← Hồi 305 | Hồi 307 → |
Bàng Vũ Cầm sau khi thấy Anh Tử ra ngoài, bèn đứng dậy đi ra khép cửa lại rồi quay lại ngồi vào chỗ của mình, vẻ mặt của nàng lúc này hiện lên vô cùng thần bí, đưa mắt liếc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Tướng Công! Sao chàng không nói cho thiếp biết chàng ăn vào thấy nó có mùi vị gì sao?"
Đỗ Văn Hạo lại gắp một miếng nữa lên đưa vào trong miệng rồi nhắm mắt từ từ thưởng thức, nghiền ngẫm món ăn lạ miệng này, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Nói thật ta không nhận ra được, có lẽ là đậu phụ hay sao ấy, nhưng mà vị thơm này không biết là vị thơm của loại hoa nào nữa, mặt khác khi ăn vào thì dường như nó lại không phải là mùi thơm của hoa. Thật khó hiểu!"
Bàng Vũ Cầm nghe xong thì vô cùng khâm phục gật gật đầu nói: "Công nhận tướng công của thiếp lợi hại thật đấy! Tối qua Tuyết Phi Nhi và Hàm Đầu đánh cược với nhau, Tuyết Phi Nhi nói rằng nếu như Hàm Đầu đoán ra được món ăn này làm từ cái gì thì sẽ đưa cho Hàm Đầu năm mươi quan tiền, nhưng ai ngờ Hàm Đầu ăn cả cái một đĩa to rồi mà vẫn không đoán được nó làm từ thứ gì, nhưng hôm nay tướng công mới chỉ ăn có hai miếng thôi mà đã đoán biết được rồi!"
Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn đắc ý nói: "Nàng quên rồi sao? Tướng công của nàng là một người tham ăn mà!"
Bàng Vũ Cầm nghe thấy vậy bèn bẽn lẽn che miệng cười, Đỗ Văn Hạo rất nhanh đã húp hết sạch cả bát cháo, Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn nhanh tay múc thêm cho hắn một bát nữa.
"Nàng vẫn chưa nói cho ta biết món ăn đó được làm từ cái gì đâu đó?" Đỗ Văn Hạo nói.
"Món ăn này được thiếp và Thanh Đại tỷ đặt một cái tên rất hay, Hoa Hương Đậu Phụ!"
"Tên hay lắm! Nói xem làm nó bằng cách nào vậy?"
"Thiếp đã sử dụng năm loại hoa đang đua nở ở trong vườn nhà mình, rồi ngắt cánh hoa của chúng xuống rửa cho sạch sẽ, sau đó nghiền nát nó ra, rồi bỏ bã đi, chỉ lấy nước ép từ cánh hoa để lại, sau đó cũng nghiền nát đậu phụ ra rồi trộn đều nó lên, cho thêm một ít muối vào, lúc này thì không nên cho thêm thứ khác vào, sau khi nó định hình rồi thì cho vào hấp là xong!"
"Đơn giản như vậy thôi sao?" Đỗ Văn Hạo nghe xong mà chẳng thể tin nổi vào tai mình nữa.
Bàng Vũ Cầm thấy vậy cũng nghiêng đầu nói: "Thật mà! Thiếp nói dối chàng để làm gì cơ chứ, chàng không tin ngày mai cứ đi hỏi Thanh Đại tỷ ấy!" Bàng Vũ Cầm nói xong thì cong môi lên hờn dỗi, Đỗ Văn Hạo chỉ chờ có vậy, hắn liền xông tới hôn luôn lên đôi môi của Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn nhẹ nhàng đẩy Đỗ Văn Hạo ra, nét mặt ngượng ngùng e thẹn đưa tay lên ôm lấy môi của mình, hai mắt tình tứ, âu yếm liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, nhỏ nhẹ e thẹn nói: "Nỡm! Người ta đợi chàng lâu như vậy rồi, thế mà chàng chỉ hôn một cái là xong chuyện luôn hả?"
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vậy, biết ngay là Bàng Vũ Cầm đang có ý định khêu gợi mình, xem ra xa nhau một thời gian cũng có lợi ra phết, nhưng Đỗ Văn Hạo chưa bao giờ thấy được Bàng Vũ Cầm lại có những hành động mời gọi hắn như vậy bao giờ cả. Ở trước mặt của mọi người thì Bàng Vũ Cầm là một quý phụ, ở trong bếp thì nàng là một nhà nội trợ tài ba, còn ở trong phòng the bây giờ thì nàng là một người phụ nữ có khát vọng thực sự. Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo bất giác cảm thấy trong người mình nhộn nhạo khó tả, dù sao thì giờ cũng đã no bụng rồi, hầu hạ nàng ta một chút trả ơn cũng đáng làm lắm. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo bèn đứng dậy ôm luôn Bàng Vũ Cầm vào trong lòng, bế thốc nàng lên quăng luôn lên giường, sau đó hắn nhanh tay hất rèm che xuống, rồi như một con sói đói chồm lấy Bàng Vũ Cầm.
"Á! Tướng công! Chàng xấu thế! Chàng nhẹ nhàng một chút chứ...Á! Ôi! Chàng chạm vào chỗ này của thiếp buồn quá, ái! Ha ha ha đáng ghét!~"
Sau đó căn phòng vang lên những tiếng thở dốc của Đỗ Văn Hạo và những tiếng rên nhẹ của Bàng Vũ Cầm, đúng lúc này đột nhiên có một trận gió thổi đến, cửa sổ căn phòng bật mở, ánh đèn trong phòng lúc này đã bị cơn gió thổi tắt.
Một canh giờ sau, căn phòng lại sáng đèn trở lại.
"Cầm Nhi! Nàng lại trở dậy làm gì vậy?" Đỗ Văn Hạo thấy Bàng Vũ Cầm mặc mỗi chiếc áo lót màu hạt dẻ trườn qua trên người hắn dậy thắp đèn bèn lên tiếng hỏi.
Bàng Vũ Cầm quay đầu lại, đi đến bên giường nói: "Tướng Công! Chàng cứ ngủ trước đi, chàng mấy hôm nay cũng khá mệt rồi, thiếp bây giờ sang bên phòng của đại tỷ phu xem bệnh tình của huynh ấy ra sao rồi, huynh ấy bị bệnh ở nhà của chúng ta, thì chúng ta cũng phải chăm sóc cho cẩn thận, nếu không đại tỷ của thiếp không tha cho thiếp đâu!"
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vậy bèn kéo Bàng Vũ Cầm lại nói: "Ta đã dặn Hàm Đầu và Diệu Thủ rồi, nàng không cần phải đi nữa đâu, hơn nữa đấy cũng là tỷ phu của nàng, nàng chăm lo người ta suốt thế cũng bất tiện, nếu nàng muốn đi thì không bằng để ta đi thì sẽ tiện hơn."
Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo nói xong liền ngồi luôn dậy, thì cũng nghĩ lời nói của Đỗ Văn Hạo cũng có lý, bèn đáp: "Thôi! Được rồi! Chúng ta ngủ thôi! Thiếp cũng không đi nữa!" Nói xong bèn thổi đèn lên giường.
"Tướng Công! Thiếp nghe Diệu Thủ nói chàng hôm nay kê thuốc cho đại tỷ phu không giống với hồi trước, gần đây thiếp cũng không dám khám bệnh cho người khác nữa rồi, thiếp sợ khám sai cho người ta lắm. Chàng nói thiếp nghe xem bệnh của đại tỷ phu rốt cuộc là bệnh gì vậy?" Trong bóng tối Bàng Vũ Cầm nép lên trên ngực của Đỗ Văn Hạo dò hỏi.
Đỗ Văn Hạo sau khi quần chiến với Bàng Vũ Cầm một trận kịch liệt xong cũng cảm thấy khá mệt, nhưng từ khi Bàng Vũ Cầm theo hắn học y thì nàng luôn rất chăm chỉ học hỏi, cho dù có mấy lần vấp ngã, nhưng cũng có rất nhiều tiến bộ, có một cô học trò chăm chỉ như vậy, Đỗ Văn Hạo sao dám sao nhãng việc dậy dỗ của mình được, lúc này hắn chỉ biết che miệng kín đáo ngáp lên mấy cái rồi đáp: "Hồi trước mấy vị thầy thuốc đều cho rằng bệnh của đại tỷ phu là chứng Hư Hàn, do vậy dùng thuốc Trí Mẫu, Hoàng Phách...Nhưng thực tế thì nên phải trừ thấp, giải trừ tích tụ, nhưng do mấy vị thầy thuốc hồi trước đều dùng các loại thuốc trị khí huyết nên bệnh tình mới càng ngày càng nặng thêm như vậy!"
"Nói như vậy thì bệnh của đại tỷ phu là do tích tụ chứ không phải tán hàn nhiệt?"
"Cầm Nhi! Nàng càng lúc càng thông minh rồi đấy, ta mới nói có một chút như vậy mà đã hiểu ra vấn đề rồi, đại tỷ phu bị ngoại cảm là do thấp khí ngưng trệ dẫn đến toàn thân nhức mỏi, nếu như ta dùng các bài thuốc để bình ổn dạ dày phá đờm, hành khí cùng với các bài thuốc trị dạ dày khác nữa thì coi như đại tỷ phu đã được chữa đúng bệnh uống đúng thuốc rồi!"
"Ố? Thế mà sao thiếp lại không nhìn ra được vậy nhỉ? Diêm Diệu Thủ chắc cũng không nhìn ra được, bởi vì lúc nãy khi thiếp bưng khay cháo lên cho chàng thì cũng bắt gặp Diệu Thủ trên đường, Diệu Thủ nói may mà chàng quay về kịp thời, đúng lúc, khi đó thiếp nghĩ chắc Diệu Thủ cũng không khám được bệnh cho đại tỷ phu rồi!"
"Thôi được rồi! Đừng nghĩ ngợi thêm nữa mệt óc, đụng vào cái y thuật này không phải một chốc một lát là thành công ngay được đâu, phải đọc nhiều sách, chữa thêm nhiều bệnh, rồi từ đó rút thêm ra các kinh nghiệm, đó mới là những điều then chốt nhất. Thôi ngủ đi, ta cũng mệt lắm rồi!"
"Được rồi!" Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng trả lời, rồi ngoan ngoãn nằm gọn trong cánh tay của Đỗ Văn Hạo, nàng cũng mệt lắm rồi, rất nhanh Bàng Vũ Cầm đã chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa môi lên hôn nhẹ vào vầng trán cao cao của nàng, sau đó hắn mới nhắm mắt lại, hắn lập tức nghĩ tới cuộc sống mới ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, mới mẻ, bất giác cảm thấy hồi hộp trong lòng, cứ như vậy hắn không khỏi thấy mình bỗng nhiên tỉnh như sáo, không còn buồn ngủ nữa. Đỗ Văn Hạo cứ thế quay người mãi trên giường mà cũng không tài nào chợp mắt thêm được chút nào, mãi cho đến khi gà gáy sáng thì hắn mới cảm thấy gật gù hai mắt lờ đờ thiếp đi.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đã mở mắt tỉnh dậy, bên cạnh hắn Bàng Vũ Cầm vẫn say trong giấc nồng, Đỗ Văn Hạo bèn xuống giường chuẩn bị đi đến phòng của đại tỷ phu Lý Kiện để xem xét bệnh tình của huynh ấy ra sao.
Khi Đỗ Văn Hạo vừa bước ra khỏi cửa thì hắn bỗng trông thấy một bóng người mặc một bộ áo màu trắng vụt qua nơi góc tường, hắn trông bóng hình đó vô cùng quen thuộc, bèn đoán ra ngay đó là bóng dáng của Lâm Thanh Đại đi ra phía sau vườn múa kiếm luyện quyền, nghĩ vậy bèn nối gót theo sau: "Thanh Đại!" khi chỉ có hai người với nhau Đỗ Văn Hạo đã bỏ đi chữ tỷ ở đằng sau rồi, do vậy hắn mới lên tiếng gọi Lâm Thanh Đại như vậy.
Đỗ Văn Hạo lúc này đã thấy Lâm Thanh Đại khoác trên mình một chiếc áo màu trắng, trước ngực có thêu một bông hoa mẫu đơn màu xanh, bên dưới nàng mặc một chiếc váy Lục Yên Thủy Bạch Hoa, tay cầm một thanh trường kiếm, trên tóc có cài một nhánh hoa Ngọc Lan, ánh mắt sáng ngời, nhưng nàng chỉ đưa mắt lên nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng nói: "Thì ra là Đỗ đại nhân đó hả, có chuyện gì không?"
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì không tin nổi vào tai mình nữa, hắn thầm nghĩ lẽ nào hôm qua hắn không chịu đợi nàng ra ngoài mời hắn vào phòng mà giận hắn, nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn tìm cách làm trò lấy lòng của nàng, nên giả bộ thở dài một cái, đưa tay lên tóc mình rồi nói: "Đúng là ta có chuyện muốn tìm tỷ để nói, không biết tỷ tỷ có thời gian hay không?"
Vốn lúc đầu Đỗ Văn Hạo chỉ gọi nàng là Thanh Đại không thôi, vậy mà bây giờ hắn lại đổi giọng gọi nàng là tỷ tỷ, khoảng cách giữa hai người giờ đây bỗng chốc được kéo ra hẳn ra, cứ như ai cũng không trông thấy ai cả, trong mắt của họ bây giờ đối phương đều trở nên vô hình.
"Vậy thì mau nói đi! Nói xong rồi thì ta còn vào rừng trúc để luyện kiếm!" Lâm Thanh Đại thấy thái độ của Đỗ Văn Hạo như vậy thì tỏ rõ sự thật vọng, nàng không phải là người giống như Bàng Vũ Cầm, lúc nào cũng tự cúi đầu nhận lỗi, cũng không giống như Tuyết Phi Nhi có gì nói đấy, vô tư trong sáng, nàng chẳng bao giờ chủ động biểu đạt thái độ của mình bao giờ cả, tuy nàng vô cùng hy vọng Đỗ Văn Hạo nhìn nàng với ánh mắt trìu mến như xưa, nhưng nàng quyết không bao giờ mở miệng yêu cầu hắn phải làm như vậy bao giờ cả, thậm chí đến hành động ngụ ý ra hiệu cũng không hề có nữa.
Đỗ Văn Hạo cũng biết tính nết của Lâm Thanh Đại ra sao, hắn biết nàng không bao giờ cúi đầu van xin hắn bao giờ cả, muốn nàng tự mình đi làm hòa thì khó lên bằng trời, cho dù Lâm Thanh Đại có tình cảm với hắn đến mấy, cũng chỉ âm thầm dùng hành động mà biểu hiện cho hắn thầm hiểu, chứ nếu bảo nàng đứng trước mặt hắn mà nói ra những lời yêu thương ngọt ngào thì có lẽ lúc đó mặt trời đã mọc từ đằng tây rồi.
Đỗ Văn Hạo biết vậy nên hắng giọng lại một cái, rồi tiến lên trước một bước, Lâm Thanh Đại thấy vậy thì sa sầm nét mặt lùi lại một bước, Đỗ Văn Hạo lại càng cười thầm trong bụng, chỉ là sáng ra mới đến tìm nàng thôi mà, làm gì mà nổi giận đối xử với mình tệ như vậy, nghĩ vậy bèn ra nghiêm túc nói: "Là thế này! Hoàng Thượng muốn ta đến Tứ Xuyên Nhã Châu làm Câu Quản Quan Thường Bình Thương trong vòng ba năm, tất cả mọi người trong nhà đều phải theo ta hết. Do vậy, Ngũ Vị Đường e rằng giờ đây chỉ có một mình nàng lo liệu rồi, không biết rằng nàng có..."
Đỗ Văn Hạo nói đến đây thì cố tình ậm ờ thêm vài cái, rồi đưa mắt lên liếc trộm Lâm Thanh Đại, chỉ thấy lúc trước khuôn mặt của nàng cúi gằm xuống im lặng không nói, nhưng sau khi nghe hắn nói vậy thì bất giác đôi mắt phượng của nàng mở to ra, nét mặt trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Chàng nói sao cơ?" Lâm Thanh Đại cuối cùng cũng đưa đôi mắt của mình lên nhìn vào Đỗ Văn Hạo, nhưng đôi mắt đó giờ đây từ chỗ lạnh lùng băng giá, đã trở nên rưng rưng muốn khóc.
Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy thì không kìm lòng mình được nữa, đang định bước đến an ủi nàng thì Lâm Thanh Đại phất lên một chưởng đẩy lui Đỗ Văn Hạo ra xa mấy bước, Đỗ Văn Hạo không có chuẩn bị gì nên bị nàng đẩy bất ngờ như vậy ngã ngửa về phía sau, đập luôn cả mông xuống đất kêu bịch lên một tiếng. Đỗ Văn Hạo bị ngã một cú đau điếng nghiến răng đưa tay xoa mông xuýt xoa.
"Chàng! Chàng định là nói rằng chàng chỉ đem theo Cầm Nhi và Tuyết Phi Nhi đi, bỏ mặc ta ở đây cô đơn một mình cùng với cái Ngũ Vị Đường sao? Chàng nói xem có phải chàng thật lòng muốn như vậy không?" Lâm Thanh Đại chỉ vào Đỗ Văn Hạo nói, giọng nói của nàng lúc này cũng bắt đầu trở nên run rẩy.
Đỗ Văn Hạo lúc này đang lồm cồm bò dậy, một tay vịn vào thân cây hòe cạnh đó, miệng cười khổ chỉ vào Lâm Thanh Đại mà trả lời: "Nàng lợi hại như vậy thì ai dám lấy nàng làm vợ cơ chứ! Ta cũng đã nói hết câu đâu...!" Đỗ Văn Hạo lúc này cũng chỉ là buột miệng mà nói ra thôi, ai ngờ Lâm Thanh Đại nghe thấy hai tiếng "lợi hại" thốt ra, rồi cộng với câu không ai dám lấy buột ra từ miệng Đỗ Văn Hạo càng làm cho nàng cảm thấy sự nghi ngờ của mình là hoàn toàn đúng, gã nam nhân đứng trước mặt nàng lúc này giờ đây đã không còn thuộc về nàng nữa rồi, những lời thề non hẹn biển năm xưa, những lời ngọt mật dưới ánh trăng đã bị câu nói vô tình của hắn bóp nghẹt một cách dễ dàng không thương tiếc.
Lâm Thanh Đại vô cùng thất vọng nhìn Đỗ Văn Hạo, nàng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trực trào ra bên ngoài, lạnh lùng cười đáp: "Thôi được rồi! Chàng không cần phải nói nữa, chàng nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi, chàng khi nào muốn đi thì nói cho ta biết một câu, ta sẽ trả nốt số tiền còn lại cho chàng!" Lâm Thanh Đại nói xong bèn quay ngoắt người bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại hiểu nhầm mình như vậy thì cả kinh, lúc trước hắn cũng chỉ buông lời trêu chọc nàng thôi, vậy mà nàng lại tưởng thật, do vậy khi hắn thấy Lâm Thanh Đại quay người bỏ đi như vậy bèn vội vã chạy luôn đến ôm choàng lấy nàng vào trong lòng mình.
Lâm Thanh Đại không hề có cử chỉ kháng cự nào cả, một mùi vị sao mà quen thuộc đến thế, nước mắt nàng không kìm được nữa, trào ra chảy dài trên má.
"Trông nàng kìa! Cái gì mà trả tiền lại cho ta cơ chứ, cả đời này nàng là người của Đỗ Văn Hạo ta rồi, nàng trả cho ta được không?" Đỗ Văn Hạo ghé miệng mình lên bên tai của Lâm Thanh Đại thì thầm nói.
"Đến lúc này rồi mà chàng vẫn còn giễu cợt thiếp như vậy sao? Thiếp thừa nhận rằng thiếp không nên yêu một người dễ dàng như vậy, nhưng mà thiếp đã yêu rồi, vậy mà bây giờ chàng ăn ốc bỏ vỏ, chàng sung sướng rồi lại muốn hắt hủi thiếp, muốn ruồng bỏ thiếp!"
Đỗ Văn Hạo cảm thấy tim mình quặn lại, hắn liền đưa tay quay người của Lâm Thanh Đại lại đối diện với mặt mình, chợt trông thấy lúc này gương mặt của nàng ướt đẫm nước mắt. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa tay lên mặt nàng nhẹ nhàng lau đi, sau đó ôm chặt nàng vào trong lòng mình nói: "Ngốc ạ! Ta cho dù có đến chân trời góc biển cũng không bao giờ bỏ quên nàng được!"
"Nhưng mà...Nhưng mà chàng lúc nãy nói là sẽ đem mọi người trong nhà đi, chỉ để lại Ngũ Vị Đường cho một mình thiếp chăm lo, chàng rõ ràng lúc nãy nói như vậy mà...!" Lâm Thanh Đại nói với giọng vô cùng tủi thân, nàng ép người mình lên vai của Đỗ Văn Hạo nấc nghẹn nói.
"Ta vốn là muốn định đến thương lượng với nàng, hỏi nàng có đồng ý đi theo ta vào Tứ Xuyên Nhã Châu không? Còn Ngũ Vị Đường thì ta giao cho Hàm Đầu chăm lo là được rồi, nhưng nàng lại cứ xa cách với ta, vậy nên ta mới trêu đùa nàng như vậy đó, ai ngờ nàng lại tưởng thật! Thanh Đại! Cô bé ngốc nghếch yêu của ta! Ta sao nỡ lòng nào mà bỏ rơi nàng một mình cao chạy xa bay được cơ chứ?"
Lâm Thanh Đại nghe hắn nói vậy mới phì cười, đưa tay lên đấm thùm thụp vào ngực của hắn oán trách nói: "Đáng ghét!"
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa môi lên đặt vào gương mặt của Lâm Thanh Đại hôn một cái nói: "Vậy bây giờ nàng phải nói cho ta biết là nàng muốn lấy ta rồi đi Tứ Xuyên Nhã Châu hay là từ chối ta mà ở lại Ngũ Vị Đường hả?"
Lâm Thanh Đại thẹn thùng mỉm cười, nàng quay người đi không để ý đến Đỗ Văn Hạo nữa, hai tay nàng cầm chặt lấy thanh trường kiếm, cúi đầu không nói câu gì cả.
Đỗ Văn Hạo gian xảo chớp chớp đôi mắt của mình rồi cố ý thở dài lên một tiếng nói: "Nàng không nói tức là biểu hiện nàng từ chối ta rồi, vậy là bây giờ ai đi đường nấy 'Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên hạ cộng thử thời, thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ'(Đỗ Văn Hạo lấy hai câu thơ đầu trong bài thơ của Trương Cửu Linh đời nhà Đường để nói lên tâm trạng của mình, nhân tiện cũng là trêu đùa Lâm Thanh Đại, câu thơ này tạm dịch: Mặt biển lúc này lơ lửng một vầng trăng sáng lấp lánh, giờ đây ta và nàng cùng ngồi dưới đó mà tận hưởng giây phút thần tiên này, nhưng trời đất cũng có lúc phải có lúc tận diệt, giây phút đẹp đẽ này không thể mãi mãi tồn tại cùng với thời gian được nữa!) "
Lâm Thanh Đại lúc này cũng biết Đỗ Văn Hạo đang nói trêu nàng, nhưng trái tim nàng vẫn thót lên, nàng liền quăng luôn thanh kiếm trong tay mình xuống đất, ôm luôn lấy cổ của Đỗ Văn Hạo nói: "Không được nói lung tung như vậy! Chàng đừng...bỏ rơi thiếp!"
Câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Đại rất nhỏ, như tiếng vo ve của con muỗi bên tai Đỗ Văn Hạo vậy, nếu như không phải hai người bây giờ đang áp sát mặt vào nhau thì Đỗ Văn Hạo cũng chẳng nghe thấy gì cả, hắn thấy vậy không khỏi nhịn được cười nói: "Vậy nàng đồng ý thành thân với ta rồi!"
"Ừm! Thiếp không phải đã đồng ý chàng từ lâu rồi hay sao? Chỉ là, hạn để tang của thiếp vẫn còn!"
"Thôi cứ thành thân trước cái đã, đỡ phải để cho người ta thấy nàng lẵng nhẵng đi theo ta mà nói ra nói vào, chờ cho nàng hết hạn để tang rồi mới động phòng chính thức như vậy có được không?"
Lâm Thanh Đại nghe thấy Đỗ Văn Hạo nghĩ cho mình một cách chu đáo như vậy thì đưa con mắt cảm kích lên nhìn một cái, rồi kiễng chân lên hôn luôn vào môi của hắn.
Đỗ Văn Hạo lúc sau mới đem chuyện hắn muốn thành thân với Lâm Thanh Đại nói cho Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nghe, kết quả là hai người bọn họ đã có dự tính sẵn từ trước rồi, do vậy liền lập tức chuẩn bị lễ cưới, cùng quà cưới luôn. Không một ai biết Lâm Thanh Đại vẫn phải để tang, chính vì vậy mà chẳng có ai lời qua tiếng lại cả, ngoài trừ những người trong nhà đều biết chuyện của Lâm Thanh Đại ra thì chẳng còn ai để ý nữa cả, chính vì thế mà lễ thành thân của Đỗ Văn Hạo vô cùng náo nhiệt. Cho dù đây chỉ là một lễ nạp thiếp thôi, nhưng lễ thành thân của hắn lần này của hắn chẳng kém cạnh chút nào so với lần hắn lấy chính thất (Chính thất ở đây là chỉ Bàng Vũ Cầm) cả. Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Chu Đức Phi nương nương, Lâm Tiệp Trữ nương nương cùng với Trường Công Chúa và nhiều người khác nữa đều đem quà đến tặng cho hắn. Tống Thần Tông còn đích thân viết một bài thơ mừng cho Đỗ Văn Hạo, việc này lại làm trấn động cả Kinh Thành, Hoàng Thượng đã nể mặt Đỗ Văn Hạo như vậy rồi, ai còn dám không đến chúc mừng hắn nữa? Văn Võ bá quan trong triều bất kể lớn nhỏ ngoại trừ người nào bị bệnh không đến được, còn đâu thì đều có mặt đông đủ cả.
Bữa tiệc rượu này làm cho Đỗ Văn Hạo say đến quên cả trời đất, sau đó cái xác của hắn được mọi người khiêng hẳn vào trong căn phòng tân hôn của hắn với Lâm Thanh Đại, may mà Lâm Thanh Đại vẫn còn hạn tang không thể động phòng được, chứ với cái bộ dạng này của hắn thì e rằng chuyện động phòng là không thể làm được nữa rồi, nếu mà như vậy thì Lâm Thanh Đại quả là quá tủi thân.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Đại đã vấn làn tóc dài mượt của mình lên cao, nàng giờ đây đã là phu nhân thứ tư của Đỗ Văn Hạo.
Mọi người sắp phải xuất phát rồi, cả nhà đều bận rộn chuẩn bị hành lý, Đỗ Văn Hạo cũng không biết nên giúp người nhà sắp xếp ra sao nên đi ra tiền đường khám bệnh.
Mọi người đều biết Đỗ Văn Hạo sắp phải rời khỏi kinh thành ít nhất là ba năm, có mấy người vốn định kéo dài thời gian chữa bệnh của mình lúc này biết tin đều lần lượt kéo đất quỳ xuống van xin hắn cố gắng tận dụng thời gian ít ỏi hắn còn ở đây mà ra tay cứu chữa.
Tiền Bất Thu sau khi biết sư phụ Đỗ Văn Hạo của mình sắp phải đến Tứ Xuyên làm Câu Quản, thì lập tức chạy đến trước mặt Hoàng Thượng cầu xin cho mình được phép đi theo hắn vào Tứ Xuyên cùng, Tống Thần Tông tuy không muốn Tiền Bất Thu đi theo cùng hắn chút nào nhưng cũng không biết làm cách nào khác, cũng đành ân chuẩn cho ông ta đi theo Đỗ Văn Hạo.
Tiền Bất Thu để người nhà chuẩn bị hết đồ đạc cần mang theo, còn mình thì đến hẳn Ngũ Vị Đường để giúp Đỗ Văn Hạo.
Phía trước tiền đường có Hàm Đầu cùng với Diêm Diệu Thủ chẩn đoán trước, chỉ có các ca bệnh nan y khó chữa thì mới đến tay Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu ngồi ở phía sau hậu đường.
Nơi hậu đường lúc này người xếp hàng dài đông đúc, cũng may mà có thêm Tiền Bất Thu giúp đỡ chứ nếu không thì...
Một người phụ nữ trung niên vừa ngồi xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo đã rên lên không thôi, tay đưa lên trán nói: "Đỗ Ngự Y à! Chúng tôi nghe nói ngài sắp phải rời kinh thành, nên chúng tôi mới kéo đến đây chữa bệnh đông như vậy, may mà tôi mấy ngày gần đây có đến thăm người nhà ở kinh thành nên mới biết được tin này, do vậy mới vội đến đây, ở tiền đường đồ tôn của tiên sinh nói rằng không chắc chữa được bệnh đau đầu cho tôi, bảo tôi ra ngoài này tìm tiên sinh, mong tiên sinh chữa giùm bệnh đau đầu cho tôi, nếu không tôi bị đau chết mất!"
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Chị cứ nói chứng bệnh của chị cho ta nghe xem?"
"Đã hai năm nay rồi! Lúc đau lúc không, nhưng một khi nó phát tác thì đau lắm! Đau đến độ cứ như đầu của tôi sắp vỡ ra làm hai vậy, mắt tôi cũng bị căng cứng ra hết cả, đến tối không tài nào mà tôi có thể ngủ được gì cả!"
"Ồ vậy sao! Chị để ta thử kiểm tra mạch của chị một chút nhé!"
Sau khi chẩn mạch xong, Đỗ Văn Hạo phát hiện ra mạch căng trơn, sau đó lại xem lại lưỡi thấy mặt lưỡi hồng, màng lưỡi có lớp màng màu vàng, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: "Chị không phải lo lắng đâu! Chỉ cần kê vài thang thuốc là khỏi thôi" Nói xong hắn liền đưa bút lên viết đơn thuốc.
Người phụ nữ trung niên thấy vậy bèn hỏi: "Đỗ Ngự Y! Bệnh của tôi rốt cuộc là bệnh gì vậy? Nó đã hành hạ tôi đau đớn suốt hai năm nay rồi, tôi đã xem qua mấy vị thầy thuốc rồi, nhưng đều không có tác dụng gì cả, tiên sinh có thể nói cho tôi hiểu rõ được không? Bây giờ tiên sinh không còn ở đây nữa rồi, về sau tôi lại bị đau thì tôi biết tìm ai mà chữa bây giờ!"
"Ha ha, được để ta nói cho chị biết, bệnh của chị chính là chứng đau đầu Can Dương, gan trong cơ thể người thông qua mắt, khi chị bị đau đầu thì mắt của chị bị căng ra, đó chính là triệu chứng của Can Dương, chỉ cần uống thuốc thanh trừ Can Dương là khỏi thôi!"
Người phụ nữ trung niên nghe xong thì cũng chẳng hiểu mô tê trời đất gì cả, vội cười cười hỏi: "Vậy làm sao mà bị đau đầu vậy? Tiên sinh nói cho tôi biết được không?"
"Được thôi!" Đỗ Văn Hạo kiên nhẫn giải thích: "Đầu là nơi tụ hội của các Dương, khí huyết của lục phủ ngũ tạng hội tụ cũng là ở đây, bất kể ngoại cảm tạo nên hay là do tạng phủ bị nội thương đều có thể làm cho đau đầu, ngoại cảm đau đầu thì thường là do bị gió, lạnh, thấp, nhiệt...Tạo ra, hơn nữa những thứ này lại rất hay hỗn tạp vào với nhau. Ngoài ra nội thương dẫn đến đau đầu thì thường là do Can Dương, Suy Thận, Khí Suy, Đờm Đục, Tụ Huyết...Tạo ra mà nên, trong đó Can Dương là chứng hay gặp nhất, do vậy cần phải hỗ phong giải khí độc, bình ổn gan là có thể trị được."
Người phụ nữ kia nghe xong, vẻ mặt vẫn vô cùng khó hiểu, đây âu cũng là lẽ thường tình, Trung Y uyên sâu khó lường, có nhiều lý luận gắn liền với cả học thuyết của Âm Dương Ngũ Hành, rất khó để cho người bình thường có thể am hiểu được lý luận của Trung Y. Bình thường các sinh viên của trường Trung Y khi sắp tốt nghiệp mà bị hỏi các chứng bệnh biến ra sao thì cũng ù ù cạc cạc như người bình thường hết.
Đỗ Văn Hạo thấy người phụ nữ đó chẳng hiểu mô tê cái gì bèn mỉm cười nói: "Chị không hiểu cũng chẳng sao đâu, tôi kê cho chị một phương thuốc có thể trị tận gốc căn bệnh này, chị không cần lo khi tôi không còn ở đây mà khi bị đau đầu không tìm ra được ai chữa nữa cả! Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đưa bút lên kê thuốc, sau đó đưa cho người phụ nữ đó nói: "Chị bây giờ ra tiền đường mà cắt thuốc!"
Người phụ nữ kia tiếp lấy sau khi tạ ơn thì liền đứng dậy đi ra tiền đường rồi tìm đến quầy tính tiền chỗ Ngô Thông cắt thuốc.
Sau khi thuốc cắt xong xuôi đâu đấy, Ngô Thông đang định bao thuốc lại thì người phụ nữ đó lại nói: "Chờ! Chờ chút!" Sau đó chị ta liền rút trong người ra một tờ giấy đưa cho Ngô Thông nói: "Vị tiểu ca này, anh xem cho tôi xem, những thứ thuốc mà anh vừa cắt cho tôi với những thứ viết ở trên này có giống nhau không?"
Ngô Thông thấy vậy bèn tiếp lấy rồi cẩn thận dò xét từng tí một, sau đó nói: "Không sai, tất cả đều giống nhau!"
"Vậy không được rồi!" Người phụ nữ đó cầm lại đơn thuốc của mình vội vã chạy ra hậu đường tìm đến Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ Ngự Y! Ngài kê đơn thuốc cho tôi e rằng không chữa khỏi bệnh cho tôi được!"
"Sao vậy?" Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ đó liền moi trong người ra đơn thuốc rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh xem đi, đây là đơn thuốc mấy hôm trước tôi xem ở Huệ Nhân Đường người ta khám bệnh cho tôi rồi kê thuốc đó! Lúc nãy khi tôi đi cắt thuốc thì tôi thấy phương thuốc này trông quen quen, sau đó tôi đưa cho người cắt thuốc xem xem có giống nhau không, thì anh ta nói phương thuốc đều giống nhau cả, nhưng mà Đỗ Ngự Y tôi uống thuốc này gần nửa năm rồi đều không thấy khỏi!"
"Thật sao?" Đỗ Văn Hạo tiếp lấy phương thuốc đó rồi cẩn thận xem lại, quả nhiên đúng như vậy ngay cả liều lượng cũng không hơn kém là bao, hắn thấy vậy bèn cau mày lên suy nghĩ, sau khi xem xét đi xem xét lại hắn cũng không biết vấn đề nó nằm ở chỗ nào cả.
Trong lúc không biết nên giải quyết ra sao thì Đỗ Văn Hạo trông thấy Tiền Bất Thu cũng vừa khám xong cho một người bệnh liền tiến tới hỏi ông ta: "Bất Thu! Ngươi lại đây xem dùm cho ta bệnh đau đầu của vị đại tẩu này!"
Tiền Bất Thu nghe vậy bèn gật đầu đồng ý, sau đó ông ta vuốt vuốt chòm râu của mình hỏi chứng bệnh, rồi sau khi bắt mạch xem lưỡi xong bèn xem đơn thuốc của người phụ nữ đó, ông ta im lặng một lúc lâu sau rồi mới lên tiếng: "Thanh trừ Can Dương là biện pháp trị đau đầu thông thường nhất, do vậy nếu nó không có tác dụng thì chứng tỏ rằng Quy Kinh không đúng, không phải Quyết Âm làm cho đau đầu, hoặc có lẽ do các đường kinh lạc khác làm cho bị đau đầu cũng không biết chừng, nếu đau đầu quá mức thì có lẽ là do Quy Kinh!"
Đỗ Văn Hạo đứng cạnh đó cũng gật đầu nói: "Nói đúng lắm! Phải hỏi tình hình kỹ thêm chút nữa mới được!" Thấy vậy hắn bèn quay sang người phụ nữ trung niên đó hỏi: "Chị thử kiểm tra kỹ xem chị bị đau chỗ nào nhất?" Người phụ nữ kia bèn đưa tay đưa lên đầu cảm giác, sau khi sờ đến góc lông mày thì kêu lên ối chao mộ tiếng rồi nói: "Đúng rồi! Chỗ này làm cho tôi cảm thấy đau đớn nhất!"
Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu cùng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Túc Dương Minh Vị Kinh?"
Đường kinh lạc Túc Dương Minh Vị Kinh có đường chính là bắt đầu từ cánh mũi huyệt Nghênh Hương, sau đó theo dọc theo sống mũi hướng lên trên, hai bên cạnh giao nhau tại cuối đường sống mũi rồi cùng đi vào mắt, người phụ nữ này khi đưa tay lên trán chạm vào góc lông mày thì cảm thấy đau đớn tột cùng, do vậy có thể nói rằng chị ta bị đau đầu là do Dương Minh Vị Kinh.
Đỗ Văn Hạo sau khi xem xét kỹ lưỡng xong bèn tiến đến gần người phụ nữ đó nói: "Chị ngáp một hơi thật sâu vào xem sao!"
Người phụ nữ thấy vậy bèn nghe lời Đỗ Văn Hạo ngáp một hơi thật sâu, khi chị ta vừa mở miệng ra thì có một mùi hôi nồng bốc ra, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn ngồi thẳng người ra hỏi: "Chị đại tiểu tiện ra sao?"
"Tiểu tiện thì không sao, nhưng đại tiện thì nhiều lúc đi mãi mà không ra, khi cố sức cho nó ra thì toàn là những thứ khô cứng!"
"Chị mở miệng ra, rồi thè hết lưỡi ra ngoài cho ta xem xem!"
Người phụ nữ đó làm theo hết lời của Đỗ Văn Hạo sau khi xem xét tỉ mỉ thì phát hiện ra cuống lưỡi của chị ta có màng màu vàng, lúc này hắn mới chợt hiểu ra vấn đề liền quay sang cười với Tiền Bất Thu: "Đau ở Dương Minh, Dương Minh thì lại thông qua vị, đại tiện khô cứng, Dương Minh tụ hỏa do vậy mới tạo ra chứng đau đầu! Thì ra mới đầu ta dự đoán đau đầu là do Quy Kinh mà ra quả là một sai lầm lớn!"
Tiền Bất Thu nghe xong cũng vuốt vuốt bộ râu của mình nói: "Đúng vậy! Không trừ Dương Minh mà cứ triệt Quyết Âm thảm nào trị mãi mà không khỏi được bệnh!"
Đỗ Văn Hạo cũng gật đầu đồng ý, xong rồi hắn lại đưa bút lên viết đơn thuốc rồi đưa cho Tiền Bất Thu xem: "Ngươi xem phương thuốc này thế nào?"
Tiền Bất Thu cầm lên xem rồi gật đầu đáp: "Ừm! Cát Căn, Thạch Cao đều thuộc vào đặc tính của Dương Minh, lần này chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh được!"
Đỗ Văn Hạo cũng cảm khái nói: "Người ta thường hay nói không hiểu kinh lạc của phủ tạng thì mở miệng ra nói, đưa bút ra viết đều sai hết, hiểu nguyên lý khí hóa của kinh lạc, biết cách điều thuốc, thì có hiệu nghiệm hơn rất nhiều lần, câu nói này không sai chút nào cả. Bất Thu! Kinh nghiệm của ngươi đầy mình, nhất là đối với biện chứng kinh lạc vô cùng tài giỏi, về sau ta phải học hỏi thêm ngươi rất nhiều!"
Tiền Bất Thu nghe vậy vội chạy đến cúi người đáp: "Sư phụ nói quá rồi!"
Sau khi nhận được đơn thuốc mới, người phụ nữ trung niên đó liền dùng mấy thang, ngay sau đó đại tiện thông suốt, chứng đau đầu cũng giảm hẳn, cũng không cần phải đến phúc chẩn thêm lần nào nữa cả.
← Hồi 305 | Hồi 307 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác