Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 294

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 294: Ơn không giết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Qua một hồi, đợt hỏa thuyền bền chắc đầu tiên đụng vào trên cầu nổi người trên cầu giống như con vịt đạp nước, đều rối rít rơi vào trong sông. Âu Dương không có té xuống, mà là nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống, khẽ choàng lấy sau lưng Triệu Ngọc, dùng tư thế bơi ngửa kéo Triệu Ngọc thuận dòng bơi xuống. Lại nhìn kẻ rớt nước phụ cận, Âu Dương xấu hổ, không ngờ không có mấy người biết bơi. Cho dù mấy người biết bơi, tự bảo vệ mình cũng khó khăn, lại càng không cần phải nói cứu người. Có một người biết bơi vừa mới lại gần ngươi ngâm trong nước, đã bị người ngâm nước kéo lấy, hai người dây dưa một hồi, đều chìm xuống hết với nhau.

Triệu Ngọc cũng rất khẩn trương, túm loạn khắp nơi. Âu Dương có kinh nghiệm, đã trở tay nắm chặt, Triệu Ngọc chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn. Âu Dương vội nói:

" Bệ hạ, không cần phải kinh hoảng."

" Ừm."

Triệu Ngọc nghe ra là thanh âm Âu Dương, tâm tình khẩn trương lập tức trở nên thả lỏng. Đầu khẽ dựa ở trên lồng ngực của Âu Dương, giống như sắp hôn mê đến nơi. Âu Dương nhìn tình huống mặt nước, chuẩn bị bơi vào bờ.

Nếu như chuyện vừa rồi gặp phải không xem là hỏng bét, thuyền bè Nữ Chân đụng hỏng cầu nổi kia sẽ truy sát xuống hạ du, đó chính là vô cùng không xong. Mặc dù cấm quân và nội vệ liều chết chặn lại, nhưng vẫn có hai thuyền người Nữ Chân lao xuống hạ du.

" Ở đó."

Một người Nữ Chân cao giọng quát lên, tất cả mọi người nhìn thấy Triệu Ngọc ở ngoài trăm mét.

Triệu Ngọc vừa khẩn trương:

" Làm sao bây giờ?"

" Bệ hạ yên tâm, người Nữ Chân xuống nước vẫn không phải đối thủ của thần."

Triệu Ngọc nói:

" Tay của ngươi ở vị trí không nên ở."

" Bệ hạ, vị trí này là vị trí duy nhất."

Ba bộ phận, đầu tiên là bụng, thứ hai là ngực, thứ ba là cổ. Không thể phủ nhận, bởi vì lúc ấy còn chưa có chuyện gì, xúc cảm là tương đối không tồi. Âu Dương khẩn trương hỏi một câu:

" Chuyện sau này, ngươi sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?"

Triệu Ngọc thở dài:

" Người Nữ Chân tới rồi."

Muốn diệt khẩu đã sớm diệt rồi.

Thuyền nhỏ Nữ Chân càng ngày càng gần, trên thuyền nhân thủ chưa chết nắm chặt trường mâu nhìn Triệu Ngọc lạnh nhạt nhìn ngược lại bọn họ. Âu Dương nói:

" Bệ hạ, hít sâu vào."

" Ừm."

Triệu Ngọc hít vào một hơi, rồi sau đó bị Âu Dương kéo xuống, hai người lặn sâu vào trong nước.

Tốc độ thuyền mặc dù nhanh hơn người, nhưng là không mau được bao nhiêu, Triệu Ngọc căn bản không có kinh nghiệm lặn xuống nước, chưa đến mười giây đã nhả ra bọt khí. Âu Dương quay người lại, mặt đối mặt ôm lấy Triệu Ngọc miệng đối miệng truyền hơi sang. Triệu Ngọc mở to mắt nhìn Âu Dương. Âu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ gật đầu. Ở trên đầu bọn họ, một chiếc thuyền đã chạy qua.

Sau một hơi, Triệu Ngọc vẫn không thể nào kiên trì bao lâu, phun ra vài bong bóng nước, uống hai ngụm nước. Hai tay ôm lấy Âu Dương, đầu tựa vào trên lồng ngực Âu Dương, nhắm mắt lại nốc thêm một ngụm nước nữa.

Âu Dương cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Triệu Ngọc, lúc này trồi lên, căn bản chính là thiếu đường chết. Âu Dương sửa sang lại lọn tóc Triệu Ngọc, vẽ chữ thập tạm thời ôm chân Jesus, cầu nguyện thần linh phù hộ.

Rốt cuộc chiếc thuyền Nữ Chân thứ hai cũng đi qua, Âu Dương cấp tốc trồi trên mặt nước, vừa thấy người Nữ Chân trên thuyền bè vẫn là ba mặt tìm kiếm tung tích của mình và Triệu Ngọc, chỉ riêng phía sau lại không có thuyền bè tìm kiếm. Âu Dương kéo Triệu Ngọc hôn mê bơi về phía bờ, Âu Dương thể lực cũng không đủ, rất khó tiến hành cứu Triệu Ngọc ở trong nước được.

Ngâm nước hai phút, sẽ mất đi ý thức, ngâm nước sáu phút sẽ tạo thành thương tổn cực lớn với thân thể con người. Âu Dương không có tính toán mấy phút đồng hồ, vừa đến trên bờ liền bắt đầu cấp cứu. Có lẽ thật sự là Triệu Ngọc có long khí, chưa được một lúc đã nôn hết nước tắc trong miệng ra, khôi phục hô hấp. Âu Dương thấy tình huống như vậy cơ thể thả lỏng nằm lỳ trên đất không động đậy được nữa, hắn mệt đến ngất ngư, nếu không phải là mỗi ngày kiên trì rèn luyện thể lực, chỉ sợ hắn chỉ có thể vứt bỏ Triệu Ngọc.

Chờ Triệu Ngọc tỉnh táo lại, trước mặt đã có một đống lửa nhỏ. Y phục của nàng đã bị lột sạch, vắt trên dây mây hong khô. Trong lòng Triệu Ngọc thầm mắng Âu Dương gan lớn, nhưng áp chế xúc động cho Âu Dương một cái tát, khẽ nhắm mắt quan sát Âu Dương cũng đang lõa thể. Nhưng không ngờ Âu Dương không có làm gì mình, mà lại nhảy xuống sông, chưa được một lúc thì từ trong khe đá móc ra con cá không lớn đi lên. Sau khi rửa sạch sẽ, Âu Dương đem cá xuyên qua gỗ cứng, bắt đầu chậm rãi nướng cá.

Âu Dương đưa ánh mắt nhìn thân thể Triệu Ngọc, không nhịn được đưa tay qua, vuốt ve phần ngực, rồi sau đó tự cho mình một cái tát. Lại sờ y phục hong khô, tâm tình tương đối phức tạp. Cảm giác không sai biệt lắm, cầm y phục mặc vào trước. Rồi sau đó sẽ giúp Triệu Ngọc mặc quần áo vào.

Trong lòng Triệu Ngọc có hơi thất vọng, chờ sau khi Âu Dương mặc quần áo tử tế, liền mở mắt:

" Trẫm không đủ mị lực?"

" Hả?"

Âu Dương bị dọa sợ nhảy dựng lên:

" Bệ hạ ngươi đã tỉnh?"

" Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của trẫm."

" Vấn đề này..."

Âu Dương mồ hôi nói:

" Bệ hạ nếu nguyện ý, đương nhiên là có mị lực. Bệ hạ mới vừa hôn mê, thần nếu làm loạn, đó chính là vấn đề đạo đức."

" Ngươi cũng không phải là chưa làm qua."

Triệu Ngọc lạnh nhạt nói một câu, nhìn bốn phía, sau lưng là một mảnh rừng rậm, vị trí của mình chính là bãi cỏ bên bờ sông.

Âu Dương cười một tiếng cũng không nói lời nào, lấy ra cá nướng, xé một miếng thịt cá, đưa đến bên miệng Triệu Ngọc. Triệu Ngọc do dự một hồi, rồi sau đó vẫn há miệng ăn hết thịt cá. Âu Dương róc thịt cá thở dài nói:

" Nếu ngươi không phải là hoàng đế thì tốt rồi."

" Tốt như thế nào?"

Triệu Ngọc hỏi ngược lại.

Vấn đề này... Âu Dương duỗi tay ra, cởi y phục Triệu Ngọc nói:

" Chính là tốt như vậy."

Triệu Ngọc không có phản kháng, lẳng lặng nhìn Âu Dương. Quần áo ngoài cởi ra, Âu Dương nhìn thấy nội y Triệu Ngọc. Tay lại đưa tới, Triệu Ngọc vuốt ve tay Âu Dương. Nhẹ nhàng cười một tiếng, bản thân đem nội y cởi xuống.

...

" Thanh âm gì vậy?"

Trương Tam hỏi.

" Không phải là Dạ Tiêu sao?"

(Tiêu: Ma núi, loài yêu quái mặt xanh nói trong truyền thuyết)

*****

Lý Tứ trả lời:

" Đi xem một chút đi"

Hai người giơ cây đuốc đi lại trong rừng rậm, bọn họ cũng là một đám chịu khổ. Có điều kỹ năng bơi lội cũng không tệ lắm, dù sao mỗi ngày cùng với Âu Dương, ra ngoài chơi nước là một hoạt động giải trí rất bình thường. Lại thêm bọn họ không cần cứu người, cho nên không có gánh nặng vừa bơi một nửa đã phải lên bờ. Hai người thương lượng một chút, tạm thời vẫn không đi ra khỏi rừng rậm, mà là bơi xuống tiếp, nhìn xem thử có thể gặp Âu Dương hoặc là cứu mấy người hay không.

Đêm đã chạng vạng, tuy rằng ánh sáng trong rừng rậm rất ít ỏi, nhưng ánh sáng ở bờ sông vẫn còn rất tốt. Trương Tam, Lý Tứ nhờ vào anh sáng nhìn thấy suýt nữa bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, Dạ Tiêu ở đâu ra chứ, rõ ràng là lão Đại đang dã chiến với Hoàng đế/ Lý Tứ vội vàng nhỏ giọng nói:

" Rút lui"

Trương Tam vội đi theo, đi được một đoạn nhỏ giọng hỏi:

" Rút lui bao lâu?"

"Ừm... Sáng sớm ngày mai đi."

Lý Tứ nói:

" Chúng ta trước tiên tìm bãi đất bằng phẳng một chút, nhóm lửa lên, ban đêm dã thú nhiều."

...

Âu Dương ôm ấp giai nhân trong ngực, giai nhân nói lời sát phong cảnh:

"Trở về tru di cửu tộc nhà ngươi."

Thanh âm vẫn còn rất dịu dàng.

" Ngươi và ta có quan hệ này, ngươi cũng tính nằm trong cửu tộc nha."

" Quan hệ?"

Triệu Ngọc lạnh giọng hỏi:

" Vậy Lương Hồng Ngọc với ngươi là có quan hệ gì?"

" Các ngươi đều giống nhau."

Âu Dương buông Triệu Ngọc ra đứng lên nói:

" Một người lấy quốc gia làm trọng, một người lấy sự nghiệp làm trọng. Còn định kiến công lập nghiệp trong lĩnh vực mình thích. Ngoại trừ quan hệ tình dục, còn có thể có quan hệ gì? Ai..."

Âu Dương thở dài.

Triệu Ngọc hỏi:

"Ngươi giống như có tâm sự?"

"Ừ... Kỳ thật ta... Ta rất mâu thuẫn."

Âu Dương nói:

" Vì dân tộc, ta phải làm cho ngươi biến mất. Nhưng ta lại không đành lòng thương tổn ngươi."

" Ngươi... Ngươi muốn giết ta?"

Triệu Ngọc ngược lại bị lời này làm kinh ngạc, nói lắp hỏi"

" Vì, vì sao?"

Nước mắt cũng sắp rơi xuống.

" Ngươi nếu không có ở đây, ta liền có thể ổn thỏa ràng buộc quân đội. Giúp đỡ hoàng đế bù nhìn của, rồi sau đó quy phạm hoá tuyển cử, khiến Đại Tống sớm tiến vào xã hội tư bản. Đương nhiên, thiên hạ vẫn là thiên hạ của Triệu gia."

Mấy quân lộ trọng binh của Đại Tống đều có quan hệ rất lớn với Âu Dương, nếu Triệu Ngọc biến mất, có thể ràng buộc và hiệu lệnh bọn hắn cũng chỉ có một mình Âu Dương. Chỉ cần Âu Dương ổn định vì quốc gia, chứ không phải là tư lợi, những tướng lãnh này đều sẽ nghe theo sự điều hành của Âu Dương.

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi muốn làm hoàng đế?"

Âu Dương lắc đầu ngồi xuống sờ gương mặt Triệu Ngọc:

" Ta đối với Hoàng đế một chút cũng không có hứng thú. Yên tâm đi, ta thà rằng ngươi giết ta, ta cũng sẽ không giết ngươi."

Âu Dương dù sao cũng không phải là kiêu hùng gì. Bản thân hắn cũng không có dã tâm gì.

Triệu Ngọc hỏi:

" Vậy ngươi muốn thế nào?"

Âu Dương trầm tư một hồi nói:

" Ta hi vọng ngươi phối hợp để ta giấu đi ngươi."

" Nếu không thì sao?"

" Ta đây liền mạo hiểm mang ngươi giấu đi."

Triệu Ngọc mặt không chút thay đổi nói:

" Trẫm biết lá gan của ngươi rất lớn. Không chỉ dám cùng ta cá nước thân mật, còn dám âm mưu soán vị."

" Không phải là soán vị."

Âu Dương nói:

" Triệu gia Hoàng đế tuy rằng mất đi một chút quyền lợi, nhưng vẫn sẽ được truyền thừa muôn đời. Hơn nữa bản thân ta tuyệt đối sẽ không làm giám quốc hoặc là làm hoàng đế."

Triệu Ngọc sau khi suy nghĩ thật lâu nói:

" Trẫm sẽ không hợp tác với ngươi, trẫm là cửu ngũ chí tôn."

"Ừ..."

Âu Dương cười khổ:

" Bây giờ liền xem ta có thể giấu ngươi đi được hay không rồi."

...

Âu Dương thật cao hứng, Trương Tam Lý Tứ đã đến. Có điều Trương Tam Lý Tứ nghe nói Âu Dương giấu Hoàng đế đi, quả thực bị làm cho sợ đến xanh mặt. Lại nhìn Triệu Ngọc ở một bên nghe Âu Dương nói chuyện, vừa không tỏ vẻ phản đối cũng không tỏ vẻ đồng ý, lại càng cảm thấy quái dị.

Lý Tứ phân tích:

" Cấm quân chắc chắn đã bắt đầu lục soát núi. Ngày hôm qua là do không có thuyền, sáng sớm hôm nay nhất định sẽ bắt đầu lục soát thủy đạo. Muốn giấu Hoàng thượng, nhất định phải làm cho bọn họ cho rằng Hoàng thượng đã chết rồi."

Âu Dương nói:

" Ngày hôm qua rất nhiều người đều trông thấy ta ở trong nước bắt được Hoàng thượng, chỉ cần ta ra mặt nói Hoàng thượng đã chết, ta nghĩ không có người hoài nghi."

Âu Dương cầm lấy mũ quan của Triệu Ngọc nói:

"Cái này có thể làm chứng cớ, có thể thành công dẫn dụ bọn họ từ tìm người chuyển thành tìm xác. Mà xác sẽ không trôi từ thượng du xuống đâu."

Triệu Ngọc đột nhiên hỏi:

" Ngươi có rảnh không? Ngươi muốn ràng buộc quân đội, vừa muốn liên lạc với triều thần, còn muốn hội kiến con cháu Triệu gia, lại muốn chuyển trẫm đến Đại Tống."

" Bệ hạ, đại tướng các lộ này đều là người phi thường. Biết chuyện bất thường vậy xảy ra, tất nhiên là phải ràng buộc quân đội mình. Những tướng lãnh này đều là người trung quân ái quốc, sẽ không bị người khác lợi dụng dễ dàng."

Âu Dương nói:

" Triều thần không cần liên lạc, bây giờ là Từ Xử Nhân và Lý Cương giám quốc, bọn họ có quyền binh thần, có năng lực trấn an thần tử với địa phương. Về phần con cháu Triệu gia, nhất định phải tuyển chọn, nhưng chỉ chọn những người ngốc, tuổi còn nhỏ, thế lực yếu. Thần tin tưởng rất nhiều người hiểu rõ, lúc này để Hoàng đế càng có khả năng tiếp nhận chức vụ quốc gia sẽ càng hỗn loạn."

Triệu Ngọc hỏi:

" Không bằng dứt khoát phế đi ngôi vị hoàng đế cho rồi."

" Bệ hạ nói đùa."

Âu Dương nói:

" Thần chưa từng có ý nghĩ như vậy."

Lý Tứ nói:

" Đại nhân. Nếu muốn làm, ta đây với Trương Tam trước hết sẽ giấu kín Hoàng thượng trong rừng rậm. Chờ bọn hắn sau khi kiểm tra hạ du chúng ta sẽ thừa cơ rời khỏi."

"Ừ, chúng ta hẹn một thời gian địa điểm đi."

Âu Dương nói với Triệu Ngọc:

" Bệ hạ cũng đừng có chạy loạn, gọi bậy, hảo hảo phối hợp với hai người bọn họ, như vậy bệ hạ cũng ít chịu khổ một chút."

" Yên tâm, trẫm hoặc là không lên tiếng, nếu muốn lên tiếng thì các ngươi liền xong đời."

Triệu Ngọc nói:

" Kế hoạch của ngươi thất bại, trẫm cũng sẽ không giết ngươi, trẫm muốn khiến ngươi lưu lại tiếng xấu muôn đời."

Âu Dương chắp tay:

" Tạ ơn bệ hạ đã không giết."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<