Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống y - Hồi 062

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 062: Hoang mang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Tiền Bất Thu vội vàng cất bước đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo đối với cách Tiền Bất Thu trị liệu ngoại thương vùng bụng của bộ khoái ngày hôm qua rất là hiếu kì, vẫn muốn biết hiệu quả như thế nào, liền dặn dò mấy người Tuyết Phi Nhi lưu ý trông coi, còn mình đi theo Tiền Bất Thu ra cửa.

Đi tới nhà Vương bộ khoái, phát hiện Vương bộ khoái bệnh nằm trên giường, Tiền Bất Thu đưa tay thăm dò, cảm thấy trán nóng bỏng, hỏi vài tiếng nhưng Vương bộ khoái cũng không trả lời, hiển nhiên đã hôn mê rồi.

Huynh đệ của Vương bộ khoái cấp bách hỏi: "Thần y, huynh đệ của ta làm sao vậy?"

Tiền Bất Thu khoát tay ý bảo hắn không nên nói chuyện, đặt ghế ngồi ở bên giường, đưa tay bóp hai má của Vương bộ khoái, mở miệng ra, nhìn vào đài lưỡi, sau đó ngưng thần bắt mạch. Chỉ trong chốc lát liền nói: "Lệnh huynh bụng trúng đao rất nặng, da thịt bên ngoài không kiên cố, chính khí giảm xuống, huyết ngưng đọng trong cơ thể bị tắc nghẽn, để lâu sinh nhiệt, nhiệt cao thì da thịt thối rữa, nội tà xâm nhập vào trong tạng phủ, đi vào tim thì hôn mê, còn vào vào gan thì co giật mất tri giác. Đây chỉ là tổn thương do đao gây nên, không cần lo lắng, tiếp theo lão hủ sẽ bốc thuốc, dùng xong sẽ không còn trở ngại.

Huynh đệ của Vương bộ khoái liền cười nói: "Vật thì tốt rồi! Đa tạ thần y, ta đã nói mà, có thần y ở đây, còn phải lo lắng viết thương huynh đệ không chữa được vết thương của huynh đệ sao? Hắc hắc hắc."

Tiền Bất Thu cầm bút viết phương thuốc, giao cho huynh đệ Vương bộ khoái, đi tìm phương bốc dược.

Đỗ Văn Hạo tiến đến vén chăn mềm của Vương bộ khoái lên, thấy vết thương ngoài bụng đã sinh mủ lan rộng ra, vừa rồi lại nghe Tiền Bất Thu nói lúc này mới hiểu được phương pháp cổ nhân trị liệu vết thương, không biết tiêu độc khử trùng, còn tưởng rằng vết thương bị nhiễm trùng là việc bình thường không thể tránh khỏi. Nhìn vào thần tình Tiền Bất Thu, dùng phương thuốc này như ngựa quen đường cũ, dường như thường xuyên dùng đến, hiệu quả trị liệu chắc hắn không có vấn đề gì. Xem ra, cổ nhân đối với việc trị liệu vết thương chỉ có thể dựa vào lúc kháng khuẩn giảm nhiệt mới bổ cứu, mà không biết dự phòng từ trước.

Vết thương nhiễm khuẩn có thể gây ra việc tử vong không đáng có, bởi vì chỉ cần nắm giữ được kiến thức diệt khuẩn trừ độc thì có thể hoàn toàn phòng ngừa, trong giai đoạn thế kỷ mười tám Anh, Pháp, Thổ cùng nước Nga trong cuộc chiến tranh ở Khắc Lý Mễ Á. Điều kiện bệnh viện nước Anh vô cùng khó khăn, đặc biệt là kĩ thuật hộ lý cực kì lạc hậu, binh lính bị thương hầu hết vết thương bị nhiễm trùng, tỷ lệ tử vong cao tới 50 %. Florence Nightingale người sáng lập ra chế độ y tá đã chủ động tự nguyện đảm nhiệm công việc y tá ở chiến trường, cô đã dẫn đầu ba mươi tám y tá nổi tiếng ra tiền tuyến, phục vụ ở khắp các nhà thương trên mặt trận. Các nàng có thể khiến cho các vết thương bị nhiễm trùng giảm thiểu một lượng lớn trên diện rộng, thiệt hại về tỷ lệ tử vọng của bệnh nhân giảm xuống chỉ còn 2, 2%! Có thể thấy được việc sơ cứu vế thương vô cùng quan trọng.

Đỗ Văn Hạo quyết định đem kiến thức về phương diện này chỉ bảo cho Tiền Bất Thu và các vị thuốc, hiểu được điều này là có thể cứu được tính mạng rất nhiều người. Nếu như có thể mở rộng phương pháp xử lý vết thương đến trên chiến trường, làm cho quân y có thể hiểu rõ cách sơ cứu miệng vết thương, sẽ cứu được rất tính mạng của binh sĩ, khiến cho bọn họ có thể trở lại chiến trường, đồng thời cũng có thể gia tăng lực chiến đấu của quân đội.

Đỗ Văn Hạo nói với Tiền Bất Thu: "Thần y, thật ra, ngoại tà theo miệng viết thương mà xâm nhập cơ thể, hoàn toàn có thể phòng ngừa trước."

"Thật ư?" Tiền Bất Thu dừng bút liếc mắt nhìn hắn hỏi: "Làm sao để phòng ngừa?"

Đỗ Văn Hạo nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích rõ vấn đề này: "Là như thế này, trong môi trường sống của chúng ta có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh... cái này là những sinh vật rất nhỏ mắt thường không thể nhìn thấy được, ... ừa, chính là một sinh mạng thể rất nhỏ ... rất nhỏ, một khi bọn chúng tiến vào cơ thể người, sẽ làm cho cơ thể con người sinh ra bệnh tật, bám vào trên vết thương, sẽ làm cho vết thương bị nhiễm trùng. Ngày hôm qua ngài trị liệu vết thương ở bụng của Vương bộ khoái, bàn tay không được trừ độc đã tiếp xúc với vị tràng (1), lại dùng máu của con gà sống đổ vào miệng vết thương, cây kim sử dụng khâu vết thương cũng không được khử trùng cẩn thận, làm cho vi khuẩn truyền bệnh xâm nhập vào vết thương, khiến cho nhiễm trùng... Ài! Làm sao mới có thể nói cho rõ ràng đây!"

Đỗ Văn Hạo phát hiện muốn cùng một vị trung y thời cổ đại, dùng từ ngữ phổ thông để giải thích tri thức hiện đại quả thật là rất phiền toái.

Tiền Bất Thu nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy, rất khó chịu, lông mày nhìu lại, nói: "Những lời của sư phụ lão hủ nghe không hiểu lắm, tà bệnh không nằm ngoài ba loại, cũng không hiểu sư phụ nói đến cái gì bệnh..., đến bệnh... bệnh..."

"Là vi khuẩn gây bệnh!"

"Được rồi, xin hỏi sư phụ, vi trùng gây bệnh thuộc về nội tật, ngoại tà hay là một loại nào khác?"

"Không phải là một loại, nhưng có cả hai, như thế này, vì tà độc nhập thể, vi trùng gây bệnh này có xâm nhập trong rất nhiều tình huống, vi trùng gây bệnh cùng Trung y chúng ta..., à không, cùng với quy tắc chữa bệnh của thầy thuốc chúng ta hoàn toàn khác biệt, là hai loại phương pháp khác nhau, cho nên không thể dùng lý luận của chúng ta để giải thích được."

"Ồ?" Tiền Bất Thu từ từ đứng lên: "Nói cách khác, cá nhân sư phụ cho rằng tồn tại một loại tà độc khác?"

"Có thể nói như vậy, kì thật cũng không phải do ta phát hiện ra, nhưng mà ta biết có loại tà độc này, hơn nữa, 'sở lục vị dâm' kì thật là rất nhiều đều là thông qua loại tà độc vi trùng gây bệnh này xâm nhập vào cơ thể người."

"Có đúng vậy không, nếu là như thế, vậy thì lão hủ thật là kiến thực hẹp hòi, nhưng mà lão hủ không cho rằng vết thương của Vương bộ khoái sinh mủ là do lão hủ dụng thuốc."

"Thần y, vấn đề này ngài nên chăm chú nghe ta nói, ngài xử lý vết thương như vậy không thích hợp..."

Diêm Diệu Thủ sát ngôn quan sắc (2), thấy sư phụ tức giận, lúc này liền nói chen vào: "Được rồi sư tổ, người luôn chỉ trích sư phụ ta làm cho Vương bộ khoái bị tà độc nhập thể, lại vừa không giải thích được nguyên nhân, thì ai dám tin tưởng? Tà độc chỉ cần có vết thương sẽ xâm nhập, cho dù đại phu có chữa trị hay không đều như vậy, cho dù sư phụ ta không chữa trị cho Vương bộ khoái thì vết thương của hắn cũng sẽ bị tà độc xâm nhập! Ngươi chỉ trích sư phụ ta, chỉ sợ là không đúng đâu?"

"Ta không có ý chỉ trích thần y, ta đang giải thích với các ngươi về nguyên lý giải phẫu diệt khuẩn trừ độc..."

"Sư phụ ta nghe không hiểu những lời ngươi nói, chúng ta nghe cũng không hiểu!" Diêm Diệu Thủ vung quạt giấy lên, cắt đứt lời của Đỗ Văn Hạo, quay đầu nói với Hàm Đầu: "Hàm Đầu, ngươi đọc thuộc cách bàn luận về bệnh tật của thánh hiền xem có loại bệnh gì mà... bệnh tà độc như lời sư tổ không!"

"Vâng! Sư huynh!" Hàm Đầu nhẹ nhàng ho khan một tiến, ngửa đầu giọng điệu du dương trầm bổng: "Tố Vấn, điều kinh luận có nói: 'Phu tà sinh ra, hoặc sinh ở âm, hoặc sinh ở dương, nếu sinh ở dương giả, thì do mưa gió và sự nóng lạnh, nếu sinh ở âm giả là do đồ ăn uống và nơi sinh sống, âm dương thất thường. Trọng Cảnh y thánh (kim quỹ yếu lược) có nói: "Muôn vàn tai nạn, không ngoài ba điều: Thứ nhất, kinh lạc bị tà xâm nhập vào tạng phủ, đó là nguyên nhân bên ngoài, thứ hai là do tứ chi cửu khiếu(3), huyết mạch tương truyền (4), bế tắc không thông, đó là nguyên nhân bên ngoài. Thứ ba, phòng thất, kim loại và những vật sắc bén, trùng thú gây thương tích. Đó là các nguyên nhân gây ra bệnh tật. 'Tấn Cát Hồng (Trửu hậu bị cấp phương. Tam nhân luận) có nói: "Một là do nội tật, hai là do ngoại phát, ba là do bị xâm nhập. '..."

"Ta biết! Trần Vô Trạch (tam nhân phương) cũng có nói rằng: ' Nội tắc thất tình, ngoại tắc lục dâm, không nội không ngoại, là bất bình thường. ' "

Hàm Đầu sửng sốt, mù mờ hỏi Tiền Bất Thu rằng: "Sư phụ, người viết (tam nhân phương) cái này là ai?"

Tiền Bất Thu lắc đầu nhìn về phía Đỗ Văn Hạo.

Trần Vô Trạch là danh y thời Nam Tống, bọn họ tất nhiên không biết, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn giải thích, muốn nói có sách mách có chứng thì căn bản không có biện pháp thuyết phục bọn họ, chỉ có thể dùng sự thật để chứng minh, vì vậy nói: "Mặc kệ điều đó, dù sao vi trùng gây bệnh này cùng thất tình, lục dâm, không liên quan tới nhau! Thần y, ngài nên cẩn thận nhớ lại một chút, trong lúc ngài trị bệnh thì vết thương có thể làm vết thương không nhiễm trùng sinh mủ hay không?"

"Không có, triệu chứng này đương nhiên phải thế, kê đơn lực tức khỏi hắn, không cần bận tâm."

"Vậy thần y có gặp trường hợp nào không thể khỏi hắn, vết thương nung mủ nghiêm trọng mà gây tử vong?"

Tiền Bất Thu có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Cái này..., mặc dù người ta tặng lão hủ ngoại hiệu thần y, nhưng dù sao lão hủ cũng không phải thần tiên, không ai dám cam đoan mọi bệnh tật đều có thể 'thuốc đến bệnh khỏi'."

"Lời này không sai. Nhưng mà vết thương chỉ cần cẩn thận diệt khuẩn khử độc, đại đa số đều có thể phòng ngừa! Ta cam đoan, nếu ngài làm theo lời ta nói, tương lai sẽ không gặp phải loại tình huống như Vương bộ khoái ..."

Diêm Diệu Thủ nói chen vào: "Không đúng rồi, sư tổ, ngươi điều trị cho Lưu bộ khoái cũng xuất hiện việc nói mê, tinh thần sa sút. Nếu không phải sư phụ ta giúp ngươi một tay, chỉ sợ Lưu bộ khoái đã chết!"

"Đó là một chuyện khác!" Đỗ Văn Hạo nói: "Lưu bộ khoái bởi vì thiếu máu mà làm cho chức năng thận gặp trở ngại nên nói mê, mà không phải do vết thương bị nhiễm, ta trị liệu vết thương cho Lưu bộ khoái cũng không có bị nhiễm trùng, không tin các ngươi có thể đi xem! Được rồi, vết thương của Lưu bộ khoái không bị sinh mủ chứng tỏ là ta nói đúng! Bởi vì chính ta đã thực hiện quá trình diệt khuẩn trừ độc một cách chặt chẽ trong lúc tiến hành sơ cứu miệng vết thương!"

"Thật ư? Nhưng ta lại nhìn không ra có gì khác biệt, cũng nghe không hiểu ngươi nói cái gì mà thận..., thì có thể nói gì."

"Sự thật thắng hùng biện! Chúng ta đi xem vết thương của Lưu bộ khoái một chút, nếu so với vết thương của Vương bộ khoái khá hơn một chút, không phải đều rõ ràng tất cả sao?"

Tiền Bất Thu nói: "Không cần đi, lão hủ đã xem qua, đích xác là không giống, vết thương của Lưu bộ khoái không bị sinh mủ, tối hôm qua lão hủ cũng rất kinh ngạc vốn định tìm cơ hội hỏi sư phụ làm như thế nào, bây giờ nghe sư phụ nói xong, lão quả thật không thể giải thích được, có lẽ là sư phụ đang nói cho có, điều này cũng không thể trách sư phụ, mỗi thầy thuốc đều có bí phương, giữ bí mật cũng là không có gì sai trái."

(1)Vị tràng: Dạ dày và ruột.

(2)Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

(3)Cửu khiếu: Lỗ. Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi gọi là thất khiếu, Cửu khiếu là thất khiếu với hai khiếu: lỗ sinh thực khí và hậu môn. Theo quan niệm cổ xưa àn bà có thêm lỗ vú và lỗ sinh dục để đẻ và nuôi con.

(4) huyết mạch tương truyền: huyết thống truyền lại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-549)


<