← Hồi 145 | Hồi 147 → |
Sài Thế Ninh làm bộ dạng thần thần bí bí, khiến cho Hồ Đức Thâm càng thêm tò mò.
Sau khi Sài Thế Ninh nói ra, Hồ Đức Thâm mới thực sự há to miệng!
- Ta cũng là ngẫu nhiên trên đường đụng phải vị Vương tử này, nghe lén bọn họ nói đến Đại Tề chúng ta, là muốn mua lậu một lượng lớn muối ăn và đồ sắt... Sau khi thấy bọn họ đi vào quán đánh bạc, ta đi theo, cùng nhau chơi mấy ván, ta chủ động tìm đề tài...
Hóa ra đến Đại Tề để buôn lậu muối ăn và đồ sắt hay sao?
Hồ Đức Thâm mặc dù là một kẻ giá áo túi cơm, không thông triều vụ, nhưng cũng biết Bắc Cương thiếu muối, thiếu sắt!
Mà người không ăn muối là không được.
Không có sắt, chính là tạo không ra vũ khí tinh xảo.
Triều đình Đại Tề đối với muối và sắt quản chế vô cùng nghiêm khắc, không cho phép lén mua bán, hai thứ đồ này hoàn toàn do quốc gia khống chế.
Và không cho phép buôn bán muối ăn và sắt cho dị tộc biên cương.
Một khi có người buôn lậu hai thứ hàng này cho dị tộc, nếu để bị bắt, chính là tội lớn xét nhà diệt tộc.
Tuy nhiên thương nhân trọng lợi, triều đình quản càng nghiêm, như vậy ích lợi trong đó càng lớn!
Lại thêm một vài quan viên bị mua chuộc, sẽ luôn có người không sợ chết liều mạng âm thầm buôn bán muối ăn và sắt đến Bắc Cương.
Biết được mục đích thanh niên đến kinh thành, Hồ Đức Thâm trong lòng chính là tim bắt đầu đập thình thịch dữ dội.
Dưới sự quản chế của triều đình, muối ăn và sắt giá tiền là đặc biệt cao, vậy thì trên người thanh niên tất nhiên phải mang theo một lượng bạc cực lớn!
Nghĩ tới số tiền này... Hồ Đức Thâm phấn khích không chịu nổi, nếu như có thể thắng toàn bộ số tiền này vào tay, như vậy cũng đủ cho cả nhà của gã ăn uống mấy đời, không đúng, còn có thể... , đúng lúc đó, Hồ Đức Thâm lại lóe lên một ý tưởng, thanh niên này làm mua bán, là vi phạm luật pháp Đại Tề.
Như vậy bản thân mình hoàn toàn có thể lợi dụng quan phủ đem đống bạc này đoạt vào trong tay.
Nhưng mấy câu nói sau đó của Sài Thế Ninh, trực tiếp khiến gã bỏ đi chủ ý này.
- Y trọ ở đây, sau đó ta liền hẹn với y tới nơi này mở đổ phường, không ngờ tại đổ phường Trường Nhạc thường xuyên đen đủi là ta, sau khi gặp được vị Vương tử này, vận may đột nhiên biến thành rất tốt, đánh cuợc tất thắng, vài ngày trước, tính cả hai ngàn lượng này, đã là thu được bảy tám ngàn lượng bạc rồi... Có lúc ta định lợi dụng quan hệ với người trong phủ, đưa vị Vương tử này vào trong đại lao, trực tiếp đoạt bạc của y, có điều y có thể tới kinh thành kinh doanh muối ăn và sắt, có lẽ là có cửa đấy...
Mấy câu nói cuối cùng của Sài Thế Ninh, khiến Hồ Đức Thâm tỉnh ngộ, đồng thời bỏ đi ý niệm cướp đoạt trong đầu.
Đích xác, có thể tới kinh thành kinh doanh hai thứ hàng hóa này, không có đường lối sao được?
Trong triều có nhiều phe phái, thế lực phức tạp, có những thế lực rất lớn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng còn phải kiêng kị.
Triều đình Đại Tề thái bình thời gian dài, mấy trăm năm trở lại, không biết ra đời bao nhiêu gia tộc thế lực khổng lồ.
Những thế lực này, thực lực mỗi một nhà đều có thể ảnh hưởng cục diện chính trị.
Ở xã hội phong kiến, những thị tộc hùng mạnh luôn luôn khiến triều đình cực kỳ đau đầu, bọn họ là hộ lớn nộp thuế, xúc tiến kinh tế địa phương phồn vinh, con cháu trong tộc ở trong triều nhậm chức, phụ trợ hoàng tộc thống trị thiên hạ, có lợi cho đất nước, nhưng đồng thời cũng bởi vì thế lực quá lớn, dễ sinh tham ô làm rối kỉ cương, vả lại khó có thể quản thúc.
Thậm chí một số gia tộc tại địa bàn của mình, căn bản chính là thổ Hoàng đế.
Hoàng thượng đều nhúng không lọt tay vào.
Tuy rằng An Nhạc hầu phủ có Nguyệt phi làm chỗ dựa, nhưng nếu chẳng may người thanh niên Vương tử kia làm ăn với người nào thế lực cực lớn, lại bị Hồ Đức Thâm đoạt lấy, như vậy Hồ Đức Thâm cũng là nuốt không nổi.
Đến lúc đó bạc chẳng những phải nhổ ra, còn phải bồi thường không ít.
Nhưng mà đánh bạc thì không giống rồi.
Đánh bạc là người ta tình nguyện, kỹ thuật không tốt, đem bạc thua sạch rồi, vậy là đáng đời.
Mặc dù đến lúc đó cái thế lực lớn kia rất là bất mãn, nhưng cũng không thể kiếm cớ chính đáng làm khó dễ Hồ Đức Thâm.
- Hiền đệ à, lão ca ngày mai vừa đúng dịp rảnh rỗi, mở sòng bạc, tính thêm ta một người.
Sài Thế Ninh nghe vậy liền tỏ ra một vẻ mặt khó xử,
- Tên Vương tử kia không dễ nói chuyện lắm, y có thể sẽ không đồng ý.
- Thế nào, ngươi muốn ăn một mình?
Hồ Đức Thâm lập tức chính là nặng mặt xuống.
Sài Thế Ninh do dự một chút, cuối cùng bộ dạng trở nên ủ rũ gục đầu,
- Đến lúc đó ta giúp lão ca nói vài lời tốt, chắc là tên Vương tử kia hẳn là không ngại nhiều người đến đánh bạc.
Hồ Đức Thâm lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Sài Thế Ninh thì đau xót đến co rúm cả khóe miệng.
Nhìn thấy bộ dạng này của gã, Hồ Đức Thâm cảm thấy đắc ý.
Hàn huyên thêm vài câu, Hồ Đức Thâm mời Sài Thế Ninh ra ngoài ăn cơm, hai người rời khỏi nhà trọ.
Sài Thế Ninh có vẻ ấm ức, không có chút tinh thần nào.
Hồ Đức Thâm thì lại đắc ý tới khuôn mặt phơi phới gió xuân.
Tuy nhiên gã đã không nhìn thấy, lầu ba nhà trọ có một cửa sổ mở, một thanh niên nhìn xuyên qua cửa gỗ cười nhạt nhìn theo bóng lưng của gãvà Sài Thế Ninh càng lúc càng xa.
Chỉ chốc lát, vị thanh niên dị tộc này mang theo tùy tùng, đi ra khỏi nhà trọ, vào đường cái của kinh thành phồn hoa.
Tuy rằng sắc trời đã bắt đầu tối, nhưng kinh thành không cấm đi lại vào ban đêm, trên đường cái dòng người vẫn đang như dệt, rất nhiều cửa hàng đều treo trên cao trước cửa đèn lồng màu đỏ chói mắt, chiếu sáng trưng mấy con đường chính như ban ngày.
Đi không bao xa, thanh niên đến trước cửa một cửa hàng bạc chuyên kinh doanh đồ trang sức.
Sau đó mang theo tùy tùng đi vào.
Trong điếm tiểu nhị thấy có khách nhân vào cửa, vội vàng khom người chạy chậm tiến lên tiếp đón,
- Xin hỏi khách quan muốn mua chút gì?
Chúng tôi Kim Thước lâu tuy rằng không phải cửa hàng bạc lớn nhất kinh thành, nhưng luận về kiểu dáng đồ trang sức và chế tác, không ai không giơ ngón tay cái!
- Ta muốn đặt làm một loại trang sức.
Thanh niên dị tộc thanh âm có chút trúc trắc.
Tiểu nhị nghe thấy thanh niên dị tộc trước mặt nói được tiếng Đại Tề, đáy lòng lập tức dâng lên một niềm kiêu hãnh của dân chúng Đại Tề.
- Không thành vấn đề, chỉ cần ngài có thể vẽ ra kiểu mẫu, nét vẽ rõ ràng, sư phụ của Kim Thước lâu chúng tôi, nhất định là có thể làm ra cho ngài.
Tiểu nhị mang tới giấy bút, thanh niên ngồi ở trước bàn, cầm bút bắt đầu miêu họa.
Một lát sau, tiểu nhị gọi tới một vị đại sư phụ do cửa hàng bạc tuyển dụng, đại sư phụ xem xét kỹ bản vẽ, lại hỏi thêm vài vấn đề đơn giản, rồi nói năm ngày sau là có thể tới lấy hàng.
Thanh niên dị tộc nộp tiền đặt cọc, mang theo tùy tùng ra khỏi cửa hàng bạc.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hồ Đức Thâm mang theo ngân phiếu, từ sớm đã đến trạch viện Sài Thế Ninh thuê rồi.
Gã sợ Sài Thế Ninh lén lút đi một mình tới nhà trọ cùng thanh niên dị tộc mở canh bạc.
Phải biết rằng bỏ qua một ngày, tức là bỏ qua mấy ngàn lượng bạc thu vào.
Sài Thế Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ, nói Vương tử dị tộc bình thường đều là chạng vạng mở canh bạc, bảo Hồ Đức Thâm đợi tới lúc trời tối hẵng tới.
Hồ Đức Thâm tất nhiên không chịu, vẫn theo sát bên cạnh Sài Thế Ninh.
Cứ như vậy, điểm tâm cơm trưa đều do Sài Thế Ninh mời khách, đêm đến, hai người cưỡi xe ngựa của Sài Thế Ninh thẳng tiến đến nhà trọ kia.
Đi vào nhà trọ, trong lòng Hồ Đức Thâm phấn khích không ngừng.
Sài Thế Ninh đi phía trước, lên tới lầu ba, đi vào phòng dị tộc thanh niên.
Nhưng lúc Hồ Đức Thâm định đi cùng vào, lại bị tùy tùng của thanh niên dị tộc giơ tay ngăn lại.
- Lão ca đợi chút, để ta nói với tiểu Vương tử một tiếng.
Sau khi Sài Thế Ninh vào nhà một lát, Vương tử dị tộc mới lên tiếng, cho Hồ Đức Thâm cũng tiến vào phòng trong.
- Vương tử Cáp Luân tôn kính, chúng ta bắt đầu canh bạc hôm nay được chưa?
Sài Thế Ninh đợi Hồ Đức Thâm đi vào, chính là lập tức khẩn trương xoa xoa tay, mở miệng đề nghị.
Vương tử dị tộc đầu tiên là vẻ mặt kiêu căng mắt liếc Hồ Đức Thâm, sau đó mới từ trong tay áo lấy ra ba cái xúc xắc, dùng ngôn ngữ Đại Tề cứng nhắc nói:
- Hôm nay bổn vương tử vận may tốt lắm, ban ngày khi ở Trường Nhạc phường nơi đó thắng 50 lượng bạc ròng.
Định lát nữa thắng lại chỗ bạc mấy ngày hôm trước thua cho ngươi, rồi lấy hết quần áo trên người hai ngươi, cho các ngươi cởi truồng, giống cẩu từ nơi này bò ra!
- Tiểu Vương tử đổ kỹ thiên hạ vô song, ta tất nhiên không phải đối thủ của tiểu Vương tử.
Sài Thế Ninh căn bản không coi việc xiên xỏ thanh niên dị tộc làm ngại, chìa da mặt dày cười hì hì chắp tay nói.
Hồ Đức Thâm cũng là cùng một bộ dạng.
Tiểu nhân chân chính, chưa bao giờ coi việc gì là tôn nghiêm.
Trước mặt đối thủ hùng mạnh, luôn tỏ ra khúm núm khom lưng uốn gối.
Đánh má trái của y, y có thể giơ má phải ra cho ngươi tát tiếp.
Nếu có cơ hội, cũng rất vui lòng làm chó săn cho cường nhân, đi làm những việc ỷ thế hiếp người.
Thêm nữa, tiểu nhân ích kỷ máu lạnh, trong mắt không có cảm tình, vô cùng thực tế, trở mặt vô tình!
Có lẽ một khắc trước còn giống một con chó trung thành, nhưng một khắc sau, sẽ không chút do dự nhào tới trước hung hăng cắn ngươi một cái.
Cầm lấy một cái bát sứ, dị tộc Vương tử tiện tay ném ba cái xúc xắc vào, bên trong bát sứ, vang lên một hồi đinh đinh đang đang thanh âm,
- Vẫn là giống mấy ngày hôm trước, chúng ta so lớn nhỏ!
- Cược cái gì, tất nhiên là Cáp Luân Vương tử ngài định đoạt.
Sài Thế Ninh vội vàng nói.
Hồ Đức Thâm cũng là khom người, vẻ mặt cung kính, cười híp mắt hỏi:
- Vậy ván này là cược lớn, hay là cược nhỏ?
- Đã nói do Cáp Luân Vương tử định đoạt rồi!
Dị tộc thanh niên còn chưa nói gì, Sài Thế Ninh chính là đột nhiên xoay người, giận dữ trừng mắt nhìn Hồ Đức Thâm.
Hồ Đức Thâm sửng sốt.
Sau đó thấy Sài Thế Ninh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho mình, mới nén lại trong lòng mối nghi hoặc không nói thêm gì nữa.
- Quy củ cũ, ván đầu tiên mỗi người đặt ba trăm lượng bạc!
Thanh niên dị tộc lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên khinh thường liếc nhìn Hồ Đức Thâm, sau đó thò tay cầm lên ba cái xúc xắc.
Đặt gọn ba cái xúc xắc trong lòng hai bàn tay úp vào nhau lắc đi lắc lại, dị tộc thanh niên thần sắc căng thẳng hất xúc xắc từ giữa không trung ném vào trong chén sứ.
Đinh đinh đang đang...
Ba cái xúc xắc ở giữa bát sứ nảy lên xoay tròn một vòng không có quy luật.
Nửa khắc về sau, ngừng lại.
- Tiểu Vương tử hôm nay vận may quả nhiên là tốt.
Xúc xắc vừa mới dừng lại bất động, Sài Thế Ninh chính là lập tức xoa tay lớn tiếng khen, một chầu nịnh bợ không cần tiền bắn ra, thanh âm cao vót không ngừng vang dội trong phòng,
- Thuận tay quăng ra, chính là một, ba, một, năm điểm!
Nếu là so nhỏ, ta cùng với Hồ lão ca chẳng phải là nhất định thua hay sao?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hồ Đức Thâm mở miệng phụ họa.
Thanh niên dị tộc hiển nhiên không muốn quăng được nhỏ, nhìn thấy chỉ có năm điểm, chân mày cau lại, không kiên nhẫn phất phất tay nói:
- Đến lượt hai người các ngươi rồi, ai tới trước?
Sài Thế Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Đức Thâm, Hồ Đức Thâm đôi mắt nhỏ ti hí hơi hơi chuyển động, cười tủm tỉm nói:
- Hiền đệ, ngươi trước đi.
- Được.
Sài Thế Ninh sảng khoái lên tiếng trả lời, sau đó thò tay cầm xúc xắc lên, rồi nhắm mắt quăng ra.
Đợi xúc xắc sau khi dừng lại, là năm, sáu, năm, mười sáu điểm.
Trong lòng của Hồ Đức Thâm lập tức căng thẳng.
Nếu so lớn, điểm này rất khó vượt qua.
Kế tiếp đến lượt Hồ Đức Thâm, thủ khí của gã thật sự là rất tốt, nắm lên xúc xắc quăng ra, không ngờ ném ra được sáu, sáu, năm, mười bảy điểm!
Cách điểm cao nhất mười tám điểm chỉ thiếu chút nữa, ngày bình thường gã rất ít khi có thể ném ra điểm cao như vậy.
Trên khuôn mặt của gã lập tức chính là hiện lên vẻ tươi cười.
Vòng thứ nhất mỗi người tiền đánh cuợc là ba trăm lượng, lần này doanh thu chính là sáu trăm lượng bạc trắng bóng!
Tuy nhiên đúng lúc này, thanh niên dị tộc kia thản nhiên mở miệng,
- Ván này so nhỏ!
Hồ Đức Thâm còn chưa nở hết nụ cười, lập tức cứng mặt lại.
- Thế nào, thua không nổi?
Thanh niên dị tộc nhìn mặt Hồ Đức Thâm, hung tợn tức giận quát mắng:
- Thua không nổi thì cút nhanh lên, ba trăm lượng bạc kia bổn vương tử không cần nữa!
-----oOo-----
← Hồi 145 | Hồi 147 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác