Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 192

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 192: Mưa gió nổi lên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Mấy tiễn thủ bên cạnh kinh hô một tiếng, rút yêu đao ra bổ tới Tần Tiêu, Tần Tiêu lắc thân hình né tránh lưỡi đao, đánh một quyền vào ngực của một gã Hắc y nhân ở giữa. Hắc y nhân phun mạnh máu tươi, tấm khăn che mặt văng ra, lập tức mất mạng.

Nhất Kích Tất Sát, trái tim bạo liệt!

Lập tức, sát thủ mai phục tại bốn phía tất cả đều nhảy ra ngoài vây quanh hai người. , ước chừng bốn mươi năm mươi người, tất cả đều cầm trong tay cung tiễn eo khoá trường đao.

Tần Tiêu vọt tới bên cạnh Mặc Y, thấy nàng bình yên vô sự trong lòng an tâm một chút, nhìn nhìn hai con ngựa, con ngựa trắng của Mặc Y hình như đã gãy chân, nó nằm rạp trên mặt đất không đứng lên nổi. Còn con màu vàng kim của mình thì bình an vô sự, chỉ có kinh sợ đạp chân, cách mình không xa.

Tần Tiêu hạ giọng:

- Không thể ham chiến, trốn mau! Mặc Y, muội lên ngựa đi, ta ở phía sau yểm hộ, lập tức sẽ đuổi theo.

Mặc Y cả kinh nói:

- Không được! Mặc Y ở phía sau, đại nhân đi đầu!

Tần Tiêu giận dữ, nhấc cánh tay của Mặc Y lên ném nàng lên ngựa:

- Giờ là lúc nào rồi còn không nghe lời.

Hắc y nhân hướng bên này tới, thấy có người lên ngựa, trong đó có người lớn tiếng hô:

- Bắn tên! Đừng để cho bọn họ chạy thoát!

Tần Tiêu chợt vỗ một chưởng bên trên mông ngựa, con ngựa màu vàng nhạt hí dài, chở Mặc Y chạy như điên về phía trước. Tần Tiêu cắn răng một cái không lùi mà tiến đánh về phía Hắc y nhân.

- Vèo!

- Sưu sưu sưu!

Mũi tên gào thét bên cạnh người, Tần Tiêu nghe âm trốn tránh, khó khăn lắm tránh khỏi. Hắn lách mình tới trước người một gã Hắc y nhân, dùng trảo sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy cổ họng của hắn. Hai ngón dùng sức uốn éo, khí quản bẻ gẫy, tên này ngã xuống đất. Tần Tiêu không để những tên còn lại phản ứng, hắn rút trường đao bên hông của tên Hắc y nhân kia, "Xoẹt " một đao chém bay đầu lâu của hai người bên cạnh.

Động tác của Tần Tiêu vốn là nhanh đến tột đỉnh, hơn nữa trong đêm tối khó phân biệt, trong lúc nhất thời, Hắc y nhân đều bị chấn trụ, không tự giác tránh sang bên cạnh, nhưng lập tức lại vây Tần Tiêu vào bên trong tầng tầng lớp lớp.

Trong đó một gã Hắc y nhân hừ lạnh nói:

- Quả nhiên có bổn sự, bất quá, ngươi lợi hại như thế nào thì hôm nay cũng phải táng thân ở nơi đây, Các huynh đệ, mọi người cùng nhau xông lên, giết hắn rồi trở về lĩnh thưởng!

Hắc y nhân giơ đao sáng lóe chém Tần Tiêu.

Tần Tiêu rống to một tiếng, cả người như là Mãnh Hổ xuống núi đánh về một góc, đao thép trong tay lòe ra một hồi sát khí lệ ảnh chém từ vai của một gã hắc y nhân xuống. Còn chưa kịp rút đao ra, vài đạo gió táp sau lưng đã tràn tới, Tần Tiêu vung đao đưa lưng vừa đỡ, mấy chuôi đao thép chém vào trên thân đao tóe ra đốm lửa, chấn lưng Tần Tiêu đau nhức một hồi.

Tuy rằng tránh khỏi một kích này, nhưng Tần Tiêu rõ ràng đã ở thế cùng, trong lòng âm thầm cả kinh nói: những người này còn khó đối phó hơn đám ô hợp Hỏa Phượng, mỗi người không chỉ thân thủ bất phàm, hơn nữa phối hợp ăn ý hung hãn không sợ chết, xem ra đều là sát thủ nhất lưu được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tần Tiêu chặn mấy đao, lăn mình tại chỗ, vọt nghiêng tới một phía chém xuống hạ bàn, lập tức một tên Hắc y nhân bị chém đứt một chân, máu tươi tung tóe lên mặt.

Hắc y nhân bị cụt chân kêu to ngã xuống đất, nhưng những người khác giống như không nhìn thấy, vẫn vây quanh Tần Tiêu, vung từng đợt đao ảnh bao phủ hắn vào trong.

Tần Tiêu một mặt vung đao đón đỡ, tùy thời tống xuất sát chiêu, một mặt trong lòng nghĩ: đúng là chút ít phiền toái, những người này thật không sợ chết. Cho dù nhất thời sẽ không rơi xuống hạ phong, nhưng cứ kéo dài sẽ tiêu hao thể lực.

Đúng lúc này, sau lưng Tần Tiêu truyền đến tiếng vó ngựa, một con phi tốc đụng vào trong đám người. Hắc y nhân kinh hô một tiếng chạy sang bên cạnh.

Mặc Y tay cầm trường kiếm giục ngựa giết tiến đến, tay nâng kiếm rơi chém vào tay của một gã áo đen rồi chạy tới bên cạnh Tần Tiêu.

- Đại nhân lên ngựa!

- Muội điên rồi! Tại sao lại trở lại!

Mắng thì mắng, nhưng Tần Tiêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, hắn trở mình lên ngựa ngồi ở sau lưng Mặc Y:

- Đưa kiếm cho ta.

Mặc Y đưa qua trường kiếm, Tần Tiêu thét một tiếng lôi đình, lập tức chém đứt mấy đao thép một kiếm đập bên trên.

Đạm Kim Mã không hổ là Đại Uyển Lương Câu, chạy suốt đêm mà vẫn còn thể lực dồi dào, nó hí dài một tiếng, chở Tần Tiêu cùng Mặc Y hướng phía trước chạy vội mà đi.

- Bắn tên!

Tần Tiêu vung vẩy trường kiếm, đón đỡ mũi tên!

Tiếc rằng ngồi trên lưng ngựa, chung quy là hành động bất tiện, không có chạy ra vài bước, một mũi tên lướt qua Tần Tiêu xuyên qua bắp chân Mặc Y.

Mặc Y kêu sợ hãi một tiếng, suýt nữa té xuống ngựa. Tần Tiêu ôm chặt lấy nàng, giục ngựa chạy như điên.

Cũng không biết chạy bao lâu, ẩn ẩn sắc trời hơi sán đến một cái bờ sông nhỏ. Tần Tiêu thấy kia Đạm Kim Mã đã thở hào hển miệng sùi bọt mép, biết rõ nó cũng đã mệt. Vì vậy ghìm ngựa dừng lại, ôm Mặc Y xuống.

Tần Tiêu sớm cũng cảm giác, trên người Mặc Y bắt đầu nóng lên, lúc này xem xét thấy mặt nàng xanh xao, bờ môi biến thành màu đen, người đã ngất đi. Nơi trúng tên bị sưng lớn, quả nhiên là có độc.

Tần Tiêu liền tranh thủ ôm Mặc Y đến một chỗ thoáng mát ẩn nấp, hắn xé rách góc quần rút mũi tên ra.

Tần Tiêu thả Mặc Y ra, làm chậm độc tính phát tác rồi chạy đến trong bụi cỏ phụ cận tìm thuốc giải. Cũng may là đầu thu, cỏ cây sinh trưởng khá tốt, Tần Tiêu rốt cuộc tìm được Tảo Hoa Mật cùng mấy vị giải dược khác chạy về bên cạnh Mặc Y.

Cũng may Mặc Y là người tập võ, thể chất so với nữ tửbình thường mạnh hơn nhiều, lúc này còn không có độc công tâm phổi, mũi tên kia cũng bởi vì ngựa đang chạy mà lực bắn không mạnh, không là bị thương xương cốt.

Tần Tiêu đem thảo dược mật hoa cho vào trong miệng, nhai ra nước, hắn đẩy miệng Mặc Y ra, một mùi tanh hôi truyền tới. Tần Tiêu cũng bất chấp rất nhiều rồi, đem nước nhỏ vào miệng này bắt buộc nàng nuốt xuống. Sau đó đem bã thuốc nhả vào tay, cố nén tanh hôi phụ xuống bên cạnh chân của Mặc Y đang nổi mủ. Cho tới khi mút ra máu đỏ mới đưa bã thuốc đắp vào, hắn cởi dây thắt lưng thay nàng băng bó.

Làm xong lần này, Tần Tiêu mới cảm giác thật sự mệt muốn chết rồi, hắn ngồi ở bên cạnh Mặc Y dò xét mạch đập cổ tay nàng, thấy bình thường, hán rốt cục thở ra một hơi, nói khẽ:

- Nha đầu ngốc, tại sao lại trở lại đây?

Mặc Y vẫn chưa tỉnh, nhưng rõ ràng sốt cao đã chậm rãi lui xuống, hắc khí trên mặt cũng biến mất không ít. Tần Tiêu cuối cùng thở dài một hơi, bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm cái gì.

Mặc Y bị thương như vậy thì không thể cưỡi ngựa được, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể đi mướn xe ngựa thôi. Tần Tiêu nhìn hồ phục trên người mình toàn là máu tươi, hắn nghĩ thầm hiện giờ mà ra ngoài chắc chắn khiến cho người ta sợ hãi.

*****

Vì vậy hắn để Mặc Y nhẹ nhàng để xuống, chạy đến bờ sông cởi áo dùng sức chà xát giặt rửa, cũng may là Hồ màu đen không quá nổi màu, bằng không thì vết máu đã khô cũng không thể nào tẩy sạch. Lúc này Mặc Y sau lưng giống như đã có động tĩnh, nàng ho khan kịch liệt, Tần Tiêu chạy đến bên cạnh nàng, thấy nàng quả nhiên đã tỉnh.

- Muội cảm thấy thế nào?

Tần Tiêu cúi người đỡ lấy nàng.

Mặc Y tựa hồ có chút choáng váng, ánh mắt hơi ngơ ngác:

- Đại nhân, ta... Chúng ta đây là đang ở đâu?

Tần Tiêu thấy sắc mặt của Mặc Y vẫn trắng bệch, nhưng màu đen trên môi đã biến mất, hắn hiểu có lẽ nàng đã không còn đáng ngại nữa. Nhẹ nhàng bờ vai của nàng để nàng dựa vào ngực mình, hắn nói nhỏ:

- Ngày hôm qua muội trúng tên độc, bất quá cũng may ta nhận ra loại độc gì, hiện tại đã giải độc cho ngươi, có lẽ không có việc gì rồi.

Mặc Y thấy Tần Tiêu cởi trần, lộ ra da thịt màu cổ đồng khi phơi nắng trong đặc chủng doanh thì không khỏi ngượng ngùng nói:

- Đại nhân, thực xin lỗi... Mặc Y rõ ràng đã trở thành vướng víu của ngươi, ta thật sự là quá vô dụng.

Tần Tiêu vỗ nhẹ nhẹ lưng của nàng:

- Không có chuyện gì nữa. Nếu không phải muội giết trở lại cứu ta, ta cũng không dễ dàng thoát khốn như vậy. Bất quá độc trên người muội bây giờ không có hoàn toàn giải được, không nên vận động kịch liệt để ngừa dư độc công tâm. Như vậy đi, ta lại đi kiếm chút thảo dược thay thuốc cho muội, sau đó chúng ta tìm một cỗ xe ngựa đi Trường An.

Mặc Y cắn môi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu:

- Thực xin lỗi, bởi vì ta làm trễ nải nhiều thời gian quý giá như vậy.

Tần Tiêu đẩy nàng nằm xuống nói nhỏ:

- Đừng ngốc như thế, nếu không nhờ muội thì hiện tại ta đã không thể thoát khốn hoặc là đã phơi thây tại chỗ rồi. Nếu nhanh một chút mà khiến cho muội có cái gì ngoài ý muốn thì ta sẽ hối hận cả đời.

Mặc Y nhìn bóng lưng to lớn của Tần Tiêu, sau đó cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy xuống.

Thảo dược hái xong, Tần Tiêu nhai nó trong miệng cho ra nước rồi nhắm miệng của Mặc Y hôn tới. Mặc Y kinh hoảng chớp đôi mắt vài cái, chậm rãi mở to miệng, từ trong miệng của Tần Tiêu tiếp nhận một ít dược trấp (dịch thuốc dạng lỏng) trong veo đắng chát và ngọt ngào, rồi chậm rãi nuốt xuống.

Hết thảy thoạt nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng mà Mặc Y rõ ràng nghe được, trái tim của nàng đang đập "bang bang" loạn nhịp khiến cho khuông mặt trắng beehcj như tờ giấy đã có một tia huyết sắc.

Tần Tiêu nhìn nét mặt của nàng, trong lòng không khỏi âm thầm có chút buồn cười: đến lúc nào rồi còn có xuân tâm nhộn nhạo. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Tần Tiêu đem số bã thuốc đắp lên vết thương trên chân nàng, tiếp tục băng bó.

Đúng lúc này, trên quan đạo xa xa có một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm chạy tới, Tần Tiêu để Mặc Y nằm xuống, hắn cỡi Đạm Kim Mã đi lên quan đạo.

Mã phu là một lão hán ngoài sáu mươi tuổi, đang thảnh thơi hát nghêu ngao vài điệu hát của dân gian, cầm trong tay một bầu rượu thỉnh thoảng uống mấy ngụm. Tần Tiêu điều khiển ngựa chắn ngang, lão hán cả kinh kéo gấp dây cương, lão kinh hoảng mắng:

- Ở đâu ra tên tiểu tử càn rỡ kia cản đường, không muốn sống nữa sao.

Tần Tiêu thúc ngựa tiến lên, chắp tay vái chào:

- Xin lỗi lão trượng! Chỗ này của ta có một thỏi bạc đưa ngươi, không có ý tứ gì khác, chỉ muốn thuê xe ngựa của ngươi đi Trường An!

Lão hán vuốt vuốt đôi mắt, không khỏi có chút kinh ngạc:

- Ngươi... Ngươi là người nào nha! nén bạc to như thế mà chỉ thuê xe ngựa của ta dùng một lát sao?

Tần Tiêu nhếch miệng cười nhẹ một tiếng:

- Ngươi như là đồng ý, ta chính là người tốt, nếu ngươi cự tuyệt thì ta chính là tiểu tặc đoạt xe.

Lão hán trừng lớn đôi mắt nuốt từng ngụm nước miếng:

- Được rồi. Lên xe! Ta đây vốn cũng là muốn đi Kinh Thành đón con gái, một cỗ xe trống, cho ngươi đi một đoạn đường cũng không sao.

- Vậy thì tốt, lão trượng xin chờ một chút.

Tần Tiêu thúc ngựa trở về, đem Mặc Y đi qua, vịn nàng tiến vào thùng xe.

Lão hán kinh nghi nói:

- Tiểu tử, cô nương này nhìn như là trúng độc nha! Trên đùi cũng bị tổn thương, phải mau chóng trị thương.

Tần Tiêu thuận miệng đáp:

- Ah, bị độc rắn cắn rồi, đã xử lý bỗng chốc, vì thế hiện tại mới vội vàng đi Kinh Thành tìm đại phu.

Lão trượng cười ha ha:

- Tiểu tử, ngươi đừng dùng vải thưa che mắt thánh nữa. Lão đầu tử thấy sắc mặt của cô nương này đã biết nàng bị đầu mũi tên có độc, có thể dùng Tảo Hoa Mật, Ô Xuyên mấy vị thảo dược cấp cứu, nhưng sau đó cũng phải điều trị trăm ngày, không được động nộ khí, Quan Vân Trường biết không không? Người lợi hại như vậy cũng bị tiểu nhân tẩm độc vào tên giày vò đó.

Tần Tiêu không khỏi có chút giật mình:

- Lão trượng hẳn là tinh thông y thuật? Xin hỏi cao tính đại danh?

Lão trượng khoát tay áo cười nói:

- Chưa nói tới tinh thông, lúc trước tuổi trẻ có học với lão sư phụ vài năm, coi như là học sinh của hắn a. Lão hán dân chúng thấp cổ bé họng, tên là Chung Diễn nhân sĩ Ung châu Quan Trung.

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:

- Sư phụ lão trượng là...

Lão trượng gật đầu cười cười, hơi có chút đắc ý nói:

- Nói ra thật là làm nhục đại danh của sư phụ. Lão nhân gia ông ta họ Tôn, tên húy là Tư Mạc, là cao nhân y đạo ngàn năm khó gặp.

Tần Tiêu cả kinh nói:

- Dược Vương Tôn Tư Mạc?

Lão trượng cười ha ha:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Không thể tưởng được tiểu tử còn có chút kiến thức, biết rõ sư phụ ta như vậy. Được rồi không nói nhiều, phải cứu người trúng độc cũng không thể làm chậm trễ, đem ngựa của ngươi cùng cột vào càng xe đi, chúng ta này sẽ lên đường đi Trường An.

Tần Tiêu cột Đạm Kim Mã vàn càng xe, hắn thầm nghĩ: lão hán này lại là Dược Vương tôn, đệ tử của Tư Mạc, . Tôn Tư Mạc đã chết hơn hai mươi năm, nhưng mà thanh danh hiển hách thiên hạ không biến mất.

Mặc Y nhẹ giọng nói:

- Tôn Tư Mạc sống hơn một trăm tuổi, từ nhà Tùy đã nổi danh rồi, nhưng hắn một mực ẩn cư núi rừng không có ra làm quan, là cao nhân bất thế! Không nghĩ tới hắn còn có truyền nhân.

Tần Tiêu để cho Mặc Y dựa vào trên người mình, làm cho nàng ít chịu rung xóc:

- Sau khi trở về, xin mời vị lão tiên sinh này chữa trị độc cho muội.

Trên quan đạo, thương khách người qua đường dần dần nhiều lên, một đường bình yên vô sự đến Trường An. Sau khi tới cửa thành, Tần Tiêu từ trong xe nhô đầu ra, đối với thủ thành vệ sĩ hỏi:

- Đại Đô Đốc Vệ Vương điện hạ, hôm nay có đến cửa thành không?

Vệ sĩ ngạc nhiên sửng sốt một chút, nhìn rõ ràng là Tần Tiêu, hắn vội vàng chắp tay nói:

- Bẩm đại nhân, Vệ Vương điện hạ hôm nay đã đi một chuyến tới cửa thành, nghe nói là các đại nhân đều ở bên trong.

Tần Tiêu ồ lên một tiếng cả kinh: điều này cũng tốt, miễn cho ta đến nơi tầm hoa vẫn liễu tìm hắn.

Lão hán Chung Diễn cả kinh nói:

- Nguyên lai ngươi là đại quan của Kinh Thành! Như thế nào không nói sớm! Đại nhân ở nơi nào. Lão hán đưa ngươi đi.

- Kim Quang Môn!

*****

Tiến vào thành Trường An, đường đi rộng lớn, xe ngựa vững vàng một đoạn thì đột nhiên Chung Diễn kéo cương ghìm xe lại, lão kinh hãi nói:

- Đại... Đại nhân, không thể đi nữa.

- Làm sao vậy?

Tần Tiêu từ trong xe đi ra ngoài hỏi, chỉ thấy ở trước cửa vào phủ mình có rất nhiều phủ vây quanh, còn có mấy người lính mang theo trường thương chạy về phía xe ngựa.

- Đứng lại. Người nào?

Chung Diễn hoảng hốt thét lên ' ah nha ' thì suýt nữa ngã xuống xe, Tần Tiêu đỡ lấy lão dựa vào thùng xe rồi quát to:

- Lớn mật! Các ngươi là quân tốt ở đâu dám ngăn cản con đường phủ đệ của bổn quan, muốn tạo phản hả?

Mấy quân tốt cuống quít quỳ xuống:

- Tần đại nhân thứ tội! Tiểu nhân phụng mệnh nam nha Đại Đô Đốc canh giữ trước phủ của đại nhân.

Trong lòng Tần Tiêu cả kinh:

- Hỏng rồi. Chẳng lẽ trong nhà của ta đã xảy ra đại sự?

- Tránh ra!

Tần Tiêu vung tay lên sau đó nhảy lên xe ngựa, ra hiệu Chung Diễn tiếp tục cho xe đi vào trong phủ.

Trong nội viện cũng thiết lập rất nhiều trạm canh gác, thập phần sâm nghiêm. Tần Tiêu vừa mới tiến đến trong nội viện, lập tức nghe được một tiếng hét kinh hãi:

- Đại Nhân trở lại rồi!

Tần Tiêu nghe được là thanh âm của Hình Trường Phong, hắn đã chạy tới quỳ xuống trước mặt Tần Tiêu.

Tần Tiêu nâng hắn lên hỏi:

- Trường Phong, đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Hình Trường Phong có chút khó coi, hắn hổ thẹn cúi đầu:

- Tiểu nhân vô năng! Sau khi thu được quân lệnh của đại nhân, tiểu nhân dẫn người ra sức chạy đi, cuối cùng đã đi tới cửa thành Trường An. Vừa mới tiến vào dinh thự của đại nhân phát hiện đã có một đám hắc y thích kháhc đang hành hung.

Tần Tiêu cả kinh trợn mắt hỏi:

- Về sau như thế nào?

Một người hắn sau lưng lên tiếng:

- Yên tâm đi, đều không có chuyện! May mắn có Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch, bảo vệ bảo bối Tiên nhi của ngươi không có bị thương tổn. Bất quá Thiết Nô thì thảm rồi, bây giờ còn chưa tỉnh lại.

Tần Tiêu cuối cùng là thoáng an tâm, bước nhanh tới tiền đường:

- Vệ Vương điện hạ... Làm sao ngươi cũng tới đây?

Sắc mặt Lý Trọng Tuấn khác thường nhìn bên ngoài vài lần, thấy không có người bên ngoài, hắn thấp giọng nói:

- Tử Địch đại nhân hạ lệnh rồi, ta nào dám lãnh đạm? Hơn nữa, huynh đệ trong nhà phát sinh đại sự như vậy, ta cũng đến giúp đỡ là chuyện đương nhiên.

Lúc này Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cũng nhao nhao tiến lên:

- Đại Nhân, ngài bình yên trở về, chúng ta cũng an tâm!

Tần Tiêu gật nhẹ đầu:

- Các nàng đâu rồi?

- Ở hậu đường, tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đang phòng vệ cẩn thận.

Tần Tiêu sửa sang lại mọi chuyện rồi nói:

- Điện hạ, ngươi hay là đem nam nha phủ binh đi, quậy phá như thế có lẽ đá khiến cho lòng người bàng hoàng rồi. Hiện tại giữa ban ngày chắc có lẽ không đã xảy ra chuyện. Còn có, Tần Tiêu có một chuyện chuyện trọng yếu, muốn mời điện hạ hỗ trợ.

- Sao? Cứ nói đi. Chuyện tình của Tần huynh đệ, ta nào có thể bỏ mặc làm ngơ.

Lý Trọng Tuấn đi đến tiền đường vung tay nói với hai tên tiểu hiệu:

- Các ngươi trước tản ra, trở về Nam nha đi.

Nam nha phủ binh lui ra ngoài, Tần Tiêu đối với Hình Trường Phong cùng Lý Tự Nghiệp nói:

- Trong xe ngựa ngoài viện là Mặc Y, nàng bị thương, các ngươi đi đem nàng dìu vào. Còn nữa, Chung lão tiên sinh cũng mời lão đến, lão là cao nhân y thuật, đừng chậm trễ. Điện hạ, Vạn Lôi, chúng ta cùng đi hậu đường nói chuyện

Tần Tiêu vừa đi, vừa hướng Vạn Lôi nói:

- Vạn tướng quân, ngày hôm qua ngươi cùng Trường Phong đại chiến thích khách hắc y có thương vong không? bắt sống bao nhiêu tên?

Vạn Lôi nói:

- Đại Nhân, tướng sĩ Đặc Chủng Doanh ta khổ luyện hai tháng không phải hổ giấy! Đối phó những người này thừa sức, vừa ra tay đã chết ngay lập tức hơn mười người, bắt sống ba người. Những người khác thì cuống quít đào tẩu. Lúc ấy chúng ta một lòng phải bảo vệ gia quyến của đại nhân nên không đuổi theo.

Tần Tiêu hài lòng gật đầu:

- Cũng không tệ lắm.

Đến hậu đường phía đông, 30 đặc chủng binh sĩ thấy Tần Tiêu liền nhanh chóng quỳ xuống bái:

- Đại Nhân!

Tần Tiêu chắp tay tiến lên:

- Làm phiền huynh đệ! Nhanh đứng lên, không cần đa lễ!

Đại sảnh bị mở ra, Lý Tiên Huệ đứng ở sảnh nhìn Tần Tiêu nói:

- Tần đại ca, chàng về rồi....

Lý Trọng Tuấn ở phía sau vội ho một tiếng:

- Tất cả mọi người không được phép nhìn, đứng thẳng lên, không được quay đầu lại

Khuôn mặt Lý Tiên Huệ lập tức trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng từ trong ngực Tần Tiêu giãy dụa ra:

- Tiên nhi không sao. Nhưng mà Thiết Nô hộ vệ Tiên nhi bị thương có nặng, cũng không biết có thể cứu tánh mạng của hắn hay không.

Tần Tiêu vội nói:

- Dẫn ta vào xem.

Trong phòng, Thiết Nô nằm ở trên giường, trước ngực bị băng kín, vết máu loang lổ. Tử Địch đang dùng một cái khăn mặt thay hắn lau cái trán, nhìn thấy Tần Tiêu đến liền nói:

- Huynh trở lại rồi. Huynh nhìn xem, Thiết Nô như người sắt cũng bị ngã xuống, trên người dính nhiều vết đao, hiện tại đang sốt cao.

Lý Tiên Huệ ở phía sau nói nhỏ:

- Thiết Nô là thay thiếp ngăn cản dao bị thương... Những tên sát thủ đó thủ đoạn cao minh. Tiên nhi... Không phải là đối thủ của bọn họ.

Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đế thanh âm của Lý Tự Nghiệp:

- Đại nhân, Chung lão tiên sinh cùng Mặc Y đều đến rồi.

Tử Địch nhanh chóng chạy ra, nàng kêu một tiếng sợ hãi:

- Ai da. Tỷ tỷ làm sao ngươi bị thương? Mau trở lại trong phòng nghỉ ngơi!

Tần Tiêu gọi Chung Diễn đi vào trong phòng xem bệnh cho Thiết Nô, chính mình đi đến đại sảnh, gọi tất cả mọi người lui xuống, nói với Lý Trọng Tuấn:

- Điện hạ, sự tình xem ra tương đối nghiêm trọng. Hiện tại Tần Tiêu tìm ngươi lấy một tờ điều lệnh, điều động chủ lực Hữu Uy Vệ Lạc châu tới kinh thành, không biết được hay không được?

Lý Trọng Tuấn chằm chằm vào Tần Tiêu:

- Tần Tiêu, ngươi đến tột cùng đã biết những thứ gì? Hữu Uy Vệ là dưới trướng Trương Nhân Nguyện, phụng mệnh phòng giữ Lạc Dương. Điều hắn tới đây, hẳn là bởi vì Trường An sắp phát sinh đại sự để hắn vào kinh cần vương?

Mày kiếm Tần Tiêu dựng lên:

- "Đúng vậy, đúng là là ý này! Tần Tiêu biết rõ, tuy rằng điện hạ nắm giữ nam nha cấm quân trong tay, nhưng độ trung thành của bọn hắn đối với điện hạ ra sao? Chúng chỉ biết nghe điều khiển của Thập Nhị Vệ Đại Tướng Quân. Vì thế ta đây mới tự tiện chủ trương, mời Trương Nhân Nguyện đến đây.

Lý Trọng Tuấn bất đắc dĩ cười cười:

- Ngươi đã biết rõ những chuyện này thì cũng nên minh bạch, ta sẽ đồng ý phát lệnh hay không/ Mấu chốt chính là Trương Nhân Nguyện lão gia hỏa kia có nguyện ý đem binh tới đây hay không.

Tần Tiêu nói:

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Nhân Nguyện hiện tại đã nổi trống tụ tướng, chuẩn bị phát binh rồi. Điện hạ chuẩn bị một phong điều lệnh, cũng để cho hắn không có nỗi lo về sau mà thôi. Ngày mai binh mã của hắn có thể đến Trường An. Đến lúc đó, kính xin điện hạ an bài hắn tận lực cách thành Trường An gần một điểm thủ phòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<