Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 284

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 284: Cải cách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Triệu Ngọc mặc dù đi rồi, nhưng triều hội vẫn phải mở. Lý Cương thân là giám quốc, đứng ở một bên long ỷ. Cũng có thái giám ở bên cạnh hô:

" Có việc thì tấu, không việc bãi triều."

Dựa theo vốn là giám quốc, bình thường đều là Thái tử giám quốc, hoặc là thân vương giám quốc, cũng có số ít đại thần giám quốc. Triệu Ngọc không có lập người kế vị, hiển nhiên đối với nhân phẩm và năng lực của đám vương gia không tin nổi, cho nên bèn để cho tể tướng giám quốc, đương nhiên trong lịch sử không phải là tể tướng đầu tiên tạm thời giám quốc.

" Thần có chuyện tấu."

Âu Dương đứng ra."

" Tấu đi."

Âu Dương nói:

" Ba Thục Khương tộc không phục vương hóa, trước có giam giữ khâm sai Đại Tống ta, bây giờ lại tập kích thương đội Đại Tống ta. Không chỉ có không cảm ơn Đại Tống ta bao năm qua chiếu cố, hơn nữa còn lấy oán trả ơn, hại con dân Đại Tống ta, làm loạn một phương. Cho nên thần cho rằng, nên lập tức xuất binh, tiêu diệt bọn họ."

Lý Cương nói:

" Bệ hạ lúc gần đi dặn dò, chuyện của Khương tộc, để mọi người suy nghĩ biện pháp trước đã, đợi bệ hạ trở về rồi mới xử trí tiếp."

Âu Dương nói:

" Lý tướng, Khương tộc ngày nay ngang ngược càn rỡ, nếu không phái binh tiễu trừ, chờ bệ hạ hơn nửa năm sau trở về, sợ rằng nguy hại một phương không nói, hơn nữa còn sẽ làm mâu thuẫn biên quan chuyển biến xấu."

Lý Cương suy nghĩ một hồi nói:

" Cho dù là như vậy, vẫn là phải tấu rõ với bệ hạ trước đã, do bệ hạ tiến hành cân nhắc quyết định. Hơn nữa, chúng ta cũng không có quyền điều binh."

" Ừm.."

Âu Dương sau khi suy nghĩ xoay người nói:

" Lý Cương thân là giám quốc, gặp chuyện do dự, không dám kết luận không dám chịu trách nhiệm. Cho nên bổn tướng khẩn cầu chư vị đại thần đồng ý mở triều nghị, để mọi người bỏ phiếu biểu quyết Lý tướng phải chăng nên giao ra quyền giám quốc hay không.

"..."

Lý Cương sửng sốt, hắn không ngờ Âu Dương đem mũi dùi chĩa thẳng vào mình. Quả thật, Âu Dương nói cũng không sai, Triệu Ngọc bổ nhiệm Lý Cương làm giám quốc, tấu chương này Lý Cương vẫn phải chịu trách nhiệm, không thể đá quả bóng cao su sang Triệu Ngọc được.

Âu Dương bên này nói:

" Trải qua bổn tướng điều tra, Khương tộc không quá bốn ngàn người, thanh niên không quá người. Nhưng lại ép buộc năm trăm ngàn người Đại Tống nhẫn nhịn. Đây là đạo lý gì. Nếu như Lý tướng không dám quyết định, kính xin hãy nhường quyền giám quốc. Bổn tướng tất nhiên sẽ đưa ra kế hoạch xuất binh, sau khi được chư vị triều thần phê chuẩn mới tiến hành."

Một đại thần nói:

" Âu tướng nói rất có lý, người giám quốc không thể thoái thác trách nhiệm. Âu tướng là người hiện thực, kính xin Lý tướng đáp ứng, triều nghị quyền giám quốc."

" Mặc dù hoàng thượng đã bàn giao Lý tướng giám quốc, nhưng kết quả triều nghị có thể báo cho hoàng thượng, cho dù kết quả như thế nào, thần thấy hoàng thượng cũng sẽ không không phê chuẩn mới đúng."

Lý Cương nhìn người bên dưới rục rịch muốn động, giờ mới hiểu được, đây là có dự mưu đoạt quyền, chẳng qua Lý Cương sẽ không nghĩ Âu Dương muốn tạo phản, bởi vì giám quốc cũng không có quyền xuất binh.

Cho dù muốn xuất binh, cũng phải hoàng đế phê chuẩn mới được. Lý Cương tự hỏi mình không có quyết đoán dám điều động quân đội xuống tay với Khương tộc.

Nhưng đồng thời cũng đồng ý cách nói của Âu Dương, không thể chờ Triệu Ngọc sau khi trở về rồi mới xử lý Khương tộc. Suy nghĩ đến đây, gật đầu nói:

" Ngày mai triều nghị, xem do ai giám quốc."

Triệu Ngọc đi cũng chưa xa, nếu Triệu Ngọc cảm thấy Âu Dương xằng bậy, một câu cũng có thể thu phục rồi.

...

Lý Cương nói:

" Hoàng thượng đi xa, phó thác thần giám quốc. Đã nghĩ muốn ổn định địa phương, không cần dấy lên phân tranh nữa. Triều đình yên ổn, bách tính tự nhiên yên ổn."

Âu Dương lại nói:

" Dân phải nươi, giặc phải trừ. Nếu như chúng ta không coi trọng ý kiến của thương nhân, dân chúng, bọn họ bị người khi dễ tìm ai nói rõ lí lẽ đây. Không thể cảnh thái bình giả tạo, không thể nể quá hoá hỏng. Xảy ra chuyện chính là xảy ra chuyện, chúng ta phải thực sự mong muốn suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này. Chuyện ngày hôm nay, hôm nay giải quyết. Không chỉ có Khương tộc..."

Hai người phong cách không giống nhau, Lý Cương làm việc thành thật, lúc cần thiết sẽ hy sinh lợi ích cục bộ, cảnh thái bình giả tạo, duy trì hài hòa. Thoạt nhìn hắn giống như một lá chắn.

Còn Âu Dương thì lại là loại hình kiên quyết tiến thủ, giống như một thanh lợi kiếm, vấn đề xuất hiện, cho dù lớn nhỏ đều muốn giải quyết, để giải quyết vấn đề hắn có thể không tiếc phải trả giá lớn.

Âu Dương thể hiện thái độ đoạt quyền vượt ra ngoài tính toán của rất nhiều người, nhưng rất nhiều người cũng tỏ vẻ lý giải. Buôn bán biên giới hoạt động đã gần đến mức độ không thể điều hòa.

Chính sách quốc gia trước kia không chỉ có tổn hại uy tín quốc gia, cũng tổn hại lợi ích trực tiếp của các thương nhân. Triệu Ngọc liên tục áp dụng thủ đoạn nhường nhịn, nhưng mọi người hiểu rõ, Âu Dương chắc là không biết nhường nhịn.

Người này mặc đọc sách thánh hiền, nhưng làm việc giỏi giang, xem trọng hai chữ công bằng.

Âu Dương nói:

" Ta đã nghĩ ra được kế sách, nếu như các quần thần đồng ý để ta làm giám quốc, ta sẽ xin hoàng thượng cho phép, còn có thể điều động ba vạn cấm quân cảnh vệ Đông Kinh đi đến biên cảnh Ba Thục tiêu diệt phiến loạn. Ngoài ra, nếu ta làm giám quốc, sẽ áp dụng biện pháp nghị luận. Nói ví dụ như đối với một vài sản nghiệp có cần phải điều tiết thuế lợi hay không? Mọi người cũng biết, bây giờ giá gạo dao động rất lớn, rất nhiều nguyên nhân là bởi vì thuế quá cao, còn có thuế lá trà, Âu Dương sửa đổi, cản trở bước tiến của xã hội Đại Tống, cũng phải sửa lại. Có thể làm tốt bao nhiêu ta không bảo đảm, ta chỉ có thể bảo đảm, nếu mọi người ủng hộ ta giám quốc, thứ nhất, đối ngoại không mất mặt, chúng ta không khi dễ người khác, nhưng người khác cũng đừng hòng ức hiếp chúng ta. Thứ hai, trọng điểm cải thiện dân sinh, đối với ngành nghề kiếm lợi nhiều thì tăng thuế, với sản phẩm sinh hoạt thì tiến hành giảm thuế, giảm giá cả nhu yếu phẩm cho bách tính. Thứ ba, nâng cao giá cả lương thực như gạo, tiểu mạch, kích thích tính tích cực nông dân làm ruộng. Thứ tư, thị trường thương nghiệp quy tắc phát triển lành mạnh, thực hiện nguyên tắc cùng kinh doanh cùng có lợi..."

Âu Dương tổng cộng nói mười điêu, Lý Cương một điều cũng không nói. So sánh với nhau, mọi người đều biết nên chọn người nào.

Từ mặt chính sách mà thấy, Âu Dương dường như tính xâm lược, Âu Dương là tìm kiếm vấn đề hoặc là thăm dò vấn đề có thể xảy ra vấn đề tiến hành giải quyết.

Lý Cương là sau khi xảy ra vấn đề, rồi mới nghĩ biện pháp tiến hành giải quyết.

*****

Quần thần vẫn tương đối hiểu, nếu như không phải là Triệu Ngọc ngầm đồng ý hoặc là ít nhất không phản đối hành vi Âu Dương, Âu Dương cho dù vật vã ra sao, Triệu Ngọc một thủ dụ là có thể đem Âu Dương đánh về nguyên hình.

Mà Âu Dương dám nói như vậy, tất cả mọi người cảm giác hắn có sức mạnh, nguyên nhân có sức mạnh rất lớn có thể chính là ủng hộ của hoàng đế.

Có điều, cho dù là như vậy, hữu tướng Ngô Mẫn đại biểu đám thương nhân trẻ tuổi cấp tiến Châu Bình tỏ vẻ phản đối và nghi ngờ việc Âu Dương mưu toan đoạt quyền:

" Ta không nghi ngờ Âu tướng lòng trung tuổi trẻ, cũng không nghi ngờ nhiệt tình vì dân vì nước của Âu tướng vì dân vì nước. Hơn nữa, mọi người đều biết Âu tướng trước kia là tri huyện Dương Bình, hơn nữa nói một bí mật mọi người đều biết, Âu tướng rất ít quản lý chuyện Dương Bình. Ta đây muốn thử nghĩ xem, Âu đại nhân rốt cuộc có năng lực giám quốc hay không đây? Ngược lại nhìn Lý tướng, đảm nhiệm qua Ngự Sử đại phu, đảm nhiệm qua Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc, cũng đã làm thuế lại một huyện, đảm nhiệm chức vị tả tướng đến nay, cẩn trọng, bách quan đều có thừa nhận, càng là được hoàng thượng khen là năng thần Đại Tống. Âu tướng mặc dù cũng từng làm khâm sai, nhưng phần lớn là chuyện quân vụ, về phương diện chính vụ này mà nói, quả thật kém hơn một bậc."

Cũng có đại thần trực tiếp chỉ trích Âu Dương không biết xấu hổ, còn nói hoàng thượng dặn dò Lý Cương giám quốc, Âu Dương không hiểu quy củ không nói, còn muốn bách quan cùng làm bậy cùng.

Âu Dương thấy vậy hiểu rõ, mấy đoàn đại biểu lợi ích đối với chính mình đoạt quyền mặc dù tỏ vẻ phản đối, nhưng đối với hành vi bản thân tỏ vẻ thưởng thức, nói cách khác bọn họ mặc dù không nguyện ý Âu Dương làm đương gia.

Nhưng lại ủng hộ hành vi đoạt quyền như vậy của Âu Dương. Nhưng một vài tập đoàn phi lợi ích chính là càng thêm chỉ trích hành vi làm loạn của mình.

Lý Cương cảm giác bản thân là đại biểu đám người thất bại nhất. Ngô Mẫn bề ngoài diễn thuyết, yêu cầu đem quyền giám quốc giao cho hắn.

Thị lang dưới thư môn đại biểu lập trường địa chủ trắng trợn cũng tuyên bố tham gia đoạt quyền. Còn Lý Cương xem như đại biểu quan liêu lại chỉ nói vài câu không có tính thực chất, ngay cả bản thân hắn cũng thất vọng.

Thanh nghị đại phu là một chức quan cởi mở nhất, đọc vài loại ý kiến của thanh nghị mấy ngày nay, loại thứ nhất chính là Âu Dương đưa ra, tiến hành liên hiệp chấp chính có hứng thú và có năng lực.

Liên hiệp chấp chính chính là Âu Dương và những kẻ đại biểu lợi ích hợp tác thi hành chính sách. Nếu chính sách thi hành bị người hợp tác phản đối, liền tiến hành triều nghị bỏ phiếu.

Bởi vì hợp tác lợi ích đoàn thể, đoàn thể hợp tác cũng có thể nhận được lợi ích, bọn họ có thể đưa ra đề nghị chính trị có lợi đối với mình, ở trong triều nghị, toàn lực ủng hộ các lợi ích lớn.

Cũng là nói, giả thiết Âu Dương đưa ra là tất cả chương trình nghị sự đều phải thông qua triều nghị, khác biệt giữa hợp tác và không hợp tác chính là, đoàn thể hợp tác có thể đưa ra chương trình nghị sự, không hợp tác không có quyền đưa ra chương trình nghị sự.

Đoàn thể hợp tác có thể yêu cầu mời dự họp triều nghị, đoàn thể không hợp tác không có quyền lợi này. Tương đối, đoàn thể không hợp tác có quyền lợi đề nghị mời dự họp triều nghị giải tán đoàn thể chấp chính, đoàn thể hợp tác không có quyền đưa ra, nhưng có thể ở triều nghị bỏ phiếu.

Nhìn quan viên triều đình có gần trăm người, có lập trường mới mẻ có hơn năm mươi người. Còn có khoảng chừng bốn mươi người căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, mặc dù không biết, nhưng trước mắt nhất định phải bỏ phiếu, cho dù ngươi rõ ràng hay không, ngươi đều phải ở trong người được đề cử chọn một người.

Còn Lý Cương bởi vì chuẩn bị khẳng định đầy đủ, hơn nữa không có dự định liên hiệp chấp chính, hơn nữa hắn cũng không biết mình rốt cuộc đại biểu người nào, cuối cùng không ngờ chỉ có Âu Dương, Ngô Mẫn, Bạch Thời tiến hành cuộc đua.

Kết quả đoạt quyền, Âu Dương dùng điểm số lớn thắng được.

...

Triệu Ngọc chậm rãi lật xem công hàm Đông Kinh đưa tới, Âu Dương đại biểu lực lượng thương nghiệp chiến thắng tất cả các lực lượng lớn, đương nhiên đây không phải là bởi vì thực lực lực lượng thương nghiệp, chỉ có thể nói là bản thân Âu Dương có đủ thực lực rất mạnh. Âu Dương yêu cầu Bạch Thời liên hiệp chấp chính, Ngô Mẫn trở thành đảng đối lập lớn nhất.

Cửu công công nói:

" Nhận được tin tức, Ngô Mẫn đang cùng Lý Cương bí mật gặp mặt. Đàm luận liên hiệp chấp chính."

Triệu Ngọc cười nói:

" Âu Dương cũng không lập quy tắc trò chơi gì."

" Bệ hạ, quy tắc trò chơi đã định rồi. Thanh nghị đại phu, thương nghị đại phu sắp xếp lại."

Cửu công công lấy ra một phần công hàm nói:

" Bên này viết, hai tháng sau, mới cho phép đối với năng lực nhân viên chấp chính nói lên hoài nghi, hơn nữa yêu cầu triều nghị. Nhân số đồng ý đạt tới ba phần, là có thể mở triều nghị, nếu không tín nhiệm năng lực nhân viên chấp chính chiếm được đa số, nhân viên chấp chính phải rút lui, do đảng đối lập ban đầu tiếp nhận chức vụ. Mọi thứ đều rối loạn chẳng ra thể thống gì rồi."

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi thấy có chỗ nào tốt sao?"

Cửu công công ngẫm lại lắc đầu nói:

" Chúng ta không nhìn ra."

" Để Âu Dương làm đại biểu thương nhân cùng Ngô Mẫn đại biểu thương nhân thế hệ trễ có chút bất đồng, Âu Dương đại biểu lợi ích chỉnh thể, Ngô Mẫn đại biểu lợi ích thương nhân cá biệt. Từ chuyện Khương tộc này mà nói, Ngô Mẫn chắc sẽ không bởi vì lợi ích thương nhân cá biệt, mà dụng binh với Khương tộc, bởi vì như vậy sẽ mất đi rất nhiều phiếu phản đối phản đối động võ với Khương tộc."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương đi lên, làm đao phủ, giúp trẫm trừ bỏ tai họa Khương tộc này. Nếu tương lai có phản ứng bất lương, Âu Dương xuống đài, đổi lại người ôn hòa, tỷ như Lý Cương chẳng hạn."

Cửu công công hít một hơi lạnh:

" Nghe ý tứ của bệ hạ, không muốn can thiệp vào nữa?"

" Không phải không can thiệp, mà là mặc kệ một số chuyện."

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm có được binh quyền, quan viên quyền bổ nhiệm, mọi thứ không phải đều do trẫm nói mới tính sao. Nhưng giống như chuyện của Khương tộc, trẫm không muốn xử lý, còn có đối phó người Nữ Chân còn sót lại, trẫm vì thanh danh cũng không muốn nhúng tay. Bởi như vậy, trẫm chỉ muốn nhìn thôi, mà hoàn toàn có thể không để ý tới triều chính. Cũng không cần bị vây chết ở thâm cung. Hơn nữa còn có thể nghe ngóng dân ý."

Cửu công công chợt hiểu ra:

" Bệ hạ anh minh."

" Những kẻ kia đều là biên mạt, có cái gì anh minh?"

*****

Triệu Ngọc hỏi:

" Tỷ như trẫm biết Âu Dương tham ô, hoặc là dùng quyền mưu tư. Trẫm không thích quản chuyện này, còn bách quan ai nguyện ý quan tâm Âu Dương tham ô? Cứ như vậy, bầu không khí triều đình liền bị phá hỏng. Nhưng hiện tại sau khi thi hành như vậy, nếu như Âu Dương dám tham ô, tất nhiên bị Ngô Mẫn lật sổ sách, Ngô Mẫn sẽ phơi bày tội chứng tham ô của Âu Dương trước mặt quan viên triều đình, cứ như vậy, Âu Dương chỉ có thể xuống đài. Triều thần không còn là hoà hợp êm thấm, tất cả mọi người nhìn chằm chằm điểm xấu của đối phương, đây chính là thuật quyền hành đế vương, mới là chân chính anh minh."

Cửu công công suy nghĩ một hồi hỏi:

" Cứ như vậy, có thể bị người dụng tâm kín đáo lợi dụng hay không?"

" Không đâu, binh quyền nằm trong tay trẫm."

Triệu Ngọc nói:

" Còn nữa, bọn họ đối phương đều nhìn chằm chằm đối phương, đừng nói cử chỉ ngỗ nghịch cho dù là trên đường đẩy ngã một lão già, cũng sẽ bị công kích bất kính."

Triệu Ngọc và Âu Dương thương lượng, cự tuyệt cách nói hai phái Âu Dương đề nghị, mà lại chia cắt thành bốn phái. Hơn nữa còn bí mật hội kiến hai người Bạch Thời, Vương Mẫn.

Biểu đạt ý đồ cải cách triều chính. Đương nhiên, cũng không thiếu được cơ cấu giám sát, thanh nghị đại phu chính là công cụ giám sát, bởi vì thứ nhất thanh nghị đại phu thì không cách nào mua chuộc được, thứ hai, thanh nghị đại phu không có tranh giành lợi ích. Thứ ba, thanh nghị đại phu không tham gia bất kỳ phái nào.

Danh đế các đời đều tài giỏi hơn so với danh thần các đời sao? Hiển nhiên là phủ định rồi, cho dù là nhân tố nào, tài học và kiến thức của hoàng đế cũng rất khó vượt qua tất cả thần tử bổn triều.

Chỉ có điều, các thần tử ló đầu hay không ló đầu mà thôi. Triệu Ngọc đã biết rõ điểm này, biết năng lực chấp chính của mình tuy rằng tài giỏi hơn Tống Huy Tông, nhưng so với Lý Cương vững chãi, Âu Dương tiến thủ, quả thật có vẻ không bằng.

Hơn nữa bản thân bởi vì cố kỵ thanh danh hoặc là nguyên nhân khác, ngược lại còn không có dám làm gì. Sự kiện Thái thượng hoàng, nếu không phải là nàng chấp chính, Âu Dương, Ngô Mẫn người nào chấp chính cũng sẽ không ngưng chiến.

Bạch Thời ngược lại sẽ ngưng chiến hòa đàm, nhưng cũng sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì lãng phí quân phí tất nhiên cũng bị bọn người Âu Dương buộc tội phản đối.

Còn chuyện Tống Huy Tông, Triệu Ngọc thân phận ngược lại là khó xử lý nhất, nàng không ngưng chiến không được, nàng ngưng chiến lý do đầy đủ, người khác không dám nói nàng lãng phí quân phí, khiến cho nàng không muốn ngừng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng.

Đây là một hình thức thăm dò của Triệu Ngọc và Âu Dương. Âu Dương mặc dù biết tiên tiến của các loại chế độ, nhưng cũng cảm thấy chưa hẳn là có thể thích ứng tình hình trong nước.

Triệu Ngọc sẽ đồng ý suy yếu quyền lợi hoàng gia nhất định, không có con nối dòng có quan hệ rất lớn. Mặc dù mất đi quyền lợi nhất định, nhưng hoàng đế sẽ không trở thành tiêu điểm mâu thuẫn nữa.

Hoàng đế có phải là bạo quân hay không, và có bị lật đổ hay không không có quan hệ trực tiếp. Nếu mà như vậy, châm chích có sức ngăn chặn khởi nghĩa nông dân với hoàng đế, khiến hoàng đế không đếm xỉa đến.

Nhưng đồng thời hoàng đế lại nắm giữ binh quyền, quyền đặc xá, quyền nhận đuổi quan viên đầy đủ quyền lợi ảnh hưởng quyết sách triều đình. Mặc dù không trực tiếp tham dự quản lý chính vụ, nhưng mà nắm trong tay hết thảy.

Triệu Ngọc trả lời công hàm, tỏ vẻ đồng ý cho Âu Dương quyền điều động ba vạn cấm quân Đông Kinh, đồng thời cũng thuận theo nghị chúng, cho Âu Dương quyền giám quốc. Mặt khác cũng viết phong thư cho đảng đối lập, khích lệ bọn họ nắm bắt bím tóc Âu Dương.

...

Chu Đạt mặc dù không phải là danh tướng gì, nhưng không thể phủ nhận vẫn là tướng lãnh tương đối ưu tú, trải qua rất nhiều chiến đấu. Mộ Dung Mặc kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, bởi vì hắn vốn là người quân đạo Tây Bắc, cho nên đối với đặc điểm tác chiến của dân tộc du mục ở núi cao tương đối hiểu rõ.

Âu Dương ở trong triều nghị nhận được đa số phiếu tín nhiệm, ủng hộ khai chiến với Khương tộc, liền cho Xu Mật Viện quyền xuất binh, chọn Chu Đạt và Mộ Dung Mặc làm tướng, Xu Mật Viện phụ trách đạt được mục đích chiến lược của ba vạn người này.

Về phần chỉ huy quân đội như thế nào, đánh giặc như thế nào, Âu Dương ngược lại muốn can thiếp, nhưng lại bị Ngô Mẫn ngăn lại. Ngô Mẫn cho rằng đánh giặc Âu Dương là người ngoài nghề, hơn nữa thân ở ngoài ngàn dặm, khoa tay múa chân lý luận suông thì có lợi gì. Âu Dương tiếp nhận phê bình này.

Chu Đạt còn chưa rời kinh, chế độ triều nghị của thanh nghị đại phu đã bày ra trước mặt mọi người. Đem hình thức triều nghị dùng chữ "Quy" để định đoạt, quan hệ giữa người chấp chính và phái khác phản đối.

Quan trọng nhất một điểm chính là, Đại Lý Tự và Ngự Sử đài đứng riêng một mình trở thành cơ cấu giám sát. Tỷ như có người tóm được khuyết điểm của Âu Dương, có thể tố cáo với Đại Lý Tự, cho rằng Âu Dương không có tư cách chấp chính nữa.

Rồi sau đó Đại Lý Tự lại cùng Ngự Sử đài ra mặt điều tra, một khi xác nhận Âu Dương không tuân theo chế độ triều nghị là có thể cưỡng chế khiến Âu Dương xuống đài, nếu Âu Dương có vấn đề ở phương dẹện khác, Ngự Sử đài chỉ có thể báo cáo đề nghị lựa chọn một lần nữa.

Chu Đạt đi rồi, dẫn dắt ba vạn cấm quân Đông Kinh trang bị đến tận răng. Âu Dương chính là đại biểu phái chủ chiến, hắn với dân tộc du mục còn có dân tộc biên cương rất thích chọn lựa biện pháp phân cách đồng hóa.

Âu Dương không cho phép bọn họ hình thành điểm tụ tập, có được tiếng nói của mình. Điểm này Ngô Mẫn tán thành, nhưng Lý Cương lại phản đối, mà Bạch Thời cùng nhau chấp chính với Âu Dương đối với cách nghĩ này của Âu Dương cũng duy trì ý kiến phản đối.

Có điều bởi vì yêu cầu chính trị, Bạch Thời ủng hộ Âu Dương, Ngô Mẫn phản đối Âu Dương. Ngô Mẫn và Lý Cương đều đang chờ chính sách Âu Dương xuất hiện vấn đề lớn, cuối cùng đem hắn lôi xuống ngựa.

Tỷ như Chu Đạt bại trận, tỷ như tộc khác khủng hoảng, đều là khả năng có thể làm cho Âu Dương xuống đài.

Lý Cương với quyền lợi không truy cầu bao nhiêu, nhưng lại rất phản đối chính sách đối với biên tộc của Âu Dương. Để thay đổi tất cả, hắn cũng chỉ có thể sau khi đoạt lại quyền lợi thay đổi chính sách.

Chuyện này khác biệt với giao thiệp cùng hoàng đế, ngươi có thể dùng đạo lý hoặc là vạn ngôn thư cảm động hoàng đế, thay đổi chính sách hoàng đế.

Lý Cương biết mình căn bản không thể nào thuyết phục Âu Dương, bởi vì chính sách Âu Dương áp dụng là nội bộ chấp chính có thống nhất nhận thức. Nếu Âu Dương làm loạn, Âu Dương rất có thể sẽ bị người mình đánh rớt đài.

Chế độ này không phải nói có là có, đây là tư tưởng Triệu Ngọc đã dự định thật lâu. Chẳng qua trước kia nhân vật đại biểu cũng không Âu Dương.

Triệu Ngọc cho rằng Âu Dương không phải là dạo chơi, chỉ là bị chính mình xử theo pháp luật, ít có thể đi triều đình.

Bản thân Âu Dương đối với làm quan, đặc biệt là triều hội cục diện phức tạp là không có hứng thú, có điều lại bị kế hoạch cải cách của Triệu Ngọc hấp dẫn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<