← Hồi 190 | Hồi 192 → |
Trên mặt Tô Tiểu Liên lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, nàng chui từ trong ngực Trần Quả ta cúi đầu không nói.
Tần Tiêu nhíu mày nhìn nàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Trần Quả, ngươi đi ra ngoài trước một chút đi. Không gọi ngươi, không nên vào.
Trần Quả ngạc nhiên sững sờ một chút, ngoan ngoãn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tần Tiêu nói:
- Tốt rồi, hiện tại ngươi có thể nói chưa?
Tô Tiểu Liên vẫn cúi thấp đầu trầm mặc không nói.
Tần Tiêu lắc đầu, khẽ thở dài một cái, thấp giọng nói:
- Kỳ thật ngươi không nói lời nào, ta cũng đã đoán được một ít. Những suy đoán này không có bất kỳ căn cứ chính xác, ngươi coi như ta tin miệng nói bậy tốt rồi. Trương Dịch Chi huynh đệ cả ngày làm bạn Vũ Hoàng hơn thất tuần, chuyện phòng the khó có thể thỏa mãn, không cách nào phát tiết. Trường kỳ tích lũy khiến trong lòng vặn vẹo vì thế, thân tín của hắn Tô Vạn Niên an bài đám người đến chỗ ở của mình hưởng dụng... Hắn dùng danh nghĩa của mình, mua chỗ ở bên ngoài. Nhưng mà đám huynh đệ cầm thú thô bạo bất nhân, thời điểm cường hành giao hoan trắng trợn ngược đãi rốt cục giết chết bọn họ... Tô Tiểu Liên, tình hình của ngươi năm đó, cũng bị làm nhục như thế phải không?
Tô Tiểu Liên cả kinh kêu một tiếng thì nhảy lên:
- Không có, ta không có!
Mặc Y ngay lập tức đè nàng xuống không cho nàng kêu to.
Tần Tiêu suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta vừa rồi đã nói qua, chỉ là một chút ít suy đoán. Ta nếu nói sai ngươi bổ sung là được. Ngươi đã nói, ta nói không đúng thì chính ngươi nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Tô Tiểu Liên kinh hoảng không thôi cắn ngón tay của mình, thì thào nói:
- Hắn... Kỳ thật, thúc phụ ta vừa bắt đầu vì nịnh bợ Trương Dịch Chi là đem ta hiến lên. Nhưng mà... Chỉ qua nửa đêm, ta chịu đựng không nổi đã chạy đi. Về sau, ta nghe ta thúc phụ nói... May mắn ta lúc ấy đào tẩu, bởi vì... Bởi vì hai huynh đệ bọn họ quả nhiên theo như lời đại nhân... Thô bạo bất nhân, có thể đem người sống ngược đãi tới chết.
Tần Tiêu truy vấn:
- Ta rất kỳ quái, tại sao ngươi lại theo thúc phụ ngươi làm những chuyện kia? Ngươi biết rõ hắn làm những sự tình kia là tội không thể tha, vì sao còn muốn tiếp tục?
Tô Tiểu Liên buồn bã lắc đầu:
- Không có lựa chọn. Ta từ nhỏ phụ mẫu đều mất, chính là thúc phụ mang về nuôi. Lúc ấy trong nhà rất nghèo nhưng mà thúc phụ cũng không có vứt bỏ ta, từ địa phương Mạc Bắc đem ta về nuôi. Về sau thúc phụ rốt cục thi đậu khoa cử, đi lên con đường làm quan nhưng mà một mực không thuận lợi, cũng là bởi vì không có chỗ dựa. Sau khi cơ hội một lần ngẫu nhiên, hắn nhận thức Trương Xương Tông còn không có tiến cung... Từ đó về sau bắt đầu thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, thẳng đến làm được Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Ta báo đáp ân tình của hắn, rời đi rồi Trần Quả, mặc cho an bài thúc phụ phục thị hai tên đó, cuối cùng đi theo Mã Thành Kiền...
Tần Tiêu chậm rãi gật nhẹ đầu:
- Đã minh bạch... Trương Xương Tông cùng thúc phụ ngươi hẳn là thông qua Phong Nhị Nương Bách Linh Lung nhận thức nhau. Về sau Phong Nhị Nương đem mỹ nam tử Trương Xương Tông giới thiệu cho Thái Bình công chúa, thái bình lại đem hắn chuyển tặng cho Vũ Hoàng. Cho tới bây giờ, hai huynh đệ đó phát tích, thúc phụ ngươi cũng gà chó lên trời... Thì ra là thế! Sau đó thúc phụ ngươi trên tay Phong Nhị Nương dùng danh nghĩa của mình mua chỗ ở bên ngoài cung cấp hai tên này phát tiết thú tính. Thẳng đến trước đó không lâu, thi thể chỗ hắn xử lý không sạch sẽ khiến cho huyện nha Trường An phát hiện thi thể nữ tử bị ngược đãi đến chết. Hơn nữa, lần trước ta tại huyện Hà Nam bên này tra chuyện xảy ra, cũng làm cho hai cái tên này cảm nhận được nguy cơ. Vì vậy liền nghĩ dời thúc phụ ngươi khỏi Kinh Thành trước giết người diệt khẩu, đồng thời cùng nhau muốn đối phó ta!
Mặc Y đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Đại nhân, nói như vậy, phu nhân cùng muội muội chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên run lên, hắn siết chặt nắm đấm, trầm thấp nói:
- Dù sao cũng là trong kinh thành, đám người sẽ không quá trắng trợn, theo trước mắt đến xem, nhiều lắm thì giở chút ám chiêu. Có Hình Trường Phong, Lý Tự Nghiệp cùng Đặc Chủng Doanh, có lẽ vấn đề không lớn. Nhưng mà sợ là sợ đám người dự liệu được nguy cơ sẽ đập nồi dìm thuyền cá chết lưới rách...
Trên trán Tần Tiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, chậm rãi đứng dậy, hắn ngưng trọng nói:
- Phải rời khỏi đây thôi... Có đại sự rồi.
Phạm Thức Đức cả kinh kêu lên:
- Đại sự gì?
Tần Tiêu vội la lên:
- hạm tiên sinh, trước đó không lâu Đột Quyết phái Di Lực Tham Hãn đến Trường An nghị hòa, Tô Vạn Niên làm Hồng Lư Tự khanh khẳng định phái đi tiếp đãi bọn hắn! Sau khi con đường kia của Mã Thành Kiền bị gãy thì người Đột Quyết không có nơi phát ra tin tức, vì vậy dùng loại phương thức này tìm đến Trương Dịch Chi nội tình bên trong của đám người này khẳng định dự mưu một âm mưu lớn. Hôm nay chúng ta đi Hồng Lư Tự thì đã không có chứng kiến sứ thần Đột Quyết, đoán chừng nhất định là về nước rồi! Chờ tin tức của bọn hắn vừa về tới Đột Quyết, ta đoán chừng khi đó, nhất định là nội ứng ngoại hợp...
Phạm Thức Đức cả kinh suýt nữa rớt cằm xuống đất:
- Đại... Đại nhân, ngươi là nói Trương... Đám người Trương Dịch Chi muốn tạo phản?
Tần Tiêu hít thật sâu một hơi khí lạnh:
- Vũ Hoàng bệnh nặng, tùy thời khả năng băng hà... Hai tên này tinh tường trong lòng mình, hành vi của đám người hiện tại đã đắc tội không ít người, trong triều một mảnh tiếng oán than dậy đất. Một khi mất đi Vũ Hoàng, đám người nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Vì vậy... Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đến cưu chiếm thước sào vượn đội mũ người, chính mình đến đoạt quyền làm hoàng đế!
Phạm Thức Đức cả kinh nói:
- Này... Đây không phải chuyện cười lớn sao? Nào có đạo lý trai bao làm hoàng đế?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cả kinh nói: Hiện tại rối loạn, toàn bộ rối loạn cả lên. Trong nơi này ta hiểu rõ lịch sử nhất. Không có lựa chọn khác, nếu hiện tại ta tại lùi bước, hai tên này cũng sẽ không bỏ qua ta đấy. Dứt khoát ta cũng đập nồi dìm thuyền, đoạt tiên cơ trước bọn chúng để liều mạng.
Việc này không nên chậm trễ, binh quý thần tốc!
Tần Tiêu mang theo những người này, lập tức rời khỏi khách diếm tiến về huyện nha Hà Nam cùng Trương Nhân Nguyện tụ hợp. Trước đó đám người Trương Dịch Chi phát hiện chuyện tình của Tô Tiểu Liên, mỗi một phút mỗi một giây đều tận dụng thời cơ.
Khách điếm cách huyện nha Hà Nam cũng không quá xa, dọc theo đường là dòng người đông đúc. Một đường đi tới bình yên vô sự, mọi người bình an tới huyện nha Hà Nam. Chỉ thấy cửa nha môn đề phòng sâm nghiêm, mấy tên nha dịch bộ khoái sắc mặt khẩn trương đang đề phòng nghiêm mật.
Trong đó có hai người là thủ hạ của Trương Nhân Nguyện, nhận ra Tần Tiêu, liền bước lên phía trước bẩm báo:
- Tần đại nhân, huyện nha Hà Nam quả nhiên đã xảy ra chuyện!
*****
- Huyện lệnh Vương Tử Diệp bị mưu sát trong nhà, thẳng đến khi Trương đại nhân đến rồi mới phát hiện thi thể.
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh nói: Tay chân thật nhanh! Khá tốt phát hiện Tô Tiểu Liên, tiểu lâu la Vương Tử Diệp cũng không có tác dụng lớn. Giết rất tốt, đám người Trương Dịch Chi lại thêm một cái tội danh mưu sát mệnh quan triều đình!
Đám người Tần Tiêu tiến vào huyện nha, Trương Nhân Nguyện ra nghênh đón, hắn phẫn nộ nói:
- Quả thực là quá lớn mật! không ngờ chạy cả vào huyện nha giết chết Huyện lệnh! Thái bình thịnh thế ban ngày ban mặt, những tên đạo tặc này đúng là ăn tim hùm gan beo rồi.
Tần Tiêu khuyên bảo Trương Nhân Nguyện bình tĩnh chớ nóng, sau đó nói:
- Trương đại nhân, hiện tại án này đã không còn trọng yếu, trong triều sắp phát sinh đại sự. Chỗ này của ta có hai người mang tính quan trọng, ta phó thác họ cho Trương đại nhân, đại nhân nhất định phải nghĩ hết biện pháp bảo vệ tốt đám người, sau đó đưa họ vào trong thành Trường An!
Trương Nhân Nguyện kỳ quái hỏi:
- Là nữ tử kia và Trần Quả sao?
- Đúng vậy!
Tần Tiêu nói:
- Tần Tiêu có việc gấp, phải lập tức chạy về Trường An, bằng không thì hết thảy cũng không còn kịp rồi! Trương đại nhân đang mang trọng trách, ngươi có nên cân nhắc điều động binh mã Lạc trọng đại vào kinh cần vương?
- Cái gì? có chuyện nghiêm trọng như thế sao?
Trương Nhân Nguyện kinh hãi, giảm thấp xuống thanh âm nói:
- Tần đại nhân tin tức của ngươi có chuẩn xác? Nếu là hơi có sai lầm, tội tự ý điều binh mã là tội lớn, lão phu khó mà gánh nổi.
Tần Tiêu nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói:
- Như vậy đi Trương đại nhân, ta bây giờ trở về Trường An, sau đó lấy một tờ binh mã điều lệnh tại nam nha Đại Đô Đốc Lý Trọng Tuấn giúp ngươi, để binh mã Lạc châu tiến về Trường An thủ kinh. Như vậy được chứ?
- Cái này...
Trương Nhân Nguyện lo nghĩ:
- Đi! Lạc châu binh mã là theo lão phu trên sa trường chinh chiến mấy năm. Chủ lực Hữu Uy Vệ theo thường lệ cũng phải tiến lên, chỉ là hiện tại bố phòng tại thần đô Lạc Dương. Nếu có điều lệnh của Trường An nam nha Đại Đô Đốc thì sẽ không xảy ra vấn đề rồi. Dù sao hiện tại hoàng đế tại Trường An, mười hai Vệ cũng phải nghe Trường An nam nha Đại Đô Đốc điều phối.
Tần Tiêu vui mừng quá đỗi:
- Đã như vầy, Trương đại nhân, việc này không nên trì hoãn, ngươi bây giờ lập tức trở về thần đô điểm binh tưởng, để chủ lực Hữu Uy Vệ tiến về Trường An trước. Nếu có biến cố, liền giết vào thành, vây quanh hoàng thành! Đến lúc đó, nam nha cấm quân sẽ đến tiếp ứng Trương tướng quân.
Trương Nhân Nguyện chấn động tinh thần:
- Tốt! Lão phu lần này sẽ hợp tác cùng Tần đại nhân một lần! Nhìn xem Tần đại nhân có phải thật là liệu sự như thần hay không? Việc này không nên chậm trễ, lão phu hiện tại trở về Lạc Dương, nổi trống tụ tướng, binh phát Trường An!
- Được!
Tần Tiêu cảm kích gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Mặc Y cùng Phạm Thức Đức:
- Phạm tiên sinh, ngươi đi theo Trương tướng quân đem chuyện tình chúng ta đã từng nói qua từ đầu chí cuối nói cho Trương tướng quân. Mặc Y... Muội cũng đi cùng họ đi.
- Muội không muốn!
Mặc Y cắn môi có chút kích động:
- Chuyện cho tới bây giờ, muội phải đi theo huynh, cùng huynh trở lại Trường An! Một mình huynh giết tới đó quả thực rất nguy hiểm.
Tần Tiêu trừng mắt:
- Mặc Y! Sao muội trở nên cố chấp như muội muội của mình rồi.
- Lần này, muội nhất định phải kiên trì.
Mặc Y quật cường ngẩng đầu lên, quyết đoán nhìn thẳng vào mắt Tần Tiêu:
- Huynh không nên một người mạo hiểm, để cho chúng ta ở sau lưng lo lắng cho huynh. Lần này mặc kệ có chuyện đại sự gì phát sinh, Mặc Y cũng phải mỗi thời mỗi khắc cùng ngươi đứng chung một chỗ, cho dù là chết, cũng phải chết cùng một chỗ!
Trương Nhân Nguyện bên cạnh thổn thức nói:
- Tần đại nhân có nữ nhân như thế còn đòi hỏi gì nữa. Ngươi để nàng đi theo bên cạnh, hiện tại ngươi một mình trở về Trường An, xác thực nguy hiểm. Ta thấy võ nghệ của nàng không tệ, cũng có thể trợ giúp.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, im im lặng lặng nhìn Mặc Y vài lần:
- Được rồi, bây giờ lập tức bước đi! Trương đại nhân, ngươi nhanh nhất lúc nào có thể đem binh đến?
Trương Nhân Nguyện hơi chút suy tư rồi nói ra:
- Hiện tại đã đêm rồi, chờ ta trở về điều phối binh mã chuẩn bị đồ quân nhu, nhanh nhất ngày mai lúc này có thể phát binh, suốt đêm hành quân gấp thì buổi trưa ngày mốt có thể tới Trường An!
- Tốt! Chúng ta ước định buổi trưa ngày mốt gặp lại ở Trường An.
Tần Tiêu chắp tay:
- Trương đại nhân bảo trọng, Tần Tiêu cáo từ!
Trương Nhân Nguyện bắt được tay của Tần Tiêu, hắn ngưng trọng gật đầu:
- Tần đại nhân, lão phu khó gặp được người có tính cách hợp với ta như ngươi. Trong lòng ta đây quả thực kích động. Tần đại nhân, ngươi cũng bảo trọng! Chúng ta ước định buổi trưa ngày một gặp lại ở Trường An, ngươi nhất định phải giữ lời hứa! Quân tử nhấtt ngôn..
Tần Tiêu nắm chặt lại tay của Trương Nhân Nguyện:
- Tứ mã nan truy! Mặc Y, chúng ta đi!
Hai người sải bước đi ra ngoài, Phạm Thức Đức ở sau lưng hô lớn:
- Đại nhân, Mặc Y cô nương, ngàn vạn bảo trọng ah!
Sắc trời đã tối màn đêm buông xuống, hai thớt kỵ mã chạy trở về Trường An.
Móng ngựa tung bay, cây cối hai bên như chạy ngược về phía sau. Tần Tiêu một đường đề cao cảnh giác, để phòng bên đường có mai phục giết ra. Từ lúc ở rừng cây ban ngày bị phục kích vẫn chưa gặp lại sát thủ, trong lòng Tần Tiêu âm thầm thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mặc Y ở đằng sau cách mình hai thân ngựa.
Khoái mã vừa mới chạy qua một kẻ quan đạo chuẩn bị gia tốc, thân ngựa đột nhiên chúi về phía trước, quăng Tần Tiêu ra ngoài.
Trong lòng trong lòng kinh hãi: bán mã tác (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương). Thân thể ngay tại chỗ lăn mình một cái để hóa giải lực phản chấn, sau đso nhanh chóng nhảy lên, một cái lưới đón đầu hắn. Tần Tiêu dùng lực tránh khỏi cái lưới. Bên cạnh ' sưu sưu ' vài tiếng rít gào, Tần Tiêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, hướng về sau cong lưng như Thiết Bản Kiều, mấy mũi tên sượt qua người hắn.
Nguy hiểm thật! Tần Tiêu cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh!
Ngựa của Mặc Y, cũng ngã bay ra ngoài. Nàng rút Hỏa Trúc Xà Nhi Kiếm sử xuất tuyệt chiêu, mũi kiếm chỉa xuống đất hất bay người lên trên, đồng thời vung bảo kiếm chém gãy mũi tên.
Hai người lưng tựa lưng đứng ở cùng một chỗ. Đồng thời hỏi:
- Không có sao chứ?
Trong đêm đen truyền đến một tiếng quát chói tai:
- Bắn tên!
Tần Tiêu hô to:
- Tránh ra, coi chừng!
Hắn gầm lên một tiếng, đánh về phía phát ra âm thanh! Mấy mũi tên sượt qua tai hắn.
Mặc Y quát nhẹ một tiếng tránh đi, hỏa hồng trường kiếm múa kin người, những mũi tên phóng tới nhao nhao đánh rơi ' đinh đinh đang đang ' tạo thành những đốm lửa rơi xuống ven đường.
Trong lúc điện quang hảo thạch, Tần Tiêu rơi xuống trong bụi cỏ ven đường, tay nâng chưởng chém ngang, lập tức truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, hai Hắc y nhân che mặt té trên mặt đất run rẩy vài cái, có lẽ đã chết.
← Hồi 190 | Hồi 192 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác