← Hồi 418 | Hồi 420 → |
Mưa gió nổi lên ở tái ngoại cũng ảnh hưởng đến trung tâm Đại Minh, cho dù người dân không cảm nhận được gì về chuyện này nhưng quan lớn của Lục bộ đều đã biết hết được mọi chuyện thông qua công báo cấp tuyệt mật.
Đại Minh là triều đại có được thiên hạ sau khi đánh đuổi triều đình Bắc Nguyên, Yến Vương Chu Lệ trấn thủ Bắc Kinh chính là muốn đối phó với tàn dư của Bắc Nguyên. Sau khi Tĩnh Nan cướp nước, ông dời kinh đô đến Bắc Kinh, lấy thiên tử bảo vệ biên cương, năm lần thân chinh Mạc Bắc, từ đó có thể thấy rằng, ông ta rất coi trọng Mông Cổ, cũng có thể nói rằng, trong các dân tộc ở xung quanh Đại Minh, dân tộc có sự uy hiếp với Đại Minh nhất chính là thảo nguyên phương bắc, nhất cử nhất động của nơi đó, Đại Minh có thể không quan tâm sao?
Ba vị Đại Học sĩ Nội các, Binh bộ thượng thư Lục Hoàn, Lại bộ thương thư Dương Nhất Thanh và còn có cả Uy Quốc Công Dương Lăng cùng ngồi ở Tây Noãn Các cung Càn Thanh. Sắc mặt của Hoàng đế Chính Đức vô cùng nghiêm nghị, y nhìn quanh các vị trọng thần của triều đình một lượt và nói:
- Những gì mà Uy Quốc Công Dương Lăng vừa nói, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?
Dương Nhất Thanh chắp tay nói:
- Thần cho rằng, con gái của chiếu mệnh Hoa Đương chính làm nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, chuyện này bắt buộc phải lập tức truyền chỉ. Trên danh nghĩa Đóa Nhan Tam Vệ vẫn là phụ thuộc của Đại Minh, càng ngày càng ỷ lại Đại Minh, hơn nữa trong lực lượng của Đóa Nhan Vệ thì bộ tộc Ngột Lương Cáp hùng mạnh nhất, bổ nhiệm con gái của Hoa Đương làm nữ vương, vừa không bị bộ tộc Ngột Lương Cáp phản đối lại vừa có thể thống nhất các thủ lĩnh, tránh được sự tan ra của họ.
Còn về chuyện điều động Thẩm Dương Vệ và Liêu Đông Vệ để có sự chi viện phù hợp, thần cho rằng chúng ta vẫn nên thận trọng. Chúng ta đương nhiên là phải đề phòng con mãnh hổ Bá Nhan, nhưng từ những biểu hiện của Hoa Đương có thể thấy rằng, bọn họ cũng có dã tâm không nhỏ. Mục đích ban đầu của chúng ta là ủng hộ Hoa Đương kiềm chế Bá Nhan, khiến cho thảo nguyên hình thành cục diện thế chân vạc, chứ không phải là đánh chết một con mãnh hổ, để nuôi một bầy sói.
Thời gian trước, trong triều có nhiều chuyện, cho nên sự khống chế quan ngoại chưa đủ mạnh, chưa được sát sao, khiến cho Đóa Nhan Tam Vệ phát triển quá nhanh. Hiện tại bọn chúng đang cầu xin Đại Minh, nếu như chúng ta cho phép hai vệ Thẩm Dương và Liêu Đông xuất binh, thì rất khó bảo đảm rằng Đóa Nhan Tam Vệ không nhân cơ hội này lôi chúng ta xuống nước. Một khi chiến tranh bùng nổ chúng ta sẽ không thể thoát thân, hơn nữa chúng ta lại không đủ tài lực, vật lực để duy trì cuộc chiến, hậu quả sẽ vô cùng khó lường, cho nên chúng ta vẫn nên cung ứng hỏa khí, quân giới và lương thực ở mức độ thích hợp, không nên trực tiếp tham chiến.
Chính Đức nghe xong thì khẽ gật đầu, Dương Lăng cũng cảm thấy ông ta suy nghĩ rất chu toàn, còn thấu đáo hơn cả bản thân, hắn nói:
- Thần tán đồng với ý kiến của Dương đại nhân.
Mấy vị đại nhân còn lại, luận về quân sự thì thua xa Dương Nhất Thanh và Dương Lăng, thấy hai người họ có cùng quan điểm thì liền hùa theo. Chính Đức thấy vậy liền gật đầu nói:
- Tốt lắm, vậy thì hãy cứ làm theo lời của chúng khanh, Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, cử khoái mã 800 dặm gửi đến quan ngoại, phong cho ... Hoa Đang Chi Nữ làm nữ vương. Binh bộ cũng phát một công văn khác, hiểu dụ chư vệ quan ngoại viện trợ, thận trọng sử dụng vũ lực.
- Vâng!
Mấy vị đại nhân cùng chắp tay lĩnh chỉ.
Tiêu Phương nói:
- Nhưng có một chuyện bất lợi là, khi tìm sự có lợi của nó, chuyển từ bất lợi thành có lợi, cái chết của Hoa Đương chắc chắn sẽ gây trở ngại cho chính sách Tái Bắc của triều đình, nhưng cơ hội này lại có lợi cho sự di dân của hàng vạn đọa dân, chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội này, sớm quá cũng không được, bởi vì chúng ta rất khó đoán trước được sự thắng bại của các bộ tộc quan ngoại. Đọa dân tuy là dân đen nhưng cũng là con dân của Đại Minh, chúng ta không thể nào đưa dê vào miệng cọp.
Muộn thì cũng không xong, nếu như Ngột Lương Cáp có thể đứng vững hoàn toàn, thì sẽ phản đối chuyện di dân với quy mô lớn của chúng ta, phải làm tốt công tác chuẩn bị, đợi thời cuộc tốt lên là lập tức di dân.
Dương Đình Hòa gật đầu nói:
- Tiêu đại học sĩ nói cũng đúng, nhưng chuyện này nếu chỉ trông chờ vào Hộ bộ thì cũng không được. Đại thần trong triều phần lớn là hài lòng về thực trạng bây giờ, họ muốn nghỉ ngơi, không hi vọng Trung Quốc lo chuyện ngoại phiên, hành động lớn như vậy sự cản trở của tất cả các phương diện là không được, Hoàng thượng nên lệnh cho Binh bộ, Lại bộ, Lễ Bộ cùng phối hợp, có như vậy mới có thể tăng cường sự chấp hành.
Đối với ý kiến này, Chính Đức không đồng ý, chư vị đại thần thì mỗi người phát biểu ý kiến của mình, mãi cho đến khi ai cũng bày tỏ thái độ ra mặt thì Chính Đức mới lần lượt ban xuống từng ý chỉ, các vị đại thần lĩnh chỉ xong thì lui xuống.
Hoàng đế Chính Đức thở dài, ngồi trên ghế rồng, trên mặt hiện lên sự buồn bã.
Dương Lăng vẫn chưa đi, nhìn thấy bộ dạng này của Hoàng thượng, hắn liền cười lên tiếng trấn an:
- Hoàng thượng không cần phải lo lắng, chúng thần sẽ cố gắng hết sức mình, nhưng muốn có thêm một lực lượng để đến cân bằng các thế lực của thảo nguyên, để thuận lợi cho triều đình Đại Minh của chúng ta sớm ngày bình định biên cương. Nếu như sự nỗ lực này không có hiệu quả thì cũng chỉ là chuyện thay đổi, từ thế chân vạc chuyển thành trận đấu của hai con mãnh hổ, ít nhất thì Hỏa Si sẽ không bao giờ liên minh với Bá Nhan, nội loạn trong lãnh địa của y vẫn tiếp diễn. Đại Minh chỉ cần thời gian 2-3 năm để hồi phục nguyên khí, nhiều lắm thì 5-6 năm là có thể xuất binh phạt bắc. Chỉ cần vẫn còn Đóa Nhan Tam Vệ thì chúng ta sẽ sớm có được thành công, cái giá phải trả cũng sẽ nhỏ đi, bất luận là như thế nào thì thắng lợi cuối cùng sẽ vẫn thuộc về chúng ta.
Hoàng đế Chính Đức khoát khoát tay áo, nói với giọng uể oải:
- Trẫm biết, trước khi Trẫm kế vị thì Bá Nhan đã độc thống Đại Mạc rồi. Đại Minh chưa bao giờ sợ y, tình hình bây giờ cũng đã tốt đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, Trẫm còn lo lắng chuyện gì nữa? Trẫm chỉ là muốn biết, thêm một chuyện vớ vẫn nữa thì đến bao giờ Trẫm mới có thể thành thân? Nhất Tiên của Trẫm sẽ trở thành bà cô ở nhà khanh mất thôi.
Dương Lăng ngẩn ra, hắn không ngờ được rằng chuyện mà Chính Đức lo lắng lại là chuyện này, hắn bật cười thốt lên:
- Hì ... loạn ở quan ngoại không liên quan đến chuyện Hoàng thượng nạp phi?
- Khanh còn cười!
Chính Đức trừng mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận nói:
- Người no đủ làm sao hiểu được nỗi khổ của kẻ đói ăn. Thê thiếp của khanh xinh đẹp kiều diễm như hoa, khanh nỡ lòng nào nhìn Trẫm phòng đơn gốc chiếc?
Dương Lăng vội cúi đầu, ra vẻ cung kính nói:
- Chủ ưu thần nhục, thần sao dám cười Hoàng thượng?
Hắn biết rằng Hoàng thượng cũng chẳng phải là người giữ thân như ngọc, trong cung, ngoài nhất hậu nhị phi thỉnh thoảng được lâm hạnh ra, từ khi hai mỹ nữ gián điệp Giải Ngữ và Tu Hoa tự vẫn thì y cũng tìm hai tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu trong đám cung nữ hầu hạ. Nhưng nếu như nói đến người hồng nhan tri kỷ, tâm đầu ý hợp thì ngoài Đường Nhất Tiên ra, xem như không có người thứ hai.
Dương Lăng vội hỏi:
- Hoàng thượng muốn thành thân, nhưng lại muốn làm theo nghi thức của người dân, vốn dĩ là không cần phải làm lớn, muốn làm thì làm, hà tất phải quan tâm đến chiến sự quan ngoại?
Chính Đức hoàng đễ chau mày nhăn nhó, nhìn hắn kể khổ:
- Ái khanh có điều này không biết, không phải là Trẫm không muốn, là vì Nhất Tiên không muốn. Lúc đầu, nàng ấy muốn là ở lại nhà khanh đợi Âu Nương tỷ tỷ sinh con, Trẫm và nàng ấy mới thành hôn. Thật không ngờ vì khanh phải ở lại Tứ Xuyên, cho nên đành phải trì hoãn. Đợi đến khi khanh quay về kinh thành thì lại phải để quốc tang nửa năm, rồi mãn hạn quốc tang, lại xảy ra chuyện Lưu Lý Lưu Khí.
Lưu Lục và Lưu Thất vì quan hệ phương ngôn nên nhanh chóng diễn hóa thành một hình dung từ mới, nó đã được lưu truyền đến kinh thành, Chính Đức là được nghe từ chỗ của Nhất Tiên, lúc này chỉ là thuận miệng nói ra.
- Vốn dĩ, Trẫm không có ý kiến về chuyện này, nhưng Nhất Tiên lại nói rằng, thân là vua một nước thì nên lấy mình làm gương, Hoàng đế thành thân theo quy tắc của dân gian, vốn dĩ đã là một chuyện thu hút sự chú ý của mọi người rồi, vào những thời điểm nhạy cảm như thế này, thì càng không được để mọi người dị nghị? Nếu như nàng ấy không bằng lòng thì Trẫm cũng không thể ép nàng ấy được.
Dương Lăng nghe xong thì lập tức vỗ ngực nói:
- Hoàng thượng yên tâm, thực ra Nhất Tiên cũng là lo nghĩ cho hiền danh của Hoàng thượng. Lựu Lục Lưu Thất tạo phản đúng là Hoàng thượng không nên thành thân, nhưng bất luận như thế nào thì chuyện chiến sự của quan ngoại cũng không ảnh hưởng đến chuyện thành thân, Hoàng thượng không cần phải lo lắng. Hôn lễ vẫn cứ chuẩn bị như thường, bảy ngày sau, hôn lễ nhất định sẽ được cử hành.
Chính Đức nghe xong mà cảm động đến mức rơi nước mắt, vội vàng hỏi:
- Tốt lắm, tốt lắm, khanh đã nói rồi đó, còn về Nhất Tiên Trẫm cũng giao luôn cho khanh đó. Nếu như Nhất Tiên không đồng ý thành thân cùng với Trẫm, Trẫm sẽ hỏi tội khanh, đến lúc đó khanh đừng có mơ mà quay được về nhà, ngay lập tức chuyển đến ngủ cùng với Trẫm. Trẫm không lấy được vợ, khanh cũng đừng có nghĩ là được về nhà với vợ, để xem ai phải nhờ ai!
Dương Lăng nghe xong mà không biết nên cười hay nên khóc.
*****
- Lại ... lại là bắt người ta đi à.
Tương Nhi lắp bắp hỏi.
Đôi vòng ngọc bích được đeo trên cổ tay mảnh mai, trắng ngần. Mặt trong chiếc vòng có hoa văn giống như mạch máu, trong suốt lấp lánh, xanh như nước mùa xuân, ấm áp mịn màn. Những hoa văn mạch máu kia nổi lên đúng là đẹp tuyệt, đeo lên thì đẹp vô cùng, khiến cho làn da trắng ngần càng thêm nổi bật và đáng yêu.
Chu Tương Nhi chu miệng, bắt đầu tháo vòng tay:
- Người ta đã không muốn, ta đã nói rồi, tự nhiên lại tặng đồ cho ta, thì ra là muốn người ta đi làm chuyện này.
Vĩnh Thuần vội vàng ngăn nàng lại nói:
- Đừng! đừng! Đừng! lúc Hoàng huynh thành thân, ta buộc phải ở bên cạnh người, làm gì có cơ hội ra tay. Chuyện này cũng là vì không còn cách nào khác nên mới phải nhờ cậy ngươi. Hơn nữa, ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng tỷ phải canh giữ ở Ni Am sao? Đây là làm việc thiện mà.
Tương Nhi nghĩ tới Vĩnh Phúc, từ sau khi vào kinh thành, tỷ ấy vẫn luôn đối xử tốt với nàng, giống như một đại tỷ, nhưng ... giúp tỷ ấy làm chuyện này .... Tương Nhi cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy, giống như kiểu đem đồ vật mà mình yêu thích cho người khác vậy, nàng luôn cảm thấy không vui lắm.
Nhìn ánh mắt nóng lòng của Vĩnh Thuần, nàng không nỡ từ chối người tỷ muội tốt này, do dự một hồi, nàng khẽ lên tiếng:
- Thứ đó, ngươi có thể dùng được sao? Ngươi là một cô nương chưa xuất giá, nếu như muốn tìm thái y điều chế Hợp hoan tán, vậy thì chẳng phải là thái y viện sẽ nổ tung hay sao?
- Hi hi, tìm thái y gì chứ.
Vĩnh Thuần cười cười giống như một tiểu yêu tinh:
- Ta thường đi dạo trong phủ của Thập Vương, viện của các công chúa sẽ giống như cung của ta, ta có thể tùy ý ra vào.
Nàng ghé sát vào tai của Tương Nhi thì thầm:
- Có mấy vị công chúa bởi vì một năm mới gặp phò mã vài lần cho nên trong phủ đều chuẩn bị sẵn những thứ này, trước kia là ta tình cờ lật ra xem, khiến cho các Hoàng cô vội vàng, lo sợ, ai nấy đều vội vàng đem giấu đi. Ta đã lén lút dò hỏi đám nữ quan và thái giám trong phủ của họ, sau này mới biết được tác dụng của mấy thứ thuốc đó là gì.
Ta trộm lấy hai túi, đợi đến đêm Hoàng huynh thành thân theo nghi lễ dân gian, Dương Lăng nhất định sẽ đến uống rượu mừng, ngươi sẽ trộm bỏ thứ này vào trong ly rượu của hắn, vậy là ngươi đã hết nhiệm vụ, còn ta sẽ tự khắc dụ hắn đi gặp hoàng tỷ. Ha ha, chỉ cần hắn xé rách một ống tay áo của tỷ tỷ thì ta sẽ kêu lớn lên là hắn vô lễ, một khi Hoàng huynh xuất hiện ...
Vĩnh Thuần nắm tay lại, nhe răng cười nụ cười gian xỏa:
- Đến lúc Hoàng tỷ khóc lóc nỉ non, Hoàng huynh không chém rơi đầu hắn mới là lạ.
Tương Nhi hoảng sợ, giật mình hỏi:
- Không phải chứ? Muốn giết người?
Vĩnh Thuần liếc nàng một cái, nói:
- Có thể giết hắn sao? Với tính tình của Hoàng huynh, mặc dù huynh ấy cũng hy vọng tỷ tỷ gả cho Dương Lăng nhưng Dương Lăng ức hiếp tỷ tỷ, trong lúc nóng giận nhất định sẽ muốn chém đầu hắn, đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh khuyên nhủ, nói rằng sự trong sạch của tỷ tỷ đã bị hủy hoại trong tay của hắn, sẽ không thể gả cho ai được nữa, chi bằng tỷ tỷ gả cho hắn.
Tỷ tỷ lại nói thêm vài câu như không đành lòng Hoàng huynh mất đi một trợ thủ đắc lực, nên bản thân sẽ chấp nhận chịu thiệt thòi, gả cho Dương Lăng, nhưng Dương Lăng nhất định phải công khai cầu thân với tỷ tỷ. Ngươi nghĩ đi, hắn ức hiếp tỷ tỷ, tỷ tỷ lại còn cứu hắn, chẳng phải là hắn sẽ nợ tỷ tỷ một tấm ân tình hay sao? Vì hắn ta đường đường là một Uy Quốc công chủ động cầu thân nên Hoàng thượng sẽ gả dân nữ ngự muội cho hắn, làm như vậy thì có thể ngăn chặn được lời ra tiếng vào của quan văn trong triều, như vậy thì vẹn cả đôi đường.
Tương Nhi vuốt ngực thở dài:
- Dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng ngươi thực sự muốn giết người ấy chứ. Chuyện này có nên nói trước với Hoàng thượng hay không?
- Không được nói, Hoàng huynh rất thân với hắn, muốn lừa được người khác thì đầu tiên trong lòng ta phải có kế hoạch trước. Nếu để huynh ấy biết, hoàng huynh nhất định sẽ không tức giận với hắn. Ci tên Dương Lăng vô cùng gian trá và xảo quyệt, chớ có để hắn nhìn ra bất cứ sơ hở gì của chúng ta.
Tương Nhi gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên tán dương:
- Ừ! Vĩnh Thuận, ngươi thâm hiểm thật đó!
- Đương nhiên!
Vĩnh Thuận đắc ý hích mũi một cái.
Người đưa tin được phái tới quan ngoại rời đi trong đêm tối mang theo chiếu thư đến cho Đóa Nhan Tam Vệ, vừa là để động viên cho sự nỗ lực, vừa sắc phong cho Ngân Kỳ làm Thuận Minh nữ vương, thống lĩnh Đóa Nhan Tam Vệ, đồng thời cũng tuyên bố với họ rằng, triều đình rất quan tâm và lo lắng cho sự an nguy của họ, lúc cần thiết triều đình sẽ chi viện quân khí và lương thực. Một quân lệnh khác cũng được tức tốc gửi đến các dịch trạm và vệ sở ở quan ngoại, yêu cầu quan binh phòng ngự toàn diện, trừ phi Bá Nhan chủ động tấn công, còn không thì tuyệt đối không được nhúng tay vào nội loạn của Mông Cổ.
Quan ngoại lại đáp trả về một vài tin tức, về cơ bản là có chút khác biệt nho nhỏ với những tin tức mà Ngô Kiệt mang về. Vì Hỏa Si nhúng tay rất đúng lúc nên Đóa Nhan Tam vệ vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh nguy cấp nên Dương Lăng mới được an lòng.
Đại chiến quan ngoại đối với những tin tức được truyền đi, điểm bất lợi chính là mật thám của triều đình chỉ có thể nghe ngóng tin tức từ chỗ doanh trại quân đội bên cạnh Đóa Nhan Tam Vệ. Bởi vì chiến trường chính diễn ra trên đại thảo nguyên, còn các bộ lạc có thế lực trên thảo nguyên lại rất mẫn cảm với những người từ bên ngoài đến. Hơn nữa, nơi đó không có thành trì, không có thôn xóm, các bộ lạc du mục thì không ngừng di chuyển, cho nên không có cách nào phái người đi tìm kiếm, hoặc là đi theo các bộ lạc người Mông Cổ một cách cố định được, cũng như việc xây dựng những những điểm truyền tin, cho nên tin tức lúc nào cũng đi chậm lại một bước, Dương Lăng cũng chỉ biết đợi chờ một cách bị động.
Hôn nay là ngày Dương Lăng gả muội muội, là ngày Chính Đức lấy vợ, cũng là hôn lễ thu hút sự chú ý của mọi người nhất của Hoàng Đế Đại Minh. Cho dù hôn lễ ngày hôm nay không phải là chọn Hoàng hậu, nhưng cũng không nên tiết kiệm phô trương đến vậy chứ? Ai lại, trong buổi hôn lễ này, có rất nhiều vương hầu công khanh không được mời đến tham gia, nhưng cả thành Bắc Kinh lại đang ngóng chờ từng nhất cử nhất động của hôn lễ.
Đương kim Hoàng thượng đeo lụa hồng, đóng giả thành một trạng nguyên cưỡi một con ngựa cao to đi tới cửa đón dâu, dùng kiệu tám người khiêng để đón tân nương về Báo Viên, đây chỉ là một hành động vừa lãng mạn vừa can đảm khiến tất cả mọi thần dân kinh ngạc.
Phủ Uy Quốc Công giăng đèn kết hoa, đông vui náo nhiệt. Nghe thấy bên ngoài cửa phủ đánh trống thổi kèn, hò reo không ngớt là Dương Lăng biết tân lang đến rồi, hắn liền vội vàng cùng với Ấu Nương và nữ quyến ra cửa ngoài đón tiếp.
Kiệu lớn tám người khiêng, nghi trượng dẫn đường, kiệu hoa đón dâu, sư vũ dẫn cửa, tất cả đều làm đúng theo nghi thức thành thân của dân gian. Đội múa lân, múa sư tử chính là các thị vệ đại nội đảm nhiệm, còn người khiêng kiệu, nghi trượng, đánh trống thổi kèn, chơi các nhạc cụ, lại chính là cao thủ của Cẩm Y Vệ Đại Nội đảm nhiệm, thật là nhìn không ra những võ lâm cao thủ thường ngày chỉ biết múa đao xách kiếm lại có nhiều tài nghệ đến vậy.
*****
Chính Đức ngồi trên lưng ngựa, đầu đội mũ trạng nguyên cài hoa, mặc quan bào đỏ tươi, trước ngực đeo hoa đỏ chữ thập, làm nổi bật lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của y, trông y chẳng khác gì một trạng nguyên thực thụ.
Miêu Quỳ nhận được tin tức từ tiền tuyến Thái Hành, vội vàng giao quyền chỉ huy cho đại tướng dưới trướng, ba ngày trước đã vội vội vàng vàng quay về kinh thành để góp vui, được Hoàng đế Chính Đức khâm điểm chọn là nghênh thân sứ của tân lang, chuyện này khiến gã vui mừng đến mức cười toe toét. Lúc này gã cũng mặc đồ hỉ, đứng trước ngựa của Chính Đức.
Chính Đức ngồi trên lưng ngựa cười ha ha, đội kèn trống thì thổi tưng bừng, phía sau là một chiếc kiệu lớn tám người khiêng, được trang trí đẹp mắt, phía trước có treo một bức thêu long phượng trình tường, bốn góc thì treo nơ.
Có tổng cộng năm chiếc kiệu, đây là phô trương theo đúng khiểu của những gia đình đại hộ có thế lực. Trong đó kiệu hoa có ba chiếc, gồm chiếc kiệu của nữ đón dâu, chính là muội muội của Hoàng đế Chính Đức Vĩnh Thuần công chúa, hai chiếc còn lại là của nam đồng áp kiệu, lúc đón dâu quay về, tân nương sẽ ngồi vào chiếc đẹp nhất, hai chiếc kiệu màu xanh còn lại thì dành cho những nam nhân trong nhà không biết cưỡi ngựa.
Dương Lăng mặc một bộ y phục công tử màu tím bằng lụa, dắt tay Ấu Nương ra cửa nghênh đón, vừa nhìn thấy Hoàng đế Chính Đức hắn liền vội vàng chắp tay mỉm cười. Chính Đức thấy vậy thì vội vàng nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt hai người khẽ cười đáp lại:
- Bái kiến huynh trưởng, tẩu tẩu.
Phu thê Dương Lăng vội vàng một trái một phải đỡ y đứng dậy, sau đó thì dẫn vào trong phủ, còn bên ngoài thì vẫn đánh trống thổi kèn, vui mừng reo hò, cùng với đội múa lân làm không khí náo nhiệt hơn. Lưu Đại Bổng Chùy mặc áo xanh đội mũ nồi, trông chẳng khác gì một thư đồng, treo đầy pháo dây quanh mình, đứng ưỡn ngực ưỡn bụng. Theo sau phía sau gã là hơn hai mươi đại hán cường tráng, người nào người nấy đeo, cầm không biết bao nhiêu là dây pháo, vừa kêu mọi người tản ra vừa bắt đầu bày pháo ra mặt đất.
Thực ra những người đến đây xem trò vui ngoài người trong phủ Dương gia thì phần lớn đề là phiên tử của Tây Sơn Thượng Nội Xưởng và các gia quyến khác đóng giả, còn những người dân đích thực thì chỉ đứng dọc bờ sông ngắm nhìn từ xa thôi, họ không được phép lại gần.
Phu thê Dương Lăng đều không hiểu rõ lắm về những tục lệ rườm ra này, cũng may là có quản gia Cao là người hiểu rõ nên mới có thể sắp xếp đâu vào đấy, đến bước nào là lại có người bước lên trước nhắc nhở, hai người họ chỉ cần làm theo sự chỉ dẫn là xong. Nhưng chỉ có như vậy thôi mà cũng khiến họ bận tối mắt tối mũi, suốt ngày kêu than.
Một vị Hoàng đế, một vị quốc công, hôm nay lại ngoan ngoan nghe theo sự chỉ huy của một lão quản gia. Vượt năm quan chém sáu tướng, khó khăn lắm mới tới được trước khuê phòng của Đường Nhất Tiên, người quản gia khẽ lên tiếng nhắc nhở:
- Hoàng thượng, nên đọc thơ thôi trang rồi.
Chính Đức sửng sốt:
- Còn phải đọc thơ nữa hay sao? Chuyện này trước kia không có nhắc ta.
Tuy nhiên chuyện này cũng không làm khó được y, Chính Đức muốn làm mấy bài thơ chẳng phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao. Y nghĩ một lúc đang định đọc thì Cao quản gia lại nhắc nhở:
- Hoàng thượng, ngài không để đọc. Phải là nam nghênh thân sứ của ngài đọc.
- Ta?
Miêu Quỳ trợn tròn mắt, gã vui mừng hớn hở quay về kinh thành, không biết chuyện gì hết, cũng không được biết rằng làm một nam nghênh thân sư còn phải đọc thơ gì gì đó, thơ thôi trang? Có lẽ là nó cũng giống như những bài hát trẻ con.
Miêu Quỳ lầm bầm lầu bầu, than thở một lúc rồi khó khăn lắm mới bước được tới bên cạnh Hoàng đế Chính Đức, đang đứng trước khuê phòng, vò đầu bứt tai, rồi đột nhiên Miêu Quỳ như bừng tỉnh, nhìn thấy tất cả mọi người đang chăm chú nhìn gã, đặc biêt là Hoàng đế Chính Đức đang trợn trừng hai mắt lên mà nhìn gã. Gã hơi cúi người xuống, hận một nỗi không thể đá một cước vào bụng, nôn ra mấy vần thơ. Miêu Quỳ không khỏi lo sợ, bị Hoàng thượng đá cho một nhát, thơ có lẽ là không ra được nhưng phân có lẽ là được.
Trong lúc vội quá, gã chợt nhớ tới quyển " Tây Sương Ký" mới mượn được, trong đó có không ít thơ, hiện tại mặc dù gã không nhớ được đầy đủ nhưng đông một câu, tây một câu, cứ như vậy thì vẫn có thể ghép thành một bài thơ. Lúc này cũng chẳng còn thời gian mà cân nhắc nghĩ ngợi nữa, gã liền hắng giọng, mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng nghiêm trang:
- Long phượng động phòng hoa chúc, bên trong một đôi tiểu uyên ương, đợi đến khi đêm khuya thanh vắng, không biết ai đang nghe trong phòng?
Dương Lăng " phụt" một tiếng rồi phá lên cười, rồi đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay mình là ca ca của tân nương, không được cười như vậy nên vội vàng ngậm miệng lại. Khuôn mặt của Hoàng đế Chính Đức bị biến dạng, không biết là y đang tức giận hay là đang cười nữa. Y nhẫn nhịn một lúc rồi mới nói:
- Hây .... Cũng đọc thơ thôi trang rồi, nhanh mời nương tử bước ra!
Trong phòng có Tuyết Nhi, Ngọc Nhi và Đường Nhất Tiên, sau khi nghe xong Miêu Quỳ đọc thơ thôi trang thì hai cô gái này bật cười, cười đến mức không đứng dậy được, còn Đường Nhất Tiên thì vừa tức giận vừa buồn cười, khẽ hắng giọng:
- Như vậy là không nghiêm túc, tìm ở đâu ra một nam nghênh thân sứ như vậy?
Các nàng trong phòng đang cười đùa, còn Hoàng đế Chính Đức thì đang lo lắng, nên không ai nghe thấy.
Cao quản gia thấy trong phòng không có động tĩnh gì, còn tưởng là hai vị phù dâu cố ý gây khó dễ nên cười hì hì nói:
- Van tuế gia đừng vội, ngày đại hỉ chính là có những niềm vui này, hai vị phù dâu có lẽ là chê ngài chưa có đủ thành ý, mời ngài và huynh trưởng của tân nương, nam nghênh thân sứ, nữ nghênh thân sứ, mỗi người nói một câu chúc phúc, dỗ dàng tân nương, khiến cô ấy vui vẻ là cô ấy ra ngay ấy mà.
Dương Lăng nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, hắn thực sự không biết những nghi thức rườm ra ở nhà tân nương lại nhiều như vậy, vậy thì khi đến Báo Viện còn nhiều như thế nào nữa nên vội vàng cao giọng chúc phúc:
- Muội muội, đại ca chúc muội phu thê hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Miêu Qùy kia vừa mới nôn ra thơ, nhưng dường như gã không cảm thấy gì, nhất thời khả năng văn chương lại thăng hoa, liền lấy hết dũng khí mà cao giọng nói:
- Nô tì xin chúc Nương nương và Hoàng thượng bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp.
Nghe xong, sắc mặt của Chính Đức đã dịu đi, cuối cùng thì cái tên Miêu Quỳ này cũng nói được vài câu tiếng người.
Vĩnh Thuần công chúa từ trước tới giờ chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui như thế này, lúc nãy nàng chỉ đứng nhìn mọi người, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ nghênh thân sứ của mình, nàng vui mừng lên tiếng:
- Hoàng tẩu, muội chúc tẩu và Hoàng huynh ân ân ái ái ái, sớm sinh quý tử.
Đến lượt Chính Đức, thì y lại đờ người ra, những câu hay, câu dễ nói thì đều bị mọi người nói mất rồi, y nói cái gì bây giờ?
Chính Đức căng thẳng, mồ hôi cứ tuôn ra như tắm.
Vĩnh Thuần vui mừng chúc phúc xong liền nhẹ nhành giật tay áo của y:
- Hoàng huynh, đến lượt huynh rồi, sao huynh không nói gì đi.
- Hả? Cái gì?
- Muội nói.. cung chúc Hoàng huynh Hoàng tẩu ân ân ái ái, sớm sinh quý tử, huynh cũng nên nói gì đi!
- Ờ, được, Trẫm ... Trẫm chuẩn tấu!
← Hồi 418 | Hồi 420 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác