Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 440

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 440: Ngọc nát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Lazada

Phản quân Ninh Vương đã cho nổ cầu, lại chạy thoát một trận nữa, đang muốn dừng lại hít thở một chút, bỗng nhiên quan binh ở phía sau lại truy sát lên. Càng đáng sợ là những quan quân đó mở đường chạy ra, chỉ có một đại binh xông lên phía trước cũng dám khua thương lớn để chém giết đám người.

Ninh Vương quân vừa sợ vừa kỳ lạ, cũng không ngờ quan binh lại qua sông nhanh như vậy. Càng không ngờ quan binh này lại hung hãn không sợ chết như vậy .... Tuy nhiên, nói đúng ra thì biến mà xông lên như vậy thì chịu chết. Ninh Vương quân bị người ta truy ép không hề nể mặt đang muốn bao vây lấy tiêu giệt tên "điên cuồng" này. Chỉ thấy lục đục có càng nhiều tên "điên cuồng" xông lên.

Có câu cửa miệng là trộm sợ cướp, cướp sợ thằng liều. Ninh Vương quân vốn chính là bại binh. Lòng quân còn chưa được thu thập, nào có dũng khí dừng lại liều mạng với người ta? Chỉ có biết run rẩy tinh thần, tiếp tục quất ngựa chạy. Ninh Vương quân bị đánh bại, quan binh triều đình truy đuổi theo. Ninh Vương quân căn bản không còn tâm trí đâu mà phản kháng lại nữa, dọc đường đã bị chết vô số.

May mắn là sau khi Ninh Vương qua sông đã được nghỉ ngơi một hồi. Khí lực đã được hồi phục. Còn quan binh thì chạy đuổi theo một mạch, cho nên dù có đuổi được theo Ninh Vương quân, nhưng càng về sau hai bên cũng dẫn tạo được khoảng cách.

Khi Ninh Vương chạy tới thung lũng, hầu như đã thoát khỏi sự truy kích của quan binh. Họ dùng lại để kiểm tra lại quân số. Thương vong của trận chiến này vô số, tổn thất hai vạn nhân mã. Càng thảm bại hơn là Lăng Thái, Ngô Nhập Tứ sau khi Ninh Vương đăng cơ xưng đế đã sắc phong Đô chỉ huy nhận mệnh tiên phong tất cả đều tử chiến.

Lăng Thái thì bị pháo nổ chết. Còn Ngô Nhập Tứ lại bị trúng bi thép phi châm do lựu đạn nổ tung. Khi đó y đau đớn vốn biểu diễn "hạn địa bạt thông", Ngô chỉ huy từ trên nhảy xuống, bị loạn thương của quan binh đâm thành cái sàng.

Ninh Vương thấy tình trạng thê thảm như vậy không khỏi đau buồn, lớn tiếng khóc, khóc lóc giàn giụa. Đám người Lưu Dưỡng Chính, Lý Sĩ Thực, Lý Tự Nhiên phò trợ bên cạnh khuyên can hết lời. Đại sư công Hồng Anh hội Vương Tăng Vũ, Lý Tả Đồng, Dương Thanh thì im lặng không nói gì, ai nấy đều cúi đầu tang thương.

Lưu Dưỡng Chính không hổ là văn đảmn của Ninh Vương. Ninh Vương quân bị thất bại thảm hại như vậy, y vẫn giữ được tinh thần cách mệnh chủ nghĩa lạc quan. Y liền dẫn dụ ra một cuốn sách nói về những đại nghiệp đạt được thành tựu từ xưa tới nay đều chịu vất vả. Đồng thời lại dùng câu "Trời đưa đại nhân xuống trước tiên là phải chịu tâm chí gian khổ này" để nỗ lực khuyến khích.

Lưu Dưỡng Chính nói xong, bản thân cũng tự cảm động tới mức nước mắt tuôn trào. Những lời hoa mỹ đó làm Ninh Vương cũng dần ngưng khóc gào, phấn chấn lại tinh thần.

Ninh Vương thấy sỹ khí của đội ngũ sa sút, được Lưu Dưỡng Chính đỡ lên một tảng đá lớn, đang muốn động viên chiến bại, lại cổ vũ tinh thần sỹ khí toàn quân. Không ngờ lão còn chưa kịp mở lời, kỵ binh triều đình đã xuất hiện rồi.

Địa thế Giang Nam không thích hợp cho đại đội kỵ binh hành động, khe rãnh hồ nước, núi non đầm lầy di chuyển khó khăn. Lại cộng thêm địa hình thung lũng này chật hẹp, kỵ binh không thể triển khai xung phong. Khả năng chiến đấu này thực tế có hạn. Nhưng họ bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho nhân mã của Ninh Vương vốn đang chấn động về mặt tâm lý lại càng kinh sợ.

" Gia Cát Dưỡng Chính" thấy thế cũng không có chủ ý, duy nhất có thể nghĩ ra một chữ chính là chạy! Ninh Vương vừa mới trèo lên được tảng đá lại phải bò xuống, sải bước đi về phía tuấn mã. Trên dưới Ninh Vương quân đồng lòng, bắt đầu chạy trốn, bại như Hoàng Hà vỡ đê vậy.

Nhưng quan binh triều đình dù sao cũng là kỵ binh. Đường đi dù khó khăn nhưng dù gì vẫn chạy nhanh hơn so với con người. Sau khi bỏ lại vô số tử thi, Ninh Vương chỉ có thể lệnh cho tam sư công của Hồng Anh hội Dương Thanh thống lĩnh quân ngăn cản địch. Vì sợ Dương Thanh tác chiến bất lợi, hoặc trong lòng lại nảy sinh lòng khác, lão đã để lại con gái lớn của mình Nghi Tân lại. Một tú tài Nam Xương tinh thông cầm kỳ thi họa cùng y ngăn địch, còn mình dẫn đại địch tiếp tục chạy về phía nam.

Đại quân Ninh Vương liền cuống quýt bỏ chạy như chó nhà có tang. Khi chạy tới gần An Khánh, lách qua thành mà chạy, thì Ngũ Hán Siêu thân dẫn người từ phía sau âm thầm truy xét tung tích đã chạy về thành từ sớm, dẫn ba nghìn Dân Đoàn binh bố trí mai phục ở Ngưu Đầu Sơn và Đồng Sơn, chờ Ninh Vương quân tới liền quăng đá và cây gỗ xuống núi, giết chết và sát thương mấy nghìn Ninh Vương quân.

Ninh Vương nổi giận, thấy trên núi có không nhiều quan binh, liền rút kiếm liều mạng tấn công lên núi. Lý Sĩ Thực liền ôm chặt lấy lão khuyên nhủ:

- Hoàng thượng, thành An Khánh lo Hoàng thượng công kích, tất không dám xuất động trọng binh. Quan binh trên núi không thể quá nhiều, lúc này bọn chúng quấy rối, ắt đã kết hợp với đại quân triều đình hành động, thực sự đã làm cản trở hành trình của Hoàng thượng. Lúc này chúng ta không thể tham chiến. Nếu chờ đại quân triều đình đánh tới, không tránh khỏi đại thế bị mất. Không cần quan tâm tới chúng nữa, chúng ta tiếp tục hành quân tiến lên phía trước đi, chạy về Giang Tây, bên đó có lực lượng.

Ninh Vương nghe thấy thế như ngộ ra, không để ý tới sự quấy rầy của đội quân Ngũ Hán Siêu trên núi, tiến lên phía trước. Ngũ Hán Siêu lính ít, thấy lão không bị mắc lừa, cũng chỉ có thể nhìn lão bỏ chạy.

Ninh Vương bị giết thê thảm, đại quân cũng không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc nữa, chờ tới khi màn đêm buông xuống liền chạy tới một hồ nước. Lúc này, nhân mã bên cạnh chỉ còn lại hơn ba vạn người. Nhân mã bị tổn thất ngoài bị bắt bị chết ở chiến trường ra, còn có không ít người là thấy tình hình không tốt, dọc đường trốn vào bụi cây, chui vào trong cây, bỏ trốn mất dạng.

Lý Sĩ Thực thấy phía trước là một hồ nước, bên cạnh là bãi lau sậy, ánh trăng dịu dàng, sương mù bao phủ, là một nơi đóng quân tốt. Hơn nữa đại quân mệt mỏi vô cùng, thực sự khó mà đi tiếp được, liền nói:

- Hoàng thượng, theo thần thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây một đêm đi. Binh mã triều đình cũng là thân máu thịt, chúng không thể không nghỉ không ngủ mà truy đuổi.

Nếu chúng ta đã xông ra khỏi vòng vây của chúng, hiện giờ ngay cả An Khánh cũng bị quăng lại ở phía sau, tạm thời an toàn rồi. Hoàng thượng không cần phải nổi giận, thắng bại chính là chuyện thường tình của binh gia. Tập trung lại tái chiến, nếu có thể giành được đại thắng thì bá nghiệp đã thấy ngay trước mặt rồi.

Ninh Vương bi thương, thở dài nói:

- Cửu Giang, Nam Khang đều là hiểm địa không thể thủ, khó mà dùng để tự bảo vệ mình. Duy có kế này, cũng chỉ có thể tận dụng trước khi Cửu Giang, lính Nam Khang tăng cường viện binh tới. Trương Luân, lập tức cử người đi điều binh, đưa Vương phi, Vương tử và toàn bộ người nhà mang đến, để lại ở tòa thành trống đó Trẫm không yên tâm.

Trương Luân vốn Giang Tây Đại Minh bố chính sứ, hiện là Binh bộ Thượng thư của hoàng triều Ninh Vương Thuận Đức vẻ mặt đưa đám nói:

- Hoàng thượng, ở đây ban đêm mờ mịt, khó mà phân biệt đông tây. Không biết là ở đâu, làm thế nào để gửi tin đi, làm thế nào để gọi binh mã Cửu Giang, Nam Khang tới tiếp ứng?

Lưu Dưỡng Chính cũng nói:

- Hoàng thượng, trước tiên chúng ta cho binh lính dựng trại, chôn nồi nấu cơm đi. Ngoài ra có thể sai người đi thăm dò xung quanh, xem xem chúng ta ở đâu. Sau đó sẽ sai người tới Cửu Giang gửi thư cũng không muộn.

*****

Ninh Vương gật đầu, bùi ngùi nói:

- Lòng Trẫm đang rối như tơ vò, thực sự không có chủ ý, hai khanh tự đi xử lý đi.

Lưu Dưỡng Chính và Trương Luân chắp tay lui ra, đi dặn dò binh lính dựng trại, lấy nước nấu cơm. Những binh lính đó lấy nước từ bên hồ, chặt lau sậy làm củi, đốt khắp nơi, một cảnh lửa hồng nổi lên. Điều này đã thực sự khiến cho sỹ khí của đội ngũ vốn thấp đê mê liền tăng lên vài bậc.

Ninh Vương nâng cao tinh thần, thể hiện bộ dạng điềm tĩnh, cùng mấy người Vương Tăng Vũ, Lý Tả Đồng đi tuần tra doanh trại, hỏi thăm quan binh, men theo hồ đi về phía tây. Đúng lúc muốn quay lại, một thị vệ nhìn thấy trên mặt hồ mù sương có mấy chiếc thuyền đang đi tới, không khỏi kinh hãi thốt lên:

- Có mai phục! Có mai phục! Chạy mau chạy mau!

Đệ tử vừa mới thu phục của Vương Tăng Vũ đã trở thành con chim trên đầu dây cung. Y vốn chính là sơn tặc thủy đạo, kinh hãi kêu lên:

- Nước nổi lên rồi, sánh vai nhau cùng chết!

- Xé đầu ngươi!

Vương Tăng Vũ xòe tay ra ra cho một mưa bạt tai. Mặc dù trong lịch sử của Vương đại sự công là giả thần giả thánh, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho y hiểu về đạo lý hành quân cơ bản: Ninh Vương quân vốn chính là đám quân ô hợp. Dưới tiền đề thảm hại luân phiên, đặc biệt đối phương là chân long thiên tử đích thân cầm quân, đối với các binh linh đã tạo thành sự uy hiếp về tâm lý nghiêm trọng rồi.

Nếu đây là ban ngày, lúc này muốn chạy có lẽ cũng vẫn thông thạo địa hình. Hiện tại là ban đêm, chỉ cần hạ lệnh chạy trốn, binh lính căn bản không tìm được chủ soái ở đâu. Khi trời vừa tối bên cạnh còn có thể còn lại ba nghìn người, lúc này quyết không thể chạy trốn tiếp được nữa, duy có một cách là quyết tử chiến đấu.

Vương Tăng Vũ cầm một thanh đao trong tay, lớn tiếng quát:

- Đêm hôm khuya khoắt, quan binh hỏa khí khó mà phát huy. Nào, theo ta xông lên, tập trung toàn bộ cung tiễn thủ, không được để bọn chúng lên bờ.

Hồng Anh hội vẫn có chút một số là trong giáo đồ. Vừa nghe thấy Đại sư công hiệu triệu, lập tức quơ đao giơ lên, xông lên về phía y. Trong miệng đệ tử Hồng Anh hội xông lên đầu vẫn luôn tâm niệm một từ, lấy khẩu quyết đó của Hồng Anh hội làm thần chú, lớn tiếng quát:

- Hồng Anh thiên hạ, đại nhật viên mãn, cung thỉnh tổ sư lỵ lâm ngã thân! Thiết mi thiết nhãn thiết kiên hung, nhất hào khẩu giác bất thông phong ....

Đội thuyền trên mặt hồ cũng có người hô lớn:

- Các huynh đệ, Lượng Thanh Tử, Điều Tử tảo, Phiến Tử Giảo, nhân lúc đêm tối đi rộng ra!

Vương Tăng Vũ nghe thấy khẩu thiết này không khỏi ngây người ra:

- Đây liệu có phải là quan binh của triều đình không?

Y liền thốt lên:

- Không được bắn tên, tất cả không được bắn tên.

Ninh Vương quân vốn không có bao nhiêu cung tên, lác đác đặt mấy mũi tên xuống. Vương Tăng Vũ vừa hô lên, cung tiễn thủ liền dừng lại. Vương Tăng Vũ quay về phía sông hô lớn:

- Đối diện là người nào? Mau xưng tên báo họ đi, chớ tự lầm!

Y vừa hô xong, một giọng ngạc nhiên vui mừng đối diện vang lên:

- Là Vương Tăng Vũ Vương đại ca sao?

Vương Tăng Vũ kinh ngạc nói:

- Chính là Vương mỗ, ngươi là người phương nào?

- Ta là Đại Cẩu Tử đây!

Hai bên cùng hô lên với nhau, xác nhận thân phận của cả hai. Trên thuyền cũng sáng lửa lên, trước tên là từ từ đưa thuyền qua, tới bờ sông mấy tên trên thuyền nhảy xuống. Khi ánh lửa cháy lên, khuôn mặt được hiện lên rõ rang, chính là Phó đô đốc thủy quân Ninh Vương Đại Cẩu Tử. Vương Tăng Vũ không khỏi vui mừng vô cùng, liền bước lên phía trước vài bước, hai tay nắm chặt lấy nhau.

Bộ tốt Ninh Vương chạy trối chết và thủy quân Ninh Vương bị rơi xuống nước không biết tên dã hội hợp ở nơi này. Hai người vừa vui mừng vừa ngạc nhiên ân cần hỏi thăm nhau vài câu. Đại Cẩu Tử liền lệnh cho thủ hạ đưa nhân mã tới, mình thì vội vàng đi gặp Ninh Vương.

Dưới sự bảo vệ của thân binh, Ninh Vương sớm đã chạy xa rồi. Lão không biết triều đình đã đặt bao nhiêu quân mai phục ở đây, đang sợ hãi, chỉ nghe thấy Vương Tăng Vũ gọi lớn:

- Hoàng thượng, hoàng thượng, chuyện vui rồi, là Phó đô đốc Đại Cẩu Tử và nhân mã của chúng ta!

Ninh Vương vừa nghe thấy nhân mã thủy quân đã bị mất liên lạc giờ đã tìm thấy, không khỏi vui mừng, liền chạy tới bên hồ. Hai bên lại hàn huyên với nhau. Hóa ra sau khi Đại Cẩu Tử binh bại, do vì thuyền dọc ngang trên sông, quân thủy triều đình công kích cũng mất thời gian và bị cản trở tốc độ hành quân của họ. Đại Cẩu Tử nhân cơ hội dẫn đội thuyền phía sau chạy thoát, chạy thẳng tới nơi này.

Họ đưa thuyền từ sông lớn vào trong đầm này, đóng quân ở bờ đối diện. Đại quân vừa mới dựng trại, liền phát hiện thấy ánh sáng khắp nơi ở bờ đối diện, tưởng là quan binh đóng trại ở đây. Đại Cẩu Tử không yên tâm, sợ ngủ lấy một đêm, chờ tới hôm sau sẽ bị quan binh bao vây. Cho nên đích thân dẫn người tới thăm dò.

Hai bên sau một hồi chào hỏi nhau xong, Đại Cẩu Tử còn có hơn 400 chiếc thuyền, hơn hai vạn nhân mã. Binh mã hai bên tụ hợp với nhau, cũng đủ năm vạn binh. Trong lòng Ninh Vương đã định, lão liền hỏi Đại Cẩu Tử xem đây là đâu? Bất đắc dĩ Đại Cẩu Tử cũng nhân lúc đêm tối mà trốn tới đây, còn không kịp điều tra xem vị trí của nơi này.

Đúng lúc này, mấy người được cử đi để thăm dò thông tin bỗng nhiên chạy về nói:

- Hoàng thượng, đại sư công, Phó sư công, phía trước tìm thấy một căn nhà gỗ. Chúng ta đã bắt được hai người ở đó.

Các binh lính áp giải một già một trẻ tới bên hồ. Ninh Vương đánh giá, chỉ thấy là một người đàn ông thấp bé ngoài 30 tuổi, dẫn tay một đứa bé khoảng 11 – 12 tuổi, nhìn giống như là cha con. Đôi cha con này không hiểu sao lại bị "quan binh" bắt, thần sắc vô cùng hoang mang, sợ hãi.

Ninh Vương đổi sang bộ mặt tươi cười, vui vẻ ôn hòa nói:

- Ngươi không cần phải sợ, Trẫm là Hoàng đế Thuận Đức Đại Minh, dẫn quân đi bắc phạt qua nơi này. Đêm tối mờ mịt, nhiều sương mù lay động, nhất thời không thể phân biệt rõ. Trẫm hỏi ngươi, ở đây là nơi nào?

Người dân kia nơm nớp lo sợ đáp:

- Nơi .... Nơi này gọi là Hoàng Thạch Ki.

Ninh Vương vừa nghe thấy thế liền giận dữ "sặc" một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm lên chém. Người dân đó sợ hãi, biết rõ kiếm sắc đâm tới, sợ hãi vô cùng. Nhưng lại không biết tránh, bị kiếm này chém xuống đất.

Người bên cạnh Ninh Vương hoảng hốt nói:

- Hoàng thượng sao lại làm vậy?

Ninh Vương tức giận, chỉ tay mắng:

- Thị dân như vậy cũng dám châm chọc Trẫm, vua thất cơ sao? Cho bảo kiếm của Trẫm bất lợi như vậy?

Đứa bé đó vừa thấy phụ thân bị giết chết, liền bật khóc lao đến, bị Đại Cẩu Tử giữ chặt lấy. Đại Cẩu Tử tay còn to hơn cả đầu nó, ấn chặt lấy sao có thể cho nó hoạt động được. Đứa bé cắn một miếng, Đại Cẩu Tử đau đớn thốt lên, buông tay ra đang định vung đao lên chém nó. Đứa bé liền nhảy lên, "bùm" một tiếng đã nhảy xuống hồ nước, giống như cá bơi mất dạng.

Trương Luân ấp úng nói:

- Tiểu dân này vừa nói, thần đã nhớ tới nơi này rồi. Ở đây gọi là Hoàng Thạch Ki, không phải vua thất cơ. Khẩu âm của người nam phần lớn "hoàng", "vương" không phân biệt nhau, vì vậy mới có lỗi này.

*****

Lúc này Ninh Vương mới hiểu ra, nhưng người thì đã chết rồi, sao có thể nhận lỗi được. Lão liền phẩy tay áo nói:

- Dù thế nào, tên tiểu dân vô tri này nói như vậy, thực sự cũng quá là xui xẻo! Hừ! Giờ đã biết địa lý rồi, như vậy cũng tốt hơn, chư tướng theo Trẫm về doanh trại, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.

Đám văn võ im lặng không nói, cùng với Ninh Vương tức giận hầm hầm đi vào trong quân doanh.

Lý Tự Nhiên đi được vài bước, liền im lặng dừng lại, nhìn mặt hồ mờ mịt bỗng xuất thần:

- Ninh Vương, là A Đẩu không thể phò trợ đấy! Một câu nói của thị dân cũng có thể kiêng kỵ như vậy, nếu không phải trong lòng hoảng sợ đã trông gà hóa quốc thì sao có thể tới mức như vậy? Ây da! Đáng tiếc, đáng tiếc phụ thân ẩn nhẫn nửa đời, khổ tâm kinh doanh, cuối cùng không tránh khỏi vì cái trước mắt mà bị trúng gian kế của Dương Lăng.

Nếu không như vậy, phụ thân ở phương bắc ung dung khởi binh, liên hợp với Bạch Y Quân, kiếm chế biên quân và kinh doanh. Như vậy Giang Nam trống rỗng, mặc dù Ninh Vương vô dụng, tất nhiên cũng có thể thống lĩnh điều khiển, chống lại Bắc Kinh.

Hiện giờ phương bắc bình định, triều đình có thể tập trung toàn lực xuôi nam bình định. Mà Ninh Vương Chu Thần Hào không có trí như Chu Lệ, lại không có tài của Chu Lệ, thủ hạ binh tướng là một đám quân ô hợp, càng không thể so được với thiết giáp tinh anh chinh chiến luyện tập thường niên của Yến Vương và Bắc Nguyên được. Đại quân của Chính Đức vừa tới, liền giống như cục diện núi lở, cái lá cờ này còn có thể lợi dụng được sao?

Lý Tự Nhiên lo lắng trong lòng. Trong lòng y đã nhận định Ninh Vương lúc này khó mà thành được đại sự. Nếu ở lại bên cạnh Ninh Vương chẳng qua là đi vào chỗ chết mà thôi. Nhưng trong lòng y lại có chút hy vọng, không muốn bỏ đi vào lúc này. Hơn nữa căn cơ của Di Lặc giáo ở phương bắc bây giờ đã bị triều đình thanh trừ rồi, rời khỏi Ninh Vương lại có thể đi về đâu đây?

Ánh mắt của y dần chuyển về hướng bắc: Tái ngoại đang rơi vào cảnh hỗn chiến. Nếu đổi vào lúc bình thường, bản thân là người Hán khó mà trà trộn vào trong đó. Nhưng lúc này ... loạn thế xuất hiện anh hùng. Việc những Man tộc này lấy người Hán nhiều mưu trí làm tướng xưa nay đều có. Di Lặc giáo muốn Đông Sơn tái khởi, có phải là có thể dựa vào thế lực của những kẻ ngu muội này không?

Lý Tự Nhiên vừa đi vừa nghĩ, trong lòng dần ngộ ra: Ninh Vương, cứ tiếp tục phù trợ lão là được, có thể bảo vệ được thì bảo vệ, không thể bảo vệ được thì bỏ lão ta mình xuất quan. Tái Ngoại rộng lớn bao la, cục diện chư hùng tranh bá, người văn võ song toàn như mình, đương nhiên là như cá gặp nước, còn lo không thể thực hiện được hoài bão sao?

Hôm sau khi trời vừa sáng Ninh Vương quân lục đục rút quân. Đại quân thủy bộ rút lui tới hồ Bà Dương, liên minh với viện quân Cửu Giang, nhất thời khí thế bừng bừng. Ninh Vương lên thuyền lớn trở hơn trăm cung tần người đẹp, khẳng khái nói với tướng sỹ ba quân:

- Thái tổ cao Hoàng đế đặt ra tổ huấn có nói: "Quân mà không minh, tiểu nhân lộng quyền. Phiên vương khởi binh vào thanh quân trắc.

- Hiện giờ, Hoằng Trị đế làm quân bất minh, vì cầu một Thái tử lấy an quốc làm nền tảng, bị bọn đạo chính lừa bịp, nhận con nuôi. Lại vì bạo bệnh thân vong không kịp tuyên bố rõ ràng chân tướng, đến nỗi quyền lực quốc gia bị người ngoài lấy được. Trẫm phụng mật chỉ của Thái hậu khởi binh quét sạch tôn thất, là theo tổ huấn hành sự, xuất sư hữu danh.

- Các ngươi đều là quân đội Cần Vương, tướng bảo vệ đất nước. Một khi quét sạch gian nịnh, ai ấy đều là thần có công, vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận. Chớ thấy quân ta hôm qua gấp gáp ứng chiến, mất đi ý chí và tiên cơ, bị Chính Đức áp chế. Nhưng tinh binh quân ta đầy đủ lương thực, không bị tổn thương đến căn cơ. Ngược lại Chính Đức thì sao? Tên tặc này trị nước vô phương, chỉ biết hiếu chiến. Đến nỗi trong nước, ngoài nước chiến sự liên miên. Quốc khố trống rỗng gần như sụp đổ rồi. Dù có nhất thời mạnh, cũng khó mà duy trì được!

Lão bước lên phía trước ba bước, đỡ lấy mạn thuyền lớn tiếng nói:

- Ở đây là hồ Bà Dương. Năm đó Thái tổ cao Hoàng đế đã từng ở đây, quyết chiến một trận với Trần Hữu Lượng, chiến đấu 36 ngày, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Từ đó xác định được sở hữu thiên hạ. Hiện giờ, chúng ta cũng ở đây, quyết một trận tử chiến với quân phản loạn của Chính Đức. Cuộc chiến này thắng lợi, chúng ta sẽ chiếm lấy kinh sư, bình định thiên hạ!

Lão khoát tay một cái, thị vệ Ninh Vương phủ khiêng từng chiếc hòm đi lên boong tàu tầng thứ nhất của thuyền. Mở chiếc nắp hòm lên, bên trong từng thỏi vàng nguyên bảo, từng thỏi bạc nguyên bảo, chân châu, đá quý. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Các tướng sỹ trên hồ thấy thế nhất thời hoa mày chóng mặt, ai nấy đều thể hiện rõ sự thèm thuồng.

Ninh Vương dương dương đắc ý nói:

- Trẫm, phải quyết chiến với Chính Đức ở đây một trận tử chiến. Ngày quyết chiến, chư vị phải toàn lực giết địch, dũng cảm tranh nhất, người xung phong dẫn đầu, thưởng nghìn vàng! Phàm người bị thương, đều thưởng trăm vàng! Kết thúc cuộc chiến, Trẫm lập tức theo lời ban thưởng, tướng sỹ ba quân có lòng tin tưởng không?

- Có! Có! Có!

Quân sơn tặc, quân thổ phỉ, quân thủy tặc, quân giả thần giả thánh nhiệt huyết bừng bừng, hứng khởi hoan hô mãnh liệt, tiếng "có" vang lên ầm ầm xen lẫn không ít từ "cần". Hai luồng nhiệt huyết, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào hòm vàng bạc chất đống. Chu Thần Hào không khỏi cất tiếng cười lớn.

Khi lão quay người lại, sắc mặt lập tức hiện rõ vẻ lo lắng. Hai tay cũng hơi run run, lão cũng không phải đau lòng cho số tiền bạc được tích trữ hàng trăm năm của Ninh Vương Phủ này, mà bởi vì đám người Vương phi khi từ Cửu Giang tới, còn mang theo tin tức không tốt. Lý Sâm xuất binh từ Hồ Quảng, chia quân ra làm ba đường, lần lượt từ Tu Thủy, Thượng Lật, Liên Hoa ép tới. Quân Lưỡng Quảng, Phúc Kiến đã đột phá được phòng tuyến phía nam của họ, công hạ được Nam An, Cống Châu. Quân Chiết Giang công hạ được Quảng Tín, bao vây và đang thu hẹp lại.

Mà Chính Đức đích thân dẫn quân tinh nhuệ nam bắc, khí thế hừng hực, hùng hổ ép người. Trận chiến hồ Bà Dương làm thế nào có thể so được với trận chiến cùng năm đó của Trần Hữu Lượng và Chu Nguyên Chương được? Cuộc chiến đó ai thua thì kẻ đó mất giang sơn. Bây giờ lão thua thì sẽ mất mạng, còn Chính Đức thua thì sao? Chỉ cần lui binh thành Nam Kinh, ngồi chờ đại quân các lộ đánh lén qua đây liền thành công.

Đây là một trận cá cược tuyệt vọng. Lão đánh cược không phải là giang sơn, mà là biết rõ đây là một trận đánh cược điên cuồng tất bại: Giết người hàng nghìn, tự tổn thất tám trăm. Chu Thần Hào ta xong rồi. Chính Đức ngươi cũng đừng mơ được thoải mái.

Đại quân triều đình cuối cùng cũng đã đánh tới. Không những Chính Đức đích thân thống lĩnh quân tinh nhuệ hai kinh. Hơn nữa cha con Ngũ Văn Định cũng dẫn theo thủ quân An Khánh cũng đánh tới.

Quân Ninh Vương phía sau là hồ, đem toàn bộ đại pháo đặt lên thuyền chiến, dùng xích sắt để liên thuyền lại, tổ thành một bức tường thuyền. Đại quân trên bờ đào đất làm hào, xây đá làm tường, dùng để ngăn hỏa khí của quân Minh. Xem ra thì dùng pháo để tấn công, bộ binh thì dùng phòng ngự là chính, tìm cơ hội quyết chiến.

*****

Nhưng khiến cho họ bất ngờ, mấy lộ đại quân quân Minh đã tới bên hồ, lại dừng tiến quân. Ninh Vương đứng ở đầu thuyền nhìn thấy rõ hành động của quân Minh ở phía xa, không khỏi có chút bồn chồn.

Ninh Vương ngạc nhiên nói:

- Chính Đức đây là có ý gì? Hay là hắn ta muốn vây khốn quân ta ở đây?

Mọi người bên cạnh cũng thấy kỳ lạ. Lý Tự Nhiên bỗng nhiên tái mặt đi, kinh ngạc nói:

- Không xong rồi, thủy sư quân Minh!

Lý Tự Nhiên vừa nhắc nhở mọi người xong, bộ binh quân Minh đã dùng hỏa khí công kích, thế như chẻ tre. Họ bị quân Minh tấn công quá thảm bại, vừa nghĩ tới khi hai bên giao chiến quân Minh đã tấn công mãnh liệt như vậy trong lòng có chút sợ hãi. Chỉ lo đề phòng quân Minh hung hãn, lại quên mất ưu thế của thủy quân quân Minh so với họ cũng tương đương, so với lính trên bờ thì còn hơn một bậc.

Nam thuyền bắc ngựa, sao họ có thể để đội thuyền lớn mạnh như vậy không dùng? Mà lại dùng lục quân để chế địch? Ninh Vương bi thương biến sắc nói:

- Mau! Lập tức giải tỏa xích sắt, đội thuyền tạo thành trận hình phòng ngự, đề phòng quân Minh tập kích bất ngờ!

Đã muộn rồi, thuyền chiến của quân Minh cùng lục quân đi xuống phía nam, lúc này đã từ Trường Giang tới hồ Bà Dương rồi. Ngoài thuyền chiến của Bành Sa Ngư ra, đội thuyền của Chính Đức từ kinh sư xuất phát men theo đường bảo vệ thuyền đều tới rồi, trùng trùng điệp điệp đi thẳng vào hồ Bà Dương. Đội thuyền của Ninh Vương dùng xích sắt để liên thuyền lại ngang hồ, còn ngu xuẩn hơn cả "kế liên hoàn" năm đó của Tào Tháo. Đội thuyền của Bành Sa Ngư chỉ dựa theo đó mà tiến tới, không cần phải thay đổi trận hình, mưa pháo nã xuống thuyền chiến của thủy quân Ninh Vương.

Hoàng đế Chính Đức sợ Ninh Vương lại dùng chiêu trò vô lại, về mặt đạo nghĩa đã chiếm được thế thượng phong, trên thuyền chiến còn trang bị thêm linh bài mấy vị tổ tiên nằm trong gia phả của Chu Nguyên Chương. Hàng loạt bài vị tổ tiên Chu Trọng Bát, Chu Bách Lục, Chu Tứ Cửu, Chu Sơ Nhất, Chu Ngũ Tứ được đặt trên khoang thuyền đều đã dùng. Thậm chí ngay cả linh vị của Đại lý tự học gia triều Tống Chu Hi cũng có. Bởi vì trước kia Chu Nguyên Chương vì dựa vào tổ tông nổi tiếng, đã từng nhận định Chu Hi của triều Tống chính là một trong những tổ tiên của ông ta. Chỉ vì niên đại quá xa, tộc phổ thất lạc, không có cách nào hoàn toàn chứng nhận mà thôi.

Nhưng những chuẩn bị này của lão đều không dùng tới, thủy quân Ninh Vương bị đánh cho hoa rơi nước chảy chỉ lo sợ chạy trối chết, nào ai còn có tâm tư so đo xem thân phận tổ tông của ai cao thấp?

Pháo của quân Minh nổ ra cùng một lúc, thủy sư Ninh Vương không kịp giải khóa ứng địch bất lực. Nhiều thuyền chiến đã bốc cháy, lửa theo thế gió mà bốc lên. Đám cháy này lại 'lách tách lách tách" càng cháy càng mạnh. Tầng thuyền mà Chu Thần Hào đang ngồi cũng bị pháp nổ trúng, nhất thời phản tặc trở nên rối loạn.

Đúng lúc này, tiếng trống trận như sấm, tiếng kèn vang lên. Quân Minh trên bờ đã phát động tổng tấn công, thiên quân vạn mã xông lên chém giết, trên sông, trên bờ thành một cảnh hỗn chiến.

Trong trung quân quân Minh, Chính Đức và Dương Lăng mặc quần áo dày, hai tay đút trong tay áo, ngồi trong xe, phía trước đặt hai chiếc lò lửa lớn. Bên cạnh có một tiểu thái giám đứng, một người đang cầm một chồng khăn tay. Chính Đức lười biếng dựa người trên ghế gấm, đầu gối chống lên thảm. Y cầm lấy một chiếc khăn tay, lau nước mũi, sau đó chuyển lại cho thái giám cầm lấy chiếc khác, nói:

- Trận chiến hôm nay như Thái Sơn đè trứng, Trẫm đoán Ninh Vương tất bại.

- Vâng ạ, Hoàng thượng. Nhưng Bành Sa Ngư đặt pháo này cũng không chính xác, sao lại để đánh trúng chiến hạm của Ninh Vương chứ? Quân lương mà Hoàng thượng hứa hẹn, có lẽ đều chỉ trông chờ vào Ninh Vương. Như vậy nếu thuyền chìm, hoặc bị quân lính nhân cơ hội loạn lạc mà cướp mất tiền bạc đi, Hoàng thượng sẽ thất tín với quân.

Dương Lăng cũng nói với bộ dạng uể oải.

Hoàng đế Chính Đức bật cười hừ hừ:

- Không sao, tiêu diệt phản quân, Trẫm sẽ đích thân đi xuống Giang Tây. Ninh Vương phủ thì nhất định phải rút phiên rồi. Đất đai hoàng trang, tôi tớ, cung điện ... được bố trí, cũng cần một khoản tiền không nhỏ. Còn có quan viên theo bọn phản nghịch đó, xét nhà hết thảy, Trẫm quyết không bạc đãi những binh lính này.

Y nhìn Dương Lăng, ngạc nhiên nói:

- Dương khanh, nước mũi của ngươi sắp chảy đến miệng rồi, sao còn không lau đi?

Dương Lăng vẻ mặt đau khổ nói:

- Hoàng thượng, mũi của thần vẫn chưa hết sưng, lau sẽ rất đau. Thần phải lau nhẹ một chút, lúc này xương cốt đều đã sưng lên. Hoàng thượng long thể thế nào rồi?

Chính Đức thở dài nói:

- Long thể? Long thể cũng đã không chịu nổi nước lạnh, Trẫm đã mệt rã rời rồi. Người đâu, mang cho Trẫm bát canh gừng đường đỏ. Trẫm uống xong sẽ ngủ một chút, thực sự là không thể chịu nổi nữa. Ái khanh, ngươi cũng tới uống một bát đi.

Lát sau, tiểu thái giám bưng lên hai canh gừng. Quần thần hai người ngồi trong xe, rèm kiệu nhấc lên, nhìn chiến trường chém giết kịch liệt ở phía xa, vừa "xì xụp xì xụp" uống canh, vừa chảy nước mũi ....

Chính Đức đang chảy nước mũi, Ninh Vương cũng đang chảy nước mắt.

Binh lính liên tiếp bị đánh bại, không có ý chí chiến đấu. Binh lính vừa mới được dùng tiền vàng để cổ vũ tinh thần, dưới sự truy kích của tiếng pháo và hỏa súng đã bị sụp đổ hoàn toàn. Đặc biệt là khi chiến thuyền chỉ huy của lão bị bùng cháy, các binh lính bắt đầu tháo chạy khắp nơi.

Thủ hạ dưới tay lão phần lớn là giang hồ hảo hán. Người trong giang hồ rất hiểu đạo lý "giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt" hơn bất kỳ ai. Không ai vì khối tài sản mà mình không thể hưởng dụng mà đi liều mạng.

Đám người Lưu Dưỡng Chính, Trương Luân, Lý Sĩ Thực và Đại Thiên Sư vì ngăn cản quân lính bỏ chạy, đích thân xuống thuyền cầm đao đốc chiến. Nhưng sau khi Lý Sĩ Thực vung đao lên chém chết mấy tên lính bỏ chạy, đã khơi dậy cơn giận giữ của lính đào ngũ, một đao xuyên trúng tim y. Đám người Lưu Dưỡng Chính sợ hãi chỉ dám kêu lên một tiếng giết địch, không dám dễ dàng chém giết lính bỏ trốn nữa.

Lý Tự Nhiên thấy thế, vừa vung đao lên đốc chiến, vừa di chuyển về phía xa, chờ tới khi đã xa mọi người một chút, lập tức nhân lúc loạn lạc mà đổi quần áo binh lính, trà trộn vào trong đám binh lính bỏ chạy mà biến mất dạng.

Tiếng pháo nổ ầm ầm, súng đạn bắt đi khắp nơi. Quân Minh xông lên vung đao thương vô cùng hung hãn. Nhưng phản quân Ninh Vương chết trong tay họ vẫn chưa tới bốn nghìn người, nhảy xuống sông chết đuối cũng phải tới khoảng vạn người. Ngoài ra phản quân cũng từ đông xông sang tây, hòng mở ra một đường sống.

Lúc này, Phó đại đô đốc thủy quân Ninh Vương Đại Cẩu Tử liền lái một con thuyền nhỏ tới vội vàng bỏ chạy. Y nghênh địch trên nước, vừa thấy tình hình không ổn liền nhảy lên con thuyền nhỏ bỏ trốn. Quan binh đang bấn loạn đối phó với chiến thuyền Ninh Vương bên sông, chỉ phóng mấy quả pháo mà không truy đuổi theo.

Nhưng trong mấy quả pháo đó, có một quả nổ chính giữa thuyền, phá vỡ thành một lỗ thủng lớn, nước hồ tràn vào. Mặc dù lúc này đã chạy thoát ra khỏi chiến trường chính, cũng không thấy có người đuổi theo, nhưng bị nước hồ tràn vào, không thể bịt nổi, bây giờ đã sắp chìm xuống rồi.

*****

Y dẫn theo ba người, bị một quả pháo nổ chết hai người, một người còn lại hấp hối xem ra cũng không thể sống nổi. Đại Cẩu Tử bị một mảnh gỗ vụn đâm vào mạng sườn bên phải, cũng bị trọng thương. Nhưng sức sống của y rất mạnh, cố gắng tìm đường sống.

Phía trước một dặm mơ hồ xuất hiện một hòn đảo nhỏ, nhưng nước hồ tràn nhiều, thuyền bị chìm cũng không thể đi được. Đại Cẩu Tử bị rơi vào đường cùng, chỉ còn biết bỏ thuyền nhỏ, nhảy vào trong nước. Với kỹ thuật bơi vô cùng thối nát của y bơi thẳng về phía hòn đảo nhỏ.

Cho dù bị thương nặng, thể lực của Đại Cẩu Tử cũng rất dũng mạnh. Chỉ dựa vào một tay bơi chó, cũng đã cách bờ càng ngày càng gần. Trên đá bên bờ biễn bỗng nhiên xuất hiện trên bờ một đứa bé, rõ ràng là tiếng pháo từ phía xa tới đã thu hút nó. Nó đang nhìn chằm chằm, trong nước nổi lên bập bềnh Đại Cẩu Tử cao lớn, đương nhiên là thu hút sự chú ý của nó rồi.

Đại Cẩu Tử cũng phát hiện ra sự tồn tại của nó. Đại Cẩu Tử đã tinh tàn lực tận, vừa thấy trên đảo có người, đá ngầm bên cạnh còn có một chiếc thuyền nhỏ, không khỏi vui mừng nói:

- Tiểu ca, mau cứu ta, thúc thúc có vàng bạc thưởng ngươi.

Thằng nhóc tuổi tác không lớn, chỉ có 11, 12 tuổi. Nó chắc chắn là đã nhìn thấy Đại Cẩu Tử, bỗng nhiên giống như nhận ra y, trong mắt bỗng nhiên ánh lên ánh mắt hận thù. Thằng nhóc này chính là thằng con của người đàn ông ở Hoàng Thạch Ki, bởi vì đọc thành "vương thất cơ" mà bị Ninh Vương chém chết. Sau khi nó nhảy xuống sông chạy trốn, đã chạy tới nơi đây, sống nhờ vào tỷ tỷ của nó được gả ở đây.

Khi đó Đại Cẩu Tử đứng bên cạnh Ninh Vương đã ngăn cản nó bổ nhào tới lên người phụ thân, còn rút đao muốn giết chết nó. Người này có đôi mắt trợn trừng lên trắng dã, miệng há ngoác ra. Điều đó rất dễ nhận ra, tên nhóc này đã nhớ kỹ tướng mạo của y. Đại Cẩu Tử lại không nhớ thằng nhãi này là ai. Y cả đời giết người nhiều không kể xiết, nào nhớ được bộ dạng của một thằng bé?

Thằng bé lại nhìn y chằm chằm, bỗng nhảy xuống, giống như một con cá nhỏ, lao thẳng vào dòng nước lạnh. Trên mặt nước chỉ tóe lên như rất nhiều sóng hoa.

Đại Cẩu Tử căng cơ bị chuột rút. Mặc dù cách bờ đã chỉ trong gang tấc, đối với y mà nói giống như ngàn dặm xa xôi. Thấy thằng bé này bơi giỏi như vậy, Đại Cẩu Tử không khỏi vui mừng, liều mạng giãy dụa nói:

- Mau, mau tới cứu ta, ta có vàng tạ ơn ngươi.

Không ngờ đứa bé kia lại chui vào trong nước đã hoàn toàn mất dạng. Đại Cẩu Tử liều mạng chờ người ta cứu mạng. Y đang ngỏng cái cổ lên liều mạng đạp vào bờ, bỗng cảm thấy hai chân bị quấn chặt lại, giống như có thứ gì đó quấn chặt lấy vậy. Đại Cẩu Tử hoảng hốt. Y vừa phát ra tiếng kêu kinh hoàng, cả người đã biến mất trên mặt hồ.

Nước hồ nhanh chóng san bằng vết cắt, qua một trận, mặt nước bỗng nhiên nổi lên chuỗi bọt nước, sau đó lại quay về trạng thái yên tĩnh.

Thị vệ trên thuyền Ninh Vương vì đề phòng loạn quân lên thuyền, liền đưa thuyền rút lui. Ninh Vương Chu Thần Hào đứng trên đầu thuyền cao cao, mắt nhìn xung quanh khói lửa. Đại quân tan tác. Đặc biệt là vừa mới vào mùa đông, thế gió cực lớn, ngọn lửa bay tan tác, căn bản không thể cứu nổi. Chiến thuyền của Bành Sa Ngư đã áp sát cận chiến rồi, đã đánh lên thuyền của lão đã rồi.

Ninh Vương lã chã rơi lệ, bỗng nhiên chạy vào trong khoang thuyền, nức nở nói:

- Ái phi, cô vương đại thế đã mất rồi!

Trong thuyền toàn là phi tần và con trai, con gái, Nghi Tân, con dâu của lão đều là người thân cận. Nghe nói thế bỗng nhiên vang lên tiếng khóc lóc. Ninh Vương phi Lâu Tố Chân chính là cháu gái của Tông sư Lý học Giang Nam Lâu Lượng. Thơ từ cổ pháp có một không hai, chính là tài nữ nổi tiếng. Nàng sớm đã biết chồng có ý mưu phản, đã năm lần bảy lượt khuyên can. Nhưng Ninh Vương lợi dục lòng son, cuối cùng đã không thèm chú ý gì tới. Thân là vợ, Lâu phi còn biết làm thế nào đây?

Hiện giờ Ninh Vương quân đã binh bại không thể xoay chuyển được nữa. Lâu phi chỉ có thể rưng rưng nói:

- Trước đây thiếp đã đau khổ can gián điện hạ rồi, đừng phụ ân nước, điện hạ không nghe, khiến cho có kết cục của ngày hôm nay. Điện hạ phụ lại Hoàng thượng, thiếp không nhẫn tâm phụ lại điện hạ.

Nàng bước tới trước thuyền, nhìn xung quanh loạn binh vô số, tiếng kêu chém giết chấn động trời đất, không khỏi thê lương nói:

- Họa hổ đồ long thán cựu đồ

Huyết thư tài liễu phượng nhãn khô.

Hất kim thập trượng bà hồ thủy

Lưu tận đương niên lệ điểm vô

Nói xong liền thả người xuống, nhảy xuống nước tự vẫn.

Mặc dù Ninh Vương khốn kiếp, nhưng đối với Lâu phi lại ân ái kính trọng. Thấy nàng nhảy xuống nước tự vẫn, Ninh Vương không khỏi thốt lên một tiếng vib ai, lao tới đầu thuyền đau đớn nói:

- Ái phi! Ái phi!

Trong tình thế cấp bách, Ninh Vương muốn nhảy theo, lại bị các quan trong Vương phủ trung thành và tận tâm lao lên giữ lấy, chỉ biết vịn lên lan can tàu mà khóc rống lên.

Mọi người của Ninh Vương phủ ai nấy đều như hoa như ngọc, thiên kiều bách mị. Họ tự biết Vương gia mưu phản, một khi sự việc bại lộ, những người bọn họ đều không có kết quả tốt. Bây giờ Lâu phi tuẫn tiết, lại nghe thấy tiếng lửa "tất tất bác bác" càng cháy càng gần, liền nghĩ khó mà thoát khỏi. Do đó cũng lần lượt bước tới mũi thuyền, ai nấy đều tự lấy tay áo che mặt nhảy cầu tự vẫn.

Đáng thương vô số người đẹp, trở thành oan hồn đáy sông. Ninh Vương Chu Thần Hào đờ đẫn chỉ biết rơi lệ, cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Các thuyền chiến của Ninh Vương đều rơi vào nguy cơ, hoặc là bốc lửa, hoặc là bị đám quân hải tặc của Bành Sa Ngư nhảy lên thuyền đại sát khắp nơi. Khiến cho bọn họ chỉ có thể nhảy xuống sông hòng chạy trối chết.

Họ vốn có nhiều người không biết bơi. Lúc này lại là mùa đông, nước lạnh thấu xương, nhảy xuống không bao lâu sau sẽ đóng băng lại. Ninh Vương gần sáu vạn đại quân, ngâm nước mà chết có hơn ba vạn người. Tất cả đều ở trên mặt hồ Bà Dương. Áo giáp vũ khí và thi thể nổi lềnh bềnh khắp nới, tích tụ lại một chỗ trên mặt nước giống như một tòa Phù Châu.

Bành Sa Ngư thấy trên thuyền Ninh Vương nhảy xuống nhiều phụ nữ áo quần rực rỡ như vậy, sợ Ninh Vương cũng sẽ nhảy theo xuống nước tự vẫn thì khó mà tìm thấy, liền lệnh cho người chèo thuyền nhanh. Áp sát thuyền, đích thân dẫn quân lính lên thuyền bắt người.

Phi tần, cung nga, thái giám trên thuyền chưa kịp nhảy xuống nước, đã chạy trốn tán loạn. Bành Sa Ngư cầm búa thép sáng loáng xông lên mũi thuyền, chỉ thấy một người đàn ông râu dài đội mũ vàng, mặc long bào ngồi trên một đống vàng bạc, châu báu lớn. Hai mắt đẫm lệ, ngây người ra như hình nộm. Bành Sa Ngư không khỏi vui mừng nói:

- Bắt được Ninh Vương rồi! Bắt được Ninh Vương rồi!

Thân binh bên cạnh Bành Sa Ngư đồng thanh hô lên. Quân Ninh Vương xung quanh vừa chạy trốn vừa chiến đấu, nghe thấy Ninh Vương bị bắt, ngay cả dũng khí phản kháng bỏ trốn cũng không còn nữa, lần lượt bỏ vũ khí đầu hàng.

*****

Ninh Vương và Nghi Tân của y, đám vương tử đều bị lính hải tặc của Bành Sa Ngư dùng xích sắt trói chặt lại, giống như trói bầy dê đi ra khỏi thuyền, áp giải lên bờ. Ninh Vương ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Thừa tướng và Binh bộ Thượng thư còn có các sư công của mình, ai nấy đều bị trói lại đứng bên bờ sông.

Ninh Vương thở dài một cái, nước mắt chảy dài nói:

- Lúc trước Thương Trụ Vương nghe theo lời của đàn bà, mất thiên hạ. Nhưng cô lại vì không nghe lời đàn bà mà mất nước. Cổ kim tương phản, hối hận cũng đã muộn rồi. Lâu phi ơi Lâu phi, nàng không phụ cô, cô lại phụ nàng! Trong nhà có hiền thê, chồng không bị họa. Chu Thần Hào ta lại là ngoại lệ?

Nếu thiện dùng hiền thê, không chỉ có nhà không gặp họa, còn có thể kiến công lập nghiệp. Khi Ninh Vương khóc lóc bi thảm cho kết cục của mình, Dương Lăng thì ngồi trong xe ấm áp ngủ ngon lành. Hiền thê của hắn Thôi Oanh Nhi đang hành quân ngoài sa mạc.

Thành Khởi Vận vẫn luôn cho rằng Thôi Oanh Nhi nên đầu quân vào Hỏa Si. Bởi vì Hỏa Si và liên quân Ngõa Lạt hiện giờ thế lực là mạnh nhất. Nhưng, mối quan hệ liên minh này, khi lấy được là thắng lợi sau cùng nhất, sẽ có thể vì nhu cầu lợi ích hai bên mà bị phân tách, diễn biến lại thành nội loạn.

Sớm chen chân vào trong, đầu quân vào bên mạnh nhất sẽ có được lợi ích nhiều nhất. Hơn nữa cũng đủ để hình thành uy hiếp đối với Bá Nhan Mãnh Khả, khiến cho y không dám dốc hết toàn lực dụng binh đối với Đóa Nhan Tam Vệ. Nhưng Thôi Oanh Nhi lại cho rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ được đối phương dễ tiếp nhận hơn là dệt hoa trên gấm. Lúc này Bá Nhan vừa mới chiếm lại được địa bàn của y, lập tức sẽ là những ngày đông giá rét. Thế lực của y còn chưa ổn định, bây giờ mong muốn nhất là nhận được sự ủng hộ.

Một cánh quân người Hán gần một vạn người, một khi là thuộc quyền sở hữu của Hỏa Si và Ngõa Lạt, khả năng của liên minh sẽ thấp hơn khả năng bị lợi dụng. Hỏa Si sẽ coi họ là nạn dân không thể dừng chân tại Quan Nội, bị đuổi chạy ra khỏi Tái Ngoại mà ép họ giao chiến với Bá Nhan, còn mình lại tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu. Đồng thời Đóa Nhan Tam Vệ ở xa cũng không tiện giao phó chiến lợi phẩm và nhận được những cung cấp cần thiết.

Còn Bá Nhan thì không thế, y lúc này đang cần đồng minh. Là người hợp tác thành ý nhất, cho nên y không dám để một mình đồng minh gánh vác trách nhiệm mà đánh mất lòng người. Đầu quân vào y thì có thể nhanh chóng được dân tộc du mục Quan Ngoại thừa nhận, gia nhập vào phần tử của họ, từ đó phát huy được vai trò trong đó. Cho nên cố ý chọn cách chen chân vào giữa Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ.

Thành Khởi Vận đọc nhiều sách vở, những lục đục với nhau trong chốn thanh lâu và quan trường, đã được tôi luyện rất lâu rồi. Giỏi về bảo vệ thực lực và dựa thế mưu lợi ở mức lớn nhất. Còn Thôi Oanh Nhi, dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe cuộc tranh giành địa bàn đầy máu tanh trong lục lâm trên núi. Từ trong thực tiễn đẫm máu đã có được trí tuệ cần thiết của nàng.

Trước mắt, tác phong lục lâm này của Thôi Oanh Nhi rõ ràng là có chút mùi vị anh hùng hoang dã đối với Quan Ngoại. Nhân mã của nàng nhiều lần tập kích quấy rối, cướp được bộ lạc của Bá Nhan. Đồng thời vì giấu diếm thân phận, cũng đã nhiều lần cướp sạch bộ lạc của Đóa Nhan Tam Vệ. Hơn nữa giữa hai bên cũng đã xảy ra một số trận chiến đấu quy mô nhỏ. Khả năng chiến đấu mạnh bạo và hung hãn của nàng đã nhanh chóng giành được chủ ý của Bá Nhan.

Bá Nhan không những không xem nàng như kẻ địch, ngược lại sau khi quan sát một khoảng thời gian đã đưa ra một quyết định khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc: Bất đồng với mãnh hổ này là kẻ địch, mà cùng với y kết thành liên minh, sẽ được y thu dùng!

Hiện tại, Thôi Oanh Nhi dùng tên giả là Dương Anh vừa mới bí mật liên lạc với Thành Khởi Vận cướp lại lượng lớn bò dê, nô lệ ở cứ điểm đã giao phó. Đồng thời lấy được một ít lương thực đưa bộ hạ trở về đại doanh. Còn bản thân nàng thì dẫn hơn nghìn thân binh đi đàm phán với Bá Nhan.

Trên thảo nguyên này, lác đác có một số bộ lạc nhỏ, thuộc Bá Nhan và Đóa Nhan Tam Vệ. Đoạn này là phạm vi giao thoa thế lực giữa Thái Ninh Vệ và Bá Nhan. Do vì thái độ ôn hòa của thủ lĩnh Thái Ninh Vệ, cho nên hai bên vẫn luôn không xảy ra xung đột.

Nhưng ở đây cũng không có bình yên, thường có những đám mã tặc lớn nhỏ tới cướp giết. Những mã tặc này có thảo nguyên mã tặc thực sự, cũng có nhân mã của Hồng Nương Tử. Nói tới thế lực, đương nhiên là nàng đủ để trở thành một đội ngũ mã tặc lớn mạnh nhất. Hồng Nương Tử tài nghệ cao nhân, mạnh dạn, không màng tới những nguy hiểm dọc đường khả năng gặp phải.

Phía trước lại xuất hiện một bộ lạc nhỏ, vừa mới có trận tuyết rơi đầu tiên. Tuyết không lớn, nhưng lại khiến cho cả thảo nguyên bị phủ một lớp bạc trắng. Xa xa, những ngôi nhà màu trắng đó đã không thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này tới gần mới nhìn rõ trên thảo nguyên lác đác có khoảng hai ba ngươi mái nhà.

Điều khiến người ta chú ý là bộ lạc được xây dựng sát vào núi. Trên tòa núi thấp tất cả đều là cây trắng xóa. Lá cây rơi rụng hết chỉ có trong cánh rừng cây màu trắng chí ít cũng có hàng nghìn nhà ngựa to khỏe.

Hồng Nương Tử khoát tay một cái, ngăn đại đội tiến về phía trước. Ở đây vẫn chưa tới địa điểm đàm phán đã định với Bá Nhan. Trong một bộ lạc nhỏ có ngàn ngựa khỏe cũng rất kỳ lạ. Hơn nữa bên những chiến mã này đều có các chiến sỹ đứng ở đó. Rất rõ ràng đây không phải là ngựa được nuôi dưỡng trong bộ lạc, mà là có một nhân vật lớn đại loại như tù trưởng của bộ lạc lớn như vậy đang tới thăm ở đây mới có hàng ngàn thị vệ đi theo.

Hồng Nương Tử thầm nhủ:

- Nếu trực tiếp đi qua trước mặt, một khi bị hiểu lầm sẽ không tránh khỏi chính là một trận đại chiến. Hôm nay có việc lớn phải làm, nên đi vòng qua hay là đi thẳng trước mặt?

Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy các võ sỹ trong rừng cây lần lượt lên ngựa, giơ đao thương lên. Rõ ràng cũng đã chú ý tới sự tồn tại của các nàng, tăng cường đề phòng.

Hồng Nương Tử mỉm cười, đang định hạ lệnh toàn quân chuyến hướng vòng đường đi lên phía trước, bỗng ở phía xa có tiếng hò hét vang lên. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy năm sáu trăm chiến mã, điên cuồng lao tới bộ tộc nhỏ đằng trước. Các chiến sỹ trên ngựa vung các loại vũ khí lên, phát ra những tiếng gào thét chói tai.

Mặc dù mã tặc trên thảo nguyên cũng vậy, binh lính lệ thuộc vào các bộ lạc cũng vậy, căn bản không có trang bị vũ khí và trang phục thống nhất. Nhưng từ biểu hiện của họ, Hồng Nương Tử vẫn có thể đoán được đây là một đội mã tặc. Đội ngũ mã tặc mấy trăm người đã xem như là nhân mã rất lớn mạnh rồi.

Đám mã tặc đó lúc này cũng đã phát hiện ra kỵ binh của Hồng Nương Tử đang nghiêm trận chờ đợi. Thấy nhân mã của đối phương còn mạnh hơn họ, đám mã tặc này cũng có chút lo lắng trong lòng. Nhưng lúc này đã không còn cơ hội quay đầu bỏ chạy nữa rồi, tiên phong của họ đã vào trong phạm vi của bộ lạc rồi.

Các võ sỹ bảo vệ dưới chân núi hoang mang. Họ rõ ràng đã xem nhân mã của Hồng Nương Tử và cánh quân mấy trăm người đó vào thành một đường nhân mã đi chung đường. Do đó, họ chỉ chia ra mấy trăm người đi nghênh chiến với cánh mã tặc đó. Những người còn lại lại xông lên, bảo vệ phía trước lều, nghiêm trận quan sát nhân mã của Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử có chút dở khóc dở cười. Trận Ô Long này quả thực có chút không ra làm sao cả. Mình hàng ngày đi cướp bóc, hôm nay không dễ dàng gì không làm mã tặc, lại gặp phải đám mã tặc khác tới đánh cướp.

Số nhân mã ngăn địch và mã tặc kia tương đương. Mặc dù chống cự được họ, nhưng lại không thể chặn được họ lại được.

Đám mã tặc thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân mã như vậy, khác hoàn toàn với tình báo khảo sát địa hình hôm qua, bọn họ cũng có chút sợ hãi trong lòng. Nhưng bây giờ tên đã lên cung rồi không thể không bắn. Họ cũng chỉ có thể kiên trì xông lên phía trước, đã đạp bỏ hai nhà bạt rồi. Mục dân bên trong gào khóc chạy ra ngoài.

Hồng Nương Tử nhanh chóng đưa ra phán đoán. Mặc dù không biết những võ sỹ nhìn khá hung hãn thiện chiến kia lệ thuộc vào người nào. Nhưng trang bị của họ cũng khá tinh xảo. Hơn nữa, khả năng chiến đấu cũng dường như không yếu. Mình đã tới thảo nguyên vốn chưa có căn cơ, muốn đục nước béo cò, nếu có giao tình với tù trưởng của bộ lạc lớn nào đó hầu như không có gì hại.

Hồng Nương Tử giống như một người đàn ông nhéo cằm tính toàn một hồi, sau đó khẽ mỉm cười, chỉ ngón trỏ về phía trước, cất cao giọng nói:

- Đi, hiệp trợ bộ lạc này, bắt hết đám mã tặc đó lại cho ta!

Phong Lôi vừa nghe thấy thế, đầu tàu gương mẫu, giơ cao Trảm mã đao lên, vạch một đường cong về phía đường lui của đám mã tặc đó đi. Năm sáu trăm người phía sau vung đao lên hô hào, cùng Phong Lôi lao về tới.

Mấy trăm chiến sỹ cường tráng bảo vệ xung quanh lều bạt. Hai thị vệ liền đi vào, hoang mang bẩm báo:

- Khởi bẩm Vương Gia, bên ngoài bỗng nhiên có hai đám mã tặc đánh tới, xin Vương Gia mau theo thuộc hạ rời khỏi đây!

Ngân Kỳ quay đầu lại nhìn, đôi mày thanh tú nhướn lên, nói với thị vệ:

- Không thấy ta đang bận sao? Các ngươi ngay cả đám mã tặc cỏn con cũng không đối phó được sao?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<