← Hồi 1220 | Hồi 1222 → |
Phanh! Phanh! Phanh!
Lúc này cửa chính phủ nha đang ở trong trạng thái một cánh đóng một cánh mở, nếu không có hơn mười tên hộ vệ chặn ở phía sau, cửa chính này chỉ sợ sớm đã bị phá thông rồi.
- Chặn lại cho ta, nhất định không thể để cho bọn họ tiến công vào. Các huynh đệ, kiên trì thêm một hồi nữa, viện quân của chúng ta sẽ chạy đến.
Một gã sĩ quan đứng ở tiền viện liều mạng la hét, vẻ mặt đổ mồ hôi, hiện giờ y cũng không rõ ràng lắm bên ngoài đến tột cùng có bao nhiêu kẻ thù.
Chợt nghe được "Sưu sưu" hai tiếng.
- A!
- A!
Chỉ thấy hai gã hộ vệ đột nhiên kêu thảm một tiếng ngã xuống.
Tên trưởng quan kia trong lòng cả kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trên tường vây đang có mấy đạo bóng đen ngồi xổm, không khỏi hoảng sợ, lấy đâu ra thích khách, đây rõ ràng chính là một đội quân a! Hơn nữa bọn họ ngay cả thang cũng đã chuẩn bị đủ, xem ra là sớm có dự mưu. Khẩn trương nói: - Mau mau ngăn đón bọn họ.
Không ít hộ vệ lấy ra cung tiễn đều bắn về phía đầu tường, nhưng mấy đạo bóng đen kia vô cùng linh hoạt, thả người nhảy xuống, lộn trên mặt đất một vòng, từ phía sau lưng lấy ra một chi tiêu thương quăng đi ra ngoài, lại có vài tên hộ vệ kêu lên rồi ngã xuống.
- Đâm sau lưng đả thương người, quá đê tiện.
Nghe được một thanh âm tức giận, tiếng chưa dứt, chỉ thấy một đạo nhân ảnh thoáng hiện đến dưới góc tường, hai đạo hào quang giao nhau hiện lên, trong khoảnh khắc, chỉ thấy mấy đạo bóng đen kia đã ngã xuống toàn bộ.
Người này không phải Mã Kiều thì là ai.
- Mã hộ vệ cẩn thận.
Tên kia quan trên đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Mã Kiều cũng không quay đầu lại, bổ nhào thật mạnh về phía trước, trên mặt đất lăn liền bốn năm vòng, đương đương đương, chỉ thấy bốn năm mũi tên cắm xuống những chỗ y đã lăn qua.
Mặc dù là Mã Kiều cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh, tay xoay ngược lại, một thanh đoản đao bay đi, lại lấy một mạng.
Nhưng Mã Kiều dù sao cũng chỉ có một con người, khi đối mặt một chi quân đội, y vẫn có vẻ có chút thế đơn lực bạc, chỉ thấy từ hai bên tường cao cửa chính không ngừng có người nhảy xuống, trong ánh nến lay động, bóng mũi tên qua lại không ngớt.
- Giết a!
Những người này nhảy xuống liền nâng loan đao phóng tới hướng những hộ vệ phía sau cánh cửa kia.
- Lý nào lại như vậy.
Mã Kiều vừa mới xông đi lên, lại nghe thấy tiếng dây cung vang lên, đành phải lăn tránh đi.
Mắt thấy địch nhân trong viện càng ngày càng nhiều, mà Lý Kỳ chỉ để lại một trăm danh hộ vệ ở trong này, dần dần có chút ngăn cản không nổi rồi.
- Phanh!
- Phanh!
Cửa chính phủ nha đang lung lay sắp đổ.
- Mã hộ vệ, nơi này sợ là thủ không được rồi, ngươi mau dẫn đại nhân đi trước.
- Nhưng còn các ngươi?
Loại tình huống này, nam nhân như Mã Kiều, sao có thể không biết xấu hổ mà đi trước.
- Ngươi cũng đừng quản chúng ta. Đại nhân quan trọng hơn a!
Những hộ vệ này đều là thân tín của Lý Kỳ, chức trách của bọn họ khi không có y, chính là bảo vệ Lý Kỳ.
Mã Kiều hô thật lớn một tiếng, xoay người liền chạy về hướng hậu đường.
Y mới vừa đi một lát, nghe thấy oanh một tiếng, cửa chính rốt cục bị địch nhân phá thông rồi. Chỉ thấy người liên tục không ngừng từ ngoài cửa tràn vào.
Trong hậu đường, Lý Kỳ còn không biết tình huống bên ngoài là như thế nào, lại không hiểu ra sao cả, địch nhân này đến tột cùng là từ đâu xuất hiện cơ chứ!
Triệu Tinh Yến đột nhiên nói: - Không xong! Lý Kỳ, chúng ta khả năng trúng kế điệu hổ ly sơn của địch nhân rồi?
Lý Kỳ vẻ mặt sợ hãi nói: - Chẳng lẽ ---
- Bộ Soái, Bộ Soái.
Lúc này, Mã Kiều vội vàng chạy tới. Nói: - Bộ Soái, đối phương đến đây vài trăm người, bên ngoài sợ tử thủ không được rồi, chúng ta đi nhanh đi.
Triệu Tinh Yến quyết định thật nhanh nói: - Đi từ phía sau thôi.
- Chết tiệt.
Lý Kỳ dẫm mạnh chân một cái, trong lòng muốn mắng cũng không biết nên mắng ai, cùng mấy người Triệu Tinh Yến chạy theo hướng cửa sau.
Đợi cho bọn họ đi ra tới đằng sau, mười tên cận vệ của Lý Kỳ đã đem chiến mã dắt đi qua, đám người Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến trơ minh lên ngưa, cướp đường mà chạy.
- Giết a!
- Cẩu quan kia đã chạy rồi.
Đoàn người mới vừa tới đến chỗ góc cua phủ nha. Đột nhiên bên cạnh lại có năm sáu mươi người giết ra.
Lý Kỳ nghe vậy trong lòng cả kinh, lẽ nào bọn họ tới đây là vì ta.
- Bộ Soái, Triệu cô nương các ngươi đi trước, ta đi ngăn lại bọn họ.
- Mã Kiều ---.
Mã Kiều không đợi Lý Kỳ đáp ứng, liền dẫn mười tên hộ vệ kia xông tới.
Triệu Tinh Yến biết rõ tính cách của Lý Kỳ, nhưng lúc này bất cứ kẻ nào đều không trọng yếu bằng tính mạng của Lý Kỳ, cho dù là tất cả dân chúng Ấp Châu. Trực tiếp trước hết quất vào mông ngựa của Lý Kỳ, con ngựa kia hí vang một hồi, phi vọt đi ra ngoài.
Triệu Tinh Yến cũng theo sát này bên cạnh.
Chạy trong chốc lát, tiếng giết phía sau dần dần đi xa. Nhưng bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng vó ngựa.
Triệu Tinh Yến nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người phi ngựa đuổi đi theo, lại còn quăng roi vun vút.
Bởi vì chiến mã của Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến là chiến mã tốt nhất trên thế giới, sức bật rất mạnh mẽ, vài roi quất xuống, rất nhanh đã kéo ra khoảng cách với truy binh phía sau.
Triệu Tinh Yến nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau xa dần, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên trên mặt trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt dây cương kéo về phía bên phải, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí một tràng, đã thấy nàng phóng ngựa từ bên trái Lý Kỳ chạy tới bên phải hắn.
- A ---!
Lý Kỳ đang vùi đầu chạy trốn, ẩn ẩn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của Triệu Tinh Yến, xoay đầu lại nói: - Yến Phúc, cô ---?
- Ta không sao, đi mau.
Bởi vì đây là buổi tối, Lý Kỳ cũng thấy không rõ lắm, thấy Triệu Tinh Yến không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục vùi đầu chạy trối chết.
Hai người một hơi chạy gần hơn mười dặm.
Lý Kỳ chợt nghe "Bùm một tiếng", quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Tinh Yến ngã xuống đất, không khỏi quá sợ hãi, ghìm lại dây cương, ngừng lại, lập tức nhảy xuống, vọt tới, nói:
- Yến Phúc, Yến Phúc.
- A ---!
Khi tay Lý Kỳ chạm vào Triệu Tinh Yến, Triệu Tinh Yến đột nhiên cắn răng kêu lên một tiếng trầm đục.
Lý Kỳ ngưng mắt nhìn, chỉ thấy trên vai trái Triệu Tinh Yến đang bị cắm một mũi tên dài, nghĩ lại một màn mới vừa rồi kia, trong lòng hoàn toàn hiểu được.
- Ngươi đi mau, không cần lo cho ta.
Lý Kỳ sao có thể một mình chạy trối chết, hai tay ôm lấy nàng, bước nhanh tới hướng chiến mã.
- Mũi tên này có độc, ta sợ là không được, ngươi nhanh lên đi ---.
Triệu Tinh Yến nằm ở trong lòng Lý Kỳ, hơi thở càng ngày càng yếu, còn chưa nói hết lời, đã ngất đi.
- Yến Phúc, Yến Phúc... !
Mặc cho Lý Kỳ gọi khàn cả giọng, Triệu Tinh Yến vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Lý Kỳ tại thời khắc này hoàn toàn luống cuống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa bị ngã xuống. Hắn lắc lắc mạnh đầu, lẩm bẩm nói: - Tên có độc, tên có độc, đúng rồi, nàng nhất định có biện pháp.
*****
Hắn vội vàng đem Triệu Tinh Yến đặt ở trên lưng ngựa, sau đó trơ minh lên ngưa, kéo dây cương chạy gấp vào một cái lối nhỏ bên cạnh về hướng nam. Trong lúc chạy trốn, chỉ thấy lệ quang không ngừng phiêu tán về phía sau.
Chạy trốn ước chừng ăn xong bữa cơm, Lý Kỳ đi tới trước tiểu viện một ngôi nhà cỏ tranh ba gian ở góc nam thành.
"Xuyyyyyy ---!"
Lý Kỳ theo lập tức nhảy xuống, lại đem Triệu Tinh Yến bế xuống dưới, chỉ cảm thấy thân thể của nàng lạnh như băng, một trái tim dường như bị xé thành hai nửa. Bước nhanh đi vào trước cửa, hét lớn: - Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh.
- Ai đấy?
Lại nghe được một thanh âm khàn khan: - Hình như là thanh âm của Xu Mật Sứ.
- Hai người các ngươi khốn khiếp, mở cửa nhanh lên.
- Thật sự là Xu Mật Sứ.
Từ trong nhà đi ra, hai người khẩn trương đi tới mở cửa ra, hai người này đúng là Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh.
Bởi vì Lưu Vân Hi không thích náo nhiệt, càng thêm không thích nhiều người, nên nàng không thíchở cùng một chỗ với những lang trung kia, đương nhiên, nàng cũng không thích ở cùng một chỗ với Lý Kỳ lắm lời này, khi còn ở Hàng Châu, đó là bởi vì quan hệ với Lý Sư Sư, Tần phu nhân, vì thế mới bảo Lý Kỳ sắp xếp cho nàng một chỗ ở khác.
Lý Kỳ luc ấy cũng mong nàng ở lại, đừng nói là tiểu viện này, cho dù là lấy cả tòa nhà cho nàng ở, cũng không nói chơi nha! Tuy nhiên Lưu Vân Hi không thích phố xá sầm uất, vì thế Lý Kỳ mới giúp nàng tìm một gian tiểu viện ở chỗ yên tĩnh này.
Cửa vừa mở ra, Hoắc Nam Hi thấy trong tay Lý Kỳ còn ôm một người, kinh ngạc nói: - Xu Mật Sứ, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Kỳ hỏi vội:
- Thập Nương có ở đây không?
- Ở trong phòng rồi.
Vừa dứt lời, nghe được két.. một tiếng, cửa nhà chính mở ra. Chỉ thấy Lưu Vân Hi đứng ở trước cửa, vẻ cả giận nói: - Nửa đêm canh ba, ngươi chạy nơi này ầm ĩ cái gì!
- Thập Nương!
Lý Kỳ ôm Triệu Tinh Yến xông tới, nói năng lộn xộn nói: - Thập Nương. Cô mau giúp ta xem nàng, ta van cô, ta van cô.
Lý Kỳ đi vào trong phòng, ánh sáng trong phòng chiếu lên mặt hắn, nước mắt rơi như mưa.
Lưu Vân Hi nhìn thấy bộ dáng này của Lý Kỳ, còn giật mình kinh hãi, ngơ ngẩn chốc lát, mới đem ánh mắt rơi vào trong ngực của Lý Kỳ, hơi một tia kinh ngạc nói: - Triệu cô nương.
- Đúng đúng đúng, nàng trúng tên rồi, cô mau cứu nàng đi, chỉ cần cô có thể cứu sống, ta, ta có thể đem ta toàn bộ gia sản đều cho cô, coi như ta van cô, cô nhất định phải cứu sống nàng.
Toàn bộ gia sản?
Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nghe vậy thì mồ hôi đầm đìa, Lưu Vân Hi thật ra là một nhân vật cực kỳ có tiền, nhưng so với Lý Kỳ, đó chính là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể nha, không chút nào khoa trương mà nói, gia tài của Lý Kỳ so với ngân khố quốc gia cũng không có kém a!
Lưu Vân Hi là một nữ nhân cực kỳ đơn thuần, vẻ mặt cổ quái nói: - Ngươi một đại nam nhân như thế nào lại khóc thành như vậy.
Lý Kỳ bị một câu nói kia làm cho điên rồi, rít gào nói: - Cô đừng để ý đến ta nữa có được không, cứu người quan trọng hơn a! Cô muốn cái gì, ta đều có thể cho cô, chỉ cần cô cứu sống nàng.
Lưu Vân Hi bị Lý Kỳ rít gào một trận, vẫn còn có chút ngơ ngẩn, nguyên bản theo tính tình của nàng, thì chắc chắn là sẽ không cứu người nọ, nhưng là thấy Lý Kỳ nước mắt đầy mặt, trên mặt nàng xuất hiện một tia biến đổi, nhưng lập tức liền sa sầm mặt nói:
- Chuyện tiền bạc không cần ngươi nói, tự ta sẽ tìm ngươi để đòi, nhưng đợi cho ta nhìn bệnh nhân trước rồi nói sau, ngươi ôm nàng vào trước đi. Khi nói chuyện, nàng đã tránh ra thân mình.
Lý Kỳ ôm chặt Triệu Tinh Yến đi vào, đem nàng đặt lên giường.
Ánh mắt Lưu Vân Hi thoáng nhìn, hướng tới bên ngoài hô: - Đi đun chút nước nóng đến đây.
- Ah.
Hoắc Nam Hi lên tiếng.
Lưu Vân Hi lại hướng tới Lý Kỳ nói:
- Ngươi còn đứng ở chỗ này làm chi, đi ra bên ngoài đợi.
- Ta ---.
- Vậy ngươi đi mà chữa.
- Đưng đưng đừng, ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài.
Lý Kỳ lo lắng liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến một cái, vừa lui vừa nói: - Thập Nương, cô là thần y, cô nhất định có thể cứu sống nàng mà.
Lưu Vân Hi nhíu mày nói với Lý Kỳ: - Ngươi muốn muốn nàng chết nhanh một chút thì có thể tiếp tục chờ ở đây thêm một hồi.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy cửa được đóng rầm một tiếng.
Lưu Vân Hi thổi phù một tiếng, đi đến bên trên giường ngồi xuống, nhìn kỹ miệng vết thương của Triệu Tinh Yến, bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, lại đưa tay lau vết máu từ bên cạnh miệng vết thương đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, bật thốt lên: - Không xong!
....
Lý Kỳ ngồi ở trước cửa hai tay che mặt, từ lúc hắn đến Bắc Tống tới giờ, còn chưa bao giờ chật vật như vậy, bất kể là đối mặt Vương Phủ, Thái Du, hay là Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, như chính lời hắn nói, hiện tại đối với cho hắn mà nói, bề ngoài nguy hiểm cũng không thể tính là nguy hiểm, nguy hiểm chân chính là đến từ chỗ không biết.
Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy bộ dáng này của Lý Kỳ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Lý Kỳ ở trong lòng của bọn họ, cho tới nay đều là vô cùng tự tin đấy, bất kể là đối mặt bất cứ chuyện gì, đều có vẻ thong dong bình tĩnh, giống như có hắn ở đó, vốn không có chuyện gì làm không được, đi tới chỗ nào đều là sáng lấp lánh, làm người khác phải chú ý, hôm nay Lý Kỳ lại giống như là một người bình thường.
- Xu Mật Sứ, uống ngụm nước đi.
Hoắc Nam Hi chuyển tới một chén nước.
- Không cần.
Lý Kỳ lắc lắc đầu.
Hồ Bắc Khánh lại hỏi: - Đúng rồi, Xu Mật Sứ, phát sinh chuyện gì chứ?
Lý Kỳ nao nao, vội hỏi: - Ồ, các ngươi nhanh đi tới Đông Thành bên kia, Mã Kiều khả năng gặp nguy hiểm.
Hồ Bắc Khánh và Hoắc Nam Hi vừa nghe, biết chuyện này rất lớn, bởi vì Lý Kỳ là lão đại nơi này, hắn đã nói gặp nguy hiểm rồi, vậy chuyện này sao có thể là nhỏ a.
Hồ Bắc Khánh lập tức nói với Hoắc Nam Hi: - Ngươi ở nơi này trông, ta đi xem.
- Ừ, ngươi mau đi đi.
Hồ Bắc Khánh không nói hai lời, vội vàng chạy ra ngoài cưỡi ngựa của Lý Kỳ, hướng tới Đông Thành bên kia chạy như bay mà đi.
Trong lúc bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua, đừng nhìn Lý Kỳ vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, kỳ thật hiện giờ mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều đang dày vò hắn, hắn đã hoàn toàn sụp đổ, cái gì kẻ thù, cái gì thạch tín, cái gì phủ nha Ấp Châu, hết thảy hết thảy hắn đều ném ra sau đầu, điều này rất khó nhìn thấy trên người hắn, bởi vì mặc kệ đối mặt bất cứ chuyện gì, hắn đều là một người vô cùng bình tĩnh, vĩnh viễn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất, mặc dù là lần trước đi nghĩ cách cứu Tần phu nhân, tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng hắn còn là vô cùng bình tĩnh, có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất.
Nhưng hắn lúc này, trong đầu giống như tràn đầy bột nhão, hắn cũng không biết mình hiện tại nên làm những gì.
Bỗng nhiên cánh sau lưng hắn vang lên két.. một tiếng, chỉ thấy cửa phòng rốt cục mở ra, Lưu Vân Hi đi tới trước cửa.
Lý Kỳ vội vàng đứng lên, hỏi: - Như thế nào rồi?
Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Nàng không thể cứu được.
← Hồi 1220 | Hồi 1222 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác