Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 283

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 283: Gương vỡ khó lành (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Tiêu Duệ an bài xuống, Lý Kỳ gần như đem tất cả người lưu thủ Trường An, đám người trong tẩm cung Võ Huệ phi cùng tới Đồng Quan. Một tòa thành chiến lược tất yếu như vậy, mơ hồ trở thành đầu mối triều đình Đại Đường chống cự phản quân Lý Tông. Lý Kỳ lấy thân phận thái tử giám quốc, thay thế hoàng đế tuyên bố chiếu thư, bổ nhiệm Quận Vương Tĩnh Nam Tiêu Duệ làm Tiết độ sứ ba trấn An Tây, Lũng Hữu, Hà Đông, kiêm Bình Định đại tổng quản dẫn lĩnh binh mã ba trấn.

Kỳ thật, Tiêu Duệ thân kiêm Tiết độ sự ba trấn, chẳng qua là đạt được một số ngân phiếu khống, cái gọi là binh mã ba trấn, phần lớn là phản quân thủ hạ của Lý Tông và Phu Mông Linh. Bình Định đại tổng quản này của hắn, binh mã có thể điều khiển trước mắt cũng chính là hơn 8 vạn nhân mã Đồng Quan này, cùng với 5 vạn quân An Tây Ca Thư Hàn suất lĩnh viễn chinh.

Trong lúc nhất thời, Đồng Quan trở thành tiêu điểm người trong thiên hạ nhìn vào. Ngược lại hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ xa tại đất Thục, ít người chú ý.

Cuối năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, trong gió lạnh cắt xương, phản quân Lý Tông rốt cục bôn tập tới Trường An. Đáng tiếc, khiến Lý Tông phẫn nộ chính là, tòa đế đô phồn hoa ngày xưa hiện giờ đã là một tòa thành không. Cửa thành rộng mở, không có một quân tốt thủ vệ, tất cả dân chúng không kịp chạy trốn tị nạn đều đóng cửa không ra.

Mà ngay cả bên trong hoàng thành, cửa cung khóa chặt năm xưa rõ ràng cũng mở rộng ra, ba nghìn cung điện Đại Đường hoang tàn vắng vẻ, lá rụng lả tả, dấu vết một mảnh vắng lặng.

Phẫn nộ trong lòng Lý Tông ngày càng đậm, hắn mang theo binh lính như lang như hổ xông vào trong hoàng cung, một cước đá văng cửa ngự thư phòng, chỉ thấy trên bàn nguyên bản thuộc về hoàng đế kia đã phủ một tầng bụi.

Lòng bàn tay Lý Tông phát run đi chậm qua, đặt mông ngồi xuống, thần sắc thay đổi, thật lâu sau không nói gì.

Ngoảnh mặt nhìn lại, khí thể phản quân như không thể đỡ, một đường bẻ gãy nghiền nát, nhưng cho tới bây giờ, từ khi hắn dẫn quân khởi binh tới này, chỉ được một tòa thành bị bỏ không như vậy. Đế đô Trường An, triều đình Đại Đường, nhưng Trường An và triều đình hôm nay không có một bóng người, còn có thể gọi triều đình sao? Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn đăng cơ xưng đế ở Trường An thì có thể như nào?

- Tử Hàn, truyền mệnh lệnh bổn vương, phân mười vạn quân nam hạ Kiếm Nam...

Trong mắt Lý Tông hiện ra một tia sắc lạnh, một quyền hung hăng xuống chiếc bàn, chặn giấy nhảy lên một cái, bụi mù nổi lên khắp nơi.

Tôn Tử Hàn do dự một chút cúi đầu nói:

- Điện hạ, quân ta bôn tập đường dài, quân sĩ mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa tiếp viện quân ta ở Lương Châu đã bị quân An Tây chặt đứt, trước mắt quân ta đã...

Đầu mày Lý Tông nhảy dựng, sau khi trầm ngâm thật lâu oán hận mà khoát tay áo:

- Không có lương thảo thì đi ra ngoài cướp. Để đám sĩ tốt đi ra châu huyện quận phủ xung quanh Trường An, cướp bao nhiêu được bấy nhiêu!

- Nhưng -----

Tôn Tử hàn nhíu mày:

- Điện hạ, như vậy mà nói, chỉ sợ không tốt cho việc điện hạ quang vinh lên ngôi hoàng đế...

Lý Tông cắn chặt răng:

- Giờ phút này không lo được nhiều như vậy, nhanh chóng thu thập lương thảo, nam hạ Kiếm Nam --- Nếu không, thời gian càng lâu, càng bất lợi đối với quân ta. Nếu chờ lão già kia trì hoãn mạnh dần ở Kiếm Nam, chúng ta sẽ bị vây bên trong tòa thành trống này.

Tôn Tử Hàn im lặng không nói gì, vội vàng rời đi.

Lý Tông thở dài một tiếng, vô lực mà tựa vào chỗ dựa lưng dầy tro bụi, ánh mắt hơi mê ly. Rõ ràng tình thế thật có lợi, hết thảy đều nắm giữ trong tay, nhưng hắn lại không cảm thấy một chút vui sướng và hưng phấn. Trường An đã không phải Trường An, chẳng lẽ hắn còn có thể mang theo phản quân ở lại trong tòa thành trống này đóng cửa tự xưng vương sao.

Tiêu Duệ tập kết đại quân ở Đồng Quan, tương đương với bóp họng Lý Tông khi hắn công chiếm nửa bên Đại Đường. Mà Lũng Hữu nơi hắn khởi binh, quân mã An Tây đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm lại Lương Châu một lần nữa ---- trước mắt, cơ hội còn lại của hắn, cũng chính là Kiếm Nam.

Lý Tông lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Hắn đã không có đường lui, hắn phải bắt lấy Lý Long Cơ tỵ nạn Kiếm Nam, sau đó thuận lợi tiếp quản triều đình Đại Đường, kế vị xưng đế.

Nếu không, cuối cùng hắn sẽ rơi xuống dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng, chết không có chỗ chôn.

================

Soái phủ bên trong thành Đồng Quan hiện giờ trở thành hoàng cung lâm thời để thái tử Lý Kỳ dừng chân, cả nhà Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ cũng ở tại một viện độc lập trong trạch viện lớn này. Ngay khi phản quân Lý Tông tiến vào chiếm giữ Trường An, đồng thời sẵn sàng ra trận nam hạ Kiếm Nam, đúng là thời gian vui vẻ một nhà Tiêu Duệ đoàn tụ hòa thuận.

Lúc chính ngọ, ánh mặt trời xán lạn tiến vào trong sân nhà. Hai đứa bé gần một tuổi, đang trong giai đoạn bi bô tập nói, Tiêu Duệ ôm Tiêu Ngọc, Lý Nghi thì ôm Tiêu Tiềm, vợ chồng hai người đứng đối diện, vừa nói chút chuyện phiếm, vừa đùa nghịch kết tinh tình yêu của mình, trên mặt tràn đầy một thần sắc hạnh phúc nhàn nhạt.

Ngọc Chân nhẹ nhàng đi đến. Nàng cũng mang theo vài thị nữ rời khỏi Yên La Cốc, theo Lý Kỳ tới Đồng Quan. Danh là tránh phản quân họa chiến tránh, kỳ thật là vì sớm gặp lại Tiêu Duệ. Nàng luôn là hoàng cô Lý Tông, Yên La Cốc của nàng ngay cả phản quân Lý Tông cũng không dám tiến vào một bước, phản quân Lý Tông tiến vào chiếm giữ Trường An đối với nàng mà nói, gần như không có ảnh hưởng quá lớn. Nàng có thể ở lại Yên La Cốc như trước, nhàn nhã trước sau như một.

- Hoàng cô.

Lý Nghi ôm Tiêu Tiềm hô lên, cũng không nghĩ tới đứa bé này oa một tiếng khóc rống lên, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tràn đầy nước mắt, thân thể nhỏ bé bao trong áo choàng da cừu cũng bắt đầu liều mạng giãy dụa. Tiêu Tiềm vừa khóc nháo, tiểu nha đầu trong ngực Tiêu Duệ cũng bắt đầu làm ầm ĩ theo.

Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:

- Nghi nhi, hay là trở về phòng đi thôi, hai đứa bé này sợ là muốn ngủ rồi.

...

...

Ngọc Chân quấn lấy áo choàng của mình, hơi đi về phía trước hai bước, mặt dương lên. Khuôn mặt quyến rũ được bảo dưỡng tinh xảo gần như thiếu nữ kia, thở ra hương lan gần trong gang tấc, Tiêu Duệ rõ ràng cảm giác được hơi nóng phun ra từ trong miệng nàng đang lướt qua cổ mình mà bay lên.

Hắn run sợ trong lòng, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Thần sắc u oán trên khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân chợt lóe lên rồi biến mất, nàng chỉ thản nhiên nói:

- Tiểu oan gia, việc đã đến nước này, đến tột cùng con có tính toán gì không? Cuối cùng không thể thủ lâu dài ở Đồng Quan chứ? Không cần giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt ta, ta muốn nghe lời nói thật.

Tiêu Duệ cười cười, chưa nói gì, lại nghe Ngọc Chân buồn bã nói:

- Hoàng thượng lui về Kiếm Nam, chẳng lẽ con không chuẩn bị nam hạ cứu giá sao?

- Nếu quân ta rời khỏi Đồng Quan cứu viện Kiếm Nam, chắc chắn chỉ có thể tử chiến với phản quân Lý Tông. Quân ta chỉ có hơn 8 vạn người, đối mặt với phản quân gấp mấy lần quân ta, không có phần thắng.

Mà một khi quân ta bại thì không có đường để đi ---- nếu để Lý Tông thắng được, hắn tất nhiên sẽ bỏ Trường An, đông tiến Lạc Dương đăng cơ xưng đế. Một khi tới lúc đó, Lý Tông sẽ chiếm cứ nửa bên Đại Đường từ từ tính toán phần còn lại, thiên hạ Đại Đường sớm hay muộn sẽ rơi vào trong túi hắn.

Tiêu Duệ thở dài:

- Cho nên, ta có không phải là Đồng Quan, mà là nửa bên biên cương Đại Đường.

Ngọc Chân im lặng không nói, khuôn mặt quyến rũ dần dần đỏ lên, nàng đột nhiên buồn bã nói:

- Phản quân Lý Tông thế như chẻ tre, một khi đánh vào Kiếm Nam, chỉ sợ hoàng thượng... Lý Tông lấy Kiếm Nam, lại quay đầu tiến công Đồng Quan, con vẫn phải chiến một trận với hắn.

- Hắn muốn tới, vậy thì thuận tiện.

Trong mắt Tiêu Duệ hiện lên một chút kiên định:

- Chỉ có điều theo ý ta, có viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam, nếu Lý Tông muốn lấy Kiếm Nam, chỉ sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nói lùi lại một bước, ngay cả khi Lý Tông lấy Kiếm Nam, đến lúc đó, có đại quân Ca Thư Hàn cản đường lui của hắn, dùng khỏe ứng mệt, ta cũng nắm chắc 8 thành có thể giết hắn!

Tiêu Duệ gắt gao nắm chặt tay.

Kỳ thật, trong lòng Tiêu Duệ còn có lời chưa nói cũng không có khả năng nói ra, cho dù ngay trước mặt chính là nữ nhân của mình.

Lý Tông cùng Lý Long Cơ chắn chắn sẽ huyết chiến và tiêu hao chiến một hồi ngươi chết ta sống ở Kiếm Nam, mặc kệ cuối cùng người thắng là ai, Tiêu Duệ đều là ngư ông ngồi xem hổ đấu.

Ngọc Chân ngóng nhìn khuôn mặt tuấn dật ngày càng thành thục phía trước thật sâu, thần sắc cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng đột nhiên nhướn mày nói:

- Tiểu oan gia, lấy hạt dẻ trong lò lửa, đôi khi cũng sẽ bỏng tay. Tuy rằng đứa bé Lý Kỳ này không tồi, nhưng tính tình quá mức mềm yếu, kỳ thật không phải là một hoàng đế tốt. Có con ở đây, còn có thể kinh sợ thiên hạ, nhưng là -------

Ngọc Chân muốn nói lại thôi, vẫn nuốt những lời nói đó xuống đáy lòng. Nàng thông minh ra sao, như thế nào có thể không rõ, Tiêu Duệ dấu giếm càn khôn. Loạn cục này qua đi, ngay cả hoàng đế hợp toàn lực đánh tan Lý Tông, bình ổn phản loạn Lý Tông, tương lai chỉ sợ hắn cũng rất khó ngồi tiếp trên ngôi vị hoàng đế.

Cái gọi là gương vỡ khó lành, từ thời khắc buông tha Trường An bỏ chạy tới đất Thục kia, chắc chắn Lý Long Cơ cũng đã chú định kết cục thê lương của hắn.

Hoàng quyền tranh đấu từ xưa đến nay tàn khốc dị thường, ngươi chết ta sống không chỉ có con người, còn có tình người và tình thân. Điều này, đối với Ngọc Chân xuất thân hoàng gia mà nói, xem qua rất nhiều, nhất là cảnh tượng năm đó Lý Long Cơ liên hợp Thái Bình diệt Vi Hậu, tiếp theo thành công đoạt quyền từ trong tay Thái Bình. Nhưng cho tới bây giờ, Ngọc Chân cũng không có nghĩ tới, thiếu niên tài tử ngông nghênh thanh lịch thanh nhã động lòng người ngày đó, hiện giờ cũng rơi vào trong hố sâu đó không thể tự kiềm chế.

- Tiểu oan gia, mặc kệ tương lai con như thế nào... Con nhất định phải đối xử tử tế với hoàng tộc Lý thị. Dù sao, ta, Nghi nhi, đều là người trong hoàng tộc Lý thị.

Ngọc Chân bỗng nhiên tiến lại gần, ghé sát bên tai Tiêu Duệ nhỏ giọng nói.

Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp theo lắc đầu:

- Ngài hiểu nhầm, ta không phải Lý Tông...

Ngọc Chân bĩu môi:

- Tiểu oan gia, trước mặt ta còn không nói thật.... Con trăm phương ngàn kế chuẩn bị lâu như vậy, chẳng lẽ không phải vì vị trí kia? Chế tạo súng pháo giữ kín không nói, thành lập Thiết vệ quân An Tây, buông tha Trường An không cứu giá lui thủ Đồng Quan... Tiểu oan gia, những việc này, từng việc từng việc đều là đại nghịch bất đạo tội chết nha.

- Ta làm hết thảy, cũng không phải vì quyền lực.

Tiêu Duệ đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé trắng mịn lạnh như băng của Ngọc Chân, thản nhiên nói bên ta nàng:

- Tương lai, ngài sẽ rõ ràng tất cả.

Hơi nóng nhàn nhạt và hơi thở nam tử cùng nhào vào mũi Ngọc Chân, ánh mắt Ngọc Chân mê ly một trận, dưới tình cảm ôm ấp dao động, không kìm nổi ưm một tiếng bủn rủn vô lực mà nhào vào trong lòng ngực ấm áp của Tiêu Duệ.

- Tiểu oan gia...

Ngọc Chân hai má đỏ bừng cúi người nỉ non trong ngực Tiêu Duệ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kèn quân sừng trâu du dương mà nức nở.

*****

Tiêu Duệ biến sắc, chẳng lẽ quân tình có biến?

Hắn vội vàng lao ra khỏi soái phủ, chạy thẳng tới thành lâu Đồng Quan. Mặc dù có quân tình khẩn cấp báo có địch tới tập kích, nhưng xem trong thành lại không hoảng hốt hoảng loạn. Từng đám sĩ tốt dưới sự dẫn dắt của các quan quân, chạy lên thành lâu đâu vào đấy lần lượt theo thứ tự, tiếng bước chân xoàn xoạt vội vàng có trật tự khiến lòng Tiêu Duệ chậm rãi ổn định lại.

Làm thái tử Đại Đường, Lý Kỳ đã đến, ủng hộ rất lớn tới sĩ khí của quân phòng thủ Đồng Quan. Bởi vì ngày đó Lý Kỳ hô một câu trước mặt mọi người: hắn sẽ cùng tồn vong với Đồng Quan, cùng sống chết với 8 vạn đại quân Đồng Quan.

Lý Kỳ làm việc này cũng là không có cách nào khác. Lúc này, hắn ở lại giữa 8 vạn quân mã Đồng Quan còn có vài phần cảm giác an toàn, nếu rời khỏi Đồng Quan, rời khỏi Tiêu Duệ, chỉ sợ hắn khó có thể tránh được phản quân Lý Tông truy kích và tiêu diệt. Nhưng đành chịu thì đành chịu, binh lính Đồng Quan lại không biết nội tình trong đó, đến nay Tiêu Duệ còn nghiêm mật phong tỏa tin tức động trời Lý Long Cơ buông tha Trường An, bởi vậy những lời này của Lý Kỳ kích phát tâm huyết cam tâm quên mình của sĩ tốt bình thường.

Làm thái tử một nước cao quý, Lý Kỳ không cần làm gì khác, chỉ cần ở trong thành Đồng Quan, chẳng khác nào là một quân kỳ cao cao tung bay phần phật.

Chiến cuộc biến hóa quả thật ngoài dự đoán của Tiêu Duệ. Nguyên bản hắn tưởng rằng, Lý Tông tập trung binh lực nam hạ Kiếm Nam, nhưng hắn thật không ngờ Lý Tông lại chia binh Đồng Quan.

Trên cái sân thật lớn trước thành Đồng Quan, phản quân Lý Tông giáp đen chen chúc tới từ phía tây. Tiêu Duệ sắc mặt âm trầm đứng trên thành lâu, Trịnh Lũng cũng lo lắng đứng ở một bên, thần sắc thay đổi.

Lý Tự Nghiệp chẳng những không kinh hoảng, ngược lại có vài phần hưng phấn. Hắn chờ mong một trận đại chiến hồi lâu, phản quân Lý Tông đột nhiên đánh úp lại, thật ra hợp khẩu vị của hắn. Hắn chăn chú một hồi, quay đầu lại cất cao giọng nói:

- Quận Vương, phản quân này cũng chỉ hơn vạn người mà thôi... Tự Nghiệp nguyện ý dẫn một vạn quân mạch đao rời quan chén giết đám tặc quân này! Xin Quận Vương ân chuẩn!

Tiêu Duệ lắc đầu, suy nghĩ như chớp.

Rốt cuộc Lý Tông muốn làm cái gì? Hắn hẳn là rõ ràng hắn không thể chiếu cố từ đầu đến đuôi, nếu chia binh một đường Đồng Quan, một đường Kiếm Nam, ưu thế quân sự của hắn sẽ mất gần như không còn.

Xem hơn vạn nhân mã ngoài thành này, chẳng lẽ Lý Tông không sợ 8 vạn quân mã Đồng Quan đều xuất quan khiến toàn quân bị diệt? Có âm mưu khác hay là --- thử?

Tiêu Duệ thở phào một cái, thình lình nghe phía sau truyền đến tiếng bước chấn ồn ào, một đám sĩ tốt kính cẩn mà lớn tiếng hô: bái kiến thái tử điện hạ!

Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người, thấy Lý Kỳ dưới sự hộ vệ của vài hộ vệ vội vàng lên thành lâu. Hắn bước vài bước đến sát thành lâu liếc ra ngoài một cái, sắc mặt rõ ràng có chút lo sợ, run giọng nói:

- Tỷ ---- Tiêu Quận Vương, ngoài thành là phản quân Lý Tông đột kích?

Tiêu Duệ gật đầu, đột nhiên đưa tay qua, nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Lý Kỳ:

- Điện hạ, chỉ là hơn vạn phản quân, không cần lo lắng, điện hạ vẫn nên an tâm mới đúng. Người tới, phía trên thành lâu nguy hiểm, đưa thái tử điện hạ về phủ.

Lý Kỳ không kịp phân trần đã bị nha binh của Tiêu Duệ "áp giải" xuống thành lâu.

...

...

Phản quân Lý Tông ngoài thành rất nhanh liền bày ra một trận hình công phòng nhiều mặt bên ngoài Đồng Quan, Lý Tự Nghiệp tiếc nuối xa tay nói:

- Quận Vương bây giờ đã mất thời cơ chiến đấu rồi, nếu Tự Nghiệp dẫn quân rời quan trước khi hơn vạn phản quân này hình thành trận hình, nhất định có thể đánh tan. Nhưng hiện giờ, nếu chúng ta muốn hạ bọn họ, chắc chắn phải hao phí rất nhiều khí lực.

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:

- Tự Nghiệp, vạn nhất phản quân có mai phục khác?

Lý Tự Nghiệp quay đầu liếc về phía tây Đồng Quan một cái, nhíu mày:

- Bên kia địa thế trống trải, sợ là không dễ dàng phục binh. Tự Nghiệp nghĩ rằng, bọn họ...

- Như vậy, Tự Nghiệp ngươi cảm thấy, Lý Tông là thằng ngốc sao? Không ngờ lấy hơn vạn nhân mã tới tiến đánh Đồng Quan, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Tiêu Duệ cúi người ngóng nhìn phản quân diễu võ dương oai tiếng ồn ào nổi lên bốn phía nhưng không có công thành phía dưới, trong lòng vừa động, khóe mắt phát ra một tia nóng bỏng.

Tiêu Duệ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía quan đạo giữa hai cánh đồng bát ngát từ Trường An tới Đồng Quan, không nhúc nhích một chút. Giống như Lý Tự Nghiệp nói, vùng này địa hình trống trải, nhưng nhất định không nên quên, cách đó không xa là núi sâu, bên trong núi sâu quanh co uốn lượn kia đủ để ẩn núp 20 vạn đại quân Lý Tông. Nếu binh rời Đồng Quan tiêu diệt hơn vạn phản quân này, phục binh Lý Tông chợt xung phong liều chết từ sơn lĩnh kia xuống, sợ là một uy hiếp không nhỏ.

Lý Tông muốn quay đầu đến tấn công Đồng Quan?

Ý nghĩ này quanh quẩn thật lâu trong đầu Tiêu Duệ. Tuy rằng Tiêu Duệ cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không thể bài trừ. Vạn nhất Lý Tông thay đổi tính toán, bí quá hóa liều, đại quân bức thẳng Đồng Quan, muốn lấy Đồng Quan công chiếm nửa bên Đại Đường, ý đồ địa vị ngang nhau với triều đình Lý Long Cơ... Không thể mạo hiểm như vậy!

Tiêu Duệ coi Lý Tông là kẻ địch đã lâu, hắn hiểu rất rõ tình tình của Lý Tông. Nếu đổi chỗ một chút, nếu Tiêu Duệ lãnh binh phản loạn, dưới thế cục trước mắt, Tiêu Duệ nhất định sẽ không đi Kiếm Nam đuổi giết hoàng đế, mà lấy Đồng Quan chiếm cứ nửa giang sơn Đại Đường tự lập làm vương, sau đó lại từ từ toan tính.

Nhưng Lý Tông sẽ không thế. Hắn rất hận Lý Long Cơ lão khốn này, không chỉ cướp giang sơn nhà bọn họ, còn tru giết phụ thân hắn. Hơn nữa, làm huyết mạch hoàng thất chính thống, Lý Tông quá mức coi trọng chính thống. Trong mắt hắn, chỉ có diệt Lý Long Cơ, tiếp quản triều đình thủ hạ của Lý Long Cơ mới coi như soán vị thành công.

Vẻ ngưng trọng trên mặt Tiêu Duệ dần dần nhạt đi, thay vào đó là nụ cười lạnh và nghiền ngẫm.

Dùng hiểu biết của hắn đối với Lý Tông, đây nhất định là một đội quân nhử, hoặc là nói là một loại thử của Lý Tông. Hắn toàn lực nam hạ Kiếm Nam, lại sợ Tiêu Duệ dẫn quân đuổi theo, chọc hắn một đao từ sau lưng, khiến hắn tiến thối lưỡng nan, cho nên liền phái một đội quân mã đến Đồng Quan bày trận như vậy, thử hư thật của Đồng Quan.

Nếu hắn muốn nhìn, thì cho hắn nhìn đi. Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng, thu ánh mắt từ ngoài thành Đồng Quan trở về, dừng trên thành lâu cách mười trượng lại trang bị một khẩu pháo cố định.

Pháo trên thành lâu ĐỒng Quan này, coi như là một ít tài nguyên Tiêu Duệ chuẩn bị trước đó. Trước khi hắn tiến quân Tiểu Bột Luật, hắn liền âm thầm phái người vận chuyển pháo về trang viên ngoài thành Trường An dùng thông qua thương đội sản nghiệp Tiêu gia, hiện giờ toàn bộ ở phía trên Đồng Quan, thêm pháo quân viễn chinh An Tây của Tiêu Duệ tự mang, trước mắt trên thành lâu Đồng Quan ước chừng có hơn 20 khẩu pháo dùng để phòng thủ.

Trang bị đen tuyền trên thành lâu Đồng Quan này, trong quân phòng thủ Đồng Quan trừ 2 vạn người thuộc về Tiêu Duệ ra, mặt khác dều hơi tò mò. Tuy rằng biết được uy lực pháo Tiêu Duệ phát minh ra rất lớn từ trong miệng sĩ tốt quân An Tây, nhưng bọn họ còn có chút nửa tin nửa ngờ.

Hướng về phía ánh mắt của Tiêu Duệ, Lý Tự Nghiệp liền phản ứng lại.

Hắn tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

- Quận Vương, bắn bọn họ mấy phát khiến phản quân nếm thử món ngon?

Tiêu Duệ gật đầu quả quyết:

- Tự Nghiệp, nhanh chóng truyền mệnh lệnh bổn vương, tất cả pháo thủ chuẩn bị, mục tiêu trận hình phản quân, các pháo cùng bắn!

...

...

Thời tiết khô lạnh, mặt trời đỏ rực đã bắt đầu ngả về tây.

Oanh oanh oanh!

Oanh oanh oanh oanh oanh!

Từ trên cửa thành lâu Đồng Quan, hơn hai mươi khẩu pháo cùng bắn một loạt đạn từ trong miệng pháo tối om về phía trận hình phản quân theo quân kỳ lay động trong tay Lý Tự Nghiệp. Trên thành lâu chấn động, mà chợt, một tiếng nổ sập núi lở đất qua đi, ngoài thành tràn ngập bụi mù, ở giữa hỗn loạn hoảng hốt mà chạy và tiếng ngựa hí dài, tuy rằng trong 20 phát đạn chỉ có một phát trúng trận hình phản quân, số khác đều rơi trên mặt đất xung quanh, nhưng vẫn tạo ra thương tổn rất lớn tới phản quân.

Ít nhất hơn trăm người bị đạn pháo bắn chết và bị thương, trận hình phản quân lập tức như bị một đao rìu lớn bổ ra, máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm sợ hãi bén nhọn vang lên quanh quẩn bên trong bụi mù.

Lực sát thương còn tiếp theo sau đó, loại vũ khí thần bí từ trên trời rơi xuống này khiến sĩ tốt phản quân rung động quá lớn. Mặc kệ tướng lãnh phản quân hạ lệnh như thế nào, nhưng sĩ tốt phản quân kinh hồn táng đảm chạy về bốn phía. Tướng lãnh phản quân bất đắc dĩ, đành phải vừa lui vừa thu thập đội ngũ, lui về phía tây bắc Trường An giống như thủy triều.

Trên cửa thành Đồng Quan, tất cả đám sĩ tốt quân Đường phòng vệ ở đây trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại. Ánh mắt chấn động đều ngắm nhìn thân pháo tối đen miệng pháo dường như vẫn còn khói nhẹ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, chợt bị gió lạnh thổi khô.

Đây là pháo theo như lời quân An Tây! Trời!

Lòng bàn tay Trịnh Lũng hiện giờ còn đang run run, hắn vịn miệng lỗ châu mai trên quan thành, hít một ngụm khí lạnh, run giọng nói:

- Quận Vương, không ngờ loại pháo này uy lực như vậy, pháo cùng bắn, bản quan cảm thấy đất rung núi chuyển, đây đâu phải lực người có thể ngăn cản?

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:

- Trịnh bá phụ, đây là uy lực của pháo.

Trịnh Lũng nhìn Tiêu Duệ thật sâu, trong lòng càng thêm chấn phục. Khó trách lòng tin của Tiêu Duệ này lớn như thế, khó trách Lý Tông chậm chạp không dám tiến công Đồng Quan, hóa ra không ngờ Tiêu Duệ nắm giữ loại vũ khí lợi hại như vậy trong tay! Loại pháo này, bất kể là thủ thành hay là công thành, đó đều là một lợi khí rung chuyển trời đất...

Kỳ thật Trịnh Lũng thật sự sai lầm rồi, Lý Tông căn bản không biết trong tay Tiêu Duệ có pháo loại vũ khí bí mật này. Pháo chân chính dùng trong chiến trận, là ở Liên Vân Bảo của Tiểu Bột Luật, tin tức này còn chưa rơi vào Trung Nguyên.

Dưới thành lâu, cửa soái phủ, Võ Huệ Phi và Ngọc Chân sóng vai đứng ở nơi đó, thị vệ trong cung đứng xung quanh. Mà Lý Kỳ thì hứng phấn chạy ra ngoài.

Một tiếng nổ rung trời kia, sớm kinh động mọi người trong soái phủ, cho dù là Tiêu Ngọc và Tiêu Tiềm hai đứa bé này, đang ngủ say cũng bị sợ hãi tỉnh dậy, sợ tới mức khóc oa oa.

Võ Huệ Phi quay đầu lại liếc Ngọc Chân một cái, vẻ kinh hãi trong mắt khó có thể che lấp:

- Ngọc Chân, đây là thứ Tiêu Duệ dựa vào?

Ngọc Chân thở dài yếu ớt:

- Có lẽ vậy đi. Không biết tiểu oan gia này còn dấu bao nhiêu thứ, chúng ta cũng không biết hết được... Cũng được, dù sao hắn không hại chúng ta là được.

- Hoàng cô, mẫu phi.

Lý Nghi và mấy người vợ Tiêu Duệ đều tụ tập ở cửa, thần sắc đều cực kỳ khiếp sợ. Chỉ có Lý Đằng Không, thần sắc rất là ảm đạm.

Cũng khó trách Lý Đằng Không, tất cả mọi người liên quan tới Tiêu Duệ đều được hắn đưa tới Đồng Quan, nhưng Lý gia người nhà của nàng ---- cha mẹ và huynh trưởng tỷ tỷ của nàng, vẫn ở lại bên trong Trường An. Mấy ngày nay, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng trong lòng giống như là lửa đốt.

Ngọc Chân trong lúc vô tình quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn sắc mặt Lý Đằng Không, khẽ mỉm cười:

- Không nhi, con cảm thấy Tiêu lang của con sẽ mặc kệ cha vợ của hắn sao?

*****

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đằng Không hơi đỏ lên, nhưng cũng không nói gì cả.

Mấy ngày nay, thế sự thay đổi quá nhanh, thịnh thế Đại Đường nguyên bản yên ổn phồn vinh đột nhiên rơi vào trong chiến loạn, cục diện hỗn loạn cùng với tiền đồ tương lai không rõ, khiến cho Lý Đằng Không luôn hướng ngoại hoạt bát thậm chí còn có vài phần xảo quyệt, tính tình rõ ràng cũng có một chút chuyển biến. Nàng không bao giờ giống như trước đây đặt tất cả chuyện tình trên mặt nữa, cũng trở nên trầm mặc ít lời, thoạt nhìn trong lòng luôn chôn không ít tâm sự.

Đây là vì vướng bận nhà mẹ đẻ đi, nếu ở quá khứ, chắc chắn nàng sẽ trực tiếp tìm Tiêu Duệ để hỏi đến tột cùng thậm chí là "khởi binh vấn tội" một phen, nhưng hiện giờ, Lý Đằng Không lại bảo trì trầm mặc, lựa chọn giấu tâm sự ở trong lòng.

- Không nhi.

Tiêu Duệ vội vàng đi tới cửa phủ, nắm lấy tay Lý Đằng Không ngay trước mặt chúng nữ, dịu dàng nói:

- Mấy ngày nay ta bận việc quân, đã quên nói với nàng, nhạc phụ đại nhân không muốn theo thái tử điện hạ tới Đồng Quan, vì để phòng vạn nhất, ta sai ngươi bí mật đón mọi người Lý gia vào trong Yên La Cốc.

Lý Đằng Không vui vẻ, ngẩng đầu lên nói yếu ớt:

- Cha ta thật là quật cường, ta....

Ngọc Chân ở một bên cười, nói tiếp lời:

- Không nhi, ở trong Yên La Cốc của ta, Lý Lâm Phủ rất an toàn --- hơn nữa, cha con cũng là một cáo già, hắn không muốn đến Đồng Quan, tất nhiên là có suy nghĩ của hắn, con không cần lo lắng. Tốt lắm, đều nhanh trở về đi, đều đứng ở trước cửa soái phủ này sao được?

Người một nhà đều yên lặng trở về nội viện.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình ở trong sảnh, mày Võ Huệ Phi hơi nhướng lên, do dự một phen vẫn hỏi một câu:

- Tiêu Duệ, lần này phản quân Lý Tông đến công thành hay là ---

Tiêu Duệ chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói:

- Mẫu phi, phản quân Lý Tông chẳng qua là thử quân ta thôi. Nếu ta đoán không sai mà nói chắc chắn là ý đồ toàn quân nam hạ Kiếm Nam, nhưng lại e sợ ta dẫn quân cản đường lui của hắn, muốn thử xu hướng của chúng ta ----- lại không ngờ -----

Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười lạnh:

- Chẳng ngờ đội quân này bị pháo bắn một phen, bắn cho hắn văng trở về.

Quay đầu nhìn vẻ mặt của chứng nữ, Tiêu Duệ không kìm nổi mỉm cười:

- Mọi người không cần lo lắng, đối với tình huống trước mắt mà nói, Đồng Quan là nơi cực kỳ an toàn. Không chỉ nói hơn vạn phản quân này của Lý Tông, ngay cả 20 vạn đại quân của hắn toàn bộ tiến công Đồng Quan, Đồng Quan cũng sẽ phòng thủ vững chắc... Thời gian càng lâu, phản quân Lý Tông sẽ dao động lòng quân bởi vì mất đi tiếp viện, kết cục chắc chắn thất bại... Chỉ cần Đồng Quan còn, nửa giang sơn Đại Đường bình yên vô sự, cho dù Trường Anh bị phản quân hủy đi, triều đình có thể dời đô Lạc Dương...

Lý Nghi đưa Tiêu Tiềm bì bõm trong ngực cho Chương Cừu Liên Nhi, buồn bã nói:

- Chính là không biết hiện giờ phụ hoàng như thế nào...

Sắc mặt Tiêu Duệ hơi trầm xuống không nói gì thêm, Võ Huệ Phi liền oán hận nói:

- Nghi nhi, con còn nhớ... Không ngờ ngày đó hoàng thượng không có một chút tình cảm cha con, bỏ rơi Kỳ đệ ở Trường An. Nếu không... Con có thể nghĩ lại xem, nếu thái tử rơi vào tay Lý Tông, nó sẽ có một kết cục như thế nào?

Ánh mắt chúng nữ đều tụ tập trên người Lý Kỳ sắc mặt ảm đạm cúi đầu không nói gì.

Lý Nghi thở dài một tiếng, không nói chuyện tiếp, chậm rãi ngồi trở về.

Miệng Lý Kỳ giật giật, giống như muốn nói gì, nhưng trong nháy mắt hắn giương mắt, trông thấy một chút thần sắc cổ quái trên mặt Tiêu Duệ, không khỏi vừa động trong lòng, cúi đầu nói:

- Tỷ phu, nơi này không có người ngoài, huynh nói thật cha ta, phụ ------- hoàng thượng có thể chống được 20 vạn phản quân của Lý Tông sao?

Tiêu Duệ quay người đi, chậm rãi nói:

- Quân đội của hoàng thượng và phản quân Lý Tông chắc chắn sẽ chiến một trận. Viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam lấy khỏe chống mệt, phản quân Lý Tông bôn tập đường dài, lương thảo thiếu thốn, kết quả cuối cùng, Lý Tông tất bại!

Nói xong, Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt đặt lên người Võ Huệ Phi và Lý Kỳ.

Sắc mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi hơi thất thần, mà Lý Kỳ thì đỏ mặt lên, vô lực cúi đầu xuống.

Nguyên bản, trong lòng Lý Kỳ còn có một chút may mắn. Nhưng vô tình sự thật chứng minh, trong lòng phụ hoàng ác nghiệt kia của hắn, hắn chẳng qua là một quân cờ có thể có hoặc không mà thôi. Nghĩ tới trước khi đi Lý Long Cơ mang theo tất cả các hoàng tử, nhất là đặc biệt phân phó Trung Vương Lý Hanh kết bạn di giá đất Thục, trong lòng Lý Kỳ liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lý Tông tất bại. Loại kết cục này, kỳ thật từ khi Tiêu Duệ dẫn quân chiếm cứ chặt chẽ Đồng Quan, Ca Thư Hàn binh rời Tây Vực, đại quân cần vương Giang Nam và Lĩnh Nam chạy tới Kiếm Nam hộ vệ hoàng đế, cũng đã nhất định.

Đường lui không có, có Ca Thư Hàn ép sát, 8 vạn đại quân của Tiêu Duệ không chế chặt chẽ Đồng Quan, Lý Tông đã không có cơ hội tiến quân Đông Đô lập triều đình khác tự lập làm đế; Phu Mông Linh chậm chạp không thể phối hợp, người kiệt sức, ngựa hết hơi luân phiên bôn tập, hắn tùy tiện nam hạ Kiếm Nam tìm Lý Long Cơ quyết chiến là nhất định.

Như vậy, chuyện tình tiếp theo có thể nghĩ. Lý Long Cơ đánh bại phản quân Lý Tông, sớm hay muộn sẽ trở lại Trường An. Mà tới lúc đó, hết thảy như trước, hoàng đế vẫn là hoàng đế, triều đình vẫn là triều đình --- chỉ có điều, tới lúc đó, thái tử bị vứt bỏ vô tình như hắn, còn có thể là thái tử sao?

Tiêu Duệ thản nhiên ho khan hai tiếng.

Ngọc Chân thầm than trong lòng, đứng dậy lôi kéo bốn cô gái Lý Nghi, hô:

- Nghi nhi, Không nhi, Liên Nhi, Ngọc Hoàn, phụ nữ chúng ta về phòng trong nói chuyện đi, không cần bàn chuyện quận vụ đại sự này, thật đáng ghét.

...

...

Trong sảnh, chỉ còn lại ba người mẹ con Võ Huệ Phi và Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:

- Thái tử, đệ nói thật cho ta, tương lai đệ có tính toán gì không?

Sắc mặt Lý Kỳ càng đỏ thêm, trong sắc đỏ rõ ràng có một chút kinh sợ.

- Tỷ phu, ta có thể như thế nào ---- ta...

- Tiêu Duệ, Kỳ nhi không có chủ kiến, con là tỷ phu nó, là người thân cận nhất của mẹ con chúng ta, con có chuyện cứ việc nói thẳng đi, không cần làm khó Kỳ nhi.

Võ Huệ Phi bất mãn nhíu mày, sẵng giọng.

Khóe miệng Tiêu Duệ lay động, chậm rãi buông chén trà trong tay, hai tay nắm chặt.

- Mẫu phi, thái tử, không cần ta nói, hai người cũng hiểu được, hoàng thượng lập Kỳ đệ làm thái tử, vốn chỉ là kế tạm thời. Phân tích từ tình huống hiện tại, ông ấy coi trọng nhất là Trung Vương Lý Hanh... Kỳ thật, cho dù Lý Tông phản loạn hay không, tương lai hoàng thượng cũng sẽ phế Kỳ đệ, lập Trung Vương làm thái tử.

Tiêu Duệ nhìn Lý Kỳ thật sâu:

- Lý Tông phản loạn, hoàng thượng di giá đất Thục... Nhiều lắm qua mấy tháng nữa, qua Tết Nguyên Tiêu, phản loạn Lý Tông bình định, hoàng thượng về đế đô Trường An....

- Ta có hai con đường, mặc cho mẫu phi và thái tử lựa chọn.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ mong. Mà Huệ Phi thì run lên trong lòng, giống như đoán được cái gì, cúi đầu nói:

- Tiêu Duệ, đừng thừa nước đục thả câu, ngươi hãy nói thật ra đi.

- Đường thứ nhất, mời thái tử hạ chiếu, bãi miễn quân quyền của ta, sau đó thái tử tự mình nắm giữ quân quyền, dẫn quân nam hạ cứu giá, dưới tình huống hai quân giáp công, phản quân Lý Tông chắc chắn tan tác ở đất Thục. Một khi thành công, thái tử sẽ có ba công lớn lọt mắt xanh lịch sử là thủ vững Trường An, bình định phản loạn và cứu giá, tuy hoàng thượng có lòng phế truất, nhưng chắc chắn cũng sẽ bận tâm người trong thiên hạ mà...

Tiêu Duệ nói xong, thần sắc nhàn nhạt nhìn Lý Kỳ, im lặng không nói gì.

Võ Huệ Phi biến sắc. Lý Kỳ lo sợ đứng dậy, liên tục xua tay:

- Tỷ phu, điều này sao có thể? Không nói tới ta làm như vậy, các tướng có tâm phục hay không ---- huynh là tỷ phu của ta, là người tin cậy nhất đời này của ta, ta như nào có thể dẫm lên vai huynh...

Sau khi Tiêu Duệ im lặng thật lâu, đột nhiên hơi mỉm cười, tiếp tục nói:

- Cảm tạ thái tử tín nhiệm. Như vậy, con đường thứ hai chính là, chúng ta bức hoàng thượng thoái vị, thái tử điện hạ đăng cơ!

Thân thể Lý Kỳ chấn động, run giọng nói:

- Tỷ phu, điều này... chúng ta...

- Chỉ cần thái tử điện hạ ý chí không đổi, cái danh xấu này, liền để ta làm đi ---- cho dù như thế nào, ta chắc chắn sẽ cho ngài đi lên ngôi vị hoàng đế... Chỉ có điều tới lú đó, ta cần ---- cần sự tín nhiệm của thái tử ngài mà không phải nghi kỵ.

...

...

Lý Kỳ im lặng rời đi. Võ Huệ Phi không có đi, nàng đứng dậy duyên dáng đi đến trước người Tiêu Duệ, thần sắc thay đổi, thở dài yếu ớt, buồn bã nói:

- Tiêu Duệ, con nói cho ta biết, con thật sự muốn nâng Kỳ nhi làm con rối hoàng đế sao?

- Mẫu phi, Tiêu Duệ không dám. Thế sự thay đổi đến tận đây, cũng ngoài dự đoán của ta. Kế sách hiện giờ, chỉ có Kỳ đệ đăng cơ xưng đế, chúng ta những người này ---- bất kể là mẫu phi ngài, hay là Tiêu gia chúng ta, còn có thể bảo toàn... Về phần tương lai, xin mẫu phi tin tưởng, Đại Đường thủy chung là Đại Đường, hoàng thượng thủy chung là hoàng thượng, mà ta, thủy chung là Tiêu Duệ mà thôi.

Giọng nói Tiêu Duệ trở nên trầm thấp mà xúc động, ánh mắt dời khỏi người Võ Huệ Phi, quay đầu nhìn ra ngoài phòng.

Hiển nhiên Võ Huệ Phi đang tiếp xúc với lo sợ thật lớn trong lòng, nàng gần như giống Ngọc Chân, đều nhận định Tiêu Duệ chắc chắn có lòng mượn cơ hội đoạt quyền thay đổi triều đại. Mà trên thực tế, không chỉ có Ngọc Chân và Võ Huệ Phi, có rất nhiều người mang loại "suy nghĩ" này, bao gồm Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và một số thần tử Đại Đường. Đương nhiên, còn có Trịnh Lũng cùng với tướng lãnh phái Tiêu Duệ như Lý Tự Nghiệp này.

- Ai, mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi bảo vệ tính mạng mẹ con chúng ta là được...

Tâm tình Võ Huệ Phi trở nên vô cùng phức tạp, ảm đạm nói một câu, cô đơn kéo cung váy nghê thường thật dài rời đi.

Nhìn bóng dáng cô đơn mà thướt tha của Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ một tiếng.

Chính mình có lòng làm hoàng đế sao? Tiêu Duệ âm thầm hỏi chính mình. Để tay lên ngực tự hỏi, từ đầu tới cuối, muốn nói hắn không có lòng ước mơ ngôi vị hoàng đế và hoàng quyền cao nhất kia, vậy rất dối trá. Nhưng ---- nếu hắn muốn soán vị, soán giang sơn Lý Đường, hắn lại đối mặt như thế nào với ái thê Lý Nghi của mình, với Võ Huệ Phi, Lý Kỳ những người này?

Cái gọi là người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện nhỏ, nhưng kẻ thành chuyện lớn không ngồi lên chiếc ghế kia không được sao? Mấy ngày nay, đêm không thể ngủ, Tiêu Duệ thường xuyên tự hỏi vấn đề này ---- có lẽ, sẽ có con đường rất tốt, càng thích hợp cho hắn đi.

Từ đệ tử nghèo túng có tiếng xấu ở Lạc Dương, đến tài tử Tửu Đồ tiếng tăm lừng lẫy, lại tới Quận Vương Tĩnh Nan nắm đại quyền, kỳ thật lòng Tiêu Duệ đã chuyển biến từ từ, con đường đời của hắn cũng không ngừng tiến hành tu chỉnh và điều chỉnh bên trong lốc xoáy không ngừng.

Tất cả bụi bặm rơi xuống đã ổn định, ngay cả chính mình không động, chắc chắn lão khốn hoàng đế kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình đi. Không nói gì khác, riêng việc nắm giữ binh Đồng Quan không cứu giá, buông tha Trường An không quyết chiến với phản quân, cùng với một mình trang bị quân pháo và súng ống cho đại quân An Tây, cũng đủ để Lý Long Cơ sinh ra sát khí.

Tâm niệm Tiêu Duệ vừa chuyển, sắc mặt một mảnh bình tĩnh, cũng đi nhanh ra khỏi phòng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<