← Hồi 192 | Hồi 194 → |
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn nghiêm trọng trừng mắt nhìn Tần Tiêu, hắn trầm giọng nói:
- Tần Tiêu, ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng muốn phát sinh đại sự gì? Đại đội Thập Nhị Vệ chính quy phủ binh là không thể vào thành đóng quân, ngoại trừ thủ thành Vệ, gần đây cũng phải ra khỏi thành mười dặm, những quy củ này ngươi không phải không biết. Tuy rằng ta tín nhiệm ngươi không chút nào giữ lại, nhưng sự tình này, thật sự là trọng đại, ngươi phải nói với ta hết thảy!
Tần Tiêu sửa lại lời nói, đem mọi chuyện nói cho Lý Trọng Tuấn từ đầu chí cuối.
Lý Trọng Tuấn vỗ án, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói:
- Trương gia cẩu tặc không ngờ lại cuồng vọng như vậy. Đại Chu ta là thiên hạ của Lý Đường, chẳng lẽ còn rơi vào trong tay bọn họ hay sao? Tần huynh đệ, lần này không cần nhiều lời, ta và ngươi sóng vai đồng sanh cộng tử! Hiện tại chúng ta phải đi gặp mặt thái tử, tìm hắn thương nghị đại sự!
- Chậm đã!
Tần Tiêu giữ chặt Lý Trọng Tuấn đang nhấc chân bỏ chạy, đè hắn ngồi xuống rồi thấp giọng nói:
- Điện hạ, thái tử tính cách nhu nhược, không quả quyết. Nếu mời hắn quyết đoán, sự tình sẽ kéo dài đình trệ, không công mà bại. Lúc này chúng ta đành phải tiền trảm hậu tấu, sau khi xong sự tình mới giải thích rõ ràng với thái tử.
- Sao?
Lý Trọng Tuấn bị làm cho sợ đến toàn thân run rẩy:
- n... Tần Tiêu, ngươi muốn làm gì? Ngươi quá lớn mật! Hẳn là ngươi nghĩ bằng sức một mình, phát động chính biến cung đình? Ngươi phải biết, ngươi không phải là vương tộc, cử động như vậy, mặc kệ thành công hay không thì nó chính là nghịch mưu tạo phản!
Tần Tiêu bất động thanh sắc, hắn lạnh nhạt nói:
- Có đạo là ' pháp không trách chúng '. Tần Tiêu đương nhiên không có ngốc đến muốn một mình độc thân phạm hiểm. Những chuyện này vốn chính là Tam đại nguyên lão trong triều đổ vào người ta. Hiện tại nháo ra chuyện đến rồi, đám người như không đi ra chùi đít, ta Tần Tiêu liều cá chết lưới rách cũng phải dốc sức liều mạng với họ. Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, các ngươi vào đây.
Nhị tướng đẩy cửa vào, quỳ xuống đất nói:
- Đại Nhân!
Tần Tiêu nói:
- Hai người các ngươi cầm bái thiếp của ta đi mời Đường Hưu Đê, Trương Giản Chi, Diêu Sùng mấy vị đại nhân đến Đông Cung Tả Vệ Suất phủ một chuyến.
- Vâng, đại nhân!
Hai người mới chuẩn bị nhấc chân đi ra ngoài, Hình Trường Phong tiến đến bẩm báo:
- Đại Nhân, Đường Hưu Đê, Trương Giản Chi, Diêu Sùng ba vị Tể tướng đã đến cửa phủ!
Lý Trọng Tuấn cả kinh nói:
- Ba cái lão gia hỏa này có tin tức nhanh thật.
- Cho mời!
Tần Tiêu vung tay lên, Hình Trường Phong chắp tay lui xuống:
- Điều này cũng tốt, không cần phiền toái đi mời bọn họ. Chỉ là... Đã đám người đã biết tin tức, vậy không thể nói lý do trước. Xem ra, chúng ta bây giờ thật là muốn chuẩn bị đánh giáp lá cà rồi! Điện hạ, chúng ta đi chánh đường nói chuyện cùng ba vị đại nhân.
Hai người nhấc chân ra khỏi hậu đường, Tần Tiêu nói với Vạn Lôi:
- Bắt sát thủ hôm qua đưa đến chánh đường!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, đè nén xuống suy nghĩ như nước thủy triều trong lòng, hắn đi nhanh về phía chánh đường.
Tam đại nguyên lão xem ra cũng biết trong nhà Tần Tiêu gặp chuyện không may, lúc này chứng kiến Tần Tiêu bình yên vô sự, đều nhao nhao thở ra một hơi.
Tần Tiêu chắp tay tiến lên:
- Ba vị đại nhân, Tần Tiêu hai ngày này, ngày đêm bôn ba tại Trường An, Lạc Dương, Hà Nam tra ra manh mối của án giết người liên hoàn. Đồng thời, đã biết một ít chân tướng cùng nội tình kinh người!
Vẻ mặt Đường Hưu Đê nghiêm túc nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có thể lảng tránh rồi. Tần đại nhân, ngươi liền đem chuyện tình biết rõ tất cả đều nói ra đi Nên xử lý như thế nào, mọi người chúng ta thương lượng xử lý.
Tần Tiêu sửa sang lại suy nghĩ, đem án Thúy Tiên Ngọc Hà Nam, án giết người liên hoàn cùng với liên hệ chính giữa chúng và Trương Dịch Chi cấu kết Đột Quyết từ đầu chí cuố nói hết ra.
Tần Tiêu nói cho hết lời thì tràng diện lập tức tĩnh lặng tới đáng sợ, ngay cả thanh âm nuốt nước miếng vì sợ hãi của mọi người cũng nghe ra.
Sau nửa ngày qua đi, Trương Giản Chi rốt cục ngồi dậy, chậm rãi trầm thấp nói:
- Biết Đường đại nhân, Diêu đại nhân, ta nghĩ hiện tại chúng ta đã có đầy đủ căn cứ chính xác, có lẽ là lúc này rồi!
Đường Hưu Đê vuốt vuốt hàng râu dài trắng:
- Lão phu không có ý kiến. Hoàng thành cấm vệ Đại tướng, Tả Vũ Lâm Vệ Đại Tướng Quân Lý Đa Tộ cùng Hữu Vũ Lâm Quân Trung Lang tướng tướng quân Kính Uẩn, đều là thân tín của lão phu. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, hai người này tất nhiên hưởng ứng.
Diêu Sùng nói:
- Đường đại nhân, xin thứ cho Diêu Sùng nói thẳng. Quyền chỉ huy của Tả, Hữu Vũ Lâm Vệ cùng Thiên Kỵ đều ở Bắc Nha Đại Đô Đốc Tả Kim Vũ Ý Tông tướng quân. Đám người mặc dù là tướng quân, làm sao có thể nghe Đường đại nhân điều khiển?
Đường Hưu Đê vuốt râu cười to:
- Diêu đại nhân, ngươi ở đây chơi một thời gian, không biết trong lòng tướng sĩ như thế nào. Ta cùng nhị tướng, đó là giao tình trên chiến trường lăn lộn giang hồ bỏ cả tính mạng. Tên Vũ Ý Tông vượn đội mũ người nhờ cây to mà có chức vị như thế, làm sao sai sử được bọn hắn.
Trương Giản Chi gật đầu nói:
- Đại sự đã như thế thì danh chính ngôn thuận. Bổn các đã liên hệ tốt với Giám Sát Ngự Sử Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Vĩ cùng Ti Hình Thiểu Khanh Viên Thứ Kỷ, chỉ chờ Tần Tiêu đem tình tiết vụ án báo cáo, có thể lập án giám quan (vạch tội) mang binh khởi sự! Tần Tiêu!
Tần Tiêu nghiêm nghị tiến lên:
- Có Tần Tiêu tại!
Trương Giản Chi nói:
- Việc này nguyên nhân lớn nhất là dpo ngươi dựng lên. Hiện tại ngươi lên đường tiến về đông cung, gặp mặt thái tử nói rõ việc này. Ba người chúng ta trở về điều phối nhân thủ binh mã, chỉ đợi khởi sự.
- Chậm đã!
Đường Hưu Đê đứng dậy vung tay lên:
- Sự tình chưa thương nghị được toàn bộ, như thế nào muốn thi hành? Trường An phụ cận có hơn sáu vạn binh mã luân phiên, tuy là lệ thuộc Vệ Vương điện hạ điều khiển, nhưng trong đó có một nhóm người rất lớn là thân tín của Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông. Hơn nữa, cũng không thiếu người của Võ Tam Tư cùng Thái Bình công chúa. Cho dù chúng ta động thủ tảo thanh trong nội cung, đến lúc đó Võ Tam Tư cùng thái bình hai người loạn lên. Triều đình Đại Chu sẽ huyên náo không yên rồi! Trương đại nhân, tính toán hôm nay phải mời cả Võ Tam Tư cùng Thái Bình công chúa đến. Theo chiều hướng của chuyện tình này, hai người bọn họ tất nhiên đồng ý khởi sự. Hơn nữa, hai lý do, mâu thuẫn của Võ Nhị gia sớm đã trở nên gay gắt không thể điều hòa. Đám người không có lý do cự tuyệt!
Diêu Sùng tiến lên phụ họa:
- Đường đại nhân lo lắng rất đúng.
Trương Giản Chi chậm rãi lắc đầu:
- Thái Bình công chúa, tuy là con dâu của Vũ gia, nhưng một mực lòng ở Lý gia. Tìm nàng, ta không có ý kiến. Chỉ là Võ Tam Tư... Lòng muông dạ thú không thể phỏng đoán. Hắn tham gia khởi sự, đến lúc đó đào ngũ một kích muốn cùng thái tử tranh quyền, thì phải làm như thế nào?
*****
Tần Tiêu chắp tay tiến lên nói:
- Ba vị đại nhân, Tần Tiêu tự tiện chủ trương, mời được Lạc châu Trương Nhân Nguyện Hữu Uy Vệ chủ lực vào kinh cần vương, tin tưởng ngày mai lúc này tới Trường An. Đến lúc đó, có thể dùng để chấn nhiếp.
- Sao?
Đường Hưu Đê cả kinh nói:
- Hay cho tiểu oa nhi ngươi, còn có bản lĩnh như thế, mời được cả lão thất phu kia Trương Nhân Nguyện tới? Rất tốt, rất tốt ah! Người này cùng ta, giao tình sâu đậm, hơn nữa hắn hào khí một thời, là người làm đại sự. Tới rất đúng lúc. Chủ lực Hữu Uy Vệ năm vạn đại quân, đến Trường An đủ để trấn trụ hai người Võ Tam Tư cùng Thái Bình công chúa. Đã như vầy, việc này không nên chậm trễ, mọi người chúng ta cùng đi đông cung gặp mặt thái tử nói ra nguyên do. Mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, ngày mai giờ Tý. Khởi binh cần vương, dùng dĩ thanh quân trắc (thanh lý môn hộ).
- Được!
Mọi người hô to một tiếng.
Tần Tiêu khoát tay áo:
- Đem thích khách ngày hôm qua bắt được dẫn tới đây.
Ba gã Hắc y nhân bị trói ném đến trước đại sảnh, Tần Tiêu từ trên cao nhìn xuống quát to:
- Ta chỉ hỏi một lần, đáp được không tốt, lập tức ném ra chém thành thịt vụn. Các ngươi chịu người phương nào sai sử, dám chặn giết bổn quan, mưu hại gia quyến của bổn quan?
Một người trong đó kinh hoảng kêu lên:
- Đại nhân tha mạng! Chúng ta là... Là Thiên Kỵ cận vệ dưới trướng Vũ Ý Tông, theo mệnh Vũ tướng quân... Tới bắt gia quyến của đại nhân.
Mọi người đồng thờ Vũ Ý Tôngi cả kinh:
- Vũ Ý Tông!
Tần Tiêu tức sùi bọt mép đám một quyền lên bàn, lập tức mặt bàn bị nát bấy:
- Tên quy nô chết tiệt này khinh người quá đáng! Tần Tiêu ta hôm nay mà gặp hắn thì kẻ sống người chết, không thể tha cho hắn.
Trương Giản Chi liền bước lên phía trước giữ chặt Tần Tiêu:
- Tần Tiêu ah, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Vũ Ý Tông hiện tại thống lĩnh Bắc Nha, tuy rằng một bộ phận tướng sĩ trong Tả, Hữu Vũ Lâm Vệ thể nghe theo hiệu lệnh của Đường đại nhân, nhưng mà vẫn có khác một bộ phận người là thân tín của hắn hơn nữa Thiên Kỵ cũng bị hắn cầm trên tay, không thể hành động thiếu suy nghĩ đánh rắn động cỏ nha!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Ta không đánh rắn động cỏ, ta tới cái rút củi dưới đáy nồi! Hắn không phải chỉ huy Thiên Kỵ cùng tả hữu Vũ Lâm Vệ sao? Ta âm thầm bắt giữ hắn để cho Bắc Nha biến thành con ruồi không đầu, đến lúc đó chúng ta đem binh khởi sự, cũng càng dễ thành công!
Đường Hưu Đê quát khẽ một tiếng:
- Chớ có làm ẩu! Loại chuyện này, làm sao có thể qua loa như vậy? Hắn Vũ Ý Tông từ trước đến nay đa nghi nhát gan, trước mắt khẳng định trốn ở trong doanh một tấc cũng không rời, nhân thủ tả hữu phòng vệ nhất định kín không kẽ hở ba tầng ngoài.
Tần Tiêu cười lạnh nói:
- Những người khác làm không được, ta lại có thể. Coi như là làm không được, cũng sẽ không lỡ đại sự. Hình Trường Phong!
Hình Trường Phong đi nhanh vào, quỳ gối tiền đường:
- Có Hình Trường Phong, chờ đợi quân lệnh của Đại Nhân!
Tần Tiêu hào hùng nói:
- Nhiệm vụ thứ nhất của Đặc Chủng Doanh: Tối nay cho ngươi một nửa huynh đệ đi làm việc, trước giờ Tuất bắt giữ Bắc Nha Đại Đô Đốc Vũ Ý Tông! Nhớ kỹ, không thể giống trống khua chiêng kinh động người bên ngoài. Ta cùng Tả Vệ Suất Phủ cùng Vệ suất hơn ba nghìn huynh đệ chờ tin tức tốt của ngươi.
Hình Trường Phong chắp tay đáp:
- Trường Phong minh bạch, Đại Nhân yên tâm. Nếu không thể đưa hắn bắt giữ, Trường An sẽ để cách huynh đệ mang đầu của Trường Phong tới gặp Đại Nhân!
Dứt lời, hắn lui xuống đi an bài.
Đường Hưu Đê cả kinh nói:
- Tần Tiêu, đây chính là thủ hạ của ngươi sao? Vì sao dám tiếp quân lệnh như vậy, đây không phải là tự đem chính mình đẩy vào tử lộ sao?
Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:
- Chưa hẳn. Đến buổi tối, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng.
Trương Giản Chi nói:
- Nếu có thể bắt Vũ Ý Tông đích thật là làm chơi ăn thật. Cho dù không thể bắt, cho tới bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Tần Tiêu, ngươi bây giờ liền đem những gì đã tra án ghi lại thành biểu văn giao cho Hình bộ Thượng thư diêu đại nhân, chúng ta lại đi tìm đám người Giam Tra Ngự Sử Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Vĩ cùng Ti Hình Thiểu Khanh Viên Thứ Kỷ. Như vậy thì danh chính ngôn thuận làm việc rồi.
Tần Tiêu mang tới giấy bút, viết quyển biểu văn giao cho dương dương tự đắc. Diêu Sùng tinh tế nhìn qua một lần, hắn gật đầu nói:
- Tốt, đã thành. Hai tên loạn quyền tự ý chính là tai họa triều đình, sớm đã có người muốn chém giết. Hơn nữa sớm có nghe nói đám người âm thầm bán quan bán tước. Hành hạ cung phụ dân nữ, hôm nay đã có những chứng cớ này, cũng đủ để trị tội bọn chúng.
Tần Tiêu nghe được trong lòng âm thầm cười lạnh: những lão hồ ly các ngươi đã sớm có nghe nói, vì sao chờ tới bây giờ mới động thủ? Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, các ngươi cũng đừng trách lão tử miệng độc, thêm mắm thêm muối ghi thêm việc xấu của các ngươi lên trên. Hơn nữa ' bán quan bán tước ' ta không hề tìm ra chứng cớ. Bất quá truy ra chứng cớ, đại khái có thể để cho Mặc Y Tử Địch thay ta làm chứng Ngô Hưng Quốc trong vòng một năm thăng liền tứ cấp, từ một Trung Châu Tư Mã nho nhỏ Tam phẩm châu thích sứ, nếu không phải trong triều các ngươi mua quan, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Hắc! Mặc Y Tử Địch dứt khoát nó hiện tại lại không đối chứng, cái bô đầy sjt này, các ngươi đi mà đổ nhé!
Đường Hưu Đê phất phất tay:
- Sự tình đã thương nghị thỏa đáng, chúng ta cùng đi đông cung gặp thái tử a!
- Được!
Tần Tiêu nói:
- Các vị đại nhân xin đi trước, Tần Tiêu làm chuẩn bị, lập tức tới ngay.
Tam đại nguyên lão rời đi, Tần Tiêu kéo Vạn Lôi lại nói:
- Vạn Lôi, ngươi mang một nửa huynh đệ Đặc Chủng Doanh tiếp tục bảo hộ người nhà của ta.
Vạn Lôi chắp tay nói:
- Đại Nhân yên tâm! Nếu có con muỗi bay vào được cũng sẽ bị xé thành tám miếng.
Tần Tiêu gật gật đầu, trở lại trong phòng thay đổi bộ Minh Quang Giáp Phi Quải gọi Lý Trọng Tuấn cùng Lý Tự Nghiệp tại chánh đường chờ một lát, chính mình thì trở lại hậu đường.
Lão đầu tử Chung Diễn đã xử lý miệng vết thương của Thiết Nô cùng Mặc Y xong, thấy thấy Tần Tiêu tiến lên, đôi mắt mờ của lão nhìn ra ngoài thì thào nói:
- Nguyên... Nguyên lai còn là một tướng quân. Tướng quân, người đàn ông da đen này bị trúng đao quá sâu, chỉ sợ phải phối hợp nhiều thuốc điều dưỡng mấy tháng mới có teher xuống đất hành tẩu. Bất quá hắn hiện tại đã không có lo lắng tính mạng rồi, lão hán vừa thay hắn cầm máu. Về phần cái cô nương kia, được thảo dược của tướng quân chữa trị, vấn đề không lớn nữa. Uống mấy thang thuốc bổ thì có thể khôi phục.. Ách... Tướng quân, lão hán có thể, cáo từ đi trước một bước?
Tần Tiêu gọi Tử Địch lấy một mâm bạc nhét vào tay hắn:
- Chung lão tiên sinh, ngươi nếu không ghét bỏ, số bạc này coi như là trả thù lao cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi tới phủ ta đảm nhiệm chức vụ được không?
← Hồi 192 | Hồi 194 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác