Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 091

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 091: Tai hoạ ngầm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Thái Tương ngẩn ra.

Chẳng chỉ Thái tương sững sờ, cả triều văn võ đều bị kinh ngạc vô cùng. Ai cũng cũng không ngờ được Lã Di Giản nắm giữ triều chính bao nhiêu năm lại không hề phản kích lại những lời chỉ trích này, mà còn đề ra thỉnh cầu từ chức.

Thái Tương công nhiên chỉ trích Lã Di Giản ngồi không ăn bám, làm cho cục diện triều đình nhà Tống hiện giờ suy sút, quả thực chưa từng thương lượng qua với Phạm Trọng Yêm. Nhưng ông ta và ba người Vương Tố, Dư Tĩnh, Âu Dương Tu thương nghị riêng, trước giờ cho rằng phải thúc đẩy nhanh việc tiến hành cải cách, Lã Di Giản bảo thủ, chắc chắn sẽ là thế lực lớn nhất ngăn cản việc cải cách. Do đó Thái Tương hôm nay đã sớm hạ quyết tâm, chắc chắn muốn gạt bỏ Lã Di Giản ra khỏi những người thực hiện cải cách, ông ta đã chuẩn bị ứng phó với tình hình phản kích kịch liệt nhất, nhưng không ngờ rằng Lã Di Giản lại lập tức từ chức, Thái Tương tuy đắc thủ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an:

- Lã Di Giản là người thâm trầm, cay độc lão luyện, chiêu này chẳng lẽ là kế lấy lùi làm tiến? Nhớ năm đó Thái hậu về trời, lúc thiên tử đăng cơ, Lã Di Giản lùi một bước, nhưng chưa đến mấy tháng, lại phản kích lại Lưỡng phủ, lần này, ông ta cũng giở trò này sao?

Trong điện cuối cùng yên tĩnh lại.

Triệu Trinh đảo mắt đến Phạm Trọng Yêm nói:

- Phạm khanh gia, ý khanh thế nào?

Phạm Trọng Yêm hơi chau mày, trầm giọng đáp:

- Thần cho rằng, chỉ trích của Thái Tư Gián có phần không thoả đáng, Lã tướng hà tất phải từ chức.

Quần thần vừa nghe Phạm Trọng Yêm không ngờ có ý giữ lại, lại ồ lên. Đám người Vương Tố, Dư Tĩnh nhíu chặt mày, nháy mắt với Phạm Trọng Yêm, hy vọng ông ta đừng giữ Lã Di Giản lại.

Phạm Trọng Yêm làm như không thấy, lại nói:

- Chuyện cải cách, sự tình trọng đại, Lã tướng chấp chính nhiều năm, biết rõ lợi hại, thần còn phải dựa vào Lã tướng, xin Lã tướng nghĩ lại.

Quần thần vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến Lã Di Giản từ chức, Phạm Trọng Yêm lại giữ lại. Vốn cho rằng Lã Di Giản sẽ xuống thang, không ngờ Lã Di Giản bình tĩnh đáp:

- Ý tốt của Phạm công, trong lòng thần đã biết. Nhưng ý thần đã quyết, xin thánh thượng ân chuẩn.

Thanh âm Lã Di Giản vững vàng, nhưng ý lại quyết tuyệt. Triệu Trinh nghe xong, thần sắc có chút bất thường, cuối cùng mở miệng nói:

- Nếu đã như vậy, trẫm ân chuẩn.

Quần thần xôn xao, đều không ngờ kết quả sẽ yên ả như vậy. Những viên quan trước giờ theo Lã Di Giản thấy thế, đều âm thầm cảm thấy hối hận, thầm nghĩ sao không sớm có chút liên hệ với Phạm Trọng Yêm?

Hạ Tủng một bên nghe, dương dương tự đắc, thầm nghĩ hễ Lã Di Giản đi, trong triều đình này, chính là thiên hạ của y với Phạm Trọng Yêm. Y sớm biết lần này thánh thượng muốn trọng dụng hai người Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ. Phạm Trọng Yêm và y lại không có mâu thuẫn, Hàn Kỳ cũng không có lí do gì phải gây bất lợi với ông ta, biết rõ lúc đầu, thảm bại tại Tam Xuyên Khẩu, là ông ta thay Hàn Kỳ gánh trách nhiệm, nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.

Nếu đã vậy, Hạ Tủng y tham gia làm chủ Lưỡng phủ không còn nghi ngờ, đã là chuyện chắc chắn.

Sớm có xá nhân tuyên đọc thánh chỉ do Lưỡng chế định ra, Lã Di Giản từ chức, do hai người Chương Đắc Tượng, Yến Thù đồng giữ chức tể tướng, Phạm Trọng Yêm tham gia chánh sự, chủ quản việc cải cách.

Đạo thánh chỉ này tuyên đọc ra, quần thần có chút ngoài dự liệu, nhưng hợp tình lí.

Chương Đắc Tượng thân là nguyên lão hai triều, đức cao trọng vọng, mấy năm trước được Triệu Trinh đề bạt, làm chủ Xu Mật viện, lần này từ Xu Mật viện chuyển vào Trung Thư tỉnh, chẳng qua chỉ là bình mới rượu cũ, chỉ là biểu thị ý tôn sùng nguyên lão trong triều. Vả lại, Yến Thù vốn là ân sư của Phạm Trọng Yêm, tự sẽ ra sức ủng hộ Phạm Trọng Yêm, ba người này cùng tại Trung Thư tỉnh chấp chính, đương nhiên sẽ tề tâm hiệp sức thúc đẩy cải cách.

Quần thần đều đang nghĩ đến cách hành xử ngày sau, phân tích mối quan hệ của những nhân tuyển trên danh sách, chỉ có Địch Thanh để ý đến một chi tiết.

Địch Thanh đã lâu ở trong cung, đương nhiên biết thánh chỉ là Lưỡng chế định ra. Tống triều lưỡng chế, chính là cách gọi chung của Hàn lâm học sĩ viện và Xá nhân viện, phụ trách soạn thảo chiếu lệnh của hoàng đế, mà Xá nhân trước mắt chỉ chịu trách nhiệm tuyên đọc nội dung, tuyệt không thể sửa đổi, nói như vậy, trước khi Lã Di Giản chủ động từ chức, nội dung trong chiếu thư đã muốn đẩy Lã Di Giản ra khỏi Lương phủ rồi sao?

Lã Di Giản từ chức, trên mặt Triệu Trinh lại không có chút ngạc nhiên. Theo Địch Thanh biết, Triệu Trinh có thể đoạt lại quyền vị từ tay Thái hậu, Lã Di Giản mang công đầu ủng hộ, vậy mà Lã Di Giản lại chủ động từ chức, chắc chắn là đã có kế ước ngầm với Triệu Trinh.

Lúc này, danh sách bổ nhiệm và miễn nhiệm đã tuyên đọc xong, Xá nhân chuyển qua đọc việc điều động bổ nhiệm và miễn nhiệm Xu Mật viện. Hạ Tủng dỏng tai lắng nghe, đợi đến lúc nghe được năm chữ "Xu Mật sứ Hạ Tủng", không khỏi thở phào một tiếng, âm thầm đắc ý.

Kết quả này tuy trong dự liệu, nhưng vẫn còn thấy bất tâm. Xem vẻ mặt khác thường của triều thần, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn người Thái Tương, Dư Tĩnh. Hạ Tủng chau mày, đoán được mấy người này quá nửa sự việc cũng không biết trước, mới có biểu lộ thế này. Đám người Thái Tương xưa nay ngay thẳng, lại là đảng phái của Phạm Trọng Yêm, sau này phải tạo quan hệ tốt với bọn họ mới được.

Phó sứ Xu Mật do hai người Hàn Kỳ, Phú Bật đảm nhiệm, Gián viện vẫn như cũ do bốn người Thái Tương đảm trách, Ngự Sử Trung Thừa vẫn do Vương Củng Thần đảm đương...

Thánh chỉ đọc xong, mấy nhà vui vẻ, mấy nhà ưu sầu, thông tin truyền ra, kinh thành chấn động, cũng chính thức tuyên bố bắt đầu cuộc cải cách trong những năm Khánh Lịch của Đại Tống. Triệu Trinh đợi Xá nhân đọc xong thánh chỉ, mới hỏi:

- Chúng khanh gia có gì dị nghị?

Bách quan trầm mặc, Thái Tương nhìn Hạ Tủng, vừa mới bước lên, có một người bước ra, thi lễ nói:

- Thần có dị nghị.

Quần thần nhìn lại, thấy thần sắc người kia sáng sủa, hai mắt hơi nhỏ, ánh mắt sáng ngời, chính là Ngự Sử Trung Thừa Vương Củng Thần.

Năm đó, Địch Thanh trong khoảng thời gian thất bại tại Ma Khám, Vương Củng Thần đã đỗ tiến sĩ đầu bảng trong thời gian Thiên Thánh. Những năm gần đây, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, như nay đã có vị trí cao trong hàng ngũ Gián lưỡng viện.

Triệu Trinh có chút hoang mang, hỏi:

- Vương khanh gia có gì dị nghị?

Vương Củng Thần trầm giọng nói:

- Thánh thượng kiên quyết cải cách, thiên hạ vui mừng. Nhân tuyển chấp chánh đa phần là hiền tài, sáng suốt, thế nhưng thần cảm thấy có một người vào làm chủ chấp chánh Lưỡng phủ vô cùng không ổn.

Quần thần kinh sợ, không nghĩ Lã Di Giản từ chức, chẳng qua là món khai vị của cuộc cải cách trong triều, Vương Củng Thần lại nghi ngờ danh sách Lưỡng phủ mà thiên tử đưa ra, y muốn nói đến vị nào?

Triệu Trinh nhíu mày, chậm rãi hỏi:

- Khanh cảm thấy ai vào Lưỡng phủ không thoả đáng?

Vương Củng Thần từng chữ nói:

- Thần cho rằng, Hạ Tủng không phù hợp tham gia vào việc chấp chánh Lưỡng phủ.

Một lời vừa nói ra, vẻ mặt của quần thần mỗi người mỗi khác.

Hạ Tủng vừa kinh ngạc vừa tức giận, không ngờ lại là Vương Củng Thần hoài nghi khả năng chấp chánh của y! Hạ Tủng biết Vương Củng Thần xem như môn sinh của Lã Di Giản, thuộc phái Lã Di Giản, tại sao Lã Di Giản xuống đài, Vương Củng Thần không công kích Phạm Trọng Yêm, ngược lại khai đao với Hạ Tủng y?

Triệu Trinh cũng như vậy có chút không ngờ, sau một lúc lâu mới nói:

- Tại sao Hạ Tủng không phù hợp tham gia chấp chánh Lưỡng phủ?

Vương Củng Thần nói:

- Thánh thượng để Hạ Tủng làm Xu Mật Sứ, hiển nhiên cho là ông ta tại Tây Bắc có công lao lớn, mới có thể nắm quân cơ đại quyền. Nhưng thần nghe Hạ Tủng sau khi đến Tây Bắc, cả ngày tìm vui hưởng lạc, không để ý đến việc quân, con người Hạ Tủng tà ác nham hiểm, tham tài háo sắc, đối với chiến sự với nước Hạ hèn nhát cẩu thả, đó là nguyên nhân thất bại chủ yếu của quân ta tại Tam Xuyên Khẩu. Loại người này nếu vào Xu Mật viện, không phải là trò cười lớn nhất sao?

Hạ Tủng giận dữ, trên trán đã nổi gân xanh, hận không thể đánh cho Vương Củng Thần một trận.

Trong lòng Triệu Trinh do dự, cũng tán thành với lời của Vương Củng Thần. Y chọn Hạ Tủng làm Xu Mật sứ là bởi vì Phạm Trọng Yêm đề cử. Nhưng những ngày gần đây, y luôn nghe biết được, bá tánh đối với Hạ Tủng rất xem thường, trong dân gian đồn đại, cũng cho là chiến công tại Tây Bắc là thuộc về Phạm Trọng Yêm, Địch Thanh, mà việc Hạ Tủng trong quân doanh uống rượu mua vui, cũng đã sớm truyền đến bên tai Triệu Trinh.

Tuy nói uống rượu mua vui ở Biện Kinh vô cùng bình thường, nhưng như vậy ở biên thuỳ, khó tránh để người khác có cảm giác "quân sĩ trước mắt không rõ sống chết, mĩ nhân trong trướng ca múa".

Triệu Trinh nghĩ đến đây, đối với đề nghị lúc đầu của Phạm Trọng Yêm có chút nghi ngờ. Nhìn thấy Phạm Trọng Yêm như muốn lên tiếng, ánh mắt xẹt qua, nhìn về phía Thái Tương hỏi:

- Thái Tư Gián, ý khanh thế nào?

Thái Tương lập tức nói:

- Thần đồng ý với lời của Vương Trung Thừa.

*****

Hạ Tủng căm tức liếc nhìn Thái Tương, nhưng do vẫn còn trong dòng xoáy, không cách gì biện luận, nhịn không được nhìn về phía Phạm Trọng Yêm, chỉ mong Phạm Trọng Yêm có thể vì y nói vài câu tốt đẹp. Phạm Trọng Yêm cũng vô cùng khó xử, mới đứng ra khỏi hàng, Triệu Trinh đã nói:

- Được rồi, việc bổ nhiệm Hạ Tủng làm Xu Mật sứ, sẽ bàn bạc kỹ hơn. Chúng khanh gia còn có việc khác không?

Phạm Trọng Yêm bất đắc dĩ dừng lại, Hạ Tủng thấy, trong lòng thầm hận, đột nhiên nghĩ:

- Phạm Trọng Yêm ơi Phạm Trọng Yêm, ngươi cũng trở nên giảo hoạt như vậy, giả vờ biểu hiện đối tốt với ta, lại để phe đảng chơi ta một vố, nếu ta không làm được Xu Mật sứ, rồi các ngươi xem!

Lúc này có người đứng ra nói:

- Khởi bẩm thánh thượng, thần có hai việc muốn bẩm báo.

Thân người người đó trung bình, tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được phong thái tuấn tú, lỗi lạc trên khuôn mặt.

Người bước ra khỏi hàng lại là trọng thần trong triều, tân nhiệm tể tướng Yến Thù.

Yến Thù là một thần đồng, vào thời Chân Tông, lúc mười bốn tuổi đã đỗ tiến sĩ, danh chấn thiên hạ, con đường làm quan ngày sau không có gì trắc trở, có thể nói là một tể tướng phú quý. Phạm Trọng Yêm là môn sinh của ông ấy, mà Phú Bật lại là con rể của ông ấy, trước mắt ba người Yến Thù, Phạm Trọng Yêm, Phú Bật cùng vào Lưỡng phủ, con đường làm quan của Yến Thù có thể nói là rộng mở, nhưng ông ấy vẫn sắc mặt bình thản, khiêm nhường như cũ.

Triệu Trinh hỏi:

- Yến khanh gia chuyện gì khởi bẩm?

Yến Thù đáp:

- Việc thứ nhất chính là Mã Chí Thư mấy lần cầu kiến Thánh Thượng, xin Thánh Thượng xuất binh tiến đánh Ấp La. Mã Chí Thư lưu lại kinh thành đã lâu, thánh thượng cũng nên có câu trả lời. Nếu không, chỉ sợ khó tránh bất mãn.

Triệu Trinh hơi trầm ngâm một chút, không khỏi hỏi Lã Di Giản:

- Lã tướng...khanh thấy thế nào?

Triệu Trinh tuy đăng cơ nhiều năm, nhưng rất tín nhiệm đối với Lã Di Giản, mỗi lần phải lựa chọn, đa phần đều hỏi Lã Di Giản. Một lời vừa nói ra, mới tỉnh ngộ là Lã Di Giản đã từ chức, thần sắc không khỏi ngượng ngùng.

Lã Di Giản sau khi tự từ chức, vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt xem triều đình tranh chấp, nghe thấy Triệu Trinh hỏi, ho nhẹ hai tiếng nói:

- Thánh thượng, thần đã không còn tại vị, vốn không có chức vị gì, không tham dự triều chính, nhưng Thánh thượng có nghi vấn, thần chỉ nói ra cách nghĩ của mình. Việc phía nam rất khó khống chế, nhớ lúc Thái Tổ còn tại thế từng lấy ‘ngọc phủ vạch Đại Độ Hà’ làm giáo huấn, làm gì có việc ‘đức hoá sở cập, man di tự phục’. Ấp La xa xôi, tuy biên thuỳ đang khai chiến, nhưng nếu Đại Tống ta xuất binh, sẽ có nhiều biến đổi vô cùng nghiêm trọng. Nếu thắng thì khó lòng quản lí, còn nếu thua thì rước thêm sỉ nhục. Nếu đã như vậy, không bằng gửi chút lương thảo, quân giáp cho Mã Chí Thư, để y tự giải quyết việc ở Ấp La, nếu làm như thế, không làm mất hoà khí hai bên, cũng xem như là cách để bình ổn.

Triệu Trinh gật đầu, hỏi Chương Đắc Tượng:

- Chương tướng, ý khanh thế nào?

Y vừa rồi xưng nhầm, giờ đưa Chương Đắc Tượng lên, là mang ý xin lỗi.

Chương Đắc Tượng tuổi đã cao, đứng lâu có chút mệt mỏi, nghe thế run run nói:

- Lời Lã...đại nhân, rất có đạo lí.

Triệu Trinh nói:

- Nếu đã không có dị nghị, vậy Yến tướng, do khanh xử lí việc này theo ý Lã đại nhân đã đưa ra.

Quần thần đều đang nghĩ việc ở kinh thành, làm sao để ý đến Ấp La, nên từ từ bỏ qua việc này. Yến Thù gật đầu đáp:

- Thần tuân chỉ. Thần muốn bẩm báo việc thứ hai, là liên quan đến việc Tây Hạ nghị hoà. Thánh thượng, Nguyên Hạo sớm phái Một Tàng Ngoa Bàng đến trước để nghị hoà, nhưng thánh thượng vẫn chưa gặp qua người ngày, nếu hiện nay đã xúc tiến việc cải cách, việc nghị hoà dường như cũng nên có kết luận rồi.

Triệu Trinh gật đầu nói:

- Nếu đã vậy, tuyên Một Tàng Ngoa Bàng vào điện.

Y tuy có ý nghị hoà, nhưng cứ trì trệ không gặp Một Tàng Ngoa Bàng, chỉ muốn thừa dịp thay đổi chức vụ của triều thần hôm nay xem phản ứng của đám người Yến Thù.

Không bao lâu, có cung nhân xướng lên:

- Sứ giả Tây Hạ Một Tàng Ngoa Bàng diện thánh.

Quần thần xoay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai người theo cung nhân tiến lên điện. Người đi đầu dung mạo thô tục, cử chỉ lỗ mãng, để một chòm râu dê, bên miệng còn có nốt ruồi đen, nhìn thấy thật chán ghét.

Sau Một Tàng Ngoa Bàng đi theo một người, xem bộ còn thuận mắt. Người đó trên mặt mang theo nụ cười, cùng với Một Tàng Ngoa Bàng tiến vào điện Văn Đức, bị mọi người nhìn, nét cười vẫn không giảm như cũ.

Một Tàng Ngoa Bàng đến trước điện, hành lễ của sứ giả, đĩnh đạc nói:

- Sứ thần Đại Hạ Một Tàng Ngoa Bàng tham kiến thiên tử Đại Tống. Thiên tử Đại Tống, hôm nay ngài tìm ta đến có phải muốn thương nghị việc nghị hoà?

Mọi người nhìn thấy Một Tàng Ngoa Bàng như vậy, đều khinh thường, thầm nghĩ sứ thần di man, tôm tép nhãi nhép. Có không ít bá quan biết rõ Một Tàng Ngoa Bàng, Một Tàng Ngoa Bàng quả thật cũng được xem như là quốc cựu của Hạ quốc, nhưng cái danh xưng quốc cựu này cũng không có gì đáng nói.

Thì ra Một Tàng Ngoa Bàng vốn là anh của Một Tàng thị-thê tử của Dã Lợi Ngộ Khất. Thiên Đô vương Dã Lợi Ngộ Khất sau khi bị Địch Thanh chặt mất cánh tay, bị Nguyên Hạo phái đến Sa Châu, nhưng không lâu sau, Nguyên Hạo trong một lần săn bắn, tình cờ gặp Một Tàng thị, bị mỹ mạo của Một Tàng thị làm rung động, cấu kết ở cùng với Một Tàng thị.

Dã Lợi Ngộ Khất tại Sa Châu, không thể làm được gì, mà tên Một Tàng Ngoa Bàng này không cảm thấy thẹn vì việc này, ngược lại còn dương dương tự đắc, càng dựa hơi để thăng chức, thậm chí còn được phái đến nghị hoà. Tống thần xưa nay xem thường Nguyên Hạo, tuy mấy lần bị Nguyên Hạo đánh bại, nhưng từ trong xương vẫn luôn ý thức thiên triều Đại Tống, trông thấy Một Tàng Ngoa Bàng như thế, càng thêm khinh miệt.

Quần thần cùng nhìn Một Tàng Ngoa Bàng, chỉ có Địch Thanh là đang quan sát người bên cạnh Một Tàng Ngoa Bàng. Vừa rồi lúc người đó đi qua bên cạnh Địch Thanh, cũng nhìn hắn một cái, Địch Thanh thấy người này điềm đạm cô đọng, tuy nhìn có vẻ văn nhã, nhưng bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt mà vững chắc, biết được người này có lẽ là một cao thủ võ thuật, không khỏi âm thầm để ý. Lại nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Một Tàng Ngoa Bàng, tuy không cử động, nhưng cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, điềm đạm...

Nét mặt tươi cười, cử chỉ điềm đạm? Trong lòng Địch Thanh hơi chấn động, nghĩ đến một người, chau mày.

Triệu Trinh trên long ỷ nhìn thấy Một Tàng Ngoa Bàng không biết lễ nghĩa, trong lòng không vui, nhưng không muốn mất phong độ trước mặt triều thần, vẫn bình tĩnh nói:

- Một Tàng Ngoa Bàng, Tây Bắc chiến loạn đã lâu, bá tánh cực khổ, trẫm không nhẫn tâm để bá tánh vô tội chịu khổ, vừa hay chủ ngươi cầu hoà, do đó chủ ngươi chỉ cần đáp ứng vài điều kiện, trẫm sẽ không khơi lại chiến sự...

Trong khi nói, nháy mắt với Yến Thù.

Yến Thù hiểu dụng ý của Triệu Trinh, một bên nói:

- Chỉ cần Triệu Nguyên Hạo đảm bảo không dấy binh, lui về phía tây Hoành Sơn, hai nước giao hảo như Triệu Đức Minh, ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ, đồng ý việc nghị hòa.

Quần thần nghe vậy đều gật đầu. Đại Tống tuy hai lần thua nước Hạ, nhưng ở Biện Kinh trong mắt quần thần, Nguyên Hạo chẳng qua chỉ là tên gia nô được ban họ Triệu, không có tư cách ngồi ngang hàng với Đại Tống, chỉ cần Nguyên Hạo giống với cha y, Đại Tống cảm thấy có thể chấp nhận tình hình trước mắt. Những điều kiện này quả thật cùng với kết quả thương nghị của Triệu Trinh và Lưỡng phủ chỉ cảm thấy không thể tốt hơn nữa, càng cho rằng Tây Hạ không có lí do gì từ chối.

Không ngờ Một Tàng Ngoa Bàng cười ha ha, trong điện Văn Đức nghiêm trang, lộ rõ dáng vẻ vô cùng ngang ngược.

Yến Thù cau mày nói:

- Một Tàng sứ giả, vì sao ngươi cười?

Một Tàng Ngoa Bàng sau khi cười, ngạo mạn nói:

- Cái loại điều kiện áp bức này, ngươi để nước Hạ bọn ta làm sao chấp nhận?

Văn võ bá quan triều Tống đều chau mày, không kìm được xem lại điều kiện đàm phán, Yến Thù không thể tiếp tục kiên nhẫn hỏi:

- Vậy theo ngươi, muốn điều kiện gì?

Một Tàng Ngoa Bàng đưa ba ngón tay nói với Triệu Trinh:

- Nếu muốn đàm phán, các ngươi phải đáp ứng nước ta ba điều kiện.

Sắc mặt Triệu Trinh trầm xuống, trong lòng không vui. Y thấy Nguyên Hạo chủ động đến cầu hoà trước, cố ý ra vẻ bình thản không gấp, muốn để sứ giả nước Hạ lo lắng. Đợi đến hôm nay mới tìm Một Tàng Ngoa Bàng, vốn muốn thể hiện quốc uy của Đại Tống, biểu thị ân sủng của Đại Tống. Theo Triệu Trinh thấy điều kiện Yến Thù đề ra vô cùng khoan dung, làm gì nghĩ đến đây lại là kẻ vô lại như vậy, còn muốn nêu điều kiện với bọn họ?

Trước mắt rốt cục là ai muốn cầu hòa?

Yến Thù đã thấy Triệu Trinh không vui, còn có thể giữ bình tĩnh, chau mày nói:

- Nghị hoà, nghị hoà, bây giờ lấy việc nghị hoà làm chính. Các ngươi có thỉnh cầu gì, nói ra nghe xem thế nào.

Một Tàng Ngoa Bàng không có thời gian làm văn làm chương với Thù Yến, lập tức nói:

- Yêu cầu thứ nhất, đương nhiên là mở lại các tràng ở biên thuỳ Tây Bắc, hồi phục giao dịch của hai nước trước giờ.

Bá quan văn võ trong triều trong lòng buồn cười, biết được việc Tây Hạ mở rộng, phá huỷ giao dịch của hai nước, mất nhiều hơn được, cuối cùng bây giờ lại vội.

Yến Thù gật đầu:

- Vậy yêu cầu thứ hai?

*****

Một Tàng Ngoa Bàng nói:

- Đại Hạ ta chiến tranh mấy lần tổn thất vô cùng, các ngươi nếu đã chiến bại, cần phải bồi thường ngân lượng, vải vóc cho nước ta, bù đắp tổn thất nước ta trước giờ.

Triệu Trinh giận dữ, dường như muốn đập bàn đứng dậy. Yến Thù nhíu chặt mày, thầm nghĩ thiên tử vô cùng trọng sĩ diện, như vậy chẳng phải giáng một cú tát vào mặt thiên tử sao?

- Là các ngươi chủ động gây hấn, các ngươi chết người thì muốn bồi thường, vậy ai bồi thường cho bọn ta?

Thái Tương không đợi Thù Yến phí lời, đứng dậy chất vấn.

Một Tàng Ngoa Bàng cười lạnh nói:

- Vậy ta lo quá nhiều rồi, ta chỉ biết, trước giờ đều là kẻ thắng mới có tư cách yêu cầu này nọ.

Văn võ bá quan đều bực tức, nhưng phải miễn cưỡng áp chế, Yến Thù một lúc sau mới hỏi:

- Vậy thỉnh cầu thứ ba của các ngươi?

Một Tàng Ngoa Bàng xem bộ sớm có chuẩn bị, lập tức nói:

- Điều kiện thứ ba chính là từ nay về sau, Đại Tống, Đại Hạ xưng hô huynh đệ, qua lại trao đổi, nước Hạ ta có thể tự lập quan cấp, sau này triều đình các ngươi không được can dự.

Triệu Trinh tức giận đập long án, quát lớn:

- Thật là hàm ngôn!

Y không thể nhịn nữa, không ngờ loại gia nô được ban họ này lại đề ra điều kiện vô lí như vậy. Năm đó, Khiết Đan đánh xuống phía nam, Chân Tông tại thành Thiền Uyên đồng ý cái gọi là điều kiện xưng hô huynh đệ, chính thức thừa nhận địa vị của Khiết Đan, chịu sỉ nhục đến cuối đời. Việc đó luôn là nỗi nhức nhối trong lòng Chân Tông, sau này Chân Tông tin thần, có thể nói là có quan hệ rất lớn với hiệp ước tại Thiền Uyên.

Triệu Trinh không ngờ nỗi đau khi xưa, nay lại tái diễn, vừa tức vừa giận, trong giây lát nhìn về phía một người nói:

- Cát Hoài Mẫn, khanh xử lí yêu cầu của sứ giả Tây Hạ thế nào?

Cát Hoài Mẫn bước ra khỏi hàng, nói:

- Yêu cầu của sứ giả Tây Hạ quả thật rất vô lí.

Cát Hoài Mẫn thân là phụng nhật, chỉ huy sứ của Thiên Võ Tứ Sương Đô, lại là chỉ huy Mã Quân Đô của Tam Nha, xuất thân nhà tướng, lại bởi vì nhiều năm trước, trong trận cung biến lập công, nên luôn toạ trấn kinh sư.

Triệu Trinh không hỏi người khác, chỉ hỏi một mình Cát Hoài Mẫn, chính là muốn xem kiến nghị của những võ quan trong kinh thành.

Cát Hoài Mẫn đã ở kinh thành nhiều năm, ít khi lãnh binh, nhưng bản lĩnh xem sắc mặt rất tốt, nhìn thấy Triệu Trinh giận dữ, biết được đây là lúc để y biểu hiện, quát Một Tàng Ngoa Bàng:

- Thiên tử triều ta cho rằng các ngươi thật lòng cầu hoà, mới hạ mình triệu kiến các ngươi. Không ngờ các ngươi được nước lấn tới, không cảm kích ý tốt của thiên tử, những điều kiện này còn có gì phải bàn.

Xoay người hành lễ với Triệu Trinh nói:

- Thánh thượng, không bằng để bọn họ trở về sứ quán nghĩ kĩ lại, hôm khác bàn tiếp thế nào ạ?

Không đợi Triệu Trinh trả lời, Một Tàng Ngoa Bàng kiêu căng nói:

- Nếu đã vậy, không có gì để bàn, vậy hôm nay ta trở về chuyển cáo lại cho chủ ta, nói đàm phán không thành, gặp lại tại Tây Bắc.

Một lời vừa nói ra, bá quan toàn triều đều kinh hãi, Cát Hoài Mẫn trong lòng hối hận, không ngờ kết cục lại như vậy. Y biết Triệu Trinh một lòng muốn nghị hoà, không muốn lại đánh trận, nếu như vậy, Triệu Trinh đừng đem mọi sai lầm đẩy lên đầu y chứ?

Một Tàng Ngoa Bàng xoay người định đi, Chương Đắc Tượng đã đáp:

- Một Tàng sứ giả, đừng vội, có gì từ từ thương lượng.

Triệu Trinh đột nhiên quát:

- Địch Thanh, ngươi thấy việc này làm thế nào?

Triệu Trinh phí lời, cả triều nhất thời yên lặng. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài điện, nhìn Địch Thanh vẫn ngẩng đầu nhìn trời, không kìm được nhíu chặt mày.

Bá quan nghị hoà, chưa từng nghĩ đến có chỗ cho Địch Thanh góp lời, nhưng Triệu Trinh đã hỏi, chỉ sợ trên điện ngoài Một Tàng Ngoa Bàng, không có ai dám ngang ngược cắt ngang.

Địch Thanh thu lại tầm nhìn, chậm rãi từ ngoài điện bước vào, đứng bên cạnh Một Tàng Ngoa Bàng, nhìn Một Tàng Ngoa Bàng một cái. Một Tàng Ngoa Bàng ngẩng đầu trừng mắt Địch Thanh, cảm thấy rất kì lạ, không nghĩ nam tử tuấn tú trước mắt chính là chiến thần Địch Thanh của Tây Bắc.

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Sứ giả Một Tàng, nghĩ đến thiên tử của ta khoan dung đối đãi, không nhẫn tâm để bá tánh trong thiên hạ chịu khổ, do đó tuyệt không chủ trương khởi sự....

Một Tàng Ngoa Bàng trong lòng chấn động, chỉ cho là Địch Thanh hèn yếu, không ngờ chân mày Địch Thanh đứng thẳng, rất cô đọng nhìn Một Tàng Ngoa Bàng, nói từng chữ:

- Nhưng nếu thật có người náo loạn vô lí, thiên tử Đại Tống ta cũng không sợ hãi khai chiến!

Quần thần vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đều nghĩ trước mắt lấy khuyên giải làm chủ, Địch Thanh nói như vậy, không phải xong hết rồi sao?

Một Tàng Ngoa Bàng nhìn vào ánh mắt bức người của Địch Thanh, trong lòng có chút sợ hãi. Tại Tây Bắc, có thể không nghe qua tên của Triệu Trinh, nhưng có ai mà không biết đến Địch Thanh chứ? Nhưng lúc này, y đã ở thế cưỡi lên lưng cọp khó xuống, làm sao cam chịu yếu thế, cười ha ha nói:

- Được, được, cuối cùng ngươi muốn thế nào?

Địch Thanh lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể chuyển cáo đến Nguyên Hạo, nói nếu y thích, có thể cùng ta tranh giành Tây Bắc, Địch Thanh ta đợi y!

Một Tàng Ngoa Bàng trông thấy Địch Thanh lời lẽ thản nhiên, ý đã quyết tuyệt, không có gì có thể xoay chuyển, cắn răng nói:

- Được, ngươi nhớ rõ lời ngươi nói.

Nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Quần thần ồ lên, đều có chút tức giận nhìn Địch Thanh, không đợi nhiều lời, Triệu Trinh đã nói:

- Bãi triều!

Nói rồi đi xuống long ỷ, rời khỏi điện Văn Đức.

Mọi người lúc này bàn tán, nghị luận, trong khẩu khí đa phần đều bất mãn với lời nói của Địch Thanh. Mọi người thầm nghĩ từ giờ là những việc liên quan đến quốc gia, không thể rời đi, đều đang thương nghị đối sách để giữ sứ thần Hạ quốc lại. Chỉ có Địch Thanh chậm rãi thong thả bước khỏi đại điện, ra khỏi cung.

Chờ ra đến ngoài cung, Địch Thanh mới thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời xanh biếc không gợn chút mây, trời xuân mơn mởn, lắc đầu rồi mới rời đi. Đột nhiên phía sau có người kêu:

- Địch tướng quân, xin dừng bước!

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Phú Bật nhanh bước tới, hỏi:

- Phú đại nhân có gì chỉ bảo?

Phú Bật đi đến trước mặt Địch Thanh, vội nói:

- Địch tướng quân, những lời của ngươi hôm nay, chỉ sợ sẽ đem đến phiền phức cho bản thân. Nghĩ đến hôm nay, khắp văn võ bá quan đều muốn nghị hoà, chỉ có một mình ngươi muốn xuất binh, thánh thượng không vui bỏ đi, sau này....

Địch Thanh ngắt lời nói:

- Thánh thượng hỏi, ta chẳng qua là căn cứ theo thực tế mà nói thôi. Người đời quở trách, Địch Thanh ta có gì phải sợ?

Hắn cười chua xót, trong lòng nghĩ đến:

- Năm đó cũng vào cuối xuân, Địch Thanh ta đi theo Quách Tuân đại ca rời khỏi quê hương, bắt đầu kiếp sống quân lữ. Chinh chiến nhiều năm, có lẽ phong thuỷ luân chuyển, Địch Thanh ta cũng nên rời đi rồi.

Hắn thật sự không sợ gì.

Phú Bật nhìn Địch Thanh thật lâu sau, lúc này mới nói:

- Nhưng bọn ta hôm nay thật muốn cảm tạ ngươi vì bọn ta mà trút cơn giận này, người không thể ngạo mạn, nhưng không thể không có cốt cách. Đối với việc này, Địch tướng quân cũng chẳng qua là quá lo lắng, bọn ta nhất định sẽ đứng về phía Địch tướng quân.

Phú Bật và Địch Thanh cùng đi sứ Thổ Phiên, trong lòng đối với cách làm người của Địch Thanh vô cùng bội phục.

Địch Thanh chỉ chắp tay, chậm rãi rời đi.

Phú Bật lại vội vã trở về cung, nhìn thấy đám người Phạm Trọng Yêm, Yến Thù, Thái Tương đi đến, Phú Bật vừa định bước đến hỏi Phạm Trọng Yêm việc nghị hoà Tống Hạ, Hạ Tủng đã đi đến, nói với Phạm Trọng Yêm:

- Phạm đại nhân, ông hay lắm.

Trong lời nói của y tràn đầy oán giận, cay độc, nói xong, phất áo bỏ đi.

Thái Tương bất mãn, vừa định đuổi theo, bị Phạm Trọng Yêm níu lại. Thái Tương căm giận nói:

- Hạ Tủng gian tà háo sắc, ngồi không ăn bám, lời nói của Vương Trung Thừa đúng vô cùng, ta chỉ hận không thể sớm một bước tấu y. Y lại dám chỉ trích Phạm đại nhân?

Dư Tĩnh một bên chau mày:

- Phạm công, nhân tuyển cho cải cách lần này vốn là ngài và thánh thượng nghị luận với nhau, tại sao để Hạ Tủng tham gia? Người này đối với chiến cục Tây Bắc không có cống hiến gì, nếu bước vào Xu Mật viện, thật sự sẽ biến thành trò cười. Phạm công tại sao không bàn trước với thánh thượng, mà để đến lúc này mới bị y ghen ghét?

Phạm Trọng Yêm âm thầm nhíu mày, không đợi nhiều lời, Yến Thù đã thở dài:

- Các ngươi chỉ biết trình lên khuyên ngăn, nhưng có từng nghĩ kĩ chưa? Hi Văn đề cử Hạ Tủng, Hạ Tủng chẳng lẽ không vì vậy mà ghét hận Hi Văn sao? Con người của Hạ Tủng rất ham danh lợi, tại Tây Bắc chỉ là cái cây rỗng, nhưng y ở Tây Bắc buông tay để Văn Hi, Hàn Kỳ hành động, lần này Hi Văn để Hạ Tủng được tiến nhập Lưỡng phủ, cho dù để Hạ Tủng được chút hư danh thì sao, chỉ cần cải cách thuận lợi, thiên hạ được lợi là tốt rồi. Lại nói thêm, Hạ Tủng là người cực kì hay che giấu khuyết điểm, có y tại vị, nếu có người công kích việc cải cách, y có thể hết sức ngăn cản. Nhưng bây giờ, chỉ sợ cải cách chưa thực hiện đã gặp cường địch rồi.

Đám người Thái Tương nhìn nhau, chưa hề nghĩ đến Phạm Trọng Yêm lại nghĩ như vậy.

Vương Tố nói:

- Cho dù lời của Yến tướng là thật, chẳng lẽ việc cải cách sắp tới, chúng ta phải cùng làm việc với loại người như Hạ Tủng sao?

*****

Yến Thù nói:

- Trên đời người không như ý có đến tám chín phần, trên triều, chẳng lẽ chỉ có mấy người các ngươi làm chủ sự? Lã Di Giản đã trong triều nhiều năm, cân bằng mọi việc, há là chuyện dễ sao?

Dứt lời liền lắc đầu, ông ta đối với Phạm Trọng Yêm càng thêm tán thưởng, nhưng đối với đám người nóng nảy Thái Tương, lại không tán thành.

Dư Tĩnh, Thái Tương tuy khúm núm, nhưng trong lòng nghĩ:

- Cho dù đắc tội Hạ Tủng thì sao? Người này đã ra khỏi Lưỡng phủ, nghĩ lại thì thế nào, còn có thể làm được gì?

Âu Dương Tu vốn luôn trầm lặng, thấy vậy nói:

- Kỳ thật Thái Tư Gián chỉ là phụ hoạ theo Vương Củng Thần mà thôi, nếu không phải Vương Củng Thần tham tấu Hạ Tủng, sự việc sẽ không biến thành thế này. Nhưng kì lạ là Vương Củng Thần vốn thuộc phái Lã Di Giản, tại sao lại chỉ trích Hạ Tủng?

Yến Thù nói:

- Có gì khó lí giải? Vương Củng Thần vốn là kẻ danh cầu mưu lợi, thấy Lã Di Giản tuổi cao thất thế, chỉ sợ không thể lại tái khởi Đông Sơn, do đó y tham tấu Hạ Tủng, dụng ý là muốn lấy lòng chúng ta.

Mấy người Âu Dương Tu liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đồng thanh:

- Đều là do kẻ này mà hư hết đại sự.

Dư Tĩnh nóng lòng cứu chữa, hỏi:

- Phạm công, trước mắt xử lí thế nào?

Phạm Trọng Yêm thầm nghĩ, cải cách vừa mới bắt đầu, các ngươi liền đắc tội với hai người Lã Di Giản, Hạ Tủng, tự tạo cường địch, dẫn đến kết quả không tốt. Nhưng những người này quả thật là vì nghĩ cho cuộc cải cách, ông ta không tiện trách cứ, trầm ngâm một hồi mới nói:

- Ta một lát đi diện thánh, xem thử tâm ý của thánh thượng.

Ông ta một mặt muốn nói về việc của Hạ Tủng, một mặt muốn xem cách nhìn của Triệu Trinh đối với Địch Thanh.

Sau khi Phạm Trọng Yêm phân phó xong, vội vàng đi vào trong cung, mấy người Âu Dương Tu xì xào, giống như đang nghiên cứu gì đó, Yến Thù lắc đầu, tự mình rời đi.

Địch Thanh không có tâm tư như những người trong cung, điều duy nhất nghĩ là:

- Ta hôm nay trên triều không thể nhịn, lại tuyên chiến với Nguyên Hạo, chỉ sợ thánh thượng không vui. Có lẽ chức quan này của ta đã làm đủ rồi, Biện Kinh cuối cùng cũng không phải là nơi Địch Thanh ta ở lâu, cho dù đại quân không thể công phá Sa Châu, chẳng lẽ tự Địch Thanh ta không thể đi sao?

Nghĩ đến đây, trong lúc thê lương, Địch Thanh lại cảm thấy phấn chấn, ngay lúc đang đi, đột nhiên có hai người cản trước mặt hắn.

Địch Thanh hơi giật mình, đã thấy rõ người chặn đường, là Một Tàng Ngoa Bàng và cái người tay như nhặt hoa.

Hai người này tìm hắn làm gì? Trong lòng Địch Thanh có chút hoang mang, ngừng bước chân, nhìn hai người đó không nói.

Một Tàng Ngoa Bàng nhìn Địch Thanh, đột nhiên cười ha ha nói:

- Đều nói Địch tướng quân là đệ nhất dũng tướng của Đại Tống, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Y đột nhiên đổi chiều gió, vô cùng tán thưởng Địch Thanh, làm cho người ta vô cùng bất ngờ.

Lúc này dòng người trên phố qua lại như nước, lúc nghe thấy hai chữ "Địch Thanh", từ từ chậm lại.

Địch Thanh ác chiến Tây Bắc nhiều năm, vì nước trấn thủ biên cương, cho dù là bá tánh của Biện Kinh đều biết đến việc này, nhưng rất ít người gặp qua Địch Thanh. Lúc này nghe Địch đại tướng quân đang trên đường, nhịn không được ghìm chân lại nhìn xem.

Thấy Địch Thanh trầm mặc không nói, Một Tàng Ngoa Bàng lặng lẽ cười nói:

- Địch tướng quân, ngươi đừng cho rằng ta có quỷ kế gì, kì thật Đại Hạ ta rất trọng anh hùng. Ta lần này đến Biện Kinh, sớm đã có ý định, cho dù không gặp được thiên tử của các ngươi cũng phải thấy được ngươi.

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Bây giờ ngươi đã thấy, có thể đi được rồi?

Hắn dời bước định đi, Một Tàng Ngoa Bàng đưa tay ra cản:

- Địch tướng quân, xin dừng bước, ta còn lời chưa nói hết.

Địch Thanh híp mắt, ánh mắt sắc như kim:

- Ngươi muốn nói nhưng ta không muốn nghe, chỉ dựa vào người bên cạnh này của ngươi, sợ là không làm được.

Người hắn để ý nhất vẫn là người luôn mỉm cười bên cạnh Một Tàng Ngoa Bàng.

Người đó thấy Địch Thanh nhìn đến, mỉm cười nói:

- Địch tướng quân, tại hạ Thác Bạt Vô Danh. Muốn giữ Địch tướng quân sợ là không dám, nhưng Địch tướng quân nghe Một Tàng sứ giả nói vài ba câu cũng không có gì không tốt.

Thần sắc Địch Thanh không đổi, chau mày nói:

- Long Bộ Cửu Vương, mạnh nhất Bát Bộ. Niêm Hoa Già Diệp, chân thuỷ vô hương. Nếu nói trên đời này còn có việc Già Diệp vương không dám, ta thật khó tin.

Nụ cười người nọ không giảm, nhẹ giọng nói:

- Địch tướng quân đúng là Địch tướng quân, không ngờ đã nghe qua danh của tại hạ, chân thuỷ vô hương, chân dũng vô uý. Chẳng lẽ nói.... Địch tướng quân uy danh hiển hách, trí dũng vô song, mà vẫn không dám nghe vài câu của bọn ta sao?

Người đó chính là Già Diệp vương.

Long Bộ Cửu Vương, mạnh nhất bát bộ. Niêm Hoa Già Diệp, chân thuỷ vô hương.

Già Diệp vương tên là Thác Bạt Vô Danh, trong Long Bộ Cửu Vương, đa số đều tại nước Hạ điều khiển đại quyền, chỉ có ba người A Nan, Già Diệp và Mục Liên hình như vẫn luôn thần bí khó gặp. Tin tức của Địch Thanh tuy nhanh nhạy, nhưng cũng chỉ biết việc Thác Bạt Vô Danh vẫn luôn tại Phiên học viện ở Hạ quốc tiến hành nghiên cứu kinh điển, không nghĩ người này lại âm thầm cùng với Một Tàng Ngoa Bàng đến Biện Kinh.

Nghe Già Diệp vương kích tướng, Địch Thanh nói:

-Ta không phải không dám, mà là không muốn. Giữa ta và các ngươi, vốn không có chuyện gì để nói. Xin nhường đường.

Dứt lời, chậm rãi đi về phía trước...

Nụ cười của Già Diệp vương càng sâu hơn, cánh tay nhón hoa đột nhiên cản lại, như không mang theo khói bụi vịn cánh tay Địch Thanh lại nói:

- Xin, dừng, bước!

Năm ngón tay của y nhẹ nhàng, khéo léo, như chậm nhưng thật ra nhanh vô cùng, chớp mắt đã sắp nắm được cánh tay trái của Địch Thanh.

Nhanh hơn chính là một cái vỏ đao.

Một tiếng "cộp" vang lên, ngón tay như nhón hoa đó đã chặn vỏ đao lại. Vỏ đao rắn chắc kia dường như đỡ không nổi cái chặn nhè nhẹ kia, như có vết nứt.

Lúc này nắng ấm diễm lệ, trời xanh biếc. Trong lúc đó, một tia sáng loé qua, xé toạc cảnh xuân lửng lờ.

Trong không gian, một vệt hàn khí của binh qua liếm qua.

Sau tia sáng, "Xoạt" một tiếng, đao vẫn ở trong vỏ, Địch Thanh nắm chặt vỏ đao trong tay, Già Diệp vương thoái lui ba bước, nụ cười trên mặt vô cùng gượng ép.

Tay phải y không còn ở trạng thái như niêm hoa nữa, mà ngược lại nắm chặt thành quyền.

Địch Thanh hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi. Trong mắt Già Diệp vương có vài phần khiếp sợ, đột nhiên giương giọng gọi lớn:

- Địch tướng quân, chủ ta rất ngưỡng mộ ngươi, nếu ngươi đến giúp, nhất định sẽ đứng vào hàng ngũ Cửu vương! Nếu ngươi thấy không đủ, cứ đưa ra điều kiện. Trên đời này...không có gì không thể làm được.

Địch Thanh dừng bước, con phố tiêu tịch, mọi người đều đang nhìn Địch Thanh.

Khoé miệng Già Diệp vương lộ ra nụ cười đắc ý, Một Tàng Ngoa Bàng cũng nhếch miệng cười, bất luận thế nào, chỉ cần nói ra câu này, Địch Thanh không thể không ở lại giải thích.

Đường phố phồn hoa, mang vẻ hiu quạnh khó nói, Địch Thanh từ từ xoay người lại, ngưng nhìn Già Diệp vương nói:

- Trên thế gian này ít nhất có hai việc không thể thực hiện được. Một là trái tim chính trực của đàn ông Đại Tống ta, một là lương tâm của các ngươi, không mua được lương tâm của các ngươi là bởi vì các ngươi không có. Mà muốn mua trái tim của bọn ta, các ngươi không xứng!

Sau khi hắn nói xong, thản nhiên cười một tiếng, sải bước rời đi.

Hắn biết Già Diệp vương đang khích bác li gián, hắn biết bất luận người khác tin hay không, nhưng Già Diệp vương nói ra câu này, đã gieo xuống đất mối nghi ngờ, nhưng hắn đã không cần giải thích, hắn chẳng thèm nói rõ nữa.

Bá tánh trên đường nhìn bóng lưng đi xa xa kia, tâm trạng kích động. Lúc đó, không có bất cứ người nào lại nghi ngờ tấm lòng của Địch Thanh.

Nụ cười của Già Diệp vương có chút khổ sở, Một Tàng Ngoa Bàng còn có thể hét lớn:

- Địch Thanh, ngươi không nghe lời khuyên của bọn ta, rất nhanh sẽ hối hận!

Địch Thanh lần này căn bản không có dừng lại, thân ảnh rất nhanh biết mất ở cuối con phố.

Già Diệp vương lúc này mới chậm rãi mở tay phải ra, nhìn vệt máu nhàn nhạt trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra ý kính sợ. Vừa nãy tuy chỉ giao thủ một chiêu, nhưng y đã thua.

Lúc y chặn vỏ đao của Địch Thanh, Địch Thanh rút đao chém lên lòng bàn tay y, Tốc độ cực nhanh, như tia nắng bình minh rọi xuống mặt đất, y cơ bản không kịp né tránh. Thậm chí người đi trên đường không kịp nhìn thấy Địch Thanh xuất đao.

Khoái đao như vậy, tựa như nước không một kẽ hở, cho dù là Già Diệp vương gặp phải, cũng là chịu thua quay về. Nhìn vết máu trong lòng bàn tay, trong lòng Già Diệp vương chỉ có một ý niệm, võ công của Địch Thanh so với truyền thuyết còn đáng sợ hơn, đến nay, có thể cản được khoái đao đó, chẳng lẽ chỉ có mũi tên ngũ sắc đó?

Địch Thanh vừa về đến Quách phủ, Quách Quỳ đã chạy ra nghênh đón, nói:

- Nhị ca, huynh làm sao giờ mới về vậy. Vừa nãy có người tìm huynh, là một cô gái....

- Là ai?

*****

Địch Thanh cảm thấy có chút kì quái. Thầm nghĩ giờ khắc này, cô gái nào tìm hắn chứ? Đột nhiên tim nhảy lên một nhịp, nghĩ đến Phi Tuyết. Lúc đó, trong lòng hắn có chút khác thường. Hắn và Phi Tuyết tuy chỉ gặp qua vài lần, nhưng đa phần đều cùng nhau trải qua cửa ải sinh tử, thì ra trong lúc không hay không biết, Phi Tuyết đã lưu lại trong lòng hắn dấu vết khó có thể xoá nhoà.

- Cô ấy nói cô ấy gọi là Nguyệt Nhi, đúng rồi...

Quách Quỳ vỗ đầu một cái, nói:

- Là.... là a hoàn của Vũ Thường tỷ sao?

Y tuy biết Dương Vũ Thường, nhưng không biết rõ tình hình cụ thể của Dương phủ, y sợ Địch Thanh đau lòng, lúc nhắc đến Dương Vũ Thường, khó tránh khỏi quanh co.

Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:

- Cô ấy tìm ta làm gì?

Đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Nguyệt Nhi muốn nói việc của Vũ Thường? Nghĩ đến đây, trong lòng trở nên sốt ruột, vội hỏi:

- Cô ấy ở đâu?

Quách Quỳ lắc đầu nói:

- Đệ không biết cô ấy tìm huynh làm gì, nhưng.... Dáng vẻ cô ấy hình như rất khẩn trương. Cô ấy không đợi được huynh, giống như sợ cái gì đó, sau đó vội vàng bỏ đi.

- Sợ hãi? Cô ấy sợ ngươi?

Địch Thanh chau mày nói.

Quách quỳ la lớn kêu oan, nói:

- Đệ ngọc thụ lâm phong như vậy, cô ấy làm sao lại sợ chứ?

Thu lại vẻ mặt cợt nhả, Quách Quỳ nghiêm túc nói:

- Địch nhị ca, đệ thấy cô ấy tìm huynh thật sự là có việc, nếu huynh rảnh, hay là đi tìm cô ấy đi?

Địch Thanh cảm thấy mơ hồ, không khỏi nói:

- Tiểu Nguyệt không có nói cái gì sao?

Quách Quỳ nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên nói:

- Đệ nghe cô ấy tự lầm bầm, nói cái gì, "không được, ta nhất định phải nói cho Địch Thanh, đem..." Chính là vậy, đem cái gì đệ không biết, những lời còn lại, cô ấy không có nói.

Địch Thanh cảm thấy vô cùng kì quái, không hiểu tại sao Tiểu Nguyệt lại có mối quan hệ với Bát vương gia? Vừa đi ra cửa đến Dương phủ, một người đến trước cửa nói:

- Địch Thanh, thánh thượng truyền ngươi lập tức vào cung.

Địch Thanh ngẩn ra, thấy người kia là Diêm Sĩ Lương. Địch Thanh nói:

- Diêm đại nhân, thánh thượng tìm ta có việc gì? Có gấp không?

Hắn vẫn nghĩ đến việc của Tiểu Nguyệt, muốn đến Dương phủ trước, rồi mới vào cung.

Diêm Sĩ Lương chậm rãi nói:

- Ý của thánh thượng, ta không tiện phán đoán. Nhưng có gấp hay không, ngươi nói xem?

Y là đệ nhất thái giám trong cung, Triệu Trinh để y đích thân đến tuyên triệu, nếu là đại thần khác sớm đã lập tức đi rồi, nhưng Địch Thanh vẫn cứ ra sức từ chối.

Địch Thanh bất đắc dĩ, đành phải để Quách Quỳ đến Dương phủ tìm Tiểu Nguyệt trước, nói hắn rất nhanh sẽ đến. Còn mình thì theo Diêm Sĩ Lương vào cung.

Hắn hôm nay trên triều công nhiên tuyên chiến với sứ thần nước Hạ, biết rằng Triệu Trinh tìm hắn quá nửa là có liên quan đến chuyện trên triều hôm nay. Lúc này trong mắt kẻ khác, có thể là việc rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng Địch Thanh không có gì ray rứt cả, thậm chí có ý định từ quan, và không sợ hãi.

Vào cung, La Sĩ Lương không trực tiếp dẫn Địch Thanh vào điện của hoàng đế, ngược lại lại đi về hướng cung Quảng Thánh.

Địch Thanh trong lòng buồn bực, thầm nghĩ gần cung Quảng Thánh đa phần là lâm uyển hoàng gia, đa số các phi tần đều ở tại đây. Triệu Trinh đến đây là để sủng hạnh phi tử, vậy gọi Địch Thanh hắn đến làm gì?

Mang theo hoang mang, Địch Thanh đã đến uyển hữu nằm tại góc tây bắc hoàng cung. Phía trước rừng cây xanh ngắt, trăm hoa như gấm, có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, khóm trúc thẳng đứng. Trong gió xuân, lá trúc vươn thẳng như mũi tên vào thế, nhưng đối với Địch Thanh, lại thiếu đi vài phần cứng rắn, hào sảng tại Tây Bắc.

Địch Thanh ban đầu có làm Điện Tiền thị vệ vài năm, đối với mọi thứ trong cung rất quen thuộc, nhìn thấy cây trúc, cảm khái nói:

- Ta nhớ trước kia, nơi đây không có trúc, nhiều năm không đến, rất nhiều thứ đã không giống lúc trước nữa rồi.

Hắn xúc động thốt ra, Diêm Sĩ Lương cười nói:

- Nhưng có nhiều việc vẫn không đổi...

Lúc này hai người bước lên một chiếc cầu nhỏ, dưới cầu dòng nước chảy róc rách, mát rượi. Địch Thanh biết, nước này là từ sông Kim Thuỷ ở ngoài cung dẫn vào, dùng để tưới tiêu cho cây cối trong cung. Gió mát lành lạnh, ngay lúc đó, có tiếng "leng keng" phát ra, tiếng đàn không xa vọng đến, trong trẻo hơn cả tiếng nước chảy vừa rồi.

Tiếng đàn đó vừa vang lên, vốn là uyển hữu tĩnh lặng, nay càng thêm thanh tịch. Địch Thanh nghe thấy ý xưa trong tiếng đàn, trong mơ hồ, có cảm giác đã từng quen biết, có chút hoài niệm.

Diêm Sĩ Lương dẫn Địch Thanh xuống cầu, vòng qua một con đường u tối, lúc sắp ra khỏi khu rừng, phía trước đột ngột sáng trưng, một vườn hoa thật lớn xuất hiện, trăm hoa đón xuân.

Trăm hoa đua nở diễm lệ, mang thêm xuân sắc cho cảnh xuân lửng lờ. Triệu Trinh ngồi dưới lọng vàng, nhìn nữ tử kiều diễm hơn cả trăm hoa.

Nữ tử gảy đàn, tiếng đàn kêu loạn, kích động trái tim nhảy lên không ngớt của Địch Thanh.

Phong tình đó, tiếng đàn đó, nhịp điệu đó...

Giây phút nhìn thấy nữ tử đó, trong lòng Địch Thanh hơi chấn động, kinh ngạc nghĩ:

- Nữ tử đánh đàn làm sao có thể là cô ấy?

Địch Thanh nghe thấy tiếng đàn của nữ tử, nhìn thấy phong tình của nữ tử đó, trông thấy ánh mắt đầu tiên của nữ tử đó, dường như cho rằng nữ tử đó là Trương Diệu Ca.

Nhưng nhìn kĩ lại, Địch Thanh lập tức phát hiện mình đã phán đoán sai, nữ tử đó không phải là Trương Diệu Ca, chỉ là dung mạo, phong tình có vài phần giống mà thôi.

Tiếng đàn đó từ từ gấp gáp, như hồng trần phồn hoa, Diêm Sĩ Lương dừng chân, không tiến về phía trước, Địch Thanh biết điều đứng ở một bên, trong lòng nghĩ:

- Triệu Trinh tìm ta vào cung, chẳng lẽ là đến nghe đàn? Y nếu là đang nghe đàn, nói rõ tâm tình không tệ.

Không biết tại sao, nghĩ đến tình hình của Trúc Ca lầu năm đó, như mới hôm qua.

Đang lúc Địch Thanh suy tư, tiếng đàn đột nhiên như tiếng bình bạc bị vỡ, thiết kỵ xông pha, đang lúc cao trào, tiếng đàn lại chuyển đổi, tựa một sợi chỉ bạc cuộn lấy đám mây, biến đổi vài lần, lại trở nên ưu tư sầu muộn, đắng chát, lạnh lẽo. Âm điệu đó dần dần nhẹ lại, chậm lại rồi trở thành không tiếng động, nhưng dư vị còn văng vẳng trong không gian, rất lâu vẫn chưa dứt.

Địch Thanh nghe thấy cầm nghệ cao siêu của nữ tử đó, nhất thời xuất thần. Nghe thấy một tiếng vỗ tay truyền đến, xoay đầu nhìn qua, thấy Triệu Trinh đang nhìn mình, Địch Thanh tiến lên trước vài bước, thi lễ nói:

- Thần Địch Thanh, tham kiến thánh thượng.

Triệu Trinh lặng lẽ cười nói:

- Miễn lễ. Địch Thanh, ngươi thấy cầm nghệ của Trương mĩ nhân so với Trương Diệu Ca thế nào?

Nữ tử đánh đàn đó đã đứng lên, ánh nhìn mơ màng, quyến rũ đi đến bên Triệu Trinh nói:

- Bệ hạ, người lại cười thần thiếp rồi.

Âm thanh của nữ tử dịu dàng, mang theo một loại mị lực trời sinh, ánh mắt nhìn Triệu Trinh tràn đầy tình ý.

Triệu Trinh nắm lấy tay nữ tử đó, ánh mắt dịu dàng, cho thấy đối với nữ tử đó vô cùng trìu mến.

Địch Thanh không tiện nhìn nhiều, nghĩ đến hậu cung của hoàng đế Đại Tống phân làm sáu cấp, hoàng hậu là đứng đầu, dưới phân gồm phi, tần, tiệp hảo, mĩ nhân, tài nhân. Nữ tử họ Trương này thuộc cấp mĩ nhân, trong hậu cung có địa vị thấp, nhưng nhìn bộ dạng của Triệu Trinh đối với hoàng hậu cũng không được như vậy.

Triệu Trinh và Trương mỹ nhân trêu đùa một phen, lại hỏi Địch Thanh:

- Địch Thanh, ngươi vẫn chưa trả lời ta.

Vẻ mặt y tràn đầy vui vẻ, xem ra triệu Địch Thanh vào cung, không có ý trách cứ Địch Thanh.

Địch Thanh lúc này mới nhớ đến vừa rồi Triệu Trinh hỏi gì, chần chừ giây lát đáp:

- Thần trước giờ đối với nhạc luật vô tri, cảm thấy cả hai người tựa như xuân lan, thu cúc, mỗi người mỗi vẻ.

Triệu Trinh cười ha hả, nói:

- Đáp hay, ban ngồi. Mĩ nhân, nàng cũng ngồi đi.

Y cuối cùng cũng buông tay của Trương mĩ nhân ra, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người cô ta.

Trương mĩ nhân thản nhiên cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh, vừa vô tình lại như cố ý liếc Địch Thanh một cái, nói:

- Thánh thượng, đây có phải là Đại Tống Tây Bắc tiếng tăm lừng lẫy Địch tướng quân không? Thần thiếp đã nghe đại danh của Địch tướng quân từ lâu, cho rằng bề ngoài tựa hung thần ác sát, không ngờ.... hoàn toàn không như thần thiếp nghĩ.

Dứt lời che miệng cười, thẹn thùng e lệ.

Địch Thanh mỗi lần được người ta tán dương, đều bị đối phương bàn về dung mạo, cũng lấy gì làm lạ, lập tức hỏi:

- Không biết thánh thượng triệu thần vào cung vì việc gì?

Triệu Trinh nâng chén trà, sau khi chậm rãi nhấp một ngụm, nói:

- Địch Thanh, ngươi còn nhớ việc năm đó cùng trẫm tại Trúc Ca lâu nghe nhạc chứ?

Địch Thanh gật đầu, vẻ mặt Triệu Trinh cảm khái nói:

- Nhưng sau này nghe chủ chứa nơi đó nói thân thể Trương Diệu Ca không khoẻ, đã về quê nhà. Từ sau đó, trẫm không gặp lại Trương Diệu Ca, cũng không biết nàng hiện tại thế nào.

Y thân là thiên tử, chỉ có ở trước mặt Địch Thanh mới bàn luận không có kiêng kị gì.

Địch Thanh thoáng nghĩ, không khỏi nghĩ đến lúc ở Hưng Khánh phủ.

Triệu Trinh không gặp lại Trương Diệu Ca, người mà Địch Thanh hắn gặp tại Hưng Khánh phủ có phải là Trương Diệu Ca hay không? Địch Thanh không dám khẳng định, nhưng hắn sớm đã hoài nghi Trương bộ chủ ban đầu giúp Đan Đan cứu hắn ra khỏi Hưng Khánh phủ chính là Trương Diệu Ca!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<