Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 293

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 293: Đạp thủy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Tàn dư Nữ Chân còn sót lại Bạt Ly và hai gã đồng bọn truy xét còn chưa có được tin tức, có điều Triệu Ngọc không chút nào sợ hãi, vẫn dựa theo hành trình khởi hành. Hai vạn cấm quân mở đường lúc trước, dưới sự chỉ đạo của tướng quân bọn họ, mỗi một tấc đất đều tra xét cẩn thận, nhưng lại không có phát hiện nửa điểm dị thường. Điều này đồng thời làm cho rất nhiều người yên tâm, cũng làm cho Âu Dương càng thêm lo lắng. Âu Dương kiên trì cho rằng Hoàn Nhan Tông Bật nếu như không có kế hoạch tương đối khả thi, thì không thể nào tự mình đưa vào miệng cọp như vậy được.

Hoàn Nhan Tông Bật ở cầu Tam Xá tuy rằng cũng bố trí hỏa khí, nhưng Âu Dương cho rằng, những thứ kia đều là đạo cụ che mắt. Bởi vì chỉ cần dựa vào thân phận phu ngựa của Hoàn Nhan Tông Bật và những thân tín khác của hắn, lúc hoàng đế đến, căn bản không có khả năng tiếp cận cầu Tam Xá. Lại càng không cần phải nói châm lửa hoặc là dẫn nổ. Lại nói, cầu cuối cùng vẫn do nội vệ kiểm tra lại lần nữa, những thứ nhỏ như địa lôi nhỏ kia khó mà nói, nhưng bao thuốc nổ lớn như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ bị điều tra ra.

...

Cầu Thổ Hà nam bắc dài tám mươi mét, rộng ba thước không phải là kết cấu hình vòm đá tảng, mà là cầu nổi. Thuyền bè song song mà đi, đóng cọc cứng, rồi sau đó ở bên trên trải tấm ván gỗ, dùng dây thừng thô đảm nhiệm an toàn. Vì để đi thuyền thuận lợi, còn ở hai đầu nam bắc làm vòm gỗ, mặt nước thông thoáng, thuận tiện thuyền bè qua lại.

Lịch sử cầu nổi có hơn ba nghìn năm, nguồn gốc là năm đó có một hoàng đế vì để cưới vợ mà xây dựng nên. Khi đó quy định chỉ có một mình thiên tử có thể sử dụng cầu nổi. Thiên tử dùng xong, thì phải dỡ bỏ. Thời kỳ Chiến Quốc, quy củ này cũng đã bị phá bỏ, cầu nổi bắt đầu sử dụng ở dân gian. Tống Triều đã có lịch sử xây dựng cầu nổi hơn bốn trăm mét. Có điều kỹ thuật nâng cao cầu Thổ Hà ngược lại khiến Trần Quy mở rộng tầm mắt.

Mặc dù đang thời đại kia, người Hán nắm giữ tương đối tập trung tài nguyên kỹ thuật vĩ đại, nhưng người giỏi tay nghề của người Liêu cũng không ít. Cầu nổi mặc dù đơn giản, nhưng phí tổn sữa chữa rất cao. Cầu Thổ Hà đã có chút đổ nát, Trần Quy vừa học tập kỹ thuật nâng vòm này, vừa dẫn người tu sữa cầu, thời gian của hắn tương đối khẩn trương, Triệu Ngọc chỉ có hắn thời gian bốn ngày.

Gần bên cầu Thổ Hà, bầu không khí ngự giá liền càng thên khẩn trương. Đại nội chịu trách nhiệm điều hành bảo hộ sự an toàn của Triệu Ngọc áp dụng một loạt biện pháp. Tỷ như Ba phó tướng bởi vì biết Bạt Ly, không thể rời khỏi ngự giá quá xa, tùy thời tiến hành kiểm tra với người khả nghi. Quan văn cùng đi làm một tập đoàn, võ tướng cùng đi làm một tập đoàn, cung nữ, thái giám làm một tập đoàn. Bên ngoài là vệ đội, ngoại trừ nội vệ phía sau, tất cả tập đoàn không được lẫn lộn. Đây là rất cho Hoàn Nhan Tông Bật và Âu Dương mặt mũi, ý kiến mọi người phổ biến đều thừa nhận, tặc nhân không thể nào còn hành thích, cho dù tặc nhân hành thích cũng không tạo thành uy hiếp với Triệu Ngọc.

Âu Dương hỏi Ba phó tướng:

" Như thế nào? Có phải là có Nữ Chân lẫn vào bên trong cấm quân hoặc là thái giám không?"

" Không có."

Phó tướng lắc đầu nói:

" Đại nhân, thành thật mà nói, Bạt Ly mạt tướng tuy biết, nhưng hai người thân cận bên hắn, là thân cận thế nào, mạt tướng vẫn không dám khẳng định."

" Chuyện lớn như vậy, ta tin tưởng Bạt Ly muốn đích thân ra tay."

Âu Dương nói:

" Không cần khẩn trương, đặc biệt là lúc qua cầu, phải đặc biệt coi chừng."

"Dạ"

Âu Dương quay về khoảng bốn mươi mét chính là ngự giá Triệu Ngọc, bây giờ đang nghỉ ngơi. Triệu Ngọc ở trong đình uống trà, nội vệ đề phòng bốn bề. Âu Dương thấy mấy chục người bên này, không ngờ tất cả đều là người mình cũng quen biết. Triệu Ngọc thấy Âu Dương trở về, không nhịn được cười hỏi:

" Âu Dương, xem ngươi bình thường lá gan rất lớn, như thế nào hôm nay cẩn thận như vậy chứ? Ngồi đi."

Âu Dương ngồi xuống, Cửu công công đem trà bưng tới, Âu Dương một hơi cạn sạch, Cửu công công không thể làm gì khác hơn là lại cầm chén trà đi thêm trà. Âu Dương cười một tiếng nói:

" Dựa theo quen biết của thần với Hoàn Nhan Tông Bật, hắn không thể nào lại đơn giản như vậy bán đứng bản thân được. Thần đang suy nghĩ, thần xin đi cầu Thổ Hà có phải cũng là âm mưu của hắn hay không."

" Kẻ thông minh đều đa nghi."

Triệu Ngọc thở dài nói:

" Ngươi có phải là quá sợ hãi Hoàn Nhan Tông Bật này rồi hay không?"

" Báo."

Một tên nội vệ báo cáo:

" Cầu Thổ Hà dưới nước đã kiểm tra xong xuôi toàn bộ, không có phát hiện dấu vết tặc nhân lưu lại, đại nội đã phái cấm quân phong tỏa cầu Thổ Hà."

Âu Dương hỏi:

" Cách cầu có còn xa lắm không."

" Hai dặm."

*****

Hai dặm Âu Dương lại do dự, đại nội Phó Đô Chỉ Huy Sứ Lưu Thương Mang phụ trách an toàn hoàng đế ở bên nói:

" Đại nhân, chúng ta đã trông coi nghiêm mật, bọn họ cho dù thực sự có kế hoạch, chỉ sợ cũng không cách nào thực thi. Ty chức ngược lại cho rằng, cầu Thổ Hà chẳng qua là kế nghi binh, tặc nhân có thể chờ chúng ta qua cầu rồi, sau đó thả lỏng cảnh giác, rồi mới ra tay."

Hắn cũng rất nể mặt Âu Dương, dù sao tán thành Âu Dương cho rằng Hoàn Nhan Tông Bật sẽ tập kích những người khác nếu không phải bởi vì địa vị Âu Dương, đã sớm châm chọc khiêu khích.

Triệu Ngọc cười một tiếng nói:

" Âu Dương, trẫm hỏi ngươi. Trẫm đi Dương Bình hai lần, lần thứ nhất là cải trang mà đi, bên cạnh mang theo mấy người. Cấm quân cũng chờ lệnh ngoài vài chục dặm, lơi lỏng như thế trẫm còn không có việc gì, bây giờ bảo vệ nghiêm mật, vì sao ngươi ngược lại càng thêm bất an chứ?"

Âu Dương lắc đầu:

" Bệ hạ, công một thủ mười. Đặc biệt là ám sát, người ám sát sử dụng một phần sức mạnh, người bảo vệ sẽ phải sử dụng toàn bộ sức mạnh. Bệ hạ ngàn vạn lần không nên phớt lờ."

" Không có chuyện gì."

Triệu Ngọc cũng không để ở trong lòng, bảo:

" Khởi giá đi."

Cửu công công hô:

"Khởi giá"

Sau khi nội vệ thu dọn cái bàn đặt vào xe, cấm quân tinh nhuệ mở đường trước, rồi sau đó nội vệ đánh ngựa ngự giá. Âu Dương vội nói:

" Bệ hạ chờ đã"

" Chuyện gì?"

Trong giọng nói của Triệu Ngọc có chút bất mãn.

" Xe ngựa qua được sao?"

Âu Dương hỏi, Triệu Ngọc ngồi xe ngựa bốn con ngựa kéo, mà diện tích bề mặt cầu chỉ rộng có ba thước.

Nội vệ thám báo lúc trước báo cáo:

"Nếu không qua được chỉ có thể mời bệ hạ đi bộ qua cầu."

" Đi bộ?"

Triệu Ngọc không kiên nhẫn nói:

" Âu Dương làm sao ngươi lại như gà mẹ vậy? Trẫm đi bộ còn ít sao? Ngươi ngược lại nói cho trẫm, đi bộ qua cầu có thể có chuyện gì?"

Có thể có chuyện gì, Âu Dương thật không biết. Âu Dương bất đắc dĩ nói:

"Dạ"

"Khởi giá"

...

Đến đầu cầu, cấm quân hai người một nhóm bắt đầu qua cầu, thử khả năng chịu lực của cầu. Cổng vòm cầu có hơi nghiêng, có điều không có khó khăn gì mấy. Nhưng xe ngựa quá lớn không qua được. Tiếp theo là bộ binh chỉnh tề qua sông, cuối cùng chính là nội vệ bảo hộ Triệu Ngọc qua sông. Các quan văn chờ ở phía sau, thời kì nhạy cảm, đều theo như thân phận mà sắp xếp, không thể tán loạn.

Con đường hai bên bờ cầu đã bị cấm quân chiếm lấy hoàn toàn, ba bước có một người chỉnh tề đứng. Triệu Ngọc ngược lại cũng có chút hào khí, cung phục hất lên, bước về phía trước. Âu Dương với Cửu công công rớt lại phía sau mấy bước gắt gao đi theo.

Sẽ có chuyện gì? Không có việc gì? Triệu Ngọc vừa tới giữa cầu, ba phó tướng phía trước nàng hai mươi mét đột nhiên hô:

" Bạt Ly!"

" Cái gì?"

Tất cả mọi người kinh hãi, thuận theo hướng chỉ của ba phó tướng đó xem xét, là một cấm quân đang gác còn chưa qua cầu.

Cấm quân kia vừa thấy tất cả mọi người nhìn qua, khẩn trương vung trường mâu trong tay hỏi:

" Cái gì? Ở nơi nào?"

" Bạt Ly chạy đi đâu!"

Ba phó tướng đánh ngựa quay đầu nhìn về bờ sông vọt tới.

Một nội vệ hô to:

" Đứng lại!"

Hoàng đế vẫn còn ở giữa cầu, ngươi cưỡi ngựa xông lại là có ý gì?

Âu Dương bừng tỉnh đại ngộ quát lên:

" Hắn mới là Bạt Ly!"

Mẹ ôi, vừa ăn cướp vừa la làng. Vương Bát Đản, ngoan độc, phó tướng này bắt Hoàn Nhan Tông Bật, hơn nữa còn bắt thân tín của Hoàn Nhan Tông Bật. Mục đích chính là để gia tăng tín nhiệm của mình. Âu Dương nghĩ tới một đống trận ám sát ở cổ đại, chẳng hạn như Kinh Kha, cũng mượn đầu lâu của Đại tướng tới gần Tần Vương...

" Đúng, lão tử mới là Bạt Ly."

Bạt Ly đánh hai gã nội vệ ngã xuống nước, rồi sau đó đốt một súy thủ pháo đã chuẩn bị trước ném tới Triệu Ngọc.

Hắn cũng xem thường võ nghệ của nội vệ, một mũi tên bay tới, đánh bay súy thủ pháo ra khỏi cầu, súy thủ pháo nổ tung trên mặt nước. Triệu Ngọc không sợ hãi nói với Âu Dương:

" Sớm nói rồi, bọn họ không đến gần trẫm được đâu."

Lời này nói xong, Bạt Ly đã trúng hai mũi tên, đang vật lộn với hai gã nội vệ, tuy rằng chỉ có cách hơn mười thước, nhưng bọn nội vệ đã bố trí tốt phòng ngự. Mà còn người bên kia cầu đã bắt đầu quay đầu lại, Bạt Ly chết ngay lập tức.

Giống như theo lời Triệu Ngọc, ám sát gì đó căn bản là không đủ gây sợ hãi. Bạt Ly thân trúng hơn mười mấy đao dữ tợn quát:

" Giết!"

Rồi sau đó ngã vào trên cầu bỏ mình.

Âu Dương cả kinh, dường như một người chết không có giá trị. Súy thủ pháo kia là thứ tạo ra lực sát thương duy nhất của Bạt Ly, nhưng nội vệ đều là người không sợ chết, súy thủ pháo cho dù ném vào cũng có tử sĩ xử lý. Lực sát thương căn bản là không đủ gây sợ.

" Cái gì vậy?"

Âu Dương quay đầu lại thấy liền hoảng sợ, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện mấy chục hỏa thuyền chở đầy vật tư bơi đến, nhanh chóng chạy đến bờ cầu. Sau hỏa thuyền còn có mấy đội thuyền chở đầy người Nữ Chân, mấy chục người múa may binh khí hò hét.

" Bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng." Không ít người rối rít hô la.

Nhưng bảo vệ như thế nào? Âu Dương rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch ám sát của Hoàn Nhan Tông Bật. Đầu tiên phải khiến Triệu Ngọc đi đến cầu Thổ Hà chứ không phải là cầu Tam Xá. Bởi vì cầu Thổ Hà trên sống không có bóng người, dễ ẩn núp. So với kết cấu đá gỗ của cầu Tam Xá, cầu nổi bị công kích hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Làm sao có thể để Triệu Ngọc thay đổi tuyến đường đây? Hoàn Nhan Tông Bật nghĩ ra kế sách một hòn đá hạ hai con chim, đó chính là hy sinh mình. Dùng lời khai của thân tín cho thấy, ở huyện Phù Dư còn có thích khách Nữ Chân ẩn núp, khiến người Tống bất an. Tác dụng thứ hai khi Hoàn Nhan Tông Bật hy sinh bản thân mình chính là đề cao độ tín nhiệm của Bạt Ly, để dễ tiếp cận Triệu Ngọc. Cho dù Triệu Ngọc đi cầu Tam Xá, Bạt Ly vẫn có thể trà trộn sẽ có khả năng ám sát nhất định. Tác dụng của Bạt Ly còn là vào lúc đi lại trên cầu làm tắc nghẽn, phát ra tín hiệu báo cho đồng bọn động thủ, kéo dài thời gian.

Âu Dương rất buồn bực, rốt cuộc là người nào xác nhận Bạt Ly là tướng lĩnh của phái tiền tuyến vậy.

"Cung tiễn tập hợp"

Người Nữ Chân bắt đầu công kích bằng mũi tên.

Lưu Thương hoang mang vội hỏi:

"Làm sao bây giờ?"

" Nhảy cầu"

Âu Dương nói với Triệu Ngọc:

" Bệ hạ, nhảy đi, chậm thêm nữa liền không còn kịp rồi, mọi người biết bơi cùng nhau nhảy đi."

" Trẫm không nhảy"

Triệu Ngọc mặt không còn chút máu. Nàng không biết bơi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<