Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1222

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1222: Sinh tử mịt mờ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Một câu nói kia Lưu Vân Hi thật sự là đả kích quá lớn đối với Lý Kỳ, giống như bị sét đánh nganh tai, trong đầu là trống rỗng.

Một lúc lâu sau, Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ không rên một tiếng, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác đang nhìn mình, lại nói: - Ngươi --- ngươi không sao chứ?

Lý Kỳ mạnh ngẩn ra, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này, bởi vì hết thảy những việc này tới thật sự là quá đột nhiên, lắc đầu nói: - Thập Nương, cô nhất định là cố ý nói như vậy, ha hả, cô đang cố ý đùa giỡn ta có phải hay không, ta biết nhất định là như vậy mà.

Lưu Vân Hi vẻ mặt rất thành thật nói:

- Ta vì sao phải đùa giỡn ngươi, cho dù ta muốn đùa giỡn ngươi, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội, Triệu cô nương đích thật là không thể cứu được, ít nhất ta là bất lực rồi.

- Không có khả năng.

Lý Kỳ giận quát một tiếng, hai tay cầm lấy hai cánh tay của Lưu Vân Hi, nói: - Điều này sao có thể, cô nhất định là đang gạt ta, cô là thần y a, sao có đạo lý không cứu sống được.

Lưu Vân Hi liếc mắt nhìn hai tay của Lý Kỳ, khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: - Coi như ta là thần y, nhưng ta không phải thần tiên, nếu mỗi người ta đều có thể cứu sống được, vậy trên đời này cũng sẽ không có người chết. Triệu cô nương bị trúng một loại kịch độc tên là Kiến Huyết Phong Hầu, nếu là trong một khắc, ta còn có nắm chắc cứu sống nàng, nhưng bây giờ, nọc độc đã đi theo máu của nàng xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của nàng, thần tiên cũng khó trị.

- Cái gì Kiến huyết phong hầu, cô cho là đây là đang đóng phim à! Lý Kỳ hai mắt đỏ thẫm, bộ mặt dữ tợn.

Lưu Vân Hi thì vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm kia, chậm rãi nói: - Kiến huyết phong hầu này là một loại cây, loại cây này một khi dính máu, sẽ trở nên kịch độc vô cùng, trên căn bản là không có thuốc nào cứu được, ta hiện tại đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng tối đa cũng chỉ bảo mệnh được có hai ba ngày, ngươi có thể mời cao minh khác, hoặc là --- giúp nàng chuẩn bị hậu sự, hiện tại mời buông tay bẩn thỉu của ngươi ra.

- Không thể nào. Không thể nào.

Lý Kỳ buông lỏng ra hai tay, không ngừng lui về phía sau, nước mắt đã rưng rưng, nói: - Cô nhất định có biện pháp, cô nhất định có biện pháp, cô muốn dược liệu gì, cứ mở miệng, ta đều tìm tới cho cô, chỉ cầu xin có thể cứu nàng. Nói đến phần sau, gần như là cầu xin.

Nếu lang trung khác nói với hắn lời nói này, hắn có lẽ sẽ không tuyệt vọng, nhưng lời nói này lại từ trong miệng Lưu Vân Hi nói ra, thật giống như một gậy đánh hắn vào Địa ngục, không bao giờ có khả năng xoay người nữa rồi.

Lưu Vân Hi nhìn Lý Kỳ, một lát sau, mới nói: - Thật có lỗi, ta bất lực.

Lý Kỳ hai mắt khép lại, cách chỉ chốc lát, hắn mở choàng mắt ra, nhấc chân liền đi vào bên trong đi.

Đợi cho Lý Kỳ trở ra. Hoắc Nam Hi mới đi lên trước, nhỏ giọng hỏi: - Thập Nương, thực --- thực không cứu được hay sao?

Lưu Vân Hi mắt lạnh thoáng nhìn nói: - Ngươi cũng cho rằng ta lừa hắn hay sao?

- Không dám, không dám.

Hoắc Nam Hi vội gượng cười, lại liếc nhìn vào trong phòng, không khỏi thở dài một tiếng.

Lý Kỳ đi vào phòng trong, đầu tiên là đứng ở trước cửa chần chờ một chút, khôn ngoan mang một tia sợ hãi đi vào bên giường. Không đành lòng nhìn về hướng giường, chỉ thấy dung nhan nghiêng thế kia đã mất đi vầng hào quang lúc trước, đôi môi nguyên bản đỏ tươi đã biến thành tái nhợt, hai mắt hơi khép, bốn phía hốc mắt hiển màu xanh thẫm, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến đã trong tình trạng nguy ở sớm tối, lại bó tay không biện pháp. Thực là đau xót khó chịu, bỗng dưng nhớ tới, lúc trước ta từng ba lần bốn lượt muốn giết nàng, hiện giờ nàng đã sắp chết, vì sao ta lại thương tâm như vậy, kỳ thật nếu nàng chết, ta sẽ ít đi rất nhiều gánh nặng.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lại vô cùng tức giận chính bản thân mình, Lý Kỳ a Lý Kỳ, mệt cho ngươi còn là đương triều nhất phẩm, mệt cho ngươi là người dưới một người trên vạn người, nhưng như vậy cũng có tác dụng gì, ngươi ngay cả một nữ nhân đều không cứu sống nổi, chức quan ngay trước mặt này của ngươi còn làm làm gì, còn không bằng đi làm một dân chúng, như vậy ít nhất sẽ không có nhiều việc phiền lòng như vậy.

- Ách ---!

Chợt nghe Triệu Tinh Yến khẽ rên một tiếng, đã kéo lại suy nghĩ của Lý Kỳ, nhìn thấy Triệu Tinh Yến nhíu chặt mày ngài, dường như cực kỳ thống khổ, vội đi qua, ngồi ở bên giường, nhẹ giọng hô: - Yến Phúc, Yến Phúc.

Sau một lúc lâu, Triệu Tinh Yến mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lý Kỳ, trong lòng buông lỏng một hơi, theo bản năng nghĩ đến, hắn vẫn tốt.

Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến mở mắt ra rồi, ân cần nói:

- Yến Phúc, cô cảm thấy như thế nào rồi?

Triệu Tinh Yến dường như ngay cả khí lực lắc lư đầu cũng không có, chỉ đành lắc lư đôi mắt vài cái, hỏi: - Đây là nơi nào?

- Đây là phòng ở của Lưu Thập Nương.

Triệu Tinh Yến nói: - Vậy --- vậy tình huống bên ngoài thế nào rồi? Phủ nha Ấp Châu ra sao rồi?

Lý Kỳ sửng sốt, thương tâm nói: - Cô cũng đã như vậy rồi, còn quan tâm những sự tình kia làm chi?

Triệu Tinh Yến hơi hơi thở gấp nói: - Mau nói cho ta biết.

Lý Kỳ chần chừ một lát, nói: - Đã không sao, địch nhân đã bị chúng ta đánh lui.

- Thật không? Ngươi không có gạt ta?

Lý Kỳ gật gật đầu.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Triệu Tinh Yến buông mí mắt xuống, lại hỏi: - Vậy ngươi có tra được ra địch nhân này là những người nào không?

Lý Kỳ chỉ cảm thấy ngực ngẹn lại, một cỗ hỏa không khỏi dâng lên, có chút nóng nảy nói: - Cô quản bọn chúng là ai làm cái khỉ gió gì, những thứ đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

- Ngươi điên rồi.

Triệu Tinh Yến gian nan phun ra ba chữ, nói: - Bên trong thành Ấp Châu nhanh chóng xuất hiện nhiều kẻ thù như vậy, nếu không quan trọng, vậy còn có cái gì quan trọng nữa, binh lính của chúng ta hiện giờ đều ở tiền tuyến, nếu chẳng may Ấp Châu bị người khác đoạt đi mất, vậy tướng sĩ tiền tuyến sẽ mất đi tiếp tế tiếp viện, Nhạc Phi bọn họ sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó, chúng ta có thể sẽ thất bại thảm hại --- khụ khụ khụ ---.

Nàng càng nói càng kích động, đột nhiên ho kịch liệt, đồng thời mũi và miệng phun ra không ít máu tươi.

Lý Kỳ thấy thế, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, khẩn trương cầm lấy chiếc khăn bên cạnh giúp nàng lau sạch sẽ, ngoài miệng không ngừng nói: - Là lỗi của ta, là lỗi của ta, cô đừng kích động, ta đã làm cho người ta đi thăm dò rồi, việc này ta sẽ thu phục mà, cô hiện tại cần phải làm là an tâm dưỡng thương.

Triệu Tinh Yến thực sự là không còn khí lực nữa rồi, vừa mới ho khan vài cái, liền cảm thấy dường như đã dùng hết tất cả khí lực toàn thân, qua một hồi lâu, mới khôi phục một chút khí lực, nói: - Lý Kỳ, lần này nam chinh đối với Đại Tống ta mà nói là vô cùng trọng yếu, không thể có chút lệch lạc.

- Ta biết mà, ta biết mà. Lý Kỳ gật đầu thật mạnh, nhưng hắn làm sao còn có phân tâm tình kia, lại ân cần hỏi han: - Cô hiện tại cảm thấy như thế nào?

Triệu Tinh Yến vô cùng thản nhiên nói: - Ta đã sắp chết rồi, ngươi nói có thể như thế nào đây hả?

Lý Kỳ hai mắt trợn mắt, kinh ngạc nói: - Cô--- cô cũng biết hay sao?

Triệu Tinh Yến nhìn Lý Kỳ lệ rơi đầy mặt, trong lòng chấn động, nói: - Chỉ cái bộ dáng hiện tại này của ngươi, ngươi cho có thể dấu diếm được ai.

Đúng a! Nàng thông minh như vậy, cho dù ta có ý giấu diếm nàng, cũng giấu diếm không được. Lý Kỳ hai đấm nắm chặt, móng tay đã đâm vào trong thịt, nức nở nói: - Mới vừa rồi vì sao cô lại ngốc như vậy, muốn thay ta chắn một mũi tên này.

Triệu Tinh Yến nói: - Đây không phải ngốc, đây là lấy đại cục làm trọng. Ngươi là Thống soái lần nam chinh này, ngươi đảm đương trọng trách của thiên hạ xã tắc, ngươi quyết không thể chết, mà ta, mà ta vốn sớm đáng chết rồi, sống đến hiện tại cũng là buôn bán lời. Có thể thay ngươi chắn này một mũi tên, ta đã cảm thấy quá đủ rồi.

Lý Kỳ chỉ cảm thấy phiền lòng nóng nảy, nói: - Cô có thể đừng cứ mãi nói thiên hạ xã tắc không, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết, lục đục với nhau, có ý nghĩa sao? Lẽ nào trong cuộc đời của cô cũng chỉ có một thứ này sao?

*****

Triệu Tinh Yến nói: - Đúng đấy.

Lý Kỳ sửng sốt một hồi, nói: - Cô chưa từng nghĩ tới chính bản thân cô sao?

Triệu Tinh Yến suy nghĩ một hồi lâu, nói: - Trước đây thật lâu cũng từng nghĩ tới, nhưng --- nhưng đối với loại nữ nhân xuất thân hoàng thất như ta đây, nghĩ với không nghĩ, có cái gì khác nhau chứ, lớn lên, lập gia đình, sống chết, sau đó chết già. Nếu số mệnh không tốt, chỉ sợ còn phải đến những quốc gia như Tây Hạ, hoặc là Liêu, Kim kia đi, ngươi nói như vậy thì có cái gì để nghĩ đây.

Lý Kỳ ngạc nhiên nửa ngày, nói: - Cô đã biết đây mới là cuộc sống của một nữ nhân, vì sao cô cố tình không làm như vậy đâu này?

- Bởi vì ta không muốn hậu nhân làm gãy cột sống của ta Triệu gia.

Triệu Tinh Yến buồn bã nói: - Từ Hán triều tới nay, người Hán chúng ta vẫn chiếm cứ lấy mảnh thổ địa này. đại quốc Trung Nguyên bởi vậy cũng tiến tới, nhưng tới Đại Tống ta, bản đồ nhỏ nhất, binh lực yếu nhất, hàng năm bị người bắt nạt, không ngừng khuất nhục cầu hòa, mỗi người đều đang nói đại quốc phương bắc, mà không phải là đại quốc Trung Nguyên, đây là khuất nhục mà Triệu gia chúng ta gây cho người Hán, ngươi nói hậu nhân sẽ đối đãi Đại Tống ta, đối đãi với Triệu gia ta như thế nào, bọn họ sẽ nhạo báng Triệu gia ta, bọn họ sẽ mắng, bọn họ sẽ phỉ nhổ, mỗi khi nghĩ tới những thứ này, lại nhìn đến thúc thúc ta làm những chuyện ngu ngốc như vậy, ta không biết khác nhau giữa sống hay chết hay tồn tại nữa, cùng với khuất nhục mà sống, còn không bằng chết sớm một chút, đỡ phải khổ thân.

- Vậy hiện tại thì sao?

- Hiện tại có Tam ca, có ngươi, có Nhạc Phi bọn họ ở đây, ta nằm mơ cũng cười, thì ta càng có cũng không tiếc nữa rồi.

Nói đến đó, Triệu Tinh Yến không tự giác lộ ra vẻ mỉm cười, nàng đối mặt với sinh tử, vẫn thật chưa bao giờ e ngại, nàng sợ nhất chính là tận mắt thấy Vương Triều Đại Tống sụp đổ, nhưng hiện tại một vương triều mới tinh vừa lộ ra đỉnh cao, so sánh với mấy năm trước, nàng thật sự có thể nói là chết cũng không tiếc rồi.

Lý Kỳ đột nhiên nói: - Nhưng ta có, ta nợ cô nhiều như vậy, ta cũng không muốn đợi cho kiếp sau mới đi trả.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Kỳ thật ngươi không nợ ta cái gì, ngươi làm nhiều chuyện như vậy cho Triệu gia ta, phải coi như ta nợ ngươi.

- Cô có thể ích kỷ một chút không, nữ nhân không phải đều là ích kỷ đấy sao?

- Ngươi đây là đang thay ta biệc bạch sao? Ta đều muốn thừa dịp loạn khởi binh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế trong tay hoàng thúc ta, ngươi nói trên đời này còn có nữ nhân nào càng thêm ích kỷ so với ta sao? Triệu Tinh Yến tự giễu cười nói.

- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ cũng cười, nhưng hai người cùng cười có chút thê lương.

Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi hiện tại hẳn là đem tâm tư đặt ở chuyện nam chinh, mà không phải lãng phí trên người kẻ sắp chết như ta đây, ngươi nhanh đi làm chuyện ngươi nên làm đi, đợi sau khi ta chết rồi, một mồi lửa đốt đem tro cốt đưa tới Ấp Giang là được rồi, ồ, thuận tiện nói với cha ta một tiếng.

Rất khó tưởng tượng, một người ở trước cái chết không ngờ lại có thể nói bình thản như thế, phải biết rằng nàng không quá hai mươi tuổi.

- Ta cũng muốn chiếu lời cô nói mà làm, nhưng ta làm không được. Lý Kỳ đột nhiên cầm thật chặt tay của Triệu Tinh Yến, không cam lòng nói:

- Ta thật sự không muốn muội chết.

Triệu Tinh Yến trong mắt đột nhiên hiện lên một chút không nỡ, nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua, nói: - Lý Kỳ, ta từ đầu đã nói với ngươi, người như ngươi cái gì cũng tốt, chính là rất hay xử trí theo cảm tính, nếu như ngươi có thể cứu ta, vậy cố nhiên tốt nhất, nhưng nếu như cứu không được, ngươi có năng lực như thế nào đây? Ngươi hẳn nên quan tâm nhiều hơn đến mấy vạn tướng sĩ đang chém giết ở tiền tuyến kia.

- Nhưng ta thật sự là không có tâm tư đi quản những sự tình kia rồi.

- Ngươi là một Thống soái.

- Nhưng ta cũng là một con người, ta không có thể khống chế tình cảm của mình. Lý Kỳ không kìm nổi vươn tay ra vuốt ve hai má của Triệu Tinh Yến, nước mắt tùy theo lăn xuống đến, nói: - Ta thật sự thật sự thật sự không muốn muội chết. Giữa những câu chữ này, lại lộ ra đầy ngập bất đắc dĩ, con người cuối cùng cũng không thể nghịch thiên.

Triệu Tinh Yến chưa từng bị người sờ qua hai má, hơn nữa còn là một người nam nhân, dùng hết khí lực mắng: - Khốn khiếp, ngươi đây là thừa dịp mà làm càn.

- Vậy muội liền đứng lên đánh ta a!

- Ngươi ---.

Khuôn mặt tái nhợt kia của Triệu Tinh Yến, lại bị Lý Kỳ chọc tức đến toát ra một tia đỏ ửng, rồi lại tràn đầy bất đắc dĩ, buồn bực nói: - Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?

- Ôm muội một cái, hôn nhẹ muội.

Lý Kỳ thâm tình chân thành nhìn Triệu Tinh Yến, hắn chính mình cũng không biết tại sao mình sẽ nói như vậy, nhưng lời kia vừa thốt ra, hắn đột nhiên thấy được một phần cảm tình ẩn núp phía dưới lý trí kia.

- Ngươi --- ngươi dám.

Triệu Tinh Yến nhất thời si ngốc, vẻ mặt e ngại, người này nhất định là tẩu hỏa nhập ma.

- Ta thật không dám, nhưng ta càng thêm không nỡ, ta không biết đời này còn có cơ hội ôm muội, thân muội nữa hay không.

Lý Kỳ nói xong chậm rãi cúi thấp đầu xuống, Triệu Tinh Yến thật sự là rất muốn một cước đem đồ vô sỉ kia đá ra ngoài cửa, nhưng khổ cái là khắp toàn thân đều không thể động đậy, dứt khoát liền nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, điều này làm cho bản thân mình cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

Mà hiện tại trong lòng, trong đầu Lý Kỳ tất cả đều là hình ảnh của người phụ nữ này, chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, đang làm cái gì, chỉ là muốn hôn môi người phụ nữ này, đầu tiên là hôn xuống trên trán ở Triệu Tinh Yến, lại hôn xuống đôi mắt của Triệu Tinh Yến, sau đó lại hôn xuống môi của Triệu Tinh Yến.

Đáng tiếc chính là, môi Triệu Tinh Yến đã chết lặng, cơ bản không có cảm giác nào, chỉ mơ hồ cảm giác được khí tức của Lý Kỳ, chậm rãi mở mắt ra, nhìn gần khuôn mặt trong gang tấc kia, chỉ cảm thấy trong lòng chát đắng.

Một cái hôn này đi xuống, cảm xúc của Lý Kỳ đột nhiên sụp đổ, đầu tựa vào giữa cổ Triệu Tinh Yến, ôm chặt lấy Triệu Tinh Yến, khóc ròng nói: - Yến Phúc, ta yêu muội, ta không muốn muội chết, ta muốn lấy muội làm vợ.

Triệu Tinh Yến sau khi nghe xong, cũng nhịn không được nữa, hai hàng thanh nước mắt chảy xuống, toàn bộ phòng tuyến trong lòng dĩ nhiên sụp đổ, tình cảm được áp chế nhiều năm tại thời khắc này rốt cục bạo phát đi ra, không tự chủ được nức nở nói: - Kiếp sau đi, kiếp sau ta nhất định làm thê tử của huynh.

...

Gió đêm thổi qua, Lưu Vân Hi đứng ở ngoài phòng, tuy rằng nàng không muốn nghe, nhưng lời hai người nói trong phòng cứ theo gió đêm chạy vào trong tai nàng, điều này làm cho nàng rất là hoang mang, đột nhiên hướng tới một bên Hoắc Nam Hi nói: - Này.

Hoắc Nam Hi ngẩn ra, vội hỏi: - Thập Nương có gì chỉ bảo?

Lưu Vân Hi hỏi: - Chết thật sự làm người ta sợ hãi như vậy sao? Không phải là chuyện mắt nhắm lại sao? Có ai mà không phải chết chứ, làm sao phải thống khổ như vậy.

Hoắc Nam Hi ngẩn người, gãi cái ót nói:

- Thập Nương, câu hỏi này của cô quá thâm ảo rồi, ta cũng không biết rõ ràng.

Lưu Vân Hi nói: - Vậy coi như ta chưa từng nói cái gì.

Hoắc Nam Hi liếc mắt Lưu Vân Hi, thật cẩn thận ma hoi: - Thập Nương, lúc trước --- lúc trước khi Quái Cửu chết, cô tuyệt không thương tâm sao? Khi nói chuyện, gã không tự giác lui một bước nhỏ, giống như sợ Lưu Vân Hi sẽ đánh gã vậy.

Lưu Vân Hi đột nhiên trợn trắng hai mắt, nói: - Ngươi nói cái gì?

- Không có gì, ta cũng không nói gì.

Hoắc Nam Hi sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy.

Lưu Vân Hi cau mày nói: - Nếu ngươi không thích nói chuyện, ta sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi vĩnh viễn nói không ra lời.

- A?

Hoắc Nam Hi gần như chỉ dùng một giây đồng hồ, đem câu nói mới vừa rồi kia nói lại một lần, một chữ cũng không sai.

- Sư phụ?

Lưu Vân Hi đột nhiên quay đầu nhìn về phía trong phòng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<