Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 092

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 092: Sát cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Trương Diệu Ca là mật thám của nước Hạ không chút nào kì lạ, Nguyên Hạo nhiều năm trước đã có ý thống nhất thiên hạ, tự nhiên sớm có chuẩn bị. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, sớm đã nhìn ra mưu tính sâu xa của Nguyên Hạo, việc Trương Diệu Ca từ lâu trước đó đến kinh thành dò thám tin tức cũng là việc hợp lí.

Địa vị của một ca cơ không gọi là cao, nhưng muốn hiểu rõ được bí mật của triều đình Đại Tống, có thể nói là may mắn vô cùng.

Nhiệm vụ của Trương Diệu Ca đã hoàn thành, đương nhiên không cần ở lại kinh thành.

Theo như trí thông minh của Trương Diệu Ca, không lí nào không nhìn ra được người Đan Đan muốn cứu có vấn đề, Trương Diệu Ca lúc đầu tại sao lại giúp đỡ?

Triệu Trinh nhìn Địch Thanh trầm ngâm không nói, chỉ cho rằng Địch Thanh cùng y nghĩ như nhau, đột nhiên thấp giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi xem Trương mĩ nhân của trẫm cùng Trương Diệu Ca có phải có chút giống nhau?

Ánh mắt Địch Thanh lướt qua trên người của Trương mĩ nhân, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ ý muốn nói Triệu Trinh thích Trương Diệu Ca, cho nên mới yêu ai yêu cả đường đi, đối với Trương mĩ nhân này yêu thương như vậy?

Triệu Trinh dường như nhìn ra được suy nghĩ của Địch Thanh, lắc đầu nói:

- Quả thật bởi vì trẫm nghe nói Trương Diệu Ca có thần thái rất giống với một vị Vương mĩ nhân mà trẫm sớm đã yêu thích, trẫm mới kêu ngươi dẫn trẫm đến Trúc Ca lâu. Không ngờ sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện.... quả thật là ngoài dự liệu của trẫm.

Triệu Trinh thổn thức không thôi, trong lòng lại nghĩ:

- Địch Thanh trường tình, trẫm chẳng lẽ không phải như thế?

Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút kiêu ngạo, lặng lẽ lại nắm lấy tay của Trương mĩ nhân.

Hoá ra nữ tử mà Triệu Trinh thích nhất năm đó gọi là Vương Như Yên, vốn là con gái của thương nhân Vương Mông Chính. Triệu Trinh lúc đó đã ở lâu trong chốn thâm cung, gặp qua muôn vàn nữ tử có cùng một vẻ mặt, Vương Như Yên không giống với tiểu thư khuê các, càng không giống bảo vật quý giá của một gia tộc nào, mang theo dáng vẻ phong trần đến trước mặt Triệu Trinh, làm cho Triệu Trinh lúc đó vô cùng kinh ngạc.

Ngay lúc Triệu Trinh muốn tuyển hoàng hậu, y lần đầu ở trước mặt thái hậu nói ra suy nghĩ của bản thân, muốn chọn Vương Như Yên. Nhưng thái hậu chia rẽ uyên ương, không những không đồng ý, còn đuổi Vương Như Yên ra khỏi cung, gả cho con trai của Lưu Mỹ là Lưu Tòng Đức!

Triệu Trinh thương tâm người yêu bị kẻ khác ôm ấp, sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có, từ đó căm thù thái hậu đến tận xương tuỷ. Năm đó, Địch Thanh đánh gẫy chân Mã Quý Lương, trong lòng Triệu Trinh vô cùng hả hê. Lần đó, y kiên quyết đứng về phía Địch Thanh. Sau này thái hậu băng hà, lúc Triệu Trinh biết được cái chết mẫu thân, ra lệnh cấm quân bao vây Lưu gia, chỉ cần phát hiện mẫu thân có dấu vết bị giết hại, đem chém cả nhà Lưu gia! Lúc đó, hiển nhiên là bởi vì thương tâm, nhưng nguyên nhân chủ yếu là ân oán chất chứa đã lâu của y đối với Lưu gia.

Chuyện đã qua của Như Yên khó có thể trở lại, Triệu Trinh khẽ thở dài, nhìn Trương mĩ nhân trước mắt, trong lòng thương tiếc nói không ra lời.

Y phế Quách hoàng hậu, chỉ có thể lại lập Tào hoàng hậu, y tuy là thiên tử, nhưng cho dù là việc cưới vợ, cũng phải chịu sự quản chế của đám quần thần. Nhưng lần này bất luận thế nào, y cũng có năng lực để giữ Trương mĩ nhân lại bên mình.

Y đối mặt với Trương mĩ nhân, tựa như đối diện với Vương Như Yên năm đó....

Lần này, thiên trường địa cửu, không gì có thể lại chia cắt bọn họ!

Triệu Trinh nghĩ đến đây, nắm chặt tay của Trương mĩ nhân. Y xem Địch Thanh như huynh đệ, bởi vì nhận thấy chỉ có Địch Thanh có thể hiểu được tình cảm của y, y vẫn luôn cảm thấy, y cùng Địch Thanh vốn là cùng một loại người, đều là người thâm tình.

Đang lúc trầm ngâm, Triệu Trinh đã nâng chén trà đến bên miệng, Trương mĩ nhân nhẹ nhàng giữ tay y lại, dịu dàng lên tiếng:

- Thánh thượng, nước trà còn nóng, người lưu ý một chút....

Dứt lời lại cười, nói:

- Thánh thượng, người luôn sơ xuất như vậy.

Trong lòng Triệu Trinh rất ấm áp, nhớ đến nhiều năm trước, nữ tử Như Yên đó không phải cũng nhắc nhở mình như vậy sao?

Trương mĩ nhân không những tướng mạo có vài phần tương tự Vương Như Yên, mỗi một cử chỉ nhỏ càng vô cùng giống Vương Như Yên! Triệu Trinh có lúc thậm chí có chút cảm khái, có phải ông trời bù đắp cho phần tình cảm tiếc nuối nhiều năm của y, mới để Trương mĩ nhân đến thay thế Vương Như Yên?

Địch Thanh thấy tình cảm mặn nồng của Triệu Trinh và Trương mĩ nhân, không khỏi lúng túng, thầm nghĩ Triệu Trinh ngươi kêu ta đến không phải để ta xem các người ân ái chứ.

Trương mĩ nhân liếc Địch Thanh một cái, đột nhiên sắc mặt hơi đỏ, cười duyên dáng nói:

- Thánh thượng, Địch tướng quân đợi lâu rồi.

Triệu Trinh cườ ha hả, có chút vui vẻ, nói:

- Địch Thanh, ngươi đoán xem ta tìm ngươi đến có việc gì?

Địch Thanh không hào hứng như Triệu Trinh, chần chừ nói:

- Có lẽ có liên quan với việc sứ giả Tây Hạ hôm nay?

Triệu Trinh nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi nhanh như thời tiết của Triệu Trinh, trong lòng lo sợ. Triệu Trinh hỏi:

- Địch Thanh, ngươi có biết sau khi ngươi đi, người khác nói ngươi thế nào không?

Địch Thanh chỉ lắc đầu, thầm nghĩ nói ta thế nào thì đã sao? Lần này ta nhập cung, vốn muốn cáo lão hồi hương. Hắn nghĩ đến việc rời đi, không biết tại sao lại cảm thấy có chút thư thái.

Triệu Trinh hơi tức giận nói:

- Bọn họ nói ngươi ỷ lập được công mà kiêu ngạo, lại nói ngươi muốn dựa vào chiến tranh mà lập công, một lòng muốn đánh nhau với nước Hạ, không quan tâm đến việc xử lí quốc gia đại nghĩa...

Địch Thanh tuy biết đám quan văn ít bước chân ra khỏi Biện Kinh sẽ không nói lời gì tốt đẹp về hắn, nhưng nghe Triệu Trinh nói vậy, cũng cảm thấy thất vọng một trận, nghĩ đến Địch Thanh hắn vì Tây Bắc ra sinh vào tử, chống ngoại xâm, trên triều lại mang tiếng không quan tâm đến quốc gia đại nghĩa.

Cười chua chát, Địch Thanh đứng dậy hành lễ nói:

- Thánh thượng, thần nếu đã sai, thần....

Hắn vừa định xin từ chức, Triệu Trinh đã nói:

- Ngươi không sai!

Địch Thanh ngẩn ra, nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh đứng lên, đi đến trước Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, ngươi hiểu tâm tư của trẫm nhất. Không sai, trẫm lo cho nỗi khổ của bá tánh, nếu có thể không chiến, đương nhiên không muốn chiến, nhưng bọn hắn nếu thật sự hung hăng như vậy, trẫm làm sao có thể lùi bước? Ngươi hôm nay trên điện nói rất hay!

Địch Thanh không ngờ Triệu Trinh lại nói giúp hắn, không đợi nói tiếp, Triệu Trinh lại nói:

- Sứ thần Tây Hạ ở trên triều ngang tàn như vậy, bọn họ đường đường là người trong Xu Mật viện, Tam Nha, lại không ai dám xuất ngôn ứng chiến, quả thật làm trẫm vô cùng thất vọng.

Trong lòng nghĩ:

- Chẳng trách bọn người Vương Củng Thần, Thái Tương nói Hạ Tủng hèn nhát, tạm bợ, hôm nay trên triều, Hạ Tủng là người từng cầm quân tại Tây Bắc, lại không nói một lời. Xu Mật sứ như vậy, trẫm cần làm gì?

Triệu Trinh nghĩ đến đây cảm thấy Phạm Trọng Yêm đề cử không thoả đáng, có ý nghĩ đẩy Hạ Tủng ra khỏi Lưỡng phủ.

Địch Thanh nghĩ Triệu Trinh thay đổi thất thường, cũng chỉ có cái loại không lo đến sau này như ta mới dám nói thẳng, đám người đó vào lúc đó, vẫn còn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Trinh.

Triệu Trinh khoát tay nói:

- Nhưng hôm nay trẫm tìm ngươi đến, không phải muốn nói những việc mất hứng như vậy. Chủ yếu là mĩ nhân đã nghe đại danh của ngươi từ lâu, lại hiếu kì phong tình của nơi biên thuỳ, trẫm hôm nay mới...mời ngươi đến kể chuyện thú vị ở biên thuỳ.

Y cố ý dùng từ mời, đã có ý hoà hảo với Địch Thanh.

Trương mĩ nhân che miệng cười:

- Ta luôn nghe trưởng công chúa đề cập đến chuyện của Địch tướng quân, trong lòng rất hiếu kì, mới đặc biệt thỉnh cầu thánh thượng tìm Địch tướng quân đến. Địch tướng quân, ngài đừng để ta thất vọng.

Cô ta trời sinh quyến rũ, giọng điệu cầu khẩn mềm mại, mang một phong vị khác.

Địch Thanh thầm nhíu mày, thầm nghĩ nơi biên tuỳ đánh đánh giết giết, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, có chuyện gì hay ho chứ? Biết nếu từ chối chắc chắn làm cho Triệu Trinh không vui, đang lúc trầm ngâm, có cung nhân lên tiếng:

- Hoàng hậu, trưởng công chúa đến.

Bên ngoài ngự hoa viên, Tào hoàng hậu và Thường Ninh công chúa đã đi đến.

Triệu Trinh bị cắt đứt nhã hứng, có chút không vui. Nhưng hoàng hậu hiền lành, ở trong lòng Triệu Trinh, tuy không yêu hoàng hậu, nhưng vẫn có phần kính trọng sự hiểu biết đại cục của hoàng hậu, đứng dậy chào đón nói:

- Hoàng hậu, nàng hôm nay không trồng rau sao? Thường Ninh, muội sao có nhã hứng đến đây?

Nhìn Địch Thanh, Triệu Trinh cười nói:

- Thường Ninh, muội đến đây cũng tốt.

Thường Ninh nhìn về phía Địch Thanh, khẽ mỉm cười nói:

- Địch tướng quân, vẫn khoẻ chứ?

Cô ta lần này không có mang khăn che mặt đến, lộ ra khuôn mặt thanh tú, điềm đạm.

Cô ấy tuy đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười dường như có chút ưu sầu...

Địch Thanh thi lễ nói:

- Thần tham kiến Hoàng hậu, trưởng Công chúa.

Trương mỹ nhân hé miệng cười nói:

- Bệ hạ, kỳ thật lần này, là thần thiếp mời trưởng Công chúa tới nghe Địch tướng quân nói chuyện, không ngờ hoàng hậu cũng nể mặt đến.

Tào hoàng hậu mỉm cười nói:

- Bệ hạ, người vẫn luôn nói Trương muội muội cầm kỹ thiên hạ vô song, vừa trùng hợp, Thường Ninh nói Trương muội muội hẹn muội ấy, thần thiếp nhất thời hiếu kì, cũng cùng đến. Bệ hạ, người không khiển trách chứ?

*****

Triệu Trinh thấy Tào hoàng hậu và Trương mỹ nhân quan hệ hòa hợp, trong lòng vui vẻ, cười nói:

- Sao lại thế chứ? Nhưng mĩ nhân đã đàn lâu rồi, cũng mệt nhiều rồi, không bằng trước nghe Địch Thanh nói chút chuyện ở biên thuỳ, rồi để mĩ nhân đàn, thế nào?

Tào hoàng hậu cười nói:

- Như vậy cũng được, tuy nhiên...

Lời còn chưa dứt, lại có cung nhân đến bẩm báo:

- Khởi bẩm thánh thượng, Vương Củng Thần cầu kiến.

Triệu Trinh thầm nghĩ trên điện Văn Đức còn chưa đủ ầm ĩ, Vương Củng Thần lúc này lại gây ồn ào gì nữa? Không vui nói:

- Không gặp!

Cung nhân vừa định lui xuống, Tào hoàng hậu một bên cản cung nhân lại, khuyên nói:

- Bệ hạ vừa mới tiến hành cải cách, Vương Củng Thần là người giám sát cải cách, y đến cầu kiến, quá nửa là có liên quan đến việc cải cách, bệ hạ không nên không gặp.

Trương mĩ nhân một bên thấy thế cũng nói:

- Bệ hạ, hoàng hậu nói rất đúng. Bệ hạ nên lấy quốc gia làm trọng, chuyện nơi Tây Bắc, tiếng đàn của thần thiếp lúc nào nghe cũng được.

Triệu Trinh nghe như vậy, cũng thấy có lí, y có ý muốn cải cách, không muốn vừa bắt đầu đã bị đám quần thần nói là lưu luyến mĩ sắc, không quan tâm đến triều chính, tiếc nuối nói:

- Vậy được, trẫm trước xử lí quốc sự. Địch Thanh, ngươi có thể về.

Trương mĩ nhân đột nhiên đi đến bên Thường Ninh, cười nói:

- Ai da, nô gia (em, thiếp) làm phiền Địch tướng quân đến, cảm thấy vô cùng áy náy. Không bằng lại làm phiền Thường Ninh tỷ tỷ tiễn Địch tướng quân xuất cung, cũng có thể bày tỏ ý chuộc lỗi của nô gia.

Dứt lời nhẹ đẩy Thường Ninh một cái, duyên dáng cười.

Thường Ninh đột nhiên bị Trương mĩ nhân đẩy đến bên cạnh Địch Thanh, gương mặt thanh tú xinh đẹp hơi đỏ, chốc lát chuyển lại như thường nói:

- Muội cũng vừa lúc muốn nói vài câu với Địch tướng quân. Thánh thượng, có được không?

Triệu Trinh cười ha hả nói:

- Có gì không được? Thường Ninh, muội dẫn Địch Thanh xuất cung đi.

Thường Ninh vui vẻ nói:

- Địch tướng quân, mời bên này.

Địch Thanh sao lại không biết ý của Trương mĩ nhân, thầm chau mày, nhưng lúc này không tiện từ chối, chắp tay nói:

- Công chúa, làm phiền rồi.

Hai người ra khỏi ngự hoa viên, băng qua uyển hữu, xuyên qua hoa kính, Thường Ninh vẫn dẫn đường phía trước, im lặng không nói. Đợi đến bên một cây cầu nhỏ, ngay lúc Địch Thanh vừa định nói tự mình biết đường, không dám làm phiền, Thường Ninh đã dừng lại.

Gió xuân khẽ lay cành liễu, nhịp cầu bắc tựa cầu vồng. Ánh mặt trời từ phía tây rọi đến, chiếu lên mặt nước, gợn ánh kim, loé sáng không ngừng, tựa như tâm trạng phức tạp khó nắm bắt của một cô gái. Địch Thanh vừa ý thức được, đã sắp hoàng hôn.

Thường Ninh đứng trên chiếc cầu nhỏ tựa cầu vồng, có ánh tà dương chiếu lên mặt cô ấy, làm khuôn mặt như bạch ngọc sáng lên:

- Địch tướng quân, quả thật ta không có kêu Trương mĩ nhân tìm tướng quân.

Địch Thanh có chút lúng túng, khẽ ho, nói:

- Thần đa tạ công chúa xin lời tốt đẹp từ thái hậu, để thần được gặp thánh thượng.

Hắn không ngốc chút nào, đoán được Hoàng hậu tìm hắn quá nửa là do Thường Ninh.

Thường Ninh đột nhiên cười, xoay qua nhìn Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân vì Đại Tống vào sinh ra tử, trải nhiều phong sương, bá tánh trong thiên hạ đều cảm kích tướng quân, không biết lấy gì đền đáp. Thường Ninh làm chút việc, chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, cầu chút tâm an mà thôi.

Địch Thanh không nghĩ Thường Ninh hiểu rõ đại nghĩa như vậy, trong lòng cảm tạ, không biết nói gì cho phải.

Thường Ninh thấy Địch Thanh trầm mặc, nụ cười ít nhiều mang chút lo lắng:

- Đúng rồi, Địch tướng quân, lần trước thánh thượng tìm ta, lần này Trương mĩ nhân tìm ta, bọn họ đều là có ý tốt, xin tướng quân đừng trách họ nhiều chuyện.

Địch Thanh vội đáp:

- Thần không dám.

Không đợi nói tiếp, Thường Ninh đã nói:

- Nhưng ta thật sự chỉ xem tướng quân như bằng hữu. Không biết...

Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp nhìn Địch Than:

- Không biết Địch tướng quân có thể xem Thường Ninh là bằng hữu không?

Địch Thanh nghe vậy như trút được gánh nặng, chắp tay nói:

- Trong thâm tâm của thần, đã coi Công chúa như bằng hữu, đối với Công chúa cũng vô cùng cảm kích, chỉ sợ là mình trèo cao. Ngày sau, Công chúa có việc gì, cứ việc phân phó, Địch Thanh sẽ dùng hết sức mình đi làm.

Thường Ninh nghiêng đầu đi, nhìn nước chảy dưới cầu nhỏ, tóc đen nhẹ bay, như dương liễu bay trong gió. Sau một hồi, Thường Ninh mới lên tiếng:

- Tướng quân nếu nghĩ như vậy, sau này nếu tướng quân có rảnh rỗi, thì chỉ cần đến chỗ Thường Ninh kể chuyện Tây Bắc là được.

Ngừng chút, cúi đầu nói:

- Lúc này, tướng quân đang bận rộn quân vụ, Thường Ninh sẽ không trì hoãn thời gian của tướng quân.

Vừa nói xong lời cuối, có gió xuân thổi tới, làm lay động tay áo của nàng. Thường Ninh bỗng nhiên xoay người, cất bước dời đi. Nàng đi một mạch đến khi khuất bóng phía sau trăm hoa, không có quay đầu một lần.

Địch Thanh nhìn theo Thường Ninh rời đi, chỉ cảm thấy trời chiều có chút nhạt, khung cảnh cũng trở nên tiêu điều.

Không biết bao lâu, Địch Thanh mới xoay người rời cung. Thấy trời đã tối, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Nguyệt từng muốn tìm hắn. Mặc dù không biết Tiểu Nguyệt có chuyện gì, nhưng Địch Thanh vừa nghĩ tới có khả năng liên quan tới Vũ Thường, hắn nhịn không được bước nhanh hơn, đi về hướng ngõ Mạch Kiết.

Đi đến ngõ Mạch Kiết, màn đêm đã buông xuống. Trăng lưỡi liềm cong cong mọc trên đầu ngọn cây, giống như chân mày quyến rũ của thiếu nữ.

Đang lúc Địch Thanh đi qua ngõ Mạch Kiết, đột nhiên dừng lại, đứng ở trước một cây mai. Địch Thanh sờ vào thân cây mai, hai mắt nhắm lại. Hắn còn nhớ rõ, năm đó Vũ Thường từng ở dưới cây mai này nghển cổ chờ đợi. Năm đó hắn cũng từng bồi hồi dưới bóng cây không đi, chỉ vì muốn nhìn thấy người trong lòng.

Cây còn xanh tốt, nhưng hoa đã tiêu điều.

Năm tháng cứ trôi đi, bốn mùa tuần hoàn, nhưng người lại thay đổi. Hắn, Địch Thanh đã không còn là Địch Thanh năm đó. Nhưng trái tim của hắn vẫn còn, vẫn luôn giữ mãi tình yêu năm đó.

Cành mai thô ráp mọc ra ngoài kia, còn loang lỗ những vết búa bổ. Địch Thanh nhớ rõ, nếu không có Tiểu Nguyệt tức giận bổ cây mai, hắn còn thực không biết tình cảm của Vũ Thường. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh không do dự nữa, đi tới hướng cửa Dương phủ. Còn chưa ra khỏi ngõ, hắn một lần nữa dừng lại.

Trên mặt đất có vài vết màu tím.

Địch Thanh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xoa xoa, để lên mũi ngửi, nhíu mày. Hắn ngửi ra được là máu người. Ở đây không lâu trước có người chảy máu sao?

Chẳng biết tại sao, khóe mắt của Địch Thanh có chút co giật, trong lòng dâng lên sự lo lắng. Hắn chậm rãi đứng lên, trầm ngâm một lát, vẫn đi tới trước cửa Dương phủ, dùng sức đập cửa.

Chờ giây lát, không người phản ứng.

Mí mắt của Địch Thanh lại giật. Hắn đẩy cửa ra, chỉ phát hiện then cửa bên trong không gài. Nói như vậy, trong nhà có người, trời cũng chưa tính là muộn, chưa phải thời gian để đi ngủ. Địch Thanh dựa theo tường sân đi tới. Nhiều năm trước, hắn đã đi theo đường này vào phủ, phía sau cửa luôn có giai nhân mỉm cười.

Đẩy cửa phòng khách, chỉ có tiếng kẽo kẹt vang lên. Trên cửa không có cài chốt, nhưng phía sau dường như có cái gì chặn lại. Địch Thanh nhướn mày, nhảy lên tường, nhìn về phía dưới. Suýt chút nữa bị ngã xuống.

Phía sau cửa có một người dựa vào. Lúc này đã mềm nhũn. Trên khóe miệng của người này có máu, hai mắt trợn lên, dường như gặp phải việc gì cực kỳ khủng khiếp, nhưng không thể nói ra lời.

Người nọ đúng là Tiểu Nguyệt!

Trong ngắn ngủi, đầu óc của Địch Thanh trở nên trống rỗng. Không biết như thế nào nhảy xuống đầu tường, cũng không biết như thế nào tới trước mặt của Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt đã chết, vết thương trí mạng nằm ở trước ngực. Một vật cứng cực kỳ bén nhọn đâm vào tim của Tiểu Nguyệt. Một kích trí mạng!

Toàn thân Địch Thanh run rẩy không ngừng. Thời khắc này, hắn chỉ nghĩ, Tiểu Nguyệt là một nữ tử không tranh quyền thế, ai lại muốn hạ độc thủ với một nữ tử như vậy?

Đột nhiên hắn phát hiện trong tay của Tiểu Nguyệt đang nắm một cái gì đó. Hình như là một góc giấy viết thư, trên góc giấy cũng không có chữ viết.

Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt muốn đưa tin, lúc này mới bị thủ tiêu? Trong thư rốt cuộc là nội dung gì?

Trong Dương phủ chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ. Địch Thanh đột nhiên ý thức được điểm ấy, liền đứng dậy xông vào đại sảnh của Dương phủ. Phát hiện có một người chết nằm ở đình viện, đúng là Điêu quản gia của Dương phủ.

Điêu quản gian cũng bị một thứ sắc bén đâm trúng ngực. Hiển nhiên là ông ta muốn chạy trối chết trước khi bị người từ phía sau đâm trúng chỗ yếu hại.

Mặc dù hắn không có cảm tình gì đối với Điêu quản gia, nhưng nhìn thấy một người chết như vậy, trái tim của Địch Thanh cũng không kìm nổi đập nhanh hơn. Hắn đã sớm nhìn thấy trên bàn trong nội đường có một người nằm sấp, nhìn bộ trang phục, đúng là Dương Niệm Ân.

Sắc mặt Địch Thanh xanh mét đi tới, thở nhẹ nói:

- Bá phụ?

Trong lòng hắn còn hi vọng sự may mắn. Không nghe thấy Dương Niệm Ân đáp lại, Địch Thanh nhẹ nhàng vươn tay tới, đẩy đầu vai của Dương Niệm Ân.

Dương Niệm Ân quả nhiên đã chết. Ông ta mở to hai mắt, trong mắt còn vẻ hoảng sợ khó tin. Miệng ông ta mở, hầu kết đã vỡ, hẳn là bị người bóp chết.

*****

Địch Thân trở nên đờ đẫn, đứng ở đó nhìn vào mắt của Dương Niệm Ân, bi phẫn khó hiểu. Là ai hạ độc thủ? Vì sao phải xuống tay? Đột nhiên hắn nghĩ đến, Tiểu Nguyệt mới tới tìm ta, trong giây lát đã bị độc thủ. Chẳng lẽ nói, Tiểu Nguyệt bị giết là do liên quan tới ta? Là do ta đắc tội người khác, mới liên lụy đến bọn họ?

Trong đầu nghĩ tới lời của Quách Quỳ vào ban ngày:

- Đệ nghe Tiểu Nguyệt thì thào tự nói, nói cái gì không được, nhất định phải nói cho Địch Thanh, đem...

Tiểu Nguyệt rốt cuộc muốn nói cho Địch Thanh chuyện gì?

Trong lúc ngơ ngẩn, sắc mặt Địch Thanh trở nên trắng bệch. Hắn nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ, đột nhiên hô to nói:

- Quách Quỳ? Quách Quỳ!

Tiếng gọi vang khắp nơi, dư âm còn chưa hết, Địch Thanh đã chạy về hướng hậu viện. Hắn từng kêu Quách Quỳ tìm đến Tiểu Nguyệt. Hung thủ là kẻ tàn nhẫn, liệu có thể hạ độc thủ đối với Quách Quỳ?

Vừa nghĩ đến đây, trái tim của Địch Thanh như muốn nhảy ra ngoài. Quách Tuân có ân tình sâu nặng với hắn. Nếu Quách Quỳ bởi vì mình mà xảy ra chuyện, hắn còn mặt mũi gì sống trên đời?

Đã tới hậu viện, chỉ thấy vài người nhà hoàn cùng đầu bếp nằm la liệt khắp phía. Hung thủ giết ba người Dương Niệm Ân còn chưa đủ, không ngờ còn đem trên dưới Dương gia đều giết sạch sẽ. Hung thủ làm sao lại thù hận với Dương gia như vậy. Hay là tất cả là do liên quan tới hắn Địch Thanh?

Nhưng Địch Thanh đã bất chấp nghĩ nhiều. Trong thời gian uống một chén trà, hắn đã tìm khắp Dương phủ. Cả Dương phủ có mười ba người bị giết, nhưng không thấy có thi thể của Quách Quỳ.

Địch Thanh cực kỳ bi phẫn, không tiếp tục tìm nữa. Hắn cũng tìm không ra đầu mối gì, mất đi tung tích của Quách Quỳ. Địch Thanh thầm nghĩ, chẳng lẽ Quách Quỳ không có gặp được hung thủ, chắc cũng sắp về lại phủ?

Nghĩ đến đây, Địch Thanh lập tức chạy về hướng Quách phủ. Khi chạy đến Quách phủ, trời đã muộn, bầu trời đầy sao giống như những ngọn đèn dầu. Nhưng bên trong Quách phủ, lại không có đốt đèn.

Trong lòng Địch Thanh trầm xuống.

Quách Quỳ và hắn, đều là người cô đơn, cuộc sống cũng đơn giản, ngay cả người hầu cũng ít thuê. Duy nhất có một lão nô, vẫn còn xin nghỉ ở quê. Quách phủ giờ này không có ai. Đã trễ thế này, Quách Quỳ đi nơi nào?

Địch Thanh tâm loạn như ma, đi dạo trong phủ hai vòng, liền đưa ra quyết định. Hắn ra khỏi Quách phủ, xuyên qua mấy phố, đi tới trước quán rượu. Đêm dài vắng người, quán rượu cũng không buôn bán, nhưng vẫn có đèn dầu sáng.

Địch Thanh nhảy vào quán rượu, ông chủ quán rượu đã mỉm cười đi ra hỏi:

- Địch tướng quân, ngài vội vội vàng vàng như vậy, đã có chuyện gì sao?

Ông chủ kia có quen biết với Địch Thanh. Địch Thanh không tỏ vẻ kỳ quái, nhìn chằm chằm vào ông chủ kia, từng chữ nói:

- Hàn Tiếu, ngươi lập tức triệu tập tất cả nhân sự có khả năng điều động trong kinh thành, giúp ta làm một chuyện!

Ông chủ quán rượu đúng là Hàn Tiếu!

Hóa ra, Địch Thanh bị triệu trở về kinh thành, đại bộ phận Thất Sĩ đều lưu lại Tây Bắc. Riêng Hàn Tiếu thì đi theo Địch Thanh tới kinh thành. Việc kinh doanh của Chủng Thế Hành càng ngày càng lớn, Hàn Tiếu dễ dàng kiếm được một quán rượu và làm ông chủ. Bất cứ lúc nào cũng có thể làm theo mệnh lệnh của Địch Thanh.

Việc Địch Thanh muốn cầu kiến thiên tử, Hàn Tiếu không giúp được gì. Nhưng lúc này gặp chuyện không may, Địch Thanh biết thời gian quý như vàng, Quách Quỳ bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, nên người hắn đầu tiên nghĩ tới là Hàn Tiếu.

Hàn Tiếu thấy thần sắc của Địch Thanh vô cùng lo lắng, nụ cười trở nên cứng ngắc. Đợi Địch Thanh nói xong mọi chuyện Hàn Tiếu liền thu lại vẻ tươi cười. Thấy Địch Thanh lòng nóng như lửa đốt, Hàn Tiếu bất chấp an ủi, lập tức quyết định nói:

- Địch tướng quân, nếu xem xét từ góc độ xấu nhất, Quách Quỳ mất tích, rất có khả năng liên quan tới việc Dương phủ bị diệt môn. Nếu như vậy, chúng ta phải bắt tay từ hai hướng. Phái một ít người tới phụ cận của Quách Phủ hỏi xem có ai khả nghi lui tới không. Sau đó lại phái người đến Cấm Quân doanh, tìm những nơi mà Quách Quỳ thường xuyên lui tới. Cũng lưu lại người ở Quách phủ tránh cho việc Quách Quỳ trở về mà không biết.

Địch Thanh biết lúc này cũng chỉ làm được như thế, nói:

- Vậy thì làm phiền ngươi.

Hàn Tiếu nói:

- Thuộc hạ sẽ toàn lực đi tìm. Lúc này, nhân sự khá đủ. Địch tướng quân không bằng lưu lại nơi này chờ tin tức.

Địch Thanh gật đầu, biết rằng cho dù mình đi tìm, cũng không có tác dụng. Không bằng ở đây chờ tin tức, đưa ra các quyết định tiếp theo.

Hàn Tiếu đã sớm truyền lệnh ra ngoài. Trong lúc nhất thời, tiểu nhị, đầu bếp, phòng kế toán cùng mọi người trong quán rượu đều bị phái đi, toàn lực tìm kiếm tung tích của Quách Quỳ.

Địch Thanh ngồi ở trong quán rượu, im lặng suy nghĩ. Trong lòng liên tục tính toán hai vấn đề:

- Quách Quỳ còn sống hay chết? Ai giết cả nhà Dương gia?

Nhưng mặc cho hắn nghĩ tới nghĩ lui, chung quy đều không nghĩ ra được đáp án.

Trời dần sáng, hai mắt của Địch Thanh đã đầy tơ máu, một đêm không ngủ. Tin tức liên tục truyền tới, lại không có cái nào có tác dụng. Quách Quỳ vẫn chưa trở về Quách phủ, giống như bị biến mất vậy.

Đợi đến gà trống cất cao tiếng gáy, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong quán rượu, Đột nhiên Địch Thanh cảm thấy kinh hãi, tim đập thình thịch. Thầm nghĩ, đã lâu không có tung tích của Quách Quỳ, chẳng lẽ y đã...

Địch Thanh không dám nghĩ tiếp nữa. Đã chờ đợi không được, thì tự mình đi tìm. Hàn Tiếu ở một bên thấy vậy, biết rằng khuyên cũng vô dụng. Y nhìn bóng lưng của Địch Thanh, cũng cảm thấy lo lắng.

Đúng lúc này, có người chạy tới, đầu đầy là mồ hôi, thấp giọng nói vào tai của Hàn Tiếu hai câu, Hàn Tiếu cả kinh, vội kêu lên:

- Địch tướng quân, có tin tức của Quách Quỳ.

Địch Thanh vốn đã đi xa, nghe vậy bước nhanh quay lại, vội la lên:

- Tin tức thế nào?

Hắn thậm chí không dám hỏi Quách Quỳ sống hay chết.

Trong mắt Hàn Tiếu tràn đầy quái dị nói:

- Theo tin tức thì tối hôm qua, Quách Quỳ xâm nhập sứ quán Tây Hạ, bị người Hạ bắt.

Địch Thanh giật mình nói:

- Sao cậu ta lại đi vào đó?

Biết Hàn Tiếu cũng không có đáp án, Địch Thanh lập tức nói:

- Hàn Tiếu, ngươi đi theo ta!

Hàn Tiếu nhắc nhở:

- Địch tướng quân, nơi đó là sứ quán của nước Hạ, chúng ta đi có thể, nhưng... Sẽ phiền toái vô cùng.

Địch Thanh không nói, lông mày nhăn lại, trèo lên một con ngựa, chạy về hướng sứ quán Tây Hạ. Hắn sao không biết ý của Hàn Tiếu. Từ trước tới nay, Địch Thanh luôn là người chủ chiến. Giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, nếu lại đắc tội sứ quán nước Hạ. Không cần người Hạ như thế nào, chỉ sợ đủ loại quan lại triều Tống cũng đủ dìm hắn chết!

Nhưng hiện tại, hắn còn sự lựa chọn nào khác sao?

Địch Thanh phi ngựa như bay, không bao lâu đã đến sứ quán nước Hạ. Lúc này, mặt trời đã lên cao, người đi đường ngày càng nhiều. Bọn họ thấy Địch Thanh cưỡi ngựa lao nhanh, không khỏi nghị luận. Có người nhận ra Địch Thanh, lại xì xào bàn tán.

Địch Thanh đã tới trước cửa sứ quán, xoay người xuống ngựa, vừa tiến đến, đã bị hai binh lính canh gác sứ quán ngăn lại:

- Làm cái gì đấy?

Địch Thanh mặc dù vội, nhưng vẫn khống chế cảm xúc, nói:

- Địch Thanh mong được gặp sứ giả nước Hạ, Một Tàng Ngoa Bàng đại nhân.

Binh lính nghe thấy tên Địch Thanh, giật nảy mình, cuống quít đi vào sứ quán bẩm báo.

Có không ít dân chúng đi tới xem, chỉ trỏ, không biết Địch tướng quân vội vàng tới nơi này làm gì? Địch Thanh ở ngoài cửa chờ hồi lâu, thị vệ kia mới nhàn nhã đi ra nói:

- Không gặp! Mời ngươi trở về.

Thị vệ mặc dù ra vẻ nhàn nhã, nhưng thần sắc vẫn là đề phòng.

Địch Thanh vừa nghe, đã biết Một Tàng Ngoa Bàng có quỷ. Quách Quỳ bị những người này bắt, sống chết không rõ. Dương gia cả nhà bị giết, chẳng lẽ bởi vì hắn xung đột với Một Tàng Ngoa Bàng, mới dẫn tới Một Tàng Ngoa Bàng hạ sát thủ? Địch Thanh nghĩ đến đây, làm sao có thể nhịn được, cười lạnh nói:

- Ta muốn gặp y, y không thể không ra gặp!

Bước tới phía trước, hai binh lính kia định rút đao, nhưng thấy lông mày của Địch Thanh nhướng lên, lập tức vọt tới một bên. Trong lòng người Hạ, Địch Thanh giống như sát thần vậy. Bọn họ đã nghe nhiều truyền thuyết về Địch Thanh, nên làm sao dám ngăn cản Địch Thanh?

Địch Thanh vừa vào sứ quán, chợt nghe thấy tiếng leng keng không dứt. Đối diện vọt tới hơn mười người Hạ, tay cầm đao sắc bén chắn trước mặt Địch Thanh. Một người cầm đầu, mạnh mẽ quát:

- Địch Thanh, ngươi muốn làm gì? Đây là sứ quán của Đại Hạ ở đất Tống. Cho dù ngươi là người của Lưỡng Phủ, muốn gặp sứ giả của chúng ta, cũng cần phải thông báo trước. Ngươi biết hậu quả của việc xông vào không?

Địch Thanh cười cười:

- Vậy làm phiền ngươi thông báo giúp ta một tiếng. Ta muốn gặp Một Tàng Ngoa Bàng.

Người nọ lạnh lùng nói:

- Nếu ta không truyền thì sao?

Nụ cười của Địch Thanh trở nên lạnh lẽo nói:

- Ngươi thử xem!

Nếu hắn là lớn tiếng quát tháo, người nọ không chừng chỉ cười nhạt khinh bỉ. Nhưng đối với ngữ điệu bình tĩnh này, mọi người chỉ thấy rùng cả mình.

*****

Đang lúc giằng co, ngoài cửa có người nói:

- Địch Thanh, ngươi đang làm cái gì?

Có mấy người đi vào đình viện. Người cầm đầu có hai tròng mắt bé như hạt đậu, đúng là Ngự Sử Trung Thừa Vương Củng Thần. Đi theo phía sau Vương Củng Thần là mấy người, cũng nhìn về hướng Địch Thanh.

Địch Thanh nhíu mày, trả lời:

- Ta muốn gặp Một Tàng Ngoa Bàng.

Vương Củng Thần nói:

- Càn quấy, vì sao ngươi muốn gặp Một Tàng sứ giả?

Địch Thanh đang tâm phiền ý loạn, nghe vậy lạnh lùng trào phúng:

- Ta muốn gặp ai, dường như không cần phải phải báo cáo với Vương đại nhân?

Vương Củng Thần âm thầm tức giận. Thầm nghĩ cho dù Hạ Tủng cũng bị ta đuổi ra khỏi kinh thành. Ngươi một Địch Thanh, dám vô lễ với ta như vậy? Hóa ra trong triều đình hôm qua, Vương Củng Thần đã chơi Hạ Tủng một vố. Về sau bãi triều, Vương Củng Thần lại tới gặp Triệu Trinh, luân phiên thỉnh cầu đem Hạ Tủng xóa bỏ khỏi danh sách Lưỡng Phủ. Triệu Trinh lúc đầu còn hoài nghi đề nghị của Phạm Trọng yêm. Rốt cuộc bị Vương Củng Thần đả động, cũng không thảo luận cùng Phạm Trọng Yêm, trực tiếp đổi Đỗ Diễn làm Xu Mật Sứt, đem Hạ Tủng phái đi ngoài kinh thành nhậm chức.

Đỗ Diễn thân là nguyên lão hai triều. Đã qua tuổi hoa giáp. Kỳ thực, ông ta giống như Chương Đắc, đều là người tuân thủ quy tắc cổ xưa. Đối với Triệu Trinh mà nói, gian tà diệt hết, có lão thần chỗ dựa, có đám người Phạm Trọng Yêm cải cách, là không cần phải lo lắng. Mà Vương Củng Thần lại cho rằng, đây là điều đầu tiên cần làm để củng cố biến pháp.

Vương Củng Thần là người giỏi về dựa thế. Giống như Yến Thù đã nói, sau khi thấy Lã Di Giản rơi đài, y liền đầu nhập vào Phạm Trong Yêm. Hiện giờ y tuy tức giận Địch Thanh chống đối, nhưng y biết Địch Thanh là người của Phạm Trọng Yêm. Nên trong lúc nhất thời, không muốn cùng Địch Thanh trở mặt.

Nhưng vào lúc này, Một Tàng Ngoa Bàng rốt cuộc từ trong phòng đi ra, cười nói:

- Hóa ra là Trung Thừa đại nhân đến, không biết có chuyện gì quan trọng?

Y cũng không thèm nhìn Địch Thanh, chỉ nói:

- Vương đại nhân, mời vào bên trong.

Vương Củng Thần vui vẻ, cũng bất chấp để ý tới Địch Thanh, cười nói:

- Ngoa Bàng đại nhân không cần khách sáo.

Hôm qua Một Tàng Ngoa Bàng tức giận rời đi, các quan lại nhà Tống đều kinh hãi. Bọn họ chỉ sợ việc hòa đàm tan vỡ, rơi vào chiến loạn vô tận với người Tây Bắc. Vương Củng Thần biết được Một Tàng Ngoa Bàng chưa lập tức rời đi, nên sáng nay tới, muốn nói lại về chuyện hòa đàm. Thấy vẻ mặt của Một Tàng Ngoa Bàng ôn hòa, Vương Củng Thần cảm thấy việc này có cơ hội xoay chuyển.

Không nghĩ Vương Củng Thần vừa mới định vào, chợt nghe Địch Thanh nói:

- Một Tàng Ngoa Bàng, ngươi đứng lại!

Vương Củng Thần tức giận, Một Tàng Ngoa Bàng lúc này mới nhìn phía Địch Thanh, dương dương đắc ý nói:

- Đây không phải Địch tướng quân sao, ngài tìm ta có việc gì? Chẳng lẽ việc nói ở phố Nhật Trường hôm qua, Địch tướng quân đã có quyết định sao?

Địch Thanh không để ý tới Một Tàng Ngoa Bàng châm ngòi, bình tĩnh nói:

- Ngươi trước giao Quách Quỳ cho ta rồi nói sau.

Đám người Vương Củng Thần ở một bên không hiểu ra sao. Một Tàng Ngoa Bàng thì cười ha hả nói:

- Thật sự là buồn cười, Quách Quỳ cũng không phải trẻ con, ngươi bảo ta trông giữ y hay sao mà giờ đến đòi người?

Y tự cho mình đã trả lời khéo, nhưng Địch Thanh lập tức phát hiện ra sơ hở. Đó là Một Tàng Ngoa Bàng biết Quách Quỳ, chứng minh tin tức của Hàn Tiếu không có sai.

Tiến lên một bước, Địch Thanh hít một hơi dài, lại hỏi:

- Ngươi có giao ra hay không?

Một Tàng Ngoa Bàng liếc Vương Củng Thần một cái, dường như đã quyết định gì đó, y đùa cợt nói:

- Nếu ta không giao thì sao?

Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một cây đao đã gác lên cổ y.

Ánh đao trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra khí lạnh thấu xương.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, khó có thể tin nhìn cây đao trước mặt. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Địch Thanh đã rút đao, vượt qua bọn hộ vệ, chế trụ Một Tàng Ngoa Bàng.

Đôi mắt của Địch Thanh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng nói:

- Ngươi nếu nói thêm một tiếng không giao, ta sẽ chém đứt đầu của ngươi! Hiện tại, ngươi có giao Quách Quỳ hay không?

Một Tàng Ngoa Bàng đứng im một chỗ, Già Diệp Vương cũng rùng mình, không dám tiến lên ngăn cản.

Vương Củng Thần thấy thế, vội vàng quát:

- Địch Thanh, mau bỏ đao xuống!

Phía sau cũng có một vị mặc trang phục quan văn hô theo:

- Địch Thanh, dừng tay, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Người nọ đi ra từ đám người, định vặn tay của Địch Thanh.

Địch Thanh chỉ khoát tay một cái chặn lại, người nọ đã lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngã xuống đất.

Già Diệp Vương uy hiếp nói:

- Vương trung thừa, các ngươi là đến nghị hòa hay là muốn tới giết người? Các ngươi uy hiếp sứ thần của quốc gia ta, nếu cứ như vậy, chuyện hòa đàm đừng mong nói lại!

Vương Củng Thần sắc mặt ngưng trọng quát lên:

- Địch Thanh, còn không bỏ đao xuống. Nếu ngươi dám làm bậy, có tin ta báo cáo cho Thánh Thượng chém đầu ngươi hay không?

Địch Thanh mỉm cười, không để ý tới Vương Củng Thần, chậm rãi nói:

- Ta đếm tới ba, nếu không thấy Quách Quỳ, khẳng định có đầu người rơi xuống. Một...

- Địch Thanh!

Vương Củng Thần tiến lên một bước, nhưng thấy sát khí trong mắt Địch Thanh cùng hàn khí phát ra từ thanh đao, y lại không dám tới gần khiển trách.

- Hai...

Địch Thanh thản nhiên nói. Ánh mặt trời chiếu lên thanh đao, hiện ra hào quang như băng. Hắn chỉ nghĩ đến việc cứu Quách Quỳ, còn đâu chẳng thèm quan tâm.

Ở thời khắc này, sinh tử của Quách Quỳ còn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.

Một Tàng Ngoa Bàng thoáng nhìn sắc mặt tràn đầy sát khí của Địch Thanh, rốt cục hoảng hồn, kêu lên:

- Các ngươi là người chết sao? Còn không mau mang Quách Quỳ đi ra?

Có binh vệ vội vàng chạy vào nội đường. Chỉ trong chốc lát, đã dẫn Quách Quỳ đi ra.

Địch Thanh thấy mặt mũi của Quách Quỳ tràn đầy tiêu điều, vết máu trên người cũng chưa khô, nhưng thấy y còn sống mới nhẹ nhàng thở phào. Quách Quỳ nhìn thấy Địch Thanh, kích động nói:

- Địch nhị ca.

Già Diệp Vương vung tay lên, ra lệnh cho binh vệ mở trói cho Quách Quỳ. Quách Quỳ đi tới bên cạnh Địch Thanh. Y liền minh bạch tất cả, trong lòng cảm thấy bất an. Già Diệp Vương lạnh lùng nói:

- Vương trung thừa, đêm qua Quách Quỳ lẻn vào nơi này, bị chúng ta bắt được. Ta còn chưa bẩm báo lên Thiên Tử của các ngươi, Địch Thanh lại dám tới uy hiếp sứ giả của chúng ta, tùy ý làm bậy. Việc này ta sẽ bẩm báo lên chúa thượng, không biết các ngươi còn có lời giải thích?

Sắc mặt của của Vương Củng Thần xanh mét, trừng mắt nhìn Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, ngươi đã thấy, còn không thả Một Tàng đại nhân ra?

Địch Thanh không đáp, chỉ nhìn Quách Quỳ nói:

- Ta biết ngươi nhất định có lời muốn nói.

Quách Quỳ lập tức nói:

- Địch nhị ca, ta đuổi theo hung thủ tới được nơi này. Kết quả bọn họ nói ta tự tiện xông vào sứ quán, không cho ta lục soát, lại sai người đánh ta.

Y chỉ một ngón tay về phía Già Diệp Vương, thần sắc lạnh lùng nói:

- Ngươi đợi đấy.

Già Diệp Vương tối hôm qua bắt được Quách Quỳ, nhưng bị Quách Quỳ chém một đao, tuy không nặng, nhưng thấy khuôn mặt đầy sát khí của Quách Quỳ, trong lòng y rét run. Y nhìn ra được, Quách Quỳ là đệ đệ của Quách Tuân, là người có hùng tâm. Bị một người như vậy nhớ kỹ, chỉ sợ là một việc đau đầu.

Địch Thanh nghe vậy, thấp giọng hỏi:

- Ngươi nhận ra hình dáng của hung thủ sao?

Quách Quỳ không đáp, chỉ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:

- Nhưng ta có thể khẳng định, người nọ trèo tường đi vào đây.

Địch Thanh nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng hỏi:

- Vì sao ngươi muốn giết cả nhà Dương gia?

Một Tàng Ngoa Bàng ngẩn ra, kêu lên:

- Cái gì Dương gia, Ngưu gia (ý chỉ dê bò). Ngày hôm qua, tên tiểu tử này xông tới, nói chúng ta chứa chấp hung thủ, kết quả bị đánh một trận. Hôm nay, ngươi lại tới vu oan ta giết cả nhà Dương gia, ta có bản lãnh gì giết cả nhà bọn họ?

Địch Thanh liếc nhìn lên trên tay nhón hoa của Già Diệp Vương nói:

- Ngươi không có bản lãnh này, nhưng có một người lại có.

Ngón tay của Già Diệp Vương có thể nhón hoa, cũng có thể bóp nát vỏ đao, cũng có thể bóp nát cổ họng của Dương Niệm Ân.

Già Diệp Vương nói:

- Địch Thanh, ngươi đừng có cố tình gây sự. Ta xem ngươi căn bản là không muốn đàm phán, mới tới nơi này vu oan chúng ta. Vương trung thừa, ta muốn các ngươi giải thích!

Vương Củng Thần cũng tức giận khó nhịn. Trong lòng sớm đã chửi bới tổ tông của Địch Thanh, nhưng y không có cách nào khác. Vị quan văn bị đẩy ngã kia thì tức giận kêu lên:

- Địch Thanh, ngươi muốn tạo phản sao?

Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu, căm tức nhìn vị văn thần kia nói:

- Cả nhà Dương Niệm Ân mười ba người đều bị giết. Quách Quỳ truy đuổi hung thủ tới tận đây, bị người Hạ cản trở giam giữ. Ta đến muốn đòi người có gì sai? Giết người đền mạng. Nếu Một Tàng Ngoa Bàng thật sự giết người, cho dù thiên vương lão tử, ta cũng không bỏ qua cho y.

Thanh đao vẫn giữ nguyên, Địch Thanh nhìn gần Một Tàng Ngoa Bàng nói:

- Hiện tại, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không giao ra hung thủ, ngươi đã biết kết quả là gì! Một!

Mọi người đều run sợ, Già Diệp Vương đột nhiên tiến lên, bàn tay như nhón hoa vươn tới, đã bắt được sống đao của Địch Thanh.

Vừa rồi thân hình của Địch Thanh như điện, thì giờ Già Diệp Vương giống như chiếc lá, độc tác cực nhanh, làm người hoa cả mắt. Sống đao đã bị ngón tay nhón hoa bắt được, giống như rắn độc kẹp tới, ánh sáng vụt tắt.

*****

Nhưng chỉ trong giây lát, hào quang lại sáng lên, Địch Thanh xuất đao. Đao là thanh đao kiêu ngạo bất quần, há lại bị người bắt được?

Già Diệp Vương vội vàng lui, áo trước ngực đã bị đao phong cắt qua, nếu chậm một bước, chỉ sợ đã ngực đã bị mở. Sắc mặt y không khỏi kịch biến. Địch Thanh mang theo Một Tàng Ngoa lui sau một bước, nói:

- Hai...

Mọi người kinh hãi, biết ở dưới gầm trời này, đã không còn ai có thể cứu tính mạng của Một Tàng Ngoa Bàng. Hai chân của Một Tàng Ngoa Bàng run lên, đũng quần có vết nước, y hét lớn:

- Địch Thanh, chuyện này thực sự không có liên quan gì tới ta. Ngươi con mẹ nó đừng giết nhầm người.

- Ba!

Chữ ba vừa nói ra, thanh đao giơ lên, Một Tàng Ngoa Bàng bị hù sợ, hai mắt trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Vang lên tiếng keng, Địch Thanh đã thu đao vào vỏ, nói với Quách Quỳ:

- Chúng ta đi!

Hắn và Quách Quỳ sóng vai đi ra khỏi sứ quán, không một ai dám ngăn lại.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Khí thế vừa rồi của Địch Thanh, nhìn giống như sẽ giết Một Tàng Ngoa Bàng là. Không ngờ tới, Địch Thanh lại buông tha cho Một Tàng Ngoa Bàng. Rốt cuộc Địch Thanh nghĩ gì?

Địch Thanh đi ra sứ quán, trong lòng nghĩ, hung thủ không phải là Một Tàng Ngoa Bàng. Nếu là y giết người, gặp thời khắc sống chết, vẻ mặt sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng hung thủ không phải Một Tàng Ngoa Bàng, vậy là ai giết cả nhà Dương Niệm Ân?

Phố dài phồn hoa, tâm tình lạnh lẽo. Địch Thanh đi trên con phố, không khỏi ngẩn ra. Vô số dân chúng ngăn ở trước sứ quán, thấy Địch Thanh đi ra, đều tự động tách thành một con đường.

Trong lòng Địch Thanh cảm thấy kỳ quái. Không biết bọn họ đứng ở nơi đây làm gì? Lúc này có một người thanh niên khỏe mạnh cả gan tiến lên hỏi:

- Địch tướng quân, muốn đánh nhau sao? Chúng ta sợ ngài gặp nạn, mới sang đây xem.

Địch Thanh giờ mới hiểu, dân chúng thấy hắn nổi giận đùng đùng đi tới. Cho là hắn muốn khai chiến với người Hạ, mới chen chúc tới đây giúp đỡ.

Mặc dù trên triều đình, chức vụ của Địch Thanh không bằng nhiều vị quan khác, nhưng trong mắt của dân chúng, Địch Thanh mới là hy vọng của Đại Tống.

Đã hiểu được tâm ý của dân chúng, Địch Thanh liền cảm động, không có lời nào có thể diễn tả được, chỉ thi lễ thật sâu nói:

- Đa tạ các hương thân phụ lão. Lần này là Địch mỗ nhất thời kích động, làm việc không suy nghĩ trước, mời mọi người trở về cho.

Dứt lời liền cất bước rời đi. Đám dân chúng còn nghị luận một lúc, mới tản đi.

Lúc Địch Thanh, Quách Quỳ, Hàn Tiếu ba người quay lại Quách phủ, có người truyền tin tới. Hàn Tiếu nghe xong, chuyển cáo Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân, căn cứ vào tin tức mà chúng ta nắm được, mấy ngày nay, Dương Niệm Ân không có gây thù chuốc oán với ai. Kỳ thật, Dương lão trượng làm người không tệ. Rất nhiều người lại biết việc của Dương cô nương và Địch tướng quân, nên đối với Dương lão trượng rất tôn kính. Hiện giờ Một Tàng Ngoa Bàng cũng không giống như chủ mưu. Động cơ của hung thủ thực sự làm người ta khó hiểu. Lúc này, chuyện Dương gia diệt môn đã truyền ra ngoài, phủ Khai Phong đang điều tra sự việc.

Địch Thanh ngồi im trên ghế, thật lâu không nói gì. Dường như đang nghe, cũng như không nghe thấy gì cả.

Quách Quỳ thấy bộ dáng của Địch Thanh tràn đầy thê lương. Trong lòng y áy náy nói:

- Địch nhị ca, lần này là đệ liên lụy tới huynh rồi.

Địch Thanh khoát tay một cái nói:

- Không phải là ngươi liên lụy tới ta, mà là ta làm phiền tới ngươi mới đúng. Đúng rồi, vì sao ngươi truy đuổi hung thủ tới tận sứ quán, kể rõ đầu đuôi xem.

Quách Quỳ nói:

- Ngày hôm qua, huynh đi gặp Thánh Thượng, đệ theo sự chỉ bảo của huynh, đi Dương phủ tìm Tiểu Nguyệt. Tuy nhiên, do ở quân doanh có việc, nên đến chiều, đệ mới chạy tới Dương gia. Cửa lớn của Dương gia đóng chặt, đệ gõ rất lâu, Tiểu Nguyệt mới mở cửa. Sau khi cô ấy mở cửa, đệ liền hỏi cô ấy tìm Địch nhị ca rốt cuộc có việc gì? Cô ấy đột nhiên biến sắc mặt nói, "Ai đi tìm Địch Thanh, ngươi nhận lầm người rồi". Lúc ấy đệ rất kỳ quái, nhưng kiên trì không có nhận sai, bởi vậy còn cãi nhau với cô ấy một trận.

Hàn Tiếu nghe vậy, trầm ngâm nói:

- Ta chỉ sợ, khi đó hung thủ đã không chế Dương lão trượng. Tiểu Nguyệt sợ Dương lão trượng bị hại, lúc này mới cố ý nói chưa từng tìm Địch tướng quân.

Quách Quỳ vỗ đầu một cái, buồn rầu nói:

- Nếu như ta thông minh như ngươi thì tốt. Lúc ấy ta làm sao nghĩ tới sẽ có án mạng xảy ra. Ta chỉ nhớ rõ khuôn mặt của Tiểu Nguyệt có chút tái nhợt, còn hỏi cô ấy bị bệnh à. Thấy cô ấy kiên trì nói không có đi tìm Địch nhị ca, ta cũng chỉ tức giận mà đi. Nhưng khi ta đi chưa được xa, thì cảm thấy không đúng, mới quay lại xem...

Trên mặt lộ vẻ sầu thảm, Quách Qùy áy náy nói:

- Kết quả, ta còn chưa tới trước cửa Dương phủ, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm. Ta đẩy cửa nhưng không mở, liền trèo tường mà vào. Phát hiện Tiểu Nguyệt đã chết ở cửa. Lúc đấy, trời cũng tối, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người trèo tường mà ra, ta liền đuổi theo. Kết quả là đuổi tới sứ quán người Hạ. Khuôn mặt của người nọ, từ đầu đến cuối ta còn chưa nhìn ra. Ta mới vào sứ quán, đã bị đám người kia phát hiện. Lúc ấy ta cực kỳ tức giận, nói bọn họ giao hung thủ ra. Nhưng bọn họ làm bộ không biết gì cả, còn trách ta tự tiện xông vào sứ quán. Về sau thì đánh nhau, ta bị vây công, lại bị Già Diệp Vương đánh lén, mới bị bắt được. Mọi chuyện là như vậy.

Quách Quỳ nói xong, trong lòng thấp thỏm. Thấy Địch Thanh đờ đẫn ngồi chỗ kia, Quách Quỳ nói:

- Địch nhị ca, chuyện này đệ sẽ nói với Thánh Thượng. Huynh không cần lo lắng quá mức.

Hàn Tiếu thì nói:

- Chuyện Địch tướng quân tự tiện xông vào sứ quán, không lớn cũng không nhỏ. Cho dù dùng đao uy hiếp Một Tàng Ngoa Bàng, cũng có thể nói là tra án. Nhưng việc chống đối Vương Củng Thần, chỉ sợ bọn họ sẽ tố cáo lên triều đình.

Hàn Tiếu cảm thấy Địch Thanh lao vào sứ quán đã không ổn. Nhưng biết khi đó nói gì cũng vô dụng. Huống chi, trong lòng y cũng bất mãn với đám người Vương Củng Thần.

Địch Thanh đạm mạc nói:

- Hừ, cho dù ta không chống đối bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn buông tha ta sao? Sẽ không đâu, mâu thuẫn đã sớm có, trừ phi ta...

Không nói hết, Địch Thanh liền chuyển đề:

- Từ phản ứng của người Hạ, hung thủ chạy vào sứ quán có thể có hai khả năng. Khả năng thứ nhất chính là bọn họ cũng không biết việc này. Người nọ dẫn theo Tiểu Quỳ, bất quá là vu oan giá họa, chuyển dời ánh mắt. Thậm chí, dụng ý của y có thể là mượn tay ta, khiến hai nước xảy ra xung đột. Nếu như vậy, dụng tâm của kẻ này cực kỳ hiểm ác đáng sợ.

Sắc mặt của Quách Quỳ xanh mét, càng nghe càng kinh hãi. Thầm nghĩ, nếu mọi việc như lời Địch Thanh nói, vậy thì mình đã gây ra đại họa.

Địch Thanh lại nói:

- Tuy nhiên, chuyện nghị hòa, tạm thời không có thay đổi. Bởi vì ta nghe nói Khiết Đan không biết vì sao, trở mặt cùng nước Hạ. Lúc đầu xuân đã dời binh về phía tây, chuẩn bị dụng binh cùng Nguyên Hạo. Nguyên Hạo không muốn hai mặt thụ địch, khẳng định là muốn nghị hòa.

Hắn nhìn ra Quách Quỳ bất an, mới nói chuyện này an ủi y. Dừng một chút, Địch Thanh lại nói:

- Khả năng thứ hai chính là Một Tàng Ngoa Bàng muốn trả thù ta. Nhưng qua sự việc hôm nay, khả năng này lại không lớn. Đúng rồi, Tiểu Quỳ, lúc ấy ngươi không nhìn thấy mặt của hung thủ, nhưng ngươi thấy bóng lưng của người kia. Có giống Già Diệp Vương hay không?

Quách Quỳ hơi chút trầm tư, lắc đầu nói:

- Không phải là Già Diệp Vương. Bóng lưng của người kia xem ra cường tráng hơn Già Diệp Vương.

Trên mặt y lộ ra vẻ cổ quái nói:

- Lúc ta truy đuổi người kia, có cảm giác rất lạ, giống như người nọ là một cây búa.

Ánh mắt của Hàn Tiếu lóe ra, chậm rãi nói:

- Giống cây búa là sao?

Hình như y nghĩ ra cái gì, nhìn thoáng qua Địch Thanh.

Quách Quỳ cau mày nói:

- Mỗi lúc y chạy, giống như cây búa đục xuống. Trông có chút buồn cười, nhưng chạy rất nhanh.

- Như một cây búa?

Trong đầu của Địch Thanh như có ánh điện thoáng qua. Hắn từng nghĩ đến những lời Triệu Minh đã nói, thương nhân họ Lịch đi Hương Ba Lạp kia, lúc đi đường giống như cây búa. Hắn nhìn sang Hàn Tiếu, trong mắt cũng có thâm ý.

Chẳng lẽ nói, thương nhân họ Lịch kia chính là người mà Quách Quỳ nhìn thấy? Thương nhân họ Lịch kia là hung thủ sao? Nhưng vì sao y muốn giết cả nhà Dương gia? Trong lúc này, căn bản không có một chút liên hệ nào.

Trong lúc Địch Thanh liên tục suy đoán, nghe Hàn Tiếu nói:

- Địch tướng quân, ty chức cảm giác, hung thủ kia rất quen thuộc với Dương lão trượng. Nếu như chúng ta muốn tìm hung thủ, thì nên điều tra từ phương diện này.

Địch Thanh nghi ngờ hỏi:

- Vì sao ngươi nghĩ như vậy?

Hàn Tiếu nói:

- Thủ hạ đã điều tra qua Dương phủ, cũng không có phát hiện ra nhiều manh mối. Tuy nhiên, nhìn trên bàn có hai chén trà, trong ấm trà lại là trà Long Đoàn cực phẩm.

Quách Quỳ khó hiểu nói:

- Thì sao?

Hàn Tiếu nói:

- Trà Long Đoàn là loại trà tốt nhất. Dương lão trượng lấy loại trà này ra đãi khách, chứng tỏ người khách kia rất tôn quý. Có thể phỏng đoán, người kia còn rất quen thuộc với Dương lão trượng.

Trong lòng Địch Thanh sáng tỏ. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy bất an. Dường như bỏ qua một tình tiết mấu chốt nào đó. Nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<