Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 277

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 277: Làm lại kế cũ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


Ty chức Sách Văn tham kiến Trung Thừa.

Sách Văn bước vào gian phòng liền thi lễ thật sâu.

Lai Tuấn Thần đi đến bên cạnh gã, vỗ nhè nhẹ bờ vai của gã, cười nói:

- Sách lão đệ cực khổ rồi.

Lai Tuấn Thần dường như lơ đãng nói một tiếng lão đệ, Sách Văn được sủng ái mà lo sợ, dáng người gã vốn cao hơn Lai Tuần Thần, nhưng đầu gối gã mềm nhũn, cho nên so với Lai Tuấn Thần thấp đi một chút, âm thanh run rẩy nói:

- Cảm tạ Trung Thừa ưu ái.

Lai Tuấn Thần hài lòng gật gật đầu, lại ngồi xuống, cười nói:

- Hôm nay gặp Lý Bàn thấy thế nào?

Sách Văn vội vàng nói:

- Chúng ta nói chuyện phiếm vài câu, tuy nhiên y cũng tiết lộ một ít tin tức hữu dụng.

- Hả, tin tức gì?

- Y trong lúc vô tình nhắc tới rằng, Lý Trân có thể có một nơi để bảo tàng bí mật.

Lai Tuấn Thần nhướn mày, có chút không tin lại hỏi:

- Y nói với ngươi như thế nào?

Sách Văn nhìn ra Lai Tuấn Thần không tin tưởng lắm, trong lòng của gã lập tức lo lắng, nếu hôm nay chính mình lại thất bại, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân, Sách Văn nghĩ đến tương lai của mình, không tự chủ thêm một chút dự đoán.

- Hồi bẩm Trung Thừa, Lý Bàn hôm nay tâm tình không tốt lắm, y nói Lý Trân lần này ở Dương Châu thanh tra và tịch thu tài sản phủ đệ của Lý Nguyên Gia, thu được không ít báu vật, là Tửu Bàn Tử sau khi uống nhiều rượu đã tiết lộ, báu vật này hắn không để trong nhà, mà là giấu ở nơi khác, bọn họ lén suy đoán, Lý Trân có một chỗ cất giấu bảo tàng bí mật.

Lai Tuấn Thần khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, trong tàng khố của Thiếu Phủ Tự gã đã nhìn qua danh sách kê biên tài sản do Lý Trân nộp lên, châu báu, đồ quý giá thật sự không nhiều, hơn nữa Lai Tuấn Thần biết Lý Nguyên Gia còn giấu mấy bức thư pháp do chính tay Vương Hi Chi viết, nhưng trên danh sách không có, rất có thể bị Lý Trân âm thầm nuốt riêng.

Hơn nữa hôm nay gã phái cao thủ vào trong phủ Lý Trân tìm kiếm danh sách minh ước, mặc dù không có tìm được danh sách nhưng của cải của Lý Trân dường như cũng không nhiều, chỉ có một rương tiền đồng và tiền vàng Túc Đặc, năm trăm lượng hoàng kim Thánh Thượng thưởng cho hắn cũng không thấy, nói chi đến châu báu quý giá càng không có gì.

Lai Tuấn Thần không quá tin tưởng, Lý Trân đã phá các vụ án của Vi Đoàn Nhi, Tiết Hoài Nghĩa và Lý Nguyên Gia mà những người này đều giàu ngang một nước, Lý Trân làm sao có thể hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì cả? Tựa như đem một khối thịt béo hiến ra, bất kể như thế nào, trong tay hắn đều dính vào một chút nước luộc.

Chẳng nhẽ Lý Trân thực sự có chỗ giấu bảo tàng khác, nếu như là như vậy, danh sách minh ước và thư tín qua lại rất có thể đều bị Lý Trân giấu trong chỗ cất kho báu kia, Lai Tuấn Thần trước sau không tin Lý Trân đem danh sách minh ước giao cho Lý Hiển hay Lý Đán, theo gã, loại vật này chỉ nằm trong tay mình mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Tuy nhiên, Lai Tuấn Thần là người cực kỳ đa nghi, Sách Văn chỉ nói vài câu gã sẽ không tin tưởng, gã trầm tư một lát lại hỏi:

- Lý Bàn là người như thế nào?

Sách Văn lập tức cười nói:

- Ty chức đối với y rất có lòng tin, y không chỉ là hảo hữu thế giao mà hơn nữa ty chức còn biết, phụ thân y Lý Trạch và Lý Trân từng có một mối hận sâu từ xưa, Lý Trân chẳng qua chỉ là cho gia tộc mặt mũi mới không thể không đề bạt y, Lý Bàn tự mình cũng thừa nhận y bên ngoài vẻ vang nhưng thật ra mỗi ngày trôi qua rất khó khăn.

Lai Tuấn Thần cũng có thêm vài phần hào hứng, liền cười nói:

- Lý Trân và phụ thân y có mối thù cũ gì?

Sách Văn liền kể lại việc phát sinh năm ngoái, Lý Trân và Lý Trạch tranh đoạt hang đá Mạc Cao, cuối cùng cười nói:

- Vì chuyện này, Lý Trân thiếu chút nữa trở mặt với gia tộc, hắn và Lý Trạch cũng bắt đầu trở thành thâm cừu, hắn rời khỏi Đôn Hoàng lý do chủ yếu là từ chuyện này mà ra.

Lai Tuấn Thần vui vẻ gật đầu nói:

- Hóa ra còn có một chuyện xưa như vậy, xem ra Lý Bàn cũng là một người đáng lôi kéo, ngươi nói cho y biết chuyện Thánh Thượng đang điều tra Lý Trân chưa?

- Ty chức đã nói cho y.

- Biểu hiện của y ra sao?

- Y rất giật mình, trong mắt hết sức lo lắng, sau đó đều biểu hiện ra tâm sự nặng nề, ty chức nhìn ra được, y bị dọa sợ.

Lai Tuấn Thần đi lại vài bước, cười nói:

- Ngươi chờ chút, ta đi lấy một vật rồi quay lại.

Lai Tuấn Thần đi ra ngoài, Sách Văn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng âm thầm cao hứng, gã nhìn ra Lai Tuấn Thần đối với mình rất hài lòng, chỉ là mình nói hơi thổi phồng một chút, có thể bị bại lộ hay không? Nhưng nghĩ lại một chút, nếu Lý Bàn nói Lý Trân có một bảo tàng khác, vậy ở Dương Châu Lý Trân nhất định giấu không ít bảo bối, bản thân mình cũng không nói sai.

Lúc này, Lai Tuấn Thần lại đi đến, trong tay cầm một quyển trục, gã đem quyển trục giao cho Sách Văn:

- Mai mốt tìm một cơ hội đưa bức tranh chữ này cho Lý Bàn, kêu y thay ngươi đưa cho Lý Trân, ngươi cứ nói là Sách gia bồi tội với Lý Trân, nhưng đừng kêu y nói là ngươi tặng, tùy ý bịa ra một lý do gì đấy đi.

Sách Văn không rõ ý của Lai Tuấn Thần, nhưng Lai Tuấn Thần cũng không muốn giải thích nữa, vỗ vỗ bả vai gã, nheo mắt lại cười nói:

- Thật ra nói là ngươi đưa cũng không sao, ngươi cũng phải vì bản thân tìm một đường lui thôi.

Sách Văn hoảng sợ:

- Ty chức đối với Trung Thừa trung thành tận tâm.

- Ta biết, chỉ là nói đùa một chút thôi mà.

Sách Văn nhận lấy quyển trục rồi thi lễ đi ra ngoài, Lai Tuấn Thần nhìn gã đi xa, không khỏi lạnh lùng cười:

- Ngươi có thể thật sự lưu lại đường lui cho mình hay không đây?

Thời gian lại qua thêm hai ngày, thành Lạc Dương cũng hoàn toàn an bình trở lại, nghị luận về vụ án Lý Nguyên Gia tạo phản cũng dần dần biến mất, trong thành Lạc Dương không còn điểm nóng nữa, dân thường lại bắt đầu bàn luận về đông gia dài tây gia ngắn, nữ nhi của Trương gia gả cho Vương gia, ví dụ như thế.

Hữu ti trung lang Kiều Tri Chi từ sau khi thê tử mất tích, tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối không có bất cứ tin tức gì của thê tử, y cũng dần dần trở nên tuyệt vọng, y chỉ có thể chìm trong chính sự nặng nề mà quên đi đau xót việc thê tử mất tích.

Tối hôm đó, Kiêu Tri Chi kết thúc một ngày công việc nặng nhọc, như mọi ngày cưỡi ngựa ra khỏi Hoàng thành, về hướng phủ mình mà đi. Kiều Tri Chi chỉ là quan lại trung tầng, bọn họ bình thường không có xe ngựa của bản thân, phần lớn là cưỡi ngựa thay đi bộ.

Nhà Kiều Tri Chi ở Bình Dương phường, phía bờ nam Lạc Thủy, y vừa mới đi vào cửa phường, một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy nhanh đến, tốc độ cực nhanh, Kiều Tri Chi vội vàng thúc ngựa vọt vào bên đường, chờ xe ngựa đi qua.

Không ngờ xe ngựa lại "kít" một tiếng đứng ở bên cạnh y, cửa xe mở ra, một hắc y nhân trong xe nói:

- Là Kiều trung lang sao?

Kiều Tri Chi cảnh giác nhìn gã một cái:

- Ngươi là ai?

Hắc y nhân lấy ra một đồng bài làm mắt Kiều Tri Chi nháy lên một cái, Kiều Tri Chi nhìn thấy dấu hiệu ưng hai đầu trên đồng bài, y bị hoảng sợ một chút, tay vội vàng cầm chuôi kiếm:

- Ngươi là Nội vệ?

- Chính là thống lĩnh nhà ta mời Kiều trung lang.

Kiều Tri Chi lắc lắc đầu:

- Ta cùng Lý thống lĩnh không có giao tình, tại sao ta phải đi?

- Nếu như có liên quan đến việc thê tử của ngài mất tích?

Kiều Tri Chi ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu một câu cũng không thể nói ra, hắc y nhân lại nói:

- Nếu Kiều trung lang nguyện ý hợp tác với chúng ta, mời lên xe ngựa.

Kiều Tri Chi do dự một chút:

- Vậy ngựa của ta thì làm sao bây giờ?

- Chúng ta có người sẽ giúp Kiều trung lang dắt trở về.

Trong lòng Kiều Tri Chi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tưởng niệm thê tử mãnh liệt, y không chần chờ nữa, xoay người xuống ngựa chui vào xe ngựa, từ bên trong một tiểu điếm một người chạy ra, dắt ngựa vào ngõ nhỏ, xe ngựa nhanh chóng quay đầu, đi về phía Khuyến Thiện phường.

Nhưng xe ngựa cũng không đi đến ngoại công sở Nội vệ, mà dừng lại tại một tửu điếm cách đó không xa. Kiều Tri Chi xuống xe ngựa, lập tức lên tầng ba tửu quán, dừng lại trước một nhã gian. Lúc này, một tên võ sĩ Nội vệ đi ra cười nói:

- Kiều trung lang xin mời, Thống lĩnh chúng ta trong phòng đợi đã lâu.

Kiều Tri Chi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào phòng, ánh sáng trong phòng không quá sáng sủa cho lắm, chỉ có một cái bàn nhỏ, có một người khoanh tay đứng trước cửa sổ, đúng là Lý Trân, hắn đã tới trước một lúc lâu, do bốn phía ngoại công sở Nội vệ phát hiện người lai lịch bất minh, Lý Trân liền đề cao cảnh giác, không gặp Kiều Tri Chi trong ngoại công sở Nội vệ, mà sửa địa điểm thành tửu quán cách ngoại công sở Nội vệ khoảng hai trăm bước này.

Lý Trân xoay người cười nói:

- Cảm tạ sự tín nhiệm của Kiều trung lang.

Kiều Tri Chi yên lặng gật đầu, lại nhìn chăm chú Lý Trân hỏi:

- Là Cao Tiễn nói cho ngươi ư?

- Kiều trung lang mời ngồi trước đã.

Lý Trân mời Kiều Tri Chi ngồi xuống, lại kêu võ sĩ Nội vệ đem trà lên cho bọn họ, chỉ hai bên cười nói:

- Tầng lầu này đều được ta bao hết, Kiều trung lang không cần lo lắng tai vách mạch rừng.

- Nhưng Lý thống lĩnh vẫn chưa trả lời ta, có phải Cao Tiễn nói cho ngươi chuyện của thê tử ta hay không.

Lý Trân gật gật đầu:

- Y nói cho ta biết vài ngày rồi, hi vọng ta có thể trợ giúp ngươi, nói thật trước đây ta không muốn trở mặt với Lai Tuấn Thần, cho nên vẫn giữ sự trầm mặc, nhưng hiện tại ta cảm thấy nhất định phải cùng Kiều trung lang nói một chút.

- Ngươi nói là Lai Tuấn Thần?

Lý Trân nhìn chăm chú vào y cười nói:

- Kiều trung lang cảm thấy không liên quan gì tới Lai Tuấn Thần sao?

Kiều Tri Chi thở dài:

- Ta biết rằng là gã, nhưng ta không có chứng cứ, không có một chút chứng cứ nào, mỗi lần ta nhìn thấy gã liền hận không thể xông lên giết gã, nhưng mà...Ta thật sự vô dụng.

Kiều Tri Chi bỗng nhiên lấy tay che mặt, cúi đầu thất thanh khóc rống lên, y "bịch" một tiếng quỳ trước mắt Lý Trân, mặt đầy nước mắt nói:

- Ta biết rằng Lý thống lĩnh là người có bản lĩnh, khẩn cầu Lý thống lĩnh giúp ta tìm lại thê tử, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp Lý thống lĩnh.

Lý Trân vội vàng nâng y dậy:

- Kiều trung lang xin đứng lên, không cần như vậy.

Lý Trân dìu y ngồi xuống, chờ cảm xúc của y bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:

- Ta cũng không giấu diếm Kiều trung lang, Lai Tuấn Thần đã đang âm thầm đối phó ta, để tự bảo vệ mình, ta nhất định phải phản kích, ta lại suy xét thấy vụ án thê tử Kiều trung lang mất tích, có lẽ chính là một nhát cắt tốt nhất, xin Kiều trung lang nén bi thương, thê tử ngươi rất có thể đã bị Lai Tuấn Thần hại chết.

Kiều trung lang vừa mới bình tĩnh trở lại, câu nói sau cùng của Lý Trân lại lần nữa làm y lã chã rơi lệ, y nước mắt ròng ròng nói:

- Ta biết...ta biết, nàng đã báo mộng cho ta rồi, kêu ta báo thù cho nàng.

Lý Trân vỗ vỗ bả vai y, xoay người đi đến trước cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi y bình tĩnh trở lại, một lát sau, Kiều Tri Chi dừng khóc, y hít sâu một hơi nói:

- Lý thống lĩnh mời nói ra xem ta cần làm gì?

Lý Trân quay đầu lại nhìn chăm chú y:

- Ta cần ngươi cung cấp toàn bộ chi tiết về thê tử ngươi, bao gồm hình dáng, đặc điểm của nàng, tốt nhất là có nhân chứng, có thể chỉ ra thê tử ngươi bị Lai Tuấn Thần bắt đi, ta còn nghe nói ngươi có một khối ngọc gia truyền cũng bị mất tích, ta cũng cần ngươi nói cụ thể hình dạng đặc điểm khối ngọc kia cho ta biết.

Kiều Tri Chi gật gật đầu:

- Ta sẽ đem tất cả những gì ta biết đều kể lại tỉ mỉ cho Lý thống lĩnh.

Kiều Tri Chi được võ sĩ Nội vệ tiễn đi, trong phòng Lý Trân khoanh tay đi qua đi lại, hắn hiện tại càng ngày càng khâm phục Cao Tiễn, người này không hổ là phụ tá tâm phúc được Thái Bình công chúa coi trọng, quả thật rất tinh mắt, từ rất sớm đã nhìn ra bản thân mình và Lai Tuấn Thần nhất thiết phải có một trận chiến, đúng lúc nói tin tức của Kiều Tri Chi cho mình.

Tuy rằng Cao Tiễn đề xuất nguyện ý trợ giúp mình, nhưng Lý Trân biết rằng, cái gọi là Cao Tiễn trợ giúp mình, thực ra là Thái Bình công chúa giúp mình một tay, dựa theo ý định của hắn, hắn nguyện ý nhận trợ giúp của Thái Bình công chúa, đạt được ủng hộ của Thái Bình công chúa, đối phó với Lai Tuấn Thần.

Đương nhiên, Thái Bình công chúa cũng không phải coi trọng gì mình, càng không phải là vì cảm tạ mình, mà là vì Lai Tuấn Thần điều tra Hưng Đường Hội uy hiếp sự an toàn của Thái Bình công chúa, nhưng đối với Lý Trân, hợp tác với Thái Bình công chúa còn hơn dính đến Thượng Quan Uyển Nhi.

Nếu hắn không hòa hảo với Thượng Quan Uyển Nhi mà hợp tác với Thái Bình công chúa sẽ phát sinh hậu quả gì? Trong lòng Lý Trân biết rõ, quan hệ với Thái Bình công chúa là giới hạn mà Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tha thứ, giới hạn này hắn tốt nhất vẫn không cần đột phá thì hơn.

Nhưng hắn có thể báo cáo với Thượng Quan Uyển Nhi việc này, nghe một chút đề nghị của nàng.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Bàn:

- Khởi bẩm Thống lĩnh, ty chức có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Lý Trân gật gật đầu:

- Vào đi.

Hắn biết rằng Lý Bàn đêm nay lại đáp ứng lời mời của Sách Văn đi uống rượu, Sách Văn tất nhiên lại có ý đồ gì rồi.

Lý Bàn bước nhanh đến, khom người thi lễ nói:

- Tham kiến Thống lĩnh.

Lý Trân thấy trong tay y cầm một quyển trục, cười cười nói:

- Sách Văn lại khuyên ngươi rồi hả?

- Hồi bẩm Thống lĩnh, đây là lễ vật Sách Văn kêu ty chức đưa cho Thống lĩnh, nói là Sách gia dâng lễ vật bồi tội.

- Thế à?

Lý Trân cười lạnh một tiếng, nhận lấy quyển trục, hắn chậm rãi mở ra trên bàn, quyển trục này không ngờ là bút tích của thư pháp gia Ngu Thế Nam đời Tùy, phong cách viết xung hòa mà không mất đi khí chất mạnh mẽ, Lý Trân mỉm cười, hỏi Lý Bàn:

- Ngươi đoán xem gã tặng thư pháp danh gia là có ý gì?

- Ty chức nghĩ, hẳn là ý của Lai Tuấn Thần.

Lý Trân gật gật đầu:

- Đây là ý của Lai Tuấn Thần, thử dò xét xem phòng bí mật của ta ở đâu, nhưng Sách Văn này thật làm người ta thất vọng, không ngờ không hiểu dụng ý của chủ nhân, Lai Tuấn Thần trọng dụng gã chỉ sợ sẽ thành một nét bút thất bại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<