Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 345

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 345: Mãn Đường Hoàng hậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

- Trông chừng bọn họ!

Câu này còn chưa nói ra khỏi miệng lại thấy vị Phong Bán Tiên đó dường như hạ giọng khiển trách hai người vài câu. Sau đó ba người cũng bước đi về phía bên này. Dương Lăng liền quay đầu lại, liền đưa một vị công tử bột ra, chậm rãi bước đi, để họ bước về phía trước, sau đó quay về phía Tống Tiểu Ái.

Tống Tiểu Ái hiểu ý, đã nói nhỏ:

- Đại nhân yên tâm, ta đã sai người đi theo rồi.

Dương Lăng lúc này mới chú ý tới hai người đàn ông nông dân đã theo sát phía sau Phong Bán Tiên, không khỏi mỉm cười khen ngợi.

Lưu Đại Bổng Chùy gãi đầu, kỳ lạ hạ thấp giọng nói:

- Quốc công gia, bổn triều có Thừa tướng không?

- Có.

Dương Lăng chậm rãi nói:

- Thời Thái tổ thì có, nhưng từ sau khi Thừa tướng Hồ Duy Dung tạo phản đã không có nữa. Thừa tướng bây giờ kỳ thực chính là Đại học sỹ nội các, nhưng chức quyền dưới một người mà trên vạn người căn bản không thể sánh được.

Đại Bổng Chùy kinh ngạc nói:

- Vậy .... Họ gọi Thừa tướng là gì? Liệu có phải người đó là thành tượng?

Dương Lăng ngẩn người ra, điều này hắn cũng không ngờ: Liệu có phải mình đang chuyện bé xé ra to không? Người này họ Phong tên là Tiểu Mộc, tên hiệu Bán Tiên, chẳng may tự của y ... khụ, một người không có công danh, học qua trường tư học được vài chữ dùng để xem bói lừa người là nghề chính, cũng có biểu tự? Song cũng không tiện cho lắm.

Dương Lăng có chút lung lay về phán đoán của mình, liền nói:

- Không cần rêu rao, chờ người của chúng ta tóm được gốc rễ của họ rồi tính tiếp đi. Chúng ta tiếp tục đi dạo hoa đăng, nói không chừng còn có thể gặp được bọn họ.

Lúc này, người đi ra vùng ngoại ô ngày càng nhiều. Bên trong thị trấn Thắng Phương khắp nơi đều treo đèn sặc sỡ. Trong các nhà phú hộ tranh nhau ganh đua, càng làm nổi bật hơn. Trong quảng trường trồng cây hoa, nhưng các nhà các hộ treo đèn rải rác như vậy rốt cuộc cũng đã ảnh hưởng tới hiệu quả. Bên ngoài thị trấn Thắng Phương có dòng sông, tới thời hiện đại đã khô cạn trở thành vùng đất hoang rồi. Nhưng thời đó lại thành hồ liên miên, cá tôm đề huề.

Mọi người treo đèn màu, băng đăng bên hồ lắc lư, còn có cả trò đố đèn. Ngày rộng tháng dài nổi tiếng gần xa, rất nhiều nơi giàu có nhân sỹ cũng tới ngắm đèn vào ngày 15 tháng Giêng, khiến cho lễ hội đèn hoa đăng của Thắng Phương ngày càng náo nhiệt. Tới vùng ngoại ô, trời đã tối rồi, có lẽ ở đây thắp đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đầy màu sắc với các thể loại khác nhau được treo đầy trên những thân cây khô, tiếng trống từng trận vang lên, cùng với tiếng nhạc du dương.

Trên mặt đất còn có băng đăng từ dưới hồ nhô lên, tinh xảo đặc sắc, muôn màu muôn vẻ, giống như từng trùm pha lê, nhà thủy tinh. Ngay cả Dương Lăng là người đã từng xem ở thời hiện đại cũng cảm thấy rất vui vẻ thoải mái. Càng kinh ngạc nói người dân bình thường của những năm này cũng không có hoạt động giải trí nào.

Bên bờ hồ lúc này, giống như hội chùa náo nhiệt, phú thương thân hào còn dựng sân khấu kịch. Ca hát, chơi đùa đèn lồng, biểu diễn ảo thuật, náo nhiệt vô cùng. Dòng người hối hả, bọn trẻ con vui đùa trong đám người du ngoạn, còn có không ít người mang theo mặt nạ, cũng vui chơi thỏa thích trong đó.

Tết hoa đăng được diễn ra trong 3 ngày 14, 15, 16. Thông thường ngày 16 còn có đốt lửa, sau đó mới kết thúc tiết mục. Hôm nay là 15 tháng Giêng, chính là thời điểm náo nhiệt nhất. Trên các cây hòe khô cao to treo đầy đèn lồng lớn nhỏ, biến thành cây hoa tuyệt đẹp, ngẩng mặt lên nhìn cây, qua ánh đèn lung linh, tráng lệ, mặt trăng tròn xoe như đĩa ngọc treo lơ lửng trên bầu trời, giống như ánh trăng kia cũng được treo trên đầu cành cây.

Ba ngày này chính là các cô nương của gia đình đại hộ cũng được giải cấm, có thể đi ra khỏi khuê phòng hẹn hò với mấy hồng nhan tri giao, du ngoạn trên phố đèn. Hơn 20 gốc cây long trảo quý, trên cành cây treo đầy đèn hoa đăng, từng cành dài vươn ra nối liền lại với nhau, tạo thành bức tường đèn khổng lồ, cực kỳ đồ sộ.

Dưới tán cây là tiểu thương và người bán hàng rong, bán đồ ăn, bán đồ chơi, bán đèn lồng, mặt nạ, du khách chật chội, tiếng người huyên náo. Mọi người đều bừng bừng khí thế. Chỉ lo thưởng thức cảnh đẹp, không ai chú ý tới bên cạnh mình có những người nào. Dương Lăng thấy một bóng người cao lớn, và bên cạnh người đó là bóng dáng mảnh mai tương phản nhau, liền nhận ra chính là Triệu Phong Tử đã gặp ở đầu phố.

Thấy y rất yêu thương vợ, bởi vì sợ người ta đụng phải vợ mình, y đã dùng cánh tay tráng kiện của mình nắm lấy vai của phu nhân, cùng nàng ngắm đèn lông. Ống tay áo buông xuống, đôi giày tinh xảo, dưới ánh đèn lung linh đã hiện lên rõ như ban ngày.

Khó trách tướng công của nàng lại nâng đỡ như vậy. Cô nương xinh đẹp này là đôi chân bó, năm đó, quả thực phụ nữ bó chân cũng không có nhiều, rất nhiều người đẹp đều đủ chân, đặc biệt là khi đó hoàng gia chọn phi không cần chân nhỏ. Cho nên gia tộc cao quý phương bắc càng ít thấy phụ nữ chân nhỏ. Thê thiếp của Dương Lăng cũng không bó chân.

Nhưng trung kỳ Đại Minh chính là thời kỳ không khí bó chân dần bắt đầu nổi lên. Cho nên, thấy phụ nữ tuấn tú bó chân khoan thai cũng không có gì là lạ. Phong khí này thực sự đã hại người ta rất nặng, tới cuối thời Minh đầu thời Thanh bó khắp cả chân, gặp phải binh lính là gặp tai họa, vì căn bản không chạy được, chỉ có thể nằm úp sấp chờ chết ở nhà.

Dương Lăng còn nhớ Phong Bán Tiên Phong Thừa tướng kỳ quái đó, gặp được Triệu Phong Tử này liền nhớ tới Phong Bán Tiên hắn đã quen đó. Hơn nữa khi mới gặp mặt còn thường trêu chọc người họ Phong đó, có lẽ có chút tình huống hữu dụng, do đó liền nháy quay sang Tống Tiểu Ái nháy mắt, bước lên nghênh đón.

- Ha ha, huynh đài, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Dương Lăng chắp tay, mỉm cười chân thành nói.

Phong độ của hắn không thể bắt bẻ gì được, khiến người ta vừa gặp đã cảm thấy có thiện cảm rồi. Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn hắn, đánh giá trên dưới, cũng mỉm cười, chắp tay nói:

- Vị nhân huynh này hình như không phải là người bản địa?

- Đúng vậy, tại hạ họ Dương tên Vạn Niên, tới từ kinh thành, du học qua đây, nghe nói hoa đăng Bá Châu nổi tiếng thiên hạ, liền tới xem.

Dương Lăng bình tĩnh đáp lại.

- Ồ, tại hạ họ Triệu tên Toại, huynh đệ trong nhà có ba người, tại hạ là lớn nhất, là chư sinh của huyện Văn An, rất vui được biết huynh đài.

Triệu Phong Tử nói chuyện với Phong Bán Tiên đó rất không khách khí, giống như là một người thô lỗ. Lúc này lại rất nho nhã của Dương Lăng cũng là có chút nhã nhặn. Dương Lăng thấy hắn ta ăn mặc là biết là người đọc sách giàu có, không ngờ vẫn vào huyện học, liền chắp tay thi lễ.

Chư sinh chính là tú tài vào huyện học. Người đọc sách như vậy khá là có tiền đồ, giống như học sinh, mọi người đều quan trọng là ở trung học, phải trúng tuyến, thi lấy công danh, khả năng nắm chắc rất lớn.

*****

- Đây là Chuyết Kinh. Ha ha, vi huynh hôm nay chính là cùng chuyết kinh đi thưởng đèn.

Vị Triệu tú tài này là một người tính tình hào phóng. Dương Lăng lại có ý kết giao, nói dăm ba câu chuyện liền xưng huynh đệ. Lúc này vừa nghe thấy Triệu tú tài giới thiệu với vợ hắn ta, đó thực sự coi là bạn tốt rồi. Dương Lăng liền khom người thi lễ, nói:

- Xin ra mắt tẩu phu nhân.

Người thiếu phụ xinh đẹp cười nhạt nói:

- Dương huynh đệ không cần đa lễ, mau đứng lên đi.

Ánh mắt Dương Lăng chợt sáng lên, nhìn thấy phía dưới gốc cây có một quán trà, liền cười nói:

- Ta và Triệu huynh vừa gặp đã thân, chúng ta lấy trà thay rượu, tới gốc cây đàm đạo một hồi được chứ? Tẩu phu nhân đi đường đã lâu, e là cũng đã mệt rồi.

Triệu Toại vừa nghe liền vỗ đầu đánh bộp một cái, hú lên một tiếng quái dị nói:

- Ây da, không có huynh đệ nhắc nhở, hồ đồ hồ đồ. Nương tử có lẽ đã đi đường lâu rồi, nhất định cũng đã vất vả rồi. Nào nào nào, nương tử, chúng ta tới quán trà ngồi chút đi, để chân nàng nghỉ chút xíu.

Nói xong liền đỡ phu nhân đi tới.

Phu nhân của y dường như rất thích thú với sự sủng ái của chồng, mỉm cười để y dìu tới quán trà ngồi xuống. Quán trà vì là ban đêm, cho nên vẫn có chút ăn khuya, có các loại canh, Triệu Toại rất hào sảng, mỗi mùi vị khác nhau đều ăn một bát. Không những mua cho thê tử mà còn mua cho Dương Lăng và hai người hầu nam nữ đi cùng hắn mỗi người một bát.

Thị nữ trong nhà không được ngồi chung bàn với chủ nhân dùng cơm, Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ngồi bên cạnh. Triệu Toại lén nhìn về phía họ, liền chớp mắt cười với Dương Lăng:

- Huynh đệ thật là có tầm nhìn, tìm được một người hầu xinh đẹp, không những đẹp mà khí chất cũng thoát tục. Huynh đệ hẳn là danh môn kinh sư rồi?

Dương Lăng nóng bừng mặt lên, hàm hồ nói:

- Ồ, tiểu đệ không phải là danh môn. Tổ thượng đã từng làm quan, hiện giờ là thân sĩ ở kinh sư mà thôi. Ha ha, huynh trưởng quá khen, quá khen rồi.

Thời đó sĩ tử du học của gia đình giàu có, do vì chưa cưới thiếp, mà ra ngoài lại cần bàn tay chăm sóc của người phụ nữ, trong nhà thường là sẽ chọn cho họ một người hầu xinh đẹp. Nói là người hầu, kỳ thực là sống chung với nhau, nam nữ mây mưa, hết thảy đều phải hầu hạ. Vận khí tương lai may mắn sau khi chính thức cưới vợ sẽ nạp làm thiếp, nếu không vẫn cả đời là thị thiếp. Dù sao cũng là nhà mình mua về, có thể tùy ý xử lý.

Lúc này phong khí Đại Minh vẫn là các sĩ tử tú tài thích vui vẻ được nhìn và nghe thấy nhã sự, không có gì không nhận ra người đấy, cho nên Triệu Toại không sợ hỏi ngay trước mặt phu nhân. Vì thấy Tiểu Ái nhân phẩm xuất sắc, đây xem như là một câu khen ngợi khích lệ.

Thấy Dương Lăng có ý xấu hổ, Triệu Toại cảm thấy thú vị, bất giác vỗ đùi cười lớn, qua một lát súp được bưng tới. Tư thái dùng cơm của Triệu phu nhân cũng vô cùng nho nhã. Vị hôn phu này của nàng lại không có phong độ của người đọc sách. Dương Lăng vừa thổi xong bát súp đầu tiên, Triệu Phong Tử đã húp sụp soạp xong rồi, lau miệng cười hì hì nhìn họ ăn.

Dương Lăng vốn cũng không đói, liền đặt bát xuống cười khổ nói:

- Triệu huynh tốc độ nhanh quá.

Triệu Phong Tử cười ha hả nói:

- Đàn ông mà, ách .... Ngươi ăn của ngươi đi. Ta biết gia đình đại hộ kinh sư các đệ ăn cơm cũng rất chú ý, không thoải mái. Đệ ăn của đệ đi, không cần chú ý tới ta. Đúng rồi, Uy quốc công bây giờ ở Bá Châu đang truy quét các bang giả thần giả thánh lừa dối lấy tiền, rất được lòng người. Ha ha, đó là bổn gia của đệ, chuyện này đệ đã nghe nói rồi chứ.

Dương Lăng nhân cơ hội nói:

- Đúng vậy, vừa tới Bá Châu đệ đã nghe nói chuyện này rồi. Nhưng đệ là du học kinh qua, hồi kinh hết năm mới ra, không dừng lại ở thành Bá Châu, muốn thưởng thức xong đèn hoa đăng sẽ tiếp tục đi xuống phía nam. Tình hình cụ thể vẫn chưa nắm được nhiều như huynh. Sao Bá Châu ở đây lại có nhiều giả thần giả thánh vậy? Mới vừa rồi ở thị trấn nghe huynh trưởng làm "Sư Tử hống", kêu lớn "Phong Bán Tiên", dọa người đó tái mặt đi. Lẽ nào dưới sự cai trị của Uy quốc công, Bá Châu đã nghiêm khắc quét sạch đám người giả thần giả thánh?

Triệu phu nhân nghe Dương Lăng nói vị hôn phu của nàng làm "Sư tử hống" không khỏi bật cười. Triệu Toại cười ha hả nói:

- Gần mực thì đen nha, "Sư tử hống" hú này của vi huynh có lẽ là lai lịch lớn. Tiểu đệ muốn học cũng học không nổi đâu.

Triệu phu nhân hai má ửng hồng, lặng lẽ bóp nhẹ bàn tay trượng phu một cái. Triệu Toại cũng không chú ý tới điều này.

Y uống một ngụm trà nói:

- Đó là đương nhiên. Uy quốc công nam chinh bắc chiến, là một hảo hán trong chiến trận, trừ gian phá án cũng là có thủ đoạn lợi hại. Bá Châu hoành hành giả thần giả thánh, gây tới mức chướng khí mù mịt, quả đúng là phải chấn chỉnh lại. Chỉ là rất nhiều người dân mù quáng đã theo đó làm loạn lên, Uy quốc công khéo léo thi hành diệu kế, dùng thần trị thần, so với Tây Môn Báo Chiến Quốc còn cao hơn một bậc. Hiện giờ Bá Châu có lẽ đã không còn chuyện giả danh lừa bịp giả thần giả thánh nữa.

Y liền kể lại chi tiết thủ đoạn làm thế nào chỉnh đốn bốn vị thánh tăng cho Dương Lăng nghe. Dương Lăng ra vẻ vừa mới nghe nói lần đầu, không ngừng vỗ tay khen hay, thấy Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ngồi bàn bên cạnh liên tiếp cười trộm. Triệu Toại kể xong liền nói:

- Về phần Phong Bán Tiên đó, thật ra là một tên vô lại, một tụng côn (kẻ cò mồi trong kiện tụng), mà không phải giả thần giả thánh gì. Nhưng thần đạo của gã cũng thích tuyên dương những chuyện này, còn dùng những lời lẽ ngông cuồng này để thành toàn cho một đôi nhân duyên. Cho nên ngu huynh gặp gã bèn cố ý trêu đùa chút thôi.

- Hả? Lấy danh nghĩa thần Phật thành toàn một đôi nhân duyên? Lời này là xuất phát từ đâu?

Dương Lăng cố ý ra vẻ rất hứng thú nói.

Triệu Toại thì thấy hỏi tất sẽ đáp, liền nói:

- Chuyện này ta cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe bằng hữu nói qua. Trong thành Bá Châu có một tên tụng côn tên là Vương Trí, chuyên viết đơn kiện cho người ta, gửi lên quan. Y ỷ vào lợi bút và cái miệng khéo léo, hơn nữa còn có quan hệ với quan phủ rất tốt, cho nên đã kiếm được không ít tiền, cũng xem như là một nhà giàu có.

Triệu Phong Tử nói tới đây, Dương Lăng bỗng nhớ ra, Hắc Diêu Tử vừa mới bị bắt vào tù, tên luận côn mà lão mẫu mù mắt của y nhờ vả chẳng phải là Vương Trí đó sao? Người này muốn tới tạo quan hệ tốt với người trong nha môn là rất tốt, nhưng chào giá cũng quá là khủng khiếp. Hắc Diêu Tử ngay cả nhà cửa mang đi cầm, còn có của nổi của chìm trong nhà cũng có hai trăm lượng bạc, bị hắn ta đoạt sạch sẽ mới đưa được Hắc Diêu Tử ra. Trừ đi tiền quan hệ với quan phủ, chỉ còn lại vẻn vẹn cuộc buôn bán này hắn ta tay không chí ít cũng đã kiếm được hai trăm lượng bạc. Làm tên tụng côn ở mức độ này cũng xem như là luật sư số 1 của Bá Châu rồi.

*****

Triệu Phong Tử tiếp tục nói:

- Vương Trí có một người con gái tên là Vương Mãn Đường. Nghe nói là đệ nhất mỹ nhân thành Bá Châu. Ha ha, kỳ thực lời này đều là tin đồn của những kẻ phóng đãng đầu đường cuối chợ. Chị dâu đệ mới chính là người xinh đẹp nhất thành Bá Châu, vi huynh tin chắc tuyệt đối là hơn Vương Mãn Đường. Chỉ là cô nương khuê các được giáo dưỡng xưa nay không ra khỏi khuê các, ai biết được tướng mạo của họ chứ?

Vương Mãn Đường kia cũng là một dị số. Trong nhà Vương Trí cũng xem như giàu có, có nhà có đất có gia bộc. Nhưng người con gái này lại từ nhỏ đã đi kết giao với mọi người từ đầu làng cuối xóm, người quen biết đương nhiên cũng nhiều, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, kết quả là sẽ trở thành đóa hoa nổi tiếng của thành Bá Châu.

Cô nương đã tới 17 tuổi trở lên vẫn chưa tìm được nhà chồng, Vương Trí cũng không gấp. Nhưng có một ngày cô nương này nằm mơ nói là mơ thấy một vị kim giáp thần nhân nói cho cô biết, cô sẽ kết hôn với một vị đại quý nhân. Người đó tên là Triệu Vạn Hưng, cô nương liền kể giấc mơ này cho mẫu thân nghe.

Phong Tiểu Mộc là một tên tụng côn, vẫn có giao tình tốt với Vương Trí, gián tiếp biết được chuyện này từ miệng hắn ta, liền tính toán một hồi. Sau đó, nói như đinh đóng cột với Vương Trí giấc mơ này quả thực là thần nhân báo mộng, ít ngày nữa quý nhân tên là Triệu Vạn Hưng đó sẽ đi qua nơi này, bảo vợ chồng hắn ta nhất định không được bỏ lỡ.

Vương Trí bán tín bán nghi. Không ngờ hai ngày sau quả thực có một vị khách qua đường, tới cửa xin nước uống. Hai người nói vài ba câu chuyện, người đó tên là Triệu Vạn Hưng. Vương Trí kinh ngạc. Y nhìn người đó hào hoa phong nhã, nói chuyện không tầm thường, liền giả ý kết giao, để anh ta ở lại trong phủ. Qua tìm hiểu, Triệu Vạn Hưng này là một tú tài du học, phụ mẫu đều đã mất, phiêu bạt khắp nơi.

Ở đây vài ngày, Vương Trí phát hiện thấy người đó không những tướng mạo không giống với người bình thường, hơn nữa còn có tài ăn nói, xử lý chuyện rất khéo léo, thực sự là có điềm quý nhân. Càng kỳ lạ hơn, hàng ngày trên nóc khách phòng nhà ông ta đều có chim tước bay tới rất nhiều, Vương Trí liền nghĩ tới tương lai hắn ta tất sẽ đạt tới trung học, thăng chức rất nhanh, liền chủ động hứa hôn, đem ái nữ gả cho hắn ta. Chuyện này được truyền đi, một người bạn thân đã từng đề cập với ta, mà ta cũng đã từng nhờ Phong Tiểu Mộc giúp mình kiện tụng một lần. Ha ha, cho nên lúc gặp đã trêu chọ hắn ta một chút.

- Hả? Lại còn có chuyện lạ như vậy sao? Ha ha, vậy vị quý nhân mà Vương cô nương gả cho bây giờ ở đâu? Đã thăng chức nhanh chưa?

Dương Lăng liền hỏi.

Triệu Toại nghe xong liền bật cười, nói:

- Từ sau khi Vương cô nương hứa gả cho người ta, liền theo tướng công chuyển ra khỏi Vương gia, ở chỗ nào ai cũng không biết, chỉ là áo gấm la đẹp hình như là sống cuộc sống rất tốt. Nhưng nói tới quý nhân trung mệnh, ha ha, đệ đệ, đệ tin chứ?

Trong ánh mắt Triệu Toại lộ rõ sự giảo hoạt, cười nói:

- Nếu một ngày nào đó đệ và một vị tiểu thư nào đó hai người yêu nhau, chi bằng để vị cô nương đó làm theo việc này là được rồi. Về nhà liền nói trong mơ có tiên nhân hứa cho duyên phận, sau đó vi huynh giúp đệ tìm vị giả thần giả thánh tới nói với vị nhạc phụ là nội trong mười ngày quý nhân này sẽ xuất hiện. Sau đó, đệ sẽ tới nhà hỏi thăm, về phần chim tước đậu trên nóc nhà, đó cũng dễ làm, nhân lúc người ta chưa chuẩn bị liền thả ít đồ ăn trên nóc nhà là được rồi. Ha ha, nếu nhạc phụ nhất thời hồ đồ, hôn sự này đã thành rồi.

Triệu phu nhân ngồi bên cạnh che miệng cười không ngớt. Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ở bàn bên cạnh cũng nghe mà như say sưa, còn cảm thấy trên thế giới này quả là có chuyện nhân duyên do trời tác hợp như vậy. Nghe Triệu Toại nói ra thiên cơ, không khỏi khẽ thốt lên một tiếng a.

Dương Lăng cũng nghĩ tới nguyên nhân đại khái như vậy, vừa nghe Triệu Toại nói đã hiểu, bất giác cười nói:

- Huynh trưởng cao kiến, đây đều là phỏng đoán của huynh sao?

Triệu Toại cười ha hả, tự phụ mà nói:

- Không sai, dù là vi huynh phỏng đoán, những cũng chuẩn xác tám chín phần rồi. Cô nương Vương Mãn Đường đó từ nhỏ đã tùy tiện ra vào đầu đường cuối chợ kết giao với đàn ông, chỉ e là sớm đã có tư tình với người tên Triệu Vạn Hưng đó. Cho nên, mới đưa ra cái kế này để lừa gạt cha mẹ. Nhưng vi huynh thấy kỳ lạ, Triệu Vạn Hưng kia nếu gia tài bạc triệu, với một người hám lợi như Vương Trí, sẽ nhanh chóng đồng ý hôn sự này, hà tất phải dùng thủ đoạn này?

Nếu nói Triệu Vạn Hưng nghèo rớt mồng tơi còn được, nhưng nghe nói Vương Mã Đường được gả cho người ta, mỗi lần trở về nhà mẹ đẻ, hoặc xuất hiện ở phố Bá Châu đều đẹp lộng lẫy, mang vàng ngọc, rõ ràng là tình cảnh rất tốt. Nhưng nàng ta gả đi đâu thì không ai biết. Hay là ... vị hôn thế đó của cô ta kỳ thực là có vợ rồi? Cô ta là gả cho người ta làm thiếp sao?

Triệu phu nhân liền khẽ nói một tiếng:

- Tướng công, sau lưng suy đoán lung tung, làm hoen ố thanh danh của người ta. Chúng ta không biết rõ, không nên nói linh tinh.

Triệu Toại rất sợ vợ, nghe vậy cười khan nói:

- Haiz, ta đây không phải là đang nói với đệ đệ của mình sao. Tất sẽ không nói lung tung với người địa phương ở đây.

Dương Lăng vốn định tìm hiểu về tình hình của vị Phong Bán Tiên từ miệng y không ngờ lại nghe thấy câu chuyện không thể tưởng tượng như vậy. Nói như vậy Phong Tiểu Mộc chỉ là một luận côn bình thường. Vị Thừa tướng gì đó, lẽ nào thực sự là mình nghe nhầm? Tên tự của ông ta là Thành Tượng hoặc là đồng âm khác sao?

Trong lòng Dương Lăng đang dao động, đúng lúc này, chỉ thấy một cô nương dáng người cao gầy đang dọc theo dây đèn đi tới một gốc cây khác. Bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn, chỉ nhìn bóng dáng, vị cô nương đó cũng đã khiến cho lòng người ta ngứa ngáy rồi. Đường cong tuyệt vời của cô gái lộ ra phía sau áo chẽn. Chiếc váy kẻ màu xanh lam khổng tước dài, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng, vòng eo nhẹ nhàng uyển chuyển.

Thấy cô gái duyên dáng mỹ lệ, chậm rãi bước đi, hành động đó thực sự khiến người ta chú ý. Lúc này một kẻ phóng đãng bỗng bước tới, áp sát thân thể cô nương, đặt tay lên cặp mông cong của nàng, sau đó thân hình liền chuyển ra, đi vào đoàn người.

Không ngờ cô nương đó bỗng quay người lại, thân thủ thoăn thoắt linh hoạt, căn bản không giống với thiếu nữa khuê các bình thường không ra khỏi cửa gặp chuyện liền hoang mang không biết đối phó. Cô đưa tay ra, túm lấy cổ áo của tên phóng đãng đó, "bốp" một cái vào mặt tên đó, nũng nịu nói:

- Sàm sỡ bà cô nhà ngươi dễ thế sao? Cách lớp váy rồi, sờ có thích không?

- Hay!

Dương Lăng thầm khen ngợi một câu. Vị cô nương này thật là mạnh mẽ. Quả thực là người con gái còn lợi hại hơn cả thời hiện đại, sắc lang sợ nhất. Nhìn chung chính là người con gái như vậy. Quả nhiên, tên kẻ cướp đó đã bị đánh sửng sốt, ngây người ra không lấy lại được tinh thần.

*****

Bình thường y thấy con gái một khi chịu thiệt thòi này căn bản không dám lên tiếng, sợ mất mặt, lặng lẽ bỏ đi. Nên nhớ, dù bị người ta thất lễ, một khi công khai ra, thanh danh bị tổn thương cũng là một phía phụ nữ. Cô nương này ... sao lại dám công khai như vậy?

Lúc này cô nương đã nghiêng mặt qua, dưới ánh đèn nhìn người đẹp, càng đẹp hơn mấy lần, huống hồ bây giờ còn có đèn có trăng. Hơn nữa, nhiều màu sắc sặc sỡ, bản thân cô nương này tướng mạo, cơ thể cũng đẹp vô cùng. Dung mạo xinh đẹp đó khiến người ta vừa nhìn là động lòng rồi.

Cô nương này bị người ta thất lễ, liền hung hăng tát cho tên háo sắc kia một bạt tai, hẳn là rất tức giận mới đúng. Nhưng, lúc này nhìn vẻ mặt cô lại tươi cười không có chút tức giận nào. Ngược lại, giống như gặp được tình nhân cũ, cười rất quyến rũ, vẻ mặt vui vẻ, nụ cười quyến rũ lòng người.

Hai mắt cô là mắt đào hoa điển hình, nước mắt ang ang, đôi môi đầy đặn, quyến rũ người ta. Nếu nói tới ngũ quan của cô, dáng người cũng không phải là đẹp, nhưng cũng phải kém nương tử Triệu gia vài phần. Nhưng có sự khác biệt, cô là vẻ đẹp hoang dã, là một người phụ nữ gợi cảm khiến cho người ta gặp là đã muốn lên giường chinh phục rồi.

Nếu nói nương tử của Triệu gia đẹp như một nước hồ xuân, thì cô chính là một đống lửa mãnh liệt, phong tình hoàn toàn khác biệt. Cô nương này ăn mặc chẳng lẽ là một kỹ nữ trong Giáo phường? Làm gì có người con gái đứng đắn nào lại bị người ta sờ soạng mà còn dám đường hoàng mắng nhiếc như vậy chứ?

- Lá gan của ngươi quả thực không nhỏ đâu!

Đại cô nương cười nói:

- Dám đùa giỡn phụ nữ con gái nhà lành ngoài phố.

Kẻ phóng đãng đó đã bừng tỉnh lại rồi, vẻ kinh sợ bị người ta tát tai một cái cũng vì cô nương có sắc đẹp tuyệt trần và nụ cười quyến rũ mà biến mất:

- Đây chính là Nguyên tiêu này 15 tháng Giêng, không cẩn thận đã có sát vào cô một chút, cô lại tát ta một cái, còn muốn thế nào nữa? Ha ha, cô nương là con gái nhà lành ư? Đừng gây chuyện nữa, là cô nương trong viện nào thế? Gia trở về nhất định sẽ tới thăm hỏi chuyện làm ăn của ngươi, khiến cho ngươi sống dở chết dở.

Bởi vì sự mạnh dạn của cô nương và phong tình của cô gái lẳng lơ đó, thực sự không giống với một cô nương con nhà đứng đắn. Người này lầm tưởng cô là kỹ nữ thanh lâu, cũng đã yên tâm hơn, cũng không lo người dân xung quanh tới xem náo nhiệt, ngược lại còn ngang nhiên nảy sinh tình ý với cô.

Chứng kiến chuyện không phải là chuyện lớn gì, Dương Lăng cũng không khỏi mỉm cười. Hắn bỗng nhớ lại lúc ban đầu ở Địa phủ cố ý chọc giận vị Thôi phán quan đó, nói tới giấc mộng lớn của mình: Khi không có chuyện gì dẫn vài tên cẩu nô tài, đùa giỡn mấy người con gái nhà lành.

Bây giờ thấy cảnh này, sau khi xác thực mình không chết, trong đêm hoa đăng như mộng này, kiều thê thiếp đẹp hôm nay, thời điểm ân ái, bỗng nhớ lại chuyện này, bừng tỉnh giấc mộng kiếp trước. Dương Lăng không khỏi mỉm cười trong lòng. Ngày xưa Phật tổ Niêm Hoa, Ca Diếp mỉm cười, nhìn chung cũng là tâm cảnh thản nhiên, kỳ diệu khó mà diễn tả được.

- Khốn kiếp!

Dương Lăng đang phiêu diêu trong tưởng tượng, tiểu nha hoàn bên cạnh người phụ nữ đó tức giận nói. Trừng mắt tức giận nói:

- Ngươi mọc gan báo à? Dám đánh gia nương...phu nhân nhà ta. Còn nói năng lỗ mãng như vậy, Trần Phong, Đơn Hùng, dạy dỗ hắn ta!

Hóa ra cô gái này vốn không chỉ dẫn theo một nhà hoàn, trong đám người liền bước ra ba người, hình như là vừa mới đuổi kịp tới, vừa nghe tiểu nha hoàn nói như vậy, liền xông lên. Không ngờ kẻ phóng đãng đó dù là lãng tử không may đùa bỡn. Dù sao không phải là một tiểu tử nghèo không một xu dính túi, không những dẫn theo một người hầu, hơn nữa còn có một đám bạn chó má cùng du ngoạn phố đèn. Lúc này cũng đã bao quanh, vừa thấy bạn mình bị thiệt thòi, liền xông lên nghênh tiếp với dáng vẻ lưu manh:

- Thế nào? Muốn đánh nhau à? Được thôi, chúng ta theo. Các ngươi có bao nhiêu người, tất cả lên hết đi.

Kẻ phóng đãng đó vừa thấy bạn bè đã xuất hiện, càng mạnh dạn hơn, nhìn đối phương thì có ba nam hai nữ, liền cười nham nhở đấm một cái vào ngực một người đàn ông, lớn tiếng nói:

- Thế nào, có còn vương pháp không? Ta vốn là địa sinh đồ huyện này, là tú tài đọc qua sách thánh hiền, dam làm ô danh của ta sao?

Hai người đàn ông xông lên trước mặt, thân hình khá săn chắc, nhưng xem ra là chỉ là người thật thà, căn bản không có dáng vẻ đánh nhau, mặt đỏ bừng lên nhìn về phía mỹ nữ cao gầy đó, lại không dám đánh trả người ta. Triệu Toại vừa thấy kẻ phóng đãng đó vẫn còn muốn ỷ thế hiếp người, không khỏi đập bàn một cái, tức giận nói:

- Ban ngày ban mặt dám ức hiếp người, thật là nhục nhã người đọc sách!

Lấy một chiếc kẹp từ trong vạt áo ra, nhìn bộ dạng y là muốn xông ra. Triệu phu nhân biết trượng phu lực lớn vô cùng, sợ lỗ mãng đánh thương người ta. Đang lúc muốn đứng dậy can ngăn, Dương Lăng đã đón ở phía trước nói:

- Triệu huynh đợi đã. Xem thêm lúc nữa, hai bên vẫn chưa đánh nhau mà.

Triệu Toại nghe xong mới ngậm tức ngồi xuống. Hóa ra, ba người được nha hoàn đó gọi ra, có hai người xông lên phía trước, người còn lại chỉ là đứng cách người dân xem náo nhiệt có hai bước, nhìn cũng không rõ ràng. Nếu bỗng nhiên nhìn thấy còn cho rằng y tới xem náo nhiệt. Dương Lăng mắt tinh, thấy người thứ ba này chính là Phong Bán Tiên, liền ngăn Triệu Phong Tử lại, muốn xem xem người này có gì khả nghi không.

Mỹ nữ cao gầy đó tức quá mà bật cười, nói:

- Ngươi, tên lang sói này dám động tới ta, vu cáo ngược lại ta làm nhục thanh danh ngươi? Không biết xấu hổ, đánh cho ta!

Bảy tám người đối diện không phải là tú tài, mà là người hầu. Tú tài lại đều là thân hình yếu ớt, tú tài giống như Triệu Toại là cực phẩm vạn dặm tìm thấy này không còn ai nữa. Hai người đàn ông to khỏe bên cạnh cô nương vừa nhìn là biết người đàn ông tráng kiện, thực sự ra tay sẽ không bị thua thiệt gì. Nhưng hai người này lại có vẻ mặt chất phác, mờ mịt không biết làm sao, vừa nhìn là biết chính là những người thành thật từ nhỏ đến lớn chưa đánh nhau bao giờ.

Đám tú tài đó thấy tình cảnh này trong lòng không chút sợ hãi, kiêu ngạo chạy ra đón đỡ. Mỹ nữ cao ráo đã nói hai lần "dạy dỗ bọn chúng cho ta". Hai người đàn ông cường tráng mới miễn cưỡng giơ tay lên chống lại, chỉ dám xô đẩy, không dám đánh người, bị mấy tên tú tài đánh cho lui về phía sau.

Triệu Toại tính nóng như lửa, thấy tình hình này lại muốn nhảy lên trợ chiến. Nha hoàn đó lại tức giận quát:

- Một đôi rác rưởi! Như vậy mà còn mơ tưởng có một ngày làm thống lĩnh thị vệ Ngự tiền thân quân sao?

Một câu không đầu không đuôi, Dương Lăng và Tống Tiểu Ái, Đại Bổng Chùy nghe xong gần như nhảy dựng lên. Một câu nói không đầu không cuối như vậy, đám dân chúng nghe được, dù cảm thấy cổ quái, nhưng lại không nảy sinh được tưởng tượng phong phú quá ly kỳ nào.

Trên đời vốn không có chức quan Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh đó, hoàn toàn là vị trí quan nhân Dương Lăng tự nghĩ ra để an bài thỏa đáng bên cạnh đương kim Hoàng thượng đó sao. Mình chỉ dựa vào chức quan hư cấu, nhưng quan chức này giờ thiên hạ lại đều biết.

*****

Cho nên khi nghe câu nói không đầu không cuối của tiểu nha hoàn đó, mọi người nhiều lắm thì cho rằng đây là gia nô rất trung hậu khả năng có chí đầu quân, tương lai sẽ kiến công lập nghiệp, có thể lên làm Uy quốc công. Hiện giờ biểu hiện vô năng như vậy, cho thấy tiểu nha hoàn này đang nói châm chọc.

Nhưng đối với ba người Dương Lăng mà nói, cảm giác tuyệt đối khác nhau. Khi tới thị trấn nghe được một câu Thừa tướng, bây giờ lại có hai Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh, xâu chuỗi hai câu kỳ lạ này lại với nhau, kẻ ngu ngốc cũng biết chắc chắn có vấn đề rồi.

Đúng lúc này, một người cười vang nói:

- Ha ha ha, chí hướng thật lớn. Cho rằng Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh con chó con mèo gì cũng đều có thể làm sao? Hai tên ẻo lả này nếu có một ngày có thể lăn lộn tới chức quan lớn như Giang Du Kích ta, thì mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

Cùng với giọng nói đó, có một người đưa hai cánh tay ra, tựa như không lực, nhưng lại đẩy mọi người ra, giống như chú mèo lười biếng bước đi thong thả tiến vào. Lời lẽ của y ngả ngớn, thần thái càng ngả ngớn, khóe mắt ngả ngớn cười nói.

Người này mặc quân trang, nhìn tuổi tác cũng khoảng ngoài 20 tuổi, dáng người to lớn, ngũ quan anh tuấn, kết hợp với nụ cười xấu xa, không những không làm cho người ta ngại, mà ngược lại còn toát lên phong thái thú vị. Nếu một người đàn ông cường tráng như vậy, anh tú như vậy, dùng nụ cười xấu xa như vậy nhìn chằm chằm vào một cô nương, thiếu phụ, cũng đủ khiến cho cơ thể người ta mềm nhũn ra rồi. Nóng mặt, tim đập mơ tưởng bậy bạ.

Người này hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhô cao đầy đặn của người thiếu phụ đó. Sau đó quay mặt về phía những tú tài đó cười đầy tà ý:

- Một đống văn nhân vô lương ức hiếp phụ nữ, bổn tướng quân sẽ bảo vệ người đẹp. Có biết cái gì gọi là tú tài gặp binh chưa? Ha ha, binh, chính là tại hạ bất tài ta đấy.

Tú tài còn thực sự không sợ gặp lính, một tú tài còn có địa vị cao hơn địa vị của binh lính rất nhiều. Trừ phi là loạn thế, lính phỉ khó phân. Lúc đó là ngoại lệ. Nhưng người lính này lại khác, nghe khẩu khí của hắn ta, đó là một vị Du Kích tướng quân, địa vị có thể còn cao hơn tú tài rất nhiều. Mấy tên văn nhân vô lương lập tức co rúm người lại.

Dương Lăng ngạc nhiên nhìn người tướng quân xuất hiện đột ngột này, thất thanh nói:

- Giang Bân? Sao hắn ta lại tới đây?

Triệu Phong Tử nghe thấy hắn nói như vậy, liền hỏi:

- Cái gì? Hiền đệ biết vị tướng quân này?

- À!

Dương Lăng định thần lại, nói:

- Đúng vậy. Người này ... là một người bạn cũ của ta.

Nói tới đây, hắn không thể không bước lên trước gặp, liền nói với Triệu Phong Tử:

- Triệu huynh, đệ đi gặp hắn ta.

Mấy tên tú tài lúc này đã bị Du Kích tướng quân Giang Bân hù cho một trận đi rồi. Dù sao tù tài gặp quan huyện cũng không cần phải quỳ xuống đất. Mặc dù Giang Bân nói lợi hại, cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ sờ mông phụ nữ mà thực sự làm hỏng cuộc sống của người ta được. Dù sao đã bị lộ mặt trước mặt người đẹp rồi, liền lớn tiếng cười nhạo vài câu, đại nhân đại lượng tha cho bọn họ.

Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ đó, vừa thấy cặp mắt hoa đào, khuôn mặt kiều diễm thần kỳ của nàng đã lập tức hồn xiêu phách lạc, ánh hào quang chợt lóe lên trong mắt, không khỏi bày ra bộ dạng Trư ca...soái ca mê đắm lòng người, dịu dàng nói:

- Cô nương, khi thưởng hoa đăng đám phóng đãng là nhiều nhất, cô phải cẩn thận mới được.

Phẩm chất Giang Bân xuất chúng, người con gái xinh đẹp đó nhìn vào hai mắt hắn ta, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng vén áo thi lễ nói:

- Đa tạ tướng quân ra tay giúp, không biết tôn tính quý danh của tướng quân?

Giang Bân liền chắp tay trước ngực thi lễ, nhã nhặn nói:

- Tại hạ Giang Bân mới nhậm chức Du Kích tướng quân Bá Châu. Trên đường đi nhậm chức nghe nói hoa đăng Thắng Phương rất đẹp, cho nên mộ danh mà đến. Gặp được cô nương. Không biết cô nương là ...?

Cô gái đó nghe nói thật sự là vị Du Kích tướng quân, ánh mắt không khỏi có tia kỳ lạ, miệng cười ngọt ngào, xấu hổ cúi đầu nói:

- Dân phụ Vương Mã Đường, vợ của Triệu Vạn Hưng Bá Châu.

Dưới ánh đèn người đẹp cúi đầu xấu hổ mỉm cười, đôi mắt hoa đào ang áng nước lại mang chút quyến rũ, ánh mắt từ ngực của người ta trượt lên, thu hút ánh mắt của hắn ta, đảo đảo mấy vòng.

Giang Bân chưa gặp qua thủ đoạn tán tỉnh kiểu này, bỗng người nhẹ bẫng, hồn xiêu phách lạc, gót chân muốn động đậy. Người phụ nữ quyến rũ như vậy, trong lòng Giang Bân cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Phong tình này có lẽ còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với kỹ nữ. Con mẹ nó, ánh mắt quyến rũ, khiến người ta thấy hận là không thể lao tới đè nàng xuống, dày vò, đâm xuyên được.

Đã là dân phụ, tức là trượng phu là người dân thường chưa có công danh. Bà nội nó, tên nào mà tốt phúc thế chứ? Nhưng ... dù sao nàng cũng là người Bá Châu, nhìn dáng vẻ này lại không giống một người thủ tiết, nói không chừng .... Giang Bân nở nụ cười cuốn hút, bắt đầu lân la, nói:

- Hóa ra cũng là người Bá Châu. Ha ha, hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận. Kẻ phóng đãng ở đây rất nhiều, phu nhân có cần bổn quan cùng đi thưởng đèn không?

Vương Mã Đường mỉm cười đang muốn đồng ý, phía sau lại vang lên tiếng ho. Vương Mã Đường thu lại vẻ tươi cười. Nàng nghiêng đầu qua lườm Phong Bán Tiên, quay đầu lại đưa tình ẩn tình với Giang Bân:

- Đa tạ tướng quân, dân phụ tự có người nhà cùng đi, không dám làm phiền tướng quân.

Sóng mắt nàng rung động, ngả ngón liếc nhìn Giang Bân, khẽ nói:

- Dân phụ là con gái của Vương Trí ngõ Ngô Thần Bá Châu. Hôm khác nếu có cơ duyên, cha mẹ sẽ tới gặp tướng quân tạ ơn. Cáo từ!

- Hả? Được được!

Giang Bân không muốn thất lễ trước mặt người đẹp, chỉ biết chắp tay chia tay. Hai mắt lưu luyến không lỡ rời xa nhìn chằm chằm vào cặp mông và vòng eo thon của Vương Mã Đường lắc dư. Đường cong quyến rũ đó thật tuyệt vời, đi thẳng vào tim gan, Giang Bân hít một hơi dài, thấp giọng tự nhủ:

- Cô nàng thật quyến rũ, quyến rũ làm lão tử ... không đi rước đèn rồi. Lão tử phải đi thanh lâu thôi.

Giang Bân quay người định đi. Lần này gã đi nhậm chức, dẫn theo hơn 10 tên thân binh, tới bên ngoài thị trấn đi dạo xem hoa đăng, lại không dẫn theo người nào. Một mình Giang Bân chính là một người có bản lĩnh, hơn nữa còn can đảm hơn người. Ban đầu khi mới nhậm chức nho nhỏ, đã dám ngang nhiên nhảy lên cổng thành, múa song đao điên cuồng khiêu chiến mấy nghìn thiết kỵ Mông Cổ sở trường tài bắn cung ở dưới thành. Giờ đã làm Du Kích tướng quân, vẫn thích một mình, không dẫn theo thị vệ.

Dương Lăng vừa thấy Vương Mã Đường và đám người Phong Bán Tiên rời đi, liền cử hai thị vệ đi theo họ, mình yên tâm tới bên cạnh Giang Bân, cười nói:

- Giang huynh, Đại Đồng từ biệt đã hơn hai năm rồi, thật là đã lâu lắm rồi.

Giang Bân sửng sốt, nheo mắt nhìn người thư sinh phong độ này trước mặt mình. Nhìn một hồi bỗng giống như con thỏ bị trúng tên, nhảy dựng lên, chỉ vào hắn nghẹn giọng nói:

- A! Ngươi ... ngươi ... ngươi ngươi là ....

- Ha ha, không phải là ta sao? Ta là Dương Vạn Niên. Giang huynh cuối cùng đã nhớ ra rồi!

Dương Lăng bắt lấy cánh tay gã, nắm chặt. Giang Bân vô cùng thông minh, đã hiểu ý của hắn, ấp úng nói:

- Đúng vậy .... Vạn Niên huynh, đã lâu lắm rồi.

*****

Triệu Phong Tử đưa thê tử bước lên cười nói:

- Chúc mừng Dương lão đệ tiết Nguyên Tiêu mừng gặp cố nhân. Đêm đã khuya, vi huynh phải đưa phu nhân của đệ về nhà rồi. Mọi người từ từ nói chuyện, nếu có cơ hội tới Văn An, lão đệ chỉ cần hỏi tới nhà của Triệu Phong Tử là sẽ tìm thấy ta. Khi đó nhất định sẽ uống với vi huynh một trận sảng khoái đấy.

Dương Lăng hiện đang có việc, liền chắp tay làm lễ, cung tiễn vợ chồng Triệu Toại rời đi. Sau đó liền kéo Giang Bân trở về bàn ngồi, gọi một bình trà, cười nói:

- Giang huynh sao lại điều tới Bá Châu? Hơn nữa còn thăng lên làm Du kích? Chúc mừng chúc mừng.

Giang Bân biết lúc này không nên chào, liền chắp tay tạ ơn. Sau đó cúi người thấp giọng nói:

- Quốc công gia của tôi, sao ngài lại tới đây? Ta đang nghĩ xem tới Bá Châu sẽ tới bái kiến ngài.

Dương Lăng cười nói:

- Hoa đăng Thắng Phương, ta cũng nghe danh đã lâu. Nếu đã tới Bá Châu, đương nhiên là muốn đi mở mang kiến thức rồi. Hôm nay lại gặp huynh, lại càng vui hơn.

Giang Bân cười nói:

- Hạ quan gặp được Quốc công gia mới là vui mừng. Nói ra Tiểu Giang tôi có ngày hôm nay, còn may mắn là được nhờ ở Quốc công gia. Ngày xưa ta và ngài ở đầu thành Kê Minh Dịch sát cánh bên nhau chống lại thiết kỵ Thát Đát. Mẫn đại nhân lại đao bổ con trai Bá Nhan lập nhiều công lớn, những loại lính tôm tép chúng ta đương nhiên là đi theo thơm lây.

Đặc biệt là Quốc công gia từng bước thăng chức. Tướng sỹ biên quân mỗi khi có luận công ban thưởng, chỉ cần nhắc tới Quốc công gia ngài kề vai tác chiến, tử thủ ở Kê Minh dịch là không có quan nào dám bắt bẻ gì ta. Hơn nữa, Tiểu Giang ta đánh giặc cũng dám đấu dám đánh, ha ha, nhờ hồng phúc của ngài, công lao hai năm đã thăng lên làm Du kích rồi.

Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó trên trời, chính là đạo này. Gà chó không nhất định là người đắc đạo dìu dắt mình. Khi gã công thành doanh toại, đương nhiên sẽ có người đi làm chuyện cho gã và người bên cạnh gã. Bởi vì gã đã từng đi theo một nhân vật lớn. Quan trường thăng chức không ai dám làm khó. Ai biết ngươi có môn đạo gì? Liệu có đem cáo trạng lên trời không?

Cho nên nói người tới đại thế, tự có nhiều người tới bên cạnh gã. Bởi vì lợi ích của những người này, hoặc sáng hoặc tối đều theo nhân vật này, vui buồn cùng nhau. Hắn còn, đường làm quan của mình thuận lợi. Hắn đổ, cũng còn cách xa hơn tám trăm cấp, chẳng liên quan gì tới nhân vật lớn này. Giống như đối tượng bị thanh toán, quan hệ như vậy mà sinh ra.

Dương Lăng tự biết mấu chốt trong đó. Nhưng Giang Bân chính là một mãnh tướng. Không dựa vào quan hệ của mình theo lý cũng nên thăng chức rồi. Hôm nay thấy gã thăng chức, Dương Lăng cũng thầm vui mừng cho gã.

Giang Bân tự cho mình vì dưới trướng của Dương Lăng, thành thật nói:

- Đại nhân ngài cũng biết, biên quan sớm đã lạnh lắm rồi, cho nên hạ quan muốn điều đi. Đúng lúc đại phú thân Bá Châu Trương Mậu, đó là anh họ của ta. Ta liền nhờ y hoạt động một chút, nên được điều tới Bá Châu.

Dương Lăng lúc này mới biết ngọn nguồn. Hai người nói chuyện một hồi, biết Giang Bân cũng thuê nhà trong thị trấn, hai người vừa đi đường vừa nói chuyện với nhau. Trở về thị trấn, gọi chủ nhà làm mấy món ăn, canh và mấy bình rượu ngon, hai người cùng ăn uống với nhau. Cố nhân gặp lại, tán gẫu thật là hợp ý.

Không biết đã bao lâu rồi, một người cử đi theo sát Vương Mã Đường, Phong Bán Tiên quay trở về, lặng lẽ ghé sát tai Dương Lăng bẩm báo một hồi. Dương Lăng nghe xong hai mắt trợn trừng như chuông đồng. Thị vệ đó bẩm báo xong rồi, hai mắt Dương Lăng vẫn đăm đăm, lúc sau vẫn không nói lời nào.

Giang Bân thấy lạ liền hỏi:

- Quốc công gia, Quốc công gia, ngài ...? Sao vậy?

Hai mắt Dương Lăng như mơ màng ngẩng lên, trừng trừng nhìn hồi lâu mới trở lại bình thường. Hắn với vẻ mặt khó mà tin được nói:

- Ngươi ... nói thật chứ? Tận mắt nhìn thấy?

- Đúng vậy, đại nhân.

Người thị vệ đó thấy Dương Lăng không có bàn việc này với vị tướng lĩnh xa lạ kia, khom lưng nói:

- Ti chức tận mắt nhìn thấy, cực kỳ chính xác, tuyệt đối không nói ngoa nửa lời. Ti chức và Liêu Tứ Nhi cũng nghĩ là mình nhìn nhầm. Nhưng ... nhưng dù là thần trí thác loạn, cũng không thể cả hai người đồng thời nhìn nhầm được chứ? Hai người ti chức nhìn thực sự là không có gì khác biệt, lúc này mới quay về báo tin. Liêu Tứ Nhi vẫn còn theo sát.

- Sao có thể thế chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Quá hoang đường! Quả là buồn cười?

Dương Lăng nói Giang Bân nghe không hiểu gì cả, lại không dám hỏi thêm lần nữa.

- Hoàng hậu! Hoàng hậu??

Dương Lăng như co rút người lại, thị vệ đó bỗng rụt cổ lại, thấp giọng nói:

- Quốc công, liệu có phải là ....

- Là gì?

Dương Lăng hỏi.

Thị vệ đó lúng ta lúng túng nói:

- Liệu có phải trong bãi cỏ lau này có Ô quy bát vương thành tinh ngàn năm gì đó, bò lên bờ tới mê hoặc dân chúng, lừa gạt nữ sắc không?

- Vương bát tinh?

Dương Lăng gượng cười hai tiếng, thần khí cổ quái nói:

- Ách ... họ có bao nhiêu nhân mã?

- Nhân mã? ... Ty chức và đại nhân nói những người đó.

Dương Lăng nghe xong lại thấy ngây người ra, hồi lâu hai mắt nhìn thẳng nói:

- Chuyện ... sao có thể? Trên đời lại có chuyện hoang đờng như vậy? .... Trong thị trấn có người trong nha môn?

- Có đấy, thị trấn Thắng Phương có đặt Tuần kiểm ti, hạ hạt một đội binh đinh, còn khống chế dân tráng nơi đây, có lẽ điều động tới khoảng ba trăm người, cần ti chức lấy thẻ bài ra đi gọi người không?

Thị vệ đó hiểu ý của hắn, liền đáp.

Tuần kiểm ti chỉ là Tòng cửu phẩm, còn nhỏ hơn cấp bậc của một chủ bộ trong huyện nha, là quan nhỏ nhưng quyền lại không nhỏ, tọa trấn một phương. Nghiễm nhiên là một Thổ Hoàng đế rồi. Chức trách chính của họ là truy bắt đạo tặc, gặng hỏi gian ngụy, có đại quyền sinh sát. Có thể tùy tiện bắt người xử lý, dù là phía trên có người tới truy cứu, cũng có thể nói là vì phản kháng mà chết, hành hung, bất đắc dĩ mà giết chết, hoặc giết một người răn trăm người, uy hiếp đạo tặc vân vân, dù là quan huyện địa phương cũng quản không nổi.

- Thôi đi, không cần họ.

Dương Lăng lắc đầu:

- Ngay dưới mắt họ, dù có chuyện ly kỳ như vậy, Tuần kiểm ti chưa chắc đã biết. Ừ .... Tập hợp nhân mã của chúng ta, chuẩn bị bắt người!

Dương Lăng một lời vừa dứt, Giang Bân liền nhảy dựng lên, giống như một con báo khát mái, liếm môi, hưng phấn nói:

- Quốc công gia muốn bắt ai? Hạ quan còn có mười mấy người, nguyện tùy Quốc công sai bảo!

- Ừ, cũng được!

Giang Bân vừa tới bản địa, thân binh của hắn ta cũng từ bên phía tuyên phủ điều tới. Hơn nữa, Giang Bân thực là một hổ tướng, có hắn ta trong tay nhất định sẽ thắng lớn. Chỉ là ... bây giờ cũng không nắm chắc được điều gì. Trong lòng Dương Lăng như đang nằm mơ, cảm thấy tất cả đều không phải là thực.

Mọi người đi rước đèn đều đã trở về thị trấn. Khi đó hoa đăng dùng không phải là đèn điện, không thể cháy lâu được. Mặc dù mọi người trong trấn đốt đèn khắp nơi, ngoài trấn lại là một màn đêm mù mịt. Bảy tám chục bóng người to khỏe bay nhanh ra ngoài thị trấn, ẩn nấp vào bãi cỏ lau bên hồ.

Cỏ lau cao qua vai bởi vì mùa đông mà thưa thớt khô héo. Ban ngày nhìn xơ xác, nhưng dưới bóng trăng đêm đong đưa theo gió, cũng còn có chút cảm giác mê ly. Sau lưng Giang Bân có hai trảm mã đao, miệng ngậm một ống cây sậy, đưa tay ra khẽ phất một cái, lá khô phát ra tiếng lạo xạo, một chút tuyết đọng lại phía trên cũng rơi xuống.

Nhìn về nơi xa, bãi cỏ lau dưới ánh trăng sáng như ảo mộng, một màu trắng bạc. Giang Bân thở phù một cái, thấp giọng nói:

- Quốc công gia, chúng ta rốt cuộc là đi đâu?

Bên hông Dương Lăng cũng đeo một thanh kiếm, hắn đỡ chuôi kiếm đứng thẳng, từ từ đưa tay phải ra, chỉ về phía sâu trong bãi lau, dùng ngữ điệu như ảo mộng nói:

- Chúng ta ... phải đi vào trong đó, phải tiêu diệt một quốc gia ...


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-477)


<