Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 282

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 282: Gương vỡ khó lành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Lazada

- Thái tử, con có bằng lòng trấn thủ Trường An thay trẫm hay không?

Lý Long Cơ miễn cưỡng bày ra nụ cười trên mặt. Nụ cười ôn hòa này, rơi vào trong mắt Lý Kỳ, lại trở nên cực kỳ âm lạnh.

Lý Kỳ run rẩy từng đợt trong lòng. Hắn rõ ràng, tất cả đều rõ ràng. Ngay thời khắc mấu chốt sống chết này, thái tử thiếu niên dần dần thành thục này, rốt cục hiểu được, hắn đã trở thành quân cờ bị phụ hoàng anh minh thần võ của hắn vứt bỏ tùy ý.

Hoặc là, từ ngày đầu tiên ngồi lên ngôi vị thái tử, hắn chỉ là quân cờ bị thao túng. Phất tay gọi tới hạ tay kêu đi, đây là tác dụng của hắn, tình cảnh của hắn, tất cả hắn có thể làm lúc này.

Mà cũng trong nháy mắt này, cuối cùng hắn cũng rõ ràng, vì sao thái tử Lý Anh lúc trước cùng với Lý Tông hiện tại lại bí quá hóa liều.

Thay thế hoàng đế giám thị đất nước, lưu thủ tại tòa thành Trường An sắp bị phản quân giẫm thành đất bằng, giữ mặt mũi hoàng gia, mãi cho đến khi chết. Trong mắt Lý Long Cơ, ngôi vị hoàng đế cuối cùng là thuộc về một mình hắn. Lý Kỳ buồn bã nghĩ, trong ánh mắt Lý Kỳ hiện lên một chút không cam lòng, chậm rãi nhìn phụ hoàng dĩ vãng hắn không dám nhìn trực tiếp.

- Thái tử, lời trẫm nói con không nghe thấy sao?

Lý Long Cơ thấy Lý Kỳ hơi chết lặng, hơi ảm đạm, còn có chút thần hồn bất an, trầm giọng nói.

Lý Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mê loạn dần trở nên kiên nghị và rõ ràng, hắn thản nhiên nói:

- Xin hỏi phụ hoàng, nhi thần còn có lựa chọn nào khác sao?

Lý Long Cơ ngẩn ra, phản ứng hiện giờ của Lý Kỳ khiến hắn kinh ngạc. Hắn, hắn dám nói chuyện như vậy với trẫm?!

Trong lòng Lý Kỳ tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi bị vứt bỏ, nhưng chợt, bên tai hắn đột nhiên vang lên lời nói trong sáng rõ ràng của Tiêu Duệ ngày đó.

- Thái tử, nếu muốn làm một thái tử chân chính, cũng không dễ dàng.

- Kỳ đệ, không phải ai cũng đều thích hợp làm hoàng đế, đệ có lẽ cũng không thích hợp làm hoàng đế.

- Thái tử, bất kể tương lai xảy ra điều gì, cho dù ta ở Tây Vực hay là Trường An, cuối cùng đệ cũng là thái tử.

...

...

Trong lòng Lý Kỳ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hòa tan với nỗi sợ hãi trong lòng. Đối với hoàng đế Đại Đường thiên uy khó dò khiến hắn kinh sợ trước mắt, hắn cũng không tiếp tục e ngại như vậy, hắn ngày càng bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Lý Long Cơ, im lặng không nói.

- Hừ, thái tử.

Đối với loại thái độ và biểu hiện này của Lý Kỳ, Lý Long Cơ ít nhiều có chút trở tay không kịp. Nếu là ngày xưa, Lý Long Cơ làm sao có thể dễ dàng tha thứ đối với loại coi thường và vô lễ hoàng quyền cao nhất của hắn. Nhưng hiện giờ, hắn cũng không thể cân nhấc vì sao Lý Kỳ lại "đại nghịch bất đạo" như vậy:

- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh thái tử Lý Kỳ giám quốc, trấn thủ Trường An...

Dường như Lý Long Cơ quên phản quân sắp đến, hắn sắp thoát khỏi Trường An. Hắn quay đầu lại lạnh lùng liếc Lý Kỳ:

- Thái tử, trẫm giao Trường An cho con, hy vọng con không nên cô phụ niềm hy vọng của trẫm.

Lý Long Cơ phẩy tay áo bỏ đi, được một đám cung nữ thái giám vây quanh, mà đám văn võ đại thần này cũng kinh hoảng theo. Gần như đồng thời, trong cung hỗn loạn, cung điện Đại Đường yên lặng uy nghiêm ngày xưa, hiền giờ ồn ào giống như phố xá sầm uất.

Trong cung bắt đầu chuẩn bị chạy trốn, kỳ thật chuẩn bị này đã sớm hoàn thành, chỉ chờ hoàng đế Đại Đường ra lệnh một tiếng, xa mã nghi trượng liền rời khỏi Trường An.

Đại đa số phi tần trong cung cùng với hoàng thất Đại Đường đều phải trốn đi theo hoàng đế, gần như tất cả văn võ đại thần đều như vậy. Lý Kỳ cô đơn đứng ở đó, trơ mắt mà nhìn nghi trượng hoàng đế tinh kỳ phấp phới ra khỏi cửa thành rộng thùng thình trong cung thành uốn lượn, phần lớn phi tần tập trung trên hơn mười chiếc xe ngựa, một đám cung nữ sắc mặt hoảng sợ và thái giám bước chân lảo đảo vội vàng theo sau.

- Đều đi rồi, đều đi rồi, đi thôi, đều đi thôi.

Lý Kỳ thì thào tự nói, thu hồi ánh mắt từ cửa cung hỗn loạn về, phát hiện Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan cùng với Mạch Chiêu và một số ít văn thần im lặng đứng bên cạnh.

- Các ngươi, vì sao không rời đi theo hoàng thượng?

Lý Kỳ thở dài, vô lực mà khoát tay áo.

Đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan ảm đạm không nói gì, cùng nhau khom người nói:

- Chúng thần nguyện ý cùng lưu thủ Trường An với thái tử!

...

...

Lý Long Cơ nhìn xuyên qua đầu vai một đám phi tần trang điểm xinh đẹp, ánh mắt băn khoăn, thủy chung không có phát hiện một bóng dáng quen thuộc, không khỏi nhíu mày, lớn tiếng hô:

- Lực Sĩ, Huệ Phi đâu?

Cao Lực Sĩ dìu xe ngựa vội vàng chạy vài bước, thở dốc nói:

- Hoàng thượng, Huệ Phi nương nương...

Lý Long Cơ nhảy xuống từ trên xe ngựa, thấy được Võ Huệ Phi một thân cung trang thuần trắng duyên dáng đứng thẳng ở cửa cung trong đám người hỗn loạn. Lý Long Cơ đi về phía trước hai bước, vẫy tay:

- Ái phi, đến nơi này, trẫm...

Lý Long Cơ còn chưa nói xong, đã thấy Võ Huệ Phi duyên dáng quỳ xuống. Cúi đầu thật lâu, Võ Huệ Phi chậm rãi đứng dậy, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết:

- Hoàng thượng, thần thiếp sẽ không rời kinh theo hoàng thượng. Thái tử lưu thủ Trường An, để cho thần thiếp cũng lưu lại đi... Thần thiếp sẽ chiếu cố thái tử tốt, thần thiếp sẽ ở lại Trường An, chờ hoàng thượng trở về!

Lý Long Cơ cau mày lại:

- Ái phi, nàng không thể lưu lại, rất nguy hiểm...

Lý Long Cơ hiểu được, dựa theo oán hận của Lý Tông đối với Võ Huệ Phi, nếu phản quân Lý Tông công hãm Trường An, Võ Huệ Phi chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt, bao gồm cả mấy đứa con của nàng.

Công chúa Hàm Nghi, thái tử Lý Kỳ, Thọ Vương Lý Mạo.

- Nguy hiểm?

Võ Huệ Phi đột nhiên cười yếu ớt:

- Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua là một hạng nữ lưu không có gì quan trọng, thái tử còn có thể phân ưu vì nước, thần thiếp có sợ gì? Hoàng thượng bảo trọng, giờ thần thiếp bái biệt hoàng thượng.

Võ Huệ Phi lại cúi đầu, sau đó cũng không chờ Lý Long Cơ phản ứng lại, liền mang theo hai cung nữ chuyển qua con đường cung nhỏ, đi thẳng vào thâm cung sâu thẳm. Gió lạnh nhẹ nhàng thổi lên, Lý Long Cơ hít một ngụm khí lạnh, mày nhảy dựng, hai tay nâng lên lại rơi xuống.

Hắn biết, dường như Võ Huệ Phi sinh ra oán hận thật lớn đối với việc mình bỏ qua thái tử. Nhưng là, Lý Long Cơ đang chau chuốt nỗi lòng phức tạp của mình, bên tai lại truyền đến giọng nói khẩn trương của Cao Lực Sĩ:

- Hoàng thượng, không thể tiếp tục chậm trễ.

Lý Long Cơ cắn chặt răng, quay đầu lại ngóng nhìn cung điện Đại Đường nguy nga sừng sững, ảm đạm lên xa giá, buông bức màn đỏ thẫm xuống.

Cách đó không xa, Võ Huệ Phi dừng bước lại, quay đầu nhìn dòng xe ngựa dần dần rời khỏi cửa cung, khóe miệng hiện ra một chút cô đơn và thất vọng. Cái gọi là đường xa biết sức ngựa, lâu ngày thấy lòng người, chính trong khoảng khắc sống chết trước mắt này, dường như nàng mới thật sự hiểu được hoàng đế Đại Đường mình dựa dẫm hơn mười năm, người nam nhân này, chung quy là một nam nhân vô tình.

Ở trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn chính hắn. Võ Huệ Phi nhớ tới ân ái mấy năm nay, không khỏi buồn bã rơi lệ.

Lý Long Cơ bỏ thái tử Lý Kỳ, đã khiến Võ Huệ Phi tuyệt vọng. Nói là dùng thân phận giám quốc lưu thủ Trường An, nhưng bỏ qua chính là khiến Lý Kỳ lưu lại chịu chết. Thành Trường An sắp bị phá, có gần 2 vạn võ lâm quân lại bị hoàng đế trốn đi mang theo hơn nửa, còn lại mấy ngàn người còn có thể bảo vệ Trường An? Đối mặt 20 vạn phản quân Lý Tông, điều này không khác người mê nói mộng.

Vì lòng hư vinh hoàng đế của hắn, không ngờ hắn bỏ qua thân sinh cốt nhục của chính mình.

Thái tử Lý Kỳ, không phải người khác, là cốt nhục thân sinh của ngươi và ta, ngươi, ngươi lại ác độc như thế! Trên mặt Võ Huệ Phi không kìm nổi mà hiện lên vẻ oán giận, sau khi trầm mặc thật lâu, đợi trong cung dần dần bình tĩnh trở lại, mới cúi đầu hỏi:

- Thái tử ở nơi nào?

- Hồi bẩm nương nương, thái tử ở ngự thư phòng.

Một cung nữ cúi đầu nói.

- Phái người rời cung đi hỏi, động tĩnh của Tiêu gia như thế nào...

Võ Huệ Phi thở dài, dường như một gương mặt quen thuộc mà xa lạ lại đột nhiên nhảy ra trước mắt.

- Quên đi, vẫn không nên hỏi, tất cả mọi người đang lẩn trốn, để các nàng cũng thoát đi, nếu có thể chạy trốn tới chỗ Tiêu Duệ, các nàng cũng sẽ an toàn.

Võ Huệ Phi cắn chặt môi, ảm đạm cúi đầu xuống.

Đối với Võ Huệ Phi mà nói, đây gần như là một kết cục chắc chắn phải chết. Ở lại Trường An là chết, nhưng trốn theo hoàng đế có thể như thế nào? Nhiều lắm là kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Nếu Lý Tông phản loạn soán vị thành công, ngay cả khi cuối cùng hoàng đế Đại Đường bình định phản loạn thành công, trở lại Trường An, nhưng thái tử đã hy sinh, nàng dần dần tuổi già sức yếu chẳng khác nào mất đi chỗ dựa sinh tồn, còn có thể trông cậy vào sự ân sủng của nam nhân này sao?

Võ Huệ Phi lắc đầu.

...

...

Không chỉ trong cung loạn, trong thành Trường An cũng hỗn loạn.

Đám quyền quý cùng mang theo người trốn theo hoàng đế, mà thương nhân có tiền có thế cũng âm thầm mang theo gia sản vội vàng lẩn vào trong đội ngũ xe ngựa thoát đi. Thậm chí, còn có không ít dân chúng Trường An bình thường, dìu già dắt trẻ đi theo đại đội cùng thoát khỏi Trường An.

Từ chính ngọ tới hoàng hôn, trong thành Trường An, rốt cuộc an tĩnh trở lại. Trên mặt đường nơi nơi là một đống lộn xộn, đồ ăn lá cây, gánh nặng trẻ con, có nơi còn một số đồng tiền vàng óng rơi lả tả, rất nhiều biển hiệu của cửa hàng bị ném xuống đất, bị dòng người qua lại vội vàng giẫm thành mảnh vỡ.

Nguyên bản đế đô Trường An phồn hoa rực rỡ gần như trở thành một tòa thành chết. Không khí trầm lặng và bốn bề an tĩnh, khiến lòng người lạnh ngắt hít thở không thông.

Mà ở Tiêu gia, một đám thị vệ người Bặc cũng hộ vệ bốn nữ chủ nhân Tiêu gia cùng với tỷ tỷ Tiêu Nguyệt của Tiêu Duệ cùng với hai đứa con Tiêu Tiềm và Tiêu Ngọc của Lý Nghi, rời khỏi thành Trường An trong gió lạnh. Chẳng qua, bọn họ cũng không theo đội ngũ của hoàng đế, mà chậm rãi hướng về Đông Đô Lạc Dương.

====================

Hưng Châu.

5 vạn quân Kiếm Nam đã mệt mỏi không chịu nổi, vừa mới hạ doanh trướng, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục một ngày. Từ Kiếm Nam ngàn dặm xa xôi nhận lệnh bắc thượng cứu viện Trường An, nhưng vừa tới nửa đường liền truyền đến tin tức người Thổ Phiên xâm chiếm Kiếm Nam. Rơi vào đường cùng, Trịnh Lũng đánh phải một mặt báo nguy tới Trường An, một mặt rút lui trở về Kiếm Nam. Nhưng hành quân gấp trở về được hai ngày, lại nghe được quân mã Thổ Phiên rút về trong nước, Trịnh Lũng lo lắng thế cục Trường An, cắn chặt răng hạ lệnh đại quân thay đổi phương hướng, tiếp tục tiến tới Hưng Châu.

Đi tới đi lui tuần hoàn như thế, sức ép gấp hai lần, đám quân tốt không thắng được nỗi khổ này. Nhưng trước quân lệnh, triều đình sắp nguy cấp, đám quân Kiếm Nam huấn luyện có tố chất cũng không có gì oán hận. Trịnh Lũng có thể nắm giữ một đội quân Kiếm Nam thiện chiến hiệu lệnh thống nhất dưới trướng như vậy, hẳn là công thuộc về Chương Cừu Kiêm Quỳnh khổ tâm hoạt động ở Kiếm Nam nhiều năm qua.

Bời vì phải thường xuyên phòng bị Thổ Phiên xâm chiếm, dưới sự lo lắng hết lòng của Chương Cừu Kiêm Quỳnh, sức chiến đấu của quân Kiếm Nam vẫn mạnh hơn vài phần so với quân mã các trấn khác.

*****

Tâm thần Trịnh Lũng không yên, hắn đi qua đi lại trong trướng soái của mình. Làm một Tiết độ sứ mới tấn chức, hắn tự nhiên hiểu được, hắn còn không giống như Tiết độ sự các phiên trấn khác, đối với hoàng đế mà nói, nếu bãi miễn còn cần suy tính một chút ảnh hưởng đối với địa phương và quân đội ------ với hắn mà nói, hoàng đế chỉ cần suy nghĩ trong đầu, quyền vị Tiết độ sứ của hắn liền tan thành mây khói.

Cho nên, nhận được hoàng đế truyền triệu, hắn không dám chậm trễ, vội vàng khởi binh bắc thượng. Nhưng mà, đang được nửa đường, đột nhiên có một đội quân người Thổ Phiên xâm chiếm, rơi vào đường cùng hắn đành quay binh về cứu viện. Nhưng dường như là người Thổ Phiên chơi một trò chơi, vừa xuất hiện ở Kiếm Nam Đạo liền rút trở về.

Tin tức và quân báo truyền đến càng khiến người ta vô cùng lo lắng. Phản quân Lý Tông thanh thế lớn mạnh, vượt xa phán đoán của Trịnh Lũng. Trịnh Lũng cũng không thể không lo lắng, đã biết cho dù 5 vạn người chạy tới cản bên ngoài Trường An, lại làm sao có thể là đối thủ được đại quân được xưng 20 vạn của Lý Tông.

Nhưng biết rõ không địch lại, cũng không thể chậm trễ. Nếu chẳng may hoàng đế trách tội xuống, hắn chịu không nổi.

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm điên cuồng: Lý Tông có thể thành sự, đuổi đương kim thiên tử ra khỏi ngôi vị hoàng đế, thay đổi triều đại hay không?....

Trịnh Lũng đang suy nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên nghe nha binh ngoài trướng cao giọng bẩm báo:

- Đại nhân, Tiêu Quận Vương đến thăm!

Đầu mày Trịnh Lũng nhảy dựng, cúi đầu nói:

- Tiêu Quận Vương? A mau mau cho mời ---- không, bản quan lập tức ra nghênh đón!

Trịnh Lũng vội vàng mang theo mấy nha binh ra khỏi doanh trại đề phòng sâm nghiêm, chỉ thấy bụi mù tràn ngập trên quan đạo đối diện, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc ngày càng dày đặc, hơn trăm kỵ binh An Tây tay cầm mạch đao khôi giáp màu đen đằng đằng sát khí, vây quanh một thanh niên áo xanh tuấn dật, chạy về phía quân doanh nhanh như chớp.

Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại, hơn trăm kỵ binh An Tây nâng ngang mạch đao trong tay, cùng xoát một tiếng lập tức dựng lên, ánh đao một mảnh chói lọi, yên lặng đứng ở phía sau Tiêu Duệ.

- Quận Vương, hạ quan Trịnh Lũng bái kiến Quận Vương!

Trịnh Lũng vội vàng tiến lên thi lễ. Đối với Tiêu Duệ, cha con Trịnh Lũng tràn đầy cảm kích trong lòng. Không nói tới ân cứu mạng cùng với quan hệ giữa Tiêu Duệ với Trịnh Ưởng, nếu không có Tiêu Duệ, Trịnh Lũng tuyệt đối không có khả năng ngồi lên vị trí Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo.

Tiêu Duệ cười cười, không có xưng hô Trịnh đại nhân, mà kêu lên một câu Trịnh bá phụ:

- Trịnh bá phụ khách khí như thế, gọi Tiêu Duệ làm sao chịu nổi?

...

...

Trong trướng soái của Trịnh Lũng, Tiêu Duệ ngồi đối diện Trịnh Lũng, nói suông đủ kiểu. Tuy rằng nói một số lời khách sáo, nhưng rất nhanh đề tài vẫn chuyển tới chiến cuộc.

- Quận Vương, không biết...

Rốt cục Trịnh Lũng vẫn không kìm nổi hỏi một tiếng, kỳ thật hắn hơi khó hiểu trong lòng, Tiêu Duệ không dẫn 2 vạn đại quân An Tây đi cứu viện Trường An, như nào lại nam hạ từ Thiện Châu tới Hưng Châu này.

Tiêu Duệ tự nhiên hiểu được Trịnh Lũng muốn hỏi cái gì, hắn thản nhiên cười, không chờ Trịnh Lũng nói ra liền tiếp lời:

- Trịnh bá phụ, Điền Nhân phản ở Nguyên Châu, thanh thế phản quân của Lý Tông tăng mạnh, hiện giờ thế đã như chẻ tre, một đường phá nhiều châu phủ, đã gần tới Đồng Quan. Nếu dựa theo thế cục này, phản quân Lý Tông lấy Trường An cũng không phải là chuyện tình không có khả năng.

Trịnh Lũng yên lặng gật đầu.

Tiêu Duệ thở dài:

- Lý Tông phản loạn nhìn như vội vàng, kỳ thật mưu đồ đã lâu. Tiêu mỗ cũng thật không ngờ.... Khi Tiêu mỗ dẫn 2 vạn quân viễn chinh ngang qua cao nguyên Thổ Phiên tới Thiện Châu, thế của phản quân Lý Tông đã không thể đỡ... Bởi vậy, Tiêu mỗ đặc biệt dẫn quân nam hạ hội hợp với 5 vạn quân Kiếm Nam của Trịnh bá phụ... Trịnh bá phụ, chỉ cần liên quân chúng ta ở một chỗ, nhanh chóng đến Đồng Quan, bảo vệ chặt chẽ Đồng Quan, Trường An vẫn có thể cứu chữa.

Trịnh Lũng thở dài một tiếng:

- Quận Vương, hai ta hợp binh chẳng qua là hơn 7 vạn người, mà quân phòng thủ Đồng Quan chẳng qua hơn vạn người, dùng hơn 8 vạn người chúng ta, làm sao có thể ngăn cản 20 vạn đại quân của Lý Tông? Còn nữa, Phu Mông Linh đã khởi binh hưởng ứng tại Hà Đông, dưới hai đường giáp công, nếu viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam triều đình triệu tập không thể chạy tới trong một tháng, Trường An tất phá.

- Viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam?

Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười cổ quái, đột nhiên nói nhàn nhạt:

- Trịnh bá phụ, sợ là tạm thời không thể trông cậy vào viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam. Trường An, chỉ có thể dựa vào chúng ta!

- Chẳng qua, tuy rằng thanh thế phản quân Lý Tông hùng mạnh, nhưng chúng ta không nhất định là kết cục tất bại. Lý Tông được xưng nắm giữ 20 vạn quân, kỳ thật chiến lực thật sự cũng chỉ hơn mười vạn người mà thôi, về phần Phu Mông Linh, xin thứ cho ta nói thẳng, trước khi Lý Tông chưa đánh vào Trường An xưng đế, Phu Mông Linh sẽ chỉ quan sát bên ngoài... Trịnh bá phụ, Đồng Quan địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, chỉ cần quân ta tử thủ Đồng Quan, đợi Ca Thư Hàn dẫn 5 vạn đại quân An Tây rời Tây Vực lấy Lương Châu, cắt đứt tiếp tế của Lý Tông, phản quân đầu đuôi không thể chiếu cố, lòng quân ắt bất ổn...

Tiêu Duệ thản nhiên nói, một ngụm uống sạch chén trà xanh trên bàn, bỗng nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói:

- Trịnh bá phụ, việc này không nên chậm trễ, đại quân hai ta vẫn nên hợp binh một chỗ, nhanh chóng thay đổi tuyến đường Phượng Châu gấp rút tiếp viện Đồng Quan, nhất định phải tiếp quản Đồng Quan trước khi phản quân Lý Tông tới!

===============

2 vạn quân An Tây và 5 vạn quân Kiếm Nam lập tức thay đổi tuyến đường Phượng Châu, hành quân gấp tới Đồng Quan. Dọc theo đường đi, gió lạnh gào thét, tinh kỳ đại quân che lấp mặt trời, tiếng vó ngựa cấp tốc, tiếng vó ngựa ầm ầm từng đợt khuếch tán trên quan đạo trên cánh đồng bát ngát, khiến vô số chim chóc bay lên.

Chạng vạng ngày thứ ba, đại quân rốt cục đã đến bên ngoài Đồng Quan. Mắt nhìn quân kỳ Đại Đường đón gió tung bay phấp phới trên lầu gác, Tiêu Duệ thở một hơi thật dài.

Nam có Tần Lĩnh chắn, bắc có Hoàng Hà cái hào thiên nhiên, quanh thành Đồng Quan vắt ngang hai núi mượn nhờ thế núi mà xây dựng, thật có thể nói là một người giữ ải vạn người khó qua. Tiêu Duệ trên lưng ngựa dùng roi chỉ về phía mười hai thành lũy cao lớn tráng lệ phía xa xa, cùng với hình dáng lầu quan sát và phong hỏa đài (đốt lửa hiệu) lộ ra giữa sơn lĩnh hùng vĩ kia, mặc cho gió bắc lạnh như băng quất vào mặt, đột nhiên nhớ tới một bài thơ rất hay của thi nhân đời sau đối với Đồng Quan, không khỏi cao giọng ngâm -----

Núi Tần dòng thác một quan thành

Hùng vĩ giữa trời chắn đế kinh.

Chỉ cần một người giữ quan ải

Đừng ai ngoan cố lấy nghiêm thành.

Trịnh Lũng bên người không khỏi vỗ tay tán dương:

- Quận Vương quả nhiên là đệ nhất phong lưu tài tử Đại Đường ta, bài thơ hùng hồn có lực, khí phách ngàn vạn này, thật khiến người ta vui vẻ thoải mái. Nếu không phải giáp mặt phản quân, lão phu tất sẽ cùng Quận Vương dắt tay lên núi, ẩm yến ba ngày ba đêm không say không về trên cửa ải trọng yếu này!

- Có Đồng Quan ở đây, phản quân Lý Tông khó vượt qua.

Tiêu Duệ cười cười, đột nhiên nhìn lại Lý Quang Bật nắm bảo kiếm trong tay im lặng mà đứng cách đó không xa:

- Quang Bật, phái người vào quan thông báo thủ tướng Đồng Quan Trương Hách rồi chứ?

Mày Lý Quang Bật nhướng lên, nhìn lướt qua Đồng Quan nguy nga sừng sững tĩnh lặng không tiếng động, cúi đầu nói:

- Quận Vương, mạt tướng đã phái người thông báo Trương Hách, nhưng...

Trong mắt Tiêu Duệ phát ra một tia sắc lạnh.

Tuy rằng triều đình còn không có ý chỉ tiến đến, nhưng tốt xấu gì chính mình cũng là một Quận Vương, lại thêm Trịnh Lũng Tiết độ sứ một phiên trấn như vậy, chỉ huy 7 vạn quân đến, một Chuyển vận sứ binh mã nho nhỏ như hắn lại dám đóng cửa không ra.

Chẳng lẽ?

Tiêu Duệ quả quyết phất tay:

- Thổi kèn!

7 vạn đại quân chậm rãi tiến tới trước Đồng Quan, tiếng kèn sừng trâu thê lương quanh quẩn giữa núi và cánh đồng bát ngát. Trương Hách cũng không dám giả ngu nữa, đành phải mở cửa thành, đi ra đón.

Trương Hách vốn là thủ hạ của Phu Mông Linh Hà Đông, nhận lệnh tiến đến trấn thủ Đồng Quan. Nhưng ngày hôm trước Phu Mông Linh đột nhiên khởi binh ở Hà Đông, điều này làm cho Trương Hách ít nhiều có chút trở tay không kịp. Hắn không biết là nên đi theo bước chân chủ soái, hay là thề sống chết bảo vệ Trường An nguyện trung thành với hoàng đế. Đang lúc do dự, đột nhiên bên ngoài Đồng Quan truyền đến tin tức hai lộ binh mã của Tĩnh Nan Quận Vương và Tiết độ sứ Kiếm Nam đã đến, không khỏi còn có chút do dự.

322 (2)

7 vạn quân vào Đồng Quan, binh lực phòng vệ Đồng Quan tăng nhiều, nhưng hoàn toàn chặt đứt ý niệm phản loạn trong đầu Trương Hách. Một chút ý niệm từng thoáng hiện qua trong đầu này, bị gió núi gào thét thật mạnh gột rửa không còn. Tuy rằng không có ý chỉ triều đình, nhưng bên trong quân phòng vệ này, chức quan của Tiêu Duệ là lớn nhất, hơn nữa quan hệ cá nhân giữa hai nhà Tiêu Trịnh rất tốt, Thống soái phòng thủ Đồng Quan trên thực tế là Tiêu Duệ.

Ngay khi quân phòng thủ Đồng Quan bận chuẩn bị chiến tranh, buổi sáng ngày hôm đó, khi mặt trời chói trang treo cao trên cửa chính Đồng Quan, hai thất ngựa nhanh chóng phi vào cánh cửa cao lớn nặng nề của Đồng Quan.

- Báo!

Một thám mã xông vào tướng phủ dưới thành lâu Đồng Quan, phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Duệ, trước mặt Trịnh Lũng cùng Trương Hách và các tướng, run giọng hô:

- Khởi bẩm Quận Vương, việc lớn không tốt... Trường An... Trường An...

Thám mã là quân trinh sát trong quân An Tây, đây là một người chàng trai Hà Tây còn trẻ, lúc hắn còn trẻ bởi vì gió lạnh thổi cắt mà gương mặt màu đồng cổ nứt ra, lộ ra khiếp sợ và sợ hãi không gì sánh kịp, giọng hắn run rẩy, một tầng bụi mù nhàn nhạt từ trên mũ giáp, rơi xuống trong đại sảnh sáng ngời xôn xao.

- Có chuyện gì, nói!

Lý Tự Nghiệp đứng phía sau Tiêu Duệ đi ra phía trước nửa bước, trầm giọng nói.

- Quận Vương, chuyện lớn không tốt, hoàng thượng... hoàng thượng mang theo văn võ quân thần cả triều và tất hoàng thân quốc thích rời khỏi Trường An, di giá tới đất Thục.

Cuối cùng thám mã run rẩy nói ra, tin tức đáng sợ này đủ để mọi người trong sảnh hít một ngụm khí lạnh.

Sắc mặt Trương Hách các quan tướng lập tức trắng bệch. Cái gì di giá đất Thục, không phải là chạy trốn sao Không ngờ hoàng đế buông tha Trường An, thoát đi trước, điều này ---- không khí trong sảnh nháy mắt trở nên quỷ dị và yên tĩnh trở lại..

Trong lòng Trịnh Lũng đột nhiên trùng xuống, bỗng nhiên đứng dậy quát:

- Việc này có thật sự? Tình hình Trường An cụ thể như thế nào, nhanh nhanh nói đi!

- Ba ngày trước, hoàng thượng dẫn người rời khỏi Trường An... Trước mắt trong thành Trường An, chỉ có thái tử giám quốc và mấy vị đại nhân Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan lưu thủ Trường An, trong thành chỉ có mấy ngàn Võ lâm quân...

Thám mã kinh sợ mà cúi người xuống:

- Quận Vương...

Sắc mặt Tiêu Duệ không thay đổi, hắn chậm rãi đứng dậy. Tin tức này, cũng không ngoài dự đoán của hắn. Trong lịch sử, bởi vì loạn An Sử, Lý Long Cơ chạy khỏi Trường An, không nghĩ tới, hắn vẫn bị phản quân Lý Tông làm cho sợ tới mức vội vàng bỏ thành mà đi. Tuy rằng quỹ tích lịch sử thay đổi, nhưng hướng đi của lịch sử lại nhất trí kinh người.

Bởi vì chạy trốn, Lý Long Cơ mất đi Dương Quý Phi trên sườn núi Mã Ngôi. Cũng là trốn đi, mà lần này, Lý Long Cơ còn có thể yên ổn mà ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao? Tiêu Duệ thản nhiên nghĩ trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất.

- Trịnh đại nhân, các vị tướng quân.

Tiêu Duệ thản nhiên đi lên phía trước vài bước, đột nhiên xoay người nhìn lại mọi người, ánh mắt bình tĩnh lần lượt lướt qua khuôn mặt hoặc khiếp sợ hoặc thất vọng hoặc phẫn nộ của mọi người, giọng nói từ nhở lớn dần lên trở nên trầm thấp:

- Phản quân thế lớn, hoàng thượng di giá đất Thục cũng không chắc là việc gì xấu. Nhưng hoàng thượng có thể đi, chúng ta làm tướng sĩ Đại Đường có chức trách kháng địch đền nợ nước, một bước cũng không thể lui về phía sau! Đồng Quan còn, Trường An tất còn, Đồng Quan còn Đại Đường tất còn! Cho dù, hoàng thượng có ở tại Trường An hay không!

- Tuy rằng hoàng thượng di giá đất Thục, nhưng thái tử điện hạ vẫn còn ở Trường An.

Tiêu Duệ xúc động khoát tay áo:

- Không nói nhảm nữa, Tự Nghiệp, truyền quân lệnh của bổn vương, không được tiết lộ nửa chữ tin tức hoàng thượng di giá đất Thục ---- các vị tướng quân, bổn vương cảnh cáo trước, đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không thể có bất cứ tư tâm gì, nếu ở đây có người dám tiết lộ tin tức này ra ngoài, dao động lòng quân, đừng trách bổn vương trở mặt vô tình xử theo quân pháp!

Tiêu Duệ nói xong, chậm rãi ngồi trở về:

- Các vị đi xuống đi, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, không thể lơ là.

================

Các tướng lui ra, Trịnh Lũng lo lắng nói:

- Quận Vương, lần này nên như nào cho phải...

- Trịnh bá phụ không cần lo lắng nhiều, hoàng thượng có ở đây hay không, không quan hệ tới việc chúng ta thề chết phòng vệ Đồng Quan... Trịnh bá phụ hãy an tâm chờ đợi, bổn vương đã phái người đi mời thái tử điện hạ, đến lúc đó có thái tử điện hạ đích thân tới Đồng Quan, khí thế của quân ta tất nhiên tăng vọt.

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, đứng dậy chắp tay ngang nhiên mà đi.

Lệnh Hồ Xung Vũ tự mình dẫn người ngựa khỏe dồn roi tiến đến Trường An, sau hôm hoàng đế rút lui khỏi Trường An đã chạy tới, mà một đội nhân mã khác Tiêu Duệ phái đi thì hộ vệ tất cả đoàn người Tiêu gia trên quan đạo thông tới Lạc Dương trở về thành Trường An.

Lý Kỳ sắc mặt cô đơn đi ra từ trong tẩm cung Võ Huệ Phi, thẳng tới ngự thư phòng. Hoàng đế vừa đi, chủ nhân trong hoàng cung này trở thành hắn thái tử bị hoàng đế vứt bỏ. Hắn có thể đọc sách trong ngự thư phòng, tùy ý nghênh ngang ngồi lên ngai vàng chỉ thuộc về hoàng đế bao lâu thì ngồi, nhưng, đối với Lý Kỳ giờ phút này mà nói, hắn hiển nhiên cũng không có hưng trí như vậy.

Thậm chí hắn lo lắng, buổi tối vừa tỉnh giấc lại, toàn bộ hoàng cung đã bị phản quân Lý Tông vây quanh, mà thái tử giám quốc là hắn thì không bao lâu sẽ trở thành vật hi sinh để phản quân thị uy với hoàng đế.

- Điện hạ, thuộc hạ của Tiêu Quận Vương, Quả nghị đô úy phủ Đô hộ An Tây Lệnh Hồ Xung Vũ cầu kiến.

Một tiểu thái giám cúi đầu nói.

- Ai?

Lý Kỳ lập tức nhảy từ chỗ ngồi lên, mừng như điên nói:

- Nhanh chóng truyền, để cho hắn tiến vào!

Lệnh Hồ Xung Vũ vừa muốn kính cẩn hành lễ, Lý Kỳ vọt lại giống như đứa bé thấy mẹ ruột, ôm lấy cánh tay Lệnh Hồ Xung Vũ, vội vàng hô:

- Lệnh Hồ Xung Vũ, tỷ phu của ta ở chỗ nào?

...

...

- Điện hạ, Quận Vương sai mạt tướng chuyển cáo điện hạ, chuyện tình khẩn cấp, cần phải mời thái tử điện hạ giá lâm Đông Quan đốc chiến. Quận vương và Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng Trịnh đại nhân dẫn 8 vạn quân đã phòng vệ tại Đồng Quan... Mà Phó đô đốc phủ Đô hộ An Tây Ca Thư Hàn cũng đã dẫn 5 vạn quân An Tây rời khỏi Tây Vực, đang tiến quân tới Lương Châu...

Lệnh Hồ Xung Vũ khom người xuống thi lễ, nói kiên nghị mà có lực:

- Mạt tướng hộ vệ điện hạ lập tức tới Đồng Quan...

Đầu tiên Lý Kỳ vui vẻ, một trái tim bập bềnh thê lương hồi lâu rốt cục lại vững vàng, nhưng hắn chợt nhíu mày nói:

- Lệnh Hồ tướng quân, Đồng Quan? Đồng Quan ở hướng đông Trường An, mà phản quân Lý Tông đến từ Lũng Hữu, tại sao quân mã Tiêu Quận Vương và Trịnh Lũng lại đi đường vòng trấn thủ Đồng Quan? Điều này chẳng phải là...

Lệnh Hồ Xung Vũ cúi người thi lễ:

- Hồi bẩm điện hạ, theo báo cáo từ thám mã, phản quân Lý Tông đột nhiên vòng qua hướng đông từ Nguyên Châu, ý muốn hợp binh một chỗ với Phu Mông Linh Hà Đông, bởi vậy, Tiêu Quận Vương mới dẫn quân tiến vào chiếm giữ Đồng Quan để kháng phản quân!

- Lý Tông đi vòng hướng đông?

Lý Kỳ lại nhíu mày:

- Không thể nào, hắn lại bỏ gần cầu xa?

Lệnh Hồ Xung Vũ thần sắc bình tĩnh, lại lặp lại lời Tiêu Duệ phân phó hắn trước đó một lần nữa:

- Điện hạ, sau lưng Lý Tông có 5 vạn đại quân An Tây của Ca Thư Hàn, bên sườn có 2 vạn thiết kỵ An Tây của Tiêu Quận Vương còn có 5 vạn đại quân của Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng Trịnh đại nhân, vì thoát khỏi ba đường vây công của quân ta, Lý Tông không thể không vòng ra phía đông, đi nước cờ hiểm...

Lý Kỳ ồ một tiếng, cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút lo lắng. Vạn nhất phản quân Lý Tông đâm thầm một thương, thừa dịp quân Đường tập kết ở Đồng Quan mà lại vòng trở về, thẳng tới Trường An, Trường An còn không phải là một tòa thành trống.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Lý Kỳ vẫn lập tức mang theo Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và các vị đại thần lưu thủ liên quan, dưới sự hộ vệ của gần ngàn Võ lâm quân của Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng rời khỏi Trường An thẳng tới Đồng Quan. Dọc theo đường đi, hắn ngoài ý muốn phát hiện, trong đội ngũ hành quân có hộ vệ Tiêu gia ở trong đó, mà mơ hồ có thể thấy được xe ngựa nội quyến của Tiêu gia.

Đuôi mày Lý Kỳ nhảy dựng, nhưng coi như chưa nhìn thấy mà quay đầu đi.

Lo lắng của Lý Kỳ, thật ra cũng là lo lắng của đám người Trịnh Lũng. Từ lúc tiến vào chiếm giữ Đồng Quan tới nay, thấy phản quân chậm chạp chưa đến mà bắt đầu lo lắng, đi vòng vèo về phía đông chẳng qua là một ám chiêu của Lý Tông ---- vạn nhất Lý Tông quay trở lại, đại quân vào thẳng Trường An, sau đó nam hạ đất Thục truy kích hoàng đế Đại Đường di giá và triều đình Đại Đường lưu vong đất Thục, vậy...

Vừa nghĩ, trên trán Trịnh Lũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tay hắn cũng hơi run rẩy quay đầu nhìn về Tiêu Duệ yên lặng đứng trên cửa thành Đồng Quan nhìn về phía đông, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn mở miệng cúi đầu nói:

- Quận Vương, vạn nhất Lý Tông đông tiến chính là một kế, như vậy, Trường An sẽ nguy rồi, hoàng thượng và triều đình cũng nguy rồi!

Đầu vai Tiêu Duệ lơ đảng mà run lên, định thần mới chậm rãi quay đầu lại khẽ mỉm cười:

- Sẽ không đâu, Trịnh bá phụ. Phản quân Lý Tông đã sắp đến Duyên Châu, sao có thể lộn ngược trở lại? Chờ hắn lộn ngược trở lại, đại quân An Tây của Ca Thư Hàn đã lấy Lương Châu sau đó binh tới Nguyên Châu... Lý Tông đã không có đường lui, cho dù hắn vốn dùng trá cũng chỉ là đùa quá hóa thật.

Trịnh Lũng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng:

- Vâng, Quận Vương, Trường An quan hệ rất lớn đến an nguy của triều đình, không thể để mất. Ngài xem có nên để lão phu mang mấy vạn người chia đóng bên ngoài Trường An?

Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt, trầm giọng nói:

- Trịnh bá phụ, ngay cả khi ngài chia binh tới, chỉ lấy mấy vạn nhân mã có thể ngăn cản được 20 vạn phản quân của Lý Tông? Chẳng qua là bọ ngựa đấu xe mà thôi.

Trịnh Lũng ảm đạm không nói.

Giọng nói của Tiêu Duệ dịu đi:

- Trịnh bá phụ, kỳ thật, Tiêu mỗ nói với ngài xuất phát từ nội tâm. Trường An hiện nay chẳng qua là một tòa thành trống, nếu hoàng thượng và văn võ đại thần cả triều đã rời khỏi, Lý Tông thật sự chiếm Trường An thì có thể như nào? Mà quân ta chỉ cần bảo vệ Đồng Quan, thứ nhất có thể hình thành kiềm chế phản quân Lý Tông, thứ hai bảo vệ cho Đông Đô Lạc Dương và nửa giang sơn Đại Đường. Cho dù tương lai phản quân an toàn phát triển, chúng ta cũng có chỗ hy vọng phục quốc!

Trịnh Lũng nghe xong lời này của Tiêu Duệ, run lên trong lòng, thần sắc nhanh chóng trở nên khiếp sợ. Hắn nhìn Tiêu Duệ thật lâu:

- Hay là ngay từ đầu Quận Vương đã chuẩn bị bỏ Trường An?

- Vậy thì không phải. Tình thế bức bách, phản quân Lý Tông đông tiến, quân ta tập trung binh lực trấn thủ Đồng Quan chống đỡ, chính là thuận theo thế cục... Về phần loại biến cố đột nhiên này ---- nói lời bất trung, nếu hoàng thượng có thể buông Trường An, chúng ta buông thì tính cái gì? Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt, lần khổ tâm này của hoàng thượng, chúng ta phải thông cảm mới đúng.

Giọng nói Tiêu Duệ nghe vào thản nhiên, nhưng Trịnh Lũng nghe ra một chút trào phúng và lạnh lùng như có như không trong lời hắn nói.

Trịnh Lũng thở dài:

- Nhưng an nguy của hoàng thượng...

- Về phần an nguy của hoàng thượng, Trịnh bá phụ ngài không cần lo lắng. Nếu Tiêu mỗ đoán không sai mà nói, viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam đã bị hoàng thượng điều tới Kiếm Nam, phản quân Lý Tông vội vàng vào Kiếm Nam chỉ tự tìm bại vong. Ta nghĩ, Lý Tông sẽ không ngu như vậy.

Tiêu Duệ vừa nói vừa đi xuống thành lầu:

- Trịnh bá phụ vẫn nên an tâm mới đúng...

Bóng dáng Tiêu Duệ dần dần rẽ qua một góc thành lâu, biến mất không thấy.

Trịnh Lũng đứng tại chỗ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, tuy rằng gió lạnh như băng quất vào mặt, nhưng sắc mặt hắn lại càng đỏ thêm.

Hơn mười năm làm quan, chút tư duy chính trị ấy hắn vẫn phải có. Hôm nay, cuối cùng hắn rõ ràng một chuyện: Tiêu Quận Vương này to gan lớn mật, không ngờ ngay từ đầu đã không tính toán sẽ bảo vệ Trường An... Hắn buông tha Trường An, không đi Kiếm Nam theo hoàng đế, ngược lại tập trung binh lực trấn thủ Đồng Quan, còn muốn mời thái tử đến Đồng Quan này ----

Nghĩ đến đây, Trịnh Lũng hít một ngụm khí lạnh, chút kinh sợ trong lòng cuối cùng vẫn bị hắn dùng sức đè xuống.

Đúng vậy, ngay từ đầu Tiêu Duệ đã chuẩn bị buông tha Trường An, từ sau khi hắn nghe nói hoàng đế trốn đi. Nếu cục diện chính trị của Đại Đường đã loạn bậy, như vậy ngại gì tiếp tục loạn thêm. Để Lý Tông làm cho vũng bùn Đại Đường này càng đục thêm, đối với hắn mà nói càng thêm có lợi.

Cho nên, lúc này hắn mới đi vòng Đồng Quan, nếu phản quân Lý Tông đông tiến huyết chiến, thề sống chết bảo vệ Đồng Quan, nếu Lý Tông dùng ám chiêu, như vậy, liền tặng hắn tòa thành Trường An trống không thì như nào? Lý Tông chính là hoàng thất, hắn vào Trường An đơn giản là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, quân đội của hắn cũng sẽ không tàn sát dân trong thành, ít nhất cũng sẽ không thương tổn đến bình dân bình thường, lại càng không hủy đế đô Trường An.

Tiêu Duệ đã dự tính tốt xấu và làm ra tính toán tác chiến lâu dài với Lý Tông. Chỉ cần có thái tử giám quốc Lý Kỳ này ở bên người, hắn có thể hiệu lệnh binh mã cả nước đánh lâu dài với Lý Tông.

Về phần Lý Long Cơ, Tiêu Duệ rất tin tưởng hoàng đế Đại Đường tâm tư âm trầm tính tình ích kỷ này chắc chắn sẽ không quên an nguy của mình, phản quân Lý Tông nam hạ Kiếm Nam đuổi giết hoàng đế, hơn phân nửa là sẽ thất bại. Trở lại một bước mà nói, cho dù Lý Tông giết Lý Long Cơ, hắn cũng có thể lập Lý Kỳ kế vị ở Đông Đô Lạc Dương, bên này của hắn vẫn là bên Đại Đường hợp lẽ, Lý Tông thủy chung chính là phản tặc soái vị mà thôi.

Nhưng kỳ thật trong lòng Tiêu Duệ hiểu được, phản quân Lý Tông hơn phân nửa đã ở trên đường bôn tập Trường An. Tin tức này, tổ chức tình báo Tửu Đồ thủ hạ của hắn đã sớm dùng bồ câu đưa tin, truyền tới. Có tổ chức tình báo hiệu suất cao hơn đội tham báo của quân đội Đại Đường mấy lần, có mạng lưới thương nghiệp trải rộng toàn quốc, có tác dụng quan trọng để Tiêu Duệ nắm giữ toàn cục Đại Đường.

Tiêu Duệ chậm rãi đi tới soái phủ, trên mặt Lý Quang Bật bên người hiện ra một chút bừng tỉnh đại ngộ, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lặng theo sát.

==================

Trời đất u ám, gió bắc gào thét, phản quân Lý Tông ngoài trừ có 2 vạn người tiếp tục thong thả đông tiến để mê hoặc quân Đường ra, quân chủ lực còn lại mặc đồ nhẹ mà đi, vòng về Bồ Châu nhanh chóng bôn tập Trường An.

Trận hình kỵ binh ầm ầm mà phi nhanh qua mặt đất vàng dưới chân Lý Tông, bụi mù phấp phới chợt bị gió thổi tan. Mà trận bình bộ binh đao thương san sát nối liền không dứt vội vàng đi theo. Bên tai thường truyền đến tiếng đao thương kiếm va chạm, Lý Tông chậm rãi cười cười với Chuyển vận sứ binh mã Lũng Hữu Tôn Tử Hàn phía sau lưng:

- Tử Hàn, giờ phút này Tiêu Duệ kia đang chờ quân ta ở Đồng Quan đi? Hừ, tên nhóc lông vàng, hắn một giới thư sinh nào biết bổn vương ý đồ binh bất yếm trá?

Tôn Tử Hàn khom người cười nói:

- Trường An chắc chắn sẽ bị quân ta lấy, mạt tướng ở đây, chúc mừng Vương gia.

Lý Tông ngửa mặt lên trời cười ha ha. Hắn ngừng lại nhìn về phía Trường An, trước mắt dường như hiện lên tòa cung điện nguy nga mà tráng lệ, chiếc ngai vàng khắc rồng kia bày ra trước mắt hắn, giống như có thể đưa tay là chạm đến.

Mấy năm mưu đồ, rốt cục đã trở thành sự thật.

Hắn muốn lấy Trường An, hắn còn có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh hạ Kiếm Nam, chém đầu hoàng đế tru giết phụ thân của mình, sau đó thiên hạ Đại Đường đều nằm dưới trướng hắn.

Ha ha ha ha! Lý Tông cười loạn, tiếng cười dần dần trở nên dữ tợn, hắn hung hăng cắn chặt răng:

- Lý Tam Lang, tất cả điều này đều là do ngươi bức ta, thiên hạ Đại Đường này vốn thuộc về cha con chúng ta, ngươi chẳng những cưỡng ép chiếm lấy nhiều năm như vậy, còn không xem cốt nhục tình thân giết phụ vương ta ---- hừ, Lý Tam Lang, ta sẽ cướp lấy ngôi vị hoàng đế của ngươi, nắm lấy nữ nhân của ngươi, tất cả Đại Đường này, đều là của Lý Tông ta!

Lý Tông cảm xúc dâng trào, giống như mây mù dày đặc trên bầu trời kia. Mây đen ngày càng nặng trên đỉnh đầu, tiếng sét vang lên ầm ầm, từng tia chớp chói mắt cắt qua mây đen chiếu sáng chân trời phía xa xa.

- Vương gia, trời sẽ mưa...

Tôn Tử Hàn là tâm phúc của Lý Tông, đại để cũng đoán được tâm tình Lý Tông giờ phút này.

- Hành quân xuyên mưa, tiếp tục đi tới ---- lấy thành Trường An, bổn vương và các ngươi sẽ không say không ngừng tại Trường An!

Lý Tộng giận dữ hét, bảo kiếm trong tay hùng hổ mà vung lên trong không trung.

==================

Tiêu Duệ mang theo tất cả quan tướng thủ trong thành Đồng Quan vội vàng rời quan nghênh đón.

Cách đó không xa, Lý Kỳ bỏ qua một đám hộ vệ và tùy tòng, phóng ngựa tới. Tiêu Duệ tiến lên vài bước, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn Lý Kỳ xoay người xuống ngựa hưng phấn nhào tới, hắn chấn chính sắc mặt, chợt mang theo Trịnh Lũng cùng các vị tướng hành lễ.

- Chúng thần bái kiến thái tử giám quốc điện hạ!

Tiêu Duệ cao giọng hô, đám người Trịnh Lũng phía sau cũng quỳ xuống mà hô lên.

- Tỷ phu...

Trong lòng Lý Kỳ nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt cánh tay Tiêu Duệ, nâng hắn dậy, giọng nói ít nhiều có chút nghẹn ngào.

- Giám quốc điện hạ!

Tiêu Duệ cất cao giọng nói, quăng qua cái nhìn thoáng có thâm ý.

Lý Kỳ lấy lại bình tĩnh, buông tay Tiêu Duệ ra, hơi lui lại phía sau một bước, khoát tay áo, trầm giọng nói:

- Các vị tướng quân vất vả, đất nước đang lúc khó khăn, các vị bỏ qua sự sống cảm khái ngăn chặn tai họa, trong lòng bản cung rất an ủi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-295)


<