← Hồi 144 | Hồi 146 → |
Đây là lần đầu tiên Giang Long chủ động muốn tặng quà Lâm Nhã, Lâm Nhã trong lòng vừa thẹn lại vừa vui.
Trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành ửng lên một phiến hồng vân.
Trái tim nhỏ bé, trong lồng ngực thình thịch nhảy loạn, giống như là hươu chạy.
- Thiếp thân có rất nhiều trang sức, không cần mua thêm nữa đâu.
Lâm Nhã rủ khăn quấn đầu xuống, đôi bàn tay búp măng trắng như ngọc theo bản năng xiết chặt tấm khăn lụa.
Giang Long mỉm cười nhìn Lâm Nhã.
Chỉ thấy trong đôi mắt vốn đã sáng ngời của Lâm Nhã, giờ đây lại càng thêm long lanh, trong veo như nước lấp lánh.
Còn chiếc khăn lụa bị nàng nắm chặt trong tay, đã nhăn nheo không còn hình dáng, có thể thấy tâm trạng Lâm Nhã lúc này vô cùng hồi hộp xúc động.
An tĩnh một lát, Giang Long nhìn dáng vẻ e thẹn ngại ngùng của Lâm Nhã, tim đập loạn xạ trong lồng ngực, vươn tay ra kéo bàn tay mềm mại yêu kiều của Lâm Nhã nắm chặt trong lòng tay mình.
Nhìn xuống, thì thấy trên cổ tay trơn mịn của Lâm Nhã, đeo một chiếc vòng tay sắc xanh biếc.
Trên những ngón tay thon dài, hình như còn thiếu một vật gì đó.
Bàn tay bé nhỏ của Lâm Nhã kệ cho Giang Long tùy ý cầm nắm, mơn trớn vuốt ve, nàng có thể cảm nhận thật rõ ràng, lòng bàn tay đầy đặn của Giang Long thật là ấm áp.
Sự ấm áp này dường như có thể lây truyền, từ bàn tay nhỏ bé của nàng dần dần lan ra, tràn đến khắp cơ thể nàng.
Chỉ một lúc sau, tim của Lâm Nhã càng đập càng nhanh, giữa hai cánh mũi dọc dừa, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Vi phu giờ phải đi rồi, nông trang bên này giao lại cho nàng.
Giang Long ấm giọng nói.
- Vâng.
Lâm Nhã khe khẽ gật đầu.
Phút giây bàn tay Giang Long buông ra, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát khó tả.
Không để Lâm Nhã phải ra khỏi phòng đưa tiễn, Giang Long trở lại nội viện, mang theo Đồ Đô và vài tên hộ vệ, cùng Sài Thế Vinh cả đám lập tức hướng tới kinh thành vội vã mà đi.
Cương Đế Ba Khắc, còn có Tang Chu đều bị Giang Long lưu tại nông trang.
Một trong một ngoài phụ trách bảo hộ an toàn của Lâm Nhã.
Lúc sắp tới kinh thành, Giang Long ngừng lại ở một trấn nhỏ vùng phụ cận.
Sau đó tới một gian y quán mua một ít đồ.
Tìm một gian nhà trọ, lấy hai gian phòng hảo hạng, Giang Long mang theo Đồ Đô đi vào trong một gian..
Sài Thế Vinh không biết Giang Long muốn làm gì ở đây, mở miệng hỏi dò, nhưng Giang Long chỉ là thần bí cười.
Một lát sau, trong một gian phòng khách khác, Sài Thế Vinh đang cùng vài tên hộ vệ trò chuyện, đột nhiên cửa lớn bị một người đạp mạnh một cước mở bật ra!
Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người tướng mạo anh tuấn, nhưng trên mặt thanh niên rõ ràng mang theo một chút ốm yếu nhợt nhạt cùng với một tùy tùng thân thể hùng tráng kiêu căng đứng ở cửa phòng.
Thanh niên mặc một thân Bắc Cương dị tộc, lại cố tình học thanh niên Đại Tề, tự cho là phong lưu trong tay còn cầm một thanh quạt xếp.
Vô cớ bị người đạp cửa, Sài Thế Vinh tự nhiên mất hứng, tuy nhiên trải qua một trận rèn luyện ở xưởng in con người y đã là chín chắn hơn rất nhiều, không lập tức nổi giận, nhíu mày đang định nói chuyện, thì một tên tùy tùng cường tráng đứng sau thanh niên kia một bước đã thô lỗ cất giọng quát:
- Vương tử nhà chúng ta nhìn trúng gian phòng khách này rồi, cho các ngươi mươi lượng bạc, các ngươi đi chỗ khác, phòng khách này nhường cho chúng ta!
Thanh niên anh tuấn phạch một cái mở quạt giấy ra, nhẹ nhàng phe phẩy, cằm hất cao, vẻ mặt ngạo khí, mắt liếc xéo mọi người trong phòng.
Coi như đám người Sài Thế Vinh, không xứng để hắn trả lời.
Cho tùy tùng ứng đối là được rồi.
Nhìn thanh niên anh tuấn bộ dạng cao cao tại thượng, Sài Thế Vinh trong lồng ngực một ngọn lửa giận dữ bốc lên, thiếu chút nữa tức đến vẹo mũi!
Y xuất thân từ Thành Quốc Công phủ, ông nội là đương kim Thành Quốc Công, thân phận hiển quý, từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng bị người khinh thị quá như vậy.
Huống chi đứng ở cửa lúc này, xem cách ăn mặc, rõ ràng là người dị tộcBắc Cương.
Tuy rằng đám tùy tùng kia nói thanh niên này là một Vương tử, nhưng ngươi là Vương tử dị tộc, còn chưa có tư cách chạy đến Đại Tề ra cái vẻ Vương tử uy phong.
Sài Thế Vinh lúc này định phản công, tuy nhiên một gã hộ vệ Cảnh phủ sau khi chần chờ một chút, không chắc chắn mở miệng nói:
- Tiểu, tiểu thiếu gia?
Hử?
Sài Thế Vinh lập tức sửng sốt.
- Ngươi làm thế nào nhận ra ta?
Thanh niên anh tuấn mở miệng hỏi, đúng là giọng nói của Giang Long, thanh âm xen lẫn một chút tò mò.
Dịch dung thuật mà kiếp trước hắn học từ vị sư phụ thứ hai, lại có thể bị người khác nhìn thấu?
Tên hộ vệ vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cung kính đáp:
- Đúng là nhìn thì không nhận ra được, tuy nhiên có hai huynh đệ đứng ở trước cửa, nếu không phải tiểu thiếu gia, bọn họ đã sớm động thủ, làm sao để cho người nào khác gan lớn đến đây đạp cửa?
- Ha ha!
Giang Long sang sảng cười to,
- Tâm của ngươi khá là tinh tế đấy.
- Cảm ơn tiểu thiếu gia khen ngợi.
Sài Thế Vinh lúc này mới tham gia, đảo một vòng quanh Giang Long, tấm tắc khen:
- Đệ đây là hóa trang rồi hả? Thủ pháp vô cùng cao siêu, quả thực là Quỷ Phủ thần công, đệ nếu không nói lời nào, ta nhất định là không nhận ra đệ!
Giang Long cười cười đi vào nhà, ngồi xuống.
Lúc trước hắn đi vào y quán kia, chính là để mua dịch dung dược phẩm.
Uống ngụm trà, Giang Long mở miệng:
- Phía sau An Nhạc hầu phủ dù sao cũng có một Nguyệt phi làm chỗ dựa, chúng ta trù tính thắng sạch toàn bộ gia tài của An Nhạc hầu, Nguyệt phi nhất định sẽ ra mặt.
Sài Thế Vinh xoa tay lớn tiếng ngợi khen:
- Đệ dịch dung thành Vương tử dị tộc, đợi sau khi bạc nằm trong tay, ông nội ta ngoài mặt lại xử phạt Thế Ninh một trận, cho thấy Thế Ninh cũng là mắc mưu bị lừa, vậy là chúng ta có thể thoát khỏi hiềm nghi rồi.
- Cho dù Nguyệt phi và Hồ Đức Thâm vẫn nghi ngờ, nhưng không có chứng cớ, bọn họ cũng không thể làm gì được chúng ta.
Giang Long phe phẩy quạt xếp cười khẽ.
Hàn huyên thêm vài câu, Sài Thế Vinh đi trước một bước.
Giang Long đợi một lát, sau đó mới mang theo Đồ Đô cũng đã hóa trang cưỡi con ngựa cao lớn, chậm rãi hướng về phía cổng lớn kinh thành.
Đi vào cửa thành, bởi vì kinh thành kinh tế phồn vinh, có rất nhiều thương nhân dị tộc, cho nên đám dân chúng của Đại Tề đối với Giang Long người thanh niên nước khác này cũng chẳng thèm nhìn lên một cái.
Khi đêm đến, Sài Thế Ninh ngồi xe ngựa rời khỏi trạch viện.
Một thân ảnh theo sát phía sau.
Một lát sau, cái thân ảnh này buồn bực một hồi, Sài phủ thiếu gia này là muốn đi đâu?
Chẳng lẽ không có mục tiêu, tùy tiện đi loanh quanh?
Qua hơn nửa ngày, tốc độ xe ngựa mới nhanh hơn, lập tức hướng tới một phương hướng phi nhanh.
Cái thân ảnh này phụng mệnh lệnh của Hồ Đức Thâm, phải để ý thật kỹ Sài Thế Ninh, cho nên mặc dù đã là mệt há mồm thở dốc rồi, cũng vẫn là lập tức nện bước nhanh hơn, đuổi theo cho kịp.
Lúc xe ngựa dừng ở trước cửa một gian nhà trọ khá xa, cái thân ảnh này đã là mệt đến hai chân như nhũn ra, sắp đứng không vững, dựa vào vách tường, sau khi thấy Sài Thế Ninh nhảy xuống xe ngựa, cẩn thận nhìn khắp xung quanh, cái thân ảnh này mới khẩn trương quay đầu lại.
Đợi một hồi, gã nhìn lại, chỉ thấy Sài Thế Ninh bước nhanh đi vào nhà trọ.
Bóng người đứng nguyên tại chỗ, đợi hơi thở ổn định lại, mới lập tức ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía nhà trọ có đèn lồng màu đỏ cao cao treo trước cửa.
Tiểu nhị của nhà trọ thấy có nam tử đi vào, vội vàng nhiệt tình tiến lên tiếp đón, cười cười hỏi hỏi:
- Xin hỏi khách quan là muốn dùng cơm, hay là dừng chân?
Nam tử bèn lấy một gian khách phòng bình thường.
Đi theo sau tiểu nhị, nam tử vừa đi vừa nhìn chung quanh.
Chỉ chốc lát, đột nhiên vành tai động động, nghe được thanh âm của một trận đổ xúc xắc.
Bèn tò mò hỏi:
- Nơi này còn có khách nhân đánh bạc?
- Rất nhiều thương nhân vân du bốn phương đều thích chơi cái này.
Tiểu nhị đáp.
Nam tử gật gật đầu, không nói gì nữa, tuy nhiên sau khi vào phòng, thanh toán tiền đặt cọc, sau đó khiến tiểu nhị lui ra, gã liền lập tức đi ra, bước nhanh về phía tiếng xúc xắc vang lên.
Tuy nhiên đến khi gã lên tới lầu ba, thì nhìn thấy có đến mấy đại hán canh giữ ở trước cửa một phòng.
Ngoài phu xe của Sài Thế Ninh ra, mấy người còn lại đều là mặc trang phục nước khác.
Bởi vì đi gần, cho nên lúc này gã không chỉ nghe được tiếng đổ xúc xắc, hơn nữa trong phòng khách còn vang lên từng đợt yêu ngũ hát lục những tiếng kêu to, :.
Mấy vị đại hán giữ cửa bộ dạng thờ ơ, chỉ thản nhiên liếc mắt quét qua nam tử một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Nam tử giả bộ có việc, bước nhanh đi qua.
Tuy nhiên lúc đến gần mọi người, gã cố ý cúi đầu xuống.
Đi lên lầu bốn, gã theo một cầu thang khác đi xuống, sau đó chính là thật nhanh rời khỏi nhà trọ, chạy tới An Nhạc hầu phủ báo tin.
Lúc Hồ Đức Thâm được tin, phi như bay tới nơi, thì bên này canh bạc đã tan rồi.
Sài Thế Ninh một bộ dạng dương dương đắc ý, đứng ở cửa, cười cười chắp tay vái vào bên trong,
- Hôm nay bản nhân rất may mắn, thắng nhỏ vài ván...
- Ngươi có thể đi rồi.
Phòng trong nam tử nói tiếng Đại Tề, nhưng có chút ngọng nghịu, hơn nữa vô cùng ngạo mạn không khách khí,
- Ngày mai ngươi tới nữa, đến lúc đó tiểu vương nhất định thắng hết bạc của ngươi, cho ngươi cởi sạch quần áo, giống như cẩu từ nơi này bò ra!
- Được, được, chỉ cần Vương tử có thể có bản lãnh này.
Sài Thế Ninh vẻ mặt cợt nhả mà nói.
Tuy nhiên đến khi Sài Thế Ninh chân đi chữ bát, vẻ mặt vui mừng xuống hết lầu ba, nhìn thấy Hồ Đức Thâm từ trên xuống trước một bước, vẻ mặt đột ngột trở nên mất tự nhiên.
Gượng cười nói:
- Đúng thật là khéo, lão ca cũng ở đây.
- Đúng vậy.
Hồ Đức Thâm mắt liếc lên lầu trên,
- Không biết hiền đệ tới nơi này làm gì?
- Tiểu đệ có thể làm gì chứ?
Sài Thế Ninh theo bản năng sờ sờ túi tiền trong tay áo, bật cười ha hả,
- Chỉ là có người bằng hữu ở nơi này, đến đây tâm sự vớ vẩn.
- Thế Ninh à, đến lúc này rồi, ngươi còn không nói thật với lão ca ta?
Hồ Đức Thâm ra vẻ thở dài, sau đó định cất bước lên lầu.
Sài Thế Ninh khẩn trương giơ tay kéo lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đúng là tiểu đệ sai rồi, chúng ta xuống dưới nói chuyện?
- Thế còn coi được.
Thấy Sài Thế Ninh cúi đầu bộ dạng ủ rũ, Hồ Đức Thâm vẻ mặt đắc ý.
Đi xuống lầu một, đi vào gian phòng lúc trước mà nam tử do Hồ Đức Thâm phái đi theo dõi Sài Thế Ninh đặt, vừa mới ngồi xuống, Hồ Đức Thâm khẩn trương mở miệng hỏi:
- Thế Ninh ngươi thành thật giải thích, vừa rồi thắng tên Vương tử dị tộc kia bao nhiêu bạc?
Sài Thế Ninh đắc ý dựng thẳng lên hai ngón tay.
- Hai ngàn lượng?
Hồ Đức Thâm kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
- Ừ.
Sài Thế Ninh khóe miệng tươi cười căn bản là không nén lại được, lại cố ý giận dữ nói:
- Đáng tiếc hôm nay tiểu đệ vận may thật tốt quá, mở mười lăm ván, thắng mười ba ván, dọa cho Vương tử đó sợ mất, bằng không hôm nay ít nhất cũng có thể thu được ba bốn ngàn lượng bạc!
Hồ Đức Thâm chính là hít một hơi thật sâu!
Từ lúc tôi tớ gã phái tới từ nhà trọ nơi này chạy về trong phủ truyền lại tin tức, gã lại chạy tới nơi này, thời gian mới có bao lâu, Sài Thế Ninh đã thắng hai ngàn lượng bạc.
Mà còn là Sài Thế Ninh hôm nay vận may tốt, dọa cho Vương tử trẻ tuổi đó sợ.
Nếu là đánh một lèo suốt đêm... Hồ Đức Thâm thật không dám nghĩ tới.
- Ngươi có hỏi rõ ràng hay không, tên Vương tử kia, lai lịch thế nào?
Hồ Đức Thâm thắc mắc trên người Vương tử nước khác sao lại có nhiều bạc như vậy.
Sài Thế Ninh xua tay đuổi hết những người khác trong phòng ra, lúc này mới hạ thấp thanh âm xuống trả lời.
-----oOo-----
← Hồi 144 | Hồi 146 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác