← Hồi 127 | Hồi 129 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Trong đêm, Lý Trân nằm ở trên giường trằn trọc, khổ sở suy tư nhiệm vụ của hắn ở Tung Sơn, trong lòng của hắn đã hiểu được, hắn lần này tới Tung Sơn điều tra không phải chỉ bản thân Vi Phương Thập, mà còn phải điều tra ai đứng sau tên này.
Điều khiến Lý Trân cảm thấy hứng thú cũng là việc Vi chân nhân dùng khiên hồn thuật, hắn nhớ tới trong lịch sử có ghi chép Lý Long Cơ dưới sự trợ giúp của phương sĩ nhìn thấy hồn phách Dương Ngọc Hoàn, lúc ấy pháp thuật phương sĩ sử dụng không thể nghi ngờ chính là khiên hồn thuật.
Trên thế giới này thực có chuyện gặp lại hồn phách sao? Lý Trân nghĩ tới chính mình, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Kỳ thật hắn cũng không phải hoài nghi bản thân chính pháp thuật ấy, mà là hoài nghi động cơ của Vi chân nhân, 'Tung Sơn chân nhân" tự biên tự diễn sống năm trăm tuổi, kì thật là một phương sĩ đắc đạo lấy vơ vét của cải làm mục đích, Lý Trân không thể không vạch trần bộ mặt thật của 'Yêu đạo' này.
Lý Trân thật sự không nghĩ ra, đường đường đế vương tôn sư Võ Tắc Thiên không ngờ lại bị "lão ni Hà Nội, phương sĩ Tung Sơn" mê hoặc? Còn không tiếc ban chức vị tướng quốc, bà ấy không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng ư?
Sau một hồi mắt của hắn đã khép lại, những suy nghĩ của hắn bắt đầu chậm chạp, ý thức của Lý Trân dần dần trở nên mông lung là lúc bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét 'A!' thảm thiết, thanh âm có hơi nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng Lý Trân cả kinh, cơn buồn ngủ biến mất.
Trong tay hắn đã nắm thanh kiếm để dưới gối, xoay người kề sát phía trước cửa sổ, thân thể vừa mới rời khỏi giường, 'Vù! Vù!' hai mũi tên từ ngoài cửa sổ lướt gió mà vào, đính trên giường, kình lực mười phần, đuôi tên lay động không ngừng.
Lý Trân lập tức kinh sợ toàn thân toát cả mồ hôi, nếu hắn không có nghe được tiếng kêu thảm thiết, hoặc là hắn không đề phòng gì cả, chỉ sợ hắn đã chết ở trên giường rồi.
Hắn chậm rãi giơ tay từ đầu giường tháo cung tiễn ra, rút ra hai mũi tên, một mũi tên ngậm ở miệng, một mũi tên còn lại đáp trên dây cung, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên nóc nhà đối diện hai bóng đen ngồi cạnh nhau, đoan nỏ nhắm ngay trong phòng của hắn, dưới ánh trăng nhìn rất rõ ràng.
Lúc này hắn đã nghe tiếng bước chân truyền đến rất nhẹ nhàng, tình thế vô cùng cấp bách, tình thế đã không cho phép hắn do dự, hắn một bên thân, kéo cung như trăng tròn, hai mũi liên châu tiễn nhanh như tia chớp bắn ra, chỉ nghe trên nóc nhà đối diện hai tiếng kêu thảm thiết, hai tay nỏ trúng tên từ nóc nhà ngã nhào.
"Bịch!" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng của hắn bị đá văng, năm sáu người áo đen rất mạnh tiến vào, gần như ngay khi cửa phòng bị đá mở, Lý Trân đã nhảy ra ngoài cửa sổ rồi.
Hắn ở tại lầu ba, phòng ở là kiểu kiến trúc xếp tầng, ngoài cửa sổ đó là mái hiên lầu hai, hắn vội vã chạy dọc theo mái hiên về phía trước.
Nhưng chỉ chạy đi năm sáu bước, hắn liền vội vã dừng bước, chỉ thấy ba hướng đều xuất hiện người áo đen, ước chừng có hơn mười người, trong tay đều cầm trường kiếm lóng lánh.
Đường lui của Lý Trân lúc này chỉ có bên phải, mặt phải là mái hiên cao tới một trượng năm thước, nhưng nguy hiểm không phải ở độ cao, mà ở bên dưới, lại sẽ có bao nhiêu phục binh đang chờ hắn?
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy được tiếng xé gió, khóe mắt liếc qua phát hiện một mũi tên hướng hắn bắn nhanh đến, Lý Trân thân thể nhanh chóng ngồi xổm xuống, một chi tên nỏ theo đỉnh đầu hắn bắn qua, nóc nhà đối diện lại xuất hiện một tay nỏ.
Lý Trân không dùng kiếm chém mũi tên phi ra, mà là ngồi xổm xuống trốn tiễn đều có dụng ý của hắn, ngay khi tên bắn qua đỉnh đầu hắn, thân thể của hắn đã cuộn tròn lại, theo mái hiên nhào lộn xuống.
Thân thể trở mình hạ xuống mái hiên trong nháy mắt, hai chân của hắn đạp mạnh một cái xuống mái hiên, thân thể nhanh chóng triển khai, co dãn mười phần, giống như ếch vượt qua đường phố rộng lớn, tiến đụng vào cửa sổ phòng đối diện ở lầu hai.
Đối diện nhà trọ là một cửa hàng tạp hóa, ban đêm chỉ có một tiểu nhị trông cửa hàng, hắn ở tại hậu viện, mà Lý Trân rơi vào lầu hai chứa những đống linh tinh, ở giữa chất đầy đống hàng cũ không bán được của năm trước, những thùng gỗ mục nát, cây thang cũng không thể trèo, trở thành chỗ cho chuột ở.
Cũng không biết đã bao lâu không có ai vào đây, tích một tầng bụi dày, Lý Trân ầm ầm rơi xuống, một đám chuột tụ hội kinh sợ mà chạy mất, lập tức tro bụi tràn ngập, chuột chạy trốn bốn phía.
Lý Trân gần như không rảnh bận tâm bốn phía, hắn một trước nhào lộn lui tới cửa, một cước đá văng cửa, chạy gấp về phía hậu viện.
Cùng lúc đó, hai mươi mấy tên áo đen từ khách điếm lao ra, bọn họ chia hai đường, một đường phá thông cửa của cửa hàng tạp hóa, vọt vào, một đường khác thì lách đi ra phía sau cửa hàng tạp hóa bọc đánh.
Phía sau cửa hàng tạp hóa đó là tường thành, có một thông đạo hẹp hẹp, trong thông đạo ẩm ướt âm u, chất đầy rác rưởi, dơ bẩn không chịu nổi, Lý Trân dọc theo chân tường chạy như điên, nhưng trong lòng căm tức vạn phần.
Hắn chưa từng khốn khổ như hôm nay bao giờ, ngựa và tay nải đều để tại nhà trọ, cũng may trước khi ngủ hắn đem mệnh lệnh trong ống sơn đốt rụi rồi, nếu không bị đối phương lấy được, hậu quả không thể lường trước được.
Trong lòng tuy rằng cáu giận, nhưng hắn vẫn không dám có nửa điểm sơ suất, đối phương đều là người võ nghệ cao cường, rõ ràng muốn giết hắn, nếu là năm sáu người hắn có lẽ có thể đối phó, nhưng đối phương có vài chục người, hắn ngoại trừ chạy trốn ra ngoài, không còn thượng sách.
- Ở chỗ kia!
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện năm sáu tên áo đen, ngăn chặn đường đi, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy mặt sau cũng có hơn mười người áo đen đuổi theo.
Lối đi chiều rộng không đủ năm thước, bên trái là tường thành cao tới hai trượng, rêu xanh trải khắp, bên phải là tường sau của một gia đình, cũng là tường gạch, không có cửa sổ, khiến cho hắn không thể xông vào.
Lý Trân không khỏi âm thầm kêu khổ, hắn chỉ có kiếm trong tay, cung tiễn lúc nãy khi hắn nhảy qua cửa sổ đã vứt bỏ rồi, hắn chỉ có thể dựa vào kiếm trong tay phá vòng vây, nhưng chiều rộng thông đạo không đủ năm trượng, kiếm thuật cho dù có cao tới đâu cũng không thể thi triển.
Ở nơi này trong lúc nguy cấp, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có người thấp giọng hô:
- Mau leo lên!
Ngay sau đó một sợi dây thừng ném xuống dưới, Lý Trân không cần nghĩ ngợi, ngậm trường kiếm ở miệng, bắt lấy dây thừng rồi hướng về phía trước leo lên, dưới tình thế cấp bách, hắn leo lên nhanh chóng dị thường, vài bước đã lên được tường thành, xoay tay lại một kiếm chặt đứt dây thừng.
Trước mặt hắn là một cô gái che mặt dáng người nhỏ xinh, thân mặc võ sĩ phục màu đen, phía sau lưng đeo hai thanh kiếm nhỏ, thanh âm vừa rồi khiến Lý Trân cảm giác rất quen thuộc, mới nhìn hắn còn tưởng là Địch Yến, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không phải.
Nữ tử gõ hắn một cái, cười nói:
- Còn chờ cái gì nữa, mau theo ta đi!
- Thu Nương đại tỷ! Lý Trân bỗng nhiên nghe được thanh âm của nàng.
Nữ tử phì cười, kéo khăn che trên mặt ra, đúng là Triệu Thu Nương, nàng lại không có thời gian giải thích cho Lý Trân:
- Đi theo ta!
Nàng kéo Lý Trân một phen, hướng tường thành bên kia chạy đi.
Lý Trân thuận thế thăm dò dưới thành nhìn lại, phát hiện hắc y nhân trong thông đạo đều không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đống dây thừng.
Lý Trân ngây ngốc một chút, thấy Triệu Thu Nương đã chạy xa, hắn căng chân chạy theo, thời gian dần qua biến mất trong bóng đêm.
Bọn họ trở mình xuống tường thành, một hơi chạy đi bảy tám dặm, chạy đến một rừng cây, Triệu Thu Nương rốt cục dừng bước, tựa vào một thân cây hồng hộc thở dốc.
Lý Trân cũng tựa vào một cây đại thụ thở dốc, một bên kinh ngạc hỏi:
- Thu Nương đại tỷ, tại sao tỷ lại ở chỗ này?
Triệu Thu Nương khoát tay:
- Tiểu tử ngươi.. Đừng hỏi nhiều, chờ ta.. thở một chút rồi nói sau!
Lúc này, Lý Trân hồi tưởng lại vụ ám sát trong đêm, trong lòng hắn lại dấy lên từng đợt khiếp sợ như trước.
Tuy rằng trước đây cũng đã trải qua, nhưng chưa từng kinh tâm động phách như hôm nay, đối phương hiển nhiên là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cái mạng nhỏ của hắn thiếu chút nữa đã để lại huyện Đăng Phong rồi.
Nghĩ vậy, đang lúc cận kề cái chết liền xuất hiện Triệu Thu Nương tràn đầy cảm kích, có điều hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, Triệu Thu Nương làm sao lại đến nơi này?
Lúc này, Triệu Thu Nương đã bình tĩnh trở lại, diện mạo cũng sắc nét hơn, nàng tới gần Lý Trân, dùng tay vỗ nhẹ vai hắn, mắt quyến rũ như sóng mà cười nói:
- A tỷ cứu tính mạng của ngươi, tiểu tử ngươi báo đáp ta thế nào?
Lý Trân rất hiểu nàng, mặt ngoài nhìn như rất thân thiết, nhưng nếu hắn dám nghĩ bậy nhất định sẽ bị một trận tơi bời, hắn cũng cười hì hì nói:
- Tiểu đệ chuẩn bị lấy thân báo đáp, để báo đáp ân cứu mạng của đại tỷ!
- Xí! Ngươi từ khi nào học được thói láu cá rồi.
Triệu Thu Nương mặt đỏ lên, hung hăng đập đầu vai hắn một quyền, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi lại muốn chiếm lấy tiện nghi của ta, nằm mơ đi!
- Vậy đại tỷ muốn chiếm tiện nghi của ta được không?
Lý Trân vẻ mặt vô tội nói.
Triệu Thu Nương tuy rằng rất thích tiểu đệ này, lại không có ý định tiếp tục chêu chọc, nàng xoay người đi đến một tảng đá lớn mà ngồi xuống, từ trên hông tháo xuống một hồ lô rượu uống hai hớp, lại ném cho Lý Trân:
- Uống chút rượu cho đỡ lạnh, lúc này trời đang lạnh.
Lý Trân cũng cảm thấy Tung Sơn rất lạnh lẽo, hắn uống mấy hớp rượu to, cảm giác lo lắng như tiêu tan khỏi cơ thể hắn, thân thể lập tức thư thái không ít, hắn ngồi xuống bên cạnh Triệu Thu Nương hỏi:
- Thu Nương đại tỷ, tại sao tỷ lại ở chỗ này?
- Ta biết ngay tiểu tử ngươi trước sau gì cũng hỏi chuyện này, sao lại không quan tâm ai muốn ám sát mình?
- Ta đương nhiên quan tâm, hơn nữa ta càng quan tâm Thu Nương đại tỷ hơn.
- Tiểu tử ngươi càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru rồi, trở về ta cho đại tỷ ngươi biết, bảo nàng trừng phạt ngươi cho thích đáng!
Triệu Thu Nương nói đùa hai câu, nhưng nàng cũng biết, nàng cần nói với Lý Trân tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
- Ta nhận được lệnh hộ tống một đôi huynh muội hào phú Trường An đến Tung Sơn Thiếu Lâm tự dâng hương, kỳ thật chính bọn họ cũng có hộ vệ, nhưng ta đối với Tung Sơn rất quen thuộc, cho nên bằng hữu liền giới thiệu ta cho bọn họ.
Trong lòng Lý Trân vừa chấn động, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ là huynh muội Vương Nguyên Bảo?
- Làm sao ngươi biết? Triệu Thu Nương kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nói đến huynh muội hào phú Trường An, Lý Trân theo bản năng nghĩ đến Vương Nguyên Bảo, hơn nữa Vương Nguyên Bảo đã từng nói với hắn, Vương gia bọn họ đang cung cấp dầu vừng ở Thiếu Lâm tự, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Vương Khinh Ngữ, trong lòng Lý Trân có một loại chờ mong không nói ra được.
Kỳ thật Lý Trân và Vương Khinh Ngữ tiếp xúc cũng không nhiều, cũng chưa nói tới cảm tình gì, chỉ có điều Vương Khinh Ngữ mỹ mạo để lại cho hắn nhiều ấn tượng.
Hơn nữa Vương Khinh Ngữ từng giúp đỡ hắn, khiến hắn cảm thấy còn nợ Vương Khinh Ngữ một ân tình.
- Ta biết huynh muội bọn họ, khi ở Cao Xương đã quen nhau rồi.
Triệu Thu Nương vừa cười cười vừa tiếp tục nói:
- Là một đồ đệ của ta phát hiện ngươi bị theo dõi, nhưng chúng ta cũng chỉ có ba người, đánh không lại những người áo đen kia, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội cứu ngươi.
- Thu Nương đại tỷ, những người áo đen kia là ai phái tới?
Lý Trân trầm ngâm một chút hỏi.
- Nói thật ta cũng không biết, có điều chúng ta có thể loại trừ từng người một, ngươi muốn nghe một chút hay không?
- Thu Nương đại tỷ đồng ý nói, tiểu đệ đương nhiên chăm chú lắng nghe.
Triệu Thu Nương nét mặt tươi cười biến mất, dần dần trở nên ngưng trọng, nàng trầm tư chốc lát nói:
- Đêm nay những người muốn giết ngươi tổng cộng có hai mươi bốn người, ai võ nghệ cũng cao cường, tuy rằng rất nhiều vương công quý tộc đều có gia tướng bảo vệ, nhưng thực lực tương đương những tên áo đen đêm nay chỉ có bảy tổ chức.
← Hồi 127 | Hồi 129 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác