← Hồi 284 | Hồi 286 → |
Cải cách thật ra thì mỗi triều mỗi đời đều có, chỉ có điều lớn nhỏ khác nhau mà thôi. theo chức vị Tể tướng này mà nói, đã trải qua các loại phong ba sóng gió, đến bây giờ vẫn chưa có xác định quyền lợi chân chính.
Tể tướng Chiến quốc hai tay nắm quân vụ với chính vụ. Lúc Tần triều cảm giác quyền lợi Tể tướng lớn, cho nên phân ra tả hữu tướng để cho bọn họ kiềm hãm lẫn nhau... Ngoại trừ Tể tướng, trưng binh hoặc là mộ binh, dựa theo thuế đinh hoặc là thuế đất, vấn đề của các triều đại đều không giống nhau.
Biến pháp của Vương An Thạch gặp phải mâu thuẫn rất lớn, vấn đề chủ yếu nhất là cải cách của hắn xúc phạm lợi ích của các địa chủ, hy sinh quyền lợi và ích lợi của địa phương, giàu có của triều đình.
Cải cách chính trị của Âu Dương thì không có bản chất xúc phạm lợi ích của sĩ tộc, tất cả mọi người đều có một đại diện đoàn thể của mình, có bản lĩnh ngươi hãy đến tranh quyền đi.
Cho dù sĩ tộc không thượng vị, người thượng vị cũng phải cân nhắc ý kiến của sĩ tộc. Cho nên phong ba cải cách chính trị lần này, cũng không có động chạm thực chất đến lợi ích của bất kỳ bên nào. So với Âu Dương dự đoán còn thuận lợi hơn nhiều.
Ai cũng được lợi, kia rốt cuộc người nào làm vật hy sinh đây? Rất nhiều người cho rằng là hoàng đế Triệu Ngọc đại biểu.
Nhưng trên thực tế Triệu Ngọc cũng không tổn thất quyền lợi. Quyền lợi vẫn ở trên tay nàng. Về phần việc vặt, Triệu Ngọc cũng không phải là một người nghe lải nhải chuyện nhỏ.
Chính sách này vẫn bảo đảm hoàng đế tương lai sẽ thoát khỏi tiêu điểm mâu thuẫn. Nếu như phải nói Triệu Ngọc hy sinh ở đâu, thì chính là hy sinh quyền quyết định chính vụ không lớn không nhỏ.
Chút quyền lợi này đối với hoàng đế mà nói thì không có gì to tác cả, nhưng với các đại thần mà nói, đã là phi thường chú ý. Bọn họ chú ý những chuyện này, thậm chí chú ý vượt qua biên giới đối phương.
Trước kia những chuyện này đều là thần tử nghiệp vụ quen thuộc dâng tấu, hoàng đế xem ai nói có lý thì dựa theo người nói có lý mà làm theo. Bây giờ thì ngược lại, hoàng đế mặc kệ, mọi người cùng nhau thảo luận.
Tỷ như Âu Dương đưa ra, gia tăng giá bán lẻ gạo, kích thích nông dân tích cực sản xuất, liền nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người. Nhưng Âu Dương đưa ra sửa đổi luật trà, liền có rất nhiều người có ý kiến không đồng ý, lý do của không cách nào thuyết phục bọn họ, người phản đối cũng đưa ra ảnh hưởng tiêu cực sau khi sửa đổi luật trà.
...
Thanh nghị sảnh ở Thái Học trở thành nơi thay đổi lớn nhất Đông Kinh. Không chỉ có Thái Học sinh còn có quan viên ở đây trình bày quan điểm của mình đối với mọi chuyện.
Chẳng hạn như có người đề nghị, tăng thuế, người thu nhập cao nộp thêm thuế, bởi vì tiền của người có tiền quá nhiều.
Cũng có người đề nghị giảm bớt thuế bạc trắng và vàng lưu hành bên ngoài, kích thích mọi người đãi vàng hải ngoại. Còn có trao quyền cho cấp dưới quyền bán muối được châu lý gì đó nữa, rất nhiều đề nghị.
Mà khiến mọi người rớt mắt kính chính là, Âu Dương nhậm chức không quá nửa tháng, áp lực bức bách, tự nhận lỗi từ bỏ thân phận giám quốc.
Nguyên nhân chính là một bản tấu chương của Lại bộ. Bên trên liệt kê từng 'giấy phạt' mấy năm gần đây Lại bộ gửi cho Âu Dương. Chủ yếu chính là hai đại tội danh không kết hôn không sinh con.
Còn có một phần báo cáo điều tra của Tông Trạch với Dương Bình rất nhiều năm trước, báo cáo chỉ ra nghi ngờ Âu Dương tham ô. Ngoài ra một phần báo cáo mấy năm trước Ngự Sử đài chỉ ra, sinh hoạt cá nhân của Âu Dương vô cùng không kiểm điểm.
Lý Cương cầm những thứ này yêu cầu Âu Dương giải thích, hơn nữa nói Âu Dương mặc dù là rường cột Đại Tống, nhưng phương diện cuộc sống đáng xấu hổ. Người như vậy không thể đảm nhiệm giám quốc.
Thu được nhận được tin tức này mỉm cười nửa canh giờ, rồi sau đó rất đắc ý nói với Cửu công công:
" Hóa ra hắn những chuyện hư hỏng này, trẫm không muốn tính toán, người khác không thích tính toán. Nhưng hiện tại đã không giống vậy rồi, mông chùi không sạch, chỉ có thể xuống đài."
Âu Dương cũng không có kinh nghiệm phương diện này, vốn là tìm kỹ nữ, không kết hôn sinh con, đều là chuyện riêng của bản thân Âu Dương.
Âu Dương với Triệu Ngọc cũng không kiêng dè.
Dù sao Triệu Ngọc là xem ngươi năng lực như thế nào, không phải là xem ngươi có thể mấy con heo mẹ, sinh bao nhiêu ổ heo con.
Nhưng Lý Cương cầm lên triều hội nói một hơi, Âu Dương lúc này mới hiểu được, vì sao Clinton lại không thể ngoại tình.
Bộ trưởng bộ quốc phòng, bộ trường ngoại giao, quan to quốc gia chắc chắn cũng làm một chút chuyện lộn xộn, nhưng người ta không phải lão đại, không cần lên đài.
Âu Dương không được không lên đài, mọi người cũng sẽ bàn ra tán vào chuyện đời tư của Âu Dương. Nhưng ngươi đã làm giám quốc, tiêu chuẩn đạo đức tất phải không có trở ngại.
Sau khi Âu Dương thương lượng với Bạch Thời rất lâu, tuyên bố tự nhận lỗi từ chức, có điều đề cử Bạch Thời tiếp tục đảm nhiệm giám quốc.
Biểu quyết tiến hành ba ngày sau. Có điều, bởi như vậy mọi người cũng hiểu rõ, giám quốc này không chỉ người có quyền lợi khá lớn, hơn nữa còn là người dễ dàng bị công kích nhất.
Âu Dương quyết định này vừa ra tới, đã lấy được ủng hộ của các triều thần, cũng đã lấy được ủng hộ của người Đông Kinh luôn quan tâm triều cục.
" Ngươi quả thật nhân nghĩa vô song?"
Thái Hư Tử vẻ mặt không tin nói:
" Có điều lão đạo không rõ, chút chuyện hư hỏng này của ngươi, không đến mức làm cho ngươi bị mất vị trí giám quốc?"
" Ngươi chưa từng làm qua, ngươi sẽ không biết mất mặt thế nào đâu."
Âu Dương cảm giác mặt mình vẫn còn nóng:
" Ngươi có biết Lý Cương của ngươi nói ta như thế nào không? Bất hiếu hữu tam, vô hậu là tội lớn nhất, nói phụ thân ta mất sớm, mẫu thân tái giám nhưng ta dạo chơi nhân gianm phong hoa tuyết nguyệt với kỹ nữ, là đại bất hiếu. Thân là quan viên triều đình, nhưng mà tản mạn tự do, du đãng khắp nơi, một năm hiếm thấy mấy lần làm việc, thái độ làm việc như vậy, làm sao có thể đem trách nhiệm giám quốc đặt ở trên người ta được? Hửm? Không đúng nha."
Thái Hư Tử hỏi:
" Sao lại không đúng?"
Âu Dương cau mày suy tư một hồi lâu nói:
" Không phải là người cay nghiệt như vậy, lại càng không giống người vô sỉ lật chuyện cũ tính sổ với ta như vậy."
" Trong mấy người các ngươi, ngươi là người có nhiều nhược điểm nhất. Những người khác ít nhất biểu hiện ra còn là ra vẻ đạo mạo. Thân thế trong sạch, Lý Cương, sau là quan viên, tiến sĩ. Có lão bà có hài tử, trung thành quân vương. Âu Dương, trạng nguyên, không có vợ không có hài tử, rất có thể yêu thích chuyện Long Dương. Đã từng bởi vì giả truyền thánh chỉ mà bị hạ ngục, đảm nhiệm tri huyện nhiều năm qua, không để ý tới chính vụ, hàng năm qua lại trong kỹ viện..."
*****
Âu Dương chợt hiểu ra:
" Không ngờ tấu chương tố cáo ta do chính tay ngươi viết."
" Đừng trách ta, muốn trách thì trách chính sách của ngươi với Khương tộc khiến đại nhân nhà ta rất lo lắng. Ngươi đơn thuần giết chóc sẽ khiến cho biên cương bất mãn. Nhưng tiểu tử ngươi lại đang giám quốc, quyền lợi lớn nhất, hoàng đế cũng không can thiệp, cho nên, chỉ có thể đem ngươi lôi xuống ngựa."
Thái Hư Tử nói:
" Điểm này ta là tương đối tán thành đại nhân nhà ta/ nhưng cũng tán thành xuất binh của ngươi. Mặt đen của ngươi đã diễn xong rồi, đương nhiên là mặt trắng lên đài."
" Ngươi cho rằng Bạch Thời là được mặt trắng?"
Âu Dương hỏi.
Thái Hư Tử cười hắc hắc nói:
" Ngô Mẫn và đại nhân nhà ta đều quyết định cùng nhau ủng hộ Bạch Thời, đem ngươi hoàn toàn đuổi xuống đài. Bạch Thời cũng có nhiều bất mãn với thái độ cứng rắn của ngươi."
"..."
Thay đổi chính quyền này so với Nhật Bản hiện đại còn nhanh hơn. Âu Dương biết rõ trước mắt những điều này đều là hình thức ban đầu, Triệu Ngọc lại không muốn dùng luật pháp để ràng buộc bản thân và thần tử, cho nên trăm ngàn chỗ hở, xem ra vẫn là phải tổng kết cho ra một phương án khả thi mới được.
Có điều bây giờ hình thức ban đầu và tư bản lập hiến có một khác biệt rất lớn. Chủ thể biểu quyết bao gồm cơ cấu chức năng một số quốc gia, tỷ như nhân viên Hình bộ, Lễ bộ, Lại bộ đều có quyền bỏ phiếu, có điều cũng có đại biểu một số người của các tầng lớp tham dự bên trong, chỉ có thể từ từ thay đổi, bây giờ bước đầu tiên từ hoàng quyền phân ra quyền chính vụ, đã là tiến bộ vô cùng tài ba lắm rồi.
Âu Dương bị đuổi xuống đài, liền cuốn gói về Dương Bình. Mấy tập đoàn, mấy đảng phái phát triển thế nào, đã không phải là Âu Dương có thể dính dáng vào.
Nếu không can thiệp quá nhiều, Triệu Ngọc bên kia có thể không hài lòng.
Thanh nghị đại phu đang căn cứ diễn thuyết chế độ trước khi đi của Âu Dương, thu thập cho ra một bộ quy tắc tương đối khả thi.
...
" Chỉ có thể gây sức ép như vậy thôi."
Âu Dương trên đường nói với Kim nương:
" Hoàng thượng uy vọng quá cao, bất kể quy củ gì, chỉ cần hoàng thượng ho một tiếng, lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu."
Kim nương hỏi:
" Ý đại nhân là bản thân đang diễn một vở kịch à?"
" Chính xác mà nói ta và Ngô Mẫn đang diễn kịch. Có điều Thái Hư Tử lão tạp mao này so với ta nghĩ còn âm hiểm hơn."
Âu Dương nói:
" Giám quốc gì đó không thể để cho ta làm yên ổn, nhưng ta cũng không ngờ đã đi xuống đài nhanh như vậy."
Kim nương cười nói:
" Đại nhân hữu tướng lúc này ngược lại cũng thanh nhàn, giám quốc không được thì xin nghỉ."
Âu Dương lắc đầu:
" Nếu ta ở lại, hoàng thượng cũng sẽ mất hứng, hoàng thượng với ta vẫn là kiêng kỵ rất nhiều, lo lắng ta lá gan quá lớn."
Âu Dương trở lại Dương Bình còn chưa tới mười ngày, triều đình đã có động thái lớn, Bạch Thời phái ra Lễ bộ Thượng thư làm sứ đoàn Tây Liêu. Bọn họ cùng phối hợp với Lưu Kỳ, dùng biện pháp củ cải lại thêm cây gậy, giải quyết kẻ địch chống cự. Đồng thời với người Nữ Chân áp dụng chính sách trấn an tương đối cứng rắn, chứ không phải thái độ hoàn toàn cương quyết như đối với Nữ Chân phía nam Hoàng Long. Đồng thời, Nữ Chân Ngũ Bộ Quốc, lại lần nữa dâng tấu Tống Triều yêu cầu đầu hàng.
Âu Dương đối với những chính sách này đều không hài lòng, mặc dù triều đình đối với Nữ Chân vẫn lấy chính sách quấy nhiễu bọn họ tập trung làm chủ, nhưng Âu Dương cho rằng quá mức mềm yếu. Về phần Nữ Chân đầu hàng, Âu Dương lại càng cười nhạt, hoặc là kế hoãn binh của người Nữ Chân, hoặc là âm mưu của người Nữ Chân, cho dù là quả thật đầu hàng, quần thể Nữ Chân đầu hàng uy hiếp cũng rất lớn, chi phí muốn tách rời, an ủi, bố trí, dẹp loạn bọn họ so với trực tiếp tiêu diệt bọn họ thì cao hơn rất nhiều lần.
Đương nhiên, cũng có thứ khiến Âu Dương tương đối hài lòng, đó chính là Bạch Thời bổ nhiệm Tiết Bính làm đại biểu đàm phán với Nữ Chân. Không có phái ra quan lại cổ hủ, mà phái ra Tiết Bính quen thuộc người Nữ Chân, có thể nói lựa chọn tương đối thông minh.
Đồng thời Âu Dương cũng cảm giác được tệ nạn của chế độ như vậy, chính là một khi quyết sách được quyết định, rất khó bởi vì ngôn luận một hai người mà thay đổi nữa.
Bởi vì chiến tranh đại quy mô gần kết thục, lượng tiêu thụ của quân xưởng Âu Dương rất không lạc quan, Triển Minh cũng vui vẻ thanh nhàn, ở nhà chơi hài tử. Mùa đông gần đến, mấy nam nhân liền tụ tập ăn lẩu. Trước hết nhận phê bình chính là Âu Bình, trải qua một năm cố gắng, vẫn như cũ là nở hoa không kết quả. Rồi sau đó là Cam Tín, hắn ngược lại muốn quẳng Trân nương đi, nhưng Trân nương ngược lại dây dưa quấn lấy hắn, không có gián đoạn, cũng nhận phải khinh bỉ.
Âu Dương nói:
" Mới từ miệng Triển Minh biết được tin tức mới nhất bên kia Khương tộc. Khương tộc đã đồng ý dời đến vùng nam lộ Kinh Tây, đồng ý vứt bỏ toàn bộ vũ khí, đồng ý nhập vào Hán tịch."
" Ồ."
Cam Tín thực sự kinh ngạc:
" Thái độ trước sau này khác biệt quá lớn rồi phải không?"
" Hoặc là nói, nước yếu không ngoại giao. Hoặc là diệt tộc, hoặc là cứ làm như vậy đi, đừng cho rằng chúng ta là con mèo không ăn mặn."
Âu Dương nói:
" Bổn tướng còn nhận được tin tức nội bộ, có đại thần đề nghị điều động quân lộ Tây Bắc trở về tấn công Thổ Phiên."
Âu Bình khinh bỉ:
" Đại thần gì chứ? Cả ngày đánh giặc, khó khăn lắm mới đánh xong được Khiết Đan và Nữ Chân, bây giờ lại nghĩ đến Thổ Phiên, tương lai Đại Lý phỏng chừng cũng tránh không được binh qua sao?"
" Tiểu tử thúi, kiến nghị này là thiếu gia ngươi ta đây đề nghị."
Âu Dương nói:
" Tây Bắc rút quân về Tây Bắc, rồi sau đó ba mươi vạn người xông xuống Tây Nam, phần thắng rất lớn đó."
Cam Tín hỏi:
" Hoàng thượng không thể đồng ý chứ?"
" Đương nhiên không thể, hoàng thượng bây giờ chỉ muốn lên Thái Sơn phong thiện. Nàng đã lệnh Lễ bộ ra quốc thư cho hai mươi mấy quốc gia khu vực không trực thuộc quản hạt Đại Tống như Nhật Bản, Cao Ly, Thổ Phiên, Đại Lý, Ba Tư, Ngọc Châu, Trường Châu, Xiêm La, sứ hoặc là công, để những quốc gia khu vực này phái người đến Đông Kinh trước tháng mười sang năm, đầu xuân năm sau tập họp."
Âu Dương nói:
" Nghe nói là tương đối lãng phí tiền của, mặt đường phải mở rộng, tế phẩm phải sản xuất rất nhiều. Ta nhớ rằng Chân Tông hoàng đế trong chuyến cúng bái Thái Sơn, tổng cộng tiêu phí một vạn sáu trăm ngàn quan tiền của quốc khố."
Những thứ này có chút giống triển lãm thế giói, tuy rằng có nhân dân nước ngoài đến tham gia triển lãm, nhưng tiền chủ yếu là nước ngươi bỏ ra. Hơn mấy trăm triệu nhân dân tệ, trong thời đại ấm no còn chưa giải quyết toàn bộ được, lăn lộn tạo ra công nghệ cao gì chứ?
*****
Cam Tín nói:
" Xưa nay tổng cộng sáu hoàng đế lên Thái Sơn phong thiện. Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ đế, Hán Quang Vũ Đế, Đường Cao Tông, Đường Huyền Tông, còn có Chân Tông hoàng đế của Đại Tống chúng ta."
Triển Minh cười nói:
" Đường Cao Tông này và hai người kể trước kia, phân lượng lớn thật."
" Nhưng đương kim hoàng thượng quả thật có tư cách như vậy."
Cam Tín nói:
" Võ lược không thua Hán Võ, trị không kém Đường Tông."
Âu Dương nhỏ giọng nói:
" Ta hoài nghi hoàng thượng sau khi phong thiện, sẽ phải bắt đầu buông quyền rồi?"
" Sao cơ?" Cam Tín không tin:
" Làm sao có thể?"
" Hoàng thượng rất lo lắng vấn đề kế tục. Tần Thủy Hoàng lợi hại không? Nhất thống lục quốc, nhưng đời thứ hai liền mất rồi. Hán Vũ đế xua đuổi Hung Nô, nhưng trong nước dân chúng lầm than, đem của cải phụ thân Cảnh Đế để lại đều dùng sạch hết. Đường Cao Tông, ngay cả thiên hạ Lý Đường cũng bị Võ Tắc Thiên chiếm, Đường Huyền Tông loạn An Sử, anh danh mất hết. Chân Tông hoàng đế thôi không cần nói nữa, cho nên mọi người nhìn thử chuyện phong thiện này, ngoại trừ Hán Quang Vũ Đế, hoặc là đời thứ hai không chịu thua kém, hoặc là già nua si ngốc. Hoàng thượng cũng rất lo lắng vấn đề này, từ góc độ hoàng thượng mà nói, nàng tự nhiên là muốn bảo vệ Triệu gia muôn đời, nhưng chúng ta cũng biết, cho dù là Thương triều cũng chỉ là tám trăm năm mà thôi. Làm sao có thể truyền thừa muôn đời được chứ? Ủy quyền là lựa chọn thứ nhất. Cho nên chuyện Thái Sơn, hoàng thượng muốn bắt tay vào bố trí cơ nghiệp vạn năm của Triệu gia."
Cam Tín gật đầu:
" Rất có đạo lý. Tần Thủy Hoàng, Tần Nhị Thế, làm hoàng đế có ai không muốn đời đời truyền thừa? Nếu uỷ quyền rồi, phối hợp thoả đáng, chưa hẳn không thể tiếp tục truyền thừa. Ồ khó trách hoàng thượng ban đầu vội vã tăng thuế như vậy, chính là muốn sớm ngày tiến hành cải cách chế độ đối với triều đình."
" Biến pháp của Thần Tông hoàng đế, khó khăn trùng trùng, là bởi vì có một thái hậu chỉ điểm, bản thân uy vọng không cao."
Triển Minh từng đọc qua rất nhiều sách, có giải thích của mình:
" Nhưng hoàng thượng khác biệt, tôn thất không người dám vuốt mũi nhọn, triều đình, quân, dân gian uy tín tạm thời vô lượng. Nàng nói đổi thế nào, thì có thể đổi thế ấy."
Kim nương gõ cửa tiến vào, rồi sau đó nói:
" Đại nhân, thư tỉnh đưa công văn tới."
" Ừm."
Âu Dương nhận lấy mở ra xem xét, tiện tay để qua một bên nói:
" Bảo ta lên kinh nghị sự. Là chuyện người Nữ Chân, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi nói, hoặc là người Nữ Chân chết trận, hoặc là người Nữ Chân bị giết chết, hoặc là Tống Triều nhất định phải đưa ra một chương trình đàm phán thoả mãn mọi người. Xem ra Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi là rất không hài lòng đối với chính sách Nữ Chân phía nam, thật ra thì người nam bộ giết không nhiều, phần lớn là di chuyển, hơn nữa nam bộ thanh niên trai tráng đều bị bọn họ cướp đoạt đến phía bắc Hoàng Long phủ, chẳng lẽ chúng ta còn phải giúp bọn họ nuôi người già yếu sao?"
" Ừm... Đại nhân, từ nhân nghĩa mà nói, có lẽ vậy."
Cam Tín nói:
" Tử viết: lấy ơn báo oán, lấy đức trả ơn. Lấy công bằng đối với oán hận, lấy ân đức để đền đáp ân đức. Ân đức đối với Nữ Chân xa vời vợi không thể nói được, nhưng ta cảm thấy công bằng đối với oán hận cũng không thỏa đáng."
Âu Dương hỏi:
" Sao lại nói như thế?"
Cam Tín nói:
" Nữ Chân nam bộ đã ổn định, nhưng thù oán giữa người Hán và người Nữ Chân cũng coi như kết thúc rồi. Cho nên ta cảm thấy đại nhân tuyệt đối không đồng ý hoà đàm, thay vì để kẻ địch ở trong nội bộ, không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã diệt trừ bọn họ, đem tộc Nữ Chân diệt vong hoàn toàn."
Âu Dương suy nghĩ lại nói:
" Nói như vậy, vậy bây giờ sách lược trấn an với Đông Hải Nữ Chân..."
" Có thể xóa bỏ đương nhiên tốt nhất, ta quản lý Dương Bình qua nhiều năm như vậy, đã thấy nhiều báo thù. Vì báo thù, những người đó có thể chịu được cực khổ người không thể khác người không thể chịu được. Ta cảm giác những người này rất nguy hiểm."
Triển Minh phụ họa nói:
" Đại nhân, nếu sau khi quân lộ Hà Bắc rút khỏi, Nữ Chân lại làm phản, đem thế lực phản loạn phát triển ra ngoài, quân lộ Hà Bắc lại đi tiêu diệt lần nữa, chỉ sợ cũng khá là khó khăn."
" Ừm."
Âu Dương gật đầu:
" Ta sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ."
...
Bốn bộ não tổ chức hội nghị, nguyên nhân chính là nội bộ xuất hiện mâu thuẫn. Lý Cương căn cứ tư tưởng Nho gia, tỏ vẻ có thể đáp ứng một vài điều kiện người Nữ Chân, đổi lấy bọn họ vứt bỏ binh khí. Ngô Mẫn không phản đối giảng hòa bàn điều kiện với người Nữ Chân, nhưng yêu cầu không đề cập vấn đề sở hữu khu vực thổ địa Nữ Chân nam bộ và mình đã chiếm lĩnh. Bạch Thời với những vấn đề này không sao cả, quan tâm duy nhất chính là mau chóng kết thúc chiến tranh với Nữ Chân.
Nhìn như không có xung đột, nhưng ba người mâu thuẫn nặng nề. Ngô Mẫn muốn giữ nguyên trị an với Nữ Chân như trước đây, không thể để Nữ Chân đầu hàng tiến vào, như vậy Lý Cương không cách nào cùng người ta bàn điều kiện. Đổi điều kiện đàm phán, lãng phí thời gian quá lâu, Bạch Thời lại không đồng ý.
Âu Dương đứng lên chắp tay:
" Số tuổi mấy vị đều lớn hơn ta cả rồi, theo đạo lý ta hẳn là gọi mọi người một tiếng lão đại ca."
Ba người khách khí:
" Nào có, nào có."
Âu Dương nói:
" Chắc hẳn, bởi vì các ngươi vì lợi ích của mình đều là phí sức phí công. Nhưng ta muốn hỏi một câu, các ngươi có thể suy nghĩ nhiều một chút cho quốc gia hay không? Mặc kệ nhân nghĩa trị quốc gì, chúng ta có thể thử nghĩ xem làm thế nào là tốt nhất cho quốc gia hay không? Chứ không phải tốt nhất đối với mình?"
Lý Cương cau mày hỏi:
" Âu tướng, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ thánh nhân nói như vậy là sai sao?"
Cái mũ này rất lớn, Âu Dương không nhận, trả lời:
" Đương nhiên không sai, nhưng câu chuyện sói núi có sai sao? Nữ Chân lòng lang dạ thú. Đại quân của ta ở bên thần phục bọn họ. Nhưng ta muốn hỏi, nếu như đại quân một khi rút khỏi, Nữ Chân ngóc đầu trở lại thì làm sao bây giờ? Khiết Đan Đông Kinh trống rỗng, Nữ Chân nam bộ vốn dĩ là vùng đất Nữ Chân. Nếu bọn họ khởi sự, không thể vãn hồi. Đừng nói là chuyện khác, quân lộ Hà Bắc hao phí quân lương lương thảo đã là một con số khiến người khiếp sợ, lại đi thêm một lần nữa liệu có lợi hay không?"
Bạch Thời lắc đầu:
" Âu lão đệ, như vậy tính không đúng rồi. Ngươi nói người Nữ Chân sẽ thần phục rồi làm phản, làm phản này khả năng bao nhiêu?"
" Khả năng làm phản vô cùng lớn."
Âu Dương mở bao da của mình ra... Là kiểu dáng nam sĩ rất lưu hành hiện nay. Âu Dương đem thứ này bày ra trước mặt người nói:
" Đây là thành quả đại học Dương Bình nghiên cứu, còn có thư Kim Tứ cho ta, còn có cái nhìn của Tiết Bính với Nữ Chân. Những thứ khác ta đã sắp xếp thành một vài tư liệu."
← Hồi 284 | Hồi 286 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác