← Hồi 193 | Hồi 195 → |
Chung Diễn kinh hô một tiếng, không khỏi có chút ngây dại:
- Lão hán... Lão hán không có nhi tử, chỉ có một con gái tại Trường An làm thiếp cho người ta. Chỉ sợ già rồi không còn dùng được, không sống vài ngày sẽ chết mất rồi, còn phải làm phiền tướng quân thay lão hán nhặt xác ah!
Tần Tiêu cười nói:
- Nào có vấn đề gì. Chung lão tiên sinh từ nay về sau thì an tâm ở trong phủ ta, dưỡng lão cũng được, thuận tiện gặp mặt con gái. Nếu ngươi bách niên quy lão, ta sẽ phụ trách dời ngươi về cố hương chôn cất vào phần mộ tổ tiên
Chung Diễn kích động muốn quỳ xuống bái:
- Lão... Lão hán thật sự là tạ đại ân đại đức của tướng quân. Vốn tưởng rằng lão không chỗ nào đi, không nghĩ tới còn có thể có cơ hội lá rụng về cội.
Tần Tiêu đỡ lấy hắn:
- Chung lão tiên sinh thì không cần đa lễ. Sau này nơi đây sẽ là nhà của ngươi, cứ an tâm ở lại. Nếu có yêu cầu gì, cũng không cần cố kỵ, cứ nói ra là được.
Chung Diễn chịu lưu lại, Tần Tiêu rất vui vẻ. Thứ nhất sao người nhà bằng hữu có bệnh đã có bác sĩ tư gia, thứ hai trong lòng Tần Tiêu đang muốn điều phối vài loại dược vật đặc thù, mà mình thì tri thức y học không đủ. Hiện tại đã có Tôn Tư Mạc cao đồ tọa trấn, việc này coi như không thành vấn đề nữa.
Tần Tiêu nhìn thoáng qua Thiết Nô, Lý Tiên Huệ đang tự mình lau sạch thân thể cho hắn, Tần Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng nói:
- Tiên nhi... Lần này, ta liền tự tay đi báo thù cho nàng, xé hai tên vương bát đản Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông thành mảnh nhỏ! Còn có Vũ Ý Tông, tên quy nó đáng chết, dám chạy đến trong nhà của ta động chủ ý với các nàng. Ta quyết không tha cho hắn!
Lý Tiên Huệ quay người lại ôm chặt Tần Tiêu:
- Lão công... Kỳ thật, thiếp càng hy vọng chàng bình an là tốt rồi. Ngày hôm qua những người này đánh tới, Tiên nhi một chút cũng không sợ hãi, chỉ là đang nghĩ, chàng bên ngoài khẳng định cũng bị người phục kích rồi. Thấy chàng bình an trở về, thiếp quả thực... Rất vui vẻ!
Tần Tiêu nhẹ vỗ mái tóc của Lý Tiên Huệ, hắn mỉm cười nói:
- Nàng nhìn xem, lão công nghe rất thân thiết nha. Tiên nhi yên tâm, ta là tiểu cường(con gián) đánh mãi không chết được. Làm xong đại sự này, ta sẽ mỗi ngày ở nhà với nàng.
Lý Tiên Huệ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Tiểu Cường?
Một tiếng ho nhẹ từ sau lưng truyền tới, nha đầu Tử Địch đến rồi. Tần Tiêu buông Lý Tiên Huệ ra:
- Tử Địch, tỷ tỷ muội đã tỉnh chưa?
Tử Địch tiến lên nói:
- Không có vấn đề gì lớn. Lần này nha, thật sự tiêu rồi... Những tên hắc y sát thủ, mỗi người thân thủ cũng không tệ, đột nhiên đánh tới chúng ta không phòng bị. Nếu không phải có Thiết Nô sống chết che chở Tiên nhi, sợ là đã có chuyện xấu.
Tần Tiêu gật nhẹ đầu, lập tức vừa cười nói:
- Muội chạy tới mời Lý Trọng Tuấn tới?
Tử Địch lập tức phiền muộn chảy mặt ra, bĩu môi nói:
- Cũng không phải sao! Ta sợ sát thủ sẽ trở lại, chúng ta ít người chịu không được. Vì vậy sáng sớm trời còn chưa sáng ta liền chạy tới gõ cửa vương phủ Vệ vương, cái này thiếu nợ hắn một đại nhân tình rồi.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều cười ha ha:
- Thiếu nhân tình hôm nào mời hắn ăn bữa cơm chẳng phải được sao? Muội khẩn trương như thế làm gì?
Tử Địch rầu rĩ liếc Tần Tiêu:
- Biết rõ còn cố hỏi! Ta mới không cần cho hắn cơ hội gì. Hắn là một cậu ấm tâm địa gian xảo....
Tần Tiêu cười hai tiếng ha ha:
- Tốt rồi, không thể chậm trễ nữa. Tiên nhi, Tử Địch, các ngươi an tâm ở lại nhà, ta phái Đặc Chủng Doanh tướng sĩ bảo hộ các ngươi. Chớ xem thường những người này, cho dù là địch nhân gấp 10 lần tiến đến, đám người cũng có thể bình yên ngăn cản. Cứ như vậy đi, ta đi đây!
Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch gật nhẹ đầu:
- Bảo trọng!
Tần Tiêu đi vào chánh đường gọi Lý Trọng Tuấn cùng Lý Tự Nghiệp:
- Vệ vương, Lý tướng quân, chúng ta đi thôi! Xong xuôi những chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta trở về uống rượu!
Lý Trọng Tuấn vỗ vỗ vai của Tần Tiêu:
- Lần này bổn vương bỏ mọi giá rồi, giống như lúc ở Giang Nam liều mạng cùng với ngươi.
Đông cung, Thái Cực điện.
Lý Hiển nghe xong Tam đại nguyên lão thuật lại thì suýt nữa từ trên bảo tọa ngã té xuống, hắn run rẩy nói:
- Ngươi... Các ngươi nói cái gì? Mang... Mang binh sát nhập Đại Minh cung, thanh quân trắc (thanh trừng phản loạn bên cạnh vua)?
Trương Giản Chi tiến tới một bước:
- Thái tử điện hạ, chuyện cho tới bây giờ, không có lựa chọn khác. Nếu như còn như vậy ẩn nhẫn nữa thì hai tên kia tất sẽ phản loạn. ! Trước đó không lâu sứ thần Đột Quyết đã rời đi, nếu như đám người đến lúc đó nội ứng ngoại hợp thì không chỉ là triều đình sẽ loạn mà toàn bộ thiên hạ Đại Chu cũng loạn. Bọn thần một mực quyết chí thề cứu phục giang sơn Lý Đường, thực không đành lòng ngồi nhìn tốt non sông suy tàn, hoặc là rơi vào tay tặc nhân.
Đường Hưu Đê cũng tiến lên:
- Thái tử, Trương Các lão nói có lý! Hôm nay nếu không đánh đòn phủ đầu, thế tất nguy ngập. Không được bao lâu, chờ hai tên kia dùng binh thì sẽ dùng thái tử khai đao, tảo trừ chướng ngại mưu nghịch.
Diêu Sùng hô to:
- Thái tử điện hạ, chuyện cho tới bây giờ không thể lo nhiều nữa. Nếu không động thủ sẽ bị người hạ độc thủ.
Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn im im lặng lặng đứng ở phía sau, trầm mặc không nói.
Hai đùi Lý Hiển run run ngồi nắm chặt cái ghế, hắn nuốt nước miếng một cái:
- Việc này trọng đại, cho ta suy nghĩ thật kỹ, cùng Thái Tử Phi... Phi tinh tế thương nghị dã.
- Thái Tử Phi?
Mọi người trăm miệng một lời lên tiếng kinh hô.
Lý Hiển bị làm cho sợ đến suýt bắn ra quần:
- Đúng, đúng, Thái Tử Phi... Vi phi...
Tần Tiêu cảm giác thật sự là dở khóc dở cười: chuyện cho tới bây giờ, đại sự trước mắt lại đi hỏi chủ ý của nữ nhân. Thái tử Lý Hiển cũng thật sự là quá kinh điển. (Dịch giả: Trong những giây phút quan trọng tôi thường hỏi ý kiến của phụ nữ và làm ngược lại... Cha này chắc đang tính thế đây! =)))
Lý Trọng Tuấn nghe không lọt tai nữa, hắn xông lên phía trước đi đến bên cạnh Lý Hiển:
- Phụ thân, đại sự như thế cần phải nghe lời của một nữ nhân sao? Ba vị nguyên lão trong triều ở đây, lo gì đại sự không được! Huống chi, Tần Tiêu đã mời Lạc châu Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện, Hữu Uy Vệ chủ lực vào kinh cần vương, hơn nữa góp nhặt được hai chứng cớ phạm tội. Sau đó giam tra Ngự Sử cùng tư hình Thiếu Khanh đều tụ tập đầy đủ lập án giám quan (vạch tội) hai tên đó. Cử động lần này của chúng ta chính là danh chính ngôn thuận, thuận thiên ứng nhân!
Lý Hiển nhảy dựng lên, hắn run rẩy chỉ vào Lý Trọng Tuấn mắng to:
- Nghịch tử lớn mật, dám chỉ trucsh ta. Còn không lui xuống! Ngươi chỉ biết xúc động lỗ mãng, cũng biết sự tình lớn như thế không cẩn thận, người một nhà chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Tam đại nguyên lão hai mặt nhìn nhau một hồi, từng người âm thầm lắc đầu.
Trong lòng Tần Tiêu cảm thán nói: ai, thái tử...
*****
Loại tình huống này, chỉ bo bo giữ tính mạng mình. Đáng thương ta hiện tại quyền nhẹ thế yếu, nếu là có bản lãnh đó, nhất định phải phế đi thằng này, chính là để cho Lý Đán làm vua cũng tốt hơn hắn trăm lần.
Đúng lúc này, Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa cùng Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Vĩ, Viên Thứ Kỷ cùng Vũ Lâm Vệ tướng quân Lý Đa Tộ, Kính Huy đều đến đông cung.
Tần Tiêu âm thầm đánh giá Thái Bình công chúa lần thứ nhất, chỉ thấy dung mạo nàng ngược lại có vài phần tương tự Võ Tắc Thiên, trán rộng thiên sinh lệ chất mắt phượng, mặt phấn môi son khắp nơi lộ ra vẻ ung dung hoa quý. Tuy rằng lúc này đã là tuổi gần bốn mươi, nhưng nhờ bão dưỡng tốt nên nếu có người gặp trên đường cũng sẽ cho là một nữ nhân thành thục, trẻ tuổi xinh đẹp khả ái. Dáng vẻ đoan trang quý khí tập nhân, vân phát trâm cài, khuyên tai ngọc. Phục trang đẹp đẽ, trước ngực trắng như tuyết, hai tay ôn nhuận, mị hoặc vô biên. Trường bào dài thướt tha, nàng đi tới lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt, toàn bộ công đường tựa hồ cũng sáng sủa thêm vài phần.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Đây là Thái Bình công chúa? Công chúa nổi danh nhất trong lịch sử Đại Đường sao?
Thái Bình đi đến trước mặt Lý Hiển, nàng khẽ nghiêng nguwofi nói:
- Thái tử điện hạ, hôm nay. Thái Bình dùng thân phận muội muội nói cho ngươi mấy câu. Tuy rằng hành động này của chúng ta thực xin lỗi mẫu thân, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, chúng ta thật sự không có lựa chọn. Một khi hai tên kia thực hiện được âm mưu thì giang sơn xã tắc Đại Chu cố nhiên muốn loạn, mầm mống tôn thất như mẫu thân cùng chúng ta cũng sẽ bị thiên cổ bêu danh. Tam ca, đừng lo lắng nữa, hôm nay mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội. Chỉ cần ngươi gật đầu, hôm nay tất cả mọi người trong nội đường đều xông pha khói lửa không chối từ. Thành bại là nhờ một lần hành động lúc này, Tam ca, ngươi quyết định đi!
Đám người Trương Giản Chi lập tức ồn ào lên:
- Bọn thần xông pha khói lửa nguyện không chối từ!
Lý Hiển sợ nhảy lên, lo sợ không yên nhìn mọi người trong nội đường, hắn lập tức có chút ngây dại.
Võ Tam Tư tiến lên một bước:
- Thái tử điện hạ, tuy rằng bổn vương từ trước cùng thái tử và chư vị trong nội đường có chút không thoải mái, nhưng mà đại sự trước mắt, bổn vương cũng buông tư oán, hết thảy dùng đại cục làm trọng! Thái tử điện hạ, ngay cả bổn vương đều van cầu ngươi đồng ý, ngươi còn không chịu đáp ứng sao?
Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh một hồi: Tất cả đều là lão hồ ly! Vì lợi ích chính trị lấy mặt dán vào mông, Võ Tam Tư là một tên có công phu cỏ đầu tường (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy) luyện thành tinh rồi. Ngôn từ này đúng là cảm động lòng người.
Lý Hiển sửng sốt nửa ngày, sau đó hắn hung hăng khẽ cắn răng nói:
- Tốt, ta đồng ý! Nhưng mà có một chuyện, trước đó không lâu hoàng đế bệ hạ đã mang ta Lương vương và Thái Bình đến Thông Thiên cung lập lời thề, nói tử tôn của của Lý Võ Nhị Gia không thể tàn sát lẫn nhau. Lần này khởi sự, vạn không thể làm trái lời thề. Lương Vương, Thái Bình, ý của các ngươi như thế nào?
Ai người đồng loạt gật đầu, Thái Bình công chúa nói:
- Thái tử điện hạ, Thái Bình đã có huyết mạch của Lý gia, cũng là con dâu của Vũ gia sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Lý Hiển yên tâm gật nhẹ đầu, dặn dò Tam đại nguyên lão:
- Ba vị đại nhân đều nghe rõ ràng chứ? Thời điểm khởi sự không được tổn thương lý, võ Nhị gia vương công quý thích.
Ba người chắp tay lên tiếng, Trương Giản Chi nói:
- Thái tử đã đồng ý, vậy bọn thần liền đi xuống, sự tình này chúng ta tới thu phục.
Nhưng Lý Hiển hết lần này tới lần khác nghe không hiểu, thở ra một hơi dài, hắn chán nản khoát khoát tay:
- Được rồi. Các ngươi đi đi.
Tần Tiêu đi theo sau lưng Tam đại nguyên lão ra khỏi Minh Đức điện, từ đầu đến cuối không nói một lời. Vừa muốn đi ra ngoài, sau lưng một người khẽ gọi:
- Vị này chính là Tần tướng quân sao, xin dừng bước nói chuyện.
Tần Tiêu quay người chắp tay thi lễ:
- Công chúa điện hạ có gì chỉ giáo?
Thái Bình công chúa mỉm cười đánh giá Tần Tiêu một hồi, lạnh nhạt nói:
- Nghe qua đại danh của tướng quân nhưng vẫn không thể được chứng kiến, vì vậy gọi tướng quân lại để quan sát thôi. Không tệ, đích thật là tuấn tú lịch sự, uy phong lẫm lẫm. Nghe nói ngươi chưa đón dâu, ngày khác ta thay ngươi làm bà mối gả một cô nương tốt cho ngươi.
Tần Tiêu thật là có chút dở khóc dở cười:
- Cảm ta hậu ý của công chúa, Tần Tiêu vạn phần cảm kích. Một chút việc tư đó hay là chờ xử lý đại sự trước mắt rồi nói sau.
Thái Bình công chúa hơi cười cười:
- Đi a, ngươi đi đi. Thực là một thiếu niên lang tuấn mỹ oai hùng làm cho người ta yêu thích.
Dứt lời nàng cũng bước đi, tra khỏi Minh Đức điện.
Tần Tiêu nhìn nửa tấm lưng trần trắng như tuyết và thân ảnh thướt tha của nàng thì rầu rĩ thầm nghĩ: Sao một số người trong hoàng tộc thích là bà mối vậy chứ? Có lẽ đây là một chuyện thật sự rất thú vị sao? Thái Bình công chúa, thật đúng là có chút ít ngạo mạn, đều là Võ Tắc Thiên cho làm hư...
Tam đại nguyên lão, Lý Trọng Tuấn và một ít tham dự mưu sự trừ Võ Tam Tư cùng Thái Bình toàn bộ tụ tập tại Tả Vệ Suất Phủ trao đổi mỗi một bước kế hoạch kế tiếp.
Sắc trời bắt đầu tối, trong lòng tất cả mọi người đã có chút ngưng trọng cùng khẩn trương.
Đám người Đường Hưu Đê cùng Lý Đa Tộ thương lượng tốt lộ tuyến hành quân cùng sự tình tiếp ứng thì nói với Tần Tiêu:
- Tần tướng quân, sự tình lần này, ngươi phải xuất lực lớn nhất, cũng là nguyên nhân lớn nhất. Chuyện cho tới bây giờ, lão phu an bài ngươi làm tiên phong, từ Đại Minh cung bắc môn Huyền Vũ môn trảm quan mà vào, nhiệm vụ lớn nhất là công khai mở cửa thành Thiên Kỵ gác. Chỉ cần mở cửa, đám người Lý Đa Tộ có thể mang binh đến đây tiếp ứng. Bệ hạ hôm nay bệnh nằm Trường Sinh Điện Do thân tín Vũ Lâm Vệ của Vũ Ý Tông nghiêm mật gác, không được ra vào. Hơn nữa còn có hoàng đế tự mình dẫn tả hữu Thiên Ngưu Vệ hộ vệ trong nội cung, những người này, hiện tại sợ là hơn phân nửa đều đã nghe lệnh của hai tên kia. Vì thế, độ khó rất lớn, chính ngươi phải suy nghĩ kỹ càng.
Tần Tiêu vừa chắp tay, hưng phấn nói:
- Đường đại nhân xin giao cho Tả Vệ Suất chúng ta. Tần Tiêu tự mình lãnh binh khắc phục khó khăn, cam đoan đại quân có thể thuận lợi tiến vào Đại Minh cung!
- Tốt!
Đường Hưu Đê vui mừng quá đỗi:
- Việc này nếu như có thể thành công. Ngươi chính là lớn nhất, tên của ngươi cũng đủ để ghi vào sử sách.
Tần Tiêu sững sờ thầm nghĩ: Đường lão tiên sinh, ngươi cũng đừng tâng bốc ta quá đi. Các ngươi những người này ở đây, ta không xung trận ngựa lên trước, ai sẽ không sợ chết mà thống binh giết địch? Ghi vào sử sách... Trong lịch sử, sẽ xuất hiện cái tên Tần Tiêu ta sao?
Trời đã hoàn toàn tối đen, Tần Tiêu đi vào Tả Vệ Suất gọi Lý Tự Nghiệp, Điền Trân đứng hầu tại phía sau hắn, cùng một chỗ mà nhìn hơn ba nghìn Tả Vệ Suất tập kết hoàn tất, áo giáp chỉnh tề, mỗi người tinh thần vô cùng phấn chấn.
*****
Tần Tiêu lên điểm tướng đài, cao giọng nói:
- Các huynh đệ, thời gian Tả Vệ Suất dương danh lập vạn đã đến. Trương Dịch Chi, Trương Tông Xương tội ác chồng chất nhân thần cộng phẫn! Bổn tướng vâng mệnh quân lệnh của thái tử đề cập chính nghĩa chi sư, tiến cung tru sát ác tặc, dĩ thanh quân trắc! Tối nay giờ Tý, ta cùng các huynh đệ từ Đại Minh cung bắc môn trảm quan mà vào, thề lấy thủ cấp của hai tên cẩu tặc, thay trời hành đạo! Trải qua trận này, huynh đệ Tả Vệ Suất ta sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng, lưu danh sử sách, vì vạn dân sở tụng! huynh đệ, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi!
- Đao kiếm của các ngươi có thể bổ ra đầu lâu cùng khôi giáp của địch nhân sao?
- Thế như chẻ tre!
- Uy phong của các ngươi, có thể làm trong lòngđịch nhân run sợ không?
- Khí trùng đấu ngưu!
Tần Tiêu thoả mãn gật đầu, trong lòng cười thầm: huấn binh lúc biên ra lời kịch này cũng rất có thứ tự nha. Trước khi chiến đấu ủng hộ sĩ khí dùng rất tốt.
- Được!
Tần Tiêu nghiêm nghị nói:
- Thành bại vinh nhục ngay tại tối nay! Các huynh đệ đều xốc lại tinh thần sau đó anh dũng giết địch!
Đám người Đường Hưu Đê đứng ở điểm tướng đài nhao nhao gật nhẹ đầu, trầm thấp nói nhỏ:
- Ngắn ngủn có mấy tháng, Tả Vệ Suất thay hình đổi dạng thoát thai hoán cốt rồi!
Đúng lúc này, một tên binh lính chạy tiến đến, quỳ gối trước mặt Tần Tiêu tâu:
- Đại Nhân, Đặc Chủng Doanh Hình tướng quân trở lại!
Trong lòng Tần Tiêu đại hỉ:
- Tốt, nhanh mời hắn vào!
Hình Trường Phong đi đầu bước nhanh mà vào, quỳ gối trước mặt Tần Tiêu:
- Đại Nhân, Trường Phong không có nhục sứ mạng, đã bắt được Bắc Nha đô đốc Vũ Ý Tông.
Lời vừa nói ra, Đường Hưu Đê bên trên điểm tướng đài kinh hô lên:
- Thật đúng bắt được sao!
Tần Tiêu vui mừng quá đỗi, đem Hình Trường Phong nâng dậy quát lớn:
- Dẫn người vào!
Hai gã binh sĩ Đặc Chủng Doanh dẫn theo Vũ Ý Tông chỉ mặc một cái quần cộc trói gô tiến đến, đem người ném xuống đất rồi trở lại cùng mười người đằng sau đứng thành hàng.
Vũ Ý Tông bị trùm một cái mũ đen, hắn ngã xuống đất mãnh liệt giãy giụa ngẩng dầu lên. Tần Tiêu tháo cái mũ trùm đầu của hắn ta, nắm cái dây thừng trước ngực hắn.
Vũ Ý Tông lắc đầu một hồi, nhìn lại thì ra là Tần Tiêu, hắn bị làm cho sợ đến kêu to:
- Tần Tiêu. Ngươi... Ngươi muốn làm gì! Ngươi lớn mật! Dám bắt cóc bổn tướng!
Tần Tiêu nhìn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của thằng này, nhớ tới hắn mấy ngày liên tiếp khiêu khích cùng ám sát, trong lòng sớm đã là một đám lửa lớn.
Bốp! Một tiếng, Tần Tiêu đánh tới một quyền trên mũi Vũ Ý Tông, lập tức để cho cả người hắn bay ra ngoài, miệng đầy máu tươi, răng bay loạn xạ.
Lý Tự Nghiệp sau lưng hét lớn:
- Đại Nhân, giết hắn đi! Giết tên cẩu tặc này. Dám hãm hại Đại Nhân cùng ta. Chửi Tả Vệ Suất chúng ta là đàn bà công tử quân! Giết hắn đi!
ikienthuc
Binh sĩ Tả Vệ Suất cùng rống to:
- Giết hắn đi! Giết hắn đi!
Vũ Ý Tông sớm đã bị một quyền của Tần Tiêu làm cho sao trăng đầy trời, hứn miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, giãy dụa kêu lên:
- Ta là Bắc Nha Đại Đô Đốc, Tả Kim Ngô Đại Tướng Quân, cháu ruột của hoàng đế, các ngươi dám giết ta!
Tần Tiêu càng nhìn hắn thì càng càng không vừa mắt, trong lồng ngực nộ khí bùng nổ. Hắn nâng tên này từ mặt đất lên, tát hai cái trái phải suýt nữa đánh bay cả đầu hắn ra ngoài. Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi mà phẫn nộ quát:
- Cẩu tặc. Tử quy nô! Chết quy nô! Ngươi thật không ngờ, cũng sẽ có hôm nay a? Ngươi một mực làm xằng làm bậy giết hại trung lương, còn mưu hại ta cùng đám người Lý Tự Nghiệp, trước không tính toán với ngươi. Ngươi nói đi, là ai sai sử ngươi thuyên chuyển Thiên Kỵ đi cản đường chặn giết ta, huyết tẩy Vĩnh Xương dịch trạm, tru diệt một nhà Tô Vạn Niên, sau đó tới nhà hành thích gia quyến của ta?
Vũ Ý Tông bị làm cho sợ đến toàn thân một hồi run rẩy, hắn rống lên:
- Không phải ta xong rồi đấy! Ta không có!
Tần Tiêu lại đánh một quyề tới hốc mắt hắn, lập tức máu tươi chảy dài, tròng mắt cũng muốn lòi ra:
- Ta cảnh cáo ngươi, ta đã rất có kiên nhẫn, cũng tận lượng nhịn xuống không nặng tay rồi, bằng không thì, ngươi giờ phút này đã sớm chết 800 lượt! Hôm qua thích khách bị bắt đã khai hết, ta khuyên ngươi nên nói thành thật. Miễn cho ta không có kiên nhẫn, cắt đứt cổ họng của ngươi!
Lý Tự Nghiệp cùng Tả Vệ Suất tướng sĩ lại cùng nhau rống lên:
- Đại Nhân. Giết hắn đi! Cắt đứt cổ họng của hắn!
Vũ Ý Tông bị làm cho sợ đến té *** ra quần, một mùi hôi khai truyền tới, hắn nói trong kinh hoảng:
- Ta nói, ta nói!... Là Trương Dịch Chi, Trương Dịch Chi giao cho ta klafm. Hắn nói, chờ thêm được mấy ngày, người Đột Quyết dẫn binh đánh tới, triều đình binh mã tiến đến chống cự Trường An, hắn thì điều động thân tín binh mã phát động chính biến, trước hết giết thái tử, lại giết Lương vương, Lý Võ Nhị Gia trừ ta ra, một tên cũng không để lại! Sau đó, lại... Lại bức Vũ Hoàng thoái vị, lập ta làm đế.
Vũ Ý Tông vừa mới dứt lời, Tần Tiêu nhịn không được cất tiếng cười to khiến cho Vũ Ý Tông lạnh run:
- Lập ngươi làm đế? Đó thật là chuyện cười của thiên hạ. Con chuột con rùa cũng có thể làm hoàng đế sao? Người tới! Viết lại những lời hắn mới nói để cho hắn đồng ý kí tên, sau đó giao trong giam tra Ngự Sử.
Dứt lời, Tần Tiêu ném hắn trên mặt đất, khiến hắn nằm rạp trên đó đau rên hừ hừ.
Cung Từ viết xong rồi, Tần Tiêu rút ra bảo kiếm, ' xoạt ' mà một tiếng cắt vào tay hắn để hắn nhỏ ra máu làm dấu ấn. Vũ Ý Tông cả kinh suýt nữa ngất đi qua, về sau lại đau đến oa oa kêu to như mổ heo.
Tần Tiêu cầm Cung Từ đi đến trước mặt đám người Đường Hưu Đê:
- Chư vị đại nhân, vừa rồi chư vị cũng nghe được miệng của hắn, hiện tại lại giấy trắng mực đen đã có đồng ý. Tặc tử này đồng mưu cùng Trương Dịch Chi, phải chăng có thể hành quyết ngay tại chỗ.
Trương Giản Chi có chút thở dài một hơi:
- Tần Tiêu ah, chúng ta không phải là không căm thù đối với người này đến tận xương tuỷ, ngay cả Lương vương Võ Tam Tư cũng cực hận huynh đệ đồng tông như hắn. Chỉ là thái tử đã nói trước, không thể mưu hại vương công hai nhà Võ Lý. Ta thấy... Tạm thời tha cho hắn một mạng a. Sau đó có chúng ta những người này ở đây, cũng không cho phép hắn hung hăng càn quấy trong triều, sớm muộn là giáng chức giống như heo chó. Ngươi cũng không cần phải làm bậy cho honrh thanh danh, tạm thời tha cái mạng chó cho hắn.
Tần Tiêu rầu rĩ mà gật nhẹ đầu:
- Như thế, cũng không có cách nào khác rồi.
Dứt lời, hắn đi tới trước mặt Vũ Ý Tông xách tên này từ trên mặt đất xách lên, oán hận cổ tay của hắn âm thầm vận đủ lực đạo, dùng sức uốn éo, lập tức "Rắc" Một tiếng giòn vang, Vũ Ý Tông quát to một tiếng, đau đến hôn mê bất tỉnh.
Tần Tiêu ném hắn trên mặt đất:
- Dẫn đi, trông giữ cẩn thận. ! Đợi hắn đói muốn chết thì cho hắn thức ăn củ heo. ha ha. Để cho hắn biết tư vị bị làm nhục như thế nào.
← Hồi 193 | Hồi 195 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác