Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 368

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 368: Uy hạ mã
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


Đoàn xe lại lần nữa quay đầu lại, trùng trùng điệp điệp đi phường Tuyên Dương, nhưng vừa tới phụ cận cửa chính chợ đông chỉ thấy phía trước chạy tới mấy người cưỡi ngựa, người cầm đầu chính là Tửu Chí đến Trường An trước một bước.

Lý Trân đối với Tửu Chí hơi có chút bất mãn, mình phái y làm tiên phong, tới Trường An chuẩn bị trước, y thậm chí ngay cả chỗ ở của mình cũng không có sắp xếp được, khiến cho mình còn suýt nữa bị người ta làm cho nhục nhã một phen. Lý Trân trầm mặt hỏi:

- Tửu giáo úy, chỗ ở của ta ở đâu thế?

Tửu Chí hiểu Lý Trân vì sao tức giận, vì chuyện này y cũng suýt nữa sứt đầu mẻ trán, kêu gào rống to với Chu Diệu Tự cũng vô ích, còn bị y loạn côn đuổi đi. Tửu Chí bất đắc dĩ nói

- Việc dinh quan, thuộc hạ sau đó đã hồi báo với tướng quân, thuộc hạ đã ở bên trong phường Tuyên Dương bố trí một tòa phủ đệ rồi, cách chỗ Tuyền đại tỷ đó không xa, mời tướng quân ở trước.

Lý Trân trợn mắt nhìn y một cái, ngay sau đó lệnh nói

- Đi phường Tuyên Dương!

Một hàng xe ngựa tăng nhanh tốc độ chạy đến phường Tuyên Dương, không bao lâu, bọn họ chậm rãi dừng lại trước một tòa đại trạch. Tòa đại trạch này thoạt nhìn rất mới, tường viện rất cao, diện tích chừng ba bốn mươi mẫu.

- Đây là ngươi thuê sao?

Lý Trân dùng roi ngựa chỉ vào đại trạch trạch hỏi.

Tửu Chí vội vàng cười nói

- Đây là một người bạn của Tuyền đại tỷ cho thuê, nói nửa năm một năm không có vấn đề.

- Là người bạn nào, Tửu nhị ca biết không?

Địch Yến ở một bên đột nhiên hỏi.

Tửu Chí nghe Địch Yến rõ ràng lần đầu tiên gọi mình Tửu nhị ca, y nhất thời vừa mừng vừa sợ, cả người thịt mỡ phát run, lén lén nhìn Lý Trân một cái, thấy hắn dường như cũng không thèm để ý, vội vàng nói

- Địch cô nương, không! Không! Khởi bẩm phu nhân, hình như là một người bạn trên phương diện làm ăn của Tuyền đại tỷ, rất có mạng lưới quan hệ ở Trường An, cụ thể ta cũng không rõ lắm.

Địch Yến gật đầu một cái, cười nói với Lý Trân:

- Phu quân, vậy chúng ta hãy ở trước đi!

Lý Trân cũng không muốn giằng co nữa, lập tức nhìn mọi người nói:

- Ở lại trước đi!

Mọi người nhộn nhịp đi vào bên trong phủ trạch, Lý Trân lại hỏi Tửu Chí:

- Đại tỷ ta đâu? Sao không thấy tỷ ấy?

- Tuyền đại tỷ đi Linh Châu trang viên rồi, hai ngày nữa sẽ về. Tỷ ấy nói nhận được một khoản làm ăn lớn, tỷ đi hầm rượu Linh Châu lấy hàng rồi.

Lý Trân cũng không hỏi nhiều, đi vào gian nhà chính, mấy tên văn sĩ cùng Tửu Chí cũng đi theo vào. Lý Trân để cho mọi người ngồi xuống, hắn lúc này mới hỏi Tửu Chí:

- Nói cho ta nghe một chút về tình hình ngươi tìm hiểu đi.

Tửu Chí nhìn mọi người một cái, thấy Lý Trân dường như không để ý mọi người có mặt, y đành phải bẩm báo

- Thật ra thì Trường An và Lạc Dương giống nhau, do mấy thế lực lớn khống chế, trong quan trường là Kinh Triệu doãn và lưu thủ Tây Kinh, mà phía dưới quan trường còn lại là thiên hạ của Quan Lũng quý tộc, bao gồm Kinh Triệu phủ, cũng là bị Quý tộc Quan Lũng khống chế. Trong quý tộc Quan Lũng lấy Độc Cô Thị và Trưởng Tôn Thị làm chủ, hai nhà luân phiên đảm nhậm minh chủ, còn lại Đậu gia, Nguyên gia, Vu gia, Triệu gia vân... vân, đều phụ thuộc vào hai nhà này.

Dừng một chút, Tửu Chí lại ấp a ấp úng nói:

- Nghe nói Độc Cô Thị hình như ủng hộ Lư Lăng Vương, mà Trưởng Tôn Thị ủng hộ Tương Vương, chẳng qua đây chỉ là nghe đồn, ta không có chứng cớ xác thực.

Lý Trân khoát tay một cái lại nói:

- Nói một chút chuyện của Chu Diệu Tự đi!

Nghe thấy Lý Trân nhắc tới Chu muốn chết kia, bực bội của Tửu Chí liền không đánh mà ra, y hung ác nói:

- Tên khốn kiếp này là tâm phúc của Võ Tam Tư, ỷ vào quyền thế của Võ Tam Tư ở Trường An làm mưa làm gió, ức hiếp đàn ông chiếm đoạt phụ nữ, vào kỹ viện không trả tiền...

Trương Thuyết và mọi người bật cười, Lý Trân nhịn cười nói:

- Đừng nói lung tung, nói điểm chính!

Tửu Chí cũng biết mình lỡ mồm, đem chuyện suy nghĩ trong lòng nói ra, mặt y đỏ lên, vội vã nói tiếp:

- Ta tìm Chu Diệu Tự nói việc sắp xếp dinh quan, hắn liền nói nguồn phòng eo hẹp! Hắn bây giờ không có biện pháp, bảo ta đi tìm Kinh Triệu Doãn. Ta làm sao có thể đi tìm Kinh Triệu Doãn, ta nói ta biết có không ít phòng trạch đang trống, bảo hắn thu dọn một tòa, lúc đó ta cho hắn một bản liệt kê, kết quả hắn thẹn quá hoá giận, liền đuổi ta ra khỏi quan nha.

- Bản liệt kê ở đâu?

Tửu Chí lấy từ trong ngực lấy ra một phần tờ giấy, đưa cho Lý Trân, có chút đắc ý nói:

- Đây là ta kiếm được từ chỗ Lưu tham quân, hắn phẩm chất cũng không tồi, âm thầm giúp ta không ít việc.

Lý Trân nhận lấy bản danh sách nhìn một chút, phát hiện phường Sùng Nhân hình như có một phòng lớn không quá giống nhà ở, liền hỏi:

- Tòa nhà phường Tuyên Bình này là như thế nào?

- Đó không phải là nhà ở mà là một tòa nhà kho rất lớn, có chứa đựng mười mấy vạn thạch lương thực, toàn bộ quân lương Tây Kinh đều do tòa kho lương này cung cấp.

Lý Trân chắp tay đi mấy bước, lại hỏi:

- Toàn bộ tướng lĩnh đóng quân ở Tây Kinh đều nghe theo quân lệnh của Chu Diệu Tự sao?

- Cái này cũng không nhất định, chủ yếu là hơn một năm không có phó lưu thủ, Võ Du Ninh lại bỏ mặc chuyện của Trường An, cho nên quyền hành nắm giữ quân đội bị Chu muốn chết chiếm giữ rồi. Ngay hôm trước, Chu muốn chết vẫn triệu tập tướng lĩnh các quân tiếp nhận lời giáo huấn, buộc bọn họ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của mình, bằng không hắn sẽ trừng trị từng người một.

Lý Trân cười nhạt một tiếng:

- Xem ra hắn thực sự là muốn cho ta một cái oai phủ đầu, nhưng mà như vậy cũng tốt, mọi người có thể xé da mặt rồi.

Hắn ngay tức thì nói với Trần Tử Ngang:

- Thỉnh cầu Trần tiên sinh viết cho ta một bản tấu chương tố cáo, vạch tội Chu Diệu Tự có cử chỉ vượt quá bổn phận, tự ý vào quận vương phủ ở. Tấu chương viết ba phần, một phần cho Binh bộ, một phần cho Địch tướng quốc, một phần nữa cho Ngự Sử đài.

Trần Tử Ngang chắp tay chắp tay hành lễ:

- Ta biết rồi, sẽ lập tức viết ngay.

Lý Trân ngay sau đó lại nói với Tửu Chí:

- Triệu tập toàn bộ huynh đệ, theo ta xuất chiến.

Dừng một chút, hắn ta lại nói với Trương Thuyết:

- Làm phiền tiên sinh đi Độc Cô phủ một chuyến, an toàn của phủ ta, thì nhờ cậy hắn.

Trương Thuyết hiểu ý của Lý Trân, Địch phu nhân võ nghệ cao cường, đâu có cần phải bảo vệ, tướng quân làm như vậy, trên thực tế chính là cho Độc Cô gia một câu trả lời hợp lý

- Thuộc hạ biết rồi, bây giờ đi liền!

Y quay người rời đi, Lý Trân lập tức mang theo trăm tên thân vệ kỵ binh như một trận cuồng phong chạy về hướng phường Tuyên Bình....

Nhà kho lớn của phường Tuyên Bình vốn là kho lương hạt giống của triều đình ti nông tự, diện tích trăm mẫu, do hơn ba mươi tòa kho lương to lớn tạo thành, mỗi tòa kho lương có thể cất trữ lương thực một vạn thạch. Do ti nông tự dời đi Lạc Dương, tòa kho lương này liền tính cho lưu thủ Tây Kinh, làm kho lương của quân đội đóng giữ Tây Kinh.

Bình thường ước chừng ước chừng có ba trăm tên lính trú đóng trông coi, do một tên Giáo úy thống lĩnh. Không bao lâu, Lý Trân dẫn đầu trăm tên thân vệ kỵ binh xông vào phường Tuyên Bình, chạy thẳng tới trước đại môn kho lương. Thân vệ kỵ binh của hắn đều đã trải qua trận huyêt chiến tại Liêu Đông, càng lộ vẻ đằng đằng sát khí.

Chuông báo động bên trong kho Lương gõ kêu leng keng! Mười mấy tên binh sĩ đứng ở trên tường kho thật cao, căng thẳng nhìn hơn một trăm kỵ binh bên dưới, bọn chúng không biết chuyện gì xảy ra, từng người thấp thỏm bất an trong lòng.

Lúc này, Lý Trân dùng chiến kiếm chỉ lên lầu trên tường thành, lạnh lùng quát lên:

- Ta chính là lưu thủ Tây Kinh Lý Trân mới nhậm chức, chủ tướng các ngươi là ai, nhanh tới gặp ta!

Một lát, cửa chính nhà kho chậm rãi mở ra, mấy tên quan viên chạy vội ra, dẫn đầu là một gã giáo úy, gã một chân quỳ xuống nói

- Ty chức là tướng phòng giữ kho lương thực Trần Đạc, tham kiến Lý tướng quân!

Hai gã quan văn phía sau phía sau là chủ bộ và Thương tào tham quân, hai người đều khom mình hành lễ

- Tham kiến Lý tướng quân.

Lý Trân vốn tưởng rằng phải một phen chém giết mới có thể chiếm lấy kho lương, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã lấy được, chứng minh ba gã quan viên văn võ này đều không phải là người của Chu Diệu Tự, cũng chứng minh rằng Chu Diệu Tự tầm thường không có năng lực, kho lương trọng yếu như vậy gã lại không khống chế ở trong tay của mình?

- Ba vị xin đứng lên, xin dẫn ta vào kho lương!

Ba gã quan viên đứng lên, dẫn Lý Trân và trăm tên kỵ binh kỵ binh vào kho lương. Trần Đạc chỉ vào kho lương giới thiệu cho Lý Trân:

- Tổng cộng có có ba mươi bốn tòa kho lương, nhưng chỉ có hai mươi mốt tòa kho lương có lương thực, chừng mười lăm vạn thạch, xung quanh bên ngoài một vòng đều là kho rỗng, lương thực đều ở nhà kho bên trong.

Lý Trân trước mắt không có hứng thú thị sát kho lương, hắn thì muốn thông qua khống chế lương thực đến khống chế quân đội. Dù sao Chu Diệu Tự một mình nắm lấy quyền lực đã hơn một năm, rất nhiều tướng lĩnh đều bị cưỡng bức thuần phục cho gã, nếu như Lý Trân hắn không thể nắm giữ binh quyền, như thế phó lưu thủ Tây Kinh này của hắn chính là một vật trang trí.

Hắn hỏi:

- Cung cấp lương cho các quân như thế nào?

- Khởi bẩm tướng quân, dựa theo lệ cũ, cách mỗi mười ngày cung cấp lương thực một lần. Tướng lĩnh các quân phải viết xin, sau khi Chu trưởng sử phê chuẩn, bọn họ đi tới lĩnh lương, dựa theo thời gian, ngày mai lại đến lúc phát lương rồi.

Lý Trân lập tức lạnh lùng nói:

- Từ giờ trở đi, không có chữ ký của ta, không cho phép phát một hạt lương thực, nghe chưa?.... .

Chu Diệu Tự lúc này cũng không biết Lý Trân đã chiếm lĩnh kho lương, thực ra gã cũng không đoái hoài tới chuyện này, Lưu tham quân mang đến cho gã một tin tức cực kỳ không hay, Lý Trân cho là gã đi quá giới hạn lễ chế, lấy thân phận quan tứ phẩm tiến vào dinh quan quận vương. Chu Diệu Tự sợ đến tay chân lạnh cóng, cuống quít chạy về chuyển nhà, gã tạm thời tìm một tòa nhà mười mẫu, phải dọn nhà đi cả đêm.

Trong lòng Chu Diệu Tự rất rõ ràng hậu quả, một khi Lý Trân kết tội mình, gã bị Ngự Sử Đài nhìn chằm chằm, mất chức còn là chuyện nhỏ, mất mạng sống mới là việc lớn. Trong lòng gã than khổ, suốt đêm chỉ huy người nhà đóng gói rương hòm. Ngay lúc Chu Diệu Tự đem một xe hòm từ bên trong phủ đi ra, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập rất nhanh ngựa chạy vội tới trước đại môn, một gã nam tử xoay mình xuống ngựa, hô lớn

- Chu trưởng sử!

Chu Diệu Tự mang theo đèn lồng đi vào, nhận ra y là người nhà của Lương vương, trước đây đã từng đưa thư cho mình, trong lòng gã tức liền kinh sợ,

- Làm sao, Lương vương có thư đưa tới sao?

Nam tử đưa tin lấy ra một phong thư đưa cho gã:

- Đây là thư điện hạ gửi cho trưởng sử, mời xem qua!

Chu Diệu Tự nhận lấy thư, đưa đèn lồng cho nha hoàn bên cạnh, gã mở thư thư đưa về phía đèn lồng nhìn một lần, không khỏi âm thầm kêu khổ. Giọng của Lương vương trong thư vô cùng cương quyết, truyền lệnh gã không được giao binh quyền cho Lý Trân, nhất định phải làm Lý Trân mất quyền lực hoàn toàn.

Nói thì dễ, nhưng bắt gã làm thế nào, phong ba của một dinh quan nho nhỏ đã làm cho mình cực kỳ thảm hại, lại phải cùng Lý Trân đối đầu, chẳng phải là hành hạ bản thân đến chết sao. Nhưng mệnh lệnh của Lương vương gã lại không thể không nghe theo, đành phải thở dài nói với người đưa thư:

- Ngươi trở về nói với Lương vương ta làm theo là được.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở kho lương bên ngoài phường Tuyên Bình xảy ra một chút rối loạn nho nhỏ, mấy trăm chiếc xe vận lương xếp đống ở nơi cửa chính, trên trăm tên lính ở bên ngoài lo lắng sốt ruột chờ đợi. Chốc lát, một gã quan quân vẻ mặt bất đắc dĩ từ trong kho lương đi ra, nói với các binh lính vận lương:

- Trở về đi thôi! Việc này phải Lâm tướng quân đến giải quyết.

Đây chỉ là một nhóm đoàn xe vận lương, ngay sau đó nhóm thứ hai, nhóm thứ ba cũng tới, đều lấy được kết quả giống nhau, tân nhậm lưu thủ Tây Kinh không phê chuẩn, lương thực nhất loạt không phát, chủ tướng các quân nhất định phải tự mình đến.

Không bao lâu, hơn mười kỵ binh nhanh như điện chớp vọt vào vọt vào phường, dẫn đầu là một gã Đô úy tướng quân, gã tên là Lâm Thiệu Thông, là chủ tướng quân đội đồn trú của cung Đại Minh, thủ hạ có hơn một ngàn binh sĩ, gã là người đầu tiên nhất đến lĩnh lương thực nhưng bị cự tuyệt.

Lâm Thiệu Thông lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Trân đem lương thực kẹt cứng, nếu không nguyện trung thành với hắn ta, bọn họ liền đừng hòng lĩnh đến một hạt lương thực. Nếu như hôm nay không có lương thực, ngày mai các binh lính sẽ chết đói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Lâm Thiệu Thông không thể không tới tỏ thái độ.

Gã cũng vô cùng khâm phục thủ đoạn của Lý Trân, từ lương thực hành động, kẹt cứng cổ của các quân, mọi người không thể không thuận theo. So sánh với Chu Diệu Tự, Lý Trân lợi hại hơn so nhiều. Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, trận tranh đấu này Chu Diệu Tự chắc chắn thất bại.

Lâm Thiệu Thông được binh sĩ dẫn vào kho lương, đưa thẳng tới đại sảnh kho lương. Nơi này là chỗ các quan văn làm việc, chẳng qua là nhóm lớn thợ thủ công đang bận rộn thay đổi gì đó?

Lâm Thiệu Thông tiến lên một chân quỳ xuống:

- Lâm Thiệu Thông tham kiến Lý tướng quân!

- Ngươi chính là Lâm Đô úy của Đại Minh cung, ngưỡng mộ đã lâu.

Lý Trân vội vàng nâng gã dậy cười nói:

- Ta vốn định tối hôm qua triệu tập mọi người thương nghị một chút chuyện quan nha mới, chẳng qua là tối hôm qua tương đối vội vàng, ngày mai đi! Tất cả mọi người đến tụ họp một chút.

- Quan nha mới cái gì?

Lâm Thiệu Thông không hiểu hỏi.

Lý Trân chỉ đại sảnh mà các thợ thủ công đang đang bận rộn, cười híp mắt nói

- Ta cho rằng quan nha bên trong hoàng thành quá vắng lạnh, cho nên quyết định bắt đầu từ hôm nay, dời quan nha từ bên trong hoàng thành ra, tạm thời để ở chỗ này, chờ sau khi dọn dẹp xong tòa quan nha mới ở phường Sùng Văn kia, chúng ta lại chính thức di dời qua. ]

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<