Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 418

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 418: Ứng biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Sáng sớm, Ấu Nương thức dậy trang điểm chải tóc rồi đi thăm nom hai đứa con. Dương Lăng thì quần áo nai nịt gọn gàng rồi ra sân sau luyện công. Trước tiên luyện một đường "Thập Đoạn Cẩm", rồi tiếp sau đó là "Chân Vũ Lưỡng Nghi Kiếm". Dương Lăng trán vừa mới lấm tấm mồ hôi thì đã nhìn thấy Ấu Nương mặc một bộ đồ võ phục trắng muốt, tay xách theo một cây côn xuất hiện trước mặt hắn.

Dương Lăng ngay lập tức thu tay lại, đút gươm vào vỏ bao, thản nhiên tiến lên trước chào ái thiếp một câu, rồi nhanh chóng tìm cớ đi luôn. Hắn luôn lo sợ nương tử đột nhiên nổi hứng muốn tỉ võ với mình.

Kỳ thực... thì Dương Lăng không sợ Ấu Nương, còn chẳng màng đến thắng thua. Hắn chỉ lo rằng những lão đạo trưởng đang ngồi tu luyện thanh tịnh ở dưới gốc cây tùng trên núi Võ Đang kia sẽ bị tên đệ tử nghịch tặc như hắn làm tức giận đến nỗi tẩu hỏa nhập ma.

Ăn sáng xong, Dương Lăng ngồi trong thư phòng cẩn thận rà soát lại một lượt chính sách di dân, chế độ ưu đãi của những đọa dân Giang Nam, cũng như các bước tiến hành, sắp xếp chi tiết các công việc. Sau khi vạch ra kế hoạch từng bước ban đầu thực hiện thì bèn kêu người cầm theo thẻ bài của mình đi gặp Tiêu Phương, mời Các Lão sau khi tan buổi trầu trưa, buổi chiều tới phủ để bàn bạc chuyện quan trọng.

Sau đó hắn cùng chơi trò trốn tìm với con trai và con gái của mình ở vườn hoa sau nhà, mãi cho đến ban trưa, đoán rằng lúc này Vĩnh Phúc Công chúa ắt hẳn đã hoàn thành hết những bài học sớm và những công việc khác rồi, giờ đang là lúc rảnh rỗi. Dương Lăng mới quay trở lại phòng, thay bộ y phục khác.

Dây đai gấm thêu ôm chặt lấy lưng, nạm khảm ngọc và sừng tê giác; tóc tai búi lên gọn gàng, cột khăn vuông vức. Đó tuy không phải là trang phục chính thức của một Vương hầu, thoải mái thư thái nhưng không mất đi phần trang trọng. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi thì Dương Lăng mới đi tới tiền sảnh. Cao quản gia nhìn thấy Quốc Công gia ra ngoài có việc bèn nhanh chóng kêu một đám gia tướng đi theo hộ vệ.

Bên phía đối diện cổng phủ Dương gia thật nhộn nhịp, phía bên này cầu đỡ hơn một chút, sang bên kia cầu là một quảng trường rộng vài chục trượng trống trải, toàn bộ đều được lát bằng những phiến đá lớn bằng phẳng. Lúc trước để vận chuyển các loại nguyên liệu đá, gỗ khác nhau để tu sửa khu vườn, Ngụy Bân đã làm một con đường rẽ từ quan đạo xuống, sang sửa thật bằng phẳng, xuyên qua Hoàng am môn mà đi dẫn thẳng lên phía trước. Bên trái là dòng sông, hai bên bờ có trồng cây lớn; bên phải là bức tường của Hoàng am cao lớn; ở giữa là con đường vừa rộng vừa bằng phẳng.

Cách Dương gia chừng hai dặm đường, chỗ hơn mười mẫu đất gần núi đó có một dãy nhà được dựng lên. Đó là nơi tá túc của những lưu dân, thợ làm công ban đầu đến xây dựng Hoàng am, nay công trình đã hoàn thành, có một số người tiếp tục đi chỗ khác kiếm cơm, một số lưu dân đi đến vùng đất mới, số còn lại thì vẫn tiếp tục ở lại đây, dựng lên một thôn nhỏ tập trung toàn là những di dân và thợ làm công.

Cũng may là Hoàng am rộng lớn như vậy, không thể bắt Công chúa điện hạ và đám cung nữ theo hầu đi chăm hoa cắt cỏ, quét dọn một đình viện to nhường này được. Công việc quản lý vườn tược, chăm sóc hoa cỏ vẫn còn cần đến đám hạ nhân đi làm, nên những người lựa chọn ở lại đó cũng không cần phải lo lắng về việc làm kiếm sống.

Chính vì sự xuất hiện của cái thôn mới đó nên con đường này đã không còn được tĩnh lặng nữa, người qua người lại, ồn ào náo nhiệt. Kể từ khi Vĩnh Phúc Công chúa rời cung tới Hoàng am, có rất nhiều nữ quyến của các Vương công đại thần, gia đình giàu có quyền quý trong Kinh thành nếu như muốn dâng hương lễ Phật thì đều đến nơi đây. Cho dù Hoàng am có không ít đi chăng nữa thì chỉ có duy nhất tòa Hoàng am này là có Công chúa điện hạ xuất gia tu hành ở đây.

Vì lòng tò mò cũng được, vì muốn lấy lòng Hoàng thượng cũng được, hoặc cá biệt hơn là đơn thuần chỉ vì muốn được đi dạo trong khu vườn của Hoàng gia mà thường ngày chẳng có tư cách được đặt chân vào cũng được... Hoàng am, dù gì thì nơi đây cũng quả thật thu hút được rất nhiều người đến thăm quan, hương khói nghi ngút không dứt.

Vĩnh Phúc Công chúa tu hành ở hậu điện, tiền điện là do Tuệ Thanh Đại sư, một vị ni cô thực thụ được mời từ Hoàng am khác tới, cùng với đệ tử của bà. Liên tiếp những dòng người đến dâng hương ở đây, ai nấy đều công đức đèn hương một cách hậu hĩnh, tiền quyên được ngày ngày đều đặn. Điều đó quả khiến cho Tuệ Thanh lão ni mừng vô cùng. Ngày nào bà ấy cũng ngủ cho thật thoải mái, đếm tiền đến mỏi cả tay.

Vệ đội của Dương Lăng đi đến đầu cầu nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mặt. Trước cửa Hoàng am, ngựa xe như nước, nào là những người đi dâng hương, bán hoa quả, bán trứng bắc thảo, bán hương, xem bói, rồi lại còn có cả đoán chữ vẽ tranh nữa. Người qua người lại vai kề chân nối.

Lưu Đại Bổng Chùy ưỡn cái bụng lớn của mình ra, chun cái mũi thô một cái, nói chừng không hài lòng:

- Công chúa điện hạ tính tiền hiền hòa, không để tâm đến những chuyện này, nhưng cũng không thể loạn đến mức này chứ. Nếu không may có tên thích khách nào đó lẩn trốn vào trong, trở tay không kịp thì làm sao mà bảo vệ Quốc Công gia được cơ chứ?

Đôi mắt bé như hạt đậu của gã chừng lên một cái, khua tay quát:

- Tới đây, mau dẹp hết những người không phận sự ở đây đi cho ta.

- Vâng!

Vài tên tráng đinh ngay lập tức xông lên phía trước, quát lớn:

- Giải tán, giải tán đi. Tất cả mau tránh hết ra. Hoàng am trọng địa, ai cho phép các người bày hàng quán ở đây vậy? Nộp thuế à? Nộp thuế cũng không được, tất cả đều lui hết đi, Uy Quốc Công gia muốn vào Hoàng am thăm Công chúa điện hạ, tất cả đều lui hết ra!

Dương Lăng vừa mới đi lên trên cầu, nhìn thấy cảnh tượng đó tức giận đến nỗi suýt ngất. Hắn sát khí đằng đằng gọi Lưu Đại Bổng Chùy tới trước mặt, hai mắt trợn trừng lên nhìn gã, hai chân buồn bực không yên, hận một nỗi không đạp được cho gã một cái văng ra khỏi cầu luôn:

- Ngươi... ồn ào cái gì thế hả? Hừm? Ngươi sợ người khác không biết chuyện hay là sao?

Lưu Đại Bổng Chùy băn khoăn gãi gãi đầu đáp lại:

- Quốc Công gia, tiểu nhân cũng chỉ vì muốn bảo vệ an toàn cho ngài thôi. Những gánh hàng đó đều lấn hết cả lối đi, quá chật chội. Tiểu nhân... tiểu nhân biết là Quốc Công gia thương yêu bách tính, nhưng chúng ta cũng không thể để mặc họ muốn làm gì thì làm được, hơn nữa cũng chỉ đuổi có một lát thôi.

Dương Lăng dở khóc dở cười, lườm gã một cái mệt mỏi rồi nói:

- Đại Bổng Chùy ơi là Đại Bổng Chùy, đây... đây là Ni Cô Am đó, bổn Quốc Công ta lại không mang theo nữ quyến, một người đàn ông như ta đến Ni Am dâng hương cái gì chứ, cúng Phật cái gì chứ? Ngươi còn lớn tiếng quát nạt như thế... Ngươi... Ngươi... Ngươi không biết miệng lưỡi người đời đáng sợ như thế nào sao?

Lưu Đại Bổng Chùy vỗ trán một cái rồi nói:

- Ôi thôi! Đúng rồi, thị phi hại chết người, còn vô số những kẻ nhàn rỗi nhiều chuyện, chúng ta phải chú ý một chút đúng không? Tiểu nhân hiểu rồi, hiểu rồi, xin lỗi Quốc Công gia. Tiểu nhân... tiểu nhân quên mất, tiểu nhân lập tức đi ngay.

Lưu Đại Bổng Chùy vội vàng quay lại quát lớn:

- Tất cả quay trở lại cho ta!

Sau đó gã tập hợp mọi người quay lại, vội vội vàng vàng dặn dò vài câu, đám gia tướng ngoảnh đầu nhìn thấy Dương Lăng giận xám cả mặt tức thì tất thảy đều chán nản ỉu xìu.

Rồi Dương Lăng lại nhìn bọn chúng, tuy đều bố trí thành một vòng bảo vệ lấy hắn, nhưng kẻ nào kẻ nấy bộ dạng lại lén lén lút lút, đều không dám mở miệng nói cầu nào, nếu có bắt gặp ánh nhìn của một ai đó thì lại nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác, tựa như đang sợ người ta biết chủ nhân của bọn chúng là ai vậy.

Đám gia binh đó vừa mới hò hét quát nạt khiến cho đám hương dân đó sợ hãi ôm cả trứng, cả trà, vội vàng chuyển quầy thử chữ đi tìm chỗ trốn, giờ bọn họ là có cái bộ dạng như vậy, cứ như thể đang lén lút đi làm một việc gì đó đáng hổ thẹn lắm vậy. Dương Lăng đứng trên cầu, tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhất thời trong lòng thấy bi ai vô cùng.

*****

Lưu Đại Bổng Chùy hớn hở chạy tới:

- Quốc Công, không vấn đề gì nữa rồi, tiểu nhân đã bảo với chúng rồi, cẩn trọng hết mực không được để lộ tung tích, không còn ai dám... Quốc Công gia, sao ngài lại thở dốc đến như vậy, tay ngài bị sao vậy? Ngài bị chuột rút sao?

- Quốc Công gia, ngài đừng không nói năng gì như vậy, ngài đừng run lẩy bẩy như vậy chứ, ngài... ngài muốn rút kiếm ra phải không? Hay để tiểu nhân rút kiếm ra giùm ngài nhé.

Dương Lăng nghẹn cứng họng một hồi thật lậu, rút cục cũng nuốt trôi được cục tức, hai cánh tay của hắn giật giật, nói đoạn:

- Được, được được. Ngươi mau rút kiếm ra giúp ta nhanh lên. Ta, ta một nhát kiếm đâm chết tên khốn kiếp nhà ngươi!

Dương Lăng thấy trong lòng sao mà oan uổng quá, lúc trước sao hắn lại đi thu nạp tên dở hơi này làm thị vệ của mình được cơ chứ?

Lưu Đại Bổng Chùy còn thấy mình oan ức hơn, còn hơn cả nỗi oan của Đậu Nga. Dạo gần đây chẳng biết tại sao gã toàn những là ý tốt làm hỏng chuyện, một lòng một dạ nghĩ cho Quốc Công gia, kết quả đều bị ăn mắng...

Dương Lăng lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, do dự một hồi thật lâu, hắn mới quyết định cứ liều đi lên vậy. Cố tỏ ra cái vẻ quang minh lỗi lạc vô cùng, Dương Lăng điềm tĩnh bước đi một cách thư thái vào trong Hoàng am dưới ánh nhìn chăm chú của các tiểu thương, đám nữ quyến quan thần đi dâng hương.

Đi vào đến cổng chính, Dương Lăng vẫn cứ nở một nụ cười điềm đạm, bình thản tiến lên phía trước với vẻ mặt bình tĩnh.

Dưới gốc cây ngô đồng cao lớn xanh mướt pha chút màu đen ở hai bên cánh cửa có hai vườn hoa cúc vàng, những "ám khí" tứ phía đã không còn nữa, tất cả đều đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi tựa như có thể nghe được thấy cả tiếng rung của cánh hoa dao động trong gió.

Tuy Dương Lăng không đảo mắt nhưng hắn có cảm giác như tất cả hương khách, đặc biệt là đám quan thần, phu nhân của phú hào kia đều đang cố ý nhìn theo soi mói hắn.

Gió thu vi vu thổi, cánh hoa cúc vàng óng bị gió thổi rơi dưới chân hắn: Đám tiểu thư, phu nhân cả ngày ngồi trong rảnh rỗi buồn chán trong hậu hoa viên nhất định sẽ hoàn toàn phát huy toàn bộ trí tưởng tượng của mình, chẳng cần đến ngày mai đâu, chắc là chiều nay thôi thì sẽ xuất hiện đủ các tin đồn thất thiệt. Nghĩ tới đó mà Dương Lăng đột nhiên thấy trong miệng đắng ngắt.

Cúc rơi vàng đầy sân, nụ cười của hắn sao mà trông thảm thiết...

- Tên đó mãi không đến thăm tỉ phải không?

Vĩnh Thuần ngồi cạnh phản, hai tay đặt lên trên mặt phản, hai chân đong đưa theo nhịp hỏi.

- Tên đó cái gì chứ? Người ta là Quốc Công, muội là Công chúa Hoàng gia, phải chú ý đến cách xưng hô nói chuyện chứ.

Vĩnh Phúc Công chúa trừng mắt mắng nàng.

- Được, được, được rồi, ai chẳng biết là tỉ bênh hắn, ta kêu một tiếng tỉ phu thì ắt tỉ hài lòng chứ gì?

- Muội nói gì vậy.

Gương mặt có phần hơi trắng bệch của Vĩnh Phúc tức thì ửng đỏ lên, đi qua ra bộ muốn đánh muội muội một cái.

- Ha ha, đừng có giả bộ nữa, tỉ tỉ. Tỉ thích nghe ta gọi như vậy đúng không? Là tỉ muội với nhau từ nhỏ, đừng coi thường ta ít tuổi hơn nhé, tỉ không gạt được ta đâu.

Vĩnh Phúc ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, chỉ đành tỏ vẻ tức giận ngồi sụp xuống bên cạnh muội muội của mình một cái, nhẹ nhàng nói:

- Muội chỉ biết trêu chọc ta thôi! Hừm! Muội muốn tỉ tỉ ta phải làm như thế nào đây? Ta cũng chỉ có thể làm được đến như vậy thôi, chẳng lẽ lại đi nói với hắn... nói rằng ta không quan tâm đến thân phận, nguyện đi theo hắn hay sao?

Kỳ thực... Vốn dĩ ta chỉ là... ái mộ hắn mà thôi, nhưng lúc này bình tâm suy nghĩ lại thì thấy được gả cho hắn còn hạnh phúc vui vẻ hơn nhiều lần so với việc bị gả cho một phò mã. Tình hình của các vị cô cô muội không phải là không biết, được gả cho phò mã nhưng trên thực tế là phải chịu đời góa bụa, sống mòn mỏi trong Thập Vương Phủ thì có khác gì bị giam lỏng đâu.

Ta chẳng thà không cần danh phận Công chúa ngược lại được chung sống bên cạnh người mình yêu thương trong khoảng thời gian dài hơn và cũng tự do tự tại hơn. Người đó lại là Dương Lăng, ta càng cam tâm tình nguyện hơn, nhưng... Haizz! Tú Đình, muội còn nhỏ, muội không hiểu được đâu, những chuyện như này sao ta có thể nói ra thành lời được cơ chứ?

- Cần gì tỉ phải nói ra?

Vĩnh Thuần trừng to mắt nói:

- Ta không tin tên họ Dương đó không nhận ra được tình ý của tỉ. Hắn là đàn ông lẽ nào lại không dám ra mặt hay sao?

- Muội muốn hắn phải ra mặt như thế nào đây?

Vĩnh Phúc oán hận đáp lại:

- Ta để tóc tu hành, cũng đã tước bỏ đi phong hiệu Công chúa rồi, nhưng bất luận như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng là con gái của Tiên Hoàng, là muội muội của Đương kim Hoàng đế, mối quan hệ đó không thể tách rời được. Dương Lăng... tỉ tỉ tin rằng hắn không hẳn không có tình ý gì với ta, nhưng hắn đã có thê thiếp từ trước rồi, hắn dám có ý định gì với ta hay sao?

Vĩnh Thuần đảo mắt một cái rồi nói:

- Hay là... ta đi nói chuyện với Hoàng huynh, để Hoàng huynh sắp xếp cho tỉ? Dù gì thì bây giờ tỉ cũng không còn phong hiệu của Công chúa nữa rồi, đám quan đại thần cũng không thể lắm chuyện soi mói được nữa. Những ngày tháng qua tỉ một mình ở bên ngoài, Mẫu hậu thương nhớ tỉ lắm, ta thấy người cũng thấy hối hận rồi. Nếu như ta đem chuyện này nói ra với Mẫu hậu thì đoán chừng người cũng không phản đối đâu.

Vĩnh Phúc nắm lấy tay muội muội của mình, oan thán:

- Hoàng huynh cho phép ta sống như ngày hôm nay cũng đã là ưu đãi hiếm có lắm rồi. Chí ít cũng phải giữ thể diện của Hoàng gia chứ phải không? Muốn Hoàng huynh chủ động sắp xếp hôn sự? Quần thần có thể không ngăn cản được, nhưng ái có thể bịt miệng họ lại, không cho họ cười nhạo sau lưng chúng ta? Ta có thể không bận tâm đến điều đó, nhưng lẽ nào thể diện của Hoàng huynh cũng không cần nữa hay sao?

Vĩnh Thuần sốt sắng, tức giận nói:

- Muốn hắn chủ động cầu hôn thì hắn không dám, xin Hoàng huynh sắp xếp hôm sự thì sợ mất mặt, làm thế này không được, làm thế kia cũng không được, rút cuộc là phải làm thế nào đây? Tỉ cứ sống như thế này thì đến phút chót quả thật muốn biến thành lão ni cô à? Hai năm nữa thôi tỉ sẽ biến thành gái có tuổi rồi đó.

Vĩnh Phúc Công chúa nước mắt long lanh trực trào ra ngoài, đột nhiên nàng quay người một cái lao xuống giường thút thít. Vĩnh Thuần Công chúa ngoảnh đầu lại nhìn thấy tỉ tỉ đang vùi mặt vào gối khóc thì đặt phịch cặp mông tròn căng của mình lên trên phản, tức giận giương tay lên, chỉ muốn đánh một cái thật mạnh lên cặp mông đẹp đẽ của tỉ tỉ mình.

Vĩnh Thuần cắn môi, rút tay về một cái thật mạnh, sau đó vẫn cắn nhẹ môi, hai mắt đảo liên hồi, chẳng biết trong đầu nàng đang tính toán chuyện gì nữa.

Một lúc sau, hai mắt Vĩnh Thuần đột nhiên sáng rực lên, sau đó quay người nhảy tới bên cạnh tỉ tỉ của mình, áp sát vào tai thì thầm gì đó.

Tiếng khóc thút thít của Vĩnh Phúc đã ngưng bặt, nghe tới đoạn về sau thì nàng đột nhiên kinh hãi thét lên:

- Muội điên rồi à? Sao muội có thể nghĩ được ra cái ý tưởng như vậy được? Không được, không được, ta không muốn thích như vậy đâu, người ta ngượng chết đi được.

- Ai chà chà tỉ tỉ tốt của ta ơi, dù gì thì tỉ cũng không bằng lòng lấy ai khác ngoài hắn đúng không nào? Sớm muộn đều như vậy mà.

Vĩnh Thuần Công chúa không kiên nhẫn thêm được nữa, nhướng mắt nói.

Vĩnh Phúc Công chúa ngượng ngừng gắt lên một tiếng rồi kéo chăn che mặt lại, thất thanh nói:

- Không được, không được, không được. Ta không muốn như vậy đâu, làm như vậy sẽ bị hắn coi thường đó.

Vĩnh Thuần hiếm khi thấy tỉ tỉ của mình ngượng ngùng đến như vậy, không khỏi cười khúc khích đập vai Vĩnh Phúc một cái, ghé sát tai nàng nói thì thầm. Vĩnh Phúc Công chúa khẽ nghiêng người, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe, hai người bọn họ cười cười nói nói.

Dù sao thì cũng đều là những tiểu cô nương mười sáu, mười bốn tuổi mà thôi. Có chuyện phiền muộn cũng không giữ mãi ở trong lòng được. Cứ nói chuyện với nhau như vậy, Vĩnh Phúc Công chúa bất giác tươi tỉnh vui vẻ trở lại, Vĩnh Thuần cũng nói năng tự do hơn, hai tỉ muội trêu đùa cười nói náo nhiệt.

Hai người bọn họ đang trêu đùa vui vẻ thì bỗng có một tì nữ áo trắng nhẹ nhàng bước vào trong phòng, đứng bên cạnh cửa cung kính nói:

- Công chúa điện hạ, Uy Quốc Công Dương Lăng cầu kiến.

*****

Vĩnh Phúc Công chúa chỉ là để tóc tu hành, những thị nữ nàng mang từ trong Cung qua đây đương nhiên cũng không cần phải xuất gia. Tuy bên ngoài khoác áo nâu nhưng những kỳ thực cũng chẳng khác gì người bình thường.

- Dương Lăng đến rồi sao?

Vĩnh Phúc Công chúa vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, xoay người thoắt một cái ngồi dậy, xê người đến bên mép phản rồi đứng dậy, vội vội vàng vàng vén mấy sợi tóc rối lên.

Vĩnh Thuần Công chúa cũng lăn tới lăn lui bò dậy, đứng bên cạnh tỉ tỉ của mình, vui mừng nói:

- Tên ngốc này cũng coi như không đến nỗi vô lương tâm. Tỉ tỉ, ta ở trong phòng đợi tỉ, tỉ mau đi gặp mặt hắn đi...

Nói đoạn nàng bèn vội vàng ngưng lại không nói nữa, bá vai Vĩnh Phúc Công chúa mà nói:

- Mau đi gặp tình lang của tỉ đi.

Bốp một cái, tên mông của Vĩnh Thuần đã bị tỉ tỉ vỗ lên, Vĩnh Phúc vẫn còn vừa mừng vừa bực trừng mắt nhìn muội muội một cái, sau đó mới nhanh nhẹn tựa như chim én lược nước, thoắt một cái bước ra khỏi phòng.

Căn thiện phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đám cung nữ đi theo Vĩnh Thuần Công chúa và những người hầu của Vĩnh Phúc đều đang đứng ở bên ngoài, không được gọi thì không ai dám bước vào trong phòng. Vĩnh Thuần ngồi trong phòng một lúc thì thấy buồn chán vô vị lắm, bèn chắp hai tay sau lưng một mình đi đi lại lại trong phòng, ngắm nhìn tự họa sơn thủy, đọc lướt qua những cổ tịch văn chương.

Trẻ con không có tính nhẫn nại, cũng chẳng biết là đợi bao lâu, Vĩnh Thuần xem chừng không chịu thêm được nữa bèn đi đến trước bàn, nhẹ nhàng lên lại dây đàn, rồi lại tới bên góc tường hiếu kỳ nhìn bộ gõ mõ đặt trên giá. Nàng tiện tay định cầm lấy cái gõ lên gõ vài tiếng thì vì không muốn tay lấm bụi nên mới thôi không cầm lên nữa. Vĩnh Thuần Công chúa bất giác chau mày một cái, không hài lòng nói:

- Ra khỏi Hoàng cung, đám Cung nữ này cũng lười biếng hơn rồi, mấy ngày chưa quét dọn rồi đây?

Vĩnh Thuần lẩm bẩm lấy khăn tay lau ngón tay, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến tai, Vĩnh Phúc đã quay về phòng rồi. Vĩnh Thuần Công chúa mừng rỡ lao tới bên cạnh, nắm lấy cánh tay tỉ tỉ, dồn dập hỏi:

- Tỉ tỉ, hắn tới đây làm gì vậy? Đến thăm hỏi vết thương của tỉ, còn gì nữa không, không nói thêm gì sao?

Vĩnh Phúc buồn bã đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, nói đoạn:

- Vết thương thì đương nhiên phải hỏi thăm rồi, nhưng cũng chẳng phải là thương tích gì lớn cho lắm, ta sớm đã lành rồi, hắn còn đến thăm nom cái gì cơ chứ? Hắn... hỏi chuyện một hồi rồi sau đó nói ý tứ khuyên nhủ ta, nói rằng lúc đầu ta muốn xuất gia thứ nhất là vì lòng hiếu thảo, đi cầu phúc cho Thái Hoàng Thái hậu, hai là vì căm hận đám người xấu vô lương tâm. Nay Thái Hoàng Thái hậu đã quy thiên, quốc tang cũng đã mãn hạn rồi. Ta đi cầu phúc cho Thái Hoàng Thái hậu cũng được, thủ hiếu cũng được, đều đã làm tròn bổn phận của mình rồi, hắn khuyên ta... khuyên ta từ bỏ tu hành...

Vĩnh Thuần Công chúa vỗ tay tán thưởng một cái:

- Làm tốt lắm, ta đã nói rồi mà, dù gì thì hắn cũng không giống một kẻ ngốc. Ha ha, một đại mỹ nhân như tỉ tỉ của ta đây ái mộ hắn, đó là phúc phận tu mấy kiếp của hắn mới có được. Thế nào, động lòng rồi phải không?

Vĩnh Phúc Công chúa buồn bã đáp lại:

- Hắn nói... Ban đầu hắn muốn chọn phò mã cho ta. Hắn là chủ quan nên phải có trách nhiệm phụ trách việc này đến cùng, không thể thoái thác được. Hắn chọn cho ta một vị phò mã từ trong đám thiếu niên tuấn tú đó, còn nói nhất định đích thân ta phải tự chọn lấy một người ăn ý. Ta chịu gật đầu thì mới đi bẩm báo Hoàng huynh, ta... vì hắn mà hết lòng hết dạ, vậy mà hắn lại muốn gả ta đi cho người khác...

Vĩnh Phúc Công chúa dứt lời, chiếc miệng xinh xắn lại méo xệch, chuẩn bị khóc òa.

Vĩnh Thuần hai mày dựng ngược lên, sát khí đằng đằng nói:

- Hắn nói như vậy sao? Cái đồ vô lương tâm đó!

- Hắn đương nhiên không dám nói thẳng ra như vậy, hắn chỉ nói ý tứ, nói một cách nhẹ nhàng như vậy thôi. Nhưng sao ta không hiểu được ý hắn cơ chứ?

Vĩnh Phúc bĩu môi buồn bực hờn dỗi một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thuần mặt đỏ ngượng ngùng nói:

- Muội... Cách mà muội nói ban nãy đó, có thật sự tiến hành được không?

Hai mắt Vĩnh Thuần sáng rực lên, ghé đến bên nói:

- Tỉ tỉ đồng ý rồi sao? Được, nhất định là được. Làm như vậy thì Chu gia nhà chúng ta không bị mất mặt, hơn nữa còn nắm được điểm yếu của hắn, tỉ có thể bắt thóp hắn. Hừ! Sau này bảo hắn đi hướng Đông hắn sẽ không dám đi hướng Tây; bảo hắn đứng thì hắn sẽ không dám quỳ.

Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn muội muội một cái:

- Ta là loại phụ nữ chanh chua như vậy sao?

Tiếp sau đó nàng cúi đầu ngượng ngùng vân vê vạt áo nói:

- Ừm... Vậy... Chúng ta tìm cơ hội... thử xem.

- Được!

Vĩnh Thuần xoa xoa hai tay, mắt sáng long lanh.

Dương Lăng chính là con cá, mồi nhử là tỉ tỉ, Vĩnh Thuần đại tiểu thư ta chẳng có chút mạo hiểm nào hết. Một trò vui như vậy tại sao lại không chơi đùa một phen cơ chứ?

- Việc mà Quốc Công nhắc đến là một việc đại nhân chính, những hàng chục vạn di dân cơ đấy. Trước tiên, chi phí trong thời gian ban đầu là một vấn đề lớn, cho dù triều đình có thể cung cấp những chính sách ưu đãi đi chăng nữa, thì việc bỏ đi tiện tịch của những người di dân ắt sẽ cổ vũ đại đa số di dân tự chủ động chi trả những chi phí thiết yếu. Nhưng phải đảm bảo rằng di dân thành công, đảm bảo được sự quản lý ở địa điểm di dân mà họ tới cũng như vấn đề đảm bảo lương thực khi tạm thời chưa có sản xuất được bất cứ thứ gì. Tất cả buộc phải suy nghĩ cho chu toàn, không được có bất cứ một kẽ hở nào mới được.

Tiêu Phương ngồi trong thư phòng của Dương phủ, nghe xong kế hoạch của Dương Lăng, vuốt râu nói. Dương Lăng nghe ông ta nói nhưng đầu óc còn đang nghĩ đến dáng vẻ gượng gạo miễn cưỡng mỉm cười của Vĩnh Phúc Công chúa lúc tiễn hắn rời khỏi Hoàng am.

- Ai dà! Tấm chân tình của Công chúa ta chẳng có phúc để đón nhận được, cứ kéo dài như vậy mãi cũng chẳng phải là cách hay, sớm cắt đứt tình ý của nàng với ta cũng tốt cho Vĩnh Phúc. Một thiếu nữ thì có thể lưu luyến, tình cảm sâu đậm đến đâu được cơ chứ? Qua một thời gian thôi thì tự nhiên tình cảm của nàng ấy cũng sẽ phai nhạt đi thôi.

Chỉ tiếc là... Tân khoa Trạng nguyên năm ngoái không thích hợp để làm phò mã. Ban nãy hỏi lão Tiêu thì mới hay hóa ra hôm Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Hoàng thượng miễn cho mọi người lễ quỳ, Thư Phân, người cầm đầu dâng thư biểu phản đối đó lại chính là Tân khoa Trạng nguyên. Tướng mạo đã không được anh tuấn thì không nói làm gì rồi, tuổi tác lại ngoại tứ tuần. Cũng may ta không mạo muội tiến cử bằng không cho dù Công chúa không phạt tội ta thì ta cũng thà chết đi cho xong.

Tiêu Phương thấy Dương Lăng dáng vẻ thất thần thì bèn hỏi:

- Quốc Công, chẳng hay ngài đã suy nghĩ đến vấn đề này hay chưa vậy?

Dương Lăng vội vàng gật đầu nói:

- Ừm, vấn đề này quả đúng có chút khó khăn, hơn nữa chẳng mấy chốc vào đông rồi, cũng chẳng thể tiến hành di dân ngay bây giờ được nữa, bằng không sẽ chẳng có bất cứ một sự chuẩn bị nào hết. Chỉ riêng mùa đông lạnh lẽo này thôi thì cũng đủ vất vả lắm rồi. Nhưng nếu quá muộn thì sẽ bỏ lỡ vụ mùa mùa xuân. Vì thế nên đến cuối năm khai xuân thì đoàn di dân đầu tiên phải qua đó.

Ta cho rằng có thể để cho bên Nô Nhi Can tiến hành trước một số công việc như chuẩn bị trâu cày, dụng cụ làm nông, hạt giống, phòng gỗ v. v... Những đọa dân này vốn đã quen với cuộc sống cực khổ, qua đó chịu khổ có một hai năm rồi sẽ được khôi phục lại thân phận thường dân bình thường, có được ruộng đất của chính mình, có thể đọc sách nhập sĩ. Chỉ cần giảng giải những đạo lý này cho bọn họ hiểu, có được hy vọng sống rồi thì những ngày tháng khổ sở đều có thể chịu đựng được hết.

- Môn hạ cho rằng vẫn còn một vấn đề nữa không thể không cân nhắc. Hiện triều đình tiến hành di dân với quy mô lớn như vậy, một số lượng lớn người Hán đến định cư ở khu vực quan ngoại. Đóa Nhan Tam Vệ và bộ lạc Nữ Chân lẽ nào không nảy sinh bất cứ nghi ngại gì sao? Ngài chắc cũng biết rằng cho dù trước giờ bọn chúng luôn cậy thế Vệ Sở ở ngoài quan ngoại để chống lại sự thôn tính của Bá Nhan Mãnh Khả, nhưng nay đồng thời bọn chúng cũng lo sợ thế lực của Đại Minh đang ngày càng bánh trướng ở vùng quan ngoại.

Nay Bá Nhan đã thất thế, Hoa Đương dã tâm nổi dậy to lớn, bọn chúng lại càng coi mảnh đất đang có trong tay như đại bản doanh của mình, chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn triều đình cứ lũ lượt tiến hành di dân, dần dần hình thành nên thế lực tuyệt đối ở xung quanh lãnh địa của mình như vậy đâu. Hơn nữa còn có phản ứng của bên phía Nữ Chân, chúng ta đều phải suy tính đến những vấn đề đó...

*****

Dương Lăng khẽ chau mày, thở dài nói:

- Vấn đề là ở chỗ đó, thời gian đầu di dân đều lựa chọn Nô Nhi Can là nơi xa xôi nhất, chính là vì nơi đó cách khá xa Đóa Nhan Tam Vệ, tránh không khiến cho bọn chúng sinh lòng đề phòng. Hơn nữa nơi đó nằm trong phạm vi thế lực của Dã Nhân Nữ Chân và Hải Tây Nữ Chân. Trong số Nữ Chân Tam Vệ thì hiện chỉ có Kiến Châu Nữ Chân là vì cách quan nội không xa, tiếp xúc với cuộc sống và văn hóa của Đại Minh tương đối nhiều nên đã được trang bị kiến thức nông canh nhất định, có một bộ phận nguồn lợi canh tác nhất định rồi nên bất luận là về kinh tế hay tổ chức chính trị đều tương đối phát đạt hơn những nơi khác, bọn họ đã có được khái niệm tương đối cụ thể về chủ quyền đất đai.

Còn đối với hai bộ tộc lạc hậu là Hải Tây và Dã Nhân, một bộ tộc hoàn toàn là đời sống du mục, một bộ tộc còn lạc hậu hơn cả vậy, chỉ dựa vào săn bắt và đánh cá để sinh sống. Bọn họ đều là những bộ tộc nguyên thủy hết sức lạc hậu. Chỉ cần cho tộc trưởng của bọn họ một cái nồi sắt thì y sẵn sàng cắt hơn vạn khoảnh đất để cho người Hán trồng trọt, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ một chút nhận thức nào về giá trị của đất đai, chính vì thế nên chúng ta không cần bận tâm.

- Vậy... Quốc Công định sắp xếp cho mấy chục van đọa dân này tới Nô Nhi Can?

- Đối với Nô Nhi Can mà nói thì chục vạn người hoàn toàn có thể sắp xếp được, chỉ có điều cơ sở điều kiện sinh hoạt ở đó quá kém, cùng một lúc phải sắp xếp cho vài chục vạn người ở quả đúng là khó khăn. Đồng thời nơi đó cũng không phù hợp để chúng ta nhanh chóng củng cố thế lực của mình ở quan ngoại. Trong cuộc chiến tranh bá trên thảo nguyên sắp tới đây sẽ có một nhân vật bắt đầu chuyển mình từ một người đứng ngoài quan sát trở thành người tham gia cho đến khi trở thành người chủ đạo.

Vì vậy không thể để toàn bộ di dân đến Nô Nhi Can. Hiện tại có vài chục vạn bách tính đi khai hoang, săn bắn, cộng thêm với sự huấn luyện từng bước của Vệ Sở quan ngoại thì chắc chắn trong số vài chục vạn người đó sẽ huấn luyện được tầm vài vạn binh sĩ có thể tham chiến được, có phải vậy không? Đó chính là một sức mạnh khá lớn, hơn nữa bọn họ đều xuất thân từ địa phương, thuộc nhóm quân đóng tại biên cương, trách nhiệm của triều đình với họ rất ít.

Nhưng... ngài lo lắng vậy cũng đúng lắm, muốn di dân một số lượng lớn đến địa bàn lân cận của Kiến Châu Nữ Chân và Đóa Nhan Tam Vệ thì phải suy tính đến phản ứng của Hoa Đương. Hiện không phải là lúc phát sinh xung đột với bọn chúng và bộ lạc Nữ Chân, phải suy tính cho thật kỹ. Vấn đề này cần phải được giải quyết trước rồi mới có thể triển khai di dân quy mô lớn được.

- Lão gia, Ngô Kiệt Ngô đại nhân hồi Kinh rồi, hiện đang chờ ở trung đường.

Cao quản gia đứng ngoài cửa, cung kính cẩn thận nói vọng vào trong.

Dương Lăng đang nói những dự tính của mình, nghe thấy tin đó thì lập tức đứng lên, vui mừng nói:

- Ngô lão hồi Kinh rồi sao? Mau! Mau mời vào!

Ngô Kiệt mệt mỏi vì chuyến đi đường dài cực khổ, vội vàng chạy tới thư phòng. Trong phòng không có người ngoài, có chuyện gì cơ mật cũng không cần e ngại gì hết. Dương Lăng liên tục giục Ngô Kiệt nhanh chóng thuật lại tường tận tất cả mọi chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra ở quan ngoại cho hai người bọn họ nghe. Dương Lăng và Tiêu Phương nghe xong đều lặng người kinh ngạc.

- Hoa Đương... Hoa Đương trúng kế, chết trong tay Bá Nhan rồi?

Tiêu Phương thốt lên một cách ngạc nhiên không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.

Dương Lăng thở dài một cái, lắp bắp nói:

- Chỉ có những điều không thể ngờ tới chứ không có gì là không làm được. Bá Nhan... không ngờ y có thể lật mình xoay chuyển được tình thế.

Ngô Kiệt cười khổ sở một tiếng rồi nói:

- Lúc hạ quan nhận được tin này cũng cảm thấy kinh ngạc đến tột độ. Nhưng lúc đó không còn kịp đi nghe ngóng thêm tin tức nữa, chỉ đành rút lui cùng với tàn binh của bộ lạc Hoa Đương, lui về tận đến Đóa Nhan Tam Vệ. Liêu Đông Vệ, Thẩm Dương Vệ cũng canh phòng chặt chẽ hơn, thế cục vô cùng căng thẳng, nhưng Bá Nhan không thừa thắng truy kích.

Khi tại hạ về đến quan nội thì Bá Nhan đang càn quét cả một vùng thảo nguyên, thu thập lại bộ tộc cũ, liên lạc với quân đồng minh, ý đồ nhanh chóng củng cố lại địa bàn của mình, bành trướng thế lực. Kỳ thực thì Đóa Nhan Tam Vệ chỉ trúng mai phục mà thôi, năm nghìn tinh kỵ binh của Hoa Đương đều bị tiêu diệt, đại bổn doanh của tiền bộ chỉ bị phá hủy một chút mà thôi, trên thực tế thực lực vẫn còn vượt xa Bá Nhan.

Khống chế được bọn chúng là thế lực do ba bộ lạc hợp thành, nhưng bản thân ba bộ lạc này cũng được hợp thành từ rất nhiều những bộ lạc nhỏ tự do khác, tính lệ thuộc vô cùng nhỏ. Hoàn toàn chỉ dựa vào uy danh của Hoa Đương và sức mạnh vũ lực của bộ tộc Đóa Nhan Tam Vệ để thống trị đại cục. Hoa Đương chết đi, bọn chúng chẳng khác nào rắn mất đầu, không ai có thể thống trị khống chế thế cục, không ai đủ tư cách đứng ra chủ trì phản kích lại, chính vì vậy mới khiến cho Bá Nhan có thể dễ dàng lấy lại địa bàn như vậy.

Hiện tại cha con Thuận Minh Vương đều đã tử trận trong đợt phục kích, chỉ còn lại một người con gái tên là Ngân Kỳ, tạm thời được các bộ tộc tôn làm thủ lĩnh chủ trì đại cục. Hỏa Si nghe nói Bá Nhan bắt đầu lấy lại uy danh thì lo lắng căn cơ của mình không được vững bèn ngay lập tức liên hợp với Ngõa Lạt tiến quân, ý đồ muốn tiêu diệt Bá Nhan.

Bá Nhan một mặt thu thập lại đội ngũ cũ của mình, mặt khác tiến hành đánh du kích với đám quân của Hỏa Si. Đóa Nhan Tam Vệ thì nhân cơ hội đó chỉnh đốn lại lực lượng. Đó là diễn biến tình hình trước khi tại hạ hồi Kinh. Nhưng tại hạ e ngại rằng Bá Nhan sẽ chọn dễ bỏ khó, thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết để tiến đánh Đóa Nhan Tam Vệ, nhằm tăng thêm thực lực đối phó lại với Hỏa Si.

Dương Lăng sốt ruột đi đi lại lại ở trong phòng, phân tích tình thế ở trên thảo nguyên. Tuy Ngô Kiệt đã nhanh chóng hồi Kinh với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng cũng đã tiêu hao một khoảng thời gian khá lớn. Những tin tức mà gã mang về hiện tại chắc chắn đã không còn là mới mẻ nữa, hiện tại trên thảo nguyên lúc này tình hình ra sao rồi?

Bố cục bắt đầu giăng ra từ hai năm trước, phân tán lực lượng của kẻ địch, kế hoạch hành động chiến lược mưu đồ triệt để tiêu diệt đi mối lo ngại phương Bắc lẽ nào chỉ vì cái chết bất ngờ của Hoa Đương mà tan tành trong gang tấc hay sao?

Đột nhiên hắn đấm hai tay vào nhau và nói:

- Ta đi gặp Hoàng thượng ngay lập tức.

Ngô Kiệt vội vàng nói:

- Quốc Công có dự định ra sao? Nếu muốn khuyên Hoàng thượng xuất binh thì chỉ e là vô cùng khó khăn. Xuất một vạn binh thì đi cần phái đi mười vạn người vận chuyển quân lương, đường xá xa xôi, sức người sức ngựa đều tiêu hao đánh kể, quân lương mang tới nơi thì người ngựa vận chuyển đã ăn hết tám phần. Nếu thực sự chiến đấu thì chỉ e tiền bạc đổ vào đó như nước đổ ra biển, triều đình chắc chắn không còn khả năng gánh đỡ.

Dương Lăng vội vàng gật đầu nói:

- Ta biết chứ, nhưng không cần biết có xuất binh hay không thì chúng ta trước tiên cũng phải ổn định lại Đóa Nhan Tam Vệ đã. Bá Nhan giỏi đánh lén, trước kia bất ngờ tập kích hồ Thanh Hải giết chết Gia Tư Bố là như vậy, vờ hàng để giết chết cha con Hoa Đương cũng vẫn thủ đoạn như vậy. Ta chỉ e y thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết, Đóa Nhan Tam Vệ vẫn chưa có được một thủ lĩnh thực sự, tìm sơ hở lẻn vào chiếm lấy Đóa Nhan Tam Vệ.

Nếu như y thành công thì đối với chúng ta không còn chỉ là vấn đề xôi hỏng bỏng không nữa, mất đi bức bình phong Đóa Nhan Tam Vệ thì ngay đến cả các Vệ Sở vùng quan ngoại của chúng ta cũng sẽ nằm trong vùng nguy hiểm.

Trong đầu Tiêu Phương đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nói đoạn:

- Nếu như có thể ổn định lại được Đóa Nhan Tam Vệ, thậm chí có thể chi viện cho bên đó. Nếu bọn họ đứng chắc chân rồi, chống lại được Bá Nhan, đối với chúng ta mà nói thì là một mối lợi lớn. Chúng ta muốn di dân quy mô lớn đến vùng đất lân cận Đóa Nhan Tam Vệ và Kiến Châu Nữ Chân, thì đó chính là thời cơ để tiến hành. Bọn họ đang phải chịu sự truy sát của Bá Nhan, ngày càng lệ thuộc vào sự bảo vệ của Đại Minh, hơn nữa lúc này lượng di dân tăng thêm cũng có lợi rất lớn cho bọn họ.

Dương Lăng cười một tiếng rồi nói:

- Nói vậy cũng phải, chính sách ứng phó cụ thể thì đợi tin tức mới nhất truyền đến, chúng ta cũng Nội các thảo luận cũng không muộn. Giờ ta sẽ ngay lập tức đi gặp Hoàng thượng, xin người hạ lệnh cho Thẩm Dương Vệ, Liêu Đông Vệ và Đóa Nham Tam Vệ hợp thành thế gọng kìm đe dọa lại quân địch, đồng thời có giới hạn chi viện vũ lực cho bọn họ, đe dọa Bá Nhan đông tiến.

Đồng thời để cho Đóa Nhan Tam Vệ có được một thủ lĩnh chính thức đứng ra không chế các bộ tộc, tránh để cho lòng người phân tán, khiến cho Bá Nhan Mãnh Khả có cơ hội thôn tính, ta sẽ xin Hoàng thượng ngay lập tức truyền chính thức sắc phong cho con gái của Hoa Đương là Ngân Kỳ Kỳ Cách làm Thuận Minh Nữ Vương, thống ngự Đóa Nhan Tam Vệ, ổn định lại căn cơ của bọn họ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<