt mỏi ngồi xuống, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa nắn huyệt Thái Dương, qua một hồi lâu, y mới thấp giọng hỏi:

- Tiên sinh cảm thấy ta có thể làm giao dịch với hắn không?

- Vương gia phải đưa ra quyết định, ta chỉ có thể thoáng phân tích một chút, ta nghĩ chuyện này vừa có lợi vừa có hại, tuy rằng Thánh Thượng sẽ không thật sự xử phạt Vương gia, nhưng nếu cái chuôi cán này bị Thượng Quan Uyển Nhi nắm được, chỉ sợ lại là một chuyện khác, hoặc sự tình truyền ra, Vương gia cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng nếu đáp ứng điều kiện của hắn, trợ giúp hắn lật đổ Lai Tuấn Thần, khả năng việc Hưng Đường Hội sẽ không giải quyết được gì, Vương gia cũng mất đi một liên minh đắc lực, cho nên ta cũng không biết rốt cuộc có nên đáp ứng hay không.

- Được rồi, chuyện này để cho ta suy nghĩ thật kỹ một chút.

Trong lòng Võ Tam Tư vô cùng thất vọng, y khoát tay:

- Tiên sinh lui ra đi.

Minh tiên sinh thi lễ, chậm rãi lui xuống, Võ Tam Tư lại khoanh tay đi đến trước cửa sổ, dừng thật lâu nơi bầu trời xa xăm.

Đến trưa, Đại Đường Hoàng đế Võ Tắc Thiên tiếp kiến Cao Ly mạt đại quốc vương Cao Tàng bị giam lỏng ở Lạc Dương, nghiêm khắc chất vấn chuyện Cao Ly Phục Quốc Hội, Cao Tàng trong sự sợ hãi phủ nhận hết thảy, y cái gì cũng không biết, đồng thời cũng tỏ thái độ, nguyện ý chấp nhận mọi quyết định của nữ hoàng bệ hạ.

Võ Tắc Thiên hạ chỉ đem Kiếm Đông Hi cùng với hơn hai mươi nòng cốt Cao Ly Phục Quốc Hội toàn bộ xử tử, mấy trăm võ sĩ bị bắt cũng toàn bộ sung quân Tây Vực.

Cho đến lúc này, tin tức mới bắt đầu truyền bá ở trong thành Lạc Dương, mọi người đã biết hoá ra thích khách ám sát Tương Vương, không ngờ là người Cao Ly, tửu quán, thanh lâu, giáo phường, trà lâu, khắp nơi đều đang nghị luận việc này, có các loại đồn đoán hoang đường, tỷ như Tương Vương giấu giếm Vương phi Cao Ly, vân vân...

Nhưng chủ yếu suy đoán lại cơ bản giống nhau, trên cơ bản đều cho rằng người Cao Ly muốn khơi mào trong nội chiến Đại Đường để bọn họ nhân cơ hội phục quốc.

Mà người Cao Ly sống ở Lạc Dương chỉ biết cúi đầu mà đi, đi lại vội vàng, sợ mình trở thành mục tiêu giận chó đánh mèo của dân chúng Lạc Dương.

Ngoại công sở của Nội vệ, Lý Trân như trước hoàn thành tất cả thủ tục, hắn một đêm chưa ngủ, lại bận rộn hơn nửa ngày, thực sự hơi kiệt sức, phòng rất an tĩnh, Lý Trân nằm ở trên bàn nặng nề mà ngủ.

Lúc này, Trương Lê bước nhanh đi tới, đứng ở cửa thở dài một tiếng, chỉ chỉ phòng, thấp giọng nói:

- Thống lĩnh mới vừa ngủ.

- Kêu hắn dậy, nói ta có chuyện quan trọng.

- Là Trương Lê hả?

Trong phòng truyền đến thanh âm của Lý Trân:

- Vào đi.

Trương Lê bước nhanh đi vào phòng, áy náy nói:

- Quấy rầy Thống lĩnh nghỉ ngơi.

Lý Trân cười cười:

- Không sao, có chuyện gì quan trọng?

- Võ Tam Tư phái người đến, Thống lĩnh muốn gặp y không?

Lý Trân gật gật đầu:

- Dẫn y tới gặp ta.

Trương Lê đi ra ngoài, một lát, một gã nam tử dáng người khôi ngô đi theo Trương Lê vào, y tiến lên thi lễ:

- Tại hạ Liễu Anh, tham kiến Lý Thống lĩnh.

Lý Trân nghe nói qua người này, là một trong những thủ lĩnh của Võ tướng đường, liền cười nói:

- Lương Vương điện hạ bảo ngươi nói cái gì, có thư không?

- Chỉ có lời nhắn, Vương gia bảo ta chuyển cáo cho Lý Thống lĩnh, y hoàn toàn đồng ý điều kiện của Lý Thống lĩnh.

Ở thành Lạc Dương truyền đi ồn ào huyên náo vụ án Cao Ly ám sát Tương Vương, đối với Lai Tuấn Thần ảnh hưởng cũng không lớn, tuy rằng gã đáp ứng giúp Võ Tam Tư tìm kiếm Hoắc Tri Thiện, nhưng gã cũng không ố hết sức, chỉ phái ra hơn mười người tới các tửu quán, nhà trọ ở Lạc Dương hỏi thăm tin tức, ngay cả Hoắc Tri Thiện đã bị bắt cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Đối với Lai Tuấn Thần mà nói, tìm kiếm căn cứ chính xác của Hưng Đường Hội mới là nhiệm vụ cấp bách của gã, Thánh Thượng chỉ cho gã thời gian một tháng, nhưng gã lại lãng phí nửa tháng trên người Lý Trân, vẫn không thu hoạch được gì. Lai Tuấn Thần lúc này mới ý thức được, chính mình đi nhầm phương hướng, từ trên người Lý Trân truy xét Hưng Đường Hội, chắc chắn sẽ không có thu hoạch, nhưng nếu gã từ Hưng Đường Hội truy xét Lý Trân, có lẽ đã phát hiện sơ hở.

Mấy ngày nay, Lai Tuấn Thần nhìn chăm chú vào Nghĩa Phong Vương Lý Quang Thuận, gã phát hiện từ trên người Lý Quang Thuận có thể tìm được đột phá.

Lý Quang Thuận là con trai của Thái Tử trước Lý Hiền, chừng hai mươi mấy tuổi, bộ dạng phong thần tuấn lãng, xinh đẹp tuyệt trần dị thường, Lý Quang Thuận còn đam mê âm nhạc, y không chỉ có am hiểu đánh đàn thổi sáo, nuôi không ít nhạc sĩ và ca cơ, ngay cả cơ thiếp y yêu mến nhất cũng là tỳ bà nữ trứ danh xuất thân từ Giáo phường.

Trưa hôm nay, một gã nam tử trẻ tuổi bị kích động từ trong đại môn vương phủ đi ra, nam tử trẻ tuổi dáng người không cao, hai má gầy, bộ dạng hơi có điểm hoẵng đầu chuột não, hai gã gia đinh trông cửa thấy y đi ra, vội vàng cười bồi nói:

- Du quản sự đi ra ngoài ư?

- Hôm nay có chút việc, mau dắt ngựa của ta qua.

Một gã gia đinh chạy như bay về phía chuồng ngựa, một lát dắt tới một hồng mã, nam tử trẻ tuổi trở mình lên ngựa, giục ngựa đi về phía cửa phường, người nam tử trẻ tuổi này tên là Du Minh, là huynh trưởng ái thiếp của Lý Quang Thuận. Muội muội được Vương gia sủng ái, Du Minh cũng thơm lây, trở thành Tam quản gia của vương phủ, chuyên môn quản lý nhạc sư, vũ nữ và ca cơ.

Muội muội Du Minh xuất thân giáo phường, đánh đàn tỳ bà vô cùng hay, được xưng là đệ nhất tỳ bà nữ, cũng bởi vậy được Lý Quang Thuận đam mê âm nhạc mà coi trọng, thay nàng chuộc thân từ Giáo phường, còn cưới làm tiểu thiếp. Du Minh bắt đầu vốn cũng là một chân tiểu tư của Giáo phường, con buôn vô cùng khôn khéo, cả ngày tính kế có thể mò được ít nhiều chút nước luộc từ muội muội.

Hôm nay gã may mắn, Lý Quang Thuận phái gá đi Cầm hành mua ba mươi tỳ bà tốt nhất, Du Minh từ trước đã từng cùng quản sự giáo phường đi mua nhạc khí, gã biết rằng bên trong béo bở, quan trọng hơn là gã hiểu Lý Quang Thuận, chính là một tên ngốc mê nhạc, cả ngày sa vào âm nhạc, không hỏi tục sự, mình dù có dùng giá gấp ba để mua nhạc khí, y cũng không biết.

Du Minh cưỡi ngựa đi tới nhạc hành nam thị, gã quen biết chưởng quầy một cửa hàng nhạc khí, trực tiếp vào cửa hàng:

- Mã chưởng quỹ có ở đây không?

- Ơ, đây không phải Du đại quản gia sao? Khách hiếm có đây.

Mã chưởng quỹ rất biết nói chuyện, tùy tay vỗ mông ngựa, Du Minh lập tức liền lâng lâng rồi, trở thành đại quản gia đương nhiên là giấc mộng của gã, có thể kiếm chút tiền lẻ từ nhạc khí, còn có thể chưởng quản tất cả các khoản thu chi trong vương phủ, món béo bở trong đó có thể mập chết người mất, đáng tiếc đại quản gia là phụ thân Lý Quang Thuận giữ lại, y không thể bị lay động được.

- Không nói nhiều lời, ta đến mua ba mươi tỳ bà, muốn tỳ bà tốt, có hàng hay không?

- Có có, xin mời Du quản gia đi theo ta.

Kỳ thật điều Du Minh quan tâm hơn là giá, liên quan đến món béo bở hậu hĩnh này, gã vẫn phải mua được tỳ bà tốt mới được. Lý Quang Thuận là người lành nghề, tỳ bà tốt xấu không thể gạt được y, chỉ cần chất lượng thượng thừa, mọi chuyện giá cả đều dễ nói.

Du Minh bị kích động đi theo chưởng quầy vào một gian phòng, gã tưởng nơi này là kho hàng, không ngờ vào phòng mới phát hiện trong phòng ở có bảy tám đại hán đứng, đều chắp tay trước ngực, một đám vẻ mặt dữ tợn, tướng mạo hung ác, ở giữa là một viên quan ba mươi mấy tuổi đang ngồi, chỉ cười như không cười nhìn gã.

Gã giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người đi ra ngoài, lại bị một gã đại hán tóm trở về như bắt gà con, ấn gã quỳ gối trước mặt quan viên. Du Minh sợ tới mức nơm nớp hỏi:

- Các ngươi là... kẻ nào?

Quan viên cười tủm tỉm tự giới thiệu mình:

- Ta là Lai Tuấn Thần, ở đây chờ đợi Du đại quản gia đến.

Du minh nghe nói người này chính là Lai Tuấn Thần, sợ tới mức y kém đến rớt hồn, chân mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất,

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

- Ta có chút việc nhỏ muốn làm phiền Du đại quản gia hỗ trợ, đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi giúp không công, không phải ngươi đang tìm kiếm một chỗ tốt sao, giúp ta làm việc, cam đoan nằm mơ ngươi cũng sẽ cười.

Có lẽ là Lai Tuấn Thần xem thường lời nói nhỏ nhẹ, càng có lẽ là Lai Tuấn Thần dùng lợi ích để thuyết phục, Du Minh lại chậm rãi quên Lai Tuấn Thần đáng sợ, thấp giọng hỏi:

- Không biết cần ta làm cái gì?

Lai Tuấn Thần nói khẽ với gã hai câu, Du Minh sợ tới mức lắc đầu liên tục, Lai Tuấn Thần mặt lập tức chìm xuống, đưa mắt liếc vài tên đại hán ra ý qua một cái, một gã đại hán nhéo gáy gã, xách gã lên.

Một gã đại hán khác rút ra một con dao găm sắc bén, chậm rãi cố định hạ thân Du Minh, Lai Tuấn Thần lạnh lùng nói:

- Ngươi nói một từ 'Không' nữa, ta liền thiến ngươi ngay.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<